Nam đại dương khói sóng mênh mang, hải vực Sở La Môn bình yên an nhàn. Có lẽ những người già lớn tuổi nhất trên đại lục An Lạp Tạp Lạp hoặc là trong điển tịch đầy đủ nhất của thư viện đế quốc Đường Xuyên cũng không ghi lại tình hình chi tiết của hải vực Sở La Môn, bắt đầu từ khi nhân loại có nhận thức đối với vùng hải vực này, hải vực này cùng hai chữ “ác ma” vĩnh viễn gắn liền với nhau. Mà sau này, ý tứ của ác ma chỉ có nói tới hải tặc nơi này. Nhắc tới hải vực Sở La Môn, mọi người sẽ tự nhiên nghĩ tới hải ặc giảo hoạt xuất quỷ nhập thần, Sở La Môn, vốn có nghĩa chính là ác ma, mà những tên hải tặc này tồn tại, làm cho danh từ này càng thật sức với cái tên. Kỳ thực, so với hải tặc Ca Âu, hải tặc Sở La Môn mới thực sự là hải tặc, bọn chúng không giống với hải tặc Ca Âu, có bối cảnh quốc gia cường liệt và mục đích chính trị, cũng không giống bọn chúng có tổ chức, có kỷ luật, hơn nữa thống nhất hợp đồng tác chiến như vậy. Danh khí của hải tặc Sở La Môn cũng kém xa hải tặc Ca Âu nổi tiếng, nhưng điều này không hề cản trở bọn chúng phát tài làm giàu ở trên biển. Trên thực tế, mục đích sinh sống của hải tặc Sở La Môn trên biển, chỉ có cướp bóc, mà không phải công thành chiếm đất, nhưng cũng chính vì như thế, cho nên bọn chúng đối với mậu dịch trên biển thông thường có sức phá hoại và giảo hoạt vượt xa hải tặc Ca Âu. Ở biển Gia Lặc Tân, mặc dù hải tặc Ca Âu hoành hành ngang ngược, nhưng thương thuyền qua lại không bị bọn chúng công kích, chỉ cần thương thuyền giao nộp hàng sẽ được tha, nói một cách nghiêm khắc, hải tặc Ca Âu chính là tổ chức hải quân nghiêm mật mang tính chất quân đội, điều nó nhắm vào, phần lớn là hải quân các nước mà không phải thương thuyền dân gian, cho dù bọn chúng cũng mang danh xưng hải tặc. Mà hải tặc Sở La Môn, mục tiêu cướp bóc của bọn chúng toàn bộ là những thương thuyền qua lại, bọn chúng không có mục đích chính trị, không có bối cảnh quốc gia, thuần trí là vì cướp bóc mà tồn tại, không một thương thuyền nào có thể an toàn đi qua trước mắt chúng, bọn chúng cũng không có tổ chức nghiêm mật, cũng không phải mỗi người tuân theo quy tắc, đương nhiên, một số nguyên tắc cơ bản là có, nhưng tuyệt đại đa số trường hợp, bọn chúng tàn sát lẫn nhau hơn hải tặc Ca Âu nhiều. Nếu như nói hải tặc Ca Âu là một bầy sài lang có tổ chức nghiêm mật, còn hải tặc Sở La Môn thì là một bầy dã lang mạnh ai nấy đánh. Nhưng ở bề ngoài, hải vực Sở La Môn hoàn toàn là phong cảnh hải dương tú mỹ, mặt biển nơi này thật yên bình mà ổn định, nước biển nơi này thật trong xanh, thậm chí có thể nhìn thấy bầy cá tự do bơi qua bơi lại. Bầu trời nơi này cũng thật xanh thẳm, xanh tới mức không mang chút tạp sắc nào, trên mặt biển khói sóng mênh mang, tản mát đứng một số đảo nhỏ vô danh không ai biết. Những hòn đảo nhỏ này trước nay chưa từng xuất hiện trên hải đồ, tất nhiên là nơi neo đậu tốt nhất của đủ các loại hải tặc, nhưng cũng là chỗ tốt có phong quang vô hạn, mỗi một hòn đảo nhỏ, đều là một tòa thiên đường. Chót vót trên cột buồm cao vút của chiến đấu hạm, A Phương Tác để trần thân trên, nâng kính viễn vọng tìm kiếm bốn phía, hắn đối với phong cảnh tự nhiên êm đềm của hải vực Sở La Môn không hề có hứng thú thưởng thức. Điều hắn quan tâm, chính là hải tặc Sở La Môn trong truyền thuyết, còn có tương lai của mình, nhưng hắn không thể không thừa nhận, nơi này cùng với tình cảnh của biển Gia Lặc Tân ba đào hung mãnh sóng nước ngập trời hôn thiên ám địa có khắc biệt rất lớn. Vùng hải vực này, tựa hồ càng thích hợp với người dân tới nghỉ ngơi, dương quang của nơi này, nước biển của nơi này, gió biển của nơi này, bãi cát của nơi này, à, tạm thời còn chưa nhìn thấy bãi cát. Đều là tuyệt trần, đều là tinh khiết nhất, nhưng A Phương Tác tin rằng, mọi thứ nơi này so với thắng cảnh ở biển Ái Cầm càng thêm xuất sắc, cũng càng thêm rộng lớn và thần bí. Chỉ đáng tiếc, có hai chữ hủy hoại mọi thứ của nó, đó chính là “hải tặc”. Suy nghĩ của A Phương Tác, toàn bộ đều tập trung ở trên hải tặc Sở La Môn. Nguồn gốc cái tên hải vực Sở La Môn không phải vì sự tồn tại của hải tặc, mà là vì vùng hải vực này nằm giữa quần đảo Mã Đặc Ô Tư và quần đảo Dạ Tức Lan, trước nay luôn là cấm địa của các thuyền trưởng đi biển. Ở thế kỷ mười hai mười ba, trên đại lục Y Lan bắt đầu xuất hiện phong trào đại phát hiện địa lý, rất nhiều thuyền trưởng bắt đầu hứng thú thăm dò hải dương của thế giới này, bọn họ ngồi trên những con thuyền gỗ đơn sơ tran bị kim chỉ nam và máy thủy chuẩn từ các cửa càng của đại lục Y Lan xuất phát, hướng phía đông tiến tới. Dấu chân của bọn họ vượt qua mặt biển rộng lớn và rất nhiều hòn đảo của nam đại dương, hải vực Sở La Môn cũng là phát hiện vĩ đại của bọn họ. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, bệnh máu xấu bị cho là kỵ húy của những nhà thám hiểm bạo phạt ở vùng hải vực này hết sức nghiêm trọng, thường xuyên dẫn tới tử vong vô cùng đáng sợ, có khi thậm chí toàn bộ người trên thuyền đều bị chết. Vào thế kỷ mười ba mười bốn, nhà thám hiểm tiến vào hải vực Sở La Môn còn phát hiện những đội thuyền của các vị tiền bối trôi nổi theo gió, nhưng trên thuyền đã không còn người sống, chỉ có những khô lâu sắp hoàn toàn hủ bại, hiển nhiên là bệnh máu xấu đã đoạt đi tính mạng của mỗi người trên thuyền, khiến cho các thuyền trưởng không tới nước vạn bất đắc dĩ cũng không muốn đi qua nơi này, do nhận thức của bọn họ với bệnh máu xấu quá ít, cho nên đều cho rằng nơi này có ác ma tác quái, vì thế vùng hải vực này liền được mệnh danh là hải vực Sở La Môn. Hải tặc Sở La Môn và ác ma được ghi chép của hải vực Sở La Môn không có chút quan hệ nào, kỳ thực hải tặc Sở La Môn không hề giống với hải tặc ở các địa khu khác, là bởi vì hoàn cảnh sóng biển hung mãnh đá ngầm chi chít có thể thuận lợi né tránh săn lùng của hải quân mà sinh ra. Thực tế thì hải vực Sở La Môn tuyệt đại đa số thời gian đều sóng yên biển lặng, rất ít khi nổi gió, căn cứ vào nghiên cứu một số nhân sĩ, bởi vì không có gió, cho nên khi thuyền bè hàng hành trên hải vực Sở La Môn tốc độ chậm chạp, cần phí rất nhiều thời gian, thuyền viên không tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác nóng nảy, đó cũng chính là thời cơ tốt nhất cung cấp cho bệnh máu xấu bùng phát. Nguyên nhân trực tiếp sinh ra hải tặc Sở La Môn, chính là bởi vì đại lục Y Lan và đại lục Y Vân mở rộng tuyến đường mậu dịch trên biển, trong quá khử ở thế kỷ bốn tới năm, các quốc gia ở đại lục Y Lan nối nhau bắt đầu thông qua đường biển hướng đầu kia của thế giới bắt đầu thăm dò, bọn họ rất nhanh phát hiện ra sự lạc hậu và giàu có của đại lục Y Vân, ngày có càng nhiều thuyền trường tinh thần mạo hiểm cao độ bắt đầu vượt qua nam đại dương khói sóng mênh mang, đổ bổ lên bở biển phía tây của đại lục Y Vân, thông qua uy hiếp và dụ dỗ thổ dân bản sứ, từ đại lục Y Vân mang về vố số hoàng kim, ngà voi, hương liệu và các vật phẩm quý giá, chuyển tay một cái là lợi nhuận mấy nghìn lần, rất nhiều thuyền trưởng cũng vì thế mà phất lên trong một đêm, sáng tạo ra thần thoại mà thượng đế cũng không thể nói trước. Tới quá khứ hai ba tới ba thế kỷ trước, tuyến đường mậu dịch trên biển của đại lục Y Lan và đại lục Y Vân đã cơ bản xác định, tuyệt đại đa số thuyền bè đều dọc theo thuyền đường này mà đi, bởi vì hạn chế căn bệnh ma quỷ của biển sâu (cũng chính là bệnh máu xấu) , những con thuyền mậu dịch vượt qua nam đại dương đành phải cập bến lên bờ trên hòn đào nào đó ở trung bộ nam đại dương, để thuyền viên tiêu trừ uy hiếp của căn bệnh máu xấu, sau đó mới tiếp tục tiến lên. Cứ như thế, con đường mậu dịch hàng hải tốt nhất không nghi ngờ gì nữa chính là lên bờ ở những đảo lớn như đảo Lữ Tống, đảo Tinh Gia Khắc, đảo Gia Tây Á, sau đó vượt qua hải vực Sở La Môn tới đại lục Y Vân. Vào thế kỷ mười sáu, mười bảy những nhà hàng hải đã có một số nhận thức mơ hồ đối với bệnh máu xấu, cũng mò mẫm được một số phương thức tránh được bệnh máu xấu ở quy mô lớn, ví như để các thuyền viên ăn nhiều rau xanh, để các thuyền viên duy trì quy luật sinh hoạt, mặc dù không thể làm được trừ tận gốc bệnh máu xấu, nhưng có có cải thiện rất lớn, khiến cho thuyền bè vượt qua hải vực Sở La Môn trở thành có thể. Vì thế ngày càng nhiều thuyền mậu dịch vượt qua vùng biển này, tới trên dại lục Y Vân mò vàng, bọn họ từ dân bản xứ của đại lục Y Vân, mua vào lượng lớn hoàng kim, bảo thạch, ngà voi, hương liệu…v..v..v sau đó bán tới đại lụcY Lan, kiếm được lợi nhuận trên trăm ngàn lần. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, dưới sự kích thích của lợi nhuận khổng lồ, dưới sự xúi giục của thần thoại phất lên trong một đêm , ngày càng nhiều thương thuyền bắt đầu gia nhập đội ngũ mậu dịch này, thậm chí ngay cả chính phủ đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa cũng nhận ra, không hẹn mà cùng tổ chức một số đội thuyền cỡ lớn do chính phủ xuất hiện, bao gồm đội thuyền mười lăm mười sau chiến thuyền mậu dịch bên trong, rầm rầm rộ rộ tới đại lục Y Vân, từ nơi đó mang các loại vật tư cần thiết, lượng lớn thương thuyền cần có lượng lớn thủy thủ, vì thế có rất nhiều người của tam giáo cửu lưu, rất nhiều ăn mày cùng đường mạt vận, thậm chí ngay cả những tù nhân vừa mới được phóng thích, cũng bắt đầu lắc mình biến thành thủy thủ và nhân viên hàng hải, chính do sự gia nhập của bọn họ, khiến sự xuất hiện của hải tặc càng thêm đông đảo. Cho dù người ta đã có nhận thức sơ bộ với bệnh máu xấu, nhưng bệnh máu xấu vẫn mang đến thương vong và sợ hãi to lớn cho những chuyến đi khơi xa, vượt qua hải vực Sở La Môn hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng, mỗi thủy thủ và thuyền viên tiến vào hải vực Sở La Môn, đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý tử vong, bời vì không ai biết được bệnh máu xấu sẽ đột nhiên mà tới. Không có gì phải nghi ngờ, dưới loại tình huống này, một số thuyền trưởng đầu óc linh hoạt mà lại dám mạo hiểm bắt đầu rời xa quỹ đạo mậu dịch bình thường, bọn họ thử không cần trực tiếp tới đại lục Y Vân nữa, không cần phải vượt qua hải vực Sở La Môn kinh khủng, mà ở bên bờ hải vực Sở La Môn trực tiếp cướp bóc vật tư trên thương thuyền của người khác, thậm chí đem toàn bộ thuyền viên trên thuyền của người khác giết sạch, sau đó mới đem vật tư đường hoàng vận chuyển về đại lục Y Lan tiêu thụ, loại hiệu quả này là rất rõ ràng, đó chính là không cần mạo hiểm tiến vào hải vực Sở La Môn, cũng không cần thời gian dài qua lại giữa hai đại lục, tài phú có được thật là dễ như trở bàn tay, mặc dù mang chút máu tanh. Vì thế, hải tặc Sở La Môn gian đoạn đầu tiên đã xuất hiện, bọn chúng thường mai phục ở phía tây hải vực Sở La Môn, đợi những thương thuyền chở đầy hàng hòa từ hải vực Sở La Môn đi ra, sau đó đột nhiên tiếp cận, phát động tập kích. Dưới tình huớng bình thường, loại tập kích này là không thể chống cự, bởi vì vượt qua hải vực Sở La Môn đã tiêu hao rất nhiều khí lực của các thuyền viên, thậm chí nhiều khi thuyền viên đều sắp tử vong một nửa, lại đội diện với nhưng kẻ tập kích như lang hổ, bọnhọ căn bản không có năng lực đánh trả, cách thức có được lợi ích của đám hải tặc chính là dễ dàng như trở bàn tay. Loại phong tục bất chính này ngày càng phát triển mạnh mẽ, hơn nữa bên trong còn xen lẫn nhân tố chính phủ, nhất là lấy biểu hiện rõ ràng của đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa. Lúc ban đầu, do lợi ích sai khiến, chính phủ hai nước Đường Xuyên và Mã Toa đối với việc thuyền bè của mình cướp bóc của người khác không một lời bình luận còn ngầm thừa nhận, còn đối với thuyền bè của mình bị người khác cướp bóc, thì thẳng thắn đưa ra kháng nghị mạnh mẽ, thậm chí lấy chiến tranh uy hiếp. Hai lần chiến tranh ở thế kỷ thứ hai, chính bởi vì hành vi của hải tặc Sở La Môn mà khơi lên. Bất quá sau này, hai nước cuối cùng vẫn ý thực được thái độ công kích lẫn nhau này đối với hai bên mà nói đều không có lợi ích gì, hậu quả bỏ mặc cho thuộc hạ công kích lẫn nhau chính là sụt giảm vật phẩm tới từ đại lục Y Lan, bất kể là thuộc về Đường Xuyên hay là thuộc về Mã Toa, vì thế ngày 6 tháng 6 năm 1606, hai bên thông quan hiệp thương và đàm phán éo dài, ký vào (điều ước Ân Uy Cách Nhĩ). Điều ước này chính là điều ước hạn chế và tiêu diệt hải tặc đầu tiên trên thế giới, trong điều ước quy định rõ ràng thương thuyền dựa vào vũ lực cướp đoạt vật tư thương thuyền mậu dịch là phi pháp, đối với kẻ cướp đoạt, cũng chính là hải tặc, tất cả mọi người đều có quyền lực công kích, lợi ích có được từ tiêu diệt hải tặc toàn bộ thuộc về sở hữu của kẻ thắng lợi, quốc gia không lấy bất kỳ phần trăm nào. Trong mấy chục năm sau điều ước được ký kết, điều ước chấp hành coi là khá hiệu quả, có mười mấy thuyền trưởng khá có tên tuổi bởi vì cướp đoạt của người khác mà bị đội cho tội danh “hải tặc”, không chút lưu tình tống lên đoạn đầu đài, một số nhà mạo hiểm chủ động xuất kích hải tặc cũng thu được vinh dự và lợi ích. Nhưng (điều ước Ân Uy Cách Nhĩ) được ban bố quá muộn, đám hải tặc thưởng thức được mật ngọt từ trong cướp đoạt nào chịu dễ dàng vứt bỏ con đường tắt kiếm được lợi nhuận khổng lồ? Những tên hải tặc bất hạnh bị bắt được bất quá chỉ là một phần trăm trong số chúng mà thôi, bọn chúng vẫn có thiên địa rộng lớn để thi triển hành vi cướp bóc của mình, khó khăn duy nhất của bọn chúng là không cách nào tiêu thụ được hàng hóa, nhưng vấn đề này cũng rât nhanh được giải quyết, quan thương câu kết ở quốc gia nào cũng có, chỉ cần có thu nhập kim tệ sáng lấp lánh, rất nhiều nước nhỏ đều hoàn toàn không hỏi tới nguồn gốc của hàng hóa, mà những thương thuyền mậu dịch vì lợi nhuận khổng lồ nên tiếp tục bôn tẩu giữa đại lục Y Lan và đại lục Y Vân, cũng thành thức ăn dồi dào cho những thuyền trưởng sơ bộ biến hòa thành nghề nghiệp hải tặc, bắt đầu từ thế kỷ mười sáu, văn kiện chính thức của đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đem những thuyền bè chuyên tiến hành cướp bóc hàng hóa trên thuyền bè của người khác gọi là “nghề nghiệp hải tặc.”, dấu hiệu cho hải tặc Sở La Môn cuối cùng cũng được hình thành. Do hải vực Sở La Môn cách đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đều rất xa, hải quân hai nước đều rất cường đại cũng không thể nào quét sạch bọn chúng, cho nên hải tặc Sở La Môn có thể phát triển lớn mạnh, mà ngày càng có công nghệ tạo thuyền và kỹ thuật hàng hải tiên tiến. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là lợi ích cực lớn giữa địa lục Y Lan và đại lục Y Vân khiến cho càng nhiều thuyền trưởng mậu dịch đám mạo hiểm tiếp tục mang tâm lý may mắn vượt qua hải vực Sở La Môn tới đại lục Y Vân, thực hiện mộnh tưởng phất lên trong một đêm của mình. Tuy nói bóng ma của hải tặc Sở La Môn thủy chúng bao trùm trong lòng bọn họ, nhưng bọn họ thủy chung vẫn có một phần vận may, đại hải mênh mông, ai dám nói nhất định sẽ gặp phải hải tặc chứ? Nếu như hải tặc Sở La Môn thực sự xuất thần nhập quỷ như thế, vậy thì mỗi năm những nhà mạo hiểm qua lại Y Vân đại lục vì sao có thể trong một đêm biến thành phú hào chứ? Vì thế, chỉ cần còn đường mậu dịch này còn có thuyền bè hàng hành, hải tặc Sở La Môn sẽ tự nhiên không diệt vong. Bầu trời xanh thẳm giống như một tấm kinh trong suốt, ánh chiếu trong nước biển tinh khiết, biển Sở La Môn vào buổi trưa ánh mặt trời thật rực rỡ, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên thân thể làm người ta hết sức ấm áp thoải mái. Dương quang phản chiếu trong nước biển, có thể nhìn thấy rõ ràng bầy cá tới lui bên cạnh chiến đấu hạm, nếu như chẳng phải vì cấm lệnh của A Phương Tác, những thủy thủ kia thậm chí có xúc động muốn thả câu, hải vực nơi này thật là giàu có, cho dù không làm hải tặc cũng có thể sinh sống vô ưu vô lo. Ba chiếc hải quân chiến đấu hạm của hạm đội A Phương Tác từ sau khi tiến vào hải vực Sở La Môn, liền đem tốc độ giảm xuống, ánh mắt chậm rãi mang theo sự cẩn thận A Phương Tác dùng thân phận của một người mới chăm chú nhìn hải vực mà hắn sắp triển khai phấn đấu. Từ ngày đó sau khi rời khỏi vương quốc Cách Lai Mỹ, A Phương Tác liền suất lĩnh hạm đội thẳng tới đây, bởi vì đối với tình hình biển cả nơi này còn chưa hoàn toàn quen thuộc, cho nên tốc độ tiến lên của hạm đội không nhanh lắm, ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là phải đối với các thủy thủ trên thuyền triển khải đủ các loại huyấn luyện tàn khốc, nhất là đối với việc nắm vững sử dụng bách kích pháo và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ do Dương Túc Phong cung cấp. Nhưng mà đối với A Phương Tác thích dùng vũ lực và dũng khí để giải quyết vấn đề mà nói, hoàn toàn không phải là một việc dễ dàng. Ngày đó ở cảng Ni Tư, khi giáo quan tạm thời Tư Cơ Bối Ni tại cự ly trên một trăm mét, dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ đem một miếng ngói dày chắc bắn nát thành bụi, đã chấn nhiếp tâm linh A Phương Tác cực lớn, những thuyền viên dưới sự chỉ huy của hắn cũng tâm phục khẩu phục buông xuống lưỡi búa và mũi thương mà bọn họ luôn lấy làm kiêu ngạo, cầm lên súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng lục K54, bọn họ đã hiểu ra, trước mặt súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lưỡi búa và mũi thương căn bản cơ hội xuất thủ cũng không có, cho dù là hải tặc lợi hại hơn nữa, cũng không thể ném lưỡi búa tới khoảng cách một trăm mét, nhưng viên đạn lại làm được dễ như trở bàn tay, thậm trí ở khoảng cách ba trăm mét, cũng có thể đem đầu một người bắt nát như dưa hấu. Trong hành trình nam hạ, những thủy thủ của A Phương Tác làm những còn hải âu bay lượn bên cạnh chiến đấu hạm còn có những loại chim biển khác ăn hết trái đắng, mấy khoang thuyền đạn dược đủ cho bọn họ hoang phí, ác nhân A Phương Tác hiển nhiên cũng không phải hạng keo kiệt, đối với bộ hạ tùy ý xạ kích không nói không rằng, theo cái nhìn của hắn, chỉ cần bọn họ không dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ đánh lộn lẫn nhau, hắn mặc kệ tất cả, huấn luyện dã tính và năng lực khiêu chiến của thủy thủ là công tác hắn vô cùng coi trọng, những thủy thủ này mặc dù so với người bình thường đủ hung hãn, nhưng cách yêu cầu của A Phương Tác còn có khoảng cách rất lớn. Bắt đầu từ đầu tháng tám, hạm đội A Phương Tác đã tiến vào hải vực Sở La Môn, nhưng vẫn luôn tới lui ở ngoại vi hải vực Sở La Môn, tìm kiếm địa phương mình có thể dừng chân, hắn không biết gì về địa phương này, nhưng hắn tin tưởng có thể dựa vào vũ dũng của mình lập nên một phen sự nghiệp. Ngoại vi hải vực Sở La Môn, vi như quần đảo Mã Đặc Ô Tư, có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, trên những hòn đảo này cư trú đều là những thổ dân giống như người lùn, đối với khách nhân tới từ bên ngoài luôn hoanh nghênh, chỉ cần ngươi có thể trả được tiền. Ác nhân A Phương Tác đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt kim tệ, cho nên lương thực và nước uống trên chiến đấu hạm của hắn luôn đầy ắp.