Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 179
Dương Túc Phong dừng cước bộ, nhưng vẫn không quay đầu, đầy tự tin nói: “Ta chỉ cần ba đại đội binh lực cũng đã đủ rồi. Chỉ cần có người đưa ta tới vịnh Hắc Hổ, trước trận chiến này đã chiến thắng một nửa rồi.”
Mục quang Khắc Lai Ô Địch Mã lấp lánh, nói: “ Ngươi lấy gì đối phó với con đê chắn sóng cao mười thước?”
Dương Túc Phong nói: “Phá nó, phá nổ nó.”
Khắc Lai Ô Địch Mã lại rất lâu không nói lời nào, tay phải rung rung nhẹ. Đối với những tướng quân quanh năm sống ở trên biển mà nói, các loại bệnh phong thấp, nhức xương tựa hồ không thể tránh khỏi, bây giờ gió biển thổi qua, đêm khuya càng lạnh, nó tự nhiên mà hiện ra.
Dương Túc Phong lặng lẽ đứng lại một lát, rồi tiếp tục bước về phía trước, đi được vài bước, mới nghe thấy Khắc Lai Ô Địch Mã thở dài một tiếng, tựa hồ cũng đã hạ quyết tâm, trầm giọng từ từ nói: “Dương Túc Phong, chỉ mong ngươi đừng hối hận việc làm của ngươi hôm nay.”
Dương Túc Phong chầm chậm dừng cước bộ.
Khắc Lai Ô Địch Mã thở ra một hơi dài, dùng lực chà xát hai tay, trầm giọng nói: “Với tư cách khách từ xa đến, ngươi vì Cách Lai Mỹ bọn ta đã làm rất nhiều chuyện, bọn ta không cách nào đền đáp, bây giờ, dường như đến lượt ta vì các ngươi mà làm chút gì đó.”
Khóe miệng Dương Túc Phong để lộ ra một nụ cười khó để người nhận biết, nhàn nhạt nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn lắm vì có dũng khí tiến vào vịnh Hắc Hổ, suy cho cùng, trong vòng hai trăm năm trở lại thì đây là lần đầu tiên.
Dưới mệnh lệnh của Khắc Lai Ô Địch Mã, ba chiếc chiến hạm hải quân dừng gần bến tàu nhà giam. Ba chiếc chiến thuyền hải quân này đều là chiến hạm tinh hoa của Cách Lai Mỹ. Phân biệt gọi là “Bạo Phong” Chiến hạm chỉ huy, tàu “Ô Vân” và tàu “Bạch Vân”, mỗi chiến thuyền đều có ba tầng boong tàu, có ba cái cột buồm chủ, bên mạn thuyền hai bên tranh bị số lượng hỏa pháo đến một trăm lẻ hai khẩu, đường kính từ bốn đến năm tấc. Trọng tải đạt đến hai nghìn một trăm tấn, trên mỗi chiến thuyền đều có hơn bốn trăm thủy thủ, so với chiến hạm Ngũ Thai Sơn của Đường Xuyên đế quốc, cũng không thua kém chút nào.
Đêm đã khuya, Lam Vũ quân chính thức bắt đầu cải trang thuyền, ba liên đội dưới sự chỉ huy của Nham Long, Mạch Sơn, Tang Bố, quan binh và trang bị của Lam Vũ quân đều sắp xếp gọn gàng trên thuyền, vội mà không loạn. Lúc vận chuyển trang bị vũ khí, Lam Vũ quân gần như xuất động toàn quân, ngay cả Phong Phi Vũ cũng tự mình động thủ. Ngoại trừ vũ khí ra, còn đem theo rất nhiều bao thuốc nổ Hắc Tác Kim và khẩu súng Mã Khắc hạng nặng, mặt khác, còn đem theo rất nhiều hộp gỗ dài và những rương gỗ bốn cạnh, gần như mỗi tàu chiến đấu đều nhét đầy đủ. Thậm chí ngay cả nơi đặt pháo cũng bị nhồi nhét đầy, đám thủy thủ tò mò nhìn cả buổi, cũng không biết đến tột cùng trong hộp gỗ chứa những gì.
Khắc Lai Ô Địch Mã cau mày, không biết Dương Túc phong đang làm trò quỷ gì.
Dương Túc Phong lại thờ ơ nói: “Chúng ta không cần khai pháo, chúng ta chỉ cần tốc độ.”
Binh lính thủ hạ của Khắc Lai Ô Địch Mã đều tò mò nhìn những quân phục màu xanh đậm chưa từng nhìn thấy này. Đầu đội mũ sắt, trong tay cầm súng, trên lưng quân sĩ Lam Vũ quân là ba lô lớn. Nhưng mà tất cả Lam Vũ quân đều bảo trì im lặng chuẩn bị chờ phân phó, dựa theo an bài tạm thời, bọn họ ở trên boong tàu chật chội và trong khoang thuyền tầng thứ nhất, tùy tiện tìm một vị trí để cố định thân thể, coi như xong chuyện.
Trên boong tàu phía trước, Dương Túc Phong cùng với Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn cánh quân phía dưới, vô số chiến sĩ Lam Vũ quân im lặng không chút lộn xộn leo lên chiến hạm, tất cả đều sẵn sàng, không có ai phát ra tiếng động. Không ai quan sát xung quanh, trong không khí im lặng, bọn họ lộ ra một cổ bình tĩnh mà kiềm chế phát tác, làm Khắc Lai Ô Địch Mã hết sức hân thưởng.
“Một ngày kia, bộ đội của ngươi sẽ đi về phía tây?” Khắc Tây Ô Địch Mã làm như cố ý vô tình hỏi, con mắt nhìn về phía tây xa xôi. Vượt qua mấy ngàn km ngoài khơi, nơi đó chính là bờ biển đông của Đường Xuyên đế quốc.
“Điều đó là tất nhiên, chỉ có điều nhân số ít nhất là gấp mười hiện tại.” Dương Túc Phong trầm tĩnh trả lời, nhưng mà ánh mắt lại chuyển đến trên đội ngũ của mình, chiến sĩ Lam Vũ quân vận chuyển rương gỗ phía dưới, trên mặt đều lặng lẽ hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh lập tức biến mất.
“Như vậy ngươi muốn ít nhất một đội thuyền khổng lồ vượt quá một trăm chiến hạm.” Khắc Lai Ô Địch Mã không chú ý tới sắc mặt quái dị của Dương Túc Phong, nghĩ ngợi một chút nói: “Nếu như tính thêm vận chuyển hậu cần nữa, thì số lượng đội thuyền này ít nhất phải gấp hai lần. Không có đội thuyền gồm sáu trăm chiến thuyền lớn, căn bản không có cách nào chống đỡ được hành động tác chiến của một vạn người trong Đường Xuyên đế quốc, đạn dược các ngươi tiêu hao cũng rất nhiều.”
“Đây chính là nguyên nhân ta tới Cách Lai Mỹ giằng co hơn nửa tháng, liều chết liều sống, hơn canh ba nửa đêm còn phải tiến vào Hắc Hổ vịnh liều mạng, hết thảy vì sự nghiệp chế tạo thuyền, ta rất muốn có chúng.” Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài một hơi, có chút cảm khái nói, ngón tay vuốt ve lan can mạn thuyền, dường như cân nhắc điều gì đó.
“Nếu như ngươi quyết định như vậy, như vậy ta đề nghị ngươi mau chóng đi đến Sùng Minh đảo một lần, hành trình từ đó đến Đường Xuyên đế quốc ngăn hơn không ít.” Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói.
“Ta biết, cảm ơn đề nghị của ngươi.” Dương Túc Phong mỉm cười ngầm hiểu.
Khắc Lai Ô Địch Mã xoay người sang chỗ khác, nhìn cột buồm tàu chỉ huy, binh lính truyền tin trên tàu đã phát ra tín hiệu tất cả mọi thứ đều đã được an bài ổn thỏa, toàn bộ thuyền giả trang của Lam Vũ quân đều đã được chuẩn bị xong xuôi, hắn thản nhiên phất phất tay, ra hiệu cho lính truyền tin chuẩn bị truyền lệnh rời bến cảng, lập tức giống như nhớ đến chuyện gì đó, có vẻ thờ ơ nói: “Bất luận như thế nào, ta đều hy vọng tương lai có thể vận chuyển bộ binh của ngươi trở một lần nữa trở về đất liền tổ quốc ngươi, ta cũng rất muốn ngắm nhìn một lần.”
Dương Túc Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Khắc Lai Ô Địch Mã một cái, nhưng sau đó cũng không quay người lại, mà bắt đầu sải bước đến vị trí chỉ huy của mình, lời hắn vừa nói phảng phất như đã bị gió biển thổi tiêu tán. Dương Túc Phong gật đầu, nhìn bóng lưng của hắn, có chút trầm mặc vài giây, mới dùng ngữ khí thong thả nói: “Đó là vinh hạnh của ta, chỉ có điều, tạm thời vẫn còn quá sớm.”
Đột nhiên, một trận gió biển mạnh mẽ thổi qua boong thuyền. Tạo thành từng đợt sóng biển, bắn tung tóe lên trên người Dương Túc Phong, chỉ có điều hắn cũng không để ý nước biển trên người, mà lại nhìn đồng hộ một chút. Rạng hai giờ sáng, thời gian không sai biệt lắm.”
Quả nhiên, vài giây sau, tiếng đạn pháo mãnh liệt gào thét lại lần nữa phá tan sự yên lặng của Ni Tư cảng, liên tiếp không ngừng xẹt qua bầu trời mênh mông, rơi xuống pháo đài Ni Tư, nổi lên từng trận khói lửa. Quân canh giữ pháo đài trọng điểm dường như đã sớm biết sắp bắt đầu chiến đấu, cho nên đại pháo của bọn họ cũng bắt đầu nổ vang.
Ngày 17 tháng 3 Thiên nguyên năm 1728 vào lúc rạng hai giờ sáng, Lam Vũ quân lần nữa phát động tiến công. Phong Phi Vũ chỉ huy bốn liến đội ước chừng một ngàn binh lực Lam Vũ quân, còn có Khắc Lý Tư Đế An, Khắc Lý Khắc Lan chỉ huy vệ đội của Y Toa Bối Nhĩ công chúa ước chừng năm trăm người, dưới sự yểm trợ của Dã chiến pháo và Bách kích pháo, hướng về pháo đài Ô Mạn Lặc Tư chiếm đóng mà công kích mãnh liệt, tiếng pháo yên lặng ở Ni Tư cảng không đến một ngày lại lần nữa vang lên ầm ầm.
“Chúng ta cũng xuất phát thôi.” Dương Túc Phong bình tĩnh nói.
Khắc Lai Ô Địch Mã vung bàn tay to lên. Ba chiến hạm lớn lập tức giương lên buồm trắng thật lớn.
Gió biển Ni Tư hải dường như cũng cảm nhận được chiến đấu mãnh liệt, ra sức đập vào chiến hạm, dường như cũng muốn tham gia vào trong trận chiến kịch liệt này, sóng biển càng thêm mãnh liệt, bọt sóng vẩy tung tóe. Chiến hạm không lồ cũng không chịu được bắt đầu tròng trành, rất nhiều chiến sĩ Lam Vũ quân không quen tròng trành, nhất thời bắt đầu nôn mửa.
Nhưng Dương Túc Phong lại giống như giẫm trên đất bằng. Lẳng lặng dùng ống nhòm nhìn trọng điểm Ni Tư đã dần dần trở thành một mảnh biển lửa.
Phong Phi Vũ mặc dù có hỏa pháo yểm trợ, nhưng quân canh giữ pháo đào Ni Tư dựa vào triển khai công sự kiên cố liều mạng kháng cự, tốc độ tiến triển không nhanh lắm, bởi vì đó thuần túy là trận chiến tiến công, mặc dù hỏa lực của Lam Vũ quân mãnh liệt hơn đối phương nhiều, nhưng nếu đối phương quyết tâm chống cự đến cùng, Lam Vũ quân cũng chỉ có thể từng bước mà tiến tới thôi, dù sao, nhân số của Lam Vũ quân ở đây vẫn quá ít. Mà đối phương lại còn có công sự phòng ngự.
Trong tiếng pháo ở pháo đài Ni Tư, ba chiến hạm lặng lẽ rời khỏi nhà giam Ngân Giáp Giác, hướng về phía đông di chuyển, lửa trong chiến hạm ở Ni Tư cảng giống như một vệt chấm nhỏ, chúng nó như ba u linh khổng lồ tiến nhập Ni Tư hải. Ni Tư hải về đêm, có vẻ rất yên bình, chỉ có gió biển và sóng biển dần dần trở nên mãnh liệt, nhưng mà, bề ngoài mặc dù bình tĩnh nhưng lại sắp có một trận lốc bão mạnh khác nổi lên.
“Chúng ta phải mượn lực gió trên Ni Tư hải để tăng tốc, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để sát nhập Hắc Hổ vịnh. Nếu như tiến vào chậm trễ, chúng ta chỉ có kết quả thuyền phá nhân vong.” Khắc Lai Ô Địch Mã nói, ánh mặt lấp lánh dừng lại trên hải đồ (bản đồ biển) lớn.
“Ta chỉ muốn tiến vào Hắc Hổ vịnh lập tức, chuyện khác, ta không quan tâm.” Dương Túc Phong nói. Sóng biển trên boong tàu càng ngày càng mạnh, hắn cũng chỉ có thể cuộn mình trong phòng hạm trưởng, nhưng mà rất hiển nhiên, hắn đối với việc Khắc Lai Ô Địch Mã chỉ huy, không có can thiệp chút nào, thậm chí, hắn dường như còn có cảm giác mình xuất hiện ở chỗ này cũng chỉ dư thừa mà thôi.
Khắc Lai Ô Địch Mã chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi hải đồ, sắc mặt già nua đã nổi lên một chút ửng đỏ, bình thản liếc mắt nhìn Dương Túc Phong một cái, dường như nhớ lại chuyện muốn quên đi, thong thả trầm thấp nói: “Thẳng thắn mà nói, trong đời ta, chưa từng có cảm giác mang trách nhiệm nặng nề như vậy, bởi vì có người đem tính mạng ký thác lên người mình, đây là chuyện ta chưa từng gặp phải. Chẳng lẽ ngươi đối với một ngoại nhân như ta, một người mới gặp gỡ không tới một ngày, lại tín nhiệm như vậy sao, nguyện ý đem tính mạng của mình giao phó cho hắn?”
Dương Túc Phong không để ý thản nhiên cười, nụ cười có chút nhợt nhạt, đó là bởi vì do chiến hạm tròng trành nên vậy, hắn lặng lẽ cuộn mình ở trong góc, thản nhiên nói: “Có gì không ổn sao? Chắc lẽ ngươi sẽ đem ta giao cho Ô Mạn Lặc Tư chắc?”
Khắc Lai Ô Địch Mã thở dài một hơi, ánh mắt chăm chú dừng trên người hắn, có chút cảm khái nói: “Dương Túc phong, ta thật sự nhìn không thấu con người của ngươi, nhưng mà ta lại càng lo lắng hơn, ngươi sẽ đem Cách Lai Mỹ hủy diệt. Ngươi quyết định chuyện gì, ai cũng không thể thay đổi được, bao gồm chính bản thân ngươi. Ngươi tuyệt đối không phải là một người dễ dàng thay đổi chú ý, đúng không?”
Dương Túc Phong không nói gì, Khắc Lai Ô Địch Mã nói trúng chỗ sâu kín trong lòng hắn, hắn cũng không muốn phủ nhận điểm này.
Khắc Lai Ô Địch Mã trầm mặc trong chốc lát, lại chậm rãi nói: “Nếu như ngươi suất lĩnh hải quân lục chiến đội (lính hải quân đánh được trên đất liền), có lẽ ngươi còn một tia hy vọng thắng lợi, chỉ tiếc, bộ đội của ngươi thuần túy đều là bộ đội dã chiến, ta nghĩ không ra bọn họ làm như thế nào vượt qua được bãi bùn lầy đó. Ngươi xem bọn họ bây giờ nôn mửa bộ dáng nghiêng ngã như vậy, ta dám khẳng định, lát nữa lúc họ từ trên thuyền đi xuống, nhất định sẽ không phân rõ được phương hướng.”
Dương Túc Phong tò mò nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta cũng lo lắng như vậy, bất quá, bọn họ sẽ thích ứng được. Nhưng thật ra ta biết, ngươi đã từng suất lĩnh hải quân lục chiến đội phải không?”
Khắc Lai Ô Địch Mã lắc đầu nói: “Ta biết chuyện hải quân lục chiến đội, đó là từ Ngải Phỉ Ni đế quốc xa xôi nghe được. Quốc gia của bọn họ nằm ở phía cực nam Y Vân đại lục, bất luận là khuếch trương mở rộng về hướng nào đều phải vượt qua đại dương mênh mông, cho nên quân đội của bọn họ phải từ trên biển tấn công vào lục địa. Ngươi biết không, từ ngoài khơi tấn công vào trận địa lục quân phòng ngự chu đáo, như vậy thật không phải là chuyện dễ dàng, phải tiếp nhận qua một chút chuyên môn huấn luyện bộ đội mới có thể đảm đương được loại nhiệm vụ tác chiến này.”
Dương Túc Phong trầm ngâm nói: “Ngươi không nhìn thấy hải quân lục chiến độ của bọn họ?”
Khắc Lai Ô Địch Mã vẫn lắc đầu nói: “Ta không nhìn thấy tận mắt, ta nghe một người thanh niên tên là Đặc Lan Khắc Tư kể lại....”
Dương Túc Phong trước mắt sáng ngời, cóc hút kinh ngạc nói: “Đặc Lan Khắc Tư? Ngươi biết Đặc Lan Khắc Tư?”
Khắc Lai Ô Địch Mã lần này rốt cuộc gật đầu nói: “Đúng vậy, ta biết Đặc Lan Khắc Tư, hắn gần đây vẫn đây vẫn hoạt động ở hải vực Sở La Môn của cực nam Đại Nam Dương, cùng bọn hải tặc ở đó đánh chiếm liên tục, ngẫu nhiên hắn trở về Cách Lai Mỹ bổ sung vật tư, sửa chữa đội thuyền, tin tức phụ thân hắn hy sinh chính là ta nói cho hắn. Hắn là một người rất có tiền đồ, cùng ngươi tương xứng, chỉ có điều biển rộng mới là sân khấu để hắn biểu diễn tài hoa của mình.....”
Dương Túc Phong trong lòng bỏ được tảng đá xuống đất, rốt cuộc cũng có được tin tức của Đặc Lan Khắc Tư. Cho tới nay, Các nàng phượng Phi Phi đều cố gắng tìm kiếm tin tức liên quan đến hắn, tâm nguyện của thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc đã hoàn thành. Mà theo mô tả của các nàng, Dương Túc Phong đối với thanh niên thích nổi loạn này trong lòng tràn ngập chờ mong, trong lòng hắn, tướng lĩnh cao cấp trong danh sách của hải quân Lam Vũ quân hẳn là có tên của Đặc Lan Khắc Tư.
Chỉ có điều tiếc nuối duy nhất chính là, Khắc Lai Ô Địch Mã cũng không biết Đặc Lan Khắc Tư lúc nào sẽ xuất hiện tại hải vực Cách Lai Mỹ lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương