Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 388
Kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng mười đã sơ bộ khôi phục lại được sự ổn định và yên tĩnh, những vết máu của cuộc chiến trước kia đều đã được âm thầm xóa bỏ, kí ức về tiền triều dần dần bị mưa gió làm phai nhạt, tựa hồ như nơi này chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Lá cờ sư thứu màu Lam bắt đầu đón gió tung bay trên tường thành cao cao của kinh đô Ni Lạc Thần, binh sĩ của quân Lam Vũ đứng nghiêm trên tường thành của kinh đô Ni Lạc Thần, lặng lẽ đứng canh gác.
Những cư dân may mắn còn sống sót cũng đã quen với cuộc sống dưới sự thống trị của quân Lam Vũ, đồng thời cảm thụ được sự biến hóa do cuộc sống mới mang lại, các chủng loại vật phẩm tiêu dùng tăng lên rất nhiều, thu nhập công việc cao hơn, trị an trở nên tốt hơn.
Cuộc sống không có hoàng đế đúng là có chút gì đó là lạ, bất quá dần dần cũng trở thành thói quen, so ra mà nói, thì đa phần mọi người quan tâm hơn là thu hoạch nửa cuối năm như thế nào.
Trước khi quân Lam Vũ tới kinh đô Ni Lạc Thần, các cư dân của nơi đây tuyệt đại đa số cần phải được cứu tế mới tiếp tục sinh tồn tiếp được, phải đợi tới tháng mươi khi hoa màu được thu hoạch, loại tình huống này mới hơi hơi dịu đi được một chút.
Có điều quan viên các cấp của kinh đô Ni Lạc Thần thì lại vô cùng bận rộn, gần như là ngày nào cũng phải tăng ca, nhất là những nhân viên công tác của ban ngày trọng tâm.
Kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng mười cũng trở thành hải dương cao cấp của quân Lam vũ, rất nhiều quan viên cao cấp của quân Lam Vũ bôn ba ở bên ngoài đều tập trung ở kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu tháng mười, xa nhất thậm chí bao gồm cả nữ vương Đại Lôi Nhĩ của vương quốc Ương Già nằm ở phía đông đại lục Y Vân.
Nguyên nhân không gì khác là bởi vì quân Lam Vũ phải cử hành hàng loạt hội nghị, quyết định phương châm chính sách quan trọng phát triển quân Lam Vũ sau này.
Dương Túc Phong mặc dủ không công khai lên làm hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa còn có dấu hiệu hủy bỏ xưng hiệu hoàng đế, nhưng trên thực tế quân làm vũ đã tiếp quản tấc cả các công việc điều hành đế quốc Đường Xuyên, bao gồm cả các chuyện lớn nhỏ ở phương diện kinh tế, c hính trai, ngoại giao, quốc phòng, dân sinh, trở thành người kế thức thự sự của đế quốc Đường Xuyên.
Quân Lam Vũ đột nhiên tiếp nhận hơn một trăm triệu nhân khẩu và hai ba trặm vạn kilomet vuông lãnh thổ, cho nên cần phải đưa ra an bài hợp lý mới tránh khỏi làm cho hỗn loạn nảy sinh, một đế quốc khổng lồ rốt cuộc phải phát triển như thế nào, lập tức đi vào lịch trình suy ngẫm ngày đêm của các quan viên cao cấp quân Lam Vũ.
Khi xưa quân Lam Vũ khống chế một lượng nhân khẩu khá ít, mặc dù đất đai thì rất rộng lớn, cho nên việc thống trị không quá khó khăn, dựa vào chính sách định ra trước đó đều có thể quản lý ổn thỏa được.
Nhưng sau khi tiếp quản lãnh thổ và nhân khẩu của đế quốc Đường Xuyên thì những chính sách ban đầu đã không hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu nữa, cần phải mau chóng đưa ra quyết định, mới có thể đãm bảo phần lãnh thổ và nhân khẩu mới được tăng thêm này đều được khống chế chắc chắn trong lòng bàn tay quân Lam Vũ.
Hàng loạt các hội nghị được cử hành vào tháng mười đều quan hệ tới các phương trâm chính sách trọng đại của quân Lam Vũ, có kinh tế, có chinh trị, có cả quân sự, ngoài ra còn có một vấn đế khá là quan trọng mà bức thiết, đó chính là hôn lễ của Dương Túc Phong.
Khi ở Y Lệ Nạp xa xôi pháo hỏa ngút trời, thì kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu mùa đông náo nhiệt phi phàm, rất nhiều người đều mẫn cảm ý thức được, thời đại mới đã thực sự đến rồi.
Vấn đề đầu tiên mà quân Lam Vũ phải giải quyết, đó chính là chuyện có nên tiếp tục duy trì tên gọi đế quốc Đường Xuyên này nữa hay không?
Từ sau khi liên tục thất bại trong nhiều cuộc chiến tranh với nước Mã Toa, cái danh hiệu đế quốc Đường Xuyên đã dần dần mất đi sức hấp dãn rồi, cái quốc gia được lấy tên theo vị khai quốc hoàng đế đã càng ngày càng bị nhiều người dân vứt bỏ rồi, tiếp tục kéo dài cái quốc hiệu đế quốc Đường Xuyên hiển nhiên không phải là một việc sáng suốt.
Trải qua thảo luận, Dương Túc Phong vào đầu tháng chín đã quyết định tạm thời đem quốc hiệu đổi thành Tân Đường quốc, đồng thời dùng cái tên Tân Đường quốc để phát ra văn bản và mệnh lệnh, xem xem dân gian phản ứng như thế nào.
Tân Đường quốc là một quốc gia không có hoàng đế, bất quá sau khi tin tức phát ra hiệu quả thu được không được như kỳ vọng.
Ở trong dân gian đa phần mọi người đều đem đế quốc mới gọi là vương triều Lam Vũ hoặc là đế quốc Lam Vũ hơn, quá rõ ràng là bất kể là Dương Túc Phong áp dụng loại chính thể nào, thì ở trong mắt người dân thường, y chính là hoàng đế chí cao vô thượng.
Sự thực quyết định tất cả, không có cơ hội nào để thay đổi nữa, cuối cùng cái tên Tân Đường quốc vẫn không được đông đảo quần chúng chấp nhận, Dương Túc Phong cũng thoải mái quyết định đổi thành “đế quốc Lam Vũ” thuận theo lòng dân, một đế quốc không có hoàng đế.
Sau khi xác định quốc hiệu, tiếp theo là vấn đế nòng cốt nhất, đó chính là hình thức thống trị của quân Lam Vũ, còn cả việc phân phối quền lực, đây là nội dung quan trọng nhất cũng là mẫn cảm nhất.
Trong hội nghị khi thảo luận vấn đề này, người tham dự thảo luận không nhiều, hơn nữa gần như không có một ai phát biểu ý kiến gì, chỉ có Cổ Địch Sâm theo thông lệ chung phát biểu mấy câu, có điều cũng chẳng đau chẳng ngứa, căn bản chẳng mang chút hàm nghĩa thực chất nào hết.
Trên thực tế, rất nhiều quan viên cao cấp đều uyển chuyển bày tỏ, đầy là vấn đề không nên công khai thảo luận, chỉ có thể tiến hành riêng tư, hoặc là trong một vòng tròn quyền lực cực nhỏ nào đó.
Kết quả này Dương Túc Phong sớm đã lường trước được rồi, bất quá chỉ làm ra vẻ cho có mà thôi, cuối cùng làm ra bất kể chính thể như thế nào, còn chẳng phải do một mình mình y nói là quyết định sao? Nói trắng ra, cái chính thể này không thích hợp với thế giới này, mà là phải thích hợp với bản thân Dương Túc Phong, Dương Túc Phong thích như thế nào thì nó phải như thế đó.
Ở bên trong quân Lam Vũ, ý muốn của Dương Túc Phong là quyết định tối cao vô thượng, không một ai dám làm trái, cũng không một ai có năng lực làm trái, nếu thực sự có ai đó dám nhảy ra mà hoa chân múa tay chỉ chỏ, nói không chừng hội nghị còn chưa kết thúc thì đã bị Phong Chi Xã mời đi uống trà, sau đó biến mất tăm tích ở trên cái thế giới này.
Dương Túc Phong rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Đối với cái vấn đề mẫn cảm này kỳ thực bản thân Dương Túc Phong cũng đã cân nhắc rất lâu rồi, lúc mới ban đầu không có cách nào đưa ra quyết định ngay lập tức, ý tứ mà đám người Cổ Địch Sâm biểu đạt ra không hề sai, đế quốc Lam Vũ cần một chính thế như thế nào, quyết định chủ yếu nằm ở thói quen của y, sở thích của y.
Dương Túc Phong cần phải nắm chắc lấy cơ hội này, để thoát thân ra khỏi những công việc bận rộn hàng ngày, sống một khoảng thời gian thoải mái thư thái, nếu không ngày đêm lo trăm công nghìn việc, sẽ mau chóng làm cho hắn chết non, nhất là ở dưới tình huống có bao nhiêu nữ sắc như vậy.
Kiếp trước Dương Túc Phong từng xem một cuốn tạp chí nào đó, nghe nói tổng thống Mỹ khi đi làm thời gian rất là thoải mái, mỗi một ngày chỉ nghe báo cáo tình hình công tác chính yếu hai ba tiếng đồng hồ, sau đó là có thể sống thong dong nhàn nhã, đi đánh golf, cưỡi ngựa, câu cá, mà quyền lực lại chẳng bị tổn thất đi một chút nào, cũng chẳng có chút nguy cơ nào, đó mới là cuộc sống mà Dương Túc Phong kỳ vọng nhất.
Nếu cứ tiếp tục như hiện nay ngày nào cũng chạy xuôi chạy ngược bên trong bộ chỉ huy, có khả năng chẳng tới bốn mươi tuổi y đã băng hà rồi.
Thế nhưng, mặc dù sử dụng loại chính thể nào đều quyết định trong một suy nghĩ của y, nhưng chính thể khác nhau dẫu sao cũng có lợi hại khác nhau, bất kể là sử dụng chính thể như thế nào đối với quân Lam Vũ mà nói đều có cái lợi lẫn cái hại, chỗ cần phải sửa đội đều rất lớn, tuyệt đối không phải sao y bản chính nào đó là có thể thông suốt được.
Các loại chính thể hiện có của đại lục Y Lan không có cái nào thích hợp với quân Lam Vũ, tiểu tổ nghiên cứu do Cổ Định Sâm dẫn đầu đã dùng mấy tháng trời để mày mò , tiền hành suy tính và cải thiện một cách nghiêm túc các loại chính thể hiện nay ở đại lục Y Lan, nhưng cuối cùng cũng không thể nào đưa ra được đáp án hoàn mỹ, rốt cuộc công tác vĩ đại này vẫn cần phải do bản thân Dương Túc Phong quyết định.
Theo Dương Túc Phong thấy, tiếp tục dùng chế độ phong kiến của đế quốc Đường Xuyên là biện pháp nhanh chóng nhất, cứ làm y như đúc là xong việc, bản thân y cũng có thể quang minh chính đại làm hoàng đế một cách sung sướng.
Nhưng chế độ phong kiến thuần túy hiện này, ở mặc hiệu suất chấp hày rất là thấp, cảm quan của người dân thường cũng không được tốt lắm, sớm đã trở thành đồ bị đào thải không phù hợp với thời đại nữa.
Nếu như nói chế độ phong kiến có chỗ nào đáng để giữ, đó chính là trung ương tập quyền của nó, trung ương tập quyền một cách cao độ, người lãnh đạo tối cao có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng, nếu như áp dụng chế độ liên bang thuần túy, lấy hình thức quốc hội để thống trị quốc gia, thì sẽ như một quốc gia nào đó ở trong tiền thế, trong lòng Dương Túc Phong không muốn, những quân quân cao cấp khác của quân Lam Vũ cũng không muốn.
Còn về phần nguyên nhân trong đó, thì không thể nói rõ được, nguyên nhân căn bản nhất đó là chẳng ai muốn đem quyền lực sắp tới tay dâng lên cho kẻ khác cả.
Dương Túc Phong tuyết đối chẳng thể nào làm được như Washington, công thành thân thoái, y vốn chẳng phải là người thanh cao, lúc này đây đã được nếm trái vị ngọt của quyền lực thì càng như thế, mấy cái lời đại loại như luật pháp lớn hơn vua chúa nói như thế sớm đã bị quyền lực cực đoan của y xóa bỏ rồi, Dương Túc Phong vào lúc này trừ khi giết chết y, nếu không dứt khoát là không dễ dàng buông quyền lực ở trong tay ra.
Suy đi nghĩ lại, Dương Túc Phong cảm thấy, cũng chỉ có thế chế chính trị của kẻ độc tài là thích hợp nhất với mình, đương nhiên, cái thanh danh của kẻ độc tài không được hay cho lắm.
Bất quá đối với y mà nói chẳng sao cả, miễn là cứ nắm chắc quyền lực trong tay của mình, thì bất kể loại thanh danh nào cũng có thể được, dù sao thì thanh danh của y cũng đã “quá thế đáng” lắm rồi, cho dù có xấu hơn nữa, cũng chẳng thể đi tới đâu được.
Huống chi vẻ ngoài của kẻ độc tài cũng có thể khoác lên cái áo vô cùng đẹp đẽ, làm tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng rung động, tựa hồ nhìn thấy được hi vọng, nhưng trên thực tế, quyền lực lại càng thêm tập trung, quyền lực tối cao hoàn toàn nắm trọn trong tay của Dương Túc Phong, trừ y ra, không còn một ai có thể khống chể cả quốc gia này nữa.
Trên cơ sở đó Dương Túc Phong mau chóng dứt khoát đưa ra quyết định, quân Lam Vũ quyết định thực hiện phương thức tập quyền trung ương cao độ, Dương Túc Phong tự xưng là thống soái tối cao, có tất cả mọi quyền lực tối cao đối với đế quốc Lam Vũ, phụ trách giải công việc quyết định cuối cùng của pháp điện quân Lam Vũ, đồng thời có quyền suy sét và phán sử kết quả thẩm phán tối cao của kiểm sát viện tối cao và tòa án tối cao, y có quyền lực tối cao về việc chỉ huy và tổ chức quân Lam Vũ, là nơi đặt ý chí của quân Lam Vũ …
Nói tóm lại, có thể dùng một câu nói để thể hiện, Dương Túc Phong không phải là hoàng đế, nhưng có quyền lực còn lớn hơn cả hoàng đế.
Dương Túc Phong quyết định cải cách kết cấu thống trị tối cao của quân Lam Vũ, thành lập bộ thống soái, phụ trách quản lý tất cả sự vụ của đế quốc Lam Vũ.
Bộ thống soái tối cao trừ ban bí thư phụ trách ban bố mệnh lệnh ra, thì sáu cơ cấu quân sự ủy viên hội, chính vụ viện, lập pháp ủy viên hội, tài thuế và dự toàn ủy viên hội, viện kiểm soát tối cao, tòa án nhân dân tối cao, đầu độc lập với nhau, các nhân vật đứng đầu của sáu cơ cấu này đều chịu trách nhệm với thống soái tối cao Dương Túc Phong, trong phạm vi lĩnh vực mà mình chủ quản, bất kỳ một ai cũng không thể tiến hành can thiệp vào được, ví như viện kiểm soát tối cao không được phép can thiệp vào công việc của tòa án, ngược lại cũng như thế.
Ban bí thư bản thân không có quyền lực gì, chỉ phụ trách hình thành mệnh lệnh bằng văn bản đối với ý muốn của thống soái tối cao, giao cho các cơ cấu chấp hành triệt để.
Ban bí thư còn phụ trách thu thập báo cáo thường lệ của mỗi một cơ cấu, cùng với báo cáo thường lệ của cơ cấu tình báo, hình thành bản tóm tắt, sáng sớm mỗi ngày đưa cho thống soái tối cao xem xét, thời gian phải khống chế trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Điều này cũng có nghĩa là báo cáo cần phải ngắn gọn rõ ràng, không được dài dòng dây dưa, nếu không sẽ làm trễ nải thời gian của các công việc khác của thống soái tối cao, như vậy sẽ bị ăn phê binh, vừa mới nghĩ tới chỉ cần hai tiếng đồng hồ là có thể xử lý tất cả công việc Dương Túc Phong mừng như mở cở trong bụng, như vậy là có thời gian cùng bọn U Nhược Tử La thong thả tu luyện bí tịch độc môn rồi.
Xét thực tế chức năng đặc thù của ban thư ký, cho nên thư ký trưởng chỉ có thể do nữ nhân bên cạnh thống soái tối cao đảm nhiệm, dù sao thì thống soái tối cao bởi vì nhu cầu của công việc cho nên đôi khi phải nằm ở trên giường nghe báo cáo, hơn nữa bên cạnh y còn có khả năng có mấy nữ nhân vừa được sủng hạnh xong.
Vốn Dương Túc Phong cảm thấy Điệp Tư Thi rất thích hợp để làm chuyện ấy, cô gái nhỏ này đúng là rất có tầm nhìn, tâm tư cũng đủ thông tuệ, bất quá hiện giờ bản thân còn chưa rán sạch mỡ trên người cô nàng, mà cô nàng cũng chưa gia nhập vào trận doanh của quân Lam Vũ, dưa hái xanh lại không ngọt, cho nên cuối cùng quyết định để Phượng Lam Vũ và Y Địch Liễu Lâm Na chấp hành việc này, dù sao thì hàm lượng kỹ thuật không cao, chỉ cần tuyệt đối trung thành là có thể được, cả hai người các nàng đều đã xử lý chính vụ cụ thể rồi, cho nên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đương nhiên ban bí thư cũng không phải có thể tiếp xúc với tất cả báo cáo, ví như bán cáo của ban ngành an nình thì không cần đưa qua sự thẩm duyệt của ban bí thư, có thể đưa thẳng tới cho Dương Túc Phong tự xem một mình.
Những người phụ trách của ban ngành an ninh của quân Lam Vũ như Thượng Tà, Phong Chi Xã, Lâm Vũ, Cố Trường Phong, đều có quyền lực thông báo trực tiếp cho Dương Túc Phong, ban bí thư tất nhiên hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không dám động tới báo cáo của ban ngành an ninh.
Quân sự ủy viên đội là cơ cấu chủ yếu chủ quản quân sự trực thuộc bộ thống soái tối cao, phụ trách tổ chức và chỉ huy công việc hàng ngày của quân Lam vũ.
Quân sự ủy viên hội chủ yếu do bốn cơ cấu phân nhánh là tổng bộ tham mưu, tổng bộ hậu cần, tổng bộ trang bị, tổng bộ chính trị, chi ra để phục trách các nghiệp vụ khác nhau của quân đội.
Tất nhiên, tất cả những điều này là do Dương Túc Phong sao chép của quân giải phóng vĩ đại rồi, y muốn dần dần rút thân ra khỏi việc chỉ huy quân sự phức tạp bộn bề, cần phải buông bỏ nhiều quyền lực hơn, chỉ cần tới lúc cần thiết mới đích thân tiếp quản.
Bộ tổng tham mưu là cơ cấu nòng cốt của quân sự ủy viên hội, phụ trách công việc tổ chức, huấn luyện và chỉ huy thường ngày của quân Lam Vũ, còn phụ trách cả tình báo quân đội, có thể nói ở trong thời kỳ chiến tranh, công tác quả quân sự ủy viên hội đều chủ yếu nằm ở bộ tổng tham mưu.
Hiện giờ bộ chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ kỳ thực tương đương với vai trò của bộ tổng tham mưu, có chuyện lớn đều phải kinh động tới Dương Túc Phong, điều này thống soái tối cao đang chuyên tâm bồi dưỡng đời tiếp theo mà nói là chuyện vô cùng không thoải mái, đôi khi một cú diện thoại vào lúc nửa đêm canh ba có thể ảnh hưởng tới hứng thú của nam nhân, hơn nữa dễ dẫn tới sự bất mãn của nữ nhân bên cạnh.
Có điều, bộ tổng tham mưu dù sao cũng là bộ não của quân đội, là trung khu thần kinh của quân Lam Vũ, một khi có vẫn đề là rát nguy hại, ví như những chuyện kiêu Vị Ương cung nửa đêm bị vây công, cho nên Dương Túc Phong trước tới giờ đều nắm rất chắc nó chính là bởi thế.
Nhưng sau khi suy đi sét lại, cảm thấy không buông ra là không được, nếu không chỉ làm cho bản thân mết chết, tìm người yên tâm để coi sóc tổng bộ tham mưu thì hẳn là được rồi.
Đã làm là làm tới chót luôn, Dương Túc Phong lập tức ban bộ mệnh lệnh, đem cơ quan chỉ huy của sư đoàn bộ binh số 102 thoát ly khỏi chỉnh thế, cùng những tham mưu như Khắc Lao Tắc Duy Tư, Vân Thiên Tầm tổ chức lại thành bộ tổng tham mưu mới.
Phượng Thái Y bản thân là tham mưu trưởng của quân Lam Vũ, nhưng trước nay cứ bôn ba ở bên ngoài, bây giờ coi như cuối cùng đã quay về công tác chính của mình rồi, với trình độ quân sự cua rnàng, ứng phó với chiến tranh bình thường là tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu như không làm ra những trò gì mới, thì ở một số mặt nghệ thuật chỉ huy dứt khoát còn thành thạo hơn cả mình.
Phượng Thái Y quay trở về làm công việc của mình, sư đoàn 102 lục quân quân Lam Vũ được giải tán, những trung đoàn vốn có của nó được thăng cấp lên làm lữ đoàn.
Giải tán sư đoàn bộ binh số 102 chẳng phải là do hứng thú nhât thời của Dương Túc Phong, kỳ thực có nguyên do từ lâu, ở trong quân đội mà nam nhân chiếm cứ địa vị tuyệt đối, sự tồn tại của Phượng Thái Y, Khắc Lệ Tô Na, Lam Sở Yến , thậm chí là cả Điệp Phong Vũ đều là dị loại, rất nhiều đại nam nhân cảm thấy mình bị tiểu nữ nhân chỉ chỏ sai phái, luôn có chút gì đó không thoải mái, mặc dù không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của quân Lam Vũ, nhưng thứ ẩn hỏa này thế nào cũng phải tìm cơ hội để trừ đi.
Dự theo suy tính của Dương Túc Phong, sư đoàn bộ binh số 104 của Điệp Phong Vũ sau này hoàn thành nhiệm vụ tác chiến rồi cũng sẽ phải giải tán, các trung đoàn dưới quyền chỉ huy cũng thăng cấp lên làm lữ đoàn, để thỏa mãn tâm lý dục vọng của những đại nam nhân kia.
Còn về phần hai sư đoàn bộ binh lục quân do Lam Sở Yến và Khắc Lệ Tô Nha chỉ huy thì không cần phải giải tán, các nàng đều đều là quân cấm vệ thiếp thân của mình, dùng để ứng phó với các sự kiện đột phát.
Trong tay mà không có mấy bộ đội trung thành tuyệt đối thì ngay cả ngủ cũng không được ngon, quan hệ của Lam Sở Yến và Khắc Lệ Tô Na lại không tốt lắm, vừa khéo để … hờ, đây là cơ mật trong lòng, làm sao có thể nói cho các ngươi biết được?
Bộ tổng tham mưu sau khi được cải tổ, sẽ tiếp nhận quyền chỉ huy quân sự của đại bộ phận quân Lam Vũ, phụ trách tiến hành điều phố và chỉ huy tất cả chiến sự của quân Lam Vũ, bao gồm cả chiến sự của hải quân, lục quân, hải quân lục chiến đội và không quân.
Đương nhiên, các quan viên cao cấp ở bên trong bộ tổng tham mưu cũng thuộc rất nhiều loại binh chủng khác nhau, ví như quan tư lệnh Vũ Phi Phàm của hải quân bản thân chính là phó tổng tham mưu trưởng, quan tư lệnh Trầm Lăng Vân của hải quân lục chiến đội cũng như thế, khi định ra các chiến lược quy mô lớn đương nhiên Phượng Thái Y sẽ trưng cầu ý kiến của các quân chủng khác.
Trừ khi có chuyện vô cùng quan trọng, vi như chiến sự lớn, điều động quân đội ở quy mô lớn, thì cần phải được Dương Túc Phong phê chuẩn, còn không thì Dương Túc Phong sẽ không nhúng tay vào công việc cụ thể của bộ tổng tham mưu. Bộ tổng tham mưu chỉ cần mỗi một ngày báo cáo một bản cho ban bí thư là được.
Vừa nghĩ tới việc cuối cùng cũng có thể đem đại bộ phận công việc ném cho người khác rồi, Dương Túc Phong tức thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, kế hoạch ‘sản xuất em bé’ cũng được an bài càng chi tiết hơn.
Bộ tổng chính trị phụ trách giáo dục tư tưởng chính trị cho quân Lam Vũ và các lực lượng vũ trang phụ thuộc, pháp điển của quân Lam Vũ là điều mà mỗi một binh sĩ quân Lam Vũ cần phải học thuộc lòng đồng thời lý giải được nó, quân hồn của quân Lam Vũ cũng cần phải quát triệt vào trong lòng của bọn họ.
Một đơn vị bộ đội không có tư tưởng thì không thể đánh trận được, đây là điều ai ai cũng biết, nhưng khi làm thì không hề đơn giản chút nào.
Sau khi tiếp nhận một số lượng binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên tương đối lớn, quân Lam Vũ phát hiện ra, muốn quán triệt được pháp điển của quân Lam Vũ đúng là có chút khó khăn.
Trên cuộc hội nghị lần này, Dương Túc Phong lại một lần nữa cường điệu quân hồn của quân Lam Vũ, là bao vệ tôn nghiêm của pháp điển quân Lam Vũ, bảo vệ cuộc sống yên ổn và hạnh phúc của nhân dân đế quốc Lam Vũ, giúp những người dân còn bị áp bức có được cuộc sống bình đẳng tự do.
Có một số người mẫn cảm đã phát hiện ra điều bí mật bên trong đó, quân hồn này khẳng định là đã đem toàn bộ dân chúng khác trên đại lục Y Lan tính gộp cả vào rồi.
Cái gì? Ngươi nói là Y Lôi Nạp không có áp bức ư? Nực cười! Ngươi bảo quốc vương của bọn họ tới Vị Ương cung giải thích cho ta! Gì, không tới à? Không tới.. thì ta đánh …
Ngoài ra, điều lệnh liên quan tới kỷ luật của quân Lam Vũ cũng là điều Dương Túc Phong nhấn mạnh nhiều nhất trong thời gian này, những điều lệnh này đều là đề tài mà người dân thường hay bàn luận, nhưng rất nhiều binh sĩ của quân đội cũ lý giải có sự sai biệt rất lớn.
Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, tín niệm này cần phải thấm thật sâu vào bên trong đầu óc của mỗi một quan binh, thử tưởng tượng xem nếu như hơn hai mươi vạn tâm binh không nghe lời thì sao, phiền toái đúng là không nhỏ, cho nên Dương Túc Phong thúc ép cho đám người của bộ chính trị gần như đến thời gian thở cũng chẳng có.
Bộ tổng hậu cần được thiết lập dựa trên cơ sở là bộ hậu cần ban đầu, do tướng quân ai Khắc tuổi tác đã cao, Dương Túc Phong quyết định phê chuẩn cho ông ta nghỉ hữu, rồi sau khi trải qua một phen cân nhắc, quyết định bổ nhiệm Hứa Tưởng Tưởng tuổi còn chưa tới hai mươi tám làm chủ nhiệm bộ tổng hậu cần của quân Lam Vũ.
Hứa Tưởng Tưởng vốn mang quân hàm chỉ mới tới thiếu tá, nhưng bộ trưởng bộ tổng hậu cần mới được thiết lập quân hàm nhỏ nhất cũng là trung tướng, chẳng còn cách nào khác Dương Túc Phong chỉ đành lâm thời cấp cho Hứa Tưởng Tưởng quân hàm trung tướng, kết quả là thoáng một cái Hứa Tưởng Tưởng đã được thăng lên làm nam trung tướng trẻ tuổi nhất của quân Lam Vũ.
Công việc của bộ tổng hậu cần cũng chẳng có gì đáng để nói, chỉ cần tận lực đảm bảo nhu cầu của tiền tuyến là được, đương nhiên, đây là điều nghe qua thì dễ dàng nhưng khi làm mới thấy khó.
Trình độ cung cấp hậu cần của quân Lam Vũ đã trở thành chỗ yếu nhất trên con đường tiến lên của quân Lam Vũ, mỗi một lần chiến đấu, điều mà Dương Túc Phong đau đầu nhất chính là vấn đề hậu cần, y đã không còn nhớ nổi bao nhiêu lần bởi vì nguyên nhân hạ chế của hậu cần, mà chỉ đành hủy bỏ hành động chiến đấu được định sẵn.
Quân Lam Vũ hiện giờ đã có rất nhiều đội vận chuyển bằng ngựa, nhưng tựa hồ còn chưa đủ, rốt cuộc là chưa đủ ở đâu? Dương Túc Phong lại chẳng nói ra được, những vấn đề này tạm thời cứ đẩy cho Hứa Tưởng Tưởng tự giải quyết vậy.
Bộ tổng trang bị là cơ cấu mới được thành lập, cũng là tổ chức làm người ta cảm thấy hai mắt sáng rực trong lần cái cách lần này.
Bộ tổng trang bị phụ trách nghiên cứu chế tạo và sản xuất tất cả vũ khí trang bị cho quân Lam Vũ, bất kể là vũ khí của hải quân, lục quân, hay hải quân lục chiến đội đều ở trong phạm vi quản lý.
Đây vốn là nghiệp vụ mà bộ tổng hậu cần chủ quan, là một ban lớn được chuyên môn được đề xuất thánh lập, cũng là do suy tính tới tầm quan trọng của sự phát triển hệ thống vũ khí.
Vũ khí của quân Lam Vũ không thể nói là không tiên tiến, nhưng ý thức sống trong thời bình phải là tới thời loạn là cần phải có.
Súng trường Chấn Thiên mà nước Mã Toa sản xuất ra có tính năng không cách xa lắm với súng trường Mauser của quân Lam Vũ rồi, có quỷ mới biết bọn chúng còn vũ khí nào khác nữa hay không, quân LamVũ nhất định phải giữ được ưu thế về mặt vũ khí, cho dù cuối cùng không dùng được, nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn.
Do công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ chuẩn bị thực hành chế độ tổng công ti, cho nên các bộ đội nếu như có yêu cầu về vũ khí, cần phải dựa theo trình tự đưa yêu cầu có liên quan cung cấp cho bộ tổng trang bị, rồi do tổng bộ trang bị tiến hành điều phối sản xuất.
Chuyện của quân đội do quân sự ủy viên hội giải quyết, còn chuyện về mặt hành chính tất nhiên là có chính vụ viện giải quyết rồi.
Chính vụ viện phụ trách tất cả các công việc về hành chính, ngoại giáo cũng như kinh tế ở trong ccs khu vực khống chế, có thể nói là bao quát vô số lĩnh vực.
Bất quá trên thực tế ở trong lần cải cách này chính vụ viện cái cách ít nhất, bởi vì chính vụ viện chính là đang thực hiện những chức năng như thế, lần này chẳng qua là xá định lại rõ rang một lần nữa thôi.
Chính vụ viện vẫn cứ dựa theo hệ thống cũ trước đó, lĩnh đạo tối cao là bảy vị ủy viên do thống soái tối cao đảm nhiệm, bao gồm đám người Tiêu Phương Tạ, Cổ Địch Sâm, Mẽ Nặc Tư Lương Cách chia nhau ra chủ quan các ban ngành khác nhau.
Ở phía dưới chính vụ viện, có hơn hai mươi bộ hoặc cục khác, chia nhau quản lý công việc ở các lĩnh vực khác nhau, ví như các bộ tương đối quan trọng như bộ công an, bộ đường sắt, bộ tài chính, bộ an ninh, bộ khoa học kỹ thuật, bộ ngoại giao .v…v
Bộ ngoại giao vốn là do Tài Tiêm Tiêm chủ quản, bất quá hiện giờ nàng vì kế hoạch sinh con, cho nên đã rút ra, giao cho lão chính khách Mễ Nặc Tư Lương Cách xử lý.
Ngoài ta ban ngành tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo cũng bắt đầu tìm kiếm nhân tuyển cho lãnh đạo mới, chuẩn bị thay thế cho mình.
Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, y chuẩn bị đem những nữ nhân của mình dần dần rút ra khỏi hệ thống chính phủ, để tránh vì nhân tố cá nhân mà ảnh hưởng tới việc vận hành của chính vụ viện, dù sao đằng sau mỗi một nữ nhân này đều có thế lực riêng của mình, nhiều khi không tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ vô căn cứ.
Lập pháp ủy viên hội là một cơ cấu tương đối đặc thù, dựa theo miêu tả, thì chức năng chủ yếu của lập pháp ủy viên hội là định ra các loại luật pháp có liên quan, là cơ cấu lập pháp căn bản của đế quốc Lam Vũ.
Căn cứ vào các quy định hữu quan, ủy viên của lập pháp ủy viên hội chủ yếu có đại biều của các tỉnh tạo thành, không phân biệt tỉnh lớn hay nhỏ, mỗi phân cấp đều có hai người. Một phần năm số ủy viên đồng ý là có thể đưa ra nghị sự, một phần ba ủy viên đồng ý là có thể thông qua thông qua dự thảo nghị quyết.
Lập pháp ủy viên hội đáng lẽ ra phải là cơ cấu lập pháp cơ bản nhất của quân Lam Vũ, hưởng quyền lực cao nhất, dù sao thì nó cũng định ra lập pháp mà.
Thế nhưng cái gọi là lập pháp ủy viên hội này, cái cơ cấu lập pháp cơ bản nhất của quân Lam Vũ này, trong thời gian Dương Túc Phong còn sống trên đời, tựa hồ nó chẳng bao giờ mở hội nghị gì cả, mà ủy viên của nó rốt cuộc có những ai cũng đều là đề tài vô cùng kỵ húy.
Thỉnh thoảng cũng có người hỏi tới, đều có được câu trở lời là thời kỳ chiến tranh phức tạp, tất cả đều có đặc thù, sau này dần dần chẳng còn ai hỏi tới nữa, sau khi chiến tranh kết thúc rồi cũng chẳng còn ai nhớ tới cái cơ cấu này.
Sau khi Dương Túc Phong chết rồi, tựa hồ có người nghiên cứu qua, nhận ra rằng lậppháp ủy viên hội của đế quốc Lam Vũ tựa hồ đều là đưa ra từ kết cấu không tên trong ở dưới bộ thống soái, thành viên của cơ cấu này đúng là tới từ các tỉnh, nhưng bọn họ chưa từng công khai lộ diện.
Tài thuế và dự toán hội trước nay luôn tồn tại độc lập, cao cao tại thượng, được người ta gọi là cung Quảng Hàn, rất nhiều người ở đằng sau hận nó tới ngứa ngáy răng lợi, nhưng gặp mặt đều phải tươi cười hớn hở chào hỏi.
Chẳng còn cách nào khác, tất cả chi phí tiêu dùng tài chính của đế quốc Lam Vũ, đều nắm ở bên trong những con số bản kê khai nho nhỏ lòng bàn tay của bọn họ, sau khi được Dương Túc Phong ký tên có hiệu quả, là lập tức sinh ra hiệu quả như phép thuật.
Một nữ nhân bề ngoài yếu đuối, nắm cắc lấy ban ngành này trong tay, làm cho rất nhiều những nhân vật hết sức ghê gớm cũng không dám nói xằng nói bậy, một đồng tiền có thể bức tử anh hùng hảo hán mà, không có tài chính dự toán thì ngươi còn có thể làm được cái gì.
Đương nhiên, Tài Băng Tiêu còn chưa tới cái mức đó.
Viện kiểm soát tối cao cũng là cơ cấu độc lập, luôn là như thế, không có biến hóa gì quá lớn, bất quá chỉ là khu vực quản hạt quá lớn, hơn nữa trên vai gánh vác chức năng càng ngày càng nhiều, ở phương diện đề phòng quan viên thất chức, bọn họ cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, đúng là có không ít quan viên bắn đầu chạy theo cuộc sống xa xỉ mỹ diệu, đổi vợ như đổi quần áo, hoặc là bị những kẻ mang ý đồ khác dùng súng bọc đường bắn hạ, nhiệm vụ của viện kiểm sát chính là phải bắt lấy những phần tử hủ bại đó.
Tòa an nhân dân tối cao cũng được đồng lập, mà khu vực quản lý cũng được mở rộng, chức năng tăng cường, nhưng pháp luận căn bản là không đủ dùng, pháp điển của quân Lam Vũ căn bản là cách thay thế cho hiến pháp, không có nội dung chi tiết cho lắm.
Hình pháp của quân Lam Vũ trên cơ bản là do hình pháp của đế quốc Đường Xuyên cải thiện mà hình thành lên, đối diện với xã hội đang biến đổi theo từng ngày, đúng là có cảm giác lực bất tòng tâm.
Sau này các hồ sơ mật được mở ra cho thấy, ở trong một khoảng thời gian nào đó, tòa án nhân dân tối cao còn có một tiểu tổ chuyên môn khởi thảo pháp luật, bí mật khởi thảo một số pháp luật, sau khi được Dương Túc Phong phê chuẩn, liền lấy danh nghĩa của lập pháp ủy viên hội ban bố, do liên quan tới quá nhiều những nội tình bí mật, bản tài liệu này được công bố chưa đầy ba ngày, liền bị cất kín vĩnh viễn vô thời hạn.
Sau khi xác định khung cơ bản của cơ cấu trung ương, Dương Túc Phong còn phải xác định hình thức quản lý của các sự vụ địa phương.
Khu vực hiện giờ quân Lam Vũ khống chế, thực hành quản lý rất nhiều các hình thức, ví như ở địa khu Mỹ Ni Tư đã có mấy loại phương thức thống trị khác nhau rồi.
Ở Tử Xuyên đạo, thực hành hình thức trung ương quả lý trực tiếp, ở Cách Lai Mỹ thực hành hình thức đặc khu kinh tế, ở vương quốc Ương Già thực hành hình thức quản lý ủy thác, ở cao nguyên Huyết Sắc thực hành hình thức hiệp nghị quản lý.
Bao nhiêu phương thức quản lý khác nhau như vậy không thể tránh khỏi mang tới phiền phức cự lớn cho chính vụ viện, khi định ra các hạng chính sách cũng khó khăn trùng trùng.
Các khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ có kinh tế phát triển vô cùng thiếu cân bằng, có địa khu Cách Lai Mý vô cùng giầu có, cũng có các vùng như vương quốc Ương Già vô cùng nghèo nàn, hơn nữa tố chất nhân khẩu cũng cách biệt nhau rất xa.
Căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, vào đầu tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, nhân khẩu dưới sự thống chế của quân Lam Vũ đạt tới gần hai trăm triệu, nhưng đại bộ phận đều ở đại lục Y Lan, ở đại lục Y Vân chỉ có Tử Xuyên đạo và Cách Lai Mý nhân khẩu đông đúc, còn ở các vùng đất khác thì nhân khẩu rất thưa thớt.
Đối diện với hiện trạng phát triển kinh thế khác nhau như vậy, chính vụ viện thường xuyên cần phải chia một bộ luật lệ pháp luậ chia ra các bản khác nhau, lượng công tác tăng thêm rất nhiều.
Trải qua thảo luận kích liệt, Dương Túc Phong quyết định thực hành hai loại phương thức quản lý khác nhau bên trong phạm vi đế quốc Lam Vũ. Một loại là trung ương trực tiếp quản lý, còn một loại là ủy thác quản lý.
Trung ương trực tiếp quản lý là phương thực quản lý cho đại bộ phận các tình, bao gồm cả đại bộ phận lãnh thổ trên đại lục Y Vân và tất cả lãnh thổ trên đại lục Y Lan, địa phương cần phải phục tùng tuyệt đối quy định pháp luật của trung ương, dưới tình huống có dị nghị gì khác cũng phải chấp hành trước ý kiến sau, khu vực thuộc quyền quản lý trực tiếp có sự tự do tương đối ít.
Quản lý ủy thác thì dùng cho một số vùng đất vô cùng xa xôi hẻo lánh, ví dụ như cao nguyên Huyết Sắc và vương quốc Ương Già, những vùng đất này có phương thức kinh tế và kết cấu xã hội và nội địa có khác biệt cực kỳ lớn, cần phải có chính sách đặc biệt tương ứng mới có thể đưa tới được tác dụng xác tiến kinh tế phát triển.
Những vùng đất này, trên danh nghĩa thuộc về đế quốc Lam Vũ, nhưng trên thực tế trình độ độc lập vẫn rất lớn, bời vì đế quốc Lam Vũ còn chưa có năng lực quản lý trực tiếp những khu vực này.
Quân Lam Vũ mặc dù chinh phục những khu vực này rồi, nhưng nếu muốn có quyền lực hành sử thực sự, còn cần phải nỗ lực không ngừng.
Vua của những khu vực này trên danh nghĩa đều là Dương Túc Phong, ở phương diện nội chính và kinh tế, chính vụ viện chỉ đại diện cho Dương Túc Phong đưa ra ký kiến mang tính chỉ đạo cho bọn họ, còn về phần những khu vực này có thực lòng thực ý thực hành những chính sách cụ thể đó không, thì cần phải xem xem quyền uy cá nhân của Dương Túc Phong thế nào.
Cho nên, Dương Túc Phong thỉnh thoảng cũng nghĩ có nên đem những người kế thừa đại hãn thảo nguyên đó đưa tới kinh đô Ni Lạc Thần giam giữ hay không, nhưng cuối cùng suy nghĩ kỹ rồi bỏ qua, sai quân đội phái tới đồn trú theo dõi sát một chút, y cũng không lo lắng những kẻ vừa nếm mùi thất bại còn chưa kịp thở lấy hơn đã làm loạn.
Cải cách chính trị hữu quan được quyết định vào tháng mười có một hạng mục nội dung rất quan trọng, đó chính là lựa chọn và bổ nhiệm quan viên.
Xét trên thực tế khoa cử của đế quốc Đường Xuyên chỉ còn tồn tại trên giấy tờ, hơn nữa cũng chẳng thể đáp ứng hoàn toàn được nhu cầu của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong quyết định hủy bỏ chế độ khoa cử, thông qua phương thức cạnh tranh tự do của xã hội để bồi dưỡng nhân tài.
Thi cử đương nhiên là không thể thiếu được, nhưng nội dung thi cử hoàn toàn không phải là văn chương cổ lỗ, mà là tự nhiên xã hội và khoa học.
Vào đầu tháng chính, đế quốc Lam Vũ đã công khai tuyên bố muốn tuyển chọn một nhóm quan viên chính phủ, tất cả cư dân của đế quốc Đường Xuyên đều có thể báo tên tham gia, các thanh niên học sinh đều hưởng ứng vô cùng nhiệt tình, nhân số báo danh hơn sáu nghìn người.
Có thể gọi là tình huống chưa từng có, đáng tiếc rằng thành tích thì lại vô cùng tệ hại, người hiểu được thiên văn địa lý chưa tới một trên ba trăm, hiểu được vật lý hóa học thậm chí còn chưa được tới một phần một nghìn, những người được gọi tài năng trường tư thục đều lần lượt trượt vỏ chuối, ngược lại có rất nhiều công nhân kỹ thuật tiến vào đội ngũ nhân viên quản lý của đế quốc, điều này càng thêm kiên định quyết tâm kiến thiết thật nhiều trường cao đằng học viện.
Quan viên quản lý địa phương của đế quốc Lam Vũ, bao gồm hai trình tự thượng cấp bổ nhiệm và nhân dân tuyển cử, nguyên tắc thông thường là trước tiên tuyển cử sau đó mới bổ nhiệm.
Đương nhiên, ở dưới một số hoàn cảnh đặc thù, thì bổ nhiệm trước cũng có thể, quan viên cấp thấp nhất của địa phương thì thông qua dân chúng tuyển cử đề chọn ra, nhất luật đều dùng phương thức bỏ phiếu kín, ở một số địa phương không có năng lực tuyển cử, ví như ở khu vực chưa có ba mươi phần trăm số người biết chữ, thì sử dụng hình thức giơ tay biểu quyết.
Đế quốc Lam Vũ bắt đầu xây dựng trường học bồi dưỡng cán bộ chuyên môn, tất cả trung cấp và cao cấp quan viên trước khi bổ nhiệm, cần phải tới trường học cán bộ bồi dưỡng ít nhất thời gian một năm, mới có thể tới cương vị mới công tác.
Nội dung bồi dưỡng chủ yếu là học tập nghiên cứu và lý giải pháp điển của quân Lam Vũ, các hạng chính sách pháp quy.
Dương Túc Phong đích thân lên lớn cho các quan viên cao cấp, đồng thời phụ trách giải thích cuối cùng cho pháp điển của quân Lam Vũ, nguyên tắc cơ bản các quan viên cao cấp và trung cấp đều không được nhậm chức ở bản địa cũng được đề xuất ra đồng thời chấp hành triệt để.
Băt đầu từ ngày mùng 1 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên , các nội dung được thương thảo ở trên đều đường ban bố chấp hành, định nên phương thức thống trị cơ bản cho đế quốc Lam Vũ sau này.
Bất quá do những cái cách chính trị này đều được lập nên trên cơ sở độc tài, cho nên không thể tránh khỏi một số tệ nạn, đương nhiên vào thời đại Dương Túc Phong còn ở đó, thì những tệ nạn này tạm thời không thể bùng phát ra, ít nhất những tệ nạn này sẽ không ảnh hưởng tới vận hành bình thường của đế quốc Lam Vũ.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương