Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 263
Gần đây Tác Đán La Kiệt rất phiền muộn.
Đại bộ phận địa khu của Tô Khắc La đã rơi vào sự khống chế của quân Lam Vũ, thành Bạch Thạch cũng hết sức nguy ngập, dưới sự tuyên truyền chính trị mạnh mẽ của quân Lam Vũ và Mễ Nặc Tư Lương Cách, cơ hồ đến trẻ con chưa chào đời cũng đã nhận định rằng lão ta câu kết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, là giặc bán nước tống táng sơn hà mỹ lệ Tô Khắc La. Điều này làm Tác Đán La Kiệt luôn luôn cho rằng mình trung thành và kiêu dũng làm sao có thể tiếp tục? Lão cũng thực sự bội phục sức nhẫn nại của mình, không ngờ có thể nhẫn nại tới hôm nay mà không tự sát.
Tác Đán La Kiệt hối hận, hối hận mắc lừa người Mã Toa ác độc, nếu như không phải những tên nước Mã Toa kia bảo mình phải giữ gìn thực lực, né tránh mũi nhọn, không đánh mà đã vứt bỏ thành Bạch Thạch, mình cũng không bị đọa lạc tới mức thành chuột chạy qua đường người người đánh chửi như ngày hôm nay.
Khi chiến tranh bùng phát, Tác Đán La Kiệt đích xác muốn cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đánh một trận lớn, cho dù máu rưới sa trường da ngựa bọc thây cũng không hề hối hận, nhưng lời nói âm thầm Vũ Văn Thu Nguyên tới từ nước Mã Toa và ý tứ của hội trưởng lão gia tộc, làm lão đắn đo lưỡng lự. Trong mắt người Tô Khắc La bọn họ cho rằng muốn chống lại sự tiến công của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ là không thể, bọ ngựa đấu xe, sức mạnh chênh lệch quá xa, cứng đối cừng chỉ là một con đường chết, còn không bằng chọn đường nhượng bộ lui binh, dù sao lưu lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Sau này sự thực chứng mình, đích xác là như thế, do bảo tồn được thực lực, cho nên địa vị người tộc La sau chiến tranh tăng mạnh, rất nhiều người La tộc quan hàm thăng liền ba cấp, thậm chí ngay Tô Phỉ Thái Vi cũng phải nghe lời của mình, không dám chút trái ý nào.
Nhưng tất cả những điều này đều theo sự tham gia của quân Lam Vũ mà biến thành hư ảo, quân Lam Vũ chẳng những lợi dụng Tô Phỉ Thải Vi thành công khống chế thế cục Tô Khắc La, hơn nữa đem bản thân dồn vào cảnh đường cùng. Lão không thể không thừa nhận đã xem nhẹ Dương Túc Phong, trong mắt rất nhiều người, Dương Túc Phong gần như là một nhân vật có cũng được không cũng được, trước nay chưa ai từng nghe qua y có sự tích kinh người gì, thậm chí rất ít người có thể nhìn thấy hình dạng của y.
Nhưng hiện giờ lão cuối cùng đã biết, người này mới chính là linh hồn thực sự của quân Lam Vũ, mặc dù y lặng lẽ ít đi tiếp xúc, không có hành động kinh thiên động địa nào, nhưng y lại giống như một tên chủ tiệm cẩm đồ tinh minh nhìn chằm chằm vào tài sản của người khác, tính toàn làm sao đem chúng làm thành của mình, từ điểm này mà nói, Dương Túc Phong đích xác là một tiên cường đào danh phù kỳ thực, nhưng y lại còn muốn diễn xuất một phen quên mình vì nghĩa cao cao tại thượng.
Từ sau khi Dương Túc Phong tiến vào thành Duy Nạp Tư, Tác Đán La Kiệt phát hiện mình không có ngày tốt lành rồi, võ sĩ tới từ nước Mã Toa chẳng hiểu ra sao bị giết sạch toàn bộ không nói, lại còn bày ra tình thế cùng bản thân mình không chết không thôi. Kỳ thực mình chọc giận hắn lúc nào, Tác Đán La Kiệt nghĩ thế nào cũng không thông, không phải là lão sợ chết, nhưng hội trưởng lão La tộc lại bảo lão tạm thời tránh tới thành Bạch Thạch, yên lặng xem quân Lam Vũ và Tô Phỉ Thái Vi tránh đấu, làm khán giả, ngư ông đắc lợi.
Kết quả vừa mới đi, liền vĩnh viễn xác định tội danh mình sợ tội bỏ chạy, hơn nữa quân Lam Vũ và Tô Phỉ Thái Vi ở cùng nhau rất tốt, căn bản không hề xuất hiện tình hình hai hổ tranh đấu như bọn họ kỳ vọng, làm lão kích động muốn đem những lão gia hỏa thông thái rởm trong hội nguyên lão xé xác thành vạn mảnh.
Mặc dù hiện thời thành Bạch Thạch vẫn khống chế trong tay người La tộc, nhưng dưới thế công tuyên truyền mạnh mẽ của quân Lam Vũ, sớm đã thành nhân tâm hoảng loạn, cư dân trong thành đều đang nghĩ cách chạy khỏi thành Bạch Tạch, thậm chí bao gồm cả một số người La tộc, gần một trăm vạn nô lệ dưới sự không chế của thành Bạch Thạch sớm đã chạy đi đầu phục quân Lam Vũ rồi.
Hội nguyên lão La tộc không thể không hạ lệnh cấm chỉ người ra vào, kết quả đem thành Bạch Thạch biến thành một tòa thành chết, nhưng dưới thế công tuyên truyền và gián điệp của quân Lam Vũ vẫn không đâu không chui lọt, bọn chúng ở trong thành châm dầu vào lửa, khiêu kích bạo động, làm người La tộc đành phải trấn áp mấy lượt bạo loạn quy mô lớn nhỏ, giết không ít người. làm cho người dân tộc khác và người La tộc đối lập nghiêm trọng, một số người La tộc sợ sau này bị quân Lam Vũ báo thủ, đã len lén đầu phục thế lực thân quân Lam Vũ, làm hiện giờ Tác Đán La Kiệt nhìn ai cũng thấy khả nghi.
Quân đội Mễ Á Lôi tới chậm rì rì, vẫn còn đàng cù nhầy trên đường, Tác Đán La Kiệt không biết ba nước liên minh rốt cuộc là nghĩ thế nào, nhưng lão lại không thể nào tiếp tục đợi đựa nữa, thế cục thành Bạch Thạch ngày càng tồi tệ, cuộc bảo loạn nhỏ nổi lên khôn ngớt, cơ hồ hai ngày một trận loạn nhỏ, ba ngày một trận loạn lớn, mà hội trưởng lão tộc La tựa hồ cũng điên rồi, đối phó với những cuộc bạo loạn này chỉ còn biết dùng thủ đoạn bạo lực trấn áp, đồ sát thẳng thừng, cho rằng đem đầu lâu những người bạo loạn troe đày tường thành Bạch Thạch là có thẻ áp chế lòng dân bất mãn.
Nhưng phương pháp xử lý đơn giản thô bảo như vậy ngay cả Tác Đán La Kiệt cũng cảm thấy không ổn, điều đó chỉ càng kích động mâu thuẩn giữa các dân tộc, cho dù tạm thời có thể nắm vững cục thế, nhưng đối với tương lai mà nói, lại là đại tai nạn, quân Lam Vũ sẽ không bỏ qua cho sự thô bạo của người tộc La, y chỉ cần giải trừ vũ trang của người tộc La, là có thể kích động những dân tộc khác thù hận người La tộc ùn ùn kéo đến, đem người La tộc tiêu diệt hoàn toàn trong dòng sông dài lịch sử.
Giống như tộc Cao Sơn và tộc Bạo Long trong Thập Vạn Đại Sơn vậy, dưới sự vây công của các dân tộc khác, từ lão nhân một trăm tuổi tới trẻ con chưa ra đời đều bị tiêu diệt sạch sành sanh, đất đai sống nhiều đời cũng phải phân chia cho bộ lạc khác. Hai dân tộc có gần mười vạn dân tộc từ đó hoàn toàn biến mất.
Tác Đán La Kiệt càng lo lắng hơn là, thời của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng không còn được lâu nữa. Sau khi tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, quân Lam Vũ rất nhanh sẽ từ địa khu Ca Tư Lạp tiến vào Tô Khắc La, trực tiếp tấn công thành Bạch Thạch, tới lúc đó, cho dù thành Bạch Thạch có tường đồng vách sắt, cũng không thể kháng cự hỏa pháo của quân Lam Vũ, người tộc La chỉ có thể rên xiết xin tha thứ dưới đao của quân Lam Vũ.
Hiện giờ hi vọng duy nhất của Tác Đán La Kiệt, chính là thật nhanh công chiếm thành Duy Nạp Tư, khôi phục lại sự thống trị của Tô Khắc La, sau đó liên hợp ba nước liên minh kia cùng đối phó với quân Lam Vũ, nếu không chỉ còn một con đường chết. Chỉ cần đánh hạ được thành Duy Nạp Tư, tệ lắm thì cũng có thể đàm phán với quân Lam Vũ, giành lấy không gian sinh tồn cho người tộc La. Bất quá trong tiềm thức lão cũng biết lão là chó cùng rứt giậu rồi.
Cho nên không đợi quân đội Mễ Á Lôi tới nơi, Tác Đán La Kiệt suất linh quân đội người tộc La liền xuất hiện tại ngoại vi thành Duy Nạp Tư.
Đứng trên pháo đài của núi Bạch Mã, Dương Túc Phong trầm tĩnh nâng kính viễn vọng lên, nhìn từ kính viến vọng, quân đội La tộc dưới sự chỉ huy của Tác Đán La Kiệt quân dung vẫn chỉnh tề, trang bị cũng rất đầy đủ, trạng thái tinh thần của binh sĩ cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng. Người ngoài đều nói, người La tộc chính là chiến sĩ bẩm sinh, câu nói này xem ra vẫn có đạo lý nhất định. Liên tục chịu nhiều lần đả kích và áp lực trầm trọng, Dương Túc Phong cho rằng người La tộc cơ bản bị đè xụp rồi, nhưng hiện giờ xem ra, mình vẫn còn xem nhẹ sức nhẫn nại và chịu đựng của dân tộc dã man này, ít nhất, đơn vị quân đội La tộc này vẫn có sức chiến đấu nhất định.
“Tác Đán La Kiệt đang đào địa đạo tiếp cận trận địa phòng ngự của chúng ta.” Tư Cơ Bối Ni lạnh lùng nói.
Đào địa đạo chính là biện pháp cũ trước đây Ai Đức Tư Đặc La Mỗ dùng tấn công thành Duy Nạp Tư, bởi vì trên núi Quan Âm và núi Bạch Mã đều sắp đặt pháo đài, trang bị hơn ba mươi hảo pháo đường kính lớn. Trước mặt những pháo đài này, kết đội đông đảo tấn công là không có tác dụng, chỉ có thông qua đào địa đạo tiếp cận trận địa phòng ngực, đem khoảng cách vượt qua cuối cùng rút gọn tới trong vòng năm mươi mét, mới có thể phát động công kích.
Trong vòng năm mươi mét, chính là góc chết của pháo đài xạ kích, không thể nào phát huy tác dụng, khi xưa quân đội Tháp Lâm cũng dùng biện pháp này trong ba ngày công chiếm hai lá chắn lớn của thành Duy Nạp Tư, ép thành Duy Nạp Tư không thể không giống như nữ nhân cởi sạch quần lọt đối diện với mũi đao của kẻ địch.
Hiện giờ Tác Đán La Kiệt cũng chọn biện pháp như vậy, do trước đó quân đội Tháp Lâm đào điựa đào chính là dùng đất lấp lại, cho nên bọn chúng đào lên cũng đặc biệt dễ dàng. Từ trong kính viễn vọng có thể nhìn thấy, quân đội La tộc bắt đầu đào đường hầm ở chỗ cách chừng ba trăm mét, đồng thời đào hơn ba mươi địa đạo, kéo dài thông tới trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Quân đội La tộc đưa vào lượng lớn binh lực đào địa đạo, dựa vào tốc độ đào bới của bọn chúng, chỉ cần thời gian ba bốn ngày là có thể đào tới địa phương cách trận địa quân Lam Vũ năm chục mét.
“Phong lĩnh, chúng ta sẽ phản kích chứ?” Tư Cơ Bối Ni cần thận nói, nhìn bộ đội La tộc từng bước trừng bước ép sát trận địa của mình, thực sự không phải là một chuyện thoải mái, nhưng đối với kẻ địch ẩn nấp bên trong đường hầm, quân Lam Vũ cũng không có biện pháp tốt để phản kích, súng nổ pháo bắn hiệu quả không lớn, ngược lại còn lãng phí đạn dược quý báu, trừ phi phái bộ đội ra tiến hành phản kích, nhưng những tay súng của quân đội La tộc cũng đã sẵn sàng đón địch, súng Lai Phục khi tiến công dùng không ổn, nhưng khi phòng ngự vẫn có thể tạo thành tổn thương khá lớn.
Dương Túc Phong lắc đầu.
Cùng với chiến sự biến đổi, thời gian trôi đi, những đối thủ của quân Lam Vũ cũng trải qua thất bại thảm thiết, bắt đầu nhận thức được phương pháp chiến tranh cũ kỹ đã không thể tạo thành thương hại đối với quân Lam Vũ, bọn chúng cần phải thay đổi, phải học tập phương pháp chiến đấu mới, mà biện pháp đào địa đạo tiếp cận sau đó phát động xung phong ào ạt cũng chính là một trong số biện pháp đó. Hỏa lực của quân Lam Vũ mặc dù hung mãnh, nhưng đối diện với sự bạo phát cực độ trong chớp măt này vẫn rất vất vả.
“Chuẩn bị sẵn lượng lớn lựu đạn, đem vệ đội cung đình Tô Khắc La điều tới đây một nửa, an bài ba bốn đạo phòng tuyến thâm sâu.” Dương Túc Phong bình tĩnh nói, khi đào tới chỗ cách quân Lam Vũ năm mươi mét, quân đội La tộc sẽ phát động công kích bất thình lình, trong cự ly ngắn ngủi đó, bộ thương Mễ Kỳ Nhi cũng không thể chống lại, chỉ có dựa vào trận địa súng máy và lự đạn tào thành đả kích tính đồ sát cho kẻ địch. Nhưng phương pháp đánh lui loại tấn công này vẫn là phòng tuyến thật sâu dày, phát huy đầy đủ ưu thế hỏa lực của quân Lam Vũ.
Tư Cơ Bối Ni và Nham Long gật đầu tuân lệnh, phụ trách phọng ngự núi Bạch Mã chính là Nham Long.
“Còn nữa, chọn một số chiến sĩ bắn tốt phụ trách bắn tỉa, quấy nhiễu kẻ địch, nhất là những tay súng Lai Phục của bọn chúng, không có mệnh lệnh không được phép bắn bừa, phải tiết kiệm đạn dược.” Dương Túc Phong lại dặn dò lần nữa, sắc mặt có chút nặng nề. Chiến tranh trước kia, quân Lam Vũ đều dựa vào vũ khí hiện đại đối phó với đại đao của kẻ địch. Nhưng hiện giờ kẻ địch cũng bắt đầu chuẩn bị hỏa khí đồng thời đem nó sử dụng như chủ lực rồi, cách chiến đấu của quân Lam Vũ cũng phải thay đổi.”
“Không ngừng tiến bộ…” Trong đầu Dương Túc Phong toát ra một từ ngữ quen thuộc.
Nham Long gật đầu tuân lệnh, xoay người đi tổ chức, không tới thời gian nửa giờ, quân Lam Vũ đã chọn ra xạ thủ ưu tú, bắt đầu bắn tỉa, mặt dù tiếng súng không nhiều nhưng hiệu quả không tệ, binh sĩ La Tộc hoạt động ngoài hai trăm mét toàn bộ biến mất tăm tích.
Dương Túc Phong đột nhiên nghĩ ra, nếu như có súng ngắm mà nói hẳn là càng tốt hơn. Súng ngắm có trang bị kính nhắm, tùy tiện khoảng cách trên ba trăm mét, chỉ đâu đánh đó, phát nào trúng phát đó, sợ rằng đối phương chỉ lộ ra nửa cái đầu, cũng có thể một phát súng tiễn hắn tới tây thiên.
Trái tim của y đột nhiên đập lên rộn ràng, chế tạo súng ngắm không hề khó khăn, chỉ cần có một nhóm súng Mauser chất lượng thật tinh chuẩn và một ống nhòm thực dụng là có thể rồi. Hiện giờ quân Lam Vũ chế tạo vô số súng trường Mauser độ chính xác và chất lượng rất tốt, chỉ cần từ bên trong chọn ra một số chất lượng tốt nhất, sau đó trang bị ống nhòm gấp bốn lần hoặc tám lần, cho dù là chiến sĩ phổ thông cũng có thể đạt tới tỉ lệ bắt trúng chin mươi phần trăm trong khoảng cách ba trăm mét.
Về phần ống nhòm, đó không phải là vấn đề, quân Lam Vũ đã sản xuất ra kính viễn vọng và dụng cụ đo lường độ chính xác cao, chỉ cần nghiên cứu thí nghiệm mười ngày nửa tháng, ống nhòm nhắm gấp bốn lần vẫn có thể chế tạo ra rất nhanh, thậm chí gấp tám lần cũng có thể. Lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh liền có thể chấp hành nhiều nhiệm vụ hơn nữa rồi, mà lực sát thương cự ly xa của liên đội phổ thông cũng có thể tăng mạnh, tới lúc đó, quan chỉ huy của quân địch sẽ trở thành kẻ ngã gục trên chiến trường trước tiên.
Tư Cơ Bối Ni nhìn thấy nụ cười thần bí khó dò của Dương Túc Phong, liền không dám quấy rầy, lặng lẽ đứng sang một bên, cùng Nham Long hai người trao đổi ánh mắt cho nhau. Đều không biết trong lòng Dương Túc Phong nghĩ cái gì, nhưng bọn họ biết, mỗi lần Dương Túc Phong lộ ra nụ cười như vậy, là khẳng định có người xui xẻo rồi.
Ngay tối hôm đó, Dương Túc Phong đã qua suy nghĩ kỹ càng, đem nguyên lý đại khái của súng ngắm và ống nhòm thông qua vô tuyến điện báo phát cho Mễ Kỳ Nhĩ, y tin tưởng rằng bằng vào sự thông minh và tài trí của Mễ Kỳ Nhĩ, chỉ cần mình chỉ điểm thêm một chút, hắn ra rất nhanh làm ra thứ này, muộn lắm là cuối năm, súng ngắm sẽ trở thành trang bị tiêu chuẩn của quân Lam Vũ.
Tư Cơ Bối Ni sau khi đem điện báo phát đi, lại mang trở về ba bức điện báo, lần lượt là tới từ Phượng Thái Y, Tài Băng Tiêu và Lam Sở Yến. Mà nội dung đều liên quan tới chuyện đế quốc muốn vật tư của địa khu Mỹ Ni Tư. Tối qua sau khi đàm phán cùng Long Ngâm, Dương Túc Phong liền đem chuyện này thông báo cho ba người, trưng cầu ý kiến của bọn họ, không hẹn mà gặp, ba vị lão bà đại nhân đối với việc đế quốc lợi dụng vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo để đối lấy vật tư của địa khu Mỹ Ni Tử đều tỏ ý phản đối kịch liệt, thậm chí còn để ra các loại yêu cầu kỳ dị kèm theo.
“Phải dùng hoàng kim hoặc là đồ có giá trí khác trao đổi.” Đây là ý tứ chủ yếu của Tài Băng Tiêu, mặc dù ngữ khí rất uyển chuyển, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nàng không chút che dấu nêu rõ yêu cầu của tài thuế và dự toán ủy viên hội, đó chính là tất cả vật tư đều phải dùng hoàng kim hoặc là ngoại tệ có hiệu lực mang ra thanh toán. Nếu không nàng kiên quyết phản đối loại hành vi “cướp đoạn vô sỉ” này, về phần tổng đốc Ngân Xuyên đạo, càng bị nàng chửi thẳng là rắm chó, không đáng một xu.
“Phải công khai nêu rõ, ban cho Dương Túc Phong các hạ chức vị tổng đốc Ngân Xuyên đạo, đồng thời có hiệu lực ngay lập tức, tất cả vật tư đều dựa theo giá cả thị trường trao đổi, toàn bộ giao dịch cũng phải thông qua hình thức thị trường.” Đây là hồi báo của Phượng Thái Y, nàng không dọng dạng thẳng thắn trực tiếp như Tài Băng Tiêu, cũng không sử dùng từ ngữ mạnh mẽ lắn, nhưng ý tứ vẫn hết sức rõ ràng, đế quốc muốn dùng một cái vị trí hư vô xa xăm tới đổi vật tư chiến lược, thì chẳng cần phải nghĩ, trước khi có được lợi tích thực chất, địa khu Mỹ Ni Tư tuyệt đối không nhổ một cọng lông, vậy sợ là ngày mai thôi đế quốc liền diệt vong rồi.
“Tiền có thể trả từ từ, bất quá phải đem Đường Thanh Tư tới địa khu Mỹ Ni Tư làm con tin.” Đây là hồi báo của Lam Sở Yến, vừa nhìn là biết mang lòng dạ không tốt rồi. Ý của Tài Băng Tiêu và Phượng Thái Y đều trong dự liệu, dù sao vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo quá hư ảo, không ai có thể vì một chức vị xa ngoài mười vạn tám ngàn dặm còn nắm trong tay người khác mà mắc lừa, nhưng hồi đáp của Lam Sở Yến đích xác nằm ngoài dự liệu, hơn nữa khẩu khí cường liệt cũng làm Dương Túc Phong kinh hãi.
Đường Thanh Tư là ai chứ? Đó chính là bảo bối cục cưng của hoàng đế Đường Minh, thập tứ công chúa của đế quốc Đường Xuyên, mỹ nhân nổi danh trên bảng giang sơn tuyệt sắc, để nàng tới Mỹ Ni Tư làm con tin, quả thực là nằm mơ nói mộng, sợ là khi hoàng đế Đường Minh nghe được yêu cầu này, chắn chắn sẽ có kích động phái trăm vạn đại quân đem từng ngọn cây cọng cỏ Mỹ Ni Tư diệt trừ toàn bộ.
Nhưng lý dó phía sau của Lam Sở Yến lại làm Dương Túc Phong đích xác có chút động lòng. Ở cái thời đại này, muốn làm gì đều phải nói tới ngụy trang, đó sợ rằng là ngươi đang dùng thủ đoạn giết người phóng hỏa cũng phải tỏ ra bề ngoài trong sạch phong độ phiên phiên. Quân Lam Vũ rõ ràng muốn lật đổ hoàng đế Đường Minh, giành lấy đế quốc Đường Xuyên, nhưng ở trước mặt người khác, vẫn phải tỏ ra quan hệ rất thiên thiết với đế quốc, thậm chí giống với những chư hầu khác bề ngoài tỏ vẻ săn lòng vì đế quốc Đường Xuyên lên núi đao xuống biển lửa. Đương nhiên, tất cả những điều này bất quá là đều làm cho người dân xem mà thôi.
Khó khăn lớn nhất của việc quân Lam Vũ dẫm chân lên lục địa đế quốc chính là thiếu một lý dó hữu hiệu để có thể đưa ra lừa bịp người khác. Bất kể nói như thế nào, tóm lại là ngươi không thể cầm đao xông vào nhà người khác, vậy sợ rằng trong nhà người ta đang bị ăn cướp, ít nhất cũng cần phải một lý do danh chính ngôn thuận! Nếu không, người khác còn thấy ngươi lo chuyện bao đồng mang tâm địa bất lương đó.
Ha ha, lý do tới rồi, đó chính là thập tứ công chúa.
Chỉ cần thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể là nàng có ý này hay không, Dương Túc Phong đều có thể lấy cớ là ý chỉ của thập tứ công chúa, suất quân bước lên lục địa đế quốc, nhà mẹ đẻ có cướp, con gái phái người tới giúp, cái lý do này đủ quang minh chính đại rồi. Có chiêu bài chữ vàng tứ thấp công chúa chống lưng đằng sau, quân Lam Vũ thậm chí có thể nằm ì tại nội lục đế quốc không đi. Ài, đều là người một nhà, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, còn có thể chứ? Cái gì. Không được? Này tiểu tử, ngươi là người mới tới, ngay cả thập tứ công chúa cũng không biết à? Các huynh đệ, xông lên đập cho ta…
Dương Túc Phong thiết yến chiêu đãi Long Ngâm. Long Ngâm tới đúng giờ, chờ Dương Túc Phong trả lời, từ điểm này có thể nhìn thấy, hẳn là Minh Sơn Quế gây áp lực khá lớn với Long gia, cho nên Long Ngâm mới sốt ruột đợi Dương Túc Phong tả lời, tựa hồ Long Ngâm cũng chẳng che dầu điều này.
Bởi vì không có được câu trả lời rõ ràng của Dương Túc Phong, khẩu vị của Long Ngâm hiển nhiên không tốt lắm, đối với những món năn do đầu biết hoàng cung Tô Khắc La chuyên tâm làm ra chỉ tùy ý động đũa, nông nóng hỏi:” Dương Túc Phong, đối với chuyện ta nói ngày hôm qua, rốt cuộc ý ngươi thế nào?”
Dương Túc Phong húp bát canh thơm ngon, bình đạm nói:” Ta rất có thành ý.”
Long Ngâm bỏ đũa xuống, kỳ vọng nói:” Vậy nói đi, ngươi chấp nhận rồi?”
Dương Túc Phong đặt chén canh nhỏ làm bằng đồ gốm hoa xuống, chậm rãi buông đua, lại chậm rãi dùng khăn tay trắng muốt lau nước canh ở khóe miệng, rồi lại chậm rãi nói:” Ta thì đồng ý rồi, bất quá ngươi cũng biết đó, Mỹ Ni Tư không phải là Mỹ Ni Tư của một mình ta, quân Lam Vũ cũng không phải là quân Lam Vũ của một mình ta, ta cũng phải trưng cầu qua ý kiến của người khác. Đối với yêu cầu của hoàng đế bệ hạ, trên cơ bản chúng ta đồng ý rồi, nhưng còn có một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi.”
Long Ngâm đương nhiên sẽ không tin tưởng đó thực sự là một thỉnh cầu nho nhỏ. Cho nên ngồi thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Túc Phong, thần sắc nghiêm túc nói:” Xin mời nói.”
Dương Túc Phong vò khăn tay thành một cục bỏ lên chiếc đĩa ở bên cạnh, Ngả Toa Lệ Nặc nhanh nhẹn mang nó đi, lại đổi cho y một cái mới, Dương Túc Phong cũng nhìn Long Ngâm một cái, khẽ thở dài, chậm rãi nói:” Thật xấu hổ, địa khu Mỹ Ni Tư của chúng ta rất nghèo, chúng ta cũng phải cần tiền, ngược lại vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo chúng ta lại không cần, bộ hạ của ta hi vọng đế quốc có thể thu mua những vật tư này theo giá thị trường… đương nhiên, đương nhiên, giá tiền có thể thương lượng, ta có thể chịu lỗ…”
Long Ngâm không lên tiếng, bất quá sắc mặt tất nhiên sẽ không tốt lắm.
Dương Túc Phong cầm khăn tay trắng lên, che miệng mình, cúi đầu thông cổ họng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đem khăn tay đưa cho Ngả Toa Lệ Nặc, lại thay đổi một cái mới. Tựa hồ cảm thấy lời nói phía sau càng khó mở miệng, y trầm mặc hồi lâu, mới gượng gạo nói:” Đương nhiên là chúng ta cũng biết tình hình trước mắt của đế quốc, đúng là rất khó khăn, nếu trong một lúc lấy ra nhiều hoàng kim hoặc là kim tệ như vậy là chuyện rất kho khắn, bất qua những bộ hạ của ta đưa ra một kiến nghị rất tốt, đó chính là mời Đường.. Đường Thanh Tư công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư ở một thời giấy… ấy ấy ấy, ngươi không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi công chúa, trong Đan Phượng hành cung mọi thử đều rất tốt, công chúa có thể yên tâm ở trong đó, chúng ta sẽ phái người chuyên trách chiếu cố, hơn nữa rất an toàn…”
Ánh mắt Long Ngâm hòa hoãn trở lại, có lẽ cảm thấy sự tình quá hoang đường, hắn dùng thần sắc tựa cười tựa không nhìn Dương Túc Phong, ngay khóe mắt cũng đấy ý trào phúng, từ tốn nói:” Ngươi xác định là Đường Thanh Tư công chúa?”
Dương Túc Phong tất nhiên nhận ra sự miệt thị của đối phương, bất quá vẫn trầm tĩnh nói:” Đúng thế, ta xác định là Đường Thanh Tư công chúa.”
Long Ngâm khẽ mìm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn y, thần sắc quái di nói:” Ngươi có biết hay không, tam hoàng tử Tiêu Đường điện hạ của nước Y Lan từng bốn lần hướng công chúa Đường Thanh Tư cầu hôn, nhưng đều bị hoàng đế bệ hạ cự tuyệt?”
Dương Túc Phong trấn tĩnh gật đầu, chậm rãi nói:” Ta từng nghe nói qua.”
Xin các anh nói mau cho, đừng mạn mạn nữa.
Chuyện tam hoàng tử nước Y Lan Tiêu Đường hướng thập tứ công chúa Đường Thanh Tư của đế quốc Đường Xuyên gây xôn xao ồn ã, có ai lại không biết? Nếu như chẳng phải vì Tiêu Đường gây chuyện này, thập tứ công chúa chưa từng bước ra khỏi hoàng cung nửa bước sao có thể trở thành nhân vật trên bảng giang sơn tuyệt sắc? Chính bởi vì sự sinh tình của Tiêu Đường, liên tục bốn lần hướng Đường Thanh Tư cầu hôn, thậm chí không tiếc lấy lời hứa nước Y Lan và đế quốc Đường Xuyên kết thành hảo hữu ngàn năm làm điều kiện cầu hôn, cái tên Đường Thanh Tư mới xuất hiện trên trang đầu báo chí, từ đó danh truyền thiên hạ.
Nhưng mà cũng không biết Đường Minh xuất phát từ nguyên nhân gì, không ngờ bốn lần đều cự tuyệt cầu hôn của Tiêu Đường, làm báo chí nước Y Lan mắng chửi đế quốc Đường Xuyên một trận, thậm chí dùng chiến tranh uy hiếp, cuối cùng hai nước bùng phát chiến tranh tựa hồ cũng chứng minh quyết định Tiêu Đường nổi giận vì hồng nhan, làm cho hai nước chiến hỏa liên miên. Nhưng, cho dù trong thời khắc nguy ngập nhất, Đường Minh cũng không chấp nhận thỉnh cầu của Tiêu Đường.
Căn cứ vào ghi chép của báo chí đế quốc, thập tứ công chúa có một lần duy nhất xuất hiện tại tầm mắt của công chúa, chính là theo sau hoàng hậu, đi tới hộ quốc tự dâng hương, bức ảnh duy nhất nàng để lại cho công chúng chính là lưu lại vào lúc đó, đồng thời chỉ bằng một bức ảnh duy nhất lần đó đã áp đảo vô số mỹ nữ đế quốc Đường Xuyên, trở thành nhân vật trên giang sơn tuyệt sắc bảng.
Long Ngâm trầm giọng nói:” Nếu ngươi đã biết chuyện này, như vậy ngươi ngươi còn kiên trì này hay không? Có lẽ, ngươi hẳn là nên biết yêu cầu này có thể mang tới hậu quả gì?”
Dương Túc Phong đột nhiên bật cười, tựa hồ cảm thấy bản thấy cũng quá hoang tưởng, lòng ngược lại được được cởi mở, không còn xấu hổ như vừa rồi nữa, chỉ bình đạm nói:” Ta chỉ nói mà thôi! Về phần có đáp ứng hay không, còn cần Minh Sơn Quế đại nhân phán định! Ngươi nói có đúng hay không?”
Long Ngâm thu lại nụ cười, gật đầu nói:” Nếu đã như thế, ta cũng không cần phí nước bọt thêm nữa, ta chỉ là một người chuyển lời, ta sẽ đam ý của ngươi chính xác từng chữ chuyền đạt cho Minh Sơn Quế. Làm ăn mà, ra giá trên trời, trả giá dưới đất, cũng là chuyenẹ bình thường thôi.”
Dương Túc Phong thần sắc cổ quái cười cười, tựa hồ cảm thấy hơi thở có hơi nghẹn lại, loại sự tình biến tướng của dậu đổ bìm leo vơ vét tài sản này lần sau cứ để cho Lam Sở Yến tự mình đi làm cho xong, tránh cho lòng mình khó chịu, chậm rãi nói:” Đúng là như thế, ta cũng hi vọng Minh Sơn Quế đại nhân minh bạch, ta rất có thành ý.”
Long Ngâm nói đầy thâm ý:” Mỗi người chúng ta đều rất có thành ý.”
Yến hội chỉ có hai người rất nhanh kết thúc, Long Ngâm ung dung rời đi, xem ra hắn thực sự giống người đơn thuần chỉ tới chuyển lời mà thôi, nhưng Dương Túc Phong luôn cảm thấy nội tỉnh hẳn không đơn giản như thế. Y đứng bên cửa sở trầm tư, đột nhiên phát hiện bên ngoài mưa đã rơi, những hạt mưa lác đác rơi trên cửa sổ pha lên, phát ra tiếng động thanh thoát cuốn hút, nhưng lòng Dương Túc Phong không hề yên bình, không ngờ mình lại hướng đế quốc đưa ra yêu cầu muốn thập tứ công chua, có phải quá đáng rồi hay không? Sớm đối đầu với Minh Sơn Quế như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương