Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 393
Mang theo tâm lý tội ác thành công, Dương Túc Phong bế Úc Thủy Lan Nhược bị hôn mê vào phòng U Nhược Tử La.
U Nhược Tử La đương nhiên biết tên nam nhân không biết xấu hổ này muốn làm cái gì, Úc Thủy Lan Nhược nếu đã rơi vào trong tay y, tất nhiên không có cơ hội may mắn thoát nạn được nữa, nàng cũng chẳng thấy phản cảm vì Dương Túc Phong hưởng thụ Úc Thủy Lan Nhược, mỹ nhân như thế này chỉ cần là nam nhân đều sẽ không bỏ qua.
Có điều U Nhược Tử La lo lắng hơn tới hậu qua rnghiêm trọng mà chuyện này gây ra, cho nên không thể không nhắc nhở Dương Túc Phong thận trọng:
- Phong, cô ta chính là chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, sư phụ Phong Tĩnh Hiên của cô ta nghe nói võ công đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, ba người bọn tỷ, Phương Phỉ Thanh Sương, Cung Tử Yên đều không chọc vào nổi đâu …
Dương Túc Phong đặt Úc Thủy Lan Nhược lên trên giường, mặt đầy dâm uế ghé sát vào mặt U Nhược Tử La nói:
- Đệ chính là muốn dùng cô ấy để đối phó với Phong Tĩnh hiên, truyền thuyết nói nữ nhân bị mất đi tấm thân xử nữ không thể được làm chưởng môn nhân Hải Thiên Phật Quốc, cô ấy nếu như còn muốn làm chưởng môn nhân thì phải phối hợp với đệ xử lý Phong Tĩnh Hiên, nói không chừng còn có thể phối hợp với đệ đưa Phong Tĩnh Hiên lên giường. Tỷ cho rằng cơ hội như vậy đệ có thể bỏ qua được hay không đây?
U Nhược Tử La buồn bã buông một tiếng thở dài, quay đầu lại nhìn Úc Thủy Lan Nhược đang hôn mê, trong lòng có chút bi ai cho nữ nhân có bề ngoài thánh kiết nhưng lại có ham muốn quyền lực cực lớn này.
Nếu như Úc Thủy Lan Nhược không phải là chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, nếu như sự phụ của nàng ta không phải là Phong Tĩnh Hiên, nếu như nàng ta không có dục vọng quyền lực cường liệt như thế, nàng ta nhất định sẽ không bị Dương Túc Phong dẫn dụ cho hoa mày chóng mắt, hiện giờ cũng chẳng cần phải nam nhân hưởng thụ trong tình trạng thế này.
U Nhược Tử La không sao hiểu được, làm sao Dương Túc Phong lại có thể phát hiện ra được chỗ yếu nhất của Úc Thủy La Nhược, dựa theo lý thuyết mà nõi, nữ nhân này xưa nay đều mắt cao quá trời, băng thanh ngọc khiết, tựa hồ giống như tất cả các nữ nhân khác của Hải Thiên Phật Quốc, đều không có hứng thú lớn lắm với quyền lực.
Nhưng trên thực tế, Úc Thủy Lan Nhược lại ngược hẳn lại, dưới vẻ bề ngoài lãnh đạm cao quý ấy là một sự khao khát quyết lực mạnh mẽ, nàng ta thèm muốn cái vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc đã rất lâu rồi, chính vì điều này, đã đẩy nàng vào trong lòng Dương Túc Phong.
Nhưng nàng còn có thể nói gì được đây? Trời cao đã định sẵn vận mệnh của mỗi một con người, Úc Thủy Lan Nhược cũng chẳng qua là một quân cờ của ai đó mà thôi, vận mệnh của nàng ta đã định sẵn là không thể thay đổi được chút gì nữa rồi.
Nếu như phải nói quân cờ này có gì đó đặc biệt, thì đó là nó đã từng thành kiết, đã từng xinh đẹp, nhưng cùng với việc nam nhân sắp nhuốm bẩn, Úc Thủy Lan Nhược sẽ trở nên hạ tiện như những nữ nhân khác ở trong Vị Ương cung, có lẽ nàng ta sẽ còn càng hạ tiện hơn, bởi vì nàng ta cần có nhiều thứ hơn từ Dương Túc Phong, muốn có được thì phải trả giá, cho dù nàng ta có tới từ Hải Thiên Phật Quốc.
- Tỷ phản đối ư?
Dương Túc Phong hơi chút chần chừ, nếu như nói ở bên trong số những nữ nhân ở Vị Ương cung, có nữ nhân nào làm nội tâm Dương Túc Phong cảm thấy có chút tu sỉ, thì người đó chắc chắn phải là U Nhược Tử La, dù sao cái tiếng tỷ tỷ này cũng không phải là chỉ để gọi không, mà U Nhược Tử La đúng là cũng đã từng vì y mà thiếu chút nữa ngọc vẫn hương tiêu, sinh mang của nàng từng đem quá nửa cấp cho y rồi, nàng và y đi tới với nhau, cũng không hề bị phủ bóng của quyền lực và gia tộc.
Dương Túc Phong chưa từng hi vọng xa vời có nữ nhân nào thực lòng thực ý yêu thương mình, nhưng từ trên người U Nhược Tử La, y có thể cảm nhận được một chút ái tình chân thật, chính một chút xíu tình ý thực lòng đó thôi, cũng đã đủ làm cho y cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
U Nhược Tử La khe khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài nói:
- Đây là thủ đoạn không được vinh quang lắm, bất quá nếu như muốn đối phó với Phong Tĩnh Hiên … cũng chỉ có đệ tử của cô ta mới có thể khiến cho cô ta hơi buông lỏng cảnh giác thôi. Được rồi, tỷ đi tới phòng khách trông chừng cho đệ, đệ phải đánh nhanh thắng nhanh, cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại thôi … nữ đệ tử hạch tâm của Hải Thiên Phật Quốc bọn họ đều tu luyện Sá Nữ công, sau khi phá thân sẽ có một khoảng thời gian nửa tháng hoàn toàn mất đi công lực, nhưng nửa tháng sau sẽ tiến bộ thần tốc, cho nên nếu như đệ không chinh phục hoàn toàn được cô ấy, thì một khi cô ấy trở nên điên cuồng, bọn tỷ cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô ấy đâu. Tới lúc ấy, đệ hoặc là bị cô ấy giết chết, hoặc là dùng súng mà giết cô ấy, đệ tự xem lấy mà làm.
Dường như đã làm chuyện vô xỉ nhất, U Nhược Tử La không nói gì rời khỏi phòng ngủ của mình, mặc dù sự trầm luân của Úc Thủy Lan Nhược không có liên quan trực tiếp tới nàng, nhưng dù sao Úc Thủy Lan Nhược cũng bị trầm luân ở bên trên giườn của nàng, nàng không thể cứ trơ mắt nhìn tất cả xảy ra, nếu như Úc Thủy Lan Nhược không thể kháng cự, cũng không thể thay đổi, vậy nàng cũng chỉ đành lựa chọn tránh đi thôi.
Dương Túc Phong thì lại chẳng có chút tâm lý áy náy gì hết, lần trước sự kiêu ngạo mà Úc Thủy Lan Nhược thể hiện ra ở bên hồ Mạc Sầu đã kích động y cực lớn, y không ngại thông qua phương thức đặc quyền của nam nhân tiến hành báo đáp.
Huống chi, Úc Thủy Lan Nhược chẳng qua cũng chỉ là một con mồi mà thôi, mục đích thực sự là sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng ta kia, Dương Túc Phong có đầy đủ lý do để tin tưởng rằng, Úc Thủy Lan Nhược sau khi thất thân sẽ giúp đỡ mình đối phó với Phong Tĩnh Hiên.
Ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh lãnh đạm của Úc Thủy Lan Nhược chính là dục vọng quyền lực cực mạnh, vì vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, nàng ta sẽ chẳng ngại diệt trừ cả sư phụ của mình.
Dương Túc Phong chăm chú nhìn Úc Thủy Lan Nhược đang hôn mê, bên khóe miệng dần dần nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc như sói hoang, nữ nhân từng cao ngạo vô cùng này, đã bị y đả kích và dụ đỗ rơi vào cảnh tư tưởng hỗn loạn một thời gian ngắn, không cách nào phán đoán chuẩn xác chân tướng ở xung quanh, y cần phải tranh thủ thời cơ, đem nàng triệt để chinh phục, để rải đường dâm quang hướng tới Phong Tĩnh Hiên.
Trên khuôn mặt xinh xắn sáng bóng như tuyết của Úc Thủy Lan Nhược, là hàng mi liễu thật dài, phía dưới là đôi mắt thấp thoáng mang theo ánh lam, cho thấy nàng không phải là người Đường tộc chính gốc.
Nàng tạm thời bị hôn mê, vóc người thôn thả, hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thẳng xinh đẹp, cánh mũi tựa hồ như đang phập phồng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngồi bật dậy, dưới chiếc mũi thẳng là chiếc miệng anh đảo, cánh môi đường nét sắc sảo đỏ tươi căng tràn, giống như một trái anh đào chín mọc có thể sẵn sàng hái xuống, ai nhìn thấy cũng khao kháo ngấu nghiến hôn lấy nó.
Dưới chiếc cổ thiên nga trắng là hai ngọn thánh nữ phong cao vút, xuống tiếp nữa là cặp mông tròn lẳn, từ trên xuống dưới hết sức tự nhiên lộ ra đường nét mỹ lệ nhất của thiếu nữ.
Vì để tránh đem dài lắm mộng, Dương Túc Phong không muốn làm việc thưởng thức nghệ thuật đơn thuần kia nhiều nữa, hết sức thành thạo cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người Úc Thủy Lan Nhược, phòng tuyến đã bị công phá Úc Thủy Lan Nhược trong hôn mê đã không còn có thể kiên thủ được nữa, mặc cho đôi tay ma quái kia cở từng chiếc cúc một của mình.
Trước ngực Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên mát lạnh, chiếc áo sơ mi bị kéo ra, một tấm thân mỹ lệ tuyệt luân lộ ra trước mắt, trừ giải lụa quấn ngực màu xanh nhạt và chiếc váy màu vàng ra, thân thể lả lướt của nàng đã hoàn troàn trình diện trước mắt y, cánh tay trắng muốn và cặp đùi thon thon buông thõng tử nhiên, nhưng không tìm ra được chỗ đặt thích hợp hơn.
Vào lúc này Dương Túc Phong mới phát hiện ra, háo ra Úc Thủy Lan Nhược cũng không phải hoàn toàn là phù dung trong nước trong, do thiên nhiên tạo ra, ngón tay và ngón chân của nàng đều chỉnh trang vô cùng tỉ mỉ, móng tay phết lớp son bóng, trông chói mứt vô cùng, cũng vô cùng huyền ảo.
Dương Túc Phong lấy hai tay nâng tay phải của Úc Thủy Lan Nhược lên, ngắm nghía kỹ càng, ngón tay thanh mảnh trắm mịn gần như phát sáng, vô cùng mềm mại, bất quá đem so với Y Địch Liễu Lâm Na tựa hồ cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.
Dương Túc Phong ôn nhu dùng miệng mút ngón tay của Úc Thủy Lan Nhược, vuốt ve cánh tay như ngó sen của nàng, thật mịn màng trơn mượt, y nhẹ nhàng đem bàn tay của Úc Thủy Lan Nhược đặt lên trên món bảo bối vừa mới một lần nữa quật khởi của mình, Úc Thủy Lan Nhược vẫn hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết rằng mình đã bắt đầu rơi vào khổ hải trầm luân.
Dương Túc Phong như vuốt ve một món đồ quỳ, nhè nhẹ đỡ lấy khuôn mặt của Úc Thủy Lan Nhược, đem cánh môi nóng bóng áp lên chiếc miệng anh đào xinh xinh của Úc Thủy Lan Nhược, chỉ mới cùng nàng hôn phớt một cái thôi, đã làm cho y như mê đắm vào trong đó, phảng phất như đất trời chỉ còn lại hai người y và Úc Thủy Lan Nhược, những người khác đều không tồn tại, thời gian ngừng trôi, tinh cầu ngừng chuyển động, xuân hạ thu đông, quyền lực dục vọng đều không liên quan gì tới y nữa.
Đáng thương cho Úc Thủy Lan Nhược, bị ôn nhu cướp đi nụ hôn đầu của thiếu nữ dưới hoàn cảnh không hay biết gì, từ đó trở thành chuyện nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời.
U Nhược Tử La rón rén đi vào, mặt không chút cảm xúc đưa cho y một tấm khăn lụa màu trắng, nó sẽ trung thực ghi lại tất cả mọi việc sắp xảy ra, chẳng ngờ rằng mình cũng trở thành kẻ đồng lõa không hơn không kém, U Nhược Tử La cũng cảm thấy có chút bi ai, vì sao những nữ nhi võ lâm này, ai ai cũng đã từng tung hoành thiên hạ, cuối cùng lại bị tên ác ma không có lấy một chút cơ sở võ công chiếm hữu? Điều này phải chăng mang ý nghĩa sâu xa nào đó.
Dương Túc Phong ôm sát lấy Úc Thủy Lan Nhược, thành thạo cởi bỏ mọi trói buộc trên người nàng, đem tấm thâm hoàn mỹ của thiếu nữ bày ra hết trước mắt.
Dương Túc Phong không thể không thừa nhận, bản thân trước đó đối với Úc Thủy Lan Nhược đúng là chẳng có chút thiện cảm nào, nhưng điều này chẳng hể gây trở ngại tới đánh giá của y về mỹ sắc và thân thể của Úc Thủy Lan Nhược, nàng đúng là có vốn liếng để mà kiêu ngạo, cũng đáng để kiêu ngạo, mỗi một tấc da thị của nàng, mỗi một lỗ chân lông của rnàng, mỗi một đường cong lên xuống của nàng đều thật là hoàn mỹ, đều thật là tinh tế, cho dù so với Y Địch Liễu Lâm Na cũng chẳng hề thua sút mảy may, chỉ có điều trước kia nàng đã cố y che đậy đi một số vị trí trên người mà có thể khiến cho nam nhân phải phát cuộc mà thôi.
Sau khi cởi bỏ hơn mười lớp vải lụa quấn ở trên ngực, ngọc nhũ lung linh trước ngực Úc Thủy Lan Nhược liền hiện ra, rung rinh xao động, mang một mỹ cảm không thể nào hình dung được, chỉ mới nhìn thôi, đã làm cho người ta có một cảm giác hoa mắt chóng mặt rồi.
Ngọc nữ phong của Úc Thủy Lan Nhược hiện ra một hình nón hoàn mỹ, mặc dù nàng đang nằm nhưng hình dạng không có chút biển đổi nảo, bên trên một đỉnh núi đều khảm một viên mã não hồng, trông hết sức bắt mắt, Dương Túc Phong đột nhiên có chút hiếu kỳ, thực không biết trước kia Úc Thủy Lan Nhược thông qua phương thức dùng lụa buộc chặt đem bầu ngực của mình ẩn giấu đi như thế nào, nghĩ cũng đã thấy khó khăn rồi.
Không rảnh nghĩ nhiều, Dương Túc Phong dùng đôi tay nếm đủ hàng cực phẩm của mình chầm chầm sờ lên ngực nàng, từng luồng điện khoái lạc đánh vào trong đầu, đôi vú thánh khiết của Úc Thủy Lan Nhược lúc này hoàn toàn nắm bên trong tay của mình, bầu ngực nàng thực sự đầy xúc cảm, trơn mịn như mỡ, Dương Túc Phong hạ mình xuống hôn lên ngực nàng, cảm thấy cặp vú của Úc Thủy Lan Nhược như một miếng pho mát ngon lành ăn mãi không biết chán, làm miệng người ta yêu thích không nỡ rời ra.
Hai tay của y cũng chẳng nhàn hạ, thuận theo đường cong uốn lượn trượt xuống, lướt qua vùng bụng phẳng lỳ đàn hồi, chạy xuống hạ thân của Úc Thủy Lan Nhược, xuyên qua cánh rừng rậm rạp đi tới chốn đao nguyên ngày đêm tơ tưởng, khẽ khẽ thăm dò nơi bí ẩn nhất yếu đuổi nhất của Úc Thủ Lan Nhược.
Thiếu nữ dù trong lúc hôn mê cũng làm sao có thể chịu được sự khiêu khích kịch liệt như vậy, nên không khỏi sinh ra phản ứng, làn da như tuyết dần dần như được xoa lên một lớp phần hồng, tựa hồ còn loáng thoáng có mồ hôi toát ra.
Đôi vú thiếu nữ dưới bàn tay ma quái dày vò không ngừng biến đổi hình dạng, nụ hoa hồng hồng kiêu ngạo nhô lên, như muốn chứng minh cho toàn thể giới mình cao nhất, Dương Túc Phong bị nó kích thích, độc tác càng nhanh hơn, loáng một cái biến thân trên của Úc Thủy Lan Nhược biến thành một tòa thành thị không được canh giữ.
Dương Túc Phong tách cặp đùi khép hờ của Úc Thủy Lan Nhược ra, cẩn thân qua sát bên trong, đồng thời kiểm tra trinh tiết của nàng, kỳ thức là hoàn toàn chẳng cần phải kiếm tra, Úc Thủy Lan Nhược đương nhiên là nữ tử giữ thân như ngọc.
Ở vị trí non mềm bí mật nhất của thiếu nữ đó, tất cả mọi thứ đều hết sức non nớt, đều hết sức chặt chẽ, y muốn nhìn trộm bí mật ở bên trong, thì cần phải bỏ ra một chút kỹ xảo.
Thế nhưng ngay đúng lúc y dùng động tác hạ lưu nhất dòm ngó bí mật thân thể của nữ nhân, thì Úc Thủy Lan Nhược dần dần khôi phục lại ý thức.
Thầm kêu không ổn, Dương Túc Phong vội vàng đỡ thân thể của nàng dậy, nhắm chuẩn vào mục tiêu, chính lúc muốn xua quân tiến thẳng vào thì Úc Thủy Lan Nhược lại mở mắt ra, trong lòng run lên một chập, Dương Túc Phong liền khôi phục lại trầm tĩnh, vẫn cứ ra sức tién vào, song, dù sao y cũng bị chút hoảng sợ nho nhỏ, hơn nữa vừa rồi ở trên người U Nhược Tử La cũng đã lãng phí không ít sức lực, cho nên còn thiếu một chút xíu, cách mạng vẫn chưa thành công.
- Ngươi làm cái gì thế?
Úc Thủy Lan Nhược mơ mơ màng màng nói, mặc dù đã khôi phục được ý thức, nhưng nàng vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ lờ mờ cảm giác như bản thân bị người ta ôm vào lòng, ngồi trên đùi của người khác, hai chân của mình cùng bị tách ra thật rộng, hình như còn có cái gì tròn tròn nóng nóng đang quấy rấy vị trí mẫn cảm nhất của mình, hơi thở nam nhân nồng nồng làm nàng trong nhất thời khó tỉnh táo lại được. Nhưng, đôi mắt nàng vất còn mông lung, nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam nhân kia.
- Không làm gì cả … cô đừng cử động, một lúc nữa là ổn thôi.
Dương Túc Phong ghé sát vào bên tai Úc Thủy Lan Nhược, ôn nhu nói, cuối cùng thì hùng phong cũng trối dậy, vòng vèo tiến vào, nhưng rất nhanh lại gặp phải chướng ngại, nữ nhân của Hải Thiên Phật Quốc không biết là tu luyện loại võ công cổ quái gì, nơi đó đặc biệt chắc chắn, nhất thời trong lúc khinh suất, không ngờ lại không bị xé rách.
Bất quá Dương Túc Phong không hề nản chí, chầm chậm lui ra, chuẩn bị một đòn sấm sét, chỉ cần thêm một chút sức lực nữa thôi, là cách mạng thành công rồi.
Song lúc này Úc Thủy Lan Nhược đã tỉnh trở lại, dù sao nàng vốn là một nữ nhân hết sức mẫn cảm, vào lúc chết người như thế này, cho dù là nàng có hồ đồ hơn đi chăng nữa, cũng biết sắp xảy ra chuyện gì rồi, đây chính là chuyện quan hệ tới cả đời của một nữ nhân cơ mà!
Úc Thủy La Nhược vội vàng ra sức chống cự, đồng thời cúi đầu xuống, nỗ lực muốn nhìn cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì. Kết quả là nàng rõ ràng nhìn thấy cái thứ xấu xa của Dương Túc Phong chính đang nỗ lực chui vào trong thân thể của mình.
- Ngươi muốn cái gì?
Úc Thủy Lan Nhược sững sờ nhìn Dương Túc Phong, ngây ngốc hỏi, mặc dù nàng đã biết là chuyện gì rồi, nhưng nàng còn chưa kịp đưa ra phản ứng, cũng có lẽ bởi vì chuyện này tới quá đột nhiên, tới lúc không có chút phòng bị nào, nàng hiển nhiên có ra có chút hoàng hốt, không biết phải làm sao để thoát khỏi cái thứ nong nóng sắp tiến vào thân thể của mình kia.
- Ta muốn thế này ….
Dương Túc Phong ôm chặt lấy cặp mông của nàng, lòng chỉ còn một việc, chuyên tâm lấy sức, cuối cùng cũng chui sâu được vào bên trong thân thể của nàng, Úc Thủy Lan Nhược theo bản năng chống cự lại, kết quả vừa khéo thế nào thành phối hợp với động tác của y, thế là cách mạng cuối cùng cũng thành công, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc cứ như bị sét đánh trúng, hoàn toàn chết lặng, không còn cách nào thoát khỏi vận lệnh trầm luân được nữa.
Chiếc miệng anh đào nho nhỏ của Úc Thủy Lan Nhược bởi vì cơn đau xé toạc mà biến thành hình tròn, giống như con cá trước khi chết ra sức hít lấy không khí vậy, nhưng con mắt của nàng thì lại mở tròn nhìn Dương Túc Phong không chớp, ánh mắt phẫn nộ tuyệt vọng không sao tin được phảng phất như muốn đem mỗi một khớp xương trên người Dương Túc Phong rỡ sạch xuống vấậ.
Trong đầu nàng nổ uỳnh một tiếng, thực sự không làm sao có thể tin được bản thân lại có thể gặp phải tai họa này, trong quá khữ bất kể là vào lúc nào, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ thất thân chon am nhân, hơn nữa lại còn thất thân cho nam nhân như một ác ma mà bản thân cực kỳ căm ghét, thế nhưng, cơn đau căng nứt ở hạ thân đã hết sức rõ ràng nói với nàng rằng, nam nhân này đã thành công chiếm hữu được mình rồi.
- Phù, mệt thật …
Dương Túc Phong xoa mồ hôi lạnh trên đầu, lòng chưa hết sợ thở từng hơi lớn, chỉ lệch nhau 0,1 giây thôi là có loại kết cục thứ hai rồi, Úc Thủy Lan Nhược trong cơn thịnh nộ cho dù không giết mình, thì chit ít cũng sẽ biến mình thành một tên thái dám trăm phần trăm, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi, thì ra cái loại chuyện này cũng có thể phải tranh thủ từng giây từng phút, đúng là được mở rộng tầm mắt.
- Ngươi …
Bởi vì phẫn nộ và tuyệt vọng, còn cả cơn đau buốt kó có thể hình dung thành lời, khuôn mặt trái xoan tú mỹ của Úc Thủy Lan Nhược đã hoàn toàn vặn vẹo, nàng giơ tay phải lên, bốp một cái tát lên mặt Dương Túc Phon, nàng cho rằng cái tát này dứt khoát có thể đánh cho Dương Túc Phong bay xa tới hai mươi mét, nhưng một cái tát giòn tan đánh lên mặt của y, chỉ thấy năm dấu ngón tay hiện lên trên mặt y như có ma pháp, nhìn mà ghê rợn , còn Dương Túc Phong chẳng hề bị đánh bay, hơn nữa thân thể loạng choạng một cái, kết quả kéo theo cả Úc Thủy Lan Nhược.
Úc Thủy Lan Nhược tức thì cảm thấy mình đau tới nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa thì lại ngất đi, lúc này nàg mới nhớ ra, thân thể của Dương Túc Phong vẫn còn gắn kết chặt chẽ với thân thể của nàng.
Càng chết người hơn nữa là, nàng đã nghĩ tới một hậu quả càng đáng sợ hơn, ít nhất là ở trong thời gian nửa tháng, nàng sẽ là một phế nhân, trong chớp mắt đó, khủng hoảng và tuyệt vọng vô bờ đã hoàn toàn che lấp đi sự phẫn nộ của nàng, Úc Thủy Lan Nhược tưởng chừng như cảm thấy mỗi một khớp xương của mình đứt lìa, không một ai biết rõ hơn nàng, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc sau khi mất đi võ công sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào.
Dương Túc Phong xoa xoa má của mình, lòng cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm rồi, vội vàng múa mép nói:
- Nàng đừng nổi giận! Ta sẽ chiếu cố cho nàng thật tốt mà! Kỳ thực, Úc Thủy Lan Nhược cô nương, ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng sâu sắc rồi, thực đó, ta ngày nào đêm nào cũng đều nhớ nhung nàng …
Cái tát này của Úc Thủy Lan Nhược tất nhiên là dữ dội, bất quá mình đã có được rồi, hơn nữa so với điều mình chiếm được, thì cái tát này có tính là cái gì, cho dù là một trăm cái tát cũng không có gì là quá, hơn nữa cái tát này còn liên lụy tới bản thân Úc Thủy Lan Nhược, nàng chừng như đau đớn tới mức lại phải ngất đi lần nữa, cho nên, thời gian tiếp theo đương nhiên sẽ không có thêm một cái tát nào nữa, nếu như mình còn không tranh thù thời gian, trút cho nàng chút lời lẽ đường mật, thì mình đúng là đồ ngu xuẩn.
Quả nhiên, bị phẫn nộ và tuyệt vọng bao phủ, Úc Thủy Lan Nhược đã hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo và lãnh đạm trước kia, trừ khốc ngừng khóc lóc ra, thì không biết làm gì nữa, không biết nghĩ gì nữa, cả một loạt những lời nói đường mật của Dương Túc Phong, mặc dù nàng biết rõ ràng là giả, nhưng lại xoa dịu một cách hiệu quả đau đớn và tuyệt vọng của nàng, cho dù đau đớn trên thân thể đâu đớn vô gì bì được.
Sá Nữ công của Hải Thiên Phật Quốc tất nhiên uy lực cực lớn, nhưng càng tu luyện lên cao, lúc phá thân lại càng đau đớn, chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật quốc xưa nay ai nấy đều giữ thân như ngọc, đương nhiên là vì tâm cao khí ngạo, băng thanh ngọc khiết, nhưng sợ nỗi đâu khi phá thân cùng với phiền toái sau khi phá thân cũng là nguyên nhân rất chủ yếu.
- Ngươi, ngươi nói thực sao? Ngươi thực sự thích ta thực sao?
Trong cơn tuyệt vọng, Úc Thủy Lan Nhược gần như hoảng hốt hỏi, từ sau khi tới bên cạnh Dương Túc Phong, trí não của nàng sụt giảm dữ dội, sút tới còn một phần ba lúc ban đầu, còn hiện giờ quả thực giảm tới con số 0 rồi.
- Đương nhiên rồi, bắt đầu từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy nàng …
Lại một chuỗi những lời nói ngọt ngào được Dương Túc Phong nói ra một cách hết sức lưu loát, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, thân thái trang trọng, tuyệt đối không giống như đang nói dối.
Nhưng ở cửa phòng ngủ U Nhược Tử La thầm thở dài, nam nhân trong thiên hạ đều là loại vô sỉ, nhưng vô sỉ tới cái mức độ như của Dương Túc Phong, cũng tính là hiếm có lắm rồi, sợ rằng cho dù là Phong Tĩnh Hiên ở dưới loại tình huống này cũng chỉ đành khuất phục vận mệnh an bài thôi, thứ của nam nhân đã tiến vào trong thân thể của mình rồi, mình còn có thể sính cường được gì nữa cơ chứ?
Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược vừa vui mừng vừa nghi hoặc, khóc thút thít nửa tin nửa ngờ nói:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Dương Túc Phong đưa tay lên thề, không chút do dự nói:
- Đương nhiên, tất cả nhưng điều ta nói là thật! Ta sẽ để nàng trở thành chưởng môn nhân xuất sắc nhất trên lịch sử của Hải Thiên Phật Quốc, Hải Thiên Phật Quốc sẽ trở thành lãnh tụ thực sự của võ lâm thiên hạ! Tất cả những thứ của ta, cũng chính là những thứ của nàng …
U Nhược Tử La cau mày lại, không còn muốn nghe thấy những lời nói dối vô sỉ tới mức đó nữa, tránh luôn ra bên ngoài cửa, nàng biết rất rõ ràng, hai câu nói này của Dương Túc Phong đã đánh trúng chỗ yếu hại của Úc Thủy Lan Nhược, chỉ cần mỗi hai cấu nói này thôi, Úc Thủy Lan Nhược sẽ từ bỏ tất cả mọi tâm lý phản kháng, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân thực sự của Dương Túc Phong, còn về phần bán đứng sư phụ của mình, sợ rằng sẽ không trở thành bất kỳ vấn đề gì nữa.
Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược cực kỳ động lòng, lời hứa này của Dương Túc Phong đã đánh trúng vào khao khát sâu thẳm nhất bên trong lòng nàng, nguyện vọng mà từ nhỏ nàng chôn sâu dưới tận đáy lòng, chính là phải trở thành chưởng môn nhân xuất sắc nhất của Hải Thiên Phật Quốc, vì mục tiêu này nàng sẵn sàng dâng hiến tất cả mọi thứ của mình, đương nhiên là trừ thân thể ra.
Bất quá nếu như thân thể đã bị người ta dùng sức mạnh cướp mất, vậy thì nàng cũng chỉ thầm nhận số mạng và thôi, dù sao trinh tiết đã mất đi không thể nào cứu vãn trở lại được nữa, nghĩ tới đây Úc Thủy Lan Nhược cuối cùng cũng hoàn toàn trừ bỏ ý nghĩ giết chết Dương Túc Phong.
- Bất kể một ai ngăn cản trước mặt của nàng, đều sẽ bị chúng ta thanh trừ, cho dù người đó có là sư phụ của nàng …
Dương Túc Phong xem mặt đoán ý, biến rằng Úc Thủy Lan Nhược đã động lòng rồi, lập tức lời lẽ đanh thép nói, chẳng có chút nào cảm thấy khi sư diệt tổ là tội lỗi làm người trên thế giới này thống hận nhất.
Đương nhiên, tay của y cũng không quên bế Úc Thủy Lan Nhược lên, Úc Thủy Lan Nhược theo bản năng chống cự một chút, sau đó chấp nhận số mạng đem thân thể trần truồng của mình dán sát vào lồng ngực của Dương Túc Phong, bầu ngực phong mãn của thiếu nữ làm cho nàng y tin rằng, nàng đã cơ bản tha tha thứ cho mình rồi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện câu kết với y.
- Nhưng sư phụ của ta …
Úc Thủy Lan Nhược lí nhí nói, mặc dù trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để thanh trừ sư phụ, nhưng sư phụ dù sao cũng là sư phụ, vứt bỏ đi võ công và đảm lược hơn người ra chưa nói, chỉ riêng bóng ma do thời gian dài ở dưới môn hạ của sư phụ đã là chướng ngại tâm lý cực lớn của nàng rồi.
- Nàng yên tâm đi, sư phụ của nàng mặc dù rất lợi hại, nhưng dù sao một tay cũng không thể vỗ lên tiếng, tuyệt đại đa số đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc sẽ di theo nàng mở ra một con đường hoàn toàn mới, một con đường ngạo thị thiên hạ …
Dương Túc Phong làm ra vẻ tận tình khuyên nhủ, sau đó thăm dò hoạt động một chút, phát hiện ra Úc Thủy Lan Nhược không cự tuyệt, ngược lại khẽ cau mày, tựa hồ không muốn làm làm y cảm thấy mình quá đau đớn, làm cho không dám tiếp tục có hành động, vì thế Dương Túc Phong lập tức yên tâm, tăng cường hành động, làm Úc Thủy Lan Nhược không nhẫn nại được, thấp giọng rên lên.
- Đừng xấu hổ, không ó ai khác nữa đâu, U Nhược Tử La đã đi rồi …
Dương Túc Phong một bên hanh động, một bên ghé sát vào bên tai Úc Thủy Lan Nhược nói đầy ngọt ngào tình cảm, rồi huận tay đặt nàng xuống, thuận tiện cho động tác của mình.
- Ngươi nhẹ một chút, ta đau …
Úc Thủy Lan Nhược rên rỉ nói, đột nhiên cảm thấy tai mình nóng rực như có ngọn lửa đang bốc cháy vậy, nàng không thể nào tin được, mình làm sao lại có thể cũng trở nên thấp kém như vậy, không ngờ tùy tiện chấp thuận nam nhân ai bài mà không chút cự tuyệt, người lại còn rên rỉ van xin, thế này có còn khác biệt gì với những nữ nhân khác bên trong Vị Ương cung?
Nàng nhìn thấy Dương Túc Phong rút ra một tấm khăn lựa trắng từ dưới mông của mình, từng chấm hoa mai ở bên trên đó như đang lặng lẽ nói, Úc Thủy Lan Nhược ngươi đã hoàn toàn sa đọa rồi, ngươi không con là Úc Thủy Lan Nhược thánh khiết kia nữa, ngươi không còn là Úc Thủy Lan Nhược cao ngạo kia nữa, ngươi là Úc Thủy Lan Nhược bị nam nhân vấy bẩn rồi, là Úc Thủy Lan Nhược đê tiện vô sỉ, ngươi đã mất đi thứ quý giá nhất của nữ nhân …
“Ư…” Phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ, Úc Thủy Lan Nhược ngoan ngoãn chấp nhận nam nhân tiến vào đồng thời cho phép y tung hoành rong ruổi trong cơ thể mình, dùng đủ các loại tư thế để thu lấy lạc thú vô biên, tiềm thức của nàng nói với nàng rằng, nàng cần phải lấy lòng nam nhân đã chiếm hữu thân thể của mình này, có được sự tin tưởng và hài lòng của y, nàng sau khi mất đi mới có thể có được nhiều thứ nàng muốn hơn nữa, ví dụ như, Hải Thiên Phật Quốc ….
Sau cơn đau đớn cực độ ban đầu qua đi, một loại kích thích khoái hoạt chưa bao giờ trải nghiệm từ khi sinh ra, đồng thời dần lan đi khắp thân thể và chân tay của Úc Thủy Lan Nhược, tấm thâm vốn trắng sáng như tuyết của nàng đã dần dần xuất hiện sắc hồng của sự thành thục quyến rũ, giống như một trái quả chín mời gọi người khác đến hái vậy, khiến cho thân thể của nàng càng ngày càng phát tán ra một loại phong vị khiến người ta điên đảo ngây ngất, tới ngay cả những tiếng rên ỉ uyển chuyển của nàng cũng dần dần trở nên như hưởng thủ, mà không phải là khó chịu nữa.
Chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc mỹ mạo tuyệt sắc đẹp hơn hoa tươi gò má đỏ bừng như lửa, trái tim e lệ vạn phần, đôi tay ngó sen nhu nhuyễn thẹn thẹn thùng tùng siết chặt lấy bờ vai rộng lớn của Dương Túc Phong, móng tay tú mỹ khả ái như ngọc bấu sâu vào trong da thịt của y, trong đầu của nàng đã là một khoảng trống rống, không còn sợ hãi, cũng không còn phẫn hận, cũng chẳng có tu sĩ, kích thích của bản năng cuối cùng đã chiến thắng lý trí, cho dù loại kích thích này là ở trên thân thể của nàng, nhưng nàng đã chìm sâu vào bên trong biển dục vọng vô bờ vô bến.
Điên đảo loan phượng không biêt bao lâu, Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy toàn thân mình đã không còn chút sức lực nào nữa, thân thể khắp nơi đều dính dính, toàn là những thứ bẩn thỉu mà nam nhân phụng hiến ra, ngay cả trong miệng cũng không ngoại lệ, vị tanh thối đó làm nàng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng nếu như nam nhân đó thích thú như vậy, nàng cũng chỉ đành miễn cưỡng đem nó nuốt toàn bộ vào bụng, nàng biết U Nhược Tử La cũng đã nuốt thứ như thế này rồi, nên chẳng cảm thấy bản thân có gì đặc biệt ủy khuất nữa.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, nhưng không phải là U Nhược Tử La.
Úc Thủy Lan Nhược cố sức kéo chăn tới, che đi tấm thân bị dày vò của nàng, nàng biết mình khẳng định sẽ bị cười nhạo, nhưng sau khi bị người nhạo khó chịu qua đi, nàng sẽ niết bàn trọng sinh, có được quyền lực tối cao vô thượng của Hải Thiên Phật Quốc, tới khi đó nàng có thể đứng trên đỉnh cao nhất của võ lâm, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, khống chế vận mệnh của bọn họ…
Tiến vào quả nhiên là Viên Ánh Lạc.
Dưới loại tình huống này, chỉ có Viên Ánh Lạc khi có văn kiện cơ mật mới tiến vào.
Viên Ánh Lạc tựa hồ đã quá quen với cảnh tượng này rồi, như chẳng hề nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược, đi tới trước giường đứng nghiêm kính lễ với Dương Túc Phong, vẻ mặt của nàng có hơi chút do dự, hiển nhiên nàng không biết tin tức hữu quan có thể để cho Úc Thủy Lan Nhược biệt được không?
Dương Túc Phong tủy tiện nói:
- Có chuyện gì? Đều là người mình cả, không sao đâu, nàng cứ nói đi.
Viên Ánh Lạc nói:
- Bộ đội tiền tuyến ở Ngân Xuyên đạo phát hiện ra nơi trú chân của tiểu thiên vương Xích Luyện giáo.
Dương Túc Phong mắt sáng lên, đứng bật dậy, trầm giọng nói:
- Thông báo với Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, lập tức ngồi phi dĩnh xuất phát, bắt lấy đứa bé đó. Chú ý, phải cố gắng bắt sống, chết rồi là không còn giá trị gì nữa.
Viên Ánh Lạc xoay người rời đi.
Dương Túc Phong hưng phấn đi liên mấy vòng ở trước giường, đấm mạnh tay vào nhau, y đã chờ đợi tin tức này quá lâu rồi, đám Vương Bát Đản của Xích Luyện giáo kia cho rằng chui hết vào bên trong hang động là có thể tránh được bị quân Lam Vũ tấn công rồi, mơ mộng, các ngươi có thể chui vào động, lão tử cũng có biện pháp đối phó với các ngươi. Phi dĩnh của không quân quân Lam Vũ có thể phát huy được tác dụng của mình hay không, thì phải xem vào lần đột kích bẻ răng trong miệng hổ này rồi.
Úc Thủy Lan Nhược tò mò hỏi:
- Làm sao thế?
Dương Túc Phong hưng phấn nhảy lên giường, lớn tiếng nói:
- Không sao cả, nào, chúng ta tiếp tục.
Úc Thủy Lan Nhược lấy hết sức muốn đẩy y ra, nhưng thân thể của nàng vừa mới bị dày vò qua, lấy đâu ra còn sức lực nữa? Đột nhiên, một cơn đau xé tim truyền tới, Dương Túc Phong lại một lần nữa thô bạo tiến vào thân thể của nàng, cảm giác đau đơn căng chặt trong chớp mắt truyền khắp thân thể của nàng, Úc Thủy Lan Nhược yêu ớt rên rỉ, siết chặt lấy bả vai của y, đem bản thân rơi vào sự sa đọa thấp kém nhất.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương