Dương Túc Phong trở lại phủ Nham Long lúc ba giờ rạng sáng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Nửa đêm ở phủ Nham Long vô cùng yên tĩnh, bên ngoài tối đen như mực. Chiến tranh đã qua đi hơn mười ngày, nhưng cho dù là ở trong bóng tối, vẫn có thể chứng kiến rất nhiều dấu vết chiến tranh, chiến trường vẫn còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi đều là vũ khí bị hư hỏng và quân kỳ rách nát, ngược lại thi thể binh lính cùng ngựa chiến đều đã được xử lý rất nhanh rồi, nếu không sẽ dẫn tới dịch bệnh, trên tường thành lúc này còn có thể chứng kiến dấu vết tên bắn. Bên trong thành, thảm hại hơn, phần lớn nhà cửa đều đã bị phá hủy trong chiến tranh, gạch ngói vỡ nát chất thành từng đống ngổn ngang còn chưa được dọn sạch, làm tắc nghẽn rất nhiều con đường. Trước lúc trận chiến nổ ra, dân cư phủ Cao Trữ đều bị Ma Ni giáo có kế hoạch cho sơ tán rồi, sau này chiến tranh chấm dứt, quân Lam Vũ bỏ ra không ít sức lực mới tìm được bọn họ đem về, nhưng những cư dân này, hầu như đã bị Ma Ni giáo mê hoặc tuyên truyền những điều không đúng, nên mắt như mù tai như điếc, đối với quân Lam Vũ chỉ tồn tại địch ý, thậm chí có người vẫn lét lút khiêu khích quân Lam Vũ, khiến cho trong nội bộ quân Lam Vũ có một số người vốn chủ trương xóa sổ thành phố, muốn một đao tiễn những kẻ ngoan cố không chịu thay đổi này đến nơi gọi là thiên đường, để tha hồ tiếp nhận cái gọi là con đường khai sáng của đại thần Ma Ni giáo chỉ dẫn. Nào ngờ bị Dương Túc Phong ngăn lại, không phải hắn không dám ra tay, mà cảm thấy là không cần thiết. Hiện tại, trong thành phủ Cao Trữ dân cư còn sót lại không đầy ba bốn vạn người, đợi đến lúc quân Lam Vũ tùy tiện đưa mười hay hai chục vạn người đến định cư nơi đây, lúc ấy có thể dễ dàng xóa sổ những kẻ này. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Trong thâm tâm Dương Túc Phong đã sớm nghĩ kỹ rồi, những người tình nguyện chuyển đến địa khu Mỹ Ni Tư có dân chúng cao nguyên Huyết Sắc, còn có đám tàn dân còn sót lại của vương quốc Cơ Địch Nỗ do bọn Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh. Đều có thể bắt đầu an cư lạc nghiệp ở phủ Cao Trữ (phủ Nham Long), những người này, hầu hết đều không có cảm tình với Ma Ni giáo, dân số của bọn họ càng nhiều, thì Ma Ni giáo càng có ít cơ hội phục hồi lại địa vị của chúng ở mảnh đất này. Dương Túc Phong còn chưa biết giáo chủ Tuyền Tu Hoằng của Ma Ni giáo đã tự sát chết rồi nên vẫn còn có chút lo lắng không yên. Đối với lực lượng của tông giáo vẫn còn rất nhạy cảm, cực kỳ kiêng kị sự trở lại của Ma Ni giáo. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong đến hoàn toàn không làm kinh động đến số dân cư ít ỏi nơi đây, thậm chí không hề có một thường dân nào cảm thấy được sự xuất hiện của một nhân vật lớn đến phủ Nham Long vào lúc canh ba nửa đêm. Dương Túc Phong cho dù đi đến bất cứ nơi nào, đều đến một cách âm thầm lặng lẽ, sau đó cũng im ắng mà rời khỏi, hắn vốn là kẻ không thích cảnh tượng hai bên đường người chen chúc nhau hoan hô chào đón, lần trước đến Tô Khắc La đã xảy ra tình huống này, phát hiện cảm giác khó chịu cho nên về sao có ý thức tránh lặp lại. Sở thích này của hắn được bộ phận bảo vệ nhiệt liệt ủng hộ. như vậy công tác bảo vệ an toàn cho hắn sẽ giảm bớt áp lực được rất nhiều. Điện Tu La đã gần như trở thành khu vực cảnh giới nghiêm ngặt của quân Lam Vũ, nơi này được bao vây bởi đội quân dã chiến quân Lam Vũ, lại còn có đội quân cảnh vệ chuyên môn đóng quân. Trạm canh gác dày đặc trong vòng phạm vi ba dặm, nhân viên ra vào đều phải kiểm tra kỹ càng, hết sức nghiêm túc. Sau khi tân cục trưởng cục an toàn quốc gia là Thượng Tà nhậm chức, thì công việc của khía cạnh an toàn được thực hiện rất chính quy, rất quy củ, chuyên nghiệp, mang lại hiệu quả cao, do biểu diện xuất sắc của lão già này. Sương Nguyệt Hoa cũng tâm phục khẩu phục, đầu óc được thảnh thơi đôi chút, cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Gần đây, tình hình gián điệp nước ngoài và chuyên viên hoạt động trong khu vực thuộc quyền khống chế của quân Lam Vũ càng lúc càng trở nên phức tạp, quân Lam Vũ lập tức thành lập một ngành mới chuyên môn túc phản, đặc biệt phụ trách chiến đấu đặc công với gián điệp nước ngoài, do Phong Chi Xã đảm nhiệm vị trí lãnh đạo. Ngành này trong biên chế, được liệt vô một bộ phận của cục an toàn, tiếp nhận chỉ đạo của cục an toàn về mặt nghiệp vụ, nhưng thực chất Phong Chi Xã chỉ chịu trách nhiệm trước Dương Túc Phong, cơ cấu tổ chức hành động ngành túc phản có biệt hiệu là “Hắc ngục minh phong”, bởi vậy, thành viên ngành gián điệp và phản gián điệp quân Lam Vũ cũng được đặt tên là đội quân Hắc ngục minh phong. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Đồng thời, trong số thuộc hạ của cục an toàn, quân Lam Vũ thành lập nên một cục chuyên môn làm nhiệm vụ bảo mật, do Cận Vũ đảm nhận chức vụ cục trưởng, chuyên phụ trách công tác giữ bí mật cho những hạng mục quan trọng. Theo tình hình chiến sự ngày một mở rộng, quân Lam Vũ được lập được chiến công càng lúc càng nhiều, Lam Vũ quân từ một cái tên vô danh tiểu tốt không ai hay biết nay đã trở thành tiêu điểm của bao cặp mắt chú mục theo dõi, các loại vũ khí trang bị, các công cụ liên lạc của quân Lam Vũ đều trở thành mục tiêu thu hút sự chú ý của ngành gián điệp nước ngoài, nhất là súng ống, đạn dược cùng kỹ thuật thông tin vô tuyến điện chính là mục tiêu tấn công của ngành gián điệp của nước Mã Toa. Phong Chi Xã nhậm chức không đầy một tháng, đã bắt được hơn ba mươi gián điệp nước Mã Toa, thậm chí còn phát hiện có một số nhân viên bên quân Lam Vũ bị nước Mã Toa mua chuộc làm nội gián cung cấp thông tin, có một bộ phận thông tin mật bị tiết lộ, đã giúp quân đội nước Mã Toa đẩy nhanh quá trình cải thiện chế tạo súng trường. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Càng tiến vào bên trong điện Tu La, trạm canh gác của quân Lam Vũ ít đi rất nhiều, ở bên trong này, trạm canh gác rất thưa thớt, chỉ có cảnh vệ quân Lam Vũ của các trạm canh gác ngầm và lưu động thay phiên nhau canh gác, trong đó chủ yếu là trạm gác ngầm, phần lớn cảnh vệ quân của các trạm gác ngầm là những tay súng bắn tỉa. Sương Nguyệt Hoa, Tiết Tư Khỉ, Tô Phỉ Mã Vận và Đan Nhã Huyến thay phiên nhau phụ trách chỉ huy, vị trí trạm gác ngầm chỉ có những người trong đương làm nhiệm vụ mới biết mà thôi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Có lẽ là do thói quen từ trước nên Dương Túc Phong không thích chứng kiến cảnh canh gác vòng này vòng khac rậm rạp, nhất là ở khu vực sinh hoạt. sau khi bước vào bên trong điện Tu La, quả nhiên không còn thấy trạm canh gác lấp ló nữa, tâm tình vì vậy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sánh vai cùng Đan Nhã Huyến, Dương Túc Phong lặng lẽ trở về chỗ ở tạm thời của mình. Do Thập Tứ công chúa đến đây nên toàn bộ khu vực kể cả những nơi vốn bị phong bế của điện Tu La đều bị mở toang, từng căn phòng một đều bị khám xét kỹ lưỡng từng chi tiết một, chắc chắn là không có bất gì mối nguy hiểm gì, người phụ trách công tác kiểm tra là U Nhược Tử La cho nên có thể yên tâm tuyệt đối vào độ an toàn. Mặc dù điện Tu La được xây dựng chơi vơi trên sườn núi, nhưng hòn non bộ, ao sen, hồ cá, đình đài lâu tạ có không ít, thậm chí lại cỏn có vẻ hết sức chuyên nghiệp. Bên trong các giáo đồ của Ma Ni giáo có rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp, tỉ mỉ sáng tạo nên cái đình viện này. Chỉ riêng một cái đình viện này thôi cũng chính là kiến trúc tinh xảo, đẹp đẽ nhất mà Dương Túc Phong đã nhìn thấy từ trước tới nay. ??? Đan Phượng hành cung và hoàng cung Tô Khắc La đều không bì kịp, đình viện trong vương cung của Lỗ Ni Lợi Á so với nơi này quả là một trời một vực. Bên trong đình viện có một thiếu nữ yêu kiều, đứng lặng yên như pho tượng, xoay lưng về phía Dương Túc Phong, một thân một mình ngắm sông nước trước đình viện, rồi lại dõi lên bài trời đêm mà ngắm sao trời. Đêm nay tinh tú rất mỹ lệ, vầng trăng đầu tháng cong cong lưỡi liềm, cộng thêm vô số ánh sao lấp lánh, càng thêm long lanh rưc rỡ. Trăng thanh gió mát, tinh tú lung linh, quả thật là một đêm trăng thơ mộng, quyến rũ lòng người. Bước lại gần, bọn Dương Túc Phong đột nhiên phát hiện, người con gái đang đứng yên như tượng kia chính là Cung Tử Yên. Không ai có thể nhận ra Cung Tử Yên từ phía sau. Bởi vì nàng cũng giống như Phương Phỉ Thanh Sương, lúc đứng yên bất động sẽ sử dụng võ công thâm hậu thay đổi dáng vẻ bề ngoài, khiến cho người khác dễ sinh ra ảo giác, cảm thấy làm cách nào cũng không sao thấy được rõ thân ảnh, thế nhưng chính do con mèo Ba Tư trắng muốt đang cuộn tròn ngoan ngoãn dưới chân nàng đã vô hình chung làm bại lộ thân phận của nàng. Con mèo Ba Tư có bộ lông trắng tinh này có tên gọi là “Tiểu Bạch”, đã lâu rồi không thấy xuất hiện trước mặt Dương Túc Phong, nhớ lại lúc mới gặp trong gian phòng của quán rượu Đế Hào ở cảng Mỹ Ni Tư, lúc nhìn thấy nó, bản thân cảm thấy nó quả thực hết sức đáng yêu, chỉ có điều chủ nhân của nó thật chẳng ra làm sao cả, gặp mặt là hung hăng đánh cho y một trận không thèm nói tiếng nào, từ đó về sau chưa hề bộc lộ vẻ mặt dễ chịu một chút trước mặt y, bây giờ cũng không biết nàng lại đang suy nghĩ điều gì. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Không biết tại sao trong lòng Dương Túc Phong có chút linh tính, bèn rảo bước đi tới. Đan Nhã Huyến sắc mặt có chút lạ lùng, len lén rời đi. Dương Túc Phong âm thầm đi tới phía sau lưng Cung Tử Yên, nàng chưa biết có người đến, nhưng con mèo trắng Ba Tư hiền lành của nàng đã từ bên chân của nàng chạy lại, phe phẩy cái đuôi chạy đến bên người Dương Túc Phong, ngẩng đầu nhìn hắn, nó muốn bò đến dụi dụi vào chân hắn nhưng không dám, vừa lại không nỡ tránh ra. Vì vậy, nó cũng rón rén bám theo bước chân của Dương Túc Phong, cọ cọ vài cái. Dương Túc Phong bước vào thủy đình, nhìn thử về hướng Cung Tử Yên đang dõi tầm mắt. chỉ thấy bầu trời phía tây nam mênh mông đầy sao lấp lánh, cứ như là thợ săn đang theo dõi tinh đồ, có điều hắn ko mấy rành về vị trí của sao, nên không dám khẳng định, cũng ko muốn hỏi làm gì, một hồi lâu sau mới vu vơ hỏi: “Sao nàng lại đến đây?” Cung Tử Yên không quay đầu lại, thậm chí cũng chẳng buồn cúi thấp đầu, vẫn như cũ trầm ngâm ngắm sao trời. Nhìn nghiêng một phía, nàng quả thật vô cùng xinh đẹp. cần cổ vươn cao, trắng ngần, không có chút tì vết như một miếng ngọc tinh khiết, khuôn mặt hoàn mỹ không có lời nào tả xiết, phảng phất toát ra thứ ánh sáng thần tiên, có mấy lọn tóc mượt mà tung bay theo làn gió, muốn chạm cả vào mặt Dương Túc Phong, gió đêm đưa hương thơm từ cơ thể thiếu nữ nồng nàn, thơm ngát, khiến cho Dương Túc Phong vừa mới từ khói lửa chiến trường về như được xoa dịu, ngất ngây. Thanh âm của Cung Tử Yên rất lạnh nhạt, dường như không có chút tình cảm, hờ hững nói: “Dương Túc Phong, ta đã hộ tống Thập Tứ công chúa bình yên trở về bên cạnh ngươi, người có thể đáp ứng yêu cầu của ta rồi chứ?” Dương Túc Phong gật đầu đáp: “Đương nhiên. Ta nợ ngươi ba tháng lương. Ngươi muốn trả bằng gì?” Cung Tử Yên từ từ quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mặt Dương Túc Phong. Trăng thanh gió mát, cảnh vật trong trẻo khiến cho sắc mặt của nàng cũng trở nên tinh khiết mà lạnh lùng, không một chút tì vết, thật là hoàn mỹ, làm cho người khác có cảm giác không thể xâm phạm. Ánh mắt Cung Tử Yên lạnh lẽo nhưng lại xa xăm như phảng phất u sầu, ai oán, giọng nói cũng trở nên mỏng manh, yếu ớt rất nhiều, có chút run rẩy, bất lực nói: “có phải ta muốn cái gì ngươi cũng đều đám ứng không?” Dương Túc Phong mơ hồ cảm giác hình như đêm nay Cung Tử Yên có chút đặc biệt, rất đỗi kỳ lạ, không giống như nàng thường ngày, nhưng không biết lạ là lạ ở chỗ nào, ngay cả chính bản thân hắn cũng không xác định được rõ ràng, chỉ thuần túy là cảm giác trong lòng, nên chỉ cười cười vẻ thành khẩn, nói: “Nàng nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng nàng.” Ánh mắt Cung Tử Yên có gì đó xa xăm, như thể muốn nhìn xoáy vào tâm tư của hắn, để phân biệt những lời nói này là thật hay giả. Một hồi lâu, nàng mới xoay người sang chỗ khác, khe khẽ xòe những ngón tay mảnh khảnh, thon dài, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc vừa bị gió đêm thổi rối bời, nàng tiếp tục dõi mắt nhìn về bầu trời đêm hướng tây nam, nhẹ nhàng thở dài một hơi thật sâu rồi nói với Dương Túc Phong: “Tất cả những lời ngươi nói đều là thật lòng chứ?” Tiềm thức Dương Túc Phong đưa hắn đến gần bên nàng, thân thể hai người quấn lấy nhau, nằm bên nhau, tâm hồn hòa quyện làm một, cảm nhận được sự mềm mại, mượt mà từ da thịt nàng, hắn rất thích cảm giác được chủ động như vậy, nhất là khi hắn và Cung Tử Yên ở tư thế đối diện nhau, đều phơi bày cơ thể cho đối phương mặc sức khám phá, không cần che đậy, loại cảm xúc kì quặc này giúp hắn có đủ cn đảm lại gần Cung Tử Yên. Thực tế, hắn cũng hiểu được Cung Tử Yên cũng có cảm giác như hắn, nếu không lúc hắn tự mình nhờ nàng đi bảo vệ Thập Tứ công chúa, nàng nhất định sẽ không đáp ứng vô điều kiện. Nếu là trước đây, không chừng nàng đã sớm ra tay, thẳng cánh quẳng y vào vách tường. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Càng xích lại gần nàng, hắn lại thấy Cung Tử Yên không hề có ý né tránh, ngược lại da thịt nàng dường như mỗi lúc một nóng bừng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, gấp gáp. Hắn biết âm mưu vặt vãnh của mình đã thành công rồi, Cung Tử Yên giờ đây đã không còn kháng cự lại mình, có lẽ là do tiếp xúc lâu ngày nên nảy sinh tình cảm. Chỉ tiếc là ngay chính bản thân mình cũng không có đủ can đảm, để ôm choàng lấy cái vòng eo thon nhỏ của nàng, hắn vừa suy nghĩ miên man, vừa ngượng ngùng nói: “Nàng nhìn vào mắt ta xem ta có nói dối điểm nào không?” Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Tốt lắm. Ngươi đi cùng ta đến Âm Nguyệt hoàng triều một chuyến được không!” Dương Túc Phong nhất thời ngạc nhiên, như điện giật vội vàng rời khỏi thân thể nàng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Ánh mắt sâu thẳm của Cung Tử Yên xoáy sâu vào mắt hắn như muốn đọc được từng ngóc ngách sâu kín trong tâm hồn hắn, kiểu ánh mắt bất cần quen thuộc đó lóe lên không hề che giấu, nàng lạnh lùng nói: “Thế nào? Không muốn đi à?” Dương Túc Phong không nói gì, sắc mặt lộ vẻ khổ sở. Không phải hắn không muốn đi. Mà căn bản là không đi được. Người của Lam Vũ quân khó có khả năng sẽ để hắn đi tới Âm Nguyệt hoàng triều, cứ cho là hắn âm thầm tự đi, thì cũng không thể khinh suất đi theo Cung Tử Yên đến Âm Nguyệt hoàng triều vốn là nơi ít có sự sống, nếu vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, như vậy không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Bản thân mình chết cũng chẳng sao, dù sao thì chính mình cũng đã từng chết một lần, cùng lắm thì lại lưu lạc đến một thế giới khác làm lại cuộc đời, thế nhưng bây giờ không còn giống như trước kia nữa, gia sản của Lam Vũ quân, nữ nhân trong Đan Phượng hành cung, còn có con gái bé bỏng của y, đều cần nương tựa vào y. ở thế giới trước đây, bản thân y coi thường nhất chính là mấy kẻ nhất thời nghĩ quẩn bèn nhảy lầu tự sát, như thế chính là cực đoan chối bỏ trách nhiệm với bản thân. Đi đến địa khu Âm Nguyệt hoàng triều cũng thế, cũng là một hình thức trốn tránh nghĩa vụ với bản thân, trốn tránh trách nhiệm với quân Lam Vũ. Cung Tử Yên se sẽ cúi sát đầu lại, sắc mặt rất kỳ lạ, giống như là giận mà không phải là giận. thoạt nhìn tưởng đang cười mà lại không phải cười, có chút châm chọc, lại cũng có chút chua xót. Sắc mặt biến hóa như ngày tháng mười, nói biến là biến, nàng đột nhiên kề sát lỗ tai của hắn, cực kỳ dịu dàng dùng thanh âm rất êm ái du dương đầy sức hấp dẫn thỏ thẻ với hăn: “Ngươi thật sự không muốn đi à?” Dương Túc Phong ngửi được hơi thở thơm tho như hoa lan của thiếu nữ, lại còn mùi thơm cơ thể như muốn thấm vào lục phủ ngũ tạng, trước mắt lại hiện lên hình ảnh nàng lúc không một mảnh vải che thân, nhất thời tim đập dồn dập, cơ hồ khó có thể áp chế ngọn lửa dục vọng đang ngùn ngùn trong lòng, cuối cùng phải cắn thật chặt bờ môi. Lấy ngữ khí mềm mỏng mà đàng hoàng nói: “Cung cô nương, nàng không nên làm khó ta, ta không thể đi được. căn bản là ta không thể rời khỏi phạm vi khống chế của quân Lam Vũ, về điểm này, nàng còn nắm rõ hơn ta, các nàng quy định ba mươi điều cần phải chú ý trong mười nguyên tắc lớn, e rằng nàng cũng không thể quay mặt làm ngơ…” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Cung Tử Yên tiếp cận càng lúc càng gần, đôi môi đỏ ướt át như muốn đụng phải vành tai Dương Túc Phong, thủ thỉ như muốn rót mật vào tai hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn mạo hiểm một lần sao?Ngươi chính là vị khách mà Nghi Hoa cung chúng ta trân trọng nhất, chúng ta sẽ chọn những thứ đồ thượng hạng nhất để chiêu đãi ngươi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngươi cung điện xa hoa nhất để ngươi ngơi nghỉ, dâng lên cho ngươi sơn hào hải vị, mỗi đêm đều có một nữ nhân xinh đẹp nhất, thuần khiết nhất hầu hạ giấc ngủ của ngươi…” Dương Túc Phong rốt cuộc không cách nào tự chủ được trước sức hấp dẫn chết người này, không thể không thô bạo lùi lại mấy bước, duy trì khoảng cách với Cung Tử Yên. Nếu đổi lại là Phượng Lam Vũ hay là Y Địch Liễu Lâm Na, thì giờ này hắn đã y chang như con sói đói phát tiết dục vọng của mình, nhưng đáng tiếc là người nữ nhân đang đứng trước mắt y đã hết lần này đến lần khác hung hăng quật y ngã nhào, thiếu chút nữa là ngất xỉu, nếu mạo phạm nàng, thì không biết nàng sẽ ra tay một phát ném mình xa tới đâu, ắt là ném xuống hồ cá ở dưới kia, nên đành hết sức kiềm chế bản thân, vẻ khổ sở cười như mếu nói: “Cung cô nương, nàng tuyệt đối không nên quyến rũ ta…ta thật sự không cưỡng lại được đâu…Hắt xì!” Đêm về khuya gió lạnh, hắn không mặc áo khoác, đương nhiên nhiễm lạnh ……hắt xì một cái, thiếu chút nữa là nước mũi văng trúng người Cung Tử Yên. Cung Tử Yên móc ra chiếc khăn tay màu tím nhẹ nhàng áp sát vào, cẩn thận giúp hắn lau mũi, mùi hương từ chiếc khăn tay màu tím thoang thoảng tựa hồ mùi thơm của Tử La Lan, khiến người ta có chút đê mê, cước bộ cũng lảo đảo, Cung Tử Yên hết mực dịu dàng nói khẽ: “bên ngoài lạnh, nếu ngươi không ngại thì đến phòng của ta…” Dương Túc Phong cảm giác được Cung Tử Yên có chút lạ lùng, sắc mặt tú lệ, có chút ửng đỏ, ánh mắt cũng dịu dàng khác thường, sự e ấp và ngượng ngùng của thiếu nữa đan xen vào nhau. Khiến cho những động tác của nàng tỏ ra rất mâu thuẫn, nếu là người nữ nhi khác, Dương Túc Phong nhất định đã bủn rủn tay chân, không cách nào kháng cự trước sự hấp dẫn, vẻ đẹp lôi cuốn của mỹ nhân, nhưng đây lại là Cung Tử Yên, lần trước bị ném không nhẹ, quả thật có chút sợ hãi…. Cung Tử Yên nhận ra Dương Túc Phong có vẻ khác thường, nhẹ nhàng cất chiếc khăn tay màu tím, ánh mắt u hoài nói: “Ngươi xem ta đang làm gì?” Dương Túc Phong ho khan hai tiếng, ấp a ấp úng nói: “Đêm nay nàng thật ôn hòa, nhu mì, ta thấy không quen…” Sắc mặt Cung Tử Yên càng thêm đỏ bừng, ửng đỏ đến nỗi chẳng khác gì một quả táo chín nẫu, tươi ngon, ngọt lịm khiến người ta chỉ muốn hôn lên khuôn mặt ấy một cái, trong lòng Dương Túc Phong cũng đang khao khát điều tương tự, đáng tiếc là không dám hành động. Cung Tử Yên nhẹ nhàng cúi đầu, dáng vẻ nhẫn nhục yếu đuối, giọng nói có chút xót xa: “Ngươi đừng bới móc nỗi khổ của ta, ta bây giờ không dám đánh người nữa rồi, ngày hôm nay không giống với ngày trước nữa, ngươi bây giờ đã hơn hẳn ngày xưa, ngươi có còn nhớ không, ta đã từng mưu sát ngươi ba lần, chỉ mong là ngươi không để bụng kết thù…” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong từ từ nhíu mày lại, có chút kinh ngạc nói: “Trong lời nói của nàng dường như có ẩn ý?” Cung Tử Yên khe khẽ hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta đại diện cho Nghi Hoa cung muốn thương lượng với ngươi một việc, không biết ngươi có sẵn lòng mà nghe không?” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong nghi ngờ nhìn nàng, cảm thấy bộ dạng của nàng không giống một kẻ đang nói dối, vì vậy gật đầu nói: “Vậy nàng đến phòng của ta đi.” Phòng ngủ và thư phòng của Dương Túc Phong cùng một chỗ với nhau, vốn là nơi ở của giáo chủ Ma Ni giáo - Tuyền Tu Hoằng, về cơ bản vẫn được bảo trì nguyên vẹn như ban đầu, chỉ có chăn chiếu, mền gối là được thay mới. Phòng ngủ và thư phong của Tuyền Tu Hoằng thoạt nhìn có vẻ rất rộng, nhưng nội thất lại rất đơn sơ, trên vách tường cũng không có bất kỳ đồ vật trang trí nào, chỉ lơ thơ vài bức họa, mặc dù thoạt nhìn cũng khá bắt mắt, nhưng ngay cả Dương Túc Phong cũng đều nhìn ra đấy đều là tranh nhái, giá trị cao nhất là năm kim tệ mà thôi. Đồ vật bài trí trong thư phòng lại càng đơn sơ, mộc mạc, chỉ có một cái bàn gỗ lim, ngoài ra chẳng còn đồ dùng gì khác, có vẻ cực kỳ thô mộc nhưng như thế lại hợp với sở thích của Dương Túc Phong. Xem ra giáo chủ Ma Ni giáo Tuyền Tu Hoằng thật ra là một người cực kỳ tuân thủ thanh quy giới luật, nhưng do bề ngoài lộng lẫy xa hoa của điện Tu La đã khiến cho người ngoài nhìn vô sinh hiểu lầm, cho rằng hắn là một người ưa vật chất. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Lúc Dương Túc Phong bước vào thư phòng, Cung Tử Yên tần ngần một lúc nơi bậu cửa, rồi len lén hít một hơi dài muốn áp chế cảm xúc đang dâng trào, Dương Túc Phong không cảm nhận thấy, lúc hắn vào, bèn cho người cảnh vệ lui ra, đêm nay phụ trách theo sát báo vệ hắn là Tiết Tư Khỉ, nàng thấy Cung Tử Yên đi cùng Dương Túc Phong, chính mình cũng được nhẹ gánh, mừng rỡ khoát tay ra hiệu cảnh vệ lui xuống, chính mình cũng rời đi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Cung Tử Yên nằm xuống chiếc tràng kỷ bằng gỗ lim, tâm trạng của nàng lúc này quả thực không phải là dễ nhìn, tâm trạng có vẻ khá là sa sút, hình như không còn muốn che giấu bất cứ điều gì trước mặt Dương Túc Phong, cứ như muốn ra sao thì ra, giày cũng hờ hững buông lơi, để lộ ra đôi bàn chân trần trắng nõn. Vốn dĩ đi đâu nàng cũng thích để chân trần mà đi, sau này ở bên cạnh Dương Túc Phong mới bắt đầu có thói quen đi giày dép. Con mèo Ba Tư trắng muốt đang cuộn tròn yên lặng trên bờ vai của Cung Tử Yên. Dường như cũng mơ hồ cảm nhận được tâm trạng chủ nhân của nó không được vui, cho nên khôn ngoan giữ yên lặng tuyệt đối, ngoại trừ thi thoảng giơ bộ vuốt lên cào cào trước mặt ra thì hoàn toàn không nhúc nhích. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong tự mình rót hai chén nước, một chén mời Cung Tử Yên, một chén đưa cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng giống người, biết bưng chén uống nước, làm cho người ta không thể không bội phục sự thông minh của nó. Con mèo Ba Tư, có vẻ khát nước nên uống ừng ực. Nhưng Cung Tử Yên không có tâm trạng uống nước, chỉ có bưng chén nước trầm tư không nói. Phủ Cao Trữ không có đèn điện gì hết, chỉ có ánh nến lung linh, lập lòe, mờ mờ ảo ảo chiếu rọi khiến cho nàng thêm xinh đẹp bội phần. Dương Túc Phong chưa từng chứng kiến cảnh tượng nàng sa sút tâm tư đến như vậy, không khỏi tò mò quan sát nàng mấy bận.Cung Tử Yên rất thích mặc trang phục màu tím, sắc tím hòa lẫn với màu lông trắng muốt của Tiểu Bạch, quả thật vô cùng hài hòa, đẹp mắt Dương Túc Phong cũng rót một chén nước cho mình uống cho thông cổ họng. Thuận tay lật lật mấy văn bản đang bày trên bàn trước mặt, chủ yếu là những văn bản tố cáo Phong Chi Xã, Phong Chi Xã vừa mới nhậm chức được không lâu đã bắt được không ít gián điệp nước Mã Toa, nhưng đồng thời cũng lật tẩy, thanh trừng không ít gián điệp bên trong quân Lam Vũ. Hơn nữa còn được Dương Túc Phong cho phép, nên sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn xử lý mười mấy người, một số người không hiểu chuyện, cho rằng Phong Chi Xã đang thanh trừng bừa bãi, khiến cho lòng người hoảng loạn. ùn ùn gửi thư trách cứ cấp trên, yêu cầu Phong Chi Xã giải thích nguyên nhân, nhưng Phong Chi Xã không thèm để tâm đến bọn họ. vẫn cứ chuyện ta ta làm Thấy việc nào quan trọng là lại tự mình đứng ra đảm nhận giải quyết từ đầu đến cuối. Chuyện của Phong Chi Xã làm chỉ có mình hắn biết, người khác không ai hay, động tác của hắn lại rất quyết liệt?? Dương Túc Phong trầm ngâm một hồi lâu. Vẫn không nghe Cung Tử Yên nói gì, cho nên hắn gom những tư liệu đang bày trước mặt lại, chậm rãi hỏi: “Cung cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Nghi Hoa cung xảy ra chuyện gì nan giải lắm hay sao?” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Thần sắc Cung Tử Yên rất khổ tâm. Thở dài một hơi vẻ bất đắc dĩ, nàng ôm Tiểu Bạch vào lòng, mơ màng vuốt ve bộ lông trắng mượt của nó, chần chờ một hồi lâu mới thong thả nói ra đầu đuôi câu chuyện. Thì ra, cung Nghi Hoa thật sự gặp phải rắc rối không nhỏ. Bởi vì hoàng triều Âm Nguyệt ở một vị trí rất xa xôi, hơn nữa giao thông đi lại không mấy dễ dàng, cho nên rất ít biết về hoàng triều Âm Nguyệt, chỉ nghe tương truyền, khắp nơi trên mảnh đất này đâu đâu cũng có vàng bạc, đâu đâu cũng có mỹ nữ. Trên thực tế, địa khu hoàng triều Âm Nguyệt cũng không đến mức giàu có như vậy, nhưng tài nguyên rất phong phú, khả năng tìm được mỏ vàng nguyên chất là rất lớn, tuy nhiên cũng cần phải bỏ ra khá nhiều công sức, do nguyên nhân khí hậu nên nhan sắc nữ nhi ở đây quả thực khá đẹp, nhưng nữ nhi xấu xí, tầm thường cũng không ít. Phong tục tập quán ở đây cơ bản là không cho nữ nhi xấu xí đi lại bên ngoài, cho nên mọi người nhìn thấy được đều là nữ nhi xinh đẹp kiều diễm. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Hoàng triều Âm Nguyệt cũng không phải là một khu vực hoàn chỉnh, cơ cấu bộ máy chính quyền của nơi này rất lỏng lẻo, hoàn toàn không theo chế độ trung ương tập quyền tức là quyền lực tập trung trong tay triều đình mà ngược lại thế lực địa phương và thế lực bộ lạc rất lớn, vương triều truyền thống của Âm Nguyệt hoàng triều đã suy sụp mấy trăm năm nay, thế lực địa phương và thế lực bộ lạc về cơ bản cũng không coi ra gì, Nghi Hoa cung là một trong những thế lực địa phương hùng mạnh nhất vốn dĩ cũng không thèm để ý đến sự tồn tại của vương thất. Trong quá khứ hơn một trăm năm, bởi vì thế lực cung Nghi Hoa lớn mạnh, nên có một lần Nghi Hoa cung đã lật đổ vương thất truyền thống của Âm Nguyệt hoàng triều, trở thành kẻ thống trị hợp pháp của địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, cai quản vận mệnh của hớn một ngàn bảy trăm vạn dân cư trên mảnh đất này, song, những ngày tháng tươi đẹp không kéo dài lâu, một loạt chính sách sai lầm của Nghi Hoa cung đã kéo theo sự mâu thuẫn, chia rẽ bên trong, Nghi Hoa cung dần dần mất đi địa vị thống trị, một lần nữa biến thành một thế lực địa phương mạnh nhưng chưa đủ năng lực để khống chế toàn bộ địa khu Âm Nguyệt hoàng triều. Tuy nhiên điều phiền toái nhất không phải là chuyện này. Mà là tân nữ vương vừa mới nhậm chức của hoàng triều Âm Nguyệt - An Lạp Lệ Lôi. Từ lúc An Lạp Lệ Lôi nhậm chức nữ vương của hoàng triều Âm Nguyệt, y ngay lập tức cho chỉnh đốn vương thất, tăng mạnh thế lực, huấn luyện quân đội, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để mượn sức hoặc tấn công thế lực khác. Y dựa vào nhưng tay sai có võ công cao cường ám sát không ít nhân vật lãnh đạo của các thế lực địa phương có nâng đỡ cho Nghi Hoa cung. An Lạp Lệ Lôi áp dụng một thứ sách lược vô cùng hiệu quả, đó chính là tập trung đả kích Nghi Hoa cung, nhưng lại hòa hoãn, trấn an các thế lực địa phương khác, thoát chốc đã dồn Nghi Hoa cung thành mục tiêu đối lập với vương thất hoàng triều Âm Nguyệt. dưới thủ đoạn giật dây hèn hạ của An Lạp Lệ Lôi, thực lực to lớn của Nghi Hoa cung dần dần bị tan rã, hiện nay đã không còn hùng mạnh như trước, lần lượt các thế lực địa phương khác khiếp sợ uy thế của An Lạp Lệ Lôi, không dám viện trợ cho Nghi Hoa cung, khiến cho tình cảnh của Nghi Hoa cung ngày một thêm khốn đốn. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong hồ nghi nói: “Các nàng dùng võ công của cung Nghi Hoa, mà cũng không đối phó nổi An Lạp Lệ Lôi hay sao?” Cung Tử Yên thống khổ nói: “Quả thật là chuyện hoang đường. Nhưng ta không thể không đem chân tướng nói cho ngươi biết, đây là sự thật.Các sư phó của ta cho dù đã sử dụng cả biện pháp không lấy gì làm hay ho là xa luân chiến, nhưng cũng không có cách gì giết được An Lạp Lệ Lôi, ngược lại còn bị nàng đả thương…” Căn cứ vào lời của Cung Tử Yên, võ công của An Lạp Lệ Lôi không biết từ đâu mà đến, ngay cả võ công của cung Nghi Hoa cũng không tài nào áp chế được. Ngược lại võ công của cung Nghi Hoa còn bị khắc chế. Nhưng điểm mạnh của An Lạp Lệ Lôi không phải là ở võ công của nàng, mà là năng lực tổ chức của nàng. Nàng đào tạo một số người mặc dù không nhiều lắm nhưng trở thành là đội quân vô cùng tinh nhuệ, chuyên môn tranh đoạt địa bàn của cung Nghi Hoa. Chiêu này của nàng đánh trúng điểm yếu cung Nghi Hoa. Bởi vì cung Nghi Hoa quân đội cũng không nhiều lắm, tạm thời chỉ có cơ cấu các đệ tử thành một tiểu đội, ở phương diện huấn luyện và chỉ huy theo kiểu quân đội chính qui thì lại càng sơ sài, đội quân thành lập vội vàng như thế căn bản không phải là đối thủ của quân đội bên An Lạp Lệ Lôi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Hơn nữa, hiện giờ cung Nghi Hoa vừa lúc bị bao vây hoàng thành. Đệ tử xuất sắc nhất là Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đã không còn. Tiêu Tử Phong không còn chút tình cảm gì đối với cung Nghi Hoa, căn bản sẽ không quan tâm đến chuyện hoàng triều Âm Nguyệt mà võ công Cung Tử Yên so với Tiêu Tử Phong rõ ràng thấp hơn một bậc, cũng không phải là đối thủ của An Lạp Lệ Lôi. Qua nhiều lần giao chiến, quân đội cung Nghi Hoa bị tổn thất rất lớn, lần trước Dương Túc Phong trợ cấp vũ khí cho các nàng rất nhiều nhưng một nửa rơi vào tay An Lạp Lệ Lôi, vì vậy tình thế nghịch chuyển, cung Nghi Hoa rơi vào tình cảnh ngày càng bất lợi. Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi: “An Lạp Lệ Lôi là ai?” Hắn đối với võ công không hiểu rõ lắm, chỉ biết là ngoài trời lại có trời, người giỏi lại có kẻ giỏi hơn, An Lạp Lệ Lôi đại khái là trường hợp như thế. Nhưng điều hắn lo lắng là số vũ khí hiện tại đang ở đâu. Không cần phải nói, sau khi An Lạp Lệ Lôi có được số súng pạc-hooc, nhất định sẽ như hổ thêm cánh, hơn nữa rất có thể một bộ phận súng bị cướp có thể đã bị chuyển tới nước Mã Toa, thông qua tháo rời máy móc nghiên cứu bộ phận súng, có thể lấy được rất nhiều tư liệu kỹ thuật. Cung Tử Yên nói, hiện tại cung Nghi Hoa đã dốc toàn lực truy bắt An Lạp Lệ Lôi, nhưng không phát hiện bất cứ đầu mối nào có giá trị. Cứ như nàng ta đã hoàn toàn bốc hơi không một dấu vết vậy. An Lạp Lệ Lôi hoàn toàn không để lại chút tăm hơi nào, cung Nghi Hoa truy tìm đầu mối quá khứ cũng không tìm được bất cứ chuyện gì. Dương Túc Phong cau mày nói: “Sao các ngươi không đi hỏi Ngu Mạn Ái?” Ngu Mạn Ái chính là người lần trước chuyển hàng cho An Lạp Lệ Lôi, hẳn là nàng ít nhiều cũng biết một ít tin tức. Song rất đáng tiếc, theo lời Cung Tử Yên nói nàng đã nhiều lần liên lạc với Ngu Mạn Ái, nhưng Ngu Mạn Ái nói thực sự không biết tăm tích của An Lạp Lệ Lôi. Bởi vì chính An Lạp Lệ Lôi là người chủ động tìm tới nàng. Giao dịch Đông hải đường phải giữ bí mật tất cả, bao gồm bảo tiêu ở bên trong. An Lạp Lệ Lôi muốn tìm nàng là chuyện dễ dàng, nhưng thực sự nàng không biết tăm tích của An Lạp Lệ Lôi. Cung Tử Yên rất lo lắng, An Lạp Lệ Lôi sau lưng có thể đã cấu kết với nước Hải Thiên Phật, do vấn đề giáo quy nên nước Hải Thiên Phật và cung Nghi Hoa không được hòa thuận, hai bên đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, võ công của nước Hải Thiên Phật khắc chế rất nhiều võ công cung Nghi Hoa, chính điểm ấy đã biểu hiện rất rõ ràng trên người An Lạp Lệ Lôi. Hơn nữa, võ công An Lạp Lệ Lôi rất đặc biệt, chỉ sử dụng đao, đặc điểm này ở nữ nhi phi thường hiếm thấy. Cung Tử Yên đoán được nàng cùng nước Mã Toa có quan hệ thân mật. An Lạp Lệ Lôi có khả năng đã học được loại đao thuật của Vũ Văn gia nước Mã Toa. Nhắc đến loại đao thuật lợi hại nhất thiên hạ phải kể đến hoàng đế Mã Toa là Vũ Văn Chấn Thiên, quả thật danh bất hư truyền, Tu La Hóa Huyết Đao của hắn, chính là loại võ thuật đệ nhất thiên hạ. Nếu như được Vũ Văn Chấn Thiên thu nạp làm đệ tử, đương nhiên võ công của An Lạp Lệ Lôi phải rất phi phàm. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong lẩm ba lẩm bẩm: “Nước Mã Toa”, bèn lập tức đề cao cảnh giác. Nếu như An Lạp Lệ Lôi thật sự đến từ nước Mã Toa hoặc có liên lạc mật thiết với nước Mã Toa, thì chuyện hoàng triều Âm Nguyệt phức tạp hơn rất nhiều. Nơi này không còn đơn thuần là địa bàn tranh đoạt giữa vương thất hoàng triều Âm Nguyệt và cung Nghi Hoa nữa, mà sẽ là địa bàn tranh đoạt của nước Mã Toa cùng quân Lam Vũ, ý nghĩa chiến lược rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Tạm thời Dương Túc Phong vốn không có nhã ý liên minh nhúng tay vào chuyện của hoàng triều Âm Nguyệt, dù sao nơi đó rất xa xôi, khoảng cách giữa trụ sở hậu cần tiếp tế và quân Lam Vũ cũng rất xa. Trước mắt lực lượng quân Lam Vũ cũng không đủ để vươn tầm khống chế đến tận nơi đó, phải phái quân đội quân đến đó chinh chiến, làm sao vượt qua được con đường hiểm trở, gian nan là chuyện không phải dễ dàng. Nghe nói nơi đó giăng bẫy khắp nơi, mãnh thú thường xuyên xuất hiện, người ngoài đi vào hiếm có ai trở ra được. Song, nếu thực sự nước Mã Toa có nhúng tay vào chuyện hoàng triều Âm Nguyệt thì Dương Túc Phong không thể không đề cao cảnh giác Vị trí chiến lược của hoàng triều Âm Nguyệt có thể không màng tới, nhưng tài nguyên phong phú của nơi này thì không thể bỏ qua, tài nguyên này tuyệt đối không thể để cho nước Mã Toa sử dụng. Chiến tranh là vì cái gì? Chính là vì tài nguyên nhân lực cùng tài nguyên thiên nhiên. Tài nguyên nhân lực của nước Mã Toa so với quân Lam Vũ rõ ràng hơn hẳn, nếu tài nguyên tự nhiên cũng được mở rộng ưu thế, thì sau này công cuộc tác chiến của quân Lam Vũ tại Y Lan đại lục sẽ càng thêm khó khăn. Liên tưởng đến việc gián điệp nước Mã Toa đã moi từ quân Lam Vũ không ít bí mật, về tính năng súng ống cơ bản cũng đã hoàn thiện, có thể tưởng tượng được, sau này quân Lam Vũ chiến đấu với quân đội nước Mã Toa, xem ra đã không còn chuyện ưu thế nghiêng hẳn về một bên nữa. Nước Mã Toa cùng nước Y Lan liên minh đã tăng cường thực lực song phương mạnh hơn rất nhiều. Bản thân bọn họ có công nghiệp hùng hậu cùng kỹ thuật cơ sở, một khi kỹ thuật đạt đến bước đột phá, lập tức sẽ bộc phát một lực chiến đấu rất mạnh, trở thành kẻ thù nặng ký của quân Lam Vũ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Không cần nghĩ ngợi, Dương Túc Phong lập tức quyết định phái binh tiến vào khu vực hoàng triều Âm Nguyệt, trực tiếp viện trợ cung Nghi Hoa chiến đấu. Mặc kệ chính sách của cung Nghi Hoa như thế nào, chỉ cần đối nghịch nước Mã Toa là đủ. Suy xét rất nhanh, Dương Túc Phong lập tức quyết định chuẩn bị để cho nữ vương nước Lâu La - Lô Khắc Lôi Đế Á đến giúp đỡ Nghi Hoa cung chuẩn bị đối phó hoàng triều Âm Nguyệt. Lô Khắc Lôi Đế Á vẫn muốn có được một cơ hội để thể hiện năng lực của nàng hoàn toàn xứng đáng với vị trí tân nữ vương của nước Lâu Lan, do đó nàng chính là lựa chọn hàng đầu, Lam Vũ quân muốn trực tiếp xuất binh đến địa khu của hoàng triều Âm Nguyệt cũng chỉ có một cách là xuất phát từ nước Lâu Lan. Cung Tử Yên càng khóc càng thương tâm. Hiển nhiên, những năm gần đây cung Nghi Hoa càng ngày càng xuống dốc khiến cho lòng nàng không khỏi bộn bề lo lắng. Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng thương xót, nhìn bề ngoài Cung Tử Yên mặc dù kiên cường nhưng dù sao tuổi nàng cũng còn rất trẻ, rất nhiều chuyện còn chưa có mấy kinh nghiệm, cuộc đời luôn luôn có những lúc thăng trầm, sóng to gió cả, vận mệnh có lúc ngàn cân treo sợi tóc là chuyện bình thường, nhưng mà hầu hết con người ta đều không biết phải đối mặt thế nào với những sóng gió cuộc đời như thế. Hắn biết Cung Tử Yên là cô nhi, không có tình thương yêu của cha mẹ, cho dù sống trong cung Nghi Hoa, thì cũng chỉ là quan hệ thầy trò lạnh lẽo, bất cứ sự dịu dàng ấm áp trong cung Nghi Hoa đề sẽ bị cho là lãng phí thời gian