Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 172
Phong Phi Vũ rời ánh mắt khỏi bản đồ quân sự, vuốt vuốt huyệt thái dương, cười khổ sở nói: “Nếu ngày kia địch nhân phát động tấn công, như vậy vừa lúc là thời gian diễn xuất của Tiêu Tử Phong, đến lúc đó sợ rằng Ni Tư cảng sẽ biến thành chiến trường, diễn xuất cũng sẽ bị hủy bỏ.....”
Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn bầu trời lấp lánh bên ngoài, không chút lay động nói: “Diễn xuất vẫn như cũ. Chúng ta sẽ nghênh chiến với địch nhân ở ngoài thành.”
Phong Phi Vũ thấy Dương Túc Phong vẫn trấn tĩnh như thường, không nói gì thêm, nhưng trên thực tế vẫn còn chút lo lắng thầm, mặc dù lực chiến đấu của Lam Vũ quân hiện nay không phải đơn giản, nhưng mà quân đội của vương quốc Tháp Lâm dù sao cũng cường đại nhất La Ni Tây Á liên bang, trang bị hoàn mỹ, binh lực hùng hậu, hơn nữa đoạn thời gian này còn chuẩn bị phát động chinh chiến đối với vương quốc Tô Khắc La, bởi vậy cường độ huấn luyện của bộ đội rất lớn, chuẩn bị chiến đấu đầy đủ, một khi cùng bọn họ chính diện va chạm, nếu muốn không đổi lấy một chút hy sinh thì khó có khả năng mà giành được thắng lợi, nhất là dưới tình huống không có ưu thế địa hình.
Dương Túc phong đương nhiên sẽ không rõ, nhưng trước mặt Cách Lai Mỹ, hắn phải làm ra dáng vẻ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, biểu hiện thực lực so với Ô Mạn Lặc Tư còn mạnh hơn, so với Ô Mạn Lặc Tư còn khí phách hơn, mới có thể được dân chúng Cách Lai Mỹ ủng hộ. Nếu như Lam Vũ quân không thể khiến cho dân chúng Cách Lai Mỹ cảm thấy an toàn, thì làm sao có thể đặt chân tại nơi này? Làm thế nào để tạo ra hình tượng cường đại của công chúa Y Toa Bối Nhĩ?
Phong Phi Vũ gật đầu, không còn thắc mắc gì nữa, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Đêm nay..... Một liên đội của Nham Long đảm nhiệm cảnh vệ An Nhạc cung có đủ hay không? Có cần an bài thêm nhiều liên đội khác không? Lỡ như Ô Mạn Lặc Tư bất chấp tất cả.....”
Dương Túc Phong lơ đãng nói: “An Toàn của ta. Không phải ở bên cạnh nhiều nhân viên cảnh vệ, mà ở bên các ngươi, biểu hiện các ngươi càng mạnh, càng tự tin, thì ta lại càng an toàn. Ô Mạn Lặc Tư lúc này đã như châu chấu mùa thu, cầm cự không được bao lâu. Hắn cho dù muốn trước khi chết kéo theo một chút, người khác cũng không cấp cho hắn, con người Ốc Lặc Nhĩ này ánh mắt rất độc. Hơn nữa, hắn có mang theo bao nhiêu cảnh vệ đến An Nhạc cung chứ? Trước khi viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn chưa đến, sách lược của hắn tốt nhất là không nên kích động chúng ta.”
Phong Phi Vũ có vẻ đăm chiêu gật đầu, lập tức tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc rằng, ta cũng không được nhìn thấy buổi biểu diễn của Tiêu Tử Phong diễn ra.”
Ánh chiều tà cuối cùng biến mất sau dãy núi phía tây Ni Tư cảng, màn đêm phủ xuống, An Nhạc cung huy hoàng rực rỡ, biển người chen chúc. Khắp mọi nơi người đến xem lũ lượt kéo đến, muốn thưởng ngoạn một lần biểu diễn của Tiêu Tử Phong. Kịch chiến tối hôm qua dường như không tạo thành chút uy hiếp nào đối với buổi diễn, thậm chí ngay cả ngày hôm qua tướng lãnh cao cấp của song phương kịch chiến cũng cùng xuất hiện trong phòng khách quý của An Nhạc cung.
Từ nét mặt xem ra, Ô Mạn Lặc Tư cũng không bị thất bại ngày hôm qua làm cho suy sụp, hắn vẫn mạnh khỏe vững chãi như cũ. Trên khuôn mặt đen thui cũng không nhìn ra biểu tình gì, nhưng trái lại đám người Ba Khắc Tư Cơ cùng với Ngả Lực Khắc nhìn thấy Dương Túc Phong thì hai mắt liền bốc hỏa, hận không thể tiến lên băm hắn thành mảnh nhỏ, ánh mắt hung ác của bọn chúng làm cho Nham Long đang phụ trách cảnh vệ không tự chủ được nắm chặt súng 54 trong tay.
Dương Túc Phong lần đầu tiên chính diện nhìn thấy Ô Mạn Lặc Tư, hai bên dường như không cảm thấy hứng thú với đối thủ tối hôm qua. Đều chỉ hời hợt nhìn đối phương, cũng lờ đi như đã nhìn quá quen rồi, phảng phất giống như hai người qua đường xa lạ bỗng nhiên gặp nhau. Thế nhưng, bên cạnh đó hai người đều biết, những điều này chẳng qua là giả bộ cho người khác nhìn, trên thực tế, chỉ thoáng trong lúc nhìn, ấn tượng của đối phương đã hoàn toàn ghi vào trong ký ức của mình, vĩnh viễn không thể quên được, đối phương không chết sẽ không ngừng.
Ô Mạn Lặc Tư tối hôm qua đại khái là một đêm không ngủ, hốc mắt hãm sâu giăng đầy tơ máu. Thất bại cay đắng không thể tránh khỏi khiến cho sự thống khổ khắc sâu vào lòng hắn, nhưng mà, đây cũng không phải là hoàn toàn đập tan ước mơ làm một độc tài cường thế của hắn, tư thế bước đi của hắn cùng với ánh mắt thâm trầm vẫn như cũ khiến cho mỗi người chú ý đến hắn đều cảm thấy lực chấn nhiếp cường đại của hắn, dường như cảm thấy sát khí nồng nặc trên người mình, cảm thấy sâu trong cơ thể có một tính cách kiên nhẫn không bao giờ khuất phục.
Ngược lại, đối thủ của Ô Mạn Lặc Tư, Dương Túc Phong lại có chút quá mức trẻ tuổi ngây thơ, làm người khác khó lòng sinh ra cảm giác kính sợ, bề ngoài của hắn rất tầm thường, không có gì đặc biệt lắm, hắn thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt, dường như nhìn thấy cái gì vẫn một bộ dáng hời hợt không chút lo lắng, rất nhiều người thậm chí hoài nghi hắn đến tột cùng có phải là thống soái của Lam Vũ quân tối hôm qua đã cùng với Ô Mạn Lặc Tư đối kháng suốt cả đêm, nhưng mà trên quân phục của hắn là một ngôi sao vàng lấp lánh không thể nghi ngờ đã chứng minh điều này.
Bên cạnh Ô Mạn Lặc Tư chúng là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.
Không giống như lời đồn, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và Ô Mạn Lặc Tư cùng đi với nhau, cũng không có dùng ánh mắt kiêu ngạo ngang ngược, cũng không có dùng trận thế tiền hô hậu ủng kinh thên động địa, chỉ dẫn theo chỉ dẫn theo mười nhân viên cảnh vệ. Cùng với dáng vẻ châm biếm trong bức họa giống như là khỉ mặt lợn bộ dáng chân vòng kiềng xấu xí hoàn toàn bất đồng, hắn nhìn có vẻ giống như một lão già cứng nhắc rất nghiêm túc, không chút tươi cười, khuôn mặt gầy vàng ủng, cùng với hàm răng vàng do hút thuốc trong một thời gian dài, nhưng ngũ quan đoan chánh, dáng người cường tráng, sống lưng ưỡn thẳng, ánh mắt thâm thúy che giấu những suy tư trong lòng, dường như không nghĩ rằng Dương Túc Phong nhìn thấy hắn thì ánh mắt lấp lánh. Đối với Dương Túc phong, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thậm chí ngay cả một cái nhìn cũng không, nhưng mà với trực giác của Dương Túc Phong, có thể cảm thấy đối phương rõ ràng đã đem bản thân trở thành một địch nhân vô cùng đáng chú ý.
Dương Túc Phong thản nhiên nhìn đoàn người đối phương, Khắc Lỗ Duy Nhĩ không tới, đại khái là có trách nhiệm giống như Phong Phi Vũ, nếu không, chỉ riêng việc mình giết chết con trai của hắn mà nói, hắn khẳng định đối với mình sẽ không chút khách khí, nói không chừng lúc này đã tới đánh nhau rồi.
Trong An Nhạc cung một bầu không khí khẩn trương, nhưng ngoài An Nhạc cung không khí lại càng khẩn trương hơn, Phong Phi Vũ bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược gây hấn, quan binh Lam Vũ quân đều áp sát khoảng cách An Nhạc cung vừa vặn trong khu vực một trăm thước, nóng lòng muốn chiến đấu, tùy thời sẽ phát động tấn công Khắc Lỗ Duy Nhĩ. Phảng phất như chỉ cần một mồi lửa thì đại chiến sẽ bùng nổ. Khắc Lỗ Duy Nhĩ đương nhiên không dám lơ là, chỉ huy những còn gián bất tử Thiết huyết vệ đội còn sót lại chen chúc trước cự ly một trăm thước của An Nhạc cung, đao thương kiếm kích, toàn bộ đều xuất ra, bày sẵn trận địa đón địch, đối mặt với khí thế bức nhân của Phong Phi Vũ. Khắc Lỗ Duy Nhĩ vô cùng buồn bực, lại có chút bất lực, ai bảo bản thân tối hôm qua bị thua thảm như vậy chứ!
Mặc dù An Nhạc cung sớm đã an bài phòng khách quý cho hai bên đối lập giống nhau, nhưng không thể nghi ngờ, phòng khách quý đều có chút chật chội, nhất là bên Dương Túc Phong, ngoại trừ Khắc Lai Ô Địch Mã ra, còn có đám người Y Toa Bối nhĩ công chúa, nhìn thấy biểu diễn của Tiêu Tử Phong cũng đã là một vấn đề, Khắc Lý Khắc Lan cũng vô cùng tích cực. Khắc Lí Tư Đế An cùng với Phất Lan Tây Tư Khoa đương nhiên cũng không ngoại lệ, huyên náo một trận, rốt cuộc mới ngồi yên lặng xuống, Dương Túc Phong thản nhiên ngồi bên cạnh Khắc Lý Khắc Lan.
Tám giờ tối, buổi biễu diễn chính thức diễn ra. Tiết mục thứ nhất chính là ‘Thiên nữ tán hoa’.
Trên sân rộng rãi nhè nhè chậm rãi tuôn ra từng đợt khói mờ, trên sân khấu giống như tạo thành chín tầng mây, mây mù lượn lờ, tiên nhạc văng vẳng. Điệu múa lả lướt mềm mại, còn có áng mây lượn lờ. Sau một lát, theo thanh âm thanh thúy lạnh lùng dễ nghe. Hai bên áng mẫy xuất hiện tám vị tiên nữ, nhưng thấy các nàng xinh đẹp duyên dáng, tiếu mị động nhân, tay cầm giỏ hoa, tay tung lên những đóa hoa rực rỡ, tạo thành một áng mây mỹ lệ với hàng trăm loại hoa.
Bách hoa bay lượn, như si như túy, đột nhiên, trong đám hoa yên lặng xuất hiện một tiên tử. Hương thơm trên váy tỏa ra, lộ ra hai chân trắng noãn như ngọc, hai chân tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, điệu múa uyển chuyển, tiên tử màu da trắng đẹp, giống như một khối ngọc ôn nhuận, không có nửa điểm tì vết, lại trong suốt như nước, thanh tân mà không vướng chút phàm trần.
Vẻ đẹp này khiến người khác kinh hoảng, một cái nhấc tay, một bước di chuyển, một cái liếc mắt, một cái quay đầu, đã không thể tả hết vẻ đẹp, không chỗ nào không động lòng người, nhưng khí chất xuất trần của nữ tử này khiến người khác cảm thấy, chỉ trên thiên giới mới có, nếu lạc xuống nhân gian, chỉ như ảo ảnh, phàm trần tục tử, không dám có nửa phần xúc phạm.
“Tiêu Tử Phong!” Vô số tiếng hoan hô lập tức nổi lên.
Dương Túc Phong trong lòng thầm than, Tiêu Tử Phong này quả thật làm người khác say mê, sự mỹ lệ của nàng thật đúng là nhân gian hiếm có, nếu không phải ngày đó trong phòng khách thấy một mặt tàn khốc lãnh huyết của nàng, sợ rằng bản thận mình cũng giống như Ai Đức Tư Đặc la Mỗ tướng quân, quỳ rạp dưới váy của nàng, nhưng chỉ thấy nàng giơ tay nhấc chân, đều khiến cho nam nhân và nữ nhân ở đây giống như điên cuồng, loại điên đảo chúng sinh này hả chỉ cần sắc đẹp là có thể làm được?
Những cô nương cánh tay như bướm cầm lấy giỏ hoa, phảng phất giống như tiên nữ, tay áo bằng lụa bạc mỏng manh, động tác thì nhẹ nhàng phiêu dật, như bướm hái hoa, khi thì nhanh nhẹn múa, như chim bay về rừng. Theo điệu múa của nàng, hoa sen, hoa mẫu đơn, trăm hoa theo bốn phương tám hướng tỏa ra.
Tiêu Tử Phong ngạo nghễ đứng ở đó, song chưởng của nàng trắng như lông chim, nhẹ nhàng tinh xảo, theo cổ tay trắng noãn, ngọc thủ khéo léo, dưới mỗi động tác nhảy múa của nàng đều theo một quy luận rung động lòng người, eo của nàng, tinh tế làm cho người khác khó mà tin được, có thể dễ dàng nắm trong tay, mềm mại như không xương, mỗi một động tác đều tràn ngập phong tình, mà hai chân thon dài hoàn mỹ, nhẹ nhàng cử động, mỗi một động tác múa đều xuất ra đường cong mê người tuyệt vời. Mê người nhất chính là lúc mua, quần lụa mỏng như cánh ve vung lên, liền lộ ra mội đôi chân trần, tinh xảo trắng noãn, nguyên vẹn chỉnh tề, di chuyển theo điệu nhạc mờ ảo.....
Trong lúc như say như tỉnh, thiên nữ tán hoa của Tiêu Tử phong đã đến cao triều, dáng người mềm mại tuyệt vời, mở ra đội tay ngọc, ống tay áo mở ra, như hai cánh bướm, theo thân thể xoay tròn mà bắt đầu bay múa, bắt đầu xoay tròn chậm rãi ôn nhu. Dần dần, bắt đầu gia tốc, thân thể nàng càng xoay càng nhanh, mà theo gia tốc xoay tròn của cơ thể, quần lụa mỏng của nàng cũng nhẹ nhàng phiêu đãng, mà lúc đó, cũng lộ ra cổ tay nhỏ nhắn trắng noãn, sau đó là bắp chân hoàn mỹ đều đặn, cuối cùng, thậm chí bắp đùi trắng nõn trong suốt cũng như ẩn như hiện, bách hoa tỏa hương, hoa thần tuyệt diễm.....
Mà hai tay của Tiêu Tử phong, theo vũ đạo, càng nâng càng cao, song chưởng xing đẹp, trắng noãn như tuyết, động tác tuyệt vời của cánh tay nhỏ nhắn, làm cho người khác không kịp nhìn, cuối cùng hợp lại làm một, cả thân thể vũ động đến khó tin, cấp tốc xoay, đôi cánh trên váy nhẹ nhàng tung bay làm người khác nhìn đến hoa cả mắt.
Cánh hỏa nhẹ nhàng rơi xuống, tản ra khắp nhân gian!
Sau một hồi hết nửa nén hương, những tư thế tuyệt vời của Tiêu Tử Phong lập tức dừng lại, tay áo cũng chậm rãi rơi xuống những cánh hoa, cánh hoa tung bay tỏa hương khắp nơi.
Cho đến lúc Tiêu Tử Phong yên lặng rời đi, tất cả người xem mới như tỉnh lại từ trong mộng, sau đó rộ lên một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Dương Túc Phong không nhìn thấy vẻ mặt của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân, chỉ có điều tin rằng các nếp nhăn trên mặt hắn lúc này cũng giãn ra rất nhiều, bởi vì ngay cả Khắc Lý Khắc Lan tình thâm ý thiết với công chúa Y Toa Bối nhĩ cũng như tỉnh như mê, cho đến lúc Y Toa Bối Nhĩ hờn dỗi nhèo vài cái mới tỉnh lại, Khắc Lai Ô Địch Mã hiển nhiên cũng không tốt hơn là bao, vị thượng tướng hải quân này ánh mắt nghiêm túc cũng đã mơ hồ lộ ra sự tùy tiện của thiếu niên.
Màn khói từ từ tiêu thất, một vóc người yểu điệu cùng với nụ cười vui vẻ trong trang phục thiếu nữ cầm một cái lẵng hoa xuất hiện bên trái sân khấu, mang theo nụ cười mỉm bảy tỏ với những công chúng, vài người lập tức đứng lên, bọn họ đều đi lên sân khấu, đem những lễ vật dâng lên tặng cho Tiêu Tử Phong, cung trang thiếu nữ vui vẻ mỉm cười tiếp nhận, đồng thời ghi chép lại, sau đó dùng âm thanh trong trẻo nêu lên tên và thân phận những người tặng phẩm, công chúng toàn trường bắt đầu im lặng xuống.
Dương Túc Phong lúc đầu còn tưởng rặng bọn họ tặng hoa, cũng không để ý gì, diễn viên tặng hoa là chuyện thường xảy ra, cũng không có gì đặc biệt, nếu đổi là người khác, bản thân mình cũng sẽ tặng một bó hoa tươi, chỉ có điều Tiêu Tử Phong lại không, tránh để mọi người gặp mặt xấu hổ, không nghĩ rằng bọn họ lại không phải tặng hoa tươi, toàn bộ đều là lễ vật giá trị xa xỉ, một thứ trong đó còn có một hạt Trân Châu Nam Hải đã có giá trị vạn kim tệ rồi, dưới ánh đèn rực rỡ của An Nhạc cung, hạt Trân Châu Nam Hải này lớn bằng ngón tay phát ra ánh sáng hoa mỹ, nhưng chủ nhân của nó lại không chút do dự đem nó tặng cho Dương Túc Phong, sau đó mới hài lòng trở lại chỗ ngồi của bản thân, ánh mắt của những người xung quanh lúc này đều có chút giống như vẻ mặt cư cao lâm hạ (trên cao nhìn xuống).
“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Dương Túc Phong không nhịn được nghi hoặc hỏi. nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại phát giác có chút không đúng, bởi vì tất cả mọi người ngồi ở ghế đều dùng một loại thần sắc kinh ngạc để nhìn hắn, giống như hắn nói những lời này quả thực quá ngớ ngẩn, mà ngay cả Khắc Lai Ô Địch Mã tướng quân cũng không ngoại lệ, vẻ mặt Khắc Lý Khắc Lan cũng giống như muốn cười mà không được.
“Làm gì thế?” Dương Túc Phong ấp úng hỏi, chính bản thân mình sai ở chỗ nào?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương