Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 497
Địa khu Miên Lan Lão, đảo Lữ Tống.
Nằm ở phía nam đường xích đạo, địa khu Miên Lãn Lão của đảo Lữ Tống một năm chỉ có một mùa, đó chính là mùa hạ, cho dù là vào thời điểm lạnh lẽo nhất trong năm, cũng không cần phải mặc hai cái áo.
Khí hậu rừng mưa nhiệt đới ở nơi này đã tạo ra những dài rừng rầm xanh um tùm, ở dụa khu mà cư dân đương địa gọi là thiên đường của rừng rậm, khắp nơi đều có những cây cổ thụ nhiệt đới sinh trưởng mấy trăm năm.
Một năm trước đó, những khu rừng nhiệt đới này bị người nước Mã Toa không ngừng đốn chặt, nhưng tới sau này, người Mã Toa phat hiện ra, cho dù mình có chặt nhiều gỗ hơn nữa thì cũng không có cách nào vận chuyện đi được, vì thể bọn chúng ngừng hành động chặt cây, khu rừng mưa nhiệt đới sau khi bị phá hoại, tựa hồ sinh trưởng càng thêm tươi tốt.
Lại thêm một mùa mưa gió mù mịt, nước mưa cứ giống như một chuỗi hạt châu kín mít, đem đất trời gắn liền với nhau, từ xa nhìn lại chỉ thấy một màn mưa trắng xóa, lại gần nhìn thì thấy những hạt mưa to bằng hạt đậu, nện xuống mặt đất làm nước bắn tung tóe.
Rừng mưa nhiệt đới rậm rạp được nước mưa tẩy rửa, hiện ra một màu xanh lục tươi mát, giữa cánh rừng thỉnh thoảng cũng lộ ra một hai con đường, nhưng đều bị nước mưa hoặc là nước lũ quét qua làm cho lồi lõm gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có mấy chú ếch nhẹ nhàng nhảy qua, phát ra những tiếng ộp oạt, làm phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng, hoặc là có những con mãng xà to bằng bắp chân trườn qua , lưu lại những dấu tích thật dài ở trên đường, bất quá những dấu tích này cũng mau chóng bị nước mưa xóa mất.
Trên mặt biển đối diện với cảng Mã Đế của địa khu Miên Lan Lão của đảo Lữ Tống, có một chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đang lặng lẽ cập bờ, nó tựa hồ vô cùng quen thuộc với các địa khu ven biển của đảo lữ tống, thận trọng neo đậu trong một cửa cảng ở cảng Mã Đế.
Cảng Mã Đế hết sức yên tĩnh, khắp nơi đều là những dấu vết sập xệ cũ nát, bến tàu của cửa càng đã bị phá hoại hoàn toàn, tuyến đường biển cũng bị thuyền chìm và đá lớn lấp kín.
Nơi đây đã từng nào nhiệt phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập, nhưng hiện giờ đã trở thành một địa phương bỏ hoang không có lấy một bóng người.
Cùng với việc quân Lam Vũ thực hành chính sách hạm đội cướp bóc quy mô lớn, không ngừng có hạm đội cướp bóc tiến hành cướp đoạn và giết chóc đãm máu ở những địa khu ven biển của đảo Lữ Tống, làm cho toàn bộ những vùng ven biển đảo Lữ Tống không còn dấu vệt con người nữa.
Trong số những nơi bị phá hủy này, chẳng những có cảng Mã Đế nho nhỏ, còn bao gồm cả Bích Dao, Khuê Tùng, Tích Long và Tô Lý Cao bốn nơi từng là cửa cảng lớn nhất của nước Lữ Tống, dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, những cửa cảng này toàn bộ đều trở thành đống đổ nát, tất cả cư dân đương địa và quân đội nước Mã Toa đều di cư vào trong nội địa rồi.
Năm mươi bóng người khỏe mạnh trên Long Nha chiến hạm vượt qua mạn thuyền, rơi xuống thuyền đổ bộ, sau đó chèo thuyền độ bộ chậm rãi áp sát tuyến bờ biển của đảo Lữ Tống.
Sắc trời mờ mịt, giọt mưa thì rất lớn, nước mưa liên miên mau chóng làm ướt đẫm y phục của những bóng người này , sình lầy dính nhớp cũng mau chóng nhấn chìm giày lính của bọn họ, có điều bọn họ đều chẳng để ý.
Sau khi xác định tín hiệu liên lạc cuối cùng với Long Nha chiến hạm, bọn họ tiến thẳng vào con đường lầy lội ở sâu trong rừng, bước thấp bước cao mau chóng tiến về phía tây.
Đây chính là đội đột kích Phi Báo của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, suất lĩnh bọn họ hành quân tất nhiên chính là đội trưởng Từ Bân, các đội viên Phùng Dịch Thanh, Vương Văn Đạt, La Dật Phong đều có mặt.
Bọn họ trực tiếp lên Long Nha chiến hạm từ đảo Sùng Minh, sau đó tới nơi này chấp hành nhiệm vụ, những ngày tháng phiêu đãng ở trên chiến hạm thực sự không dễ chịu, thời gian ở trên lục địa tựa hồ cũng chẳng dễ chịu gì, tóm lại chỗ nào mà có nước là chẳng dễ chịu gì.
Mưa lớn liên miên, đổ ào ào như trút, làm khắp nơi phá sinh ra lũ quét, rất nhiều con đường bị phá hỏng, ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của các chiến sĩ.
Bất quá những điều đó chưa phải là chủ yếu nhất, chủ yếu là bùn đất ở trên đường ngoạm chặt lấy giày của các chiến sĩ, phải phí mất sức chín trâu hai hổ mới có thể rút ra được, có khi phải cần tới các chiến hữu giúp đỡ, mới có thể rút được giày ra, nhưng sình lầy ở bên trong giầy tựa hồ như cũng mang theo chất độc, làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bọn họ mong mỏi nhất chính là vượt qua từng con suối nhỏ, có thể dùng nước lũ để rửa sạch bùn lầy.
Bất quá những con suối nhỏ này cũng chẳng phải là an toàn, thỉnh thoảng có một số loài cá hung dữ tập kích bọn họ, La Dật Phong dùng dao găm đâm chết liền bốn con cá Răng Kiếm, đem thi thể của bọn chúng ném lên trên cành cây, kết quả phát hiện ra bên trên lưới dao găm cứng rắn lại còn lưu lại dấu răng của cá Răng Kiếm, không ngờ rằng răng có mấy con vật nhỏ bé này lại lợi hại như thế, còn có thể cắn đượt cả vào sắt thép.
Những chiến sĩ còn lại cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ còn không kịp nghiên cứu răng của con cá Răng Kiếm vì sao lại có thể sắc nhọn đến thế, thì ở chỗ cách bọn họ chưa tới một trăm mét có một bầy mãng xà thong thả trườn qua đã thu hút ánh mắt của bọn họ, Vương Văn Đạt âm thầm nhẩm đếm, phát hiện đám mãng xà này có tới sáu con, con to nhất bằng cả một cái thùng nước, độ dài ít nhất cũng lên tới sáu mươi mét.
- ***, chẳng trách mà tên tiểu tử Ngả Bỉ Luân yên tâm như vậy, thì ra có nhiều quái vật như vậy giúp hắn trông nhà.
Vương Văn Đạt làu bàu cảm thán, kết quả chẳng có ai trả lời hắn, chỉ có Từ Bân lạnh nhạt nhìn hắn một cái, còn La Dật Phong thì theo tiềm tức nuốt mấy ngụm nước bọt.
Đối với những con mãng xà này, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều quá quen rồi, mãng xà ở trên đảo Sùng Minh mặc dù không to như vậy, nhưng cũng coi là lợi hại, có điều bị bọn họ bắt nấu canh ăn sạch rồi, hiện giờ mãng xà ở trên đảo Sùng Minh đã tuyệt chủng, làm bọn họ rất tiếc nuối, thế là một món ăn ngon đã không còn nữa.
