Giang Sơn Tống Đế
Chương 3 : Xuyên qua
Trong thành Lâm An có một gia đình bán dầu vô cùng nổi danh, chủ tiệm họ Tần, gọi là Tần Trọng, vốn là người Biện Kinh, nhưng vì quân Kim xâm lược phía Nam, rất nhiều người Hán cùng nhau chuyển nhà rời khỏi nơi đó. Không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải binh loạn (*quấy nhiễu và tai hoạ do chiến tranh), cùng người thân chia lìa. Sau nghe nói Hoàng đế Triệu Cấu đóng đô ở Lâm An, liền lẻ loi một mình đến đó, được một người chủ tiệm bán dầu thu lưu, liền bắt đầu hành nghề bán dầu.
Tần Trọng làm người trung hậu thành thật, làm ăn vô cùng có chữ tín, bán dầu so với nhà khác còn tốt hơn, vừa nguyên chất lại vừa đủ, sự nghiệp ngày càng khởi sắc, lại cưới hoa khôi trong thành về làm vợ. Người vợ này của ông cũng có chút bản lĩnh, vợ chồng hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực kinh doanh tiệm bán dầu, sau bảy tám năm nỗ lực, đã trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh dầu của thành Lâm An.
Tuy Tần Trọng đã có vợ đẹp, có gia nghiệp, nhưng vẫn có một chuyện không được hoàn mỹ, bởi vì người vợ trước kia xuất thân phong trần (*làm kỹ viện ak), không thể sinh nở, liền không có con. Tần Trọng yêu thương vợ mình, không muốn cưới vợ bé, liền nhận một đứa trẻ mồ côi về làm con nuôi. Vợ chồng hai người xem như hòn ngọc mà hứng ở trên tay, cưng chiều như bảo bối. Nhưng mà trời mưa gió khó đoán, hai ngày trước đứa con bảo bối này không biết nguyên do vì sao mà bị thất lạc, vợ chồng son gấp như kiến bò trên chảo lửa, thăm hỏi khắp nơi, nghe người ta nói con trai đã ra khỏi thành Lâm An, đang muốn ra cổng thành đi tìm. Đến cổng thành mới phát hiện cổng thành đã đóng chặt, cấm cho thông hành, binh lính trong thành bỗng nhiên nhiều hơn, giống như gặp phải đại dịch.
Tần Trọng bán dầu, cũng không quan tâm chuyện triều chính, không biết thành cảnh giới nghiêm ngặt là vì xử chém Nhạc Vân cùng Trương Hiến, chỉ lo lắng cho con trai, vội vàng xoay người, mới ngày đầu năm đã gặp chuyện không may.
Đang lo lắng, bỗng nhiên nghe nói bên Tây Hồ có một đứa nhỏ bị té xuống nước, tuổi tác dung mạo đều giống như con trai của mình, vợ chồng son liền chạy tới bên Tây Hồ, thấy chỗ đó đã vây quanh cả đống người, Tần Trọng và vợ tách đoàn người chen vào xem, đứa nhỏ đang nằm trong vũng bùn kia, không phải con trai nhà mình thì là ai?
Có điều, trang phục và kiểu tóc của đứa nhỏ đó vô cùng kỳ quái, tóc ngắn ngủn không nói, quần áo mặc trên người cũng không cách nào che đậy được thân thể. Trên lưng đeo một cái túi, chất vải ngược lại rất bền, chỉ không biết vì sao trong túi chỉ đựng toàn là đá nặng.
Người dân Lâm An vây xem vốn cho rằng đứa nhỏ ăn mặc kỳ quái này là gian tế của người Kim, nhưng nghe thấy Tần Trọng nói là con trai mình, tất cả liền giải tán, vợ chồng Tần Trọng ôm đứa nhỏ về cửa tiệm, thay đổi quần áo cho con trai, lại mời đại phu đến xem bệnh.
Sau khi đại phu bắt mạch cho đứa nhỏ đang hôn mê, chỉ nói là do vô ý rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, uống hai ngày thuốc là tốt rồi, liền viết ra một phương thuốc rồi rời đi.
Tần Trọng năm nay đã gần ba mươi, vô cùng yêu thương đứa con này, xem như là tâm can bảo bối, lập tức ngay cả tiệm cũng không nhìn, chỉ phân phó tiểu nhị ra ngoài bán dầu cho khách, còn mình thì đi bốc thuốc, sắc cho con uống.
Sau khi sắc thuốc xong thì được một bát thuốc màu đen đặc, thừa dịp còn nóng, ông liền bưng vào trong phòng, vén rèm lên, thấy con trai nằm trên giường đã tỉnh, quá đỗi vui mừng, mở miệng hỏi: “A Miêu, con thấy khỏe hơn chút nào không?”
Tiêu Sơn nhất thời không hiểu được tình huống hiện tại, thấy một ông chú bưng bát thuốc đến, giọng nói có chút giống như tiếng địa phương vùng Chiết Giang – quê của mình, nhưng lại có chỗ không giống.
Hắn vùng vẫy từ trên giường ngồi dậy, cũng dùng tiếng địa phương hỏi: “Chú là ai? Đây là chỗ nào?”
Tần Trọng nghe xong, giống như sét đánh ngang tai, nhịn không được nước mắt rơi lã chã, đi qua đặt bát thuốc xuống, nắm lấy tay Tần Sơn, nói: “A Sơn, ta là cha của con a!”
Tiêu Sơn nghĩ thầm: Cha tôi đã sớm mất, ở đâu lại chạy đến thêm một người?
Hắn vẫn ngắm nhìn xung quanh, chỉ thấy bản thân đang nằm trên một cái giường gỗ, trên người đắp một cái chăn bông, bốn phía không có đồ vật gì, chỉ có một bàn đặt đầy dầu phía trên, trước mặt là một ông chú mặc quần áo vải màu xám, ăn mặc kỳ quái.
Tiêu Sơn rất nhanh đã chuyển ý niệm, nhớ rõ bản thân đang ở mùa hè nóng nực, bị sĩ quan huấn luyện phạt chạy 5km, như thế nào bây giờ lại giống như mùa đông? Cũng bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi? Còn có một ông chú nói giọng địa phương kỳ quái?
Nếu như là nói có địch tập kích, không ai có thể hoàn toàn không một tiếng động bắt cóc một sinh viên của Đại học Quốc Phòng ra khỏi nơi đó, hay đây là đang diễn tập quân sự? Tiêu Sơn vén chăn, đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài tuyết rơi đầy sân, cửa sổ mới hé, một luồn gió lạnh liền chui vào, bầu trời cũng không có gì lạ. Căn bản không giống như đang diễn tập.
Tiêu Sơn có chút nghi hoặc, hắn lại nhìn qua ông chú đang đứng trước cửa, trên người mặc một bộ quần áo cổ đại, để tóc dài, búi ở trên đầu, vẻ mặt nhìn mình vô cùng quan tâm.
Bỗng một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Tiêu Sơn —- Đừng nói ….. đừng nói là gặp phải tình huống giống như trong tiểu thuyết ba xu nha, mình xuyên việt…..
Nghĩ vậy, Tiêu Sơn vội vã cúi đầu nhìn xuống người, vừa mới cảm thấy có chỗ không đúng, lần này cúi đầu nhìn xuống, đã dọa hắn nhảy dựng!
Cơ bắp mình cực khổ rèn luyện nhiều năm đã không còn, màu da tiểu mạch do được phơi dưới ánh nắng cũng không còn, vết chai trên tay cũng biến mất.
Cả người trở nên trắng trắng mịn mịn, chân tay mảnh khảnh, đây dĩ nhiên là thân thể của một đứa nhỏ, mà không phải là của một thanh niên trưởng thành!
Tiêu Sơn nhất thời có chút không thể tiếp thu được, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tần Trọng đứng một bên không biết Tiêu Sơn đang suy nghĩ gì, chỉ xoa xoa đầu Tiêu Sơn, mang theo cưng chiều: “A Miêu, con còn nhận ra ta không?”
Tiêu Sơn lắc đầu: “Không biết! Chú… chú là ai? Tôi không phải A Miêu, tôi là Tiêu Sơn.”
Tần Trọng thấy Tiêu Sơn nói chuyện không giống bình thường, không khỏi cảm thấy chua xót: “A Miêu, lẽ nào con đã quên, con vốn gọi là Tiêu Sơn, bởi vì lạc mất cha mẹ, cho nên cha mới thu nhận con, lúc này liền đổi sang họ Tần, gọi là Tần Sơn! A Miêu là nhũ danh của con nha! A Miêu đáng thương, rơi xuống nước, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ được họ của mình! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm thân sinh của con, cho các người được cha con đoàn tụ!”
Tần Trọng nói cái này, lại nhớ tới hoàn cảnh của mình, năm đầu chiến tranh loạn lạc, rất đông trẻ con mồ côi lưu lạc không nơi nương tựa, năm đó bản thân cũng không có cha mẹ, hơn mười năm sau, thảm họa do chiến tranh để lại vẫn không dứt…. đều là do người Kim không tốt….
Tần Trọng sầu não nhớ lại tình cảnh của mình và Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn thì còn đang tiêu hóa loại chuyện xuyên việt hoang đường này — Rốt cuộc là hồn xuyên hay là người xuyên? Một đầu tóc ngắn, thân thể dường như vẫn là của mình, nhưng không biết sao lại nhỏ đi rất nhiều, có lẽ là tại thời điểm dịch chuyển thời không bị xảy ra biến cố.
Hai người nhất thời im lặng.
Một lúc sau, Tần Trọng bưng bát thuốc, nói: “A Miêu ngoan, uống bát thuốc này, là có thể mau mau khỏi bệnh nha!” Nói xong, liền cầm một cái muỗng, múc một muỗng nước thuốc đen sì, thổi thổi, đưa đến bên miệng Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn ngửi thấy mùi thuốc đắng chát, không muốn uống, lại càng không nguyện ý để người ta đút uống, liền nói: “Để xuống đi, còn hơi nóng, đợi tí nguội bớt tôi sẽ uống!”
Muốn Tiêu Sơn gọi một tiếng ‘cha’ với người xa lạ, hắn luôn cảm thấy không được tự nhiên, nhìn thấy Tần Trọng đặt bát thuốc xuống, Tiêu Sơn liền sắp xếp tư duy một chút, hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Bây giờ… là thời nào?”
Tần Trọng nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Bây giờ là giờ Tỵ, con cứ yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, không cần để ý đến những chuyện khác!”
Tiêu Sơn thầm mắng ngu ngốc, một lần nữa lựa chọn từ ngữ: “Tôi… tôi muốn hỏi, bây giờ là năm nào!”
Tần Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Là đầu tháng hai năm Thiệu Hưng thứ mười hai! Aizz, tháng giêng năm nay…..”
Tiêu Sơn nghe xong câu này, như bị sét đánh!
Hắn học lịch sử cũng không đến nỗi tệ, vừa nghe qua mốc thời gian và niên hiệu đã có thể đoán được mình đang đối mặt với chuyện gì. Nhạc Phi chết vào đêm trừ tịch năm Thiệu Hưng thứ mười một, hiện tại là lúc Nhạc Phi mới vừa chết chưa được ba ngày.
Mà tình hình Nam Tống từ đây trở về sau, có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là: Không phải là tồi tệ nhất, chỉ là tồi tệ hơn.
Hơn mười năm sau, rốt cuộc Triệu Cấu cũng tỉnh táo lại, nhưng đối với vị Thừa Tướng có người Kim làm chỗ dựa vững chắc thì lại không thể làm gì được nữa rồi, đưa mắt nhìn quanh trong triều, đều là thế lực của Tần Cối, nhìn xa đến Trường Giang, đều là đội quân từ lâu đã không còn khả năng chiến đấu, rất muốn ra tay giết chết Tần Cối, nhưng bởi vì một cái điều khoản nghị hòa ‘vô cớ không bãi tướng’, sợ rằng khi giết chết Tần Cối sẽ dẫn tới Tống – Kim đại chiến.
Tất cả rơi vào đường cùng, rốt cuộc Triệu Cấu nghĩ ra một chiêu khắc chế Tần Cối: xem thử ai sống dai hơn!
Cuối cùng, Tần Cối vì lớn tuổi, chết trước Triệu Cấu, trong mấy đêm liền Triệu Cấu liên tục gây sức ép, rốt cuộc lần thứ hai đoạt được triều chính, nhưng mà chẳng may có chuyện xảy ra, Tân Hoàng đế của nước Kim – Hoàn Nhan Lượng thuộc phe chủ chiến (*chủ trương phát động chiến tranh), phát động xâm lược phía Nam, hai mươi năm trước, người Kim xâm lược phía Nam, Triệu Cấu vẫn có thể triệu tập Đại Tướng chống lại, lúc này người Kim tiến đánh, toàn quốc bị Tần Cối nắm giữ hai mươi năm, lực lượng quốc phòng gần như không còn, Triệu Cấu tìm một tướng cũng tìm không ra, đành phải chuẩn bị chạy trốn.
Ngay vào lúc này, thái tử Triệu Thận đứng ra, nguyện ý dẫn quân chống lại.
Ở trong mắt Tiêu Sơn, toàn bộ triều đại Nam Tống, đáng để nhắc tới cũng chính là vị thái tử Triệu Thận này, y có chí lớn khôi phục quê hương, lại rất có năng lực, sau khi Triệu Cấu nhường ngôi, vị tân quân này đã từng bước làm cho triều đình thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cũng chỉ là đổi mới mà thôi, lực lượng của vị thái tử này có hạn, trên có Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu kiềm chế, dưới là đám quyền thần tham sống sợ chết, chỉ biết bản thân hưởng lạc, sau khi trải qua mấy lần binh bại, vị Triệu Thận này rốt cuộc nản lòng thoái chí, không nghĩ tiến hành Bắc Phạt.
Kết quả cuối cùng, vị Đế vương có hoài bão có ý chí này, uất ức không vui mà chết ở thâm cung, sau khi chết, con của y thậm chí còn cự tuyệt tham dự tang lễ. Từ đó về sau, triều đại Nam Tống càng thêm không xong, triều đình đấu đá, quan viên tham ô của dân, quân đội không có năng lực chiến đấu, cuối cùng bị Mông Cổ tiêu diệt, Thần Châu suy tàn (*chỉ Trung Quốc), nhật nguyệt vô quang.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn không khỏi có chút buồn bã, nắm giữ lịch sử, có thể biết trước tương lai đôi khi là một chuyện tốt, nhưng ở trong một tình huống nào đó, thì chưa chắc.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
11 chương
152 chương
25 chương
8 chương