Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 378
Kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.
Kinh đô Ni Lạc Thần lúc chập tối, trong những tia sáng còn sót lại của ánh chiều tả trở nên vô cùng nguy nga, tường thành cao hai mươi mét lưu lại đằng sau ánh tịch dương từng mạng tối u ám, bên trên tường thành đen kịt, thỉnh thoảng còn lộ ra những lỗ hổng rất sâu, tựa hồ như binh đá lớn đập ra.
Những lỗ hổng này đang lặng lẽ kể lại các cuộc chiến thảm liệt nhất bảy trăm năm trước. khi đó Y Lan vương Tiêu Trầm, tổ chức ba mươi vạn quân đội, tiến hành vây công kinh đô Ni Lạc Thần tới tận nửa tháng trời, từ khi chiến đấu bắt đầu cho tới khi kết thúc, suốt quá trình đó đều không ngừng tấn công, ngay cả bản thân Tiêu Trầm cũng nhiều lần ra trận, vung loan đao cùng với các chiến sĩ trẻo lên tường thành, cho tới lần thứ bảy cuối cùng mới công phá được kinh đô Ni Lạc Thần.
Khi kinh đô Ni Lạc Thần cuối cùng cũng bị công phá, thì đồ thành trở thành một lựa chọn tất nhiên, công thanh liên tục nửa tháng trời, đồ thành cũng kéo dài thời gian suốt nửa tháng.
Khi Tiêu Trầm hạ lệnh kết thúc đồ thành, thì kinh đô Ni Lạc Thần trừ tường thành cao lớn ra ở bốn xung quanh ra, đã không còn bất kỳ cư dân nào sống sót nữa, những người dân vốn sinh trưởng ở nơi này, đã bị dòng sông dài lịch sử vĩnh viễn cuốn trôi đi mất, tất cả kiến trúc ở bên trong thành, cũng bị biến thành tro tàn trong biển lửa.
Tiêu Trầm và tướng lĩnh quân đội Đường tộc mà y suất lĩnh, đã trở thành chủ nhân mới của kinh đô Ni Lạc Thần, từ đó cũng kéo màn kết thúc cho người Đường tộc làm chủ vùng đất này.
Thiếu tướng Ưng Đan vẫn một minh đứng nghiêm bên trên thành lâu ở cửa thành phía đông, nhìn về vùng đất u ám ở phía đông.
Tia sáng còn sót lại của chiều tà cũng đã dần dần biến mất, phía cuối tầm nhìn bắt đầu chỉ còn là một vùng u tối, trừ ruộng lúa, đồng hoang và rừng cây ra, thì không còn nhìn thấy gì nữa, những người bận rộn làm việc cả ngày, cũng bắt đầu dần dần quay về kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ thỉnh thoảng lại đi qua chiếc cầu treo phía dưới Ưng Đan tiến vào trong thành.
Vào thời đại chiến tranh, khung cảnh như thế này vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện, khi mặt trời còn chưa xuống núi, cầu trao đã bị kéo lên cao rồi, cho dù là ban ngày đi chăng nữa, mỗi một nười dân ra vào cửa thành, cũng phải bị kiểm tra nhiều lượt.
Cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ cuống sống thoải mái dễ chịu như thế này, bọn họ đang mong đợi chiến tranh thực sự qua đi, và vĩnh viễn đừng quay trở lại nữa.
Thế nhưng, thiếu tướng Ưng Đan không hề cho rằng chiến tranh đã qua đi.
Sáng sớm ngày hôm nay từ phía đông xa xôi loáng thoáng truyền lại tiếng pháo nổ, làm cho hắn vô cùng bất an. Mặc dù hắn xưa nay chưa từng lên chiến trường, nhưng là một người quân nhân, hắn vẫn có thể mẫn cảm phát giác được, quân đoàn Chu Nhan Kinh quân cấm vệ đồn trú ờ Phương Xuyên đạo có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đối diện với quân đoàn Chu Nhan Kinh là quân Lam Vũ hùng mạnh, triều đình từ trên xuống dưới đều vô cùng lo lắng.
Làm người ta lo lắng là, ngày hôm nay không có lính thông tin của quân đoàn Chu Nhan Kinh phái ra tới kinh đô Ni Lạc Thần, lính thông tin như vậy đáng lẽ mỗi một ngày phải có hai ba người, trước nay chưa từng gián đoạn.
Thiếu tướng Ưng Đan cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức phái lính thông tin tới quân đoàn Chu Nhan Kinh, nhưng những lính thông tin phái đi, cũng như đá chìm vào biển , không hề có tin báo về, cứ như là đã bốc hơi rồi vậy.
Ưng Đan mẫn cảm phát hiện ra chuyện không lành, quân đoàn Chu Nhan Kinh khẳng định là đã xảy ra chuyện rồi, hắn lập tức tự mình báo cáo với thượng thư bộ quân vụ Đường Lan, kết quả nửa đường gặp được Tam hoàng tử Đường Hạc, sau khi hiểu được tình hình, Tam hoàng tử Đường Hạc liền tự mình xung phong thay hắn báo cáo cho Đường Lan.
Kết quả Ưng Đan mau chóng nhận được câu trả lời của bộ quân vụ, dặn hắn phải cẩn t hận phòng thủ cửa thành, nhưng không thể làm ra động tĩnh quá lớn, để tránh cho khách khửa của kinh đô Ni Lạc Thần bị kinh động, còn càng vạn lần lưu lại ấn tượng chiến hỏa ngập trời cho những sứ giả tới từ bên ngoài.
Bởi vì mấy hôm nay, là ngày những sứ giả của nước Yến Kinh, nước Long Kinh tới nơi, nghe nói sứ giả mà những quốc gia này phái tới, đều là người rất có thân phận.
Khi đó Ưng Đan cũng không cảm thấy có gì không ổn, khoảng thời gian này, đúng là có rất nhiều sứ giả nước ngoài tới kinh đô Ni Lạc Thần, chuẩn bị tham gia vào lễ điển quy mô vào ngày 28 tháng 8, đồng thời có khả năng sau đó còn có thảo luận trao đổi tình hình thế giới.
Nếu như vào lúc này ở kinh đô Ni Lạc Thần lại khôi phục trạng thái chiến tranh, chắc chắn sẽ làm hỏng mát khung cảnh, đồng thời cũng làm cho người chê cười đế quốc Đường Xuyên.
Đế quốc Đường Xuyên khó khăn lắm mới kiếm lại được một chút thể diện, từ trên xuống dưới đều không muốn dễ dàng bị đánh mất.
Cùng với thời gian trôi đi, thiếu tướng Ưng Đan càng ngày càng cảm thấy bất an, bất kể là như thế nào, quân đoàn Chu Nhan Kinh đồn trú ở Phương Xuyên đạo đều đáng lẽ ra phải phái người tới kinh đô Ni Lạc Thần rồi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Cả một ngày trời không thấy người của bọn họ xuất hiện, gần như có thể khẳng định quân đoàn Chu Nhan Kinh đã gặp phải độc thủ của quân Lam Vũ, nhưng triều đình và bộ quân vụ không ngờ lại không lập tức đưa ra phản ứng, đúng là quá bất bình thường rồi.
Chính đang hồ nghi, Ưng Đan đột nhiên nghe thấy ở đằng sau lưng có tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Tam hoàng tử Đường Hạc tới.
Đường Hạc đi tới một mình, không có bất kỳ tùy tùng nào cả, phó quan của Ưng Đan, thiếu tướng Tiến Hoa phó chỉ huy sư đoàn số 1 quân cảnh vệ, đang vội vàng từ đằng xa chạy tới, hẳn là cũng tới để nghênh tiếp Đường Hạc.
Thiếu tướng Tiến Hoa và Đường Hạc quan hệ rất tốt, Ưng Đan biết điều đó, cho nên hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.
Bất quá thiếu tướng Ưng Đan có một chút lấy làm lạ là Đường Hạc điện hạ sao lại xuất hiện vào lức này chứ?
Trước đây, những nhân vật như hoàng tử này chưa từng bước lên tường thành của kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ xưa nay chẳng có hứng thú với nơi này, hơn nữa Đường Hạc một mình tới đây, cũng làm cho Ưng Đan cảm thấy có chút quai quái, nhưng rốt cuộc là quái ở chỗ nào thì hắn không thể miêu tả cụ thể ra được.
Đường Hạc chẳng đề ý tới Tiến Hoa nịnh hót tâng bốc, trực tiếp đi về phía Ưng Đan.
Thiếu tướng Ưng Đan vội vàng đứng nghiêm hành lễ, hỏi thăm Đường Hạc.
- Sao vậy? Tựa như ngươi cảm thấy có chút bất an?
Đường Hạc như lơ đễnh liếc qua sắc mặt của Ưng Đan, lại cúi đầu nhìn xuống cổng thành ở phía dưới.
Ở cổng thành còn có mấy người nông dân gánh thùng phân ra vào, ở bên ngoài cửa thành, trên đồng ruộng, cũng có mấy nhóm nông dân đang thu dọn dụng cụ trở về, chuẩn bị đi qua cổng thành.
Ở phía cổng thành mặc dù có quan binh quân cấm vệ đứng gác, nhưng không hề có động tác kiểm tra.
Ưng Đan gật đầu đáp:
- Phía bên quân đoàn Chu Nhan Kinh đã cả ngày hôm nay không có tin tức đưa về rồi, thần lo lắng bọn họ liệu có phải bị quân Lam Vũ hạ độc thủ hay không, thần thực sự nghe thấy tiếng pháo nổ…
Đường Hạc chỉ hời hợt nói:
- Không sao đâu, phía bên Chu Nhan Kinh có mười vạn người, nếu như gặp phải công kích, cho dù có toàn quân bị diệt, thì thế nào cũng phải có người báo tin. Quân Lam Vũ cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn bao vây kín mít Chu Nhan Kinh được đâu, ha ha, có lẽ một lúc nữa thôi là có người tới rồi, nói không chừng lại còn là chiến báo thắng lợi ấy chứ.
Ưng Đan nửa tin nửa ngờ cau mày lại, vẫn cảm thấy có chút không ổn, bất quá nếu Đường Hạc đã nói như thế, hắn cũng không tiện trực tiếp phản đối.
Còn về phần quân đoàn Chu Nhan Kinh có tin mừng, thì đánh chết hắn cũng không tin, không bị toàn quân hủy diệt là may mắn lắm rồi.
Quá nửa tiếng đồng hồ sau, từ phía đông truyền tới tiếng người ồn ã, tiếp theo đó là rất nhiều binh sĩ quân cấm vệ lác đác xuất hiện ở trên vùng hoang dã.
Đôi mày của Đường Hạc tức thì khẽ giãn ra.
Thần sắc của Ưng Đan lại trở nên vô cùng quái dị, chẳng lẽ quân đoàn Chu Nhan Kinh bị đánh bại rồi.
Cùng với việc binh sĩ quân cấm vệ xuất hiện mỗi lúc một nhiều, thiếu tướng Ưng Đan tin chắc, quân đoàn Chu Nhan Kinh đúng là đã bị đánh bại rồi, những đám lính tản mát mà hắn nhìn thấy kia, đều tỏ ra ủ rũ thất vọng, y phục xộc xệch, vũ khí người còn kẻ mất, nhưng tựa hồ khí khái vẫn còn, có một số người còn nghiến răng nghiến lợi hô hào khẩu hiệu, tựa hồ là nhưng lời như muốn báo thù rửa hận cho Chu Nhan Kinh.
Tim Ưng Đan tức thì lạnh ngắt, chẳng lẽ Chu Nhan Kinh đã quyên mình vì nước rồi ư?
Mắt nhìn cả ngàn cả vạn những binh lính quân cấm vệ mất chỉ huy tới gần cửa thành, quan binh quân cấm vệ mẫn cảm lập tức kéo cầu treo lên, đem tất cả số binh sĩ kia và một số người dân thường đều cách ly ở bên ngoài cửa.
Những người dân thường thì cũng đành thôi, dám giận nhưng không dám nói, nhưng những binh sĩ kia thì không dễ bắt nạt, lập tức hướng về tường thành kinh đô Ni Lạc Thần chửi rủa.
Tàn binh cả quân đoàn Chu Nhan Kinh đồng loạt quát lớn:
- Mở cửa! Mở cửa! Bọn ta muốn vào gặp hoàng thượng! Tướng quân Chu Nhan Kinh bị gian thần giết chết rồi, bọn ta muốn kể oan khuất này với hoàng thược! Mở cửa ra! Lập tức mở cửa cho lão tử.
Những binh sĩ quân cấm vệ trên tường thành tức thì đưa mặt nhìn nhau, không thể nào tin được Chu Nhan Kinh lại có thể bị người ta giết chết.
Chu Nhan Kinh và Đường Ca, chính là tướng tinh nổi lên rực rỡ của đế quốc Đường Xuyên từ cuộc chiến tranh với người nước Mã Toa bắt đầu tới nay, cũng là thần tượng ở trong lòng của đại bộ phận binh sĩ quân cấm vệ, có rất nhiều quân cấm vệ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng bi thương. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Thiếu tướng Ưng Đan lại mau chóng phát hiện ra điều không ổn, nhưng đám lính hô hoán này rõ ràng là được người khác sai khiến. Trong lòng hắn cảm giác bất an càng thêm mạnh mẽ, nghiêm giọng quát: Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Gọi quan chỉ huy của các ngươi ra đây nói chuyện.
Số tàn binh kia căn bản chẳng để ý tới Ưng Đan, ngoạc mồm chửi :
- Mẹ nó! Nếu các ngươi không mở cửa thành ra, lão tử liều mạng với các ngươi.
Thiếu tướng Ưng Đan cười lạnh:
- Thế sao? Người đâu! Cung tiễn thủ chuẩn bị …
Đột nhiên, Ưng Đam cảm thấy cổ mình lạnh toát, câu nói phía sâu tức thì không phát ra ngoài được ra nữa, hắn cảm thấy tựa hồ như có ai đó kẹp chặt lấy cổ mình, Ưng Đan lấy sức vùng mạnh một cái, nhưng không mang lại được chút tác dụng nào.
Ưng Đan vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Đường Hạc sắc mặt âm trầm đứng sát ngay sau lưng mình, còn tay của hắn thì siết chặt lấy cổ mình, trong khoảnh khắc đó, đầu óc Ưng Đan xoay chuyển liên tục mấy ý nghĩ, nhưng không một ý nghĩ nào rõ ràng.
- Đường Hạc điện hạ, người làm thế này …
Ưng Đan khó khăn lắm mới nói được ra lời, cổ của hắn bị Đường Hạc bóp lấy, mấy huyệt đạo ở trên người cũng bị Đường Hạc lặng lẽ phong tỏa rồi, hoàn toàn mất đi năng lực kháng cự, hắn tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhưng không thể nào miêu tả rõ ràng ra được.
- Mở cửa cho bọn họ vào thành, nếu không , ngươi phải chết!
Giọng nói của Đường Hạc rất khẽ, nhưng rất rõ ràng, hơn nữa còn mang theo vẻ không thể kháng cự.
Ưng Đan tựa như đã hiểu ra điều gì đó, chỉ nói một cách máy móc:
- Đường Hạc điện hạ, điều này tựa hồ không hợp quy củ …
Giọng nói của Đường Hạc vãn rất nhỏ, rất trầm, rất có uy nghiêm.
- Chỉ cần ngươi đồng ý là hợp với quy củ!
- Thần không thể đồng ý…
Ưng Đan hiểu rõ hậu quả nếu mình cự tuyệt, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh cự tuyệt không chút do dự.
Bắt đầu từ khi Ưng Đan gia nhập quân cấm vệ, hắn đã hiểu rất rõ, ở dưới tình huống như thế này, hắn phải đưa ra phản ứng như thế nào, và trên thực tế, hắn đúng là đã làm đúng như điều đã được dảy bảo.
Đường Hạc mặt không chút tình cảm tay dùng thêm lực, tức khắc bóp nát cổ Ưng Đan.
Khóe miệng Ưng Đan từ từ rỉ ra một chút máu tươi, thân thể mềm oặt nằm trong lòng Đường Hạc, nhưng trên khuôn mặt của hắn, lại tựa hồ còn mang theo một nụ cười hài lòng thoải mái, trong tích tắc mất đi ý thức, hắn nói với bản thân, mình không làm nhục danh dự của người Vũ Chân.
Đường Hạc lạnh lùng buông tay ra, thi thể của Ưng Đan liền xụi xuống, trước tiên là quỳ xuống mặt đất, sau đó là ngã ra, cây trường cung Mạt Nhĩ Mã cùng với mười ba mũi Nhạ Linh Tiễn dày công vót ra, đều từ trên lưng hắn rơi ra, vừa vặn phủ lên thi thể của hắn.
Vậy là người cung tiễn thủ xuất sắc nhất trong quân cấm vệ của đế quốc Đường Xuyên, xưa nay luôn cho kẻ địch một mũi tên trí mạng vào lưng, còn chưa kịp kéo trường cung Mạt Nhĩ Mã, thậm chí là con chưa kịp rên lên một tiếng, đã lặng lẽ đổ xuống dưới chân Đường Hạc.
Phó tướng của Ưng Đan, thiếu tướng Tiến Hoa quan chỉ huy sư đoàn 1 quân cấm vệ, lập tức thay thế quyền chỉ huy của thiếu tướng Ưng Đan , hắn hạ lệnh thả cầu treo xuống, để những binh sĩ quân cấm vệ bại trận kia tiến vào.
Vào lúc này, trung tướng Hoàng Phong suất lĩnh gần năm vạn quân cấm vệ quay trở về kinh đô Ni Lạc Thần cũng lặng lẽ xuất hiện, hắn mau chóng báo cáo tình hình với Đường Hạc, còn Đường Hạc cũng tức thì hạ chỉ thị có liên quan.
Dưới sự kích động của Hoàng Phong và những tên tâm phúc khác, những tàn binh của quân đoàn Chu Nhan Kinh chạy loạn khắp nơi trong kinh đô Ni Lạc Thần rêu rao ầm lên: “Đường Lan, Đường Cảnh câu kết với quân Lam Vũ bán đứng chứng ta! Chúng ta phải đi tìm bọn chúng tính sổ! Chúng ta phải đi gặp hoàng đế bệ hạ! Chúng ta phải vạch trần tội ác của Đường Lan và Đường Hạc! Các huynh đệ, chúng ta tới Vị Ương cung gặp hoàng đế bệ hạ!”
Những quan binh quân cấm vệ ở xung quanh đều há hốc mồm ngạc nhiên, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có một tin tức hết sức chính xác, đó chính là Chu Nhan Kinh một hai ngôi sao mới nổi lên của quân đội đế quốc Đường Xuyên, đã chết rồi, hơn nữa lại còn chết dưới tay người của mình.
Chu Nhan Kinh và Đường Ca, hai ngươi này được triều đình đế quốc Đường Xuyên cố ý tuyên truyền, trở thành thần tượng của những thanh niên chiến sĩ trẻ tuổi, hắn đột nhiên bị người khác giết chết, rất nhiều người bất giác bị kích thích, trong đầu chỉ nổi lên một ý nghĩ phải báo thù rửa hận cho Chu Nhan Kinh.
Vào lúc này, không biết từ xó xỉnh nào ở trên đường, tràn ra rất nhiều người, cấp cho mỗi một binh sĩ quân đoàn Chu Nhan Kinh một tấm vải trắng, bảo bọn họ buộc lên trên cánh tay, hơn nữa phái ra rất nhiều truyền đơn tuyên truyền, đều là lên án tội ác của Đường Lan và Đường Cảnh, bên trên liệt kê chi chit hơn trăm tội ác, từ phản quốc hàng địch cho tới cưỡng bức dân nữ v..v..v toàn bộ đều có, còn cỏ cả tội đào mộ tổ của người khác nữa.
Rất nhiều người càng xem càng cảm thấy phẫn nộ, lại bị một số kẻ cố ý xủi bẩy khiêu khích, tâm tình phục thù càng thêm mạnh mẽ.
Trung tướng Hoàng Phong đi tới trước mặt Đường Hạc, quỳ xuống không biết là bi bô cái gì, chỉ thấy hắn nước mắt nước mũi đầm đìa, dáng vẻ tức giận vô cùng, tựa hồ như muốn cầu xin Đường Hạc vì Chu Nhan Kinh bất hạnh ngộ nạn mà chủ trì công đạo.
Những binh sĩ quân cấm vệ ở bên cạnh bị cảm nhiễm, có một số người bi thương chảy nước mắt, còn có rất nhiều người vung tay hô lớn, muốn giết Đường Lan, Đường Cảnh báo thù rửa hận cho Chu Nhan Kinh.
Cuối cùng dưới sự thỉnh cầu tha thiết của rất nhiều người, Đường Hạc vung tay lên lớn tiếng hô cao:
- Các huynh đệ, ta đã biết rồi! Là Đường Lan, Đường Cảnh bán đứng các ngươi, bọn chúng câu kết với quân Lam Vũ, hại chết Chu Nhan Kinh tướng quân, ta thân là hoàng tử, không thể bảo vệ được an toàn của tướng quân Chu Nhan Kinh, ta rất lấy làm hổ thẹn! Hiện giờ, ta quyết định bù đắp lại lỗi lầm, dẫn mọi người đi tim hoàng đế bệ hạ, thỉnh cầu người trả lại lẽ công bằng cho tướng quân Chu Nhan Kinh! Đường Cảnh, Đường Lan hiện giờ đều nấp ở bên trong Vị Ương cung, chúng ta đi giết bọn chúng.
Đám người Hoàng Phong vung tay lên hô lớn:
- Các huynh đệ, chúng ta theo Đường Hạc điện hạ tiến lên.
Những binh sĩ của quan đoàn Chu Nhan Kinh tức thì kích động hô hào, kích động giận dữ, ùn ùn kéo nhau về phương hướng phía tây bắc.
Trên đường phố còn có một ít cư dân đang đi dạo, phát hiện ra có vô số binh sĩ quân cấm vệ xông tới như hổ dữ xuống núi, cuống cuồng trốn đi, chốc lát sau tiếng đóng cửa nhà cửa sổ sầm sầm vang lên khắp cả kinh đô Ni Lạc Thần. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Những binh sĩ quân cấm vệ thủ thành đưa mặt nhìn nhau, đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bên cạnh bọn họ có rất nhiều người hô to:
- Chúng ta đi tìm hoàng đế bệ hạ, phải giết chết Đường Lan, Đường Cảnh báo thủ rửa hận cho Chu Nhan Kinh tướng quân ! Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Bị đám đông kích động sục sôi cảm nhiễm, càng quan trọng hơn nữa là thiếu tướng Ưng Đan, quan chỉ huy sư đoàn của bọn họ mất tích, mà phó quan thì hiển nhiên là đã tham gia vào trong đội ngũ vấn tội kia, không lâu sau đó, bọn họ cũng được phân phát khăn trắng, thế là cứ hồ đồ mụ mẫm buộc lên trên cánh tay, rồi chỉ đành theo bước chân của những người khác tiến lên.
Toàn bộ cửa đông, đã hoàn toàn trống không rồi.
Những binh sĩ quân cấm vệ bị kích động kia dưới suất lĩnh của Đường Hạc, điên cuồng tràn về vị trí Vị Ương cung, ở dọc đường thỉnh thoảng lại xuất hiện một số binh sĩ không rõ chân tướng, cũng bị người ta phát cho một tấm vải trắng, vậy là cứ hồ đồ buộc vào, rồi theo binh sĩ quân cấm vệ tràn vào nội thành, thêm vào binh sĩ thủ thành, phải tới bốn năm vạn người, nhưng thực sự biết được xảy ra chuyện gì chỉ có rất rất ít mấy người của Đường Hạc và Hoàng Phong mà thôi.
Đường Hạc và Hoàng Phong nhìn nhau cười lạnh, kế hoạch của bọn chúng đã thành công rồi.
Đột nhiên, một thớt khoái mã từ trên con đường bên cạnh Vị Ương cung rẽ ra, vừa vặn chắn ngang trước mặt đám người Đường Hạc, không ngờ lại là Tứ hoàng tử Đường Nhàn, cũng không biết là hắn đi đâu chơi gái, vừa đúng lúc này thì trở về.
Ở bên cạnh Vị Ương cung, chính là sông Tần Hoài nước chảy êm đềm, bên sông Tần Hoài, dương liễu phất phơ, thuyền hoa khắp chốn, chính là khu đèn đỏ nổi danh nhất của đế quốc Đường Xuyên, cũng là loại địa phương mà những nhân vật phong lưu như Đường Nhàn thích lui tới nhất.
Đường Nhàn nhìn hàng ngàn hàng vạn quân cấm vệ ở đằng sau lưng Đường Hạc, ngạc nhiên hỏi:
- Lão Tam, các ngươi làm cái gì thế?
Đường Hạc từ xa tựa hồ nói gì đó, nhưng Đường Nhàn nghe không được rõ, Đường Hạ lại sổt ruột lặp lại mấy lần, Đường Nhàn vẫn không nghe ra, Đường Hạc bực mình, thúc ngựa xông tới. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Đường Nhàn cũng không nhận ra có gì không ổn, còn cho rằng Đường Hạc muốn tới gần mình một chút để nói chuyện cho ẽo, nhưng ngay khi Đường Hạc cách hắn khoảng năm mét, hắn tựa hồ nhìn thây Đường Hạc giơ tay lên, tiếp theo đó là trước mặt lóe sáng, liền lập tức mất đi ý thức.
Người bên cạnh Đường Nhàn còn chưa kịp phản ứng, cho tới tận khi Đường Hạc xông tới trước mặt, mới phát ra chuyện chẳng lành, sát khí trên người Đường Hạc quá mạnh, bọn chúng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đường Nhàn vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở trên lưng ngựa, nhưng yết hầu đã bị một thanh chủy thủ cắm sâu vào, máu tươi tuôn ra ồng ộc, nhìn dáng vẻ, thì đã chết tới không thể chết thêm được nữa rồi.
Vị Tứ hoàng tử của đế quốc Đường Xuyên này, còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì, thì chớp mắt một cái, đã bị ca ca của mình giết chết, hắn thậm chí tới ngay cả cơ hội để hoài nghi cũng chẳng có, chỉ khuôn mặt mang đầy kinh ngạc theo bản năng.
Mấy giây sau, thi thể của Đường Nhàn ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống, giống như một quả bí đao mập lùn lăn lông lốc trên mặt đường.
Đường Hạc sắc mặt lạnh như băng, loáng một cái thành thạo giải quyết toàn bộ đám người bên cạnh Đường Nhàn, những kẻ này, đều là đám mèo mả gà đồng với Đường Nhàn, chẳng có võ công gì cả, chỉ dựa vào uy thế của Đường Nhàn bắt nạt kẻ khác, ở trước mặt Đường Hạc, bọn chúng toàn bộ là dê non đợi làm thịt.
Thi thể của bọn chúng mau chóng che lấp thi thể của Đường Nhàn, nhưng không hề có chút ngoại thương nào cả.
- Đường Nhàn cũng có tham gia vào âm mưu hại chết tướng quân Chu Nhan Kinh! Ta nhổ vào, ta không có loại huynh đệ như thế!
Đường Hạc nghiêm giọng hô lên, loại tinh thần vì nghĩa diệt thân này của hắn, tức thì được đám binh sĩ hoàn hô nhiệt liệt, có mấy tên binh sĩ quân cấm vệ tinh minh bình tĩnh hơn phát hiện ra tựa hồ có chút gì đó không đúng ở đây rồi, nhưng bị đám người bên cạnh điên cuồng hô hào, không khỏi cảm nhiễm, vì thế chút hoài nghi và bất an liền hòan toàn tan biến mất. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Binh sĩ quân cấm vệ bị kích động tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã vượt qua con đường lớn Chu Tước, bước lên quảng trường Anh Hùng.
Trên quảng trường Anh Hùng còn không ít người dân của kinh đô Ni Lạc Thần đang chơi dùa, dưới ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên của cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, binh sĩ quân cấm vệ giống như một bầy ong vỡ tổ tràn vào con đường chuyên dụng của Vị Ưng cung, những binh sĩ ngự lâm quân trong coi con đường, còn chưa kịp ngăn cản và báo cáo, đã bị Đường Hạc giơ tay lên, một loạt phi đao bay tới, giết chết toàn bộ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Thế nhưng, quân ngự lâm cũng không phải hoàn toàn là kẻ ngốc, Đường Hạc và Hoàng Phong mau chóng phát hiện ra, bộ đội ngự lâm quân đồn trú ở Vị Ương cung đã mau chóng hành động, bọn họ lập tức đóng tất cả những cửa cung lại, đồng thời còn rõ ràng nhìn thấy có cung tiễn thủ xuất hiện ở bên trên tường thành.
Cho dù còn cách một khoảng rất xa, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà khẩn cấp ở bên trong Vị Ương cung, loáng thoáng còn nghe một âm thành trấn tĩnh và oai nghiêm:
- Không được hoảng loạn, ai vào vị trí của người đó.
Đường Hạc và Hoàng Phong trong lòng để hơi trầm xuống.
Hai người bọn họ đều rất quen thuộc với âm thanh này.
Đường Ca!
Hôm nay phụ trách trực ban ở Vị Ương cung chính là Đường Ca, hắn nhất định là đã nhìn ra có điều gì không ổn, hạ lệnh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đường Hạc vốn nắm chắc bảy phần có thể chiếm lĩnh được Vị Ương cung, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Đường Ca, thì tỉ lệ này lập tức hạ thấp còn chưa đầy ba phần.
Trong hai ngôi sao mới nổi của đế quốc Đường Xuyên, nếu luận đơn đả độc đấu, Đường Ca và Chu Nhan Ưng đều vô cùng lợi hại, hai người này xuất thân từ chiến trường, đều sống sót được từ trong những trận chiến đấm máu nhất tàn khốc nhất, so với người khác mười năm khổ luyện còn khó đối phó hơn.
Nếu như luận dã chiến hoặc là hạng chiến, ngự lâm quân đều không phải là đối thủ của quân cấm vệ. Ngự lâm quân chỉ có chưa tới hai vạn người, nhưng Vị Ương cung là lãnh địa của một mình ngự lâm quân, bình thường người của quân cấm vệ không thể tiến vào, chỉ có quan quân vô cùng cao cấp mới có thể được ra vào, bởi thế phần đông đều vô cùng thiếu hiểu biết về những cơ quan cạm bẫy ở con đường bên trong.
Vì để tăng cường ti lệ sống sót vào lúc khẩn cấp, bên trong Vị Ương cung bố trí vô số cơ quan và cạm bẫy, đối với điều này Đường Hạc hiểu hết sức rõ ràng.
Quả nhiên, một tiếng hú dài vang lên, từ trên cửa cung đóng chặt, một bóng người nhảy xuống, dáng vẻ giận dữ, đó chính là Đường Ca.
Đường Ca cũng là một người thấp lùn nhưng chắc nịch, trên người chi chit những vết thương, đó đều là do những ngày tháng lăn lộn chiến trường tích lũy thành, bất quá mặc dù bề ngoài hắn nhìn qua như giới võ phu, nhưng trên thực tế lại vô cùng tinh minh, những người từ trên sa trường sốt sót tiến lên, đêu không phải là nhân vật đơn giản, chỉ dựa vào mỗi vũ dũng thì căn bản là không thể sống được.
Đường Hạc lập tức thúc ngựa tiến tới, tựa hồ muốn chào hào thân thiết với Đường Ca.
Đường Ca đưa tay trái lên, làm động tác ngăn cản, lạnh lùng quát:
- Đường Hạc! Ngươi đứng lại!
Đường Hạc chỉ đành ghìm cương chiến mã, bình tĩnh nói:
- Đường Ca, làm phiền ngươi mở cửa cung ra, ta muốn gặp hoàng đế bệ hạ.
Đường Ca sớm đã phát giác ra chuyện không bình thường, mặt không chút cảm xúc nói:
- Được! Không vấn đề gì! Bảo người ở đằng sau ngươi toàn bộ tản đi! Hoàng Phong, ngươi lập tức dẫn những binh sĩ quân cấm vệ quay trở về quân doanh, nếu không giết không cần hỏi!
Đường Hạc đột nhiên thét lên:
- Đường Ca, ngươi rốt cuộc được bọn chúng cho lợi ích gì? Vì sao ngươi lại muốn ra mặt cho Đường Lan và Đường Cảnh? Vì sao ngươi muốn ngăn cản bọn họ tới gặp hoàng đế bệ hạ cáo trạng? Các huynh đệ, hắn cũng là cùng bọn bọn với chúng, hắn nhìn thấy tướng quân Chu Nhan Kinh phong quang nên ngứa mắt, tham dự với bọn Đường Lan, Đường Cảnh giết chết Chu Nhan Kinh! Hắn cũng là một trong số hung thủ!
Những binh sĩ quân cấm vệ bị xúi bẩy tức thì lại càng thêm kích động, rất nhiều người muốn xông lên liều mạng với Đường Ca.
Đường Ca ngửa mặt lên trời cười dài, âm thanh chấn động bốn phương, tiếp đó cười ha hả nói:
- Đường Hạc, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ngươi chớ mơ tưởng vào được Vị Ương cung.
Đường Hạc hiểu Đường Ca đã nhìn thấu sự bài bố của mình, trong lòng tức thì bừng bừng nổi giận, lập tức từ trên lưng ngựa nhảy xuống, xoạt một tiếng rút nhuyễn kiếm ra, tung mình lên không đâm về phía Đường Ca.
Thanh nhuyễn kiếm này chính là vũ khí bí mật của Đường Hạc, bình thường chưa từng thi triển ra, nhưng người hắn phải đối phó là Đường Ca, nên cần phải lấy bản lĩnh vốn cất kín mang ra dùng.
Nhưng Đường Ca cũng là nhân vật từ trong đống người chết thoát ra, lập tức lùi về phía sau, nhún người một cái phi thân lên trên tường Vị Ương cung. Đường Ca thuận tay móc từ trong lòng ngực ra một cây pháo hoa, bắn lên không trung, pháo hỏa phóng ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, chiếu sáng một nửa kinh đô Ni Lạc Thần.
Đường Hạc tức thì sắc mặt xám goắt, nhuyễn kiếm ở trong tay bởi vì phấn nộ mà trút vào quá nhiều chân khí, đột nhiên “choang” một tiếng nứt gãy.
Đường Hạc đương nhiên là biết cây pháo hoa này đại biểu cho điều gì, đây là tín hiệu kinh đô Ni Lạc Thần phát sinh chính biển, bộ đội quân cấm vệ đồn trú ở bốn xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần lập tức tiến vào thành tăng viện cho Vị Ương cung.
Mặc dù đêm nay phụ trách trực ban là sư đoàn 1 quân cấm vệ, đã cơ bản bị hắn không chế, nhưng còn có hai sư đoàn quân cấm vệ khác do dích thân Đường Ca chỉ huy, thêm vào ngự lâm quân đóng ở bên trong Vị Ương cung, đại khái cũng có său bảy vạn người.
Mặc dù về mặt nhân số không chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng Đường Hạc tấn công, còn Đường Ca chỉ thủ, nên Đường Ca vẫn chiếm cứ thượng phong, hơn nữa cùng với thời gian trôi đi, quân cấm vệ đồn trú ở Vĩnh Thanh phủ chắc chắn cũng bất chấp tất cả quay về cứu viện.
Trong chớp mắt dó, tiếng còi báo động chói tai lập tức vang vọng khắp kinh đô Ni Lạc Thần, binh sĩ quân cấm vệ đồn trù xung quanh kinh thành lần lượt hành động, cổng lớn của Vị Ương cung đóng chặt, nhưng ngự lâm quân vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vẫn không ngừng phái thêm nhân thủ.
Từ những tiếng la hét của phi tần bên trong Vị Ương cung mà xét, thì Đường Ca hẳn là đem hoàng đế Đường Minh dẫn vào thông đạo bí mật rồi, cho dù Đường Hạc có thể đánh vào Vị Ương cung, thì trong thời gian ngắn chắc gì đã có thể tìm được Đường Minh.
Đường Hạc than thầm đại thế đã qua, mặc dù nhân số ngự lâm quân bên trong Vị Ương cung không tới bảy nghìn người, nhưng có hạng nhân vật như Đường Ca ở đó, cho dù hạ lệnh tấn công Vị Ương cung, cũng chắc gì được toại nguyện, tới khi đó, bộ đội quân cấm vệ khác tiến vào trong thành, bản thân và những thành viên nòng cốt của cuộc bạo loạn này sẽ bị tiêu diệt sạch, những người này, hắn đều khó khăn lắm mới có thể chiêu dụ được, đương nhiên không thể đễ dàng mất đi.
- Các huynh đệ, hoàng đế đã hoàn toàn bị Đường Lan và Đường Cảnh che mắt rồi, người cho rằng chúng ta làm thế này là mưu phản! Chúng ta tuyệt đối không thể bó tay chịu trói như thế này được! Chúng ta còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp báo thù rửa hận cho tướng quân Chu Nhan Kinh! Hãy mau mau dẫn theo người nhà của chúng ta, rút khỏi kinh đô Ni Lạc Thần.
Những binh sĩ quân cấm vệ lúc này mới từ trong kích động cuồng nhiệt tỉnh táo lại, bọn họ lập tức ý thức được hậu quả vây công Vị Ương cung, đó chính là tội lớn chi di cửu tộc, liền không cần suy nghĩ, bọn họ tức thì trở về nhà của mình, mang theo người nhà còn đang ngủ ra, thuận tay còn cướp bóc tất cả vật phẩm có thể cướp được, sau đó gia nhập vào đội ngũ rút lui về phía tây, dưới sự chỉ thị ngầm của Đường Hạc, một số người tiến thành cướp bóc rất có hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn.
Căn cứ vào lịch sử sau này ghi lại, đêm ngày 28 tháng 7 năm 1731 thiên nguyên, Tam hoàng tử Đường Hạc của đế quốc Đường Xuyên phát động chính biến không thành, sau đó xuất quân rút lui về phía tây, căn cứ vào thống kê chưa đây đủ, tổng cộng có năm vạn người tham dự chính biến. Đêm đó, kinh đô Ni Lạc Thần gặp phải đợt cướp bóc đầu tiên.
Chính biến không thành, tâm tình hoàng phong có chút sụt giảm, buồn chán hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Đường Hạc thì lại chẳng để vào trong lòng, bình thản nói:
- Ngọc Môn quan.
Kinh đô Ni Lạc Thần mặc dù rất đẹp, rất đáng yêu, nhưng không phải thuộc về hắn, cho dù hắn có thể lấy được Vị Ương cung đi chăng nữa, thì nơi ấy cũng không thuộc về hắn, bởi vì có một người còn hung dữ hơn còn tham lam hơn ở phía sau mình, đương nhiên đó chính là Dương Túc Phong. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Quả nhiên, ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, kinh đô Ni Lạc Thần từa hồ bùng phát hỗn loạn càng lớn hơn, khắp nơi là ánh lửa xông tới tận trời, còn xen lẫn tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cư dân kinh đô Ni Lạc Thần kinh hãi, phát ra những âm thanh kinh hoàng thảm thiết, toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần tựa hồ như đang run lên bần bật.
Trung tướng Hoàng Phong sắc mặt tái nhợt, thấp thỏm bất an nói:
- Có chuyện gì thế?
Đường Hạc vẫn cứ bình chân như vại thản nhiên nói:
- Kỵ binh của quân Lam Vũ theo đằng sau lưng chúng ta vào thành, bọn chúng phụng lệnh Dương Túc Phong, tiến vào tiếp quản kinh đô Ni Lạc Thần đấy. Ha ha, tòa thành này, cuối cùng vẫn cứ lọt vào trong tay y, ý trời đúng là ý trời, rất nhiều người quen của chúng ta sợ rằng đêm nay sẽ phải biến mất rồi … Đi thôi! Chúng ta tới Ngọc Môn Quan!
Khắc Lạp Mã Kỳ khi còn rất nhỏ, ở trong dòng máu của hắn đã giật giật chảy ham muốn giết người, hắn rất rất muốn được thẳng tay đồ sát một phen, chỉ tiếc rằng, ở trên địa bàn của người Ngõa Lạp, hắn đương nhiên không thể làm được chuyện này, mà khi người Ngõa Lạp tiến công vương quốc Cơ Địch Nỗ, thì hắn vẫn còn quá nhỏ.
Mỗi một lần những người gia kể lại hùng phong năm xưa tắm máu vương quốc Cơ Nỗ Địch, thoải mái giết quý tộc của Cơ Nỗ Địch, thoải mái hưởng thụ thê thiếp nữ nhi mỹ lệ của bọn họ, thì Khắc Lạp Mã Kỳ đều hâm mộ vô cùng, thống hận bản thân làm sao sinh chậm mười năm. Hắn từng thề rằng, nếu như có cơ hội, hắn cũng phải làm nên một cuộc đồ sát hoàn mỹ.
Nhưng cùng với thời gian trôi đi, cái nguyện vọng bé xíu này của hắn tựa hồ cơ hội thành hiện thực càng ngày càng xa vời, người Ngõa Lạp hoàn toàn thần phục quân Lam Vũ, trở thành bộ hạ của quân Lam Vũ, hắn và bộ hạ của hắn cần phải tuân theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong để làm việc, mà quân Lam Vũ tựa hồ càng ngày càng đi xa khỏi con đường chém giết dã mãn tàn nhẫn rồi.
Thế nhưng, ngay vào lúc hắn tuyệt vọng, một loạt danh sách mà Dương Túc Phong tự mình định ra, làm cho ham muốn đồ sát trong máu hắn tức thì sôi lên.
- Dương Túc Phong, ngài chính là thần thánh của chúng tôi! Ôi, tôi rất cảm tạ ngài!
Không hề che dấu sự kích động trong lòng mình, Khắc Lạp Mã Kỳ liền quỳ sụp xuống hướng mặt về phía phía đông, cảm tạ ân điển của Dương Túc Phong ngay trước mặt mấy trăm tên bộ hạ của mình.
Hành động của Khắc Lạp Mã Kỳ làm Chương Duệ ở bên cạnh giật nảy mình, hắn không khỏi hoài nghi đầu óc của Khắc Lạp Mã Kỳ có bệnh tật gì hay không, chỉ một bản danh sách thôi, có đáng để phải kích động như vậy không cơ chứ?
Bất quá, khi Chương Duệ cầm lấy bản điện báo xem kỹ, sắc mặt cũng không khói cứng đờ ra, bên trên bức điên báo không có nội dung gì khác, chỉ liệt kê ra tên tuổi của hơn một trăm người, những cái tên này, đều là do bản thân Dương Túc Phong định ra.
Dương Túc Phong rất kín đáo chỉ thị cho Khắc Lạp Mã Kỳ, y không muốn nhìn thấy những người này xuất hiện khi y vào kinh đô Ni Lạc Thần, chẳng trách mà Khắc Lạp Mã Kỳ lại hưng phấn như vậy, đây hoàn toàn là một bản danh sách đồ sát đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Khắc Lạp Mã Kỳ tựa hồ như đã được nếm mùi vị của máu tươi, hưng phấn bắt đầu tổ chức bộ hạ của mình tiến hành chuẩn bị kỹ lưỡng, giết người cũng phải rất chú ý, vừa phải có hiệu suất cao, lại không được khiến cho hỗn loạn quá lớn, còn phải ứng phó với tình huống bất ngờ có thể xuất hiện.
Mỗi một người khi đối diện với việc bị đồ sát, đều có khả năng làm ra những phản ứng khác nhau, cho nên chuẩn bị trước là không thừa.
Mặc dù đêm nay khắp nơi binh hoang mã loạn, có thể gọi là giết người trong đêm tối, phóng hỏa lúc gió to, đúng là một ngày rất tốt lành, bất quá vẫn phải cận thận một chút.
Hơn một trăm người trên bản danh sách, đều là bộ hạ tâm phúc của hoàng đế Đường Minh, bao gồm cả đám người Đường Lan, Đường Cảnh, Thượng Quan Lâm và Minh Sơn Quế.
Trong bản danh sách này ngoại trừ Minh Sơn Quế ra, thì những người khác đều có nhà có nghiệp, nhân số hưng vượng, cộng lại cũng phải trên ba bốn vạn người, hơn nữa đều có không ít hộ vệ.
Dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, nữ quyến thuộc về danh sách được bảo vệ, không thể đồ sát, như vậy trừ nữ quyến ra, cũng còn có một hai vạn người cần giải quyết, tất cả đều phải hoàn thành trong đêm nay, bởi vì sáng ngày mai, Dương Túc Phong sẽ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, y không muốn lúc tới kinh đô Ni Lạc Thần, còn nghe thấy tiếng nổ súng giết người.
Liên quan tới chuyện nữ quyến, Khắc Lạp Mã Kỳ lén lút cùng Dương Túc Phong thảo luận một hồi, hắn cho rằng chỉ cần lưu lại một bộ phận nữ nhân trẻ tuổi có tư sắc là được rồi, còn những người khác thì xử lý hết, nếu như phát hiện ra nữ nhân nào mười phần xinh đẹp, hắn nhất định lưu lại cho Dương Túc Phong…
Kết quả điện báo của hắn bị Dương Túc Phong điện lại chửi cho té tát, thì ra là hắn hiểu nhầm ý của Dương Túc Phong, không phải là bản thân Dương Túc Phong muốn số nữ nhân này, mà là vô số nam nhân không vợ ở địa khu Mỹ Ni Tư cần số nữ nhân này, nhân khẩu ở địa khu Mỹ Ni Tư tăng trưởng chậm chạp, có người quy kết cho năng lực sinh sản của nữ nhân đương địa không mạnh, nên Dương Túc Phong chỉ đành nhập khẩu một chút giống phẩm chất tốt từ kinh đô Ni Lạc Thần về.
Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ đành nhún vai tiếc nuối, điều này có nghĩa là giết người thì không bị hạn chế, nhưng nếu như muốn không chút cố kỵ hương thụ nhữ nữ nhân xinh đẹp mà lại tôn quý kia ngay tại chỗ thì tựa hồ không có khả năng lắm rồi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Đương nhiên, sau này thì vẫn còn cơ hội, nếu như những nữ nhân này thực sự là vừa cao quý lại vừa xinh đẹp, thì bọn họ có thể tới được Mỹ Ni Tư mới là chuyện lạ.
Nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong đã kín hết chỗ rồi, nên y đương nhiên không thèm, nhưng quan quân cao cáp của quân Lam Vũ độc thân thì vẫn còn cả đống.
Đang lúc suy nghĩ bậy bạ, thì điện báo của Dương Túc Phong lại được gửi tới.
- Hả? Làm sao lại còn có cả chuyện này nữa? Lão Chương, công tác cách mạng này thì phải giao cho ngươi hoàn thành rồi.
Khắc Lạp Mã Khi sau khi nhận được điện báo, tức thì như nhận được một củ khoai nóng bỏng, vội vàng ném ngay cho Chương Duệ xử lý.
Chương Duệ hồ nghi cầm lấy điện báo xem một lượt, cũng không khỏi cau mày lại, thì ra ngoài danh sách những người cần phải thanh lý trước đó ra, còn có một bản danh sách những người cần phải được bảo vệ, mà trong bản danh sách những người cần được bảo vệ này, không ngờ lại có tên của Điệp Tư Thi.
Nói một cách thực lòng, những người làm thuộc hạ bọn họ, thỉnh thoảng nhìn thấy báo chí, đều hận Điệp Tư Thi tới tận xương tủy, cô ta gần như không có một câu nào là không châm chích Dương Túc Phong hoặc là quân Lam Vũ, sớm đã là đinh trong mắt, dằm trong thịt những quan quân quân Lam Vũ rồi, bọn họ hận không thể bắn một phát kết liễu mạng sống của Điệp Tư Thi.
Hiện giờ không ngờ lại ở trong hàng ngũ danh sách được bảo vệ, bọn họ nghĩ như thế nào cũng không thông, cuối cùng chỉ đành ám muội quy kết là có thể do Dương Túc Phong muốn đích thân xử lý cô ta, còn về phần xử lý như thế nào, thì đó là chuyện của nam nhân và nữ nhân rồi.
Đương nhiên, Khắc Lạp Mã Kỳ và Chương Duệ đều không thể biết được rằng, vì chuyện của Điệp Tư Thi, tỷ tỷ của cô ta là Điệp Phong Vũ đã phải trả một cái giá lớn như thế nào, Điệp Phong Vũ từ giờ phải tuân thủ một loạt những quy định Dương Túc Phong đặc biệt định ra cho nàng, nàng phải trở thành thể tử dịu dàng chu đáo, quan tâm tới Dương Túc Phong, vì y sinh con đẻ cái, hơn nữa còn phải bỏ một loạt quyền lực như việc truy cứu chuyện Nhạc Thân Chân có phải đã truy sát Đường Lãng hay không …
Đồng thời, Điệp Phong Vũ cũng phải đảm nhận trọng trách thành lập sư đoàn bộ binh 104 quân Lam Vũ, hơn nữa sư đoàn bộ binh này, vĩnh viễn chỉ được xuất hiện trên chiến trường tác chiến với quân đội nước Mã Toa, nàng thậm chí phải bỏ quyền được phép trở về kinh đô Ni Lạc Thần, cho tới khi Dương Túc Phong đồng ý cho nàng trở về mới thôi.
Được danh sách đồ sát khích lệ, các chiến sĩ người Ngõa Lạp của quân đoàn số 1 kỵ binh quân Lam Vũ hành quân đặc biệt thần tốc, mau chóng bám đuôi binh sĩ quân đoàn Chu Nhan Kinh rút lui tới được bên ngoài kinh đô Ni Lạc Thần.
Tiếng vó ngựa sầm sập lại một lần nữa chấn động kinh đô Ni Lạc Thần, mắt nhìn tường thành cao hai mươi mét, Khắc Lạp Mã Kỳ cũng không khỏi cảm khái, những kỵ binh bọn họ bất kể thế nào cũng không thể công phá được tòa thành như thế này, chẳng trách mà quân đội nước Mã Toa cũng phải chùn chân trước mặt kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng hiện giờ lại có một cơ hội cực lớn đang bày ra trước mặt hắn.
Cửa thành đông của kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn mở ra với bên ngoài, không có quân cấm vệ canh giữ, bởi số quân cấm vệ đó tựa hồ đều tham dự hành động phản nghịch của Đường Hạc rồi, hơn nữa ở trong thành tựa hồ cũng bùng phát bạo loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng chém giết và tiếng kêu la thảm thiết vang lên, cùng với những tiếng nữ nhân bị vũ nhục không ngừng cầu xin và khóc lóc đan xen vào nhau, làm máu huyết người ta sôi trào.
Khắc Lạp Mã Kỳ không cần suy nghĩ hạ lệnh bộ đội tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, dẫm lên cầu treo, kỵ binh quân Lam Vũ phi ngựa vào trong thành.
Lúc này vừa vặn là lúc Đường Hạ hạ lệnh cho binh sĩ quân cấm vệ tham gia bạo loạn rút khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, những binh sĩ quân cấm vệ đó sau khi tỉnh táo trở lại, lập tức ý thức được họa lớn sắp giáng xuống rồi.
Cho nên bọn họ vội vàng vàng chạy về nhà của mình, đem người nhà của mình đi, còn thuận tay dắt dê cướp bóc chiếm đoạt một số vật tư, đấu tranh cướp bóc và chống cướp bóc liền theo đó được triển khai.
Nhưng loại hành vi cướp bóc này, một khi lan ra thì không thể nào khống chế được, có một số binh sĩ quân cấm vệ trong lúc khẩn trương và khủng hoảng, liền rút đao ra giết người, vì thể càng khơi lên bạo loạn lớn hơn. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Kinh đô Ni Lạc Thần sau khi trải qua yên bình ngắn ngủi, nhân khẩu thường trú vào ban đêm đã khôi phục được chừng hai trăm vạn người, khi hai trăm vạn người này rơi vào khẩn trương và hoạn loạn, từ đó phát sinh ra hậu quả thế nào thì chẳng cần nghĩ cũng biết.
Trừ phương hướng Vị Ương cung ra, những khu phố khác ở kinh đô Ni Lạc Thần đều toàn bộ phát sinh hỗn loạn, những hành vi thừa cơ cướp bóc, mượn gió bẻ măng, trộm cắp trấn lột, vũ nhục nữ nhân, tất cả những mặt xấu xa nhất của con người đều bị lộ ra hoàn toàn vào lúc này.
Đa phần cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, chỉ có thể bất lực đóng kín cổng lại, nấp ở dưới gầm giường hoặc là trong tủ, im lặng chờ vận mệnh đưa ra phán quyết với bản thân.
Đối với tất cả những chuyện phát sinh ở bên ngoài, bọn họ chỉ có thể bị động chịu đựng, có một số người dũng cảm muốn phản kháng, thì chỉ có thể lưu lại thi thể không toàn vẹn trong một góc khuất nào đó trên đường phố.
Tạch tạch tạch…
Kỵ binh quân Lam Vũ tiến vào thành trước tiên liền nâng súng máy lên, hướng lên trời bắn liền một tràng, tiếng súng vang vọng tức thì thức tỉnh binh sĩ của quân cám vệ, bọn chúng vội vội vàng vàng rút lui, còn lại mấy tên chậm chân, lần lượt bị những tay súng bắn tỉa bên trong kỵ binh bắn chết, thi thể nằm chỏng chơ bên đường, có tên binh sĩ quân cấm vệ vừa mời từ trên người nữ nhân bò dậy, kết quả bị kỵ binh quân Lam Vũ giết chết, thi thể lại đè lên trên người nữ nhân bị vũ nhục kia, làm cô ta phát ra tiếng thét càng to hơn nữa.
Kinh đô Ni Lạc Thần rất lớn, kỵ binh của quân Lam Vũ cũng không ít, nhưng muốn hoàn toàn khống chế được, thì vẫn có độ khó nhất định.
Dựa theo chỉ thị của Dương Túc Phong, Khắc Lạp Mã Kỳ quyết định khống chế mấy khu vực chủ yếu, bao gồm khu công nghiệp và khu thương nghiệp, còn về phần khu dân cư thì tạm thời bỏ đó.
Kỵ binh của quân Lam Vũ tuân theo mệnh lệnh phi như bay trên con đường rộng thẳng tắp, tiếng vó ngựa và tiếng súng trở thành đặc sản của buổi tối ngày hôm nay.
- Đại đội một, bên trái, Đường Cảnh.
- Đại đội ba, bên trái, Thượng Quan Lâm.
- Đại đội bốn, bên phải, Minh Sơn Quế.
- Đại đội mười một, phía đông, Dương Long Thành.
….
Đứng ở ngã tư đường, Chương Duệ dựa theo kế hoạch sắp xếp trước đó, phái từng bộ đội đi chấp hành nhiệm vụ thanh trừng, còn bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ, thì đã tức tốc xông về phía khu nhà của Đường Cảnh.
Không biết là từ miệng của ai nghe được, cũng có lẽ là do lần ấy Thập Tứ công chúa không cẩn thận nói ra, Anh Vũ trong nhà Đường Cảnh vô cùng nổi tiếng, thể nào mà Khắc Lạp Mã Kỳ lại có thỏi quen thích nướng thịt Anh Vũ, cho nên mau chóng thúc ngựa xông tới.
Nhìn tất cả đội ngũ đi chấp hành nhiệm vụ thanh trừng đều biến mất ở cuối đường, Chương Duệ lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn không biết bản thân có bị tính là đao thủ phủ không, sau này có bị ông trời trừng phạt hay không?
Đạo mệnh lệnh này của Dương Túc Phong, từ nay sẽ cải biến toàn bộ kết cấu của đế quốc Đường Xuyên, trừ hoàng đế Đường Minh ra, thì những người còn lại, khi mặt trời ngày mai mọc lên, cơ bản là không còn tồn tạin ữa.
Tiếp theo đó, hắn căn cứ vào đặc điểm của những người cần được bảo vệ, lần lượt phái trung đội bảo vệ đí.
Đem so với nhiệm vụ thanh trừng, thì nhiệm vụ bảo vệ tương đối nhẹ nhõm hơn một chút, cho dù thỉnh thoảng có một số kẻ thừa cơ làm loạn, cũng không dám va chạm chính diện với quân Lam Vũ. Ví như phía Điệp Tư Thi, chỉ cần phái hai mươi binh sĩ tới là đủ rồi.
Vào lúc này, binh sĩ quân cấm vệ từa những cửa thành khác tiến vào đã cơ bản tới được trung tâm kinh đô Ni Lạc Thần, cùng kỵ binh quân Lam Vũ phát sinh xung đột kịch liệt, tiếng pháo tiếng súng vang lên từng hồi.
Binh sĩ quân cấm vệ vốn nhận được mệnh lệnh tiến vào thanh trừ phản nghịch, nhưng không ngờ rằng gặp phải quân Lam Vũ, một trận mưa bom bão đạn trút xuống, tức thì ngã rạp hàng loạt, những kẻ còn sót lại thì chui vào trong những góc khuất, mang theo ánh mắt kinh hoàng mà hoang mang nhìn tình cảnh hỗn loạn ở trước mắt. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Bọn chúng tạm thời còn chưa có cách nào hiểu dược, kinh đô Ni Lạc Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đường Ca và những quan chỉ huy quân cấm vệ khác cũng mau chóng phát giác ra điều không ổn, vũ khí tốt nhất mà bọn họ có thể dùng để đối phó với quân Lam Vũ chính là tường thành cao hai mươi mét của kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng bây giờ quân Lam Vũ đã tiến vào trong thành, như vậy tất cả mọi sự an bài trước đó đều không còn hiệu quả nữa.
Càng đáng hận hơn nữa là, kỵ binh của quân Lam Vũ đã chiếm cứ ưu thế cơ động, bọn họ cử đội tuần tra ở trên đường vô cùng xuất quỷ nhập thần, Đường Ca liên tục phái ra mấy thông tấn viên đều bị giết hết toàn bộ, khiến cho bộ đội quân cấm vệ tập trung ở bên trong thành cũng không ít, nhưng lại không được chỉ huy thống nhất.
Chuyện khẩn cấp hiện nay, Đường Ca cho rằng là phong tỏa cửa thành phía đông, cho nên hắn hạ mệnh lệnh đặc biệt cho thiếu tướng Suất Phong Kỳ quan chỉ huy của trung sư đoàn số 4 quân cấm vệ, yêu cầu hắn bất chấp mọi giá phải đoạt lại cửa thành đông.
Thế nhưng, mệnh lệnh mà kỵ binh quân Lam Vũ nhận được gần như giống hệt với mệnh lệnh mà Suất Phong Kỳ nhận được, đó là phải bằng mọi giá khống chế cửa thành đông. Cuộc chiến kịch liệt của hai bên được triển khai ở phụ cận cửa thành đông.
Dựa vào ưu thế về mặt hỏa lực, quân Lam Vũ đánh cho quân cấm vệ căn bản không có cách nào ngẩng đầu lên được, sau khi thương vong hai ba nghìn người, quân cấm vệ chỉ đành từ bỏ hạng nhiệm vụ không thể hoàn thành này.
Mấy phút sau, rất nhiều nơi trong kinh đô Ni Lạc Thần bùng phát ra tiếng súng hỗn loạn, tiếp theo đó là vô vàn những tiếng kêu la thảm thiết, còn có cả tiếng thét của nữ nhân, đó là kỵ binh của quân Lam Vũ bắt đầu chấp hành nhiệm vụ thanh trừ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Bị biến mất đầu tiên chính là cả nhà Đường Cảnh, vị đại thần bộ nội vụ đế quốc Đường Xuyên này vừa nghe thấy tiếng súng vang lên thì đã cảm thấy chuyện không lành, lão ta phản ứng rất nhanh, tức tốc chạy về phía Vị Ương cung, nếu như nói trong cơn hỗn loạn, kinh đô Ni Lạc Thần còn có nơi nào an toàn, thì đó chính là Vị Ương cung rồi.
Nhưng không may là, trên đường phố tàn binh tàn ngập làm trở ngại cho đường đi của Đường Cảnh, đám cảnh vệ của lão mặc dù diệt trừ được một số trướng ngại, nhưng lại không thể không làm chậm trễ thời gian của lão, kỵ binh của quân Lam Vũ mau chóng đuổi kịp Đường Cảnh, đám cảnh vệ ở bên cạnh lão mau chóng bị bắn chết.
Một viên quan quân kỵ binh quân Lam Vũ vén rèm xe lên, nhìn vào bên trong, thấy khuôn mặt nhăn nhúm của Đường Cảnh, khẽ gật đầu, hài lòng nói:
- Ừm, dúng là lão ta rồi.
Rèm xe bị hạ xuống, mười mấy kỵ binh quân Lam Vũ ở xung quanh đồng loạt nổ súng, tức thì bắn cho chiếc xe ngựa thủng lỗ chỗ, máu tươi từ dưới gầm xe ngựa nhỏ xuống. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "
Viên quan quân kỵ binh quân Lam Vũ kia cuối cùng còn chưa yên tâm, ném một quả lựu đạn vào bên trong khoang xe ngựa. Sau một tiếng nổ lớn, chiếc xe ngựa không còn lại chút dấu tích nào, lúc này mới yên tâm rời đi.
Còn nhà của Đường Cảnh vào lúc này cũng đã loạn hết cả lên, tất cả nữ quên đều bị lôi từ bên trong chăn ra, sau đó tập trung lại cùng một chỗ, cất cả mục tiêu giống đực, bao gồm cả con chó đực trông cửa đều bị giết chết ngay tại chỗ.
Người Ngõa Lạp đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức cảm giác lâm li sung sướng này rồi, cho nên làm việc hết sức tích cực, hiệu suất cũng cực cao, chỉ dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ, nhiệm vụ ở nhà Đường Cảnh đã hoàn thành rồi.
Khắc Lạp Mã Kỳ không được chén thịt Anh Vũ nướng rồi, bởi vì khi hắn đưa tay ra bắt một con Anh Vũ, thì bị nó dùng móng cào cho một cái, lưu lại một vết máu ở trên mặt của hắn, thế là thẹn quá hóa giận, Khắc Lạp Mã Kỳ hạ lệnh đem toàn bộ số Anh Vũ cùng với cả lồng của bọn chúng vứt vào trong đống lửa.
Nhìn cả đám Anh Vũ bị thiêu cháy trong đống lửa hừng hực, liên tục phát ra những tiếng rít chói tai, tựa hồ cảm giác cũng không tệ, cho tới tận khi tất cả số Anh Vũ không phát ra được âm thanh nào nữa, hắn mới rời khỏi nhà Đường Cảnh.
Khi Khắc Lạp Mã Kỳ tới nhà Đường Lan kiểm tra tình hình chấp hành nhiệm vụ, hắn phát hiện ra nhà Đường Lan đã bị pháo hỏa bao phủ, cả tòa trạch viện gần như đều bị san bằng, khắp nơi là thi thể đầm đìa máu.
Hỏi ra mới biết, thì ra là Đường Lan có ba người con trai, nhất là con trai lớn Đường Lẫm, cùng cả con trai nhỏ Đường Lăng, đều kháng cự vô cùng lợi hại, hơn nữa Đường Lan thân là đại thần bộ quân vụ, rõ ràng lấy việc công phục vụ mục đích riêng, nên cảnh vệ nhà lão ta cũng là lợi hại nhất.
Kỵ binh quân Lam Vũ mới bắt đầu xông vào nhà Đường Lan, không kịp đề phong, đã bị sát thương không ít người, có hai quan quân thiếu úy và ba sĩ quan bị hi sinh ngay tại trận, cuối cùng quan chỉ huy nổi giận, hạ lệnh điều tới hơn mười khẩu bách kích pháo và sáu khẩu súng máy, nhằm vào bên trong điên cuồng oanh tạc.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bên trong cuối cùng cũng không còn động tính gì nữa, khi kiểm tra chiến trường, phát hiện nam nữ trong nhà Đường Lan, ước chừng hơn ba trăm nhân khẩu, thêm vào hơn hai
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương