Dương Túc Phong có chút buồn bực cười cười nói: “Cung cô nương, ngươi đừng có nói đùa, đây là chuyện như thế nào có thể xảy ra?” Trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, nếu như có được siêu cấp mĩ nhân như Tiêu Tử Phong, nhự vậy thật sự bị buộc phải gả cho mình, người trong thiên hạ chẳng phải được mở rộng tầm mắt sao? Cung Tử Yên nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Ta chính là muốn đem điều không thể trở thành có thể! Tiêu Tử Phong đánh ta thành như vậy, thù này không báo ta thề không làm người! Nàng muốn thoát ly Nghi Hoa Cung để tìm kiếm lang quân như ý, ta sẽ hết lần này đến lần khác không cho nàng được như ý nguyện! Ta muốn nàng gả cho một nam nhân mà màng nằm nằm mơ cũng không nghĩ tới, làm cho nàng đau khổ cả đời!” Dương túc Phong cười khổ nói: “Cung cô nương, các ngươi sao phải khổ như vậy chứ?” Thanh âm Cung Tử Yên dường như mang theo một cỗ oán hận không thể hóa giải, thanh âm lạnh như băng nói: “Ta là cung chủ của Nghia Hoa Cung, ta có quyền trừng trị nàng như vậy! Ta chính là muốn để cho nàng theo ngươi, làm cho nàng cả đời này cũng không thể hài lòng được, ta muốn làm chõ nàng vĩnh viễn thông khổ, ta muốn nàng mỗi một giây đều phải nếm thử tư vị sống không bằng chết....” Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ thở dài một tiếng, tại sao mỗi người đàn bà lại đều có tâm lý có chút quái dị như vậy nhỉ? Ánh mắt Cung Tử Yên liếc nhìn hắn môt cái, lạnh lùng cần lấy Tinh Mộng Thạch đứng lên, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, sau đó đem cửa gắt gao đóng chặt lại, một lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Nhưng đột nhiên bên trong lại phát ra một tiếng rên đầy thống khổ và ai oán, giống như có vũ khí gì đâm thật sâu vào trong lòng Cung tử Yên, khiến cho nàng không thể không phát ra tiếng rên thống khổ. Dương Túc Phong vẫn ngồi ngay ngắn bất động, như không có gì. Tiếng nước vẫn như cũ tiếp tục chảy, nhưng tiếng rên của Cung Tử Yên càng lúc thống khổ, cũng càng lúc càng yếu ớt. Dương Túc Phong nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài ban công. Ni Tư hải đã khôi phục lại cuộc sống ban đêm, lui tới cũng một chút ánh đèn trên một vài thuyền chiến của đội thuyền, mà tất cả hải đăng trên pháo đài chính là chỉ dẫn tốt nhất. Trong bóng đêm mông lung, Dương Túc Phong đánh giá pháo đài phía xa. Căn cứ theo quan sát và báo cáo của Thí Phong, pháo này nằm ở chỗ có thể không chế được cả Ni Tư cảng, thì ra có ba nghìn quốc phòng quân canh giữ, sau này Ô Mạn Lặc Tư tới, binh lính hơn một vạn đóng ở đó, hơn nữa còn có Khắc Lỗ Duy Nhĩ con gián bất tử của Thiết huyết vệ đội tự mình suất lĩnh, Ô Mạn Lặc Tư ban đêm cũng ở trong pháo đài. Pháo đài có tổng cộng 15 khẩu hỏa pháo, tầm bắn đạt tới hơn một ngàn ba trăm thước, cả thông đạo của Ni Tư cảng cũng đều bị nó không chế. Nói đơn giản một chút, chính là người nào có thể không chế được cứ điểm quan trọng này, thì có thể khống chế được cả Ni Tư cảng. Ánh mắt của hắn chuyển sang hướng nam, mơ hồ có thể chứng kiến ngọn đèn ảm đảm ở nơi sâu nhất. Đó chính là nhà giam Ngân Giáp Giác, nó được xây dựng trên một ven bờ biển bị nhô ra nằm đơn độc một mình, nằm sâu ở ngoài khơi, chỉ có một đường rộng mở nối liền với đê biển và Ni Tử cảng. Đối với địa hình như vậy, là sở trường đối với Lam Vũ quân, chỉ cần đánh chiếm được., là có thể dễ dàng mà phòng thủ được, khiến cho mọi âm mưu xâm chiếm của địch nhân đều chạm phải mà đầu rơi máu chảy. Vấn đề duy nhất hiên nay chính là, bọn Phong Phi Vũ đến tốt cùng có thể hay không đến đúng lúc? Bọn họ có thể chịu đem lính hải quân trở về Cách Lai Mĩ hay không? “Phong....” Trong bóng tối truyền đến tiếng Cung Tử Yên thở đứt quãng không nghe rõ thanh âm, dường như ẩn chứa đau đớn vô cùng. Dương Túc Phong vẫn không nhúc nhích, mặc cho gió biển đem thanh âm thổi tan biến. Một lát sau, Cung Tử Yên lại lần nữa đau đớn kêu lên: “Phong....”, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan. Dương Túc Phong chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trầm thấp nói: “Muốn giúp đỡ sao?” Trầm mặc hồi lâu, Cung Tử Yên mới thở ra một hơi, khổ sở nói: “Mang đao lại đây, sau đó bịt kín mắt của ngươi, rồi tiến vào....” Dương Túc Phong tiện tay lấy từ trong giàu ra một cây tán đao sắc bén, xé một mảnh áo, rồi bịt kín mắt, sau đó gõ cửa phòng vệ sinh, không thấy có phản ứng, gõ lần nữa, mới nghe được thanh âm của Cung Tử Yên truyền lại. Hắn đẩy cửa tiến vào, nhất thời cảm thấy bên trong có một mùi vị kì lạ tràn vào lỗ mũi, mũi hắn vốn mẫn cảm, lập tức hắt xì vài cái, trong phòng vệ sinh hơi nước mờ ảo, giống như một cái lồng hấp khổng lồ vậy, trong không khí còn mang theo một mùi thơm nhẹ nàng thơm ngát, đó là mùi thơm trên cơ thể đặc trưng của nữ nhân, mùi thơm ngát khiến cho trái tim hắn đập loạn, tạo cho hắn một cảm giác toàn thân khoan khoái. Cung Tử Yên rên rỉ nói: “ngươi lại đây, dùng đao rạch lên người ta hai vết thương, để máu chảy ra..... Tiểu phúc.... Lồng ngực....”, một lời nói ra đều suy yếu đến mức không nghe rõ ràng được, giống như giọng nói nhẹ nhàng mỏng manh phát ra từ địa ngục vậy. Dương Túc Phong tay cầm tán đao, tỉnh táo dò hỏi: “Cung cô nương, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Cung Tử Yên thở đứt quãn nói: “Năng lượng của Tinh Mộng thạch và nội lực của ta xảy ra xung đột, ta bây giờ cố gắng cũng không thể cử động, ngươi giúp ta rạch vài đường lên thân thể, để máu tươi chảy ra, để nội lực ta theo đó chảy ra ngoài....”, mỗi một lời nói đều mang theo sự run rẩy, dường như ẩn chứa trong đó là đau đớn tột cùng. Dương Túc Phong yên lặng vươn tay trái về phía trước thăm dò, cẩn thận từng chút rốt cuộc cũng chạm vào thân thể mềm mại của nàng, Cung Tử Yên nhất thời như bị điện giật, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Dương Túc Phong thu hồi ngón tay, bàn tay giữa không trung, im lặng bất động. Cung Tử Yên khó khăn nói: “Ngươi..... Ngươi không được mở mắt.....” Dương Túc Phong trầm mặc không nói. Cung Tử Yên khó khăn nói tiếp: “Ngươi.... Tiếp tục đi....” Dương Túc Phong hô hấp trở nên có chút dồn dập, lần nữa vươn tay ra từ từ, chạm vào thân thể Cung Tử Yên, bằng cảm giác vô cùng trợn mịn và co giãn ở tiểu phúc, vừa chạm vào đó, Cung Tử Yên không nhìn được rên rĩ, hiển nhiên là vô cùng mẫn cảm đối với nam nhân, nhưng nàng chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi mình, để tay của Dương Túc Phong nhẹ nhàng ấn trên người. Cảm giác bị điện giật trong nháy mắt xẹt qua trong lòng hai người. Bọn họ không biết trời đêm bên ngoài, có một cái sao băng xẹt qua bầu trời Ni Tư cảng với cái đuôi thật dài, lưu lại một dấu vệt đẹp đẽ vô cùng trên bầu trời. Dương túc Phong bình tĩnh lại, tán đao theo đầu ngón tay mình hạ xuống, xác nhận đã tìm đúng địa phương, mới chậm rãi dùng sức, tán đao từ từ rạch qua, lập tức xuất ra một chất lỏng nóng bỏng chảy lên tay hắn. Cung Tử Yên rên rỉ thống khổ, trong thống khổ dường như còn mang theo một chút thoải mái, khiến cho Dương Túc Phong đang suy nghĩ vẫn vơ, lập tức mặt đỏ tới mang tai. Dương Túc Phong nâng tán đao lên, lo lắng hỏi: “Cung cô nương, ngươi chảy máu rồi.... Không sao cả chứ?” Cung Tử Yên thở hổn hên cố hết sức nới một cách đứt quãng: “Không sao.... Tác dụng của Tinh Mộng thạch rất lớn, sẽ tự hành. Cầm máu đi..... Bây giờ chảy ra ngoài đều là máu màu đen.... Tiện nhân Tiêu Tử Phong kia...... Ta sẽ cho nàng biết hậu quả như thế nào..... Ngươi tiếp tục đi.... Lồng ngực.....” Dương Túc Phong gật đầu, ngón tay chậm rãi di chuyển tìm kiếm trên da thịt bóng loáng, chỉ cảm thẩy cả người Cung Tử Yên đều run rẩy co giật, nhất là lúc sắp chạm đện bộ phận kia thì toàn thân Cung Tử Yên đều co giật, bởi vì trở lên, chính là cấm địa của nữ tử, Cung Tử Yên cho tới bây giờ chưa từng cùng nam nhân tiếp xúc tự nhiên không dễ chịu gì, nều không phải toàn thân nàng không nhúc nhích được, chỉ e là đã sớm một chưởng đánh bay Dương Túc Phong rồi, ngay cả bản thân hắn, thân thân thể cũng nóng lên hơn bình thường bốn mươi hai độ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc hỏa. Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, cố gắng bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Cung cô nương, ta không phải cố tình mạo phạm cô, chỉ là do ngươi yêu cầu.....” Cung Tử Yên bỗng nhiên khóc lên thương tâm, buồn bã thê lương nói: “Ngươi, ngươi không phải người tốt.....” Dương Túc Phong vẫn im lặng. Cung Tử Yên khóc một hồi lâu, vẫn không thể khóc thành tiếng. Dương Túc Phong đứng lên, cố gắng bình tĩnh nói: “Cung cô nương, ta đem đao đưa cho ngươi, ngươi tự làm đi, ta ra ngoài trước đây.” Cung Tử Yên kêu lên: “Đừng!.... Ngươi quay lại.” Dương Túc Phong thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cung cô nương, nếu như muốn ta giúp đỡ, ta không thể không chạm vào bộ phận mẫn cảm trên người ngươi. Trong mắt thầy thuốc cũng không phân chia nam nữ, quan điểm củ ta cũng như vậy. Ta đã bịt kín mắt, căn bản không thể nhìn thấy cô nương một chút nào, cô nương không cần thẹn thùng như vậy. Nhưng nếu ngươi kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn là chính bản thân ngươi tự làm vậy.” Dường như tiếng thét chói tai lúc nãy của Cung Tử Yên đã khiến cho nàng tiêu hao hết khí lực, nàng chỉ có thể thở hổn hển ngắt quảng, không cách nào trả lời được. Chờ đợi một lát, không nghe Cung Tử Yên nói gì, Dương Túc Phong xoay người, theo vách tường ra khỏi phòng vệ sinh, lại nghe Cung Tử Yên ở phía sau kiên quyết tâm nói: “Ngươi trở lại đây, ngươi chữa thương thế của ta, ta sẽ nghĩ biện pháp gả Tiêu Tử Phong cho ngươi, xem như là báo đáp ngươi.” Dương Túc Phong lần lại lần mò trở về, một lần nữa đưa tay chạm lên người Cung tử Yên, chậm rãi lần đến vị trí lồng ngực của nữ tử, Cung Tử Yên ngay cả cả hô hấp cũng đình trệ, xấu hổ không chịu được, chỉ có điều trong lòng Dương Túc Phong như nước, dường như là theo ý thức rạch một đao, sau đó lập tức đứng lên. “Được rồi.” Dương Túc Phong cố gắng hết sức khống chế suy nghĩ lan man trong lòng, tận tực khiến cho lời nói của mình bình tĩnh một chút. Chỉ có điều, dù sao vừa rồi tay của hắn cũng đã chạm vào ngực của đối phương, dưới ngón tay của hắn là song phong thiếu nữ co giãn đàn hồi, loại cảm giác vừa rồi sợ rằng cả đời cũng khó mà quên được, chỉ sợ chính mình cả đời cũng không quên. Cung Tử yên không dám nói gì, chỉ là hô hấp càng lúc càng nặng nề. Dương Túc Phong thành khẩn nói: “Cung cô nương, xin lỗi” sau đó chậm rãi đứng lên. Nhưng trong tích tắc Dương Túc Phong muốn xoay người, đột nhiên nghe thấy Cung Tử Yên lớn tiếng rên rỉ, sau đó nhổ một vật ra một thứ gì đó, Dương Túc Phong không biết gì, Cung Tử Yên cũng không để ý tới thân thể đưa tay trái kéo hắn lại, hắn trong đầu chấn động chỉ còn một khoảng trống, tưởng rằng Cung Tử Yên không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa, đến nỗi phát tác, không ngờ cảm giác từ cánh tay truyền lại thật lớn, so với hồng thủy cũng không khác gì, vô tình đánh lên người mình, dường như muốn đem xương cốt toàn thân đánh mỗi cái vỡ nát bấy. A, Dương Túc Phong không tự chủ được rên lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lộn ngược về sau, va chạm kịch liệt khiến cho mông của hắn như bao gối bị đập nát bấy, mà quần áo trên người hắn cũng trong nháy mắt hóa thành nhiều mảnh. A! Cung Tử Yên cũng phát ra tiếng thét thê lương chói tai, sững sờ nhìn Dương Túc Phong. Dương Túc Phong cũng sững sờ nhìn nàng. Hai người trần truồng đối diện nhau dường như đều đông cứng. Trong phòng vệ sinh xa hoa chạm trổ toàn kim cương trên giường, thân thể Cung Tử Yên thon dài đang nửa nằm nửa ngồi, một mái tóc đen nhánh như thác nước tán loạn trên giường. Trong phòng vệ sinh tràn ngập hơi nước, kết hợp với ánh đèn nhu hòa, tạo ra một mảng mờ ảo, thân thể thanh xuân của Cung Tử Nhiên lung ling chuyển động, đường nét lồi lõm săn chắc mà mềm mại, dường như làm người ta không đành lòng chạm vào, một đôi môi trơn mềm như thịt gà, song phong trơn bóng trắng nõn mềm mại như nụ hoa muốn nở ra, run rẩy đung đưa, da thịt trắng mềm trong suốt như tuyết toả hương thơm ngát. Đôi nhũ phong thánh khiết, một long lanh mờ ảo, đỏ bừng mê người, hai đỉnh song phong nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu mang theo sợ hãi, xấu hổ vãn kiêu ngạo vươn thẳng. Đỉnh song phong vẫn còn một vòng xử nữ, đầu nhũ đỏ bừng quyến rũ đáng yêi, giống như trăng sáng có một vòng vây quanh tại đầu nhũ, cái eo nhỏ thướt tha mềm mại, làm cho người ta có cảm giác kinh liên mật ái (yêu thương che chở). Tiểu phúc trơn lánh như ngọc, trơn nhẵn mềm mại, bởi vị động tác kịch liệt vừa rồi, nên hai chân của Cung Tử Yên mở ra, chưa kịp khép lại, thấy ở giữa trong đó là một chùm lông tơ, lông tơ bao quanh âm vùng kín vô cùng tươi tốt, vùng bụi rậm đen bao quanh chỗ kín rất lôi cuốn, vùng kín hơi gồ lên mềm mại trắng bạch, vùng kín khép chặt, một trái đào nhỏ xanh nhạt mềm nhẵn ẩn dưới vùng kín khép chặt, đem một mãnh xuân sắc che đậy bên trong đó. Trong lúc thất thần, hai chân của Cung Tử Yên vẫn để yên trên giường, đôi chân trắng tuyết tròn lẳn, cặp đùi đẹp vừa trắng vừa bóng loáng, bắp đùi nhẵn nhụi trắng gần như trong suốt, một cái màu xanh như ẩn như hiện, cùng đường nét nhu hòa, cùng với éo nhỏ phập phồng theo nhịp, làm người khác nhịn không được muốn vuốt ve, âu yếm một phen.Trên người vương đầy bọt nước, khiến cho ngọc thể càng thêm trong suốt, mà lồng ngực và tiểu phúc chậm rãi chảy ra máu tươi càng làm cho nàng có vẻ quỷ dị mà kiều diễm. Cung Tử Yên lắp bắp nói: “Ngươi”, nhưng thân thể lại không chút cử động, ngay cả khả năng che giấu bố phận bị mật cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể cao quý của mình phơi ra trước mắt một nam nhân xa lạ. Mà nam nhân kia, dường như đã xem đến ngây người, hai mắt mở lớn, hai con ngươi tơ máu vằn lên rất nhiều, cả thân thể ngạo nghễ cũng trần tuống đứng thẳng trước người nàng, hùng dũng hiên ngang đối với bản thân mình, Cung Tử Yên cho dù kiên cường trấn tĩnh, cũng không có cách nào tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, lập tức mất đi ý thức.... Đêm, vẫn tươi đẹp như cũ.....