Cảng Kim Lăng càng ngày càng trở nên tấp nập, xung quanh cửa cảng khắp mọi nơi đều là những còn thuyền đủ kích cỡ lớn nhỏ, những cánh buồm trắng dày đặc giống như mây trắng ở trên trời soi bóng ở mặt nước, một chút khe hở cũng không có, làm cho biển San Hô vốn xanh biếc một màu, lúc này đã trở nên trắng mênh mông. Từng chiếc từng chiếc thương thuyền theo trình tự không ngừng cập bến, tháo rỡ xuống vô số vật tư, sau đó lại vận chuyển đi vô số nguyên vật liệu hoặc là khoáng thạch, những chiếc thương thuyền tới từ phía nam đại lục Y Vân xa xôi kia thì chở đẩy hương liệu và những kim loại quý. Trong những thương thuyền đông nghìn nghịt có treo cờ có những thương thuyền treo cờ đặc biết đó là là cờ có thể ưu tiên tiến vào cảng, trông vô cùng bắt mắt. Số thương thuyền viễn dương này bề ngoài cũng cực kỳ lớn, trọng tải cơ bản đều là trên ba nghìn tấn, cồn phải người chỉ đạo hàng hải cẩn thận chỉ huy, mới có thể thuận lợi cập bến được ở trên bến tàu. Cảng Kim Lăng ngày hôm nay có không ít cảnh vệ mang súng thật đạng thật, bọn họ phân bố thành từng đường thẳng dài, đứng thẳng ở trên bên cảng Kim Lăng giốngnhư những pho tượng khắc, đứng ở bên cạnh người bọn họ chính là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ với lưỡi lê đang lóe lên những tia sáng làm người ta buốt xương dưới ánh mặt trời. Ở giữa những cảnh vệ đứng gác này, còn có mấy người tuần tra, trên cánh tay của bọn họ đều mamg phù hiện hiến binh lầm thời. Nhìn thấy có nhiều cảnh vệ quân Lam Vũ như vậy, rất nhiều những thủy thủ và chủ thương thuyền từng trải đều biết, càng Kim Lăng hôm nay lại có nhân vật trọng đại tới rồi. Quả nhiên khi sắp chập tối, gần như là cục một lúc, có hai chiếc thương thuyền cỡ lỡn treo cờ đặc thù cập bến, cả hai chiếc thương thuyền này đều có Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ hộ tống, đồng thời còn được quyền lời ưu tiên cập bến, chúng vượt qua tuyệt đại đa số nhưng thương thuyền khác, dưới sự chỉ đạo của nhân viên chỉ đường chầm chậm bơi vào bên trong cửa cảng. Có một số thủy thủ và chủ thương thuyền hiếu kỳ thậm chí còn có thể nhìn thấy trang sức hào hoa của hai chiếc thương thuyền này, thậm chí còn có nguời nhận ra được chiếc thương thuyền ở phía bắc hẳn là du thuyền hào hoa của Cáp Thập Mễ An nguyên trước kia là quốc vương của vương quốc Lữ Tống. Du thuyền hào hoa neo đậu ở trên cửa cảng, đi xuống trước tiên chính là hơn mười nữ cảnh vệ dáng dấp mạnh mẽ, bọn họ khác với những quân Lam Vũ khác, bọn họ không đội mũ màu xanh thẫm, mà là mũ rộng vành màu hơi xam xám, trong uy nghiêm có thêm vài phần quyến rũ của nữ tính. Những người đi nhiều biết rộng bắt đầu ghé tai nhỏ giọng thì thầm với nhau, bàn luận về những nữ cảnh vệ mũ xám này, bọn họ đều là cảnh vệ tối cao của bộ thống soái đế quốc Lam Vũ, công tác thường ngày là bảo vệ vùng trung tâm của Vị Ương cung, còn phụ trách cảnh vệ thiếp thân cho một số nhân vật nữ trọng yếu, bọn họ đều được trang bị súng lục Mạt Lai Đức tinh xảo, trông vừa xinh đẹp lại từng trải. Sự xuất hiện của bọn họ tất nhiên khơi lên tò mò của không ít người, rất nhiều ánh mắt đều từ đằng xa chiếu sang phía bên này. Một lúc sau, ở trên du thuyền có mấy nữ nhân mỹ lệ cao quý thong thả đi xuống, các nàng nhỏ giọng cười nói với nhau, thái độ hết sức thân mật, đối với mọi thứ xung quanh ngược lại tỏ ra không để y lắm, cũng chẳng quan tâm tới ánh mắt tò mò của bọn người, tựa hồ các nàng đã sớm quen với cuộc sống bị người ta chú ý rồi. Ở phia đằng sau lưng các nàng, còn đi theo vô số tùy tùng, nhìn dáng vẻ hẳn là người nhà của các nàng, hào hứng xúm quanh các nàng đi lên bến tàu của cảng Kim Lăng, xếp hàng tiếp thụ kiểm tra giấy tờ. Chiếc thương thuyền ở phía nam cũng bắt đầu cập bến rồi, bất quá không hề có cảnh vệ đứng gác, cũng không có đám đông xúm xít, chỉ có một nam nhân trung niên trang phục thân sĩ dẫn một cô nương phong thái nhã nhặn xuống thuyền. Cô nương đó im lặng bước đi, thỉnh thoảng dùng ánh mắt mê man mà hiếu kỳ nhìn tất cả mọi thứ ở xung quanh, vị cô nước bề ngoài có chút gầy yếu này, chính là Vũ Văn Phân Phương từ xa tới đây. Trai qua hơn mười ngày chòng chành trên biển, Vũ Văn Phân Phương cuối cùng cũng dẫm chân lên lãnh thổ của đế quốc Lam Vũ, tất cả mọi thứ trước mắt đối với nàng mà nói, đều rất mới mẻ, đều rất đáng chú ý. Không một ai để ý tới sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, tới ngay cả Mã Khôn cũng cảm thấy thương cho sự cô độc và tịch mịch của nữ nguyên soái lục quân nước Mã Toa đã từng phong quang vô hạn này. Ở nơi này không một ai nhận ra nàng, cũng không một ai quý trọng nàng, càng không có một cái sẵn lòng hiến dâng tính mạng của mình cho nàng, ngược lại, nếu như mà thân phận của nàng bị bại lộ ra, người muốn tìm nàng báo thù rửa hận có lẽ sẽ lập tức lấp kín cả toàn bộ cảng Kim Lăng, cho dù không sử dụng vũ khí, thì đám đông ở nơi này cũng có thể xé nát nàng ra thành từng mảnh. Quân Lam Vũ sở dĩ phải giới nghiêm chặt chẽ ở cảng Kim Lăng, chính là vì an toàn của Vũ Văn Phân Phương, vì trên đôi tay nàng đã nhuốm không ít máu tươi của cứ dân đế quốc Đường Xuyên. Đám người Đại Lôi Nhĩ hoàn toàn thu hút ánh mắt của những người đứng xem, các nàng hiển nhiên là trước khi xuống thuyền đều trang điểm tỉ mỉ, muốn thể hiện ra mặt mỹ lệ nhất của mình, các nàng đều là nữ tử dị tộc vóc người cao ráo, thân thể thon dài, được phủ lên bởi chiếc áo khoác da màu đen, lộ rõ vóc dáng yểu điệu mà đầy đặn, khí chất đầy cao quý mà thần bí, không ai dám nhìn thẳng vào các nàng. Ở trong chớp mắt đó, đám người Tiết Tử Ỷ tới đón tiếp các nàng đều hối hận vì sao không mặc áo khoác da của mình vào, khiến cho bị thua kém đối phương. Ở phía đằng sau lưng các nàng, còn có rất nhiều công nhân vận chuyển, bận rộn đem từng chiếc từng chiếc rương từ trên du thuyền vận chuyển xuống, những chiếc rương này đều cao một mét, dài hai mét rộng hai mét, được đóng kín mít, ở bên trên rương đều dán giấy niêm phong màu đỏ, đó đều là đồ cưới của các nàng. Là những người thống trị của vương quốc Ương già, mặc dù đất đai của các nàng đã bị phân chia cho người dân hết rồi, nhưng gia tộc của các nàng vẫn còn một chút tích lũy, khi các nàng tới kinh đô Ni Lạc Thần tham gia hôn lễ thế kỷ, thì một phần đồ cưới đáng kể tất nhiên là không thể thiếu được, điều này không phải là vấn đề quan hệ tới người nào đó trong các nàng, mà là vấn đề quan hệ tới cả gia tộc thậm chí là cả vương quốc Ương Già. Trái ngược hoàn toàn, Vũ Văn Phân Phương chỉ có lẻ loi một mình một bóng, trừ tên lửa đào Mã Khôn ra, thì không còn gì khác nữa, tủy tùng duy nhất của nàng chính là thị nữ thiếp thân Tiểu Văn, vật phẩm tùy thân duy nhất của nàng là một cái túi xách, còn có mấy bộ y phục để tắm rửa thay đổi. Trừ mấy thứ đó ra, tất cả những thứ nàng sở hữu ở nước Mã Toa, toàn bộ đều đã trả lại cho nước Mã Toa cả rồi, bao gồm phủ đệ của nàng, của cải của nàng, sản nghiệm của nàng, trang viên dưới tên của nàng, toàn bộ đều không còn gì nữa. Bất quá Vũ Văn Phân Phương chẳng cảm thấy đáng tiếc, cũng chẳng cảm thấy hối hận, nàng nguyện ý cắt đứt tất cả mọi thứ trong quá khứ, tiếp nhận cuộc sống mới, cho dù nàng không biết cuộc sống trong tương lai rốt cuộc là hạnh phúc hay là thống khổ. Mặt trời ngả về phía tây, mặt nước ngoài khơi cảng Kim Lăng lóng lánh ánh vàng, thương thuyền vẫn không ngớt chuẩn bị vào cảng. Ở bên trên cảng Kim Lăng có rất nhiều cây cột, đỉnh của nó phát ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ, chiếu lên trên mặt biển, làm cả mặt biển trông không khác gì với ban ngày. Vũ Văn Phân Phương láng máng biết được cái thứ có thể phát sáng này tựa hồ gọi là đèn điện, là phát minh mới của quân Lam Vũ, bất quá, đối với tình huống cụ thể của đèn điện Vũ Văn Phân Phương chẳng biết chút gì, ở nước Mã Toa nàng chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì như thế. Ở trên thương thuyền của quân Lam Vũ, còn ở trên Long Nha chiến hạm lúc vừa mới lên ở Mạc Lạp Tạp, Vũ Văn Phân Phương đã thấy quá quen với những trang bị chỉ riêng quân Lam Vũ mới có rồi, cho nên nàng không còn cảm thấy lạ lùng gì nữa. Vũ Văn Phân Phương đứng một mình ở trên cản Kim Lăng nhìn khắp bốn phía, muốn cẩn thận xem xem khu vực quân Lam Vũ khống chế, muốn xem địa phương dưới sự khống chế của quân LamVũ có sức sống bừng bừng như thế nào, rốt cuộc là cái gì đã chống lưng cho quân Lam Vũ đánh bại quân đội hùng mạnh của nước Mã Ta. Đây là vấn đề đã vây khốn Vũ Văn Phân Phương rất rất lâu rồi, nàng không giống những kẻ khác, đơn giản chỉ cho rằng thắng lợi của quân Lam Vũ chỉ vẻn vẹn là do thắng lợi về kỹ thuật, phải biết rằng tiến bộ kỹ thuật là tổng hợp thành quả của nhiều phương diện, chỉ có điều kiện các phương diện của quân Lam Vũ thành thục rồi, mới thúc đẩy sinh ra nhiều kỹ thuật tiên tiến như thế. Nếu không súng trường Chấn Thiên của nước Mã Toa cũng không cần phải phí nhiều công sức trắc trở như thế, cho tới tận bây giờ trình độ kỹ thuật vẫn còn cách súng trường Mauser một khoảng tương đối, những điều này vấn đề cơ bản của nền công nghiệp. Chậm rãi nhìn khắp xung quanh một lượt, nàng đúng là có rất nhiều cảm xúc, bắt đầu dần dần bị sức sống mới của đế quốc Lam Vũ chấn động, từa cái cảng Kim Lăng bình thường này, Vũ Văn Phân Phương đã nhận ra rất nhiều thứ thiết thực. Quân đội nước Mã Toa chiếm cứ đất đai của đế quốc Đường Xuyên một thời gian ước chừng ba năm, nhưng thủy chung lại không tiến chiếm cảng Kim Lăng, hiện giờ nghĩ lại đúng là đáng tiếc, vịnh cảng ở nơi này điều kiện hoàn toàn có thể mở rộng thành cửa cảng siêu cấp cho phép đồng thời neo đầu hơn trăm chiếc thuyền cỡ lớn. Nếu như khi xưa quân đôi nước Mã Toa mà chiếm được nơi này …. Ôi! Mà thôi quên đi, không có hải quân nước Mã Toa phối hợp, thì cho dù lục quân nước Mã Toa có chiếm được nơi này đi chăng nữa cũng có tác dụng gì chứ? Cái tiện nghi đó khẳng định là phải để cho quân Lam Vũ chiếm rồi. Quân LamVũ sau khi chiếm lấy cảng Kim Lăng, là lập tức triển khai kiến thiết một cách điên cuồng, khơi công kiến thiết liên tục ngày đêm, thông qua nỗ lực không ngừng nghỉ của quân Lam Vũ, hiện giờ đã đem cảng Kim Lăng kiến thiết thành cửa cảng lớn nhất phía đông đại lục Y Lan rồi. Cảng Kim Lăng ngoại trừ có thể cùng lúc neo đậu rất nhiều thương thuyền cỡ lớn ra, ở trên mỗi một chỗ neo đậu ở bến tàu còn lắp cần cẩu, những thiết bị tháo rỡ cỡ lớn này nhìn qua thì vô cùng đơn giản, máy hơi nước cũng không đáng tin cậy lắm, nhưng đã tăng cường tốc độ tháo rỡ hàng hóa lên rất rất nhiều, nhanh hơn bội phần so với công nhân tháo rỡ, nhất là đối với trang bị cỡ lớn, vì như là pháo trái phá của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ còn sử dụng công te nơ để chứa hàng, đại bộ phận hàng hóa lẻ tẻ đều chất bên trong công te nơ, có thể không cần tháo rỡ ra, cứ trực tiếp kéo lên trên xe lửa, không nghi ngờ gì là đã giảm bớt vô số giai đoạn trung gian. Vũ Văn Phân Phương không thể không bội phục kỹ thuật của quân Lam Vũ, chẳng trách Dương Túc Phong có thể ngạo ngược như thế, y đúng là có lý do để ngạo ngược. Theo như ước đoán của nàng, chỉ riêng mỗi một cái cảng Kim Lăng nho nhỏ này thôi, tất cả lượng xuất phập hàng hóa của nó đã vượt qua tất cả lượng xuất nhập hoàng hóa của cửa cảng phía đông nước Mã Toa. Thực lực và tài phú của quân Lam Vũ chính là nhờ như vậy mà tăng trưởng lên, ở bờ biển phía đông của đại lục Y Lan dưới sự khống chế của quân LamVũ, ít nhất còn có bảy tám cái cửa cảng cỡ lớn như thế này, có thể tưởng tượng ra năng lực vận chuyển cực lớn của quân Lam Vũ như thế nào, đánh trận là thế nào, chẳng phải là đánh bằng thực lực tổng hợp của hai bên sao? Vào lúc này, trời đã tối rồi nhưng vẫn còn rất nhiều thuyền vận chuyển bắt đầu cập bến, những chiếc thuyền vận chuyển này đều không phải là chở hàng hóa, nên không cần cần cầu giúp đỡ, sau khi chúng cập bến, liền có vô số quan binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn từ trên thuyền káo xuống, giống như một bầy ong chen chúc ở bên trên bến tàu cảng Kim Lăng. Bọn họ trông qua đều rất trẻ tuổi, tâm tình vô cùng phấn khích, tỏ ra tất hiếu kỳ với những thứ ở xung quanh, các binh sĩ phổ thông đều thích ngó đông ngó tây, cho tới tận khi các quan quân thổi còi lên, bọn họ mới bắt đầu sắp xếp đội hình, rất hiển nhiên đó đều là những tân binh tới từ đại lục Y Vân. Vũ Văn Phân Phươn tự nhiên cau mày lại, sau đó rồi dần dần giãn ra, những binh sĩ quân LamVũ này, có lẽ trước kia còn là kẻ địch của nàng, nhưng bắt đầu từ cái lúc nàng rời khỏi nước Mã Toa kia, bọn họ đã không còn là kẻ địch của nàng nữa rồi. Quan hệ giữa nước Mã Toa và đế quốc Lam Vũ vẫn cứ là chiến tranh, nhưng chiến tranh đã cách nàng tựa hồ càng lúc càng xa rồi, mà nàng cũng hi vọng chiến tranh cách mình mỗi lúc một xa. Bất quá thói quen nghề nghiệp vẫn khiến cho Vũ Văn Phân Phương sản sinh ra không ít nghi vấn, bời vì nàng mau chóng nhận ra, số quan binh quân Lam Vũ lên bờ này, ngọai trừ tân binh tới từ đại lục Y Vân xa xôi ra, còn rất nhiều bộ đội quân Lam Vũ trầm mặc không nói những huấn luyện rất bài bản cũng đều đi xuống, bọn họ đều là các quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Vũ Văn Phân Phương cảm thấy rất kỳ quái, trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ năm của quân Lam Vũ chẳng phải là đồn trú ở trên bán đảo Hỏa Long hay sao? Tại sao cũng tập trung tới Kim Xuyên đạo rồi? Chẳng lẽ Dương Túc Phong chuẩn bị có hành động gì lớn? Nhưng hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ thì còn có thể có hành động gì lớn ở Kim Xuyên đạo được? Chẳng lẽ là … - Phân Phương tiểu thư, mời đi bên này. Mã Khôn hết sức lịch sự nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Văn Phân Phương. Vũ Văn Phân Phương kỳ thực còn muốn xem xem tình hình của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, trừ ở chiến trường ra, thì ở hậu phương cũng có thể dễ dàng phán đoán ra được tố chất của một đơn vị quân đội. Nàng hi vọng có thể thông qua đôi mắt của mình phán đoán những bí mật không để ai hay của quân Lam Vũ, thậm chí tìm ra nhược điểm trí mạng của quân Lam Vũ, từ đó có thể đánh một trận phá tan quân LamVũ. Bất quá nàng rất mau khẽ cười khổ, rồi lắc đầu trong vô thức, cắt đứt suy nghĩ này, tất cả những điều này đã không còn quan hệ nhiều tới mình nữa rồi, bản thân cần gì phải tự chuốc lấy phiền não chứ? Mã Khôn đã liên hệ trước chỗ ở rồi, Vũ Văn Phân Phương sẽ ở trong khách sách Đế Vương của cảng Kim Lăng, đây chính là khách sạn hào hoa nhất dễ chịu nhất của cảng Kim Lăng, chủ đằng sau của nó, chính là thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường. Cùng với việc đế quốc Lam Vũ quật khởi thần tốc, công thương nghiệp phát triển nhảy vọt, nhu cầu qua lại làm ăn tăng trưởng mau chóng, khách sạn năm sao của cảng Kim Lăng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng xa hoa, trang thiết bị thậm chí còn xuất sắc hơn cả khách sạn Đế Vương. Bất quá bởi vì liên quan tới Ngu Mạn Ái, những nhân vật có mối hiên hệ với quân Lam Vũ đều ở tại khách sạn Đế Vương, người ở bên cạnh Dương Túc Phong tất nhiên là không thể ngoại lệ. Khi xe ngựa đưa Vũ Văn Phân Phương tới khách sạn Đế Vương, thì đám người Đại Lôi Nhĩ cũng vừa vặn tới nơi, đồ đạc và nhân viên mà bọn họ mang theo thực sự quá nhiều, lập tức lấp kín cả cửa khách sạn Đế Vương, làm ồn ảo cả lên, so với năm mới còn náo nhiệt hơn. Những người nhà của bọn họ nói chuyện chẳng để ý tới lễ nghi và phong độ, cứ thoải mái quát tháo từ đằng xa, Đường ngữ nói cũng vô cùng thiếu tiêu chuẩn, giống như là vịt kêu vậy. Vũ Văn Phân Phương không thích khung cảnh ồn ã như thế này, chỉ đành khẽ cau mày lại, đợi ở một bên chờ đám người Đại Lôi Nhi xong chuyện của mình. Nhưng thật không may không biết vì sao Đại Lôi Nhĩ lại phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, nhìn chằm chằm mấy lượt, rồi đi tới gần như dí sát và mặt Vũ Văn Phân Phương nhìn ngó, kinh ngạc thốt lên: - Chao, đây chẳng phải là Vũ Văn Phân Phương cô nương của nước Mã Toa sao? Trời ạ, làm sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Là cô trốn nhà đi sao? Vũ Văn Phân Phương chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng đưa ánh mắt liếc qua một bên, nàng không thích thái độ rất không thiện ý gì này của Đại Lôi Nhĩ, đối với Đại Lôi Nhĩ nàng cũng chẳng có thiện cảm gì, nữ nhân như Đại Lôi Nhĩ ngoại trừ trông xinh đẹp một chút ra căn bản là chẳng có chút tố chất nào, càng chẳng nói tới kiến thức, đối với nghệ thuật chỉ huy chiến tranh cũng chẳng hề hay biết, nói chuyện với loại nữ nhân như vậy, thuần túy là lãng phí tinh lực. Đại Lôi Nhĩ phát giác ra thái độ khinh thường của Vũ Văn Phân Phương đối với mình, tất nhiên trong lòng không thoải mái, muốn phát tác, nàng cũng ngồi vị trí nữ vương bao lâu, nào chịu được thái độ ấy của Vũ Văn Phân Phương? May mắn là Mã Không vội vàng tới bên Đại Lôi Nhĩ nói mấy câu, nàng mới rất không tình nguyện nuốt cục tức này xuống, Vũ Văn Phân Phương là do Dương Túc Phong mời tới, nàng chêu trọc không nổi, cuối cùng hậm hực rời đi. Đại Lôi Nhĩ không biết Dương Túc Phong mời Vũ Văn Phân Phương tới làm gì, hiệp nghị giữa Vũ Văn Phân Phương và Dương Túc Phong, chỉ có tầng tối cao của hai bên mới biết, Đại Lôi Nhĩ tuyệt đối không hề biết. Da Trạch Bội Ti và Tụ Phong mau chóng biết được chuyện này, thần sắc đều rất cổ quái nhìn Vũ Văn Phân Phương, Tụ Phong nghi hoặc nói: - Chẳng là cô ta là đại biểu của nước Mã Toa tham dự hôn lễ? Nhưng không phải chúng ta còn đang đánh nhau với nước Mã Toa sao? Làm sao nước Mã Toa còn có thể phái đại biểu tới. Vấn để này tất nhiên là không có đáp án, Da Trạch Bội Ti lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ cô ta cũng sắp làm tân nương tử? Có lẽ là nước Mã Toa không chống đỡ được nữa rồi, cũng muốn tặng nữ nhân cho thống soái tối cao, mọi người cử hành hòa đàm giải quyết … nhưng mọi người nhìn vóc dáng cô ta xem, gầy gò, Phong lĩnh sao có thể thích cô ta được? Đại Lôi Nhĩ biết Vũ Văn Phân Phương có thể nghe được lời nghị luận của bọn họ, vì thế cô ý nói: - Gầy cũng có hay của gầy chứ, chẳng phải người ta hay nói có vẻ đẹp của xương sao, ta thấy cô ta rất có cái vẻ đẹp đó đấy, nữ nhân đặc sắc như vậy, nói không chừng Phong lĩnh cũng thích … Vũ Văn Phân Phương nghe mấy người các nàng bàn luận với nhau, trong lòng rất khó chịu, cảm giác như mình đã trở thành vật hi sinh do nước Mã Toa ném đi, không đáng giá một xu vậy, nhưng ở trên địa bàn của người khác, nàng có thể nói gì được đây? Mà bọn họ cũng nói đâu có sai, nước Mã Toa đúng là đem mình làm vật hi sinh để giao dịch mà, đây là sự thực hai bên hiểu ngầm ở trong lòng, lấy một nữ nhân để đổi lại tính mạng của ba mươi vạn quân đội, chuyện làm ăn này bất kể là ai cũng sẽ không cự tuyệt, bản thân bị hi sinh là chuyện hết sức đương nhiên rồi. Khó khăn lằm hành lý của nhóm người Đại Lôi Nhĩ mới vận chuyện hoàn tấn, Đại Lôi Nhĩ cũng được một đám đông xúm quanh đưa tới đại đường nghi ngơi rồi, tiếp theo đó còn có yến hội chào mừng long trọng. Vũ Văn Phân Phương không muốn ở lại lâu ở trường hợp công chúng, vội vội vàng vàng đi lên lầu, mơ hồ ở đằng sau lưng còn truyền lại tiếng cười trào phúng của đám người Đại Lôi Nhĩ, làm cho tâm tình của nàng càng thêm buồn bực, bất quá không phát tác ra. Vũ Văn Phân Phương trở về tới gian phòng của mình, mới khẽ thở phào một tiếng nhẹ nhõm, thị nữ thiếp thân vội vàng đem cửa phòng đóng lại, Vũ Văn Phân Phương ném mạnh túi sách của mình lên ghế xô pha, một mình giận dữ đi tới bên cửa sổ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt phớt lên ánh hồng. Từ nhỏ tới lớn, Vũ Văn Phân Phương có bao giờ bị những nữ nhân như vậy châm chọc và vũ nhục chứ? Từ trong lòng nàng nguyền rủa những nữ nhân dung tục này, vì được Dương Túc Phong yêu thích, bọn họ phí hết tâm tư, tỏ ra cao quý vô cùng, tựa hồ đem tất cả mỹ đức của trời cao đều tập trung hết lên người bọn họ vậy, nhưng ở sau lưng Dương Túc Phong , bọn họ lại lập bè kết phái, đả kích lẫn nhau, hoàn toàn là một bộ dạng của đám tiểu nhân đắc chí. Nhưng, điều Vũ Văn Phân Phương thống khổ là, nếu như mình đã đáp ứng tới bên người Dương Túc Phong, thì không tránh khỏi phải giao thiệp với những nữ nhân dung tục này, phải chịu đựng sự phải báng đằng sau lưng của những nữ nhân dung tục này. Nghĩ tới muốn giữ được một vùng đất yên bình cho mình ở bên trong Vị Ương cung say này, sẽ còn là chuyện khó khăn hơn cả đánh bại quân Lam Vũ ở trên chiến trường, Vũ Văn Phân Phương đột nhiên sợ hãi chuyến đi tới kinh đô Ni Lạc Thần. Từ bên ô cửa sổ nhìn ra ngoài, đó chính là biển San Hô sóng nước lấp lánh, biển San Hô đã lâu lắm không còn chiến sự nữa, nơi này đã trở thành biển nội địa của quân Lam Vũ. Trên mặt biển yên bình, qua qua lại lại đều là thuyền bè của quân Lam Vũ, mật độ của thuyền bè so với bầy cá ở trong nước biến thì còn dày đặc hơn, có một bộ phận tương đối lớn đều là thuyền vận chuyển chuyên dụng của quân Lam Vũ, chở ở bên trên đều là quan binh các bộ đội của quân Lam Vũ, không biết là bọn họ tới từ phương nào nhưng nơi lên bờ đều là cảng Kim Lăng. Không có gì phải nghi ngờ, quân Lam Vũ chính đang không ngừng tập trung bộ đội, nguồn binh lực dự bị của quân Lam Vũ, hiện giờ chủ yếu vẫn tới từ dại lục Y Vân, binh lực mở rộng ở đại lục Y Lan chủ yếu là binh sĩ tiếp nhận từ đế quốc Đường Xuyên. Rất rõ ràng rằng đối với binh sĩ của cựu đế quốc Dương Túc Phong không phải là yên tâm cho lắm, cho nên muốn điều một lượng lớn tân binh từ khu vực khống chế trên đại lục Y Vân tới trộn lẫn vào bên trong bọn họ, để đảm bảo lòng trung thành của bộ đội. Quân Lam Vũ tựa hồ không hề che dấu mục đích của hành động tác chiến, bất kỳ ai cũng có thể tận mắt nhìn thấy sự điều động của quân Lam Vũ, bất quá hành động không hề che dấu này kỳ thực cũng chính là cách che dấu tốt nhất. Quân Lam Vũ có bao nhiêu bộ đội ngày ngày điều đi điều lại như vậy, ngươi có biết mục đích cuối cùng của bọn họ là đâu không? Bắc thương? Nam hạ? Hay tây tiến. Bất đắc dĩ đứng đó một lúc, Vũ Văn Phân Phương cảm thấy có chút mệt mỏi, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế xa lông, thị nữ thiếp thân Tiểu Văn đã chuẩn bị sẵn hoa quả, ở bên trong phòng đã chuẩn sẵn rất nhiều đồ ăn vặt đặc sắc của địa phương. Nhưng Vũ Văn Phân Phương căn bản chẳng muốn ăn uống gì, chỉ muốn lười biếng nằm đó, ghế xa lông của khách sạn Đế Vương rất thoải mái, làm cho toàn thân nàng nàng mềm đi, vô cùng khoan khoái, rất rát lâu rồi, nàng đã không được nằm thoải mái như thế. Nhưng một lúc sau, Vũ Văn Phân Phương lại cảm thấy rất buồn chán, vì thế bò dậy cầm báo chí lên để đọc, không xem thì thôi, vừa mới xem thật đúng là có cảm giác khóc cười không xong, không ngờ lại còn đọc hết sạch cả một bài báo không sót tí nào. Thì ra ở trên báo cho đăng tin tức bán đấu giá Cúc Xuyên Liên, tiêu đề vô cùng khiến người ta chú ý, văn chương cũng như thêu hoa dệ gấm, đọc cực thuận miệng, tài bút mực của Tài Tiêm Tiêm quả nhiên là rất tuyệt, một chuyện tin tức nhỏ nhặt giống như quảng cáo thế này tất nhiên là làm một cách hoàn mỹ không chút tì vết. Ý nghĩ hoang đường tuyệt luân thoáng qua trong đầu Vũ Văn Phân Phương, nàng có một cảm giác không thể không bội phục, Cúc Xuyên Liên thế này là bị y hành hạ cho thảm rồi, đại khái bát đạo liên minh cũng sẽ bị y hành cho không nhẹ. Đây rõ ràng là muốn bắt chẹt rồi, nhưng bát đạo liên minh ngoại từ uất ức ra thì còn có thể làm gì được nữa chứ? Chẳng lẽ là cất quân tiến đánh kinh đô Ni Lạc Thần? Có mà nằm mơ cũng không có, Dương Túc Phong sợ nhất là bọn chúng không tới, nếu bọn chúng cất quân công khai đối địch với quân Lam Vũ, quân Lam Vũ vừa khéo có cớ thực để động thủ với bát đạo liên minh. Cúc Xuyên Liên tất nhiên là có chút nói thì như rồng leo, làm thì như mèo mửa, nưng dù sao thì cũng là phần tử cốt cán của bát đạo liên minh, Cúc Xuyên Cao Minh khẳng định là sẽ bỏ ra giá thật cao chuộc cô ta trở về. Nhưng Dương Túc Phong giảo hoạt đương nhiên sẽ không thể để cho vở hài kịch bán đấu giá nà kết thúc nhanh như vậy, y khẳng định sẽ giờ trò, ví như sai một thương đoàn nào đó của địa khu Mỹ Ni Tư ra mặt, cố ý đẩy giá lên cao, đem cuộc bán đấu giá trở thành con số cấp trăm triệu. Cúc Xuyên Cao Minh cho dù có đau lòng thì món tiền này vẫn phải bỏ ra, nếu như lão ta không có đủ tiền, khẳng định sẽ tìm những minh hữu kia vay, những minh hữu kia mà không cho vay, Cúc Xuyên Cao Minh sẽ trở mặt thành thù với bọn chúng. Kết quả cuối cùng bất kể là Cúc Xuyên Cao Minh có thể chuộc Cúc Xuyên Liên trở về hay không, bản thân Dương Túc Phong khẳng định sẽ ngồi vững trên chòi câu, làm ngư ông đắc lợi. Cuộc bán đấu giá này mặc dù rất vô nhân đạo, nhưng đúng là biện pháp rất tốt để kiếm được tiền, trong thời gian ngắn sẽ có một món tiền cực lớn trút vào trong hầu bao của quân Lam Vũ, tăng cường cực lớn cho thực lực của quân Lam Vũ. Tới ngay cả Vũ Văn Phân Phương lúc này cũng có thể suy đoán được, quân Lam Vũ phải chi tiêu khắp nơi, đâu đâu cũng cần tiền, tài chính khẳng định là vô cùng khẩn trương, nếu không Dương Túc Phong cũng sẽ chẳng làm như thế. Cuộc bán đấu giá Cúc Xuyên Liên này, tất nhiên là có thể kiếm được một món tiền lớn, nhưng đối với thanh danh của quân Lam Vũ cũng sẽ có một chút ảnh hưởng, dù sao thì tiến hành công khai vơ vét tài sản của người khác, thế nào cũng bị khiển trách… Đột nhiên có người gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của Vũ Văn Phân Phương. Tiểu Văn đi tới mở cửa ra một khe nhỏ, không cho người kia lập tức tiến vào. Vũ Văn Phân Phương bực bội nói: - Ai thế? Ở bên ngoài cửa truyền tới giọng nói rất ngọt ngào của nữ nhân, nhu tình vạn phần: - Vũ Văn Phân Phương cô nương, là tôi, Ngu Mạn Ái của Đông Hải Đường. Vũ Văn Phân Phương cau mày, chỉnh đốn lại y phục trên người, để mình nhìn qua đoan trang hơn một chút, sau đó mới noi: - Đi vào đi. Đối với Ngu Mạn Ái thì Vũ Văn Phân Phương cũng biết, thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường có qua lại làm ăn với nước Mã Toa, cho dù là trong giai đoạn chiến tranh, cũng chưa từng ngừng lưu thông thương nghiệp, nhất là từ sau khi hải quân quân Lam Vũ phong tỏa tuyến đường biển phía đông của nước Mã Toa, vật tư tới từ Đông Hải đường càng trở nên quan trọng. Nàng cũng biết Ngu Mạn Ái và Dương Túc Phong đi lại rất gần gũi, Duơng Túc Phong thường lợi dụng thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường của Ngu Mạn Ái làm chuyện xấu, buôn lậu đồ xa xỉ chính là chứng cứ lớn nhất. Nhưng cân nhắc lợi hại nhiều lần, nước Mã Toa thủy chung vẫn không co cách nào từ chối lưu thông thương nghiệp của thương đoàn mậu dịch Đông Hải đường, đương nhiên việc giám thị bọn họ là không thể thiếu được rồi. Tiểu Văn mở cửa ra, để Ngu Mạn Ái đi vào. Ngu Mạn Ái cũng mặc áo khoác da màu đen, trong yếu điệu lả lướt, phong tình vạn chủng, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều tràn đầy sức cuốn hút của nữ nhân thành thục. Bất quá đem so với Đại Lôi Nhi mà nói, Vũ Văn Phân Phương cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, có lẽ là bởi vì thiện ý mà Ngu Mạn Ái biểu hiện ra, cho dù nàng biết thiện ý đó chỉ là giả tạo, nhưng nàng vẫn vui lòng tiếp nhận. - Bà chủ Ngu, nơi này tựa hồ còn có vài vị khách quý khác tới ở, cô tới bái phỏng ta đầu tiên, không sợ làm người khác tức giận sao? Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói mang theo ngữ khi châm chọc, chú ý quan sát biến hóa trên nét mặt của Ngu Mạn Ái. Đám người Đại Lôi Nhi vừa mới tới khách sạn Đế Vương, khách sạn Đế Vương lập tức cử hành tiệc tối thịnh soạn cho bọn họ, Ngu Mạn Ái cũng ở trong đám đông tham dự bữa tiệc, Vũ Văn Phân Phương tất nhiên là cảm thấy không dễ chịu. Ngu Mạn Ái tựa hồ sắc mặt không có chút gì thay đổi, vẫn cứ cười tủm tỉm vẻ mặt đầy thiện ý và thân thiện, thân mật nói: - Không có vận đề gì, bọn họ đều là người nhà cả, cô nương là khách, là chủ của khác sạn Đế Vương, tôi phải tới bái phỏng cô nương trước mới đúng. Vũ Văn Phân Phương chẳng hề vì câu nói này của Ngu Mạn Ái mà thay đổi thái độ của mình, vẫn lãnh đạm nói: - Ồ? Không biết từ khi nào thống soái tối cao và bà chủ Ngu đã trở thành người nhà rồi? Không biết là quá môn lúc nào vậy? Ngu Mạn Ái vẫn cười tự nhiên nói: - Phân Phương cô nương hiểu lầm rồi, câu người nhà này của tôi không phải là mang ý đó, tôi làm gì có tư cách quá môn? Kỳ thực nói cho cô biết cũng không sao cả, tôi ấy à, chỉ cùng lắm là kiêm chức nữ quan cung đình, chưởng quản việc ăn mặt của các vị phu nhân và cô nương ở trong Vị Ương cung thôi, kỳ thực cũng chẳng phải là quan chức gì, chỉ là để thuận tiện cho việc ra vào Vị Ương cung, không có quan hệ gì với thống soái tối cao. Vũ Văn Phân Phương vẻ mặt dần dần hòa hoãn lại, rồi lập tức đầy cảnh giác hỏi: - Vậy thì cô tới tìm ta có việc gì? Ngu Mạn Ái động tác rất thuần thục sắp xếp lại báo chí lộn xộn ở trên bàn, đem chúng gấp gọn lại, sau đó mới chân thành mỉm cười nói: - Vũ Văn Phân Phương cô nương hiếm có tới nơi này được một chuyến, nên tôi tới để làm chọn tình của chủ, đặc biệt mời Phân Phương cô nương một bữa ăn, còn mong Phân Phương cô nương nể mặt. Sáng sớm ngày mai tôi cũng tới kinh đô Ni Lạc Thần, nếu như cô nương không chê, tôi muốn ngồi cùng một xe đi tới đó với cô nương, không biết ý cô nương như thế nào? Vũ Văn Phân Phân Phương khẽ hừ mũi một cái, trong lòng thầm nghĩ Ngu Mạn Ái cô đâu ra cái hứng thú chủ động mời ta ăn cơm, nếu chẳng phải cô biết nội tình của ta, làm sao lại dám tùy tiện chủ động thân cận, khẳng định là có người ở sau lưng chỉ thị cho cô làm như thế, hơn nữa còn có người nói với cô tình huống của ta, cho nên cô mới chủ động tiếp cận. Có thể mời sai khiến được Ngu Mạn Ái tháp tùng mình cả hành trình tới kinh đô Ni Lạc Thần, lại biết tình huống của mình, thì trừ Dương Túc Phong ra, còn có ai nữa? Xem ra thì Ngu Mạn Ái và Dương Túc Phong đúng là rất thân thuộc, những bí mật giữa mình và y, khẳng định là cũng được y nói cho Ngu Mạn Ái. - Vậy xin đạ ta. Vũ Văn Phân Phương chẳng nóng chẳng lạnh đồng ý với lời mời của Ngu Mạn Ái, kỳ thực Vũ Văn Phân Phương không kháng cực chuyện Ngu Mạn Ái tháp tùng, có người biết nhiều hiểu rộng như Ngu Mạn Ái đi cùng, có lẽ nàng có thể càng mau chóng hòa nhập vào trận doanh của quân Lam Vũ. Chỉ là nàng không biết vạn nhất đám người Đại Lôi Nhĩ chẳng may cũng gặp phải nàng và Ngu Mạn Ái, thì Ngu Mạn Ái sẽ xử lý như thế nào, chắc là Ngu Mạn Ái sẽ vứt bỏ mình, quay sang nịnh nọt lấy lòng đám người Đại Lôi Nhĩ rồi. Vũ Văn Phân Phương và Ngu Mạn Ái tán gẫu một chút, rồi Ngu Mạn Ái sai người đưa đồ ăn lên, bồi tiếp Vũ Văn Phân Phương dùng cơm. Ngồi ở trước bàn ăn, tâm tình của Vũ Văn Phân Phương mới dần dần khôi phục lại bình thường, bởi vì nàng đã ý thức được, Ngu Mạn Ái vì sự xuất hiện của mình, đã bỏ ra không ít công sức, chuẩn bị đều là nững món ăn mang đầy hương vị của nước Mã Toa. Điều này làm cho Vũ Văn Phân Phương phiêu bạt trên biển tới phương trời mới cảm thấy được sự ấm áp khi về nhà, vì thế ấn tượng với Ngu Mạn Ái cũng dần dần tốt lên. Sau bữa tối không có chuyện gì, Ngu Mạn Ái chủ động cáo từ, để Vũ Văn Phân Phương sớm nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Ngu Mạn Ái đích thân tới đón Vũ Văn Phân Phương, lúc này vừa vặn gặp phải đám người Đại Lôi Nhĩ cũng chuẩn bị lên đường, tùy tùng và người nhà của bọn họ quá nhiều, cả một đám đông chiếm hết lấy con đường tới cầu thang. Đại Lôi Nhĩ hôm nay cũng được, coi như còn có một chút phong độ, đại khái là nhận được tin tức gì đó, cho nên đối với Vũ Văn Phân Phương tỏ ra lịch sử hơn nhiều rồi, nhưng người nhà của nàng vẫn cứ thô lỗ vô lý như cũ, kẻ nào kẻ đó cứ như đám người giàu xổi vậy, có vài người trung niên béo ục ịch trong mồm lúc nào cũng chỉ có tiền, đi tới đâu cũng thưởng cho phục vụ của khách sạn, tựa hồ cố ý thể hiện tài phú của bọn họ. Rời khỏi khách sạn, có đội xe ngựa chuyên môn của khách sạn đưa bọn họ tới trạm xe lửa, đi lên khaong dành cho khách quý, kỳ thực cái gọi là khoang cho khách quý cũng chỉ là nơi không có nhiều khói than mù mịt một chút mà thôi. Bởi vì xe lửa của quân Lam Vũ đều đốt bằng than, nên thỉnh thoảng có khói bay ra, luốn qua cửa sổ tiến vào, thế là cả một chuyến hành trình, lữ khách bình thường đều phải tiếp thụ lễ rửa tội của than khói, khi xuống xe cơ bản đều đen xì đen xịt, điều này đối với những quý cô mà nói tất nhiên không phải là chuyện hay ho gì, vì thế khoang khách quý cũng từ đó mà ra đời. Mỗi một chuyến xe lửa chỉ có một khoang khách quý, đám người Đại Lôi Nhĩ, Vũ Văn Phân Phương, Ngu Mạn Ái, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong đều có mặt, còn thêm cả thị nữ thiếp thân của mỗi người, nên len chật ních, các cô gái chỉ cần có chút điều kiện, thì ai mà muốn tiếp thụ than khói tắm rửa. Đáng thương cho Mã Khôn bị bài trừ ngoài danh sách, chen lấn cùng với những tân binh của bộ đội lục quân quân Lam Vũ, những tân binh này thì hoàn toàn không để ý, tựa hồ nhìn thấy xe lửa còn rất cao hứng, thật đáng thương cho những chú bé không kiến thức chưa thấy được chuyện đời. Xe lửa xuất phát từ cảng Kim Lăng, cả đường rít lên xìch xịch, chạy một mạch tới thẳng kinh đô Ni Lạc Thần. Tuyến đường sắt từ Kim Xuyên đạo tới kinh đô Ni Lạc Thần, được ban ngành đường sắc của quân Lam Vũ dốc toàn lực xây dựng, đã được thông xe vào vài ngày trước đó, trong chuyện này, ban ngành đường sắt của quân Lam Vũ đúng là phải cảm tạ thiên tài Đường Thiên Hữu đã qua đời kia, tuyến đường sắt mà ông ta quy hoạch, cùng các loại tư liệu địa chất, đều là hoàn mỹ nhất, làm việc thi công tuyến đường sắt này không có khó khăn gì cả. Ban ngành đường sắt của quân Lam Vũ cứ dựa theo thiết kế của Đường Thiên Hữu tiến hàn phân đoàn thi công, dùng tới vô số dân công, cả ngày lẫn đêm rải nền đường và đường ray, chỉ dùng thời gian ba tháng đã thông được tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần tới Kim Xuyên đạo. Đương nhiên, tuyến đường sắt này hiện tại còn rất đơn sơ, chỉ có thể vận chuyển binh lính và tài nguyên thiếu thốn nhất, và để ghi nhớ công tích của Đường Thiên Hữu, tuyến đường sắt kéo dài này vẫn gọi là tuyến đường sắt Thiên Hữu. Cỗ xe lửa này, ngoại trừ chở đám người Vũ Văn Phân Phương ra, còn vận chuyển vô số binh sĩ quân Lam Vũ, bọn họ đều là tân binh chuyển từ đại lục Y Vân tới, bổ sung cho các bộ đội ở xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần. Đại bộ phận những người này đều tới từ địa khu Lâu Lan, Ương Già, Cáp Lạp Lôi, nước Y Mộng, cũng có không ít người tới từ địa khu Lỗ Ni Lợi Á, rất nhiều người màu da khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau, cho nên khi tụ tập lại cùng một chỗ, đúng là vô cùng náo nhiệt, cũng khơi lên sự tò mò của Vũ Văn Phân Phương. Vũ Văn Phân Phương không thể không thừa nhận, Dương Túc Phong có thể đem bao nhiều người tới từ dân tộc khác nhau, có màu da khác nhau, chữ viết và ngôn ngữ khác nhau, tôn giáo khác nhau quy tụ lại một chỗ, phấn đấu vì cùng một mục tiêu chung, đúng là một kỳ tích. Bản thân nước Mã Toa thành phần dân tộc không phức tạp mấy, nhưng vấn đề với tộc Bản Đô, vẫn thường xuyên tồn tại sự chia rẻ cực lớn, không cẩn thận một chút thôi là có thể gây ra mâu thuẫn dân tộc trong nước, đối với điều này, Vũ Văn Phâ Phương có cảm nhận rất sâu sắ. Tùy tiện nghe ngóng một chút, Vũ Văn Phân Phương biết được, quân Lam Vũ vẫn luôn không ngừng tập trung binh lực tới phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần, địa khu trọng điệp tập kết là Gia Dục quan tiêp xúc với thế lực của Đường Hạc, tiến hành chỉnh đốn mùa đông quy mô lớn ở nơi đó. Đám người Đại Lôi Nhi đối với chiến tranh không hứng thú lắm, cũng chẳng muốn suy đoán xem Dương Túc Phong sắp động thủ với ai, chỉ có Vũ Văn Phân Phương mẫn cảm ý thức được, ngày tháng của bát đạo liên minh không dễ thở rồi, áp lực của quân Lam Vũ với Đường Hạc càng lớn, bát đạo liên minh sẽ càng nguy hiểm. Nhưng điều này là chắn chắn rồi, quân Lam Vũ khẳng định sẽ tăng cường gây áp lực với Đường Hạc, ép cho Đường Hạc phải rút tới nơi khác, nếu hắn không rút lui, quân Lam Vũ sẽ phát động tấn công với hắn, đem hắn tiêu diệt. Vì đối phó với nước Y Lan, quân Lam Vũ phải giáp kích hành lang Á Sâm từ hai phương hướng nam bắc, Đường Hạc vừa vặn chắn trước họng súng của quân Lam Vũ, đã định sẵn là phải bị từ bỏ, con đường Ngọc Môn Quan này cần phải được dọn sạch. Đường Hạc hẳn là không có lực lượng kháng cự lại được quân Lam Vũ, điều mà hắn có thể làm hiện giờ, cũng là điều khẳng định là hắn sẽ làm, chính là nghĩ biện pháp thôn tính bát đạo liên minh, đem lực lượng của mình di chuyển tới vùng bát đạo liên minh, nhường con đường thông tới hành lang Á Sâm của quân Lam Vũ ra. Chỉ có làm như vậy mới có thể tránh được quân Lam Vũ đả kích trong thời gian ngắn, hơn nữa, cũng chỉ có tài nguyên và thực lực của bát đạo liên minh, mới có thể cho Đường Hạc có đầy đủ cơ hội để thi triển tài hoa của mình. Bất kể nói như thế nào, khu vực phụ cận Ngọc Môn Qua đều quá nghèo khó, nghèo khó tới mức muốn nuôi sống một vạn quân đội cũng là chuyện vô cùng khó khăn, Đường Hạc nếu như còn quanh quẩn ở nơi đó, thì chỉ có đường chờ chết. Đường Hạc không đối kháng lại được quân Lam Vũ không có nghĩa là hắn không đối phó được với các thế lực khác, bát đạo liên minh có cả tài nguyên lẫn nhân lực, nhưng nội bộ thì lại hủ bại cực độ, mười mấy năm gần đây nhất chỉ bởi vì thế lực trên đại lục cân bằng, cho nên bọn chúng mới may mắn tồn tại được. Với năng lực của Đường Hạc muốn thôn tính bát đạo liên minh là hoàn toàn có thể, Vũ Văn Phân Phương thậm chí còn cho rằng, Đường Hạc sẽ mau chóng triển khai hành động quân sự có liên quan. Nhưng, chẳng lẽ Dương Túc Phong lại không động lòng với bát đạo liên minh sao? Dương Túc Phong có thể mặc cho bát đạo liên minh tự phát trỉển sao? Điều này là không thể, bởi bát đạo liên minh là một miếng thịt mỡ khác của đế quốc Đường Xuyên. Sau khi Dương Túc Phong đoạt lại được hành lang Á Sâm, thì mục tiêu tiếp theo đó khẳng định là bát đạo liên minh rồi, Đường Hạc có cản được cánh tay tham lam của quân Lam Vũ hay không, thì phải nhìn xem trong một hai năm này hắn có đủ nỗ lực không. Vũ Văn Phân Phương đột nhiên cảm thấy mình có chút hứng thú với Dương Túc Phong rồi, con người này có bản lĩnh gì để khiến cho bao nhiều người trên đại lục Y Lan vừa sợ vừa giận y như vậy? Y có phải là thực sự rất đáng sợ hay không? Y có phải là ác ma từ trong đia ngục chui ra hay không? Y có phải là … - Ồ, bản kế hoạch giáo dục này tốt hơn nhiều rồi đấy. Dương Túc Phong xem hết bản kế hoạch giáo dục có năm mươi trang suốt từ đầu tới cuối, tỏ ra hết sức tán thưởng, mặc dù giữa người định ra bản kế hoạch giáo dục này và y có một số khúc mắc, nàng cũng đã từng tỏ ra có chút ấu trĩ, nhưng bất kể la fnhư thế nào, chỉ cần đối phương bỏ nỗ lực, đồng thời thu được kết quả tốt đẹp, là y sẽ không cố ý tiến hành vòng vèo đả kích. Quân Lam Vũ chuẩn bị dùng thời gian một năm vào năm sau để bình định Ngân Xuyên đạo, có thể làm tiểu thiên vương Xích Luyện giáo bị bắt làm tù binh phối hợp chặt chẽ với vông tác của quân Lam Vũ hay không là điều rất quan trọng. Điệp Tư Thi lúc này mới khẽ thở pháo một tiếng, bản phương án giáo dục này nàng đã phải hao phí thời gian mấy ngày trời, hao phí vô số tinh lực, vắt hết óc mới viết ra được. Cho dù ngoài miệng nàng tuyệt đối không thừa nhận, nhưng trên thực tế nàng đã tiếp thu không ít kiến nghị của Dương Túc Phong, thêm vào rất nhiều nội dụng giáo dục tư tưởng thực tế hữu ích, chứ không phải là tiếp túc giảng những văn chương tứ thư ngũ kinh rỗng tuếch nữa. Bản phương án này là hi vọng duy nhất để cứu Điệp Phong Vũ, cũng là cọng cỏ cứu mạng cứu mạng cuối cùng của nàng, có thể được sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, là có thể nói đã tiến được một bước vững chắc nhất rồi. Bất quá nàng lập tức tỉnh ngộ ra, trách móc bản thân vì sao mà lại phải thở phào chứ? Dương Túc Phong là người như thế nào chứ, y căn bản chẳng thể hiểu nổi đạo giáo dục, y có tư cách gì để mà chỉ đạo mình chứ? Mình không thể không tạm thời khuất phục y, không phải là vì tài hoa của y, mà là bởi vì y là hoàng đế, lý luận học thuật vĩnh viễn không thể đấu lại cường xuyền và bá đạo, nàng chỉ cùng lằm là tạm thời nín nhịn mà thôi. Dương Túc Phong nhìn Điệp Tư Thi một cách đầy hứng thú, nữ nhân này năng lực ứng biến đúng là rất mạnh, chỉ cần tìm đúng phương hướng, đích xác là có thể làm ra một phen sự nghiệp, cuốn sổ nhỏ kia của nàng ghi chép đủ các loại tệ nạn của đế quốc Đường Xuyên, chính là một chiêu sát thủ hoàn thiện. Nhân tài như thế này, nếu như không thể lưu lại ở bên người mình, thì phải nghĩ biệt pháp diệt trừ ngay, nếu không sẽ bị đối thủ lợi dụng thì không hay ho gì cả. Bất quá nếu như xử lý thì thực sự là quá phí của trời rồi, quá đáng tiếc rồi, suy nghĩ một lúc, Dương Túc Phong làm ra vẻ thản nhiên như không nói: - Ta có một thỉnh cầu. Điệp Tư Thi lập tức bày ra vẻ cảnh giác, để để phòng Dương Túc Phong được thể lấn tới, lạnh lùng nói: Dương Túc Phong thong thả nói: - Cô có thể trước tiên đi giáo dục tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo kia, để ta xem xem năng lực của cô như thế nào, nếu như tới khi đó năng lực của cô không tệ, mà cô lại chấp thuận, ta muốn mời cô tới làm giáo sư của cung đình, chuyên dạy dỗ con cái của ta …. Không đợi cho y nói xong, Điệp Tư Thi đã kiên quyết dứt khoát nói: - Ta không đồng ý. Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên nhìn nàng, tựa hồ đang suy đoán tại vì sao nàng lại cự tuyệt nhanh như vậy, cau mày lại hỏi: - Cô chắc chắn như vậy chứ? Điệp Tư Thi vẫn cứ bày ra thái lộ liệt sĩ quyên mình vì nghĩa, kiên quyên không chịu đổi ý, nói không chút do dự: - Chắc chắn. Dương Túc Phong chỉ đành từ bỏ hi vọng này, bất quá nghĩ một lúc lại nói: - Vậy thì, ta mời cô vào trong cung làm nữ quan… Điệp Tư Thi lập tức cự tuyệt, vẫn cứ kiên quyết nói: - Ta không muốn có bất kỳ chút quan hệ dây dưa nào với Vị Ương cung cả, sau khi đưa tỷ tỷ của ta rời khỏi Vị Ương cung, ta không còn muốn có bất kỳ liên hệ nào với Vị Ương cung, cũng như không muốn có bất kỳ liên hệ nào với đế quốc Lam Vũ nữa. Dương Túc Phong chỉ đành nuối tiếc nói: - Vậy thì … quá đáng tiếc rồi … có điều cô muốn thoát khỏi liên hệ với Vị Ương cung thì vấn đề không lớn, nhưng muốn thoát khỏi liên hệ với đế quốc Lam Vũ thì khó rồi, cho dù là cô di cư tới địa phương xa xôi như nước Nhược Lan, thì quân đội của ta cũng sẽ tới đó … Điệp Tư Thi có chút phẫn nộ nói: - Ngươi không cần phải uy hiếp ta, trừ khi là ngươi nói lời không giữ lấy lời, ngươi nói chỉ cần ta dạy dỗ cho tốt tiểu thiên vương là sẽ thả cho ta và tỷ tỷ của ta rời khỏi Vị Ương cung, khôi phục tự do của bọn ta, ngươi sẽ không nuốt lời chứ? Quân Lam Vũ của ngươi lại hại lắm, không đâu không tới được, nhưng hai người bọn ta ra biển rộng tìm một hòn đảo không người một mình sinh sống, cách tuyệt với đời, chẳng lẽ cũng không được sao? Dương Túc Phong không kìm được phì cười, cảm thấy suy nghĩ của Điệp Tư Thi đúng là có chút quái dị, bằng vào hai người các cô mà cũng có thể sinh tồn trên hoang đảo à? Cô cho rằng cô đã từng được huấn luyện trong hải quân lục chiến đội của bọn ta hay sao? Bất quá còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Thập Tứ công chúa có chút mệt mỏi đi vào, trong lòng còn ôm một đống văn kiện. Điệp Tư Thì phì phì tức giận: - Trừ phi ngươi giết ta đi, nếu không ta vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Dương Túc Phong chỉ đành nhún vai bất đăc dĩ, đem bản thảo ném lại cho Điệp Tư Thi, cô nàng xoay người đi ngay thậm chí còn không thèm chào hỏi Thập Tứ công chúa. Thập Tứ công chúa ngồi xuống dựa vào bên người Dương Túc Phong, có chút nghi hoặc hỏi: - Cô ta làm sao lại chọc vào chàng rồi. Dương Túc Phong phong thở dài nói: - Còn chẳng phải vì con cái của chúng ta sao, ta mời cô ta làm lão sư, không ngờ cô ta lại không làm… Thập Tứ công chúa hờn mát: - Cái dáng vẻ háo sắc đó của nàng, nhìn người ta cứ như là muốn nuốt người ta vào bụng vậy, làm sao mà người ta dám tới Vị Ương cung làm lão sư, tới lúc đó tám chín phần mười là không làm được nữ quan, mà làm thành phi tần rồi… Dương Túc Phong day day huyệt thái dương của mình, trong lòng y đúng là có suy nghĩ như vậy, nhưng cho dù bị người khác nói ra, cũng chẳng thấy xấu hổ gì cả, thuận thế thay đổi để tài, bất đắc dĩ nói: - Phần chế độ nữ quan đã làm xong chưa? Nàng và Tiêu Tử Phong nghiên cứu hai ngày rồi, có kiến nghị và ý tưởng gì mới không? Thập Tứ công chúa dẩu cái miệng nhỏ xinh xính lên, hậm hực nói: - Thiếp chẳng phải đến tìm chàng đưa ra quyết định cuối cùng đây sao? Chàng vừa muốn người ta làm việc lại không cấp cho người ta biên chế, đã muốn để ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, vậy thì làm sao mà được? Còn Tiêu Tử Phong, cô ấy chưa từng hỏi han tới những chuyện như thế này, cô ấy nói cô ấy không cần nữ quan cung nữ, một mình mình sống tiêu diêu tự tại, ngay cả y phục cũng tự mình giặt được… Dương Túc Phong không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Nàng ấy thực sự nói như vậy sao? Thập Tứ công chúa vội nói: - Chàng đừng nghe cô ấy nói lung tung rồi lại tước giảm bớt cung nữ, làm cho các tỷ muội kêu rầm trời, nếu truyền đi sẽ bị người ta chê cười, cho dù chàng có muốn tiết kiệm, cũng không thể tiết kiệm toàn bộ, hiện giờ toàn bộ Vị Ương cung, số cung nữ còn chưa tới ba trăm người, nếu như tiếp tục giảm bớt, sẽ mệt tới sinh án mạng đấy, cung nữ cũng là người mà, cũng phải nghi ngơi chứ … Dương Túc Phong cười nói: - Được, được được, chuyện ở hậu cung các nàng cứ thương lượng mà làm, đưa bản thảo cho ta xem rồi thật mau chóng định lại, nếu không tới khí người đông lắm ý, thì lại càng thêm rắc rồi. Ban cảnh vệ từ ngày tới đêm kêu khổ với ta, nói là nhân số của các cô ấy không đủ, không thể nào đảm đương được công tác bảo vệ của Vị Ương cung, yêu cầu tăng thêm bốn trăm người, hiện giờ nàng lại tới nói thiếu người … Ôi, nếu như ta mà có cái cái cây sinh ra tiền thì tốt rồi, cho mỗi người các nàng ba trăm cung nữ luôn, một trăm cô làm việc, một trăm cô đi ngủ, một trăm cô tự mình đứng bên cạnh chơi… Thập Tứ công chúa nhịn không được bật cười khúc khích. Dương Túc Phong cầm lấy bản thảo lên xem qua, mệt mỏi thở dài một tiếng, nhìn qua nội dung chủ yếu một lượt, rồi ký tên bên trên, cái bản thảo này y đã xem tới mấy lượt rồi, có một số điều khoản gần như thuộc tới mức có thể đọc ra được. Cùng việc y ký tên, vậy là chế độ nữ quan của Vị Ương cung đã được quyết định rồi, ngày mai sẽ bắt đầu được chấp hành, tới khi đó cho dù có chỗ nào thiếu sót, cũng chỉ đành từ từ bổ xung thôi. Ký tên xong, Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy hôn lễ càng ngày càng gần, nhưng bên trong Vị Ương cung có rất nhiều chuyện con chưa đâu vào với đâu, tới ngay nhà của mình còn chưa quản lý xong, làm sao có thẻ quản lý quốc gia cho được? Vì thế Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều đau đầu vô cùng, mấy ngày qua đều nghiên cứu các hạng mục chế độ quả lý của Vị Ương cung, trong đó chế độ nữ quan chính là một mục quan trọng nhất, cùng với việc nó được quyết định, các chế độ khác cũng theo đó mà được giải quyết rồi. Nguyên đế quốc Đường Xuyên cũng có chế độ nữ quan tương đối là hoàn thiện, ở trong một gia đoạn nào đó, những nữ quan của đế quốc Đường Xuyên biểu hiện xuất sắc, phát huy được tác dụng quan trọng, hạn chế hữu hiệu các thế lực của thái giám và gia đình họ ngoại quật khởi, phát huy tác dụng trọng yếu trong viện đảm bảo sự thuần khiết của Vị Ương cung. Nhưng về sau này cùng với việc thế lực của hoạn quan (thái giám) quật khởi, chế độ nữ quan bắt đầu dần dần bị xuống dốc, quyền lực và chức vụ của bọn họ cơ bản đều bị thái giám đoạt lấy, tới giai đoạn sau của đế quốc Đường Xuyên, chế độ nữ quan chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, làm cho khi Thập Tứ công chúa muốn tra tư liệu về nữ quan trước kia, thì đã không còn được toàn vẹn nữa. - Ồ, bản kế hoạch giáo dục này tốt hơn nhiều rồi đấy. Dương Túc Phong xem hết bản kế hoạch giáo dục có năm mươi trang suốt từ đầu tới cuối, tỏ ra hết sức tán thưởng, mặc dù giữa người định ra bản kế hoạch giáo dục này và y có một số khúc mắc, nàng cũng đã từng tỏ ra có chút ấu trĩ, nhưng bất kể la fnhư thế nào, chỉ cần đối phương bỏ nỗ lực, đồng thời thu được kết quả tốt đẹp, là y sẽ không cố ý tiến hành vòng vèo đả kích. Quân Lam Vũ chuẩn bị dùng thời gian một năm vào năm sau để bình định Ngân Xuyên đạo, có thể làm tiểu thiên vương Xích Luyện giáo bị bắt làm tù binh phối hợp chặt chẽ với vông tác của quân Lam Vũ hay không là điều rất quan trọng. Điệp Tư Thi lúc này mới khẽ thở pháo một tiếng, bản phương án giáo dục này nàng đã phải hao phí thời gian mấy ngày trời, hao phí vô số tinh lực, vắt hết óc mới viết ra được. Cho dù ngoài miệng nàng tuyệt đối