Trận chiến kịch liệt tiếp tục phát triển hướng về phía trong hoàng cung. Do Tô Lai Mạn Tứ Thế đã sơ tán người hầu, thái giám và cung nữ trước đó. Cho nên quân Lam Vũ trong chiến đấu, trừ quan binh quân cấm vệ dựa vào địa hình để kháng cự ra, thì không còn nhìn thấy bất kỳ bóng người nào khác. Nhưng binh sĩ quân cấm vệ đó ẩn nấp trong những góc kín ở hoàng cung, lặng lẽ không một tiếng động, nhắm chuẩn cơ hội bắn tỉa. Thứ bọn chúng dùng đều là súng rãnh xoắn chất lượng cao do vương quốc Cáp Lạp Lôi sản xuất, tầm bắn xa, dưới tình huống liều mạng chống cự, thỉnh thoảng vẫn có chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bất hạnh trúng đạn ngã xuống, có người hi sinh tại chỗ. Thế nhưng đối diện với hỏa lực chiếm ưu thế tuyệt đối của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, những tên quan binh quân cấm vệ Lỗ Ni đánh lén này, sau lần đầu tiên nổ súng liền không còn cơ hội thứ hai nổ súng nữa. Súng rãnh xoắn cần thời gian nạp đạn là bốn giây, điều này đủ cho các chiến sĩ của quân Lam Vũ phản ứng lại, bọn chúng hoặc là bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ cho một phát trí mạng, hoặc là bị súng tiểu liên bắn thủng như cái sàng, hoặc trực tiếp bị lựu đạn nổ cho tan xương nát thịt, thậm chí một số công trình bị đổ sập, chôn sống quan binh quân cấm vệ Lỗ Ni trong đó. “Lữ Tứ Lang, ngươi nhẹ nhàng chút có được không hả?” Giọng của Trần Kiếm Phi từ xa quát. Y theo phía sau bộ đội hải quân lục chiến đội tiên lên, đã liên tục nhìn thấy thành viên của hải quân lục chiến đội tên là Lữ Tứ Lang kia dùng thuốc nổ phá hủy liền ba căn phòng, đem cả người cùng đồ đạc bên trong chôn vùi hết. Mặc dù không đường rực rỡ tráng lệ, tinh xảo điển nhã như hoàng cung Tô Khắc La, nhưng nó cũng là công trình vàng son lồng lẫy, những căn phòng này đều hết sức có thẩm mĩ, hiện giờ chiến thắng đã trong tầm mắt, lại bị y phá hỏng không chút thương tiếc, đương nhiên là làm cho người ta tiếc nuối. Điều này còn hoàn toàn không cần thiết mà. Mặc dù ở bộ đội khác nhau, nhưng trên cả tuyến đường hành quân, Trần Kiếm Phi cũng biết tên của tay súng bắn tỉa Lữ Tứ Lang này, hắn là một tên sát thủ có khuynh hướng bạo lực và hủy diệt, chẳng những kỹ thuật bắn tỉa quá tuyệt, mà giết người không chớp mắt, càng giỏi phá hoại, thích tạo ra cảnh tưởng máu me be bét, tựa hồ hắn cảm thấy tỉ lệ sát thương mỗi viên đạn một kẻ địch còn chưa đủ đã, phải tạo ra cảnh chết tập thể mới cảm thấy thống khoái. Lữ Tứ Lang căn bản không để ý tới tiếng gọi của Trần Kiếm Phi, cầm súng bắn tỉa vòng qua ngã rẽ, lập tức biến mất hút. “Người của lục quân đặc chiến đội đều điên cả rồi.” Giọng của Da Luật Cao Phi trầm thấp ở đằng sau. “Tôi cũng thấy thế.” Trần Kiếm Phi hết sức đồng cảm nói. Dương Túc Phong mặc dù không nói rõ, cũng không hạ mệnh lệnh trong văn bản, nhưng sự kỳ vọng và quan tâm của y với bộ đội tác chiến đặc chủng là không thể nhiều hơn được nữa, một số kẻ cho dù là tâm lý có vấn đề, nhưng chỉ cần có tài hoa ở phương diện nào đó thì Dương Túc Phong đều không chút do dự nạp bọn họ vào, đem bọn họ chuấn luyện thành chiến sĩ xuất sắc nhất. Thỉnh thoảng hai người bọn họ đều nghe được tin tức bên lề như ở bộ đội nào đó lại xuất hiện một tên mê giết người. Da Luật Cao Phi và Trần Kiếm Phi suất lĩnh bộ đội chia nhau tiến lên, rất mau lại hội họp ở hướng phòng nghị sự. Đình viện ở bên trong hoàng cung mau chóng bị dọn dẹp sạch sẽ, quân cấm vệ Lỗ Ni ở gần đó hoặc là bị giết chết hoặc là bị bắt sống, nhưng không phát hiện ra tung tích Tô Lai Mạn Tứ Thế và vương hậu Ái Cát Lệ Ti, cũng không phát hiện ra bóng dáng của thượng tướng Vưu Nhĩ Tư Mạn quan chỉ huy tối cao của quân cấm vệ, không biết là còn sống hay đã chết, nhưng trong tù binh của vương quân Lỗ Ni Lợi Á thì có mấy đại thần, bao giồm công tướng Phân Lãng, công tước Ai Đức Lôi và công tước Mễ Lạc đều ngồi đợi bị bắt trong phòng nghị sự. Khi quân Lam Vũ xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ đều có một loại cảm giác giải thoát. Da Luật Cao Phi và Trần Kiếm Phi phát hiện ra bóng dáng của công tước Mễ Lạc thì tựa hồ cũng khẽ thở phào, vừa rồi khi tiến công hoàng cung, hai người họ đã an bài binh sĩ hải quân lục chiến đội tới phủ công tước Mễ Lạc bắt người, kết quả là không bắt được, bên kia có tin tức phản hồi nói công tước Mễ Lạc ở trong hoàng cung, quả nhiên là như thế. Da Luật Cao Phi phất tay, sai các binh sĩ hải quân lục chiến đội đem công tước Phân Lãng và Ai Đức Lôi đều tạm thời áp giải đi, trong phòng chỉ lưu lại hai người Trần Kiếm Phi và công tước Mễ Lạc. Công tước Mễ Lạc không hiểu nguyên cớ nhìn hai quan quân quân Lam Vũ, vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, vẻ lo lắng trên mặt tựa hồ càng thêm đậm, bất quá lần này ông ta không lo lắng vì quốc khố mà là vì cái mạng nhỏ của mình. Quân Lam Vũ chỉ giữ mỗi mình ở lại, ai mà biết bọn chúng muốn làm cái gì chứ? Trần Kiếm Phi lặng lẽ kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Da Luật Cao Phi nhìn khuôn mặt lo lắng hoảng sợ của Mễ Lạc, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, rồi cũng ra hiệu bảo Mễ Lạc ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Mễ Lạc, chúng tôi muốn chìa khóa của Ni Lạc các.” Mễ Lạc công tước chần chừ, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên ngồi xuống không, đột nhiên nghe thấy câu này của Da Luật Cao Phi, tức thì sắc mặt đại biến, thân thể run lên dữ đội, cả lưỡi của hắn tựa hồ cũng đang run lên, theo bản năng muốn nói gì đó nhưng không nói ra nổi, còn trong ánh mắt hiện ra đủ loại trạng thái sợ hãi, cái loại sợ hãi này e rằng cho dù Da Luật Cao Phi dùng súng Mauser dí vào đầu hắn đi chăng nữa cũng không biểu hiện ra. Trần Kiếm Phi lạnh lùng nhìn công tước Mễ Lạc một cái, tin chắc là mình đã tìm đúng mục tiêu, tin tức của Dương Túc Phong thông báo rất chính xác, công tước Mễ Lạc đúng là biết được chuyện liên quan tới Ni Lạc các, hắn khẽ hắng giọng một tiếng, mặt nghiêm lại, cứ như muốn đem toàn bộ không khí xung quanh đóng băng vậy, nói lạnh tanh: “Ngươi không cần hỏi vì sao bọn ta biết chuyện này, chúng ta đã biết rồi, còn hiện giờ điều chúng ta cần là chìa khóa cánh cửa đá. Đây là mệnh lệnh của Phong lĩnh, ngươi phải đem chìa khóa ra. Công tước Mễ Lạc tựa hồ bản năng còn chưa ý thức được gian nan nói: “Không thể được…” Trần Kiếm Phi đột nhiên vỗ bàn đánh rầm một cái, kéo công tước Mễ Lạc từ trong trạng thái thất thần trở lại, dùng ánh mắt của kẻ bề trên hung dữ chiếu thẳng vào công tước Mễ Lạc, cứ giống như là muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, dùng khẩu khí không cho phép chần chừ nói: “Không có chuyện có thể hay không thể gì hết, ta hỏi ngươi, ngươi có biết chìa khóa ở đâu không.” Công tước Mễ Lạc cứ trân trân nhìn hắn, chẳng có một chút phản ứng nào, con mắt tựa hồ đã đờ ra, hoàn toàn rơi vào trong một trạng thái mà bản thân không thể khống chế được, lâu lắm mới ngây dại nói: “Tôi biết chìa khóa ở đâu, nhưng nơi đó không ai có thể tiến vào được… Trần Kiếm Phi trợn trừng mắt, hàng mi thẳng đứng như một thanh kiếm sắc bén nhướng lên, hai tay chống lên bàn, đột nhiên bỏ mũ xuống, ném mạnh lên trên bàn, gằn giọng nói: “Con mẹ nó! Ta không tin vào thứ ma quỷ ấy, dưới gầm trời này còn chỗ nào quân Lam Vũ không vào nổi sao?” Công tước Mễ Lạc vẫn cứ ngẩn ra nhìn hắn, khó khăn nuốt một ngụm nước bọn, tựa hồ rơi vào một mạch suy nghĩ không tự khống chế được, lại trải qua một lúc rất lâu mới nói một cách tối nghĩa : “Nếu như ngươi muốn vào, ta… chìa khóa của Ni Lạc các ở trên người Tô Lai Mạn Tứ Thế, bên trong đai lưng của ông ta có một thanh kiếm trang sức hình bông tuyết khảm hồng bảo thạch. Nhưng, nói thực thì cả chúng tôi cũng rất lâu rồi không tiến vào Ni Lạc các nữa, nên tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết nữa… nhưng, trừ quốc vương ra thì những người khác vào đều phải chết….” Da Luật Cao Phi mất kiên nhất nói: “Được rồi, ngươi cứ nói ở trên người Tô Lai Mạn Tứ Thế là chẳng phải xong rồi sao? Rầy rà thế làm gì… người đâu!” Có mấy chiến sĩ hải quân lục chiến đội tiến vào. Trần Kiếm Phi đứng dậy, đem mũ sắt đội lại trên đầu, nói: “Mễ Lạc, ngươi đi theo chúng ta.” Mễ Lạc tức thì sắc mặt như tro tàn, nói gì cũng không muốn động chân, kết quả là bị Trần Kiếm Phi dùng sức nhấc lên, giống y như chim ưng quắp gà con kéo ra ngoài cửa. Công tước Mễ Lạc sợ hãi quá độ, chẳng ngờ lại không kìm được đại tiểu tiện, thối tới mức làm cho Trần Kiếm Khi vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ đành buông hắn ra để hắn đi nhà xí, sau đó kiếm đại một bộ ỵ phục quân cấm vệ cho hắn thay, đó là đồ cởi ra trên người của một xác chết. Da Luật Cao Phi nói với mấy chiến sĩ của hải quân lục chiến đội: “Chuẩn bị một trăm khối thuốc nổ dẻo, dùng gấp, đi mau.” Những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội kia vội vàng xoay người rời đi. Da Luật Cao Phi gọi người đưa công tước Mễ Lạc giải tới, đi ra khỏi phòng nghị sự. Công tước Phân Lãng và công tước Ai Đức Lôi ở ngoài cửa nhìn thấy công tước Mễ Lạc bị áp giải tới phía đông bắc của hoàng cung đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bất giác đứng dậy, muốn hỏi han bọn họ, rồi lập tức nghĩ ra điều gì đó sắc mặt của hai người đều biến thành vô cùng khiếp hãi, lời đã ra tới miệng lại rút trở vào. Bọn họ không thể biết được rõ ràng hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ muốn làm gì, nhưng từ tình hình này mà xét thì bọn họ cũng biết được tám chín phần. Bởi vì mục tiêu của bọn họ, chính là Ni Lạc các thần bí trong truyền thuyết của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, nơi cất của báu các triều đại của quốc vương vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Với tính cách tham lam của Dương Túc Phong, y đương nhiên sẽ không bỏ qua một món đồ đáng giá nào của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, nhất là địa phương đầy thần bí và quỷ dị cất chứa vô số bảo vật giá trị liên thành trong truyền thuyết này. Công tước Phân Lãng và công tước Ai Đức Lôi đều không quen thuộc tình hình trong Ni Lạc các lắm, chỉ biết nơi đó là chỗ hoàng thất Lỗ Ni các đời cúng tế tổ tiên và cầu khấn trời cao phù hộ. Mỗi đời quốc vương của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đều là giáo đồ vô cùng thành kính của Lỗ Ni giáo, bọn họ thích dùng thi thể của con người và kỳ trân dị bảo đề cúng tế, mỗi đời quốc vương có được bảo vật giá trị liên thành nào đó đều đem nó cung phụng ở bên trong Ni Lạc các, làm kính lễ dâng lên tiên tổ, khoe khoang với con cháu đời sau. Thế nhưng, Ni Lạc các trừ là nơi cất chứa báu vật ra, còn là nơi cúng tế bí mật của vương thất Lỗ Ni Lợi Á. Khác với chuyện cúng tế của các quốc gia khác là đầy tàn nhẫn, quỷ dị và đẫm máu. Ở công trình rất sâu phía dưới Ni Lạc các, toàn bộ đều là dùng đá lớn mấy chục tấn thậm chí là mấy trăm tấn xây nên, cực kỳ kiên cố, bên trong lại có cơ quan vô cùng nguy hiểm, còn có cả dã thú hung dữ chuyên môn ăn thi thể con người. Mỗi khi cúng tế, bình thường chỉ có một mình quốc vương tiến vào, sau đó người ở bên ngoài nghe theo mệnh lệnh của quốc vương, đem thi thể dùng cúng tế ném vào trong nuôi dã thú, hoặc là đem kỳ trân dị bảo đặt ở ngoài cửa, để quốc vương tự mình mang vào. Mới đầu thì loại nghi thức cúng tế này không có vấn đề gì cả, nhưng cùng sau này ý thức nhân quyền dần dần phát triển, cho dù là loại quốc gia lạc hậu như Lỗ Ni Lợi Á thì cũng có rất nhiều người bắt đầu ý thức được phương thức dùng thi thể thậm chí là người sống để cúng tế là vô cùng tàn khốc, thường thường làm cho người dân phản cảm. Cho dù là vương thất cao quý, cũng không thể không suy nghĩ tới phản ứng của người dân, giảm bớt số lần cúng tế. Về sau này loại cúng tế đó dần dần bị dừng lại, tới đời Tô Lai Mạn đệ tứ thì loại cũng tế này đã cơ bản bị tuyệt tích. Nhưng điều này không mang ý nghĩa rằng Ni Lạc các bị hủy diệt hoàn toàn, trên thực tế bên trong Ni Lạc các vẫn tích trữ vô số kỳ trân dị bảo, vẫn tích trữ vô số cơ quan ác độc và dã thú hung dữ, chỉ là tạm thời không có ai tiếp tục để ý tới chúng mà thôi. Một trong số nhiệm vụ mà Dương Túc Phong giao cho Da Luật Cao Phi và Trần Kiếm Phi chính là lấy hết toàn bộ kỳ trân dị bảo trong Ni Lạc các ra, mặc dù các tin tức tình báo liên quan cho thấy bên trong Ni Lạc các có cơ quan nguy hiểm vô cùng và dã thú hết sức hung tàn. Nhưng Dương Túc Phong không tin tà ma, có đám người Đao Vô Phong ở đó, có loại dã thú nào có thể làm khó được quân Lam Vũ? Rồi có loại dã thú nào có thể kháng cự được pháo đạn công kích. “Bọn lão Đao đâu rồi nhỉ?” Da Luật Cao Phi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng các chiến sĩ lục quân đặc chiến đội đâu. Mặc dù tương đối mà nói, tốc độ phát triển chiến đấu của hải quân lục chiến đội đã khá nhanh rồi, hơn nửa tiếng đã cơ bản không chế được hoàng cung, nhưng với lục quân đặc chiến đội vẫn còn chậm hơn một chút, nhưng tên gia hỏa của lục quân đặc chiến đội kia chớp mắt cái đã không biết tiến tới nơi nào rồi, thậm chí ngay cả tiếng súng của bọn họ cũng không nghe thấy. Điều này bất giác khơi lên hùng tâm của Da Luật Cao Phi, y quyết tâm về sau cũng phải phát triển một tiểu phân đội tác chiến giống như lục quân đặc chiến đội ở bên trong trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội, đem những thành viên tinh nhuệ nhất tập trung lại, chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất, quyết tâm không thể thua lục quân đặc chiến đội. Trung đoàn trưởng Hoàn Nhan Phi Ưng của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội đã được sự ủng hộ trực tiếp của quan tư lệnh hạm đội Bắc Hải là Đặc Lan Khắc Tư, dựng nên đội đột kích Bạo Hùng, hơn nữa trong lần hành động tác chiến ở xa tận Y Lệ Nạp biểu hiện nổi bật, đã được Dương Túc Phong tán thưởng, trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội cũng phải có một bộ đội như thế, tên của nó nên gọi là… Tiếng của Trần Kiếm Phi cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Tôi nghe có người nói, bọn họ xuống hầm ngầm đi tìm Tô Lai Mạn Tứ Thế rồi.” Da Luật Cao Phi tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Dưới hầm ngầm à? Chúng ta đi xem xem.” Khi hai người bọn họ tới lối vào hầm ngầm thì phát hiện ra bên trên có mấy chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đang phụ trách cảnh giới, nhưng không hề xâm nhập vào trong hầm ngầm. Hầm ngầm dưới đất đã bị thuốc nổ phá vỡ, tấm cửa đá tan nát nằm rải rác trên mặt đất, vừa nhìn là biết kiệt tác của Lữ Tứ Lang, trừ hắn ra, chẳng có ai thích khoe khoang kỹ thuật của mình tới mức này nữa. Vừa hỏi qua liền biết quả nhiên là cửa hầm ngầm bị Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu hạ lệnh cho nổ, hai đơn vị lục quân đặc chiến đội này đã đánh vào bên trong rồi. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng súng ở dưới mặt đất truyền tới, chiến đấu đúng là vẫn còn đang tiếp diễn. Trần Kiếm Phi chỉ đành nuối tiếc thu súng Mauser lại, khẽ thở dài, có chút chua xót nói: “Ôi, chúng ta lại tới chậm một bước rồi.” Nhưng Da Luật Cao Phi lại không nghĩ như vậy, nói: “Chúng ta cũng đi xuống xem sao? Không có thịt mà ăn thì cũng có canh mà uống chứ?” Trần Kiếm Phi lắc đầu nói: “Không cần thiết nữa đâu, bên dưới đã không còn chuyện của chúng ta rồi, quá nửa là bọn họ tiện tay giải quyết vấn đề Ni Lạc các. Cho dù chúng ta theo ngay bây giờ chúng chỉ xem náo nhiệt mà thôi, nói không chừng người ta còn không thích, cho rằng chúng ta muốn cướp công! Hơn nữa, phía dưới chật hẹp, đông người ngược lại sẽ không tốt.” Da Luật Cao Phi vỗ bả vai của hắn, đồng tình nói: “Ngươi nói cũng phải, bất quá dù sao người ta là đại biểu của lục quân, dù thế nào cũng không thể một chút thu hoạch cũng không có, người ta nhắm vào mục tiêu có giá trị nhất, đương nhiên tốc độ nhanh hơn chúng ta rồi. Chúng ta còn phải giải quyết quá nhiều rác rưởi mà. Ban thông tin, truyền mệnh lệnh cho các đại đội, lập tức phong tỏa tất cả cửa thành của Mông Địa Tạp La, niêm phong tất cả vật tư trong hoàng cung, sắp đặt cảnh giới. Chú ý, hoàng cung chỉ cho vào không cho ra, do sáu đại đội phụ trách canh phòng, không có lệnh của ta và Trần phó trung đoàn trưởng, thì người của những liên đội khác không ai được ra khỏi hoàng cung.” Các chiến sĩ của ban thông tin liền chia nhau đi. Da Luật Cao Phi nhìn hoàng cung dần yên tĩnh trở lại, hơi lo lắng nói: “Lão trần, cái doanh này an bài còn có vấn đề về kỷ luật bộ đội, cần ngươi tự mình tới quản đó, đám thổ phỉ kia đừng để cho bọn chúng làm loạn tung trời ở trong thành… ta còn phải xuống dưới hầm ngầm một chuyến. Bọn lão Đao có thể còn chưa biết chuyện chìa khóa, ta dẫn Mễ Lạc xuống xem ra sao. Trần Kiếm Phi gật đầu, khẽ nhíu mày lại nói: “Ngươi cẩn thận một chút…” Lời vừa mới dứt, công tước Mễ Lạc lại bị dọa tới ngất đi rồi. Da Luật Cao Phi nhấc thân hình gầy nhỏ của Mễ Lạc công tước lên, một chiến sĩ khác đi tới, giúp hắn nhấc bên trái của Mễ Lạc, sau đó đi vào cửa xuống đường hầm, những chiến sĩ hải quân lục chiến đội bên cạnh cũng đi theo. Da Luật Cao Phi quay đầu lại lối vào nói với Trần Kiếm Phi: “Chuyện ở phía trên này nhờ cả vào ngươi đấy.” Trần Kiếm Phi ngồi xuống, nhìn vào phía dưới, bình thản nói: “Yên tâm đi, ta đảm bảo khi Phong lĩnh tới, quyết không vì vấn đề kỷ luật mà phê bình ngươi…. Đại đội trưởng số bốn, hôm nay đại đội của ngươi phụ trách việc hiến binh, làm tốt một chút cho ta, đừng để chuyện cướp bóc đốt phá…” Da Luật Cao Phi gật gù, dẫn đầu chui vào hầm ngầm đen ngòm phía dưới. Đại đội trưởng số bốn nhìn xung quanh, phát hiện ra chỉ có hai người hắn và Trần Kiếm phi, lập tức tới gần hai bước, nhỏ giọng nói: “Lão Trần, khi ở hẻm núi Đọa Lạc, hai vị lão đại các ngươi chẳng phải đã nói… hạ được Mông Địa Tạp La rồi thì chúng ta muốn làm gì thì làm nấy sao? Sao giờ lại điều động hiến binh vậy? Ngươi bảo đại đội của ta làm hiến binh vào lúc này chẳng phải làm bọn ta khó xử sao? Các huynh đệ khẳng định là bị đấm cho thâm tím mặt mày trở về…” Trần Kiếm Phi nhìn hắn chằm chằm, cũng ngó bốn phía rồi bực mình hạ thấp giọng nói: “Đi đi đi! Cho ngươi cái gáo ngươi còn cho là cái chậu… làm gì cũng được, ăn uống bài bạc ta đều không quản, nhưng chỉ có một này được buông lỏng. Trước mười một giờ trưa ngày mai, ai không về đội thì đánh ba mươi roi cho ta, đừng có mà ăn quịt chơi quịt. Còn nữa đừng có để xảy ra án mạng, nếu không ta bắn nát chim của kẻ đó.” Đại đội trưởng số bốn lúc này mời mặt mày hớn hở rời đi. Trần Kiếm Phi nhìn theo bóng lưng của y, lặng lẽ nhún vai, cười bất đắc dĩ. Dương Túc Phong vốn là một tên lưu manh, làm sao mà có thể yêu cầu đám thổ phỉ của trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội này tuân thủ thanh quy giới luật cho được. Cái tên Dương Túc Phong đã được miêu tả đến mức thối nát không thể hơn được nữa, chỉ cần là chuyện xấu xa mà con người có thể nghĩ ra được thì y đều làm hết rồi, không sót một chuyện nào cả. Có cái tâm gương này, những chiến sĩ của quân Lam Vũ muốn không mảy may tơ hào đúng là khó! Ôi, cái cô vương hậu Ái Cát Lệ Ti gì đó kia hi vọng đừng có còn sống, nếu không sẽ trở thành đối tượng cho quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ thỏa sức chơi đùa mất. Trước đây, gần như mỗi lần quân Lam Vũ công chiếm được một nơi, đều phải buông thả một phen, mặc dù không có hành vi gì quá đáng, nhưng hiển nhiên chẳng phải là đám quân văn minh gì. Dương Túc Phong mặc dù không hiểu nhiều lý luận quân sự lắm, nhưng cũng biết rằng sau trận chiến cần phải buông lỏng có giới hạn, mới có thể phát huy đầy đủ tinh thần của quân sĩ, cho nên đối với vấn đề một số bộ đội chè chén bài bạc cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, quân đội dù sao cũng phải cần máu me, làm quân đội quá quy củ, tuy không thể nói là không có sức chiến đấu, nhưng sự thực chứng mình, khi thực sự chiến đấu, loại bộ đội thứ hai kia mới là dũng mãnh nhất, giống như sư đoàn 103 của Lam Sở Yến vậy. Nếu nói về kỷ luật quân đội, thì sư đoàn 103 dứt khoát là làm người ta đau đầu nhất, Lam Sở Yến thường cố ý buông thả cho bộ hạ của mình cướp bóc đốt phá, rượu chè bài bạc, làm bừa làm bậy, nhưng đơn vị bội đội này lại là đội quân chiến đấu giỏi nhất, hăng hái nhất trong lục quân quân Lam Vũ, từng quan binh đều không hề sợ chết. Ở trong sư đoàn này vi phạm kỷ luật chẳng phải là xấu hổ, không biết đánh trận mới là nhục nhã nhất, huống chi còn có pháp quân đại nhân Lăng Thanh Tư ở đó, tướng lĩnh cao cấp cũng không làm bừa quá đáng, Phong Phi Vũ trước đó vì vấn đề tác phong sinh hoạt đã bị tòa án quân sự bí mật mời đi uống trà, giáo dục một phen hiện giờ quy củ hơn nhiều rồi. Bất quá lần này Trần Kiếm Phi biết mình phải phí chút sức lực để ước thúc đám thuộc hạ kiệt ngạo bất tuần này rồi. Bởi vì Dương Túc Phong thực sự không cho phép quân Lam Vũ đốt phá cướp bóc ở trong vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vì y cần một Lỗ Ni Lợi Á trung thành với mình, một Lỗ Ni Lợi Á có thể cung cấp viện trợ cực lớn cho y, chiến sự của Lỗ Ni Lợi Á đã cơ bản kết thúc, công tác còn lại chính là tiếp thụ sự đầu hàng của quân đội Lỗ Ni Lợi Á, tiến hành chỉnh đốn với bọn họ, tiến hành tư tưởng giáo dục, từ trong đó chọn ra một số người phù hợp để gia nhập quân Lam Vũ. Do điều kiện tố chất bẩm sinh của Lỗ Ni chiến sĩ tương đối tốt, hơn nữa thường biểu hiện tương đối dũng cảm, vả lại có khuynh hướng chấp hành mệnh lệnh máy móc, cho nên cao cấp tướng lĩnh của quân Lam Vũ đều thích dùng loại chiến sĩ như vậy. Dương Túc Phong thì không cần nói nữa, cả đám Lam Sở Yến cũng khen Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không ngớt miệng, từ đó có thể thấy, trong tương lai không xa, trong hàng ngũ của quân Lam Vũ sẽ xuất hiện rất nhiều Lỗ Ni chiến sĩ. Bởi thế có được sự trung thành của những Lỗ Ni chiến sĩ này là vô cùng quan trọng. Dương Túc Phong phải ra sức ở phương diện này, để Lỗ Ni chiến sĩ một lòng bán mạng cho quân Lam Vũ. Nếu như xuất hiện loại chuyện như ở Đức Lôi Đạt Ngõa, thì độ trung thành của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không cần nghĩ cũng biết. Khi chiến đấu còn chưa kết thúc đại pháp quan toà án quân sự tối cao quân Lam Vũ là Lăng Thanh Tư, đã tới Lỗ Ni Lợi Á, mục đích tất nhiên là ước thúc vấn đề kỷ luật quân đội. Mà khi Y Lạc Lâm thất thủ, Dương Túc Phong cũng theo bước tiến của trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ ba tới Mông Địa Tạp La, mục đích y tới là muốn thật mau chóng khôi phục lại bình thường vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, đem nó trở thành căn cứ hậu cần cường đại chi viện cho quân Lam Vũ tiếp tục tác chiến, bất kể là từ trên tài nguyên nhân lực hay là trên tài nguyên khoáng sản. Nhìn từ bề ngoài, đất đai của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đại bộ phần đều rất nghèo nàn, nhưng trong con mắt của đội khảo sát địa chất quân Lam Vũ, nơi này quả thực là một chậu châu báu, dưới vùng đất nghèo khó này ẩn chứa vô số mỏ than và mỏ sắt, còn có mỏ đồng vô cùng phong phú. Mà mỏ đồng là một trong số tài nguyên quân Lam Vũ thiếu thốn nhất hiện này, liên quan tới vấn đề chế tạo đạn dược, bởi thế, khi chiến đấu còn cho kết thúc, địa quân khoáng nghiệp đã bắt đầu triển khai tới địa khu Y Nhĩ Hoắc Kim rồi, đúng đắn xây dựng cơ sở sản xuất đồng lớn nhất của quân Lam Vũ ở nơi đó. Ngày mai Lỗ Ni Lợi Á rốt cuộc sẽ như thế nào? Khi đang suy nghĩ, bất thình lình Trần Kiếm Phi cảm thấy dưới chân khẽ rung lên từng hồi, tựa hồ ở phía sâu dưới lòng đất xảy ra vụ nổ kịch liệt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Da Luật Cao Phi từ dưới hầm ngầm nhanh chân chạy ra, mặt mũi lấm lem, toàn thân trên dưới đều là bụi đất, các chiễn sĩ hải quân lục chiến đội khác cũng chẳng kém là bao. Da Luật Cao Phi to giọng chửi bới: “Hai tên khốn nạn Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu ném lựu đạn bừa bãi dưới hầm ngầm! Con mẹ chúng!” Trần Kiếm Phi không khỏi bật cười, lại cảm thấy có chút hiếu kỳ, sau đó lại cảm thấy hơi kinh ngạc, đánh nhau ở dưới hầm ngầm tối kỵ là để nổ lớn, bởi vì chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi là làm cả hầm ngầm bị đổ sập, bản thân và kẻ địch đồng quy vu tận. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu lẽ ra phải hiểu đạo lý này, cho dù hai người họ không hiểu thì cái tên Lữ Tứ Lang đáng chết kia cũng phải hiểu. Nếu chẳng phải tới thời khác mấu chốt, lục quân đặc chiến đội sẽ không sử dụng loại vũ khí uy lực cực lớn này, chẳng lẽ Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu thực sự đã gặp phải phiền toái chưa từng có? “Hỏng rồi! Khẳng định là gặp phải đám dã thú biến thái kia!” Da Luật Cao Phi cũng nghĩ ra, vội vàng dẫn người chui vào trở lại. Đúng vậy, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đúng là đã gặp phải phiền toái. Sau khi Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu tiến vào hầm ngầm, là đã biết rằng vẫn đề khó nhằn rồi. Hầm ngầm của hoàng cung Lỗ Ni Lợi Á hiển nhiên là trải qua nhiều năm tháng tỉ mỉ đào bới xây dựng mà nên, không biết đã sử dụng tới bao nhiều nhân lực, hao phí mất bao nhiều thời gian và tiền bạc, quy mô hết sức to lớn, hơn nữa mê cung rất nhiều. Nhìn từ bên ngoài căn bản không phát hiện ra chút dấu vết nào, tận cùng các mê cung thường là cơ quan, cơ quan trí mạng. Vừa rồi lại có một chiến sĩ lục quân đặc chiến đội không cẩn thận dẫm vào cơ quan, ngã xuống trong hố sâu, lập tức bị chông nhọn đâm xuyên qua ngực, tới ngay cơ hội cứu chữa cũng không có, đứt hơi bỏ mạng ngay tại chỗ. Ngoài cơ quan ra còn có rất nhiều cung tiễn thủ quân đội Lỗ Ni ẩn nấp. Những cung tiễn thủ này tựa hồ không thuộc về biên chế quân cấm vệ , hơn nữa giống như là sinh sống nhiều năm trong bóng tối vậy, rất quen thuộc với mê cung, bọn chúng giảo hoạt ẩn nấp ở trong các ngóc ngách, thành thục sử dụng Kim Cương cung ngắn nhỏ mạnh mẽ. Trong bóng tối hoàn toàn, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân là bắn cung, bất kể mục tiêu là người mình hay kẻ địch. Uy lực của Kim Cương cung mặc dù không lớn bẳng Hổ Bí cung, nhưng ở trong không gian chật hẹp này uy lực của nó cực kỳ trí mạng, hơn nữa phát ra tiếng động không lớn lắm, làm cho các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ nếm không ít thiệt thòi. May mà mọi người đều ở trong bóng tối, những cung tiễn thủ quân đội Lỗ Ni này cũng không có cách nào ngắm chuẩn được, cho nên các chiến sĩ lục quân đặc chiến đội cơ bản đều là ngoại thương, bị mất mạng không nhiều lắm. Bất quá cho dù là thế vẫn có mấy chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội hi sinh. Đám người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu càng ngày càng cảm thấy tức giận, liền dùng phương pháp tác chiến dã man nhất, đó là diệt trừ trải thảm. Tới về sau này đám người Đao Vô Phong căn bản đều dùng lựu đạn và mìn để mở đường, sau khi dùng hết lựu đạn và mìn rồi thì dùng tới thuốc nổ. Nhưng uy lực của thuốc nổ quá lớn dường như mốn đem cả tầng hầm đánh sập, cuối cùng bị cấm chỉ sử dụng. Bất quá sau đó tên mê phá hoại Lữ Tứ Lang lại phát minh ra một biện pháp phát nổ mới, mặc dù uy lực rất lớn nhưng không làm tầng hầm bị đánh sập, loại phương pháp gây nổ này được hắn mệnh dánh là gây nổ định hướng. Quả nhiên gây nổ định hướng phát huy uy lực hiệu quả, bởi thế mà đám người Đao Vô Phong đã không cần phải dựa theo mê cung dưới tầng hầm vòng qua vòng lại nữa, mà nhắm chuẩn một phương hướng, sau đó không ngừng dùng thuốc nổ san bằng chướng ngại vật ở trước mắt. Khi Da Luật Cao Phi và Trần Kiếm Phi tới thì Đao Vô Phong không nói một lời chỉ hỏi thuốc nổ, vì thế trung đoàn trưởng trung đoàn hải quân lục chiến thứ hai liền hạ lệnh một tiếng, thuốc nổ liền liên tục được đưa tới. “Hẳn là đi tới điểm tận cùng rồi chứ?” Đao Vô Phong nhìn Lữ Tứ Lang tựa hồ còn chưa thỏa mãn, mùi trên người hắn ngửi qua giống như là một khối thuốc nổ hình người, chỉ cần một tia lửa thôi là sẽ phát nổ. Quả nhiên sau khi bức tường cuối cùng bị phát nổ, phía sau liền lộ ra một cửa động rộng rãi, Đao Vô Phong liền dùng đèn pin soi vào bên trong, không phát hiện ra mục tiêu nào có giá trị vì thế bước vào đầu tiên. Đột nhiên Đao Vô Phong cảm thấy sau lưng mình có tiếng gió rít, liền cong người lại theo bản năng, liền cảm giác ngay một luồng hơi lạnh buốt giá lướt qua sau lưng mình, tức thì không cần suy nghĩ y tung ra một cước, chỉ cảm thấy như đá phải một người nào đó, kết quả người kia bị đá cho loạng choạng. Do kẻ địch của quân Lam Vũ thường thân mang võ công, cho nên các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội được huấn luyện ở phương diện chiến đấu vô cùng khắc khổ, ra tay là tuyệt đối không nương nhẹ, phải một chiêu giết người. Vừa rồi ở lúc sống chết, Đao Vô Phong dĩ nhiên là phát ra sức lực toàn thân, cú đá này quả nhiên là uy lực cực lớn, vừa vặn trúng vào đầu gối của đối phương, cho dù đối phương có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa thì sợ rằng cũng phải trì hoãn hai ba giây sau thì mới có thể phát động lượt tấn công tiếp nữa. Đèn pin của Đao Vô Phong bị đánh văng, trong cửa động tực thì trở nên đen ngòm, hắn có thể nghe thấy tiếng thở phì phò và bởi vì không chịu nổi đau đớn mà phát ra tiếng rên ở chỗ cách trước mặt hắn không tới ba mét. Kẻ địch của hắn nhiều lần muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, thế nhưng cú đá này của Đao Vô Phong thực sự là quá ác độc, đúng là rất có được tinh túy ngoan độc của Dương Túc Phong, mũi dày lính có gắn tấm thép đá vào đầu gối của đối phương, đối phương không vỡ xương tàn phế đã coi như là may mắn rồi. Bất thình lình có mấy luồng ánh sáng chiếu lên, nhưng đều là Đồ Đầu Châu dẫn người bật đèn pin tiến tới, đằng sau còn có sau bảy chiến sĩ đi theo, trong tay đều cầm toàn bộ là súng tiểu liên, còn trong tầm nhìn của đèn pin, ở một góc khác của hang động, phát hiện ra hơn bốn mươi quan quân của quân cấm vệ, đại đa số bọn chúng đều là quan quân cấp thấp, trong tay cầm Viên Nguyệt loan đao, phía sau bọn chúng còn có hơn một trăm thương binh. Bởi vì ở trong bóng tối nên nhất thời không thích ứng được với ánh sáng của đèn pin, bọn chúng đều không tự chủ được đưa tay ra che mắt của mình. Trong luồng sáng của đèn pin, Đao Vỗ Phong đã nhìn thấy rõ ràng, kẻ vừa ám toán đằng sau lưng mình, chính là một quan quân quân cấm vệ Lỗ Ni chừng ba mươi tuổi, trên tay còn cầm một thanh Viên Nguyên loan đao thông dụng của quân đội, nhưng lưỡi đao đã bị uốn cong một cách nghiêm trọng, song bên trên chẳng có chút dấu vết nào, chẳng biết làm sao mà bị vậy, có lẽ là trong bóng tối chém lung tung phải vách tường. Hiển nhiên là bọn chúng không phải là những kẻ bảo vệ vốn có ở trong mê cung, mà là lâm thời rút lui vào, cũng không quen thuộc mê cung dưới lòng đất. “Buông vũ khí xuống.” Đao Vô Phong sửa sang lại quân trang, vỗ đi bụi đất đầy người, lạnh lùng quát. Đồ Đấu Châu thì chẳng thèm nói năng, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc vô tình, nâng nóng súng lên muốn bắn, nhưng lại bị Đao Vô Phong ngăn lại. “Ngươi là ai?” Đao Vô Phong hỏi tên quan quân ám toán mình. “Tư Đế Phân.” Tên quan quân kia nghiến răng căm phẫn nói. “Dẫn ta đi tìm Tô Lai Mạn Tứ Thế, ta đảm bảo cho an toàn tính mạng của các ngươi, bao gồm cả an toàn của công tước Phân Lãng phụ thân của ngươi.” Đao Vô Phong nghiêm nghị nói. Đế Tư Phân không nói gì, chỉ nắm chặt thanh Viên Nguyệt loan đao ở trong tay. Đồ Đấu Châu đẩy tay Đao Vô Phong ra, siết cò mà không cần suy nghĩ, trong tiếng súng tạch tạch tạch, đã bắn hết tất cả đạn dược ở trong băng đạn. Một hàng quan quân quân cấm vệ trước mắt đổ gục mất môt nửa, một số tên còn chưa chết gào thét thảm thiết đau đớn trên mặt đất. Đồ Đấu Châu mặt không chút tình cảm, chỉ lạnh lùng thay băng đạn, lại muốn nổ súng xạ kích. Đao Vô Phong nghiêm giọng quát: “Ngươi không chấp nhận thì bọn chúng sẽ phải chết hết. Cho dù ngươi muốn chết cũng không cần phải lôi theo hai trăm mạng người.” Tư Đế Phân đau đớn do dự chốc lát, cuối cùng buông Viên Nguyệt loan đao xuống, bất đắc dĩ giơ hai cánh tay lên. Hắn có thể chết đi nhưng không thể liên lụy tới hơn hai trăm huynh đệ xung quanh, nhất là những huynh đệ bị thương không có năng lực phản kháng. Hắn cũng có thể cảm nhận được, đối phương thực sự không thèm quan tâm tới sống chết của bọn chúng, chỉ cần hắn hơi do dự một chút, đợt mưa đạn thứ hải sẽ tới. “Chúng ta muốn tìm Tô Lai Mạn Tứ Thế.” Đao Vô Phong nhìn chằm chằm Tư Đế Phân trơ ra như khúc gỗ, thâm trầm nói. Tư Đế Phân di động bước chân như trong cơn mơ. Dưới sự dẫn đường của Tư Đế Phân, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đi tới chỗ ẩn nấp của Tô Lai Mạn Tứ Thế, đó là một mật thất cực lớn, trang trí vô cùng hoa lệ, bên trên trải thảm thảm đỏ, trên bức tường hồng ngọc bốn phía còn treo bức tranh quý, hơn nữa không khí còn vô cùng tươi mát, giống như là có ống thông gió chuyên dụng. Thế nhưng khi bọn họ đi vào mật thất thì bất ngờ phát hiện ra hai người đều đã chết rồi. Trên người Tô Lai Mạn Tứ Thế không có vết thương nào, không biết vì sao mà chết, còn trên cổ vương hậu Ái Cát Lệ Ti thì có một dấu vết giống như vết đao, bị người ta cắt đứt huyết quản và khí quản, nhưng rất lạ là xung quanh hai người bọn họ không hề có bất kỳ vũ khí gì, đồng thời trong mật thất còn có bốn tên cảnh vệ thiếp thân, nhưng nguyên nhân cái chết của bọn chúng cũng y như vương hậu Ái Cát Lệ Ti vậy, là vết thương thuộc loại đao nhưng mà lại không giống đao. Nói chính xác ra thì giống như một thứ móng tay sắc bén rạch rạch qua cổ bọn họ. Nhưng ai có được móng tay có uy lực lớn như thế? Tư Đế Phân tựa hồ cũng không biết Tô Lai Mạn Tứ Thế và vương hậu Ái Cát Lệ Ti đều chết rồi, cứ đứng ngây ra đó, giống như là tượng khắc vậy, ngay cả đám Da Luật Cao Phi và công tước Mễ Lạc tới nơi cũng không hề nhận ra, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tức thì như tro tàn, rồi giống như xương sống bị người ta rút mất, xụp xuống dưới đất. “Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Da Luật Cao Phi nghi hoặc hỏi. Không ai trả lời được. Ai Cát Lệ Ti đúng là vô cùng xinh đẹp, cho dù là đã chết rồi cũng như vậy, nhưng vết thương kia trông vô cùng quỷ dị, hơn nữa thần sắc trước khi chết của nàng cũng vô cùng yên bình, chẳng có chút vặn vẹo sợ hãi nào, giống như là chỉ ngủ đi vậy. “Chìa khóaa.” Da Luật Cao Phi lạnh lùng nói. Thế nhưng, trải qua kiểm tra của công tước Mễ Lạc thì chìa kháo của Ni Lạc các đã không thấy nữa. Công tước Mễ Lạc rút đai lưng của Tô Lai Mạn Tứ Thế ra, chỉ thấy vị trí vốn đặt chìa khóaa đã bị người ta dùng sức mạnh mở ra, chìa khóaa ở bên trong đã biến mất tung tích, nhưng hồng bảo thạch, lục bảo thạch, kim cương, mã não, trân châu và những món trang sức quý trọng ở bên trên đai lưng lại không thiếu lấy một cái. Hiển nhiên là người giết chết Tô Lai Mạn Tứ Thế chuyên nhằm vào chiếc chìa khóaa này mà tới. “Chìa khóaa có thể bị ai lấy đi được đây?” Đám người Đao Vô Phong nghi hoặc nói, trong chiến đấu dưới hầm ngầm, bọn họ không nhìn thấy bất kỳ người ngoài nào. Công tước Mễ Lạc tựa hồ vô cùng nghi hoặc, cứ đi đi lại lại trong mật thất, thần sắc nhăn nhó dường như cảm nhiễm từng người một. Đột nhiên hắn nhìn thấy một bức tranh trên tường, thất thanh la lên: “Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan!” Mọi người đều giật mình cà kinh. Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan. Chỉ có Tư Đế Phân trên mặt đất là tựa hồ như đã biết đám án rồi, cứ trơ ra đó không có chút phản ứng nào. Công tước Mễ Lạc cấp bách vô cùng la lên: “Không ổn! Khẳng định là cô ta lấy chìa khóa đi tới Ni Lạc các rồi!” Đám người Đao Vô Phong vội vàng dẫn nhân mã dưới sự dẫn đường của công tước Mễ Lạc chạy về phía Ni Lạc các. Thế nhưng, tựa hồ công tước Mễ Lạc không quen thuộc lắm với kết cấu ở dưới hầm ngầm, quẹo đông rẽ tây, mãi mới tới được mục tiêu. Trong khoảng thời gian này đã lãng phí mất hơn một tiếng đồng hồ. Ni Lạc các hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người, kỳ thực là một hang động càng kiên cố hơn thôi. Tấm cửa đá ở lối vào ước chừng phải nặng tới mấy chục tấn, một chút hồi âm cũng không có, giống như là lõi đặc vậy. Nếu chẳng phải bên trên đúng là có một cái lỗ khóa thì Đao Vô Phong còn cho rằng công tước Mễ Lạc già cả lẫn cẫn, dẫn đi nhầm mất chỗ rồi. Công tước Mễ Lạc đi tới trước kiểm tra qua lỗ khóa một lượt, nói với chút nghi hoặc: “Đúng là kỳ quái, bên trên không hề có dấu vết mở khóa, mọi người nhìn xem, toàn bộ đều là bụi đất, hình như Tinh Tuyệt nữ vương còn chưa tới nơi này…” Da Luật Cao Phi nửa tin nửa ngờ nói: “Ông xác định chính là Tinh Tuyệt nữ vương chứ?” Công tước Mễ Lạc hít một hơi, thận trọng đáp: “Tôi nghĩ là cô ta.. trừ cô ta ra thì không còn ai quan tâm tới thứ trong Li Nạc các như vậy nữa… À. Đừng hiểu lầm, cô ta chỉ quan tâm một thứ ở bên trong thôi, cái thứ đó có tên là Linh Dực Thiên Hương, là một loại hương liệu vô cùng kỳ quái, nghe nói là tác dụng rất độc đáo, nhưng mà tôi cũng không biết chi tiết. Thì ra loại hương liệu tên là Linh dực Thiên Hương kia chính là thứ nữ vương của nước Lâu Lan chuyên dùng, nghe nói có tác dụng làm cho dung nhan giữ mãi, tuổi xuân không phai. Kỳ thực chỉ là một loại hương liệu độc đáo mà thôi. Nhưng do nó là đồ chuyên dụng của đối phương, nên tự nhiên mang theo tính thần bí cao độ, sau này nghe nhầm đồn bậy, không ngờ lại trở thành vật báu trấn quốc của nước Lâu Lan. Ở trong quá khứ, vương quốc Lâu Lan và vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thường xảy ra xung đột, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á dựa vào sự dũng cảm và mạnh mẽ của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ lần nào cũng chiếm thượng phong. Nước Lân Lan luôn bị thất bại, sau khi thất bại thì luôn phải ký hiệp ước nhục nhã, thậm chí phải trả bồi thường cực lớn, nữ vương đời trước Tinh Tuyệt nữ vương vì chiến bại mà bị ép giao ra Linh Dực Thiên Hương làm điều kiện đàm phán. Sau khi Linh Dực Thiên Hương tới vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, liền được đưa vào Ni Lạc các, làm lễ vật dùng để cúng tế, sau này Tinh Tuyệt nữ vương kế vị, luôn tìm trăm phương ngàn kế muốn lấy thứ này về. Kỳ thực chỉ nói về giá trị, nếu như không nói tới ý nghĩa mang tính tượng trưng, thì thứ Linh Dực Thiên Hương này giá trị nhiều nhất cũng chỉ tới một hai vạn kim tệ. Ba người Đồ Đấu Châu, Đao Vô Phong và Trần Kiếm Phi thương lượng đơn giản qua một chút, quyết định dùng phương pháp gây nổ để phá hủy phiến cửa đá của Ni Lạc các này. Mục công tác vĩ đại này đương nhiên giao cho tay sành phá hoại Lữ Tứ Lang tiến hành. Lữ Tứ Lang bản thân vốn là một tay súng bắn tỉa xuất sắc, nhưng lại càng thích nghiên cứu loại kỹ thuật liên quan tới phá nổ hơn, thành tựu ở phương diện đánh thuốc nổ của hắn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả kỹ thuật bắn tỉa, đương nhiên, người ta quan tâm hơn chính là sự tàn nhẫn và hiếu sát của hắn. Lữ Tứ Lang đương nhiên là không từ chối nhiệm vụ này, chỉ cần dùng thời gian hai mươi lăm phút nghiên cứu cấu tạo của tấm cửa đá, sau đó dùng dùng ba mươi khối thuốc nổ dẻo, đã thành công mở được tấm cửa đá này. Trong từng trận khói bụi, phiến cửa đá lần lượt nứt toác, đã vỡ rải đầy cả mặt đất. Đột nhiên bên trong truyền ra tiếng gầm của dã thú. Trong từng hồi khói bụi màu trắng, tựa hồ có mấy còn dã thú to lớn ở bên trong xông ra. Đám người Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu đưa mặt nhìn nhau, thực sự ở bên trong Ni Lạc các có cự thú ư? Bất quá bọn họ còn chưa nhìn rõ ràng thì những con cự thụ tràn ra kia đã dẫm phải thuốc nổ dẻo do Lữ Tứ Lang dày công chôn trên mặt đất, làm cho các chiến sĩ quân Lam Vũ không có cơi hội nhìn rõ bộ dạng của những con cự thú này thì đại bộ phận trong số bọn chúng đã bị nổ tan xương nát thịt. Uỳnh uỳnh uỳnh… Uỳnh uỳnh uỳnh… Trong hàng loạt tiếng nổ dữ dội, tất cả mọi người đều cảm thấy hầm ngầm tựa như sắp xụp đổ rồi. Chỉ có một con cự thú may mắn từ trong khói súng loạng choạng đi ra, há cái miệng đỏ như máu, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc hướng về vùng đất phía trước. Thân hình của nó giống như một con lợn lòi đứng thẳng, toàn thân đầy lông, đây là loại động vật mà chỉ có loại khu vực nguyên thủy như Âm Nguyệt hoàng triều và liên minh Nhã Ca mới có. Đao Vô Phong cười lạnh, nhấc tay lên, một quả lựu đạn ném chuẩn xác vào trong cái miệng lớn của con quái thú kia, con quái thú liền nuốt xuống theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp vang lên, lựu đan đã đem cái bụng con quái thủ nổ tung, trong chớp mắt máu màu xanh thẫm cùng với đủ các loại cơ quan nội tạng bắn tung tóe các nơi. “Mẹ nó! Ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi! Vênh vào cái gì?” Đồ Đấu Châu từ trong chỗ tối đi ra, dùng chân đá vào con quái thú, kết quả là bị vảy giáp trên người nó làm cho giày linh thiếu chút nữa bị cứa rách, hắn đau đến mức hét ầm lên. Đao Vô Phong và Da Luật Cao Phi đi tới kiểm tra kỹ càng một lượt, bọn họ không nhận ra là loại dã thú gì, nhưng tựa hồ nhìn giống như là loài thú lớn Behemoth trong truyền thuyết. Lông của chúng dày vô cùng, đúng là cung tiễn và giáo mác cơ bản là không có cơ hội làm cho bọn chúng bị tổn thương, nhưng thuốc nổ thì lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi, nhất là thuốc nổ mà Lữ Tứ Lang chôn kia. Yểm hộ lẫn nhau tiến lên, nhưng phát hiện ra trong Ni Lạc các đã không còn quái thú nữa, trước kĩ thuật đánh nổ chuyên nghiệp của Lữ Tứ Lang, tựa hồ các cơ quan đã mất linh trong tiếng nổ mãnh liệt kia mất rồi. Nhưng làm cho người người khác thất vọng là trong Ni Lạc các đúng là có rất nhiều kỳ chân dị bảo. Bất quá rất nhiều món đã bị mục nát mất rồi, hơn nữa có một số kỳ trân dị bảo cũng làm người ta phải buồn bực. Dương Túc Phong đã hiểu nhầm khái niệm, một cách đương nhiên cho rằng bảo vật ở bên trong Ni Lạc các rất đáng giá. Nhưng trên thực tế bảo vật ở bên trong chẳng đáng tiền chút nào, đa số là những lễ vật mang tính tượng trưng, ví như là quyền trượng của vương quốc Y Mộng, Lục Khổng Tước báu vật trấn quốc của nước Dạ Lang. Những thứ này, đều là vật phẩm vương quốc Lỗ Ni thu được của đối thủ qua nhiều đời chinh chiến ở bên ngoài. Những thứ này đúng là giá trị phi phàm, bời vì bọn chúng đều là tượng trưng cho thắng lợi của Lỗ Ni Lợi Á, là tượng trưng cho sự chinh phục, thể hiện vương quốc Lỗ Ni Lợi Á từng quân lâm thiên hạ, oai phong lẫm liệt. Nhưng đối với Dương Túc Phong mà nói, đối với quân Lam Vũ mà nói, những thứ chỉ có ý nghĩa tượng trưng này, còn không đáng giá bằng một đồng kim tệ. Đám người Da Luật Cao Phi không thể không thừa nhận, công kích Ni Lạc các đúng là hoàn toàn không có giá trị, trừ để Lữ Tứ Lang thỏa mãn đầy đủ dục vọng phá hoại của y ra thì không ai có được thứ gì đáng để nhắc tới cả. Đao Vô Phong thất vọng cầm lên một chiếc bình chất lỏng duy nhất trông còn có chút tác dụng lên, chính là bình Linh Dực Thiên Hương, thẹn quá hóa giận chửi: “Mẹ nó! Cái vương quốc rách nát này, người đâu, phóng hỏa thiêu nó… mà thôi, đặt hai khối thuốc nổ lớn, cho bọn chúng vĩnh viễn đi gặp quỷ đi!” Mười mấy phút sau, quan binh của hải quân lục chiến đội và lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đều trở lên mặt đất, Lữ Tứ Lang châm ngòi nổ, một tiếng sầm lớn vang lên, cả hầm ngầm dưới lòng đất bị phá hủy, mặt đất của hoàng cung hình thành một hố lớn hình tròn đường kính tới hơn trăm mét, cả Mông Địa Tạp La đều chấn động dữ dội, không ít căn phòng đổ xụp xuống theo tiếng nổ kịch liệt đó. “Đây chính là thu hoạch duy nhất của chúng ta sao?” Trần Kiếm Phi nhìn bình Linh Dực Thiên Hương, dở khóc dở cười nói. Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu không còn lời gì đáp lại. “Nói chung là có còn hơn không có.” Da Luật Cao Phi tự an ủi bản thân. Mọi người ngẩng đầu lên, đều cảm thấy ánh mặt trời buổi chiều chói mắt vô cùng. Khuya ngày 28 tháng 11 năm 1729 thiên nguyên, quân Lam Vũ tấn công Mông Địa Tạp La. Ngày 30 tháng 11 năm 1729 thiên nguyên, quân đội Lỗ Ni nhận được tin tức Mông Địa Tạp La bị đánh hạ, Tô Lai Mạn Tứ Thế tử vong, liền hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, đại tướng quân Ba Lan Đế người cuối cùng còn suất lĩnh quân đội Lỗ Ni chiến đấu thấy đại thế đã mất tuyệt vọng tự sát thân vong. Trước khi tự sát hắn đã để lại di thư, trên di thư ghi lại đạo mệnh lệnh quân sự duy nhât của hắn, đó chính là sai quân đội Lỗ Ni buông vũ khí đầu hàng quân Lam Vũ. Ngày hôm sau, quân đội của ba địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc, Khố Ba và Ngao Đức Tát chính thức buông vũ khí đầu hàng, xếp hàng đi vào trại tù binh chiến tranh của quân Lam Vũ. Ngày 5 tháng 12 năm 1729 thiên nguyên, Phượng Thải Y suất lĩnh chủ lực sư đoàn 102 quân Lam Vũ tới được thủ đô Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Dương Túc Phong xuất phát từ Y Ba Đan tới Mông Địa Tạp La, vẫn còn rề rà lững thững ở trên đường.