Cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Cơn bão nhiệt đới khi quân Lam Vũ đổ bộ mới qua chưa được mấy ngày, thì một cơn bão nhiệt đới khác càng mạnh hơn lại bắt đầu hoành hành, lần này sức bão nhiệt đới càng hung bạo hơn, cuồng phong bạo vũ tận tình thể hiện uy thế không thể ngăn cản của mình ở cảng Lỗ Đạt. Do sức gió đã vượt quá giới hạn chịu đựng của thuyền bè, cho nên chiến hạm hải quân quân Lam Vũ tập trung ở cảng Lỗ Đạt, còn cả vô số thuyền vận chuyển, đều đã di chuyền vào sâu trong biển Ni Tư trước khi bão tới. Trên bến tàu vắng tánh của cảng Lỗ Đạt chỉ có vật tư chất đống như núi, bọn chúng đều được giấy dầu bền chắc bao phủ, dùng cọc gỗ cố định trên mặt đất. Phủ tổng đốc của cảng Lỗ Đạt, mặc dù trong chiến tranh không bị phá hỏng mấy, vô số đá hoa cương và đá cẩm thạch tựa hồ như đang muốn tỏ rõ, nơi này không sợ bão nhiệt đới bất kỳ cường độ nào. Nhưng, các chiến sĩ đội cảnh vệ vẫn cẩn thận mời công tượng có kinh nghiệm nhất nơi này tới kiểm tra, để để phòng bất ngờ. Mà khi cơn bão tới, hai người Tô Phỉ Mã Vẫn và Tiết Tư Khỉ đều tự mình trực ban, vị trí ngay ở bên ngoài phòng ngủ của Dương Túc Phong, nếu như có chuyện gì không ổn xảy ra, hai người có thể lập tức bắt Dương Túc Phong từ trong phòng ngủ đi, sau đó di chuyển tới địa phương an toàn. Nhưng mà, sự trung thành và khẩn trương của hai người đối với Dương Túc Phong, lại thành có chút xấu hổ vào lúc này, trong lòng đều có chút cảm giác chua xót là lạ, bời vì ngay ở bên trong phòng ngủ bọn họ canh giữ, Dương Túc Phong chính đang thưởng thức sự ôn nhu và khoái cảm mà Viên Ánh Lạc mang tới cho y, hơi thở nặng nề của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân truyền hết cả vào trong tai Tiết Tử Khỉ và Tô Phỉ Mã Vận ở ngoài cửa. Từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, hai người nói là bảo vệ an toàn cho Dương Túc Phong, chẳng bằng là nói bảo vệ bí mật của Dương Túc Phong, tránh cho những việc làm hoang đường của y bị kẻ có ý đồ nào đó nắm được thóp, rêu rao trên báo chí. “Đồ nam nhân hoang đường, không biết xấu hổ, dâm đãng vô sỉ…” Tiết Tư Khỉ và Tô Phỉ Mã Vận đều có chút căm phẫn nghĩ, đồng thời lại đem tất cả trách nhiệm của chuyện này đổ hết lên đầu Viên Ánh Lạc, nếu không phải con tiểu hồ ly tinh này cả ngày cứ quanh đi quẩn lại ở bên người Dương Túc Phong, ả đã chẳng có cơ hội được sủng hạnh như thế này, vừa nghĩ tới đã có bao nhiêu nữ nhân tới chia sẻ Dương Túc Phong. Hai nữ nhân ở cửa đều cảm thấy tâm tình ngày càng ảm đạm, các nàng không dám trách Dương Túc Phong hoang đường và không biết tiết chế, nhưng lại có thể mặt nặng mày nhẹ với Viên Ánh Lạc. Tổ Phỉ Mã Vận quay đầu nhìn vào bên trong rèm, có thể nhìn thấy hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường, trêu đùa và khiêu khích lấn nhau, coi bên cạnh như không có ai. Cái thân thể nhỏ nhắn xinh xinh trắng như tuyết kia tất nhiên là Viên Ánh Lạc chuẩn bị chịu mưa móc lần đầu, còn tên nam nhân kia, bọn họ đã quá quen thuộc rồi, chính y đã biến hai người các nàng thành nữ nhân chân chính. Một lúc sau, Dương Túc Phong ở trên giường ngồi dậy, mở rộng hai chân, đem thân thể của Viên Ánh Lạc ôm trên đùi của mình, để nàng nằm ngửa mặt lên trời, hạ thân dính sát lấy nhau. Y cứ ngồi như vậy, từ bên trên vuốt ve bầu ngực của nàng, tỉ mỉ thể nghiệm khoái cảm có chút non nớt săn chắc kia, làm cặp vú nữ nhân dưới ngón tay y biển ảo thành đủ các loại hình dạng dựng lên. Viên Ánh Lạc mặc dù trông tương đối xinh đẹp, nhưng kỳ thực tuổi không nhiều, trong tất cả nữ nhân ở bên cạnh nàng, trừ Na Tháp Lỵ ra, thì tuổi ít nhất chính là nàng rồi. Khác với các nữ nhân khác, nàng chẳng thành thục và kiều diễm ướt át như Tổ Phỉ Thải Vi, cũng không có sự nghiêm nghị không thể xâm phạm như Tô Lăng Tuyết, chẳng có sự hoang dã và thô bạo như Phương Phỉ Thanh Sương và Sương Nguyệt Hoa. Cái nàng có, chỉ là sự ôn nhu như nước, nàng nguyện ý đem tất cả mọi thứ của mình, bao gồm cả thân thể và tâm linh, hiến dâng tất cả cho nam nhân phía trước, nàng nguyện ý vì y làm bất kỳ chuyện gì, cho dù là chết. Khi thời khắc hạnh phúc này tới, nàng thực sự bỏ hết mọi thứ mình sở hữu xuống, toàn tâm toàn ý thỏa mãn y, lấy lòng y, cho dù những động tác chỉ có nam nhân mới thích làm bản năng của nàng cảm thấy khuất nhục, nhưng nàng vẫn cam tâm tình nguyện làm. Nàng dùng chiếc miệng nhỏ anh đảo của mình thỏa mãn nhu cầu phát tiết dục vọng của y, dùng đầu lưỡi khéo léo mà vụng về của mình đem tới cho y cảm giác chưa từng có, làm y phát ra trong khoang miệng của mình. Cái thứ mà chỉ nam nhân mới có, trong mắt rất nhiều nữ nhân là khó coi, là tội ác, nhưng nàng lại nguyện ý coi nó là thứ đáng yêu nhất, dùng hai tay của mình xoa nắn nó, kích thích nó, làm nó thật mau chóng lần nửa quật khởi trở lại. Dương Túc Phong vuốt ve trên ngực Viên Ánh Lạc khá lâu, cảm thấy bản thân gần khôi phục rồi, vì thế đem hạ thân của nàng dán sát vào mình, chầm chậm thuần thục đem bản thân nhấn chìm vào trong thân thể mềm mại trắng nõn của nữ nhân, cảm thụ khoái cảm khít khao quen thuộc. Chỗ sâu trong trong thân thể nữ nhân có chút khô khan, đó là kết quả khẩn trương của bản năng gây nên, cũng là do ve vuốt ve kích thích chưa đủ, trước nay y không biết làm sao kích động cho tốt tình dục của nữ nhân, y đã quen lấy khoái cảm của mình làm trung tâm giao hoan trên giường. Y cảm thấy mình gặp phải chướng ngại, giống như những nữ nhân trước đó vậy, đó là thứ nữ nhân bảo vệ cả đời. Y không chút do dự tăng thêm sức lực, dùng sức đâm vào, tách ra thân thể từng bế tắc của nữ nhân, mơ hồ có tia máu rỉ ra, chứng minh sự thanh bạch của nữ nhân với y, máu thuận theo chiếc mông tròn lẳn trắng muốt chậm rãi chảy xuống dưới, lưu lại từng chấm lạc hồng trên chiếc khăn tay trắng. Viên Ánh Lạc không kìm được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, thân trên trần trụi theo bản năng nâng lên, phản xạ điều kiện muốn ngăn cản đối phương tiến vào, loại cảm giác xé rách rõ ràng như kim châm muối sát làm nàng cơ hồ muốn khép chặt hai chân, ép đối phương ra ngoài. Nhưng trong đầu của nàng, lại có một tiềm thức hưng phấn sục sôi nói với nàng, thời khắc nàng chờ đợi cuối cùng đã tới, nàng phải mở rộng hai chân, mở rộng thân thể của mình, tiếp nhận đối phương tiến vào. Dù cho sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp nam nhân tiến vào, nhưng cơn đau thân thể bị xé ra vẫn làm khuôn mặt thanh tú của nàng hơi trở nên vặn vẹo, hô hấp của nàng, tiếng rên của nàng, cũng đột ngột trở nên đau đớn. Cùng với đối phương tiến vào, Viên Ánh Lạc cảm thấy trong từng cơn đau kịch liệt, lại mang tới cảm giác kích thích dâng tràn làm người ta khó diễn tả, nàng còn cảm thấy dược nam nhân mang theo hơi thở nặng nhọc tung hoành rong ruổi khắp nơi trong thân thể mình. Bời vì động tác của y, giường cũng trở nên hơi lắc lư, có lẽ là cảm thấy tư thế này không đã lắm, Dương Túc Phong cuối cùng vẫn theo kỉểu cũ lật thân thể của Viên Ánh Lạc lại, để nàng úp sấp trên giường từ phía sau lại lần nữa tiến vào thân thể nàng. Cái tư thế này làm Viên Ánh Lạc mới trải sự đời cực kỳ đau đớn, qua một lúc rất lâu mới dần dần thích ứng được, thân thể của nàng theo động tác của hắn mà nhấp nhô, tiếng rên cũng ngày càng dài, ngày cám ám muội, loại rên rỉ ám muội này tựa hồ cấp cho nam nhân sự kích thích càng lớn, động tác của hắn cũng trở nên càng mãnh liệt, Viên Ánh Lạc thậm chí bị y thọc sâu mà không kìm được kêu ra tiếng, nhưng trong đầu nàng, lại dần dần trở nên bình tĩnh, không còn là mảng hỗn độn như mới bắt đầu nữa, nàng có thể cảm thấy rõ ràng hiện giờ mình đang xuất ra cái gì. Từ nay về sau, nàng đã cùng đám Tô Phỉ Mã Vận nang vai ngang vế rồi, chỉ có điều, nàng thuộc về hệ thống Phượng Thải Y, mà Tô Phỉ Mã Vận lại thuộc về hệ thống Tô Phỉ Thải Vi. Là quan quân tình báo nắm giữ cơ mật tối cao, Viên Ánh Lạc biết quá nhiều bí mật, mặc dù những bí mật này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nhưng trong lòng nàng đôi lúc cũng không ngăn được suy nghĩ. Cùng với nữ nhân bên người Dương Túc Phong ngày càng nhiều, các loại quan hệ lộn xộn phức tạp là không thể tránh khỏi hình thánh đoàn thể nhỏ của các loại lợi ích, cho dù ở hậu cung cũng không ngoại lệ. Tỷ muội Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi là cam tâm tình nguyện đầu kháo Dương Túc Phong sớm nhất, trong lòng Dương Túc Phong các nàng chiếm địa vị cực kỳ quan trọng, trong một khoảng thời gian rất dài, vị trí của hai người đều không thể dao động. Nhưng cùng với đám nữ nhân tự nguyện gia nhập hoặc bị ép nha nhập như Lam Sở Yến Tiêu Tử Phong, Tô Phỉ Thải Vi, Khắc Lệ Tô Na, loại cục thế vi diệu phát sinh biến hóa cực lớn. Mặc dù mỗi người chỉ hiểu ngầm trong lòng, càng không thể có ai vì vậy mà biểu lộ bất kỳ sự bất mãn nào. Nhưng trên thực tế, trong hậu cung của Dương Túc Phong, cục thế chân vạc đã lặng lẽ hình thành. Thế lực lớn nhất tất nhiên vẫn là Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi, tỷ muội đồng tâm, lợi ích đồng lòng, lại có ba vị tỉ muội Tài gia kết minh, đúng là dưới một người, trên vạn người, các nàng nắm giữ quân đội cường đại nhất, còn có hệ thống tính báo, quyết định hướng đi tương lai của quân Lam Vũ ở mức độ nào đó. Tiêu Tử Phong và Lam Sở Yên thì hình thành một cỗ thể lực khác, Lam Sở Yến vốn là một nữ nhân cực kỳ có dã tâm, quyết không cam tâm ở dưới Phương Thải Y. Vì mở rộng thế lực của mình, nàng không từ thủ đoạn, trong mắt của nàng, chỉ có một mình Dương Túc Phong, những người khác đều không để vào mắt. Về phần Tiêu Tử Phong, trong thế giới nội tâm của nàng có lẽ căn bản không dung nạp được người khác có địa vị cao hơn mình, thậm chí trong nội tâm nàng, có vị trí của Dương Túc Phong hay không cũng chưa biết được, nhưng biểu hiện của nàng, lại làm Dương Túc Phong mộng mơ tơ tưởng. Cho dù nàng và Dương Túc Phong còn chưa có quan hệ phu thê thực sự, nhưng điều này hiển nhiên càng tăng cường vị trí của nàng trong lòng Dương Túc Phong, thứ không có được vĩnh viễn quý giá hơn thứ có được rồi, nữ nhân cũng là như thế. Tô Phỉ Thải Vi và Khắc Lệ Tô Na tới lại hình thành cỗ thế lực thứ ba, Tô Phỉ Thải Vi mặc dù bị Dương Túc Phong vũ nhục gia nhập, nhưng kinh nghiệm đấu tranh chính trị nhiều năm làm nàng mau chóng chuyển đổi một vai diễn khác. Khi nàng ý thức được tiếp tục phản kháng Dương Túc Phong chẳng có chút lợi ích nào, nàng liền thay đổi sách lược, đổi thành trăm phương ngàn kế chiều lòng y. Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên cùng là nữ nhân có dã tâm, nếu không cũng không thể quay giáo đánh trả vào thời khắc mấu chốt, nhào vào trong lòng Dương Túc Phong. Hai nữ nhân tới từ địa khu La Ni Tây Á rất dễ dàng đi tới cùng nhau, huống chi các nàng vốn có quan hệ mật thiết, dựa theo nhân thân của vương quốc tính ra, Tô Phỉ Thải Vi chính là cô cô của Khắc Lệ Tô Na. Còn về các nữ nhân khác, trừ dạng hoàn toàn không có dã tâm chính trị như Tô Lăng Tuyết , thủy chung không quá quan tâm tới Dương Túc Phong, thì bao gồm cả đám Đan Nhã Huyến và Lăng Thanh Tư , đều cùng ba dòng chảy ngầm kia có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều. Mà chuyện Phương Phỉ Thanh Sương, lại làm ba phe thế lực này đều có chút kiêng kỵ, nữ nhân này đã không cẩn thận mất đi tất cả sự tôn quý của nàng, từ trong hư ảo rơi vào cuộc sống hiện thực tàn khốc, quan hệ của nàng và Dương Túc Phong còn dùng dằng chưa rõ, nhưng, một khi nàng trở thành nữ nhân của Dương Túc Phong, với cá tính của nàng, khẳng định cũng không chịu dưới người khác, nàng ắt sẽ ở trong hậu cung của Dương Túc Phong độc lập kéo cờ của mình lên. Không ai biết được loại cục diện này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào. Toàn bộ nguyên nhân gây ra, không gì khác, đều là hậu qua do Dương Túc Phong không biết tiết chế nữ sắc. Viên Ánh Lạc trong lòng thầm cho rằng, Dương Túc Phong đúng là không phải một nam nhân ôn nhu, trước nay chưa lúc nào y biết thương hương tiếc ngọc, y chỉ đơn thuần tìm kiếm khoái cảm của mình, thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, mà bất kể phản ứng của nữ nhân cung cấp khoái cảm cho y, thậm chí có lúc y xử lý nữ nhân như chiến lợi phẩm, không một mảy may chăm sóc nào. Đầu tiên là Tiết Tư Khỉ, tiếp đó là Sương Nguyệt Hoa, sau này là Tô Phỉ Thải Vi và Phương Phỉ Thanh Sương, đều gặp phải loại vận mệnh như vậy. Nhưng, chính nam nhân làm người ta yêu và hận đan xen này, đang thống trị quân Lam Vũ, đang thống trị vận mệnh của thế giời này, cũng thống trị vận mệnh những nữ nhân các nàng. Bất kể là trong lòng mình nguyện ý hay không nguyện ý, vận mệnh của các nàng và y đã không thể chia tách. Ngay như Tiết Tử Khỉ đang ở bên ngoài luận phiên túc trực, có lẽ trong nội tâm của nàng, còn tồn tại thù hận thậm chí căm thù cực lớn với Dương Túc Phong, bởi vì dù sao Dương Túc Phong cũng đã giết chết anh ruột của nàng, còn dùng vũ lực làm nhục cướp đi mọi thứ quý báu của một cô gái như nàng, thế nhưng, nàng lại không thể không trung thành thành thực gánh vác nhiệm vụ bảo vệ tên ác ma này, bởi vì gia tộc của nàng, người thân của nàng, đều nằm chắc trong tay quân Lam Vũ. Bọn họ cũng dựa vào quân Lam Vũ thu được lợi ích cực lớn, nếu như Tiết Tư Khỉ có dấu hiệu gì đó không tốt mà nói, người đầu tiên sẽ đối phó với nàng, không phải là Dương Túc Phong, mà là gia tộc của nàng. Vì gia tộc và người thân của nàng, nàng phải đem toàn bộ bất hạnh trong quá khứ chôn thật sâu trong lòng, đồng thời để năm tháng xóa mờ nó đi. Bất kể quá khứ có nghĩ lại mà đau đớn thế nào, nhưng vận mệnh hiện giờ của nàng, đã cùng Dương Túc Phong dính lấy nhau không thể phân chia được nữa, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Dương Túc Phong rất ít khi nói tới nhân nghĩa đạo đức, y càng vui lòng đi tin vào quan hệ lợi ích trần trụi càng là hữu nghị và tình cảm. Đối với nữ nhân, y cũng không có quá nhiều cảm giác hổ thẹn, cho dù toàn bộ báo chí đế quốc đều cho rằng hắn chính là tên khốn kiếp háo sắc nhất từ cổ chí kim, không chút chú ý tới tôn nghiêm của nữ nhân, nhưng y vẫn làm theo ý mình, căn bản không đặt người khác vào trong mắt. Kỳ thực có rất nhiều lúc y có thể làm tốt hơn, làm bí mật hơn, làm người ta càng không thể nắm được sơ hở. Nhưng, y căn bản chẳng để ý, đối diện với chỉ trích của người khác, y cũng chẳng phản bác, chỉ lạnh lùng quan sát, một khi có nữ nhân mới rơi vào tay y, y vẫn không chút do dự chiếm nàng làm của riêng. Ví như Tô Phỉ Thải Vi, vị nữ vương từng cao cao tại thượng tôn quý vô cùng, cũng bị Dương Túc Phong kéo từ trên mây xuống, không những đoạt mất quyền lực, quốc gia, mà thậm chí thân thể của nàng cũng bị dùng phương thức khuất nhục nhất thẳng thừng chà đạp. Nhưng nàng cũng không thể không tiếp nhận sự thực tàn khốc này, nàng phải gạt nước mắt, cố gượng cười, reo hò hoan hô kẻ thắng lợi. Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, thân thể của nữ nhân có thể đối đãi như chiến lợi phẩm, kẻ chiến bại thường phải trả cái giá còn quý hơn cả sinh mạng. Chiến tranh Lỗ Ni Lợi Á đã triển khai trên quy mô lớn, trường đại chiến liên quan tới bốn quốc gia và địa khu này nổ ra, đã không còn chỗ nào để dừng lại nữa. Khi chiến tranh kết thúc, chẳng ai biết được trong Đan Phượng hành cung có bao nhiêu gian phòng có chủ nhân mới, nghe nói vương hậu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, bởi vì quốc vương Tô Lai Mạn đệ tứ thích nam nhân, chẳng để ý tới nàng, cho tới hiện giờ vẫn là xử nữ chưa từng bị nhuốm bẩn, còn có nữ vương Đại Lôi Nhĩ của vương quốc Ương Già, tới bây giờ cũng còn chưa có ai giành được quyền đêm đầu của nàng, ngay cả đối thủ trong nước của nàng, đại tế ti Lô Khắc Lôi Đế Á, cũng còn là nữ nhân có quyền đêm đầu giá trị liên thành. Bọn họ, liệu có thể cũng bị Dương Túc Phong xử lý như chiến lợi phẩm, chiếm làm của riêng hay không? Dương Túc Phong thở hổn hển, đi theo đó là cảm giác mặc sức ra vào. Y căn bản không biết rằng trong đầu nữ nhân dưới thân thể đã xoay chuyển nhiều ý nghĩ như vậy, y còn cho rằng nàng là nữ nhân ôn nhu nhất, dịu dàng nhất, ngoan ngoãn nghe lời, có thể cam tâm tình nguyện thỏa mãn tất cả nhu cầu của mình trong số nữ nhân y đã tiếp xúc. Tuổi trẻ của nàng, sự non nớt của nàng, đều làm y có được cảm giác mới mẻ, loại cảm giác mới mẻ này thậm chí làm hắn nhớ tới Na Tháp Lỵ, không biết cô gái nhỏ đó hiện giờ trông thế nào rồi, nếu như hiện giờ mình muốn nàng, không biết sẽ còn có cảm giác càng thêm mới mẻ nữa hay không. Nghĩ tới Na Tháp Lỵ, y lại không kìm được lòng hươu dạ vuợn nghĩ tới sư phụ U Nhược Tử La của nàng. Ngày đó gặp một lần, đúng là người trời, dung nhan cao quý và khuôn mặt lãnh khốc đó, đều làm nam nhân sinh ra cảm giác chinh phục mạnh mẽ. Nhất là mỗi lần khi y nghĩ tới khi mình bị nàng cho dùng Thánh linh đan làm hại bản thân không ít, y lại có một loại ý nghĩ muốn lấy đạo của người trị lại người. Na Tháp Lỵ đã nói rõ ràng với y, bởi vì liên quan tới tu luyện võ công, U Nhược Tử La không thể thân thiết với nam nhân, nếu không công lực sẽ suy giảm mạnh, mà nàng vẫn luôn kỳ vọng một ngày có cơ hội báo thù. “Ư…” Viên Ánh Lạc cảm giác rõ ràng được nam nhân tăng tốc mãnh liệt, không kiềm được phát ra một tiếng kêu nhỏ, rồi liền ngay đó mơ hồ cảm thấy có một luồng nhiệt tiến vào cơ thể của mình, toàn thân đều cảm thấy có chút khô nóng chưa từng có, sau đó Dương Túc Phong mềm nhũn úp mình lên người nàng thở dốc, hai tay nắm ngực của nàng cũng lỏng ra. Trong lòng Viên Anh Lạc có chút vui mừng, lại có chút thẹn thùng, mình cuối cùng cũng là nữ nhân thực sự rồi, hơn nữa là nữ nhân của người mạnh nhất đại lục này. Mong rằng mầm mống y ban phát vào trong cơ thể mình nảy mầm, sinh ra một đứa bé, vậy sẽ càng hoàn mỹ. Nếu như đứa bé là con trai…. Viên Ánh Lạc vội vàng ngăn chặn suy nghĩ hoang đường này, đưa tay ra, chủ động ôm lấy thân thể Dương Túc Phong, tận tình hưởng thụ khí tức nam nhân. Sau khi hưng phấn yếu ớt qua đi, nàng cũng phải tiếp thụ hiện thực, chính là sau lần ôn tồn này, lần tiếp theo phải đợi bao lâu, không ai có thể dự đoán được, có lẽ là một ngày, cũng có lẽ là một tháng. Thậm chí có khả năng là một năm. Tiếng bước chân của Tiết Tư Khỉ lặng lẽ truyền tới, thấp giọng nói ở bên đầu giường: “Ánh Lạc, có quan quân tình báo tìm cô, nói có tình báo cơ mật, phải cần cô mới có thể mở mã hóa.” Viên Ánh Lạc nhạy cảm chú ý được, Tiết Tư Khỉ không gọi nàng là “Viên Ánh Lạc” như trước kia, mà gọi thành “Ánh Lạc” thân thiết hơn nhiều, điều này tựa hồ biểu thị, thân phận của nàng bắt đầu đang dần dần được xác nhận. Trong quá khứ, mình từng bí mật ghi lại trong hồ sơ thời gian thân thiết của Dương Túc Phong và một nữ nhân, hiện giờ xem ra, phần hồ sơ bí mật này sắp thêm vào tên của mình rồi. Nàng vội vàng khoác áo ngủ lên, xuống giường, đi được mấy bước mới phát hiện ra không ổn, sắc mặt hơi đỏ lên, lại chầm chầm ngồi xuống bên giường, mày khẽ nhíu lại, Dương Túc Phong đúng lúc lật người lại, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?” Viên Ánh Lạc tức thì mặt đầy ráng đỏ. Tiết Tư Khỉ thấp giọng mắng: “Còn không phải là chàng tạo nghiệt! Chàng không thể ôn nhu một chút à? Muốn làm chết người ta sao!?” Viên Ánh Lạc tức thì thẹn tới mức hận không thể chui vào gầm giường, tới tai cũng đỏ ửng lên. Tiết Tư Khỉ phất tay rời đi, lấy điện báo đem tới. Viên Ánh Lạc nhíu mày, đem điện báo giải mã ra, nhưng mày lại càng nhíu chặt, nội dung của điện báo rất nhiều, hơn nữa đẳng cấp rất cao. Qua cơn kích tình thần sắc Viên Ánh Lạc có chút mệt mỏi, Tiết Tư Khỉ và Tô Phỉ Mã Vận vội vàng chuyển tới một cái bàn, đặt ở bên mép giường cho nàng sử dụng, lại bê trà sâm vốn chuẩn bị cho Dương Túc Phong lên. Viên Ánh Lạc uống nửa cốc trà sâm, sắc mặt mới hơi tốt lên một chút. Dương Túc Phong dựa vào đầu giường, cẩn thận xem điện báo, cảm thấy miệng chút chua chát, hơi khẽ thở dài. Điện báo là do người phụ trách tối cao ngành kỹ thuật hải quân Đường Kiệt Lạp Đức gửi tới. Lão già từng thiếu chút nữa bị Dương Túc Phong giết chết này hiện giờ đã thành người phụ trách hạng mục nghiên cứu chiến hạm khung thép kiểu mới hải quân quân Lam Vũ, lãnh đạo vô số kỹ thuật viên, dưới sự hỗ trợ của tài chính hùng hậu, toàn lức tiến hành nghiên cứu và thí nghiệm chiến hạm bằng thép. Lão gia hỏa sống ẩn dật này hiện giờ đã hoàn toàn biến mất trong mắt công chúng rồi, bận bù đầu cả ngày lẫn đêm trong xưởng tạo thuyền. Trong điện báo, Đường Kiệt Lạp Đức rất không lạc quan chỉ ra, nghiên cứu và sản xuất khu trục hạm của hải quân xảy ra khá nhiều vấn đề.