Giang sơn mĩ sắc

Chương 581 : Bằng mặt không bằng lòng

Nò xa công kích đến, quân Đột Quyết quả thực giống như giấy vậy. Nỏ xa phát ra mũi tên thệp giết không tới năm ngàn người, nhung đã rung động ngàn quân! Không tận mắt nhìn thẩy. vinh viễn khó có thể tưởng tượng uy lực cùa loại cường nỏ này. Nỏ xa trải qua một đôi xảo thù cùa Lý Tĩnh cái tiến, đánh thành thành hủy. đánh trong đám người, có thể phát huy uy lực quả thực có thể nói là cực kỳ bi thảm. Kỵ birih Đột Quyết nhảy vào quân doanh Tây Lương đà lâm vào A Tì địa ngục. Bọn họ đối mặt tai nạn giống như thiên lôi địa hòa, long trời lờ đất. Tiêu Bố Y ra tay, giống như thiên uy. Thiên uy khó dò! Thiên uy không thể đoạt! Roi ngựa, trường mâu, tầiết thuẫn các loại vũ khí ờ trước loại Nò xa đánh thành thành hùy này, có vẻ như thế yếu ớt không chịu nổi. Quân Đột Quyết rốt cuộc biết, thi ra binh khí sắc bén nhất trên đòi này tuyệt không phải mã đao trường mâu trên tay bọn họ. Long Khoa Tát cùng Hiệt Lọi suy nghĩ cũng không sai, Nò xa thật có nhược điểm, có thể nhằm vào đặc điểm tốc độ lên tên chậm để đến đánh, nhung một đợt nỏ tiễn này bắn ra, như cành khô mục nát bị đánh ngã chẳng những là kỵ binh Đột Quyết, mà còn đánh ngà niềm tin cùa bọn họ. Giờ này khắc này. còn có quân Đột Quyết nào dám lên trước? Không người nào! Trong khi bọn họ còn đang loạn. Quân Tây Lương đà từ bốn phưong tám hướng vọt tới, bắt đầu tiêu diệt những kỵ binh Đột Quyết vong hồn đều bốc lên kia. Trường thương, đại đao. câu liêm, đù mọi thứ kết hợp sở trường lẫn nhau. Không lưu tình chút nào mà cướp lấy tính mạng cùa đối thủ. Dưới tảng đá đầy tròi. Quân Đột Quyết căn bản không cách nào tiến lẻn trợ giúp. Huống chi mắt thấy uy lực cùa Nỏ xa, dù là dũng mãnh hung hàn nhưng cũng đà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bọn họ có thể dũng cảm mà đối diện hồ báo sài lang, nhưng mà không dám đi đối mặt với Nỏ xa lạrih nhưbăng, sát thương cực lớn kia. : Quân T ây Lương đùng đá cản đường. Nò xa sau đó gây thiệt hại nghiêm trọng cho quản Đột Quyết, quân Đột Quyết binh chỉ có thể trơ mắt nhìn sang quàn Tây Lương đang đối với người cùa mình tiến hành tàn sát đẫm máu. Người càng lúc càng ít. máu càng chảy càng đậm đặc. Máy ném đá rốt cục đinh chị, quăng vài tiếng đùng đùng cuối cùng, mấy khối đá lớn cuối cùng roi xuống đất quay cuồng vài cái. lăn đến phía trước quân Đột Quyết. Quân Đột Quyết nhịn không được lui về phía sạủ. i/úc này, trong doanh trại còn có một Thiên phu trường còn đang huyết chiến. Huyết chiến cô linh, thê lương và bi tráng! Một hồihuyết chiến nhất định phải chết! Vây quanh hắn ít nhất có mấy trăm quân Tây Lương. Hắn tả xung hữu đột, nhưng làm sao có thể xông ra khỏi vòng vây của quân Tây Lương. Cái loại thuật bủa vây này, chuyên đối phó với cao thù dũng sĩ. Chỉ cần hãm sâu trong đó. mặc cho hắn dũng mãnh hung hãn như thế nào. cũng khó có thể tự kềm chế. Quân Đột Quyết đều nhận biết Thiên phu trưởng kia. hắn gọi Hột Báo. Hột Báo thật so với con báo còn muốn dũng màrih hơn, nhưng vô luận hắn dũng mành như thế nào, thi vẫn như thù bị vây ờ trong lồng, không gian xoay chuyển càng ngày càng hẹp, con ngựa đẫm máu, cất bước khó nhọc. Con ngựa là đôi chân của Hột Báo. hắn không muốn vứt bỗ ngựa, nói đến hắn cho dù vứt bò ngựa, thi làm sao có thể bằng hai chân chạy thoát khỏi cho được? Quân Tây Lương cũng không cố ý giết chết chiến mã, bời vì không gian hẹp. đem Hột Báo bức trên ngựa, càng có lợi cho bọn họ. Trường thương dò xét, han mười thanh trường thương từ góc độ khác nhau đâm tới. Hột Báo đà không thể chống cự. Rống một tiếng kinh thiên, trường mâu trong tay đánh bay hai thanh trường thương, nhưng trường thương còn lại không chút lưu tình đâm vào các noi quanh thân hắn. Trong quân doanh có khoảng khắc ngung đọng như vậy... Con ngựa không tiếng động ngã xuống, đã tiêu hao hết một phần khí lực cuối cùng, hơn mười thanh trường mâu ở trong không trung giữ lấy Hột Báo. giống như đang tế điện. Trường thương rút về, giữa không trung máu tươi phun ra, Hột Báo rơi trên mặt đất. giống như một cái túi trống, mềm nhũn ngà xuống. Máu chảy thành sông, từ quân doanh Tây Lương tràn ra, theo chiến trường nhúc nhích mà động, uốn lượn như rắn. Lần giao phong thảm tầiểt này cuối cùng đã tới kết thúc. Nếu như tính cả ngày hôm qua, quân Tây Lương trong vòng hai ngày, đà giết sáu Thiên phu trường, tiêu diệt gần sáu ngàn quân Đột Quyết. Mà quân doanh Tây Lương thoạt nhìn, vẫn lạnh như vậy, vẫn tĩnh như vậy! Ngoại trừ thi thẻ, ngựa chết, máu tươi ra, quân doanh Tây Lương không có gi thay đổi. Gió ngày hè. nhiệt tình không bị cản trờ, nhưng thổi tới trẽn người quản Đột Quyết, lại lạnh thấu xương. Lúc này mới xem như quân Đột Quyết cùng quân Tây Lương lần đầu tiên tiến hành giao phong chân chính, Long Khoa Tát người còn tĩắn định, nhung trong lòng đã thắt lại. Quân Đột Quyết đã mất đi ngạo mạn cùng uy phong trước kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh hài. B ọn họ xem thường người Trang Nguyên, bời vì cường giả là vua, từ xưa vẫn như thế. Phương thức mà quản Tây Lương chọn dùng, bọn họ chưa bao giờ thấy qua, nhưng không thể không thừa nhận, huyết tinh bạo lực của loại phương thức này, cũng khỏng chút nào kém bọn hắn. Thì ra thù đoạn của người Trung Nguyên cũng lãnh khốc vô tình như thạ thì ra người Trung Nguyên công kích sắc bén, không kém chút nào kỵ binh Đột Quyết. Một trận chiến này, đã làm cho tâm lý tự cao tự đại của quản Đột Quyết sinh ra hoang mang, bọn họ nghi ngờ. mặc dù xuất động hai mươi vạn binh mã. nhung trận đại chiến này, tuyệt không phải đơn giản như trong tường tượng. Uất Trì Cung trầm tĩnh như trước, ngóng nhìn phản ứng của quân Đột Quyết, nhung trong lòng kích động. Tuy bất quá mới giết mấy ngàn quân Đột Quyết, nhung đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một hồi đại chiến thống khoái. Hắn từ khi xuất đạo đến nay. mặc dù trải qua bách chiến, so với cái này oaiứi oanh liệt liệt cũng có, nhưng một trận hành diện, lập uy Đột Quyết, đã khiến cho khí phách tinh thẳn sa sút cùa hắn một lẩn nữa bộc phát. Tiêu Bố Y ngược lại virih nhục không quan tâm, lẳng lặng nhìn sang phản ứng của quản Đột Quyết, tính toán bọn họ là rút đi, hay vẫn không biết sống chết tiệp tục tiến công. Nếu bàn về kỵ binh đối công, hắn không có nắm chắc tất thắng, nhưng trước mắt quân Tây Lương nếu như giống như đối với quân Ngoà Cương, thù vừng không ra. hơn nữa Nò xa tương trợ, so với năm đó chi có hơn chứ không kém. quân Đột Quyết chỉ bằng một bộ bài bản ở thảo nguyên, tại TrungNguyên sao có thể tung hoành được? Long Khoa Tát đà không có dũng khí tác chiến tiếp. Quân Đột Quyết cũng đà không còn tâm tình tiến công nữa. Mặt tròi lên, Long Khoa Tát tiến thối lưỡng nan. Lúc này phương tây lại là móng ngựa gấp gáp, khói bụi bốc lên cao lên. có Du kỵ bầm báo. Khả Hàn giá lâm. Long Khoa Tát trong lòng cả kinh, đầy mặt xấu hổ. Hiệt Lọi vừa thấy, đà biết kết quả, không khòi sắc mặt âm trầm. Nhưng nghe được quân Đột Quyết lại một hơi hao hơn năm ngàn người, Hiệt Lợi đã ý thức được tình thể nghiêm trọng, vốn cho rằng xuất binh ba vạn, dọa cũng dọa lùi đối thủ, không ngờ địch thủ vẫn như cái đinh vậy, không chuyển nừa tấc, binh mã cùa minh đà tổn thất thảm trọng, cốt Sờ Lộc nhìn thấy khung cành máu chảy thành sông, trong lòng cũng đà cả kinh. Đối mặt với một Hoàng Xà Lĩnh, một cây gai ờ trên ngực Thái Nguyên, hai mươi vạn đại quân Đột Quyết, lại thúc thù vô sách. Hiệt Lợi Khả Hàn hòi: “Long Khoa Tát, ngươi xác định Tiêu Bố Y ở tại Hoàng Xà Lĩnh?” Long Khoa Tát do dự một chút, lắc đằu nói: “Không thể xác định’. “Vậy ngươi cho rằng trong Hoàng Xà Lĩnh, có bao nhiêu tinh binh Tây Lương?” Hiệt Lọi lại hỏi. Long Khoa T át nghĩ hồi lâu, “Không quá biết rõ”. Hiệt Lọi giận quá thành cười, “Hoàng Xà Lĩnh uốn lượn hơn mười dặm, ngươi biết có còn con đường nào tiến công nào khác hay không?” Long Khoa Tát sắc mặt phát khồ, “Còn chưa có đi dò xét”. Hiệt Lợi mặt mày cau lại, trong lòng phẫn nộ. Thấy tổn binh hao tướng, hắn sớm có lừa giận, lại thấy Long Khoa Tát hòi gi cũng không biết, đà muốn mượn cơ hội phát tác, cốt Sờ Lộc thấy thế, cuống quít nói: “Khả Hãn, quân Tây Lương giảo hoạt đa đoan, chúng ta lần đầu tiệp xúc. Bại nhò thi có là gi? Đoạn thời gian trước Tiêu Bố Y còn đang ở đó, thời khắc này rốt cuộc có còn ờ tại Hoàng Xà Lĩnh hay không, thì cũng không có người nào biết được. Theo ý ta, chỉ cần Khả Hàn xuất mã cùng với Tiêu Bố Y đối thoại, hắn nếu như không muốn hao tổn sĩ khí, nhất định đi ra. Kể từ đó, chẳng phải có thể xác định Tiêu Bố Y có ở tại Hoàng Xà Lĩnh hay không sao. Hắn nếu như ờ đây, chúng ta có thể phái trọng binh vây khốn. Giết một Tiêu Bố Y, cũng có thể hạ được thành Đông đô! Hắn nếu như ở đây, chúng ta có thể đoạn hậu lộ của hắn, binh bức Tỉnh Hình Quan, khiến cho hắn không chỗ có thể trốn. Nói đến Đường quân quá nừa biết được đường nhò của Hoàng Xà Lình, đến lúc đó đánh vu hồi, không sợ bắt hắn không được”. Lý Đại Lượng trước mắt sáng ngòi nói: “Hoàng Xà Lĩnh lan tràn hơn mười dặm, dàn chúng ở đây rất nhiầi người biết rõ đường mòn vào núi. Quân doanh Tây Lương trước mắt tuy là mưa gió không thấu, nhưng cũng khó bảo vệ những nơi còn lại không có chỗ hờ”. Hiệt Lọi gật đầu, giục ngựa rá. cách quân doarih Tây Lương chừng một tầm tên thì dừng lại, thật sự cũng sợ Nò xa cùa quàn Tây Lương. Lệnh cho hơn trăm binh sĩ Đột Quyết cùng hô lên: “Tây Lương vương, Khả Hàn hẹn ngươi đi ra một chuyến". Quân Đột Quyết cùng kêu lớn lên, xa xa truyền đi. quân Tây Lương doanh vẫn tĩnh lặng không tiếng động. Uất Trì Cung nghe thấy nói: “Hiệt Lợi tìm người, cũng không có ý tốt”. Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười, “Đại birih tiệp cận, khẳng định khỏng phải muốn cùng ta giảng hòa”. “Hắn có lẽ... muốn xác định ngươi có ờ tại Hoàng Xà Lĩnh hay không" uất Trì Cung nói: “Hắn tổn birih hao tướng, đến hiện tại ngay cả mặt ngươi cũng không thấy được, thi làm thể nào chế định đối sách?” Tiêu Bố Y nói:“Nầi là nhưthạ ta càng muốn đi ra ngoài cùng hắn gặp mặt!” Uất Tri Cung hỏi: ‘Tây Lương vương, người lấy thân phạm hiểm, hấp dẫn trọng binh Đột Quyết, nhưng nếu là thật sự bị vây hãm, chẳng phải là thế cưỡi hồ khó xuống sao?” Tiêu Bố Y ngấng đầu nhìn trời, thật lâu mói nói: “Có đôi khi. khỏng vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Hấp dẫn trọng binh Đột Quyết ờ đây. kéo dài làm mỏi mệt người Đột Quyết, kéo suy sụp Đường quân vốn chính là mục đích cùa chúng ta. uất Trì tướng quân, chúng ta tuyệt không phải một mình tác chiến! Chúngta cầnlàmlà... kiên trì!” Hắn giọng điệu kiên định, không thể thay đổi, uất Trì Cung nhìn hắn thật lâu, chỉ nói một chữ, “Được!” Tiêu Bố Y giục ngựa ra ngoài doanh, xa xa nói: “Hiệt Lợi. không biết ngươi cầu kiến bồn vương, có lời nói để nói?” Hắn lời nói lạnh nhạt thong dong, nhung thanh ảm chấn động ngàn quân. Hiệt Lợi nghe Tiêu Bố Y trung khí mười phần, giống như thiên thần, trong lòng nghiêm nghị. Tiêu Bố Y trúng kế đi ra, khiến cho trong lòng của hắn mừng thẳm, mục đích đà đạt. còn muốn nói đôi câu chống đờ giữ thể diện, nên quát: “Tiêu Bố Y. vẫn tưởng TrungNguyên đại cuộc đã định, ngươi nghịch thiên làm việc, vọng tự xuất binh, cùối cùng sẽ người người oán trách.. Tiêu Bố Y cười nói: “TrungNguyên đại cuộc ốnđịnh. ngươi cần gì phải xuất binh?” Hiệt Lợi ngần ra, vội nói: “Ta là nghe ngươi gây chiến, dồn dàn chúng vào chỗ lằm than, lúc này mới xuất binh xuôi nam, vì cứu người XruiigNguyên trong cơn thủy hỏa”. Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Hiệt Lợi,, người làm, trời nhìn, nói dối ích lợi gi? Đột Quyết lũ loạn Trang Nguyên, dân chúng thống hậạ ngươi có thể che dấu miệng người Đột Quyết, nhưng làm sao có thể che được mắt của tròi xanh? Lý Uyên dẫn sói vào nhà, thiên hạ bất dung. Bồn vương thuận theo ý dân, bình định Trung Nguyên, chính là đại thế đà định, đà không ai có thể ngăn càn. Ta chỉ xin khuyên ngươi một câu..Hoi chút dừng lại. quát lớn: “Hiệt Lợi. hiện tại cút khỏi Trung Nguyên, còn có thể bảo vệ tính mạng, nếu như lại hung binh, bổn vương cho dù đuổi theo ngươi đến chân tròi góc biển, cũng sẽ không tha tính mạng cùa ngưai!” Tiêu Bố Y quát lên quả quyết, ba quân đều nghe thấy, Hiệt Lợi đà giặntím mặt. Uất Tri Cung nghe được, thầm nghĩ Hiệt Lợi cho dù muốn trờ lại. nghe nói như thạ khẳng định cũng sẽ không quay lại. Tiêu Bố Y hành động lần này không cần nói cũng biết, chọc giận Hiệt Lọi, kéo mòi mệt đại quân Đột Quyết, đến khi bọn chúng quân tâm tan rả, một lần nữa sẽ cho bọn chúng một kích lôi đình. “Tiêu Bố Y, ngươi chớ có càn rỡ..Hiệt Lợi phẫn nộ quát: “Hươu chết vể tay ai, còn chưa thể biết được! Ta dẫn ba mươi vạn đại quân, muốn giết ngươi có gi là khó? Ngươi chớ có roi vào trong tay ta”. Tiêu Bố Y ngửa mặt lên tròi cười dài nói: “Ba mươi vạn đại quân, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Năm đó Ngõa Cương trăm vạn đại quân thì có thể thế nào. ở trước mặt bổn vương còn không phải tan thàrih mây khói? Nhiều lời vô ích, bổn vương ở đây chờ ngươi tới đánh, để xem ba mươi vạn đại quân của ngươi có bản lành gì. Ba mươi vạn... ha ha... ba mươi vạn!” Tiêu Bố Y cười to quay lại doanh trại. Hiệt Lợi lừa giận công tâm, quát lớn: “Long Khoa Tát, công!” Long Khoa Tát thấy Hiệt Lọi phẫn nộ, không đám khuyên bảo, chỉ có thể kiên trì ctLỈ huy, trong lúc nhất thời khói lửa lại khởi, trước Hoàng Xà Lĩnh, lại khởi sóng gió! Trong khi quận Thái Nguyên ác chiến. Lý Huyền Bá rốt cuộc qua Hoàng Hà, đến Bách Bích. Lý Huyền Bá lần này cũng không phải là âm thẳm làm việc, mà là mang theo thánh chi, đường đường chính chính dùng thân phận Vệ vương đị đi tới Hà Đông. Rốt cuộc cũng đà chờ đến ngày này. Nhưng vì ngày này, hắn không biết đã trả giá bao nhiêu đau xót và mồ hôi. Lý Huyền Bá qua Long Môn, gặp sóng lớn thay nhau nổi lên, trong khi sóng đừ quay cuồng, không biết tại sao, trong mắt nổi lên sự mê man. Long Môn hạp cốc, trên trời dưới đất. hoi nước mịt mờ. tharih âm ồn ào náo động, giống như anh linh thiên quân vạn mà lúc này đang ác chiến. Hắn ctLỈ cảm thấy mình cũng hóa thân thành một đám anh linh, kích động ở trong Long Môn hạp này. Hắn đã chểt nhiều năm. Không chỉ nói người bên ngoài không thích ứng thản phặn hắn sống lại. cho dù chính hắn, có đôi khi cũng cảm giác như mộng như ảo. Trang chu hồ điệp, không phải điệp không phải ta, vậy hắn, là mộng là ảo? Không biết trong bao nhiêu đêm tối, không biết trong bao nhiêu mua gió, mỗi lằn hắn nghĩ đến đôi mắt vì hắn mà roi lệ kia, đều là nhịn không được trong lòng run rầy. Trên đòi này, hắn còn sống cũng tốt, đã chết cũng được, nhung chân chính nhớ tới hắn cũng chỉ có ba người. Một người đã chết, một người muốn chết, một người sống không bằng chết. Nhưng hắn làm cho ba người này, cái gi cũng đều không có! Hắn tự phụ tài trí, cũng chi có vào lúc này mới có thể suy nghĩ, vì sao người bèn cạnh hắn chỉ có thống khổ cùng tiếc nuối, chẳng lẽ hắn thật từ khi bắt đầu đà sai rồi? Cho nên khi hoi nước Hoàng Hà bay tới quanh thân làm hắn ướt sũng, thì cùng thấm ướt hai mắt cùa hắn. Xoay người mà đi, ròi khòi Long Môn đang lao nhanh gào thét giận dữ, Lý Huyền Bá càng lộ vẻ cô đơn. Hắn lựa chọn là qua Long Môn, đi Bách Bích, tim Lữ Thiệu Tông Đại tướng quân đóng quân tại Giáng Huyện. Thái Nguyên khói lùa nổi lên bốn phía, Hà Đông cũng đã sớm căng thẳng như dây cung, tirih binh Đường quân đóng quân tại Hà Đông có hơn mười vạn, hơn nữa Quan Trung còn có đấu hiệu tiệp viện. Trước mắt chiến cuộc có bốn noi. một Lam Quan, một Hà Bắc, hai nơi khác là tại Thượng Đảng cùng Thái Nguyên. Mặc dù không tin Lý Tùủi có thể đánh thẳng, cấp lấy Quan Trung. Nhưng Lý Tình hư hư thực thực, lại có dấu hiệu binh vượt qua Lam Quan, ẳn hiện tại Từ Ngọ cốc, Tà cốc. Tin tức này khi roi vào tay Tây Kinh, bách quan đầy vẻ sợ hãi. Noi đó là chỗ yếu hại. Lý Uyên dù sao không dám khinh thường, cho nên Lý Tình tại Lam Quan một hoi ngăn chặn đại quản năm vương, Thái từ Lý Kiến Thành cũng áp trận. Thượng Đảng vẫn là đang giẳng co, Hà Bắc chiến cuộc giống như gân gà, Thái Nguyên thắng bại quan hệ đến Hà Đông, nhung Hà Đông trước mắt địa, mặc dù có trọng binh, nhưng lại là noi thanh tịnh nhất. Lữ Thiệu Tông khi nhìn thấy Lý Huyền Bá, vẻ mặt quái dị khỏng cằn nói cũng biết. Bởi vi vô luận là ai, khi nhìn thấy một người chết đứng ờ trước mặt. nhiều ít cũng có chút không thích úng. Lý Huyền Bá khôi phục bình tĩnh hòi:Lữ Tướng quân, trước mắt Thái Nguyên như thế nào?” Lữ Thiệu Tông đo dự nói: “Nghe nói Hiệt Lọi Khả Hàn dẫn binh hơn hai mươi vạn đã đến Thái Nguyên, quân Tây Lương đà hạ Du Thú đang cùng quân Đột Quyết kịch chiến tại Hoàng Xà Lĩnh”. “Nghe nói?” Lý HuyềnBá nhướng chân mày, có chút bất mãn. Lữ Thiậi Tông nhạy cảm bắt được sự bất mãn này, cũng không kinh hoảng, cười khổ nói: “Quân Đột Quyết ngang ngược, tin tức lúc ấy là Đột Quyết đà xuất binh, nhung tình huống cụ thể như thế nào. ai cũng là không biết”. Lý Huyền Bá nói: “Hà Đông đã đóng quân hơn mười vạn, vì sao không tiệp viện Thái Nguyên?” “Vĩnh Khang vương cũng không có hạ lệnh”. Lý Huyền Bá nhíu mày hòi, “Vĩnh Khang vương chẳng lẽ khỏng biết Thái Nguyên nguy cấp?” “Thái Nguyên có hơn hai mươi vạn quân Đột Quyết, nói như thế nào. đều không tính là nguy hiểm” Thấy Lý Huyền Bá không vui, Lữ Thiệu Tồng cất lời giải thích: “Vệ vương cũng có thể hiểu rõ, ta chỉ là tướng quân, mà Hành quân tồng quản Hà Đỏng là vinh Khang vương, tất cả điều hành về phương diện quân sự, đều là người quăn lý. Vệ vương tuy có ý chỉ cùa Thánh Thượng, nhung Thánh Thượng hình như là nói... Vệ vương lần này là Hà Đông Hành quân Phó tổng quản?” Lữ Thiệu Tông trong cung kính mang theo bất kính, Lý Huyền Bá nhìn hắn thật lâu, “Nói như vậy, ta đây là một Phó tồng quản, ngay cả quyền lợi phân phó ngươi đều không có?” Lữ Thiệu Tông cuống quít nói: “Mạt tướng không dám, nhưng lĩnh quân dù sao cũng phải có quy củ của lĩnh quản, Hà Đông Tổng quản lớn nhất, Thánh Thượng đãi mạt tướng ân trọng như núi, ta phải cúc cùng tận tụy mới đúng”. Lý Huyền Bá ung dung thản nhiên, gật đằu nói: ‘Tốt. ngươi rất tốt”. Lữ Thiệu Tông cùng cười nói: “Vệ vương khen ngợi, mạt tướng không dám nhận”. Lý HuyềnBá chậm rãi đứng lên, “Ta sẽ lập tức đi Thượng Đãng tìm Vĩnh Khang vương, nghe chù ý cùa hắn một chút. Nếu như hắn chịu xuất binh, lại đến tìm ngươi cũng không muộn”. Lữ Thiệu Tông như trút được gánh nặng nói: “Vệ vương biết được quy củ lành binh, mạt tướng vô cùng cảm kích”. Lý Huyền Bá không nói gi thêm, trực tiệp rời phủ lên ngựa, nhẳm hướng đỏng mà đi. Thân tín Lữ Thiệu Tông nói: “Tướng quân, Vệ vương nói như thế nào cũng là con trai của Thánh Thượng, người ứng đối như vậy, chỉ sợ Thánh Thượng trách móc”. Lữ Thiệu Tông thấy Lý Huyền Bá đã biển mất không thấy, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, “Thái từ, Tẳn vương đều là tọa trắn một phương, tự thiết mộ phủ. điều binh tùy ý. Hỏm nay Thánh Thượng chỉ cho Vệ vương một chức quan Phó tồng quản, dụng ý rõ ràng. Huống chi..Liếc nhìn thân tín, Lữ Thiệu Tông ngáp dài nói: “Ta ứng đối không sai, tất cả mọi chuyện, tất nhiên có Vĩnh Khang vương ứng đối”. Lý Huyền Bá tất nhiên nghe không được những lòi này, sau khìlẽn ngựa, ra khỏi thành một đường hướng đông, thoạt nhìn đầy vẻ cô đơn. Nhưng trong mắt lại thiêu đốt hừng hực lùa giận, tay cầm cương ngựa cũng có chút trắng bệch. Một Lữ Thiệu Tông đương nhiên không đáng để hắn phẫn nộ. nếu như hắn ra tay. mười Lữ Thiệu Tông cũng không đù giết, nhưng sau lưng Lữ Thiệu Tông chắt chứa thâm ý, hắn trong lòng biết rõ. Nhưng vô luận như thể nào, hắn nhất địrih phải đi Thượng Đãng gặp Lý Thẳn Thông! Vốn từ khi sau khi hắn chết, cục diện một mực ờ trong khống chế của hắn, cũng không biết từ lúc nào, hắn phát hiện ra mình đà đem hết toàn lực, rốt cuộc lại không cách nào vàn hồi đại cuộc. Nhưng con đường này hắn đã đi xuống, cũng đà không có khả năng quay đầu lại. Đi suốt ngày đêm, Lý Huyền Bá rời Giáng Quận, đến Lâm Phần, xuyên đường nhỗ. trèo đèo lội suối đến Thượng Đảng. Quận Thượng Đảng cũng chiến hỏa tràn ngập. Bùi Hành Quảng, Sừ Đại Nại binh xuất Trường Bình quan, bức gằn Thièn Tinh Quan, Lý Thần Thông phòng thù mà không chiến. Bùi Hành Quảng cũng không công thành, cũng chờ đợi thời cơ. nhung một đường từ Trường Bình quan đến Thiên Tỉnh Quan, đã là sát khí trùng trùng. Lý Huyền Bá không đi đường lớn, vứt bò ngựa vượt núi mà qua, từ đường núi trực tiệp đi tới trước Thiên Tỉnh Quan. Có binh sĩ thông bẩm, Lý Thần Thông đích thân đi ra nghênh đón, sau khi nhìn thấy Lý Huyền Bá, cười ha hả nói: “Huyền Bá, ngươi không chết, quả thực tốt quá”. Lý Huyền Bá trong lòng hơi ấm áp. mim cười nói: “Thi ra thúc phụ cũng biết”. Lý Thần Thông giữ chặt tay Lý Huyền Bá, cùng hắn sóng vai vào thành, thở dài nói: “Thánh Thượng đã nói với ta rõ ràng tiền nhản hậu quả, ta đây mới biết được ngươi dụng tâm lương khổ” Lý Thần Thông nhìn sang phố dài, cũng không có lưu ý đến sắc mặt Lý Huyền Bá có chút khác thường, lại nói; ‘“Nếu không có Huyền Bá năm đó giả chết mai danh, cái thân già ta đây, cũng không thề sộng tới ngày hôm nay. Lý gia có thể có huy hoàng hôm nay. Huyền Bá ngươi cũng không thể bò qua công lao”. Lý Huyền Bá nói: “Được một lời của thúc phụ, mấv năm nav vất vả của ta cũng đáng giá”. Lý Thần Thông lại cười một hồi, đưa Lý Huyền Bá vào phù đệ. cho người lùi ra, dàng trà xanh, lúc này mới hòi: “Huyền Bá, Thánh Thượng nói cho ngươi làm Hà Đông Hành quân Phó tồng quản, là thật chứ?” Lý Huyền Bá xuất ra thánh chỉ, đưa cho Lý Thẳn Thông. Lý Thần Thông cung kính tiệp nhận thánh chỉ. quét mắt qua, cảm thán nói: “Thật ra với tài năng của ngươi, Hà Đông này giao ngươi chỉ huy mới đúng”. Lý Huyền Bá nói: “Thúc phụ khách kỈLÍ rồi, ta có tài đức gì mà dám ở trên thúc phụ?” Lý Thần Thông cười nói: “Huyền Bá, nghe Thánh Thượng nói. ngươi thản là Phó tồng quản, phụ trách chuyện thù vừng Hà Đông, không biết tại sao lại ròi Giáng Quận, đến chỗ này cùa ta?” Lý Huyền Bá nói: “chuyện Tiêu Bố Y binh phát Sơn Tây, thúc phụ chắc hẳn đã biết”. “Cái này... đương nhiên là biết rồi, vậy thi sao?” “Ta muốn xin thúc phụ xuất một nhánh binh đi Thái Nguyên, chung đánh Tiêu Bố Y” Lý Huyền Bá nghiêm nghị nói. Lý Thần Thông tràn đầy kinh ngạc. “Binh xuất Thái Nguyên? Cái này... vì sao? Quân Đột Quyết hôm nay đà ở Thái Nguyên, chừng hai mươi vạn quân, ta và ngươi xem bọn hắn hai hồ tranh chấp, đến lúc đó ngồi làm ngư ông thù lọi chẳng phải tốt hơn sao?” Lý Huyền Bá lắc đầu nói: “Thúc phụ lời ấy sai rồi”. Lý Thần Thông khó hiểu nói: “Huyền Bá có cao kiến gì?” Lý Huyền Bá nói: “Dựa vào Huyền Bá chứng kiến, quân Đột Quyết mặc dù thắng tại thế lớn, nhưng nếu luận trận pháp, khó làm gì được Tiêu Bố Y. Chúng ta nếu không xuất binh, chỉ sợ quân Đột Quyết lâu ngày sinh chán ghét, càng nhớ quê quán, như năm đó ở trước Nhạn Môn quan. Đột Quyết nếu như lùi, Thái Nguyên tất sẽ mất, sau đó Hà Đông thù cũng khó, đà như vậy, chúng ta có thể cùng quân Đột Quyết liên thủ. đồng thời đánh bại Tiêu Bố Y, đây mới là chính đạo”. Lý Thần Thông sắc mặt khẽ biến. “Huyền Bá nói cũng có chút đạo lý”. Lý Huyền Bá thấy Lý Thần Thông khen ngợi, tirih thần chấn động nói: “Nếu muốn xuát binh đương nhiên phải sớm một chút, bời vì nếu như tiếp qua hơn tháng nữa. khó tránh khỏi mưa dầm liên miên, năm đó Thánh Thượng xuất binh xuôi nam. binh vây Hoắc Ắp. chúng ta tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ. Thúc phụ nếu đồng ý, ta có thể dẫn hai vạn tinh binh xuát chinh đánh Tiêu BỘ Y, tranh thủ chủ động cho Thái Nguyên”. Lý Thần Thông lộ ra vẻ khó xử nói: “Cái này... chỉ sợ không được” Thấy Lý Huyền Bá sắc mặt hoi trầm xuống, Lý Thần Thông cười khổ nói: “Huyền Bá. ta đồng ý với cái nhìn cùa ngươi. Thúc phụ già rồi, thật ra đà sớm muốn đờ xuống một thân khôi giáp này. nhung Thánh Thượng coi trọng, đương nhiên tri ân báo đáp. Trước mắt Thiên Tỉnh Quan căng thẳng, quân Hà Đông sẵn sàng chuần bị trợ giúp Thượng Đảng, vừa phải phòng động tình bờ bên kia Hoàng Hà, lúc này rút sạch nhân mã, nếu như mất Thượng Đảng. Hà Đông chẳng phải là toàn diện căng thẳng, ta sao có thể đàm đương tội này? Nhưng mà ngươi nói cũng rất có đạo lý, nhưvầy đi... Ta lập tức viết một lá thư cho Thánh Thượng, đem những lời ngươi nói hôm nay chuyển đạt. xin Thánh Thượng định đoạt, ý cùa ngươi thế nào?” Lý Thần Thông vẫn nhiệt tình như trước, trên mặt tươi cười, Lý Huyền Bá nghiêng đầu đi, nhìn về phía trời xanh mây trắng bên ngoài phòng, bình thản nói: “Được”.