Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 585
Thành Quang Minh mặc dù đâu cũng có quân đội, nhưng quân đội đều đối phó với quân Lam Vũ, chẳng có nhiều tâm tư để ý đến bọn chúng. Huống chi theo Mặc Nhĩ Tư biết, kỳ thực cũng có không ít quan quân Mã Toa xúi giục bọn chúng làm loạn cướp bóc trong thành, tiền tài sau khi có được đều chia 5/5.
Tai nạn tới nơi, cái gì quan trọng nhất? Tiền là quan trọng nhất, chỉ cần có tiền, pháp luật gì, đạo đức gì, toàn bộ đều có thể ném hết xuống sông Địch Cổ Nhĩ. Mục tiêu của đám người này chính là những tên quý tộc và địa chủ ẩn náu trong Thành Quang Minh, sau khi rời khỏi nhà, đám địa chủ và quý tộc đó không còn có thế lực nữa, có kẻ thậm chí còn phải thuê phòng ở tạm trong thành.
Bọn chúng không có chỗ dựa, đương nhiên là mục tiêu công kích tốt nhất của đám vong mạng này. Mặc Nhĩ Tư mỗi ngày đều nhận được báo cáo tử vong hơn 20 người không biết danh tính, hắn cũng chẳng thấy kinh ngạc lắm, xã hội đã hỗn loạn tới mức này, ai có thể giữ được mình nữa.
Vào lúc này uy nghiêm của pháp luật đã mất sạch rồi, tôn nghiêm của quý tộc là chuyện rất xa xôi, giờ là thời đại của máu và sắt, nắm đấm chính là chân lý. Ví như vừa rồi khi đám vong mạng này vào tửu quán, vừa vặn có một đám lính Mã Toa âm thầm dời khỏi thành, binh tặc gặp nhau nhưng không xảy ra va chạm, giống như bọn chúng là bạn bè cũ vậy. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Trong hơn 10 ngày qua, không ngừng có người lén khỏi thành, trong đó có cả binh sĩ. Tin tức quân Lam Vũ tới nơi truyền mỗi lúc một khẩn cấp, người bỏ đi ngày càng nhiều, lúc này bỏ Thành Quang Minh chắc gì đã là chuyện tốt nhất, dù sao nếu như ra ngoài đồng hoang gặp phải quân Lam Vũ thì hậu quả khỏi nói cũng biết.
Khi Vũ Văn Lôi Đình bí mật rời đi đã đem quân đội phó thác cho trung tướng tham mưu trưởng La Khắc Tùng, đồng thời tấn thăng La Khắc Tùng lên làm thượng tướng. Tiếc rằng trong thành Quang Minh không có huân trương thượng tướng dư, nên La Khắc Tùng vẫn mang quân hàm trung tướng.
La Khắc Tùng đúng là một tướng quân tài hoa, ít nhất là Mặc Nhĩ Tư cho rằng là như thế, uy vọng của hắn trong quân đoàn cũng không tệ, có đủ năng lực phòng thủ thành Quang Minh. Nhưng vào thời buổi lòng người hoảng loạn này, La Khắc Tùng chẳng làm được bao nhiêu, có thể trấn áp số binh sĩ còn sót lại không bạo loạn và xung đột nội bộ đã là cực hạn rồi.
Vũ Văn Lôi Đình đã mang theo binh lực tinh nhuệ nhất của quân đoàn Lôi Đình, còn lại toàn là bộ đội không phải hệ chính, ý chí chiến đấu của bọn chúng vốn không kiên định, dễ dàng dao động, thậm chí phát ra khủng hoảng tập thể. Tùy tiện một tin tức thôi đã làm bọn chúng nơm lớp lo sợ, chuyện mỗi ngày La Khắc Tùng phải làm là vỗ về tâm tình của bọn chúng. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Không bột chẳng gột nên hồ, La Khắc Tùng cũng bất lực , dựa theo kế hoạch nơi này là có 30 vạn quân đồn trú, nhưng Vũ Văn Lôi Đình một hơi đem đi 3 sư đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất, số còn lại sức chiến đấu không ra sao, thêm vào đám lén lút bỏ chạy, hiện giờ còn chưa tới 18 vạn, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục giảm đi.
Có người đột nhiên hỏi:
-Nghe nói phía nam bắt đầu loạn rồi hả?
Có người bất an nói:
-Thấy bảo ngay cả nhà Vân Nhạc cũng xen vào rồi.
Có người do dự đáp:
-Hình như là thế.....
Có người tâm tình hiển nhiên rất kém:
-Vậy chẳng phải là hết hi vọng rồi sao?
Có người tuyệt vọng với tiền đồ của Mã TOa:
-Chừng là không hi vọng gì được nữa.
Những người này đang lén lút thảo luận trong nội bộ Mã Toa, vốn đây là đề tài cao tầng Mã Toa cấm người dân bàn luận, nhưng lúc lửa cháy ngay mày rồi thì còn ai chú ý? Huống chi đám cảnh sát và hiến binh nơi này là người chạy trước tiên rồi, kỳ thực bọn họ mà không đi lúc này cũng chẳng ý kiến gì, nói không chừng ngay cả bản thân cũng phát biểu một số ý kiến phẫn nộ hùa theo.
Mặc Nhĩ Tư hiểu rất rũ chuyện bạo loạn, đây là nguyên nhân vì sao hắn dùng rượu mạnh để làm tê liệt bản thân, tin tức tới từ phía quân Lam Vũ toàn là tin xấu, nhưng tin tức truyền từ nội bộ Mã Toa còn xấu hơn. Nước Mã Toa trong ngoài gặp nạn, chiến tranh bất lợi, dịch nạn kéo dài, làm cuộc bạo loạn mỗi lúc một xấu.
HIện giờ nơi bạo loạn dữ dội nhất là chỗ tiếp giáp với nước Nhược Lan, nơi đó đã xuất hiện đội ngũ bạo loạn bán quân sự hóa, chúng giương cao lá cờ lật đổ gia tộc Vũ Văn, hiệu triệu lập nên một quốc gia mới. Quân đội triều đình đã trấn áp nơi đó hơn 1 năm, ít nhất đã giết mấy vạn người, nhưng bạo loạn càng ngày càng mạnh, hiện giờ một liên đội quân Mã Toa căn bản không dám xuất kích, nếu không thì toàn quân lập tức bị diệt.
Vấn đề nằm ở bên phía nước Nhược Lan. Vùng tiếp giáp giữa 2 nước kỳ thực là nơi không có pháp luật, mỗi khi quân bạo loạn rơi vào thế hạ phong sẽ tạm thời chạy sang nước Nhược Lan né tránh, đợi quân đội Mã Toa rút đi, bọn chúng lại xuất hiện.
BỌn chúng cũng bị châm chọc là cỏ dại, cắt đi là mọc lại, mới ban đầu dưới áp lực của Mã Toa, Nhược Lan cũng phái một số quân tới hiệp trợ đối phó với phản quân, thu được hiệu quả không tệ. Nhưng về sau nước Nhược Lan càng lam qua loa cho có, quân đội không điều tới nữa, cho dù có cũng chỉ làm cho có vẻ, thậm chí còn ngầm kích động phản quân và quân Mã Toa đánh nhau, thi thoảng còn cung cấp vũ khí lương thực cho phản quân. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Chuyện bày ra đó rồi, nước Nhược Lan cho rằng Mã Toa hết hi vọng, cũng thừa gió bẻ măng, muốn kiếm chác tí lợi ích từ đó để tiện có được vị trí lợi thế hơn trong chính cục biến động sau này. Làm cao tầng quân đội Mã Toa giật mình thon thót là sự xuất hiện của cha con Vân Nhạc.
Trên đại lục Y Lan, cha con Vân Nhạc là nhân vật vang danh xa gần, bọn họ là tướng quân nổi danh nhất nước Nhược Lan, là tướng quân duy nhất trên thế giới có thể đối kháng được với Tiêu Nam gần 10 năm mà không đại bại.
Vân Nhạc mưu tính sâu xa, giỏi trù mưu tính kế, 2 nhi tử của ông ta là Vân Lôi và Vân Tranh đều là mãnh tướng hạng nhất trên chiến trường. Hoàng đế Nạp Lan Minh Huy của Nhược Lan từng vô cùng cố kỵ với phụ tử Vân Nhạc, lo lắng bọn họ giữ quân tự lập, cuối cùng khoác lên hoàng bào, đoạt lấy quyền lực hắn.
Qua an bài chu toàn, cha con Vân nhạc cuối cùng bị triệt chức điều ra khỏi vị trí chỉ huy quân đội, nhưng do sợ ảnh hưởng cực lớn của bọn họ trong quân đội, Nạp Lan Minh Huy không dám công khai làm gì bọn họ, còn âm thầm thì có Vân Tranh và Vân Lôi ở đó, lão chẳng thể làm gì được.
Nhưng để cha con Vân Nhạc ở lại trong nước cũng không được, Nạp Lan Minh Huy cảm thấy ăn ngủ không yên, lúc nào cũng phải đề phòng bọn họ thì mệt nhường nào. Cuối cùng ông trời cũng khai ân, cơ hội đã tới, biên giới giữa Mã Toa và Nhược Lan phát sinh ra cuộc bạo loạn lớn nhất lịch sử, Nạp Lan Minh Huy nghĩ ngay tới việc ném củ khoai nóng này cho cha con Vân Nhạc, để bọn họ tự hủy diệt trong đám bạo loạn này.
Ở nơi tiếp giáp giữa 2 nước, có một nơi tên là An Ca Lạp, diện tích ước chừng 50 vạn km vuông, nhân khẩu khoảng chừng 200 vạn, đất đai cằn cỗi, sản lượng nông nghiệp rất thấp, đặc sản lớn nhất là hương liệu, ngoài ra còn có kim cương. Bất kể cái nào cũng là đồ tốt làm người ta thèm dỏ dãi, cũng là khu vực 2 nước đều muốn khống chế.
Nhân dân cư ngụ ở nơi đó có 40% là người Mã Toa, 60% là người Nhược Lan, khi nước Mã Toa hùng mạnh, vùng đất đó bị quân đội Mã Toa khống chế, nước Nhược Lan không có hi vọng xa vời gì, cư dân Nhược Lan nơi đó cũng không dám có ý nghĩ gì vượt ngoài khuôn khổ.
Nhưng cùng với việc Mã Toa suy yếu, tâm tư của Nhược Lan cũng bắt đầu trở nên tích cực, cảm thấy lúc thay đổi đã tới, người Nhược Lan ào ào đứng dậy phản kháng quân Mã Toa trấn áp, còn triển khai đồ sát đẫm máu với người dân Mã TOa nơi đó.
Mặc Nhĩ Tư rất hiểu tính toán của Nhược Lan, nếu như Mã Toa mà sụp đổ, bọn chúng sẽ là kẻ đầu tiên quỳ xuống thuần phục đế quốc Lam Vũ, tiếp tục duy trì địa vị thống trị của mình, Để giải thích việc hiểu lầm chuyện liên minh đối phó với quân Lam Vũ trước đây, bọn chúng khẳng định sẽ ra sức ném đá xuống giếng, phối hợp với quân Lam Vũ lật nhào nước Mã Toa, để tiện sau này nói chuyện với Dương Túc Phong.
Vốn ở địa khu An Ca Lạp đã phát sinh bạo loạn, quân triều đình Mã Toa hết sức nguy ngập, nước Nhược Lan thừa gió bẻ măng. Hai tháng trước, Nạp Lan Minh Huy triệt bỏ chức quan của cha con Vân Nhạc, hạ lệnh đưa bọn họ tới An Ca Lạp, còn về việc tới đó làm gì thì Nạp Lan Minh Huy không nói, tất cả do cha con Vân Nhạc tự làm.
Đây đúng là sách lược âm hiểm, cha con Vân Nhạc tới nơi đó khẳng định là phải liên kết với người Nhược Lan đương địa đứng lên phản kháng với quân Mã Toa, với thủ đoạn của cha con bọn họ, quân Mã Toa nguy là cái chắc. Quả nhiên cha con Vân Nhạc tận dụng rất tốt cơ hội trở mình này, liên kết với cư dân Nhược Lan đương địa, cuối cùng lập nên cái gọi là quân nhân dân An Ca Lạp, thẳng tay triển khai đối địch với quân triều đình Mã TOa, trong một tuần liên tục phát động năm chiến dịch, làm 3 vạn quân Mã Toa vĩnh viễn nằm ở lại đó.
Cục thế vì vậy mà sinh ra biến hóa cực lớn, vốn quân nhân dân An Ca Lạp đã nhiều lần đánh bại quân Mã Toa tiến vào vùng này, giờ lại được cha con Vân Nhạc lãnh đạo, càng như hổ thêm cánh. Quân nhân dân An Ca Lạp đã phát triển tới chừng 5 vạn quân, trở thành quân đội hùng mạnh, quân Mã Toa liên tục rút lui, hoàn toàn có thể nói nơi đó là thùng thuốc nổ, có thể bùng phát bất kể lúc nào, làm cả Mã Toa tan nát.
Tương lai của Mã Toa rốt cuộc ở nơi đâu? Mặc Nhĩ Tư nghĩ đau cả đầu, đối phó với loại cảm giác này tốt nhất là đổ rượu vào miệng, cho nó thiêu đốt, hắn đúng là đã làm như thế. ĐỘt nhiên có tiếng còi báo động từ xa truyền lại, tiếp đó là tiếng chiêng vang vọng khắp cả thành Quang Minh.
Quân Lam VŨ tới rồi.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
23 chương
73 chương
151 chương