Không ngờ rằng mãng xà ở đảo Lữ Tống lại to như vậy nhiều như vậy, sau này đánh chiếm đảo Lữ Tống, La Dật Phong quyết tâm phải chiến đấu một trận thật tử tế với bọn mãng xà này, cuộc sống trong quân doanh quá buồn tẻ, trừ đánh trận ra, cũng chỉ có lấy mãng xà ra để giải tỏa, nhớ tới tài nghệ nấu nướng của đại sư phụ Chu Đạo ban hậu cần, La Dật Phong lại thầm nuốt nước bọt.
Trải qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ hành quân gian khổ, sau khi thấy qua ước chừng hơn hai mươi con mãng xà đủ loại lớn nhỏ, đội đột kích Phi Báo của Từ Bân cũng tới được địa điểm chỉ định, một tiểu thôn trang cách địa khu Mã Lệ Tháp không xa.
Đây là một cái thôn ước chừng có năm sáu trăm nhân khẩu, ở đảo Lữ Tống nó là một cái thôn trang hết sức bình thường, phòng ốc có hơi cũ nát, rất nhiều căn nhà cỏ, chỉ có rất ít những nhân vật loại hương thân hoặc là thổ vương, mới có tư cách ở bên trong nha fmái ngói.
Ngoài ra còn có rất nhiều túp lều giấy dầu, xem ra là chỗ ở tạm thời của những cữ dân từ tuyến bờ biển di chuyển tới, nhìn chung, đây là một địa khu tương đối lạc hậu.
Bốn mươi tám chiến sĩ của đội đột kích Phi Báo phân tán bên chiếc thôn nhỏ này, mỗi người tự tìm lấy nơi nẩn náu cho mình, nước mưa rất lớn, lại không phải là vào vụ mùa bận rộn, cho nên những người thôn dân đều ở trong nhà không ra, cả thôn trang trông rất yên ắng, chỉ thảnh thoảng truyền ra tiếng kêu của mấy loại gia súc ga cầm, mới thấy có được chút ít sứ sống.
Từ Bân nhìn đồng hồ đeo tay, đợi nhân viên tình báo tới gặp mặt.
Phùng Dịch Thanh và Vương Văn Đạt vẫn là cộng sự tốt, hai nười rúc ở đằng sau một gò đật, lặng lẽ dò xét động tĩnh trong thôn, đáng tiếc rằng bởi vì nước mưa quá dày, cho nên dù bọn họ có dùng tới kính viễn vọng, cũng chỉ có nhìn thấy rõ trong khoảng hai trăm mét.
Bất quá ông trời rủ lòng thương, tựa hồ “ngài” cũng biết các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ sắp phải chấp hành nhiệm vụ, cho nên nước mưa cứ nhỏ dần, nhỏ dần, nhưng thủy chung không chịu dùng hắn.
Vương Văn Đạt nhìn xung quành, thì thầm nói:
- Này, ta nói này huynh đệ, ngươi nói tên tiểu tử Ngả Bỉ Luân kia còn dám thò mặt ra không?
Phùng Dịch Thanh lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Vương Văn Đạt không có được đáp án rõ ràng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, vì thế lại quay đầu đi lén lún nhìn bốn xung quanh, thấy toàn bộ các chiến hữu của mình đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nòng súng nhắm chuẩn vào tòa thôn trang nho nhỏ kia.
Trang bị của các chiến sĩ đội đột kích Phi Báo toàn bộ đều là súng ngắm hoặc là súng tiểu liên, ngay cả súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cũng bị đảo thải rồi, hỏa lực của năm mươi người này nếu như không phải là đánh những trận kéo dài, thì tiêu diệt chừng một nghìn kẻ địch cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Vô tình nhìn tháy La Dật Phong, trong lòng Vương Văn Đạt không khỏi thầm cảm khái, nếu như nói phải chọn ra tên gia hỏa dũng mãnh nhất ở bên trong đội đột kích Phi Báo, thì chắc chắn phải là tên La Dật Phong to lớn vạm vỡ này.
Vũ khí tiêu chuẩn La Dật Phong mang theo có hai cái, một khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết, và một ống phóng rốc két, ngoài ra cá nhan còn trang bị súng lục Desert Eagle cỡ nòng lớn và một thanh Đại Khảm đao để mở đường, cái tấm thân to lớn đó một khi phát huy toàn lực, thì quả đúng là một chốt hỏa lực di động, không ai địch nổi.
Qua một lúc, từ bên trong thôn trang cũ nát đó có một người rón rén đi ra, nhìn qua thì giống một người chăn trâu, y phục rách rưới tả tơi, đội cái nón rộng thùng thình, che toàn bộ mặt của mình dưới cái nón rộng vành đó.
Bất quá chỗ mà hắn chăn trâu vô cùng kỳ quái, không ngờ lại là phương hướng mà các chiến sĩ của quân Lam Vũ đang mai phục, chính lúc đang hồ nghi thì ám hiệu liên hệ mau chóng được đưa ra, thì ra người này chính là nhân viên tình báo của quân Lam Vũ.
Căn cứ vào miêu tả của nhân viên tình báo, trong khoảng thời gian mấy ngày này, mặc dù trời đổ mưa, nhưng mục tiêu thiếu tướng Ngả Bỉ Luân vẫn bất chấp mưa gió xuất hiện ở nơi này, người tình của hắn cũng ở bên trong thôn trang. Nếu như không có biến hóa gì bất ngờ, thì hôm nay hẳn là vẫn sẽ tới.
Nhân viên tình báo nhận định, trong thời tiết mưa gió thế này, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân khả năng sẽ cho rằng người của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ dứt khoát sẽ không hành động.
Từ Bân nghiêm túc gật đầu, xác nhận vài vấn đè nhỏ khác, rồi nhỏ giọng nói:
- Được rồi, ngươi tiếp tục đi thả trâu đi.
Sau khi nhân viên tình báo rời đi, Từ Bân lập tức bình tĩnh hạ mệnh lệnh tác chiến đối với các tiểu tổ trưởng:
- Mục tiêu của chuyến hành động này là Ngả Bỉ Luân, quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số 66 nước Mã Toa, một lát nữa bọn chúng đến rồi, chúng ta sẽ bao vây lấy, giết chết hết không để lại người sống, đã hiểu chưa?
Phùng Dịch Thanh và Vương Văn Đạt cùng mấy tiểu tổ trưởng khác đều gật đầu trả lời:
- Hiểu rõ!
Chẳng có chuyện gì đơn giản hơn giết người nữa, so ra mà nói, muốn bắt sống còn có một chút khó khăn, chủ yếu là bởi vì kẻ địch không chịu nổi đòn, vạn nhất có một viên đạn bắn ra không chịu nghe lời, bắn vào chỗ yếu hại của đối phương, thì bắt sống cũng thành giết chết rồi.
Đưa mặt nhìn theo bộ hạ của mình âm thầm bao vây thôn trang, khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Bân dần dần trở nên âm trầm, sau đó nhìn qua đồng đồ đeo tay của mình, thời gian còn có nửa tiếng đồng hồ nữa thôi là mục tiêu sẽ xuất hiện.
Đối với nhiệm vụ lần này, Từ Bân tràn trề niềm tin tất thắng, tới thời điểm này, quân đội nước Mã Toa đã là cào cào sau mùa thu, chẳng còn nhảy nhót nổi mấy ngày nữa, sự thự thì bọn chúng cũng đã chẳng còn nhảy nhót được gì nữa rồi, nếu chẳng phải vì vấn đề chiến lược của quân Lam Vũ, thì bọn chúng sớm đã bị quét sạch rồi.
Bất quá, hiện giờ quân Lam Vũ tạm thời không có lực lượng để quét sạch một mẻ lưới với quân đội nước Mã Toa ở bên trên đảo Lữ Tống, nhưng những nhiệm vụ đả kích lẻ tẻ vụn vặt như thế này thì còn có rất nhiều, hôm nay lén lút xử lý một đại đội của bọn chúng, ngày mai lại âm thầm diệt trừ một tiên quan chỉ huy.
Những công việc như vậy trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tựa mình có thể đảm trách, cũng là việc bọn họ am tường nhất, đám người Từ Bân cũng vô cùng thuần thục những công tác như thế này, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Từ sau khi quân Lam Vũ di chuyển mục tiêu chiến lược, thực hành phương sách vây mà không đánh đối với đảo Lữ Tống, mặc dù ở trong con mắt của người ngoài nghề, cho rằng đó là bởi vì nguyên nhân chủ yếu là do quân Lam Vũ không có lực lượng để diệt sạch quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình nước Mã Toa.
Thậm chí giới truyền thông của nước Mã Toa còn rêu rao quân Lam Vũ không có năng lực tiêu diệt được quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình, nhưng theo Dương Túc Phong thấy, cứ cừ từ vây khốn cho quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình chết đói cũng là một lựa chọn không tệ.
Lúc mới đầu, quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình còn rất mạnh mẽ, bọn chúng thậm chí còn tuyên bố thành lập một nước Mã Toa mới ở đảo Lữ Tống, lợi dụng lực lượng của đảo Lữ Tống để trường kỳ kháng chiến với quân Lam Vũ, thậm chí còn thổi phồng tới mức nực cười rằng cho dù quân Lam Vũ có phái ra trăm vạn đại quân, thì trong vòng một trăm nắm cũng chớ mơ tưởng đánh hạ được đảo Lữ Tống.
Nhưng trên thực tế quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống, chưa tới thời gian ba tháng đã hoàn toàn rơi vào cảnh khốn cùng rồi.
Cùng với việc hải quân quân Lam Vũ liên tục không ngừng oanh tạc cửa cảng, quân đội nước Mã Toa gặp phải thương vong cực lớn, bọn chúng chỉ đành rút khỏi các cửa cảng chủ yếu, rút khỏi phạm vi xạ kích của hạm pháo quân Lam Vũ.
Sau này hạm đội cướp bóc xuất hiện, lại ép cho quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống không thể không lùi sâu vào nội địa thêm một bước nữa, nếu không bọn chúng sẽ gặp phải công kích của đám hải tặc hỏa lực mạnh mẽ.
Mới đầu quân đội nước Mã Toa còn kháng cự một lúc, nhưng cùng với việc hải tặc càng lúc càng nhiều, thương vong bọn chúgn gặp phải mỗi lúc một thêm nghiêm trọng, bọn chúng đã hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có được sự bổ sung nào cả, chết đi một tên là hao đi một phần lực lượng, vậy nên không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục rút lui về phía sau.
Bị vây khốn trong một thời gian dài, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng bắt đầu phát điên, sau khi bọn chúng phát hiện ra bản thân đã bị vây chặt ở trên đảo Lữ Tống, bọn chúng liền tuyệt vọng, sau khi tuyệt vọng lại dần dần rơi vào điên cuống.
Tục ngữ nói, thượng đế muốn cho ngươi diệt vọng, thì sẽ kiến ngươi điên cuồng trước, quân đội nước Mã Toa đã phát điên, đương nhiên sẽ làm ra rất nhiều hành động điên cuồng, gian dâm cướp bóc đều là chuyện bình thường, gần đây còn lưu hành trò chơi tử vong.
Rất nhiều quan binh tinh thần bên mép bờ suy sụp, quyết tâm phải kéo theo hàng ngàn hàng vạn cư dân của đạo Lữ Tống bồi táng, cho nên bọn chúng chúng đồ sát cư dân gần như từng vùng từng vùng một, hơn nữa ở trong quá trình đồ sát còn dùng rất nhiều những thủ đoạn hết sức ghê rợn, để thông qua việc giết người mà giảm bớt đi nỗi sợ hãi ngày tận thế của mình, trong thời gian ngắn, mùi máu tanh ở trên đảo Lữ Tống bay tận sang cả đảo Sùng Minh.
Bị quân đội nước Mã Toa tàn hại, cư dân đảo Lữ Tống không thể không đứng lên phản kháng, để bảo vệ tính mạng của bản thân và người nhà.
Trong quá trình phản kháng, bọn họ được quân Lam Vũ bí mật chi viện, tạo thành những đội du kích, vì thế càng ngày càng có nhiều người dân ngã vể phía quân Lam Vũ, bọn họ đã nhận thức được một cách hết sức sâu sắc, chỉ có quy phục quân Lam Vũ mới có quyền lực giành được sự sinh tồn.
Một số người vốn là thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống, cũng bị xâm hại lợi ích sau khi quân đội nước Mã Toa triển khai những cuộc đồ sát, quân đội nước Mã Toa đã phát rồ mang thao tâm lý muốn kéo theo cả đảo lữ tống phải bồi táng, cho nên những người thống trị cao tầng của đảo Lữ Tống cũng bị nằm vào danh sách bị đồ sát, vì sinh tồn, bọn họ cũng không còn chọn lựa hợp tác với quân Lam Vũ, cầu mong được quân Lam Vũ bảo hộ.
Ở dưới tình huống như thế, các tiểu đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ liên tục âm thầm đổ bộ, tiến hành đả kích có xác định rõ ràng đối với mục tiêu chủ yếu của quân đội nước Mã Toa và quan chỉ huy của bọn chúng.
Hành động này đã đả kích nặng nề sĩ khí của quân đội nước Mã Toa, phấn chấn tinh thần phản kháng của cư dân đương địa, đồng thời cũng cực độ chấn nhiếp những thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống.
Trong đầu tranh tàn khốc, những thành viên cao tầng này cần phải nhận thức rõ ràng được, giữa quân Lam Vũ và nước Mã Toa, bọn chúng chỉ có thể quy phục quân Lam Vũ thôi, ngoài ra đã không còn lối thoát nào nữa, nếu bọn chúng còn có tư tưởng hai lòng ba lý, thì chỉ còn lại một con đường chết.
Ở dưới bối cảnh như thế, trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tiến hành rất nhiều cuộc đổ bộ, thanh trừ không ít quan chỉ huy của nước Mã Toa, cổ vũ rất lớn cho sĩ khí của cư dân đương địa.
Lần này, mục địch của bọn Từ Bân chính là thiếu tướng Ngả Bỉ Luân của sư đoàn 66 bộ binh quân đội nước Mã Toa, tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này luôn sử dụng những thủ đoạn trấn áp đẫm máu đối với hành động phản kháng của cư dân đương địa, chỉ riêng có mỗi một lần đồ sát ở địa khu Tạp Ni Phan thôi đã có hơn ba vạn cư dân Miên Lan Lão bị chết, nợ máu đầm đìa, chết còn chưa hết tội.
Sư đoàn lục quân số 66 nước Mã Toa vốn đồn trú ở thành Khuê Tùng, là lực lượng quân sự chủ yếu của quân đội nước Mã Toa bố trí ở địa khu Miên Lan Lão, toàn bộ sư đoàn có gần hai vạn sáu nghìn người, sức chiến đấu cũng không tệ, là một trong hai mươi sư đoàn bộ binh được thành lập sớm nhất.
Nhưng hiện giờ thành Khuê Tùng đã bị Phất Lai Triệt suất lĩnh hạm đội thứ hai của hải quân quân Lam Vũ dùng pháo hỏa mãnh liệt hủy đi, trong trận pháo kích bất ngờ đó, sư đoàn bộ binh số 66 đã tồn thất gần năm nghìn người, sĩ khí cũng sụt giảm cực lớn, sau này có rất nhiều hạm đội cướp bóc tới tập kích cướp phá, khiến cho bọn chúng chỉ đành rút lui khỏi thành Khuê Tùng.
Căn cứ vào mạnh lệnh của Vũ Văn Lôi Đình, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân suất lĩnh bộ đội của mình rút tới Mã Lệ Tháp ở bên trong nội địa, tiếp túc phụ trách duy trị an ở địa khu Miên Lan Lão, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân cũng được bổ nhiệm làm trưởng quan tối cao của địa khu Miên Lan Lão.
Thế nhưng bất kể cho phong quan tấn tước như thế nào chăng nữa, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng không thể cải biến được vận mệnh toàn quân bị diệt, đối với bọn chúng mà nói, ngày tận thế rồi thế nào cũng sẽ tới.
Có lẽ là bởi vì cảm giác sắp diệt vọng, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân thường xuyên phải phát tiết, mà vào thời buổi này, trừ giết người ra, nữ sắc chắn chắn là con đường phát tiết tốt nhất.
Vừa khéo, trong thôn trang mà Từ Bân đang dùng kính viễn vọng theo dõi cẩn thận, có một nữ nhân để Nả Bỉ Luân có thể phát tiết, cô ta vốn là tiểu thiếp của một vị thổ vương đương địa, kết quả là bị Ngả Bỉ Luân chiếm lấy làm của riêng, sau đó bố trí của cố ta ở nơi này.
Bởi vì ở trong quân doanh của Ngả Bỉ Luân đã có quá nhiều nữ nhân, không còn chỗ nào để dung nạp người mới tới sau nữa, nhưng nữ nhân này khả năng ở phương diện nào đó rất có sức hấp dẫn, hấp dẫn tới mức làm cho thiếu tướng Ngả Bỉ Luân tựa hồ ngày nào cũng chạy tới nơi đây.
Bắt đầu từ tháng ba, Ngả Bỉ Luân có chuyện gì hay không đền chạy tới cái thôn trang này, gió mưa cũng không đổi, đáng đời cho hắn gặp xui xẻo, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ mau chóng nhắm vào hắn, kết quả là một bức điện báo gửi tới đảo Sùng Minh, Từ Bân liền dẫn đội đột kích của minh bước lên Long Nha chiến hạm nam hạ.
Đương nhiên, lần này Từ Bân hành động, mục tiêu không chỉ đơn giản là một một tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này, ít nhất còn mấy mục tiêu nữa cần phải thanh trừ.
Quả nhiên, nửa tiếng đồng hồ sau, chiến sĩ quân Lam Vũ ở tiến tuyến mau chóng đưa tay ra hiệu, nói thiếu tướng Ngả Bị Luân đã tới.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội lập tức tiến vào trang thái chuẩn bị, Phùng Dịch Thanh điều chỉnh sắn cự ly ngắm bắn của súng ngắm, theo dõi sát vị trí cửa thôn không chút lơ là nào.
Bắt giặc phải bắt vua trước, giết người cũng không ngoại lệ, Từ Bân đã quyết định phát súng đầu tên phải lấy được mạng của Ngả Bỉ Luân, nhiệm vụ này tất nhiên rơi lên người tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp như Từ Dịch Thanh rồi.
Có lẽ trước nay chưa từng nghĩ tới quân Lam Vũ có gan xâm nhập sâu như vậy trong đất liền, hoặc là rất có lòng tin vào đội cận vệ bên cạnh mình, hoặc là cho rằng thời tiết như thế này, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ sẽ không hành động, cho nên thiếu tưởng Ngả Bỉ Luân chỉ mang theo ước chừng một trăm tên cảnh vệ, tới cái thôn trang không biết tên này, hắn thậm chí còn không hạ lệnh kiểm tra quy mô lớn, mà cứ nghênh ngang bước thẳng vào.
Từ Bân nhìn qua trang bị của những tên cảnh vệ kia, đều là súng rãnh xoắn rất lạc hậu, còn đại bộ phận vẫn cứ dù loan đao cung tiễn.
Hiện giờ quân đội nước Mã Toa ở đại lục Y Lan nghe nói đã có một số lượng tương đổi thay đổi trang bị sang súng trường Chấn Thiên, bất quá quân đội nước Mã Toa tên đảo Lữ Tống đã bị hải quân quân Lam Vũ hòan toàn cắt đứt tuyến đường hậu cần, cho nên nước Mã Toa cho dù có còn thừa súng trường Chấn Thiên cũng không có cách nào trang bị cho bọn chúng được, còn những không súng rãnh xoắn này ở trong trời mưa tầm tã như vậy, chẳng biết chủ nhân của nó còn có thể dùng được không.
Đợi đoàn người của Ngả Bỉ Luân, Từ Bân phát ra tín hiệu chiến đấu, cánh tay lạnh lùng chém xuống.
Đoàng.
Tay súng bắn tỉa Phùng Dịch Thanh bình tĩnh bóp cò súng, viên đạn xé gió lao vút đi, thân hình cao lớn của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân chính đang bước qua một vũng nước nhỏ trên mặt đất, kết quả là người của hắn nghiêng đi, ngã cắm mặt vào bên trong vũng bùn nhớp nháp, ở vị trì đầu đập xuống, vừa vặn có một vũng nước nhỏ, tức thì máu và nước cùng bắn tung lên .
Uỳnh! ….
Quân đội nước Mã Toa bị tập kích còn chưa kịp phản ứng lại, ống phóng rốc két trong tay La Dật Phong đã phát tác trước, đạn hỏa tiến rít lên bay ra, nổ dữ dội trong chính giữa đội hình quân đội nước Mã Toa, ngay lập tức làm cho chúng hoàn toàn bị chia cắt, thi thể đứt gãy của nhiều tên bay thẳng vào trong ruộng đồng bên cạnh.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại tức thì loạn cả lên, bắn úng bừa bãi, cuống cuống phát tên, nhưng đối diện với hỏa lực tới từ bốn phương tám hướng, bọn chúng căn bản không tìm được mục tiêu chính xác.
Từ Bân bình tĩnh hô lên:
- Xung phong!
Vương Văn Đạt cấm súng tiểu liên xông lên trước tiên, hắn xuyên qua giữa hai gian nhà, trong chớp mắt đã tiếp cận vị trí cách quân đội nước Mã Toa chưa đầy năm mươi mét, xả luôn một tràng đạn, có hơn mười lăm tên binh sĩ nước Mã Toa đổ gục ngay tại chỗ, những tên khác còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị hắn ném liên tục mấy quả lưu đạn vào, mấy tiếng nổ dữ dội qua đi, lại thêm một đống nữa bị đổ gục.
La Dật Phong cũng cầm súng máy xông lên, súng máy ở trong tay hắn uy lực so với súng tiểu liên của Vương Văn Đạt khỏi phải nói cũng biết là mạnh hơn thế nào, hơn nữa không cần thay băng đạn, chỉ thấy đạn không ngừng vãi ra, chiếc lưỡi lửa từ nóng súng làm cho từng tên binh sĩ nước Mã Toa gảo thét thê thảm táng mạng ngay tại trận, cuối cùng những chiến sĩ quân Lam Vũ khác đánh bọc hậu tiến tới, gần như đã không còn cơ hội để mà nổ súng nữa, chừng một trăm tên địch, đúng là còn chưa đủ nhét vào kẽ răng.
Chiến đấu kết thúc trong thời gian chưa đẩy hai phút, Vương Văn Đạt đổi một băng đạn khác, kiểm tra thi thể từng tên binh sĩ nước Mã Toa một xem đã đứt hơi thật hay chưa, tên nào còn ngắc ngoải là không do dự bồi thêm một phát súng, đáng tiếc là hắn không cần phải bắn thêm một phát nào nữa, bởi dưới súng máy của La Dật Phong càn quét, căn bản là không có khả năng may mắn sống sót.
Có điều, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xuất hiện kỳ tích, khi kiểm tra tới thiếu tướng Ngả Bì Nhĩ, thì làm cho người ta kinh ngạc là hắn còn chưa chết hẳn, đạn của Phùng Dịch Thanh có khả năng do bị nước mưa làm ảnh hưởng, mặc dù bắn trúng ngực hắn, nhưng lại đi lệch đi chút xíu, mà cũng có khả năng là quả tim của thiếu tướng Ngả Bỉ Nhi mọc lệch, cho nên không lập tức lấy được cái mạng cho của hắn.
Thiếu tưởng Ngả Bỉ Nhĩ toàn thân run lẩy bẩy, kêu lớn xin tha mạng, đồng thời đảm bảo hắn sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì vì quân Lam Vũ, chỉ cần quân Lam Vũ tha cho hắn một mạng.
Từ Bân mặt vô cảm thu súng lại, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, bọn ta không nhận tù binh của nước Mã Toa.
Phất tay một cái, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội bắt đầu rút lui, chỉ lưu lại La Dật Phong dọn dẹp chiến trường.
Vào lúc này , quân đội nước Mã Toa ở địa khu Mã Lệ Tháp cũng đã kịp phản ứng, bọn chúng phải ra rất nhiều quân đội tiến hành truy cản.
Bất quá các chiến sĩ quân Lam Vũ căn bản là không hề lo lắng, bởi vì sư đoàn bộ binh số 66 của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân không có kỵ binh, mà thực ra dù có đi chăng nữa thì ở trong thời tiết mưa gió này, tộc độ của kỵ binh cũng chẳng nhanh được, ngược lại còn trả thàn vật săn của các chiến sĩ quân Lam Vũ.
La Dật Phong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với thiếu tướng Ngả Bỉ Luân, ý bảo mình phải nghe lời của quan chỉ huy, sau đó nâng nòng súng máy lên, tạch tạch tạch một hồi, đem thân thể của Ngả Bì Luân bắn cho gần như nát bấy, nội tạng gì đó đổ hết ra ngoài, đầu thì vẫn còn nguyên vẹn, sau đó xoay người, đuổi theo bộ đội phía trước.
Khi bọn Từ Bân quay trờ về bến cảng thì Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đã đợi sẵn ở đó rồi, bọn họ lập tức lên thuyền, Long Nha chiến hạm mau chóng rời bến, chạy tới mục tiêu tiếp theo.
Mưa như trút nước, nước mưa mau chóng xóa mờ đi những dấu chân ở trên mặt đất, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi quân đội nước Mã Toa đuổi tới tuyến bờ biển thì đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tình hình chiến đấu mau chóng đượcbáo cáo lên bộ chỉ huy tối cao quân Lam vũ, Tri Thu phụ trách thống kê con số, lạt quyển sổ tay chuyên dụng ra xem qua, sau đó gạch ngang qua cái tên Ngả Bỉ Luân, biểu thị người này đã không còn tồn tại nữa, hắn lại tiếp tục lật quyển sổ, viết lên một con số 6, biệu thị từ khi quân LamVũ thực thi chiến lược đả kích nhỏ lẻ cho tới nay, đã xử lý được tên tướng quân thứ sáu của quân đội nước Mã Toa rồi, bất quá đây khẳng định chưa phải là con số cuối cùng …
Tiếng còi chói tai vang vọng khắp kinh đô Ni Lạc Thần, ở trên đường phố đâu đâu cũng thấy cảnh sát đang bắt người, ở mỗi một cái ngã tư, còn có binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ, lưỡi lê trên đầu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ phát sáng lấp loáng, từng giọt máu từ trên lưỡi lê nhỏ ra, ánh sáng âm u của nó chừng như làm cả kinh đô Ni Lạc Thần phải đóng băng.
Dương Túc Phong mặc đồng phục cảnh sát màu đen, trong tay cầm cây gậy cảnh sát đen xì xi, dáng vẻ hung dữ đập phá toan cánh cửa lớn của Tường Vi tiểu trúc, túm lấy Điệp Tư Thi ở trên giường như chim ưng bắt gà con, túm lấy đầu nàng xốc lên, lôi tới bên ban công, rồi đá cho một phát ngã lăn xuống dưới …
Á! Cứu mạng!
Vào lúc khoảng ba bốn giờ sáng, tiếng kêu cứu mạng thảm thiết truyền ra từ bên trong căn phòng của chủ nhân Tường Vi tiểu trúc, phát nát sự yên tĩnh của kinh đô Ni Lạc Thần, Điệp Tư Thi từ trên giường nhảy dựng dạy như phát diên, chạy đi chạy lại ở bên trong phòng cứ như là gặp phải ác mộng vậy.
Phải mất một lúc lâu Điệp Tư Thi mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn ngồi ở bên giường, cửa phòng bị dùng sức mạnh mở ra, Úc Thủy Lan Nhược cau mày đứng ở bên ngưỡng cửa phòng Điệp Tư Thi, dùng ánh mắt hồ nghi và thương cảm nhìn nữ nhân sắc mặt trắng bệnh, tóc tai rối bời ở trước mắt này.
Người hầu gái Trương ma ma cũng bị đánh thức, trong lòng thầm buông một tiếng thở dài, rồi chậm rãi từ dưới dầu đi lên, Úc Thủy Lan Nhược thắp nến ở lầu hai, phất tay với Trương ma ma, nhỏ giọng nói:
- Không sao, tiểu thư gặp á mộng thôi, bà quay vè nghi ngơi đi.
Trương ma ma nghi hoặc nhìn căn phòng tối thui của Điệp Tư Thi, do dự một lúc, trong miệng không biết lầm bầm cái gì, rồi quay trở về.
Úc Thủy Lan Nhược thắp đèn ở bên trong gian phòng của Điệp Tư Thi lên, để ánh đèn xua tan đi nỗi sợ hãi của bóng đêm, quay đầu nhìn Điệp Tư Thi đang ngồi thẫn thờ ở bên mép giường, nhỏ nhẹ an ủi:
- Buổi tối khi đi ngủ thì đừng có suy nghĩ nhiều, cô lại mơ thấy Dương Túc Phong tới bắt mình sao? Ngày nghĩ cái gì, đêm mơ thấy đó, chỉ cần ban ngày cô đứng nghĩ tới y, thì đêm đến sẽ không gặp ác mộng nữa …
Điệp Tư Thi không nói gì, giống như toàn thân đã bị cơn ác mộng làm cho chết lặng rồi, cánh môi trắng nhợt không một chút máu, còn cả khuôn mặt xám ngoét nhợt nát, ánh mắt thất thần tản mác, đều cho thấy rõ nàng vẫn ở bên trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Điệp Tư Thi không biết, đây đã là lần thứ mấy mình thức dậy từ trong ác mộng rồi, cũng có lẽ là từ khi Dương Túc Phong tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, là nàng liền rơi vào cuộc sống ác mộng đầy đọa liên tục này, thỉnh thoảng soi gương, nàng mới phát hiện, so với trước kia mình đã tiều tụy đi nhiều rồi, cứ nhìn bóng hình trơ trọi ở trong gương đó, là nàng không tự chủ được nghĩ tới việc kết thúc sinh mạng này.
Úc Thủy Lan Nhược trong lòng cũng thầm thở dài, Điệp Tư Thi vốn cũng có thể tính là một người kiên cường, nhưng hiện giờ lại bị Dương Túc Phong doa cho thành bộ dạng này, thực sự đáng buồn đáng thương.
Điệp Tư Thi đắc tội với Dương Túc Phong, là sự thực ai ai cũng biết, cũng khiến cho Điệp Tư Thi rơi vào cảnh hoàn toàn lẻ loi cô độc, ở trong kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí là cả đế quốc Đường Xuyên, cũng không có ai còn dám có chút quan hệ gì tới nàng.
Nếu như một buổi tối nào đó quân Lam Vũ tới giết Điệp Tư Thi, thì đó còn là một sự giải thoát, đáng tiếc là quân Lam Vũ lại chẳng hề động thủ, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu gì là muốn động thủ, điều này càng làm cho Điệp Tư Thi thống khổ dày vò, đúng là sống không bằng chết, một ngày dài bằng cả năm.
Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, Ủy Thủy Lan Nhược chỉ lặng lẽ đặt một cốc nước lọc ở bên gối của Điệp Tư Thi, sau đó lại lặng lẽ rời đi, thuận tay đóng cửa phòng vào.
Điệp Tư Thi cứ như vậy một mình ngồi lặng im bên mép giường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cho tới tận khi trời sáng rồi, mới trang điểm che mờ đi đôi mắt đò kè, khi ăn sáng cũng chẳng cảm thấy có mùi vị gì.
Úc Thủy Lan Nhước đi tới bên ban công nhìn qua một hồi, rồi quay lại nói:
- Hôm nay không nhìn thấy bóng dáng cảnh sát của quân Lam Vũ nữa.
Điệp Tư Thi dường như đã ngây ra, tựa hồ như không nghe thấy gì cả.
Bất quá Úc Thủy Lan Nhược biết, Điệp Tư Thi đã bị cuộc bắt bớ truy lùng lớn mấy hôm trước làm cho sợ chết khiếp rồi.
Từ sau khi Phong Chi Xã lấy được bản danh sách gián điệp ở trong tay tên đồng đảng của Vũ Văn Thành Đô, quân Lam Vũ liền rầm rộ triển khai hành động truy nã khắp khu vực khống chế, tiếng còi đúng là đã vang vọng cả kinh đô Ni Lạc Thần, tên đường phố cùng toàn là cảnh sát, ở ngã tư cũng là binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ đứng cảnh giới.
Người bị bắt có già có trẻ, có nam có nữ, có giàu có nghèo, không thiếu một thành phần nào, toàn bộ đều bị chụp cho tội danh gián điệp của nước Mã Toa, sau khi bị bắt, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, có nguồn tin vỉa hề đang lưu truyền, nghe nói nghe nói mỗi một người bị bắt, đều đã kéo tới vùng hoang văng phía bắc kinh đô Ni Lạc Thần xử bắn trực tiếp rồi.
Bởi vì không ăn điểm tâm, cho nên cả một buổi sáng đều trông cứ như mắc bệnh, không có một chút sức lực nào, cũng chẳng muốn nói chuyện, Úc Thủy Lan Nhược cũng không quấy nhiễu nàng, chỉ một mình ngồi bên cạnh nghiên cứu cắm hoa và trà đạo ở trong tạp trí.
Nhưng, mặc dù Úc Thủy Lan Nhược không quấy rầy Điệp Tư Thi, thì vào lúc này lại có một đám người hò hét huyên náo tiến tới, thì ra là một đám phụ nữ có tuổi ở trên đường phố.
Sắc mặt của Điệp Tư Thi tức thì trở nên không dễ coi chút nào, Tường Vi tiểu trúc của nàng, trước nay chưa từng có những người kiểu như thế này tiến vào, bởi vì Điệp Tư Thi ghét nhất những người như bọn họ, cho nên bình thường căn bản không qua lại gì với bọn họ cả.
Trước đây những người này cũng không dám tới gần Tường Vi tiểu trúc, vậy mà lần này không ngờ lại có gan bất chấp Trương ma ma ngăn cản, khí thế hung dữ tiến vào, Điệp Tư Thi liền cảm thấy sự tôn nghiêm của mình gặp phải sự khiêu chiến nghiêm trọng, còn Úc Thủy Lan Nhược tựa hồ nhận ra được điều gì đó, mày hơi cau lại, bất quá cũng không nói gì.
- Các ngươi làm cái gì? Nơi này của ta không hoan nghênh các ngươi.
Đừng ở phòng khách trên lầu hai, Điệp Tư Thi từ bên trên quát xuống, đối với những người ở trên phố này, nàng từ lâu quen với tư thế của kẻ bề trên, thậm chí cho rằng nói chuyện với bọn họ cũng là một loại dung tục.
Một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi không hề sợ uy thế trước kia của Điệp Tư Thi, ngửa đầu lên lớn tiếng nói:
- Điệp Tư Thi, cô có nhà thì quá tốt rồi! Chúng tôi tới thông báo cho cô biết, bắt đầu từ ngày mai, cô phải tới tiểu lễ đường ở trên phố để tiếp thu giáo dục!
- Giáo dục? Giáo dục cái gì?
Điệp Tư Thi cười lạnh, dưới khuôn mặt trắng bệch ẩn dấu ánh hồng phẫn nộ và kích động.
- Cô là phần tử dư nghiệt của xã hội cũ, cô có tư tưởng phản động nghiêm trọng, cô cần phải tiếp thu giáo dục của xa hội mới.
Người phụ nữ lớn tuổi đó tự hào nói, chẳng thèm đếm xỉa tới sắc mặt đã trở nên âm trầm của Điệp Tư Thi. Bà ta ở cách Tường Vi tiểu trúc của Điệp Tư Thi chưa tới một trăm mét, bình thường khi đi qua đi lại, thường thường bị Điệp Tư Thi nhìn với ánh mắt lạnh nhạt thái độ kẻ trên cao, sớm đã bất mãn với Điệp Tư Thi rồi, vừa ghen tị với quyền thế của nàng, vừa hận không thể chiếm lấy mọi thứ của nàng làm của mình, hiện giờ có cơ hội, đương nhiên là phải làm nhục vị tiểu thư kiêu ngạo này một phen.
Điệp Tư Thi tức thì thẹn quá hóa giận, hung dữ quát lên:
- Các ngươi nói năng lếu láo, mau xéo đi cho ta!
- Ấy, cô còn cho chẳng hiện giờ là thời đại của phụ thân cô sao? Cô còn cho rằng có thể gọi cảnh sát tới bắt chúng tôi sao? Ha ha, hiện giờ cô mà không nghe lời, tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt cô! Chúng tôi nói cho cô biết! Người đứng đầu cảnh sát của kinh đô Ni Lạc Thần, đã đổi thành người của quân Lam Vũ rồi, cảnh sát hiện nay, đều là người của quân Lam Vũ, cô còn kiêu ngạo cái gì?
Một người phụ nữ lớn tuổi khác càng thêm đanh đá kêu lên, những người còn lại cũng dương dương đắc ý, nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Điệp Tư Thi, bọn họ cảm thấy rất hả hể, đáng tiếc, có người dặn bọn họ không được động thủ, nếu không bọn họ sớm đã xông lên tóm lấy Điệp Tư Thi giáo huấn một trận rồi.
- Ngươi! Ngươi xéo đi!
Điệp Tư Thi sắc mặt đỏ sạm, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, dường như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, đột nhiên, nàng quơ lấy bình hoa bên cạnh ném mạnh xuống dưới, làm cho Úc Thủy Lan Nhược ở bên cạnh cũng giật này mình, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Điệp Tư Thi nổi giận tới mức đó.
Những người phụ nữ lớn tuổi kia là nhân vật hạng nào chứ, đều là những nhân vật hàng đầu từ đấu tranh văn võ tiến lên, đương nhiên sẽ không bị bình hoa của Điệp Tư Thi ném trúng, huống chi Điệp Tư Thi trong cơn thịnh nộ, sức khỏe lại yếu, căn bản chẳng có sức mạnh và chuẩn xác nào, bọn họ dễ dàng tránh qua.
Xoảng một tiếng, bình hoa bị đạp tan nát trên bậc thềm bằng đá Đại Lý, nước từ trong bình hoa thuận theo bầng thềm chảy xuống.
- Điệp Tư Thi, tôi nói cho cô biết! Không có cơ hội cho cô kiêu ngạo nữa đâu! Cô ném đi! Ném đi! Ném sạch đồ ở trong nhà của cô đi! Ha ha, cô cứ tới ném bọn ta đi! Con tiểu yêu tinh không biết xấu hổ, cô đắc tội với Dương Túc Phong, cô còn cho rằng mình được sống yên lành sao? Nói cho cô biết, cho dù cô muốn làm ấm giường cho người ta, người ta còn chê đô hạ tiện …
Tránh khỏi bị bình hoa tập kích, mấy người phụ nữ kia lập tức triển khai bản lĩnh chửi bới nơi đầu đường xó chợ, người này một câu, kẻ kia một câu, càng nói càng khó nghe.
Điệp Tư Thi bầu ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, con ngươi càng lúc càng đỏ, đột nhiên, nàng nhấc một cái bình hoa cao tới nửa người lên, lại muốn ném xuống.
Nhưng cái bình hoa đó rất nặng, Điệp Tư Thi bụng đầy lửa giận có thể nhấc nó lên, nhưng sau đó lập tức phát hiện ra mình căn bản không có sức để ném nó xuống, nhưng nàng lại không muốn bỏ xuống, kết quả bị sức nặng của bình hoa làm cho loạng choạng, dường như sắp từ bên mép ban công ngã xuống.
Úc Thủy Lan Nhược sợ phát khiếp, vội vàng nhảy tới đón lấy, không ngờ còn chưa chạm được vào người Điệp Tư Thi, đã phát hiện ra toàn thân Điệp Tư Thi mềm nhũn, đã ngất đi rồi, chiếc bình hoa cực lớn chang một tiếng rơi xuống bậc thang làm bằng đá Đại Lý, vỡ nát tan tành ngay tức thì, nước ở bên trong tràn hết ra, phòng khách ở lầu một toàn là nước.
Mấy người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy Điệp Tư Thi đã ngất xỉu, vội vàng ngậm miệng, sau đó cứ đưa mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, may mắn sau khi Úc Thủy Lan Nhược sờ mũi của Điệp Tư Thi, tức giận quát xuống phí dưới:
- Cô ấy bị các ngươi làm cho tức giận ngất rồi, các ngươi còn muốn cô ấy chết mới cam lòng hả? Xéo ngay cho ta, nếu không ta giết các ngươi!
- Hô hô, ngất xỉu rồi …
Mấy người phụ nữ kia thầm vỗ ngực mình, vẻ mặt cứ như vừa tạ ơn trời đầy vậy, nhưng đối với sự uy hiếp của Úc Thủy Lan Nhược thùy chung không để cho vào trong lòng, vẫn còn không chịu buông tha nói:
- Sau khi tỉnh lại, thì nói với cô ta, nếu như ngày mai cô ta không tới khóa giáo dục, chúng tôi sẽ lại tới tận nhà.
Úc Thủy Lan Nhược toàn thân đằng đằng sát khí quát :
- Xéo đi!
Mấy người phụ nữ lúc này mới ồn ào bỏ đi, để lại một mình Trương ma ma đứng như trời trồng ở nơi đó, đối diện với căn phòng khách toàn là nước, còn với cả Điệp Tư Thi bị ngật xỉu không biết phải làm thế nào, may mắn dù sao Úc Thủy Lan Nhược là nữ để tử của Hải Thiên Phật Quốc, bản lĩnh cứu người chữa thương rất giỏi, Điệp Tư Thi chỉ là bị cơn giận bốc lên làm ngất xỉu thôi, chỉ làm mấy động tác là tỉnh lại rồi.
Điệp Tư Thi sau khi tỉnh lại, dáng vẻ như bà cô đanh đá vừa rồi còn chưa hoàn toàn biến mất, bất chấp Ủy Thủy Lan Nhược cản trở, cứ loạng choạng đuổi ra tới tận cửa, phát hiện ra đã không còn bóng dáng của những người phụ nữ kia đâu nữa, mới thở hổn hển miễn cưỡng đứng lại, hai tay siết lấy khung cửa, ngón tay dùng sức quá độ tới trắng bệch ra, từ nhỏ tới lớn, nàng đã khi nào bị ức hiếp như thế, làm sao mà có thể chịu được.
Úc Thủy Lan Nhược cười khổ nói:
- Chỉ là một đám nữ nhân lớn tuổi, thích bợ đỡ, thấy thay triểu đổi đại rồi, quân Lam Vũ chiếm cứ thượng phong, cho nên cố ý tới làm khó cô . Cô đừng so đo với những người dung tục đó, bọn họ nói cái gì cô cứ coi như gió thoảng bên tai là được.
Trương ma ma ở bên cạnh cũng quan tâm nói:
- Đúng đấy, tiểu thư hoàn toàn không cần để ý tới bọn họ, cái khóa giáo dục gì đó tiểu thư không cần phải đi …
Điệp Tư Thi đột nhiên thét lên:
- Đi! Vì sao ta lại không đi chứ!
Úc Thủy Lan Nhược sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Cô muốn đi à?
Điệp Tư Thi thở từng hơi lớn, ánh mắt am trầm, hung dữ nói:
- Tôi đi! Tôi phải đi xem xem, bọn chúng muốn cải tạo tôi như thế nào! Tôi không tin bọn chúng có người có thể thuyết phục được tôi! Hừ!
Úc Thủy Lan Nhược cau mày lại, thẩm nhủ trong lòng tính khí tiểu thư của Điệp nhị tiểu thư đúng là quá lớn rồi, chẳng lẽ trên khóa giáo dục ngày mai còn có ai thèm đi biện luận với Điệp Tư Thi sao? Đúng là ngây thơ! Nếu như Điệp Tư Thi làm cho người của quân Lam Vũ không xuống nước được, tất nhiên sẽ có người dùng biện pháp khác đối phó với nàng ta, cái gì khác không nói, chứ cứ giao cho mấy người phụ nữ kia thôi, là đã đủ làm cho Điệp Tư Thi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này rồi.
Trương ma ma cũng không hiểu chủ nhân của mình muốn làm gì, nhưng nhìn thấy Điệp Tư Thi đã không sao nữa, vì thế liền nói:
- Hai người ngồi trước đã, tôi đi làm vệ sinh, một lúc nữa sẽ đi mua báo, sau đó hai người đọc báo một chút, là có thể ăn cơm trưa rồi.
Trước bữa trưa, Trương ma ma mua báo về, đặt trên trà kỷ ở lầu hai, bất quá Điệp Tư Thi và Úc Thủy Lan Nhược đều không có hứng thú đọc báo.
Điệp Tư Thi nằm rúc sâu bên trong chiếc ghế sô pha mềm mại, vẻ mặt tiểu tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, đại khái là chuẩn bị đại náo một trận vào ngày mai, nếu như nói tới viết chữ và tranh luận, Điệp Tư Thi không tin rằng ở trong kinh đô Ni Lạc Thầnnày còn có ai thắng được mình.
“Hừ! Xem xem là các ngươi giáo dục ta hay là ta giáo dục các ngươi!” Trong lòng Điệp Tư Thi tức tối nghĩ.
Cuối cùng vẫn là Úc Thủy Lan Nhược tiện tay cầm lấy một tờ báo lên, xem lướt qua một lượt, đôi mày tú lệ khơi nhíu lại, tựa hồ cảm thấy khó tin nội dụng ở trên báo, nhưng xem đi xem lại nhiều lần, nàng không thể không tin nội dung ở trên đó.
Úc Thủy Lan Nhược đưa mắt liếc nhìn Điệp Tư Thi đang bặm môi mím lợi suy nghĩ, do dự nói:
- Điệp Nhi muội muội, cô có muốn biết tin tức của tỷ tỷ mình không?
Điệp Tư Thi từ trong tầm tư tỉnh lại, lạnh lùng nói:
- Cô có thể nghe ngóng được tin tức của tỷ ấy sao?
Úc Thủy Lan Nhược vẻ mặt cổ quái đấy một tờ báo tới trước mặt Điệp Tư Thi, nói:
- Theo như bài báo này nói, thì Dương Túc Phong không giết tỷ tỷ của cô, hơn nữa còn ủy nhiệm cô ấy làm quan quân cao cấp …
Điệp Tư Thi ngay lập tức lộ ra vẻ không tin, toàn thân cứ như đông cứng, một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vàng giật lấy tờ báo, lướt mau qua, quả nhiên là ở trên trang nhất của ( Nhật báo quân Lam Vũ) có tấm ảnh khổ lớn của Điệp Phong Vũ, phía dưới còn kèm theo một bài báo rất dài, có liên quan tới việc thành lập sư đoàn bộ binh 104 lục quân quân Lam Vũ mới được thành lập, Điệp Phong Vũ chính là quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh này.
Cứ như không muốn bỏ qua bất kỳ một chữ nào, dù là một dấu chấm dấu phẩy, Điệp Tư Thi đọc từng câu từng chữ một của bài báo dài dằng dặc với tốc độ chậm chưa từng có, đôi mắt của nàng không chớp lấy một cái, chỉ có bầu ngực nhấp nhô kịch liệt, từ đó có thể thấy sự kích động ở trong lòng nàng.
Sư đoàn bộ binh 104 lục quân quân Lam Vũ mới được thành lập, được tạo dựng nên trên cơ sở những tù binh chiến tranh của quân đội đế quốc Đường Xuyên được giải cứu ra từ Ngân Xuyên đạo, còn có một bộ phận là quan binh quân cấm vệ của đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ biên chế có tổng cộng ba trung đoàn bộ binh, còn có một tiểu đoàn bộ binh vùng núi và tiểu đoàn pháo binh độc lập, nhân số chừng hơn hai vạn tám nghìn người, quan chỉ huy tối cao của sư đoàn này chính là Điệp Phong Vũ.
Ngoại trừ Điệp Phong Vũ ra, những quan chỉ huy còn lại cũng là người Điệp Tư Thi quen biết, một người là thiếu tướng Lạc Tang, một người là hồng kỳ đô úy Tôn Khả Dã năm xưa thanh doanh vang dội, Tôn Khả Dã cũng được phong quan hàm tiéu tướng lục quân quân Lam Vũ rồi.
Ngày 9 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, lễ thành lập sư đoàn bộ binh số 104 lục quân quân Lam Vũ được cử hành ở Hợp Xuyên phủ của Nguyên Xuyên đạo, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong không tham gia, chỉ có Thập Tứ công chúa và Khắc Lệ Tô Na tham gia.
Điệp Phong Vũ đại biểu cho toàn thể quan binh của sư đoàn 104 trong lời tuyên bố công khai đã nói rõ, nàng sẽ kế thừa ý chí của tiên phụ Nhạc Thần Châu, suất lĩnh quân nhân chân chính của đế quốc, nỗ lực bình định Ngân Xuyên đạo, đem Ngân Xuyên đạo trở thành vùng đất bách tính an cứ lập nghiệp.
Mặc dù, những lời tuyên bố này của Điệp Phong Vũ, thì Điệp Tư Thi chỉ cần lướt qua một cái là biết ngay những kiểu văn chương như thế, hoàn toàn do người khác viết sẵn, sau đó Điệp Phong Vũ chỉ đọc thuộc theo, nhưng cho dù là như thế Điệp Tư Thi đã cảm thấy đủ lắm rồi, chỉ cần biết tin tức tỷ tỷ của nàng vẫn còn sống ở trên đời là Điệp Tư Thi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Lặng lẽ đọc báo, hai hàng nước mắt trong veo của Điệp Tư Thi chầm chậm tuôn ra.
Úc Thủy Lan Nhược trầm mặc rất lâu, mới nói với chút ngạc nhiên:
- Tỷ tỷ của cô … Dương Túc Phong lợi dụng tỷ tỷ của cô đi đánh Xích Luyện giáo sao?
Điệp Tư Thi gật đầu, trầm tĩnh nói:
- Đúng thế, muốn tiêu diệt Xích Luyện giáo, tỷ tỷ của tôi là nhân tuyển tốt nhất, năm xưa phụ thân tôi còn chưa thành công hoàn toàn, nên sau này vẫn luôn cảm thấy vô cùng nuối tiếc, trong những thời gian không làm việc, người viết rất nhiều điều tâm đắc liên quan tới việc bình định Xích Luyện giáo, những điều tâm đắc đó, đều được tỷ tỷ tôi học thuộc, có phụ thân chỉ điểm, bình định Xích Luyện giáo căn bản không phải là chuyện khó. Coi như Dương Túc Phong còn có chút nhãn quang, nếu không y chớ hòng tường chinh phục được những người của Xích Luyện giáo.
Úc Thủy Lan Nhược cau mày nói:
- Xích Luyện giáo khó chinh phục lắm sao? Dương Túc Phong hình như từng công khai phát biểu qua phương pháp đối phó với Xích Luyện giáo, y nói dù phải giết sạch Ngân Xuyên đạo, cũng không để cho Xích Luyện giáo sống dậy từ tro tàn …
Điệp Tư Thi khinh miệt cười lạnh nói:
- Xì, giết sạch Ngân Xuyên đạo ư? Y chỉ biết có giết giết giết, còn chẳng biết cái gì hết. Nếu như giết người có thể thực sự giải quyết được vấn đề thì Xích Luyện giáo đã bị diệt trừ lâu rồi, tôi có thể nói khẳng định với cô, giết người càng dữ, Xích Luyện giáo phản kích càng lợi hại, nơi đó toàn núi non điệp trùng, hang sâu hẻm kín, không có một vạn cũng có tám ngàn, căn bản không thể giết hết được … đây cũng là kết luận năm cuối của phụ thân tôi, tiêu diệt Xịch Luyện giáo, phải bắt đầu từ một con đường khác.
Úc Thủy Lan Nhược đối với đề tài này chẳng hứng thú, hời hợt nói:
- Thế à?
Vừa mới khơi lên được một cá đề tài có hứng thú, đáng tiếc không tìm được nổi một người nghe tử tế, Điệp Tư Thi cảm thấy rất tiếc nuối, vì thế tiếp tục cúi đầu tìm kiếm trong báo chí tin tức liên quan tới Điệp Phong Vũ, nhưng ngay cả mép báo cũng xem qua rồi, mà không thấy thêm một dòng nào nữa về Điệp Phong Vũ, tức thì lại trở nên buồn chán, cuốn mình vào sâu bên trong chiếc ghế sô pha, chìm vào trong trầm tư.
Úc Thủy Lan Nhược cũng không biết lúc này đang nghĩ về điều gì, ũng im lặng ngây ra phía trước buồn hoa quế, hàng mi liễu thi thoảng lại khe khẽ giật giật, tựa hồ cảm nhiễm bởi làn hương, một cơn gió nhẹ thổi tới, hương thơm hoa quế dần lan ra khắp tỏa Tường Vi tiểu trúc.
Điệp Tư Thi đột nhiên nói:
- Phải rồi, bắt đầu từ ngày mai, tôi phải đi tham gia cái ban học tập gì đó kia, sợ rằng không có nhiều thời gian để bầu bạn với cô nước rồi, một mình cô ở nhà, hẳn là sẽ không cảm thấy cô đơn chứ? Cô có chuyện gì cứ nói với Trương ma, bà ấy cũng sẽ đối đãi với cô như tiểu thư, ừm, tôi quên nói với bà ấy, tỷ tỷ không sao cả …
Lời còn chưa nói xong, Điệp Tư Thi đã vội vội vàng vàng đi xuống lầu, sau khi biết được tin tức của Điệp Phong Vũ, Trương ma ma cũng vô cùng mừng rỡ, sung sướng nói:
- Trước kia, Đại tiểu thư là quan cao trong quân đội, hiện giờ Đại tiểu thư vẫn là quan cao trong quân đội, nếu như vừa rồi đem tờ báo kia mua về sớm một chút, xem xem bọn họ còn dám nói chuyện với người như thế nữa không! Thật đúng là, ngày mai, tiểu thư cứ để cho bọn họ tới đây xin lỗi người, nếu không bảo tỷ tỷ của tiểu thư bắt hết bọn họ lại …
Không biết là vì sao, sắc mặt Điệp Tư Thi đột nhiên có chút u ám, cuối cùng trở nên mât hết hứng thú, chỉ tùy tiện nói qua loa mấy câu, sau đó lại ỉu xìu xìu một mình đi lên lầu. Úc Thủy Lan Nhược tự nhiên là nghe thấy hai người nói chuyện rất rõ ràng, vì thế hiếu kỳ hỏi:
- Công không thích tỷ tỷ của mình làm quan cao của quân Lam Vũ?
Điệp Tư Thi buồn bã nói:
- Tỷ tỷ tôi khẳng định là bị Dương Túc Phong uy hiếp cho nên mới làm chuyện này. Dương Túc Phong vô không phu thân tôi giết phụ thân của y, làm sao tỷ tỷ có thể bán mạng cho y được? Tôi thực sự không biết là tỷ ấy suy nghĩ gì nữa, làm sao tỷ ấy lại bán mạng cho quân Lam Vũ?
Úc Thủy Lan Nhược chậm rĩa nói:
- Có lẽ, bên phía tỷ tỷ cô có nỗi khỗ trong lòng không thể nói ra chẳng hạn?
Điệp Tư Thi cau mày:
- Ừm, tôi cũng nghĩ như thế, tỷ tỷ khẳng định là có nỗi khổ khó nói …
Một lúc sau, Điệp Tư Thi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, cô không chuẩn bị trở về Hải Thiên Phật Quốc à?
Trong lòng Úc Thủy Lan Nhược khẽ cười khổ, nếu như nàng có thể trở về, thì nàng đã về tứ sớm rồi , nhưng …
“Tôi, tôi cũng có nỗi khổ trong lòng không nói ra được
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương