Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 141
Trong sáu nước thành viên của liên bang La Ni Tấy Á, khoa học ký thuật và thương nghiệp mậu dịch của vương quốc Cách Lai Mỹ đều phát triển nhất, không khí kinh tế tư bản chủ nghĩa cũng nồng nhát. Nơi này mậu dịch trên biển cực kỳ thịnh vượng, căn cứ vào thông kê chưa đầy đủ của năm 1720 thiên nguyên, thương thuyền mầu dịch trên biển ở vương quốc Cách Lai Mỹ đăng ký trên bốn trăm vạn tấn, có danh xưng là phu xe trên biển. Người dân vương quốc Cách Lai Mỹ hầu hết rất có hứng thú với kinh tế mậu dịch, theo cách nhìn của họ, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất trong đời, về phần chính cuộc, chỉ cần không nguy hại tới bản thân, thì gần như có thể chẳng đề ý tới. Cũng chính bởi vì như thế, vương quốc Cách Lai Mỹ cũng chính là quốc gia có chính biến quân sự thường xuyên nhất trong sáu nước thành viên. Hiện giờ kẻ nắm quyền Ô Mạn Lặc Tư tướng quân cũng chính là người giành được thắng lợi trong cuộc chính biến quân sự sáu năm trước.
Mậu dịch trên biển trước nay luốn là thế mạnh của vương quốc Cách Lai Mỹ, thương thuyền của bọn họ vì giảm bớt thuế đều thích làm thân thuyền rất lớn, nhưng boong thuyền lại rất nhỏ, bởi vì tuyệt đại đa số các bến cảng đều dựa theo kích cỡ của boong thuyền mà thu thuế giao dịch. Chỉ một cải biến nho nhỏ, liền làm cho giá thành vận chuyển đường giải trên biển của người Cách Lai Mỹ giảm khá nhiều. Trải qua thời gian dài tích lũy, bọn họ trở thành bá chủ vận chuyển trên biển kéo dài từ đại lục Y Lan và đại lục Y Vân. Copy by Ác Ma- 4vn
Cảng Ni Tư hết sức bận rộn, mắt mắt ra nhìn, trên biển đều là là thuyền vận chuyển thân thuyền lớn boong thuyền nhỏ, có tới hơn trăm chiếc, còn bến tàu đủ các loại xe vận chuyện đi lại không ngớt, khắp nơi đều là kho háng chất đống hàng hóa thô sơ. Bản thân Cách Lai Mỹ công nghiệp hết sức hưng tịnh, nhất là một dải ven biển, từ Cách Lai Mỹ xuất đi chủ yếu là thành phẩm, từ bên ngoài nhập vào đều là nguyên liệu và bán thành phẩm. Copy by Ác Ma- 4vn
Trên bến tàu có quân đội chính quy của vương quốc Cách Lai Mỹ đóng giữ, bọn họ người đều mặc quân trang màu vỏ quýt, đội mũ cao, trên mũ còn cắm một cái lông công dùng trang trí, lưng đeo súng trường Minh Tư Khắc. Nhưng nhân số cũng không nhiều, vốn quân đội vương quốc Cách Lai Mỹ rất ít, bởi vì bản thân họ gần như chẳng có kẻ địch, tới tận khi Ô Mạn Lặc Tư lên nắm quyền, vì bảo vệ sự thống trị của mình, Ô Mạn Lặc Tư mới bắt đầu mở rộng quân đội, nhưng nhân số cũng chỉ không tới năm vạn người mà thôi.
“Ở Cách Lai Mỹ, trưng binh là một công tác rất khó khăn, người bình thường đều không thích làm lính, bọn họ thích làm ăn buôn bán hơn. Trong binh sĩ quân quốc phòng đại đa số là người ở gần biên cảnh vương quốc Tháp Lâm” Khắc Lý Tư Đế An giải thích như thế. Copy by Ác Ma- 4vn
Nhưng tiếp đó xảy ra chuyện lại làm Khắc Lý Tư Đế An chìm sâu vào trong lo lắng. Bởi vì từng đội quân quốc phòng trang phục đồng phục màu võ quýt lũ lượt tràn vào cảng Ni Tư, bắt đầu phong tỏa tất cả bến tàu và cửa cảng. Sau khi bọn họ vừa mới từ trên thuyền xuống, liền có một đám quân quốc phòng leo lên con thuyền đó, lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh của Ô Mạn Lặc Tư tướng quân: Tất cả tàu thuyền đều không được phép rời khỏi cảng Ni Tư. Copy by Ác Ma- 4vn
“Không hay rồi, một tuần trước Ô Mạn Lặc Tư bất ngờ tự mình tới cảng Ni Tư, còn mang theo tới hai vạn quân quốc phòng, kẻ nắm quân chính là tâm phúc của y, trung tướng Khắc Lô Duy Nhĩ ngoại hiệu là Bất Tử Chương Lang (gián bất tử)”. Copy by Ác Ma- 4vn
Tin tức Phân Lan Tây Tư Khoa nghe ngóng được đem về làm mọi người chấn kinh trong lòng, mà tin tức y nói ra sau đó thực sự làm người ta mất hết nhuệ khí: “Công tước Mặc Linh Đốn cũng đã bị bắt và bỏ ngục vào bốn ngày trước, toàn bộ gia nhân của y đã bị giam giữ, tất cả mọi người có liên quan tới y đều bị bắt bỏ tù. Ô Mạn Lặc Tư lần này đã quyết tâm nhất định phải nhổ bật rễ thế lực Mặc Linh Đốn, nghe nói hành động lần này Ô Mạn Lặc Tư đã được tướng quân Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ ủng hộ”.
Tin tức nghe ngón được sau đó càng làm người ta thêm bất an, bị bắt cùng công tước Mặc Linh Đốn còn có rất nhiều người phản đối tướng quân Ô Mạn Lặc Tư. Bọn họ chắc chắn sẽ bị treo cổ thị chúng, hiện giờ trên quảng trường của thành phố bên ngoài cảng Ni Tư còn có thi thể những người phản đối bị treo cổ chết. Phất Lan Tây Tư Khoa liền đi một chuyến, sau khi trở về sắc mặt rất nặng nề, tất cả những người chuẩn bị để liên hệ đều đã bị bắt, không sót một ai, hiện giờ bọn họ đã tìm không ra người để liên hệ nữa. Copy by Ác Ma- 4vn
Tình hình biến hóa ngoài dự liệu làm Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa chỉ biết đưa mặt nhìn nhau, hai người trừ thóa mạ tên gian tặc Ô Mạn Lặc Tư tàn đọc ra thì không biết phải làm thế nào. Ngược lại công chúa Y Toa Nhĩ Bối hoàn toàn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vẫn một bộ dạng vui vẻ chơi đùa.
Dương Túc Phong không khỏi nhíu chặt mày, loại cục diện này ngày ấy ở trên thuyền hoàn toàn không nghĩ tới. Khắc Lý Tư Tây An và Phất Lan Tây Tư Khoa cứ luôn truyền cho bọn họ tin tức sai lầm, đó chính là công tước Mặc Linh Đốn sẽ không thể bị lật đổ, nhưng y vẫn cứ bị lật đổ rồi.
“Hai vị, nếu như các vị không chê, có thể tạm thời ở cùng với chúng ta, ta nghĩ hẳn là rất an toàn” Dương Túc Phong dùng khóe mắt liếc Vũ Phi Phàm. Vũ Phi Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi tới bên cạnh Khắc Lý Tư Đế An thành tâm nói: “Đương nhiên, nếu như hai vị thấy chúng tôi không có ý tốt thì thôi vậy”.
Phất Lan Tây Tư Khoa ra hiệu Dương Túc Phong đi qua một bên, từ từ nói: “Dương, mong huynh thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không tin huynh đơn thuần xuất phát từ lòng tốt mà giúp đỡ chúng tôi. Đối với chúng tôi mà nói, tình hữu nghị được thiết lập trên quan hệ lợi ích lấu dài càng đáng tin tưởng hơn. Chúng ta hai bên có thể thẳng thắn với nhau hơn, tôi muốn biết, huynh muốn có được điều gì, và có thể giúp chúng tôi làm được điều gì?”
Dương Túc Phong nhìn thẳng vào y, vẻ mặt trang trọng nói: “Ta muốn lật đổ quân chính phủ của Ô Mạn Lặc Tư”.
Phât Lan Tây Tư Khoa nghiêm túc hỏi: “Như vậy muốn chúng tôi trả lại bằng cái gì?”
Dương Túc Phong cũng nghiêm túc nói: “Ta cần kinh tế mậu dịch của các vị hỗ trợ, ta nghề tạo thuyền cường thịnh của các vị hộ trợ”.
Phất Lan Tây Tư Khoa cười lạnh nói: “Ngươi mong vương quốc Cách Lai Mỹ biến thành con rối của các ngươi?”
Dương Túc Phong lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Không, ta không hề có ý như vậy, sự phát triển kinh tế của Cách Lai Mỹ sẽ không chịu chút ảnh hưởng nào, ngược lại, nền kinh tệ dưới chính sách của ta có lẽ sẽ phát triển càng nhanh hơn, ta cũng sẽ có thể làm vương quốc Cách Lai Mỹ trở nên càng cường đại hơn, làm người dân nơi này càng thêm tự hào và hạnh phúc…”
Phất Lan Tây Tư Khoa lạnh lùng cắt ngang lời y: “Dương Túc Phong, huynh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chúng ta mặc dù đều cùng muốn lật đổ Ô Mạn Lặc Tư, nhưng chúng tôi bản thân là người Cách Lai Mỹ, mà huynh lại là người bên ngoài. Mục đích của chúng ta giống nhua, nhưng tính chất lại hoàn toàn khác nhau, tôi hi vọng được huynh thân thành thật ý giúp đỡ, nhưng chúng tôi không cần người khác ban ơn, càng không cần sự thương cảm của những người cao cao tại thượng khác, huynh mong muốn dẫm lên vai người Cách Lai Mỹ trèo lên trên, xin thứ cho chúng tôi không thể làm được”.
Dương Túc Phong chẳng hề tức giận, khẽ hít một hơi, bình thản đáp: “Như vậy ít nhất hiện giờ chúng ta nên tìm một chỗ để công chúa Y Toa Bối Nhĩ ở lại trước đã. Bệch của cô ấy tựa hồ cũng cần người chiếu cố, huynh nói có phải không?”
Phất Lan Tây Tư Khoa ánh mắt trở nên ảm đảm, im lặng gật đầu.
Một đoàn người xuất phát từ bến tàu, vòng qua mấy con đường, quả nhiên nhìn thấy cảng Ni Tư khắp nơi đều là binh sĩ quân quốc phòng do Ô Mạn Lặc Tư mang đến, ở ngực trên quân trang của bọn chúng có đeo một biểu tượng hình tam giác màu đen nho nhỏ, đó là dấu hiệu bộ đội thân tín của Ô Mạn Lặc Tư “Bất Tử Chương Lang thiết huyết vệ đội”. Năm xưa khi Ô Mạn Lặc Tư chỉ là một thượng tá hoàng gia vệ đội suất lĩnh chưa tới một nghìn người, nhưng dưới sự hỗ trợ của nước láng giềng Tháp Lâm, với một nghìn người của y phất lên, dám đoạt quyền thủ lĩnh tối cao của vương quốc Cách Lai Mỹ, biểu tượng hình tam giác màu đen này chính là ca tụng công trang bộ đội của y, cũng chính là nỗi khiếp sợ với kẻ địch của y.
“Xem ra cảng Ni Tư phải có một đoạn thời gian gió tay mưa máu rất dài rồi” Giọng Phất Lan Tây Tư Khoa nặng nề nói, bọn họ ở trên đường đã nhìn thấy không ít thi thể bị treo cổ trên cột đèn, đó đều là những người phản đối tướng quân Ô Mạn Lặc Tư.
Triệu Lam Đống là nhân viên tình báo Dương thị gia tộc đã cài vào cảng Ni Tư trước đây, cũng là bạn hàng quan trọng của Dương thị gia tộc ở cảng Ni Tư. Do được tài sản to lớn của Dương thị gia tộc hỗ trợ, Triệu Lam Đống rất nhanh kiếm được thành tựu ở cảng Ni Tư, trở thành một trong những phú hào lớn nhất ở nơi đây. Thí Phong vốn chính là người của liên bang La Ni Tây Á, đối với nơi này quen đường quen lỗi, nhanh chóng liên lạc được với y. Triệu Lam Đống phái ra mấy cỗ xe ngựa, đưa bọn họ tới thẳng biệt thự phía bắc cảng Ni Tư, đó là khu tập trung những nhà giàu ở cảng Ni Tư, rải rác trong núi đồi uốn lượn là rất nhiều những ngôi biệt thự với các phong cách khác nhau.
Biệt thự Tàng Hà là một biệt thự mang đậm phong cách kiểu Đường với ngói màu xanh, chiếm diện tích rất lơn. Biệt thự tọa lạc trong một sơn cốc nhỏ, chỉ có một con đường ra vào ở phía trước, ba mặt khác đều là núi đồi nhấp nhô, rất tiện cho việc cảnh vệ. Trên ngọn đồi thoai thoải ngập ngập tràn một màu trúc xanh mướt, hiện giờ chính vào mùa xuân, trúc xanh ướt át, cảnh tượng cả một vùng xanh mươn mướt làm lòng người nhẹ nhõm khoan khoái.
Y Toa Bối Nhĩ hiển nhiên rất thích cảnh vật như thế, cả đường đi đều vén rèm xe hào hứng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đan Nhã Huyến đã ngênh tiếp ở cửa biệt thự, nàng là nhân viên tiền trạm, dẫn mọi người tiến vào. Đối với sự xuất hiện của Y Toa Bối Nhĩ, nàng tỏ ra có chút kinh ngạc và hiếu kỳ, lại sinh lòng thương cảm cho bệnh tình của Y Toa Bối Nhĩ. Biệt thự Tàng Hạ vừa mới hoàn thành không lâu, không gian hết sức rộng rãi, còn mang theo mùi chưa chưa tan hết. Bên trong đã được Đan Nhã Huyến xắp xếp lại, đồ dùng trong nhà đều là mới hoàn toàn, bất quá điều Dương Túc Phong chú ý tới lại là tầng hầm ngầm to lớn bên trong. Những rương gỗ vận chuyển đến đều để trong tầng hầm, nhân viên cảnh vệ đi theo cũng rất nhanh chiếm cự bốn góc của biệt thự, giám sát chặt chẽ động tĩnh bốn phương tám hướng.
Mọi thứ đều được an bài thỏa đáng, Triệu Lam Đống rất muộn mới xuất hiện, đơn độc tới gặp Dương Túc Phong. Sau khi hàn huyên qua vài câu, Dương Túc Phong nới ra mục đích của mình, y chuyến này tới chủ yếu là để hiểu thêm về tình hình phát triển kinh tế, quân hệ xã hội cùng mẫu thuẫn tầng trên của vương quốc Cách Lai Mỹ, xem xem có thể có cơ hội khống chế quốc gia này hay không.
“Chuyện ta giao cho ông tiến hành đến đâu rồi?” Dương Túc Phong hỏi, tiện tay nâng chén trà bên cạnh, ngâm bên trong chén trà chính là Đại Hồng Bào đặc sản của Cách Lai Mỹ, mùi thơm đậm đà, bất quá loại mùi vị này không phải thứ Dương Túc Phong thích, y không thích lá trà quá nông, chỉ thích tham đạm, nhưng tạm thời không có loại trà ngon nào khác.
“Theo ý của Phong lĩnh, tôi tìm cơ hội cùng nhân viên nghiên cứu khá có tên tuổi tiếp xúc qua, cũng tìm hiểu qua tâm tính của bọn họ. Bọn họ đối với việc tới địa khu Mỹ Ni Tư còn tồn tại rất nhiều băn khoăn, chủ yếu là lo về phương diện an toàn, về phần cái vô tuyến điện báo kia thì tạm thời còn chưa ai nghe nói qua, tôi cũng không nghe ngóng được có ai đang nghiên cứu hạng công tác này, bọn họ trước mắt đối với cải thiện tàu hỏa và kỷ thuật máy chạy hơi nước đều khá hứng thú. Đối với công nghẹ tạo thuyền cũng tương đối thích thú. Hợp kim crôm thì bị hạn chế về mặt công nghiệp quân sự, tôi không cách nào tìm hiểu được tình hình cụ thể, nhưng theo tin tức ngoài luồng mà tôi biết được, bọn họ trước mặt không có cải thiện kỹ thuật gì lớn”.
Nói tới mấy chữ vô tuyến điện báo, Triệu Lam Đống hiển nhiên nói rất không thuận miệng, bởi vì y không biết ý nghĩa của mấy chữ náy, Dương Túc Phong cũng không giải thích thêm, chỉ có thể bắt y học thuộc lòng không cần hiểu gì.
“Qua nỗ lực của chúng tôi, chúng tôi hiện giờ đã thu nhận được ước chừng hơn ba mươi nhân viên kỹ thuật đủ các loại ngành nghề, đã đưa bọn họ và gia đình đều đân an bài tới địa khu Mỹ Ni Tư công tác, bất quá, một số ít thành phần nòng cốt trung tâm trừ phi chúng ta dùng thủ đoạn phi thường, nếu không với điều kiện của Mỹ Ni Tử hiện nay, bọn họ khẳng định không muốn tới. Ngoài ra, vương quốc Cách Lai Mỹ đới với phương diện này cũng khá coi trọng, chúng ta khó mà moi tới nhân viên kỹ thuật hạch tâm thật sự được”.
Dương Túc Phong bình thản xen miệng vào: “Ông chỉ cần thăm dò được tình hình của bọn họ, cung cấp danh sách cho chúng ta là được. Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác”.
Triệu Lam Đống không khỏi nghĩ tới cách làm ngang ngược của Phất Lai Triệt, trong lòng mặc dù cảm thấy không thỏa đáng, bất quá tất nhiên là không dám phản bác, chuyển sang đề tài khác:
“Thương nhân Cách Lai Mỹ cơ bản đều đã xem qua pháp điển của quân Lam Vũ, đều cùng cho rằng là rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Đáng tiếc đó lại là địa khu Mỹ Ni Tư, nếu như mà thực hành tại Cách Lai Mỹ, bọn họ khẳng định sẽ mừng phát điên chạy đi báo cho nhau. Bọn họ rất hứng thú, nhưng cũng lo lắng vấn đề trị an ở đó. Đối với đề nghị xây dựng đường sắt ở đại khu Mỹ Ni Tư, bọn họ cũng có hứng thú nhất định, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề trị an. Đối với đầu tư tới địa khu Mỹ Ni Tư, bọn họ cũng tồn tại rất nhiều lo lắng, chủ yếu vì tướng quân Ô Mạn Lặc Tư đề phòng tiền vốn chảy ra bên ngoài, lập ra rất nhiều biện pháp mang tính hạn chế, bọn họ rất bất mãn với Ô Mạn Lặc Tư, nhưng không dám khiêu chiến với quyền uy của y, công tước Mặc Linh Đốn bị bắt bỏ ngục chính là ví dụ tốt nhất”.
Dương Túc Phong sắc mặt không đổi nói: “Khi công tước Mặc Linh Đốn bị bắt không ý thức được nguy hiểm tới sao?”
Triệu Lam Đống đáp: “Công tước Mặc Linh Đốn cũng là do sơ xuất, y và người bên cạnh y đều không ngờ Ô Mạn Lặc Tư dám cả gan bắt y, dù sao y cũng là công tước… cho nên bất ngờ không kịp phòng bị, bị Ô Mạn Lặc Tư bắt sạch sành sanh, bao gồm cả một số phần tử ngoan cố Ô Mạn Lặc Tư truy lùng nhiều năm đều bị sa lưới trong lần hành động này. Ô Mạn Lặc Tư vừa bắt được bọn họ, lập tức đem toàn bộ treo cổ thị chúng, lần hành động này diệt trừ được rất nhiều người phản đối y, cho dù là rước lấy cái danh tàn ác nhất thiên hạ cũng đáng”.
Dương Túc Phong hơi trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu, ra hiệu bảo y nói về vấn đề tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
137 chương
42 chương
43 chương
84 chương