Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 347
Thủ lĩnh nam nhân thu hồi dao găm về, khẽ nghiêng người về phía trước, cẩn thận đánh giá sắc mặt Dương lão bản rồi khẽ mỉm cười nói: “Ngươi biết vậy là tốt, nhưng tại sao ta lại nhìn thấy trong mắt của ngươi có một tia sợ hãi thế nhỉ? Có điều, Dương lão bản quả thực có hiểu biết rộng. Lần đầu nhìn thấy ta đã đoán ra phân phận của ta rồi, ai ya, làm cái nghề này như bọn ta, sợ nhất là bị bại lộ thân phận, xem ra, Dương lão bản cũng là một kỳ tài hiếm thấy a!” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, đầu óc sáng suốt, lạnh lùng nói: “Phong Chi Xã, ngươi không cần giả mù sa mưa, giở trò mèo khóc chuột, ta sẽ không mắc mưu các ngươi. Ta đã rơi vào tay các ngươi, thì chỉ còn một con đường chết, tuy nhiên, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, ta với ngươi đều là cùng một loại người, sớm muộn cũng có kết quả giống nhau. Lưu Đức Hoa có nói, ra đời trước hay sau, thì sớm muộn gì cũng đều phải chết thôi.”
Thủ lĩnh bọn nam nhân lạnh lùng cười cười không nói gì. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Hắn chính xác là người của cục an toàn quân Lam Vũ, người lãnh đạo Hắc ngục Minh Phong - Phong Chi Xã.
Hắc ngục minh phong là đội quân đặc biệt thần bí nhất trong quân Lam Vũ. Bọn họ không có trong biên chế, nhưng thực tế lại có tồn tại, bọn họ không có kinh phí dự trù nhưng chưa bao giờ thiếu tiền. Bọn họ không nói, chỉ có hành động. Bọn họ không có tên mà chỉ có biệt danh. Bọn họ không có chế phục mà chỉ có trang phục bình thường. Bọn họ được trang bị thiết bị cùng súng tinh nhuệ nhất, nhưng lại khinh thường việc sử dụng vũ khí. Bọn họ vĩnh viễn sống trong bóng tối Bọn họ sợ nhất là việc nhìn thấy ánh mặt trời. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Mục đích bọn họ tồn tại chỉ có một điều, đó chính là đối phó với bọn gián điệp có ý đồ bất lợi đối với quân Lam Vũ. Bọn họ có quyền lực lớn trong cục an toàn của quân Lam Vũ, có thể giết người mà họ nghi ngờ mà không cần xin chỉ thị. Nhưng bọn họ cũng là người gặp nguy hiểm nhất trong cục an toàn. Bên ngoài, bọn gián điệp cũng muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, từng người bọn họ, đều chỉ tồn tại trên bờ vực sống hay chết. Mỗi người bọn họ đều chỉ có sứ mạng, chỉ có nhiệm vụ, không có cá nhân, không có gia đình, không có xã hội. Bọn họ không có người nhà, không có thân thích, không có bằng hữu, chỉ có chiến hữu.
Đội Hắc ngục Minh Phong thành lập chưa đầy hai tháng cũng đã có hơn mười người hy sinh. Vĩnh viễn cũng không tìm thấy thi thể của bọn họ, không ai biết bọn họ hy sinh ở đâu, hung thủ giết chết bọn họ là ai, cũng giống như gần trăm tên gián điệp nước ngoài gần đây đã bị bọn họ thủ tiêu không dấu vết. Đối với cơ quan đặc vụ bộ ngoại giao mà nói, vĩnh viễn bọn họ cũng không biết một trăm người này đã chết ở đâu, ai là người đã giết chết bọn họ. Điều duy nhất mà bọn họ biết, chính là lại một đường dây tình báo rất khó hạ gục đã bị cắt đút rồi.
“Nhớ kỹ lấy, các ngươi không có tên, chỉ có biệt danh. Tất cả những việc mà các ngươi làm, cũng vĩnh viễn không bao giờ được ghi nhận ở thế giới này, chỉ có các ngươi tự biết mà thôi. Bước qua cánh cửa này rồi, thì xem như các ngươi từ nay cũng bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.” Trong buổi lễ thành lập đội hắc ngục Minh Phong, Dương Túc Phong áp dụng lời tuyên thệ đầy cảm động trong một bộ phim truyền hình mà hắn đã từng xem qua (tên bộ phim là Ám toán), làm cho tất thảy anh em chiến sĩ của Hắc ngục Minh Phong chưa đầy hai chục người đều sôi trào nhiệt huyết.
Phong Chi Xã có chút mỉm cười, thò tay nhẹ nhàng lôi ngón tay của Dương lão bản ra, rất mực dịu dàng vuốt ve các ngón tay của hắn, cứ như những ngón tay này không phải là của người khác, mà chính là của hắn vậy, muốn nâng niu giữ gìn, muốn nhẹ nhàng chăm sóc.
Sắc mặt Dương lão bản xám ngoét, trí óc hắn mách bảo hắn phải rút tay về, nhưng không cách nào làm được.
Động tác Phong Chi Xã thoạt nhìn thật phi thường nhẹ nhàng. Nhưng trên thực tế như là kềm sắt giữ vững ngón tay của hắn, muốn nhúc nhích một xíu cũng không được.
Ngón tay Dương lão bản được hắn chăm sóc khá tốt, mập mạp lại trắng trẻo, móng tay được dũa tỉ mỉ, lại còn sơn một lớp sơn móng. Thoạt nhìn, có thể thấy hắn rất chăm chút cho bản thân, sắc mặt Phong Chi Xã càng trở nên hiền hòa, càng thêm tươi cười vui vẻ.
Nhưng trong ánh mắt của Dương lão bản, vẻ mặt Phong Chi Xã không khác gì ma quỷ.
Phong Chi Xã thản nhiên nghịch nghịch con dao găm trong tay, hết mở rộng rồi lại thu nhỏ hết cỡ cái lỗ tròn trên con dao, lúc mở rộng hết cỡ có thể đút vừa ngón cái của Dương lão bản, thế là Phong Chi Xã thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười càng thêm hiền hòa.
Toàn thân Dương lão bản run lẩy bẩy, tuyệt vọng, rên rỉ nói: “Phong Chi Xã, ngươi giết ta đi, ta sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì đâu.”
Phong Chi Xã mỉm cười nói: “Ta biết.”
Dương lão bản khấp khởi hy vọng đáp: “Cám ơn ngươi.”
Song, Phong Chi Xã vẫn mỉm cười cầm dao găm tròng vào ngón tay Dương lão bản.
Ngón út.
Thân thể Dương lão bản nhất thời run lên lẩy bẩy, muốn liều mạng phản kháng, muốn giãy khỏi lưỡi dao, nhưng tay Phong Chi Xã cứ như dính liền ở trên tay hắn, cho dù Dương lão bản có xoay xở cỡ nào cũng không làm gì được.
Phong Chi Xã ôn tồn nói: “Mặc dù ta rất muốn chiếu cố ngươi, nhưng ngươi cũng biết, chúng ta làm việc theo kế hoạch, chưa người nào có thể phá hư kế hoạch của ta, nếu không Dương Túc Phong cũng đã lấy mạng ta rồi. Ai ya, ngón tay của ngươi to như thế, ta thật sự xử lý không xong rồi, Thập Nhất, ngươi lại đây xử lý đi.”
Thân thể Dương lão bản nhất thời run rẩy kịch liệt, bên trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Phong Chi Xã thở dài, mở con dao găm ra.
Mồ hôi lạnh trên người Dương lão bản toát ra như tắm, hắn thở dốc lên từng chập.
Từ phía sau Dương lão bản, tên nam nhân mặc tây phục màu đen từ từ đi lại, không thay đổi sắc mặt, cầm lấy con dao găm, một lần nữa tròng vô ngón út của Dương lão bản. tức thời Dương lão bản run rẩy cả người, mồ hôi trên trán chảy ra như suối, tuyệt vọng nói: “Phong Chi Xã, ngươi giết ta đi…” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phong Chi Xã vẫn thản nhiên mỉm cười, vỗ vỗ vai , Dương lão bản vẻ thông cảm an ủi: “Không sao đâu, cái ngón này không có tác dụng gì đâu, không liên quan đến việc kiếm tiền, vuốt ve nữ nhi cũng không cần nó, huynh đệ, đây là việc có ý nghĩa nhất mà ta có thể chiếu cố cho ngươi cũng đừng quá thương tâm!”
Tên Thập Nhất mặc Tây phục màu đen vừa sử lực, lập tức ngón tay út của Dương lão bản đã đứt lìa không một tiếng động.
Vết thương đau như cắt, nhất thời Dương lão bản lăn lộn quằn quại, máu nhiễu ra. Đau đớn, quá khiến cho hắn liều mạng rảy rảy bàn tay, vì vậy máu chảy ra càng dữ dội, đến nỗi máu của hắn văng cả lên người bọn nam nhân, nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích, dù cho máu có văng lên mặt cũng không thèm chùi đi, cảnh tượng như thế chúng đã quen quá rồi, thậm chí chúng còn lộ vẻ khinh miệt. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Một lúc sau, Dương lão bản mới cố sống cố chết bịt vết thương của mình lại, nhưng không ăn thua, máu tươi từ vết thương vẫn tuôn ra như suối lênh láng khắp khoang thuyền cũ nát, rồi từ từ len lỏi qua khe hở trên ván thuyền chảy tong tong xuống mặt biển, thậm chí còn thấy được mấy con cá dữ đánh hơi được mùi máu tươi quẫy đuôi kéo đến thành đàn.
Dương lão bản rên rỉ, cứ lặp đi lặp lại một câu van xin: "Phong Chi Xã, ta xin ngươi, bắn một phát giết chết ta đi.”
Phong Chi Xã nhặt nửa ngón tay đã bị chặt đứt lên, bỏ trong lòng bàn tay, giơ ra trước mặt Dương lão bản, rồi thở dài một hơi, làm bộ ân cần nói: “Huynh đệ, ta cũng là không còn cách nào khác. Nghe nói trong vòng một giờ nữa, nếu như tìm được đại phu thì may ra có thể ghép lại. Tuy ngón út này cũng không có tác dụng gì, nhưng thiếu nó thì thật sự bàn tay không được đẹp lắm….” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản chỉ biết cười vẻ thê lương, rên rỉ nói: “Phong Chi Xã, ta xin ngươi, ban cho ta một phát súng ân huệ đi, dù ta có bị đày xuống địa ngục, ta cũng sẽ phù hộ cho ngươi, ta sẽ phù hộ cho ngươi hồng phúc tề thiên, tiền xài không hết, mỹ nữ không thiếu.......” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phong Chi Xã tỏ vẻ thông cảm, vỗ vỗ vai hắn, thở dài, làm bộ khó nói: “Dương lão bản, không phải ta không thông cảm với ngươi, nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm! Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao. Chúng ta làm việc cũng có quy tắc đàng hoàng, không phải các ngươi vẫn bảo Dương Túc Phong giảo hoạt vô cùng sao, ta cũng có cảm giác như vậy đó, ngươi biết không, làm việc dưới trướng hắn, nếu muốn lươn lẹo qua mặt hắn thì chỉ có tìm chỗ chết mà thôi, nếu phạm vào quy tắc, thì cả miếng ăn lẫn cái mạng chó cũng không còn…? Ai ya, ta thật sự là không còn cách nào khác cả, hay là như vầy đi, ngươi tự chọn lấy một trong hai điều ta đề nghị nhé. Nếu ngươi không nói ta sẽ chặt đứt thêm một ngón út còn lại của ngươi? Ta chỉ có thể làm được như vậy mà thôi. Thập Nhất, nhẹ nhàng với người ta một chút. Không nên giây nhiều máu, bằng không lát nữa ngươi tự đi mà lau dọn lấy…” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản cố sống cố chết bịt chặt ngón tay út còn lại của mình, Thập Nhất dùng sức kéo tay hắn ra nhưng không được. Hắn không thể làm gì khác hơn là thả lỏng tay, Dương lão bản đang rướn hết sức bình sinh, bị thả lỏng một chút tức thì mất đà văng tuốt luốt ra xa, rốt cuộc bị một nam nhân tây phục màu đen khác, sắc mặt lạnh tanh, đá văng trở lại.
Phong Chi Xã không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Không biết hắn giữ ngón út lại làm gì, ai ya, thôi thì lựa đại một ngón khác cũng được. Chúng ta cũng chỉ làm theo trình tự bắt buộc mà thôi.”
Tên Thập Nhất lập tức cầm lấy ngón trỏ tay trái của Dương lão bản, tròng con dao găm vô, lưỡi dao sắt như nước ánh lên loang loáng như muốn xuyên thấu vào tâm can Dương lão bản.
Dương lão bản sắc mặt xám ngoét như tro tàn, vội thốt lên nói: “Phong, Phong Chi Xã! Ta nói, ta xin nói!”
Thập Nhất dừng ngay lại.
Phong Chi Xã không biểu lộ bất kỳ vẻ biểu cảm gì, chỉ hoài nghi nhìn Dương lão bản, thản nhiên nói: “Ngươi quyết định như vậy là rất đúng?”
Dương lão bản lại do dự, gắng hết sức bình sinh nắm chặt lấy tay của mình.
Phong Chi Xã hất hàm một cái, tên Thập Nhất bước tới, không nói lời nào liền vặn ngón út của Dương lão bản rắc một cái, vặn đứt lìa.
Một lần nữa Dương lão bản lại đau đớn kêu gào lăn lộn trên khoang thuyền. Hai ngón tay út đang yên đang lành tự nhiên bị cắt đứt, nên máu tươi vọt ra như suối, không sao cầm được. Sắc mặt Dương lão bản càng trở nên trắng bệch, song, đã có kinh nghiệm lần trước nên hắn không dám vung tay nữa, chỉ ra sức bịt lại vết thương, nhưng cơn đau nhói đến phế phổi khiến mặt hắn co rúm lại, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Một lần nữa Phong Chi Xã lại tỏ vẻ thương hại thở dài, thản nhiên nói:“Nghe nói năm đó ngươi chính là nam tử hán kiên cường nhất nước Mã Toa, xem ra suốt một năm nay ngươi sống an nhàn quen thói mất rồi, giờ mới bị chặt đứt hai ngón tay thôi, đã rống lên như heo bị chọc tiết như thế, thật là làm mất mặt người cùng hội cùng thuyền như chúng ta quá đi, sao lúc ngươi tra tấn công nhân bên phe ta, ngươi lại chẳng có cảm giác gì cả thế?
Dương lão bản làm gì còn hơi sức mà trả lời nữa chứ?
Hai bàn tay hắn, mỗi bên đều bị chặt đứt mất một ngón, mà cũng không có người nào băng bó cho hắn, cho dù hắn bịt như thế nào, máu tươi cũng không ngừng chảy xuống, trước mặt hắn, hai dòng máu không ngừng rỏ xuống lênh láng trên khoang thuyền, nếu như không nhanh chóng cầm máu, nói không chừng, nội trong mười phút, hắn sẽ hôn mê vì mất máu quá nhiều, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.
Vừa rồi, động tác của hắn trở nên loạng choạng, run rẩy, máu tung tóe đầy khoang thuyền khắp nơi đều là máu của hắn. Dương lão bản tựa hồ trước mắt đều là máu của chính mình, khắp nơi bao phủ một màn đỏ sẫm, cảnh tượng trước mắt hắn càng lúc càng trở nên nhòe nhoẹt, không rõ nét. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phong Chi Xã cau mày nói: “Thập Cửu, đi mau! Lấy hai miếng vải đến, cho hắn băng bó lại!”
Tên Thập Cửu xoay người bước đi, rất nhanh đã cầm hai miếng vải quay trở lại.
Dương lão bản giật lấy miếng vải, vội vàng tự mình băng bó lại, kết quả vừa mới quấn một vòng, đã ngay lập tức rống lên như heo bị chọc tiết, tiếng thét ghê rợn của hắn vang lên như muốn xé nát cả chiếc thuyền đánh cá cũ nát này. Hắn bất chấp tất cả, điên cuồng lăn lộn trên khoang thuyền, lấy hết sức bình sinh rảy rảy tay, muốn giật tung mảnh vải đang quấn ở tay ra, kết cục vải không gỡ ra được mà máu từ vết thương lại văng tung tóe lên hết cả, khắp con thuyền đâu đâu cũng toàn máu là máu, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Phong Chi Xã cau mày nói:“Thập Cửu, ngươi lấy vải ở đâu thế?”
Gã nam nhân biệt hiệu Thập Cửu mặc tây phục màu đen trả lời: “Ông lão chèo thuyền nói chỉ có hai miếng vải đều dùng để bọc muối nên tạm thời lột ra xài đỡ.”
Dương lão bản cơ hồ muốn ngất xỉu.
Phong Chi Xã đành thở dài một hơi, làm bộ bất đắc dĩ nói: “Dương lão bản, thật sự xin lỗi ngươi, cái ông lão chèo thuyền này thật chẳng ra làm sao, tự dưng lại lấy vải đi bọc muối, để lần sau ta đưa cho hắn hai đồng mua hai cái bình thủy tinh đựng muối cho nó đàng hoàng......” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản đã không còn một chút sức lực. Chỉ còn lại thoi thóp một chút hơi tàn, rên rỉ nói:“Phong Chi Xã, ngươi giết ta đi.”
Phong Chi Xã làm bộ bất đắc dĩ nói: “Dương lão bản, ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, ta cũng phải làm việc dựa theo quy củ đàng hoàng. Mười ngón tay toàn bộ đều phải cắt đứt, sau đó đến ngón chân. Tiếp theo cánh tay, bắp đùi, hai con mắt, hai cái lỗ tai, đầu lưỡi...... Chúng ta đều có tổ chức, đều có kỉ luật. Ta chỉ muốn làm việc theo theo quy củ mà thôi, cho nên mong ngươi thông cảm......”
Dương lão bản rốt cuộc không chịu nổi, hoàn toàn tê liệt, rên rỉ nói:“Phong Chi Xã, các ngươi độc ác lắm, ta hối hận rồi, ta không nên bán mạng cho nước Mã Toa, ta nên bán mạng cho các ngươi mới đúng, chỉ cần cho ta hai thau nước thì cái gì ta cũng nói, cái gì ta cũng khai, như vậy đã vừa ý các ngươi chưa?” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phong Chi Xã bán tín bán nghi nói:“Ngươi thật sự quyết tâm rồi hả? Nghe nói khớp xương của ngươi cứng lắm mà, đừng nói là chặt đứt hai ngón tay, cho dù có rút hết khớp xương của ngươi ra tra mỡ. ngươi cũng không một chút nhíu mày cơ mà......”
Dương lão bản khổ sở, giọng nói đứt quãng, rên rỉ nói:“Ngươi, ngươi, ngươi nói chính là......người nước Mã Toa...... Ta, ta, ta chỉ là người Cách Lai Mỹ..... Ta theo chân bọn họ chứ không phải chung một con đường......”
Phong Chi Xã làm vẻ bừng tỉnh hiểu ra gật gù nói:“Ái chà, ta quên béng đi mất, ta cứ tưởng ngươi lấy quốc tịch nước Mã Toa rồi chứ......”
Dương lão bản kêu thảm nói:“ Quốc tịch nước Mã Toa...... Cho ta nước......”
Phong Chi Xã vẫy tay, hai thau nước đã được bưng ra để trước mặt Dương lão bản.
Trước tiên Dương lão bản run run rửa vết thương sạch sẽ, sau đó bôi thuốc vừa được Phong Chi Xã đưa cho mới thấy đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn đau đớn, nhăn nhó. Vết thương đau như cắt, hai ngón tay không còn nữa. Chẳng lẽ hắn có thể không đau khổ được sao?
Phong Chi Xã rất thông cảm, đem hai ngón tay trả lại cho Dương lão bản, mỉm cười nói:“Kì thật, ngươi nên hợp tác với chúng ta từ trước mới phải, chẳng phải là tốt hơn sao?” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Bộ mặt Dương lão bản lộ ra vẻ sầu thảm, lạnh lùng nói:“Phong Chi Xã, rồi ngươi cũng sẽ có ngày này, ngươi cứ chờ xem, đến lúc đó, ta sẽ đợi ngươi trước cầu Nại Hà. Xem ngươi còn có thể tiếp tục kiêu ngạo được bao lâu?”
Phong Chi Xã mỉm cười nói:“Không sao cả, kì thật hiện tại ta cũng xem như đang sống trong địa ngục rồi ấy chứ, cũng hoàn toàn không nhìn thấy ánh mặt trời mà......”
Dương lão bản rên rỉ đứt quãng tự mình bắt đầu khai ra đầu đuôi câu chuyện.
Dương lão bản tên thật là Dương Tú, sanh ra và lớn lên là người Cách Lai Mỹ. Căn cứ vào lời kể của Dương Tú, một năm trước hắn lần lần được bọn gián điệp nước Mã Toa bồi dưỡng trở thành người liên lạc, bởi vì quán ăn của hắn có rất nhiều công nhân của xưởng đóng tàu ăn cơm, hắn rất dễ dàng có thể từ mua chuộc được người cung cấp tin tình báo từ những công nhân này. Từ khi làm người liên lạc cho cơ quan tình báo nước Mã Toa, mỗi tháng hắn lĩnh được năm mươi kim tệ từ nước Mã Toa, đây là một món lợi nhuận rất béo bở, cho nên hắn mới khăng khăng một mực cố sống cố chết trở thành gián điệp nước Mã Toa như vậy.
Nhiệm vụ Dương Tú chủ yếu phụ trách chính là bí mật lưu ý đến việc nghiên cứu tình hình nghiên cứu loại chiến hạm cương thiết khu trục của hải quân Lam Vũ. Trên đó cũng không nói rõ ràng là phải lưu ý đến mặt nào, đại khái chỉ nói hễ có liên quan đến tình hình loại chiến hạm cương thiết khu trục của hải quân Lam Vũ, là bọn họ đều muốn biết. Vì vậy, lúc mới bắt đầu Dương Tú từ miệng của một số công nhân thu thập được một ít tin tức vớ vẩn, đem chúng báo cáo cho tình báo nước Mã Toa, quả nhiên là được xem trọng, thưởng cho hắn rất hậu hĩnh, cho nên hắn phấn chấn, nhiệt tình làm việc.
Sau đó, Dương Tú mới biết, hải quân nước Mã Toa hết sức coi trọng tình hình loại chiến hạm cương thiết khu trục của hải quân Lam Vũ, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào. Sau khi chấm dứt hải chiến ở đảo Sùng Minh, hải quân nước Mã Toa đã bị tổn thất rất lớn, hiện tại một lần nữa đang tranh thủ thời gian củng cố lực lượng, chuẩn bị phất cờ trở lại. Song, chiến hạm cương thiết khu trục của hải quân Lam Vũ đã bày binh bố trận cho bọn họ một nhát chí mạng. Hải quân nước Mã Toa có thể mường tượng được cho dù thực lực hải quân của chúng có thể khôi phục lại sức mạnh như trước đây, thì cũng không phải là đối thủ của chiến hạm cương thiết khu trục của quân Lam Vũ. Vì vậy, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên nước Mã Toa hạ lệnh, hải quân nước Mã Toa cũng phải chế tạo chiến hạm cương thiết, nhưng vì không có kỹ thuật, bọn họ căn bản làm không được, vì vậy nước Mã Toa nghĩ ra cách là cho gián điệp theo dõi nơi này. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Đồng thời, Hải quân nước Mã Toa vẫn hy vọng có thể biết rõ được tính năng cùng nguyên lý hoạt động của hỏa pháo quân Lam Vũ. Trải qua những trận chiến gian nan, khổ cực hải quân nước Mã Toa rốt cuộc cũng rút ra được kinh nghiệm sở dĩ lúc trước chiến đấu với hải quân Lam Vũ toàn thất bại, không phải bởi vì chiến hạm hải quân nước Mã Toa số lượng không nhiều, cũng không phải binh lính hải quân không anh dũng, mà phát hiện vấn đề là bởi vì hạm pháo của mình. Nếu so hạm pháo của hải quân Lam Vũ với hải quân nước Mã Toa thì tiên tiến hơn nhiều, tầm bắn rất xa, uy lực mạnh kinh khủng. Mới có thể làm cho hải quân nước Mã Toa bị thương nặng nề như vậy. Nếu như hải quân nước Mã Toa cũng có thể trang bị hạm pháo giống như vậy, thì hải quân Lam Vũ nhất định toi đời.
Phong Chi Xã thản nhiên hỏi: “Ngươi đã thu biết bao nhiêu tin tình báo rồi?”
Dương Tú bất đắc dĩ nói: “Rất nhiều, nhưng giá trị không lớn.”
Dương Tú đích xác nghe ngóng được rất nhiều tin tức quan trọng từ miệng bọn công nhân, nhưng đó chỉ là những chuyện trước kia, thời thế thay đổi, giá trị cũng giảm bớt phần nào. Nửa năm qua, rõ ràng quân Lam Vũ đã tăng cường giáo dục ý thức giữ bí mật cho công nhân. Nhất là giáo dục ý thức giữ bí mật cho kỹ sư công trình và công nhân của trung tâm kỹ thuật, thậm chí sắp xếp cho bọn họ sinh hoạt, ăn ở bên trong xưởng tàu, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khiến cho Dương Tú mất nhiều nguồn cung cấp tình báo.
Đồng thời, bản thân Dương Tú không thể không thừa nhận, dây chuyền sản xuất của quân Lam Vũ làm cho hắn khó mà hiểu được toàn bộ tổng quan chi tiết. Để nâng cao hiệu quả sản xuất, xưởng đóng tàu của quân Lam Vũ phân công sản xuất theo dây chuyền sản xuất, trừ khung tàu cần phải chế tạo hoàn chỉnh, tất cả các bộ phận còn lại có thể sản xuất riêng lẻ, sau đó lắp ráp lại cho hoàn chỉnh. Phương pháp làm việc này, vừa nâng cao hiệu quả sản xuất, vừa tăng cường tính bảo mật, ngoại trừ mấy kiến trúc sư nòng cốt ra, thì không có ai biết được toàn bộ quá trình sản xuất. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Cho tới bây giờ, tổng cộng Dương Tú đã mua chuộc được ba công nhân của xưởng đóng tàu, lấy tin tức tư liệu từ bọn họ, nhưng tin tức tình báo của ba công nhân này thì không khớp với nhau, hơn nữa lúc ráp lại, tồn tại rất nhiều khoảng trống không thể bổ khuyết, căn bản vì thế không trở thành một tin tức hoàn chỉnh. Hắn còn muốn mua chuộc nhiều công nhân để cung cấp tin tức cho mình. Nhưng hiển nhiên, quân Lam Vũ cũng hiểu được khả năng rò rỉ bí mật là rất cao, cho nên tăng cường giữ bí mật xưởng đóng tàu, ngoại trừ gia tăng nhân viên vũ trang trực ban, còn có các sĩ quan cục an toàn đi lại, đồng thời nghe nói còn có một số đặc công chìm không để lộ thân phận thường xuyên tới lui, khiến cho Dương Tú không dám có động tĩnh gì. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản chán chường nói: “Các ngươi là từ tên Đằng Mạc Qua bắt được ta phải không?”
Phong Chi Xã gật đầu.
Dương Tú đã đoán đúng, cục an toàn của quân Lam Vũ đích thực đã cài phản đặc công vào vị trí bên trong bộ phận đầu não kỹ thuật, chuyên môn giăng bẫy đợi bọn gián điệp ngoại quốc, Dương lão bản sở dĩ bại lộ, chính là do hắn thò vòi tới đặc công của quân Lam Vũ. Trong hai tháng vừa qua, đặc công quân Lam Vũ thông qua phương thức chủ động dụ dỗ này, đã vạch trần chân tướng của hơn sáu mươi tên gián điệp ngoại quốc.
Dương Túc Phong lo lắng quả nhiên không sai. Hiện tại ba yếu tố kỹ thuật mà nước Mã Toa đang cần nhất chính là, thứ nhất là kỹ thuật chế tạo đạn, thứ hai là tình hình chi tiết của chiến hạm hải quân cương thiết khu trục, còn một cái nữa là kỹ thuật của hạm pháo chiến hạm Long Nha. Chỉ cần quân Lam Vũ bảo vệ được ba bí mật kỹ thuật này, thì bọn chúng có muốn đuổi kịp thì cũng phải tốn khối thời gian, cho nên ngành an toàn cũng chú trọng vào việc bảo vệ cho ba lĩnh vực này.
Tính năng của loại súng chấn thiên do nước Mã Toa chế tạo đã hoàn thiện về mặt cơ bản, thông qua đủ loại cách thức, có ít nhất mười khẩu súng Mitch của quân Lam Vũ đã rơi vào tay nước Mã Toa, nhân viên kỹ thuật quân sự của nước Mã Toa cũng có đủ thời gian và kỹ thuật để tháo rời nghiên cứu, thậm chí bắt chước chế tạo, nhưng đạn là một nhược điểm trí mạng. Súng ống có thể bắt chước chế tạo, nhưng đạn tuyệt đối không thể bắt chước được.
Đội cảm tử đột kích của sư đoàn số một thuộc hải quân lục chiến đã mạo hiểm lấy được nguyên bản súng chấn thiên ở hải vực Sở La Môn đưa đến chỗ Dương Túc Phong, Dương Túc Phong cùng nhân viên nghiên cứu kỹ thuật súng ống trải qua phân tích nghiên cứu, nhiều lần thí nghiệm, nhận ra phần súng ống là chuyện nhỏ, chỉ cần chất lượng sắt thép cải thiện hơn nữa là được, chỉ cần giải quyết vấn đề đạn dược, là có thể đem ra sử dụng với quy mô lớn.
Lúc trước chế tạo súng lục, Dương Túc Phong đã biết rất rõ chế tạo súng lục thì không khó, nhưng khó khăn nhất chính là đạn, súng lục do y chế tạo cũng không nhiều, cũng không phải là loại tiêu thụ tốt nhất, nhưng lại bị bộ công an hết sức chú ý, nguyên nhân chính yếu chính là bởi vì y có thể chế tạo loại đạn có sức sát thương hữu hiệu nhất, đây mới là nguy hại lớn nhất đối xã hội, đi ngược lại sáu điều về nhân mạng, như vậy bọn người xấu đánh giết lẫn nhau, công an lại càng nhàn hạ thoải mái rồi.
Rất hiển nhiên, nước Mã Toa hiện tại thèm khát nhất chính là kỹ thuật chế tạo đạn.
Song, kỹ thuật chế tạo đạn so với chế tạo súng ống phức tạp hơn nhiều, nước Mã Toa muốn đuổi kịp trình độ tiên tiến, nhất định phải ăn cắp kỹ thuật từ quân Lam Vũ. Từ sau khi nước Mã Toa chế tạo thành công súng chấn thiên, gián điệp nước Mã Toa hoạt động càng mạnh hơn, khiến cho Dương Túc Phong cảnh giác cao độ.
Ngành phản gián điệp được thành lập, chính là chuyên trị bọn gián điệp nước Mã Toa, đội hắc ngục Minh Phong thành lập, lại càng trở thành công cụ hỗ trợ đắc lực cho việc đối phó gián điệp ngoại quốc. Dương Túc Phong nghiêm lệnh bọn họ phải hợp tác với cục bảo mật, nhất định phải bảo vệ cho bí mật chế tạo đạn và pháo đạn.
Song, từ trên người Dương lão bản, Phong Chi Xã không mò ra được bất kỳ tin tình báo gì có liên quan đến tình hình kỹ thuật chế tạo đạn của nước Mã Toa. Đây cũng là chuyện bình thường, Dương lão bản khó có khả năng biết được nhiều lắm, nếu không hắn cũng khó mà làm gián điệp được. Nước Mã Toa khẳng định là còn có nhiều đường dây tình báo, đang chờ đội quân hắc ngục Minh Phongcủa quân Lam Vũ chặt đứt.
Dương lão bản rên rỉ nói:“Ta biết nhiều như vậy, ngươi hãy giải thoát cho ta đi.” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phong Chi Xã cau mày nói:“Thật sự là không có ư?”
Dương lão bản hấp hối nói:“Thật sự là không có. Các ngươi còn muốn biết cái gì nữa?”
Phong Chi Xã lạnh lùng nói:“Đương nhiên, chúng ta còn muốn biết, tin tình báo của ngươi gửi đi đến đâu?” Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dương lão bản nói gọn lỏn:“Vũ Văn Đông Kinh đích thân tới lấy.”
Phong Chi Xã lẩm bẩm một mình:“Vũ Văn Đông Kinh?”
Trong lòng Phong Chi Xã hơi kinh hoàng, sợ hãi, thì ra là Vũ Văn Đông Kinh, tài năng võ thuật lợi hại nhất nước Mã Toa. Nghe nói hắn từng làm mưa làm gió ở Á Sâm Hồi Lang của đế quốc Đường Xuyên, đích thực đã làm không ít chuyện động trời, nhưng về sau lại biệt tăm biệt tích, còn tưởng rằng hắn bế quan tu luyện võ công, không ngờ là hắn lại âm thầm lặng lẽ tiếp tục công việc tình báo.
Dương lão bản rên rỉ nói: “Phương thức liên lạc giữa bọn ta là...... Ta để lại tin tình báo ở trong bồn hoa thứ ba trước cửa Hạnh Vận Lâu, hắn sẽ đến lấy bất kỳ lúc nào ta không chắc......”
Phong Chi Xã thản nhiên nói:“ Lần sau Vũ Văn Đông Kinh khi nào tới lấy tin tình báo?”
Dương lão bản thở hổn hển nói:“Ta không biết...... ta chỉ biết tin tình báo là do Vũ Văn Đông Kinh tới lấy, nhưng ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn, cũng không biết khi nào hắn tới lấy...... những gì ta nói đều là sự thật..... Ngươi giải thoát cho ta đi, những gì ta biết ta đều đã nói hết toàn bộ cho ngươi rồi.....”
Phong Chi Xã thản nhiên gật đầu.
Dương lão bản nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Mấy phút sau, có một cái bao tải bị buộc chặt một đầu quăng tõm xuống biển, đầu kia cột vào một tảng đá lớn, trong phút chốc đã chìm nghỉm xuống đáy biển sâu, con thuyền đánh cá rách nát cũng dong buồm đi mất hút.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương