Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 489
Vĩnh Thanh phủ, Long Xuyên đạo.
Ánh bình minh chan hòa, nhẹ rưới lên đống đổ nát của Vĩnh Thanh Phủ, phản chiếu những căn phòng tường mái sứt mẻ, làm hiện lên một khung cảnh mỹ lệ đầy bi thương.
Những đồng đổ nát này đã lâu lắm không được yên bình như thế này rồi, từ hai năm trước , sau khi quân đội nước Mã Toa tấn tới Vĩnh Thanh phủ, nơi này liền trở thành chỗ tập trung của quân nhân, trở thành khởi điểm cho giấc mộng báo quốc của rất nhiều thanh niên nhiệt huyết, không ít người khởi điểm cũng là điểm kết, thân xác và linh hồn dều trôn sâu trong mảnh đất thâm trầm này.
Những bức tường cháy xém, những nóc nhà đổ nát, đống hoang tàn nhiều lần bị thiêu đốt, đều cho thấy một cách rõ ràng nơi này đã từng là chiến trường thảm liệt nhất.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ thức dậy từ rất sớm, kiếp sống chinh chiến bao nắm làm hắn không thể nào tiếp tục nằm ở trên giường.
Bình mình của Vĩnh Thanh phủ không ngờ trở nên yên tĩnh như thế, bình yên như thế, làm cho Tiết Bối Nhĩ cảm thấy hết sức không quen, hắn đi tới đỉnh núi phía nam Vĩnh Thanh phủ, một mình lặng lẽ tản bộ, thuận tiện hít thở không khí hiếm khi không có mùi vị thuốc súng.
Trời vừa mới đổ mưa, không khí trong mắt vô ngần, có mấy cái cây nhỏ còn sót lại tựa hồ nhú lên một vài chiếc lá non xamh xanh, làm người ta cảm nhận được súc sống ngoan cường của chúng.
Vui mừng sau chiến thắng luôn luôn chỉ là ngắn ngủi, phiền não theo đó mà đến, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, các quan quân khác đều suất lĩnh bộ đội nam hạ, đi tranh đoạn những vùng đất phì nhiêu, để kiếm thêm những món béo bở từ trong dó.
Chỉ có một mình hắn, chẳng những không tranh được nhiệm vụ tới kinh thành báo tin mừng, còn bời vì tranh giành với Mông Linh, khiến cho Bạch Ngọc Lâu có có thành kiến rất lớn với hắn, khi có rất nhiều đất đai cần quân đội thi thiếp nhận, thì hắn lại bất hành lưu lại Vĩnh Thanh phủ trở thành quan chỉ huy tối cao.
Cùng với lượng lớn quân đội có sức chiến đấu bị điều đi thu phục lại vùng đất cũ, Vĩnh Thanh phủ cơ bản chỉ còn là một đống hỗn loạn trống không, với vẻ vẹn năm nghìn tàn binh bại tướng của quân trung ương, bọn họ đều là những người bị bỏ lại sau khi những tướng lĩnh khác chọn ra người mình cần, đại bộ phận binh sĩ nghe nói có vấn đề về thần kinh, thậm chí bao gồm cả quan quan.
Chiến tranh tàn khốc, đã làm mất đi vô số đất đai và nhân khẩu, làm cho nguồn binh lính của đế quốc Đường Xuyên cũng dần dần khô kiệt, cho dù là người tinh thần hoặc sức khỏe có vấn đề, nhưng chỉ cần cầm được trường mâu, vác nổi loan đao, đều bị cưỡng ép tập trung vào bên trong quân đội.
Bất quá, trung tướng Tiết Bối Nhi chẳng hề càm thấy đống hỗn loạn rống không này có gì không thỏa đáng, theo cùng việc quân đội nước Mã Toa rút đi, Vĩnh Thanh phủ đã trở thành hậu phương lớn thực sự rồi.
Ở nơi này, trái phải trước sau, đều là lãnh thổ của chính đế quốc Đường Xuyên, chẳng có gì mà phải lo lắng. Trong thời đại chiến tranh trước kia, nơi này cũng chẳng hề có quân đội đồn trú. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Quen với cuộc sống ở tiền tuyến một thời gian dài, thỉnh thoảng ở lại địa phương, Tiết Bối Nhĩ cảm thấy cũng rất tốt.
Ánh mặt trời ban mai đúng là vô cùng tươi đẹp, êm ái, ấm áp, làm trung tướng Tiết Bối Nhi cảm thấy khoan khoái chưa từng có.
Hắn đi một mạch lên tận đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi trở trụi, phóng mắt nhìn mắt đất mênh mông phía trước. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Doanh trại nước Mã Toa quen thuộc đã bị phá hủy hoàn toàn, đương nhiên là không phải bị bản thân quân đội nước Mã Toa phá hủy, mà là bị Bạch Ngọc Lâu ra lệnh phá hủy, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ dấu tích nào liên quan tới quân đội nước Mã Toa nữa.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ đột nhiên cảm thấy chiến thắng ở trước mắt tựa hồ vô cùng không chân thực.
Ánh mặt trời chiếu lên trên vùng đất yên bình này, làm nổi lên một khung cảnh màu hoàng kim mông lung, nhỏ nhẹ thổi qua, cảnh sắc ở trước mắt tựa hồ cũng lay động, nhìn qua thì vô cùng mỹ lệ, nhưng khi muốn đưa tay chạm vào, thì không chạm vào được bất kỳ một cái gì.
Đột nhiên, một trận vó ngựa sầm sập làm trung tướng Tiết Bối Nhi từ trong mơ màng tỉnh táo lại, hắn mẫn cảm nghiêng tai lắng nghe tử tế, lập t ức cảm thấy có chuyện không ổn.
Sống trong chiến tranh một thời gian dài, làm hắn vô cùng mẫn cảm với tiếng vó ngựa, hơn nữa còn rèn luyện nên năng lực phán đoán siêu cường.
Những tiếng vó ngựa này dồn dập như vậy, hơn nữa khí thế hung hãn như thế, hiển nhiên là kẻ tới không tốt đẹp gì, kẻ tốt đẹp thì đã chẳng tới.
Trong giây phút đo, toàn thân hắn giật nảy lên, gần như cảm thấy nửa thân người rơi vào trong hầm băng, chẳng lẽ là quân đội nước Mã Toa đánh trở lại rồi?
Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tiết Bối Nhĩ lập tức phát hiện ra, ở phía đông nam Vĩnh Thanh phủ, xuất hiện vô số kỵ binh đang ầm ầm kéo tới.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, số kỵ binh đó giống như những bóng đen lao như bay, trong chớp mắt đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn.
Từ trên cao nhìn xuống, Tiết Bối Nhĩ cảm thấy đội kỵ binh này giống như một hải dương màu đen từ khắp mọi nơi tràn đến, trong chớp mắt bọn chúng đã nhấn chìm vùng đất bằng phẳng phía nam, nhấn nhìm đồng đổ nát của quân doanh nước Mã Toa,.
Vó ngựa cuốn lên bụi đất như dán sát vào với bầu trời, lá cờ sư thứu màu lam tung bay trên cao, dưới ánh mặt trời buổi sáng trông bắt mắt vô cùng.
Trời ơi!
Kỵ binh của quân Lam Vũ!
Kỵ binh của quân Lam Vũ tiến công Vĩnh Thanh phủ!
Sắc mặt của Tiết Bối Nhĩ lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, hô hấp như muốn ngừng lại.
Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, hắn cũng chưa từng bao giờ ngờ được, quân Lam Vũ lại có thể dám động thủ với Vĩnh Thanh phủ, hắn quả thực không dám tin vào cảnh tượng ở trước mắt.
Tiết Bối Nhi dụi thật mành đôi mắt của mình, hi vọng đó chỉ là một ảo ảnh, nhưng sự thực nói cho hắn, tất cả đều là sự thực.
Song bất kể như thế nào Tiết Bối Nhĩ cũng không thể tin được, khi quân đội nước Mã Toa vừa mới rút lui, thì quân Lam Vũ đã hạ độc thủ với quân đội đế quốc Đường Xuyên.
Sầm sầm sầm …
Tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền làm chấn động cả vĩnh Thanh phủ, những binh sĩ đế quốc Đường Xuyên phụ trách canh gác tỏ ra vô cùng luống cuống, bọn chúng không biết có nên nổ súng cảnh cáo hay không, bởi vì bọn chúng không thể phân biết được quân Lam Vũ rốt cuộc là quân địch hay là quân bạn.
Cho tới tận hay phút sau, những tiếng súng cảnh cáo lác đác mang theo sự kinh ngạc vô cùng mới mang lên trong đống đổ nát của Vĩnh Thanh phủ, tiếng súng hết sức lẻ loi, hết sức đơn điệu, giống như một thanh cương đao rỉ xét chậm chậm rạch qua trái tim mỗi một người.
Có quan quân vội vàng chạy tới, báo cáo tình hình cho Tiết Bối Nhĩ, bọn họ do dự nói:
- Tướng quân, bọn chúng là kỵ binh của quân Lam Vũ, chúng ta có nên phản kích không? Chúng ta có nên hỏi bọn chúng có phải là hiểu lầm gì không, hay là bọn chúng có việc muốn đi qua nơi này?
Tiết Bối Nhĩ tức không nói lên được câu nào, những tên quan quân ngu ngốc này đầu óc đúng là có vấn đề, kỵ binh quân Lam Vũ đã hoàn toàn triển khai đội hình chiến đấu, bọn chúng nhắm vào Vĩnh Thanh phủ mà tới!
Tiết Bối Nhĩ hung hãn rống lên:
- Khốn kiếp! Hiểu lầm cái gì, qua đường cái gì? Bọn chúng là kẻ địch, tới để cướp Vĩnh Thanh phủ đấy, ngươi nói có nên phản kích hay không?
Những tên quan quân đó đều ngẩn ra, tên nào tên nấy sắc mặt quái dị, tựa hồ cảm giác lời nói của Tiết Bối Nhĩ có chút hù dọa, ngẩn ra mấy giây, sau dó bọn chúng mới vội vàng rời đi.
Mấy giây sau, tiếng cảnh báo chói tai vang lên ở Vĩnh Thanh phủ, trong thời gian ngắn đã át đi tiếng võ ngựa của quân Lam Vũ.
Cùng với tiếng cảnh báo chói tai, những tên binh sĩ ở lại phòng thủ đang say giấc điệp, đều theo bản năng bò dậy, sau đó chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng vẻ mặt của bọn chúng tựa hồ còn hoang mang, bọn chúng không biết sau khi thắng lợi rồi còn có chiến sự gì nữa, rất nhiều tên cứ đưa mặt nhìn kẻ này, rồi lạinhìn kẻ kia, xong quay sang nhìn quan quân, mọi người đưa mặt nhịn nhau, nhưng không có bất kỳ tin tức gì.
Tiết Bối Nhĩ càng nhìn càng sôi máu, quát bọn chúng:
- Quân Lam Vũ đánh tới rồi, chuẩn bị chiến đấu đi!
Những tên quan quân và binh sĩ kia mới tỉnh cơn mê, vội vội vàng vàng kiểm tra trang bị, vận chuyển đạn dược, sau đó tiến vào trận địa, nhưng bọn chúng mau chóng lại trở nên càng thêm hoang mang.
Binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên vừa mới đem đao thương vào kho, lúc này lại động can qua, tất nhiên là tay chân luống cuống, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Bất giác Tiết Bối Nhĩ nghe thấy rất nhiều binh sĩ thì thầm với nhau, hiển nhiên là lòng đây hoang mang.
- Không phải chiến thắng rồi ư? Sao lại còn có tiếng báo động?
- Đồ ngốc! Quân Lam Vũ đánh tới rồi!
- Quân Lam Vũ ư?
- Quân Lam Vũ đánh tới á?
- Vì sao quân Lam Vũ lại tới đánh chúng ta chứ?
- Có phải là có hiểu nhầm gì không?
- Cũng có lẽ là quân Lam Vũ di qua thôi, chúng ta làm như thế này, liệu có phải …
…
Khi quân đội đế quốc Đường Xuyên đồn trú ở Vĩnh Thanh phủ rối loạn đi vào trận địa, bọn chúng đột nhiên phát hiện ra, đây là khung cảnh hùng tráng nhất từ khi bọn chúng khai chiến cho tới nay.
Đại bộ phận trong số bọn chúng, tòng quân còn chưa đầy một năm, đối với cuộc tiên công của quân đội nước Mã Toa mới ban đầu còn chưa hoàn toàn hiểu hết, vì khi bọn chúng tòng quân, thì quân Lam Vũ đã đổ bộ lên đại lục Y Lan, thu hút lực lượng chủ yếu của quân đội nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa không còn sức để phát động công kích Vĩnh Thanh phủ với quy mô lớn nữa.
Dưới ánh ban mai, ở trước mặt Vĩnh Thanh phủ, trào ra đông nghìn nghịt kỵ binh của quân Lam Vũ, bọn họ xếm thành một hình rẻ quạt rộng lớn, từ tận cùng phía đông kéo dài cho tới tận cùng phía tây, giống như một sợi dây thừng đen kịt, siết chặt lấy Vĩnh Thanh phủ, lại giông như một lưỡi liềm sắc bén, bất kể lúc nào cũng có thể xóa bở Vĩnh Thanh phủ khỏi thế giới này.
Có người âm thầm tính toán qua số lượng của kỵ binh quân Lam Vũ, ít nhất phải tới hai vạn người.
Mỗi một binh sĩ đế quốc Đường Xuyên đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, bọn chúng không tài nào tưởng tượng được cảnh hai vạn kỵ binh của quân Lam Vũ dẫm lên Vĩnh Thanh phủ.
Bọn chúng chỉ có vẻn vẹn mỗi năm nghìn người, làm sao có thể ngăn cản được hai vạn kỵ binh quân Lam Vũ tiến công?
Gần như trong giây phút kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện, đại bộ phận binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên vứt bỏ ý nghĩ phả kháng.
Trung tướng tiết bối nhĩ toàn thân run lật bật, tay chân giá băng.
Hiện giờ hắn tuyệt đối tin tưởng rồi, kỵ binh quân Lam Vũ tới đánh thực sự, quân Lam Vũ đã thực sự coi quân đội đế quốc Đường Xuyên là kẻ địch rồi, bời vì từ trong kính thiên lý, Tiết Bối Nhĩ có thể nhìn được rõ ràng, những kỵ binh quân Lam Vũ kia, toàn bộ đều là người Ngõa Lạp.
Bọn chúng mặc dù đã đổi sang đồng phục của quân Lam Vũ, sử dụng vũ khí của quân Lam Vũ, thế nhưng thể hình của bọn chúng, thần thái của bọn chúng, thậm chí còn cả động tác của bọn chúng, chiến mã của bọn chúng, đều hoàn toàn chỉ ra rằng, bọn chúng chính là người Ngõa Lạp hung hãn tới từ cao nguyên Huyết Sắc.
Có lẽ bộ đội khác của quân Lam Vũ còn có thể có chút tình cảm với quân đội đế quốc Đường Xuyên, nhưng người Ngõa Lạp thì tuyệt đối là không.
Khi quân đội đế quốc Đường Xuyên tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư, người Ngõa Lạp và quân đội đế quốc Đường Xuyên đã không ngừng nổ ra xung đột đổ máu.
Năm xưa Nhạc Thần Châu còn đánh bại kỵ binh người Ngõa Lạp ở địa khu Lão Hổ Câu, hai bên đã kết mối thù thâm tựa biển. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Hiện giờ Dương Túc Phong sau khi thu phục người Ngõa Lạp, lại lập túc đem bọn chúng biến thành mũi đao để đối phó với quân đội đế quốc Đường Xuyên, mà bản thân người Ngõa Lạp cũng vui lòng làm mũi đao này.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ hung dữ nguyền rủa:
- Dương Túc Phong đáng chết! Dương Túc Phong trời đánh!
Hắn đúng là chưa từng nghĩ tới, Dương Túc Phong thực sự không thèm để ý người đời dị nghị, công khai gây nên nội chiến, hiện giờ từ tận đáy lòng hắn đã cảm nhận được sự tàn nhẫn và hùng mạnh của Dương Túc Phong. Có lẽ bình thường, y đều yếu ớt dễ bị bắt nạt, nhưng một khi rat ay là lấy mạng người.
Vả lại, Tiết Bối Nhĩ hiểu rất rõ, cho dù hắn có nguyền rủa Dương Túc Phong có dữ dội hơn, thì bản thân hôm nay cũng lành ít dữ nhiều rồi, hắn và năm nghìn quan binh đế quốc Đường Xuyên có thể giữ được nổi Vĩnh Thanh phủ hay không, thì hoàn toàn dựa vào kỳ tích rồi.
Khi ở Vĩnh Thanh phủ, hắn đã thấy được sức chiến đấu của quân Lam Vũ.
Vẻn vẹn chỉ với một tiểu đoàn hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, không tới một nghìn người, đã đánh cho mấy vạn thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa thương tích đầy mình, không thể tiến lên nổi nửa bước.
Tiết Bối Nhĩ trước này không dám cho rằng sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên mạnh hơn sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa.
Đối diện với quân Lam Vũ với sức chiến đấu như thần , cho dù nhân số có nhiều hơn hai ba lần cũng vô cùng nguy hiểm, huống chi hiện giờ quân số của hắn còn chưa bằng một phần bốn quân Lam Vũ? Chỉ sợ kỵ binh quân Lam Vũ chỉ cần ùa lên một đợt, là có thể đem bọn chúng hoàn toàn nhấn chìm.
- Đàm phán! Ta muốn đám phàn!
Tiết Bối Nhĩ nhớn nhác hét lên, hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian như vậy được thôi.
Hơn mười thớt khoái mã từ phía bắc Vĩnh Thanh phủ phóng đi như bay, đem tin tức Vĩnh Thanh phủ bị quân Lam Vũ tập kích truyền tới kinh đô Ni Lạc Thần.
Tiết Bối Nhĩ hi vọng, khoái mã báo tin tới kinh đô Ni Lạc Thần, có thể tới nơi trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu như trong một tiếng đồng hồ không có bộ đội quân Cấm Vệ tới cứu, thì bọn chúng hoàn toàn toi đời rồi.
Quan chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ đồng ý yêu cầu đàm phán, đại biểu của hai bên tiến hành đàm phán ở chiến địa phía trước Vĩnh Thanh phủ.
Đại biểu đàm phán của quân Lam Vũ không nói nhiều, nhưng thái độ vô cùng cứng rắn, hắn tỏ ý chính xác, kỵ binh quân Lam Vũ phụng lệnh tới tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự của Vĩnh Thanh phủ, yêu cầu quân đội đế quốc Đường Xuyên phải rút lui khỏi Vĩnh Thanh phủ trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu không quân Lam Vũ sẽ sử dụng vũ lực để đoạt được mục đích.
Đối với việc vì thế mà tạo ra bất kỳ hậu quả gì, quân đội đế quốc Đường Xuyên sẽ phải gánh vác toàn bộ.
- Khốn kiếp! Bọn chúng có tư cách gì tới tiến công chúng ta?
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ quả thực tức phát điên, vì cho rằng Dương Túc Phong đã quá ngông cuồng.
Bất kể là khi quân đội nước Mã Toa bắt đầu phát động tiến công hay là sau khi quân đội nước Mã Toa rút lui, Vĩnh Thanh phủ luôn là do quân đội đế quốc Đường Xuyên đồn trú, hiện giờ Dương Túc Phong không ngờ lại nghênh ngang tới tiếp nhận, trừ cố ý khơi lên chiến tranh ra, hắn thực sự không tìm được bất kỳ lý do nào khác.
- Bọn chúng không nói lý do, bọn chúng chỉ nói rất cứng rắn, nếu như chúng ta không rút, thì bọn chúng sẽ phát động tấn công. Chúng ta chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ. Xin tướng quân mau đưa ra quyết định.
Sứ giả đàm phán run rẩy nói, vừa rồi lúc hắn đi xuống, nhìn thấy kỵ binh quân Lam Vũ súng ống như rừng, khí thế tựa cầu vồng, trong lòng sớm đã bị dọa sợ tới té đãi vãi phân rồi.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ đi lên nơi cao nhất trên ngọn núi, nhìn xuống kỵ binh quân Lam Vũ đông nghìn nghịt ở phía dưới, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, quả thực có thể dùng từ như tro tàn để hình dung.
Những tên binh sĩ đế quốc Đường Xuyên ở trên cao phụ trách quan sát, sắc mặt cũng xám ngoét, hơi thở như ngừng lại, có một số tên bắt đầu khe khe run rẩy, có một số tên thì len lén trốn đi.
Thì ra vừa rồi lúc đám phán, kỵ binh quân Lam Vũ cũng không đình chỉ chuẩn bị chiến tranh, trong thời gian mười mấy phút đàm phán ngắn ngủi, đã dựng xong bách kích pháo.
Uớc chừng hơn ba trăm khẩu bách kích pháo xếp hàng ngang, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, những họng pháo đen ngòm ngòm, những nòng pháp lấp lánh hàn quang ghê người. Ở bên cạnh bách kích pháo, là chiến mã kéo pháo đạn, mỗi một khẩu bách kích pháo, đều có ít nhất ba con chiến mã phụ trách vận chuyển đạn dược.
Sau khi chinh phục được dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc, quân Lam Vũ ở phương diện sử dụng chiến mã đã xa xỉ tới mức không còn lời nào để hình dung nữa rồi.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Trung tướng Tiết Bối Nhí chỉ có thể làm ra vẻ cứng cỏi ở bề ngoài rống lên, nhưng bản thân hắn đều có thể cảm nhận được trái tim hèn yếu của mình dang co giật.
Là một viên quan chỉ huy từng trải trận mạc, hắn biết bản thân làm như thế này thuần túy là bọ ngựa đấu xe, có lẽ quân Lam Vũ chỉ bắn một loạt đạn pháo tới, là hắn sẽ trở thành liệt sĩ cuối cùng của đế quốc Đường Xuyên, mà vào lúc này xưng là liệt sĩ, quá sức mất giá rồi.
Những tên binh sĩ đế quốc Đường Xuyên đều do dự tiến vào trận địa, bọn chúng hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng chiếu đấu.
Sau khi tiến vào trận địa rồi, bọn chúng đều mau lẹ tìm kiếm tất cả mọi vật thể có thể che chắn, sau đó tiến hành ẩn nấp, rất nhiều tên thậm chí còn nằm sát xuống dưới đáy chiến hào, hai tay ôm lấy đầu, để tranh pháo hỏa của quân Lam Vũ công kích.
Uỳnh uỳnh uỳnh..
Thời gian một tiếng đồng hồ vừa mới tới, kỵ binh quân Lam Vũ lập tức phát động công kích, vố số bách kích pháo nhất tề khai hỏa, đạn pháo rít lên lượt qua bầu trời ngập nắng, sau đó rơi sầm sầm xuống đống đổ nát của Vĩnh Thanh phủ, phát ra tiếng nổ vang trời.
Kỳ thực uy lực phá hoại của bách kích pháo không lớn lắm, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều , cho nên uy thế kinh người, toàn bộ đống đổ nát của Vĩnh Thanh phủ cảm giác như đang khiêu vũ vậy.
Bản thân Tiết Bối Nhĩ cũng chỉ đành nhếch nhác cuốn mình bên trong chiến hào, để né tránh đạn pháo oanh tạc, đạn pháo nối tiếp nhau phát nổ bên cạnh hắn, bắn lên vô số bụi đất, những số bụi đất cuốn tun lên đó ào ào đổ xuống đầu hắn, thân hắn, làm cho hắn thạm hại vô cùng.
Khó khăn lắm mới mở mắt ra được, Tiết Bối Nhĩ chỉ có thể bất lực nhìn thấy pháo hỏa của quân Lam Vũ đã bao chùm đống đổ nát của Vĩnh Thanh phủ, trong tầm mắt của hắn không nhìn thấy một người sống, tựa hồ tất cả binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên đều nấp hết đi rồi.
Kỵ binh quân Lam Vũ không phát động xung kích, nhưng một bộ phận binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên ở tiền tuyến đã khôn ngoan giơ hai tay lên rồi, bọn chúng giương cờ trắng trong màn pháo đạn mù trời.
Bởi thế pháo binh quân Lam Vũ không càn oanh kích khu vực đó nữa, cứ như vậy, càng có nhiều nơi giơ cờ trắng lên, rồi sau đó, gần như tất cả binh sĩ đế quốc Đường Xuyên đều giơ cờ trắng.
Những binh sĩ phổ thông của quân đội đế quốc Đường Xuyên này, bọn họ không hiểu vì sao quân Lam Vũ tiến công Vĩnh Thanh phủ, nhưng bọn họ hiểu rất rõ, quân Lam Vũ tuyệt đối không nhắm vào những tên lính tép riu bọn chúng mà tới, nếu như ở trong đó thực sự có điều gì hiểu lầm và khúc mắc, thì đó cũng là chuyện giữa các nhân vật lớn với nhau, bọn chúng tội gì vì chuyện của người khác mà hiến tặng đi tính mạng của mình. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Sau hai mươi phút pháo kích, Tiết Bối Nhĩ tự cảm t hấy đại thế đã mất, chỉ đành hạ lệnh đầu hàng, một bộ phân binh sĩ quân Lam Vũ đi bộ tới, khống chế các cao điểm của đống đổ nát Vĩnh Thanh phủ, sau đó quát lệnh cho bọn chúng dựa theo trật tự giơ hai tay lên.
Bất quá, rất quái lạ là quân Lam Vũ không giải trừ vũ trang của bọn chúng, có một số binh sĩ đế quốc quốc Đường Xuyên chẳng những mang vũ khí còn mang theo rất nhiều đạn dược, chỉ là nòng súng hướng xuống đất mà thôi.
Tiếp sau đó quân Lam Vũ đem tất cả quan quân quân đội đế quốc Đường Xuyên giam giữ, còn về phần binh sĩ bình thường thì được phóng thích toàn bộ.
Những bị sĩ được phóng thích kia hồ nghi nhìn mọi thứ trước mắt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không có quan quân chỉ dẫn, bọn chúng cuối cùng chỉ đành mang theo đầy một bụng nghi hoặc quay trở lại kinh đô Ni Lạc Thần, có lẽ ở nơi đó bọn chúng có thể tìm được đáp án.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ bị đưa tới trước mặt Khắc Lạp Mã Kỳ.
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững nói:
- Ngồi đi.
Tiết Bối Nhĩ vùng thoát khỏi binh sĩ quân Lam Vũ bên cạnh, vung hai tay lên, tiến tới muốn đánh Khắc Lạp Mã Kỳ, phẫn nộ quát:
- Các ngươi vì sao tấn công Vĩnh Thanh phủ? Các ngươi muốn nội chiến sao? Đám khốn kiếp các ngươi …
Kết quả hắn còn chưa nói hết, đã bị Khắc Lạp Mã Kỳ túm lấy đẩy ngã uỵch xuống mặt đất.
Khắc Lạp Mã Kỳ bản thân là nhân tài một trăm năm khó gặp của người Ngõa Lạp, công phu xuất sắc, thể hình lại hết sức cường tráng, Tiết Bối Nhĩ trong lúc phẫn nộ nào đâu phải là đối thủ của hắn được?
Khắc Lạp Mã Kỳ đưa mắt ra hiệu cho quân Lam Vũ ở xung quanh, để bọn họ kéo Tiết Bối Nhĩ đứng lên.
Tiết Bối Nhĩ hung hãn quát thét:
- Các ngươi xéo đi! Ta muốn gặp Dương Túc Phong! Ta muốn y phải giải thích tất cả! Ta muốn các ngươi phải giải thích, vì sao các ngươi tấn công Vĩnh Thanh phủ? Vì sao các ngươi muốn khơi lên nội chiến?
Khắc Lạp Mã Kỳ ra hiệu ngăn Tiết Bối Nhì gào thét, mặt lạnh tanh nói:
- Xin lỗi, Phong lĩnh sẽ không gặp ngươi, bọn ta cũng không có gì phải giải thích hết, đây chỉ là một cuộc hiểu lầm, một cuộc hiểu lầm, hiểu không? Là hiểu lầm giữa ta và ngươi! Người lãnh đạo bên trên của chúng ta sẽ triển khai đàm phán về sự hiều lầm giữa chúng ta, tin rằng sẽ mau chóng có kết quả đàm phán thôi, ta chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh, người đứng hỏi ta bất kỳ vấn đề gì nữa.
Trung tướng Tiết Bối Nhi hung hăng nói:
- Các ngươi đúng là không phải con người! Các ngươi còn xưng là người dân của Đường Xuyên không? Các ngươi còn là quân đội của đế quốc Đường Xuyên không? Khi ai ai cũng mong mỏi hòa bình, thì các ngươi lại công nhiên khơi lên chiến tranh …
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nói:
- Thứ nhất, bọn ta xưa nay không phải là con dân của đế quốc Đường Xuyên, bọn ta chỉ là con dân của phủ đại đô đốc Y Vân, người lãnh đạo tối cao của bọn ta là Dương Túc Phong, không phải là ai khác; thứ hai, bọn ta là bộ đội của quân Lam Vũ, không phải là bội đôi của Đường Xuyên, trừ Dương Túc Phong ra, không một ai khác có quyền lực chỉ huy bọn ta, về sau làm phiền ngươi nói chuyện chú ý điều này. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Tiết Bối Nhĩ vẫn hung hăng nói:
- Các ngươi sẽ hối hận! Các ngươi chống đối lại cả thiên hạ, khơi lên nội chiến vào lúc này, ông trời sẽ trừng phạt các ngươi, lũ khốn kiếp các ngươi, ta nhất định sẽ cho các ngươi hối hận.
Khắc Lạp Mã Kỳ cười nhạt, chăm chú nhìn Tiết Bối Nhĩ lạnh lùng nói: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
- Ta biết, có lẽ bọn ta thực sự sẽ hối hận, bất quá không phải là lúc này. Hiện giờ ta tuyệt đối không hi vọng chiến tranh ngừng lại, bởi vì ta sẽ không có cơ hội lập công. Trước khi kỵ binh của người Tây Mông tới đây, ta phỉ tích luũy đủ công trạng, nếu không, người Ngõa Lạp bọn ta sẽ phải ở thế hạ phong rồi. Ngươi muốn báo thù, cứ thoải mái, lên chiến trường cũng được, đơn độc khiêu chién cũng được, tùy ngươi muốn chọn thế nào cũng xong hết.
Tiết Bối Nhĩ gào khản cả giọng:
- Các ngươi là một bọn điên! Một đám con buôn chiến tranh, các ngươi chính vì chiến tranh mà gây chiến ư?
Khắc Lạp Mã Kỳ ngẹo đầu đi nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
- Có lẽ là thế đấy, chiến tranh đối với chúng ta mà nói, đúng là có cái lợi, nếu như không có chiến tranh, ta đã không có cơ hội dứng trước mặt của ngươi, dùng tư thế của kẻ thắng lợi nói chuyện với ngươi. Nếu như không có chiến tranh, địa khu Mỹ Ni Tư có lẽ vấn là một vùng hỗn loạn, nếu như không có chiến tranh, thế giới này sẽ không có quân nhân, cũng sẽ không có dũng sĩ và anh hùng…
Tiết Bối Nhĩ hiểu ra có nói với Khắc Lạp Mã Kỳ cũng chỉ phí nước bọt, Khắc Lạp Mã Kỳ rõ ràng là hạng không có não, chỉ đành phẫn hận nói:
- Các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào? Muốn giết muốn chém tùy các ngươi, lão tử mày không nhíu lấy một cái.
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nó:
- Nhưng mà, thật không may, ngươi lại són ra quân rồi.
Tiết Bối Nhĩ vội vàng cúi đầu xuống, mới phát giác ra ở vị trí đũng quần của mình không biết từ khi nào đã ướt cả một mảng, gió thổi qua còn có chút cảm giác lành lạnh.
Nhưng hắn thề có ông trời làm chứng, hắn tuyệt đối không tè ra quân, hắn cũng là người lăn lộn trên chiến trường bao lần rồi, đương nhiên không thể có chuyện xấu hổ này.
Song thế nào cũng không sao giải thích nổi vì sao chỗ đó lại bị ướt, Tiết Bối Nhĩ mặt đò bừng, thẹn tới mức muốn cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ, nhưng sau khi cắn chảy máu lưỡi ra, lại lập tức từ bỏ ý nghĩ tự sát.
Khắc Lạp Mã Kỳ cười lanh lùng, nhìn qua đồng hồ đeo tay, hờ hữngnói:
- Còn bốn tiếng đồng hồ nữa, các ngươi sẽ được phóng thích thôi.
Tiết Bối Nhĩ toàn thân run lên, tiếp đó nói với vẻ không tin:
- Phóng thích?
Khắc Lạp Mã Kỳ khinh miệt nói:
- Phóng thích, ngươi không hiểu à? Đường ngữ ta nói không đủ tiêu chuẩn à? Bọn ta không giết ngươi, ngươi có thể về nhà, ôm vợ, sinh con, những xin ngươi sau này tốt nhất đừng có xuất hiện ở trên chiến trường nữa, thành tù binh là són cả đái. Ta cảm thấy rất mất mặt, ta là kẻ địch của ngươi, ta cũng còn thấy mất mặt, đánh bại ngươi, ta chẳng vẻ vang quái gì.
Tiết Bối Nhĩ hoàn toàn không biết sau đó Khắc Lạp Mã Kỳ nói cái gì, niềm vui sống sót hoàn toàn bao phủ đầu hắn, nhưng vui mừng qua đi, hắn càng thêm khó hiểu, rốt cuộc đây là trận đánh kiểu gì, Dương Túc Phong rốt cuộc muốn làm cái gì? Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Bốn tiếng đồng hồ sau, Tiết Bối Nhĩ quả nhiên được phóng thích, vũ khí và vật phẩm cá nhân cũng được trả lại, hơn bốn trăm tên quan quân khác cũng được phóng thích.
Bọn chúng tụ tập ở phương bắc Vĩnh Thanh phủ, quay đầu nhìn lá cờ sưu thứu màu lam, cùng với lính gác quân Lam Vũ đứng sừng sững trên cao, mỗi một người đều rơi vào trạng thái hoang mang, bọn chúng chẳng hiểu gì cả.
Tất cả những chuyện vừa mới xảy ra kia, dường như là một giấc mơ, rất nhiều quan quân nhìn Tiết Bố Nhĩ, muốn từ phía Tiết Bối Nhĩ có được đáp án, nhưng Tiết Bối Nhĩ so với bọn chúng lại càng mờ mịt hơn.
Không một ai biết, chuyện này rốt cuộc là vì sao.
Quân Lam Vũ chiếm lĩnh Vĩnh Thanh phủ, lập tức khơi lên một cơn sóng lớn ở đế quốc Đường Xuyên, khi sứ giả cưỡi ngựa xông vào kinh đô Ni Lạc Thần, làm rất nhiều người khiếp sợ, rất nhiều người dân còn cho rằng quân đội nước Mã Toa đánh trở lại.
Những tên binh sĩ được phóng thích trở về kinh đô Ni Lạc Thần trước tiên, kết quả bọn chúng mau chóng bị quân cấm vệ giam lỏng, bao gồm cả đám người Tiết Bối Nhĩ trở về sau đó cũng bị giam lỏng.
Thượng thư bộ quân vụ Đường Lan chính đang cùng tiểu thiếp hưởng thụ sự ôn nhu hiếm có, đột nhiên nhận được tin tức kia, bản năng nam nhân tức thì hoàn toàn bị hủy hoại, lão quả thực tức phát điên nhìn tên sứ giả báo tin, hận không thể đá bọn chúng một phát văng tới nước Trảo Oa.
Đường Lan đi đi lại lại trong phòng làm việc của bộ quân vụ tới mấy vòng, gần như hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Dương Túc Phong hết một lượt, liên tục đá tung mười tám cái thùng rác xong, mới vội vội vàng vàng đi gặp Đường Minh.
Bên người Đường Minh cũng có rât nhiều nữ nhân vây quanh, khả năng là đang nỗ lực giúp ông ta tìm lại khoái cảm đã mất đi từ lâu, nhìn thấy Đường Lan sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng chạy tới, Đường Minh hừ mạnh một tiếng, vô cùng bất mãn.
Đường Lan lắp bắp nói ra chuyện kia, Đường Minh liền nổi trận lôi đình, ném vỡ tất cả mọi thứ trên mặt bàn trước mắt, làm đám phi tần xung quanh sợ hãi tới tấp chạy trốn.
- Khốn kiếp!
Cơ thịt trên mặt Đường Minh giật giật, mắt lóe lên vẻ như muốn ăn thịt người.
Đường Lan căn bản không dám ho he một tiếng nào, Đường Minh không trút tội lên người lão coi như là may mắn lắm rồi.
Quân đội nước Mã Toa rút lui làm đầu óc rất nhiều người mê muội, bao gồm cả bản thân Đường Lan, chính là ông ta đã bất chấp tất cả rút quân đội đế quốc Đường Xuyên ở Vĩnh Thanh phủ lấy ra dùng, để chiếm được nhiều địa bản và nhân khẩu, làm cho binh lực của Vĩnh Thanh phủ bị rút rỗng, bị quân Lam Vũ nhẹ nhàng lấy được.
Bất quá Dương Túc Phong đúng là quá ác, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn chưa động thủ, y đã tiên hạ thủ vị cường rồi.
- Rút binh lực ra, rút bộ đội của Bảo Ứng phủ ra, đoạt Vĩnh Thanh phủ lại.
Đường Minh nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng bừng như bất kể lúc nào cũng có thể chảy ra máu vậy.
Đột nhiên Đường Minh nện một quyền xuống chiếc bàn, làm Chu công công giật mình vội vàng đi tới , kết quả bị Đường Minh phất tay bảo ông ta xéo ra.
- Bảo Ứng phủ …
Đường Lan ngần ngừ nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Rút quân cấm vệ ở Bảo Ứng phủ đi, chẳng phải là đồng nghĩa với việc dâng Phương Xuyên đạo cho quân Lam Vũ sao? Sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ vốn nhìn háu háu vào Phương Xuyên đạo như hổ đói, trọng pháo cũng kéo lên trận địa rồi, nòng pháo nhắm chuẩn vào trận địa của quân cấm vệ, gần đây còn điều tới một sư đoàn bộ binh mới.
Lúc này rút bộ đội ở Phương Xuyên đạo đi, Đường Lan không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Nhưng, nếu như không lập tức rút binh lực đủ mạnh ra thu phục lại Vĩnh Thanh phủ, đối với đế quốc Đường Xuyên mà nói, dứt khoát là trí mạng.
Quân Lam Vũ chiếm lấy Vĩnh Thanh phủ, tức là bằng với việc cắt đứt liên hệ giữa kinh đô Ni Lạc Thần và Ninh Xuyên đạo, Minh Xuyên Đạo, Việt Xuyên đạo.
Như vậy quân đội đế quốc Đường Xuyên tiến vào những khu vực này, rất nhanh sẽ bị quân Lam Vũ đánh cho tan thành tro bụ, cả một vùng đất rộng lớn toàn bộ sẽ rơi vào trong tay quân Lam Vũ, cho dù không phải toàn bộ bị quân Lam Vũ chiếm lấy, thì cũng bị gia tộc Độc Cô phái binh chiếm lĩnh, như thế cái gọi là thắng lợi mà đế quốc Đường Xuyên giành được, đã bị quân Lam Vũ lấy sạch.
Bất tri bất giác, Đường Lan còn thầm bội phục sự ác độc của Dương Túc Phong, lặng lẽ vung gậy lên đánh vào chỗ yếu nhất của đế quốc Đường Xuyên.
Nếu như những vùng như Ninh Xuyên đạo, Minh Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo đều rơi vào trong tay quân Lam Vũ, như vậy lễ hội mừng công cử hành vào ngày 28 tháng 8 đối với đế quốc Đường Xuyên mà nói, liền hoàn toàn thành một trò hề rồi.
- Hoàng đế bệ hạ, Phương Xuyên đạo vị trí trọng yếu, vi thần kiến nghị rút quân cấm vệ ở kinh đô Ni Lạc Thần đi thì ổn thỏa hơn …
Đường Lan đánh liều nói, gần như có thể cảm giác được Đường Minh nổi trận lôi đình. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu " Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Nằm ngoài dự liệu, Đường Minh lại chấp thuận kiến nghị này, thì ra ông ta cũng rất mau ý thức được rút quân đội của Bảo Ứng phủ đi là không thỏa đáng, Đường Minh tận lực bình tĩnh suy nghĩ, sau đó nói:
- Từ kinh đô Ni Lạc Thần rút ra mười vạn quân cấm vệ tiến vào Vĩnh Thanh phụ, ở Vĩnh Thanh phủ lựu lại năm vạn quân thường trục, phải xây dựng công sự phòng bị kiên cố, không được cho quân Lam Vũ cơ hội thừa cơ lợi dụng nữa. Ngoài ra năm vạn quân cấm vệ khác, lập tức nam hạ tới các vị trí chiến lược quan trọng ở Minh Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo, nhất là vùng Việt Xuyên đạo, phải sẵn chàng đề phong quân Lam Vũ đổ bộ từ ngoài khơi…
Đương Lan có chút lo lắng nói:
- Như vậy kinh đô Ni Lạc Thần … chúng ta chỉ còn chưa tới mười vạn quân đội thôi.
Đường Minh mất kiên nhẫn nói:
- Ta biết, người cứ dựa theo lời ta mà làm. Lấy lại Vĩnh Thanh phủ nhanh nhất có thể, nếu không cả thế giới đang nhìn chúng ta làm trò hề. Nhân lực vật lực của mấy tỉnh kia, đủ cho chúng ta tổ chức mấy chục vạn quân đội, nếu mất cho quân Lam Vũ. Dương Túc Phong sẽ như hổ thêm cánh, kinh đô Ni Lạc Thần chúng ta có trăm vạn quân đội cũng có ích gì.
Đường Lan vội vàng gật đầu tuân lệnh, tiếp đó lại dè dặt nói:
- Chúng ta có nên mở hội nghị báo chí. Thảo phạt quân Lam Vũ? Dương Túc Phong quá đáng hận, vào thời khác vạn người mong mỏi hòa bình này mà…
- Vô dụng thôi!
Đường Minh một lần nữa mất kiên nhẫn, bĩu môi nói:
- Nếu bình luận ở trên báo chí có tác dụng, thì Dương Túc Phong đã sớm chết hàng chục vạn lần rồi, cái đám rác rưởi đó, ai cho chúng ăn thì là chủ, bọn chúng sẽ mau chóng bắt đầu tán dương công lao của Dương Túc Phong, bởi vì Dương Túc Phóng sắp đánh vào kinh đô Ni Lạc Thần rồi. Nếu như bọn chúng biết Vĩnh Thanh phủ rơi vào trong tay Dương Túc Phong, rất nhiều người có khả năng bỏ chạy ngay trong đêm, kinh đô Ni Lạc Thần lại sẽ rơi vào trạng thái khủng hoảng. Phong tỏa tin tức, nghiêm ngặt phong tỏa tin tức, kẻ vi phạm nghiêm trừng không tha.
Đường Lan vội gật đầu thưa vâng, sau đó lại nói:
- Vậy Tiết Bối Nhĩ …
Đường Minh mặt không chút tình cảm nào nói:
- Giết hết đi, một lũ rác rưởi, lưu lại làm cái gì.
Đường Lan cả người run lên, cúi đầu tạ ơn đi ra.
Đường Minh một mình đứng trong chốc lát, sắc mặt vô cùng khó coi, lâu lắm mới chậm rãi nói:
- Chu, ngươi đi ngăn xe ngựa của Minh Sơn Quế lại, đem khẩu dụ của trẫm truyền cho ông ta, bảo ông ta vẫn phải đi gặp Dương Túc Phong.
Dương Công công vội vàng đáp:
- Vâng.
Minh Sơn Quế còn chưa về tới kinh thành, đã nhận được tin tức từ kinh đô Ni Lạc Thần, vì thế xe ngựa của ông ta lập tức quay đầu, lại một lần nữa đi tới hồ Mạc Sầu.
Thế nhưng khi Minh Sơn Quế tới được hồ Mạc Sầu, ông ta không may được báo rằng Dương Túc Phong không có ở hồ Mạc Sầu, đương nhiên Minh Sơn Quế biết Dương Túc Phong ở ngay trong hồ Mạc Sầu, cách mình không tới năm kilomet, chỉ là không muốn gặp ông ta mà thôi.
Quân Lam Vũ phái đại biệu ngoại giao là Mễ Nặc Tư Lương Cách ra, Minh Sơn Quê vừa nhìn một cái là biết không thể kiếm chác gì nổi ở trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, ông ta chỉ đành cố nhịn nộ hỏa trong lòng, lặng lẽ đợi Dương Túc Phong tiếp kiến.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô, Hạc Xuyên đạo.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô đứng sừng sững trong núi cao non thẳm, mặt hướng về bình nguyên Hạc Xuyên đạo rộng lớn, là do khi Đường Xuyên lập quốc ban cho gia tộc Độc Cô.
Ba trăm năm nay, con cháu của gia tộc Độc Cô vẫn luôn sinh sôi nảy nờ, lớn mạnh trưởng thành ở trên vùng đất này.
Trải qua ba trăm năm gió mưa bão bùng, gia tộc Độc Cô trở thành trở thanh một trong số vài lĩnh chủ cũ còn sót lại, đồng thời trong đấu tranh quân sự và đấu tranh chính trị tàn khốc, dần dần phát triển lớn mạnh, cuối cùng trở thành một trong số thế lực gia tộc lớn nhất hiện tại của đế quốc Đường Xuyên.
Mang theo một chút tán thưởng. sứ thần ngoại giao Mã Khôn của quân Lam Vũ tiến vào tòa thành cổ lão mà tang thương của gia tộc Độc Cô.
Tòa thành của gia tộc Độc Cô đều được dùng từng khối đá hoa cương cực lớn xếp thành, ở giữa lấy rơm rạ và đất sét trộn vào gắn lại, mặc dù bề ngoài không được đẹp lắm, nhìn từ xa thì còn rất xấu xí, nhìn gần càng thêm ghê tởm, nhưng kết cấu như vậy lại càng kiên cố, có thể đề phòng kẻ địch một cách hữu hiệu. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Vô tình Mã Khôn có thể nhìn thấy những vết thương không hề che dấu của tòa thành, đó là dấu vết của ba trăm năm tang thương.
Trong quá khữ, tòa thành cổ xưa này đã từng gặp phải nhiều lần tấn công, xa đâu không nói, chỉ bốn mươi năm trước thôi, khi nội bộ gia tộc Độc Cô chia rẽ, một bộ phận thành viên quy phục triều đình, sau đó từ phía triều đinh mượn mười vạn đại quân tới tấn công tòa thành này, chiến đấu thảm liệt liên tục ba ngày ba đêm, nghe nói máy bắn đã ném hơn một nghìn khối đá, nhưng vẫn không thể phá hủy được tòa thành này. Khi viện quân của gia tộc Độc Cô đánh tới, quân đội triều đình liền hoảng hốt rút lui.
Hành lang của tòa thành vô cùng âm u, làm cho người ta có một cảm giác bị đè nén, bốn xung quanh hành lang, còn có rất nhiều những lỗ nhỏ tối tăm, bên trong nghe nói đều mai phục cung tiễn tẩm độc, nếu như có kẻ địch tiến vào, cơ quan khởi động, vạn tiễn tề phát, đem hành lang và lối đi hoàn toàn lấp kín.
Bất quá những thứ đó đều là truyền thuyết rất xa xưa rồi, chỉ có khi gia tộc Độc Cô đối diện với inh tử tồn vong mới dùng tới, hiện giờ lực lượng gia tộc Độc Cô ngày càng cường đại, những thiết bị đó sớm không còn tác dụng rồi.
Người gia tộc Độc Cô phái ra hội diện với Mã Khôn, chính là hai nhân tài trẻ tuổi của bọn họ, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên.
Kỳ thực bọn họ cũng không thể trở thành nhân tài trẻ tuổi nữa rồi, bời vì mỗi người bọn họ tuổi đều đã trên bốn mươi, chỉ bời vì trong quá khứ gia tộc Độc Cô vẫn luôn trầm lặng, trong tuyên truyền với bên ngoài, gia tộc Độc Cô chỉ có mỗi một nhân vật là gia chủ Độc Cô Long, nhưng cùng với việc quân đội nước Mã Toa tiến công, quân đội gia tộc Độc Cô lần lượt tham gia chiến đấu, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên mới nổi bật hẳn lên.
Độc Cô Tuyết Nguyên rất chừng mực nói:
- Mã Khôn đại nhân, hoan nghênh ngài tới đây.
Độc Cô Long Ưng thì chẳng hề lên tiếng, chỉ bình đạm nắm tay với Mã Khôn sau đó liền ngồi xuống.
Mặc dù báo chí gia tộc Độc Cô khống chế xưa nay chưa từng công khai bình luận về quân Lam Vũ, nhưng những thành viên nòng cốt của gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, vẫn liên tục tìm hiểu đôngnj tĩnh của quân Lam Vũ.
Chuyện quân Lam Vũ vừa mới chiếm lĩnh Vĩnh Thanh phủ, bọn họ cũng đã nhận được tin tức, nếu không Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên cũng không đồng thời tới hội kiến Mã Khôn.
Độc Cô Tuyết Nguyên bình đạm nói:
- Mã đại nhân từ xa tới đây, không biết mang tới tin tức tốt lành gì cho chúng tôi?
Mã Khôn lịch sự nói:
- Tại hạ đại biểu cho đô đốc nhà chúng tôi hỏi thăm đại nhân ác vì an khang …
Độc Cô Long Ưng nhướng hàng mi dài, lạnh lùng nói:
- Chỉ đơn giản là thăm hỏi thôi sao?
Mã Khôn mỉm cười:
- Đương nhiên, đô đốc nhà chúng tôi muốn đạt thành ý kiến nhất trí về vấn đề nhập kinh.
Độc Cô Tuyết Nhuyên bình thản nói:
- Ồ? Đô đốc các ngài cũng muốn nhập kinh sao?
Mã Khôn cười:
- Đô đốc chúng tôi nhận được thiếp mời, tất nhiên là phải tham gia.
Độc Cô Tuyết Nguyên lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ y không sợ Đường Minh giết y?
Mã Khôn nói:
- Chẳng lẽ các vị ngồi đây không lo lắng sao?
Độc Cô Long Ưng thâm trầm nói:
- Chúng ta đương nhiên là không.
Mã Khôn cười nhạt nói:
- Vậy thì đô đốc chúng tôi nghĩ nhiều rồi, cáo từ.
Đợi tới khi Mã Khôn sắp rời khỏi đại sảnh, Độc Cô Long Ưng mới lạnh nhạt gọi:
- Đợi đã.
Độc Cô Tuyết Nguyên trầm giọng nói: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
- Cho dù Đường Minh không có lòng giết chúng tôi, chúng tôi dự phòng một chút cũng chẳng sao. Dương Túc Phong nghĩ thế nào, cứ nói thẳng ra. Mã đại nhân mời, người đâu, mang trà ngon nhất mang lên.
Chốc lát sau, mùi trà đậm lan tỏa khắp đại sảnh, Mã Không là người mê trà, cảm giác đương nhiên là thỏa mãn, gia tộc Độc Cô mang ra trà Vân Sơn Mao Tiêu đã bị đoạt tuyệt, đây là một loại cống phẩm vô cùng quý hiếm, chỉ có núi Vân Sơn địa khu Sát Nhã ở vân Xuyên đạo mới sản xuất ra được.
Nhưng từ sau khi đế quốc Đường Xuyên lập nước, địa khu Sát Nhã trở thành thánh địa, nghiên cấm người ngoài bước chân vào, chỉ có hoàng gia mới có thể qua lại, bốn mươi năm trước, hoàng đế Đường Duệ khi đó đã hạ lệnh cấm trà, nghiên cấm hái trà ở địa khu Sát Nhã, vì thế trà Vân Sơn Mao Tiêm đã trở thành tuyệt phẩm.
Độc Cô Tuyết Nguyên giỏi nhìn mặt đoán ý, chậm rãi nói:
- Độc cô gia chúng tôi tất nhiên là không lo lắng hoàng đế hãm hại, nhưng tục ngữ có nói, cẩn tắc vô ưu, luôn là điều chính xác. Đầm nước kinh đô Ni Lạc Thần rốt cuộc sâu bao nhiêu, chúng tôi cũng không chắc. Không biết Dương đô đốc có ý gì?
Mã Khôn thưởng thức hương trà thơm ngát xong, mới hứng thú nói:
- Đại nhân của các vị thực sự muốn tham dự?
Độc Cô Tuyết Nguyên nói với vẻ mong đợi:
- Xin rửa thai lắng nghe.
Mã Không thong thả nói:
- Kỳ thực cũng chẳng có đại sự gì, đô đốc chúng tôi chuẩn bị dẫn hai vạn nhân mã nhập kinh.
Độc Cô Long Ưng lạnh lùng nói:
- Dẫn hai vạn nhân mã nhập kinh là kỳ quái lắm à?
Dựa theo thiếp mời đé quốc Đường Xuyên đưa tới, mỗi một chư hầu nhập kinh, chỉ có thể mang theo hai vạn nhân mã tới xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng nhân số tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, thì không thể quá hai nghìn người.
Dương Túc Phong mang theo hai vạn nhân mã nhập kinh, là đúng y như quy định của thiếp mời, đúng là không đang để Mã Khôn đặc biệt nói ra.
Mã Khôn vẫn cứ thong dong nói:
- Đô đốc chúng tôi nói rồi, người chuẩn bị tuân thủ theo quy củ của thiếp mời mà làm, người chuẩn bị dẫn theo hai vạn nhân mã nhập kinh.
Độc Cô Tuyết Nguyên cũng mất kiên nhẫn nói:
- Trên thiếp mời cùng chẳng phải ghi hai vạn sao?
Mã Khôn khẽ thôi tách trà một cái, để hương trà lan đi bốn phía, từ tốn nói:
- Tôi nói nhập kinh, chỉ ý nói tiến vào nội thành của kinh đô Ni Lạc Thần, mà không phải là ở bên ngoài thành, còn về phần ngoài thanh lưu lại bao nhiêu nhân mã, tôi không biết, những hẳn sẽ có một số người tiép ứng.
Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên nhìn nhau một cái, ánh mắt đều trở nên thâm trầm.
Dương Túc Phong quả nhiên là Dương Túc Phong, chuyện người khác không dám làm, y cũng dám đàng hoàng mà làm. Phải biết rằng công khai dẫn đại đọi nhân mã như vậy vào kinh, chẳng khác gì tạo phản, đối diện với đại quân của quân Lam Vũ, quân đội đế quốc Đường Xuyên đương nhiên phải sử dụng vũ lực can thiệp.
Im lặng một lúc, Độc Cô Long Ưng mới âm trầm nói: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
- Nếu như triều đình không cho phép thì sao?
Mã Khôn đặt cốc trà xuống,
Tỏ vẻ thoải mái, mỉm cười nói:
- Nếu như triều đình không cho phép, đô đốc chúng tôi sẽ dùng vũ lực phá kinh thành, làm ngày lễ mừng 28 tháng 8 trở thành một buổi tang lễ.
Độc Cô Long Ưng vọt miệng nói:
- Dương Túc Phong dám làm thế?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy trí thông minh của mình hơi thấp rồi, Dương Túc Phong có chuyện gì mà không dám làm?
Quả nhiên Mã Khôn chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó.
Phía sau bình phong có một người đi ra, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên vội đứng cả lên.
Mã Khôn cũng đứng dậy, nhìn thấy người này tuổi chác ngũ tuần, mặt phổ thông, sắc mặt vàng vọt râu ria xồm xoàm, hai còn mắt giống như báo hoang, sáng ngời mà sắc bén, vô cùng có uy thế, cấp cho người ta một cảm giác như quân lâm thiên hạ.
Người này đương nhiên là người nắm quyền chân chính của gia tộc độc cô, Độc Cô Long Đằng.
Độc Cô Long Đằng ra hiệu Mã Khôn ngồi xuống tiếp tục nói.
Mã Khôn mỉm cười tiếp tục:
- Buổi lễ ngày 28 tháng 8, hao phí của Đường Minh rất nhiều tâm huyết, ông ta muốn mượn ngày này xoay chuyển hình tượng của triều đình, dựa vào nó dần dân khôi phục huy hoàng đã mất đi của triều đình. Nhưng đô đốc chúng tôi lại không muốn để ông ta được toại nguyện, nếu như triều đình cự tuyệt đô đốc chúng tôi dẫn quân đội vào kinh, thì chắc chắn, kinh thành Ni Lạc Thần sẽ biến thành chiến trường.
Độc Cô Long Đằng mắt sáng quắc, nghiêm giọng nói:
- Dương Túc Phong làm như vậy, sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, y có nghĩ tới hậu quả hay không? Có lẽ, quân Lam Vũ sẽ bị người Đường Xuyên khắp thiên hạ công kích cũng chưa biết chừng. Cho dù Dương Túc Phong có ba đầu sáu tay cũng không ngăn được, trừ khi y chuẩn bị sẵn lui về địa khu Mỹ Ni Tư.
Mã Toa cười nói:
- Thứ cho tôi không thể trả lời vấn đề này, đô đốc chúng tôi chỉ hi vọng, nếu như quân Lam Vũ thực sự thẳng tay đánh hạ kinh đô Ni Lạc Thần, thì các vi không nên giúp đỡ triều đình, tốt nhất là khoanh tay ngồi nhìn. Đương nhiên chúng tôi chỉ hi vọng mà thôi, tới khi đó các vị hành động thế nào, chúng tôi sẽ không để ý.
Độc Cô Long Ưng có chút hưng phấn nói:
- Quân Lam Vũ các ngươi muốn từ Vĩnh Thanh phủ đánh thẳng tới kinh đô Ni Lạc Thần?
Mã Khôn lắc đầu:
- Xin lỗi, vấn để quân sự tôi không rõ, nên không thể trả lời.
Độc Cô Long Đằng suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ đô đốc nhà các người không hi vọng bọn ta nhất tề ngăn trò hề lễ mừng này lại.
Mã Khôn cười khẽ nói:
- Không cần làm khó các vị, nếu như muốn ngăn, thì mình quân Lam Vũ chúng tôi là đủ.
Độc Cô Long Ưng quắc mắt lên, chầm chậm nói:
- Chẳng lẽ Dương Túc Phong không hi vọng bọn ta giúp y cùng đánh chiếm kinh đô Ni Lạc Thần?
Mã Khôn đáp:
- Kinh đô Ni Lạc Thần là tòa thành cổ nghìn năm, đô đốc chúng tôi không nhẫn tâm làm hỏng, nếu không một loạt trọng phào là có thể san bằng rồi. Tường thành của Ni Lạc Thần mặc dù cao tới hai mươi mét, nhưng so với cứ điểm Lạc Lạp của đại lục Y Vân, cũng chỉ thế mà thôi. Có điều, dù sao trời cao có đức hiếu sinh, đô đốc nhà tôi tâm địa từ bi, thực không nhẫn tâm tàn hại…
Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên đều hăng hắc cười lạnh, nếu Dương Túc Phong mà lòng dạ từ bi, thì trên thế giới này không còn kẻ ác nữa rồi.
Trên lịch sử của đại lục Y Lan, sợ rằng còn chưa có ai có thể bá chiếm tất cả tội danh như y, cho dù là Y Lan vương Tiêu Trầm bảy trăm năm trước, sợ rằng cũng không bằng. Tiêu Trầm hiếu sát và mê nữ sắc, vì thế đúng là làm không ít chuyện làm người ta nghe mà kinh hãi, bất quá mấy loại trò đê tiện như bắt cóc gì dó, thì tựa hồ chưa từng làm.
Mã Khôn rất mau cáo từ rời đi, hắn không cần gia tộc Độc Cô trả lời, hắn chỉ cần đem lời chuyển tới là hoàn thành nhiệm vụ rồi, Dương Túc Phong có đủ lý do để tin, gia tộc Độc Cô sẽ đưa ra hành động thích hợp, nếu như bọn họ không có hành động, chỉ có thể chứng minh bọn họ không còn chỗ đứng thời đại này nữa.
Đưa mắt tiễn Mã Khôn rời đi, Độc Cô Long Ưng gấp gáp hỏi:
- Dương Túc Phong chẳng lẽ muốn diễn lại trò bức cung sao?
Độc Tô Tuyết Nguyên trầm mặc chốc lát, khẽ cười khổ:
- Đổi là người khác thì có lẽ là không, nhưng Dương Túc Phong! Khó nói lắm!
Ánh mắt hai người đều nhìn về Độc Cô Long Đằng, đợi ý kiến của ông ta.
Độc Cô Long Đằng như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói:
- Không có các lộ chư hầu tham gia, buổi lễ này sao mà tiến hành được?
Độc Cô Long Ưng nói ngay:
- Đại ca, rốt cuộc chúng ta phải làm sao?
Độc Cô Long Đằng thản nhiên nói:
- Chuyện Dương Túc Phong dám làm, chẳng lẽ gia tộc Độc Cô chúng ta lại không dám.
Độc Cô Long Ưng hưng phấn nói:
- Hay! Chúng ta cũng dẫn hai vạn tinh nhuệ đánh tới kinh đô Ni Lạc Thần! Xem xem Đường Minh đối phó với chúng ta như thế nào?
Gần như cùng thời gian đó, ở hồ Mạc Sầu Minh Sơn Quế đợi đúng năm ngày, cuối cùng nhận được tin tức Mễ Nặc Tư Lương Cách truyền tới, Dương Túc Phong đồng ý gặp ông ta, đồng thời mời ông ta ăn cơm.
Minh Sơn Quế vội vã tới địa điểm yến hội, lập tức phát hiện tên chết tiệt Dương Túc Phong lại giở trò rồi, bữa tiệc này, trừ ông ta và Dương Túc Phong ra, còn có người thứ ba, đó là Thập Tứ công chúa.
Dương Túc Phong cười hì hì nói:
- Sao thế Minh đại nhân? Làm sao ông lại ngẩn ra thế.
Thập Tứ công chúa mặc y phục thường ngày, dịu dàng điềm tĩnh ngồi bên cạnh Dương Túc Phong, mỉm cười không nói.
Minh Sơn Quế chỉ đành quỳ xuống hành lẽ với Thập Tứ công chúa.
Thập Tứ công chúa lại im lặng chẳng hề nói mấy câu như miễn lễ, cứ để Minh Sơn Quế đập đầu đủ chín cái, mới cười tủm tỉm nói:
- Minh đại nhân, mời ngồi.
Dương Túc Phong lại chẳng thèm lợi dụng, khi ông ta quỳ lạy Thập Tứ công chúa, Dương Túc Phong tránh ra xa, nhìn thấy Minh Sơn Quế ngồi xuống rồi, mời ngồi trở lại, thuận tay kéo ghế của mình vào sát bên người Thập Tứ công chúa, sau đó động tác thành thạo bày khăn ăn cho Thập Tứ công chúa.
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Minh đại nhân, ta biết, ông tới để chất vấn ta vì sao phái binh đánh chiếm Vĩnh Thanh phủ phải không?
Minh Sơn Quế vẻ mặt có chút tiểu tụy, bất quá vẫn nghiêm túc nói:
- Vốn là cùng một rễ, cớ gì vội rán nhau …
Dương Túc Phong đưa tay ra cắt ngang lời nói của ông ta, lạnh lùng nói:
- Điều ta đợi chính là câu này, vốn là cùng một rễ, cớ gì vội rán nhau. Các ngươi muốn lừa hai người chúng ta vào kinh, sau đó giết chết chúng ta, ta chỉ đành làm một chút thủ đoạn cứu bản thân mà thôi. Chuyện của Vĩnh Thanh phủ, ta không muốn giải thích, các ngươi muốn nói thế nào thì cứ nói thế, dùng văn hay võ đều được, hôm nay ta mới ông đến, không phải là để ông nói, mà là có điều muốn nói cho ông. Ta sẽ vào kinh, nhưng ta sẽ đam hai vạn nhân mã vào kinh, chú ý, là vào trong nội thành kinh đô Ni Lạc Thần. Nếu như các ngươi không chấp thuận, ta sẽ dùng pháo oanh kích kinh đô Ni Lạc Thần, để buổi lễ ngày 28 tháng 8 trở thành tang lễ. Được rồi, ta không còn gì để nói nữa, mời dùng bữa.
Minh Sơn Quế phẫn nộ quát:
- Ngươi là loại loạ
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương