Phụ cận Áo Đặc Đế Ngõa, liên minh Nhã Ca, đại lục Y Vân. Nơi này là khu rừng mưa nhiệt đới thực thụ, cây cối mọc um tùm, cành lá rậm rạp hoàn toàn che lấp ánh sáng mặt trời. Ở nơi này ngẩng đầu lên vĩnh viễn không nhìn thấy được bầu trời, chiếu vào tầm mắt chỉ có tầng tầng lớp lớp tán lá xanh thẫm đan xen với nhau, mỗi một tia nắng đều bị chúng cản lại. Cây cối ở nơi này vươn lên cao, mong vượt qua đồng loại, nếu không chúng không thể đón nhận được ánh nắng mặt trời. Dù là những cây leo cây bụi cũng mọc vô cùng dữ dội, ở khu rừng bình thường, nếu cây to mọc quá dày, thì cỏ và dây leo thường thưa thớt, vì chúng không có đủ ánh sáng và nguồn nước, cũng không thể tranh giành chất dinh dưỡng của đất. Nhưng ở rừng mưa nhiệt đới thì khác, chất dinh dưỡng của đất là vô cùng vô tận, bọn chúng vẫn có đủ nhu cầu cần thiết cho mình. Nơi quân Lam Vũ đi qua cơ bản không nhìn thấy mặt đất, toàn bộ đều bị cỏ xanh hoặc lá rụng che lấp, không cẩn thận một chút thôi là dẫm phải những hố bùn, rồi sau đó bị đám côn trùng nhỏ tranh nhau chạy ra, tản khắp bốn phía. Ngàn vạn lần đừng coi thường lũ sinh vật bé nhỏ này, từng dấu xanh xanh đỏ đỏ trên người của các chiến sĩ đều là kiệt tác của bọn chúng đó. Đối với thứ to lớn như mãng xà hoặc độc xà thì quân Lam Vũ chỉ sợ những thứ nhỏ tí xíu đâu đâu cũng chui lọt này thật đáng sợ, một khi bị chúng chui vào người là nguy to, tuy không nguy hại tới tính mạng, nhưng thật là ngứa ngáy khó chịu, có chiến sĩ tự gãi tới bật cả máu. -Còn bao xa? Lăng Kiếm nhỏ giọng nói, một tay hắn chống gậy, một tay cầm dao găm cắt một sợi dây leo mở đường, sau đó mới tiếp tục tiến lên. Rừng nhiệt đối có quá nhiều cạm bẫy, không có gậy chống rất dễ bị ngã, vì thế gần như mỗi một chiến sĩ cơ bản đều có 3 cái chân. -Sắp tới rồi. Khoa Á Tô Long nói, hắn là con trai nhỏ của A Đức Lý Á Đặc, là người dẫn đường cho bọn Lăng Kiếm, ngoài ra hắn còn dẫn theo 200 Lang chiến sĩ. Tô Tát Lôi Lôi bất hạnh chết trong tay người người Aztec, làm hắn nóng lòng báo thù rửa hận, nhẫn nhịn ở Tháp Lợi Phật 4 tháng làm hắn như muốn phát bệnh. Khác với bọn Lăng Kiếm, người Tháp Lợi Phật đi trong rừng nhiệt đới như về nhà của mình, ai nầy đều mạnh mẽ như hùm như beo. Lăng Kiếm rất muốn nói đây là lần thứ N ngươi nói sắp tới rồi, nhưng kết quả mỗi lần đi tới cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy Đặc Áo Đế Ngõa Khảm đâu. Bất quá Lăng Kiếm không đem sự bất mãn nói ra, chẳng còn cách nào khác, ở nơi quỷ quái này không có người dẫn đường kinh nghiêm như Khoa Á Tô Long, nhất định sẽ có vấn đề. Bọn Lăng Kiếm cuối năm ngoái ngồi phi dĩnh từ đại lục Y Lan tới đây, sau đó tiến hành huấn luyện thích ứng, chuẩn bị tác chiến trong rừng nhiệt đới. Bất quá, nói thật huấn luyện chưa tới 3 tháng, không thể làm bọn họ nắm hết được các loại tri thức liên quan, càng không thể làm bọn họ thay da đổi thịt được, cho nên đa phần vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của người Tháp Lợi Phật. Cái khác chưa nói, chỉ nói riêng rắn độc thôi đã, rừng nhiệt đới trừ loại quái vật khổng lồ ra như mãng xà ra thì nhiều nhất là các loại rắn lục, lại rắn độc không lớn lắm này có thể ẩn nấp dưới mặt đất, giữa không trung, thi thoảng còn rơi từ trên cây xuống, làm quân Lam Vũ không kịp đề phòng, quá nửa dính đòn. Người bị rắn lục cắn phải đều nguy hiểm tới tính mạng, sắc mặt trắng lợt, cơ thịt co giật. Phương pháp của quân Lam Vũ là khoét độc ở vết thương, sau đó dùng thuốc giải, phương pháp này rất khoa học, nhưng trong thời gian ngắn làm các chiến sĩ mất đi sức chiến đấu. Phương pháp của người Tháp Lợi Phật là dùng thảo dược đắp lên sau đó.... xong, chẳng cần dùng dao cũng chẳng cần uống thuốc, Lăng Kiếm không thể không thừa nhận, dược thảo của người Tháp Lợi Phật đúng là rất hữu hiệu. Huống chi người Tháp Lợi Phật cũng thực lòng làm việc cho quân Lam Vũ, bọn họ cũng hận người Aztec, hiện giờ bọn họ khát vọng nhất là xé xác người Aztec, sau đó chi tất cả tài sản và lãnh thổ của bọn chúng. Ngoài dự liệu là lần này Khoa Á Tô Long không nói dối, bọn họ đi chừng nửa tiếng đồng hồ, trèo lên một ngọn núi không cao, Khoa Á Tô Long đi trước ra hiệu: --Xuỵt, tới nơi rồi. Lăng Kiếm vội vàng đi tới, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng phía trước kiến trúc đặc sắc của người Aztec, Lăng Kiếm thầm thở phào, trải qua hơn 20 ngày vất vả buôn ba, cuối cùng cũng nhìn thấy Áo Đặc Đế Ngõa rồi. Cho dù chỉ nhìn thấy ở khoảng cách rất xa, nhưng Lăng Kiếm đã rất thỏa mãn, quãng đường còn lại không nhiều nữa, dù bò cũng tới nơi được. Mục tiêu đầu tiên của bọ họ chính là Áo Đặc Đế Ngõa, chỉ cần bọn họ nổ súng ở đây là ngày tàn của người Aztec đã tới. Nhìn đồng hồ lúc này là 3strong0p chiều ngày 23-3-1733 thiên nguyên. -Đường ở phía trước không thể ẩn nấp tiến lên nữa, có rất nhiều trạm gác ngầm của người Aztec. Tiếng Đường của Khoa Á Tô Long nói tương đối trúc trắc, nhưng ý tứ cơ bản Lăng Kiếm vẫn hiểu, vì thể liền gật đầu. Lúc này những người khác cũng nối nhau leo lên núi, thay phiên nhau dùng kính viễn vọng nhìn mục tiêu đằng xa, mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đều nở nụ cười như trút bỏ được gánh nặng, còn Lang chiến sĩ thì tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả. Từ trong kính viễn vọng tìm kiếm cẩn thận khu rừng đối diện, Lăng Kiếm phát hiện ra bóng dánh của 2 lính gác người Aztec, bọn chúng nấp trong rừng cây rậm rạp, nếu bọn chúng mặc đồ ngụy tranh như quân Lam Vũ, Lăng Kiếm khẳng định hắn sẽ không phát hiện ra bọn chúng. Nhưng vì bọn chúng cơ bản đều ở trần, làn da màu đồng hình thành sự đối lập rõ rệt với rừng cây xanh thẫm, kết quả bị Lăng Kiếm phát hiện ra, các tay súng bắn tỉa cũng khóa chặt lấy bọn chúng. Trong khu rừng này rốt cuộc có bao nhiêu lính gác, Lăng Kiếm không tính ra được, Khoa Á Tô Long cũng không biết, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của người Tháp Lợi Phật đoán có không ít. Trong rừng giữa các bộ lạc không có biên giới chính xác, chỉ có người ở nơi đó mới có thể tuyên bố chủ quyền của mình, chắc chắn người Aztec cũng thế, cho dù bọn chúng rất cường đại, nhưng vẫn phải đề phòng bộ lạc khác tập kích. Quãng đường còn lại chừng 4km này không thể âm thầm đi vào được rồi, bên mép thành trấn người Aztec khẳng định sẽ phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, Khoa Á Tô Long cũng không có bản lĩnh lữa qua được bọn chúng. Vậy chỉ đành dùng vũ lực đột phá mà thôi, Lăng Kiếm suất lĩnh đại đội 2 hải quân lục chiến gồm 200 người, lang chiễn sĩ mà Khoa Á Tô Long suất lĩnh cũng có 200 người, tin rằng đột phá phòng tuyến của người Aztec không có vấn đề gì. -Nghỉ ngơi một lát. Lăng Kiếm mau chóng quyết định, bọn họ đã đi 15 tiếng liên tục, mọi người phải bổ xung nước và năng lượng, tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến đấu, quan trọng nhất là trao đổi vũ khí trang bị. KHi hành quân, rất nhiều chiến sĩ bị sốt rét, mặc dù sau khi uống thuốc dần khôi phục bình thường, nhưng trang bị của bọn họ được những người khác mang giúp, lúc này cần phải điều chỉnh lại. Khi đó, Khoa Á Tô Long lấy bản đồ ra cùng Lăng Kiếm nghiên cứu, Khoa Á Tô Long nói: -Theo tôi biết, Áo Đặc Đế Ngõa có 4 tòa tháp canh, sau đó lại xây thêm 3 cái nữa, chia ra mấy nơi, chủ yếu là xung quanh điện thờ thần Mặt trời, của bọn chúng, những tòa tháp này xếp thành hình tròn bảo vệ lẫn nhau, bởi thế tốt nhất là chúng ta phát động tấn công từ nhiều phía cùng một lúc. Lăng Kiếm gật đầu, gọi lính thông tin tới, căn dặn: -Báo với bọn họ chúng ta tới nơi rồi, hỏi xem bọn họ ở đâu? cần bao nhiêu thời gian mới tới được nơi chỉ định. Lính thông tin tuân lệnh rời đi. Kế hoạch diệt tộc của quân Lam Vũ lần này là hành động quân sự tương đối lớn, Lăng Kiếm và quân của hắn là đội tiên phong, phía sau còn rất nhiều đơn vị khác đang hành quân tiến đến. Trong đó đội đột kích của hải quân lục chiến đối phó với người Maya, còn lục quân đặc chiến đối phó với người Aztec, đám Đao Vô Phong và Sở Thiên Nhai hẳn cách đó không xa. Quả nhiên nơi này tín hiệu điện đài rất tốt, rất nhanh đã liên lạc được với bọn họ, bọn họ chưa tới được ngoại vi Áo Đặc Đế Ngõa nhưng cũng cách không xa nữa. Tổng chỉ huy đội đặc chủng lần này là Đao Vô Phong, hắn chỉ thị bọn Lăng Kiếm tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đợi lệnh. Trong thời gian đó, Lăng Kiếm nghiên cứu tỉ mỉ phương án tấn công, nói chính xác Áo Đặc Đế Ngõa phải gọi là pháo đài, nó chủ yếu dùng gỗ và đất đắp lên, không thể nói là kiên cố cho lắm, đó là nói với quân Lam Vũ thôi, chứ với vũ khí thô sơ của các bộ lạc thì nó kiên cố lắm rồi. Theo miêu tả của Khoa Á Tô Long, loại pháo đài này thường có rất nhều tầng, mỗi tầng có rất nhiều cung tiễn thủ người Aztec đóng bên trong, bảy tòa tháp cộng lại phải có chừng 3000 cung tiễn thủ. So với người Maya, người Aztec không chú trọng cung tiễn thủ lắm, có lẽ bọn chúng coi trọng chiến đấu xáp lá cà hơn. Áo Đặc Đế Ngõa là cứ điểm quan trọng của người Aztec, có ước chừng 10 vạn người Aztec cư trú lâu dài ở đây, nơi đây là tấm lá chắn phía tây bắc của đại bản doanh Đặc Nặc Kỳ Đế Á Lan, một khi bị mất nơi đây là có thể đánh thẳng vào đại bản doanh của bọn chúng. Bởi thế, sau khi chọc vào quân Lam Vũ, người Aztec không rút khỏi Áo Đặc Đế Ngõa, ngược lại còn tăng cường phòng ngự ở nơi này, lực lượng vốn chỉ có 5 ngàn người không có cung tiễn thủ đã tăng lên tới chừng 1 vạn chiến sĩ và 5000 cung tiễn thủ người Aztec còn tập trung rất nhiều vu sư ở nơi này, hi vọng có thể dùng sức mạnh của thần Mặt trời ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ. Nghe nói vu sư của người Aztec có năng lực cải tử hoàn sinh, còn có thể làm các dũng sĩ người Aztec tăng uy lực lên nhiều lần, thậm chí còn có thể chuyển hóa kẻ địch của mình, bọn chúng thậm chí còn tự xưng là sứ giả của thần mặt trời, không gì không làm được. Có điều quân Lam Vũ khong tin đám người tay không tấc sắt này phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu. - Nhất định phải khống chế được điện thờ thần mặt trời, vật tư của người Aztec chủ yếu nằm ở trong đó, chúng ta không thể để cho bọn chúng có cơ hội chuyển vật tư đi Khoa Á Tô Long cũng thận trọng nói: - Được. Thứ mà bọn họ gọi là vật tư kỳ thực là từ thay thế, cho nói khỏi quá khó nghe, tránh làm quân Lam Vũ trở thành kẻ tham lam, chứ thực chất nó là hoàng kim và tài phú. Giống như các bộ lạc thổ dân khác, người Aztec cũng thích tập trung tài phú trong điện thờ, mắt Dương Túc Phong sớm đã chiếu vào đống tài phú đó rồi. Căn cứ vào tin tình báo trước đó cho thấy, lượng dự trữ hoàng kim của người Aztec phải tới 100 triệu kim tệ, nếu chiếm được hết đúng là làm dịu cho tài chính của đế quốc Lam Vũ không ít. Có nhiều cách để nói về tài phú của người Aztec, có người nói trong điện thờ thần mặt trời ở Áo Đặc Đế Ngõa có phòng chuyên môn để hoàng kim châu báu. Trong điện thờ thì hoàng kim là thứ không đáng tiền nhất, còn về bạc thì không có cơ hội tiến vào đây, trong điện thờ cơ bản đều giữ thứ quý giá nhất như dạ minh châu, phỉ thúy, trân châu, kim cương.... Vàng ở nơi này chất đống như lớp gạch, là một phần tường của điện thờ, đống kim cương, phỉ thúy kia thì xếp trên hoàng kim. Còn cso cách nói khác về tài phủ của người Aztec đó là tài phú bên trong điện thờ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, chỉ để tế lễ thôi, nghe nói sau khi tế lễ xong, người Aztec đều ném tất cả vào trong hồ thiêng bên cạnh đó . Lâu ngày tính lũy châu báu trong hồ thiêng còn nhiều hơn trong điện thờ. Đương nhiên rất nhiều người nghi ngờ cách nói này, dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy số châu báu đó, mà mò lên từ trong hồ thiêng cũng không phải là chuyện dễ, nơi này mưa nhiều, dù có châu báu cũng khó mà mò lên được. Theo tin tức phản hồi của một số nhà thám hiểm, tài phú của người Aztec tập trung ở trong nhà thủ lĩnh của bọn chúng và nhất là ở chỗ các trưởng lão, không thua kém gì so với ở trong điện thờ. Nửa tiếng sau, Lăng Kiếm nhận được tin Đao Vô Phong tới được vị trí tiến công, đang quan sát động tĩnh của Áo Đặc Đế Ngõa, đội phản ứng nhanh Phong Bạo của Sở Thiên Nhai cũng đã tới nơi chỉ định. Đao Vô Phong quyết định phát động tấn công vào 4h40p, lúc đó vừa vặn là bữa tối của người Aztec, tuyệt đại đa số bộ phận bọn chúng sẽ xuất hiện ở Áo Đặc Đế Ngõa, quân Lam Vũ có thể hốt trọn một mẻ. Lăng Kiếm nhìn đồng hồ, hiện giờ còn chư tới 4h, tức là còn gần 1 tiếng nghỉ ngơi nữa, có thể điều động thêm nhiều bộ đội tham gia chiến đấu, nhất là Lang chiến sĩ, bọn họ chính là đao phủ chân chính. Được Dương Túc Phong phê chuẩn, quân Lam Vũ đã chuyên môn phân phối một đợt vũ khí cho người Tháp Lợi Phật, chủ yếu là súng lục và súng tiểu liên, vũ trang cho chừng 4000 Lang chiến sĩ, làm thành lực lượng chủ yếu hiệp trợ quân Lam Vũ, các Lang chiến sĩ còn mặc quân phục của quân Lam Vũ. quân Lam Vũ không hi vọng bọn họ cống hiến được nhiều trong chiến đấu, vì bọn họ còn chưa nắm vững cách phát huy uy lực của vũ khí, nhiệm vụ của bọn họ là giết chết tất cả những người Aztec nhìn thấy, ví dụ như những người tay không tấc sắt. Quả nhiên Khoa Á Tô Long tỏ ra vô cùng hưng phấn, tựa hồ nếm được máu tươi, hắn không ngừng thúc giục thêm một đội Lang chiến sĩ chạy tới. 4h40p, công kích chuẩn bị phát động. Đạn tín hiệu bùng ra một đóa hoa mỹ lệ trên không trung, tuyên bố bắt đầu cuộc chiến, quân Lam Vũ cầm súng yểm hộ lẫn nhau tiến lên. Trong rừng rậm như thế này, muốn đánh nhanh thắng nhanh là không thể, lính canh của người Aztec ẩn nấp khá tốt, không cẩn thận một chút thôi là trúng phi tiêu tẩm độc ngay. Đoàng. Tiếng súng giòn tan vang lên, một cung tiễn thủ người Aztec ngã xuống, các tay súng bắn tỉa liên tục bóp cò, đám lính gác ngã xuống liền mấy tên, màu da của bọn chúng tương phản quá lớn với màu xanh của rừng rậm, trở thành nhược điểm trí mạng của bọn chúng. Tiếng súng kinh động cả Áo Đặc Đế Ngõa, nơi đó truyền tới tiếng chuông, cả khu rừng trở nên xáo động, chim chóc, sâu bọ chạy tán loạn khắp nơi, vô số người Aztec cũng bắt đầu tăng viện cho mép rừng. Uỳnh.... Một quả lựu đạn phát nổ, làm 3-4 tên thợ săn người Aztec nổ tan xương nát thịt, đối với những nơi đáng khả nghi thì cách làm tiêu chuẩn nhất của quân Lam Vũ là ném luôn một quả lựu đạn vào đó. Nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện như khi quả lựu đạn nổ uỷnh một cái, đột nhiên có một cây cổ thụ chọc trời đổ xuống, đè bẹp một khoảng hơn 100 m làm quân Lam Vũ và người Tháp Lợi Phật khốn đốn. Hoặc có một số Lang chiến sĩ hơi nôn nóng ném lựu đạn quá sớm, kết quả là lựu đạn bị dây mây làm bật lại, khiến cho phe mình sợ chết khiếp, may mà mọi người phản ứng nhanh nhẹn, phát hiện ra bất ổn cái là nằm rạp cả xuống. người Aztec chỉ có trường mâu và cung tiễn, đương nhiên không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, bọn chúng mau chóng bị đánh lui, nhiều người Aztec thấy không có cơ hội phản kháng liền chạy luôn, trở về rồi mới tính. Điều duy nhất quân Lam Vũ phải chú ý là cạm bẫy của bọn chúng, thổ dân ở liên minh Nhã Ca đều là cao thủ đặt bẫy, đó là cách săn bắt cơ bản, gọi là bản lĩnh giữ nhà của bọn họ cũng không quá, ở phương diện này người Aztec khá nổi trội. Nhưng có Lang chiến sĩ đi trước mở đường, cạm bẫy của người Aztec không phát huy được nhiều tác dụng, tối đa chỉ thỉnh thoảng là mọi người sợ mà thôi. Ví dụ như thình lình có một sợi dây treo ngược lên, hay một loạt chông nhọn cắm phập vào thân cây bên cạnh..... quân Lam Vũ tấn công từ 3 hướng chiếm ưu thế tuyệt đối, sau nửa tiếng tấn công, Lăng Kiếm đã nhìn thấy nóc điện thờ thần mặt trời rồi. Lúc này đại khái đã hơn 6h rồi, ánh tàn dương chiếu lên nóc điện thờ phát ra ánh sáng lấp lánh, Lăng Kiếm nghiên cứu tỉ mỉ cuối cùng xác định chóp điện thờ này được làm bằng vàng. -Đúng là người có tiền mà.... Lăng Kiếm cảm khái nói, ngay cả nóc điện thờ cũng có vàng, đây đúng là nhà giàu nhất mà hắn nhìn thấy rồi, riêng điểm này thôi người Aztec không diệt vong cũng phí. người Aztec hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm chỗ ẩn nấp, có một số tên hẳn là vu sư đứng trên vùng đất trống chỉ huy, nhìn dấu hiệu của bọn chúng hẳn là muốn bảo người Aztec không nên hoảng loạn, mau cầm vũ khí chiến đấu. Dưới sự nỗ lực của đám vu sư, người Aztec dần trấn tĩnh lại. Chiến sĩ Hổ Châu Mỹ và quân đoàn vu sư hành động. Lần trước ở Tháp Lợi Phật, người Aztec tựa hồ như còn chưa tiếp thu được bài học, bọn chúng vẫn xếp đội hình dày đặc, phát ra tiếng hô hào chỉnh tề, như để lấy dũng khí cho bản thân. Đám vu sư xen lẫn bên trong, bọn chúng lầm bẩm liên tục, không biết là niệm chú ngữ gì, rồi cùng xông về phía quân Lam Vũ. Tạch Tạch tạch.... Súng máy xả đạn ào ào, mục tiêu công kích là đám vu sư có thể cải tử hoàn sinh, đám vu sư ngã như ngả rạ nhưng không thấy một tên nào có thể đứng lên. Đám vư sư còn lại giơ gậy lên xua đi xua lại trên đầu, như muốn thi triển phép thuật, thế nhưng bất kể là bọn chúng thi pháp thế nào, cũng không thể thay đổi được cục diện của chiến trường, cuối cùng chính bản thân mình cũng bị giết chết. Bóng đêm dần buông xuống, bao phủ cả cánh rừng nguyên sinh trong bóng đêm, thỉnh thoảng có những đốm lửa trông hết sức quỷ dị, làm rừng cây như địa ngục trong truyền thuyết. Đó chính là đuốc của người Aztec, dưới ánh sáng của ngọn lửa, sắc mặt bọn chúng lúc xanh lúc trắng, trông như ma quỷ từ địa ngục chui ra. Lăng Kiếm cuối cùng cũng hiểu vì sao thổ dân không dám đánh vào buổi tối, thì ra là sợ cũng có thể làm chết người. Tiếng súng quấy nhiễu bóng đêm tĩnh mịch, tốc độ tiến công của người Aztec chậm lại, bọn chúng không quen đánh nhau vào ban đêm, ngay cả quân Lam Vũ trốn ở đâu bọn chúng cũng không biết Nhưng nếu như bọn chúng không đánh ra thì đạn của quân Lam Vũ sẽ bắn bào, bất kể là bọn chúng có nấp ở đâu cũng không an toàn, nên dù rất không muốn, bọn chúng vẫn phải tấn công. Để có thể dễ dàng nhận ra quân mình và quân địch trong bóng tối, người Aztec quấn vải trắng trên người, như vậy dù trong khoảng cách vài chục mét cũng rất dễ nhận ra, cung tiễn thủ của bọn chúng không bắn nhầm vào phe mình. Nhưng người Aztec quên mất một điều, dấu hiệu rõ ràng như thế thì quân Lam Vũ cũng thấy rất rõ ràng, các tay súng bắn tỉa thích nhất những đốm trắng đó. quân Lam Vũ từ bên ngoài dần dần áp sát, bọn họ lập thành một tuyến hàng ngang rất rộng, thêm vào đó là sự phối hợp của Lang chiến sĩ, hình thành một vòng vây chặt chẽ. Chỉ cần không phải là người Aztec liều mạng đột vây, thì bọn chúng không thể không lọt lưới được. người Aztec đương nhiên không cam chịu bị chinh phục như thế, bọn chúng vẫn phản công với ý đồ ngăn chặn quân Lam Vũ áp sát, nhưng ánh lửa trong thành trấn làm bọn chúng hiện ra rõ ràng, mà quân Lam Vũ ở trong bóng đêm nên bọn chúng thành bia sống cho quân Lam Vũ. Lúc này sướng nhất là các tay súng bắn tỉa, gần như mỗi một phát súng là một tên địch, chưa từng bắn trượt, từ năng lực phòng hộ mà nói, người Aztec có thể không cần nhắc tới, bọn chúng chưa từng có ý thức ở phương diện này. quân Lam Vũ cũng không cần gấp, hiện giờ bọn họ tạm thời bao vây thôi, 10 vạn người người Aztec không chạy nổi, quân Lam Vũ cứ dần dần tiêu hao người Aztec, cố gắng tiết kiệm đạn dược. Lần tác chiến này, mỗi một chiến sĩ được phát 300 viên đạn, nhưng nếu như cứ dùng như bình thường thì nhất định là không đủ. 7-8 trăm quân Lam Vũ phối hợp với người Tháp Lợi Phật cũng không tới 2000 người, cộng toàn bộ lại cũng không được tới 50 vạn viên đạn. Bình thường quân Lam Vũ để tiêu diệt được 1 tên địch cần ít nhất 5 viên đạn, tỉ lệ tiêu hao như thế ở đây là không thể được. Vì hành quân qua đồi núi rừng rậm rất khó khăn, các chiến sĩ không mang theo bách kích pháo hay Bazoka, mà súng máy cũng không có nhiều, mang 300 viên đạn cũng là chuyện khó khăn lắm rồi. Bởi thế có chiến đấu cũng cần phải dựa vào vũ khí hạng nhẹ để giải quyết. Vốn quân Lam Vũ chuẩn bị dùng voi để vận chuyển vật tư, nhưng đám voi không chịu rời khỏi đảo Lữ Tống, dù dùng cách nào bọn chúng cũng không chịu lên thuyền. Sự kiên trì của bọn chúng làm đế quốc Lam Vũ tin rằng, thì ra động vật cũng có lãnh địa thuộc về mình, bọn chúng tuyệt đối không rời khỏi quê hương tới một thế giớ xa lạ khác. Để tránh lãng phí đạn dược, quân Lam Vũ tuyệt đối không làm chuyện thừa thãi, chỉ cần an toàn của bản thân không bị uy hiếp, nghiêm cấm nổ súng bừa bãi, lựu đạn cũng tạm thời bị hạn chế sử dụng. So với đạn thì lựu đạn và thuốc nổ càng quý hơn trừ phi người Aztec phát động phản công quy mô lớn, nếu không không được phép dùng lựu đạn, các tay súng bắn tỉa tạm thời cũng chỉ bắn những mục tiêu có giá trị. Tất cả cứ phải đơi vào không quân tới rồi hẵng hay. Đao Vô Phong đã liên hệ với không quân, thúc bọn họ mau chóng tới nơi, thực tế thì bọn họ vừa mới tới Áo Đặc Đế Ngõa thì không quân cũng đã xuất phát cùng với bộ đội lính dù rồi. nếu như tính theo đường thẳng, phi dĩnh chỉ cẩn khoảng 2 tiếng là tới nơi, nhưng do rừng rậm nơi nào cũng giống như nơi nào, rất khó tìm được đặc trưng cho nên không quân tới nơi cần tốn chút thời gian ngoài dự kiến. Cùng lúc Đao Vô Phong điều binh khiển tướng thì thủ lĩnh Đế Tắc Khắc của người Aztec cũng vắt óc ra để điều quân đuổi quân Lam Vũ ra khỏi mép thành trấn. Đế Tắc Khắc là một tẻn gia hỏa cao lớn, giống như Mạnh Đế Tổ Mã, hắn cũng là dũng sĩ nổi danh nhất của người Aztec, nhưng công phu sở trường của hắn không phải là đánh nhau mà là... ăn, nghe nói mỗi bữa ăn hắn ăn hết nửa con dê. Công phu sở trường thứ hai là vặn đầu người khác, tên gia hỏa này xuông trận không cần vũ khí, 2 tay hắn là vũ khí tốt nhất rồi. Thấy quân Lam Vũ không có dấu hiệu tấn công mãnh liệt, Đế Tắc Khắc đoán binh lực của quân Lam Vũ không nhiều, có khả năng chỉ là bộ đội tiên phong, nếu có thể đuổi được đối phương là tốt nhất, nếu không ít nhất cũng không thể để đối phương thoải mái trải qua đêm được. Đế Tắc Khắc lập tức tổ chức phản công, hắn tập trung hơn 4000 chiến sĩ cũng rất nhiều vu sư cung tiễn thủ, nhưng Đế Tắc Khắc không biết quân Lam Vũ mong nhất là người Aztec phản công, thậm chí đám Lăng Kiếm ném tiền cầu khẩn người Aztec chủ động tấn công. Vì không có đủ vũ khí hạng nặng nên biện pháp đánh thành duy nhất của quân Lam Vũ là dùng thuốc nổ, ở trong bóng tối thì đây không phải là biện pháp tốt, cung tiễn thủ của người Aztec khẳng định sẽ làm cho quân Lam Vũ trả một cái giá khá đắt. Hơn nữa kế hoạch ban đầu của quân Lam Vũ cũng không phải là như thế, mấy cái pháo đài này cứ để phi dĩnh quăng tạc đạn xuống là xong. Trước khi phi dĩnh tới nơi, chuyện bọn Lăng Kiếm Phải làm là cố gắng tiêu hao lực lượng của người Aztec. Tạch... tạch... tạch... Súng máy bắn cho người Aztec tham gia phản công phải kêu cha kêu mẹ, tiếng gào thét thảm thiết và tiếng rống đan xen vào nhau làm nơi này biến thành địa ngục. Đám chiến sĩ thì cũng đành, bọn chúng là chiến binh, chết là nơi tốt nhất để về, nhưng đám vu sư kia thì khác bọn chúng phát hiện ra tất cả những điều mình làm là vô ích, không những không bảo vệ được đám chiến sĩ, mà cả bản thân cũng không bảo vệ được. Trang phục của đám vu sư rất bắt mắt, còn đội mào gà cao vút, rất dễ nhận ra khiến cho bọn chúng trở thành bia bắn cho quân Lam Vũ trước. Mắt nhìn đám vu sư bị giết chết, có một số người Aztec bất giác muốn rút lui. -Xông lên... xông lên cho ta.... Đế Tắc Khắc ở phía sau không ngừng quát tháo, nếu như có tên nào không chịu tiến lên, hắn sẽ vặn đầu tên đó trước tiên, thế là xong rồi. Dưới sự uy hiếp của Đế Tắc Khắc, đám chiến sĩ chỉ đành nhắm mắt làm liều, xông lên cho tới khi bị giết chết. CHính đang giao chiến kịch liệt, Đế Tắc Khắc đột nhiên phát hiện trên đầu mình có cái gì đó kêu ù ù, mặt đất cũng truyền tới rung động khe khẽ. Hắn ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, có điều có thấy có chuyện gì đó chẳng lành, như trời cao đang chuẩn bị trừng phạt gì đó. người Aztec rất tin thần linh, nếu như không có thần linh phù hộ, bọn chúng không có can đảm đánh trận nữa. Đám Lăng Kiếm cũng nghe thấy tiếng ù ù ở trên bầu trời, đều lau mồ hôi lạnh trên trán. Dưới sự tổ chức của Lăng Kiếm, các chiến sĩ ném lựu đạn vào một khoảng rừng gần đó, sau đó tập trung cây cỏ lại, đốt cho ngọn lửa cháy mạnh để không quân dễ tìm được mục tiêu Rất nhiều chiến sĩ truyền tai nhau, nói: -Người của không quân tới rồi. Quả nhiên mấy phút sau, trên bầu trời tối mù xuất hiện những ánh sáng như đom đóm, ánh sáng đó càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành mấy chục cái đèn treo trên không trung từ phía tây bắc bay tới, dần dần dừng trên thành Áo Đặc Đế Ngõa, giống như sứ giả trên trời. -Thần mặt trời giáng lâm rồi. Suy nghĩ đầu tiên của Đế Tắc Khắc là như thế, tức thì mặt đầy thất vọng vì bị thần linh vứt bỏ. Những người Aztec khác ngây ngốc nhìn bầu trời, căn bản không còn muốn tấn công nữa, bọn chúng cuối cùng cũng nhìn thấy thần mặt trời, nhưng đáng tiếc là thần lại đứng về phía quân Lam Vũ rồi. -Tên tiểu tử nhà ngươi sao giờ mới tới? Đao Vô Phong không hề khách khí chất vấn Hứa Nho Long, theo tính toán của hắn, Hứa Nho Long mất bốn tiếng đi quãng đường 2 tiếng, có thể thấy người của không quân làm việc quá chậm chạp. -Bọn này đi quá đà,tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan rồi quay về. Hứa Nho Long bất lực đáp, thì ra trong bóng đêm điều khiển phi dĩnh khá khó khăn, mà Áo Đặc Đế Ngõa và Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan cùng một đường thẳng, cách nhau không xa nên bọn họ đi quá đà, phát hiện ra không đúng mới vội vàng quay về. Cho dù có chút bực bội vì sự chỉ trích của lục quân nhưng Hứa Nho Long cũng không trả đũa, cũng không giải thích nhiều, so với lục quân thì bọn họ thoải mái hơn nhiều lắm rồi, dù nói thế nào thì người ta đi quãng đường mất 20 ngày nguy hiểm trùng trùng, mình đi có mất 2 tiếng nhàn nhã, người ta càu nhàu cũng là chuyện bình thường. Uỳnh.. uỳnh... uỳnh.... Dưới sự chỉ huy của Hứa Nho Long, phi dĩnh bắt đầu oanh kích Áo Đặc Đế Ngõa, tạc đạn không ngừng rơi xuống, biến cả thành trấn thành một biển lửa. Không quân Lam Vũ dùng đạn cháy, mà công trình kiến trúc ở nơi này đại đa số bằng cỏ, gỗ nên vô cùng dễ cháy, chỉ nửa tiếng là Áo Đặc Đế Ngõa đã biến thành một biển lửa bao la. -Những thứ này sử dụng sớm một chút thì tốt rồi Lăng Kiếm cảm thán nói, nếu như lúc tấn công Minh Na Tư Đặc Lai, phi dĩnh có thể dùng đạn cháy này đốt cho Minh Na Tư Đặc Lai một lượt, rồi quân Lam Vũ mới tiến công thì khẳng định có thể giảm bớt không ít thương vong. Dù phòng ốc của Minh Na Tư Đặc Lai bằng đá, không sợ đốt, nhưng sợ độ cao, sợ bị thiêu thì loại đạn cháy này chính là khắc tinh của nó, tiếc rằng tới đầu năm nay đạn cháy mới được phát minh ra. Vốn Dương Túc Phong cũng muốn dùng đạn cháy để đối phó với người Mã Toa, chuẩn bị cho một bó lửa thiêu sạch thành thị chủ yếu của Mã Toa, tiếc là phát minh này chậm trễ một đoạn thời gian, mà Mã Toa lúc này không cần phải tiến công nữa. Đạn cháy thành anh hùng không có đất dụng võ, may mà còn nơi này và Y Lan, thế là thống soái tối cao hạ lệnh một tiếng, đạn cháy liền rơi xuống đầu người Aztec. Ngọn lửa bừng bừng chỉ rõ mục tiêu công kích cho quân Lam Vũ,bọn họ từ 4 phía dần dần thu gọn vòng vây, cũng không cần phải tiết kiệm đạn nữa. Phi dĩnh xuất hiện làm người Aztec sụp đổ, bọn chúng cho rằng mình đã bị thần linh vứt bỏ rồi, nên mất hết lòng tin và ý chí chiến đấu, đám vốn đang tấn công quân Lam Vũ cũng quẳng hết vũ khí chạy về. người Aztec chỉ còn biết kêu gào trong biển lửa, hoặc bị thiêu chết, hoặc bị đạn bắn chết, dù thế nào thì cũng không còn đường sống. Lúc này các Lang chiến sĩ phát tiết thù hận trong lòng mình, đem mỗi người người Aztec nhìn thấy là quẳng xuống địa ngục, làm tiếng thét thảm thiết vang lên không ngớt. Có ánh lửa lớn giúp đỡ, phi dĩnh bắt đầu oanh tạc pháo đài của người Aztec, bảy chiếc phi dĩnh chầm chậm bay tới 7 pháo đài, trước tiên dùng tạc đạn bình thường định vị, xách định không có sơ xuất gì mới ném tạc đạn 250kg xuống, tức thì những pháo đài đó hoàn toàn bị bao phủ trong ánh lửa chói lòa. Uỳnh..... Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới, đám Lăng Kiếm dù ở rất xa vẫn bất giác rụt cổ lại, mặt đất như chấn động, những pháo đài của người Aztec trong tích tắc biến mất trong biển lửa. Lăng Kiếm đột nhiên nghe thấy tiếng rắc một cái, như có thứ gì ở trên cây rơi xuống, vội vàng nhào bổ xuống đất, tiếp đó nghe thấy bịch một cái. Nhưng lâu lắm vẫn không có thêm động tĩnh gì, Lăng Kiếm quay đầu lại thì ra là một cỗ thi thể người Aztec, đại khái vừa rồi bay từ pháo đài tới. -Ôi, mẹ ơi, lợi hại quá. Có chiến sĩ nhỏ giọng thì thào, nhìn vị trí pháo đài gần nhất cũng phải tới 150m thế mà cái thi thể này có thể bay tới được, từ đó có thể thấy được uy lực của tạc đạn siêu cấp lớn như thế nào. Quả nhiên người Aztec hoàn toàn bị vụ nổ lớn làm cho ngây dại, rất nhiều người cứ đứng ngây ra nhìn pháo đài bị phá hủy mà không biết phải làm gì. Đế Tắc Khắc càng tin quân Lam Vũ đã được thần mặt trời giúp, trận chiến này người Aztec hết hi vọng rồi, vội vàng chạy về phía thần điện, xem xem còn thần linh nào khác có thể cứu người Aztec không. Uỳnh... Uỳnh.... Uỳnh.... Lại là những tiếng nổ liên tục, 7 tòa pháo đài hoàn toàn biến thành đống đổ nát, những pháo đài khác bị tạc đạn rơi xuống phá không còn đầy 1/5, thi thể bốc cháy từ trong đống đổ nát không ngừng chạy ra. Trong ánh lửa mãnh liệt, một chiếc phi dĩnh chầm chậm bay tới điện thờ thần mặt trời. -Mẹ nó, nơi đó không được oanh tạc. Lăng Kiếm gấp gáp kêu lên, thiếu chút nữa đứng bật dậy. Điện thờ thần mặt trời là nơi chứa tài phú mà đế quốc Lam Vũ muốn chiếm, nếu nó bị nổ uỳnh một cái thành tro thì chệt mất. May mà Lăng Kiếm phát hiện ra phi dĩnh không phải là muốn oanh tạc mà là thả lính dù xuống, đó là tiểu đoàn Bắn Tỉa của Trình Thư Kiếm. Trên khoang treo có 4 sợi dây thừng lớn thả xuống, mấy chục chiến sĩ thuận theo dây mà trèo xuống, người Aztec quanh điện thờ choáng váng, không biết phản ứng như thế nào, cầm cung trong tay cũng quên cả bắn. Đoàng. đoàng, đoàng.... Các chiến sĩ từ trên phi dĩnh tuột xuống liên tục nổ súng, dọn sạch khu đổ bộ, sau đó chia ra tấn công, tiêu diệt từng tên Aztec ở bên thần điện. Trình Thư Kiếm chân vừa chạm đất lập tức khống chế cửa thần điện, vừa vặn có một tên chiến sĩ hùng hổ xông ta, hắn chơi ngay một loạt đạn hạ gục đối phương. Đế Tắc Khắc cảm thấy như bị vô số thanh trường mâu đâm xuyên qua ngực, ngã ngay tại chỗ, hắn vùng vẫy mấy cái rồi rời khỏi thế giới này. Trình Thư Kiếm không hề biết mình đã giết quan chỉ huy của đối phương, các chiến sĩ khác cũng không nhận ra, Đế Tắc Khắc ra đi lặng lẽ như thế. Trình Thư Kiếm thay băng đạn khác, gọi mấy chiến sĩ lao vào trong thần điện, ánh sáng bên trong vô cùng nhu hòa, tựa hồ không phải là ánh đèn, hắn không biết đó là ánh sáng gì. Bên trong thần điện chỉ có một số vu sư, chúng đang lầm bầm cầu khẩn, nhìn thấy quân Lam Vũ xông vào vội vàng bỏ chạy, kết quả là bị giết chết hết. Rầm. Trình Thư Kiếm đá văng một cánh cửa phòng ở bên cạnh, tức thì mắt hoa lên, ánh vàng lấp lánh làm hắn không thể mở mắt được. Khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng này, hắn phát hiện ra căn phòng này chứa vàng, từng thỏi vàng chất cao bằng cả con người, ít nhất cũng có mấy vạn thỏi. Rầm. Trình Thư Kiếm lại đá một căn phòng khác, trước mắt toàn là ánh vàng nhảy nhót, tựa hồ còn nhiều hơn cả căn phòng vừa rồi. Chính đang định đá thêm một cánh cửa phòng thứ 3 thì có người run rẩy gọi: -Tiểu đoàn trưởng, mau lại đây mà xem, mau lại đây. Trình Thư Kiếm đi tới nhìn vào bên trong thì cũng gần như ngây ra. Thì ra đó là một đại điện cực lớn, tới nghìn mét vuông, cuối đại điện là tượng thần mặt trời, ở giữa chất đầy là vàng, chẳng những thế còn có vô số kim cương, phỉ thúy, mã não.... Mỗi một chiến sĩ đều đầu váng mắt hoa. Đừng nói là nhìn thấy, mà bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng có, lúc này không biết là trong điện thờ này rốt cuộc còn chứa bao nhiêu tài phú nữa. Trình Thư Kiếm nuốt nước bọt, cảm giác giọng của mình cũng thay đổi rồi, run run rống lên: -Thợ ảnh đâu? Mau lấy máy ảnh mang tới đây mau... Đi cùng với không quân còn có thợ ảnh, nhìn thấy đống của cải trước mắt, không gượng được lăn luôn ra đất, khó khăn lắm mới đứng lên được, vội cầm lấy máy ảnh chụp không ngừng, rồi mới phát hiện ra là nắp ông kính chưa mở, vội vàng tháo ra, lúng túng đến tí nữa làm rơi máy xuống đất. Chốc lát sau đám Lăng Kiếm, Đao Vô Phong cũng tới nơi, nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu như thế cũng chết đứng tại chỗ. -Ôi mẹ ơi, cho ta một miếng thì cả nửa đời sau cũng không cần lo lắng gì nữa.... Đao Vô Phong lẩm bẩm, hắn thừa nhận chút tài phú của đế quốc Lam Vũ so với nó dúng là đom đóm so với mặt trăng. -Chúng ta.... chia nhau à? Lăng Kiếm run lên, cảm giác đầu óc không thuộc về mình nữa, hắn không tưởng tượng ra nếu số tài phú này thuộc về mình thì phải xử lí thế nào nữa. -Đừng có mơ. Sở Thiên Nhai cắn chặt răng, nếu không làm đầu óc tỉnh táo thì sợ rằng hắn nhập bọn với Lăng Kiếm mất. Một lúc sau Hứa Nho Long tới nơi, phản ứng của hắn là quái đản nhất, hắn hét lên kinh hoàng. -Mẹ ơi, ta không chở hết được đâu. Đao Vô Phong nắm chặt tay, để bản thân khôi phục bình tĩnh, nhìn những chiến hữu ngây ngất bên cạnh, hiểu rõ nếu không khống chế được khẳng định là có chuyện gay to. Trên thế giới, không phải ai cũng có thể khống chế bản thân trước tiền bạc, ít nhất bản thân mình cũng từng mất kiểm soát, hắn vỗ vai Hứa Nho Long nói” -Chạy thêm mấy chuyến, để bọn ta nhìn lâu thêm một chút, con mẹ nó nữa, bọn ta đều xuất thân nghèo rớt mồng tơi, chưa từng nhìn thấy nhiều vàng như thế. Có điều đây là tài sản quốc gia, các ngươi không ai được động vào. Hứa Nho Long cũng đang mê mẩn, nhưng bị Đao Vô Phong vỗ một cái liền tỉnh lại, đã thế lại còn làm ra vẻ thanh cao, khinh thường không biết ngượng mồm: -Dào ôi, đúng là kém cỏi. Chút vàng thôi mà đã lồi cả mắt ra rồi, nếu tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan, mắt các ngươi sẽ rơi ra ngoài hết. Đám Lăng Kiếm và Sở Thiên Nhai nghe thấy thế liền tỉnh lại, thầm kêu may mắn là mình chưa làm ra hành động gì để bị khinh thường. Trình Thư Kiếm nói: -Mẹ nó chứ, làm như nơi này không còn bằng nhà ngươi vậy, cứ phét lác đi, ta biết phi dĩnh thổi phồng mới bay lên được mà. Sở Thiên Nhai vỗ vai Hứa Nho Long tán đồng: -Đúng đấy, các ngươi phét lác quá, kết quả phi dĩnh bay một hơi tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan mới quay về, ngươi còn tiếp tục là lần sau bay tới Đại Đông dương luôn đấy. Đám Đao Vô Phong cười rộ lên, Hứa Nho Long cũng cười không nói gì. Kỳ thực bọn họ đều là người có thất tình lục dục, bảo không động lòng là nói dối, chỉ có điều kỷ luật ràng buộc, bọn họ không dám làm loạn. Đột nhiên Trình Thư Kiếm phát hiện ra cái gì đó, móc dao găm đi tới vách tường, cẩn thận tìm kiếm, sau đó cắm dao vào vách tường, gảy mạnh ra. Tách. Một tiếng động giòn tan truyền tới, Trình Thư Kiếm cầm một miếng gạch rơi ra, nhìn kỹ thì Lăng Kiếm tinh mắt la lên thất thanh. -Ôi mẹ ơi, đây là vàng thật. Quả nhiên nhìn kỹ càng miếng gạch đó là vàng thật, nếu thế thì nó không còn được gọi nó là gạch nữa rồi. Đám Đao Vô Phong hưng phấn lấy dao đi kiểm tra, phát hiện ra vách tường xung quanh toàn là vàng hết, như vậy tòa điện thần này có bao nhiêu vàng đây? Sở Thiên Nhai ngẩng đầu lên nhìn nóc thần điện, quan sát tới 2 phút rồi nói: -Liệu nơi này sàn và nóc có phải đều làm bằng vàng không? Không một ai nói gì, mọi người lập tức ngồi xuống lấy dao kiểm tra. -Mẹ kiếp, đúng là vàng. Trình Thư Kiếm kêu lớn, nạy một khối vàng lên xem. Thì ra vì trên mặt đất chất đầy vàng nên không có ai để ý, mặt đất của nó cũng làm toàn bằng vàng hết. Sở Thiên Nhai lấy một cái đèn pin ra, cẩn thận quan sát trên nóc, nhưng vì nó quá cao nên nhìn không rõ, nhưng mọi người đều tin nó được làm bằng vàng. Đây còn chưa phải là thành thị lớn nhất của người Aztec, nếu tới thủ phủ Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan thì nơi đó có phải dùng kim cương để trải sàn. Đao Vô Phong sắc mặt nghiêm nghị kêu lên: - Mọi người đừng đào nữa, chúng ta đào loạn nên thì phí của, nơi này giao cho nhân viên chuyên môn của bộ tài chính xử lí, tất cả mọi người ra ngoài, chúng ta phải phong tỏa nơi này. Tất cả đều dừng tay, lưu luyến nhìn xung quanh nhưng không động tay vào, Đao Vô Phong nói có lý, những thứ này nhìn là muốn phạm tội, ai cũng biết rời khỏi nơi này là cách giữ mình tốt nhất, nhưng lúc này muốn nhấc chân cũng cần không ít nghị lực. Đao Vô Phong vỗ vai mọi người nói: -Mọi người lập tức rời khỏi đây đi. Khó khăn lắm mọi người mới ra được bên ngoài, nhìn ánh lửa bập bùng cảm giác như là 2 thế giới khác nhau. Đao Vô Phong đích thân an bài cảnh giới, phụ trách bảo vệ thần điện, hắn còn kiểm tra xác định bên trong không còn ai mới dán giấy niêm phong lên tất cả các cánh cửa, nghiêm cấm ra vào. Tình hình mau chóng được thông báo cho Dương Túc Phong, y hưng phấn gửi điện lại :” Nhân viên chuyên môn của bộ tài chính ngày mai sẽ tới, cần phải đảm bảo an toàn và hoàn chỉnh điện thờ.” Đao Vô Phong đem lệnh của Dương Túc Phong cho mọi người xem, không có ai dị nghị gì. Lúc này ở Áo Đặc Đế Ngõa cơ bản chỉ còn người Tháp Lợi Phật truy sát người Aztec báo thù cho Tô Tát Lôi Lôi, Lăng Kiếm quá nửa là đã nghỉ ngơi rồi. Bất kể là người già, phụ nữ hay trẻ em đều không được người Tháp Lợi Phật buông tha, dưới tình huống chiếm cứ thượng phong bọn họ càng thích dùng đao chém người. Loại đao này có sức sát thương không thua kém gì lưỡi búa của người Aztec, nhất là khi chém đầu thì hiệu suất càng cao hơn. Khi Đao Vô Phong tới bên thần điện chỉ thấy trên mặt đất Áo Đặc Đế Ngõa toàn là thi thể người Aztec, trong thành trấn đã thấy rất ít bóng dáng của quân Lam Vũ, đồ sát người Aztec là nhiệm vụ của người Tháp Lợi Phật. Quá nửa đêm nơi này đã không còn có người Aztec nào sống sót nữa, tin rằng trong một tháng sau, Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan cũng thế. Đây là quốc sách của đế quốc Lam Vũ, lạc hậu là phải ăn đòn, mong rằng thảm cảnh này không xảy ra trên người đế quốc Lam Vũ. Đám Lăng Kiếm cũng đứng trên bậc thềm điện thờ nhìn người Tháp Lợi Phật đồ sát, nhìn một lúc thấy nhàm chán, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền dẫn mấy chiến sĩ đi tới hồ thiêng bên cạnh đó. Bọn họ tháo súng ra chuẩn bị xuống nước. Hứa Nho Long cũng tới tham gia náo nhiệt, nghi hoặc hỏi: -Các ngươi làm gì thế? -Trong truyền thuyết của người Aztec nói hồ thiêng cũng có rất nhiều báu vật, bọn ta xuống hồ xem có phát hiện gì không Lăng Kiếm nói rồi sắn quần lên cao, mau chóng xuống hồ nước mò mẫm. Hồ thiêng nghe thì hay nhưng chẳng có gì đẹp cả, chỉ là một cái ao nước lớn, nước lại còn đục, Lăng Kiếm vừa bước xuống thì bùn đã lún tới đùi. Hứa Nho Long cũng hăm hở cởi giầy, sắn quần lên cao theo Lăng Kiếm xuống hồ, hơn 10 chiến sĩ khác chia nhau tản ra, mò mẫm trong bùn đất xem có phát hiện ra bảo vật hay không. Nhưng chật vật nửa tiếng trời cũng không có ai phát hiện gì, mọi người vốn đầy hưng phấn, giờ đều hơi thất vọng rồi. -Để ta bắt được thằng khốn nào nói bừa đó, xem ta có vả vỡ mồm nó ra không. Lăng Kiếm thất vọng, đứng trong vũng bùn tức tối nói. -Treo nó lên phi dĩnh, ném xuống Đại Nam dương ấy. Hứa Nho Long nghiến răng căm tức nói, vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị ngã, may mà chiến sĩ bên cạnh nhau tay giữ được, nhưng quần áo cũng lấm lem bùn đất hết cả rồi. Chính đang nói chuyện, đám Đao Vô Phong cũng tới, còn dẫn theo không ít người, Khoa Á Tô Long cũng tới, thậm chí còn có cả lưới đánh cá, hình như bọn họ cũng định mò một mẻ lớn. -Các ngươi đang làm gì thế, đào kho báu à? Lăng Kiếm từ trong vũng bùn đi ra, thấy bọn họ chuẩn bị đồ nghề sẵn sàng, không khỏi nghi hoặc hỏi. -Hỏi mấy người Aztec, bọn chúng đều nói tài phú trong hồ thiêng còn nhiều hơn trong thần điện nhiều, bọn ta chuẩn bị xem sao.... Sở Thiên Nhai nói đầy tự tin, đích thân tới bố trí lưới đánh cá, mấy chiến sĩ còn lột sạch bách, chuẩn bị xuống hồ. Lăng Kiếm nửa tin nửa ngờ nói: -Nhưng bọn tôi cũng xuống tìm rồi, có thấy gì đâu? Sở Thiên Nhai rất tự tin nói: -Để bọn tôi tìm cho. Lập tức dưới sự chỉ huy của Đao Vô Phong, Sở Thiên Nhai đích thân dẫn quân, mọi người mang theo lưới, cuốc xuống nước, có một số chiến sĩ giỏi bơi lội ra thẳng giữa hồ, thả lưới xuống đáy hồ, sau đó kéo vào. Song bất kể là nỗ lực như thế nào, mọi người vẫn không phát hiện ra gì, mò được chỉ toàn là bùn, một chút rác rưởi cũng chẳng có. Sở Thiên Nhai còn chưa mất hẳn lòng tin, lại đổi mấy vị trí nhưng vẫn chỉ mò được toàn là bùn, đừng nói là bảo vật, tới 1 con cá cũng chẳng có, đúng là làm cho người ta thất vọng. Trình Thư Kiếm tức tối nói: -Mẹ nó, đúng là đám người Aztec chơi chúng ta rồi. -Hẳ là không phải, có thể những thứ đó sau khi ném vào hồ liền dần chìm xuống, cái hồ này nước lặng, nhưng thực sự ở dưới có dòng chảy, nói không chừng rơi xuống không lâu bị chìm rồi. Sở Thiên Nhai nói, từ từ rời khỏi hồ. Đao Vô Phong gật đầu, thất vọng nói: -Hẳn là thế, được rồi, mặc kệ nó, cứ đem tình huống báo lên trên, tới khi đó người của bộ tài chính mang bơm đến, hút cạn nước, có gì là thấy ngay. Đám Trình Thư Kiếm chỉ đành lên bờ, nhưng còn chưa tới bờ đã có người kinh hoàng kêu lên: -Cẩn thận, cá sấu, cả một bầy kia, mau nổ súng. Thì ra ở phía sau đám Trình Thư Kiếm xuất hiện 3-4 chục con cá sấu, không biết bọn chúng trốn ở đâu, bây giờ mới âm thầm bò ra. Buổi tối ánh sáng không tốt, mọi người chỉ nhìn thấy vệt nước khi bọn chúng tới gần mới nhận ra, may mà đám Trình Thư Kiếm đều được huấn luyện tốt, nghe thấy liền tăng tốc, cuống cuồng bơi vào bờ. Quả nhiên bọn họ vừa mới lên bờ thì nổi lên mấy chục con cá sấu, bọn chúng há cái miệng lớn xông lên bờ, động tác mau lẹ xông tới mấy người xung quanh. Trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ cảm thấy bọn chúng cực lớn, lúc này các quan quân cao cấp của quân Lam Vũ mới tỉnh ngộ, biết mình chút nữa thì phạm phải một sai lầm chí mạng. Nơi này là vùng rừng rậm nhiệt đới, hồ thiêng này lại là một cái ao bùn, nơi như thế này không có cá sấu mới là lạ. Tạch,.. Tạch... tạch... Đám Sở Thiên Nhai nối nhau nổ súng, bắn cho đám cá sấu không những quẫy người, da cá sấu tuy rất dày, nhưng chưa tới mức cản được đạn. Có một số chiến sĩ vừa bắn, tặng thêm luôn quả lựu đạn, vào hồ, đề phòng bên trong có mấy trăm con cá sấu xong lên. Các chiến sĩ gần đó nghe thấy tiếng súng nổ kịch liệt vội vàng chạy tới, thấy cá sấu tấn công cũng rút súng ra bắn, số người ném lựu đạn nhiều làm hồ thiêng như sôi lên. Mấy chục con cá sấu cuối cùng không chống lại được quân Lam Vũ người đông thế mạnh, có 3-4 con quay trở lại hồ, còn lại đều nằm ngửa bụng hết, ngổn ngang bên hồ. Bất quá ở giữ hồ thiêng, cách quân Lam Vũ chừng 100 mét còn có rất nhiều cá sấu bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên giám thị động tĩnh, bọn chúng rất muốn tấn công nhưng không dám, lại không muốn bỏ đi, thế là cứ giằng co như vậy. Tại khoảng cách xa như vậy, đạn của quân Lam Vũ không làm gì được bọn chúng, cũng chẳng cần phải lãng phí đạn dược. Lúc này tới lượt của không quân ra oai, Hứa Nho Long phát hiện bị chơi nào có chịu bỏ qua, phát hiện ra phi dĩnh của mình còn có 2 quả tạc đạn 250kg, thế là quyết làm tới cùng luôn, hạ lệnh một cái ném 2 quả xuống hồ thiêng luôn. Hai chiếc phi dĩnh bay lên trời, đem 2 con quái vật to lớn đó ném xuống hồ, 2 tiếng nổ dữ dội vang lên, nước hồ như bị tách ra, có thể nhìn thấy rõ cả đáy hồ, một lúc sau mới khép lại. Nước hồ đục ngầu liên biến thành màu đỏ sậm, nổi lềnh bềnh thi thể cá sấu, sau đó dần dần chìm xuống, những con may mắn còn sống sót cũng bỏ chạy hết. Mọi người quan sát một lúc mới lại tới gần hồ, bọn họ phát hiện ra điều làm người ta kinh ngạc, thì ra khi 2 quả tạc đạn siêu cấp kia ném xuống hồ bắn lên vô số bùn đất, bên trong đó bọn họ phát hiện ra mấy mảnh phỉ thúy vỡ vụn, còn có cả san hô màu đỏ. Điều này nói rõ trong hồ thiêng đúng là có bảo vật, nhưng nó bị chôn rất sâu, công cụ bình thường không thể mò lên được. Muốn đào bảo vật thì trước tiên phải hút sạch nước, sau đó mò tất cả bùn đất, đây không phải là chuyện dễ dàng, hồ thiêng thực ra không phải là cái ao tù, phía bắc còn nối liền với một con sông lớn, phải chặn chỗ đó lại mới có thể tát nước được. Bất quá nơi này mưa rất nhiều, chỉ cần đổ xuống một trận thì công đi toi hết cả. Chính đang thương lượng phải tát nước như thế nào thì có một quan quân vội vàng chạy tới, thi lễ với Đao Vô Phong xong liền báo cáo: -Tổng chỉ huy, chúng tôi phát hiện ra một tình huống mới. Tâm tư của Đao Vô Phong còn đang ở chỗ báu vật, thuận miệng hỏi: -Tình huống mới gì? Quan quân kia đáp: -Chúng tôi phát hiện ra một khu rừng kì lạ, còn có từng vòng phát sáng.... Đao Vô Phong lúc này mới tỉnh lại, nhìn viên quan quân đó, tin hắn không có nói lung tung mới gật đầu : -Khu rừng kì lạ à? ĐI chúng ta đi xem xem, một lát nữa quay lại đây thương lượng. Mang theo đồ chơi theo, cẩn thận cạm bẫy của người Aztec Chuẩn bị qua loa xong, cả đoàn người đi tới nơi quan quân kia nói, thì ra là một khu rừng rậm rạp ở giữa có những vòng tròn vô cùng bằng phẳng, đường kính chừng 30m. Đứng ở giữa vòng tròn cảm tưởng như đang ở trong hang độn vậy, cây cối xung quanh là vách động, cảm tưởng đầu tiên của bọn họ là từ trên trời có cái gì đó rơi xuống, tạo thành cái động này. Cỏ trên mặt đất trông có vẻ khác thường, có vòng màu trăng trắng, có vòng hơi cao màu tím, 2 loại cỏ có độ cao khác nhau xếp thành vòng tròn vô cùng kỳ quái, trong bóng tối nhìn mơ hồ như đang phát sáng. Nơi này đúng là có chút quỷ dị, không biết người Aztec dùng nó để làm gì. Trình Thư Kiếm càng nhìn càng thấy khó hiểu, nghi hoặc nói: -Đây là cái gì? -KHông biết. không biết ai trả lời, nhưng đó là đại biểu cho suy nghĩ của tất cả mọi người. Những người khác cũng nhún vai, sợ rằng chỉ có đám vu sư của người Aztec mới biết được, mà hiện giờ bọn chúng bị quân Lam Vũ đưa đi chầu diêm vương hết cả rồi, vấn đề này tự nhiên không có đáp án. Dù vậy mỗi người đều có chút hiếu kỳ, xem ra người Aztec còn ẩn chứa không ít bí mật. Hôm đó đám cá sấu bị giết chết trở thành bữa ăn cho quân Lam Vũ,bọn chúng nhìn bề ngoài hung dữ xấu xí, nhưng thực tế thì thịt bọn chúng ngon vô cùng. Ở đại lục Y Lan, chỉ có những bữa tiệc cao cấp nhất mới có thịt cá sấu, tiếc là cá sấu ở đại lục Y Lan không nhiều, bắt cũng rất khó. Đương nhiên đầu bếp của quân Lam Vũ không có nhiều gia vị đề làm món ăn thượng đẳng như vậy, mọi người có gì ăn nấy. Sáng hôm sau, Đao Vô Phong còn chưa dậy thì Lăng Kiếm đã vội vàng chạy vào nói: -Phong lĩnh tới rồi. Đao Vô Phong giật bắn mình, vội vàng mặc quân phục chạy ra, đúng là Dương Túc Phong đã tới, chẳng những thế Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong cũng tới, 2 nàng mặc quân phục thiếu tá lục quân, che dấu thân phận nữ nhi của mình. Đao Vô Phong nhìn đồng hồ, hiện giờ còn chưa tới 8h, Dương Túc Phong dù có đi nhanh nhất thì cũng phải xuất phát từ 6h sáng, không biết có chuyện gì làm Dương Túc Phong gấp gáp như thế. Đi theo Dương Túc Phong còn có nhân viên của bộ tài chính, mục tiêu của bọn họ đương nhiên là vì thần điện rồi. Rất mau công tác phòng vệ được hiến binh tiếp quản, nhân viên của bộ tài chính tiến hành kiểm kê vật tư, bọn họ quá nửa là bị số vàng chất như núi làm sững sờ, sợ rằng Dương Túc Phong cũng không phải là ngoại lệ. -Ấy? Đao Vô Phong thốt lên kinh ngạc, sải bước nhanh hơn. Thì ra Dương Túc Phong không vào thần điện mà tới thẳng vòng tròn phát sáng kia. Đám Đao Vô Phong vội vàng theo sau, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Dương Túc Phong đứng lặng đi trong vòng tròn, không biết là suy nghĩ gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mù mịt. Khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội, Đao Vô Phong hỏi nhỏ: -Phong lĩnh, đây là cái gì vậy? Dương Túc Phong ậm ừ đáp: -Đĩa bay của người ngoài hành tinh. Đao Vô Phong và những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, đĩa bay của người ngoài hành tinh là cái gì vậy? Lời nói thật thâm ảo, không ai hiểu là gì. Bọn họ không biết Dương Túc Phong nghĩ tới phát ngây rồi, nên nghĩ tới gì nói cái đó, nhìn vòng tròn cổ quái này, liền cho rằng dấu vết đĩa bay lưu lại ở đại lục Nam Mỹ. Có lẽ đây chính là nơi thời xưa chiếc UFO xuất hiện. Nghe nói kĩ thuật xây dựng kim tự tháp của người Aztec cùng số học và văn hóa của bọn họ đều vượt qua năng lực của bản thân, chẳng lẽ người Aztec có liên hệ gì đó với người ngoài hành tinh? Nếu mình có thể xuyên việt tới đây thì chuyện đó cũng không phải là không thể. Ấy... nói thế chẳng phải là mình còn có thể trở về thế giới của mình? Ặc... mình còn về đó làm gì? Để chết à? Bỏ những ý nghĩ hoang tưởng đi, như UFO, người ngoài hành tinh.... Dương Túc Phong nói: -Không có gì, hình như là dấu ấn tiền nhân lưu lại, chỉ là chúng ta không có cách nào hiểu được thôi. Đám Đao Vô Phong tất nhiên không hài lòng với đáp án này, nhưng nếu thống soái tối cao cũng không biết, vậy thì không ai có thể biết được nữa. Lặng lẽ trở về thần điện, Dương Túc Phong quan sát cẩn thận tài phú bên trong đại điện, trong lòng không khỏi cảm khái, người Aztec đúng là có không ít tài phú, cũng cực kỳ sùng bái thần mặt trời. Nếu như bọn họ dùng số tài phú này để phát triển khoa học kỹ thuật, tin rằng bọn họ đã chẳng lạc hậu thế này mà trở thành dân tộc văn minh nhất trên đại lục Y Vân chưa biết chừng. Đương nhiên nếu thế thì khó khăn tài chính của đế quốc Lam Vũ phải tự mình giải quyết rồi. Dương Túc Phong hỏi: -Đại khái số lượng bao nhiêu? Ít nhất cũng phải có 2 tỉ kim tệ, chưa tính những đồ vô giá. Người phụ trách bộ tài chính toát mồ hôi, hiển nhiên hắn chưa bao giờ tiếp xúc với một số lượng tài phú lớn như thế. Dương Túc Phong gật đầu: -Tốt, rất tốt, chuyện này giao cho các ngươi xử lý. -Vâng. Người phụ trách bộ tài chính cảm thấy áp lực nặng nề. Có số tài phú này thì khó khăn tài chính của đế quốc Lam Vũ tạm thời không thành vấn đề nữa, Dương Túc Phong thở phào rồi đi ra ngoài đại điện, Đao Vô Phong đã chuẩn bị sẵn tư liệu liên quan đợi đó một lúc rồi. Dương Túc Phong hỏi: -Tình huống như thế nào?> - người Aztec ở nơi này đều.... đều giải quyết hết rồi, đại khái có mấy nghìn người bỏ chạy... chúng ta chết 14 người,trong đó có hơn 10 người không cẩn thận rơi vào bẫy, còn lại trung tên, ngoài ra còn có hơn 50 người bị thương, người Tháp Lợi Phật có 40 người thương vong. Đao Vô Phong cẩn thận nói, xét từ con số thì thắng lợi của quân Lam Vũ là vô cùng hoàn mỹ, nhưng thành thực mà nói, bắt nạt loại đối thủ như người Aztec chẳng có gì hay ho. -Ừm, bình thường. Dương Túc Phong cũng không biết là đang nghĩ gì, nói rất tùy ý. Đao Vô Phong lại nói: -Chúng tôi chuẩn bị nghỉ ngơi ở nơi đây 3 ngày, sau đó tiến về Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan. Dương Túc Phong nói: -Được, cứ làm như thế. Chính đang nói thì Trình Thư Kiếm vội vàng chạy tới, thi lễ với Dương Túc Phong nói: -Báo cáo Phong lĩnh, chúng tôi bắt được một tên sứ giả tới từ Âm Nguyệt Hoàng Triều, hắn nói có tin tình báo muốn báo cho ngài. Dương Túc Phong kinh ngạc: -Chắc chắn là sứ giả của Âm Nguyệt Hoàng Triều chứ? Trình Thư Kiếm khẳng định: -Hắn nói là như thế. Dương Túc Phong cau mày: -Hỏi được gì không? Trình Thư Kiếm lắc đầu: -Tên tiểu tử này rất cứng miệng, không chịu nói gì cả, chỉ tiết lộ thân phận của mình, sau đó đòi gặp ngài, chúng tôi cũng chưa dùng đại hình với hắn, hay là bây giờ..... Dương Túc Phong nhìn Tiêu Tử Phong nói: -Ừm, dẫn hắn tới gặp ta đi. Tiêu Tử Phong và Trình Thư Kiếm rời đi, bọn họ cẩn thận kiểm tra toàn thân người đó, đề phòng hắn muốn gây bất lợi cho Dương Túc Phong. Chừng 20 phút sau Tiêu Tử Phong dẫn hắn tới, thì ra là một kẻ mặt mũi hèn mọn, mắt đảo không ngừng, nhìn thấy Dương Túc Phong liền quỳ xụp xuống, khóc lóc tự báo cáo: -Tôi là Đường ca của An Lạp Lệ Lôi..... Trước đó đám Trình Thư Kiếm đã thẩm vấn qua, nam nhân này tên là Tôn La, là đường ca của An Lạp Lệ Lôi, song khi hắn được đưa tới trước mặt Dương Túc Phong, mọi người đều hết sức nghi ngờ. Căn cứ vào báo cáo của bộ đội quân Lam Vũ ở Âm Nguyệt Hoàng Triều, An Lạp Lệ Lôi là một thiếu nữ vô cùng mỹ lệ, hoàn toàn chẳng thấy liên quan gì tới vị đường ca này, ít nhất là về bề ngoài, chẳng ai tin hắn là đường ca của An Lạp Lệ Lôi. Dương Túc Phong cũng rất hoài nghi , dù là kẻ địch của quân Lam Vũ, nhưng y cũng không hi vọng An Lạp Lệ Lôi có chút liên quan gì tới nam nhân xấu xí này, lạnh lùng nói: -Ngươi muốn nói gì với ta? Tôn La tựa hồ cũng biết người khác hoài nghi mình, biết ấn tượng mình tạo ra cho người khác không tốt, cho nên nói thẳng: -An Lạp Lệ Lôi căn bản không phải là An Lạp Lệ Lôi, ả ta là đồ giả. An Lạp Lệ Lôi thực sự có khả năng là bị chết lâu rồi. Dương Túc Phong đang cầm cốc nước, nghe hắn nói vậy liền đặt xuống, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. -An Lạp Lệ Lôi không phải là thực? Tiêu Tử Phong cũng thốt ra một tiếng hô khẽ, mắt lóe lên sát khí, lập tức che miệng lại. Dương Túc Phong chưa từng nhìn thấy Tiêu Tử Phong có dáng vẻ này, không khỏi nghi hoặc : -Sao thế? Tiêu Tử Phong dần không phục lại bình thường, nói bình thản: -Không sao. Dương Túc Phong biết là nàng không nói thật, bất quá nàng không muốn nói, y cũng không ép, dù sao tới lúc cần nàng khẳng định sẽ nói ra, y quay đầu lại nhìn Tôn La, nghiêm túc nói: -Sao ngươi lại nói thế? Ngươi và An Lạp Lệ Lôi có thù? Tôn La bề ngoài hèn mọn, bất quá rất can đảm, ưỡn thẳng lưng lên sảng khoái nói: -Tôi nói từ đầu nhé, tôi đúng là đường ca của An Lạp Lệ Lôi, gia tộc chúng tôi là quý tộc của Âm Nguyệt Hoàng Triều, nhưng về sau bị kẻ địch hãm hại, có một đám hắc y nhân che mặt xông vào lãnh địa của chúng tôi chém giết, toàn gia tộc chúng tôi đại bộ phận ngộ nạn, chỉ có đám hậu bối chúng tôi được bảo vệ chạy ra ngoài, 50 người trong đó có tôi và An Lạp Lệ Lôi. - An Lạp Lệ Lôi là một người rất bình thường, chưa từng có gì xuất sắc, chúng tôi cũng không lưu ý tới cô ấy lắm, bình thường cô ấy cũng ít nói, rất khép mình. Khi gia tộc gặp nạn, An Lạp Lệ Lôi mới 8 tuổi, khi bỏ chạy chúng tôi phải đi liên tục, cô ấy sức yếu, nên dần thất lạc với chúng tôi, chúng tôi tìm mãi không ra, sau này hỗn loại liên tục, không có tin tức liên quan tới cô ấy, chúng tôi liền cho rằng cô ấy chết rồi. - Âm Nguyệt Hoàng Triều luôn rất hỗn loạn, có nhiều chủng tộc và bộ lạc thù địch chúng tôi, nói chúng tôi bóc lọt của chúng quá nhiều, muốn bắt chúng tôi giao cho kẻ địch, khi đó chúng tôi bị rất nhiều người truy sát, xung quanh Âm Nguyệt Hoàng Triều đều có kẻ địch canh gác. Cơ bản chúng tôi không thể ra ngoài, chúng tôi đành phải ẩn thân, sống trong hầm tới tận sáu năm, cho tới khi tình hình dịu đi, chúng tôi mới dám ra ngoài, hóa tranh thành thợ săn bình thường, cho tới khi An Lạp Lệ Lôi trở về, chiếm lại vương vị, chúng tôi mới được giải phóng..... Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: -Vậy sao ngươi lại còn tạo tin đồn An Lạp Lệ Lôi không phải thật? Ngươi có âm mưu gì? Cảm nhận được áp lực của Tiêu Tử Phong, Tôn la gian nan nói: -Khi đó chúng tôi đều rất cảm kích An Lạp Lệ Lôi, cô ấy cứu sống chúng tôi, cũng khôi phục lại uy nghiêm của gia tộc, chúng tôi rất sẵn lòng ra sức vì cô ấy đối địch với Nghi Hoa Cung. Nhưng về sau chúng tôi dần phát hiện ra nhiều chuyện An Lạp Lệ Lôi làm không hề nghĩ tới cảm thụ và lợi ích của gia tộc, hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, như đối địch với quân Lam Vũ, gia tộc húng tôi không tán thành, nhưng cô ấy kiên trì làm như vậy, chúng tôi cũng hết cách..... Tiêu Tử Phong nói sắc bén: -An Lạp Lệ Lôi làm việc không nghĩ tới cảm thụ của các ngươi, cho nên các ngươi mới cho rằng An Lạp Lệ Lôi là giả? Vậy cô ta phải quỳ xuống liếm ngón chân các ngươi thì các ngươi mới hài lòng à? Tôn La không biết vì sao ngôn từ của nàng lại kịch liệt như thế? Nhìn Dương Túc Phong cầu cứu. Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: -Kể tiếp đi, các người đã hoài nghi An Lạp Lệ Lôi là giả, thì thế nào cũng phải có chứng cứ chứ? Nuốt nước bọt đánh ực một cái, Tôn La không dám nhìn Tiêu Tử Phong nữa. nói: -Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân chúng tôi hoài nghi, chủ yếu là sau khi cô ấy trở về hình như căn bản không nhận ra chúng tôi, ngay cả thân đệ đệ cũng không nhận ra. Khi xưa lúc bỏ chạy cô ấy đều chiếu cố đến đệ đệ của mình, thà nhịn đói nhịn khát cũng không để cho đệ đệ của mình khổ. Tình cảm tỉ đệ sâu nặng như thế không phải qua 10 năm có thể quên được, khi gặp lại đệ đệ của mình hoàn toàn nhìn như một người xa lạ. -Cho dù về sau cô ta cố làm ra vẻ đối xử tốt với đệ đệ, còn giải thích khi bỏ chạy đã bị ngã xuống núi, mất đi 1 phần trí nhớ, nhưng trong mắt chúng tôi, cô ấy rất có vấn đề. Bất quá chúng tôi không suy nghĩ nhiều, cũng tin lời cô ấy nói. Về sau chúng tôi phát hiện ra cái bớt của An Lạp Lệ Lôi không có, chúng tôi nhớ kĩ khi còn nhỏ dưới tai trái của An Lạp Lệ Lôi có 1 cái bớt, còn hay trêu chọc cô ấy, nhưng khi cô ấy trở về thì nó hoàn toàn biến mất rồi. Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: -Cái bớt đôi khi cũng biến mất. Tôn La nghiêm túc nói: -Đương nhiên, chúng tôi cũng không cho rằng nó đại biểu cho cái gì. Chúng tôi đều rất muốn biết trong thời gian hơn 10 năm An Lạp Lệ Lôi biến mất, cô ấy sống ở đâu? Nhưng dù chúng tôi có hỏi thế nào, cô ấy cũng không chịu nói ra, cuối cùng thậm chí còn cố ý né tránh chúng tôi, hiện giờ cô ấy cơ bản đã không tiếp xúc với chúng tôi nữa, không một ai biết 10 năm đó An Lạp Lệ Lôi ở đâu..... Dương Túc Phong lạnh lùng nói: -Vậy thì cũng không thể nhận định An Lạp Lệ Lôi không phải là thật. Rốt cuộc ngươi có chứng cứ thực sự gì không? Tôn La do dự: -Tôi.... tôi không có chứng cứ khác, đó đều là do trực giác, tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cô ta nhất định là giả, tới Âm Nguyệt Hoàng Triều là có ý đồ gì đó.... vương vị vốn là của tôi, hiện giờ bị cô ta cướp mất, kết quả là làm cho Âm Nguyệt Hoàng Triều không ngừng đánh nhau với quân Lam Vũ, quan hệ với Nghi Hoa Cung ngày càng tồi tệ, tôi không muốn nhìn thấy tình huống này..... Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói: -Ngươi là cái thá gì? Chỉ bởi vì ngươi từng là một trong số những người kế thừa vương vị, hiện giờ bị An Lạp Lệ Lôi cướp mất, cho nên ngươi cố ý vu khống? Nói, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì? Vì sao lại nói dối. Tôn La sắc mặt trắng bệch: -Tôi không nói dối, tôi nói thật, tôi cảm thấy cô ta là đồ giả mạo, chúng tôi có quan hệ máu mủ, trước kia chúng tôi có thể tâm linh tương thông, nhưng hiện giờ hoàn toàn không được. Dương Túc Phong cười: -Tâm linh tương thông? Ngươi và An Lạp Lệ Lôi là tình nhân à? Tôn La mặt xám xịt, đánh liều ngoan cường nói: -Tôi... An Lạp Lệ Lôi có một khoảng thời gian là lạ, mỗi ngày đều ngẩn ra trước một bức tượng trắng, khi đó tôi không biết bức tượng đó là ai, sau này mới biết là bức tượng đó tới từ Hải Thiên Phật Quốc.... An Lạp Lệ Lôi sao lại có thể liên quan tới Hải Thiên Phật Quốc? Hơn nữa vì sao cô ấy lại che dấu 10 năm mình ở đâu? Trong đó nhất định có bí mật mờ ám. Dương Túc Phong thâm trầm nói: -Ngươi nghi ngờ An Lạp Lệ Lôi và Hải Thiên Phật Quốc có quan hệ? Tôn La cảm thấy rất áp lực, thở dốc nói: - An Lạp Lệ Lôi võ công rất tốt, luôn đơn thương độc mã đánh bại người của Nghi Hoa cung, chúng tôi rất mừng. Khi đó chúng tôi cũng không suy nghĩ kỹ càng vì sao võ công của An Lạp Lệ Lôi lại có thể lợi hại như vậy, về sau khi nhìn thấy bức tượng trắng kia, chúng tôi mới nhớ ra, ngoài Hải Thiên Phật Quốc ra, không còn có môn phái nào có võ công đối kháng với Nghi Hoa Cung không? Khẳng định là không, chỉ có Hải Thiên Phật Quốc.... Tiêu Tử Phong gạt phắt đi: -Nói lão. Võ công của Hải Thiên Phật Quốc chẳng lẽ người của Nghi Hoa cung lại không nhận ra? Tôn La nói gấp: -Bọn họ đương nhiên là nhận ra, nhưng lại không tiện nói ra, nếu như nói các ngươi không tin. Các ngươi có thể hỏi quan chỉ huy của quân Lam Vũ ở đó, bọn họ cũng có người biết, người của Nghi Hoa Cung biết võ công của An Lạp Lệ Lôi có mang đường lối của Hải Thiên Phật Quốc rõ ràng, nhưng vì danh dự của mình, bọn họ nghiêm cấm người khác nói ra. Tiêu Tử Phong muốn nói gì lại thôi. Dương Túc Phong chậm rãi nói: -Gọi cô ấy lại đây. Tiêu Tử Phong liền mới đi gọi cho Phong Tĩnh Hiên tới, Phong Tĩnh Hiên đang nghĩ chuyện hồ thiêng, một lúc sau mới tới. Nghe kể đơn giản qua câu chuyện xong, Phong Tĩnh Hiên cau mày nói: -Chuyện của An Lạp Lệ Lôi tôi hoàn toàn không biết, nhưng tôi dám khẳng định An Lạp Lệ Lôi chưa từng tới Phổ Đà Sơn, không thể có một người sống vào lãnh địa của tôi mà tôi không biết được. Bất quá, Tôn La nói đúng một đạo lí, từ Hải Thiên Phật Quốc ra không có võ công nào khắc chế hoàn toàn được võ công của Nghi Hoa Cung..... Ý thức được sắc mặt của Tiêu Tử Phong không tốt, Phong Tĩnh Hiên uyển chuyển nói: -Đương nhiên đó chỉ là vấn đề đường lối võ công, thắng bại cuối cùng vẫn chủ yếu là trông vào tu vi của người đó. Kỳ thực võ công của Nghi Hoa cung cũng có đường lối khắc chế võ công của Hải Thiên Phật Quốc, nhưng khả năng là ít có người biết, bình thường mà nói, võ công chuyên khắc chế môn phái khác sát thương lớn yêu cầu rất cao đối với người tu luyện. Tiêu Tử Phong cau mày nói: - An Lạp Lệ Lôi tối đa cũng chỉ có hai mấy tuổi, lấy đâu ra tu vị cao như thế? Tôn La chen vào: -Đúng thế, đó là nguyên nhân cơ bản chúng tôi hoài nghi. An Lạp Lệ Lôi rời khỏi Âm Nguyệt Hoàng Triều đã tám tuổi rồi, không hiểu biết chút võ công nào, trừ khi gặp được cao thủ đỉnh phong, nếu không chẳng có ai dạy cô ấy công phu lợi hại như vậy được. Cho nên tôi cảm thấy cô ta là giả mạo, đã luyện võ công từ nhỏ rồi. Dương Túc Phong nhìn Phong Tĩnh Hiên nói: -Nếu như Hải Thiên Phật Quốc bị người của Nghi Hoa Cung đánh bại, có phải các nàng cũng che dấu không nói? Ví như Nghi Hoa cung hiện giờ? Phong Tĩnh Hiên suy nghĩ rồi đáp: -Xem tình huống đã, nếu như chuyện không hay thì không nói. Dương Túc Phong trầm ngâm gật đầu, tựa hồ như hiểu ra việc gì đó. Trước đây y lấy làm lạ, Nghi Hoa Cung cũng là chư hầu một phương, có thể ngồi ngang hàng với thánh điện và Hải Thiên Phật Quốc, mặc dù nói mấy năm nay có chút đi xuống, đệ tử kiệt xuất nhất là Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều đầu quân vào hậu cung của y, khiến cho bọn họ không có nhân vật trung tâm. Nhưng bọn họ căn cơ vẫn còn, cao thủ trong môn phái cũng không ít, sao có thể bị An Lạp Lệ Lôi khắc chế hoàn toàn? Thì ra bị người ta nắm thóp, đúng như Tôn La nói, An Lạp Lệ Lôi sao có bản lĩnh 10 năm có thể có tu vi như vậy? Sư phụ của cô ta khẳng định phải là nhân vật vô song. Tiêu Tử Phong suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hồ nghi nói: -Cô ta liệu có thể giống như Đường Băng Na học võ công của .... nãi nãi không? Trừ bà ấy ra thì tôi không nghĩ ra ai có võ công cao thâm như vậy nữa. Phong Tĩnh Hiên lắc đầu, nghĩ kỹ mới nói: -Tôi cũng không biết, nhưng cho dù nãi nãi có thể giúp cô ta có được tu vi như vậy, song cũng không thể giúp cô ấy thay đổi thân phận. Hơn nữa An Lạp Lệ Lôi sao có thể có cơ hội gặp được lão nãi nãi. Dương Túc Phong phất tay, sai người mang Tôn La đi trông coi. Tiêu Tử Phong suy đoán: -Chắc gì An Lạp Lệ Lôi thay đổi thân phận, chỉ là bọn chúng nghi ngờ quá nhiều, nên mới thế, lời của TÔn La tôi thấy không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn. Phong Tĩnh Hiên gật đầu, biểu thị tán đồng. Dương Túc Phong đột nhiên nói: -Ngu Mạn Ái đâu? Sai người đi tìm cô ấy, bảo cô ấy tới gặp ta. Tiêu Tử Phong ngạc nhiên: -Chàng tìm cô ấy có chuyện gì vậy? Dương Túc Phong nói : -Cô ấy có khả năng biết nội tình của An Lạp Lệ Lôi. Phong Tĩnh Hiên ngạc nhiên: -Cô ta biết ư? Sao có thể thế được? Dương Túc Phong lập tức đem chuyện trước kia An Lạp Lệ Lôi yêu cầu y làm bảo tiêu kể ra, khi đó người liên lạc giữa y và An Lạp Lệ Lôi là Ngu Mạn Ái, đó cũng là lần đầu tiên An Lạp Lệ Lôi xuất hiện trước quân Lam Vũ, sau đó cô ta luôn ở Âm Nguyệt Hoàng Triều. An Lạp Lệ Lôi là một người thần bí, tình báo của quân Lam Vũ nắm được cũng không nhiều, từ tình huống trước kia mà đoán, dù Ngu Mạn Ái không biết thân phận thực sự của An Lạp Lệ Lôi, thì cũng biết được một số tin tức có giá trị. Tiêu Tử Phong xoay người đi tìm Viên Ánh Lạc, phát điện báo tìm kiếm Ngu Mạn Ái, một lúc sau trở lại mới nói Ngu Mạn Ái đang ở Long Kinh. Dương Túc Phong cau mày nói: -Cô ấy đến nước Long kinh làm cái gì? Tiêu Tử Phong mặt quai quái, nhỏ giọng nói: -Chàng quên là chàng bảo cô ấy tìm 2 người kia à? Phong Tĩnh Hiên không biết chuyện của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, nên Tiêu Tử Phong không nói tên 2 người kia. Dương Túc Phong nhớ ra, vì thế liền im lặng. Qua năm mới không lâu, Ngu Mạn Ái liền âm thầm tới nước Long Kinh, chủ yếu là tìm tung tích của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, đồng thời tìm cách bảo vệ an toàn cho bọn họ. Ngay cả Đường Băng Na cũng ngầm đi theo, tình cảm của cô ta và Ngu Mạn Ái, Dương Túc Phong cũng không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, chỉ đành để thuận theo tự nhiên vậy. Dù sao Đường Băng Na cũng là đệ tử của lão nãi nãi y, thân phận khác người thường, dù thân phận này không công khai nhưng y cũng đã thừa nhận nó tồn tại. Hiện giờ thế cục của nước Long Kinh và Ngọc Kinh đều rất bất ổn, nước Yến Kinh thì khỏi nói nữa, nơi đó là chiến trường thảm liệt, Tần gia và Xuân gia vẫn hỗn chiến liên miên, cho dù vào mùa đông giá rét cũng không có ngừng lại. Ai cũng bảo quân Lam Vũ và Mã Toa đánh nhau ở Minh Na Tư Đặc Lai rất tàn khốc và đẫm máu, nhưng so với cuộc nội chiến ở Yến Kinh thì chẳng là gì. Chiến tranh không ngừng sinh ra vô số nạn dân, bọn họ lũ lượt tràn vào các quốc gia xung quanh, trong đó Long kinh tiếp nhận hơn trăm vạn người. Mâu thuẫn xã hội của Long Kinh đã vô cùng gay gắt, dân chúng lầm than, thỉnh thoảng lại còn phát sinh ra bạo loạn và nông nô khởi nghĩa, thêm vào đó là vô số nạn dân, vấn đề càng thêm nổi cộm. Cư dân đương địa vào nạn dân xung đột với nhau làm xã hội bất ổn dữ dội, khởi nghĩa nông dân số lượng và quy mô không ngừng tăng lên thậm chí đã có quân khởi nghĩa ý đồ tấn công thành Thái dương. Trong hoàn cảnh như vậy, cao tầng Long Kinh đều sống trong 2 thái cực đối lập hoặc lo lắng hoặc vùi mình ăn chơi quên đời. Căn cứ vào tình báo bí mật, cuộc sống của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đều không được tốt cho lắm, cả ngày chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt. Dương Túc Phong tất nhiên là muốn làm anh hùng cứu mĩ nữ, nhưng quân Lam Vũ không có bộ đội ở Long Kinh, nên chỉ đành phái Ngu Mạn Ái ra tay. Tiêu Tử Phong nhỏ giọng hỏi: -Còn cần gọi cô ấy về không? Dương Túc Phong lắc đầu. Đúng lúc đó Viên Ánh Lạc đi tới, đưa cho Dương Túc Phong một bản điện báo. Vừa xem xong, sắc mặt của Dương Túc Phong rất khó coi, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo thi thoảng nhìn con đường đầy thi thể bên ngoài. Hiển nhiên là chuyện không hay xảy ra rồi. Tiêu Tử Phong quan tâm hỏi: -Chuyện gì thế? Dương Túc Phong mắt lóe lên vẻ hung dữ: -Có kẻ ngứa cổ. Thì ra điện báo về tình hình trị an ở bán đảo Hỏa Long, theo báo cáo của tổng đốc nơi đó, gần đây trị an ở bán đảo Hỏa Long diễn biến xấu đi nhanh chóng, cư dân đương địa và hải tặc cấu kết với nhau liên tục gây bạo động, cướp bóc đốt phá. Những tên hải tặc qua lại biển San Hô, sau khi bị đả kích đã chạy tới bán đảo Hỏa Long ẩn nấp, nói đơn giải nơi đó đã trở thành ổ của hải tặc rồi. quân Lam Vũ đóng trên đó tương đối yếu, chỉ có rất ít bộ đội cảnh vệ nhân dân duy trì trị an, nên đối phó với bạo loạn rất là mệt mỏi. Hiện giờ tình thế nguy ngập, còn ngày càng diễn biến xấu đi, hành chính và ủy viên hội xin Dương Túc Phong phái thêm quân tới tăng cường trị an. Trước đó cư dân đương địa mặc dù không hợp tác lắm, nhưng cũng không có biểu hiện gì nằm ngoài khuôn khổ, quân Lam Vũ chinh chiến khắp nơi, binh lực thiếu hụt, vì thế bố trí binh lực trên bán đảo Hỏa Long không nhiều. Khi đó mọi người đều nghĩ nơi đó nghèo khó như thế, trừ có chút khoáng sản ra thì không có gì, nên cũng không để ý lắm, ai ngờ bị hải tặc lợi dụng. Cổ Địch Sâm cho rằng cần phải chỉnh đốn nghiêm ngặt tri an nơi đó, phải giết mấy người làm gương, trừ đi cái xấu đó. Cổ Địch Sâm rất không ưa tôn giáo nguyên thủy trên bán đảo Hỏa Long, cho rằng phải đả kích mạnh mẽ, bởi vì căn cứ vào điều tra thì đa số các sự kiện bạo động đều dính líu đến những tông giáo nguyên thủy này. Những tông giáo đó quá nửa liên quan tới Hỏa Long, không có giáo nghĩa rõ ràng, thậm chí tôn chỉ cơ bản đều không có. Từ góc độ tổ chức mà nói, bọn chúng giống như đám xã hội đen bị nhân vật có thực quyền thao túng, hơn nữa bọn chúng còn có hủ tục là hiến tế người sống, nên tất nhiên bị quân Lam Vũ kiên quyết trấn áp, vì thế rất bất mãn với quân Lam Vũ, luôn tìm cơ hội sinh sự. Ngoài ra còn có dấu hiệu làm người ta bất an là bộ đội trị an bắt được một số phần tử lưu vong của Mã Toa, bọn chúng câu kết với cư dân bất mãn, muốn âm thầm lập nên căn cứ phản kháng đế quốc Lam Vũ ở nơi này. Sau này lại phát hiện ra chủ của những xưởng đóng tàu ở bán đảo Hỏa Long giúp thương nhân bất hợp pháp đóng thuyền cho hải tặc cũng là người Mã Toa. Đào sâu tìm hiểu còn phát hiện thì ra Mã Toa trước kia có kể đã định ra đường vòng, ý đồ tạo ra mâu thuẫn trong đế quốc Lam Vũ, cứu vãn định mệnh của Mã Toa. -Ra là thế. Thảo nào bọn hải tặc đột nhiên trở nên ngông cuồng như vậy. Tiêu Tử Phong cau mày nói, hải tặc mới xuất hiện tất nhiên có liên quan tới vấn đề thị trường và chế độ của đế quốc Lam Vũ, chủ yếu là vì có một số phần tử nước Mã Toa ở đằng sau xúi bẩy. Dương Túc Phong suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: -Phát điện cho Lam Sở Yến, bảo cô ấy tới bán đảo Hỏa Long nghỉ mát một thời gian. Thuận tiện mang hai trung đoàn tới, xử lý đám hải tặc và lũ điêu dân ở đó luông. Cho người khác thấy kết cục của kẻ làm hải tặc, còn đám phần tử Mã Toa kia không cần giết, cứ giải tới Minh Na Tư Đặc Lai cho Vũ Văn Phân Phương xử lý. Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong nhìn nhau, đều biết Dương Túc Phong đã động sát cơ thật rồi, Lam Sở Yến mà tới đó thì dân cư nơi đó đừng hòng sống yên, ngày tàn của đám hải tặc đã tới. Các nàng không hiểu lắm về cô muội muội này, Lam Sở Yến rất ít khi xuất hiện trước mặt các nàng, nhưng nghe người khác nói thì biết nàng tuyệt đối là một sát tinh, sở trường lớn nhất là giết người không chớp mắt. Tiêu Tử Phong nghi hoặc hỏi: -Sao lại phải giao cho Vũ Văn Phân Phương xử lý? Dương Túc Phong lạnh lùng đáp: -Để cô ấy giết vài người mình, đừng có nấp mãi ở Minh Na Tư Đặc Lai. Thì ra khi Mã Toa rơi vào nội loạn, các thế lực trong ngoài đánh nhau tưng bừng thì chỉ có Vũ Văn Phân Phương không có động tĩnh gì cả, cứ ở lỳ Minh Na Tư Đặc Lai, như một người lạ, không ngó ngàng gì tới Mã Toa hết. Viên Ánh Lạc mau chóng gửi điện báo đi, Dương Túc Phong còn chưa nguôi giận, y ghét nhất là có kẻ giở trò sau lưng mình. Hiện giờ Mã Toa ở sau lưng làm loạn, Vũ Văn Phân Phương lại giả ngốc ở Minh Na Tư Đặc Lai, y đương nhiên là nổi giận rồi. Một lúc sau Viên Ánh Lạc lại đưa tin tình báo mới nhất tới, Dương Túc Phong hòa hoãn đi không ít, nói: -Bảo với Hứa Nho Long ,dựa theo kế hoạch tăng viện cho cứ điểm Nội La Tất. Viên Ánh Lạc nhận lệnh rời đi. Tiêu Tử Phong tò mò hỏi: -AI tấn công Nội La Tất thế? Dương Túc Phong cười lạnh: -Trừ đám người Aztec chết tới nơi rồi còn không biết thì còn có ai nữa? Bọn chúng muốn nhổ cái đinh Nội La Tất đi, kết quả va chạm với chúng ta, chúng ta đã bố trí xong ở Nội La Tất rồi, chỉ đợi chúng vào bẫy. Y đột nhiên nhìn Phong Tĩnh Hiên hỏi: -Phải rồi, quê nàng rốt cuộc là ở đâu? Tới giờ mà vẫn không thể tiết lộ sao? Phong Tĩnh Hiên do dự một chút, rồi lí nhí nói: -Ở gần Nội La Tất.... Dương Túc Phong mừng rỡ nói: -Thế sao? Vậy chúng ta tới Nội La Tất nhé. Tiêu Tử Phong phản đối: -Không được, nơi đó bị người Aztec vây công, quá nguy hiểm. Dương Túc Phong không nghĩ thế: -Không sao, chúng ta ngồi phi dĩnh mà, người Aztec làm gì được? Huống chi ở nơi đó chúng ta đã bố trí ổn thỏa rồi, dù người người Aztec có dốc trọn ổ cũng không chiếm được chút lợi thế nào đâu, ta muốn xem quê hương của cô ấy thế nào. Ừm, tới khi đó ta cũng muốn tới quê nàng xem. Phong Tĩnh Hiên cười: -Sợ rằng sẽ làm ngươi thất vọng rồi, đó đều là nơi rất nghèo, tới khi đó ngươi lại phải móc hầu bao ra. Dương Túc Phong sảng khoái nói: -Không phải là ta móc hầu bao mà là người Aztec phải móc hầu bao, được rồi, chúng ta đi Nội La Tất thôi.