Lại là những tiếng nổ liên tục, 7 tòa pháo đài hoàn toàn biến thành đống đổ nát, những pháo đài khác bị tạc đạn rơi xuống phá không còn đầy 1/5, thi thể bốc cháy từ trong đống đổ nát không ngừng chạy ra. Trong ánh lửa mãnh liệt, một chiếc phi dĩnh chầm chậm bay tới điện thờ thần mặt trời. -Mẹ nó, nơi đó không được oanh tạc. Lăng Kiếm gấp gáp kêu lên, thiếu chút nữa đứng bật dậy. Điện thờ thần mặt trời là nơi chứa tài phú mà đế quốc Lam Vũ muốn chiếm, nếu nó bị nổ uỳnh một cái thành tro thì chệt mất. May mà Lăng Kiếm phát hiện ra phi dĩnh không phải là muốn oanh tạc mà là thả lính dù xuống, đó là tiểu đoàn Bắn Tỉa của Trình Thư Kiếm. Trên khoang treo có 4 sợi dây thừng lớn thả xuống, mấy chục chiến sĩ thuận theo dây mà trèo xuống, người Aztec quanh điện thờ choáng váng, không biết phản ứng như thế nào, cầm cung trong tay cũng quên cả bắn. Đoàng. đoàng, đoàng.... Các chiến sĩ từ trên phi dĩnh tuột xuống liên tục nổ súng, dọn sạch khu đổ bộ, sau đó chia ra tấn công, tiêu diệt từng tên Aztec ở bên thần điện. Trình Thư Kiếm chân vừa chạm đất lập tức khống chế cửa thần điện, vừa vặn có một tên chiến sĩ hùng hổ xông ta, hắn chơi ngay một loạt đạn hạ gục đối phương. Đế Tắc Khắc cảm thấy như bị vô số thanh trường mâu đâm xuyên qua ngực, ngã ngay tại chỗ, hắn vùng vẫy mấy cái rồi rời khỏi thế giới này. Trình Thư Kiếm không hề biết mình đã giết quan chỉ huy của đối phương, các chiến sĩ khác cũng không nhận ra, Đế Tắc Khắc ra đi lặng lẽ như thế. Trình Thư Kiếm thay băng đạn khác, gọi mấy chiến sĩ lao vào trong thần điện, ánh sáng bên trong vô cùng nhu hòa, tựa hồ không phải là ánh đèn, hắn không biết đó là ánh sáng gì. Bên trong thần điện chỉ có một số vu sư, chúng đang lầm bầm cầu khẩn, nhìn thấy quân Lam Vũ xông vào vội vàng bỏ chạy, kết quả là bị giết chết hết. Rầm. Trình Thư Kiếm đá văng một cánh cửa phòng ở bên cạnh, tức thì mắt hoa lên, ánh vàng lấp lánh làm hắn không thể mở mắt được. Khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng này, hắn phát hiện ra căn phòng này chứa vàng, từng thỏi vàng chất cao bằng cả con người, ít nhất cũng có mấy vạn thỏi. Rầm. Trình Thư Kiếm lại đá một căn phòng khác, trước mắt toàn là ánh vàng nhảy nhót, tựa hồ còn nhiều hơn cả căn phòng vừa rồi. Chính đang định đá thêm một cánh cửa phòng thứ 3 thì có người run rẩy gọi: -Tiểu đoàn trưởng, mau lại đây mà xem, mau lại đây. Trình Thư Kiếm đi tới nhìn vào bên trong thì cũng gần như ngây ra. Thì ra đó là một đại điện cực lớn, tới nghìn mét vuông, cuối đại điện là tượng thần mặt trời, ở giữa chất đầy là vàng, chẳng những thế còn có vô số kim cương, phỉ thúy, mã não.... Mỗi một chiến sĩ đều đầu váng mắt hoa. Đừng nói là nhìn thấy, mà bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng có, lúc này không biết là trong điện thờ này rốt cuộc còn chứa bao nhiêu tài phú nữa. Trình Thư Kiếm nuốt nước bọt, cảm giác giọng của mình cũng thay đổi rồi, run run rống lên: -Thợ ảnh đâu? Mau lấy máy ảnh mang tới đây mau... Đi cùng với không quân còn có thợ ảnh, nhìn thấy đống của cải trước mắt, không gượng được lăn luôn ra đất, khó khăn lắm mới đứng lên được, vội cầm lấy máy ảnh chụp không ngừng, rồi mới phát hiện ra là nắp ông kính chưa mở, vội vàng tháo ra, lúng túng đến tí nữa làm rơi máy xuống đất. Chốc lát sau đám Lăng Kiếm, Đao Vô Phong cũng tới nơi, nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu như thế cũng chết đứng tại chỗ. -Ôi mẹ ơi, cho ta một miếng thì cả nửa đời sau cũng không cần lo lắng gì nữa.... Đao Vô Phong lẩm bẩm, hắn thừa nhận chút tài phú của đế quốc Lam Vũ so với nó dúng là đom đóm so với mặt trăng. -Chúng ta.... chia nhau à? Lăng Kiếm run lên, cảm giác đầu óc không thuộc về mình nữa, hắn không tưởng tượng ra nếu số tài phú này thuộc về mình thì phải xử lí thế nào nữa. -Đừng có mơ. Sở Thiên Nhai cắn chặt răng, nếu không làm đầu óc tỉnh táo thì sợ rằng hắn nhập bọn với Lăng Kiếm mất. Một lúc sau Hứa Nho Long tới nơi, phản ứng của hắn là quái đản nhất, hắn hét lên kinh hoàng. -Mẹ ơi, ta không chở hết được đâu. Đao Vô Phong nắm chặt tay, để bản thân khôi phục bình tĩnh, nhìn những chiến hữu ngây ngất bên cạnh, hiểu rõ nếu không khống chế được khẳng định là có chuyện gay to. Trên thế giới, không phải ai cũng có thể khống chế bản thân trước tiền bạc, ít nhất bản thân mình cũng từng mất kiểm soát, hắn vỗ vai Hứa Nho Long nói” -Chạy thêm mấy chuyến, để bọn ta nhìn lâu thêm một chút, con mẹ nó nữa, bọn ta đều xuất thân nghèo rớt mồng tơi, chưa từng nhìn thấy nhiều vàng như thế. Có điều đây là tài sản quốc gia, các ngươi không ai được động vào. Hứa Nho Long cũng đang mê mẩn, nhưng bị Đao Vô Phong vỗ một cái liền tỉnh lại, đã thế lại còn làm ra vẻ thanh cao, khinh thường không biết ngượng mồm: -Dào ôi, đúng là kém cỏi. Chút vàng thôi mà đã lồi cả mắt ra rồi, nếu tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan, mắt các ngươi sẽ rơi ra ngoài hết. Đám Lăng Kiếm và Sở Thiên Nhai nghe thấy thế liền tỉnh lại, thầm kêu may mắn là mình chưa làm ra hành động gì để bị khinh thường. Trình Thư Kiếm nói: -Mẹ nó chứ, làm như nơi này không còn bằng nhà ngươi vậy, cứ phét lác đi, ta biết phi dĩnh thổi phồng mới bay lên được mà. Sở Thiên Nhai vỗ vai Hứa Nho Long tán đồng: -Đúng đấy, các ngươi phét lác quá, kết quả phi dĩnh bay một hơi tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan mới quay về, ngươi còn tiếp tục là lần sau bay tới Đại Đông dương luôn đấy. Đám Đao Vô Phong cười rộ lên, Hứa Nho Long cũng cười không nói gì. Kỳ thực bọn họ đều là người có thất tình lục dục, bảo không động lòng là nói dối, chỉ có điều kỷ luật ràng buộc, bọn họ không dám làm loạn. Đột nhiên Trình Thư Kiếm phát hiện ra cái gì đó, móc dao găm đi tới vách tường, cẩn thận tìm kiếm, sau đó cắm dao vào vách tường, gảy mạnh ra. Tách. Một tiếng động giòn tan truyền tới, Trình Thư Kiếm cầm một miếng gạch rơi ra, nhìn kỹ thì Lăng Kiếm tinh mắt la lên thất thanh. -Ôi mẹ ơi, đây là vàng thật. Quả nhiên nhìn kỹ càng miếng gạch đó là vàng thật, nếu thế thì nó không còn được gọi nó là gạch nữa rồi. Đám Đao Vô Phong hưng phấn lấy dao đi kiểm tra, phát hiện ra vách tường xung quanh toàn là vàng hết, như vậy tòa điện thần này có bao nhiêu vàng đây? Sở Thiên Nhai ngẩng đầu lên nhìn nóc thần điện, quan sát tới 2 phút rồi nói: -Liệu nơi này sàn và nóc có phải đều làm bằng vàng không? Không một ai nói gì, mọi người lập tức ngồi xuống lấy dao kiểm tra. -Mẹ kiếp, đúng là vàng. Trình Thư Kiếm kêu lớn, nạy một khối vàng lên xem. Thì ra vì trên mặt đất chất đầy vàng nên không có ai để ý, mặt đất của nó cũng làm toàn bằng vàng hết. Sở Thiên Nhai lấy một cái đèn pin ra, cẩn thận quan sát trên nóc, nhưng vì nó quá cao nên nhìn không rõ, nhưng mọi người đều tin nó được làm bằng vàng. Đây còn chưa phải là thành thị lớn nhất của người Aztec, nếu tới thủ phủ Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan thì nơi đó có phải dùng kim cương để trải sàn. Đao Vô Phong sắc mặt nghiêm nghị kêu lên: - Mọi người đừng đào nữa, chúng ta đào loạn nên thì phí của, nơi này giao cho nhân viên chuyên môn của bộ tài chính xử lí, tất cả mọi người ra ngoài, chúng ta phải phong tỏa nơi này. Tất cả đều dừng tay, lưu luyến nhìn xung quanh nhưng không động tay vào, Đao Vô Phong nói có lý, những thứ này nhìn là muốn phạm tội, ai cũng biết rời khỏi nơi này là cách giữ mình tốt nhất, nhưng lúc này muốn nhấc chân cũng cần không ít nghị lực.