Phụ Ninh phủ, Tình Xuyên đạo, địa phu Mỹ Ni Tư. Bầu trời của Tình Xuyên Đạo nhìn cứ luôn có chút sầu muôn, bầu trời u ám, không thấy chút ánh mặt trời nào, nhưng thủy chung mưa không rơi, mặc dù thời tiết đã vào tháng chin, nhưng vẫn còn mang theo chút cảm giác nóng nực, cũng không biết có phải vì chiến tranh mà lam người ta thấy khô nóng bứt rứt hay là vì thời tiết thực sự ngột ngạt. Nước sông Hương Thảo lặng lặng chạy giữa thành Phụ Ninh, cũng không mang đi cái cảm giác nóng ẩm này. Trong mấy phủ của Tình Xuyên đạo, Phù Ninh phủ là phủ nhỏ nhất, trên lịch sử lúc cư dân đông nhất cũng chỉ có không tới hai mươi vạn nhân khẩu thường trú, so với Ninh Dương phủ từng có trăm vạn dương khẩu, ngay cả hạng đàn em cũng không xứng, tối đa chỉ có thể tính là một cái thị trấn. Nhưng chiến loạn liên tục bảy năm trời làm cho nhân khẩu của các phủ của Tình Xuyên đạo đều xuống dốc, các loại thế lực tới tới lui lui đánh giằng co, đều lấy tàn sát bách tính làm thủ đoạn hữu hiệu nhất giảm bớt thực lực của đối phương, trải qua hơn mười lần đồ sát, nhân khẩu hiện tại của Ninh Dương phủ đã không đủ năm vạn người, hơn nữa đại bộ phận là người già phụ nữ và trẻ nhỏ cho dù giết đi cũng không có mấy tác dụng, ngược lại Phụ Ninh phủ vị trí hẻo lánh, bởi vì rời xa trung tâm chiến trường, bảo tồn được khá đông nhân khẩu, làm nơi này còn có hơi chút dấu vết của thành thị. Thế nhưng, khi chiến trống chiến tranh lại lần nữa vang lên ở đất đai Mỹ Ni Tư, thì ngay cả Phụ Ninh Phủ cũng cảm giác được nhị bước chiến tranh đang từng bước tới gần, không khí chiến tranh cũng ngày càng nồng đậm. Trên đường phố thành thị và tường thành của Phụ Ninh phủ, đều tụ tập vô số quân đội mang quân phục khác nhau, có phản quân Bành Việt mặc quân phục miễn cưỡng nhuộm thành màu xám, có quân đội Lỗ Ni khôi giáp và đồng phục đỏ tươi, có quân đội Cáp Lạp Lôi đồng phục màu vàng đất, còn có quân đội Ương Già quân phục màu xanh thẫm. Bọn chúng cùng nhau tuần tra cảnh giới ở Phụ Ninh phủ, làm cư dân của toà thành nhỏ xa xôi cũng lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng đi lánh nạn lần nữa. Cư dân sớm bị chiến tranh dọa cho phát khiếp phát hiện, bắc đầu từ ngày hôm qua, liền lục tục có vô số quân đội ngoại quốc tiến vào Phụ Ninh phủ, cùng với quân đội tiến chiém, còn có rất nhiều quan cao của quân đội các nước, người nào cũng đều nhân vật lớn có sao vàng lấp lánh trên quân hàm, trước ngực treo đầy huân chương. Cảnh giới của Phụ Ninh phủ đạt tới mức độ trước nay chưa từng có, trên tường thành ba bước một vọng gác, năm bước một chòi canh, đội tuấn tra bên trong thành cũng tăng lên mấy lần. Cư dân trong thành hết thảy đều chỉ vào không cho ra, cho dù là trong nhà có người chết, cũng phải tạm thời để trong thành. Bốn cửa thành đều có trạm canh liên hợp của quân đội liên minh chống quân Lam Vũ, cho dù một con chim sẻ cũng chẳng thể bay ra được. Địa phương cảnh giới nghiêm ngặt nhất, tự nhiên là tỏa kiến trúc kiểu gạch ngói thiếu chút nữa bị chiến hỏa phá hủy từng là tòa thị chính của Phụ Ninh phủ. Liên minh chống quân Lam Vũ lần thứ tư chính thức tổ chức hội nghị toàn thể ở nơi này, mặc dù trước đó đã mở ba lần hội nghị toàn thể, tham dự hội nghị lần này rất nhiều người đã quen thuộc nhau, nhưng đại biểu của các địa khu hoặc quốc gia khi tiến vào phòng hội nghị, mỗi đại biểu vẫn có thể cảm giác được sự nặng nề của không khí. May là, kiến trúc kiểu gạch ngói của phòng hội nghị mặc dủ tỏ ra có chút cổ xưa và cũ ký, nhưng lại xua đi không ít cảm giác nóng nực, làm các đại biểu tham dự hội nghị cuối cùng cũng không phải liên tục lau mồ hôi trên người nữa, nhất là với nữ đại biểu mà nói, chắc chắn là một tin mừng rất lớn. Ba lần hội nghị của liên minh chống quân Lam Vũ trước đó, trên cơ bản còn ở mức độ lý luận xuông, còn có thể nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, nhưng lần này thì khác hẳn, đây là hội nghị thực sự, tham dự hội nghị này trừ người khởi xướng liên minh chống quân Lam Vũ, tướng quân Khắc Lai Mỗ tới từ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ra, còn có tướng quân Tắc Lai Bội Ô phó thủ của hắn; tướng quân Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ và phó thủ Thác Tư Tháp Áo tới từ vương quốc Cáp Lạp Lôi; nữ tướng quân Tụ Phong và nữ tế ti Đa Trạch Bội Ti tới từ vương quốc Ương Già, còn có địa chủ của Tình Xuyên đạo, Bành Việt kẻ lãnh đạo phản quân Bành Việt và con trai lớn của hắn Bành Vĩ Vân. Hội nghị vừa bắt đầu, đã ngập tràn không khí căng thẳng. Phản quân Bành Việt khai pháo trước tiên, phê phán quân đội các nước khác không làm gì thậm chí thấy chết không cứu, căn bản không coi là việc chung của liên minh chống quân Lam Vũ, làm cho phản quân Bành Việt bị quân Lam Vũ đả kích đầu tiên thương vọng nặng nề, hao quân mất đất. Bành Vân Vĩ càng nói càng kích động, đứng luôn cả dậy, kéo cổ áo lộ ra lồng ngực đầy hình xăm, vỗ bàn lớn giọng nói: “Tôi muốn biết, quân đội tăng viện Trình Xuyên đạo của các vị ngồi đây rốt cuộc bao giờ mới có thể lên tiền tuyến? Rốt cuộc là lên phía trước chiến đấu với quân Lam Vũ hay là tiếp tục ở phía sau coi náo nhiệt?” Hắn là một người thành niên hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tứ chi phá triển, hùng dũng mạnh mẽ, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, bản thân hắn võ công không tệ, trong chiến loạn liên miên lại rèn bản thân tới cực điểm, bởi thế mỗi một động tác đều mang theo sát khí hết sức lẫm liệt. Bành Việt làm loạn nghe nói có quan hệ rất mật thiết tới hắn, chính hắn giết chết cả nhà phó tướng của Bành Việt, khiến Bành Việt không thể không giơ lên lá cờ tạo phản, những quan quân không chịu tham gia tạo phản, cũng bị hắn giết chết hết, thì thể cũng trực tiếp đem đốt. Giết người, đối với hắn mà nói, quả thực là chuyện như cơm bữa, tới lông mày cũng chẳng nhíu lấy một cái. Thế nhưng những kẻ ngồi đây, cơ bản đều là nhân vật từ trong đống người chết bò ra, kẻ nào chẳng từng giết người như cắt cỏ? Sự hung dữ của Bành Vĩ Vân trong mắt bọn chúng chỉ là trẻ con ngây ngô mà thôi, chuyện chúng làm khi trẻ tuổi thậm chí còn hung tàn hơn. Cho nên, chẳng có ai để ý tới chất vấn của Bành Vĩ Vân, thậm chí một biểu cảm hơi rõ ràng cũng chẳng thèm đưa ra. Hội nghị lặng ngắt. Chẳng có ai trả lời. Trừ Bành Việt sắc mặt quái dị ra, nhưng người khác tựa hồ chẳng nghe thấy gì hết. Bành Vân Vĩ mặc dù hung ác, nhưng cũng biết những người ngồi trước mắt bản thân không chọc vào được, miệng buông tuồng còn có thể, nhưng nếu thực sự gây ra chuyện, bản thân chắc chắn chịu thiệt, chỉ đành hừ mũi thật mạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống, làm vẻ khinh thường với lão tử bên cạnh. Bành Việt hai tay chống lên bàn hội nghị, giọng nói già nua chậm rãi vang lên: “Lời khách sáo tôi không nói nhiều nữa, cũng không muốn nghe nữa, hiện giờ quân Lam Vũ đã đánh mạnh tới rồi, với lực lượng của Bành gia chúng tôi, căn bản là không thể kháng cự. Nếu như các vị không tích cực nổ lực tác chiến, Tình Xuyên đạo không cần dùng tới một tháng sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay kẻ địch. Tới lúc đó, quân Lam Vũ lấy Tình Xuyên Đạo làm nền tàng, thực hành phương châm đánh dẹp từng phần, hẳn các vị cũng không dễ chịu gì. Vẫn lặng ngắt, chẳng ai trả lời. Bất quá thần sắc trên mặt mỗi người đều có biến hóa nho nhỏ. Khắc Lai Mỗ không ngờ hội nghị hôm nay mở đầu bằng tình hình này, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, mà các đại biểu khác xung quanh trầm mặc không nói, cũng làm hắn cảm thấy không dễ chịu, hành vi của Bành Việt mặc dù không thể nói là cao thượng, nhưng hiện giờ dù sao cũng là người trên cùng một con thuyền, ít nhất khách sáo vẫn phải có, không thể không nói: “Bành tướng quân, xin ông yên tâm, chúng ta đều là quân nhân, hiểu rõ đạo lý này, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngồi nhìn.” Bành Việt chầm rãi dựa trở lại lưng ghế, bùi ngùi thở dài một tiếng, âm thanh tỏ ra hết sức già nua, đầy cảm khái nói: “Các vị tự coi mà làm đi, tôi cũng không dám hy vọng xa vời các vị có thể làm gì, các vị có thể tự giữ mình đã là không tệ rồi. Ôi, hậu sinh khả úy mà! Dương Túc Phong có thể đưa quân Lam Vũ trới mức như ngày hôm nay, Bành Việt tôi ngoại trừ bội phục ra, thực không có thể nói gì hơn.” Phó thống soái quân đội Cáp Lạp Lôi, tướng quân Thác Tư Tháp Áo không khỏi nhíu mày, không hiểu nói: “Bành Việt, hình như ông quá bi quan rồi? Ông nói như vậy, đúng là nâng cao ý chí của kẻ khác, diệt uy phong bên mình, cho dù chúng ta hiện giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng lên tiền tuyến, nhưng dù sao quân đội của chúng ta đã tập trung lại, có tới ba bốn chục vạn người đo! Cho dù là quân Lam Vũ có bản lĩnh bằng trời, cũng chẳng thể làm gì được chúng ta, trước đó không phải đã nói rõ rồi sao. Tình Xuyên đạo vẫn là nhà của một mình Bành Việt quân, chúng tôi tuyệt đối không dính vào. Ông có gì phải sợ chứ? Các ông lá gan quá nhỏ rồi. Hắn là môt người thẳng tính, nghĩ cái gì là nói cái đấy, cũng mặc kệ có điều gì phải kiêng kỵ không, đợi tới lời phát ra rồi, mới nhận ra đã lỡ lời, nhưng cũng không thể nói xin lỗi. Quả nhiên, hắn vừa mới nói xong, khuôn mặt Bành Việt và Bành Vân Vĩ đều không dễ chịu, phàm là người từng đi lính, điều kỵ nhất là bị người ta nói nhát gan, sợ chết. Hai người cũng không ngoại lệ. Bành Vân Vĩ tức giận đứng bật dậy, nhìn Thác Tư Tháp Áo chằm chằm hung dữ nói: “Chúng ta có gì mà phải sợ à? Chúng ta sợ cái gì à? Chúng ta đương nhiên là sợ! Chúng ta sợ đợi tới lúc các vị chuẩn bị sẵn sàng lên tiền tuyến, một chút binh lực cuối cùng trong tay chúng ta cũng đã dùng hết rồi, đầu của hai cha con chúng ta cũng bị đưa tới trước mặt Dương Túc Phong, chúng ta lấy cái gì ra khống chế Tình Xuyên đạo? Đúng là trò hề!” Tác Tư Tháp Áo vẫn nhíu chặt mày, không hề để ý tới con mắt hung dữ của Bành Vân Vĩ, không hiểu nói: “Bành gia các vị không phải có mười vạn quân đội sao? Thế nào cũng phải đánh được nửa năm một năm chứ!” Bành Vân Vĩ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn châm chọc sức chiến đấu của quân đội Bành gia chúng ta sao? Ngày đó ở Y Ninh phủ, hai chúng ta đã đấu qua, ngươi thấy sức chiến đấu của Bành gia chúng ta thế nào? Lão tử lấy sáu nghìn đấu với tám nghìn của ngươi, còn chẳng phải vẫn đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ à…” Thác Tư Tháp Áo bị vạch trần vết thương trước mặt mọi người, tức thì mặt không nén được thẹn quá hóa giận nói: “Chuyện đó không tính! Đó là ngươi giở âm mưu quỷ kế! Vả lại, lão tử nhận thua khi nào? Sau này còn chẳng phải cũng đánh ngươi…” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ khoát tay với Thác Tư Tháp Áo, ý bảo hắn đừng tranh cãi nữa. Tác Tư Tháp Áo buộc phải ngậm miệng, không dám chống lại uy nghiêm của Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ, chỉ đành nuốt ực một ngụm nước bọt, đỏ mặt tía tai thở phì phò ngồi xuống, con mắt ác độc đó tựa hồ muốn lột da lóc thịt Bành Vân Vĩ, cũng không giải được mối hận lớn trong lòng. Khắc Lai Mỗ nhìn thấy hết, thầm khễ lắc đầu, cái liên minh chống quân Lam Vũ này cơ sở non yếu, định sẵn mỗi lần bàn bạc nó đều không có kết quả tốt. Thử nghĩ xem, mấy năm trước còn là kẻ địch đánh sống đánh chết, hiện giờ không ngờ lại bởi vì quân Lam Vũ mà ép ngồi xuống cùng nhau chống địch, nhưng cái rằm trong tim lại có thể dễ dàng trừ đi như vậy ư? Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ sắc mặt ầm trầm, thành thục lão luyện nhìn Bành Việt, chậm rãi nói: “Phó thủ của ta không có ý như vậy, không có ý châm biểm sức chiến đấu của Bành gia quân. Ngược lại, hắn cảm thấy Bành gia quân còn rất có sức chiến đấu, hắn cho rằng các vị hẳn có thể ngăn cản được quân Lam Vũ ít nhất nửa tháng. Nhưng biểu hiện hiện giờ của các vị, tựa hồ không chứng minh được sức chiến đấu của Bành già quân…. Bành Việt không nói, không biết là có nghe thấy hay không. Bành Vĩ Vân tựa hồ như bị làm nhục, vừa mới ngồi xuống người lại đứng bật dậy, quát lớn: “Nói đi nói lại, vẫn là sức chiến đấu của Bành gia quân chúng ta không ra sao, được, ta thừa nhận, quân đội của chúng ta đích xác không thần dùng bằng của các chư vị ngồi đây. Muốn chúng ta chống đỡ nửa tháng? Xin lỗi, ta không làm được! Trước khi chiến tranh bạo phát, ta cũng tự nhận ít nhất có thể cầm cựu được nửa năm. Nhưng hiển giờ… ta cũng không che dấu nữa, ta nói thẳng với các vị, chúng ta nhiều nhất chỉ cầm cự được một tuần! Thẩm chí cả một tuần cũng khó khăn. Vào ngày đầu tiên chiến tranh vừa mới nổ ra, chúng ta đã tổn thất một vạn người, ngày thứ hai, chúng ta tổn thất ba vạn người, ngày thứ ba, chúng ta tổn thất sáu nghìn. Bởi vì chúng ta chảy nhanh, chủ động vứt bỏ rất nhiều nơi, quân Lam Vũ không bắt được đuôi chúng ta. Tới ngày hôm qua, ngày thứ tư, chúng ta lại tổn thất một vạn người, ta muốn hỏi các vị, Bành gia chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu quân đội tổn thất?” Tất cả mọi người trong phòng hội nghị liền đưa mặt nhìn nhau, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi. Nữ tướng quân Tụ Phong của vương quốc Ương Già luôn giữ im lặng, bán tín bán nghi nói: “Bành Vĩ Vân, ngươi nói thực đấy chứ? Chúng ta từng hợp tác một khoảng thời gian, vẫn hiểu chút ít về sức chiến đấu của bộ đội của ngươi, quân đội vương quốc Ương Già chúng ta chắc gì đã mạnh hơn các ngươi nhiều lắm, hoặc có thể nói là gần ngang nhau. Nhưng quân Lam Vũ có cường đại cũng không thể cường đại tới mức đó chứ? Cho dù các ngươi một chọi một không được, nhưng hai chọi một, ba chọi một, thế nào cũng phải được chứ?” Bành Vân Vĩ hầm hè nói: “Đầy là chuyện mất mặt, ta có cần phải hư cấu không? Sự thức thì, bộ đội chủ lực cảu chúng ta đã tổn thất hoàn toàn rồi, ngay cả đệ đệ của ta, cũng bị trúng đại pháo của quân Lam Vũ bắn chết ở Ninh Dương Phủ, chỉ tìm thấy một cái chân và một cái ngón tay.” Tụ Phong nhíu mày. Các địa biểu các nước sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Bọn họ có lẽ không tin lời của Bành Vân Vĩ, nhưng đối với lời nói của Tụ Phong lại không thể không chú ý, trong số tướng lĩnh của vương quốc Ương Già, Tụ phong trẻ tuổi mà đã nổi danh bên ngoài rồi. Nàng nổi tiếng không phải bởi vì nàng xinh đẹp, mà bởi vì nàng dạn dày trận mạc, mấy năm gần đây nhất, vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan chiến tranh biên giới thùy chúng có bóng dáng sôi nổi của nàng, sau này chiến tranh biên giới dần dần bình ổn, nàng lại dẫn luôn đoàn cố vấn tiến vào Tình Xuyên đạo, chỉ đạo Bành gia quân huấn luyện và tác chiến thời gian dài, cực kỳ hiểu rõ sức chiến đấu của quân đội Bành gia quân, nếu nàng đã nói quân đội vương quốc Ương Già và phản quân Bành Việt sức chiết đấu gần thương đương nhau, như vậy sức chiến đấu của quân Lam Vũ đúng là rất đáng sợ. Khắc Lai Mỗ cũng tâm tình nặng nề, chậm rãi nói: “Bành thiếu chủ, mời cậu nói tỉ mỉ tình hình chiến đấu ở tiền tuyến.” Bành Vĩ Vân lúc này mới thở ra một hơi, đem tình hình ở tiền tuyến miêu tả lại. Nói tóm lại là, từ sau khi chiến tranh bùng nổ, cuộc sông của phản quân Bành Việt không được dễ chịu, căn bản không thể chống lại quân Lam Vũ tấn công nhiều đường. Tổn thất của phản quân Bành Việt chủ yếu là kết quả Phượng Thái Y và Lam Sở Yến âm thầm so kẻ với nhau. Hai nữ nhân bị hắn gọi là “con hổ cái” một khi thấy hưng phấn, phản quân Bành Việt lập tức xui xẻo lớn. Sư đoàn 102 quân Lam Vũ do Phượng Thái Y thống soái, binh lực hùng hậu nhất, trang bị hoàn thiện nhất, tổ chất binh lính cũng là tốt nhất, tốc độ tiến triển rất nhanh, từ trung gian dùng sức mạnh đánh ra một con đường máu, bọn họ xuất phát từ Bích Giang phủ, đánh thẳng một đường tới trung tâm của Ninh Dương phủ. Phản quân Bành Việt đương nhiên phải ngăn cản ở dọc đường, bố trí rất nhiều trận địa phòng ngự, nhưng đều bị quân Lam Vũ công phá từng cái một, dùng lời của Bành Vĩ Vân hình dung thì là : “pháo hỏa ngất trời, đất rung núi chuyển.” Trải qua nhiều lần chiến tranh tôi rèn, Phương Thái Y đối với việc vận dụng và phối hợp các loại binh khí đã hết sức thành thục, đối diện với sự ngăn cản của kẻ địch, căn bản không cần xuất kỳ binh gì, chỉ cần an bài hợp lý lực lượng trong tay, phát huy mức độ cao nhất sức chiến đấu của bọn họ, thắng lợi quả thức đã nắm chắc tới chin phần mười, căn bản không cho phản quân Bành Việt cơ hội gỡ lại. Sư đòa này tốc độ tiến quân nhanh nhất chính là trung đòn 212 do Hiên Kiệt suất lĩnh. Hiên Kiệt, lĩnh tụ của người Hốt Kỵ Thi cấp thiết cần thể hiện bản thân, cho nên trên đường chiến xông pha dũng mãnh, qua năm ải chém sáu tướng, tốc độ có thể sánh với kỵ binh. Bọn họ từng sáng tạo ra kỳ tích quan binh toàn trung đoàn mang theo tất cả trang bị, một ngày một đêm chạy bộ tiến lên một trăm hai mươi kilomet, đánh cho phản quân Bành Việt gà bay chó chạy, căn bản không có thời gian để tổ chức phòng ngự, rất có khí phách đánh đâu được đó, thiên hạ vô địch. Nhưng sự thống khổ nhất của phản quân Bành Việt còn không phải như thế, ít nhất thì còn có thể liều mạng với Phượng Thái Y. Nhưng đối diện với sư đoàn 102 của Lam Sở Yến, cơ hội liều mạng cũng chẳng có. Lam Sở Yến hiển nhiên không cam tâm làm vai phụ, cho nên không chút du dự thay đổi chỉ thị của Dương Túc Phong, đem tránh nhiệm yểm hộ bên cánh, phát triển thành tiến công lên phía bắc, hơn nữa thế công so với sư đoàn 102 ở giữa còn mãnh liệt hơn, còn nhanh chóng hơn. Các quan binh của sư đoàn 103 xuất phát từ cứ điểm Tích Lôi Sơn, chỉ dùng hai ngày đã hành quân cấp tốc tới Quảng Ninh phủ, trong ba mươi phút đánh hạ tòa thành có tám nghìn phản quân Bành Việt trú đóng, ép cho sáu nghìn tên trong đó giơ tay đàu hàng, khiến phản quân Bành Việt tới tăng viện trợn mắt há mồm, bởi vì bọn chúng còn ở Ninh Dương phủ chưa kịp xuất phát. Sư đoàn này chạy nhanh nhất chính là trung đoàn 314 của Sử Lực Uy, hắn và phó đoàn trưởng Tang Đốn đều là hạng thích hợp tập kích đường dài. Một tên vốn là thổ phỉ, một tên thì chuyên môn đuổi thổ phỉ, cho nên công phu ở bàn chân rất mạnh, nếu đoàn trưởng và phó đoàn trưởng đều còn chạy được, như vậy quan binh phía dưới tất nhiên không thẻ kém được. Trung đoàn 314 đánh hạ Quảng Ninh phủ xong, lập tức quyển quân sang phương hướng đông nam, hướng Ninh Dương phủ bao vây, căn cứ dự tính, muộn nhất cũng sẽ tới được Ninh Dương phủ vào sáng ngày hôm sau. Bành Vĩ Vân cuối cùng nói mang tính tổng kết: “Hiện giờ, chúng tôi ở Ninh Dương phủ bố trí binh lực hai vạn bốn nghìn người, đây là đơn vị quân đội cuối cùng c ủa Bành gia chúng tôi rồi. Hôm nay chúng tôi tham gia cái hội nghị này, là muốn có được câu trả lời rõ ràng, các vị rốt cuộc khi nào mới xuất binh, xuất binh bao nhiêu, phương hướng xuât binh thế nào. Nếu như không có được câu trả lời rõ ràng, thì xin lỗi, thứ cho chúng tôi không thể tranh thủ thời gian cho các vị được nữa, chúng tôi sẽ chủ động rút quân đội ra khỏi Ninh Dương phủ. Khắc Lai Mỗ năngj nề gật đầu, chậm rãi nói: “Bành Việt, đây là ý của ông sao?” Bành Việt chậm rãi gật đầu. Thác Tư Tháp Áo nhíu mày nói: “Bành gia các ngươi có thể lui đi đâu?” Bành Vân Vĩ lạnh lùng nói: “Chúng ta chẳng có nơi nào để đi, cũng có thể lên núi đánh du kích chứ? Không làm được quan, làm thổ phỉ cũng được mà.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhi đưa tay lên, trầm ổn nói: “Quân đội Cáp Lạp Lôi chúng tôi ngày mai có thể xuất phát ngay, xuất binh năm vạn…” Bành Vân Vĩ lắc đầu: “Năm vạn quá ít…” Thác Tư Tháp Áo ngạo nghễ nói: “Đó là tinh nhuệ của quân đội Cáp Lạp Lôi chung ta, quá đủ để đối phó với quân Lam Vũ rồi. Bội đội Cáp Lạp Lôi chúng ta còn chuyên môn tiến hành huấn luyện tàn khốc. Ngươi phải biết là, chúng ta không phải là một đám ô hợp, mà là bội đội thợ săn rừng thằm có lịch sử lâu đời. Sức chiến đấu cảu nó, các ngươi sẽ thấy được rất nhanh thôi.” Bành Vân Vĩ còn muốn nói, nhưng bị Bành Việt dùng ánh mắt ngăn lại. Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nói năng vững vàng: “Tôi nghĩ, chúng tôi xuất động năm vạn người, đúng là có thể ngăn cản thế công của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ cũng chẳng phải là nhân vật ba đầu sáu tay, bọn chúng cũng có khuyết điểm, chỉ cần tím được chỗ trí mạng là có thể doàn toàn đánh lui được bọn chúng.” Mọi người ngồi đây đều nghe ra trong giọng nói của Tháp Trát Nhĩ ẩn chưa ngạo khí không lỗ ra bên ngoài, trong lòng đều có chút cảm giác khác lạ. Trong quá trình thành lập liên minh chống quân Lam Vũ này, tướng quân Khắc Lai Mỗ của Lỗ Ni Lợi Á mặc dù là nhân vật chủ đạo, nhưng có được tác dụng mang tính quyết định, lại là quốc vương Ni Cổ Lạp Tư đệ nhị của vương quốc Cáp Lạp Lôi, hắn là một vị quân chủ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mới vừa quá sinh nhật bốn mươi, hắn thực hành trong nước Cáp Lạp Lôi cải cách có hiệu quả tuyệt vời, khiến cho quốc lực ngày một đi lên. Hắn vứt bỏ quan niệm truyền thống, dứt khoát quyết đoàn lấy hỏa khí làm trang bị cơ bản của quân đội Cáp Lạp Lôi, còn toàn tâm toàn ý khích lệ phát triển vũ khí hỏa dược, làm sức chiến đấu của quân đội quân Cáp Lạp Lôi không ngừng tăng lên. Thế nhưng, cùng với quốc lực tăng cường, thực lực quân đội nâng lên, vương quốc Cáp Lạp Lôi cũng bức thiết muốn cài thiệt địa vị thân phận của mình trước mặt các láng giềng, muốn tỏ ra cao hơn một chút, tôn quý hơn một chút. Ni Cổ Lạp Tư hi vọng sau này các vị láng giềng khi nhắc tới cái tên của hắn, phải khom lực thật là sâu, tỏ ý kính trọng. Mà tất cả những điều này, tất nhiên cần quân đội Cáp Lạp Lôi nỗ lực vì hắn rồi. Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ hải lòng nhìn toàn trường một cái, tựa hồ cảm giác bọn họ hơi che dấu sự sợ hãi và kính trọng đối với quân đội Cáp Lạp Lôi, hắn tiếp tục chậm rãi hòa nhã nói: “Đương nhiên, Cáp Lạp Lôi chúng tôi chỉ là một lực lượng trong đó mà thôi, còn cần mọi người phối hợp. Tụ Phong cô nương, nữ vương bệ hạ của các cô có chỉ thị gì?” Tụ Phong từa hồ có chút phản cảm với sự giả dối của hắn, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, quân đội của chúng tôi cách tiền tuyến hơi xa một chút, ít nhất còn cần ba ngày mới tham gia vào chiến trường được. Nhân số của chúng tôi cũng không nhiều, chỉ có ba vạn, chúng tôi phải đề phòng người Lâu Lan thừa nước đục thả câu với chúng toi, bọn chúng luôn làm chuyện như vậy.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ chậm rãi nói: “Ba vạn, thế là được rồi.” Làm người chủ trì Khắc Lai Mỗ gật đầu, nhỏ giọng thương lượng với Tắc Lai Bội Ô bên cạnh một chút, quyết đoán nói: “Rất tốt, Cáp Lạp Lôi xuất năm vạn, Ương Già xuất ba vạn, người Lỗ Ni chúng tôi đông, vậy xuất nhiều hơn một chút, chúng tôi xuất mười hai vạn, tính ra gần hai mươi vạn. Thêm vào ba vạn của Bành gia quân, là hai mươi ba vạn người. Quân Lam Vũ tối đa chỉ có năm vạn, chúng ta bốn đánh một, cơ bản cầm chắc chiến thẳng rồi.” Thác Tư Tháp Áo lạnh lùng nói: “Bia đỡ đạn chẳng cần phải nhiều, mọi người hoặc là không phái quân, hoặc phái quân thì phải tinh nhuệ. Nếu như đưa ra một đám bộ đội rác rưởi, còn chẳng bằng không phái còn hơn, tránh khỏi lãng phí vật tư quân bị.” Bành Vân Vĩ hung dữ quát lên: “Không sai, chúng ta chính là bia đỡ đạn, chúng tở ở Tình Xuyên đạo chính là bia đỡ đạn. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng sau khi quân Lam Vũ thu phục Tình Xuyên đạo sẽ dừng tay sao? Đợi bọn chúng đánh tới Cáp Lạp Lôi các ngươi, các người sẽ không phải làm bia đỡ đạn chứ?” Khắc Lai Mỗ khẽ nhíu mày. Tác Lai Bội Ô mắt nhìn Thác Tư Tháp Áo, lạnh lùng nói: “Quân đội Lỗ Ni trước nay chưa biết thế nào gọi là bia đỡ đạn.” Thác Tư Tháp Áo lúc này mới tỉnh ngộ ra, hắn vốn đay nhiến Bành gia quân một chút, không ngờ bị người Lỗ Ni Lợi Á hiểu lầm. Lỗ Ni c uồng chiến sĩ thanh danh ở đại lục Y Vân vẫn rất vang vọng, nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến. Quân đội Cáp Lạp Lôi cho dù có cuồng vọng hơn, tạm thời cũng không dám chính diện đối kháng với quân đội Lỗ Ni, vì vậy vội ngậm miệng lại. Khắc Lai Mỗ quét mắt qua tất cả mọi người một lượt, nghiêm túc nói: “Nếu như chúng ta đều đã đạt thành hiện nghị về số lượng xuất binh, như vậy bước tiếp theo, chính là thương thảo kế hoạch hành động của chúng ta. Trước khi chúng ta định ra kế hoạch tác chiến liên hợp chi tiết. Tôi nghĩ chuyện đấu tiên chúng ta phải làm, chính là phán đoán mục tiêu công kích chủ yếu của quân Lam Vũ, sau đó căn cứ vào mục tiêu công kích của yếu của quân Lam Vũ định ra khu vực phòng thủ trọng điểm. Từ tình hình tiến công hiện nay của quân Lam Vũ mà xét, phân binh phòng thủ là không được, cho dù binh lực của chúng ta đông hơn nữa cũng không thể thủ được cả Tình Xinh đạo to lớn. Hơn nữa Tình Xuyên đạo địa thế bằng phẳng, thích hợp quân đội cơ động. Chúng ta phải chọn ra một hai yếu điểm phòng ngự, khống chế chặt chẽ lấy nó, làm quân Lam Vũ không thể vòng qua chúng tiếp tục công kích.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ gật đầu nói: “Đúng là như thế, tôi tán thành đề nghị của tướng quân Khắc Lai Mỗ. Chúng ta phải xác định địa khu phòng thủ trọng điểm. An bài trọng binh, quyết không vứt bỏ, cho dù là các đia khu khác phải vứt bỏ một số, chỉ cần giữ được khu vực trọng điểm, quân Lam Vũ cuối cùng sẽ không thể không rút lui.” Tháp Tư Tháp Áo không chờ được nói luôn: “Tôi cho rằng, quân Lam Vũ khả năng áp dụng phương châm tiêu diệt từng bộ phận, sau khi đánh hạ Tình Xuyên đạo, trước tiên sẽ tấn công vương quốc Cáp Lạp Lôi chúng tôi. Bởi thế tôi cho rằng, trọng điểm phòng thủ phải ở dài phía bắc, dựa vào thượng du sông Hương Thảo tiến hành phòng thủ.” Tụ Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Tôi cho rằng, quân Lam Vũ khẳng định sẽ đánh thẳng một mạch, đem mỗi chúng ta chia tách ra. Bởi thế, giữ lấy Ninh Dương phủ ở giữa Tình Xuyên đạo là quan trọng nhất. Một khi Ninh Dương phủ rơi vào trong tay quân Lam Vũ, Tình Xuyên đạo sẽ bị mở toang cửa, quân Lam Vũ bất kể công kích vào hướng nào đều có tính uy hiếp rất lớn. Tôi đề nghị dựa vào Ninh Dương phủ tập trung lượng lớn binh lực, xây dựng trạn địa phòng ngự tầng lớp, tiêu hao với quân Lam Vũ, ép bọn chúng rút lui.” Tắc Lai Bội Ô cười khinh miệt, tựa hồ cảm thấy hai nười trước phát ngôn đều quá khinh suất, lạnh lùng nói: “Các nhìn của các vị không ổn lắm, phán đoán phương hướng chủ công của quân Lam Vũ, không thể xuất phát từ nhu cầu của các vị, mà ngược lại, phải xuất phát từ nhu cầu của quân Lam Vũ. Tôi thấy Lỗ Ni chúng tôi mới là phương hướng công kích chủ yéu của quân Lam Vũ. Vì sao ư ? Bởi vì quân Lam Vũ hiện giờ vấn đề cần giải quyết hàng đầu chính là cứ điểm Lạc Lạp, chỉ có đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp, mới có thể giành được thắng lợi hoàn toàn của chiến dịch. Nhưng cứ điểm Lạc Lạp của chúng tôi là không thể công phá, tấn công từ chính diện căn bản là không thể hạ được, chúng chỉ có lựa chọn đánh bọc sườn, vòng qua bên cánh thậm chí đằng sau cứ điểm Lạc Lạp phát động tấn công. Bởi thế tôi phán đoán, hành động tiếp theo của quân Lam Vũ chính là chuyển quân nam hạ, thâm nhập vào trong nước Lỗ Ni của chúng tôi. Bởi thế, chúng ta phải an bài phòng ngự mạnh mẽ ở trên biên cảnh…” Hắn còn chưa nói xong, Thác Tư Tháp Áo đã không nhịn được nói: “Đây là phán đoán xuất phát từ lợi ích của Lỗ Ni các ngươi, căn bản không phải là mục đích của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong sẽ đệ lại cả Tình Xuyên đạo chưa được bình đình, chỉ tấn công Lỗ Ni các nươi? Đúng là trò cười!” Tắc Lai Bội Ô cũng chẳng chút khách khí phản kích: “Như vậy, Ninh Dương phủ cũng còn chưa bị đánh hạ, Cáp Lạp Lôi các ngươi đã lo quân Lam Vũ xông tới cửa rồi… trong nước các ngươi còn có quân đôi, sợ cái gì…” Trong phòng hội nghị ầm ĩ cả lên, hai người tranh cãi không dứt. Khắc Lai Mỗ không nói gì, Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng chẳng lên tiếng. Hai người đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định, có một số lời hai người họ không thể nói ra được, chỉ đành giao cho trợ thủ của mình nói. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hai phó thủ chính là đại biểu cho những ý kiến mà bọn họ không thể phát biểu. Trong lòng Khắc Lai Mỗ cảm thấy có chút đau khổ, không kìm được lặng lẽ thở dài, thầm tự hỏi bản thân, cái liên minh đồng sàng dị mộng này còn có thể đưa tới được tác dụng gì? Còn có cần phải tồn tại nữa không? Bất quá đối với phương hướng công kích của quân Lam Vũ, đúng là hắn không nghĩ ra được. Quân Lam Vũ trước nay luôn bị động đánh trả, chỉ có gặp phải người khác trêu chọc mới phản kích. Nhưng lần này, quân Lam Vũ lại chủ động tấn công, rốt cuộc ý đồ thế nào, hắn còn chưa biết được. Mà quân Lam Vũ muốn đạt được mục đích thế nào mới chịu dừng tay, ngành tình báo cũng không hay biết. “ Các vị lấy ngọn bỏ gốc cả rồi.” Một giọng nữ du dương lạnh nhạt nói. Giọng nói không lớn, nhưng vừa đúng lúc tranh cãi giữa hai người yếu ớt nhất, mỗi người trong phòng hội nghị đều nghe thấy rõ ràng. Thác Tư Tháp Áo và Tắc Lai Bội Ô đang tranh luận kịch liệt cũng nhận thấy một loại cảm giác khác thường, bất giác ngừng tranh cãi, hậm hực ngồi xuống. Người lên tiếng chính là nữ tế ti bên cạnh Tụ Phong. Người có mặt đều nhìn nữ tế ti thần bí đó, không biết rốt cuộc có lai lịch gì, trong lúc giới thiệu vừa rồi, nàng chỉ nói mấy chữ, đó chính là tên của nàng, Da Trạch Bội Ti, còn về nhưng điều khác đều không hề biết. Nhưng từ tính cách trầm tĩnh của nàng, thân thể thong thả, đường cong tuyệt đẹp, và giọng nói trong trẻo, cùng sắc đẹp vô tình lộ ra dưới lớp khăn che mặt, vẫn rất làm người ta động lòng. Nhất là thân phận nữ tế ti của nàng, càng làm người ta suy nghĩ bậy bạ. Trên thực tế, vương quốc Ương Già trong mắt người khác, luôn là một quốc gia thần bị, cái quốc gia này bắt đầu từ khi sinh ra, đã mang theo rất nhiều truyền thuyết làm người ta khao khát. Giông như vương quốc Lâu Lan, vương quốc Ương Già cũng là quốc gia mang phục tục xã hội mẫu hệ, nữ nhân ở trong nước có địa vị cao quý, người nắm quyền của nó cũng cơ bản đều là giới nữ, hơn nữa là nữ giới tuổi trẻ mỹ lệ. Nhưng điều đó vẫn chưa phải là chỗ làm người ta say mê vương quốc Ương Già nhất. Chỗ làm người ta mê đắm nhất của vương quốc Ương Già, chính là ba chữ “quyền đêm đầu”. Đêm đầu tiên của nữ tử vương quốc Ương Già, là có thể dùng tiền hoặc vật ngang giá khác trao đổi, nữ tử càng có thân phận càng xinh đẹp thì giá càng cao. Đây đã trở thành phong tục ước định từ xưa, cho dù là cao quý như nữ vương thậm chí là đại tế ti cũng không thể thay đổi được loại vận mệnh này của nữ nhân Ương Già, cho nên gần như mỗi một nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân Ương Già, đều sẽ nghĩ tới từ ngữ làm người ta suy nghĩ vẩn vơ: quyền đêm đầu. Những người ngồi đây đều lăn lộn trong nữ sắc ra, đối với nữ nhân tất nhiên không xa lạ gì, bọn chúng đều có thể nhìn ra Tụ Phong và vị nữ tế ti thần bí kia đều là xử nữ giữ thân như ngọc, quyền đêm đầu của các nàng vẫn chưa ai giành được. Tụ Phong vốn là nữ tử dung mạo thanh tú hơn nữa đầy khí chất, vị nữ tế ti thần bí kia hiển nhiên cũng có chút lai lịch, mỹ lệ mà cao quý, đúng là làm người ta động lòng.Thậm chí có người ở đây không kìm được suy nghĩ nhơ bẩn, không biết quyền đêm đầu của Tụ Phong và nữ tế ti rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Ai có tư cách giành được quyền đêm đầu của hai nàng? Còn có nữ vương Ương Già thần bí cao quý, không biết quyền đêm đầu của nàng muốn dâng cho ai? Tụ Phong và nữ tế ti đương nhiên nhìn ra sự nhơ bẩn trong lòng những nam nhân này, nhưng sắc mặt không đổi, thản nhiên như thường. Trong lòng các nàng, đều đang thầm khinh bỉ, bọn chúng mặc dù biết cái phong tục cổ xưa này, nhưng bọn chúng lại quên mất, nữ nhân Ương Già nếu như quyết tâm không gả đi, thì có thể đem quyền đêm đầu giữ tới khi mình qua đời, gọi là “tới thanh thanh bạch bạch, đi thanh thanh bạch bạch”. Đương nhiên, ở giữa phải tới một số chùa miếu cử hành một số nghĩ thức, hơn nữa mời người làm chứng, nếu như sau khi chấp hành nghi thức, lại cùng nam nhân có quan hệ thân mật, làm bẩn cơ thể thánh bạch, nữ nhân đó sẽ bị xử tử trước mặt mọi người. Trong số tướng quân ngồi đây thì Khắc Lai Mỗ là ít chút trọng nữ sắc nhất, mau chóng thu lại tinh thần, thành khẩn nói: “Mời tế ti giải thích.” Dạ Trạch Bội Ti thanh nhã đưa tay ra, sửa sang lại mái tóc bị thổi bay của nàng, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, làm cho đám ăn chơi như Bành Vĩ Vân nhìn có chút miệng khô cổ khát, không ngừng nuốt nước bọt. Nàng thong thả bình thản nói: “Tôi cho rằng, các vị không làm rõ một vấn đề, đó chính là quân Lam Vũ vì sao lại đánh? Còn Dương Túc Phong cũng vì sao mà đánh? Nếu như điều này không được làm rõ, làm sao có thẻ phán đoán được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ?” Tắc Lai Bội Ô nhíu mày nói: “Cái này có gì mà phải nghĩ, y muốn mở rộng thực lực mà thôi. Chiếm nhân khẩu và địa bàn, đây chính là mục đích căn bản nhất của chiến tranh, quân Lam Vũ cũng không thoát khỏi quan hệ này. Dương Túc Phong muốn bản thân càng thêm cường đại, thì phải chiém càng nhiều đất đai và nhân khẩu, ví như Tình Xuyên đạo, ví như Lỗ Ni Lợi Á, thậm chí còn có Cáp Lạp Lôi chúng tôi và Ương Già các vị.” Có người gật đầu tán đồng. Da Trạch Bội Ti khẽ lắc đầu, hàng mi xinh nhướng lên, ôn nhu nhã nhặn nói: “Đây là chỗ tôi thấy mọi người thiếu sót, mọi người có lẽ đã bị sự vật trước mắt che lấp, không nhìn thấy căn nguyên của sự tình. Mà trên thực tế, chỉ có nhìn rõ căn nguyên của sự tình, mới có thế thể phân tích tính chất của sự vật, mà tính chất của sự vật lại được quyết định bởi phương hương phát triển của sự vật. Nếu như chỉ căn cứ vào dấu hiệu bề ngoài để phán đoán, khẳng định sẽ phán đoán sai …” Có người bắt đầu nhíu mày rồi. Thác Tư Tháp Áo mày nhíu chặt, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nữ tế ti, làm phiền cô đừng có làm ra vẻ thần bí nữa, phiền cô nói rõ một chút được không? Cái gì mà biểu tượng của sự vật, bản chất của sự vật, chúng tôi đều là những kẻ thô lỗ, nghe không hiểu nổi đâu.” Bành Vân Vĩ cũng gật đầu: “Đúng đây, chúng tôi muốn biết chính là bản chất Dương Túc Phong và quân Lam Vũ là gì, mục đích của bọn chúng là gì.” Con mắt sâu thẳm của Da Trạch Bội Ti hơi ánh lên, con ngươi đen nhanh khẽ đảo quanh, không chút che dấu sự khinh miẹt nhìn hai người, tựa hồ bọn chúng thất là thiếu hiểu biết, lạnh lùng nói: “Các vị tướng quân, tầm mắt của các vị quá ngắn rồi, các vị chỉ nhìn thấy trước mắt, mà không nhìn thấy quá khứ và tương lai. Các vị có hiểu quá khứ của quân Lam Vũ không? Các vị có hiểu lịch sử của nó không? Các vị có biết quá khứ của Dương Túc Phong hay không? Có hiểu những cảnh ngộ và việc Dương Túc Phong trải qua…” Thác Tư Tháp Áo lạnh lùng nói: “Theo chúng tôi biết, y chính là một tên tù của đế quốc Đường Xuyên, sau này lại biến thành tội phạm truy nã, tội phạm giết người, tội phạm giết người, tội phạm bắt cóc hiện giờ hình như lại thêm một cái danh xưng nghịch tặc. Tóm lại, y cùng lắm là một tên vô lại, một thằng khốn không việc ác gì không làm mà thôi. Y có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị người ta giết chét, tôi cho rằng bất quá là trời cao đặc biệt chiếu cố y mà thôi.” Bành Vĩ Vân nói: “Đúng thế! Báo chí đế quốc xưa nay chưa từng tập thể căm ghét một cá nhân như vậy, y quả thực là tên ác mã chưa từng có trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, chẳng có việc gì y không dám làm, cũng chẳng có việc gì y chưa làm, giết người cưỡng gian, bắt cóc vơ vét tài sản thì không nói nữa, chỉ nhìn riêng cái dạng y trả mặt với đế quốc Đường Xuyên, giống như là mắc bệnh tâm thần vậy. Đối với những việc xấu xa mình làm y một chút hổ thẹn cũng không có, còn quang minh chính đại thừa nhận, quả thực là không thể nói lý được.” Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Trát Nhĩ đều chăm chú lắng nghe. Da Trạch Bội Ti từa hồ chẳng có cảm giác gì với ác danh của Dương Túc Phong, tựa hồ y căn bản là một người xa lạ, hoặc là tên một cái vật thí nghiệm mà nàng nghiên cứu, thần sắc không đổi, vẫn bình thản nói: “Hai năm nay quân Lam Vũ quật khởi nhanh như vậy, mọi người cùng đều nhìn thấy, tôi cũng không nói nữa. Nhưng, không biết mọi người đã chuyên môn nghiên cứu về Dương Túc Phong chưa? Nghiên cứu về tính cách của y, tính khí của y, mục đích của y? Nhìn biểu tình của mọi người, tôi rất thất vọng, khẳng định mọi người đều chưa. Có lẽ các vị rất căm ghét y, nhưng điều này không thể trở thành lý do các vị coi thường y, bởi vì dù sao y cũng là đối thủ của các vị. Các vị không nghiên cứu cho rõ đối thủ, cho nên chẳng trách mà các vị thất bại…” Thác Tư Tháp Áo và Tặc Lai Bội Ô không hẹn mà cùng lạnh lùng nói: “Tôi phải đính chính lại sai lầm của cô, chúng tôi không thất bại.” Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn mấy, lời của Da Trạch Bội Ti đâm thật sâu vào trong thần kinh của hai người. Bọn họ đúng là không nghiên cứu nhiều lắm về bản thân Dương Túc Phong, nhưng, điều này không có nghĩa là bọn họ xem thường đối thủ quân Lam Vũ. Thực tế, một năm nay, bọn họ chưa từng chểnh mảng nghiên cứu về quân Lam Vũ, bọn họ cực kỳ kỵ húy hai chữ thất bại mà Da Trạch Bội Ti nói, không phải là bọn họ mê tín, mà là bọn họ không thể tiếp nhận được. Liên minh chống quân Lam Vũ không thể chấp nhận thất bại. Tụ Phong trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tôi cho rằng, mục đích hàng đầu của quân Lam Vũ là bình định Mỹ Ni Tư, sau đó là cả đại lục Y Vân. Dương Túc Phong hiện giờ đã cơ bản bình định được Mỹ Ni Tư và liên bang La Ni Tây Á, mục tiêu tiếp theo chính là địa khu Thái Lan Tư chúng ta rồi. Đây là con đường phải đi y muốn khuyếch trương thế lực, trên lợi ích tồn tại xung đột căn bản với chúng ta, cho nên, chiến tranh là không thể tránh khỏi. Giữa chúng ta và y, chỉ có thể thông qua chiến tranh để giải quyết vấn đề.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ hết sứ đồng cảm gật đầu. Sắc mặt Khắc Lai Mỗ lại không hề có biến hóa, tựa hồ cảm thấy đây sớm là sự thật bày ra rồi, không cần phải nói. Dạ Trách Bội Ti cười khinh miệt, tấm khăn che mặt mềm mại mong manh khẽ bay lên một cái, bình thản nói: “Sai rồi, các vị sai hết rồi, tầm mắt của mọi người còn quá hạn hẹp. Nếu như chỉ là bình định đại lục Y Vân, cần gì phải trở mặt với nước Mã Toa, ra tay quyết liệt với nước Mã Toa ở đảo Sùng Minh? Nếu như tràng chiếu tranh hiện giờ mục đích chỉ là vì đoạn lấy Tình Xuyên đạo, y cần gì phải đợi tới bây giờ, nửa năm trước thậm chí một năm trước y đã sớm hành động rồi, căn bản không cần đợi các vị tổ chức một cái liên minh mới động thủ? Bành Việt tướng quân, tôi hỏi ông, nếu như thực sự quân Lam Vũ ra tay vào nửa năm trước, ông có năng lực một mình đối kháng với quân Lam Vũ không?” Bành Vân Vĩ muốn nói lại thôi. Giọng Bành Việt già nua chua xót nói: “Không thể.” Tắc Lai Bội Ô nói: “Nữ tế ti, xin thứ cho tôi không cùng quan điểm với cô, ngược lại, tôi cho rằng quân Lam Vũ dùng vũ lực chiếm đảo Sùng Minh, hoàn toàn là vì càng dễ thống nhất đại lục Y Vân, như thế y sẽ không bị kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu, có thể chuyên tâm dùng binh với đại lục Y Vân.” Thác Tư Tháp Áo cũng nói: “Quân Lam Vũ sở dĩ chần chừ không động binh với Tình Xuyên đạo, tôi cho rằng là bởi vì nội bộ của y có vấn đế cần giải quyết. Dù sao bọn chúng ăn một hơi quá nhiều thứ, cũng cần có thời gian để tiêu hóa. Trước khi hòa hợp quan hệ nội bộ, y không thể động thủ với bên ngoài, hiện giờ quan hệ hòa hợp rồi liền bắt đầu đối ngoại thôi.” Giọng Dạ Trạch Bội Ti bắt đầu trở nên hơi lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Các vị tướng quân, các vị bỏ qua một điểm! Đó chính là vì sao Dương Túc Phong động binh với chúng ta? Chúng ta vì sao đáng để Dương Túc Phong gây chiến như vậy? Chẳng lẽ chỉ bời vì tài nguyên đất đai và tài nguyên nhân khẩu sao? Không, tôi chưa từng cho rằng như vậy?” Tắc Lai Bội Ô nói : “Trừ hai thứ này ra, tôi không biết còn có thứ gì nữa, có lẽ thực sự y có hứng thú với nữ vương bệ hạ của các cô cũng không chừng.” Thắc Tư Tháp Áo cũng rất không khách khí nói: “Tế ti đại nhân, căn bản là cô không hiểu chiến tranh.” Khắc Lai Mỗ trầm giọng nói: “Như vậy, nữ tế ti cho rằng vì nguyên nhân gì làm Dương Túc Phong phát động chiến tranh với chúng ta đây?” Da Trạch Bội Ti âm thanh không lớn, nhưng nhấn từng chữ rõ ràng, bình thản nói: “Là bởi vì chúng ta uy hiếp tới y.” Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy lời của nữ tế ti có chút khó lý giải. Thác Tư Tháp Áo kêu lên: “Là quân Lam Vũ uy hiếp chúng ta mà, chúng ta uy hiếp y khi nào chứ?” Tắc Lai Bội Ô cũng kêu lên: “Đúng, quyền chủ động chiến tranh luôn nằm trong tay quân Lam Vũ, chúng ta chỉ phòng ngự mà thôi.” Dạ Trạch Bội Ti chẳng để ý tới ánh mắt sắc bén của mọi người, giống như là mình chỉ là người tới xem náo nhiệt, thoải mái tự nhiên nói: “Tôi nghĩ mọi người hẳn là hiểu, trường chiến tranh này sở dĩ nổ ra, không phải bởi vì quân Lam Vũ uy hiếp chúng ta, mà là chúng ta uy hiếp quân Lam Vũ. Nếu như không phải có sự tồn tại của liên minh chống quân Lam Vũ, quân Lam Vũ căn bản sẽ không để ý tới chúng ta, cũng không có trường chiến tranh này.” Thác Tư Tháp Áo tức thì cực kỳ phẫn nộ, buột miệng nói: “Nói như vậy là cô cho rằng thành lập liên minh chống quân Lam Vũ căn bản là sai lầm?” Tắc Lai Bội Ô tựa hồ cũng muốn nổi giận, nhưng bị Khắc Lai Mỗ dùng ánh mắt ngăn lại. Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều ngầm chặt miệng, tựa hồ nỗ lực điều tiết tâm tình trong lòng. Dạ Trách Bội Tư như chắng thấy sự tức giận của mọi người, trầm tĩnh nói: “Cá nhân tôi cho rằng như thế.” Tắc Lai Bội Ô nhìn Tụ Phong, thâm trầm nói: “Tụ Phong cô nương, lời tế ti nói có phải là đại biểu cho ý của vương quốc Ương Già hay không?” Tụ Phong mặt không chút tình cảm nói: “Đây là ý của bản thân cô ấy.” Trong giọng nói Tác Lai Bội Ô ẩn chứa phẫn nộ cực lớn, gằn từng chữ một nói: “Vậy thì tốt.” Dạ Trạch Bội Ti lờ tít Tắc Lai Bội Ô đi, ngược lại giống như có cảm giác như ở thế bề trên, nhìn mọi người trước mặt, lạnh lùng nói: “Các vị căn bản là không hiểu, tâm tư của Dương Túc Phong căn bản không ở trên Y Vân đại lục, hoặc nói cách khác, Y Vân đại lục còn chưa đủ sức hấp dẫn với y. Các vị nghĩ mà xem, các vị có cái gì? Vương quốc Lỗ Ni các vị có cái gì có thể thu hút sự chú ý của y? Lỗ Ni cuồng chiến sĩ à? Nhưng tựa hồ hỏa khí của quân Lam Vũ căn bản không cần chiến sĩ bẩm sinh, sau này huấn luyện bù đắp là được. Lạp Cáp Lôi vương quốc, các vị thế nào? Hỏa khí của các vị ư? Thợ săn rừng thẳm của các vị ư? Tựa hồ hỏa khí của quân Lam Vũ còn lợi hại hơn của các vị, ít nhất thì cũng không kém hơn.” Khinh miệt nhìn khuôn mặt màu gan lợn của Tắc Lai Bội Ô, Dạ Trạch Bội Ti tiếp túc lạnh lùng nói: “Về phần vương quốc Ương Già chúng tôi, có cái gì chứ, tôi nghĩ không ra, trừ phi y hứng thú với quyền được hưởng đêm đầu của nữ vương bệ hạ, đây là thứ tựa hồ rất hấp dẫn nam nhân, nhưng tôi tiếc rằng không thể không nói với mọi người, nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong cũng không ít, bao gồm cả mỹ nữ có tiếng trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng như đám Tô Phỉ Thải Vi và Tiêu Tử Phong đều biến thành nữ nhân của y, tới ngay cả thập tứ công chúa của đế quốc Đường Xuyên, xem tình hình cũng phải tới Mỹ Ni Tư một chuyến. Nữ vương của chúng tôi mặc dù cao quý mỹ lệ, nhưng còn chưa phải là nhân vật trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, cho nên, các vị thấy chúng tôi có gì có thể thu hút Dương Túc Phong chứ?” Tắc Lai Bội Ô hung dữ trừng trừng nhìn Da Trạch Bội Ti, tựa hồ đem nàng đối đãi như đối với kẻ địch. Thác Tư Tháp Áo nói lớn: “Ta không cãi nhau vớ vẩn với cô, nhưng dã tâm quân Lam Vũ muốn tiêu diệt chúng ta là tuyệt đối không thể bỏ qua.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ trầm giọng nói: “Nữ tế ti, nếu như quân Lam Vũ không nhìn trúng chúng ta, vậy vì sao lại chủ động động binh với chúng ta?” Da Trạch Bội Ti thong thả nói: “Các vị cho rằng quân Lam Vũ lần này xuất binh là muốn tiêu diệt các vị, cướp đất đai và nhân khẩu của các vị. Nhưng theo tôi thấy, chưa chắc đã phải thế. Dương Túc Phong xem ra càng muốn dẹp sạch uy hiếp phía sau lưng mình, giống như một người trước khi muốn ra ngoài làm việc luôn phải điều chỉnh tốt chuyện trong nhà đã.” Tắc Lai Bội Ô lạnh lùng nói: “Vậy chẳng phải cũng như nhau? Cũng là muốn chúng ta thần phục y sao?” Dạ Trạch Bội Ti nói: “Không cần phải nhất định thần phục quân Lam Vũ, điều Dương Túc Phong lo lắng chỉ là sự uy hiếp ở hậu phương, chỉ cần cái uy hiếp này không còn, quân Lam Vũ sẽ thu binh.” Tắc Lai Bội Ô đột nhiên cười cười, quái dị nói: “Chẳng lẽ chúng ta nói với Dương Túc Phong, lão đại à, ngài không cần đánh chúng tôi đâu, chúng tôi cũng sẽ không đánh ngài, ngài cứ yên tâm đi…” Thác Tư Tháp Áo cũng bật cười, tựa hồ thấy hiện giờ sao còn có người ấu trĩ đến như vậy. Giọng nói của Dạ Trạch Bội Ti đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu như các vị muốn chiến tranh dừng lại, liên minh chống quân Lam Vũ phải giải tán, đây là điều kiện tiên quyết, nếu không quân Lam Vũ tuyệt đối sẽ không ngừng nhịp bước tiến công.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ chém đinh chặt sắt nói: “Đây là chuyện không thể.” Dạ Trạch Bội Ti không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó. Thác Tư Tháp Áo đột nhiên cười lên, khinh khỉnh nói: “Nữ tế ti, đây chính là phân tích của cô à? Cô có phải là thuyết khách của Dương Túc Phong tới khuyên chúng tôi giải tán liên minh chống quân Lam Vũ hay không? Ta nói cho cô biết, đây là chuyệt không thể! Ta có thể đảm bảo với cô, quân Lam Vũ nhất định sẽ vỡ đầu chảy máu trước mặt chúng tôi!” Dạ Trạch Bội Ti chỉ yên lặng mà nghe. Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Chỉ có Khắc Lai Mỗ thần sắc nghiêm nghị, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Phòng hội nghị chìm trong yên lặng, mọi người sắc mặc mỗi người một vẻ. Qua một lúc rất lâu, vẫn là Dạ Trạch Bội Ti phá vỡ không khí tẻ ngắt, lạnh lùng nói: “Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ tướng quân, tôi hỏi ông, ông thấy quân đội Cáp Lạp Lôi các ông vạn nhất bị quân Lam Vũ công kích, hoặc là rơi vào trùng vây của quân Lam Vũ, quân đội Ương Già chúng tôi sẽ bất chấp tất cả tới cứu viện ông sao?” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nhìn Tụ Phong, trấn tĩnh nói: “Điều này phải xem ý của các cô rồi, Tụ Phong cô nương, cô thấy thế nào?” Tụ Phong cô nương nói: “Ta không biết, ta nghe nữ tế ti trả lời.” Dạ Trạch Bội Ti nói thẳng thừng: “Đáp án của tôi là không, có lẽ quân đội Ương Già chúng tôi sẽ làm ra vẻ cứu ông, nhưng một khi gặp phải tổn thất mà chúng tôi không thể gánh chịu được, ồ, vậy xin lỗi, chúng tôi phải chủ động rút lui giữ lấy thân. Có lẽ tôi nói quá tàn khốc, nhưng đây chính là sự thực, các vị đều là quân nhân, các vị hiểu rất rõ, quân đội các vị chỉ chảy máu hi sinh vì lợi ích quốc gia của nước mình, mà không phải của người khác. Khắc Lai Mỗ tướng quân, ông thấy thế nào?” Khắc Lai Mỗ thâm trầm nói: “Cho nên chúng ta phải chân thành đoàn kết, chung lòng đối địch.” Dạ Trách Bội Ti lạnh lùng nói: “Ông biết rõ điều này là không thể mà.” Thác Tư Tháp Áo mất kiên nhẫn nói: “Chúng ta tới lúc đó tất nhiên sẽ cứu viện lẫn nhau, không cần cô tới chỉ chỉ chỏ chỏ. Chúng ta là quân nhân, chúng ta biết khi nào thì phải làm gì, không nên làm gì. Cô nói nửa ngày trời, còn chưa nói tới điểm mấu chốt, cô cứ nói nghe xem, mục tiêu công kích chủ yếu của quân Lam Vũ là ở đâu?” Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cùng tập trung lắng nghe. Dạ Trạch Bội Ti nhẹ nhàng nói: “Lỗ Ni.” Bành Vĩ Vân bực mình nói lớn: “Quân Lam Vũ đang tung hoành ngang dọc ở Tình Xuyên đạo, không ngờ cô lại nói mục tiêu công kích chủ yếu của y là ở Lỗ Ni?” Những người khác cũng lộ ra nụ cười lạnh lùng khinh miệt. Da Trạch Bội Ti trấn định tự nhiên nói: “Bản chất của sự vật thường thường sẽ bị những hiện tượng biểu hiện phức tạp rắc rối bên ngoài che lấp…” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ không hề khách khí cắt ngang lời nàng, trầm giọng nói: “Xưa nay dùng binh, đều là tránh thực đánh hư, trước tiên tiêu hao địch, từng bước phát triển bản thân. Đối với quân Lam Vũ mà nói, lại càng là như thế, bọn chúng hiện giờ đâu ra lực lượng đánh chiếm Lỗ Ni? Cho dù có, y cũng phải qua Tình Xuyên đạo này mới được! Chúng ta ở địa khu Tình Xuyên đạo có mấy chục vạn người, sẽ không thể đễ hắn dễ dàng công kích Lỗ Ni!” Da Trạch Bội Ti cũng khinh miệt nói: “Các vị tựa hồ đã quên mất rồi, quân Lam Vũ đã đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt.” Ba Nhĩ Tháp trát Nhĩ không dồng tình nói: “Đó bất quả chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, muốn thu hút tầm mắt của chúng ta, phân tán sức tập trung của chúng ta mà thôi, chẳng đáng lấy làm lạ, chúng ta sẽ không mắc bẫy đâu.” Dạ Trạch Bội Ti lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, tôi cũng không còn gì dể nói nữa. Thân thể tôi không thoải mái, xin cáo từ trước.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ ngẩn ra, lập tức nói: “Nữ tế ti, xin thứ cho sự vô lý của tôi. Nhưng đúng là tôi không hiểu, vì sao cô một mực chắn chắn mục tiêu công kích của quân Lam Vũ là Lỗ Ni? Có phải là cô có được tin tức đặc biệt gì?” Da Trạch Bội Ti lắc đầu, chậm rãi nói: “Đây chỉ là cách nhìn cá nhân tôi, Dương Túc Phong không muốn trường chiến tranh này kéo dài quá lâu, y có kẻ địch càng cường đại hơn phải đối phó. Lỗ Ni là trung tâm chống quân Lam Vũ của các vị, một khi y tiêu diệt Lỗ Ni, liên minh chống quân Lam Vũ cũng sẽ tan vỡ. Bất kể là vương quốc Ương Già chúng tôi hay là Cáp Lạp Lôi, đều không còn năng lực uy hiếp tới y nữa. Tới lúc đó, bất kể y muốn làm gì, chúng ta cũng chỉ có nước cúi đầu. Cho dù y muốn nữ vương bệ hạ của chúng tôi thị tẩm, chúng tôi cũng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.” Tắc Lai Bội Ô nói lớn: “Chúng ta còn có một trăm vạn quân đội, chẳng thể thua quân Lam Vũ được.” Da Trạch Bội Ti hờ hững nói: “Tôi chỉ nói ra mục tiêu chủ công của quân Lam Vũ, về phần chiến đấu cụ thể, tôi nghĩ mình không có chút quyền lên tiếng nào. Lời nói hôm nay của tôi không thích hợp với trường hợp này, nếu như có chỗ nào mạo phạm, xin được thứ lỗi cho, tôi cáo từ đây.” Khắc Lai Mỗ vội vàng thành khẩn nói: “Nữ tế ti tôn kính, xin hãy dừng bước, chúng tôi vô cùng cảm tạ sự chỉ dẫn của cô. Tôi còn muốn thỉnh giáo một chút, với sự hiểu biết của cô về Dương Túc Phong, cô thấy phải đối phó với Dương Túc Phong như thế nào mới thích hợp nhất?” Dạ Trạch Bội Ti chậm rãi nói: “Tôi cho rằng, trừ đối kháng với quân Lam Vũ ở trên mặt quân sự ra, các vị còn phải dựa vào lực lượng chính trị.” Thác Tư Tháp Áo khinh thường nói: “Chính trị? Chẳng lẽ chúng ta có thể thông qua đàm phán giải quyết tranh chấp hiện giờ sao? Chính trị đều kiến lập trên cơ sở vũ lực, nữ tế ti cô biết nhiều hiểu rộng, bác học hiểu sâu, không phải ngay cả điều này cũng không biết chứ.” Dạ Trạch Bối Ti lạnh lùng nói: “Chúng ta ở trên mặt chính trị không thể can thiệp tới Dương Túc Phong, nhưng có người có thể can thiệp tới y. Dương Túc Phong có sức mạnh để can thiệp vào nội chính của nước khác, lại không chịu phái binh cứu viện đế quốc, bản thân chuyện này đã là tội không thể tha thứ. Còn nữa, chúng ta có thể phát tán tin tức, vu cáo y, phủ đại đô đốc của y sự thực chính là vương quốc độc lập, chúng ta cũng chẳng ngại an bài cho nó mấy cái danh hiệu, ví như liên hợp vương quốc Mỹ Ni Tư. Đế quốc Đường Xuyên sớm đã bất mãn với y, chỉ cần chúng ta đổ dầu vào lửa, đế quốc Đường Xuyên khắc định sẽ áp dụng phương sách đối phó với y…” Tắc Lai Bội Ô nhíu mày nói: “Nữ tế ti, xin thứ cho sự thẳng thắn và vô lễ của ta. Đế quốc đường và nước Mã Toa chiến sự mặc dù ở xa, nhưng chúng tôi cũng hiểu được một số tình hình cơ bản, đế quốc Đường Xuyên nghe nói liên tục thất bại, đã là bồ tát đất qua sông... thật xin lỗi, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm cô. Ý ta nói, đế quốc Đường Xuyên ngay cả sức lực tự bảo vệ cũng không đủ, lấy đâu ra sức mạnh can thiệp tới Dương Túc Phong chứ?” Dạ Trạch Bội Ti lạnh lùng nói: “Hình thức can thiệp, không chỉ có một loại là vũ lực đâu.” Tắc Lai Bội Ô lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta thủy chung thấy rằng, chỉ có can thiệp vũ lực mới là hiệu quả nhất.” Thác Tư Tháp Áo gật đầu nói: “Đúng thế, ta hoàn toàn tán đồng lời của hắn.” Dạ Trạch Bội Ti lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, tôi chúng chẳng còn gì để nói nữa, xin thứ cho tôi hôm nay quấy rầy nhã hứng của các vị.” Khắc Lai Mỗ vội nói: “Nữ tế ti xin đi thong thả.” Dạ Trạch Bội Ti phất tay ra khỏi phòng hội nghị, hiển nhiên tỏ ra có chút thất vọng với hội nghị hôm nay. Nhưng người ở bên trong phòng hội nghị tựa hồ cũng chẳng có mấy thiện cảm với nàng, mắt nhìn nàng đi xa, tới ngay Tụ Phong cũng không hề có chút biểu hiện nào, hiển nhiên là chẳng có hảo cảm gì với vị nữ tế ti này. Người ngồi ở đây mơ hồ biết rằng, trong hệ thống quyền lực của vương quốc Ương Già, có hai cổ lực lượng cân bằng với nhau, tranh đấu với nhau. Một cỗ lực lượng là chính quyền, lấy nữ vương Đại Lôi Nhĩ và nữ tướng quân Tụ Phong làm người đứng đầu, nắm giữ quân đội và cơ quan quốc gia; một cỗ lực lượng khác chính là tông giáo nguyên thủy, lấy đám đại tế ti Lô Khắc Lôi Đế Á, nữ tế ti Phất Lôi Đát, Da Trạch Bội Ti làm trung tâm, nắm giữ vô số giáo đồ. Nhân mã hai phái đấu tranh với nhau, luân phiên nhau, cùng nắm giữ vận mệnh tương lai của vương quốc Ương Già. Tụ Phong chẳng chút quan tâm việc Da Trạch Bội Ti rời đi, điều đó cũng nằm trong tình lý rồi. Thắc Tư Tháp Áo khinh miệt nói: “Cho rằng dùng mồm mép là có thể làm quân Lam Vũ rút lui? Thật đúng là trò đùa! Từ khi Dương Túc Phong hứng thú với quyền đêm đầu của cô ta…” Bỗng nhiên nhận ra Tụ Phong còn ở đây, vội vàng ngậm miệng. Bất quá những người có mặt đều cảm thấy là lạ, trong lòng đều nghĩ, nếu như có thể được đêm đầu tiên của vị nữ tế ti này, thì đúng là một chuyện rất không tệ. Thậm chí có người còn bắt đầu nảy ra ý đồ với Tụ Phong, vị tướng quân anh tư mạnh mẽ này có lẽ mùi vị ở trên giường sẽ mới mẻ hơn nữ tế ti ôn nhu mềm mại kia nhiều. Lúc này, vừa khéo có người dẫn một vị khách tới. Người tới là một người trung niên dáng vẻ của tiên sinh dạy học có chút phong độ, khi ở cửa tiến vào rất lịch sự chắp tay làm lễ với mọi người có mặt. Trông hắn cũng khá dễ nhìn, thoáng làm người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt, lại từa hồ như là một người xuất gia tu luyện ngoan đạo. Khắc Lai Mỗ đứng dậy, dẫn tiên sinh dạy học tới bên bàn hội nghị ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nói: “Tôi giới thiệu với mọi người một vị bằng hữu, tới từ Hồ Xuyên đạo Ma Ni giáo tướng quân Đỗ Tang, hắn nhận sự ủy thác của giáo chủ Ma Ni giáo Tuyền Tu Hoằng, đặc biệt tham gia hội nghị của chúng ta. Mọi người hoan nghênh nào.” Phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay lác đác. Đỗ Tang dáng vẻ vị tiên sinh dạy học cười càng hòa ái dễ gần. Bành Vân Vĩ sốt ruột hỏi ngay: “Tướng quân Đỗ Trang, Phương Phỉ Thanh Sương cô nương của quý giáo đã lâu lắm không gặp rồi, không biết lại tới nơi nào chấp hành nhiệm vụ? Nghe nói nàng bị thương nhẹ, không biết ai có bản lĩnh làm nàng bị thương? Ta nhất định phải báo thù cho nàng…” Đỗ Tang lãnh đạm nói: “Thánh nữ lúc này đang bế quan tu luyện, về chuyện bị thương, tôi nghĩ Bành gia thiếu chủ bị nhầm rồi, thánh nữ võ công cái thế, sao có thể bị thương chứ? Toàn là đám ngu dân vô tri đồn bậy mà thôi.” Vẻ quan tâm của Bành Vân Vĩ bộc lộ trong từng lời nói, choàng hiểu ra: “Ồ, thì ra là như thế, ta lo lắng phí công rồi! Không biết khi nào nàng mới xuất quan? Rất lâu ta không gặp được nàng rồi…” Đỗ Tang rõ ràng không khách khí với hắn lắm, dáng vẻ hời hợt lạnh lùng nói: “Chuyện thánh nữ bế quan tu luyện, chỉ có giáo chủ của chúng tôi mới biết được, không bằng ngài đi hỏi giáo chủ chúng tôi đi.” Những người còn lại đều phát ra nụ cười hiểu ngầm khinh miệt. Cóc ghẻ muốn ăn thị thiên nga, điên rồi à? Người ngồi đây ai chẳng biết rằng Phương Phỉ Thanh Sương chính là thánh nữ của Ma Ni giáo, cũng là hoàng hậu tương lai khi Ma Ni giáo lập quốc xưng đế. Bành Vân Vĩ đáng là thứ gì, không ngờ lại dám có ý đồ với Phương Phỉ Thanh Sương, chẳng trách mà Bành gia quân lại thất bại thảm hại ở Tình Xuyên đạo, trong mắt người lãnh đạo của bọn chúng chỉ có mỹ sắc, sao chẳng thất bại? Bành Vân Vĩ một lúc lâu sau mới ý thức được sự thất thố của mình, ngượng ngùng nói: “Ta chỉ thuận tiện hỏi mà thôi.” Đỗ Tang chắp tay, thận trọng nói: “Hôm nay tôi không mời mà tới, tin rằng có ý gì mọi người cũng đều đoán được vài phần. Ở thời khắc môi hở răng lạnh này, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi tới đây là đại biểu cho giáo chủ Tuyền Vu Hoằng, muốn cùng mọi người kết minh, đối với trận đại chiến xảy ra ở Tình Xuyên đạo lần này, chúng tôi cũng chú ý mật thiệt. Quân Lam Vũ quá ngang ngược rồi, ngang ngược tới mức không ai có thể nhẫn nhịn được hành vi của y. Giáo chủ của chúng tôi đã hạ lệnh, phái ba đội tuần hành tinh nhuệ nhất, dưới sự suất lĩnh của La Mai Ô tướng quân, xâm nhập vào Tình Xuyên đạo tấn công phía cánh của quân Lam Vũ, nhất định phải đánh nát toàn bộ xương sống của quân Lam Vũ..” Tụ Phong có chút kinh ngạc: “Đúng là tướng quân La Mai Ô đã suất quân rồi sao?” Nàng từng cầm quân nhiều năm ở Tình Xuyên đạo, có vài phần hiểu biết với tình hình của Ma Ni giáo, trừ giáo chủ Tuyền Tu Hoằng và thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương ra, đại tướng quân La Mai Ô cũng được tính là người khá có tên tuổi rồi, ông ta vốn là chưởng môn nhất của Mai Ô kiếm phái, thủ hạ cũng có mấy trăm đệ tử, sau này cả kiếm phái đều gia nhập Ma Ni giáo, La Mai Ô cũng theo lẽ trở thành đại tướng quân, đội tuần hành thứ sáu ông ta suất lĩnh, nghe nói là có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong Ma Ni giáo, bình thường đối diện với sự công kích của Bộ Thủ cũng không rơi xuống hạ phong. Đỗ Tang gật đầu, ngạo nghế nói: “Đương nhiên, bây giờ lúc lúc nào rồi, chúng tôi còn có thể nói dối sao? Chúng tôi đã dùng tới binh lực cơ động còn lại để chi viện cho Tình Xuyên đạo, trợ giúp mọi người cùng nhau tiêu diệt quân Lam Vũ. Đương nhiên, người ngay không nói lời mờ ám, chúng tôi cũng không phải là giúp đỡ không công. Mọi người ngồi đây đều là người hiểu biết, tôi cũng không cần che dấu, nếu như chúng tôi giúp đỡ đánh lui quân Lam Vũ, vậy chúng tôi cũng mời các vị ngồi ở đây, đưa tay giúp đỡ, giúp chúng tôi đối phó với Bộ Thủ…” Thác Tư Tháp Áo nói oang oang: “Chỉ cần tiêu diệt được quân Lam Vũ, đối phó với Bộ Thủ không có vấn đề gì.” Khắc Lai Mỗ chậm rãi nói: “Được, chúng ta lại thêm một bằng hữu, để chúng ta cùng chung…” Lời còn chưa dứt, một quan quân tình báo của quân đội Lỗ Ni vội vàng chạy vào, tới bên tai Khắc Lai Mỗ muốn thì thầm. Từ tiếng bước chân mà đoán, tựa hồ không phả là tin tức tốt, mọi người có mặt đều không khỏi hướng ánh mắt về phía Khắc Lai Mỗ, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì. Khắc Lai Mỗ không chịu được ánh mắt hoài nghi của mọi người, lớn tiếng nói với quan quân tình báo: “Có tin tức gì, cứ nói lớn lên.” Quan quân tình báo chần chờ, nhìn mọi người tựa hồ thấy khó mở miệng. Khắc Lai Mỗ phóng khoáng nói:”Chúng ta hiện giờ đều là minh hữu cùng hội cùng thuyền, có gì mà không tiện nói? Cứ lớn tiếng nói ra.” Quan quân tình báo nuốt nước bọt, hai chân khép lại, lớn tiếng nói: “Báo cáo tướng quân đại nhân, cảng Lỗ Đạt vừa mới truyền lại tin tức, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã đổ bộ thành công lên cảng Lỗ Đạt, Lạp La Tư tướng quân rơi vào trùng vây tự sát thân vong. Quân đội dưới tay hơn một vạn sáu nghìn người bị ép đầu hàng quân Lam Vũ. Đồng thời, chúng tôi còn thu được tin tức, quân trưởng quân thứ 34 Nại Mục Tư suất lĩnh toàn quân 34 một vạn sáu nghìn người cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị, tiếp thụ quân Lam Vũ sắp xếp và biên chế…” Phòng hội nghị tức thì loạn cả lên, ngay cả người trầm tĩnh như Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng đứng dậy, những người khác càng không cần phải nói nữa. Bành Vĩ Vân kinh ngạc kêu thất thanh: “A? Quân đội Lỗ Ni không ngờ lại đầu hàng rồi?” Khắc Lai Mỗ sắc mặt đỏ dừ, biết là mình đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, Tắc Lai Bội Ô cũng hận không thể bóp chết quan quân tình báo, đây là chuyện mất mặt nhường nào! Quân đội Lỗ Ni uy chấn thiên hạ không ngờ lại bị quân Lam Vũ đánh đòn phủ đầu, thật sự mất mặt! Tắc Lai Bội Ô siết nắm đấm, mong chờ nói: “Có tin tức gì tốt không? Dù sao cũng không thể không có chút tin tức gì tốt chứ?” Hắn hi vọng có thể có chút tin tức để làm bớt đi không khí u ám trước mắt. Quan quân tình báo nói: “Có một tin tức chúng tôi không biết là tốt hay xấu. Chúng tôi có tin chính xác, chính Dương Túc Phong hiện đang ở cảng Lỗ Đạt.” Tin tức này lập tức gợi nên sự huyên náo lớn. Cặp lông mày rậm đen của Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nhíu lại, thờ phì phò nói: “Dương Túc Phong không ở Tình Xuyên đạo?” Khắc Lai Mỗ khó tin nói: “Dương Túc Phong… y ở cảng Lỗ Đạt?” Quan quân tình báo nói: “Vâng, Dương Túc Phong ở ngay cảng Lỗ Đạt, đây là điều quan binh của chúng ta chạy về chính mắt nhìn thấy. Y ở phụ cận bến tàu ở cửa cảng chỉ huy tháo dỡ vật tư, ở lỳ đó hơn một ngày.” Tác Lai Bội Ô vội vàng khoát tay, bảo quan quân tình báo cút xéo, tránh lại nói ra lời gì đó mất mặt. Trong phòng hội nghị, mọi người đưa mặt nhìn nhau. Dương Túc Phong không ngờ lại xuất hiện ở cảng Lỗ Đạt, không thể không làm quân đội Lỗ Ni kinh hoàng run rẩy. Tắc Lai Bội Ô miệng khô khốc, gượng gạo nói: “Xin lỗi, kế hoạch trước đây của chúng ta phải có cải biến, chúng tôi phải rút một bộ phận binh lực ngăn cản Dương Túc Phong tiếp túc tiến tới trung bộ của nước chúng tôi. Cảng Lỗ Đạt thông với trung bộ của nước tôi, trên đường cũng không có quân đội mạnh đồn trú, vạn nhất bọn chúng đánh thẳng vào Mông Địa Tạp La, chúng tôi sẽ không thể chống lại…” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ kiên quyết lắc đầu, nói chắn chắn: “ Khắc Lai Mỗ, chúng ta phải thận trọng, tôi dám nói, đây hoàn toàn là kế điệu hổ ly sơn của Dương Túc Phong, mục đích là muốn giảm bớt binh lực chung quanh Tình Xuyên đạo của chúng ta, để quân đội của y có thể đánh thẳng vào…” Bành Vĩ Vân cũng nói gấp: “Chúng ta không thể mắc lừa Dương Túc Phong! Bọn chúng…” Khắc Lai Mỗ sắc mặt nghiêm trọng, giọng trầm thấp nói: “Tắc Lai, đi tìm hiểu chi tiết tình hình của cảng Lỗ Đạt.” Tắc Lai Bội Ô gật đầu, vội vàng rời đi. Tụ Phong lúc này mới chậm rãi nói: “Cảng Lỗ Đạt cách Mông Địa Tạp La một chặng đường rất xa, chúng ta còn có đủ thời gian để đưa ra phản ứng. Tới lúc cần thiết, vương quốc Ương Già chúng tôi có thể phái thêm ba vạn quân đội giúp quý quốc phòng thủ Mông Địa Tạp La…” Khắc Lai Mỗ sắc mặt âm trầm nói: “Điều đó thì không cần, chúng tôi ở Mông Địa Tạp La có năm vạn cấm vệ quân, tiểu bộ đội của quân Lam Vũ dù là ba đầu sáu tay cũng không thể tiến vào Mông Địa Tạp La. Nhưng, để cho quân Lam Vũ tới gần Mông Địa Tạp La, làm hoàng đế kinh sợ, bất kể thế nào tôi cũng khó chối bỏ được trách nhiệm, tin rằng các vị cũng hiểu được.” Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ tán đồng gật đầu. Tác Lai Bội Ô rất nhanh trở lại, thấp giọng nói bên tai Khắc Lai Mỗ: “Bộ đội quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, chỉ có một trung đoàn hải quân lục chiến đội, ước chứng hai nghìn người. Ngoài ra còn có một số bộ đội hậu cần, cộng vào cũng không tới ba nghìn người.” Khắc Lai Mỗ không kìm được mày nhíu chặt, trầm giọng nói: “Quân phòng thủ cảng Lỗ Đạt của chúng ta có bốn vạn cơ mà! Không ngờ lại bị hai nghìn người đánh tan hoàn toàn? Rốt cuộc Tân Khắc Lai Nhĩ làm cái gì?” Tác Lai Bội Ô càng hạ thấp giọng, thì thào nói: “Tân Khắc Lai Nhĩ bị đại tướng Qua Đức Lý Khắc của người Cách Lỗ Cát Á giết chết rồi… có tin tức nói, người Cách Lỗ Cát Á đã cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị bí mật, muốn thành lập một vương quốc độc lập…” “A!” Khắc Lai Mỗ thất thanh hô khẽ, hiển nhiên kinh ngạc vô cùng. Mặc dù Tắc Lai Bội Ô ép giọng xuống nhỏ vô cùng, nhưng trong phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, cho nên những người khác ngồi đây vẫn loáng thoáng nghe thấy một phần nội dung, đều cảm thấy một tiền cảnh u ám. Nếu như là ngày trước, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á phát sinh nội loạn, bọn họ sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hiện giờ… Khắc Lai Mỗ phất tay, bảo Tác Lai Bội Ô tiếp tục đi nghe ngóng chi tiết chuyện đã xảy ra, hắn chẳng muốn chuyện xấu trong nhà của Lỗ Ni Lợi Á đều bị người ngồi đây biết rõ. Đồng thời, chuyện phát sinh trong nước làm hắn không thể tiếp túc suy nghĩ có hiệu quả. Thời gian gần tới bữa trưa, Khắc Lai Mỗ dứt khoát tuyên bố tan hội, buổi chiều lại thảo luận lại lần nữa. Thình lình tiếng cảnh báo gấp gáp vang lên, tiếp theo đó là tiếng cồng cảnh báo. Kẻ địch tới rồi. Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều đưa mắt nhìn nhau, rồi liền sau đó rảo bước chạy ra khỏi phòng hội nghị, sau đó lên tường thành, ở sau lưng bọn họ, quân đội từng người bắt đầu vội vàng nối đuôi nhau lên tường thành, chuẩn bị chiến đấu. Mấy người đứng trên thành lâu, chỉ thấy trên mặt đất phía tây bắc, thấp thoáng xuất hiện một dải màu lục, trong đồng ruộng nhìn không rõ lắm, nhưng theo dài màu lục ngày càng gần, mặt đất tựa hồ cũng bắt đầu chấn động. Sau lưng dải lục tựa hồ có bụi mù cuốn lên, che mây lấp trời. “Kỵ binh của quân Lam Vũ.” Có người nhỏ giọng nói. Mười giây sau, dải màu lục phát triển thành một mảng hải dương màu lục, cuốn về phía Phụ Ninh phủ. Nhìn từ kính thiên lý, đúng là kỵ binh của quân Lam Vũ, bọn chúng không có mã đao, chỉ có súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ngắn ngủn, quân phục màu xanh thẫm dưới ánh mặt trời chiếu rọi nổi bật vô cùng, mũ sắt, quần áo ngụy trang, súng tự động, tất cả đều là độc quyền của quân Lam Vũ. Bọn chúng giống như thủy triều, thế không thể ngăn cản. Cờ sư thứu màu lam tung bay trên cao xen giữa đội ngũ kỵ binh, cho người ta một loại cảm giác chót vót sừng sững. Cho dù với công phu trấn định của Khắc Lai Mỗ, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Quân Lam Vũ tới quá nhanh!