Giang sơn mĩ sắc
Chương 7 : Tiền canh quang minh(tương lai tươi sáng)
Nhìn ánh mắt kỳ vọng của mọi người hướng vào mình, Tiêu Bố Y biết đã đến lúc phải xuất bản lĩnh ra, bằng không không nói tới những người trẻ tuổi không phục, thậm chí là Tiêu Tác cùng Thạch Cảm Đương những người này về sau cũng sẽ có khúc mắc.
Vô luận làm cái gì, đồng lòng là quan trọng nhất, bằng không chính là nội bộ lục đục, làm cho mọi người mỏi mệt.
Cũng may bảo hắn lấy thiên hạ quả thật là vấn đề khó khăn, nhưng bảo hắn nuôi ngựa, thì thật sự là một chuyện hết sức đơn giản.
"Nếu nói về nguồn ngựa, không hỏi cũng biết," Tiêu Bố Y nói: "Thảo nguyên về mặt mã lực thì không thiếu. Ngày hôm qua chỉ tính hơn mười thớt chiến mã cướp về mặc dù không ra gì cũng đã hơn ngựa ở sơn trại ta một bậc. Hiện tại nên làm là đi thảo nguyên tìm giống ngựa. Nếu có ngựa giống tốt, tại vùng đất không ai quản lý này tìm một nơi địa thế trống trải, có thể tìm một chỗ tốt để nuôi, tự mình nuôi dưỡng ngựa cho sinh sản, để tạo nên một nguồn ngựa liên miên bất tuyệt, đó mới là kế lâu dài".
"Sơn trại không được sao?" Tiết Bố Nhân hỏi.
"Không được" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Nơi này dể dàng tiến lùi, nhưng khó phòng thủ, chúng ta nuôi ngựa là kế lâu dài, khẳng định phải cố thủ một chỗ, không thể dễ dàng để cho người khác đi vào".
Thấy tất cả mọi người đều nhìn nhau, Tiêu Bố Y cũng khó hiểu, "Sao vậy, ta nói có gì sai sao?"
Tiết Bố Nhân thở dài một tiếng, "Ngươi không nói gì sai, nhưng những gì ngươi nói so với chúng ta nghĩ còn tính xa hơn nhiều, ta cùng cha ngươi nghĩ chính là tìm một số bộ lạc người Đột Quyết, sau đó mua ngựa đi Trung Nguyên buôn bán, nhưng tính toán của ngươi thì tốt hơn nhiều".
Tiêu Bố Y thấy ánh mắt mọi người có chút sùng bái, không khỏi buồn cười. Hắn là giáo viên dạy cưỡi ngựa, cũng chỉ biết trong phạm vi đó mà thôi, hơn nữa đối với ngựa có thể xem như bằng hữu thân thiết của con người. Tất cả đối với hắn mà nói đều có thể xem như là ngựa quen đường cũ, cũng không phải thật sự là từ góc độ làm ăn mà lo lắng.
"Mua ngựa thì cần phải có tiền, nhưng nuôi ngựa thì chỉ cần có kinh nghiệm và cỏ là được" Tiết Bố Nhân càng nói càng kích động, "Như cách làm của Bố Y, dựa vào núi thì sống nhờ núi, dựa vào nước thì sống nhờ nước, tự mình nuôi ngựa hiển nhiên là cách tính toán tốt".
"Chẳng qua tự thân nuôi ngựa cần ít nhất thời gian ba năm để chuẩn bị" Tiêu Bố Y nhắc nhở: "Từ khi ngựa mẹ mang thai đến khi sinh ra ngựa con, có thể chinh chiến, ít nhất cần phải có thời gian ba năm, chẳng qua chúng ta có thể phương pháp sinh sản chéo, ba năm sau là có thể sản xuất chiến mã liên tục không dứt. Cho nên nếu theo kế lâu dài mà nói, đương nhiên phải lựa chọn địa điểm nuôi ngựa cho tốt, tự mình phát triển là chính. Bất quá việc cần làm đầu tiên nếu muốn xâm nhập thị trường là phải có bảng hiệu…"
"Xâm nhập thị trường có nghĩa là gì?" Hòe mập nhịn không được hỏi, "Còn nữa Thiếu đương gia, bảng hiệu là gì?"
Tất cả mọi người nghe Tiêu Bố Y phân tích, đều cảm thấy có đạo lý, Thiếu đương gia này chẳng những đánh cướp được, mà xem ra việc buôn bán nuôi dưỡng ngựa cũng thông hiểu đạo lý.
Lại nghe đến khi hắn nói đến thị trường bảng hiệu, mọi người thật ra đều có chút mờ mịt, cố suy nghĩ ý nghĩa điều hắn vừa nói. Chỉ có Hòe mập cùng Mạc Phong hai người đi theo Tiêu Bố Y cũng tương đối lâu, biết Thiếu đương gia từ sau khi bệnh nặng, giống như là thần tiên thức dậy từ trong giấc mộng vậy, thỉnh thoảng lại sử dụng những từ ngữ mới lạ, khó có thể lý giải. Cho nên Hòe mập cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi ra.
Tiêu Bố Y lúc này mới sực nhớ, bản thân bất tri bất giác đã sử dụng ngôn ngữ kinh tế hiện đại, ở đây cũng có chợ, cũng cùng thị trường không sai biệt lắm, nhưng về nghĩa rộng lại có ý nghĩa khác xa, còn như cái gì là bảng hiệu lại càng làm cho bọn họ khó hiểu. Đã đến đời Tùy được mấy tháng, hắn cơ bản đã xem như dung nhập được vào xã hội này, khẩu khí khi nói chuyện, cũng đã cố gắng bắt chước cho giống, nhưng lối suy nghĩ vẫn là thâm căn cố đế, cho nên khi hắn nói cao hứng, thỉnh thoảng lại sử dụng những thuật ngữ thời hiện đại để trình bày, phân tích.
Chẳng qua cũng may Tiêu Đại Bằng chỉ có đứa con trai là hắn, mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ thế nào cũng khoan dung đối đãi, nên hắn mới có cơ hội để thích ứng.
Sau khi nghĩ lại, Tiêu Bố Y lúc này mới cẩn thiện diễn tả lại, "Thật ra chúng ta có thể đem nhu cầu của người mua chiến mã tưởng tượng như là một cái bánh lớn, những người buôn bán ngựa như chúng ta là những người ăn cái bánh đó, cái bánh này được gọi là thị trường".
Hắn giải thích hết sức đơn giản, những người này tuy là người thô lỗ, nhưng cũng đều gật đầu, "Thì ra là như thế".
Đối với sự khác thường của Tiêu Bố Y, lão Tiêu Đại Bằng thật ra cũng có chút lo lắng, bằng không lúc trước cũng sẽ không mời đạo sĩ đến khu quỷ. Nhưng thấy hắn ngôn ngữ đã bình thường trở lại, cũng không lo lắng nhiều nữa. Trại chủ một khi đã không có gì nghi hoặc, thì những người còn lại cho dù có nghi hoặc gì, cũng phải nén lại trong bụng mà thôi.
"Nhưng cái bánh này dù sao cũng có hạn" Tiêu Bố Y tận lực đơn giản hóa những gì mình nói, "Người ăn cũng càng ngày càng nhiều, chúng ta đương nhiên cũng không phải người đầu tiên buôn bán ngựa, cũng tuyệt đối không phải là người sau cùng. Mọi người đều biết, hiện nay Triều đình kể cả nghĩa quân Trung Nguyên nguồn ngựa cũng có mấy loại, một là ngựa do ngoại vực cống nạp, một nguồn khác là chiến mã bắt được, hoặc mua bán tại chợ, cuối cùng chính là ngựa bản địa do Trung Nguyên tự nuôi dưỡng".
"Thiếu đương gia nói mọi người đều biết, ngươi có biết không?" Hòe mập nhịn không được hỏi Mạc Phong.
"Trời mới biết được" Mạc Phong lắc đầu, "Ta chỉ biết ngựa chúng ta cưỡi chính là ngựa của quan binh, có khi là ngựa cướp được".
"Vậy Thiếu đương gia sao lại nói mọi người đều biết?" Hòe mập suy ngẫm khổ sở, cũng không nghĩ ra được.
"Cái đó quá nửa là ý kiến của hắn" Mạc Phong chỉ có thể giải thích như vậy.
Hòe mập có chút giật mình, "Thì ra là thế, Thiếu đương gia nói chuyện thật không giống người thường, suy nghĩ thật là sâu xa".
Tiêu Bố Y nghe được hai người thì thầm, không khỏi nhịn cười không nổi.
Trên lý thuyết, hắn đến sơn trại đã được mấy tháng, cũng không biết được nhiều việc như vậy. Bởi vì hắn ngoại trừ đánh cướp ra thì chỉ dựa theo phương pháp của mình mà luyện đao hộ thân, làm thế nào mà biết được những nơi xuất phát ra ngựa.
Nhưng may mắn chính là, hắn tuy đối với lịch sử cũng không nghiên cứu quá sâu, nhưng đối với các nơi phát ra danh mã đều biết rõ, lúc này mới có tểh nói ra các kiến giải này. Chẳng qua danh mã mặc dù trong sử sách có ghi lại, nhưng buôn bán ngựa cũng không có ghi lại danh nhân gì, từ xưa tới nay, rất nhiều triều đại đều trọng nông khinh thương, đời Tùy chính là một trong đó, đoản mệnh không kịp ghi lại hoặc khinh thường không ghi lại cũng là hợp tình hợp lý.
Làm hắn xấu hổ chính là, hắn chỉ làm một phép quy nạp tổng kết hết sức bình thường cũng đã làm cho Tiết Bố Nhân liên tục gật đầu, "Thiếu đương gia không ra khỏi nhà, mà đã biết được đại thế thiên hạ, thật sự có thể xem như bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm. Thật ra lấy kiến thức cùng bản lĩnh của Thiếu đương gia, không cần buôn bán ngựa, cho dù tranh lấy thiên hạ ta cũng cảm thấy có tương lai".
Mọi người lại đều gật đầu, Tiêu Bố Y cũng có chút đau đầu, hắn nếu không biết lịch sử, thì chỉ nghe được Tiết Bố Nhân nói mấy câu này, cũng nghĩ đến Trương Tu Đà uy phong tám phương, nhất thời ý khí tâm động mà gia nhập tranh giành Trung Nguyên cũng là chuyện rất có khả năng.
Nhưng ở nơi này mấy tháng, hắn cũng đã hiểu được đạo lý biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Với cái bản lĩnh nông cạn như hắn, muốn cơm no áo ấm cũng không phải là không có khả năng, tùy tiện gia nhập hàng ngũ phản vương, thành vật hy sinh cũng là rất có khả năng, bởi vì Tiêu Bố Y hắn cũng chưa từng xuất hiện trong sử thư.
Không thảo luận tới vấn đề tạo phản nữa, Tiêu Bố Y lại nhớ tới con đường cũ, "Cống mã (ngựa cống nạp) là danh mã, nhưng hiển nhiên chỉ có vương hầu công khanh mới có thể có, chiến mã bắt được cũng là ngẫu nhiên, chân chính muốn cướp lấy mẩu bánh lớn mà ăn chính là những kẻ mua bán, cũng chính là ngựa của quan binh Trung Nguyên nuôi dưỡng. Đương nhiên ta nghĩ, người giống chúng ta cũng nuôi ngựa làm nghiệp thì cũng không ít".
Tất cả mọi người đều gật đầu, Tiêu Bố Y lại nói tiếp: "Người Đột Quyết tuy hung tàn, nhưng ngựa của họ đích thực là ngạo thị thiên hạ, nếu thu được chiến mã của bọn họ đương nhiên là thứ ngựa mọi người muốn mua nhất, chúng ta muốn dành lấy mối làm ăn, ngoại trừ về góc độ giá cả, còn phải tranh thủ nuôi ra được lương mã danh mã, lúc này mới có thể hấp dẫn được người khác ánh mắt, ừm, chính là chú ý đó. Chúng ta nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm người buôn bán ngựa tốt nhất. Đến lúc thiên hạ đại loạn, chiến mã cung không đủ cầu, chúng ta không cần cầu người, thì bọn họ cũng phải đến tìm chúng ta, đó là cảnh tượng có thể diện đến mức nào?"
Tiêu Bố Y nói một phen, cho dù là Tiêu Tác cũng đều phải động tâm. Đại Tùy trọng nông khinh thương, xem buôn bán là đê tiện, bọn họ vốn là quan binh, đột nhiên chuyển sang buôn bán ngựa, cũng khó tránh có chút không tình nguyện. Nhưng sau khi nghe được Tiêu Bố Y khẳng khái diễn giải, lại cảm thấy tương lai sáng lạn, rất khả thi!
Truyện khác cùng thể loại
864 chương
694 chương
571 chương
348 chương
21 chương
455 chương
6 chương