Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 449
Đại hãn Ai Đức Mông Đa của người Tây Mông toàn thân giáp trụ, cưỡi trên Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo - loài ngựa Đại Uyển nổi tiếng trên thế giới, chậm rãi xuất hiện ở trong đội ngũ của người Tây Mông. Tựa hồ cảm nhận được không khí chiến đấu, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo tỏ ra đặc biệt kích động, không ngừng tung vó hí vang, bộ lông màu hoàng kim toàn thân dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng chói mắt, làm Phong Phi Vũ hâm mộ tới mức con ngươi như muốn lòi cả ra bên ngoài, hận không thể bắn Ai Đức Mông Đa một phát chết ngay, sau đó cướp lấy con ngựa tốt phải chọn lấy từ trong cả vạn mới có này.
Bất quá ở trên người Ai Đức Mông Đa còn có thứ thu hút ánh mắt của mọi người hơn cả con Ngân Hồ Kim Tông Hô Lôi báo ở phía dưới, đó chính là một cây Ngân Dực cung tinh xảo khéo léo nhưng uy lực vô hạn. Ngân Dực cung bởi vì hai cánh cung có màu bạc mà nổi tiếng, nhưng cũng có người nói, cây cung này bắn ra mũi tên màu bạc cho nên mới có cái tên là Ngân Dực cung. Bất kể là truyền thuyết nào, đều nói lên sự quý giá của Ngân Dực cung, trong tất cả các chủng tộc của người Tây Mông, cũng chỉ có một cây Ngân Dực cung này tồn tại mà thôi, bởi thế mới trở thành cung chuyên dụng của đại hãn người Tây Mông.
Trong truyền thuyết, uy lực của Ngân Dực cung là vô cùng, chỉ xét riêng người dùng cung mà nói, thì hai trăm năm trước, tiễn thần Hậu Dực nổi tiếng nhất của người Tây Mông, từng dựa vào cây Ngân Dực cung của đại hãn người Tây Mông, bắn một phát giết chết Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân tới xâm phạm, chấn động bốn phương, dọa cho những Long Ưng kỵ sĩ khác phải vội vàng rút lui, Ngân Dực cung cũng từ đó mà trở thành sát thủ duy nhất của Long Ưng kỵ sĩ. Chỉ tiếc rằng, từ sau khi Hậu Dực chết, liền không còn một ai có thể dùng Ngân Dực cung bắt chết Long Ưng kỵ sĩ nữa, cho dù là Tiễn Thần Na Biệt Khúc của người Tây Mông vừa mới chết đi cũng không thể phát huy được trọn vẹn uy lực của Ngân Dực cung, khiến cho nó thủy chung trở thành một điều đáng nuối tiếc.
Ai Đức Mông Đa ngồi trên Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo, tay khoác Ngân Dực cung, vai đeo Nhạn Linh tiễn, phóng ra như một mũi tên.
Người Tây Mông tức thì reo hò như sấm động, ra sức cổ vũ cho thủ lĩnh của mình.
Phía bên quân Lam Vũ, thì lại hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người Phong Phi Vũ không hiểu lắm về Ngân Dực cung, nhưng cũng biết uy lực của cây cung này này, lòng tức thì trở nên lo lắng.
Còn Dương Túc Phong, một mình đứng giữa vùng đất trống, đầu hơi hơi cúi xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước, trong tay của hắn chỉ có một cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ không cũ không mới, ngoài ra, trên người không còn vật gì đáng kể. Ánh mặt trời kéo chiếc bóng của Dương Túc Phong thật dài, trông y trở nên vô cùng gầy gò, trên thực tế, thân thể y đã hơi chút béo phì. Lặng lẽ đứng ở nơi đó, giữa đất trời phảng phất chỉ còn lại mỗi một mình y.
“Nào! Chúng ta vỗ tay theo nhịp!” Đám người Phong Phi Vũ nghe thấy tiếng hò hét của người Tây Mông càng ngày càng dữ dội, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, vì thế truyền lệnh xuống, yêu cầu mọi người vỗ tay theo nhịp, tiếng vỗ tay dần dần trở nên sôi động, cùng tiếng hò hét của người Tây Mông ngang ngửa nhau, trong thoáng chốc, không khí ở hiện trường đã đạt tới mức cao trào nhất.
Ai Đức Mông Đa thình lình dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo lập tức tung vó phóng như bay, vòng một vòng cung thật lớn rồi hướng về phía Dương Túc Phong nghiêng nghiêng xông tới, đây là cách chiến đấu tiêu chuẩn của người Tây Mông. Người Tây Mông ở trên lưng ngựa, bất kể là bắn về phía trước hay phía sau, cung tiễn bắn ra đều không thể nào đạt được uy lực lớn nhất, chỉ có từ ở phía trước nghiêng trái bốn mươi lăm độ bắn ra nhạn linh tiễn, mới có thể đạt tới tốc độ lớn nhất. Năm xưa Tiễn Thần Hầu Dực của người Tây Mông, từ phía trước nghiêng trái bốn mươi lăm độ phát tên, mũi tên bay ra ngoài ba trăm mét, làm chấn kinh cả cao nguyên Huyết Sắc,
Ai Đức Mông Đa cũng chuẩn bị ra tay ở phía trước nghiêng trái bốn mươi lăm độ, dùng một mũi tên gim chết Dương Túc Phong trên mặt đất.
Người Tây Mông hô hào như sấm động, tiếng hét hò vang động cả bầu trời.
Không thể không thừa nhận, Ai Đức Mông Đa thần tình tiêu tụy tinh thần suy sụp đúng là như con sâu đáng thương ai ai cũng có thể bức hiếp, nhưng khi hắn lấy lại dũng khí, tinh thần phấn chấn, đấu chí kích động thì vẫn còn rất khả quan. Hơn nữa, người dựa vào y phục, Phật dựa vào hào quang, Ai Đức Mông Đa trải qua trang điểm tỉ mỉ đúng là trông oai phong lẫm liệt, không thể kháng cự, tới cả đám người Phong Phi Vũ cũng đều có một loại cảm giác chính là Ai Đức Mông Đa đột nhiên “sống” lại.
Sắc mặt Đan Nhã Huyến tức thì biến thành nhợt nhạt vô cùng, một chút huyết sắc cũng không có. Nàng đang cực độ hối hận, không nên để Dương Túc Phong đi mạo hiểm, hội liên hiệp phụ nữ của Đan Phượng hành cung cấp cho nàng đầy đủ quyền lực, nàng có thể dùng cả biện pháp vũ lực trong đó để ngăn chặn Dương Túc Phong một mình mạo hiểm, để đảm bảo an toàn cho Dương Túc Phong, nhưng nàng nhất thời mềm lòng, không sử dụng biện pháp quyết đoán. Hiện giờ hối hận thì đã muộn rồi, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo của Ai Đức Mông Đa đã phóng tới phía đằng sau Dương Túc Phong nhanh như ánh chớp.
Dương Túc Phong thần sắc không đổi, cứ như đã ngủ rồi vậy, tiếng vó ngựa của Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo truyền vào đầu y hết sức rõ ràng, y có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một động tác của Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo, mặc dù chúng còn đang ở đằng sau lưng mình, nhưng mỗi một động tác của chúng đều có thể biểu hiện không sót một chút nào ở trong đầu của y. Dương Túc Phong không biết điều này là do nguyên nhân gì, nhưng y có thể cảm giác được một cách hết sức thực tế, loại cảm giác này thật quái dị, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ba trăm mét ….
Hai trăm năm mươi mét ….
Hai trăm mét …..
Ai Đức Mông Đa cách Dương Túc Phong càng lúc càng gần, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo ở phía dưới thân đã tăng tốc độ tới mức cực hạn, giống như một mũi tên sắc bén xẹt qua không trung, chỉ lưu lại khói bụi cuồn cuộn, gió bên ngoài Ai Đức Mông Đa tựa hồ cũng bị tốc độ của Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo rút sạch, gió ở xung quanh lấp vào thình thành một trận gió lốc cuốn ở đằng sau lưng ngựa, bụi đất cuốn tung lên bên trên, cực kỳ tráng lệ.
Mặc dù có lòng tin cực cao với tài bắn súng của Dương Túc Phong, nhưng quan tâm tắc loạn, đám người Đao Vô Phong và Phong Phi Vũ thần sắc đều tỏ ra vô cùng khẩn trương, Đan Nhã Huyến thì khỏi cần phải nói nữa, chừng như nước mắt cũng sắp chảy ra rồi. Bọn họ mới là lần đầu tiên nhìn thấy tốc độ của Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo, đều không khỏi có chút ngạc nhiên. Tốc độ của nó thực sự quá nhanh, nhanh tới mức căn bản là không nhìn thấy rõ bóng dáng của nó, chỉ thấy một cái bóng màu hồng xoạt một tiếng đã lao qua rồi.
Hura ! Hura! Hu ra…
Người Tây Mông đang phát ra những tiếng reo hò chỉnh tề, âm thanh chấn động làm cho màng nhĩ của Dương Túc Phong cũng cảm thấy hơi đau đau, nhưng trong đầu của y ảnh hưởng liên quan tới Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo không hề có chút mơ hồ nào, mà ngược lại càng thêm rõ ràng. Y phảng phất như có thể nhìn thấy sắc mặt của Ai Đức Mông Đa dần dần trở nên âm trầm, cánh môi cắn chặt đã rỉ ra tia máu, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo ở dưới người hắn, cứ mỗi lần hít thở không khí đều hình thành một màn hơi nước màu trắng ở chung quanh mũi, bất kể là tốc độ của nó nhanh đến thế nào thì màn hơi nước đó cũng không bị gió thổi tan đi, đúng là làm người ta kinh ngạc không thôi.
Một trăm năm mươi mét….
Một trăm ba mươi mét ….
Ai Đức Mông Đa thò tay vào ống tên, mau lẹ rút ra một mũi Nhạn Linh tiễn, mặc dù mấy năm nay sống trong nhung lụa xa hoa, còn bị rượu ngon gái đẹp ăn mòn, đã đem khí khái anh hùng và kỹ năng chiến thuật của hắn đều đã tiêu hao gần như không còn, nhưng dù sao hắn vẫn có căn bản, khi thiếu niên có nền tàng vững chắc, vào lúc này đã được thể hiện trọn vẹn, động tác rút tên vẫn còn mau chóng, cho dù là so sánh với Tiễn Thần Na Biệt Khúc thì cũng không chậm hơn là bao nhiêu.
Ngươi Tây Mông vỗ tay như sấm.
Cáp Lặc Đồ cũng có một chút nụ cười hiếm có, động tác rút tên này của Ai Đức Mông Đa, đúng là đã không làm mất mặt đại hãn của người Tây Mông. Từ đó có thể thấy, Ai Đức Mông Đa không hề giống như người ta miêu tả ở đằng sau lưng, là hai tay chỉ biết bóp nhũ phong của nữ nhân, hắn vẫn còn có một chút thực lực thật sự. Dương Túc Phong nếu biết sám hối mà nói, áng chừng đã không dám sai lầm như vậy rồi.
Quả nhiên động tác rút tên mau lẹ này của Ai Đức Mông Đa lập tức làm cho trận doanh của quân Lam Vũ bất an, hô hấp của Phong Phi Vũ trở nên gấp gáp, con mắt trợn tròn xoe, Đao Vô Phong thì hét toáng luôn lên: “Nổ súng đi! Không nổ súng đi còn làm gì nữa?”
Nhưng Dương Túc Phong vẫn cứ không hề có một động tác nào, tựa hồ y như căn bản không phát hiện đã Ai Đức Mông Đa đã tới đằng sau lưng mình vậy, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ở trong tay y vẫn cứ lười nhác dựng ngược, họng súng hướng xuống dưới, ánh mặt trời đem cái bóng của Dương Túc Phong và cái bóng của khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xếp chồng lên nhau. Sau đó khẽ tách ra một chút, nhìn từ trên cái bóng, Dương Túc Phong trông cứ giống như một ông lão gần đất xa trời đang chống gậy vậy.
Vào lúc này Ai Đức Mông Đa đã phi tới địa phương một trăm mét ở đằng sau lưng Dương Túc Phong, hắn gọn gàng lắp Nhạn Linh tiễn lên bên trên giây cung, sau đó thân thể hơi nghiêng nghiêng về đằng sau, rồi lập tức nâng Ngân Dực cung lên, mũi tên sắc bén dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng chói mắt, ở đằng sau mũi tên còn có một hạt kim cương nho nhỏ đang phát ra ánh hào quang long lanh đủ mọi màu sắc.
Những mũi Nhạn Linh tiễn phàm là được khảm kim cương, đều là do những người có kỹ thuật nhất của người Tây Mông dày công chế tạo ra, bất kể là tốc độ hay là sức sát thương, đều là ở mức cao nhất, quý tộc người Tây Mông sử dụng đều là loại Nhạn Linh tiễn được chế tác đặc biệt này. Ai Đức Mông Đa cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, mũi tên mà hắn sử dụng chính là từ trong những mũi Nhạn Linh tiễn được chế tác đặc biệt kia chọn lựa ra, chất lượng tốt nhất, có thể hiệp trợ hiệu quả hắn tăng cường trình độ tiễn thuật của bản thân.
Dương Túc Phong vẫn không xoay người, đối với tất cả sự vật sự việc ở đằng sau như không hề hay biết, chỉ có nòng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ được nhấc lên.
Người Tây Mông đều đã ngừng hò hét, cũng đã ngừng hô hấp, lặng lẽ chờ đợi một mũi tên kinh thiên của Ai Đức Mông Đa.
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ trái tim cũng đã vọt lên tới cổ họng, hận không thể để Dương Túc Phong lập tức xoay người lại, tranh trước cho Ai Đức Mông Đa một phát súng.
Ai Đức Mông Đa nhìn thấy Dương Túc Phong vẫn cứ xoay lưng lại phía mình, không kìm chế được cảm thấy vô cùng tức giận, giống như bản thân gặp phải sự khinh miệt chưa từng có, lửa giận từ tận đày lòng đột ngột bừng bừng rực cháy, nhưng hắn rất mau trấn tĩnh trở lại, khống chế ổn định tâm tình của mình, tựa hồ trở về thời khắc tung hoành rong ruổi trên cao nguyên Huyết Sắc vào lúc thiếu thời, ung dung bình thản kéo dây cung.
Lực độ giây cung của cây Ngân Dực Cung rất lớn, khuôn mặt của Ai Đức Mông Đa không khỏi có chút vặn vẹo, thân thể cùng từ từ nghiêng về phía đằng sau, giây cung khi kéo căng cũng phát ra những tiếng động kẽo kẹt rất nhỏ. Mặc dù tiếng động rất nhỏ, nhưng hiện trường vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng vó ngựa của Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo ra, thì chỉ còn lại tiếng két két của giây cung nữa thôi.
Đám người Phong Phi Vũ và Đao Vô Phong cảm giác như giây cung giống siết chặt vào trái tim của mình, tức thì thống khổ vô cùng, cho dù là sát thủ máu lạnh kiên cường như loại Lữ Tứ Lang thì cơ thịt trên mặt cũng không ngừng co giật. Đồ Tẫn Tru khẩn trương tới mức bỏ cả mũ sắt của mình xuống, ra sức quạt toàn thân mồ hôi lạnh của mình. Đan Nhã Huyến kinh hãi thét lên “a!” một tiếng, rồi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn tiếp nữa.
Ai Đức Mông Đa kéo căng giây cung, đã sắp kéo thành một vầng trăng tròn rồi.
Ánh mắt của hắn, trở nên vô cùng thâm trầm và lãnh khốc, trong con mắt chỉ còn lại mỗi bóng lưng của Dương Túc Phong, chỉ cần hắn buông ngón tay ra một cái, mũi Nhạn Linh tiễn khảm kim cương này sẽ bắn vào Dương Túc Phong giống như một ánh chớp, mạnh mẽ xuyên thấu qua cái đầu của y, đem óc của y phọt lên trên không trung. Nói không chừng đà bắn hung mãnh của mũi tên còn có thể đánh vỡ nát nửa cái đầu của Dương Túc Phong, làm cho óc của hắn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Trong chớp mắt đó thôi, Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo tựa hồ cùng dừng lại mọi đồng tác, giữa đất trời không còn lại một chút tiếng động nào.
Vụt!
Mỗi một người tựa hồ đều có thể nhìn thấy Ai Đức Mông Đa buông tay ra, mũi Nhạn Linh tiễn mang theo khí tức tử vong đóng lên trên đầu Dương Túc Phong, thân tên còn rung lên bật bật, mang theo máu tươi từ trong đầu Dương Túc Phong Phong rỉ ra, từng giọt từng giọt một chầm chậm nhỏ xuống mắt đất.
Phong Phi Vũ cũng không kìm chế được nhắm chặt hai mắt lại, với thần kinh kiên cường của hắn cũng không biết được Dương Túc Phong rốt cuộc là muốn làm gì, hắn không thể nào tưởng tượng được, Dương Túc Phong xoay lưng lại với Ai Đức Mông Đa, ngay cả nòng súng của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ vẫn còn chỉ xuống mặt đất, còn Ai Đức Mông Đa đã giương cung lắp tên, rốt cuộc y còn có cách nào để có thể phá giải mũi tên như sao băng của Ai Đức Mông Đa? Chẳng lẽ, y thực sự đã bị đối phương làm khiếp sợ rồi?
Vậy nhưng lại cứ nhằm đúng vào lúc hắn nhắm mắt lại, Dương Túc Phong cuối cùng cũng có một chút động tác nho nhỏ, ngay khi giây cung của Ai Đức Mông Đa sắp kéo thành vầng trăng tròn, Dương Túc Phong mau lẹ nhấc súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, nòng súng nhắm chuẩn vào Ai Đức Mông Đa.
Ai Đức Mông Đa trong tiềm thức nói với bản thân mình nên buông tay rồi.
Thế nhưng động tác của Dương Túc Phong tựa hồ càng nhanh hơn một chút, y không hề xoay người, chỉ lật tay đặt nòng súng ở trên vai, nhằm về Ai Đức Mông Đa ở đằng sau thuận tay bắn một phát.
Pằng!
Tiếng súng đanh gọn vang vọng trên vùng đất trống, có chút đơn điệu lại có chút cô tịch.
Ý thức của Ai Đức Mông Đa cuối cùng cũng truyền tới tay phải của bản thân, hắn nghiến răng buông tay ra, phảng phất nhìn thấy mũi Nhạn Linh tiễn thoát giây cung bay đi, chính đang xé nát không khí ở trước mặt phát ra tiếng động chói tai, sau đó bắn xuyên qua đầu Dương Túc Phong.
A!
Ai Đức Mông Đa thấy máu huyết của bản thân trào lên, cảm giác như bản thân đã trở thành đệ nhất anh hùng của người Tây Mông.
“Hoan hô!” Tất cả người Tây Mông đều hò reo vang vọng.
Phía bên quân Lam Vũ thì hoàn toàn im lặng.
Thế nhưng, ở trong con mắt phấn khích của Ai Đức Mông Đa, hắn tựa hồ nhìn thấy Dương Túc Phong vẫn lạnh nhạt đứng ở phía trước mặt mình, tựa hồ không có động tác bị trúng tên, ngược lại khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ vác ở trên vai y, họng súng còn có một làn khói xanh lượn lờ bốc ra, tựa hồ vừa mới bắn ra.
Tất cả con mắt của người Tây Mông đều trợn tròn lên giống như cái chuông đồng vậy, tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều không kìm được nhắm mắt vào, cho tới tận khi giây phút tiếng súng vang lên. Bọn họ mới dám mở mắt ra, nhìn thấy Dương Túc Phong trên người không hề có dấu vết trúng Nhạn Linh tiễn, đám người Phong Phí Vũ đồng thời mồm cũng há hốc như bị nhét vào một quả trứng gà.
“Chuyện gì thế?” Đao Vô Phong mặt cũng đầy vẻ hoang mang, cho dù hắn nhìn chằm chằm động tác của Ai Đức Mông Đa không hề chớp mắt, nhưng cũng không nhìn rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Không một ai biết được đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng từ trong kính viễn vọng nhìn tới, tựa hồ Dương Túc Phong vẫn bình yên vô sự, Ai Đức Mông Đa cũng bình yên vô sự.
“Nhạn Linh tiễn đâu rồi?” Đan Nhã Huyền cấp thiết hỏi, sắc mặt trắng nhợt cứ giống như vừa mới từ địa ngục chui ra vậy.
Vì thế tất cả mọi người đều đang tìm kiếm mũi Nhạn Linh tiễn có gắn kim cương kia.
Ai Đức Mông Đa cũng đang tìm kiếm mũi Nhạn Linh tiễn có gắn kim cương.
Thế nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên người Dương Túc Phong không hề có.
Chẳng lẽ bắn lệch rồi?
Ai Đức Mông Đa nhìn trái ngó phải, nhưng vẫn không hề phát hiện ra tung tích của mũi Nhạn Linh tiễn kia.
Thế nhưng, chuyện tiếp theo làm cho bọn họ kinh hãi.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng giơ khẩu súng của mình lên, ý bảo bản thân vẫn bình yên vô sự.
Quân Lam Vũ tức thì hoan hô ầm ĩ.
Người Tây Mông thì hoàn toàn im lặng.
Ai Đức Mông Đa có chút lúc túng nhìn khung cảnh trước mặt, hắn cùng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dương Tung Phong cuối cùng cũng quay đầu lại, mỉm cười thản nhiên, chỉ vào chỗ đất trống phía dưới chiến mã của Ai Đức Mông Đa.
Ai Đức Mông Đa nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện ra trên mặt đất có thêm một thứ.
Một mũi Nhạn Linh tiễn có khảm kim cương.
Dưới ánh mặt trời tĩnh mịch, viên kim cương trên đầu mũi tên đang phát ra ánh sáng long lanh đủ màu.
Ai Đức Mông Đa hoang mang chốc lát, rồi mới ý thức được điều gì đó, vội vàng xem xét Ngân Dực cung của mình.
Dây cung đã đứt.
Trong đầu Ai Đức Mông Đa nổ ầm một tiếng, phải mất một lúc sau mới hiểu ra, thì ra là trước khi bản thân buông tay, đạn của Dương Túc Phong đã bắn đứt dây của cây Ngân Dực cung của mình. Khi hắn buông tay ra, thì dây cung đã không còn sức lực gì nữa, cho nên mũi tên mới rơi ở phía trước mặt hắn. Thế nhưng, tất cả mọi người ở xung quanh đều không nhìn được rõ ràng, chỉ nhìn thấy động tác Ai Đức Mông Đa buông tay, cho nên bọn họ đều cho rằng, mũi Nhạn Linh tiễn đã rời tay bay đi, nhưng mà trên thực tế, Nhạn Linh tiễn chỉ tự do rơi xống mắt đất mà thôi.
Một luồng cảm giác mệt mỏi bất lực bao trùm lấy toàn thân Ai Đức Mông Đa, một ý nghĩ cứ quấn quanh ở trong đầu hắn, Dương Túc Phong à Dương Túc Phong, ngươi rốt cuộc là người như thế nào, sao có thể có khả năng bắn súng chuẩn xác như vậy? Rốt cuộc ngươi là người hay là thần?
Dương Túc Phong lại lần nữa quay người đi, hướng tới người Tây Mông vẫy tay ra hiệu, tự nhận bản thân đã chiến thắng.
Nhưng tất cả ánh mắt của người Tây Mông đều tập trung ở trên người Ai Đức Mông Đa, mà Ai Đức Mông Đa thì ngồi ngây ra trên lưng ngựa, thẫn thờ nhìn mũi tên rơi ở mặt đất phía dưới, mặt đầy vẻ hoang mang không biết phải làm như thế nào.
Vào lúc này, rất nhiều người đều nhìn thấy được mũi tên ở dưới bụng ngựa của Ai Đức Mông Đa, nhưng bọn họ không biết là chuyện gì, rất nhiều người Tây Mông cho rằng, có khả năng là Ai Đức Mông Đa không cầm chắc mũi tên, cho nên mới lỡ tay. Những người Tây Mông này đều bất giác cảm khái, Ai Đức Mông Đa khi tuổi còn trẻ đúng là một con dã thú trên chiến trường, làm kẻ địch nghe tên mà tan hồn nát vía, hiện giờ Ai Đức Mông Đa cũng là một con dã thú, nhưng phạm vi hoạt động chỉ vẻn vẹn giới hạn ở trên bụng nữ nhân mà thôi.
Quân Lam Vũ lại một lần nữa vỗ tay như sấm động.
Ai Đức Mông Đa hoang mang trong chốc lát, đột nhiên siết chặt Ngân Dực cung, sau đó tung ngựa chạy đi, Ngân Đề Kim Tô Hô Lôi Báo của hắn tựa hồ như biết được tâm tư của chủ nhân, cho nên chạy rất nhanh, thoáng một cái đã lướt qua bên người Dương Túc Phong, chỉ lưu lại một cái bóng màu đỏ sậm, trong quá trình Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo tung mình lao đi, Ai Đức Mông Đa cũng mau chóng thay dây cung cho cây Ngân Dực cung.
Vào lúc này, người Tây Mông và quân Lam Vũ đứng xem mới hiểu ra, hóa ra là đạn của Dương Túc Phong đã bắn đứt dây cung của Ai Đức Mông Đa, nghĩ tới chuyện ở ngoài trăm mét, viên đạn không ngờ rằng có thể bắn trúng một cách chính xác dây cung nhỏ như một sợi tóc, rất nhiều người Tây Mông đều biến sắc mặt, bọn chúng đột nhiên có một loại cảm giác. Chính là Dương Túc Phong không phải là người, mà là thần, có lẽ, hắn chính là đại thần của người Tây Mông, nếu không tuyệt đối không thể làm Ai Đức Mông Đa bó tay chịu chết.
Ai Đức Mông Đa cưỡi Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo, lại một lần nữa vòng một vòng lớn quay trở lại đằng sau lưng Dương Túc Phong, lần này, Ai Đức Mông Đa tỉnh táo hơn nhiều rồi, hắn cẩn thận nhìn động tác nhấc súng của Dương Túc Phong, không đợi cho Dương Túc Phong nhấc súng lên, Ai Đức Mông Đa đã tức tốc giương cung lắp tên. Thế nhưng, kết quả giống y như vừa rồi, khi giây cung của Ai Đức Mông Đa sắp kéo thành hình trăng tròn thì tiếng súng của Dương Túc Phong lại vang lên.
Viên Đạn lần nữa chuẩn xác bắn đứt dây cung.
Lần này, bất kể là người Tây Mông hay là quân Lam Vũ đều không hề có bất kỳ tiếng động nào, mỗi một người đều bị tài bắn súng thần kỳ của Dương Túc Phong chấn nhiếp.
Ai Đức Mông Đa thẹn quá hóa giận, cũng không còn để ý gì tới thể diện nữa, lập tức thúc Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo phi nhanh, sau đó thay một giây cung ở trên lưng ngựa, lại một lần nữa quay lại tấn công, nhưng kết quả vẫn cứ như vậy. Trong chớp mắt hắn vừa mới chuẩn bị buông tay, Dương Túc Phong liền hờ hững bóp cò súng, kết quả giây cung lại bị bắn đứt. Khi lần cuối cùng dây cung bị bắn đứt, giây cung bị bắn đứt còn quất thật mạnh lên trên mặt Ai Đức Mông Đa, lưu lại trên một vệt hồng rất rõ ràng trên khuôn mặt của hắn.
Dương Túc Phong thản nhiên thổi làn khói xanh bốc lên trên nòng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.
Ai Đức Mông Đa thì đã tê dại sống lưng, thẫn thờ ngồi ngay trên lưng ngựa, không biết phải làm gì nữa.
Trên người của hắn chỉ có hai sợi giây cung dự bị, khi hai dây cung dự bị này bị Dương Túc Phong bắn đứt, thì Ngân Dực Cung của hắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng, Nhạn Linh tiễn ở sau lưng của hắn cũng hoàn toàn mất đi tác dụng, càng làm hắn cảm thấy không biết nhét mặt vào cái khe hở nào là Dương Túc Phong chuẩn xác bắn đứt dây cung của hắn, nhưng hắn lại chẳng hề mảy may thương tổn, chẳng bằng bắn một một cho mình chết ngay tại chỗ lại còn tốt hơn.
Cả đất trời đều trở nên tĩnh lặng.
Mỗi một con người đều có thể nhìn rõ ràng rành mạch, Dương Túc Phong xoay lưng lại Ai Đức Mông Đa, nhưng ba phát súng đều chuẩn xác bắn đứt dây cung của Ai Đức Mông Đa.
Không một ai có thể hiểu được, vì sao Dương Túc Phong có tài bắn súng thần kỳ như vậy.
Dù là Đao Vô Phong cũng há hốc mồm thành hình quả trứng, trong lòng bội phục không thôi, ở trên khoảng cách năm mươi mét, hắn cũng có thể bắn đứt được dây cung, nhưng xoay lưng lại như thế, hơn nữa dây cung lại còn đang trong lúc di động tốc độ cao, thì hắn không nắm chắc được một chút nào.
Ai Đức Mông Đa ngây ra tới tận thời gian năm phút, dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đi nhìn lại thật kỹ dây cung của mình, xem xem nó có gì khác thường, nhưng hắn không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường cả. Dây cung mà hắn dùng cũng là do thợ khéo của người Tây Mông dùng gân trâu tốt nhất, trải qua chín chín tám mươi mốt quy trình thao tác mới làm ra được. Vô cùng dẻo dai, cho dù là dao bình thường cũng không thể nào cắt đứt được nó, thế mà viên đạn của Dương Túc Phong …
Ai Đức Mông Đa không còn gì để nói.
Qua một lúc rất lâu, Ai Đức Mông Đa mới chỉ đành tiếp thụ vận mệnh bản thân đấu tay đôi thất bại, hắn nhảy xuống ngựa, ủ rũ cúi đầu từ từ đi tới trước mặt Dương Túc Phong, sắc mặt của hắn chẳng có chút gì hổ thẹn, đã tới nước này hắn đã không còn dũng khí hổ thẹn rồi, cũng không cần thiết phải hổ thẹn.
Ai Đức Mông Đa đi tới trước mặt Dương Túc Phong, ném cây Ngân Dực Cung không còn dây cung đi, sắc mặt không hề có chút sợ hãi đối diện với Dương Túc Phong, hầm hè nói: “Dương Túc Phong, vì sao ngươi không giết chết ta? Ta sẽ không cảm kích vì ngươi hạ thủ lưu tình đâu! Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ chính tay giết chết ngươi!”
Dương Túc Phong vẫn cứ uể oải cầm ngược cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói điều gì, chỉ lại cúi đầu xuống, thò chân phải ra, tùy ý chêu trọc mấy con kiến nhỏ bò qua giữa chân y, Dương Túc Phong dùng chân hất một đống cát bao phủ lên bọn chúng, nhưng bọn chúng lại rất mau chóng từ bên trong đống cát ngoan cường bò ra ngoài, rồi tiếp tục tiến lên phía trước.
Ai Đức Mông Đa đưa chân ra, dẫm một phát đem mấy con kiến nhò kia đạp dưới lòng bàn chân, còn day đi day lại mấy cái, nhưng không lâu sau đó, mấy con kiến nhỏ kia lại từ dưới gầm bàn chân của hắn bò ra. Thì ra là đất đai ở vùng này có rất nhiều lớp đất mềm ở bên trên, chân của Ai Đức Mông Đa căn bản là không dẫm tới cùng được, những con kiến nhỏ kia có rất nhiều kẽ hở để có thể chạy thoát thân.
Ai Đức Mông Đa bụng chất chứa đầy chán nản và thất vọng, không có cách nào phát tiết, còn muốn lấy mấy con kiến nhỏ ra xả hận, nhưng bị Dương Túc Phong giữ lại. Dương Túc Phong bình thản nói: “Ta không giết chết ngươi, chẳng phải là vì ta hạ thủ lưu tình, mà là cần thiết. Nói thẳng ra nhé, ta cho rằng, giữ ngươi lại thì tốt hơn so với giết ngươi! Ta có thể tiếp tục nâng đỡ ngươi ngồi vững vàng trên vị trí đại hãn của địa khu Nam Mông, nhưng ngươi phải vì ta mà làm việc.”
Ai Đức Mông Đa hung dữ nói: “Ta sẽ không làm việc cho ngươi.”
Dương Túc Phong cười nhạt, nụ cười có chút thâm sâu khó lường, chậm rãi nói: “Như vậy, ta sẽ đưa Hi Lạp Khoa Phu lên vị trí đại hãn vậy…”
Ai Đức Mông Đa tức thì ngây ra, rồi lập tức không còn cách nào nói: “Dương Túc Phong, ngươi độc lắm! Ta…”
Hi Lạp Khoa Phu chính là người mà hắn không tín nhiệm nhất, cũng là tù phạm mà hắn hạ lệnh bắt, hai người từ đó mà kết mối thù oán thâm sâu, nếu để Hi Lạp Khoa Phu lên làm đại hãn của người Tây Mông địa khu Nam Mông, như vậy sau khi Hi Lạp Khoa Phu lên nhậm chức phải làm chuyện đầu tiên, không phải là làm sao để lấy lòng quân Lam Vũ, là là lập tức đem toàn bộ tộc nhân của Ai Đức Mông Đa thanh lý sạch sẽ, để tránh đêm dài lắm mộng, vừa nghĩ tới thủ đoạn diệt tộc của bản thân người Tây Mông mình, Ai Đức Không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Ai Đức Mông Đa đảm nhậm chức đại hãn người Tây Mông mười mấy năm, cũng chỉ áp dụng biện pháp diệt tộc thanh lý mấy thế lực của phái phản đối, bởi vì đây thực sự là thủ đoạn tàn khốc nhất ở trên thế giới này. Khi thanh lý kẻ khác thì cảm giác rất tuyệt, có một loại cảm giác tự hào như chúng sinh thiên hạ đều do ta định đoạt. Nhưng bị người ta thanh lý mà nói, vậy thì không biết là cảm giác như thế nào nữa. Dương Túc Phong chẳng phải là kẻ lương thiện gì hết, y dứt khoát sẽ ủng hộ hành động thanh lý của Hi Lạp Khoa Phu.
Ai Đức Mông Đa chỉ đành khuất phục.
Dương Túc Phong tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa, ta biết rằng ngươi có không ít tài sản, ta hi vọng ngươi có thể lấy ra trong đó hai phần ba. Để chi viện một chút cho hành động của bọn ta, cứ coi như là bổ sung quân phí của bọn ta…”
Ai Đức Mông Đa phẫn hận nói: “Pháp điển quân Lam Vũ chẳng phải là nói bảo vệ tài sản cá nhân hay sao?”
Dương Túc Phong mỉm cười nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới pháp điển của quân Lam Vũ hết, đây là khoản bồi thường chiến tranh của các ngươi, nếu như chúng ta giải quyết riêng tư với nhau. Thì ngươi chỉ cần trả ra một ngàn sáu trăm vạn kim tệ. Nếu là công khai viết trên hiệp nghị mà nói, thì còn số này phải tăng lên thêm mười lần.”
Ai Đức Mông Đa lập tức nói: “Đương nhiên phải viết vào hiệp nghị, chiến tranh không phải là do một mình ta phát động, nếu bồi thường thì mọi người cùng phải trả…”
Dương Túc Phong gật đầu, nói như có điều gì suy nghĩ: “Nếu như phải viết vào hiệp nghị, như vậy bọn ta còn phải công khai trừng trị tội phạm chiến tranh, ngươi là đại hãn của người Tây Mông. Lẽ tất nhiên là phải xếp vào vị trí trên cùng. Dựa theo quy định, mười tội phạm chiến tranh xếp trên cùng phải tước đoạt hết tất cả tài sản, tịch thu tất cả tài sản cá nhân, bao gồm động sản và bất động sản…”
Ai Đức Mông Đa cảm giác có một sợi giây thừng ở trên cổ mình càng siết càng chặt, nụ cười của Dương Túc Phong rất là ôn hòa, nhưng chỉ có quỷ mới biết được ở đằng sau sự ôn hòa kia có bao nhiêu sát cơ, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ nói: “Dương Túc Phong, ta… ta tự sát là được rồi chứ.”
Dương Túc Phong không nói gì cả, nhưng ánh mắt rất mong mỏi chờ đợi Ai Đức Mông Đa đi tự sát.
Ai Đức Mông Đa sắc mặt từng trận xanh trận trắng, giống như một đoạn băng quay chậm, chân tay cũng từ từ trở nên run rẩy.
Hắn muốn tự sát, nhưng hắn không có dũng khí tự sát.
Hơn nữa hắn lập tức ý thức dược, sau khi bản thân tự sát, Hi Lạp Khoa Phu khẳng định sẽ lại được nâng lên vị trí đại hãn của người Tây Mông, thân tộc và người nhà của bản thân cũng vẫn sẽ gặp phải sự tranh trừng đẫm máu, bản thân tự sát chính là kết quả tốt nhất mà Dương Túc Phong mong đợi, vừa không cần phải gánh chịu tội danh giết đại hãn của người Tây Mông, lại có thể đạt được múc đích không thể nói ra ngoài. Cho nên, hắn lập tức dẹp bỏ ý nghĩ tự sát.
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Ai Đức Mông Đa, tự sát cũng cần phải có dũng khí đấy, ngươi không cần thiết cũng không có dũng khí tự sát như vậy, thì ta nghĩ chúng ta cứ thẳng thắn công khai thương lượng, ngươi vẫn còn có thể tiếp tục làm thủ lĩnh, nhưng phải nghe theo mệnh lệnh của phủ đại đô đốc Y Vân. Ngươi đừng có làm trò ma mãnh sau lưng ta, nếu như ta có thể trong lúc gấp gáp ứng chiến mà đánh trọng thương các ngươi, thì ngươi cũng hẳn là biệt thực lực của ta rồi. Nói thật ra thì, nếu chẳng phải ta rất cần ngựa của các ngươi…”
Ai Đức Mông Đa lại một lần nữa không nhẫn nại nổi nói: “Dương Túc Phong, ngươi đúng là một con ác ma thực sự! Điệp Tư Thi nói không hề sai, ngươi tới cái thế giới này, đúng là từ đầu tới chân đều mang mùi hôi thôi! Ta thực sự rất muốn giết chết ngươi…”
Dương Túc Phong thờ ơ như không nói: “Ta biết, trừ ngươi ra, muốn giết ta còn có cả một biển người, nhưng ta vẫn còn sống rất khỏe đấy thôi. Hôm nay ngươi đã không giết được ta, thì sau này càng chẳng còn cơ hội nữa. Chúng ta vẫn cứ nói chuyện nghiêm chỉnh đi, ta biết tiền của ngươi đều cất ở ngân hàng Cách Lai Mỹ, tốt nhất là hiện giờ ngươi viết cho ta chi phiếu, ta muốn rút ra tiền mặt…”
Ai Đức Mông Đa phẫn nộ nói: “Ta ra ngoài đánh trận, làm sao còn có thể mang theo chi phiếu!”
Dương Túc Phong thất vọng nói: “Thế à? Vậy thì ta chỉ đành nhờ Phong Phi Vũ đi tìm ngươi vậy thôi… Thôi vậy, nếu để một quan quân kỵ binh cao quý đi làm cái chuyện như giục nợ, thì thực đúng là ủy khất…”
Ai Đức Mông Đa khóc cười không nổi nói: “Ta nợ ngươi bao giờ chứ?”
Dương Túc Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Ai Đức Mông Đa cũng không biết là vì sao, trong lòng không khỏi có chút phát hoảng, luống cuống nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
Dương Túc Phong có chút tức giận nói: “Ngươi thực sự không biết hay còn là giả vờ đấy hả?”
Ai Đức Mông Đa hoang mang nói: “Cái gì mà thực sự biết! Cái gì mà giả vờ không biết?”
Dương Túc Phong đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Ai Đức Mông Đa, nổi trận lôi đình chửi: “Mẹ kiếp! Ngươi còn giả ngu với ta nữa! Nếu chẳng phải là cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Thì hiện giờ ta đã cùng thập tứ công chúa của đế quốc chàng chàng thiếp thiếp, thân thân mật mật rồi, nói không chừng là vào động phòng rồi! Mẹ nó! Chính bởi tên chó chết nhà người, khiến ta ngày đêm phải chạy tới chỗ khốn nạn này, làm cho mẹ của con ta lấy con ra uy hiếp ta ! Ép ta còn phải quỳ xuống với một nữ tử xa lạ! Ngươi giờ còn con mẹ nó nói điều kiện với ta! Ta nói cho ngươi biết, người chọc tức lão tử, lão tử lấy súng máy đem toàn bộ các ngươi đục thủng hết , sau đó cho một mồi lửa đốt sạch sẽ, cho các ngươi mất cả giống…”
Ai Đức Mông Đa chỉ cảm thấy trên mặt bị phun vô số nước bọn, hai chân cũng bắt đầu nhũn cả ra, không khống chế được phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Dương Túc Phong, cái đầu cúi gục xuống. Hắn thầm khích lệ với bản thân là phải đứng trở dậy, nhưng tay chân lại không sao chịu nghe lời.
Quân Lam Vũ và người Tây Mông ở đằng xa nhìn thấy Ai Đức Mông Đa cúi gục đầu thành kính quỳ xuống trước mặt Dương Túc Phong đều ngạc nhiên tới há hốc cả mồm ra, chẳng ai có thể ngờ được, đại hãn của người Tây Mông từng khí thế hùng hổ xưng hùng cả cao nguyên Huyết Sắc mấy trăm năm, hiện giờ không ngờ lại có thể giống như đại thần nhìn thấy hoàng đế, hết sức sợ hãi quỳ xuống trước mặt quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong căn bản là không để ý Ai Đức Mông Đa đã quỳ xuống, Ai Đức Mông Đa phá hỏng chuyện tốt của y, đúng là làm cho trong lòng của y cực kỳ không thoải mái, hiện giờ được phát ta ra, chỉ cảm thấy ngọn lửa ở trong lòng cứ như muốn bùng nổ ra. Y còn chưa hết giận nhìn chằm chằm vào Ai Đức Mông Đa quỳ trước mặt, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ ngươi! Ngươi chơi lão tử! Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi lập tức xéo về ngay cho ta đem chi phiếu ngân hàng ngoan ngoãn giao ra. Nếu không ta sẽ lấy bàn là nung đỏ dí vào lỗ đít nhà ngươi, để cho ngươi cũng thưởng thức cái tư vị bị người ta chơi còn phải hưng phấn khiêu vũ…”
Ai Đức Mông Đa hoàn toàn bị chửi cho choáng váng rồi, ngây ngốc nói: “Đừng… ta… Dương Túc Phong, ngươi đúng là một tên lưu manh… ta phục rồi, ngươi muốn làm sao thì cứ làm như vậy! Thiên hạ sao có thể có loại người như thế này tồn tại chứ? Rốt cuộc ngươi là người hay là ác ma?”
Dương Túc Phong sau khi phát tiết ra, khuôn mặt vốn đỏ sậm dần dần trở nên có chút nhợt nhạt, qua một lúc, mới dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, y chỉnh lý sơ qua mái tóc cơ hơi chút rối bời của mình, nhìn Ai Đức Mông Đa đang hết sức đáng thương, tâm tình mới tốt lên được một chút, thấp giọng chửi: “Ngươi không cần biết ta là người hay là ác ma, nhớ kỹ đem tiền giao ra! Bây giờ, ngươi xéo trở về cho ta!”
Ai Đức Mông Đa lúc này mới có sức mà đứng dậy, lảo đảo chạy về hàng ngũ của người Tây Mông, tới ngay cả con ngựa Đại Uyển trứ danh Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo cũng không cần nữa. Dương Túc Phong vẫy tay với Phong Phi Vũ, Phong Phi Vũ mừng rỡ vô cùng, lập tức chạy ra, cưỡi con Ngân Đề Kim Tông Hô Lôi Báo trở về, càng nhìn càng thấy đẹp, quả thực tới mức yêu không nỡ rời tay.
Dương Túc Phong lại một lần nữa giơ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, vung tay hô to, các chiến sĩ quân Lam Vũ tức thì hét lên rầm trời.
Trong đội ngũ của người Tây Mông, thì lại hoàn toàn tĩnh lặng, đại đa số bọn chúng thần tình đều chán chường, dù sao Ai Đức Mông Đa đấu tay đôi thua rồi bọn chúng cũng không dễ chịu gì, hơn nữa Ai Đức Mông Đa còn quỳ trước mặt Dương Túc Phong, trước mười mấy vạn con người, thực sự là quá mất mặt. Nhưng có những người trong lòng vô cùng cao hứng, thậm chí trên mặt cùng không tài nào ức chế được tràn ra nụ cười hạnh phúc, đó chính là những cung kỵ thủ người Tây Mông còn mang thân phận nô lệ, chuyện mà bọn họ kỳ vọng nhất cả đời đã sắp trở thành hiện thực rồi. Bọn họ càng nghĩ càng không thể kìm chế được sự kích động ở trong lòng, nếu không phải là bên người có quá nhiều đồng bạn, bọn họ quả thực là muốn cười lên cho thật hả hê.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương