Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 480
Trong tất cả các khu vực hành chính của đế quốc Đường Xuyên, không có một phân tỉnh nào mà khắp nơi đầu là núi như Ngân Xuyên đạo, chẳng có lấy được một vùng đất bằng hoàn chỉnh.
Có người nói, nơi này khi xưa Bàn Cổ khai thiên lập địa, vụ thần sáng thế này sau nhiều ngày làm việc bị mệt, đã không cẩn thận đem toàn bộ núi của các phân tỉnh Nguyên Xuyên đạo, Phương Xuyên đạo và Kim Xuyên đạo đặt hết vào Ngân Xuyên đạo, cho nên mới tạo thành kết quả như thế này.
Nhưng những nhà địa lý học của triều đình đế quốc Đường Xuyên kiên quyết phủ nhận lời nói này, nhà địa lý học nổi danh của đế quốc Từ Hà Khách sau khi trải qua nghiên cứu nghiêm ngặt đã nhận định, đây là kết quả do địa tầng hải dương va chạm với lục địa tạo ra, còn vì chuyện này mà viết một quyển sách.
Nhưng sau khi sách của ông ta được xuất bản, không một ai mua, vì thế từ đó ông ta phá sản, rồi mai danh ẩn tích, quan điểm của ông ta cũng chẳng có ai tiếp thụ.
Do toàn bộ Ngân Xuyên đạo đều là núi đồi, cho nên việc làm đường trở nên khó khăn vô cùng, thậm chí có thể nói là một chuyện xa xỉ.
Những người dân sống ở nơi này, đều đã quen với những con đường quấn quanh triền núi. Hoàn cảnh đặc thù của nơi này làm cho người ta rõ ràng đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy đích đến, nhưng vẫn phải đi mất mấy tiếng đồng hồ thậm chí là mất mấy ngày, mới tới nơi.
Trèo qua một quả núi, rồi lại một quả núi nữa, đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn ra đằng xa, cũng chỉ nhìn thấy những rặng núi trùng điệp nhấp nhô, tựa hồ vĩnh viễn không có điểm kết thúc.
Hiện giờ Vương Lê Minh đã thể nghiệm trọn vẹn được loại cảm giác này.
Mặc dù khi xuất phát từ cảng Ninh Ba, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ cả rồi, hơn nữa khi hành quân gấp rút cũng dự bị trước lượng thời gian tương đối sung túc.
Nhưng cuối cùng vẫn bất hạnh phát hiện ra, thời gian dư ra mà bọn họ chuẩn bị đã dùng hết trên một nửa chặng đường rồi, địa phương cách tiền tuyến chỉ có ba kilomet mà thường phải đi tới bốn năm tiếng đồng hồ, hơn nữa lúc thì phải lên đèo, lúc thì xuống dốc, làm người ta mệt tới gần chết.
Bản thân Vương Lê Minh đã gấp tới độ trán toát mồ hôi lạnh, hắn đương nhiên biết được hậu quả nghiêm trọng của việc kéo dài thời gian, nhưng đối diện với nhưng con đường núi vòng vo quanh tầng mây ở trước mặt, hắn cũng chẳng có cách nào.
Nếu như hắn có đủ bản lĩnh, thì hắn thực sự hi vọng đem nó kéo thốc ra như ruột dê, rồi kéo ngay ra cho thẳng.
Chỉ tiếc rằng hắn chẳng phải là thần tiên, không làm nổi điều này, nên chỉ đành hi sunh thời gian nghi ngơi và ngủ, gắng sức hành quân.
Gian khổ nhất là các chiến sĩ còn phải vác súng máy Bạo Phong Tuyết và bách kích pháo, bọn họ cơ bản đều xuất thân là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, thân thể cường tráng, tố chất thể lực cực tốt, cũng đã quen với việc leo núi.
Nhưng dù sao vác trang bị năng nề như vậy hành quân đường xa vẫn mệt tới bở hơi tai, lên núi thì còn chưa sao, chứ khi xuống núi thì mới là lúc đau đầu nhất, không cẩn thận một chút thôi là cả người lẫn trang bị đều bị ngã xuống núi.
Bọn họ bị những con đường núi vòng đi vòng lại hành hạ cho sắp phát điên rồi, thường thường phải đi mất cả một ngày trời mới đường một quảng đường mà tính theo đường thẳng chưa tới hai mươi kilomet.
Bời vi những con đường núi quanh co, cho nên Vương Lê Minh cũng với bộ đội do hắn suất lĩnh muộn mất hai ngày mới tới được cứ điểm Cẩm Bình Sơn.
Chính lúc hắn đang lòng như lửa đốt, thì hắn đột nhiên nhận được điện báo của Đao Vô Phong, thì ra lục quân đặc chiến đội của Đao Vô Phong cũng đến muộn.
Đao Vô Phong vốn là tới phối hợp với Vương Lê Minh công kích cứ điểm Cẩm Bình Sơn, nhưng khi bọn họ am thầm từ Nhã An dò dẫm lên bờ, thì phát hiện ra căn bản là không có đường để tới cứ điểm Cẩm Bình Sơn, chẳng trách mà mà Xích Luyện giáo hoàn toàn không bố trí phòng ngự ở phía này.
Đao Vô Phong và các chiến sĩ thủ hạ dùng Đại Khảm đao mở đường, ngày đêm không nghỉ hành quân tới cứ điểm Cẩm Bình Sơn, kết quả trên đường nếm không ít đau khổ, còn phải trả giá đắt, có một chiến sĩ trượt chân ngã xuống vách núi, hi sinh ngay tại chỗ, kết quả tới được nơi thì muộn mất thời gian hai ngày.
Vương Lê Minh thở phảo một tiếng, cùng Đao Vô Phong liên hệ qua về kế hoạch sắp tiến hành, sau đó mới có thời gian nâng kính viễn vọng lên câng thận quan sát cứ điểm Cẩm Bình Sơn, cùng hoàn cảnh đường đi quanh co.
Con đường thông từ Xích Luyện Thần Kinh thông tới cảng Ninh Ba có rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là đường núi vòng qua Cẩm Binh Sơn.
Vì để đề phong quân Lam Vũ có khả năng đồ bộ từ biển tới công kích, một năm trước đó, dưới sự kiến nghị mạnh mẽ của nước Mã Toa, Xích Luyện giáo đã xây nên một cứ điểm ở Cẩm Bình sơn, chính là tòa cứ điểm trông qua có vẻ như rất to lớn ở trước mắt.
Đương nhiên, cái gọi là to lớn, chỉ là trông có vẻ như mà thôi.
Từ trong kính viễn vọng nhin tới, Vương Lê Minh có thể dễ dàng phát hiện ra không được coi trọng cứ điểm Cẩm Bình Sơn lắm, chất lượng công trình tương đối tệ hại.
Khi trước xây dựng tòa cứ điểm này, chỉ là bời vì yêu cầu mạnh mẽ của nước Mã Toa, cho nên Xích Luyện giáo mới hành động. Cho nên cứ điểm Cẩm Bình Sơn được xây dựng lên có rất nhiều dấu tích bớt công sức giảm vật liệu.
Vốn là phải dùng đã hoa cương để làm chủ thể, nền tảng phải được đào rất sâu, nhưng người Xích Luyện giáo lười biếng, nói một cách chính xác là giáo đầu Phương Quốc Cường của Xích Luyện giáo lười biếng, cho nên không dùng nhiều đá, mà thay vào đó là dùng những đống gạch làm bằng bùn đất qua loa cho xong chuyện, móng cũng được đào rất nông.
Mặc nhìn từ phía bên ngoài cứ điểm Cẩm Bình Sơn làm bằng gạch trông vẫn rất kiên cố, nhưng ở phương diện kháng cự lại hỏa pháo thì kém so với đá hoa cương một vạn tám ngàn dặm, càng chẳng phải nói tới thuốc nổ nữa.
Tất cả lo lắng của Vương Lê Minh liền bay hết theo chiều gió.
Tòa cứ điểm Cẩm Bình Sơn như thế này, nếu như có thể kháng cứ được quân Lam Vũ công kích một ngày trời, thì đã là kỳ tích rồi.
Căn cứ vào tư liệu tình báo cho thấy, phụ trách đồn trú ở cứ điểm Cẩm Bình Sơn chính là Phương Quốc Cường đàn chủ thứ sau của Xích Luyện giáo.
Đến đây không thể không giải thích qua một chút về kết cấu nội bộ của Xích Luyện giáo.
Xích Luyện giáo vốn là một tập thể đoàn kết thống nhất, trên dưới một lòng, chung sức chống địch, cho nên mới có thể đối kháng với triều đình suốt thời gian hai ba chục năm mà không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng theo Nhạc Thần Châu tới, khí thế của Xích Luyện giáo bị chèn ép dữ dội, không thể không chuyển xuống hoạt động ngầm.
Nhạc Thần Châu chẳng những thủ tiêu Xích Luyện giáo từ mặt quân sự, hơn nữa cũng chia rẽ Xích Luyện giáo ở mặt chinh trị, ông ta trọng điểm đả kích tổng bộ của Xích Luện giáo, nhưng lại cố tình bỏ qua những thế lực nhỏ địa phương có mâu thuẫn với tổng bộ Xích Luyện giáo.
Một Xích luyện giáo lớn như vậy, ít nhiều gì cũng có những mâu thuẫn nội bộ, Thiên Vương mặc dù trên danh nghĩa là chủ của Xích Luyện giáo, nhưng người không chịu phục ở đằng sau thế nào cũng có, dưới sự tính toán âm thầm của Nhạc Thần Châu, các thế lực địa phương được tăng trưởng, tiến tới mực có thể lay động vị trí của Thiên Vương, vì thế chia rẽ nội bộ của Xích Luyện giáo được công khai hóa.
Sau này Nhạc Thần Châu bời vì một số nguyên nhân mà phải rời khỏi Ngân Xuyên đạo, Xích Luyện giáo sống lại từ cõi chết, nhưng mẫu thuanã mà Nhạc Thần Châu cố ý tạo ra đã lưu lại ẩn họa cực lớn trong nội bộ của Xích Luyện giáo.
Mục Tử Huân dưới sự trợ giúp của nước Mã Toa đã thống nhất lại Xích Luyện giáo, trở thành người lãnh đạo tối cao thực tế của Xích Luyện giáo.
Nhưng các thế lực địa phương chỉ tuân thủ sự ước thúc của hắn ở về bề ngoài, còn trên thực tế những thế lực này đều có địa bàn riêng, trong địa bàn đó chỉ người chủ trì thế lực của mình mới phát huy được tác dụng thực sự.
Ví như ở phụ cận Cẩm Bình Sơn, thì thế lực của Phương Quốc Cường là lớn nhất. Phương Quốc Cường không được tính là đàn chủ địa phương có thực lực nhất của Xích Luyện giáo, nhưng thủ hạ cũng có một hai vạn người, trong đó có thể nắm trong tay, có thể đưa ra chiến trường đại khái chừng một vạn tên.
Trên tường thành của cứ điểm Cẩm Bình Sơn, có từng nhóm lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo đang tuần tra, bọn chúng đều không thuộc về hàng ngũ của quân Xích Luyện, bời thế cũng không có đồng phục thống nhất.
Trừ một số tên cầm súng rãnh xoắn ra, thì những tên khác vẫn còn dùng những thứ vũ khí thô sơ như đại đao, trường mâu, cung tiễn … nhưng sĩ khí của bọn chúng tựa hồ vẫn rất cao.
Nước Mã Toa mặc dù viện trợ cho Xích Luyện giáo vô số vũ khí, nhưng thủ lĩnh giáo đầu Mục Tử Huân của Xích Luyện giáo đương nhiên sẽ không ngu xuẩn tới mức đem số vũ khí này giao cho những tên gia hỏa chỉ bằng mặt không bằng lòng.
Trừ trang bị cho quân Xích Luyện bộ đội tâm phúc của mình ra, thì hắn đem số vũ khí còn dư thừa khóa hết lại ở trong kho, hắn thà để cho những số vũ khí này mốc meo trong kho, chứ không muốn cấp cho những kẻ đó lấy một khẩu.
Bất quá, những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo này có bề ngoài kém cỏi, không đại biểu cho bọn chúng chẳng chịu nổi một đòn.
Trên thực tế, những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo này đều là nòng cốt của Xích Luyện giáo, bị giáo nghĩa của Xích Luyện giáo đầu độc vô cùng sâu.
Bọn chúng cho rằng bản thân mình chiến đấu là do thần chỉ dẫn, sau khi chết có thể vinh quang lên thiên đường, chẳng những sau khi chết rồi bản thân được hưởng phúc, mà người nhà và thân thích cũng được hưởng phúc.
Cho nên năm xưa khi bọn chúng tác chiến cùng với quân đội triều đình đế quốc, thường thưởng tử chiến đến cùng, cho dù có hi sinh toàn bộ cũng không chịu đầu hàng.
Ngay cả Nhạc Thần Châu cũng không thể không bội phục dũng khí của bọn chúng.
Giáo nghĩa của Xích Luyện giáo ở trong con mắt của Dương Túc Phong là vô cùng hoang đường, hơn nữa còn rất ấu trĩ, rất dễ bị người ta đâm thủng, nhưng khi lời nói dối được lặp đai lặp lại cả trăm ngàn lần thì cũng sẽ biến thành chân lý.
Huống chi giáo nghĩa của Xích Luyện giáo mỗi ngày phải đọc đi đọc lại trên năm lần, cho nên mỗi một tên giáo đồ của Xích Luyện giáo đều đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng hi sinh.
Đương nhiên, diều này chỉ nói về những giáo đồ phổ thông thôi, còn tâm tư của cao tầng Xích Luyện giáo không nằm trong đội ngũ đó.
Đội đột kích Ngốc Ưng do Cận Tiểu Thái suất lĩnh đã lặng lẽ biến mất, bọn họ phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật hơn, có một số chuyện không thể công khai, cũng không thể để quá nhiều người biết được.
Cận Tiểu Thái hai tay nhuốm đầy máu tươi, cho nên sớm đã quá quen thuộc với loại nhiệm vụ như thế này, cũng chẳng đề ý trên tay mình có thêm mấy trăm cái mạng người.
Chỉ cần hắn cho rằng cần phải giết, thì e rằng tám vạn mười vạn, hắn cũng sẽ giết mà không do dự chút nào.
- Chăm sóc cho hai cánh cửa gỗ kia.
Vương Lê Minh bắt đầu bài binh bố trận đơn giản, vẫy tay gọi những chiếc sĩ vác ống phóng rốc két tới.
Cứ điểm Cẩm Bình Sơn mặc dù thô sơ, nhưng nơi này đúng là chỗ hiểm yếu thiên nhiên một người giữ cửa vạn người khó qua, nếu không cũng chẳng bị nước Mã Toa nhìn trúng.
Ở hai bên cứ điểm đều là những vách núi đá lớm chởm, vừa dốc ngược lại vô cùng nhẵn bóng, cho dù với bản lĩnh của Đao Vô Phong và Cận Tiểu Thái, cũng không có cách nào vượt qua được.
Cho nên Đao Vô Phong mới phải vất vả gian nan đi một vòng lớn, tiến vào hậu phương của cứ điểm Cẩm Bình Sơn.
Còn Cận Tiểu Thái thì căn bản không định tiến vào tòa cứ điểm này, hắn đã âm thầm lẻn tới địa khu Phúc Điền rồi.
Phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo không hề phát hiện ra hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới, bọn chúng không kịp thời nhận được tin tức, mà tất cả những điều này, đương nhiên là công lao của Cận Tiểu Thái.
Nhắc nhở của ban ngành tình báo quân Lam Vũ không sai chút nào, cư dân của Ngân Xuyên đạo bị Xích Luyện giáo đầu độc cực sâu, tỏ ra rất thù hận quân Lam Vũ.
Trong quá trình bộ đội tiên phong hành quân, không ngừng bị dân chúng địa phương truy đuổi chặn đường, bọn họ dùng những thứ vũ khí thô sơ nhất, tới tấn công quân Lam Vũ được trang bị tới tận chân răng.
Kết quả tất nhiên là bị giết chết một cách không hề do sự, bản thân Vương Lê Minh cũng không biết được rõ ràng cho lắm là bộ đội của mình rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người.
Bời vì đại đa số đều là do Cận Tiểu Thái giết người, để đề phong tiết lộ bí mật, Cận Tiểu Thái hạ thủ quyết bất dung tình, đi qua thôn trang nào là nơi đó đừng mong có một người sống sót.
Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vác ống phóng rốc két, ngửa mặt lên nhìn cứ điểm Cẩm Binh Sơn, đêm mục tiêu là cửa lớn của cứ điểm khóa chặt.
Chỉ cần một tiếng hạ lệnh của Vương Lê Minh, bốn quả rốc két sẽ xé gió lao tới, phá nát hoàn toàn cánh cửa này.
Vốn dựa theo kiến thức quân sự phổ thông, trong tòa cứ điểm như thế này, thì cánh cửa chính quan trọng khẳng định là phải được làm bằng thép tinh, dày ít nhất phải mấy tấc. Cho dù không phải là thép tinh luyện, thì ít nhất cũng phải làm bằng sắt thép. Nhưng Phương Quốc Cường hiển nhiên là không hề tán đồng với kiến nghị của Xích Luyện Thần Kinh và nước Mã Toa, hoặc là di tâm lý có chút phản kháng, cho nên cánh cửa này được làm bằng gỗ một cách qua loa, ở bên trên thì sơn đen, khiến cho từ xa xa trông lại, giống như là làm bắt thép vậy.
Hắn hoàn toàn không ý thức được rằng, mình ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sẽ mau chóng mang lại họa sát thất cho chính bản thân.
Vào lúc này, Phương Quốc Cường hoàn toàn không hề hay biết hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới, hắn đang ở bên trong cứ điểm, cùng tên trợ thụ Tôn Hưu Lan tranh cãi.
Phương Quốc Cường tướng mạo xấu xí, toàn thân chẳng chịu vết xẹo, nghe đâu là do năm xưa chiến đấu với Nhạc Thần Châu lưu lại, nhưng thân thể của hắn thì vô cùng rắn chắc, hơn nữa còn to lớn mạnh mẽ, thuận tay tóm một cái, là có thể đẩy một con trâu ngã lăn ra đất.
Bởi vì hắn mạnh mẽ như thế, cho nên hắn chiếm lĩnh lấy địa phương xung quanh cứ điểm Cẩm Bình Sơn mấy chục kilomet, đem nơi này trở thành lãnh địa tư nhân của mình.
Thế nhưng, Tôn Hưu Lan cũng chẳng ngán Phương Quốc Cường, mặc dù trên danh nghĩa hắn là trợ thủ của Phương Quốc Cường, nhưng trên thực tế hắn là đệ tử của Mục Tử Huân, nói trắng ra là Mục Tử Huân sai hắn tới giám thị Phương Quốc Cường.
Sau khi Mục Tử Huân chấp chưởng đại quyền của Xích Luyện giáo, mà hắn lại từ cơ sở lăn lộn lên, cho nên hắn tất nhiên hiểu rất rõ ở trong nội tâm những đồng bạn và huynh đệ khia xưa nghĩa cái gì.
Tất nhiên không thể dễ dàng cho bọn chúng cơ hội làm loạn, nên điều phái những tên đệ tử tâm phúc của mình tới các thế lực địa phương làm trợ thủ để gánh vác trách nhiệm, bất quá chỉ là một loại thủ đoạn quang minh nhất mà thôi.
Tiểu điểm tranh cãi của Tôn Hưu Lan và Phương Quốc Cường, là có nên lập tức đem tất cả địa khu xung quanh cứ điểm Cẩm Binh Sơn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu hay không.
Tôn Hưu Lan kiên quyết yêu cầu Phương Quốc Cường đem toàn bộ lực lượng vũ trang của mình lại, chuẩn bị liều một trận sống mái với quân Lam Vũ.
Bời vì Tôn Hưu Lan đã nhận được tin tức đại khái, cho rằng hải quân lục chiến khẳng định sẽ vượt qua cứ điểm Cẩm Bình Sơn để tấn công vùng trung tâm của Ngân Xuyên đạo trong khoảng thời gian này.
Thế nhưng, Phương Quốc Cường không hề do dự cự tuyệt kiến nghị của Tôn Hưu Lan, muốn hắn điều động bộ đội có sức chiến đấu tới đồn trú ở cứ điểm Cẩm Sơn Bình, nhưng Phương Quốc Cường tuyệt đội không làm chuyện ngu xuẩn chọi cứng với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
- Ưu thế lớn nhất của chúng ta, không phải là liều mạng chính diện với quân Lam Vũ, mà là tập kích bọn chúng từ nhiều góc độ khác nhau .
Phương Quốc Cường hung tợn nói, hắn sớm đã ngứa mắt với Tôn Hưu Lan rồi, hận không thể tìm cơ hội làm thịt Tôn Hưu Lan.
Nhưng đệ tử của Mục Tử Huân võ công đều không yếu, cho dù hắn muốn động thủ cũng không nắm chắc được trăm phần trăm, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Không phải nghi ngờ gì về chuyện trong lòng Phương Quốc Cường cho rằng đây là sách lược tá đao sát nhân của Mục Tử Huân.
Chuyện hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Ninh Ba hắn biết hết sức rõ ràng, hắn cũng tin hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ còn sẽ phát động công kích trên quy mô lớn.
Nhưng hắn tuyệt đối không chịu đem chủ lực của mình cũng lãng phí ở cứ điểm Cẩm Sởn Bình, Phương Quốc Cường tự tay xây dựng nên tòa cứ điểm Cẩm Sơn Bình này, cho nên đương nhiên là hắn biết tòa cứ điểm này thuẩn túy chỉ dùng để dọa nạt kẻ khác được thôi, căn bản là không có được bao nhiêu tác dụng.
Nếu như hắn chọi cứng với quân Lam Vũ ở nơi này, thì đại khái kẻ người sảng khoái nhất chính là Mục Tử Huân rồi.
Chuyện buôn bán lỗ vốn Phương Quốc Cường tuyệt đối không làm, hơn một vạn tên phần tử cốt cán thủ hạ của hắn là do hắn dùng rất nhiều công sức mới bồi dưỡng lên được, đương nhiên không thể vì Mục Tử Huân và nước Mã Toa mà tống táng được.
Phương Quốc Cường cũng chưa từng nghĩ rằng Mục Tử Huân có thể chỉ huy hắn làm việc.
- Sư đoàn bộ binh số 35 của nước Mã Toa đang ở trên đường, sẽ rất mau tới được nơi này.
Tôn Hưu Lan nhiều lần cường điệu câu nói này, cho dù hắn đã nhìn ra được là Phương Quốc Cường đã nghe tới phát ngán rồi, hơn nữa hoàn toàn không tin lời hắn nói là thực.
Nhưng trên thực tế, chuyện này là sự thực trăm phần trăm, sư đoàn bộ binh số 35 của nước Mã Toa đang trên đường tăng viện cho cứ điểm Cẩm Sơn Bình.
Chuyện Vũ Văn Phân Phương cự tuyệt tăng viện cho Ngân Xuyên đạo thì Phương Quốc Cường cũng biết, nên hắn đương nhiên sẽ không tin rằng nước Mã Toa còn phái quân đội khác tới Ngân Xuyên đạo tăng viện, cho dù Tôn Hưu Lan có thề sống thề chết thì hắn cũng chẳng thèm tin.
Thế nhưng, quân đội nước Mã Toa đúng là đã xuất động rồi, tiến tới tăng viện cho Ngân Xuyên đạo chính là bộ đội của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không nước Mã Toa.
Vũ Văn Chấn Thiên cũng hiễu cho nỗi khổ của Vũ Văn Phân Phương khi không chịu tăng viện cho Ngân Xuyên đạo, cho nên lập tức hạ lệnh cho Vũ Văn Tinh Không phái binh tưng viện.
Vũ Văn Tinh Không mặt dù khó chịu, nhưng không dám không nghe lời Vũ Văn Chấn Thiên, vì thế phái sư đoàn bộ binh số 35 hỏa tốc tới cứu viện.
Nhưng mà mặc cho Tôn Hưu Lan nói thế nào, Phương Quốc Cường cũng chỉ khịt mũi coi thường, cho rằng Tôn Hưu Lan hoàn toàn là nói bậy.
Tôn Hưu Lan thiếu chút nữa nổi điên không kìm được mà động thủ, khó khăn lắm mới nhẫn nại được, nhưng sắc mặc vô cùng khó coi.
Thế lực địa phương của Xích Luyện giáo đuôi lớn khó vẫy, dung là đã tới nước cần phải diệt trừ rồi.
Chỉ tiếc rằng, lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo Ngân Xuyên đạo là một lực lượng mang đậm sắc thái địa phương.
Xung quanh cứ điểm Cẩm Bình Sơn, đều là phạm vi thế lực của Phương Quốc Cường, cho dù có giết được Phương Quốc Cường cũng không thoát được sự truy sát của thuộc hạ của hắn.
Hơn nữa Phương Quốc Cường cũng là hạng gian ngoan xảo quyệt, lúc nào cũng đề phòng Tôn Hưu Lan hạ độc thủ, cho nên hắn không có cơ hội ra tay.
Vả lại ở thời khắc mấu chốt này mà giết Phương Quốc Cường, thì chỉ sẽ đẩy sư phụ Mục Tử Huân của mình vào thế càng bị động hơn.
Nói thực ra, ở bên trong Xích Luyện giáo, phần tử muốn theo gió trở cờ quy thuận quân Lam Vũ cũng không phải là không có.
- Thông báo với mọi người, chuẩn bị sẵn sàng rút lui …
Phương Quốc Cường quyết định đã làm là phải làm cho tới cùng, căn bản thông thèm để ý tới đôi mặt phẫn nộ của Tôn Hưu Lan, ra lệnh cho tâm phúc của mình.
Nếu muốn Phương Quốc Cường đem toàn bộ quân lính của mình lãng phí vô ích dưới họng pháo của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, thành toàn cho Mục Tử Huân và nước Mã Toa, thì họa chăng hắn có là đồ ngu, nếu như lực lượng cốt cán bị quân Lam Vũ giết hết rồi, thì hắn còn làm đàn chủ thế nào được nữa?
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Nhưng lời còn chưa dứt, bất tình lình Phương Quốc Cường nghe thấy một tiếng ầm vang ngột ngạt, tựa hồ là từ phía cửa lớn của cứ điểm truyền lại, còn chưa hiểu ra làm sao, thì lại nghe thấy những tiếng nổ lớn sầm sầm liên tục truyền tới, tiếu theo đó là hàng loạt những tiếng kêu gào thảm thiết hoảng loạn, tựa hồ như có không ít người bị thương.
Tên bộ hạ tâm phúc kia ra tới cửa, nhìn vào vị trí bên trái rồi gần như chết đứng, qua một lúc sau, mới kinh hoàng gào lên:
- Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ đánh tới rồi!!
Tôn Hưu Lan lập tức đi ra bên ngoài.
Không ngờ quân Lam Vũ lại có thể tới nhanh như thế, thực sự nằm ngoài dự liệu của cao tầng Xích Luyện giáo.
Tôn Hưu Lan đi ra cửa nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí cửa thành phía đông, pháo đạn của quân Lam Vũ đang rào rào trút xuống, những đoạn tường thành dùng gạch đất xây nên, mau chóng bị pháo đạn đánh sập tan tành, tiếp theo đó là nối nhau đổ xuống, chết người nhấ là cửa thành đã hoàn toàn bị bắn tung.
Trong khói đạn mù trời, hắn tựa hồ còn nhìn thấy binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đang cầm súng ống, dựa vào sự yểm hộ của hỏa pháo, xông về phía cửa thành.
Mã những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đáng lẽ phải giữ cửa thành thì lại lũ lượt tranh nhau bỏ chạy.
Bọn chúng chạy nhanh như vậy làm cho Tôn Hưu Lan không thể không hoài nghi, là bọn chúng có phải là được Phương Quốc Cường chuyên môn căn dặn trước rồi không.
Quả nhiên, khi hắn nhìn thấy Phương Quốc Cường từ trong phòng ra, thì khuôn mặt không có lấy một chút kinh hoàng nào, chỉ nhìn lướt qua hắn với vẻ khinh miệt, sau đó lại lạnh lùng theo đội ngũ rút lui.
Tôn Hưu Lan tức tới mức mũi như muốn xì ra khói.
Phương Quốc Cường không ngờ lại vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn thật.
Không cần suy nghĩ, Tôn Hưu Lan thuận tay rút trường kiếm ở bên hông ra, đâm ngay vào lưng Phương Quốc Cường, nhưng Phương Quốc Cường chỉ cười lạnh lùng, tựa hồ như sớm đã dự liệu được rằng hắn sẽ hành động như vậy.
Phương Quốc Cường không nói lời nào, chỉ lánh mình né khỏi thanh trường kiếm của Tôn Hưu Lan, sau đó nhổ phẹt một bãi đờm lên mặt đất.
Tôn Hưu Lan còn muốn truy đuổi, nhưng đột nhiên phát hiện ra, ở trên nóc nhà hai bên đường, xuất hiện hơn một trăm tay súng rãnh xoắn.
Một luồng hơi lạnh thấu tim lập tức từ dưới lòng bàn chân xộc lên, Tôn Hưu Lan tức thì muốn quay trở lại căn phòng, nhưng những tay súng kia đã nhất tề bóp cò.
Tức thì tiếng súng vang lên như ngô rang, khói súng mùi mịt, trong khoảng cách gần như thế, Tôn Hưu Lan Căn bản không có cơ hội để né tranh, lập tức toàn thân bị làn đàn dày đặc bắn cho thủng lỗ chỗ, trường kiếm cũng bị gãy làm nhiều đoạn, ngửa mặt ngã xuống.
Trong ý thức cuối cùng trước khi chết, Tôn Hưu Lan đột nhiên nhớ ra, những khẩu súng rãnh xoắn này là do mình tặng cho Phương Quốc Cường để làm lễ ra mắt, không ngờ rằng hắn lại dùng nó để đối phó với mình, hơn nữa còn không hề mềm lòng… chẳng lẽ, kẻ nắm quyền của Xích Luyện giáo đều như vậy cả sao? …
Nhìn Tôn Hưu Lan toàn thân thủng lỗ chỗ chầm chầm đổ ra mặt đất, chết không nhắm mắt, Phương Quốc Cường đi tới, đưa lòng bàn chân quét lên mặt Tôn Nhĩ Lan, vì thế con mắt của Tôn Hưu Lan liền bị bùn đất dày che kín lấy, tựa hồ như đã nhắm mắt lại.
Phương Quốc Cường sắc mặt nghiêm nghị, lại khạc một bãi đờm, rồi mới xoay người rời đi.
Hơn một nghìn phần tử vũ trang Xích Luyện giáo cũng nối đuối nhau theo chân Phương Quốc Cường bỏ đi.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn kéo vào, mặc dù tốc độ tiến quân của bọn họ rất nhanh, nhưng vẫn không bì được với tốc độ bỏ chạy của các phần tử vũ trang Xích Luyện giáo.
Phần tử vũ trang Xích Luyện giáo như một bầy ong vỡ tổ chạy khỏi cứ kiếm Cẩm Bình Sơn, làm cả tỏa cứ điểm tức thì trở nên trống hoác một cách khác thường.
Vương Lê Minh phái các chiến sĩ kiểm tra qua một lượt, phát hiện tất cả số vật tư trong cứ điểm đều đã bị chuyển đi hết sạch rồi, tới ngay cả hồ chưa nước sạch cũng đã bị cạn gần tới đáy, xem ra Phương Quốc Cường sớm đã chuẩn bị để vứt bỏ tòa cứ điểm này.
- Tên Vương Quốc Cường này thật giảo hoạt.
Vương Lê Minh hầm hè nói, cảm thấy đầu như âm ẩm đau.
Phương Quốc Cường vứt bỏa cứ điểm Cẩm Bình Sơn như thế này cũng thật dứt khoát sảng khoái, làm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chẳng phí công sức mà chiếm được, hoàn thành nhiệm vụ thành công.
Nhưng đây không phải là kết cục lý tưởng nhất, chí ít đối diện với tòa cứ điểm trỏng trơ, Vương Lê Minh còn phải thu xếp bữa tối cho các chiến sĩ.
Hắn đi khắp một vòng trong kho lương thực của cứ điểm, phát hiện ra một hạt thóc cũng không còn nữa, mà do hành quân khẩn cấp cho nên hải quân lục chiến đội tất nhiên cũng không mang theo nhiều lương thực thừa.
Vương Lê Minh suy tính một một, chỉ đành tự mình phát điện bảo cho Đao Vô Phong, để hắn giúp chuẩn bị bữa tối cho bảy trăm người.
Đao Vô Phong đồng ý một cách rất sảng khoái.
Phương Quốc Cường dẫn đám thủ hạ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cứ điểm Cẩm Sơn Bình, chuẩn bị rút về sảo huyện của mình, khi đi qua một đoạn đường núi vô cùng rộng rãi, Phương Quốc Cường ra hiệu cho mọi người dừng lại để nghỉ chân.
Hiện giờ hắn đã ở địa phương cách cứ điểm Cẩm Bình Sơn theo đường hẳng không tới sáu kilomet, quay đầu nhìn lại cứ điểm Cẩm Sơn Bình, phát hiện nơi đó đã bị các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chiếm cứ hoàn toàn, lá cờ sư thứu màu lam cực lớn tung bay theo chiều gió trên nóc cứ điểm.
Nhìn sơ qua nhân số của hải quân lục chiến đội, có chừng một nghìn người, hắn thầm thấy may mắn cho quyết sách anh minh của mình, nếu như án chiếu theo lời kiến nghị của Tôn Hưu Lan, ở lại nơi này chống chọi với quân Lam Vũ, thì sợ rằng sớm đã may ít rủi nhiều rồi.
Quân Lam Vũ đánh cho quân đội nước Mã Toa tơi bời hoa lá, thất bại liểng xiểng, bản thân mình với lực lượng vũ trang chẳng đáng vào đâu này, làm sao có thể là đối thủ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ?
Phương Quốc Cường càng lúc càng bội phục sự sáng suốt của bản thân, thế nhưngchính lúc hắn đang cười thầm thì đột nhiên cảm thấy bắp chân tựa hồ như bị cái gì đó cắn phải, có chút cảm giác lạnh buốt, hết sức khoan khoái, phải ước chừng hơn một giây sau, hắn mới nghe thấy tiếng súng ngột ngạt.
Lúc mới đầu, Phương Quốc Cường và phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ở bên cạnh đều cho rằng là tiếng súng tới từ cứ điểm Cẩm Bình Sơn ở đằng xa, nên cũng chẳng để ý mấy.
Nhưng sau khi liên tục có những tiếng súng vang lên, Phương Quốc Cường phát hiện ra bên cạnh mình lập tức có mấy người lần lượt ngã xuống, não bắn phọt ra thậm chí bay cả vào mắt của hắn, Phương Quốc Cường mới hiểu ra rằng mình đã gặp phải phục kích rồi.
Cũng ngay đúng lúc dó, Phương Quốc Cường cảm thấy bắp chân của mình đau đớn kịch liệt, vội vàng cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện ra chân của mình đã bị đạn của quân Lam Vũ bắn xuyên qua, máu tươi chảy ồng ộc.
Phương Quốc Cường thầm kêu không hay, toàn thân nhũn ra, ngã xụp trên mặt đất rồi, trong lúc ngã xuống, hắn liếc nhìn thấy những tay súng ở bên cạnh mình đang không ngừng nổ súng bắn trả.
Nhưng bọn chúng ngay cả phương hướng quân Lam Vũ xuất hiện cũng không nhìn được rõ, bốn phương tám hương đều là rừng cây xanh rì.
Trong lúc hoảng loạn căn bản không thể phân biệt được phương hướng chuẩn xác của quân Lam Vũ, ngược lại trong lúc không ngừng nổ súng, bọn chúng cũng lần lượt bị bắn hạ.
Ý thức được chuyện không hay, những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo khác đều lũ lượt cướp đường bỏ chạy, bọn chúng liều mình thuận theo sườn dốc bên núi lăn xuống, nhờ vào đó thoát được quân Lam Vũ xạ kích.
Phương Quốc Cường cũng theo bản năng muốn cựa quậy bò sang bên đường, bản năng sinh tồn làm cho hắn hiểu ra, chỉ có lăng xuống mới có đường sống.
Thế nhưng khi hắn vừa mới ngã mình xuống, theo tiềm thứoc hắn lựa chọn bên dựa vào đường, hiện giờ nếu muốn lại bò ra, thì chẳng phải là chuyện đơng giản, khi hắn khó khăn lắm mới bò ra được tới bên đường, hắn mới phát hiện ra chân sau của mình đã bị người ta dẫm lên.
Phương Quốc Cường tức thì lòng như tro tàn.
Một lúc sau, Phương Quốc Cường mới gắng gượng quay đầu lại, có một quan quân quân Lam Vũ che khuất ánh mặt trời đang lạnh nhạt nhìn mình.
Phương Quốc Cường không hiểu rõ về quân Lam Vũ lắm, nhưng cũng biết viên quan quân này chính là người tổ chức đánh len mình.
Bời vì xoay lưng lại phía ánh mặt trời, trong con mắt của hắn còn có não tương chưa hoàn toàn được lau sạch, cho nên hắn không nhìn rõ được mặt của viên quan quân quân Lam Vũ đó, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng ánh mặt sắc lẻm mà lãnh khốc của đối phương.
Viên quan quân đó vẫy vẫy tay, sau đó buông lỏng cái chân bị dẫm lên của Phương Quốc Cường ra, có hai chiến sĩ quân Lam Vũ khác đi lên, kéo Phương Quốc Cường lên.
Lúc này Phương Quốc Cường mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra là một viên quan quân thiếu tá của quân Lam Vũ, trên mặt có một vết xẹo rất rõ ràng, khả năng là bị kẻ địch rạch lên, đương nhiên cũng có khả năng là do bản thân cố ý rạch ra, để dọa dẫm người khác cũng giống như những vết thương trên người bản thân hắn vậy, có qua nửa đều là do chính bản thân hắn làm ra như thế.
Bất quá sắc mặt của viên quan quân này không lãnh khốc cho lắm, xem ra cũng không có ác ý gì.
Đương nhiên Phương Quốc Cường chẳng hề kỳ vọng mình có thể sống sót.
Dương Túc Phong vang danh bốn biển, xưa nay chưa từng nghe thấy ai nói có lúc nào y biết mềm lòng.
- Đao Vô Phong.
Viên quân quân quân Lam Vũ kia tự báo tên tuổi, hơn nữa còn đưa tay ra, có ý bắt tay hắn.
Phương Quốc Cường vội vàng đưa tay ra, toàn thân trở nên run rẩy, kỳ thực nếu luận về vóc dáng, hắn còn cao lớn hơn viên quan quân tên gọi Đao Vô Phong của quân Lam Vũ rất nhiều.
Nhưng uy thế dưới khuôn mặt trầm mặc của đối phương, hắn cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, cứ như cái bóng mặt trăng dưới mặt trời.
Quân Lam Vũ tập kích phe mình chỉ có hơn một trăm người, nhưng dã làm cho hơn một nghìn phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo phải chạy té đái vãi phân.
Đánh lén thành công Phương Quốc Cường tất nhiều là lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong suất lĩnh.
Vốn là bọn họ muốn đánh lén cứ điểm Cẩm Bình Sơn, kết quả không ngờ rằng Phương Quốc Cường lại chủ động vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn, nên không có cơ hội cho bọn họ phát huy nữa.
Vừa vặn lại nhận được điện cầu cứu của Vương Lê Minh, vì thế hắn liền suất lĩnh bộ hạ của mình tới nơi này chặn đường Phương Quốc Cường, kết quả chặn được chính chủ.
Đao Vô Phong từ sau khi rời khỏi địa khu Mỹ Ni Tư, đã lâu lắm rồi không tham gia chiến sự, cho nên trên người không có sát khí gì.
Bất quá trên thực tế hắn cũng không phải là loại quân nhân sát khí lộ ra bên ngoài, hai năm nay được Dương túc Phong giáo dục, tới trường học lăn lộn mấy tháng, không dám nói là học được cái gì, nhưng đã tu tâm dưỡng tính, vùi đầu đọc sách, sự tàn bạo và thô lỗ ngày xưa đã thu liễm không ít.
Đối diện với ánh mắt trầm mặc của đối phương, Phương Quốc Cường cảm thấy tất cả dungx khí và sức lực của mình đều bị rút cạn, chỉ lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi… tôi, tôi là Phương Quốc Cường, các ngươi … các ngươi, muốn.. muốn cái gì, tôi đều đồng ý, đồng ý hết …
Đao Vô Phong lạnh nhạt nói:
- Vậy được, bọn ta có bảy trăm người đang chờ đợi tìm ngươi kiếm đồ ăn, phiền ngươi cung cấp cho một ít lương thực …
Phương Quốc Cường tức thì ngẩn ra, còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt của Đao Vô Phòng thì tựa hồ mình không nghe nhầm.
Trong lòng hắn tức thì trở lên buồn bực, quân Lam Vũ suốt một đường đuổi bắt đánh giết, chẳng lẽ là muốn tìm mình xin đồ ăn?
Những số lương thực này đều bị phân tán ở trong hơn sáu mươi chiếc hang động có lớn có nhỏ, nếu chẳng phải là được chính Phương Quốc Cường dãn tới, thì quân Lam Vũ có mất thời gian tới mười năm cũng chẳng thể tìm thấy được số lương thực này, bời chỗ giấu thực sự quá bí ẩn.
Khi Dương Lê Minh dẫn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội tới vận chuyển lương thực, thì phát hiện ra ở bên trên vỏ của rất nhiều bao lương thực không ngờ lại có dấu hiệu của nước Mã Toa.
Thì ra sản lượng lương thực của bản thân Ngân Xuyên đạo không đủ, vì như cầu của tác chiến lâu dài, vì thể Mục Tử Huân và nước Mã Toa bí mật đạt thành hiệp nghị mậu dịch dùng tài nguyên khoảng sản để đổi lấy lương thực, nhập khẩu không ít lương thực từ nước Mã Toa.
Số lương thực này đều được Xích Luyện giáo phân chia cho các thế lực, sau đó chia ra để cất giữ, để tiện cho việc sử dụng.
Từ trước tới nay, quân đội của Xích Luyện giáo sở trường nhất không phải là cùng kẻ địch chính diện đối kháng, mà là đánh du kích như liệt hỏa liêu nguyên.
Bản lĩnh sở trường nhất của bọn chúng không phải là dạn trận trên chiến trường cùng kẻ địch lấy cừng chọi cứng, mà là ẩn nấp ở bên trong những hang động ở nơi thâm sơn cùng cốc, giống như những con sói hoang, nhắm đúng cơ hội là nhào ra cắn một nháo vào yết hẩu của đối phương, sau đó lại lập tức rút về, lặng lẽ chờ đợi cơ hội hành động lần thứ hai.
Đối với loại phương thức tác chiến nhỏ lẻ với tính cơ động cực cao này, thì việc dự trữ lương thực liền trở thành một môn học vấn rất chú trọng tới kỹ thuật.
Xích Luyện giáo bình thường đều cất trữ rất nhiều lương thực ở trong những hang động khô rao, để chuẩn bị để sử dụng khi mai danh ẩn tích.
Khi xưa Nhạc Thần Châu suất lĩnh hơn ba mươi vạn đại quân tiến vào Ngân Xuyên đạo đàn áp Xích Luyện giáo một cách quyết liệt, dại bộ phận nhân viên của Xích Luyện giáo đều âm thầm ẩn nấp trốn tránh.
Chính là trốn ở bên trong những hang động không một ai biết tới sống những ngày tháng không thấy ánh mặt trời này, mặc dù cuộc sống vô cùng gian khổ vất vả, nhưng lại làm cho Nhạc Thần Châu không thể làm gì được bọn chúng. Bời dù thế nào thì ông ta cũng chẳng thể chầm chậm lùng sục từng cái hang động một.
Chính phương pháp như vậy, đã làm cho Xích Luyện giáo bảo tồn được thực lực cơ bản, sau khi Nhạc Thần Châu rút đi, có thể có cơ hội đông sơn tái khởi, tro tàn cháy lại.
Khi quân Lam Vũ tới, Xích Luyện giáo cũng chuẩn bị dùng chiêu này.
Căn cứ vào tin tức Phương Quốc Cường tiết lộ, chẳng những bản thân hắn, mà có khá nhiều lực lượng Xích Luyện giáo ở địa phương kỳ thực trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng phân chia thành từng nhóm nhỏ.
Bọn chúng ngoại trừ dự trữ một lượng lớn lương thực ra, còn cất chưa rất nhiều vũ khí trang bị, bọn chúng không hi vọng xa vời có thể đánh bại được quân Lam Vũ, chỉ hi vọng có thể bình an sinh tồn được dưới vành mắt của quân Lam Vũ.
Đám người Phương Quốc Cường đều cho rằng, chính diện đối kháng với quân Lam Vũ là một hành động hết sức thiếu sáng suốt, ngược lại ẩn nấp trong chỗ tối cùng quân Lam Vũ tiêu hao thời gian, xem xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng, mới là một biện pháp tốt.
Chỉ có đám Mục Tử Huân cao tầng hạch tâm của Xích Luyện giáo, ở trường hợp công chúng mới không ngừng kêu gào muốn chính diện quyết chiến với quân Lam Vũ.
Đám quân Xích Luyện thuộc hạ của hắn, đúng là tựa hồ cũng chuẩn bị sẵn sàng quyết chiến với quân Lam Vũ, tại rất nhiều trường hợp cử hành nghi thức duyệt binh trên quy mô lớn.
Có rất nhiều giáo đồ của Xích Luyện giáo đều bị Mục Tử Huân mê hoặc, cũng quyết tâm cùng quân Lam Vũ liều mạng, nên chủ lực quân Xích Luyện của hắn không cần phải co mình ở Xích Luyện Thần Kinh không hề nhúc nhích.
Dù sao, Xích Luyện giáo cũng không phải là không hề hay biết gì với cuộc chiến ở bên ngoài.
Mấy năm nay quân Lam Vũ quật khời đã đủ làm cho bọn chúng phải cảnh giác, nhất là khi những nhân viên tình báo của quân Lam Vũ hoạt động tích cực ở Ngân Xuyên đạo, bọn chúng đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình tới từ ngoài biển khơi.
Quân Lam Vũ ở lục địa Y Vân tung hoành ngạc dọc như cuồng phong quét lá, không một ai có thể địch được.
Ở trên mặt biển cũng đánh cho hải quân nước Mã Toa không còn dám ho he một chút nào, gần đây lại còn thực hành chế độ hạm đội cướp bóc, càng ép cho quân đội nước Mã Toa đã từng hết sức hống hách phải vứt bỏ cả một dải bờ biển.
Đặc biệt là gần đây Dương Túc Phong đích thân ra trận, làm cho Vũ Văn Phân Phương phải vứt bỏ Ngân Xuyên đạo.
Ngay cả người mạnh mẽ như Vũ Văn Phân Phương cũng bị quân Lam Vũ ép cho thở không ra hơi, thì Xích Luyện giáo có đáng là cái gì? Bọn chúng lấy đâu ra tư cách đối kháng trực tiếp với quân Lam Vũ?
Hiện giờ chẳng những uy thế của quân Lam Vũ đã bao chùm lên quân đội của nước Mã Toa, mà tới ngay cả uy phong của Dương Túc Phong cũng đã dần dần che lấp Vũ Văn Phân Phương, trở thành đề tài được đám luận nhiều nhất trong nội bộ của Xích Luyện giáo.
Người có thể như cây có bóng, đi c ùng với sự quật khởi mạnh mẽ của quân Lam Vũ, cái tên Dương Túc Phong cũng bắt đầu trở nên quen tai với mỗi một người trên đại lục Y Lan.
Trước đó, giáo đồ của Xích Luyện giáo nghiên cứu nhiều nhất chính là Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc là người hay là ma quỷ, còn bây giờ vấn đề được nghiên cứu nhiều nhát lại là Dương Túc Phong rốt cuộc là người hay là ma quỷ.
Phương Quốc Cường cho rằng, nếu như mình còn có thể giữ được mạng, thì bán mạng cho Dương Túc Phong có lẽ cũng là một lựa chọn không phải tệ.
Thế nhưng, muốn bán mạng cho Dương Túc Phong, cũng không phải là ai cũng có thể làm được, chí ít thì phải chứng minh bản thân còn có một chút tác dụng, nếu không cho dù tự mình chủ động dâng tới tận cửa, cũng bị đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Cho nên Phương Quốc Cương đối với những điều mình biết là nói, đã nói là không che đậy điều gì, hết sức để biểu hiện thành ý hợp tác của bản thân.
Vương Lê Minh đương nhiên không thể bỏ qua một cơ hội như vậy, cùng với Phương Quốc Cường tiến hành đàm luận chi tiết, gắng sức moi được tin tức từ trong miệng của hắn nhiều nhất có thể.
Vì giữ bí mật tác chiến, Vương Lê Minh không hề nhắc tới chuyện tù binh chiến tranh, nhưng trong lúc vô tình Phương Quốc Cường lại cung cấp cho một tin tức, đó là bời vì gần đây ở nước Y Lan phát hiện ra rất nhiều tài nguyên khoáng sản, cho nên cần một lượng lớn sức lao động, nên nước Mã Toa và nước Y Lan bí mật đàm phán.
Quyết định đem một số tù binh chiến tranh của đế quốc Đường Xuyên ở Ngân Xuyên đạo áp giải tới nước Y Lan, cũng sử dụng làm sức lao động miễn phí.
Dù sao thì lưu bọn họ ở lại Ngân Xuyên đạo cũng không phải an toàn cho lắm, hiện giờ rất nhiều loại dấu hiệu cho thấy, quân Lam Vũ sớm muộn gì cũng có hành động lớn ở Ngân Xuyên đạo.
Vương Lê Minh khôn ngoan giả ngốc, làm bộ như tò mò hỏi:
- Tù binh à? Tù bình gì vậy?
Phương Quốc Cường đúng là không đem chuyện của những tù binh chiến tranh đó đẻ ở trong lòng, chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, nghe thấy Vương Lê Minh lên tiếng hỏi, liền vội vàng giải thích chi tiết.
Để thể hiện thành ý của bản thân, Phương Quốc Cường thậm chí còn vẽ một tấm bản đồ trên giấy trắng, đem vị trí giam giữ số tù binh chiến tranh đánh dấu rõ ràng.
Mặc dù trong đó có một số địa phương mà hắn không được rõ cho lắm, nhưng hiển nhiên đại bộ phận chi tiết hắn vẫn biết, dù sao thì hắn cũng là một trong số thành viên cao tầng của Xích Luyện giáo, đã từng hỏi qua chuyện liên quan tới tù binh chiến tranh.
Tư liệu của hắn cung cấp, so với tư liệu mà nhân viên tình báo của quân Lam Vũ thu được thì phong phú và chi tiết hơn nhiều.
Vương Lê Minh liền giao tư liệu mà Phương Quốc Cường cung cấp cho người khác đi kiểm chứng, cuối cùng phát hiện ra, đúng là thực cả.
Nhưng điều Phương Quốc Cường m ta về số tù binh chiến tranh cùng với địa điểm giam giữ cùng với hiện trạng đều vô cùng chính xác, những tin tức này đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vu đều rất cần thiết.
- Ta sẽ đem thành ý hợp tác của ngươi báo cáo cho Phong lĩnh, ta nghĩ, ngài sẽ cảm nhận được.
Vương Lê Minh chậm rãi nói, sau đó đứng lên không để ý tới sắc mặt thấp thỏm bất an của Phương Quốc Cường, xoay người rời đi.
Khi đi ra tới ngoài cửa, Vương Lê Minh thuận tiện nhìn bốn xung quanh, phát hiện ra có rất đông các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đang xây sửa công sự.
Bọn họ đem số gạch ở tường thành phía đông rỡ bỏ xuống, sau đó thuận theo triền dốc ở phía tây đây xuống, chất đống thành một bức tường ngăn đơn giản ở phía tây. Sau đó lắp súng máy lên bên trên.
Vốn khi xây dựng cứ điểm Cẩm Bình Sơn, là để đối kháng với quân địch tới từ phía đông, nhưng hiện giờ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phải chống lại kẻ địch tới từ phía tây.
Có thể thấy được, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện ờ vùng trung tâm của Ngân Xuyên đạo, thì bất kể là Xích Luyện giáo hay là quân đội nước Mã Toa, đều không thể khoanh tay bỏ mặc được, tới thời cơ thích hợp, bọn chúng vẫn sẽ phải nỗ lực xử lý.
Cẩn tắc vô áy náy, vĩnh viễn là nguyên tắc quân sự cơ bản nhất của quân Lam Vũ, cho dù không có kẻ địch tới tiến công đi chăng nữa.
Vương Lê Minh đi tới bộ chỉ huy, đem tất cả những tin tức Phương Quốc Cường cung cấp báo cáo cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong và đám Khắc Lao Tắc Duy Tư sau khi thương lượng xong, cảm thấy Phương Quốc Cường là một đối tượng có thể lôi kéo.
Nói một cách chính xác ra thì không phải là lôi kéo mà là chính phục triệt để. Phương Quốc Cường chỉ có quy thuận quân Lam Vũ mới còn có đường để sống.
Trước đó nhân viên tình báo của quân Lam Vũ cũng đã từng tiếp xúc với một số thế lực địa phương của Xích Luyện giáo, nhưng bọn chúng còn chưa bị quân Lam Vũ đả kích, còn chưa cảm nhận được cơn đau cắt da cắt thịt, cho nên không coi trọng đúng mức.
Hiện giờ khi bọn chúng phản hiện ra bản thân nhỏ nhoi yếu đuối tới chừng nào khi đối diện với quân Lam Vũ, thì bọn chúng lập tức theo gió trở cờ, chủ động quy phục.
- Nếu như chúng ta muốn đứng vững chân ở Ngân Xuyên đạo, thì lôi kéo một số thành viên của Xích Luyện giáo là điều cần thiết. Đương nhiên, đợi tới sau khi chúng ta đã đứng vững chân rồi, thì chúng ta có thể suy tính tới việc xử lý bọn chúng như thế nào.
Vân Thiên Tầm chậm chậm nhả từng chữ một, trong giọng nói mang theo một chút vẻ tàn nhẫn.
Xích luyện giáo đã chiếm cứ Ngân Xuyên đạo một thời gian quá dài rồi, đã có ảnh hưởng sâu sắc tới những người dân ở nơi này, nên Dương Túc Phong hết sức cảnh giác đề phòng với Xích Luyện giáo.
Cho dù cao tầng của bọn chúng có người chấp nhận quy thuận, Dương Túc Phong cũng không bỏ đi quyết tâm đem bọn chúng hoàn toàn diệt trừ.
Y muốn biến Ngân Xuyên đạo trở thành một Ngân Xuyên đạo hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn tiêu trừ tất cả mọi sử mê hoặc và dụ dỗ có liên quan tới Xích Luyện giáo ở nơi này.
Nhưng, ở trong quá trình thực hiện mục đích này, có một số phương pháp thủ đoạn, cần phải chấp hành một cách linh hoạt.
Dương Túc Phong chỉ gầt đầu mà không nói gì, coi như đã ngầm thừa nhận kiến nghị của Vân Thiên Tầm.
Vương Lê Minh mau chóng thu được điện trả lời từ quân bộ quân Lam Vũ, kiến nghị hắn đối xử tốt với Phương Quốc Cường, để tranh thủ những thế lực địa phương cả Xích Luyện giáo lấy đó làm gương.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ vẫn là muốn có được thật nhiều tin tức tin báo mà mình cần thiết, liên quan tới tình hình cao tầng của Xích Luyện giáo trên người Phương Quốc Cường.
Hơn nữa, địa bàn Phương Quốc Cường khống chế là ở xung quanh cứ điểm Cẩm Bình Sơn, vừa vặn là địa phương mà những tù binh quân Lam Vũ chuẩn bị giải cứu ắt phải đi qua.
Có sự phối hợp của hắn những tù binh được giải cứu ra kia mới có khả năng bình an đi qua nơi này tới được cứ điểm ở cảng Ninh Ba.
Phải biết rằng, Xích Luyện giáo mặc dù không dám đối kháng chính diện với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nhưng bản lĩnh đánh du kích của bọn chúng vẫn còn rất khá.
Ở trong cùng núi cao rừng thẳmg, quanh co rắc rối, nguy hiểm khắp nơi này, những tù binh không hề được vũ trang phải đội diện với phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đánh lén, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ cũng không có đủ binh lực để thiết lập trạm yểm hộ ở mỗi một địa phương dọc đường đi.
Huống chi, cho dù ngay cả bản thân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đối diện với phần tử vũ trang xuất quỷ nhập thần của Xích Luyện giáo cũng chẳng thế có cách nào.
Vương Lê Minh mập mờ tiết lộ ý tứ của Dương Túc Phong, làm Phương Quốc Cường lập tức nhìn thấy được hi vọng sinh tồn, vì thế lập tức không cần suy nghĩ ngả cờ về phía quân Lam Vũ, hướng lên trời lập lời thề vĩnh viễn trung thành với quân Lam Vũ trung thành với Dương Túc Phong.
Thậm chí hắn còn mặt dày vô liêm xỉ gọi Dương Túc Phong là hoàng đế bệ hạ, khiến cho quan quân quân Lam Vũ ở xung quanh đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức nhận thấy nhân phẩm của kẻ này không được, vẻ ghét bỏ không cần diễn đạt bằng lời.
Chỉ có Vương Lên Minh là hiểu được nỗi khổ trong lòng Phương Quốc Cường, cũng biết rằng hắn không thể hai lòng được nữa, hắn đã giết chết đệ tử của Mục Tử Huân, chỉ riêng điều này thôi đã làm cho Mục Tử Huân khó mà buôn tha cho hắn được.
Phương Quốc Cường lại vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn, điều này bất kể là đối với quân đội nước Mã Toa hay Xích Luyện giáo, đều là tội không thể tha thứ.
Hắn ngoại trừ quy phục quân Lam Vũ ra thì không còn lối thoát nào khác. Hơn nữa người nhà và tất cả tài sản của hắn đều đã bị quân Lam Vũ cưỡng ép chuyển tới cứ điểm Ninh Ba, nếu lúc này mà hắn còn hai lòng, thì hắn đã quá ngốc rồi.
Tạch tạch tạch…
Một loạt tiếng súng kịch liệt vang lên, trong một thôn trang nhỏ bí mật nằm cách phía tây bắc cứ điểm Cẩm Bình Sơn hơn ba mươi kilomét, đã nằm sóng xoài thi thể của hơn ba trăm người, mỗi một người đều trúng vô số đạn, đã chết tới mức không còn chết thêm được nữa.
Nhưng Đao Vô Phong vẫn tự mình cầm súng tiểu liên kiểm tra từng thi thể một xem đã chết thật hay chưa, nếu như còn kẻ nào nhìn qua mà có chút hoài nghi, là lập tức bồi thêm một loạt đạn.
Ở bên cạnh Đao Vô Phong, còn có mấy tên tâm phuc của Phương Quốc Cường, trong tay cầm Nguyệt Nha đao, chém lên cổ mỗi một tên từng là đồng bạn của mình ngày xưa một đao, cho tới tận khi đầu một nơi thân một nẻo mới thôi, đây mới là biện pháp tốt nhất để tin chắc không còn kẻ nào sống sót được nữa.
Đao Vô Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Quốc Cường, thấy trên mặt của hắn không hề có chút tình cảm nào.
Những kẻ bị quân Lam Vũ bí mật giết chết này, đều là những phần tử cốt cán của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo thủ hạ của Phương Quốc Cường, nhưng không thể tin cậy được.
Trải qua cuộc thương lượng tỉ mỉ giữa Phương Quốc Cường và Phương Lê Minh, đã quyết định danh sách của hơn ba trăm kẻ này, những kẻ này đều là người mà Phương Quốc Cường cho rằng sau khi bản thân quy phục quân Lam Vũ, có khả năng không thể khống chế được.
Có một số tên mà Phương Quốc Cường hoài nghi là gian tế của Mục Tử Huân phái tới, vì thế quân Lam Vũ quyết định phải làm cho rốt ráo, phát động tấn công trước diệt trừ toàn bộ bọn chúng.
Phương Quốc Cường triệu tập bọn chúng lại, Đao Vô Phong ở bên cạnh động thủ, sau khi tiếng súng vang lên, không còn kẻ nào sống sót được nữa.
Sau khi hơn ba trăm kẻ này bị quét bỏ một cách không thương tiếc, Phương Quốc Cường liền hoàn toàn khống chế được vùng đất này.
Đồng thời Phương Quốc Cường cũng dùng tính mạng của ba trăm kẻ này, để triệt để đưa mình vào trận doanh của quân Lam Vũ.
Xác định được Phương Quốc Cường đã không còn đường khác để đi nữa, Vương Lê Minh mới tiết lộ mục đích chân chính đợt tác chiến lần này của quân Lam Vũ.
Phương Quốc Cường nhìn Vương Lê Minh với chút khó tin:
- Các ngươi tới đây chính là bời vì số tù binh chiến tranh kia ư?
Vương Lê Minh cười nhạt gật đầu.
Nói ra thì đây đúng là mục đích làm cho người ta khó lòng mà tin được, quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo, chỉ để giải quyết năm mươi vạn tù binh chiến tranh kia.
Bí mật này cho dù nói cho cao tầng của Xích Luyện giáo biết, thì e rằng bọn chúng cũng chẳng tin mấy, ngược lại có khi còn cho rằng đây là kế đánh lạc hướng của quân Lam Vũ.
Nhưng sự thực vẫn là sự thực, đây đúng là mục đích căn bản khiến hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tới nơi này, còn về phần ngoài việc hoàn thành mục tiêu căn bản này ra, có thể thuận tay dắt dê đạt được những mục đích khác hay không, thì cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể mà xét rồi.
Phương Quốc Cường tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại quyết định không nói ra. Nhưng trong lòng hắn không kìm nén được, do dự rất lâu mới nói thẳng ra:
- Bọn chúng đều là người của triều đình đế quốc Đường Xuyên, chúng … chúng ta chẳng phải là muốn đối kháng với triều đình sao? Cần những kẻ này để làm gì?
Vương Lê Minh cũng có chút phản cảm với việc Phương Quốc Cường mau lẹ cái xưng thành “chúng ta”, nhưng không nói ra ngoài.
Nhân phẩm của Phương Quốc Cường c
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương