Dương Túc Phong lòng đầy cao hứng, khom lưng vái 3 cái rồi xoay người rời đi. Tri khách tăng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở : - Đa tạ thí chủ, công đức của cây hương này tổng cộng 600 kim tệ. Dương Túc Phong ngẩn người ra, không nghe rõ lắm. Tri khách tăng cũng không để ý, cười nói : - Cây hương này là cây lớn nhất trong chùa chúng tôi, giá là 600 kim tệ, thí chủ có lòng thành như vậy.... Dương Túc Phong hết sức ngạc nhiên, đầu óc còn chưa theo kịp, chỉ ngạc nhiên nói: - Đắt vậy sao? Tri khách tăng cười tươi rói nói : - Quốc An tự chúng tôi là ngôi chùa nổi tiếng nhất chu vi trăm dặm quanh đây, còn được bình chọn là mười ngôi chùa lớn nhất vào năm 1730 thiên nguyên, Vĩnh Tâm đại sư của chúng tôi là kỳ tài hiếm có trong phật môn, 3 tuổi biết đọc tứ thư ngũ kinh, 8 tuổi đã dám dạy trẻ 7,8,9.... Lời phía sau nói gì Dương Túc Phong nghe không rõ, tóm lại là đều tự khoe khoang khoác lác, đem Quốc An tự ứng với trời cao, linh nghiệm thế nào, cho dù có trở về đại lục Y Vân, phật pháp của phương trượng Vĩnh Tâm đại sư cũng có thể phù hộ cho y. Dương Túc Phong dần tỉnh ngộ ra, thì ra mình bị tên hòa thượng giảo hoạt này bóp nặn rồi, một cây hương tới 600 kim tệ, không bằng các ngươi đi cướp cho xong, cái gì mà thánh địa phật môn, rõ ràng là làm thịt người ta. Tri khách tăng vẫn lải nhải không thôi, Dương Túc Phong không kìm được quay lại nhìn tấm biển, cái chữ quỷ quái đó y căn bản không nhận ra, bất quá đoán hẳn là ba chữ Quốc An tự. Lúc này đại lục bảo điện trang nghiêm nhìn trở thành vô cùng dữ tợn, lư hương nhang khói lượn lờ, nhưng nhìn lại thấy vô cùng khủng bố, như có thể có quái thú từ bên trong lao ra tóm lấy. Tri khách tăng thấy Dương Túc Phong do dự, nụ cười càng thêm mờ ám, rất hiểu lòng người nói : - Nếu như thí chủ không mang theo đủ kim tệ cũng không sao, chúng tôi có tiệm cầm đồ chuyên môn, thí chủ trên người nếu như có đồ trâu báu trân quý gì đó, có thể cầm để chi tiêu, nếu như không có ngân phiếu cũng được, lấy châu báu dâng cho phật tổ, càng thể hiện lòng thành kính.... Dương Túc Phong biết mình bị mắc lừa rồi, Quốc An tự muốn làm thịt mình, bóp nặn 600 kim tệ trên người mình, com mẹ nó, mình cũng được tính là người tinh minh, đi khắp thiên hạ rộng lớn cũng chưa từng bị ai lừa qua, không ngờ làm thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ lại bị hòa thượng trong một cái miếu nho nhỏ lừa. Xung quanh nhiều người, không thể tranh chấp với bọn họ, đúng là nguy hiểm, nếu để bại lộ thân phận thì hậu quả càng tệ hơn. Lúc này xung quanh đã có mấy hương khách, đều hiếu kỳ nhìn sang bên này, hiển nhiên là bị cây hương 600 kim tệ này thu hút rồi. Khi bọn họ tiến vào,tri khách tăng nhiệt tình như thế, ân cần từng ly từng tí, chỉ dẫn từng bước, nhưng không hề nói tới giá hương, đợi ngươi mắc bẫy rồi mới chơi cho một phát, để ngươi không thể không thừa nhận sự thực này. Chẳng trách Quốc An tự có thể thay da đổi thịt trong thời gian ngắn, thì ra con mẹ nó đã thương nghiệp hóa phật tổ rồi, vì tiền tài quả thật không từ thủ đoạn. Úc Thủy Lan Nhược không nỡ nhìn Dương Túc Phong bị quẫn bách như thế, liền chen tới, nhíu mày nói : - Một cây hương mà thôi, sao lại đắt như thế? Tri khách tăng tựa hồ sớm đã thành thạo đối phó với cục diện này thế nào, thong thả nói : - Đó là lòng thành của thí chủ, phật nói, tâm thành nhân thành, thí chủ là người đại phú đại quý.... Lúc này ở bên cạnh có mấy hương khách tới gần, có người làm bộ chỉ chỉ chỏ chỏ vào Dương Túc Phong, nói với vẻ thần bí: - Người này xem ra tưởng là công tử phú gia, thì ra là đồ giả mạo.... Có một hương khách khác nhỏ giọng nói phụ họa : - Đúng thế, thắp hương còn không chịu trả tiền, không biết là tên nhà quê ở đâu ra? Hắn nói rất nhỏ, nhưng vừa vặn để Dương Túc Phong nghe thấy. Dương Túc Phong bất giác đỏ mặt , muốn phát tác nhưng bất quá vẫn cố nhịn xuống, trò con nít này đương nhiên có thể nhìn rõ, nhưng không tiện chỉnh trị bọn chúng. Úc Thủy Lan Nhược cũng muốn phát tác tại chỗ lấy vũ lực thể hiện uy phong, cuối cùng bị Dương Túc Phong giữa lại. Một người khách khác lại nhỏ giọng nói: - Đúng thế, hôm đó tôi cũng thấy một kẻ thắp hương không chịu trả tiền, kết quả là tới cuối năm trong nhà gặp họa, cả nhà sáu người giờ chết 3 rồi, đó chính là hậu quả việc lừa phật tổ, lẽ trời vằng vặc, báo ứng tức thì, ài thắp hương mà không chịu trả tiền ...... Sắc mặt Úc Thủy Lan Nhược trở nên rất khó coi, muốn cho tay vào lòng rút nhuyễn kiếm ra đại khai sát giới, lúc này nàng cũng đã nhìn ra hương khách xung quanh cũng là một bọn, mục đích là ép Dương Túc Phong móc tiền ra. Bất kể là nàng hay Dương Túc Phong, đã khi nào phải chịu uất ức như thế, huống chi Dương Túc Phong còn là thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ. May mà Tiêu Tử Phong móc ra 600 kim tệ giao cho tri khách tăng, đồng thời giữa lấy tay của Úc Thủy Lan Nhược, ý bảo nàng không nên hành động tùy tiện. Dương Túc Phong xoay người bỏ đi, khuôn mặt xám xịt, bên đường có một cái lư hương nhỏ bị y đá văng, tro hương bay mù mịt, khiến cho không ít người vây quanh, đương nhiên cũng có mấy tên hòa thượng cười lạnh. Hai nàng vội đi theo, có điều cũng không dám nói gì, tới bên Tây Hồ, Dương Túc Phong càng nghĩ càng không chịu nổi, đá một phát vào cây liễu ở bên cạnh, làm cây liễu nhỏ đáng thương gần như bị gãy đôi, nó mới tới cái thế giới này có được 4,5 năm thôi. Phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, đúng là càng nghĩ càng phẫn nộ. Tiêu Tử Phong thở dài dịu dàng nói : - Khi vào Quốc An tự, thiếp đã thấy có vấn đề rồi, những tên tri khách tăng đó có ánh mắt quá lợi hại, chuyên môn đi tìm những kẻ thích phung phí ra tay. Mồm mép đúng là rất khéo léo, người bình thường chắc chắn bị mắc lừa, những hương khách tiến vào khẳng định đều bị bọn chúng bắt chẹt cho không còn lấy một xu. May mà chàng còn bỏ đi đó, nếu không còn tiến vào trong còn nhiều thủ đoạn hơn nữa để moi hết tiền của chàng. Úc Thủy Lan Nhược hiếu kỳ nói” - Hả? Bên trong vẫn còn? Tiêu Tử Phong cười lạnh khinh miệt nói : - Ta đã nói tên gia hỏa Vĩnh Tâm này có bản lĩnh gì mà làm Quốc An tự hoan thai thoát cốt được, thì ra là loại thủ đoạn này, mắt chỉ có tiền thì phật tổ gì cũng thành tiền hết. Nếu như chàng còn tiếp tục đi vào khẳng định là còn tính số, giải mộng, cầu phúc mua đồ kỷ niệm.... như vậy có mất tiền không chứ? ÔI thật bi ai..... Dương Túc Phong siết chặt cây liễu, nghiến răng nói : - Đám vương bát đản này, ta phải cho bọn chúng biết tay. Y thực sự nổi giận rồi. Thống soái tối cao rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Chính đang nổi giận đùng đùng nghĩ phải giải quyết đám rác rưởi của Quốc An tự này như thế nào, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có mấy người đi tới, dẫn đầu là 3 tên hòa thượng, nhìn trang phục hẳn là người của từ Quốc An tự. Ở phía sau bọn chúng có 2 người khiêng một ông già, bên cạnh ông già có một người thanh niên, ông già kia hiển nhiên là có bệnh, sắc mặt vàng vọt, hơi thở thoi thóp, người thanh niên kia mặt mũi âu sầu, bước chân tập tễnh. Dương Túc Phong vừa nhìn thấy mấy tên hòa thượng đó đã thấy ngứa mắt, béo như con heo, đâu còn dáng vẻ của người xuất gia. Chỉ thấy một tên nói liến thoắng bên tai ông già kia, hình như nói ông ta tích lũy công đức không đủ, cho nên bệnh của ông ta chưa thể khỏi được, nếu như lần này ông ta có thể thắp cây hương lớn nhất trước cửa phật, bệnh tình khẳng định sẽ chuyển biến tốt hơn nhiều. Hắn lại còn miêu tả hương khói ở Quốc An tự linh nghiệm như thế nào, sống động y như thực. Người thanh niên kia khuyên ông già nên đi mời y sinh, nhưng ông già kia lại hoàn toàn nghe theo tên hòa thượng bép múp xúi giục, quyết tâm muốn thắp hai cây hương tốt nhất, phải phù hộ cho mình và thê tử. Hai cây hương lớn, tức là bằng với một ngàn hai trăm kim tệ, đó không phải là một món tiền nhỏ, cho dù là người làm ăn bình thường cũng không trả nổi. Nhưng tên hòa thượng béo múp lại không hề nhắc tới giá tiền, chỉ không ngừng ca ngợi công đức, lừa ông già vào bẫy, cho dù ông ta có mang theo 1 vạn kim tệ khẳng định cũng sẽ bị bóp nặn sạch sành sanh. Đợi bọn họ từ bên cạnh đi qua, Dương Túc Phong không nhịn được nói : - Lão nhân gia,ông có bệnh thì nên đi tìm y sinh, thắp hương cũng vô dụng thôi, phật tổ có bệnh cũng phải đi tìm thầy thuốc mà, phương trượng của Quốc An tự thì có tác dụng chó gì. Ông già và người thanh niên đều quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, không biết y vì sao lại nói lời này. Tên hòa thượng béo múp và hai tên tiểu hòa thượng khác liền vây lấy, ánh mắt nhìn Dương Túc Phong rất bất thiện, mặt mày lạnh lùng nói: - Người thanh niên, cậu từ đâu tới? Phật ở trên cao, cẩn thận họa từ miệng mà ra. Hai tên hòa thượng trẻ tuổi bày ra bộ dạng muốn đánh nhau. Dương Túc Phong không ngờ bọn chúng lại có thể ngang ngược như thế, cơn giận cũ còn chưa tan, lúc này cơn mới lại trào lên, mỉa mai nói: - Sao nào? Muốn đánh nhau à? Người xuất gia sao có thể hành động tùy tiện như thế? Tên hòa thượng bép múp lắc lư đầu nói : - A di đà phật, ngươi là nghiệt chướng từ đâu chạy ra, lại dám biến thành hình người mê hoặc bách tính. Đồ đệ, bắt lấy y mang về giao cho phật tổ phổ độ chúng sinh. Hai tên tiểu hòa thượng nhất tề rống lên, lập tức động thủ, có chút tinh thần nghé con không sợ hổ. Dương Túc Phong vốn đã nổi giận, nhưng lúc này ngược lại không tức giận nữa, chỉ cười hì hì nhìn bọn chúng, giống như nhìn một đám hề đang diễn trò vậy. Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược cũng vừa tức mình vừa buồn cười, giữa ban ngày ban mặt, hòa thượng Quốc An tự lại dám ngông cuồng như thế, đúng là chán sống rồi. Úc Thủy Lan Nhược tuổi trẻ khí thịnh, vừa ra tay là đánh cho hai tên hòa thượng ngã xõng xoài, tên hòa thượng béo múp cũng bị nàng bắt lấy, đạp ngã trước mặt Dương Túc Phong. Dương Túc Phong lửa giận rất vượng, không nhịn được mà bồi thêm hai cước, chửi : - Mẹ nó chứ, còn lợn rác rưởi nhà ngươi, đúng là làm nhục thánh minh của phật tổ. Y vô ý đá văng vạt áo cà sa của hòa thượng đó, làm Tiêu Tử Phong hô lên kinh ngạc, tiếp đó đi tới xé áo của hai tên hòa thượng khác, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, cũng không đợi lệnh của Dương Túc Phong liến điểm huyệt, ba tên hòa thượng táng mạng tại chỗ. Dương Túc Phong biết có chuyện cổ quái, nhưng không nói gì, ông già và người thanh niên sợ điếng người, kết quả toàn bộ bị Tiêu Tử Phong đánh ngất. Tiêu Tử Phong ghé sát tai Dương Túc Phong nói : - Phong, vấn đề phật giáo này không phải chàng có thể giải quyết ở đây được, chúng ta ít nhất phải trở về nha môn tổng đốc hãy nói. Những kẻ này khẳng định là phỉ tặc, bọn chúng ẩn cư ở chùa miếu là để tránh né chúng ta truy bắt, 3 tên hòa thượng này đều có liên hệ mật thiết với hắc đạo, thiếp nhận ra dấu hiệu của bọn chúng. Dương Túc Phong thở ra, cũng bình tĩnh trở lại, nghe Tiêu Tử Phong nói như vậy, mày liền cau lại, Tiêu Tử Phong nói không sai, vấn đề phật giáo từ thời đế quốc Đường Xuyên đã vô cùng nghiêm trọng. Chuyện thu tiền như của Quốc An tự còn dụ dỗ người dân vô tri diễn ra ở rất nhiều chùa miếu, bất quá chỉ không nổi cộm như ở Quốc An tự mà thôi. Vốn nghĩ thông rồi, cũng không thấy có vấn đề gì lớn, nếu như đệ tử phật môn để tiền lọt vào mắt, vứt bỏ tín ngưỡng đối với sự ổn định của quân Lam Vũ mà nói còn có cái lợi, nhưng bọn chúng nếu còn câu kết với cả phỉ tặc, thì vấn đề trở nên vô cùng nghiêm trọng. Vấn đề tông giáo Dương Túc Phong xưa nay đều không muốn can thiệp quá nhiều, đa phần là để cho tự nhiên phát triển. Y mặc dù không tin phật, bất quá cũng không tới mức diệt phật, cả đám đông mỹ nữ trong Vị Ương cung thì quá nửa đều tin phật, ví dụ như Thập Tứ công chúa, các nàng đều là tín đồ phật môn khá thành kính, chỉ có điều không tu hành ở chùa miếu mà thôi. Tới ngay cả hai nàng bên cạnh, cũng ít nhiều tin tưởng một chút, y sống cùng các nàng lâu rồi, thiện cảm đối với phật giáo ít nhiều gì cũng có.Vốn vào thời gian đầu thành lập đế quốc Lam Vũ, đã có một bộ phận quan viên muốn yêu cầu hạn chế sự phát triển của phật giáo,yêu cầu trừ bỏ đặc quyền của chùa miếu, thanh lý tài sản của bọn họ. Lý do chủ yếu của các quan viên này là sư tăng không nộp thuế, không làm việc, là sâu mọt của xa hội. Theo thống kê không đầy đủ, vào chừng năm 1700 thiên nguyên, đế quốc Đường Xuyên có tổng cộng mấy trăm vạn tăng nhân, chùa miếu lớn nhỏ có 10 vạn cái, khống chế hơn trăm vạn mẫu lúa tốt, tạo thành gánh nặng cho xã hội. Dương Túc Phong khi đó cũng chẳng để ý cho lắm, dù sao ở phương diện này cũng không hiểu nhiều, theo nguyên tắc cẩn thận, y liền gác xuống không xử lý. Chuyện tông giáo luôn rất phức tạp, lúc còn ở dịa cầu y đã biết rồi, nhưng hôm này bị người ta bóp nặn mất 600 kim tệ, còn bị người ta hô chém giết, đốm lửa trong lòng lập tức bùng lên. Tục ngữ nói, tức giận sinh lớn gan, dùng để hình dung tâm tình của Dương Túc Phong lúc này rất chính xác. Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược xử lý thi thể, rồi lại đưa ông già và người thanh niên cùng hai kiệu phu toàn bộ uy hiếp tới nha môn tổng đốc. Mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, Dương Túc Phong đã gọi Văn Thanh tới, khí thế hùng hổ quát : - Đi, phái người tới rỡ Quốc An tự cho ta, tất cả hòa thượng toàn bộ nhốt vào trong đại lao, tra khảo từng tên, xem rốt cuộc có bao nhiêu phỉ tặc, thuộc về loạn đảng nào, nếu là phỉ tặc giết hết, nếu không phải là phỉ tặc áp giải tới Ninh Xuyên đạo là đường sắt. Văn Thanh giật bắn mình, không biết vì sao Dương Túc Phong nổi giận như thế, hắn nguyên là tri phủ của địa khu Mỹ Ni Tư, sau này được Dương Túc Phong đề bạt làm tổng đốc Việt Xuyên đạo, lòng trung thành với Dương Túc Phong không cần hoài nghi. Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Dương Túc Phong nổi giận như thế, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức phái quân đi bắt người, tự mình ở bên cạnh cẩn thận chờ đợi. Dương Túc Phong còn chưa nguôi giận, đi hai vòng trong phòng, lại gọi Viên Ánh Lạc tới, phân phó : - Khởi thảo điện báo, phát vế Ni Lạc Thần, bảo Cổ Địch Sâm dùng danh nghĩa của ta ban bố mệnh lệnh, chỉnh đồn gắt gao những chùa miếu này. Viên Ánh Lạc chẳng hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn Dương Túc Phong thầm nghĩ, chẳng phải chàng tới Minh Na Tư Đặc Lai để tọa trấn chỉ huy chiến đấu sao? Thế nào lại chạy tới đây chỉnh đốn phật miếu rồi. Bất quá tất nhiên không dám nói gì, chỉ lặng lẽ bắt đầu ghi chép. Trong cơn thịnh nộ, Dương Túc Phong ban bố một loạt mệnh lệnh chỉnh đốn chùa miếu: - Thứ nhất, lệnh khắp đế quốc, tất cả tăng nhân phật môn trong vòng một tháng phải tới nha môn đăng ký, xác định rõ ràng thân phận của mình, không đăng ký coi như xuất gia phi pháp, cấu kết với loạn đảng phỉ tặc, bắt đi lao động khổ sai. - Thứ hai, lệnh khắp đế quốc, tất cả tài sản chùa miếu, đăng ký toàn bộ, nhất luật tịch thu, người xuất gia trong đất nước phải dựa vào bố thí để sống, tất cả đất đai ruộng nương đều tịch thu hết, mỗi một ngôi chùa tối đa không quá 30 tăng nhân, số dư ra phải hoàn tục hết, nghiêm cấm tự xây dựng chùa miếu, muốn không làm mà có ăn à? Đừng có mơ, à, câu cuối đó đừng ghi vào điện nhé. - Thứ ba, lệnh khắp đế quốc, sau này phàm có người muốn xuất gia, cần phải được quan phủ phê chuẩn bằng văn bản, nghiêm cấm các chùa miếu tự thu tăng chúng, nếu không xử lý như mưu phản, phát hiện tên nào giết tên đó, giết từ phương trượng trở đi. - Thứ tư, lệnh khắp đế quốc, nghiêm cấm chùa miếu rời khỏi nơi của mình đi tuyên truyền tông giào, kẻ vi phạm xử lý nhe loạn tặc. - Thứ năm, lệnh khắp đế quốc, tất cả chùa miếu chỉ cho phép thu quyên tặng đồ ăn, không nhận kim ngân hàng hóa, nếu phát hiện xử lý như tập trung tiền tài tạo phản. Văn Thanh lúc này mới hiểu thì ra thống soái tối cao có thù sau như biển với phật môn. Mấy mệnh lệnh này hạ xuống, không phải hạn chế phật giáo mà là điển hình diệt phật môn rồi, đây là một đại sự cực lớn. Hạn chế phật giáo thì không phải hắn không tán đồng, nhưng hành động của Dương Túc Phong quá lớn, hơn nữa khí thế hung dữ như vậy, vạn nhất gây loạn..... Dương Túc Phong còn đi lòng vòng, xem xem có nghĩ ra điều thứ sáu không. Văn Thanh nhắm chuẩn thời cơ quỳ sụp xuống nói : - Phong lĩnh, ngài nên cân nhắc kỹ. Dương Túc Phong còn rất điên tiết, lạnh lùng nói : - Suy nghĩ cái rắm, vừa rồi ta đã bảo ngươi lập tức đi chấp hành. Văn Thanh vội vàng nói : - Tất cả tăng nhân của Quốc An tự buổi tối sẽ bị bắt hết, không sót tên nào. Nhưng Phong lĩnh, thuộc hạ liều mạng nói một câu, dục tốc bất đạt, chuyện hạn chế phật giáo này cần phải làm từng bước một... T Dương Túc Phong căng bản không nghe hắn. Viên Ánh Lạc hỏi: - Phong lĩnh, có còn nữa không? Dương Túc Phong nói: - Hết rồi, đợi ta nghĩ ra rồi lại tăng thêm, con mẹ nó lũ vương bát đản này chứ. Viên Ánh Lạc rón rén rời đi. Dương Túc Phong vẫn đi đi lại lại, Văn Thanh quỳ trên mặt đất không dám nói gì. Hiện giờ Dương Túc Phong đang trong cơn điên, hăn nói gì cũng vô dụng. Bức điện của Dương Túc Phong, đã khơi lên cơn sóng ngầm trong đế quốc Lam Vũ, bức điện vừa mới gửi tới kinh đô, đưa tới tay chính vụ viện đại thần Cổ Địch Sâm liền bị hắn tạm thời gác lại. Trải qua suy nghĩ cẩn thận hai tiếng đồng hồ, Cổ Địch Sâm gửi điện trả cho Dương Túc Phong, thẳng thắn nói :” Hiện giờ thời cơ hạn chế phật giáp chưa chín mùi, một số phương pháp cũng có chỗ cực đoan, phải tính kế lâu dài.” Trong nội bộ đế quốc Lam Vũ, cũng chỉ có Cổ Địch Sâm có lá gan và năng lực bác bỏ mệnh lệnh của Dương Túc Phong như thế. Không phải Cổ Địch Sâm không tán thành hạn chế phật giáo, hắn cũng cho rằng hiện giờ phật giáo mang lại cho quốc gia không ít vấn đề, một số vấn đề không chỉ phật giáo mới có, mà các tông giáo khác cũng tồn tại. Nếu như hạn chế phát triển tông giáp, thì không thể chỉ lấy phật giáo ra khai đao, huống chi hiện giờ đế quốc Lam Vũ còn chưa có nhiều sức lực để giải quyết vấn đề tông giáo. Sau đó trong điện báo, Cổ Địch Sâm liệt ra mấy lí do không thể nóng vội hạn chế tông giáo phát triển, tông giáo đúng là tồn tại rất nhiều tệ nạn, nhưng không thể chỉ bởi vì trong tông giáo có một nhóm nhỏ có vấn đề mà vác gậy đập chết bọn họ, khi có thể lợi dụng thì nên lợi dụng. Đại Vũ trị thủy, có thể khai thông thì nên khai thông, kiên quyết không thể chặn, cũng chính là đạo lý này. Cổ Địch Sâm bình tĩnh cho rằng, có mấy phương diện dưới đây Dương Túc Phong nên cân nhắc lại: - Thứ nhất, hiện giờ công tác trọng điểm của Quân Lam Vũ là đánh trận ở tiền phương và kiết thiết kinh tế ở hậu phương, không có quá nhiều tinh lực đi can thiệp quy mô lớn vào chuyện tông giáo, nếu như quá gấp gáp thành hỏng việc, hành động quá cực đoan thì vật cùng tức phản, không thể có được hiệu quả lý tưởng. Hiện giờ quân Lam Vũ tác chiến với quân Y Lan ở hành lang Á Sâm, quân Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai, ở Âm Nguyệt Hoàng Triều, liên minh Ca Nhã lại còn đánh nhau với bộ tộc đương địa, phương bắc còn có hải tặc Ca Âu. Nhiều chiến tuyến như thế đã làm hậu cần của quân Lam Vũ kéo căng như giây đàn, lúc nào cũng có thể bị đứt, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.