Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 406
Tửu lâu Hạnh Vân Lâu, kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Lam Vũ.
Kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng tư, khí hậu vô cùng dễ chịu, nhiệt độ vừa vặn, không nóng không lạnh, gió xuân ấm áp mang theo hương thơn của cỏ cây, cây Phượng Hoàng ở hai bên đường cũng bắt đầu mọc lên vô số những chiếc lá sanh, trang điểm cho thành thị trành trền sức sống.
Không khí của lễ hội tựa hồ còn chưa hoàn toàn tan đi, ở trên cửa của rất nhiều các cửa hàng, còn treo những chiếc đèn lồng màu đỏ, trải qua sự nỗ lực của quân Lam Vũ, dọn dẹp tất cả dấu vết của cống thoát nước, khơi thông đường ống ngầm dưới lòng đất, mùi hôi thối quân quản ở kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn bị xua tan.
Tất cả cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần đều cảm thấy, năm nay là một năm mà bọn họ sinh sống thoải mái nhất, sau khi quân Lam Vũ bỏ ra nỗ lực cực lớn, lòng người dân đã cùng quân Lam Vũ liên hệ càng thêm mật thiết.
Trải qua nửa năm nghỉ ngơi dưỡng sức, hơi thở thương nghiệp của kinh đô Ni Lạc Thần đã cơ bản khôi phục rồi thậm chí so với năm ngoài càng náo nhiệt hưng vượng hơn, khách buôn qua lại nam bắc đem tòa thành thị cổ xưa này trở thành nơi đặt đại bản doanh của mình.
Tuyệt đại đa số các thương đoàn tới từ đại lục Y Vân cũng đều dày con chọn lựa địa điểm ở kinh đô Ni Lạc Thần, bắt đầu xây dựng tổng bộ của mình, đồng thời đem nhân viên chủ yếu di chuyên tới kinh đô Ni Lạc Thần, ví dụ như thương đoàn tới từ đại khu Mỹ Ni Tư và địa khu Cách Lai Mỹ, đều bắt đầu đem trọng điểm phát triển trong tương lai của mình đặt ở đại lục Y Lan nơi người đông cảnh đẹp.
Vào giữa trưa, trên đường phó người qua kẻ lại, dòng người đi dạo mua sắm đông vô cùng, phải kế sát vai nhau mà đi, người đi đường đều đang tự do tự tại hưởng thụ ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ.
Đế quốc Lam Vũ cực lực cổ vũ công thương nghiệp phát triển, mở ra rất nhiều cửa hàng, những cửa hàng này tuyệt đại bộ phận tập đoàn kinh doanh tới từ đại lục Y Vân, vì mau tróng mở rộng thị trường, bọn họ đều lựa chọn sách lược tiêu thụ giá thấp, để cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần dần dần nếm thử được mật ngọt.
Một cỗ xe ngựa tinh xảo xuyên qua đường phố, chạy tới bên cửa tây của tửu lâu Hạnh Vận Lâu, hai thiếu niên nam tử tuấn tú đi xuống xe, thuần thục đi vào bên trong Hạnh Vận Lâu.
Hạnh Vận Lâu là tửu lâu lâu đời của kinh đô Ni Lạc Thần, đã có tới ba trăm năm lịch sử, chiêu bài vàng của nó do năm tháng dần dần tích lũy thành, ở kinh đô Ni Lạc Thần, thậm chí là ở cả đế quốc Đường Xuyên đều có những lời tán thưởng tốt đẹp.
Đồ ngon giá rẻ chính là điều đặc sắc nhất của Hạnh Vận Lâu, cá chua ở nơi này là số một của đại lục Y Lan, người nếm thử qua đều khen không ngớt miệng.
Thế nhưng vào những nắm cuối của đế quốc Đường Xuyên, Hạnh Vận Lâu lại bất hạnh đón nhận vận mệnh đóng cửa, bời vì chủ nhân của nó không chịu khom lưng quỳ gối cung phục quyền quý, kết quả bị triều định hạ lệnh đóng cửa, tất cả tài sản cũng thuộc về Đường Cảnh đại thần bộ nội vụ.
Sau khi quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, Đường Cảnh bị thanh trừng không chút thương sót, hậu nhân của Hạnh Vận Lâu cũng lấy lại được sản nghiệp của mình, một lần nữa mở cửa kinh doanh.
Rồi tiếp đến đế quốc Lam Vũ được thành lập, tiến thêm một được quy định trật tự thị trường, khuyên khích tự do cạnh tranh, Hạnh Vận Lâu vẫn kiên trì phong cách đồ tốt giá rẻ nên nhanh chóng được thị trường chấp nhận, trở thành một trong số những tửu lâu tương đối nổi tiếng của kinh đô Ni Lạc Thần, chiêu bài canh cá chua ở nơi này cũng khôi phục lại được ánh hào quang của ngày xưa.
Nhìn thấy hai thiếu niên vóc dáng thanh thoát khuôn mặt tuấn khí vũ bất phàm đi vào, điểm tiểu nhị đón khách vội vàng đi tới, mười cười tươi tắn thăm hỏi, bất quá còn chưa kịp đợi cho hắn nói mấy lời, bạch y thiếu niên đã nhếch miệng, ngạo nghễ nói:
- Bọn ta muốn sương phòng tốt nhất.
Điểm tiểu nhị thấy nhiều hiểu rộng, biết ngay hai người này lai lịch không nhỏ, vội vàng cung kính nói:
- Xin hỏi hai vị công tử có mấy vị khách ?
Bạch y thiếu niên mất bực mình nói:
- Chỉ hai chúng ta, ngươi hỏi nhiều như vậy để làm cái gì?
Điếm tiểu nhị vội vàng cười bồi, khó xử giải thích:
- Hai vị công tử, ngài cùng biết đó, Hạnh Vận Lâu chúng tôi chỉ có sáu sương phòng, hôm nay không may đều bị khách bao hết mất cả rồi …. Ngài xem thế này có được không, tôi tìm cho hai vị chiếc bàn có phong cảnh đẹp nhất…
Bạch y thiếu niên lạnh lùng nói:
- Có phải là còn sương phòng khách chưa đến phải không?
Điếm tiểu nhị không biết cái bẫy này, trả lời rất tự nhiên:
- Còn có Thu Nguyệt ….
Bạch y thiếu niên mất kiên nhân cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói:
- Được rồi! Chúng ta tới sương phòng Thu Nguyệt, ngươi đuổi khách của sương phòng Thu Nguyệt ra đại đường..
Điểm tiểu nhị tròn mắt, loại người như thế này vào thời đại đế quốc Đường Xuyên đúng là hắn có gặp qua, không phải hoàng thân quốc thích, thì cũng là thiếu gia phu hào, kiên ngạo hống hách không coi ai vào mắt.
Nhưng từ sau khi quân Lam Vũ tới đây, những kẻ như thế đề bị trấn áp rồi, từ đó không còn ai dám công khai ngạo ngược như vậy nữa, hai tên thiếu niên khí vũ bất phàm này rốt cuộc là thực sự ngông nghênh như vậy hay là tuổi còn nhỏ quá ấu trĩ? Đường đường đế quốc Lam Vũ, sao lại có nhân vật ngông cuồng như thế, làm vậy chẳng phải bày rõ muốn gây chuyện với quan Lam Vũ sao?
Thanh y thiếu niên không nói một lời móc ra năm đồng kim tệ, nhét vào trong tay điểm tiểu nhị, đáng thương cho điểm tiểu nhị không có niềm vui nhận tiền boa, hai vị thiếu gia này hắn không đắc tội nổi, nhưng vị khách ban đầu đặc phòng Thu Nguyệt toàn bộ Hạnh Vận Lâu này đều không đắc tội được!
Nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ đành trơ mắt ra nhìn bạch y thiếu niên và thanh y thiếu niên đi vào gian phòng Thu Nguyệt, một lúc lâu sau mới nghĩ ra phải đi báo cáo với chủ của mình, nên cũng không để ý chào hỏi khách bên cạnh nữa, vội vàng vàng vàng đi báo cáo với chủ của mình.
Hai thiếu niên này rõ ràng là khách quen ở nơi đây, hai người căn bản không biết là đã gây họa, vẫn thần thái tự nhiên thong dong bước đi, bạch y thiếu niên nói như có thâm ý:
- Phương Phỉ, gần đây cô thay đổi rất nhiều, trở nên ôn nhu điềm đạm hơn không ít, rốt cuộc là y thay đổi cô hay là cô thay đổi y thế?
Thanh y thiếu niên vẻ mặt có chút ưu thương, vô thức bẻ một la trúc bên hành lang, thong thả gấo ở trong tay, sắc mặt có chút đau khổ, giọng nói có vẻ chua chát:
- Bọn ta chẳng ai thay đổi ai cả … ôi có lẽ là cái xã hội ngày thay đổi tôi, tới ngay cả bản thân tôi đều cảm thấy hiện giờ giống như đang nằm mơ vậy, tôi giờ đầy đã có lão công, đã có nhi tử rồi, còn có thể không thay đổi sao? Ài, Hạnh Vận Lâu trước khi không phải như thế này, hiện giờ bị bị y làm cho ai ai cũng chỉ nhìn về phía tiền cả rồi, khi cũng ta đi vào, còn có thể nhìn thấy được mấy người dân thường không? Người ngồi ở đây đều là những nhân vật thượng tầng của kinh đô Ni Lạc Thần, trong túi ít nhiều cũng có mấy đồng tiền.
Bạch y thiếu niên không tán đồng:
- Người hướng lên cao, nước chảy xuống dưới, đây là chuyện rất bình thường, Hạnh Vận Lâu muốn phát triển lên cao, làm vậy cũng chẳng có gì không tốt! Chỉ cần là người chi trả nổi, tự nhiên có chuyện làm ăn đưa tới cửa, kỳ thực những người kia cũng không thể tính được là kẻ có tiền, bất quá là hưởng chút hào quang của lão công cô thôi, bọn họ hiện giờ mới có cơ hội được quang minh chính đại đứng ra mà thôi.
Hai thiếu niên tuấn tú này chính là Phương Phỉ Thanh Sương và Nga Nhi Tuyết Liễu nữ cải nam trang rồi, hai người là bằng hữu cực tốt, khi Phương Phỉ Thanh Sương hoài thai, chính là do Nga Nhi Tuyết liễu ở sát bên cạnh chiếu cố cho nàng từ đầu tới cuối, tới ngay cả khi nàng sinh cũng có Nga Nhi Tuyết Liễu ở bên cạnh giúp đỡ.
Ân tình này Phương Phỉ Thanh Sương vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, cho nên khi Nga Nhi Tuyết Liễu vừa mới từ đế quốc Tinh Hà tới kinh đô Ni Lạc Thần, Phương Phỉ Thanh Sương liền báo nghỉ với Dương Túc Phong, một mình đi ra khỏi Vị Ương cung dẫn Nga Nhi Tuyết Liễu dạo chơi ở kinh đô Ni Lạc Thần.
Sau khi đi vào sương phòng, hai người đều tùy ý ngồi xuống, hai cô gái phục vụ tất nhiên không biết nơi này đã bị hai người các nàng trộm long tráo phụng chiếm lấy mất, còn cho rằng hai người là khách của sương phòng này, vì thế đều hết sức ân cần.
Phương Phỉ Thanh Sương cho bọn họ chút tiền thưởng, từng là thánh nữ tối của Ma Ni giáo, còn là vương phi của thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ, một chút tiền vặt vãnh này thì nàng vẫn có, dù sao thì ở trong Vị Ương cung cũng không cần phải tiêu pha một xu nào, nàng đã rất lâu rồi không được nếm trải cuộc sống tung hoành giang hồ, ân cừu sòng phẳng rồi.
Nghĩ lại cuộc sống trước kia thật đúng là vô thúc vô cầu, tự do tự tại, nào giống như bây giờ ….
Nga Nhi Tuyết Liễu đuổi hết phục vụ viên đi, đích thân pha trà, nhìn qua Phương Phỉ Thanh Sương, như vô tình nói:
- Nghe nói phía các cô tổ chức công ti bản an hoàng gia, muốn gánh vác nghiệp vụ an toàn của cả thiên hạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cô có thể nói ra nghe xem không?
Đối với chuyện này Phương Phỉ Thanh Sương có chút chẳng đề tâm, chỉ thuận miệng đám:
- Đúng thế, có người nào đó rảnh không có việc gì làm, lại có người ăn no tức bụng, củi khô gặp lửa mạnh, quấn lấy với nhau, vì thế làm ra cái chuyện quái đản này! Công ti bảo an hoàng gia, kỳ thực cũng chỉ là công ti bảo hiểm hoàng gia, cướp cả vệc làm ăn của tiêu cục và Hải Thiên Phật Quốc rồi.
Nga Nhi Tuyết Liễu chậm rãi nhấp trà, tò mò nói:
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cái công ti bản an hoàng gia kia nghiệp vụ chủ yếu là gì? Rốt cuộc là muốn làm gì? Hiện giờ toàn bộ võ lâm đều đang xôn xao nghị luận, ai cũng nói quân Lam Vũ muốn nhúng tay vào chuyện của võ lâm rồi, lần trước các cô làm bản đăng ký hồ sơ môn phải võ lâm, làm cho lòng người hoảng loạn, nếu như không đăng ký, còn có đối thủ lợi hại như Hải thiên Phật Quốc ra mặt, kết quá là làm cho mọi người đành phải tới kinh đô Ni Lạc Thần đăng ký, cơ hồ đem cả tư liệu của tổ tiên mười tám đời viết hết cả ra, nhưng phía các cô còn chưa vừa lòng, còn muốn người ta đem cả nguồn gốc thu nhập và tài sản cũng viết cả ra, chuyện này chẳng phải là lấy mạng của người ta sao? Thu nhập của người ta làm sao có thể nó với các cô được? Tới khi đó các cô còn chẳng tóm lấy bọn họ nhốt cả vào trong nhà lao hay sao?
Phương Phỉ Thanh Sương nói với vẻ không hứng thú lắm:
- Tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết rõ lắm, đều là do bọn họ làm ra, chi tiết thì tôi phải đi hỏi Úc Thủy Lan Nhược mới biết được, công ty bảo an hoàng gia hiện giờ chủ yếu đo Úc Thủy Lan Nhược cầm đầu, nghiệp vụ chủ yếu cũng do Úc Thủy Lan Nhược phụ trách, tôi cũng không biết là bọn họ đang chuẩn bị làm trò quỷ gì, thôi nói chung tôi biết gì sẽ nói hết cho cô biết là được.
Nga Nhi Tuyết Liễu gật đầu, im lặng chờ Phương Phỉ Thanh Sương giài thích.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân kịch liệt, tiếp ngay đó là có người quát to:
- Là nhân vật có lai lịch như thế nào, làm sao dám cướp vị trí của ta….
Lời còn chưa dứt, Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng quanh mặt qua, nhìn cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy ông chủ của Hạnh Vận Lâu tháp tùng một trung niên nam tử bộ dạng phú hào đi vào.
Trung niên nam tử kia lúc đi vào thì hùng hùng hổ hổ muốn nuốt chửng hai người ở bên trong phòng, cái miệng há ra muốn chửi mắng người, nhưng đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Phương Phỉ Thanh Sương, lập tức đem lời vừa ra tới cổ họng nuốt hết trở lại, thần sắc vô cùng cổ quái, tựa hồ như chết đứng ra ở nơi đó.
Phải tới năm gây sau, hắn mới như tỉnh giấc mộng vội vàng kéo ông chủ của Hạnh Vận Lâu bỏ đi.
Ông chủ của Hạnh Vận Lâu còn chả hiểu ra làm sao, hồ nghi hỏi:
- Ông chủ Đàm, ôn nhận ra hai người đó sao?
Ông chủ Đàm béo ú kia lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, cuống quít nói:
- Ngàn vạn lần đừng có nói là tôi tới nơi này, cũng ngàn vạn lần đừng nói ra tên của tôi với người khác, đem tên đăng ký của tôi xóa sạch đi, chớ để cho người ta biết gian phòng đó là do tôi đặt nhé, nếu hai người đó có hỏi tới, thì ông cứ nói là gian phòng đó chuyên môn lưu lại cho hai người bọn họ, phàm là khách của tôi tới đây, xin chuyển lời cho bọn họ là tôi mời khách bọn họ ở nhà của mình.
Đáng thương cho ông chủ của Hạnh Vận Lâu đầy một bụng nghi vấn đưa ông chủ Đàm ra tới cửa, cứ ngây ra nhìn hắn lên xe ngựa, rồi đứng ngẩn ra ở đó tới mấy phút liền, rồi mới rón rén quay trở lại phong Thu Nguyệt, đứng ở bên ngoài cửa nghe ngóng một lúc, nhưng không nghet ấy được điều gì.
Ông ta bất qiác sờ lên trán của mình, hai người thiếu niên tuấn tú này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, không ngờ có thể đem ông chủ Đàm một phú hào nổi danh của kinh đô Ni Lạc Thần sợ thành cái bộ dạng như thế? Chẳng lẽ lai lịch của hai người thanh niên này còn lớn hơn cả ông chủ Đàm.
Ông ta vẫn còn chưa biết rằng, ông chủ Đàm sở dĩ thất thố như vậy, chỉ là bởi vì đã nhận ra được Phương Phỉ Thanh Sương, ông chủ Đàm cũng là người được hưởng lợi ích từ sự quật khởi của quân Lam Vũ, ủng hộ đối với quân Lam Vũ là điều không phải nghi ngờ.
Ngày hôm đó khi Dương Túc Phong cử hành hôn lễ, ông chủ Đàm cũng có may mắn được tham gia, cho nên mới nhận ra được Phương Phỉ Thanh Sương, lão bà của Dương Túc Phong muốn giành vị trí của mình, hắn ta dám nói ra sao?
Nếu như là vị vương phi khác thì cũng được, nói không chừng ông chủ Đàm còn hàn huyên mấy câu, lôi kéo quan hệ, liên lạc tình cảm, đặt nền móng vững chắc cho việc làm ăn sau này, nhưng xui xẻo người này lại chính là Phương Phỉ Thanh Sương, người khó nói chuyện nhất, đối với các loại tính xấu và lập dị của Phương Phỉ Thanh Sương ông chủ Đàm từ những tờ báo nhỏ biết rất rõ ràng, cho nên vừa mới gặp mặt, là lập tức bỏ ngay cái ý định chào hỏi, rút lui ngay lập tức.
Phương Phỉ Thanh Sương lại không hề hay biết mình tùy tiện lộ mặt ra ở kinh đô Ni Lạc Thần đã làm cho phú hào nổi tiếng của kinh đô Ni Lạc Thần cuống cuồng chạy về nhà mất rồi, nàng đang nói với Nga Nhi Tuyết Liệu chuyện về công ti bảo an hoàng gia.
Cái gọi là công ti bảo an hoàng gia này, bất quá chỉ là trò hề do Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược bày ra mà thôi, Phương Phỉ Thanh Sương hết sức khinh thường chả coi nó vào đâu.
Ý tưởng ban đầu lập nên công ty bảo an hoàng gia lẽ tất nhiên là tới từ nghiệp vụ bảo hiêm chuyên môn cho hoàng đế của Hải Thiên Phật Quốc, Dương Túc Phong cảm thấy cái nghề nghiệp này vô cùng dễ kiếm tiền, có thể nói rằng là lừa chết người không phải đền mạng, chỉ cần treo một cái tên thật oách lên, sau đó ngồi đợi thu tiền là được.
Trong thời gian chinh phục Úc Thủy Lan Nhược, Dương Túc Phong vẫn luôn suy tính có biện pháp gì để đem nghiệp vụ của Hải Thiên Phật Quốc di chuyển tới trên người của Vuij Ương cung hay không.
Mục tiêu bảo hiểm của Hải Thiên Phật Quốc là hoàng đế, bảo hiểm và Vị Ương cung cung cấp có thể thấp hơn một chút, tạm định là người có tiền là được, chỉ cần có thể kiếm được tiền, tin rằng Vị Ương cung vẫn có năng lực làm được nghiệp vụ này.
Ở bên trong Vị Ương cung, nữ tử xuất thân võ lâm không it, những nhân vật cấp trùm như Úc Thủy Lan Nhược, Cung Tử Yên, Nhược Tử La, Tiêu Tử Phong thì không cần phải nói, Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Ỷ, Sương Nguyệt Hoa, Phương Phỉ Thanh Sương cũng xuất thân võ lâm.
Nếu như để các nàng sống trong Vị Ương cung cho qua ngài, cả ngày chỉ biết tham gia mấy ban bồi huấn đọc sách vẽ tranh gì gì dó, sợ rằng các nàng sẽ không chịu nổi mà tạo phản, nếu như để các nàng trở về giang hồ thì cũng không được, thể còn chẳng phải loạn hết cả lên à?
Dương Túc Phong nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng phải cho các nàng một chút chuyện nghiêm túc để làm, để lung lạc trái tim của các nàng, thuận tiện kiếm chút thu nhập thêm, vì thế ý tưởng về công ti bảo an từ đó mà sinh ra.
Với thực lực của Hải Thiên Phật Quốc cũng có thể làm chuyện bảo hiểm cho hoàng đế, nếu như Hải Thiên Phật Quốc kết hợp với Nghi Hoa Cung, Hương Tuyết Hải bao nhiêu thực lực như vậy, há chẳng phải còn làm được nhiều chuyện hơn sao?
Chuyện quan hệ trên mặt võ lâm tất nhiên do Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hua cung đi xử lý, chuyện về chính quyền do quân Lam Vũ phụ trách, dưới sức mạnh của hai thế lực này, công ty bảo an muốn xảy ra chuyện cũng khó!
Cả thiên hạ rộng lớn, xin hỏi có ai dám đồng thời đắc tội với cả quân Lam Vũ, Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung không?
Hiện giờ ở đại lục Y Lan các thế lực đối lập với nhau, quân phiệt chinh chiến không ngừng, rất nhiều nơi dân không không yên, càng chẳng cần nói tới an toàn nữa.
Nếu như công ti bảo an của quân Lam Vũ có thể cung cấp đủ cảm giác an toàn cho những người này, tin rằng việc làm ăn của công ti bảo an sẽ rất hưng vượng.
Tiêu cục bình thường bất quả chỉ là bảo tiêu vận chuyển mà thôi, nhưng công ti bảo an của quân Lam Vũ càng đảm đương được nhiều nghiệp vụ hơn, nói một cách chuẩn xác là không môt nghiệp vụ nào lại không thể tiếp nhận, chỉ cần có người cần bảo hiểm, công ti bảo an hoàng gia đều có thể cung cấp.
Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù là công ti bảo an không có nghiệp vụ gì, cũng chẳng có gì mà phải khẩn trương, ít nhất thì đem hai thế lực lớn Hải Thiên Phật Quốc , Nghi Hoa Cung cùng với quân Lam Vũ ràng buộc mạt thiết với nhau, đem lợi ích của ba bên buộc chặt vào một chỗ.
Chuyện này đối với việc khống chế thế lực võ lâm có hỗ trợ rất lớn, có hai tổ chức lớn của các nàng dẫn đầu, nhưng môn phái võ lâm khác cầu không thể tham gia vào trong công ty bảo an này, nếu không bọn họ sẽ bị Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa Cung trọng điểm “chú ý”.
Chỉ cần có thể đem võ lâm thiên hạ cơ bản tập hợp tới cái công ti bảo an này, là có thể gián tiếp khống chế hành động của bọn họ, điều này đã là hiệu quả hết sức không tệ rồi.
Đương nhiên, mới ban đầu thì khẳng định sẽ có người rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, nhưng Dương Túc Phong không lo, có cái công ti bảo an hoàng gia này ở đây, các thế lực mông phái võ lâm khác người người đơn sức mỏng khẳng định là không kiên trì được bao lâu, cuối cùng phải quy thuận công ti bảo an hoàng gia để kiếm một chén canh.
Nếu như mà bọn họ không tới thì sẽ bị võ lâm đào thải rồi, bất quá tiền vào thì dễ chứ muốn rời bỏ thì khó, chỉ cần một ngày quân Lam Vũ còn tồn tại, bọn họ khó thoát khỏi sự khống chế của quân Lam Vũ nữa.
Công ti bảo an hoàng gia này càng nghĩ càng có nhiều cái lợi, lại có Úc Thủy Lan Nhược đang ở trong lúc yêu đương đầu óc mê muội ra sức ủng hộ, Dương Túc Phong cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, y vội vội vàng vàng cùng Úc Thủy Lan Nhược và U Nhược Tử La thương lượng một lúc, sau đó lại tìm Tiêu Tử Phòng thì thà thì thầm cả một nửa buổi chiều, rồi ở trên điện Quang Minh trang nghiêm ở Vị Ương cung tuyên bố chính thức thành lập công ti bảo an hoàng gia, đồng thời công cáo cho thiên hạ.
Công ti bảo an hoàng gia đã treo biển thành lập như thế, tổng bộ của nó được đặt ở điện Quang Minh, người chủ quan của công ti bảo an hoàng gia tất nhiên là Úc Thủy Lan Nhược, phó chủ quan là Cung Tử Yên và U Nhược Tử La.
Ha ha chuyện này quá tốt, thoáng một cái đã đem ba môn phái võ lâm huy hoàng một thời thâu tóm vào bên trong đó rồi.
Nghiệp vụ công ti bảo an hoàng gia tiếp nhận rất đơn giản, cũng không có giới hạn rõ ràng, chỉ cần người bỏ tiền , lại không làm trái với luật pháp của quân Lam Vũ, đều ở trong phạm vi bảo hộ của công ti bảo an hoàng gia.
Bất kể là người hay là động vật, hoặc thuần túy là vật tư, đều có thể giao cho công ti bảo an hoàng gia bảo vệ, có ba khối chiêu bài vàng quân Lam Vũ, Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung ở đây, kẻ nào dám có mưu đồ với đối tượng bảo vệ của công ti bảo an hoàng gia, nếu vậy thì đúng là chán sống rồi, tin rằng người như vậy còn chưa ra đời.
Lúc mới ban đầu, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều chỉ nhếch miệng cười khẩy, cho rằng Dương Túc Phong tâm tính trẻ con, cùng làm bày ra cái trò ngây thơ ấu trĩ để chơi đùa mà thôi, chẳng ai để vào trong lòng cả.
Theo như suy đoán của bọn họ cái gọi là công ti bảo an hoàng gia khẳng định không trụ nổi bao lâu, nó làm so so được với bao nhiêu tiêu cục như vậy được chứ?
Nhưng về sau này, bọn họ dần dần không cười nổi nữa, công ti bảo an hoàng gia thu phí đúng là đắt, nhưng lại có đảm bảo! Đảm bảo trăm phần trăm! Chỉ cần tìm tới công ti bảo an hoàng gia, thì đó cho vào két sắt , không có gì phải lo hết.
Chỉ riêng nhắm vào điều này thôi, đã có không ít phú hào và thương nhân giao hàng hóa của mình cho công ti bảo an hoàng gia bảo kê rồi, nhất là những hộ khách ở tầng cấp trên cùng, một chút chi phí này đối với họ chẳng cần để ý, chỉ để ý tới an toàn, để ý tới an toàn tuyệt đối, như vậy ở dưới thiên hạ này, cò có gì an toàn hơn công ti bảo an hoàng gia không?
Kết quả, công ti bảo an hoàng gia mới khai trương kinh doanh còn chưa được nổi nửa tháng, đã th hút được đại bộ phận nguồn khách tôn quý nhất.
Những tiêu cục bình thường chỉ có thể làm những vụ nhỏ lẻ mà thôi, lúc này bọn họ mới hiểu, thứ mà Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược liên thủ làm ra, là tuyệt đối không ai dám coi thường.
Những kẻ này đều là người giảo hoạt! Không có lợi không dậy sớm, con người giảo hoạt như Dương Túc Phong, liệu có thể làm ra chuyện phi công mà vô ích không.
Kỳ thực bọn họ chỉ cần nghĩ kỹ một chút thôi, là hiểu ra đạo lý ở trong đó, công ti bảo an hoàng gia tuyệt đối kiếm ăn được! Dương Túc Phong là hoàng đế đế quốc Lam Vũ, có quyền lực chí cao vô thượng, dám đối địch với công ti bảo an hoàng gia tức là đối địch với đế quốc Lam Vũ, đối địch với quân Lam Vũ.
Những kẻ như vậy không phải là không có, nhưng đều chết rất thảm rồi, số còn lại không nhảy nhót được bao lâu nữa.
Úc Thủy Lan Nhược thì lại chính là chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, có lẽ những nhân vật giang hồ có thể chạy thoát được sự truy lùng của quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng có thể chạy thoát khỏi sự truy lùng của Hải Thiên Phật Quốc không?
Sợ rằng chẳng ai có niềm tin đó.
Càng huống chi nữa là, trong số người lãnh đạo của công ti bảo an hoàng gia, còn có tên của Cung Tử Yên và U Nhược Tử La, những người này đều có thể lực đằng sau lưng không chọc vào nổi!
Cung Tử Yên tới từ Nghi Hoa Cung, mà Nghi Hoa Cung là một một phái đi theo hướng vô cùng cực đoan, thích làm những chuyện âm hiểm, có lẽ có một số thủ đoạn mà người của Hải Thiên Phật Quốc coi thường không thèm dùng, nhưng lại là sở trường của Nghi Hoa Cung.
Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa Cung song kiếm hợp bích, thì Đại La Kim Tiên cũng chẳng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của họ.
Còn về phần U Nhược Tử La tới từ Hương Tuyết hải, tựa hồ đúng là đã quá thời rồi, những võ công của nàng lại càng ngoan độc hơn Cung Tử Yên và Úc Thủy Lan Nhược.
Một tổ hợp thế lực như thế, ai có thể coi thường được?
Nga Nhi Tuyết Liễu chuyên tâm nghe Phương Phỉ Thanh Sương nói xong, tựa hồ tâm sự trùng tùng, cái công ti bảo an hoàng gia do Dương Túc Phong tổ chức lên đúng là không dễ chọc vào, sợ nhất là cuối cùng chọc tới đế quốc Tinh Hà, do dự hổi lâu, cuối cùng mới khó khăn len tiếng:
- Cái công ti bảo an hoàng gia này các cô, nghiệp vụ giới hạn trong phạm vi đế quốc Lam Vũ thôi chứ? Liệu có mở rộng ra nước ngoài không?
Phương Phỉ Thanh Sương thờ ơ lắc đầu, tùy ý nói:
- Ai mà biết được.
Nga Nhi Tuyết Liễu không nói nữa, mày cau tít lại, im lặng suy nghĩ, lúc này Phương Phải Thanh Sương mới nhận ra những lời mình nói đã khiến cho Nga Nhi tuyết Liễu lo lắng.
Nếu như Dương Túc Phong đem nghiệp vụ của công ti bảo an hoàng gia mở rộng tới trong biên cảnh của đế quốc Tinh Hà, thì đó đúng là một chuyện phiền toái, chẳng những xung đột với chuyện làm ăn của Thánh Điện, còn có khả năng làm xấu đi quan hệ giữa hai nước, thậm chí là đi tới nước chiến tranh cũng chưa biết chừng.
Với tình thế hiện nay, nếu như đế quốc Tinh Hà khai chiến với đế quốc Lam Vũ, thì quá nửa sẽ rơi vào thế hạ phong.
Một lúc sau, tiểu thư bán rượu tiến vào, ân ần quảng cáo rượu.
Nga Nhi Tuyết Liễu bụng đầy tâm sự, thuận miệng nói:
- Có Quốc Diếu 1573 cho bọn ta một bình.
Phương Phỉ Thanh Sương kinh ngạc nhìn nàng, hồ nghi hỏi:
- Cô muốn uống Quốc Điếu 1573?
Ngã Nhĩ Tuyết Liễu mặt đầy khổ não thở dài, nằng nề nói:
- Ừ, không được sao?
Phương Phỉ Thanh Sương mím cánh môi hơi khô, khó khăn nói:
- Không phải là không được, nhưng mà … thôi lấy rượu ra đây.
Quốc Diếu 1573 là loại rượu không phù hợp cho nữ nhân uống, tác dụng lớn nhất của nó là làm tê dại tư tưởng bản thân, để mình khỏi phải nghĩ tới những chuyện đau khổ, Nga Nhi Tuyết Liễu đại khái cũng là muốn đạt được mục đích này.
Quả nhiên một lúc sau Quốc Diếu 1573 đưa lên, đã thể hiện trọn vẹn bản sắc nữ nhân mạnh mẽ, liên tục uống vào sáu chén, hơi rượu bốc lên, ý thức của nàng quả nhiên trở nên chậm chạp, ngà ngà say, bất quá người ngoài nhìn vào nàng mang sắc mặt hồng thắm, tựa hồ càng thêm diễm lệ.
Nghĩ tới việc cô nương mỹ lệ này sau khi trở về đế quốc Tinh Hà phải bầu bạn với chùa sanh miếu đỏ, Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên thấy hết sức đáng tiếc, trong lòng có một suy nghĩ kỳ quái, Nga Nhi Tuyết Liễu là bằng hữu tốt nhất của mình, cùng là người duy nhất mình có thể thẳng thắn trút bầu tâm sự, nếu như cô ấy có thể bầu bạn bên mình thời gian dài, hai người thường xuyên đi dạo khắp nơi, thì tốt biết bao!
Phương Phỉ Thanh Sương lấy mất chén rượu của nàng, hỏi:
- Tâm tình của cô tựa hồ không được tốt lắm.
Nga Nhi Tuyết đã ngà ngà say rồi, làu bàu nói:
- Đều là do lão công của cô hại đấy!
Phương Phỉ Thanh Sương cau mày lại, không hiểu hỏi:
- Lão công của tôi?
Ngã Nhi Tuyết Liễu đột nhiên cười ngây ngốc, dùng ngón tay chỉ vào Phương Phỉ Thanh Sương, cũng không biết là cười cái gì, kết quả bị hơi rượu bốc lên, ợ một tiếng rồi không nói nữa.
Phương Phỉ Thanh Sương vội vàng đóng cửa phòng lại, còn khóa cửa ở bên trong, dáng vẻ này của Phương Phỉ Thanh Sơn nếu như để người khác nhìn thấy thì đúng là hỏng rồi, mấy lão già của Thánh Điện nhất định không tha cho nàng.
Phương Phỉ Thanh Sương vội vàng pha trà đặc, cau này nói:
- Cô nói rõ ràng hơn một chút được không? Y làm sao lại hại các cô rồi?
Nga Nhi Tuyết Liêu lờ đờ, người loạng choạng, rồi mềm nhũn ra dựa vào trong lòng Phương Phỉ Thanh Sương, lầm bẩm nói:
- Đế quốc Tinh Hà cả chúng tôi ở ngay bên cạnh đế quốc Lam Vũ của các cô, lão công của cô … muốn thôn tính chúng tôi…
Phương Phỉ Thanh Sương choàng tỉnh, bất quá lập tức im lặng không nói.
Nàng không biết phải nói gì.
Đối với chiến tranh và chính trị, Phương Phỉ Thanh Sương đã có chút chán ghét rồi, nếu như trước kia nàng có một bầu nhiệt huyết muốn thành lập nên một quốc gia vĩnh hằng, thì hiện giờ bầu nhiệt huyết đó đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Bắt đầu từ lúc Ma Ni giáo bị tiêu diệt, đối với chính trị và chiến tranh đàng đã ghét lắm rồi, không còn muốn nhúng tay vào loại chuyện như vậy nữa, chỉ muốn yên tĩnh sống qua ngày.
Nhưng nhưng, nàng có thể thoải mái buông tay rồi, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu vẫn còn chưa thể, đế quốc Tinh Hà hiện giờ ở bên mũi đao của quân Lam Vũ.
Hoàn cảnh hiện tại của đế quốc Tinh Hà đúng là có chút nguy hiểm, cái nguy hiểm này tất nhiên là tới từ quân Lam Vũ, trải qua nghi ngơi chỉnh đốn và năm ngoái, quân Lam Vũ đã chuẩn bị sắn sàng tiếp tục tiến tới, hành động trước mắt của quân Lam Vũ chính là thanh trừ thế lực của Nhị hoàng tử Đường Thước.
Căn cứ vào tin tức mà Phương Phỉ Thanh Sương loáng thoáng nghe được, kỵ binh và bộ binh của quân Lam Vũ đã bắt đầu từ Nguyên Xuyên đạo và Long Xuyên đạo, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, quét nang khu vực Minh Xuyên đạo do Đường Thước khống chế.
Thế lực của Đường Thước rất nhỏ yếu, quân đội lại không ra thể thống gì, căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, chiến sự có lẽ không cần bao lâu sẽ kết thúc.
Lo lắng của đế quốc Tinh Hà cũng từ đó mà tới, sau khi thanh trừ thế lực của Đường Thước, quân Lam Vũ sẽ có hành động gì? Tiêu diệt Đường Thước rồi, đế quốc Tinh Hà liền trở thành quốc gia trực tiếp giáp ranh với đế quốc Lam Vũ, quân Lam Vũ liệu có thừa thắng truy kích đánh thẳng vào đế quốc Tinh Hà hay không? Không ai có thể đảm bảo được.
Ở trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, thì đế quốc Tinh Hà và đế quốc Đường Xuyên nước sông không phạm nước giếng, mọi người chung sống yên bình, nhưng đó đều là thời đại cũ rồi, hiện giờ là thời đại đế quốc Lam Vũ, là thời đại của Dương Túc Phong.
Sự tham lam của Dương Túc Phong ai ai cũng biết, sự cường hãn của y ai ai cũng hay, sự khinh miệt của y đối với phép tắc chẳng ai không biết, trong từ điển của y tựa hồ không có từ ngữ nào giống như chung sống hòa bình cả, tên ác ma điên cuồng này đã quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề rồi, chẳng ai biết y có giải quyết nước Mã Toa rồi đồng thời thuận tiện giải quyết đế quốc Tinh Hà luôn hay không.
Dù sao, bất kể là đối với Dương Túc Phong hay đối với quân Lam Vũ mà nói, thống nhất đại lục Y Lan là một sáng nghiệp vĩ đại, không may cái việc đó với quân Lam Vũ lại tựa hồ không khó khăn lắm.
Thánh Điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà đúng là không ai địch lại được, nhưng đó là chuyện của thời đại binh khí lạnh rồi, vào niên đại chiến tranh pháo hỏa rền vang, Thánh Điện kỵ sĩ đoàn có thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ sao? Ít nhất Nga Nhi Tuyết Liễu không có lòng tin này.
Cửa phòng đột nhiên bị khẽ đẩy ra, then cài khóa bên trong lặng lẽ đứt lìa.
Phương Phỉ Thanh Sương phát giác ra, vội vàng nhìn ra ngoài cửa, lập tức hoa dung thất sắc thốt lên:
- Phong Tĩnh Hiên?
Nga Nhi Tuyết Liễu vốn đã ngà ngà say rồi, nhưng khi vừa mới nghe thấy cái tên Phong Tĩnh Hiên, thì hơi rượu lập tức tiêu tán hết sạch, nàng kinh ngạc nhìn ra cửa sương phòng, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tồn tại, nhưng không nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của đối phương.
Ở cửa hình như có một nữ nhân phiêu đãng, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu lại thủy chung không sao phán đoán được vị trí chính xác của đối phương, tựa hồ thân ảnh của đối phương đang không ngừng biến ảo, với trình độ của nàng mà cũng không thể nào nhìn xuyên qua được lớp ngụy trang của đối phương, từ đó có thể thấy được trình độ võ công của đối phương như thế nào, quả nhiên không thẹn là chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc.
Phong Tĩnh Hiên mang khăn che mặt màu đen, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt và thần thái của nàng, bất quá phóng chừng là không được hữu hảo cho lắm, nữ nhân này thanh danh đã vang vọng sông núi nam bắc từ rất lâu rồi, người trong võ lâm mà chưa nghe thấy tên của nàng, thì ít hơn cả tín độ Phật mà chưa tới Như Lai Phật Tổ.
Phong Tĩnh Hiên đã hai lần liên tục chiếm vị trí xếp hàng trên của bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, cũng coi như khai sáng ra ngoại lệ đặc biệt nhất của lịch sử bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc rồi.
Khăn che màu đen giấu đi dung mào của nàng, nhưng loại khí chất dung mạo thoát tục, như muốn thoát trần bay đi đó, vẫn có thể lờ mờ cảm giác được.
Phương Phỉ Thanh Sương cũng chưa hết hoảng hồn, nhìn nữ nhân thần bí ở trước mặt với vẻ không thể tin được, đó chính là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc, đối với nàng mà nói Phong Tĩnh Hiên là một sự tồn tại như truyền thuyết, khi nàng còn chưa sinh ra cái tên của Phong Tinh Hiên đã dần dần lưu truyền ở trong võ lâm thiên hạ rồi. )
Trong mộng tưởng thủa bé của Phương Phi Thanh Sương, trở thành nữ nhân giống như Phong Tĩnh Hiên trở thành mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của mình, những sau khi lớn lên rồi, Phong Tĩnh Hiên dần dần từ địa vị thần tượng sùng bái của nàng biến thành đối thủ của nàng.
Ở trong thời kỳ kiêu ngạo nhất, Phương Phỉ Thanh Sương thậm chí còn muốn thay thế vị trí của Phong Tĩnh Hiên, trở thành nữ nhân có công phu xuất sắc nhất trong võ lâm, đương nhiên lý tưởng này cùng với sự xuất hiện của Dương Túc Phong mà tan vỡ rồi.
Cảm giác của Nga Nhi Tuyết Liễu với Phong Tĩnh Hiên cũng phức tạp như vậy thậm chí là có chút ý nghĩ sợ hãi, trong toàn võ lâm thiên hạ to lớn, hiện giờ chỉ có ba môn phái có thể xếp ngang hàng với nhau, đó chính là Hải Thiên Phật Quốc, Nghi Hoa Cung và Thánh Điện.
Trong ba môn phái ngang hàng với nhau này, ít nhiều cũng có một số mâu thuẫn, muốn hoàn toàn hòa hợp với nhau là không thể nào, chỉ có điều mọi người nước sông không phạm tới nước giếng, gắng sức để tránh những xung đột về lợi ích với nhau mà thôi.
Bất quá nếu như có cơ hội tước bớt thực lực của đối phương, tin rằng sẽ không một môn phái nào do dự cả.
Phong Tính Hiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mục đích và động cơ không rõ, Nga Nhĩ Tuyết Liễu bụng đầy nghi vấn, mơ hồ còn cảm giác được chút dấu hiệu chẳng lành.
Phương Phỉ Thanh Sương hơi định thần trở lại, chậm rãi cất tiếng hỏi:
- Các hạ chính là tiểu thư Phong Tĩnh Hiên chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc sao?
Không biết vì sao lúc này nàng lại nghĩ tới Dương Túc Phong, nếu như nàng chỉ là thánh nữ của Ma Ni Giáo, có lẽ Phong Tĩnh Hiên đã giết ngay tại chỗ rồi, nàng cũng chẳng có lấy cơ hội báo thù rửa hận, nhưng hiện giờ nàng là thê tử của Dương Túc Phong, Phong Tĩnh Hiên nếu giết nàng, khẳng định sẽ có người tìm Phong Tĩnh Hiên báo thù rửa hận, trái tim nàng bất giác yên tâm hơn rất nhiều.
- Cô nhận ra ta?
Nữ nhân thần bí ở cửa lạnh lùng nói, giọng nói của nàng rất trong trẻo, rất êm tai, nghe rất là đễ chịu, nhưng lại có chút vẻ khô khan, đại khái nguyên cớ là rất lâu rồi không nói chuyện với ai.
Phương Phỉ Thanh Sương và Nga Nhi Tuyết nghe được, giọng nói của Phong Tĩnh Hiên vô cùng phiêu hốt, tựa hồ cũng thần bí như bản thân nàng vậy, cho dù nàng đã tự thừa nhận mình là Phong Tĩnh Hiên rồi, nhưng hai người vẫn có cảm giác quai quái.
Phương Phỉ Thanh Sương tự nhiên không cách nào giải thích được vì sao mình lại bất giác gọi ra cái tên Phong Tĩnh Hiên, kỳ thực nàng căn bản không nhận ra Phong Tĩnh Hiên, trừ Úc Thủy Lan Nhược ra, nàng chẳng hề biết gì về những người khác của Hải Thiên Phật Quốc.
Nhưng khi nữ nhân thần bí này xuất hiện, tựa hồ đã cấp cho nàng một cảm giác vô cùng rõ ràng, rằng nữ nhân đó chính là Phong Tĩnh Hiên, có lẽ đó chỉ là một loại cảm giác vô cùng mơ hồ, có thể lĩnh hội nhưng không thể diễn đạt ra.
- Nếu đúng là Phong tiền bối, như vậy xin mời ngồi.
Trong lòng Phương Phỉ Thanh Sương có chỗ dựa cực lớn Dương Túc Phong, nên đối với Phong Tĩnh Hiên cũng không có mấy sợ nữa, nàng bình tĩnh nói rồi chuyển chỗ ngồi của mình sang bên cạnh Nga Nhi Tuyết Liễu, một mặt biểu thị sự tôn trọng với Phong Tĩnh Hiên, một phương diện khác là khi vào thời điểm tất yếu hai ngươi có thể đồng thời liên thủ đối với Phong Tĩnh Hiễn.
Chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc tuyệt đối không phải một người đơn độc nào đó có thể đối phó được, chỉ có cùng nhau xông lên mới có một chút hi vọng sinh tồn.
Bất quá kỳ quái là, vì sao hai người các nàng đều cảm thấy Phong Tĩnh Hiên tới có ý đồ không lành chứ? Kỳ thực Phong Tĩnh Hiên đâu có lộ ra địch ý và sát khí, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn bởi vì danh tiếng của nàng mà hai người bị dọa thành bộ dạng thế này? Hoặc là nói trong lòng hai nàng có mưu tính xấu?
Bất quá cho dù là như thế nào, Phong Tĩnh Hiên đã gần mười năm không rời khỏi Hải Thiên Phật Quốc rồi, nàng giờ lại đột nhiên xuất hiện, tin tưởng rằng mỗi một người trong võ lâm, tuyệt đối không có một ai không kinh sợ nho nhỏ.
Phong Tĩnh Hiên nhẹ nhàng lướt tới, cánh cửa phòng đóng lại không một tiếng động, nhưng nàng không ngồi xuống, mà là tiếp tục đứng ở vị trí cửa phóng, ánh mắt lăng lệ nhìn Nga Nhi Tuyết Liễu.
Nga Nhi Tuyết Liễu mặc dù đã tỉnh rượu rồi, nhưng ở dưới ánh mắt của Phong Tĩnh Hiên vẫn tỏ ra vô cùng vất vả, trên cái trán trắng muốt thậm chí có mồ hôi lạnh từ từ rịn ra, với công lực của nàng, hành tẩu giang hồ tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng muốn đối kháng với hạng cao thủ như Phong Tĩnh Hiên thì còn cách biệt nhau quá xa.
Bất quá may là Phong Tĩnh Hiên chỉ hời hợt nhìn nàng với chút khinh thường mấy giây thôi, liền dời ánh mắt đi, con mắt của Phong Tĩnh Hiên dần dầm lắng dịu lại, không còn khí thế khiếp người như vậy nữa, nhưng áp lực cấp cho Phương Phỉ Thanh Sương vẫn không dưới Nga Nhi Tuyết Liễu.
Nếu như không phải là ôm chặt lấy chỗ dựa là Dương Túc Phong, có lẽ Phương Phỉ Thanh Sương đã không thể nào kháng cự lại được rồi, một lúc sau Phong Tĩnh Hiên mới hoàn toàn đem ánh mắt rời đi, Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ cảm thấy sống lưng mình có mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống, nữ nhân như vậy đúng là quá đáng sợ rồi, vậy mà Dương Túc Phong và Úc Thủy Lan Nhược còn muốn hợp mưu có ý đồ xấu với nàng, đúng là không muốn sống nữa.
- Không biết Phong tiền bồi đại giá quang lâm, có điều gì phân phó?
Phương Phỉ Thanh Sương cẩn thận nói, nàng vốn trẻ tuổi xưa nay không biết sợ trời sợ đất, nhưng từ sau khi bất hạnh gục ngã trong tay của Dương Túc Phong, tư tưởng ân oán sòng phẳng vô pháp vô thiên đã thu liễm lại rất nhiều, vào lúc này bất giác có thêm vài phần cố kỵ, muốn mau chóng đuổi Phong Tĩnh Hiên đi.
Mặc dù có Dương Túc Phong làm ngọn núi dựa lớn nhất, nhưng nữ nhân như thế này ở cạnh bên người mình, làm bản thân nàng không khỏi cảm thấy cực độ khẩn trương cùng áp lực vô biên.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên giơ tay lên, làm một động tác quỷ dị, Phương Phỉ Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng, Nga Nhi Tuyết Liễu đã yếu ớt rên lên một tiếng, lăn ra ngất xỉu.
Phương Phỉ Thanh Sương giật mình kinh hãi, vội vàng quay sang kiểm tra thân thể của Nga Nhi Tuyết Liễu, phát hiện ra nàng đã toàn thân mềm nhũn hô hấp vẫn còn, nhưng tim đập đã vô cùng yếu ớt rồi, rất hiển nhiên Phong Tĩnh Hiên vừa ra tay đã khuất phục được Nga Nghi Tuyết Liễu rồi, nữ nhân này thực sự quá lợi hại.
Phương Phỉ Thanh Sương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, làm ra bộ cứng rắn quát lên:
- Phong Tĩnh Hiên, tiền bối muốn làm cái gì?
Phong Tĩnh Hiên sắc mặt không đổi, lãnh đạm nói:
- Ta muốn cô dẫn ta vào Vị Ương cung.
Phương Phỉ Thanh Sương toàn thân run lên, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, rồi lập tức kiên quyết nói:
- Chuyện này không thể được, người ngoài căn bản không thể tiến vào Vị Ương cung … đây là quy định của Dương Túc Phong, không một ai có thể làm trái ….
Phong Tĩnh Hiên lúc này thong thả ngồi xuống, đưa ngón tay thon dài ra, hời hợt cầm lấy chiếc gốc trà đặt ở trên bàn, cốc trà bằng gốm không phát ra tiếng nào hóa thành bụi phấn, xếp chỉnh tề ở trên bàn, hình thành ba chữ vô cùng “Vị Ương cung” đẹp đẽ, nàng khẽ hé môi ra, thản nhiên như không khẽ thổi một hơi, số bột gốm đó liền biến mất toan fbộ
Sắc mặt Phương Phỉ Thanh Sương càng thêm nhợt nhạt.
Phong Tĩnh Hiên căn bản như không biết bản thân vừa mới làm chuyện gì, thong dong nói:
- Ta biết Vị Ương cung không cho phép người ngoài tiến vào, bất quá phàm là chuyện gì cũng phải có ngoại lệ phải thế không? Cô là vương phi của Vị Ương cung, thế nào cô cùng có biện pháp phải không nào? Cô ta là bằng hữu tốt nhất của cô? Ta đã hạ cho cô ta Thất Nhật Quyết tầng thứ sáu của Ngưng Huyết Công, trong vòng bốn mươi tám canh giờ, nếu như không thể giải trừ được công lực của Ngưng Huyết Công, máu tươi của vị bằng hữu này của cô sẽ tự động đóng băng, cuối cùng biến thành người thực vật …. Chẳng phải là người thực vật nửa sống nửa chết mất đi ý thực mà là người thực vật thực sự, thân thể của cô ta sẽ biến thành y hệt như thực vật, thậm chí ở trên đầu có thể nảy mầm ….
Phương Phỉ Thanh Sương vừa gấp vừa giận nói:
- Ngươi! Ngươi! Ngươi thật ác độc! Hải Thiên Phật Quốc của các ngươi cũng được tính là danh môn chính phái rồi, làm sao lại có thể làm ra chuyện như thế này? Các ngươi còn muốn thể diện gì nữa không? Các ngươi thực sự không phải là người
Phong Tĩnh Hiên thản nhiên như không chơi đùa chiếc chén bằng gốm ở trên bàn, ôn nhu vô hạn vuốt ve móng tay dài của mình, làm như không hề nghe thấy lời chất vấn của Phương Phỉ Thanh Sương, thong thả nói:
- Ai nói với cô Hải Thiên Phật Quốc là danh môn chính phái? Hơn nữa, cô cho rằng chuyện như thế này liệu có thể có người khác biết được sao? Cô cho rằng, cô có cơ hội nói với người khác được sao? Cho dù cô có nói với người ta, liệu người ta tin tưởng cô hay là tin tưởng ta đây? Ta chưa hề rời khỏi Phồ Đà Sơn cơ mà …
Phương Phỉ Thanh Sương càng nghe càng phẫn nộ, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh giá, hận không thể giết chết Phong Tĩnh Hiên ngay lập tức, nhưng lại không thể làm gì, nữ nhân ở trước mắt căn bản không phải người mà nàng có thể đối phó được, nàng chỉ đành cố ẩn giấu phẫn nộ vào trong lòng.
Nữ nhân này nhìn bề ngoài cao quý thuần khiết như vậy, thanh danh của nàng ta nghe cũng như sét đánh bên tai, trên giang hồ không có bao nhiều người tôn tính nàng, ngưỡng mộ nàng, yêu quý nàng, thậm chí thần hồn điên đảo vì nàng, nhưng hành động của nàng, hành vi của nàng, ngôn ngữ của nàng, lại hèn hạ vô sỉ như vậy, chẳng trách nữ đệ tử Úc Thủy Lan Nhược của nàng lại có tinh cách như vậy.
Phương Phỉ Thanh Sương cố nhin lửa giận trong lòng , nghiến răng nói:
- Như vậy ngươi thế nào cũng phải nói cho ta biết, ngươi vào trong Vị Ương cung làm cái gì không? Ngươi muốn giết chết Dương Túc Phong? Điều này là không thể! Không một ai có thể giết chết được y! Cho dù ngươi có ngụy trang tốt hơn nữa, cũng không thể qua mắt được nữ đệ tử Úc Thủy Lan Nhược của ngươi …
Phong Tĩnh Hiên hờ hững nói:
- Ta tiến vào Vị Ương cung không phải là để giết Dương Túc Phong, y là đối tượng bảo vệ của Hải Thiên Phật Quốc bọn ta, vì sao ta phải giết y chứ? Ta có thể nói cho ngươi, sở dĩ ta muốn vào Vị Ương cung là bởi gì ta muốn xem sét cẩn thận một địa phương, Dương Túc Phong là hậu nhân của Đường Lãng, nhưng từ sau khi y vào Vị Ương cung, không ngờ y lại quên đi chuyện này, ta cần phải nhắc nhở y một chút…
Phương Phỉ Thanh Sương hung dữ nói:
- Dương Túc Phong có phải là hậu nhân của Đường Lãng hay không, chuyện này liên quan gì tới ngươi sao?
Phong Tĩnh Hiên trầm ngâm gật đầu, chậm rãi nói:
- Có liên quan.
Phương Phỉ Thanh Sương không nói thêm điều gì nữa, tâm niệm bắt đầu xoay chuyển tính sách lược thoát thân, bên ngoài sương phòng của Hạnh Vận Lâu, chính là đường phố náo nhiệt, trên đường người qua kẻ lại vô cùng tất nập, nếu như mình có thể thành công nhảy xuống đường phố phía dưới, tin rằng Phong Tĩnh Hiên cũng không dám truy sát mình giữa ban ngày ban mặt.
Phương Phỉ Thanh Sương cẩn thận suy tính một chút, cảm thấy mình thoát thân không phải là vấn đề lớn, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu thì phiền phức rồi, bản thân khẳng định không thể ôm Nga Nhi Tuyết Liễu thoát thân được , Phong Tĩnh Hiên khẳng định không cho mình cơ hội này, ả chưởng môn của Hải Thiên Phật Quốc này, võ công quá đáng sợ…
Chính đang suy tính loạn lên, Phương Phỉ Thanh Sương nghe thây Phong Tĩnh Hiên chậm rãi nói:
- Ta không phải là người ngoài … ta chỉ muốn tới Vị Ương cung tìm vài thứ mà thôi, ta có thể phát thề với danh nghĩa Hải Thiên Phật Quốc không làm tổn hại tới nam nhân của ngươi, ta chỉ cần ở lại Vị Ương cung thời gian ba bốn ngày là có thể tìm được thứ mà ta cần. Tới khi đó, giữa chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Phương Phỉ Thanh Sương cắn rằng, chỉ đành đồng ý, chỉ cần không làm hại tới Dương Túc Phong, cho dù sau chuyện mình có bị phát hiện ra là đã vi phạm nghiêm trọng chế độ quản lý của Vị Ương cung, tin rằng người khác cũng sẽ không thực sự làm khó mình, nói như thế nào thì mình cũng là mẫu thân của Dương Tiểu Cường, người ta không nể sư cũng phải nể Phật.
Suy nghĩ nhiều lần Phương Phỉ Thanh Sương mới nói:
- Được! Ta dẫn ngươi vào, bất quá ngươi phải thề với trời tuyệt đối không được làm hại Dương Túc Phong.
Phong Tĩnh Hiên lập tức lấy danh nghĩa của Hải Thiên Phật Quốc ra thề, tuyệt đối sẽ không làm hại Dương Túc Phong ở trong Vị Ương cung, Phương Phỉ Thanh Sương chú ý được Phong Tĩnh Hiên đặc biệt nhấn mạnh là ở bên trong Vị Ương cung, nữ nhân này đúng là rất tinh minh, nnàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng lưu lại bất kỳ sơ hở nào cho người khác nắm lấy, nhưng Phương Phỉ Thanh Sương không thể làm gì, nữ nhân này quá mạnh, mạnh tới mức nàng không thể tác động được chút nào vào người ta.
Bất quá Phương Phỉ Thanh Sương vẫn không cam tâm nói:
- Bằng hữu của ta chỉ có thời gian sống sót bảy ngày, nhưng ngươi vào bên trong Vị Ương cung tới ba bốn ngày, lỡ chẳng may bằng hữu của ta…
Phong Tĩnh Hiên thong dong mân mê cốc trà gốc trong tay, than nhiên nói:
- Ta tất nhiên có cách đám bảo cho bằng hữu của cô bình an … một lát nữa ta và cô dìu cô ta ra ngoài, ta sẽ tìm một khách sạn hào hoa nhất để gửi cô ta, căn dặn hạ nhân không được đi vào gian phòng của cô ta, cô ta chỉ cần yên tĩnh ngủ ở đó thời gian ba bốn này là tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi ….
Phương Phỉ Thanh Sương ánh mắt âm thầm đảo vòng, tựa hồ suy nghĩ một lúc, mói nói:
- Nếu như khi đó bằng hữu của ta có vấn đề gì, nam nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Hải Thiên Phật Quốc của các ngươi, đại pháo của hải quân quân Lam Vũ sẽ san bằng cả Phổ Đà Sơn của các ngươi ra, người của Hải Thiên Phật Quốc các ngươi sẽ không có một kẻ nào chạy thoát được hết. Ta biết ở gần đây có một khách sạn nhỏ, ta và ngươi đưa cô ấy tới nơi đó trước.
Phong Tĩnh Hiên thản nhiên như không nói:
- Được thôi, mời cứ tự nhiên.
Phương Phỉ Thanh Sương không kìm được mũi hừ một tiếng rất rõ ràng, cái gì mà mời cứ tự nhiên, còn chẳng phải cho rằng đã ăn chắc được mình rồi, muốn ức hiếp bọn ta như thế nào cũng được!
Nhưng ngươi cũng không nghe ngóng xem nữ nhân của Vị Ương Cung bọn ta có dễ bắt nạt không?
Phương Phỉ Thanh Sương không đổi sắc mặt đỡ Nga Nhi Tuyết Liễu lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi tự thanh toán đi!
Phong Tĩnh Hiên thuận tay móc ra mười đồng kim tệ đặt ở trên bàn, cũng không nhìn thấy có cộng tác gì, nàng và Phương Phỉ Thanh Sương đã xuất hiện ở trên con đường ở đằng sau sương phòng.
Trên đường người qua qua lạ lại như mắc cửi, nhưng tựa hồ không một ai chú ý tới bên cạnh mình xuất hiện thân ảnh của ba nữ nhân, hơn nữa một trong ba nữ nhân đó còn mang khăn che mặt vô cùng thần bí.
Phạm vi đế quốc Lam Vũ quản hạt, bao gồm rất nhiều khu vực thần bí ở trung bộ đại lục Y Vân, nữ nhân sinh sống ở khu vực này, khi ra ngoài luôn mang khăn che mặt, cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần mới ban đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, hiện giờ không còn lạ lẫm gì nữa rồi.
Mấy phút sau Phương Phỉ Thanh Sương và Phong Tĩnh Hiên đưa Nga Nhi Tuyết Liễu tới một khách sản ở bên cạnh Hạnh Vận Lâu, khách sạn này nhìn qua rất là bình thường, khách khứa cũng không nhiều, Phong Tĩnh Hiên không hề phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
Phương Phỉ Thanh Sương cõng Nga Nhi Tuyết Liễu ở trên lưng, đứng ở cửa quát tháo:
- Chủ khách sạn xéo ra đây cho ta.
Theo tiếng quát của nàng, ở bên trong khách sạn quả nhiên có một bà chủ trang điểm lộng lẫy phong tình vạn chủng, tuổi ước chừng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu, toàn thân mặc váy liền màu hoàng kim, trông cao quý mà phóng khoáng, nàng nhìn Nga Nhi Tuyết Liễu có chút ngạc nhiên, rồi lại nhìn Phương Phỉ Thanh Sương, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút tình cảm nào, cau mày lại nói:
- Khách quan, khách sạn của chúng tôi không nhận khách bị say rượu, các vị thuận theo con đường nàng, còn có khách sạn khác….
Phương Phỉ Thanh Sương tức mình, đùng đùng nổi giận quát:
- Bằng hữu của ta bị bệnh, không phải là say rượu, muốn nghỉ ngơi ở chỗ các ngươi mấy ngày. Khách sạn các ngươi không phải mở cửa kinh doanh sao? Chẳng lẽ có khách đến cửa còn không cần?
Bà chủ chần chừ hồi lâu, tựa hồ không muốn cho lắm, nàng lại nhìn qua Phong Tĩnh Hiên ở sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương, tựa hồ có chút ý tứ muốn Phong Tĩnh Hiên ra mặt nói giúp, nhưng Phong Tĩnh Hiên chỉ lạnh lùng nhìn hai người, căn bản không có ý nói gì cả.
Bà chủ đang thương đó chỉ đành gượng gạo nói:
- Khách quan, khách sạn nhỏ của tôi tất nhiên mở cửa làm ăn, nhưng … vị cô nương này sống chết chưa rõ, lai lịch bất minh, làm sao chúng tôi dám nhận được? Vạn nhất… vạn nhất.. thì chúng tôi sao sao có thể phụ trách được.
Phương Phỉ Thanh Sương bực mình móc ra một tấm lá vàng, ném vào trong tay bà chủ, sức hấp dẫn của kim tiền thực sự là quá lớn, bà chủ cúi đầu nhìn lá vàng sáng lấp lánh ở trong tay, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Bất quá, nàng còn chưa chịu yên tâm, cứ lải nhải hỏi rất nhiều tình huống có liên quan tới Nga Nhi Tuyết Liễu, tựa hồ thực sự sợ Nga Nhi Tuyết Liễu lỡ chẳng may chết ở trong khách sạn của mình vậy.
Lúc này Phong Tính Hiên cũng có chút khó chịu, lạnh lùng nói:
- Ngươi yên tâm, cô ta chỉ tạm thời hôn mê thôi, qua một khoảng thời gian tự nhiên sẽ tỉnh lại, các ngươi không cần đặc biệt chú ý tới cô ấy, cứ để cô ý yên tĩnh nằm đó là được rồi.
Bà chủ vẫn tỏ ra hết sức không yên tâm, bất quá sực mê hoặc của kim tiền quá lớn, cuối cùng không nói gì nữa, an bài một gian phòng tốt nhất cho Nga Nhi Tuy
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương