Đã sớm đoán được động tác của Đường Kiệt Lạp Đức, Dương Túc Phong lần thứ hai ấn cò súng, thân ảnh Lý Đông Thánh lóe lên một cái, muốn tránh đạn, nhưng Dương Túc Phong bắn liên tục ba phát, kết quả thân thể của Lý Đông Thánh bổ nhào về phía trước, gục trên mặt đất. Đường Kiệt Lạp Đức dường như sợ ngây người, lại có thể bò trên mặt đất, hướng về vùng đất trũng bên cạnh mà tiến lên. Dương Tuc Phong bình tĩnh ấn cò súng, thân ảnh Đường Kiệt Lạp Đức lung lay, đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất. Dương Túc Phong cười lạnh một tiếng nói: “Xem ngươi chạy thế nào!” Buông nòng súng xuống, cất bước đi về phía trước. Bỗng nhiên, Dương Túc Phong cảm thấy một trận đau đớn từ vết thương ở đầu vai bên trái của mình, nhưng lại là bị người ở sau lưng bóp vào cánh tay, khí lực của kẻ đánh lén nhất định rất lớn, chẳng những trong chốc lát cầm lấy súng trường của Dương Túc Phong, còn gần như đem cánh tay của Dương Túc Phong bẻ đứt lìa, Dương Túc Phong mượn lực của đối phương xoay người lại, thuận tay rút súng lục ra, nhắm ngay vào khuôn mặt dữ tợn của đối phương, kết quả máu tương cùng với não của kẻ đó phun ra, gần như phun hết đầy người hắn, nhưng hắn không kịp thời gian để lau, thì đã trông thấy ba hắc y nhân vây quanh, hình như uy lực của súng 54 đã chấn nhiếp một chút, thân ảnh bọn chúng có chút trì trệ, kết quả bị Dương Túc Phong liên tiếp bắn ngã toàn bộ cả ba, Trong chốc lát tiếng bước chân phía sau lại vang lên, Dương Túc Phong vội xoay người lại, đem nòng súng đặt không nghiêng lệch tại vị trí đỉnh đầu của người kia. Ngươi kia lại càng hoảng sợ, vội vàng giơ hai tay lên, run giọng nói: “Là ta....” Rõ ràng là Niếp Lãng, sắc mặt sợ hãi tái nhợt. Dương Túc Phong gật đầu, buông súng ra, mặt không chút biểu tình nói: “Xin lỗi.” Chứng kiến địch nhân đã phá được vòng vây của Lam Vũ quân vây quanh ở phía bên kia. Cúi đầu nhanh chóng hướng đến khẩu súng lục lên nạp đạn. Trong lòng Niếp Lãng vẫn còn sợ hãi nói: “Phạm Đức Thi Lặc đã bị chúng ta bắn chết.” Dương Túc Phong vẫn lạnh đạm gật đầu như trước, đi tới chỗ Đường Kiệt Lạp Đức bị bắn ngã, phát hiện hắn vẫn chưa tắt thở, chỉ là bị đạn bắn trúng mông, làm hắn không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có điều do hắn hoảng sợ quá mức. Nên hắn đã đem đầu chôn thật sâu xuống bùn đất, giống như một còn rùa đen đem đầu giấu đi, đến khi Dương Túc Phong một tay kéo hắn lên, hắn vẫn còn đang giả chết, trợn tròn mắt như cá chết. Dương Túc Phong đem nòng súng 54 gõ vào đầu hắn, lạnh lùng nói: “Không cần giả vờ, ta biết ngươi vẫn chưa chết.” Đường Kiệt Lạp Đức cả người run rẩy kịch liệt đứng lên. Đột nhiên, bên cạnh lại có người sốt ruột kêu lên: “Đừng có giết ta! Đừng có giết ta! Chờ ta mười phút, chờ ta mười phút!....” Dương Túc Phong quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người thanh niên đang cuộn mình cả người đầy vết máu cuộn mình trong đống thi thể. Phát run lên khi một chiến sĩ Lam Vũ quân hạ súng xuống. Trang phục của hắn cùng những người ở đây đều khác biệt, dường như là dân bản xứ, nhưng nghe giọng nói, lại không giống người ở nơi đây. Dương Túc Phong vội phất tay ý bảo chiến sĩ kia không được nổ súng, tự mình đi tới. Liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi là Thi Mật Đặc phải không? Tây Môn Tử Thi Mật Đặc?” Người thanh niên ngạc nhiên nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: “Ngươi làm sao biết được tên của ta? Ngươi đến cùng là ai?” Dương Túc Phong thu hồi súng lục, đưa tay kéo hắn lại, tay của người thanh niên vẫn còn run. Hơn nữa lại còn rất lạnh. Đám người Thí Phong lúc này cũng đã giải quyết đám tàn quân, tụ tập lại tại đây, bất quả thỉnh thoảng vẫn truyền đến những tiếng súng nặng nề. Đó là do những chiến binh phụ trách xử lý những tên địch còn chưa tắt thở trên chiến trường bằng một phát súng. Đương nhiên, trong số đó, cũng có chút ít dân chúng vô tội chỉ có thể đi chầu âm phủ trong khi vẫn khiếu nại thế gian không công bằng, Lam Vũ quân đên nay tập kích tại nơi này là bí mật tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài được. Thi thể của Phạm Đức Thi Lặc cũng bị kéo lại đây, quả thực là một sĩ quan quân phòng ngự lớn lên rất có cá tính, mắt ưng mũi hếch, hốc mắt hãm sâu, một viên đạn xuyên qua từ trước ngực hắn. Kết quả từ này về sau hắn không còn có thể sống sót được nữa. Cảm thấy kẻ đã từng xử bắn lão quốc vương Cách Lai Nhĩ, cũng được xem như một đời kiêu hùng, chính hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có thể mất mạng tại cái tiểu thôn này. Nhìn thấy thi thể của hắn, Dương Túc Phong nhịn không được có chút cảm khái, trong thời loạn thế, tính mạng con người, giống như một chiếc thuyền mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể lật úp, bản thân mình hôm nay giết người khác, sẽ có một ngày, người khác cũng có thể giết mình, chỉ là trước hay sau mà thôi. “Tại sao phải đợi mười phút?” Dương Túc Phong thu hồi ánh mắt từ trên người Phạm Đức Thi Lặc, nhìn Thi Mật Đặc thản nhiên nói. Thi Mật Đặc ngập ngừng nói: “Chỉ còn mười phút nữa, thí nghiệm của chúng ta sẽ thành công.... Ta muốn chứng kiến khoảnh khắc thành công này..... Chỉ cần thành công, cho dù bị các ngươi đánh chết ta cũng cam tâm tình nguyện. Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Thí nghiệm cái gì?” Thi Mật Đặc dùng thanh âm như không thể nghe thấy nói: “Ta nói các ngươi cũng không hiểu đâu..... Dùng sóng điện từ truyền đến tín hiệu, từ Ni Tư Cảng truyền đến đây, ta chỉ cần mười phút nữa là có thể thành công....” Dương Túc Phong đột nhiên cảm giác tinh quang đầy trời trong nháy mắt trở nên rực rỡ, mà ngay cả tên Đường Kiệt Lạp Đức giả chết cũng trở nên đáng yêu vô cùng, trung tá Phạm Đức Thi Lặc đã chết thì cũng trở nên anh tuấn thần võ, tim của hắn phấn khích đến mức muốn nổ tung. Thật quả là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a, hắn quả thực muốn đứng lên hét thật lớn, chỉ có điều, cuối cùng, lông mày hắn khẽ cau lại, bình tĩnh nói với Niếp Lãng: “Ngươi phụ trách xử lý hiện trường nơi này, bố trí cảnh giới. Thi Mật Đặc, ta cho ngươi thời gian mười phút, ta cũng muốn xem ngươi thí nghiệm sử dụng sóng điện từ để truyền tín hiệu một chút.” Thi Mật Đặc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi dẫn hắn đến một căn phòng kiên cố, nhưng nhìn thấy bên trong có rất nhiều dây sắt, còn có rất nhiều hủ to hủ nhỏ không biết tên là gì. Dương Túc Phong vừa nhìn, lập tức hiể được, bản thân mình ngày hôm nay đúng là buôn bán lời to, chẳng những bắt được Đường Kiệt Lạp Đức, lại còn trong lúc vô ý lại còn tìm thấy nhân tài chuyên môn nghiên cứu vô tuyến điện thông tin. Trong phòng bày biện rất nhiều loại vật phẩm, không ngờ toàn bộ đều là thiết bị vô tuyến điện, mặc dù kết cấu rất rời rạc, rất đơn sơ, thoạt nhìn buồn cười vô cùng, thế nhưng quả thực lại có thể tiếp nhận sóng tín hiệu của vô tuyến điện. Dương Túc Phong trong lòng tràn đầy chờ mong chăm chú nhìn kỹ, Thi Mật Đặc dường như đã quên mất những phát sinh vừa rồi, đầu đầy mồ hôi tiếp tục làm việc với các dụng cụ thí nghiệm đơn sơ này. Dương Túc Phong quan sát đồng hồ của mình. Khoảng bảy phút sau, tờ giấy phụ trách ghi chép tín hiệu bắt đầu chuyển động, tại bên trên bề mặt đánh xuống những vạch ngang có độ dài ngắn khác nhau. “Ta thành công rồi!” Thi Mật Đặc vừa vui mừng vừa sợ hãi nhảy lên hòn đã trong vòng khua tay múa chân như bị điên, thanh âm đủ đem nóc nhà ném đi, ngay lập tức, hắn đẩy Dương Túc Phong đang đứng ở cửa ra. Gần như đem Dương Túc Phong đẩy một cái đến lảo đảo. Thi Mật Đặc xông tới bãi đất trống bên ngoài hò hét, khiến cho những chiến sĩ Lam Vũ quân đang cảnh giới ở xung quanh hoảng sợ, hơn mười đơn vị đồng loạt hướng nòng súng nhắm vào hắn, một lúc sau phát hiện không có chuyện gì, bọn họ mới nổ súng, thế nhưng Thi Mật Đặc lại không có chút cảm giác gì. Lịch sử, vào ban đêm, ngày 13 tháng 3 thiên nguyên năm 1728, buổi tối lạnh lẽo mùa xuân, ngoài việc ban tặng cho Lam Vũ quân một gã kĩ thuật viên thiên tài: Thi Mật Đặc – Tây Môn Tử (Gọi là nhân vật khách mời “Cô độc hồng trần”). Cuộc sống tương lại của hắn, sẽ cùng với Dương Túc Phong hợp tác. Dưới sự trợ giúp những lí luận và tri thức tiên tiến của Dương Túc Phong, lịch sử bắt đầu vén lên một thời đại mới gọi là thế giới thông tin, đó chính là điện báo vô tuyến. Đến lúc đó, điện đài vô tuyến sẽ theo Lam Vũ quân đi khắp nơi trên thế giới. Thi Mật Đặc hưng phấn không thôi ở trên mặt đất thỏa thích phát tiết tâm tình kích động của bản thân, Dương Túc Phong lại có vẻ đăm chiêu chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Kiệt Lạp Đức. Ngồi xổm xuống trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Đường Kiệt Lạp Đức tước sĩ, rất vinh hạnh, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.” Đường Kiệt Lạp Đức khó nhọc quan sát hắn, thở hổn hển nói: “Ngươi đến cùng là ai? Ngươi tại sao lại muốn giết ta?” Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Ta là vì Khắc Lý Khắc Lan mà đến....” Đường Kiệt Lạp Đức con mắt từ từ mở to. Từ từ, từ trở thành tròn xoe, cũng không cách nào khép lại được. Lập tức, đầu của hắn gục xuống, giống như một con thú hoang dã bị thụ thương phát ra hô hấp khàn khàn trầm trọng. Đột nhiên đúng lúc này, hắn tức thì ngẩng đầu lên, như bị tâm thần hét lên: “Ngươi, ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta! Ô Mạn Lặc Tư tướng quân nhất định sẽ vì ta mà báo thù! Ô Mạn Lặc Tư tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Dương Túc Phong thản nhiên cười, đứng lên, mũi chân chà xát xuống đất, cúi đầu nhìn xuống mặt đất đã đỏ sẫm máu tươi, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng Ô Mạn Lặc Tư sẽ biết những chuyện xảy ra ở đây sao? Chò dù hắn có biết. Hắn có thể làm gì cơ chứ?” Đường Kiệt Lạp Đức tuyệt vọng gục đầu xuống, nhưng chỉ trong giây lát lại mang theo một tia hy vọng miệng hùm gan sứa nói: “Ngươi.... Ta là người của Nghi Hoa Cung.... Nghi Hoa Cung, ngươi biết không, người của Nghi Hoa Cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu....” Dương Túc Phong mỉm cười, đến gập cả lưng, kề sát tai hắn nhẹ nhàng nói: “Ta chính là do Cung Tử Yên phái tới giết ngươi, nàng nhờ ta nhắn cho ngươi, nói ngươi cũng không nên trách nàng, ngươi dọc đường xuống suối vàng vui vẻ.” Đường Kiệt Lạp Đức nhất thời ngây như phỗng. Dương Túc Phong mỉm cười, thẳng lưng lên, một chiến sĩ sau lưng Đường Kiệt Lạp Đức tiến lên từng bước, đem họng súng đặt tại đỉnh đầu Đường Kiệt Lạp Đức, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, sẽ đưa hắn về tây thiên. Đường Kiệt Lạp Đức lần nữa giống như bị bệnh tâm thần hét lên: “Đừng mà.... Ta.... Ta có một bí mật có thể nói cho ngươi....” Dương Túc Phong nhẹ nhàng xoay người, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu như là bí mật không đáng giá, ta cũng không cần quan tâm.” Thanh âm của Đường Kiệt Lạp Đức gần như gào lên nói: “Là, là bí mật của Nghi Hoa Cung! Bí mật có liên quan đến Cung Tử Yên!”, hắn gục cả người trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân đuổi theo Dương Túc Phong. Dương Túc Phong chậm rãi dừng bước, phất tay, tên chiến sĩ kia thu hồi nòng súng, thối lui vài bước. Dương Túc Phong lạnh lùng nói từng chữ: “Bí mật này có liên quan đến cái mạng của ngươi, mong rằng nó có giá trị có thể khiến ta động tâm.” Đường Kiệt Lạp Đức thở hổn hển kịch liệt, ho khan một chút rồi nói: “Cung Tử Yên cùng Tiêu Tử Phong đều là người thừa kế cung chủ tiếp theo của Nghi Hoa Cung, bọn họ đều muốn dồn nhau vào chỗ chết....” Dương Túc Phong nhất thời động dung. Vì giữ mạng, nên Đường Kiệt Lạp Đức đều đem tất cả nói ra, đem bí mật của Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều tiết lộ toàn bộ. Căn cứ như theo lời nói đó, Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên đều là đệ tử đắc ý một đời của cung chủ Nghi Hoa Cung, hai người mặc dù niên kỷ khác nhau, nhưng đều có võ công cao cường, vô cùng xuất sắc, có thể nói là không phân thắng bại. Cung chủ Nghi Hoa Cung đã già đã đến lúc thay đổi cung chủ. Cùng với những môn phái võ lâm khác đều bất đồng, vị trí cung chủ Nghi Hoa Cung không phải là do cung chủ đời trước chỉ định, mà là do truyền nhân ứng cử cạnh tranh lẫn nhau. Căn cứ theo quy định của Nghi Hoa Cung, trong lúc tham gia tranh đoạt ứng cử vị trí, có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để bức bách người ứng cử khác rời khỏi cạnh tranh, bao gồm cả việc giết chết đối phương. Dương Túc Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng trầm mặc nghĩ: “Thì ra là như thế.” Kho trách Cung Tử Yên đến nhanh như vậy, thì là căn bản không phải vì mình mà đến, mục tiêu của nàng chính là Tiêu Tử Phong. Nghĩ đến trận quyết đấu giữa Cung Tử Yên và Tiêu Tử, hắn nhịn không được có chút mong chờ, đại lục đồn rằng, Tiêu Tử Phong chính là mỹ nhân trên giang sơn tuyệt sắc bảng được mọi người công nhận, tài nghệ phi phàm, nàng và Cung Tử Yên đến lúc đó kịch chiến không biết sẽ có cảnh tượng rực rỡ như thế nào? Đường Kiệt Lạp Đức tiếp tục tiết lộ, người trên giang hồ đều biết Cung Tử Yên chính là xuất thân từ Nghi Hoa Cung, nhưng lại có cực ít người biết Tiêu Tử Phong cũng xuất thân từ Nghi Hoa Cung, thậm chí người biết Tiêu Tử Phong tinh thông võ công cũng không nhiều, gần như mỗi người đều chú ý đến diện mạo xinh đẹp cùng tài hoa văn chương, nhưng lại không chú ý tới võ công của nàng, vì thế nên Tiêu Tử Phong có thể thay mặt Nghi Hoa Cung làm việc mà lại có điều kiện che chở vô cùng tốt. Trên thực tế nếu không phải Đường Kiệt Lạp Đức cũng là nhân vật trọng yếu của Nghi Hoa Cung, hắn căn bản cũng không thể nào biết được. Dương Túc Phong lơ đãng nói: “Ngươi nếu là nhân vật trọng yếu trong Nghi Hoa Cung, nhưng tại sao lại không biết võ công?” Vân đề này quả thật làm cho hắn có chút tò mò, mời vừa rồi hắn vẫn còn lo lắng nếu như Đường Kiệt Lạp Đức thi triển võ công để đối phó với hắn, rốt cuộc lại phát hiện hắn không hề biết võ công, đối với một nhân vật trọng yếu của Nghi Hoa Cung mà nói, không thể nghi ngờ là có chút không bình thường. Đường Kiệt Lạp Đức nhất thời có chút khó mở miệng, chỉ có điều cuối cùng vẫn bị ép nói ra. Thì ra, đệ tử của Nghi Hoa Cung đều là nữ nhân, thế nhưng bọn họ dù thế nào cũng không thể tự mình sinh sản, phải cùng nam nhân giao hợp mới có thể sinh ra đời tiếp theo. Nhưng để đảm bảo nữ tử đời sau phẩm chất tốt đẹp, Nghi Hoa Cung ở phương diện này cũng có một số quy định không thể nói thành lời, ví dụ như bí mật tuyển chọn một số nam nhân ưu tú cho các nàng, hằng năm sau khi bí mật đến Nghi Hoa Cung đến thực hiện trách nhiệm của nam nhân, người bên ngoài xem đó là một việc rất tốt đẹp, nhưng trên thực tế lại không hoàn toàn như vậy, nỗi đau trong đó cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được, ví dụ như từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều bị bịt mắt, căn bản không thể nào nhìn thấy được dung mạo của đối phương, ví dụ như nữ nhân mạnh mẽ chủ động, lại chỉ cần cùng với nữ nhân Nghi Hoa Cung xong, sau này tuyệt đối không thể cùng với nữ nhân khác nảy sinh tình cảm, phải trở thành Thanh giáo đồ sống ở đó mãi mãi, cũng không phải là ít. “Thì ra ngươi không phải là không thích phụ nữ, mà là không thể thích phụ nữ được.” Dương Túc Phong cảm thấy có chút buồn cười. Đều nói là nữ đệ tử của Nghi Hoa Cung mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nếu như sau khi cùng các nàng sinh sản thì phải chịu trách nhiệm, thật là chuyện vui vẽ biết bao nhiêu, nhưng xem bộ dáng của Đường Kiệt Lạp Đức có nỗi khổ không nói nên lời, quá trình đau khổ xót xa như thế nào cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được.