Giang Sơn Tống Đế
Chương 104 : Sơn Dương
Đêm đã khuya, mà một trận đại chiến, sắp diễn ra.
Triệu Viện đứng trên thành lâu nhìn xuống, Tiêu Sơn dẫn theo ba trăm binh sĩ hắn huấn luyện, đang đợi mệnh lệnh của mình.
Bọn họ đồng loạt làm theo Tiêu Sơn, đều quỳ một chân trên đất, thề cống hiến sức lực cho Quân vương của mình.
Máu trong người Triệu Viện cũng đang sôi trào, đây là lần đầu tiên y ra lệnh cho binh sĩ của mình tiến ra chiến trường. Y không khỏi nắm chặt bàn tay khuất trong ống tay áo, ngắn gọn nói ra mệnh lệnh của mình: “Thắng lợi trở về, bình an trở về!”
Cổng thành trong đêm chậm rãi mở ra, trên người mỗi binh sĩ, đều mang theo hai quả lựu đạn, lưng đeo trường cung, hông đeo trọng kiếm. Để dễ dàng hành động, tất cả mọi người đều mặc giáp giấy, Tiêu Sơn cũng không ngoại lệ.
Đội ngũ im lặng không tiếng động nối đuôi nhau ra khỏi thành, nhanh chóng biến mất ở gò núi ngoài thành.
Sau khi những binh sĩ đặc chủng (*được huấn luyện đặc biệt) này rời đi, còn lại là bốn trăm kỵ binh, sau nửa canh giờ, những kỵ binh này bắt đầu ra khỏi thành, xuất phát về phía đại doanh của người Kim. Nhiệm vụ của bọn họ, chính là dẫn dắt quân Kim, đưa đến chỗ sơn cốc Tiêu Sơn đã mai phục trước đó.
Sau khi những người này đều ra ngoài, Tào Thành lại làm nhiệm vụ lãnh đạo bộ binh bày trận, tùy thời chờ phân phó.
Đây là một trận chiến hoàn toàn không giống với dĩ vãng, trong bóng đêm tĩnh mịch, Triệu Viện đứng trên thành lâu lẳng lặng chờ đợi. Mà vô số đạn pháo, đang vận chuyển về phía thành lâu, liên tục không ngừng.
Sau một canh giờ, trận chiến khai hỏa.
Bốn trăm kỵ binh tập kích trại địch, sau khi người Kim hỗn loạn trong giây lát, Hoàn Nhan Lượng liền đích thân dẫn sáu quân, bắt đầu truy kích.
Dưới bóng đêm, bụi mù cuồn cuộn bao quanh toàn bộ thành trì, Trần Quy đứng trên thành lâu cũng khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Tiêu Sơn mai phục không động, chém giết trong màn đêm, là máu và kim loại giao hòa, màu sắc khác nhau của đèn tín hiệu liên tục nhấp nháy, binh lực của Hoàn Nhan Lượng đang không ngừng gia nhập vào trận chiến.
Lúc trời sắp sáng, hỏa pháo trên cổng thành phát ra một tiếng nổ rung trời.
Triệu Cấu trốn ở phủ nha Tương Dương, cũng bị chấn động rung chuyển, dân chúng trong thành đều nhận được lệnh giới nghiêm, đóng cửa không ra ngoài, Triệu Cấu chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngói trên nóc nhà cũng rơi xuống mặt đất, chạm vào sàn đá, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Nhưng tiếng động này so với tiếng nổ vang đội của hỏa pháo, rồi lại biến thành so với muỗi kêu còn nhỏ hơn, hầu như không nghe thấy nữa rồi.
Phát pháo đầu tiên bắn vào giữa trận kỵ binh của người Kim, phạm vi pháo nổ khoảng chừng hơn một trăm mét, mảnh đạn văng tứ phía, phạm vi bắn giết càng thêm xa. Ngựa trúng đạn đếm không xuể, ngã quỵ xuống đất, đội hình binh sĩ ngoài thành bỗng nhiên biến hóa, phân tán ra, mười người một tổ, nhảy vào hố hom, theo đạn pháo nổ tung, những người kia đang mượn hố bom để tránh né mảnh vỡ của đạn pháo, hơn nữa dùng chân đạp ngạnh nỏ nhắm về phía kẻ địch, căn bản nghe không được tiếng mũi tên bắn ra, thậm chí ngay cả tiếng kèn lệnh của người Kim cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Dưới tiếng nổ vang trời, binh sĩ truyền lệnh bên cạnh Hoàn Nhan Lượng đã không còn cách nào truyền lại mệnh lệnh chính xác của chủ soái, đã muốn lui binh, nhưng hiện tại thanh âm đã sớm biến mất trong tiếng nổ của hỏa pháo.
Uy lực của hỏa pháo này đã hoàn toàn làm người Kim khiếp sợ, Hoàn Nhan Lượng vội vã lui binh chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, đội quân đã mai phục sẵn ngoài thành của Tiêu Sơn, bắt đầu đánh ra.
Không có Trát Ma Đao, không có gào thét cùng xông lên đánh giết, mỗi một binh sĩ chỉ dựa theo huấn luyện trước đó, bỏ thêm thuốc nổ vào Đột Hỏa Thương, sau đó nhắm bắn. Chờ đến khi nhìn thấy vị trí có kẻ địch tụ tập, sẽ ném ra một quả lựu đạn.
Người Kim chưa bao giờ được huấn luyện đối mặt với loại hỏa khí này, thậm chí rất nhiều người cũng không biết nằm xuống né lựu đạn, trong chớp mắt, máu thịt văng tung tóe, khắp nơi hoang tàn, miệng vết thương từ phần còn lại của chân tay bị cụt đã không còn chảy ra máu tươi, rất nhiều binh sĩ đều hoảng sợ nhìn đoạn cánh tay hoặc đùi mình bị mất đi, lớn tiếng kêu thảm thiết.
Binh bộ phía sau cũng theo đội hình đi tới, Tào Thành dẫn theo kỵ binh không theo kiểu xông lên tác chiến, mà có nhiệm vụ yểm trợ hai bên, giết chết một vài quân Kim có ý đồ trốn chạy, dồn vào một chỗ.
Tiêu Sơn vung tay lên, binh truyền lệnh bên cạnh lấy ra kèn đồng hắn mới chế tạo.
Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên trên mặt đất trăm ngàn năm trước, thanh âm vang dội giống như ẩn trong tiếng sấm còn có tiếng rồng gào thét, mỗi người đều nghe đến nhất thanh nhị sở. Tiêu Sơn dẫn đầu nhảy ra khỏi sơn cốc, binh lính phía sau hắn cũng nhảy ra ngoài.
Lúc này đã không có biện pháp lấp đầy thuốc nổ vào Đột Hỏa Thương, chỉ có thể lấy ra trường cung, một bên tăng tốc độ, một bên bắn tên.
Pháo binh trên thành lâu, nhờ vào ống ngắm lắp trên miệng pháo để canh vị trí nổ pháo, mỗi khi nhìn thấy ánh lửa chớp động trên thành lâu, tất cả bộ binh sẽ lập tức nằm xuống, tạm dừng tấn công, sau đó liền có tiếng pháo vang lên, mảnh đạn bắn ra.
Hỏa lực không tính dày đặc, không thể nào đem so với chiến tranh đời sau, nhưng hiện tại hỏa pháo đầy trời cùng mảnh đạn văng tứ phía, rồi lại đủ để khiến cho tất cả mọi người sợ mất mật.
Người Kim dùng kỵ binh để rong ruổi thiên hạ, lúc này đã trở thành mục tiêu công kích lớn nhất, mỗi khi pháo vang, chắc chắn sẽ có vài chục kỵ binh thương vong. Cho tới lúc này, Hoàn Nhan Lượng rốt cuộc đã nhìn ra chiêu thức, hạ lệnh cho kỵ binh phân tán, hơn nữa cố gắng xuống ngựa nằm rạp xuống để tránh né mảnh đạn, nhưng tiếng hiệu lệnh của y, chỉ có thể phát ra sau tiếng pháo.
Một vài quân Kim tới gần thành lâu, bởi vì không có bất kỳ chuẩn bị, phần lớn chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong, căn bản không nghe được bất cứ mệnh lệnh gì, đi loạn giống như ruồi không đầu.
Giằng co hơn nửa canh giờ, vũ khí phá thành của Hoàn Nhan Lượng chậm rãi chạy tới chiến trường, nhưng máy ném đá chưa lắp xong, đã bị hỏa pháo của quân Tống trên thành lâu bắn nát. Khói lửa rợp trời, giống như địa ngục.
Chiến đấu vẫn liên tục cho đến tận hoàng hôn, mười vạn tinh binh của Hoàn Nhan Lượng, đưa đến hơn nửa, dưới sự yểm hộ của tử sĩ, từng người chạy trốn. Quân Kim còn sót lại nhao nhao vứt bỏ vũ khí, quỳ gối xuống đất, hai tay ôm sau gáy, ý bảo mình đầu hàng.
Đây là thắng lợi trước nay chưa từng có!
Thời điểm Triệu cấu nghe nói quân Tống đại thắng, ban đầu vẫn không tin vào tai mình, thẳng đến khi nhìn thấy chuỗi tù binh người Kim bị áp giải vào thành, ông mới vui sướng vạn phần, dưới sự che chắn của thị vệ thái giám, đi đến cổng thành.
Triệu Cấu vội vã leo lên thành lâu, nhìn ra xa. Cây cối đằng xa vẫn đang bốc cháy, đồng cỏ ngoài thành, chất đầy thi thể ngổn ngang, binh sĩ thu dọn chiến trường khiêng về những binh sĩ bị thương đang không ngừng kêu rên, giáp sắt trên người bọn họ đều bị mảnh đạn đâm thủng. Áp giáp đao thương bất nhập ngày xưa, trước vũ khí kiểu mới do Tiêu Sơn tạo ra, so với vải rách còn không bằng.
Triệu Cấu cảm thấy vừa hưng phấn vừa sợ hãi, ông vừa chuyển mắt, liền nhìn thấy Triệu Viện đứng trước cổng thành, không biết đang lo lắng cùng chờ đợi cái gì.
Triệu Cấu bước nhanh xuống thành lâu, bày ra vẻ mặt hớn hở với Triệu Viện: “Thực không ngờ, Tiêu Chính đánh một trận này lại có thể uy lực như vậy!”
Triệu Viện thân là Tân đế, sau khi lên ngôi liền có được thắng lợi như vậy, hẳn là người cao hứng nhất trong giờ khắc này, nhưng ánh mắt rồi lại dõi theo binh sĩ bị thương nằm trên cáng, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng không thể kiềm chế được mà kéo người qua hỏi: “Tiêu tướng quân đâu? Hắn ở đâu?”
Binh sĩ bị thương nằm trên cáng mờ mịt lắc đầu: “Không biết, lúc tỉnh dậy khắp nơi toàn là bụi đất, căn bản nhìn không thấy Tướng quân.”
Triệu Viện chạy ra khỏi thành, Triệu Cấu ở phía sau gọi lại: “Viện Viện, về đi, bên ngoài nguy hiểm!”
Triệu Viện mắt điếc tai ngơ, một đường chạy gấp, thời điểm chạy tới binh sĩ nằm trên mặt đất, không đợi thị vệ thái giám bên cạnh ra tay, đã tự mình lật những người kia qua.
Không phải Tiêu Sơn, không phải hắn.
Trái tim Triệu Viện càng lúc càng chìm xuống, ánh tà dương như máu, ánh trăng và mặt trời cùng xuất hiện ở một khoảng trời, biến bầu trời thành một nửa xanh, một nửa đỏ.
Mặt đất đã sớm bị pháo nổ thành những hố mấp mô, Triệu Viện đứng không vững, vấp té rồi lại đứng lên, bào tử trên người đã sớm dính đầy bụi đất.
Bất chợt, ánh mắt của y rơi vào một người trẻ tuổi mặc áo vải phía trước, mặt người nọ hướng dưới đất, quần áo trên người đã bị lửa bén hơn phân nửa, lộ ra vết thương chỗ chân.
Triệu Viện xông lên, lật người qua.
Gương mặt quen thuộc của Tiêu Sơn đột ngột xuất hiện trước mắt Triệu Viện, trên mặt hắn bám đầu tro bụi, trán còn có vết máu tụ, hai mắt nhắm ngiền, đã ngất đi.
Triệu Viện nhào vào người Tiêu Sơn, ôm nửa người trên của hắn, rống lên: “Tiêu Sơn, Tiêu Sơn! Ngươi sống lại, sống lại!”
Tiêu Sơn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, Triệu Viện chỉ cảm thấy trong ngực mình có thứ gì đó vỡ tan, lần đầu tiên y cảm thấy, nếu như người này không còn, cho dù trận này có thắng, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Bên cạnh Triệu Viện đã tụ tập không ít binh sĩ, cáng cứu thương đang được di chuyển về phía này, Triệu Viện đã hoàn toàn quên mất tôn nghiêm của một vị đế vương, nhịn không được nghẹn ngào khóc nức nở.
Một y quan tiến lên, kéo Triệu Viện ra, đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Sơn, lại sờ lên mạch đập của hắn, cuối cùng ghé vào ngực Tiêu Sơn, nghe tiếng tim đập.
Một lát sau, y quan ngồi dậy, nói lớn: “Nhanh, đưa Tiêu tướng quân trở về, còn chưa chết!”
Binh lính xung quanh ba chân bốn cẳng nâng Tiêu Sơn lên cáng, Triệu Viện theo sát bên cạnh, nắm bàn tay rũ ra ngoài của Tiêu Sơn, một khắc cũng không chịu buông lỏng.
Tiêu Sơn được nâng vào phòng của hắn trong phủ nha, y quan ra ra vào vào, sắc trời đã tối, tiếng kêu rên thống khổ của binh sĩ bị thương không ngừng truyền đến từ bốn phía.
Một trận này tuy đánh bại người Kim, khiến Hoàn Nhan Lượng vội vàng lui binh ngay trong đêm, nhưng quân Tống cũng bị thiệt hại không ít.
Ngày xưa, vết đao trúng tên đều có thể chữa trị tốt, nhưng còn lần này, mảnh đạn bay vào trong cơ thể con người, không cách nào lấy ra.
Lại không ít binh sĩ bị thương, bởi vì không cách nào nhận được chữa trị kịp thời phù hợp, chết ngay trong đêm giành được thắng lợi.
Triệu Viện biết rõ chuyện mình nên làm ngay lúc này, chính là đi nhìn những binh sĩ bị thương kia, an ủi bọn họ, cổ vũ bọn họ. Nhưng y không làm được những thứ này, chỉ canh giữ trước giường Tiêu Sơn.
Cho dù y quan đã nói, Tiêu Sơn không bị vết thương nguy hiểm đến tín mạng, chỉ là kiệt sức mà hôn mê, Triệu Viện vẫn không cách nào nhấc chân đi đến nơi khác. Triệu Cấu cũng một mực ở bên Triệu Viện, lúc này nhìn thấy, nhịn không được, nói: “Viện Viện, cha biết con lo lắng cho Tiêu Sơn, nhưng con là Hoàng đế, vẫn là nên đi những chỗ khác nhìn một chút, nơi này để ta giúp con để ý.”
Triệu Viện ngẩng đầu, y đã tận lực khống chế, làm cho mình không quá mức thất thố, nhưng Triệu Cấu vẫn thấy được hai mắt của y đỏ bừng.
Giọng Triệu Viện cũng có chút nghẹn ngào: “Cha, đã thắng rồi, để cho con tùy hứng một lần đi!”
Triệu Cấu có chút nghĩ không ra, cho dù Triệu Viện là đang lo lắng cho Tiêu Sơn, nhưng mà quan tâm tới một thần tử, biểu hiện này cũng quá mức thất thố rồi. Bởi vì đại thắng, tâm tình của ông tốt hơn nhiều, khuyên Triệu Viện mấy lần, nhưng căn bản khuyên không nổi, liền nói: “Được rồi, ta thay con thăm hỏi những binh sĩ bị thương khác.”
Triệu Viện mắt điếc tai ngơ, Triệu Cấu ra khỏi cửa, lúc quay đầu lại nhìn, Triệu Viện vẫn nắm chặt tay Tiêu Sơn như trước, không nhúc nhích ngồi bên giường Tiêu Sơn. Triệu Cấu nhíu mày, thầm thở dài một hơi.
Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, thời điểm xung quanh không có một bóng người, Triệu Viện nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Tiêu Sơn, hai người mười ngón đan xen, mạch đập nhảy lên theo đầu ngón tay rơi vào đáy lòng Triệu Viện. Dường như chỉ có như vậy, Triệu Viện mới có thể cảm nhận được chút xíu an tâm.
Một lúc sau, có thái giám tiến đến, bưng canh nóng, Triệu Viện liền buông tay Tiêu Sơn ra, chỉ nhẹ nhàng ghé sát vào Tiêu Sơn, mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Sơn.
Môi Tiêu Sơn khô nứt, hai mắt không ngừng di động, Triệu Viện thậm chí không biết rốt cuộc hắn là đang nằm mơ, hay là do vết thương trên người đau đến khó chịu. Y ở bên tai Tiêu Sơn không ngừng thấp giọng gọi: “A Miêu, Tiêu Sơn, A Miêu…”
Một tiếng hừ trầm thấp phát ra từ mũi Tiêu Sơn, Triệu Viện chấn động toàn bộ cơ thể cùng tinh thần, nắm chặt tay Tiêu Sơn.
Đôi mắt đóng chặt đã lâu rốt cuộc chậm rãi mở ra, lúc đầu ánh mắt còn có chút mờ mịt, sau đó liền dừng lại trên mặt Triệu Viện.
Giọng Triệu Viện có chút nghẹn ngào: “Ngươi đã tỉnh…”
Thái giám Cam Biện bên cạnh tiến lên, nói với Tiêu Sơn: “Tướng quân rốt cuộc người cũng tỉnh, Bệ hạ đã lo lắng gần chết, người vẫn một mực ngồi chỗ này, động cũng không động!”
Triệu Viện nhíu mày, nhìn về phía Cam Biện, thấp giọng quát: “Đi ra ngoài! Không có lệnh của trẫm, ai cũng không được phép đi vào!”
Cam Biện biết điều lui ra ngoài, gọi luôn y quan bên cạnh ra theo, đóng lại cửa phòng.
Hai mắt Tiêu Sơn, đã rơi xuống bàn tay nắm chặt của hai người, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Thần còn sống trở về, chiến thắng trở về!”
Triệu Viện liên tục gật đầu, hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Sơn bỗng dùng sức, kéo Triệu Viện vào trong ngực của mình.
Triệu Viện hơi giương mắt, hơi thở của hai người dây dưa, tiếng tim đập cùng hô hấp, đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiêu Sơn hung hăng hôn Triệu Viện, cạy mở môi của y, công thành đoạt đất bên trong. Triệu Viện nhu thuận trước nay chưa từng có, tùy ý Tiêu Sơn đòi hỏi, lại còn nhẹ nhàng vươn tay, cũng ôm chặt lấy hắn.
Động tác này khiến cho Tiêu Sơn đột nhiên trở mình, kéo Triệu Viện nằm lên giường, nụ hôn giống như cơn mưa xối xả điên cuồng trút xuống, từ giữa lông mày đến bên môi, từ môi đến vành tai, sau đó lại chậm rãi trượt xuống.
Tiêu Sơn thở dồn dập, mang theo một chút thô bạo, gỡ bỏ ngoại bào của Triệu Viện.
Triệu Viện bắt đầy giãy giụa, hô hấp có chút nôn nóng: “Ngươi…. trên người ngươi… còn có vết thương…”
Tiêu Sơn dùng chân chặn lại cơ thể Triệu Viện, nhìn chằm chằm vào mắt y, gằn từng chữ: “Viện Viện, ta yêu ngươi…”
Không tiếp tục giải thích nhiều, tay Tiêu Sơn đã chạm đến đai lưng của Triệu Viện, không chút do dự nào liền kéo xuống.
Triệu Viện có chút nóng nảy, giọng nói đã mang theo ức chế: “Ngươi dừng tay!”
Tiêu Sơn dứt khoát dùng môi ngăn lại lời Triệu Viện, đưa tay mò vào.
Trong khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, Triệu Viện bỗng nhiên ngừng giãy giụa, y sững sờ nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng nhìn Triệu Viện.
Triệu Viện thấp giọng nói: “Ngươi, không phải là ngươi thật sự muốn…”
Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, đưa tay tìm hộp thuốc mỡ mình giấu trên tủ đầu giường, tay có chút vội vàng, phịch một tiếng, chụp đèn nhỏ ở đầu giường bị Tiêu Sơn gạt xuống đất, ánh lửa lóe lên một cái, sau đó liền tắt ngóm.
Trong bóng tối, Tiêu Sơn tìm ra thuốc mỡ, hôn vành tai Triệu Viện, giọng nói đầy ôn nhu trước đây chưa từng có: “Trên mông ta có vết thương, phải ủy khuất ngươi rồi…”
Cơ thể Triệu Viện hơi run rẩy, y không nói gì, cũng không lên tiếng, bởi vì lo lắng chỉ cần mới mở miệng, sẽ không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Tiêu Sơn kéo Triệu Viện đến gần mình hơn, hai người dán lại không còn chỗ hở, cách khố tử, đã có thể cảm nhận được cứng rắn của đối phương.
Tay Tiêu Sơn có chút run rẩy, cởi khố tử của Triệu Viện xuống, khoảnh khắc môi hắn đụng vào da thịt Triệu Viện, hắn không nhịn được hôn xuống, cơ thể đối phương không có mùi thơm, nhưng sạch sẽ.
Tiêu Sơn hôn lên bụng đối phương, sau đó dần dần trượt xuống, lúc đụng tới vật cứng kia, Tiêu Sơn cảm thấy toàn bộ máu trong người đều chảy xuống dưới thân, thiếu chút nữa bắn ra.
Thân thể Triệu Viện kéo căng, trong bóng đêm không phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ.
Tiêu Sơn đã nhận ra đối phương khẩn trương, bắt đầu ôn nhu vuốt ve đối phương. Bàn tay thô ráp, chợt cầm lấy thứ đang dần biến lớn của Triệu Viện.
Một tiếng rên rỉ cực thấp, phát ra từ mũi Triệu Viện, Tiêu Sơn hôn môi Triệu Viện, tay kia chậm rãi lên xuống.
Triệu Viện muốn đẩy Tiêu Sơn ra, nhưng căn bản không có chút lực nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng như vậy…”
Tiêu Sơn mơ hồ ừ một tiếng, lúc này hắn đang nắm phía đỉnh của Triệu Viện, ngón tay vòng quanh lỗ nhỏ, khiến cho cơ thể Triệu Viện run rẩy không ngừng, đầu đỉnh tiết ra rất nhiều dịch nhờn.
Tiêu Sơn thấp giọng nói: “Ôm ta…”
Triệu Viện vươn tay, vòng qua cổ Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn tách ra hai chân kẹp chặt của Triệu Viện, thừa cơ chen tay vào.
Hắn vốn chuẩn bị thuốc mỡ, nhưng lúc này trên tay đầy dịch nhờn, căn bản không cần nữa.
Thời điểm ngón tay Tiêu Sơn đưa vào, thân thể Triệu Viện đột nhiên cong lên, kêu một tiếng.
Tiêu Sơn thấp giọng hỏi: “Đau?”
Triệu Viện lắc đầu, trong bóng tối Tiêu Sơn căn bản nhìn không thấy động tác của Triệu Viện, chỉ có thể thấp giọng an ủi: “Ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ cẩn thận. Ngươi thả lỏng…”
Thân thể Triệu Viện chậm rãi giãn ra, ngón tay Tiêu Sơn ở trong đó mở rộng, chỉ là nhẹ nhàng xoay chuyển mấy vòng, là có thể cảm nhận được bốn vách tường ấm áp thít chặt, loại cảm giác này thiếu chút nữa khiến Tiêu Sơn rên lên, hắn dời thân thể của mình xa Triệu Viện một chút, sợ mình còn chưa tiến vào đã bắn ra sẽ bị cười nhạo.
Sau khi lại xoay thêm hai vòng nữa, Tiêu Sơn cảm thấy thân thể Triệu Viện ngày càng nóng, hơi thở nóng rực đều phả trên cổ mình, nhẫn nại của hắn, lúc này đã đến hồi cuối.
Tiêu Sơn đưa tay nắm lấy lưỡi dao sắc bén đã sớm cứng rắn đến phát đau của mình, đặt trước ngõ vào của đối phương, phần eo dùng sức, tiến lên phía trước.
Dường như có thứ gì đó bị xé rách, Triệu Viện đau đến nhịn không được kêu lên, thời điểm tiếng kêu còn ở trong cổ họng, đã bị Tiêu Sơn chặn lại.
Mu bàn tay Tiêu Sơn bị Triệu Viện cắn đến đau nhức, máu nóng chảy từ miệng vết thương xuống dưới, mà đau đớn kích thích, khiến cho thành ruột cấp tốc co rút, Tiêu Sơn cảm thấy bản thân như được lửa nóng vây quanh, thít chặt, vào lúc này thần trí đã bay đi đâu mất tăm.
Hắn bắt đầu chuyển động, đầu tiên vẫn là chậm rãi rút ra đâm vào, nhưng theo mỗi một lần động, vách tường bên trong lại một lần bao bọc sít sao, dường như vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Tiêu Sơn có chút không thể kiềm chế được, dùng sức ra vào.
Theo từng lần ra vào, có thứ gì đó trong lòng Tiêu Sơn dần nảy nở, hắn không ngừng hôn Triệu Viện, không ngừng thấp giọng thổ lộ bên tai Triệu Viện: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi… ta yêu ngươi…”
Tiếng rên rỉ trầm thấp của Triệu Viện, mang theo thống khổ, phát ra từ xoang mũi.
Lúc đầu Tiêu Sơn còn tưởng rằng Triệu Viện nhịn không được rên rỉ, nhưng qua một lúc lâu, mới đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn có thể ngẫu nhiên chạm đụng phải cứng rắn của Triệu Viện, nhưng bây giờ…
Tiêu Sơn đưa tay sờ xuống dưới, nơi đó đã hoàn toàn mềm nhũn, Tiêu Sơn dùng má cọ cọ mặt Triệu Viện, phát hiện trên mặt của y có nước mắt.
Tiêu Sơn lại lại càng hoảng sợ: “Viện Viện… ta…”
Giọng Triệu Viện mang theo một tia uy khuất: “Đau…”
Tiêu Sơn ôm chặt Triệu Viện vào ngực, không ngừng hôn lên nước mắt bởi vì đau mà chảy ra, không dám tiếp tục động.
Giọng Tiêu Sơn mang theo áy náy: “Ta… ta quá nhớ ngươi…”
Hắn ôn nhu vuốt ve đối phương, khẽ động, lại không ngừng hôn Triệu Viện. Sau một lát, hắn rốt cuộc cảm thấy được đối phương đang dần cứng rắn trở lại. Tiêu Sơn không dám thô lỗ nữa, hắn khống chế lực eo của mình, nhẹ nhàng đâm vào, khuấy động bên trong.
Làm được một lúc, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Viện trong ngực chợt buột chặt. Tiêu Sơn thấp giọng hỏi: “Đau?”
Triệu Viện khó khăn mở miệng: “Không phải…”
Giọng nói này có chút run rẩy, lại giống như lưỡi câu, câu luôn ba hồn bảy vía của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bắt đầu tiến công, mỗi khi đâm vào, sẽ đè thấp thân thể, dùng sức nghiền ép.
Thân thể Triệu Viện ngày càng kéo căng, theo mỗi cử động của Tiêu Sơn, y không thể kiềm chế được mà hung hăng cắn lên vai Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn ra sức xỏ xuyên qua thân thể Triệu Viện, chỉ cảm thấy bên trong đối phương co rút từng trận, thứ hắn đã sớm nhẫn nại đến giờ khắc này không còn cách nào nhẫn nại nữa, đều bắn ra.
Cả người Triệu Viện run lên một cái, rên một tiếng thật thấp, Tiêu Sơn cho là y bắn, thời điểm sờ xuống, mới phát hiện đối phương cũng không tận hứng như mình. Tiêu Sơn chậm rãi rút ra, cúi đầu xuống, ngậm lấy phía trước của Triệu Viện.
Động tác của hắn có chút ngốc, nhưng làm chăm chú, Triệu Viện bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, Tiêu Sơn liền dùng thêm sức.
Một luồng dịch nhờn nồng đặc, bắn vào cổ Tiêu Sơn, có chút tanh nồng, thậm chí có một chút khiến cho người ta buồn nôn, nhưng so với cái này, Tiêu Sơn lại cảm thấy thỏa mãn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Triệu Viện nói: “Ngươi.. ngươi không chê bẩn sao?”
Tiêu Sơn nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt trong đêm tối như phát ra ánh sáng: “Chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng nguyện ý làm… Chết cũng được, làm những thứ này cũng được, chỉ cần ngươi thích…”
Trong lòng Triệu Viện dâng lên một trận ấm áp, Tiêu Sơn mở ra cánh tay, hai người ôm chặt lấy nhau. Tại thời khắc này, trái tim hai người chỉ cách nhau một làn da, đều có thể cảm nhận được nhịp đập của nhau, trái tim gần hơn bao giờ hết.
Những bất an, lo lắng, nghi kỵ lúc trước, đều tan biến, chỉ còn lại bầu không khí ngọt ngào ấm áp là không thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
13 chương
48 chương
36 chương
4 chương
62 chương