Một mực chiến đấu giằng co kịch liệt, nhìn thấy Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa vây quanh Y Toa Bối Nhĩ công chúa xuất hiện, Dương Túc Phong có chút khom lưng, cấp cho Y Toa Bối Nhĩ công chúa một cái lễ nghi khiêm nhường kính trọng, biểu hiện trước mặt mọi người sự tôn trọng của hắn đối với Y Toa Bối Nhĩ, quả nhiên, sau động tác này, người vây quanh Y Toa Bối Nhĩ không khỏi coi trọng công chúa thêm vài phần. Tài Miểu Miểu thản nhiên quét mắt nhìn Dương Túc Phong, sau đó đem công chúa Y Toa Bối Nhĩ rời đi. “Ô Mạn Lặc Tư điên rồi, hắn lẽ ra phải nên đình chỉ cuộc công kích vô nghĩa này.” Phong Phi Vũ lạnh lùng nói. Căn cứ theo phỏng đoán của hắn, Ô Mạn Lặc Tư tổn thất ít nhất đã vượt qua bảy ngàn binh lực, cho dù binh lực của hắn đã từng rất hùng hậu, nhưng cũng khó mà chịu được đả kích như vậy. “Không, hắn không điên, hắn chỉ là phỏng đoán sai lầm rồi. Giết ba nghìn địch, sẽ tổn hại tám trăm, hắn có thể tính ra thương vong của chúng ta không sai biệt lắm, chỉ cần kiên trì năm phút cuối cùng, chúng ta sẽ bị ép mà sụp đổ.” Dương Túc Phong thản nhiên nói. Phong Phi Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không thể giải thích được hành vi này của Ô Mạn Lặc Tư. Nhưng hắn xem ra, loại tấn công thuần túy này không hy vọng có thể làm tiêu hao binh lực của bản thân mình, đầu óc bình thường một chút sẽ không làm như vậy Phong Phi Vũ cũng không biết, Ô Mạn Lặc Tư kỳ thật cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn phải kiên trì xông vào, nếu như hắn trên đường lui binh, thì sự thống trị của bản thân xem như tiêu tan, Cách Lai Mĩ sẽ không thuộc về hắn nữa, hắn đương nhiên không nuốt được cục tức này. Song, tình hình chiến đấu dồn dập xông vào làm hắn không thể quyết định rút lui, nếu không, hắn đã đem tường đồng vách sắt của Lam Vũ quân trước mắt mà công phá thành tro bụi rồi. Quả nhiên, loại công kích tự sát này tiếp tục giằng co ước chừng sau nửa giờ, liền dừng lại hoàn toàn, quân doanh phía địch không thể không thổi còi rút lui, Ô Mạn Lặc Tư bị ép phải nuốt quả đắng chiến bại như ngày hôm nay. Thiết huyết vệ đội và quốc phòng quân của Cách Lai Mỹ bắt đầu rút lui về phía sau, Dương Túc Phong hạ lệnh dừng bắn, đưa mắt nhìn xuống bên dưới Lam Vũ quân. Song phương chính thức thoát ly chiến trường. Rạng sáng năm giờ hai mươi phút, hành động công kích hoàn toàn chấm dứt, trải qua thống kê sơ bộ, Lam Vũ quân thương vong hơn ba trăm người, còn chỉ huy quốc phòng quân và Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, dưới trận địa của Lam Vũ quân để lại hơn vạn thi thể. “Hải táng? Hỏa táng?” Đám người Tô Liệt đối mặt với nhiều thi thể địch nhân như vậy, trong nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào. Phải biết rằng, ngày đó đại chiến ở Lệ Xuyên Phủ, công việc dọn dẹp sau đó suốt gần một tháng, chỉ là mai táng những thi thể người chết trận, cũng đã mất nửa tháng, hỏa táng thi thể khói đặc ở ngoài mười km cũng có thể chứng kiến được, hiển nhiên lúc này thì không có điều kiện này. “Không, giao cho Ô Mạn Lặc Tư quay lại xử lý, hắn rất am hiểu việc xử lý thi thể người.” Dương Túc Phong thản nhiên nói. Ánh trăng vẫn trong trẻo mà lạnh lẽo như xưa. Nhưng mặt trăng cũng không biết, thế cục ở Cách Lai Mỹ tối nay đã phát sinh biến hóa rất to lớn. Dương Túc Phong im lặng đi tới, trên chiến hạm cập bến ở bên cạnh bến tàu nhà giam, Khắc Lai Ô Địch Mã đã đợi ở đây từ lâu, trước đây hắn đã từng hặp qua Ốc Lặc Nhĩ, Tạ Phỉ Nhĩ Đức, Cao Căn Chánh, Tiểu Khẩn Lợi bốn vị công tước. Những vị công tước này đương nhiên đã biết chiến quả tối hôm qua, bọn họ vừa trải qua một đêm không ngủ, gấp gáp muốn biết tương lai của Cách Lai Mĩ rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng trước mắt họ không thể cùng Dương Túc Phong tiếp xúc. Chỉ có thể thông qua nhận xét của Khắc Lai Ô Địch Mã. Không nói lời khách sáo dư thừa, hai người trực tiếp đi vào chính sự. Khắc Lai Ô Địch Mã đơn giản thuật lại kết quả cuộc nói chuyện cùng với mấy vị công tước, thật đáng tiếc, bốn vị công tước Ốc Lặc Nhĩ có khuynh hướng hỗ trợ Ô Mạn Lặc Tư, đây là tình thế bắt buộc, bọn họ lo sợ rằng Ô Mạn Lặc Tư chó cùng dứt dậu, đại khai sát giới, chỉ có điều bọn họ cũng không hoàn toàn âm thầm hỗ trợ Y Toa Bối Nhĩ công chúa, trước mắt bọn họ lo lắng nhất. Chính là về Dương Túc Phong. Bọn họ đều là những lão hồ ly xảo trá, đương nhiên có thể tinh tường nhìn ra công chúa Y Toa Bối Nhĩ chỉ là một con diều, mà người nắm sợi dây điều khiển con diều đó đang nằm trong tay của Dương Túc Phong. Khắc Lai Ô Địch Mã ánh mắt chăm chú nói: “Cho nên, bọn họ đầu tiên muốn biết rõ ràng, chính là việc ngươi đến Cách Lai Mỹ, đến tột cùng là có mục đích gì? Ngươi muốn khống chế quốc gia? Hay là vì nguyên nhân gì khác?” Dương Túc Phong lắc đầu nghiêm mặt nói: “Ta không có ý định khống chế quốc gia, cũng không có năng lực này. Cách Lai Mỹ vẫn như cũ là quốc gia Cách Lai Mỹ, ta chỉ hy vọng, tài nguyên của Cách Lai Mỹ có thể toàn diện cung cấp cho Mĩ Ni Tư mà không bị hạn chế. Nói thẳng ra, ta sở dĩ gấp rút tham gia vào tranh đấu nội bộ của Cách Lai Mỹ, chính là do nhu cầu chế tạo thuyền để hỗ trợ sự nghiệp của ta. Ta cần rất nhiều chiến hạm, chỉ có ngành công nghiệp hiện đại của Cách Lai Mỹ mới có thể thỏa mãn yêu cầu của ta.” Ánh mắt Khắc Lai Ô Địch Mã thâm trầm nói: “ Xin hỏi sự nghiệp của ngươi là gì?” Dương Túc Phong thản nhiên đón ánh mắt của hắn, trầm giọng nói: “Mĩ Ni Tư mặc dù là quê hương của ta, nhưng mà, ta trước tiên là một người Đường Xuyên, sau đó mới là người Mĩ Ni Tư, Đường Xuyên là tổ quốc của ta, ta không muốn chứng kiến tình trạng của nó như bây giờ, nó càng phải văn minh hơn so với hiện tại, càng thêm phồn vinh, và càng mạnh mẽ hơn nữa, bất cứ ngoại quốc nào muốn khi dễ ta đều sẽ không dễ dàng tha thứ. Khắc Lai Ô Địch Mã thản nhiên nói: “Ta không thể đem những lời này lý giải được, ngươi muốn cải thiện hiện trạng của Đường Xuyên đế quốc? Hay là nói, ngươi muốn thay đổi hiện trạng của triều đình Đường Xuyên, một lần nữa thành lập một đế quốc Đường Xuyên?” Dương Túc Phong nhẹ nhàng liếm môi, không nói gì, nhưng động tác này không thể nghi ngờ là đã ngầm thừa nhận. Khắc Lai Ô Địch Mã có vẻ đăm chiêu gật đầu, lại chậm rãi nói: “Đây không phải là chuyện dễ đâu.” Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Sự tại nhân vi” (Chuyện thành là do người làm ra) Khắc Lai Ô Địch Mã đứng lên, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thâm trầm nói: “Như vậy con đường gập ghềnh khúc chiết này, luôn phải trả giá bằng sự hy sinh to lớn. Cách Lai Mỹ chỉ là một tiểu quốc, nhưng mà, chánh cục cũng thay đổi kèm theo máu tươi của vô số người, đêm nay chúng ta chết hơn một vạn người, ta không dám tưởng tượng quốc gia như Đường Xuyên đế quốc, thay đổi chánh cục đến tột cùng sẽ chảy bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người, mười vạn? Trăm vạn? Nghìn vạn?.... Uhm, ta quả thật không thể nào tưởng tượng được. Nhưng ta cần phải biết. Trận chiến ở Cách Lai Mỹ này kéo dài sẽ đóng vai trò gì? Hoặc là nói, chúng ta một khi bị trói buộc trên chiến xa (ý là tham gia chiến tranh) sẽ nhận lấy cái gì, và sẽ mất đi cái gì?” Dương Túc Phong bình tĩnh nói: “Cũng còn phải xem lựa chọn của các ngươi. Sau này lật đổ Ô Mạn Lặc Tư, Cách Lai Mỹ sẽ hình thành chính phủ lâm thời của riêng mình, Y Toa Bối Nhĩ công chúa mặc dù trên danh nghĩa là nữ vương, nhưng mà ngươi cùng ta đều biết, đây chỉ là trên danh nghĩa, chánh cục Cách Lai Mỹ chính là nằm trong tay chính phủ lâm thời. Đi con đường nào, đều do chính phủ lâm thời hoàn toàn quyết định. Mà chính phủ lâm thời, tự nhiên là do các ngươi bầu phiếu chọn ra. Ta chỉ muốn mở ra một vương quốc Cách Lai Mỹ hữu hảo là đủ rồi, những cái khác, ta không yêu cầu xa vời.” Khắc Lai Ô Địch Mã cẩn thận nói: “Sự thẳng thắn của ngươi làm ta rất có hảo cảm, nhưng mà, bất cứ hứa hẹn chính trị nào. Ta đều cho rằng đều không đáng tin cậy....” Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Quả thật là như thế, giữa các quốc gia, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Ta nghĩ, Lam Vũ quân chúng ta cùng với Cách Lai Mỹ, chỉ có hợp tác, mới có thể khiến cho song phương chúng ta cùng đạt được lợi ích lớn nhất.” Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn kỹ hắn thật lâu, chậm rãi nói: “Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Ta phải thừa nhận, ngươi đã nói trúng điểm mấu chốt. Nhưng mà, ta là một người Cách Lai Mỹ. Hơn nữa còn là một quân nhân, ta không nghĩ việc một ngoại nhân tham gia chánh cục của chúng ta là một chuyện chính xác. Ta là thống soái hải quân Cách Lai Mỹ, ta phải có trách nhiệm ngăn cản các lực lượng võ trang từ bên ngoài tiến vào nước ta.....” Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã tướng quân, xin hãy tha thứ cho sự thẳng thắn của ta, ta không phải là một nhà ngoại giao, ta không thể lịch sự bày tỏ quan điểm của mình. Đúng vậy, ngươi có thể không cho là như vậy, nhưng ngươi phải làm những điều nên làm. Ta nói thẳng, nếu như tướng quân quả thực cố tình làm khó khăn chúng ta. Ngươi cũng không thể để ta tiến vào Cách Lai Mỹ. Ngươi đừng nói với ta, là ngươi không biết chuyện này. Bộ đội của ta trên thuyền ở Ni Tư cảng, hơn bốn mươi chiến thuyền lớn trang bị đầy đủ, vận chuyển trên biển hai ngày hai đêm vừa mới tới Ni Tư cảng, ngươi làm thống soái hải quân tối cap của Cách Lai Mỹ, nếu như ngươi không biết chuyện này, ta quả thực không biết phải tưởng tượng như thế nào....” Khắc Lai Ô Địch Mã lạnh lùng nói: “Ta quả thực không biết.” Dương Túc Phong từ chối cho ý kiến chỉ thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi không biết.” Khắc Lai Ô Địch Mã trầm mặc trong chốc lát, lại chậm rãi nói: “Chúng ta vẫn rất quan tâm một vấn đề, xin tha thứ cho sự thẳng thắn của ta, nữ vương mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng nàng dù sao cũng là người phát ngôn của ngươi, nếu như ta nói không sai. Quyền lực của nữ vương đến tột cùng đã đạt tới trình độ như thế nào rồi?” Dương Túc Phong nghiêm túc nói: “Không thể nghi ngờ, Y Toa Bối Nhĩ công chúa sẽ trở thành nữ vương Cách Lai Mỹ. Ta nghĩ, tướng quân và ta, đều muốn nhìn thấy kết quả như vậy, một nữ vương hữu danh vô thực. Đương nhiên, chưa có ai công khai thừa nhận điều này, ta cũng sẽ không. Nhưng mà, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cho nên, nhiều chuyện chúng ta không ngại cứ nói thẳng. Vương thất Cách Lai Mỹ đã biến mất dưới đồ đao của Ô Mạn Lặc Tư, hoàn toàn biến mất, nó đã không còn chỗ đứng nữa, đây không thể nghi ngờ là chuyện thật. Cho nên, vương thất chỉ là một cái ngụy trang, mà thực quyền, thì nằm trong tay của ngươi và thành viên chính phủ lâm thời, đây là một chuyện hết sức lý tưởng.....” Khắc Lai Ô Địch Mã trầm giọng nói: “Ta đang hỏi ngươi, chứ không phải đang hỏi nữ vương.” Dương Túc Phong chăm chú nói: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi, ta chỉ muốn mở ra một Cách Lai Mỹ hữu hảo, nữ vương không có quyền lực, quyền lực nắm trong tay chính phủ lâm thời.” Khắc Lai Ô Địch Mã lạnh lùng nói: “Ta nghĩ thực quyền nằm trong tay người ngoài chính là ngươi.” Dương Túc Phong hít một hơi, có chút cảm khái nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã tướng quân, ngươi lầm rồi. Không sai, ta quả thực muốn tài nguyên và kinh tế của Cách Lai Mỹ, nhưng mà, đây cũng không phải là mục đích của ta, nếu như ta nói Cách Lai Mỹ căn bản không thể thỏa mãn cái ta muốn, ngươi đừng cho rằng ta xem thường quốc gia của ngươi. Nhưng mà, ngươi hẳn là biết, ta xuất thân là từ nơi nào, trên người ta có một ít chuyện nếu như ngươi thăm dò sẽ rõ, ngươi không cần phán đoán như vậy làm gì. Ngươi là một tướng quân nhiệt tình yêu thương tổ quốc, ta cũng vậy, ngươi biết, ta là một thiếu tướng hải quân của Đường Xuyên đế quốc, ta có trách nhiệm giữ gìn lãnh thổ quốc gia và bảo vệ chủ quyền tôn nghiêm. Thời gian ta ở tại Mỹ Ni Tư sẽ không lâu nữa, một ngày nào đó, hoài bão của ta là sẽ trở lại tổ quốc.” Khắc Lai Ô Địch Mã hoài nghi nói: “Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy có thể đả động được ta sao?” Dương Túc Phong lắc đầu. Bình tĩnh kiên quyết nói: “Không, ta tuyệt đối không muốn đả động ngươi, cũng không muốn thuyết phục ngươi, ta chỉ muốn vì quốc gia của mình mà chọn một con đường tốt nhất. Ở điểm này, ta sẽ không tạo ra bất cứ áp lực nào. Giống như chiến đấu đêm nay vẫn chưa chấm dứt. Ngươi còn có thời gian để xem xét đấy.” Khắc Lai Ô Địch Mã có chút kinh ngạc nói: “Chiến đấu đêm nay còn chưa kết thúc?” Ánh mắt Dương Túc Phong thâm trầm, âm thanh nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Cổ nhân nói, lai nhi bất vãng phi lễ dã (không thể vô lễ với người đến), Ô Mạn Lặc Tư nếu hào hứng như thế, ta làm sao lại có thể dừng tay như vậy được?” Không đợi Khắc Lai Ô Địch Mã có phản ứng, Dương Túc Phong ngửa đầu sải bước đi ra khoang thuyền chiến hạm, đi tới phía bên ngoài boong tàu, ngắm nhìn cảnh đêm Ni Tư cảng trên mạn thuyền, mặc cho gió biển nhè nhẹ mang theo hơi lạnh thổi tới ngực hắn. Vài giây sau. Tiếng ầm ầm vang lên khắp Ni Tư cảng, đạn pháo xẹt qua bầu trời đêm để lại một vệt sáng, lúc vệt sáng biến mất, truyền đến chính là tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc. Khắc Lai Ô Đích Mã gióng tai lên, nhưng hắn không nghe ra đó là tiếng pháo gì. Dương Túc Phong trái lại rất rõ ràng. Đó chính là tiếng nổ của dã chiến pháo 75 li, pháo binh do Mông Địch Vưu suất lĩnh rốt cuộc cũng phát kèn lệnh tấn công. Rạng sáng năm giờ ba mươi phút, mười hai khẩu dã chiến pháo 75 li và bốn mươi tám khẩu Bách kích pháo mạnh mẽ dùng hỏa pháo yểm hộ, Lam Vũ quân phát động phản kích. Phong Phi Vũ tỉ mỉ an bài kế hoạch tấn công, năm liên đội chủ lực của Lam Vũ quân chia làm năm đường bao vây cùng tấn công. Từ nhà giam Ngân Giáp Giác tiến công một đường về phía Ni Tư cảng. Ô Mạn Lặc Tư hiển nhiên không ngờ rằng Lam Vũ quân lại dám phản công, cho nên có chút không ứng phó kịp, bộ đội của hắn đã bị Lam Vũ quân đánh cho hoảng sợ. Đối mặt với bước tiến của Lam Vũ quân, chỉ có thể liên tiếp thất bại mà rút lui. Trong đội ngũ phản kích này, có hơn một trăm người là do những tù phạm tập hợp thành một liên đội, quan chỉ huy của bọn họ là Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa, bọn họ đối với cờ hiệu của công chúa Y Toa Bối Nhĩ xuất ra, hướng tới địch nhân tuyên bố thời đại của Y Toa Bối Nhĩ công chúa đã đến. Đương nhiên là lấy cảm hứng nhất thời của Dương Túc Phong, trong mắt chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang, bởi vì sau cuộc đàm phản bình minh sau này mới có thể danh chính ngôn thuận có trọng lượng. Công kích dã ngoại rất thuận lợi, nhưng mà sau khi tới nơi chiến đấu ở Ni Tư cảng. Tốc độ tiến công của Lam Vũ quân từ từ chậm lại, do những binh lính của Thiết huyết vệ đội không cam lòng thất bại nên sử dụng những vật che chắn trên đường tiến hành ngoan cường chống cự, Lam Vũ quân không thể một lần mà tiêu diệt được bọn chúng. Chỉ có điều cho dù là như vậy, bước tiến của Lam Vũ quân vẫn như cũ không thể ngăn cản được, dưới tiếng pháo mãnh liệt, chiến đấu dần phát triển tới trung tâm của thành thị ở Ni Tư cảng. Trong chiến đấu kịch liệt, công tước Ốc Lặc Nhĩ vội vã đến, truyền đạt thỉnh cầu của Ô Mạn Lặc Tư: Vì tránh để Ni Tư cảng lâm vào chiến loạn, tạo thành thương vong cho phần lớn dân cư, hắn yêu cầu Lam Vũ quân lập tức đình chỉ tấn công, bình minh sẽ thông qua phương thức đàm phán để giải quyết vấn đề. Dương Túc Phong lạnh lùng cười, tùy ý nói với công tước Ốc Lặc Nhĩ: “Ngươi chuyển cáo lại với Ô Mạn Lặc Tư, hắn ngừng bắn trước, ta sẽ ngừng bắn.” Ốc Lặc Nhĩ công tước là một người nghiêm túc và cứng nhắc, hắn cũng không sợ uy thế của Dương Túc Phong, mà tiếp tục nghiêm túc nói: “Dương Túc Phong, bất luận mục đích của ngươi đến quốc gia này là gì, nhưng mà ngươi là là người của Y Toa Bối Nhĩ công chúa, như vậy ngươi phải xem xét về cảm xúc của dân chúng, chiến đấu trong thành thị không thể tránh khỏi làm bị thương đến dân chúng vô tội, đối với danh dự của công chúa không phải là chuyện tốt.” Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như cũ nói: “Ngươi đi chuyển cáo với Ô Mạn lặc Tư, hắn phải rút quân vào vị trí phía bắc của An Nhạc cung, lập ranh giới ngừng bắn ở An Nhạc cung, hai bên chúng ta cùng kiểm soát một nửa Ni Tư cảng, nếu không chúng ta sẽ tiếp tục tiến công.” Ốc Lặc Nhĩ xoay người rời đi. Hơn mười phút sau, Ô Mạn Lặc Tư tiếp nhận yêu cầu kiên quyết của Dương Túc Phong, hắn hạ lệnh cho bộ đội rút lui, quả nhiên đã lui tới vị trí phía bắc của An Nhạc cung, nhường lại một nửa Ni Tư cảng. Rạng sáng sáu giờ ba mươi bảy phút, toàn bộ Lam Vũ quân đình chỉ tiến công, quan chỉ huy tiền tuyến của song phương, đại biểu quốc phòng quân của Cách Lai Mỹ là thiếu tướng lục quân Ngả Lực Khắc, đại biểu của Lam vũ quân là trung tá lục quân Phong Phi Vũ, ký kết hiệp nghị tạm thời đình chiến, song phương bình tĩnh lập ranh giới An nhạc cung, đều tự lui về phía sau một trăm thước trú phòng, văn bản đối phương chưa phê chuẩn, bất cứ bên nào tự tiến vào trong khoảng cách một trăm thước, đều bị xem là hành vi khiêu khích, đối phương có quyền sử dụng tất cả thủ đoạn để tiến hành đánh trả. “Roẹt! Muốn đình chiến? Mơ tưởng!” Phong Phi Vũ xoay người, mang theo ánh mắt khinh miệt đem hiệp nghị ngưng chiến viết chưa khô mực xé thành từng mảnh, sau đó ném vào trong thùng rác, còn thuận tiện nhổ một ngụm. Không có ai cầm hiệp nghị đình chiến đem trở về, người nào cũng biết. Ô Mạn Lặc Tư mặc dù đêm nay tốt thất nặng, tổn thất phần lớn binh lực, nhưng mà có đại độc tài của Tháp Lâm vương quốc là tướng quân Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hỗ trợ, hắn khẳng định còn có thể một lần nữa tập hợp binh lực để phản công, mà Lam vũ quân, tự nhiên cũng không có thể dừng lại ở giới tuyến này. “Tối hôm nay, sau khi biểu diễn của Tiêu Tử Phong chấm dứt, chúng ta phát động tiến công đối với pháo đài của Ni Tư cảng.” Dương Túc Phong nhẹ nhàng truyền đạt mệnh lệnh tác chiến. Sáng sớm bảy giờ sáng, ánh ban mai lại một lần nữa chiếu rọi Ni Tư cảng, vạn đạo ánh sáng chiếu rọi vào bến tàu xinh đẹp này sẽ được ghi lại vào sử sách như một bức họa ấn tượng, mặc dù trong bức họa có không ít những nơi bị đổ nát hư hại, nước biển phụ cận nhà giam đều một màu đỏ sậm tràn lan. Vầng thái dương đương nhiên sẽ không biết, Ni Tư cảng hôm nay và ngày hôm qua đã khác đi rất nhiều.