Lời Đường Hạc nói đã làm rúng động thật sâu tâm hồn hắn, đây chính là sư thật tàn khốc nhất đang treo lơ lửng trên đầu quân Lam Vũ. Theo sự mở rộng của quân đội Lam Vũ, nhân viên ngày càng tăng, các loại lợi ích tiểu đoàn thể cũng càng ngày càng nhiều, các tướng lãnh cao cấp phải đối mặt với càng nhiều hấp dẫn. Có thể hay không tiếp tục được tinh thần trước kia cũng là chuyện rất khó nói. Cho tới nay, Dương Túc Phong cũng không quá quan tâm đến chuyện theo dõi quản lý thuộc hạ, cảm thấy có gì đó hèn hạ, cảm thấy mình có lỗi với những con người đã cống hiến hết mình, đã vì mình mà lập nên công lao không ít, cảm thấy mình thật không phải khi không tín nhiệm bọn họ, song, những lời nói này của Đường Hạc, đã làm cho hắn phải chịu một phen kinh hãi run sợ, đúng vậy! Một khi tướng lãnh cấp cao của quân Lam Vũ xảy ra vấn đề, thì những thương tổn mà mình phải hứng chịu, sợ rằng còn trầm trọng hơn nhiều so với thời điểm ba năm trước đây. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Đại lục Y Lan quả thực khác xa với đại lục Y Vân, trí tuệ và mưu lược của những con người nơi này đều vượt trội hơn so với đại lục Y Vân, nếu như quân lam Vũ còn dùng nhãn quang như lúc ở đại lục Y Vân mà nhìn nhận, phán xét con người và sự việc nơi đây thì nhất định sẽ phải hứng chịu hậu quả trầm trọng. Những pháo đài kiên cố nhất thường bị phá sụp từ bên trong, những nhà quân sự và chính trị gia ở đại lục Y Lan đều hiểu được rất sâu sắc đạo lý này, trước mặt bọn họ, Lam Vũ quân cần phải đối đầu với sự thật còn tàn khốc hơn nhiều. Đường Hạc không để ý tới vẻ mặt phức tạp thể hiện tâm tình bất định của Dương Túc Phong, phá lên cười ha ha, lớn tiếng nói: “Ngươi rất nhanh sẽ thấy, ở thế giới này, chỉ có ta và ngươi có tư cách điều khiển trung nguyên, những người khác, toàn bộ đều chỉ là hạt bụi! Bao gồm Tiêu Nam cùng Vũ Văn Phân Phương...” Bỗng nhiên đúng lúc này, Đường Hạc ngưng bặt tiếng cười, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, mà cùng lúc, Cung Tử Yên cũng nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông ra, Dương Túc Phong cứ tưởng rằng Đường Hạc sẽ động thủ với mình, lại nghe Đường Hạc lớn tiếng quát: “Vũ Văn Thành Đô, ta biết là ngươi, mau ra đây!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Dương Túc Phong không tự kìm hãm được, sắc mặt có chút biến đổi. Vũ Văn Thành Đô! Đệ nhất cao thủ tuổi trẻ tài cao của gia tộc Vũ Văn nước mã Toa. Quả nhiên, nghe được một giọng nói hơi the thé như giọng nữ, sắc bén lạnh lùng vang lên: “Không ngờ trên thiên hạ còn có kẻ kiêu ngạo như vậy! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Đường Hạc điện hạ a! Khó trách, khó trách, không biết ngươi còn khoác lác được bao lâu đây chứ?” Đường Hạc nhún mình một cái phóng vút lên như một tia chớp, rầm một tiếng đã xuyên thủng nóc nhà tòa thị chính, gạch ngói rơi lả tả, bóng dáng Đường Hạc đã sớm biến mất không thấy. Cung Tử Yên hét vang một tiếng, múa trường kiếm, cũng từ nóc nhà tòa thị chính đã bị đục thủng phi ra ngoài. Dương Túc Phong thuận tay rút ra khẩu súng lục Sa Mạc Chi Ưng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Từ sau khi phát minh ra súng lục Sa Mạc Chi Ưng, sự cứng cáp và uy lực mạnh làm cho Dương Túc Phong rất hài lòng, đương nhiên trở thành vũ khí phòng thân của hắn. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Y Địch Liễu Lâm Na đã chạy tới bên cạnh Dương Túc Phong, theo sau là bọn Đan Nhã Huyến cũng chạy tới. Dương Túc Phong cầm lấy khẩu Sa Mạc Chi Ưng đi tới cửa tòa thị chính, chỉ nhìn thấy ngoài Đường Hạc, Cung Tử Yên ra còn có một người vận áo xám đang quần nhau kịch liệt, người áo xám kia sử dụng một thanh đao rất bình thường, Cung Tử Yên sử dụng trường kiếm, còn Đường Hạc không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ vung quyền lên giao chiến. Người áo xám đã bị Đường Hạc cùng Cung Tử Tên vây đánh, nhưng không hề hiện ra chút bối rối, hình như tràn ngập tự tin vào bản thân, nhàn nhã thảnh thơi ứng phó với hai người. “Võ công của Vũ Văn Thành Đô thật là lợi hại!” Y Địch Liễu Lâm Na thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ than thở. Dương Túc Phong cũng có chút kinh ngạc, có điều hắn kinh ngạc không chỉ vì như thế, mà còn do võ công của Đường Hạc. Khó trách hắn có thể thoát khỏi sự truy sát của thiên quân vạn mã nước Mã Toa, quả là không giống bình thường. Song, vị Đường Hạc điện hạ không giống bình thường này, rốt cục là tìm đến chính mình vì mục đích gì đây chứ? Đế quốc Đường Xuyên, Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ. Trong nhiều truyền thuyết ở đế quốc Đường Xuyên, phủ Linh Thọ của Kim Xuyên đạo chính là vùng đất địa linh nhân kiệt được ông trời ưu ái, là chốn được ngọc hoàng đại đế chọn làm chỗ hạ phàm tu luyện. Trên bề mặt bằng phẳng của Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất, có bầu không khí trong lành nhất, còn có hồ nước mỹ lệ nhất. Nghe nói mọi người ở tại nơi này, đều có tuổi thọ rất cao, cho nên mới có tên là phủ Linh Thọ. Hạ lưu con sông lớn nhất đông bộ của đế quốc Đường Xuyên chảy hiền hòa qua vùng nam bộ của phủ Linh Thọ, một nhánh sông nhỏ của sông Hán Giang tên gọi là Tiểu Hán Giang thì từ vùng phụ cận phủ Linh Thọ chảy xuôi vào Hán Giang tạo nên một hệ thống ao hồ chằng chịt chung quanh phủ Linh Thọ thoạt trông có trật tự như quân cờ được sắp xếp trên một bàn cờ, lại giống như những ngôi sao lấp lánh, tô điểm lên vùng đất xinh đẹp này. Hàng năm cứ vào tháng tư, tháng năm, đều là thời kỳ phủ Linh Thọ tươi đẹp nhất, khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái, hoa tươi nở rộ mê người. Nghe nói từ thời tam hoàng ngũ đế bắt đầu, phủ Linh Thọ chính là hoa viên của Kim Xuyên đạo, là chỗ nghỉ mát mùa hè tốt nhất cho nhân dân Kim Xuyên đạo thậm chí là nhân dân cả nước Đường Xuyên, những hồ nước ngọt tinh khiết nơi đây đã thu hút vô số người đến đây ngắm mình trong làn nước trong veo, nước hồ trong veo tinh khiết đã tẩy rửa linh hồn của không biết bao nhiêu người, để cuộc sống của họ được thăng hoa. Về sau theo đà phát triển kinh tế vượt bậc của Kim Xuyên đạo. Ngành du lịch cũng phát triển nhảy vọt, rất nhiều gia đình địa chủ phú hộ giàu có đến từ vùng nam bộ Kim Xuyên đạo đều lựa chọn khu vực có phong cảnh nước non tươi đẹp nhất nơi này, để xây dựng nên những ngôi biệt thự xa hoa, tiện nghi làm nơi nghỉ dưỡng, lúc rảnh rỗi lại đưa gia đình lại đây du ngoạn, lưu lại những dấu ấn đẹp nhất. Nhị hoàng tử điện hạ Đường Thước của đế quốc Đường Xuyên tiếp kiến sứ giả đặc biệt của quân Lam Vũ là Mã Khôn ở chỗ này. Là phó tư lệnh của hạm đội hải quân Nam Hải, đế quốc Đường Xuyên. Đường Thước chứng kiến toàn bộ quá trình đi tới diệt vong của hải quân đế quốc Đường Xuyên. Sau khi hải quân đế quốc Đường Xuyên bị diệt, hắn bèn suất lĩnh số lính hải quân còn sót lại định nổi dậy ở Đông Sơn, Kim Xuyên đạo, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, ngược lại còn lãng phí nhiều vật tư, tài nguyên lẫn thời gian. Sau này đế quốc muốn áp dụng kế sách vườn không nhà trống biến Kim Xuyên đạo trở thành thành phố chết, Đường Thước cũng dời đến phủ Linh Thọ nơi có phong cảnh tú lệ, phụ trách thực hiện cụ thể kế hoạch vườn không nhà trống. Đường Thước không công nhận Mã Khôn là nhân viên ngoại giao, bởi vì hắn chỉ là sứ giả ngoại giao được phái ra từ một phủ đô đốc. Bất luận là ở đại lục Y Vân, rất nhiều người đã xem phủ đề đốc Y Vân là một cơ cấu triều đình độc lập, nhưng trong mắt Đường Thước, phủ đô đốc Y Vân chỉ là cơ cấu hành chính địa phương lệ thuộc đế quốc Đường Xuyên. Về căn bản không có tư cách để ngồi cùng mâm, đứng cùng hàng với triều đình đế quốc, còn Dương Túc Phong chẳng qua cũng chỉ một con chó canh cổng cho triều đình đế quốc mà thôi, mặc dù con chó này thoạt nhìn rất uy mãnh, nhưng dù sao hắn mãi mãi chỉ là một con chó. Mã Khôn vừa mới tới đã bị Đường Thước làm khó dễ, căn bản là Đường Thước không có ý định gặp Mã Khôn. Thậm chí còn phái một lão già hơn sáu mươi tuổi đến bắt chuyện với Mã Khôn, sắp xếp cho Mã Khôn trọ ở khách sạn bình dân nhất ở phủ Linh Thọ, trên nền khắp lối đi lại ở khách sạn đều la liệt cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải rời bỏ quê quán của mình, tiếng khóc rấm rứt của đàn bà, con gái cùng tiếng con nít khóc thét giữa đêm khuya, làm cho người ta căn bản không cách nào ngủ được. Trên thực tế, cả phủ Linh Thọ đều chật ních người bị ép di cư, bọn họ dắt díu bầu đoàn thê tử, già trẻ gái trai lếch thếch nhau kéo tới nơi này. Còn lạ nước lạ cái, lại không có chỗ trú chân, không thể làm gì khác hơn là ngủ ở bên lề đường hoặc trên hè phố, nhìn hết sức thương tâm, thành phố xinh đẹp, yên tĩnh này thoạt nhìn đã hoàn toàn biến thành chỗ nương thân cho dân chạy nạn. Thường xuyên có người dân và cấm vệ quân trông coi phát sinh xung đột, sau đó cấm vệ quân quát nạt, dùng roi đánh, nên bạo loạn quy mô nhỏ thường xuyên phát sinh, chẳng khác nào đang ở trong ngày thế giới tận thế. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Mỗi lần bạo loạn phát sinh, luôn luôn có một vài gã đại hán mặc chế phục màu xanh biếc xuất hiện. Bọn họ tay cầm mộc côn hoặc roi da, hùng hùng hổ hổ kéo đến, sau đó nắm đầu mấy kẻ làm loạn đánh cho thừa sống thiếu chết, ngay cả con nít cũng không bỏ qua, mức độ hung hãn tàn bạo so với cấm vệ quân còn vượt xa. Lúc mới đến Mã Khôn còn tưởng chúng là xã hội đen ở phủ Linh Thọ, sau này mới biết được những gã đại hán ăn vận quần áo màu xanh biếc còn lộng hành hơn cấm vệ quân này, chính là những tên du côn mà nhị hoàng tử Đường Thước chuyên môn nuôi dưỡng, bọn chúng chính là nhóm vệ sĩ riêng của Đường Thước. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Nhưng Mã Khôn tựa hồ cũng chẳng thèm sốt ruột, Đường Thước không chịu tiếp kiến hắn, thì mỗi ngày hắn lại mon men ra nói chuyện phiếm với dân chạy nạn tại khách điếm này, cái miệng của hắn bô lô ba la một hồi có thể thu được rất nhiều tin tức hữu dụng. những cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải di cư này, đều hận thấu xương Đường Thước và cấm vệ quân, chỉ vì khiếp sợ uy thế bọn họ, mới không dám đứng lên phản kháng, trong tận đáy lòng họ đều hy vọng quân Lam Vũ có thể nhanh chóng đến giải cứu cho bọn họ thoát khỏi nơi này. “Mẹ cháu nói, quân Lam Vũ nhất định sẽ đến cứu chúng ta, Phong thống lĩnh sẽ tới cứu chúng ta...” Cô bé con nói chuyện với Mã Khôn mà nước mắt lưng tròng, mẹ của cô bé thì khóc như mưa như gió, dáng vẻ vô cùng đáng thương, ngay cả Mã Khôn vốn là kẻ lừa đảo tâm địa sắt đá như vậy cũng không nhịn được cảm giác xót xa, trong lòng muốn nói cho họ biết nhiều điều, nhưng lại cảm giác đây chưa phải lúc thích hợp để nói. Mã Khôn không vội, nhưng gã tùy tùng bên cạnh hắn là Tiểu Quách lại bận túi bụi. Tiểu Quách cùng ba người cộng sự, ngày ngày hóa trang thành dân chạy nạn, lang thang trên các ngả đường trong phủ Linh Thọ, trong suốt hai ngày, thời gian ở tại khách sạn của hắn không tới ba tiếng đồng hồ. Mã Khôn không quen thân Tiểu Quách mấy nên về chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng, bởi vì bọn Tiểu Quách đều từ đội hải quân lục chiến điều động đến tạm thời làm tùy tùng cho mình, bọn họ đều mang theo mang vũ khí, mỗi người bên hông đều giắt hai khẩu Bác Xác, những lúc không có người ngoài, đều có vẻ đằng đằng sát khí. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Vừa nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đám người Tiểu Quách, Mã Khôn đã lập tức hiểu được, chuyến đàm phán này của mình, Dương Túc Phong đã sớm biết là không có kết quả, hơn nữa cũng đã sớm chuẩn bị giải quyết bằng vũ lực. Tiểu Quách đi theo mình đến đây, chính là muốn dò xét vị trí chuẩn xác của Đường Thước, sau đó tự nhiên sẽ có người hành động nhanh như chớp, một phát tóm gọn Đường Thước. Tiểu Quách hai ngày này đều bôn ba ở bên ngoài, nhất định là liên quan đến điều tra tình báo. Vì vậy Mã Khôn càng tỏ ra không nóng vội. Nhưng khi Mã Khôn không nóng vội, thì Đường Thước ngược lại trở nên có vẻ sốt ruột.Quy mô tấn công của quân đội nước Mã Toa, đương nhiên làm cho quân Lam Vũ từ trên xuống dưới, không dám có chút trễ nải, bao gồm cả Dương Túc Phong, đều phi thường cẩn thận trong việc đề phòng quân đội Mã Toa tấn công, hắn tự mình đến các yếu điểm chiến lược kiểm tra công tác chuẩn bị chiến đấu. Phải không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cuộc tàn sát thảm khốc ở phủ Trấn Khang đã làm cho Dương Túc Phong biết được, tác dụng khiêu chiến của lá thư dằn mặt mà hắn gửi đi quả thực đã thành công, Vũ Văn Phân Phương thật sự đã bị mình kích thích, sẽ đại khai sát giới đối với Kim Xuyên đạo, điều này khiến cho hắn càng cần phải quan tâm đến sự an toàn của Kim Xuyên đạo. Cuộc thảm sát ở phủ Trấn Khang vốn hoàn toàn có thể tránh được. Quân Lam Vũ đã sớm từ bỏ việc bảo hộ cho phủ Trấn Khang, cho nên đã phái nhân viên chuyên môn đến khuyên bảo người dân phủ Trấn Khang không nên về nhà nữa, nhưng dưới sự xúi giục của một số kẻ có thành kiến không tốt muốn chống đối quân Lam Vũ, một số ít cư dân phủ Trấn Khang đã không nghe lời khuyên can của quân Lam Vũ, tự mình trở về. Kết quả đều bị quân Mã Toa giết sạch. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu “Như vậy cũng tốt, chúng ta đỡ phải nghĩ cách tìm cớ để phát động tấn công.” Viên tham mưu đang cùng Dương Túc Phong quan sát tình hình là Hà Vị Thần không hề tỏ ra một chút cảm thông với cái chết thảm khốc của hai vạn cư dân này, hậu quả này hoàn toàn là do bọn họ tự chuốc lấy vào thân. Dương Túc Phong không nói gì thêm. Chỉ lạnh lùng gật đầu. Từ sau khi thị sát phủ Vĩnh Thuận về, Dương Túc Phong nhận được tin quân đội Mã Toa xuất hiện ở gần nơi này, cho nên hắn thân chinh lại đây nhìn một chút, xem kế hoạch giăng bẫy tinh vi của quân Lam Vũ đã đề ra có thể phát huy tác dụng hay không. Đứng trên một mô đất cao, Dương Túc Phong dõi tầm mắt quan sát tuyến đường sắt Thiên Hữu kéo dài thẳng tắp, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, chú mục, bởi vì vắt đường sắt ngang trước mắt hắn đây thoạt nhìn chỉ là một tuyến đường sắt rất đỗi bình thường, nhưng thực ra là một nơi ngập tràn dấu ấn lịch sử bi tráng và vô cùng trắc trở. Ghi lại một quá trình lịch sử phát triển gần một trăm năm của tuyến đường sắt đế quốc Đường Xuyên. Đường sắt Thiên Hữu chính là tuyến đường sắt cổ xưa nhất đại lục Y Lan, bắt đầu xây dựng từ năm thiên nguyên 1640, phải trải qua một khoảng thời gian hai mươi năm. Kỹ thuật chế tạo động cơ chạy bằng hơi nước xuất hiện từ rất sớm ở đại lục Y Lan, nhưng mà lúc ấy rất nhiều người cũng không ý thức được kỹ thuật chế tạo động cơ hơi nước này sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn cho thế giới đến đâu, cho nên kỹ thuật này không hề được ứng dụng và phát triển rộng rãi với quy mô lớn, giai cấp địa chủ tồn tại phổ biến và chế độ nô lệ đã gây cản trở rất lớn đến việc phát triển các kỹ thuật lao động, bọn họ cần chính là con người chứ không phải là máy móc. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Có điều, vẫn có một vài người, bọn họ có tầm nhìn thấu đáo, có thể nhìn ra ích lợi mà kỹ thuật mới có thể mang đến cho thế giới này, Đường Thiên Hữu chính là một ví dụ trong số đó, cũng chính bởi vì điểm này mà hắn đã trở thành người tiên phong xây dựng tuyến đường sắt đầu tiên trong lịch sử đế quốc Đường Xuyên, đến giờ này vẫn là tuyến đường độc nhất. Đường Thiên Hữu có xuất thân bần hàn, nhưng lúc còn là trẻ vô cùng ham học, kiến thức uyên thâm, không ngừng học hỏi, sau này lớn lên nhiệt tình càng tăng, tinh hoa phát tiết, nhưng tài hoa của hắn, không phải ở phương diện ca từ thi phú, cũng không tại ở phương diện trị quốc an bang, mà là phương diện kỹ thuật đường sắt. việc hắn lần đầu tiên thành công sử dụng động cơ chạy bằng hơi nước đã đẩy vòng xoay tiến bộ bắt đầu lăn, hơn nữa lần đầu tiên trong lịch đưa ra ý nghĩa xây dựng đường sắt, gây chấn động mạnh đế quốc Đường Xuyên, bởi sự điên cuồng của hắn, mà ngay lúc đó hoàng đế Đường Xuyên không thể không tạm thời giam lỏng hắn tại hoàng cung, để tránh cho hắn thảm cảnh mới bước khỏi cửa cung đã bị ném cà chua, trứng thối ── rất nhiều người đều cho rằng, ý nghĩ hoang đường của Đường Thiên Hữu sẽ đi ngược lại quy luật tự nhiên khiến thần thánh nổi giận, giáng tai họa lên đế quốc Đường Xuyên. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Đường sắt thẳng tắp và tiếng ầm ầm của xe lửa lúc chạy làm cho nhiều cư dân của Kinh đô Ni Lạc Thần cảm thấy sợ hãi vô cùng, bọn họ chỉ chú ý tới khuyết điểm của đường sắt, còn nói nó mạo phạm tới mảnh đất địa linh nhân kiệt này. Trong quá trình xây dựng đường sắt không thể tránh được nhu cầu phải di dời phần mộ rất nhiều tổ tông của nhiều người đi nơi khác, việc này đã dẫn đến nhiều cơn sóng phẫn nộ, có rất nhiều người không hiểu chuyện thậm chí còn biểu tình trên đường phố, yêu cầu đem Đường Thiên Hữu chém đầu thị chúng, tội danh chính là phá hư phong thủy trong nhà người khác, làm cho dòng họ người ta đoạn tử tuyệt tôn, may là ngay lúc đó hoàng đế Đường Xuyên mặc dù cũng không tán thành việc xây dựng đường sắt nhưng vẫn miễn tội cho Đường Thiên Hữu, hơn nữa còn đưa hắn vào bảo vệ trong hoàng cung. Cho dù bị giam lỏng trong hoàng cung, Đường Thiên Hữu cũng không từ bỏ sự nghiệp xây dựng đường sắt , hắn kiên cường chống đối phái phản đối mình, cuối cùng rốt cuộc bằng sự thành khẩn cùng kiên nhẫn của mình đã làm lay động rất nhiều đại thần trong triều. Có hai phần ba số đại thần quyết định cho Đường Thiên Hữu thử một lần, nhưng Đường Thiên Hữu phải tự viết giấy sinh tử, phải gánh chịu tất cả trách nhiệm đối với những hậu quả có thể xảy ra do xây dựng đường sắt. Đường Thiên Hữu đồng ý. Đương nhiên, cuối cùng trải qua vô số gian nan hiểm trở, Đường Thiên Hữu vẫn xếp đặt và chủ trì thành công việc xây dựng tuyến đường sắt đầu tiên của đế quốc Đường Xuyên, đây cũng là tuyến đường sắt chính thức đầu tiên trên thế giới. Nhưng tuyến đường sắt mà hắn đã xây dựng có chút khác biệt với ước nguyện ban đầu của hắn. Hơn nữa về quy mô cũng bị rút ngắn lại rất nhiều, hắn vốn muốn xây dựng tuyến đường sắt từ Kinh đô Ni Lạc Thần đến cảng Kim Lăng, nối liền Kinh đô Ni Lạc Thần cùng với vùng bờ biển, nhưng mà triều đình cũng không cho phép xây dựng ở Long Xuyên đạo, cho rằng sẽ chấn động đến long mạch của Kinh đô Ni Lạc Thần, cuối cùng đường sắt hoàn toàn bị hạn chế trong khu vực Kim Xuyên đạo. Đường sắt Thiên Hữu trải qua hai mươi năm cuối cùng cũng xây xong, tuyến đường này có chiều dài không tới bốn trăm km, trở thành trụ cột cơ bản cho việc phát triển kinh tế của Kim Xuyên đạo, trở thành bàn đạp trợ giúp cho Kim Xuyên đạo nhảy vọt trong kinh tế. Song, đường sắt Thiên Hữu không chỉ mang đến danh tiếng cho Đường Thiên Hữu mà đồng thời cũng giáng tai họa tù tội lên đầu hắn. Trong quá trình xây dựng đường sắt không thể tránh khỏi xảy ra hàng loạt sự cố an toàn, làm cho nhân viên thương vong, hậu quả bị khuyếch đại một cách phiến diện, tiêu cực, hơn nữa, khi đường sắt chính thức đầu nhập vào vận chuyển kinh doanh. Vật tư số lượng lớn được lưu thông nhanh hơn, rất nhiều người nhờ buôn bán vật tư mà kiếm được rất nhiều tiền, hình thành nên tầng lớp tư sản đời thứ nhất ở đế quốc Đường Xuyên, uy hiếp tới lợi ích của giai cấp căn bản nhất ở đế quốc Đường Xuyên đó là giai cấp địa chủ, triều đình đế quốc Đường Xuyên đều đổ lỗi sự xuất hiện của gia cấp tư sản hoàn toàn là do Đường Thiên Hữu xây dựng đường sắt Thiên Hữu mà gây nên. Cuối cùng, bộ pháp vụ của đế quốc Đường Xuyên lấy lí do xây dựng đường sắt không đảm bảo an toàn cho nhân viên, bắt bớ Đường Thiên Hữu. Cũng không thèm thẩm vấn đã tống vào thiên lao, Đường Thiên Hữu từ nay về sau bị trường kì giam giữ, mãi cho đến lúc chết. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu “Nếu không phải triều đình ngu muội dốt nát, thì tuyến đường sắt của đế quốc Đường Xuyên ít nhất cũng dài hơn so với tuyến đường sắt của nước Mã Toa, bây giờ chúng ta đi xe lửa cũng có thể đến được Kinh đô Ni Lạc Thần.” Cùng đi thị sát công tác chuẩn bị chiến đấu với Dương Túc Phong, tổng đốc Kim Xuyên đạo Lưu Tuân Chương ngàn lần cảm khái nói. Nước Mã Toa xây dựng tuyến đường sắt, ít nhất nếu so với đế quốc Đường Xuyên chậm hơn ba mươi năm, nhưng nước Mã Toa rất nhanh ý thức được tác dụng to lớn của đường sắt, cho nên đối với việc xây dựng đường sắt vẫn dùng thái độ rất khoan dung, ngoại trừ chính phủ tự xuất vốn xây dựng ra, vẫn cho phép nhân dân bỏ tiền tham gia xây dựng đường sắt, càng về sau, hoàn toàn xây dựng nên tuyến đường sắt, cho phép nhân dân mở công ty xây dựng đường sắt, chính phủ chỉ phụ trách giám thị. Dưới sự cổ vũ của chính sách thỏa đáng khai sáng, từ lúc nước Mã Toa bắt tay vào xây dựng đường sắt, cho đến bây giờ, nước Mã Toa đã xây dựng hoàn thành hơn ba mươi tuyến đường sắt, có chiều dài gấp mấy chục lần tuyến đường sắt Thiên Hữu. Có lẽ quan điểm này chưa đủ toàn diện, cũng chưa đủ xác thực, đó là Dương Túc Phong cho rằng, sự phát triển nhảy vọt trong hơn hai mươi mấy năm trở lại đây của nước Mã Toa, không thể không tách rời với việc xây dựng đường sắt. Giao thông phát triển tốc độ cao, đương nhiên sẽ kéo theo kinh tế tăng trưởng tốc độ cao, đây là một trong những quy luật phát triển xã hội loài người đã được xã hội hiện đại chứng minh. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chỉ tiếc rằng, triều đình đế quốc Đường Xuyên đến bây giờ vẫn còn ngoan cố cự tuyệt phát triển đường sắt. Thậm chí có người còn hoang đường cho rằng, đế quốc Đường Xuyên sở dĩ có thể kháng cự trước sự tấn công dai dẳng hơn một năm của nước Mã Toa mà không diệt vong, hoàn toàn là nhờ không xây đường sắt. Nếu có tuyến đường sắt thì quân đội nước Mã Toa đã sớm men theo tuyến đường sắt tiến đến tiêu diệt Kinh đô Ni Lạc Thần rồi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu “Bọn Đổng Vĩ đang ở chỗ này.” Bách Viên Sùng nâng ống nhòm nói. Dương Túc Phong nâng ống nhòm lên theo hướng ngón tay hắn đang chỉ. Trên tuyến đường sắt Thiên Hữu cổ xưa, có một đoàn xe lửa đang lẳng lặng dừng lại một chỗ nơi đó. Bốn phía của đoàn xe lửa này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng người nào, chỉ có cỏ dại mọc tươi tốt. Đường sắt Thiên Hữu hiển nhiên còn chưa được hoàn toàn tu sửa lại, hai bên đường ray, còn có đại lượng thanh ray và ván gỗ rải rác, bọn chúng đã trải qua thời gian dài dầm mưa dãi nắng, đều đã bị ăn mòn, mục nát, đen bẩn. Đoàn xe lửa này có hai đầu xe và mười ba toa xe, bề ngoài cũng phi thường cũ kỹ, bề mặt xe lửa lồi lõm móp méo, mặt trên cũng bong tróc loang lổ, có một vài nơi còn bị nứt ra. Từ cách phân bố nhiều khung cửa sổ nhỏ san sát như vậy cho thấy đoàn xe lửa này hẳn là từng là tàu chở người. Trên thực tế, bởi vì triều đình đối với việc xây dựng đường sắt còn nhiều mâu thuẫn, còn có việc tuyên truyền không thỏa đáng, nên việc vận chuyển hành khách bằng xe lửa trên đường sắt Thiên Hữu rất sớm đã bị đình chỉ, bởi vì báo chí không kiêng nể tuyên truyền, xe lửa thiêu đốt than đá sinh ra khói đen, làm lãnh cảm và vô sinh, thậm chí còn bị ung thư phổi. Vào lúc ấy, ung thư phổi chính là bệnh kinh khủng nhất, là cái tên gắn liền với ý nghĩa tử vong, cho nên không còn người nào dám đi xe lửa. Đương nhiên, ngoại trừ các chiến sĩ hải quân lục chiến có nhu cầu tác chiến ra. Hơn nữa, Dương Túc Phong cũng sẽ không tin những lời xằng bậy như thế. “Phong thống lĩnh, kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đã tới rồi, chúng ta hãy tạm thời rời đi.” Bách Viên Sùng thấp giọng nói. Dương Túc Phong gật đầu, quay đầu ngựa, nghênh ngang rời đi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Lúc này. Kỵ binh giáp trụ của sư đoàn số 18 quân đội Mã Toa theo thói quen dàn trận thành hình cánh cung bao bọc lấy đoàn xe lửa, mặc dù rất nhiều người đều cảm giác một cái xe lửa xuất hiện ở chỗ này như vậy quả là có chút kỳ lạ và bất ngờ, có điều cũng không có người nào đặc biệt chú ý, dù sao, đối mặt với sự tấn công dũng mãnh của quân đội nước Mã Toa, thì chuyện quân Lam Vũ bỏ lại xe lửa trốn chạy cũng là điều rất bình thường. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Song, lúc phần lớn kỵ binh nước Mã Toa sắp tới gần xe lửa kiểm tra, thì có tiếng súng đột nhiên vang lên, đạn rời rạc từ bên trong xe lửa bắn ra. Trong phút chốc đã bắn ngã vài kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, số kỵ binh giáp trụ còn lại theo bản năng bắn tên về phía xe lửa, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì, ngược lại còn bị đạn liên tục không ngừng bắn rớt khỏi lưng ngựa. Quân Mã Toa rất nhanh xác nhận, bên trong đoàn tàu cổ quái này. Có lính hải quân lục chiến Lam Vũ đang ẩn núp. Nhưng cụ thể nhân số bao nhiêu, thì bọn họ không biết, căn cứ tình hình hiện trường suy đoán, hẳn là không nhiều lắm, bởi vì tiếng súng của quân Lam Vũ có vẻ rất thưa thớt. Song, kỹ thuật hết sức chuẩn, cơ hồ mỗi một tiếng súng vang lên đều có một kỵ binh giáp trụ Mã Toa từ trên lưng ngựa té xuống, khiến cho bọn họ không thể không lui về phía sau. Lùi thành một khoảng cách với xe lửa. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Tên lính tình báo rất nhanh đã tới báo cáo cho chỉ huy là Mạc Nại thiếu tướng nơi đó. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu “Phá hủy toa xe lửa này!” thiếu tướng Mạc Nại quyết đoán nói. Mạc Nại xem đoàn xe lửa này bằng nửa con mắt, chỉ là cảm thấy có thể lúc quân Lam Vũ lui lại không còn kịp phá hủy xe lửa, bọn họ chỉ có hai chân, chạy không thoát bốn chân của đội kỵ binh giáp trụ Mã Toa, cho nên tạm thời lựa chọn đoàn xe lửa phế phẩm bỏ đi này làm chốn ẩn thân, níu héo chút hơi tàn. Kỵ binh giáp trụ Mã Toa chỉ cần một đợt công kích là có thể giày xéo nát bấy đoàn xe lửa này. Theo mệnh lệnh vang lên một tiếng, một đại đội kỵ binh giáp trụ sư đoàn số 18 quân Mã Toa lập tức tiến lên bao vây xe lửa, bọn họ thuần thục triển khai thế tấn công hình quạt sở trường nhất của mình. Kim Xuyên đạo có bề mặt bằng phẳng tạo điều kiện thuận lợi cho bọn chúng nhanh chóng triển khai, khiến cho bọn họ có thể phóng ngựa tốc độ cao, dễ dàng tiến đến gần xe lửa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ vang vọng khắp nơi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Còn giữ khoảng cách một trăm năm mươi thước trở lên, có bộ phận kỵ binh giáp trụ Mã Toa bắt đầu bắn tên, những mũi tên có quán tính lớn, lao vun vút về phía xe lửa, có mũi tên đụng phải thân xe lửa, phát ra âm thanh chát chúa, sau đó rớt bịch xuống lả tả trên mặt đất, nhưng cũng có vài mũi tên găm vào thân xe, sau đó ghim lại vững vàng trên đó không chịu rớt xuống. bọn quân kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa nhất thời vui mừng khôn xiết, vỏ tàu lửa này quả thực rất mỏng manh ngay cả cung tên cũng có thể bắn thủng, thì bọn quân Lam Vũ bên trong khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn. Vì vậy, quân đội Mã Toa lập tức quất ngựa chạy nhanh hơn. Song, tiếng súng của hải quân lục chiến Lam Vũ lại vang lên. Tất cả cửa sổ trên thân xe lửa vốn hoàn toàn bị đóng chặt, nhưng khi kỵ binh giáp trụ Mã Toa tới gần, có mười mấy cửa sổ xe thình lình mở toang ra, kỵ binh giáp trụ Mã Toa có thể rất rõ ràng nhìn thấy các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ lấy báng súng đập bể cửa sổ xe ra, sau đó thò nòng súng đen ngòm nhắm ngay chính mình. Bên ngoài nắng chói chang, nhưng bên trong xe lửa lại rất âm u, không nhìn rõ bên trong có bao nhiêu người, nhưng thoạt nhìn tựa hồ cũng không nhiều lắm. Pằng pằng pằng! Tiếng súng liên tiếp vang lên không ngừng, nhưng có vẻ cũng không phải quá kịch liệt. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Những kỵ binh Mã Toa lại gần xe lửa đều lần lượt bị bắn rơi rụng từng người một, các chiến sĩ hải quân lục chiến mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mà kỹ thuật mỗi người đều rất điêu luyện, hơn nữa tố chất có sẵn cũng rất vượt trội, đối mặt với sự tấn công của đội quân kỵ binh giáp trụ đông hơn mình đến mấy lần, bọn họ vẫn không hốt hoảng chút nào, vững vàng bóp cò từng phát một, đạn gào thét bắn đi, làm cho kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa hứng lấy thảm khốc. Song, sù sao hỏa lực của hải quân lục chiến Lam Vũ cũng không dày đặc, không cách nào hoàn toàn át chế thế tấn công của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, quan trọng hơn chính là, bọn họ cũng không đủ hỏa pháo, không cách nào hình thành sát thương toàn diện. Có một bộ phận kỵ binh giáp trụ Mã Toa chọc thủng làn mưa đạn, tiến gần năm mươi thước, sau đó giương cung lắp tên, hung tợn bắn trả, mũi tên sắc bén xé gió lao đi, phát ra âm thanh chói tai, sau đó hung hăng găm lên bề mặt xe lửa, rất nhiều cán mũi tên còn đang không ngừng lay động. Chỉ tiếc là, cửa sổ xe lửa thật sự quá nhỏ, đây là đoàn tàu vận chuyển hành khách cổ xưa nhất, tất cả cửa sổ xe đều chỉ vừa rộng cho hai cái đầu người ló ra, hơn nữa lại có hình chữ nhật, kỵ binh áo giáo nước Mã Toa muốn bắn trúng cửa sổ hình chữ nhật nho nhỏ này, quả thực phi thường khó khăn. Vài đợt mưa tên trôi qua, bề mặt xe bị tên găm lỗ chỗ, còn có những mũi tên còn đang găm vào, lay động không ngừng, nhưng quân Lam Vũ bên trong vẫn bình yên vô sự. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Cuối cùng, có mấy chục kỵ binh giáp trụ Mã Toa thành công đến gần xe lửa còn không đầy hai mươi thước, thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của các chiến sĩ hải quân lục chiến quân Lam Vũ, song, khi bọn hắn còn muốn tiếp tục đi tới, hỏa lực của quân Lam Vũ trở nên càng thêm mãnh liệt, mưa bom bão đạn dày đặc đã đánh ngã tên kỵ binh giáp trụ Mã Toa cuối cùng, lúc hắn ngã xuống, thi thể của hắn cùng chiến mã theo quán tính, trượt dài về phía trước đâm sầm vào bề mặt xe lửa, lưu lại một vệt máu tươi lớn, sau đó chậm rãi chảy xuống dưới đất. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Mạc Nại thiếu tướng chứng kiến từ đầu đến cuối, thoáng cái còn chưa kịp phản ứng, còn không rõ chuyện gì xảy ra, mắt thấy kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa sắp vọt tới bên cạnh xe lửa, nhưng còn thiếu một chút nữa, thất bại trong gang tấc, thật sự rất đáng tiếc. “Trời ạ! chuyện gì đang xảy ra vậy?” trợ thủ của thiếu tướng Mạc Nại - tham mưu trưởng sư đoàn kỵ binh số 18 quân đội Mã Toa kinh ngạc thốt lên. Một đại đội có sáu trăm tay cung kỵ thiết giáp Mã Toa lại đánh không được một đoàn tàu nho nhỏ, thật sự làm cho người ta kinh ngạc quá đỗi. Hắn tới nhậm chức ở sư đoàn kỵ binh số 18 còn chưa đầy một tháng, căn bản không thể tin vào kết quả cuộc chiến như thế này. “Kẻ địch! Có kẻ địch đang ẩn núp bên trong xe lửa!” quan tham mưu phụ trách đến tiền tuyến tổng hợp tin tức vội vàng quýnh lên chạy về, thở hào hển nói. Vị quan tham mưu cũng giống như tham mưu trưởng, đều là mới điều đến nhậm chức. Sau khi đánh một trận ở phủ Bảo Ứng, sư đoàn kỵ binh số 18 đã đánh mất rất nhiều quân tinh nhuệ, có thể nói là nguyên khí tổn hại trầm trọng, không thể không điều quân từ các sư đoàn khác để bổ sung lực lượng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu “Nói nhảm!” Mạc Nại thiếu tướng lầm bầm nói, do ngại thân phận của mình, mới ráng kìm lại không văng tục chửi thề. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Điều này còn cần phải nói hay sao? Ẩn núp bên trong xe lửa chẳng lẽ không phải là quân Lam Vũ mà là thần tiên? Những quan quân cùng binh lính Mã Toa từ đội dự bị điều động tới, bọn họ chưa bao giờ nếm trải sự lợi hại của quân Lam Vũ, hơn nữa còn chưa bỏ được thói quen lười biếng ở phía sau, và lực chiến đấu cũng có thể đoán được. Muốn đem bọn họ biến thành một đội quân thiện chiến, khôi phục trình độ chiến đấu như trước đây của sư đoàn kỵ binh số 18, thật đúng là chuyện không phải dễ dàng. Thiếu tướng Mạc Nại đã đặt quyết tâm, trận chiến đấu hôm nay, thuần túy là huấn luyện binh lính mà thôi. “Chúng ta xác định, bên trong xe lửa chính là quân lính hải quân lục chiến Lam Vũ.” Tên lính trinh sát rốt cuộc truyền lại một thông tin có chút giá trị, mặc dù tin tình báo này không cần quan sát chỉ cần vận dụng trí não suy nghĩ một chút là có thể đủ suy đoán được. Thiếu tướng Mạc Nại rốt cuộc hiểu được, tại sao quân Lam Vũ muốn nhanh chóng tu sửa đường sắt, thậm chí đang trong hoàn cảnh thiếu thốn binh lực và nhân lực trầm trọng vẫn điên cuồng ra sức sửa chữa đường sắt, nguyên là, quân Lam Vũ không chỉ đơn giản chỉ cần tuyến đường sắt Thiên Hữu để vận chuyển vật tư, mà lại muốn biến nó trở thành tuyến phong tỏa chặn lại sự tiến công của quân đội Mã Toa, toa xe lửa có thể di động này, chính là điểm hỏa lực cơ động. Sau khi hiểu được điểm này, thiếu tướng Mạc Nại cẩn thận quan sát toa xe lửa này, quả nhiên hiểu được chỗ quái dị của nó, nó có hai đầu xe, vì thế có thể đi về bất cứ phương hướng nào, hơn nữa, đầu hướng nam của xe lửa còn có một ít khói đen bốc lên, chắc là vừa mới từ phương bắc nam tiến đến đây, sau đó dừng lại ở chỗ này chờ đợi sự tấn công của quân đội Mã Toa. Đồng thời, thiếu tướng Mạc Nại cũng đã nghĩ ra, khó trách suốt dọc đường từ phủ Lâm Thương đến nơi đây, mặc dù dọc đường đi không hề nhìn thấy bất kỳ ai, nhưng hắn luôn có một cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, nói vậy thì ra là có quân trinh sát của đội hải quân lục chiến Lam Vũ ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, bí mật báo cáo lại từng động tĩnh của mình, sau đó toa xe lửa này vừa vặn ngăn trở đường tiến của mình. “Quân Lam Vũ giảo hoạt! Dương Túc Phong xảo quyệt!” thiếu tướng Mạc Nại thấp giọng mắng.