Giang sơn mĩ sắc
Chương 550 : Thẳm thấu
Đêm mưa, Tào Đán một bụng lùa giận.
Đậu thị sau khi quay lại, còn chưa ngồi vững vàng, Tào Đán đà đùng đùng nổi giận đẩy cùa tiến vào quát: “Rốt cuộc là chuyện gi xảy ra?”
Đậu thị nhíu mày nói: “Cái gi mà chuyện gi xảy ra?” Đồng thòi ra hiệu cho nha hoàn bên người lui ra, lúc này mới đóng cùa, sau khi đóng cả cùa sổ mới quay lại.
Tào Đán gặp muội muội cẩn thận như thể. trào phúng nói: “Muội còn sợ người hại muội sao? Đến hiện tại, muội đã có chỗ dựa, không cần cẩn thận như thế”.
Đậu thị thờ dài nói: “Đại ca... Ta vẫn cho là huynh ngu xuẩn như heo vậy”.
Tào Đán mặt đò tới mang tai, “Muội..
“Không ngờ huynh so với heo còn muốn ngu xuẩn hơn!” Đậu thị châm chọc nói: “Bộ con mắt huynh là ăn cứt để lớn lên sao?”
Tào Đán nghe ra không đúng, nghiêm mặt hòi, “Muội muội, chẳng lẽ muội còn có môn đạo gi”.
Đậu thị lạrih lùng nói:“Ta chỉ sợ huyrih đến chết, cũng không biết bị ai chém đầu. chẳng lẽ huynh xem không ra nguy cơ hôm nay sao?”
Tào Đán rùng mình, “Nguy cơ gì?”
Đậu thị không đáp mà hòi lại: “Hôm nay huynh thấy Đặu Hồng Tuyển có cái gì không đúng?” ở trước mặt người ngoài, Đậu thị từ trước đến nay cùng Đậu Hồng Tuyến đều diễn mẫu từ nữ hiếu. Nhưng cùng đại ca cùng một chỗ, gọi thẳng tên của Đậu Hồng Tuvến phi thường lạnh lùng. Có thể thấy được đối với Đậu Hồng Tuyến vốn cũng không có tình cảm gì.
Tào Đán nghi ngờ nói: “Nó... đàu có gì là không đúng”.
Đậu thị lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao lại nó huynh so với heo còn ngu ngốc hơn. Đầu óc cũng không có chuyển biển, chỉ biết chạy về phía trước, chết cũng không biết!”
Tào Đán thu hồi vẻ cợt nhả nói: “Muội muội, muội cũng biết, đại ca từ trước đến nay như thế nào. Nhưng đại ca nếu không hỗ đồ như vậy, thì cẩn một muội muội khôn khéo để lảm cái gì?”
Đậu thị lúc này mới sắc mặt hoi hòa hoãn, “Huynh không có trông thấy Đậu Hồng Tuyến hôm nay tinh thần hơn rất nhiều? Nó trước kia đều là bộ dáng có bệnh, như muốn thắt cồ bất cứ lúc nào. Nhưng hôm nay sắc mặt hồng nhuận, tràn đằy tự tin. Phảng phất như nắng hạn gặp mua vậy?”
Nàng nói charih chua sắc bén. Tào Đán cũng không để ý, ngược lại cảm thấy muội muội nói không sai. Nhưng mà hắn đích xác chi số thông minh có hạn, nhịn không được lại hòi: “Nó tại sao lại có biến hóa như vậy?”
“Trên đời này chỉ có một người có thể làm cho nó biến hóa giống như vậy, đó chính là La Sĩ Tín!” Đậu thị nói
Tào Đán dù ngu xuẩn, cũng nghĩ đến điểm mấu chốt, hít vào một hơi, “Muội nói La Sĩ Tín không có chết, hơn nữa đã trờ lại?”
Đậu thị thờ dài nói: “Ta chính là sợ cái này, lúc này mới thấy gió mà theo, buồn cười huynh còn đần độn u mê, nghĩ là ỷ vào bối phận, nên nó không dám làm gì với chúng ta, nhung La Sĩ Tín lại tâm ngoan thù lạt, đối với chúng ta ra tay không có nừa phần do dự. Ta lúc ấy vẫn muốn kiên trì tìm noi nương tựa Lý Đường, chỉ sợ ta và huynh đều sống không quá đêm nay. Vừa rồi ta tim được Đào Hồng, nó nói trong phòng tiểu thư hình như có một nam nhân, quá nừa chính là La Sĩ Tín”.
Tào Đán sắc mặt tái nhợt, “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên chỉ có chờ” Đậu thị cắn răng nói: “Huynh chớ để có bức bọn họ. bằng không giết chúng ta cũng là rất có khả năng”.
“Nhưng chờ... đến khi nào?” Tào Đán lo lắng nói: “Bọn họ đã phái người đi liên lạc Đông Đô. Lúc trước Đông Đô phái người đưa tiền thu mua ta, nhung ta lấy tiền khỏng làm chuyện, lần này nếu đi Đông Đô, chỉ có một con đường chết. Muội thật ra cũng chán ghét Đậu Kiến Đức. hắn hại muội những năm này sống cô đơn, có người giết hắn, muội không những không thương tâm, ngược lại càng muốn phạm ý nguyện của hắn đi Lý Đường. Nhưng chỉ cần quân Tây Lương vừa đến, kế hoạch cùa ta và muội chẳng phải đã không thành sao?”
Đậu thị cười lạnh nói: “Huynh chớ có đem người khác suy nghĩ cũng giống như huynh vậy chứ”.
Tào Đán cười lớn nói: “Muội muội, muốn châm chọc ta cũng không sốt ruột nhất thời, muội nhất định là có diệu sách gi, bằng không cũng sẽ khỏng trắn tĩnh như thế”.
Đậu thị thản nhiên nói: “Huynh yên tâm đi, Tống ChínhBồn đi cầu cứu, chỉ sợ vĩnh viễn đến không được trước mặt Tiêu Bố Y!”
***
Trong tiếng xoẹt ẩm, giữa không trung lại là một đạo sét đánh xuống, kinh tàm động phách.
Tống Chính Bổn đà giục ngựa lên trước, rất nhanh đến miếu đổ nát. nhìn thấy miếu đồ nát tường viện đều ngã sang bên, của càng không biết đi noi nào, đi qua đình viện hoang vu, cuối cùng đã tới đại đường.
Đại đường bốn phía dột nát, thoạt nhìn so với bên ngoài trời mưa còn muốn lợi hại hơn. Gạch xanh mặt tĩàn đầy rêu, bản thờ trước không biết cung phụng là thần gì. trong dông tố có vẻ dữ tợn khủng bố.
Miễn cường tìm chỗ có thể tránh mưa, Tống Chính Bồn cười khổ nói: “Cơn mưa này không biết Khi nào thi có thể ngừng, vất vả hai vị tướng quân rồi”.
Cao Thạch Khai hồn hậu cười nói: “Không sao. mọi người cũng là vì huynh đệ. Tống quân sư người xuất thân văn thần, còn bôn ba như thể. đây mới thực sự là vất vả”.
Liêu Phong thở dài nói: “Chỉ hy vọng mưa sớm có thể ngừng, có thể đến Lẻ Dương sớm giải nỗi khổ của quân Hà Bắc”.
Mưa lớn giàn giụa xuống, từng đạo tia chớp đánh xuống, ba người trên mặt đều u buồn, hiểu rằng cơn mưa này còn muốn rất lâu. Không có cành khô. Cao Thạch Khai đem thần tượng để sang một bên, lấy đao bổ cái bàn, miễn cường tìm chút ít lá vụn giấy mảnh, đốt lên một đống lửa. Ba người lúc này mới thờ phào một hơi, ánh lửa hừng hực, ba người trên người đều toát ra nhiệt khí, trong đêm tối có vẻ có chút thê lương.
Liêu Phong ngồi bên đống lùa sưởi ấm, đột nhiên nói: “Tống quân sư. nghe nói Tây Lương vương rất trọng hàn môn chi sĩ, lúc này người đi Đông Đô, có thể nói là đi nơi tốt”.
Tống Chính B ổn thở dài nói: “Trường Nhạc vương cũng trọng hàn sĩ, đối với ta không tệ. đáng tiếc trời xarih không có mắt”.
Cao Thạch Khai an ủi: “Nghĩ tới Trường Nhạc vương tốt bụng nhản hậu, biết được lựa chọn cùa chúng ta hôm nay. là thuận theo ý cùa Hồng Tuyến, trên trời có linh thiêng cũng sẽ an ủi”.
Ba người yên lặng xuống, chỉ thấy được ánh lừa chợt sáng chợt tối, chiếu lên trên mặt ba người âm tình bất định.
Xoẹt ẩm, một đạo sét đánh xuống, ngoải miếu một khắc này sáng như ban ngày. Liêu Phong quay đầu nhìn lại, đột nhiên thất thanh nói: “Là ai?”
Tống ChínhBổn, Cao Thạch Khai cả kinh, đồng thanh hòi nói: “Làm sao vậy?”.
Liêu Phong không đáp. đã lách mình đến chỗ cừa miếu, đơn đao noi tay, đối với mưa to tầm tả làm như không thấy. Cao Thạch Khai sớm theo tới. thấp giọng nói: “Liêu tướng quân, làm sao vậy7”
“Vừa rồi lúc sét đánh, ta thấy có một đạo bóng đen đi ngang qua noi này..Liêu Phong chỉ vào một phế tích nói: “Có thể là người cùa Lý Đường chặn chúng ta lại hay không?”
Cao Thạch Khai cả kinh, “Bọn họ có tin tức nhanh vậy sao?”
“Cần thận thuyền chạy được vạn năm” Liêu Phong nói: “Cao huynh, ngươi từ bên trái đi chặn lại, ta từ mặt này đuồi theo nhìn xem, ý của ngươi thế nào?”
Cao Thạch Khai nói: “Được!”
Hắn lòi nói chưa dứt, người đã chạy ra ngoài, Tihập vào trong đèm mưa. Liêu Phong về phía mình chi đi hai bước, quay đằu nhìn lại, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh như mưa thu, rồi không đi về phía trước nữa, ngược lại xoay người xông về trong điện. Tống Chính Bồn là một văn thần, cũng không có thân thủ như hai người, chỉ cách màn mưa nhìn thấy hai người thi thẳm vài câu, Cao Thạch Khai không thấy, Liêu Phong quay lại. kinh ngạc nói: “Liêu tướng quân, rốt cuộc..Hắn lời còn chưa dứt, đã nhịn không được rút lui hai bước, trầm giọng nói: “Liêu tướng quân, ngươi muốn làm gì?”
Hắn đà nhìn ra hàn ý trên mặt Liêu Phong!
Liêu Phong thản nhiên nói: “Tống quân sư. ngươi nên biết ta muốn làm cái gi”.
Tống Chírih Bổn trong đầu linh quang vừa hiện, nghẹn ngào kêu lẽn: “Ngươi là người của Lý Đường!”
Liêu Phong lạnh nhạt nói: “Không sai, đáng tiếc ngươi biết quá muộn. Có kêu. mưa lớn như thế, hắn cũng nghe không được! Cao Thạch Khai thời gian uống cạn chung trà mới có thể quay lại được”.
Vừa nói xong, Liêu Phong đơn đao vung ra, đương cầu kết liễu. Khỏng ngờ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi cùa Cao Thạch Khai! Liêu Phong cả kinh, thân hình khè động đã xông đến bên người Tống Chính Bổn, đảo ngược chuôi đao đập qua Tống Chính Bồn căn bản không có sức hoàn thủ. gọi cũng không kịp. hai mắt đà trợn trắng, mềm nhũn ngã xuống.
Liêu Phong quay đầu nhìn lại, trông thấy trong màn mưa như khói xuyên đến một bóng người, hiểu rằng đó là Cao Thạch Khai, trong lòng thầm run sợ. không biết hắn vì sao trở lại mau nhưvậy.
Hắn không thể giết Tống Chírih Bổn, chỉ sợ đao phong mang máu. lùa gạt khỏng được Cao Thạch Khai, đơn giản quyết định thật nhanh, đánh hôn mê Tống Chính Bồn, lại dùng hắn làm mồi dụ, giết chết Cao Thạch Khai.
Hắn nhìn như đối với Tào Đán vẫn nhẫn nhịn, thật ra chỉ là một thù đoạn che đấu tai mắt người khác.
Thấy Cao Thạch Khai đi tới, Liêu Phong giả bộ như giật mình nói: “Cao Tướng quân, chúng ta thiểu chút nữa trúng kế điệu hổ ly sơn cùa kẻ địch!”
***
“Cao Thạch Khai, Liêu Phong ai là người cùa chúng ta?” Tào Đán nghe được muội muội khẳng định như th4 đã đoán được cái gì.
Đậu thị giảm thấp thanh âm xuống. “Là Liêu Phong”.
Tào Đán cả kinh, nhịn không được nói: “Không thấy ra hắn là dạng này, vậy mà lại là người cùa chúng ta”.
“Huynh nhìn không ra rất nhiều chuyện” Đậu thị châm chọc nói: “Nếu như ngay cả huynh cũng có thể nhìn ra được, hắn còn có thể giấu diếm được người khác sao?”
“Nói cũng đúng, trách không được tiểu tử này tại Dịch Thủy vụng trộm chạy thoát trở về, thì ra đà sớm mưu tính sâu xa, biết có hôm nay” Tào Đán trọng ngượng ngùng có chút ít vui mừng, “Nhưng một mình hắn, có thể giết được Tống ChínliBồn cùng Cao Thạch Khai sao?”
“Minh thương đễ tránh, ám tiễn khó phòng, bọn họ xem Liêu Phong là huynh đệ. trên đòi này. huynh đệ chẳng phải là khó phòng nhất sao?” Đậu thị trên khuôn mặt khô héo lộ ra nụ cười quắt queo.
“Không sai, không sai! Huynh đệ khó phòng nhất!” Tào Đán cười nói: “Lào tử cũng lười phòng!”
“Huyrih cũng có huynh đệ sao?” Đậu thị cười khầy nói.
Tào Đán trong lòng không biết tư vị gì. nhưng mà hắn chịu muội muội này xem thường đã quen, nói tĩárih đi: “Cho dù Liêu Phong có thể đắc thủ, đổi với chúng ta vẫn không thể tìm noi nương tựa Lý Đường? Phải biết rằng, Lý Hiếu Cơ cho chúng ta điều kiện, là mang theo ngọc tỷ truyền quốc cùng mảnh đất Hà Gian này! Đậu Hồng Tuyến không chịu để cho chúng ta dâng quận đầu hàng, chính là đoạn đường sống của chúng ta. Chỉ đem ngọc tỷ truyền quốc, chỉ sợ không đủ phân lượng”.
“Cẩu người không bằng cầu mình” Đậu thị trên mặt lộ ra vẻ âm độc hung ác. “Nó đoạn sirih lộ chúng ta, chúng ta cần gì lưu đường sống cho nó?”
“Muội muội, ý của muội là gì?” Tào Đán rùng mình, vươn tay làm ra thủ thế chém đằu.
Đậu thị chậm rãi gật đầu, ngoải cùa sổ xoạt đùng một tiếng sét đánh, hai người đều giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt.
Mưa càng rơi xuống càng mạnh, phảng phất muốn đem một thu sầu khồ. tận tình thổ lộ, hai người cảm nhận được thiên địa oai, trong lúc nhất thời nói không ra lòi. Cao Thạch Khai trông thấy Tống Chính Bồn ngà trên mặt đất. rất là kinh ngạc hòi, “Liêu huynh, làm sao vậy?”
Liêu Phong nói: “Vừa rồi ta và ngươi ra khòi miếu, ta mới đi vài bước, đà nghĩ đến... Cái này sẽ không phải là kẻ địch dẫn chúng ta ròi đi ám toán Tống quân sư chứ? Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng quay lại, đúng lúc đụng phải Tống quân sư ngà xuống đất, trước mặt hắn đang đứng một người áo đen, đang muốn ra tay. Ta thấy vội quát một tiếng, người nọ bổ ta một đao. sau đó bò chạy đi rồi. Lúc này ngươi tới rồi, ngươi nghe được ta hô quát không?”
Hắn nói như là có chuyện lạ, Cao Thạch Khai lắc đầu nói: “Ta lại không có nghe được ngươi hô quát, ta cũng là đi đến nửa đường mới nhớ tới không nên lưu lại Tống quân sư một mình, lúc này đây mới quay lại. Ta không có nhìn thấy mặt đó có người nào cả”.
“Không biết Tống quân sư làm sao mà bất tinh” Liêu Phong cau mày nói: “Không phải là trúng độc chú? Cao huynh, người kinh nghiệm phong phú. kính xin xem thừ”.
Cao Thạch Khai gật gật đầu, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống lay lay Tống Chính Bồn, Liêu Phong rút đao, một đao đà nhằm vào phẳn gáy cùa Cao Thạch Khai chém xuống.
Đó là một cơ hội tuyệt hảo, hắn cho là không thể bò qua.
Nên chém mà không chém, cần sẽ loạn, Liêu Phong hắn thân kinh bách chiến, đương nhiên hiểu rằng đây là cơ hội giết người tốt nhất.
Một đao kia, quả thực có thể nói là nắm chắc, không chê vào đâu được.
Liêu Phong khi xuất đao, thậm chí đã tường tượng đến khung cành đằu người bay lên. máu tươi như cầu vồng.
Nhưng Cao Thạch Khai lại vào lúc đao sắp đến cổ thì hạ thấp đầu xuống!
Đơn đao chém không! Liêu Phong ngơ ngẩn!
Đơn đao hầu lao sát da đầu Cao Thạch Khai mà qua, cắt đứt xuống một chùm tóc. Tóc đen bay múa, Cao Thạch Khai lùi lại, đã đâm vào trên người Liêu Phong.
Liêu Phong chỉ cảm thấy bụng mát lạnh, mới biết được đã bị Cao Thạch Khai một đao đâm trúng. Cao Thạch Khai khi lùi lại. đã rút đao noi tay, một đao từ dưới xương sườn đâm ngược ra sau, ngay giữa bụng Liêu Phong.
Khuỷu tay vừa nhấc, đà đánh trúng ngực Liêu Phong một đòn nặng. Liêu Phong kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, đến khi té xuống trong nước bùn thi đã khó có thể đứng dậy.
Liêu Phong nộ trợn hai mắt. tràn đầy không tin nói: “Cao Thạch KhaỊ ngươi đà sớm phòngbị ta?”
Cao Thạch Khai thờ dài, “Ngươi vốn không phải là người rất dũng cảm, nhưng ngươi lần này bắt địch, biểu hiện quá mức dũng cảm, vào loại thời khắc phi thường này, ta đương nhiên cảm thấy có vẩn đề. Nhưng mà một điểm trọng yếu nhắt là. ta đà biết ngươi là người cùa Lý Đường, đáng tiếc ngươi còn không biết ta là người của Đông Đô”.
Liêu Phong hơi giật mình kêu lên: “Ngươi đà được Tiêu Bố Y thu mua”.
Trà lời hắn là ánh đao vung lên, máu tươi bốn phía. Cao Thạch Khai một đao chém xuống đằu Liêu Phong, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Liêu Phong chết không nhắm mắt nói: “Ngươi đã đoán trúng!”
Cao Thạch Khai sau khi một đao chém Liêu Phong, cũng khỏng vội cứu tinh Tống Chính Bổn, ngược lại từ trong lòng móc ra một cây hương, ở trên lừa đốt lên. sau đó cắm ở trước mũi Tống Chính Bồn. Chờ giây lát, xác định Tống Chính Bồn bắt tỉnh, lúc này mới lại móc ra một ống trúc đốt lên. Bùm một tiếng vang nhò, một đạo lừa khói xông thẳng lên trời, trong đêm mưa, càng sáng rõ ràng.
Qua chừng bữa cơm, chỉ nghe thấy bên ngoải miếu tiếng vó ngựa gấp gáp.
Trong cuồng phong bạo vũ, tiếng vó ngựa, tựa như cũng muốn ngăn chận bạo vũ cuồng phong, dẫm nát ngực người ta. Cao Thạch Khai lộ ra vẻ kính sợ, chậm rãi đứng lẻn.
Tiếng vó ngựa mới dừng, Trưong Tế đã xuất hiện trong điện, phảng phất như một pho tượng ở nơi đó.
“Liêu Phong nhịn không được đã ra tay, nên ta giết hắn, ta lưu ý xem xét, trừ hắn ra, cũng không có người bên cạnh, chắc hẳn Lý Đường đổi với nhùng người Hà Bắc này, cùng không để ở trong lòng. Tống Chính Bổn bị Liêu Phong đánh xỉu, lại trúng mê hương của ta, trước khi tròi sáng sẽ không tinh lại” Cao Thạch Khai đơn giản sáng tỗ nói.
Trương Tế gật gật đầu, “Tốt, vậy ngươi đợi ờ đây đến hừng đông, sau đó dẫn hắn đi Lê Dương”.
Cao Thạch Khai gật đầu, “Vậy... ta không cần trờ lại Nhạc Thọ sao?”
Trương Tế lắc đầu, “Nhạc Thọ đã đến đường cùng, ngurợi một mực thông báo tin tức có công, Tây Lương vương đương nhiên sẽ trọng dụng. Ngươi biết phải làm như thế nào?”
Cao Thạch Khai vui mừng nói: “Tạ ơn Trương đại nhân”. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, từbên hông khải giáp cời xuống một vật đưa cho Trưcmg Tế, vật kia được khăn đen bao bọc kín mít.
“Đây là cái gì?”
“Đây là ngọc tỷ truyền quốc đo đám người Tào Đán đánh cắp” Cao Thạch Khai cười nói: “Ta ngẫu nhiên nghe được, đà tiện tay cầm đi. Ta dùng cái giả tạm thòi thay thạ nghĩ loại người như Tào Đán nhất thời nừa khắc cũng không thể phát hiện”.
Trương Tế cười nói: “Biểu hiện như thế cá không tệ, Cao Tướng quàn khồ cực rồi”.
Cao Thạch Khai cung kính nói: “Làm theo bổn phận mà thôi”.
Trương Tế nói: “Tây Lương vương chưa chắc đã thich vật này. nhưng công lao cùa Cao Tướng quân, ta tuyệt không giấu diếm. Ngươi tất cả hãy cẩn thận, ta đi trước một bước”.
Hắn nói đi là đi, thoáng qua đã nhảy vào trong màn mưa.
Con ngựa sau khi hí nhẹ một tiếng, tiếng vó vang lên. dần dần đi xa Cao Thạch Khai lúc này mới thờ phào nhẹ nhòm, thu thập thi thể Liêu Phong, ném ra trong giếng hoang ở phía sau miếu. Nhìn sang cái giếng hồi lâu, trên mặt không biết là vẻ mặt gi.
Ngồi ở bên người Tống Chính Bổn, thờ dài, khẽ nâng hắn lẻn. đưa hắn vào một chỗ thoải mái hơn, lúc này mới thêm chút ít gỗ vụn. Trong ngọn lửa, Cao Thạch Khá sắc mặt âm tình bất định.
Quân Hà Bắc cho đến hiện tại người có thể còn sống sót. ngoại trừ đặc biệt dũng mành ra, thì chính là người cực kỳ cần thận. Hắn hiển nhiên là người phía sau. cho tới hiện tại, hắn lựa chọn một con đường thuộc về mình, chỉ hy vọng không có chọn sai!
Một đêm qua đi, mưa đã ngừng, Tống Chính Bổn lúc này mới tỉnh lại, sờ sờ cái ót, trong lúc nhất thời mờ mịt thất thố. Cao Thạch Khai nói: “Tống quân sư. Liêu Phong là người của Lý Đường, hắn muốn giết chúng ta, ta đà giết hắn. Hiện tại... chúng ta... đi Lê Dương thôi” Hắn nói đến đây, ngực nhịn không được run rẩy, hắn hiểu rằng đi Lê Dương có ý nghĩa như thế nào, nhung hắn hiện tại đà quàn không được quá nhiều, vãn đứng lẻn quay đầu đi trước. Tống Chính Bồn tỉnh tỉnh mê mê, sâu một cước, nống một cước cùng đi ra ngoài, giống như tinh hình mê mang của quân Hà Bắc hiện tại.
Trương Tế một đêm phi nhanh, khi tròi vừa sáng, đã xuyên qua quận Tín Đô. đi tới Đại Lục Trạch, ở đây đúng là noi Tiêu Bố Y, Tẳn Thúc Bảo đóng quân.
ở trong quận Hà Gian, bời vì là địa bàn của người khác. Mà Nghĩ của Tiêu Bố Y tiềm nhập không tính là quá nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Những người này mật thiết chú ý động tĩnh của quân Hà Bắc quân, cũng không nhúng tay vào, Trương Tế chính là một trong số đó.
Tiêu Bố Y chỉ cần biết được tìrih huống mới nhất của Hà Gian, mà tạm thời không muốn nhúng tay vào, lúc này đây mệnh lệnh cho đám người Trương Tế chớ đả thảo kinh xà.
Phương thức liên lạc cùa bọn họ có nhiều loại, nhung ở trong loại mưa to này. ngựa thoạt nhìn mới là đáng tin cậy nhất, không xảy ra sai sót nhất. Trương Tế tự mình đến truyền tin, Tiêu Bố Y biết được, khoác áo mà ra, Tần Thúc Bảo cũng đồng thời đuổi tới.
Hai người thần sắc trịrih trọng, hiển nhiên đối với tình huống Hà Gian có chút quan tâm.
Trương Tể đơn giản sáng tò nói: “Khởi bẩm T ây Lương vương, T ần Tướng quân, căn cứ theo tin tức mới nhất cùa chúng ta cho thấy, La Sĩ Tín không chết, mà Đậu Hồng Tuyển đã quyết ý tìm noi nương tựa Đông Đô. nàng phái Tống Chính Bồn, Cao Thạch KhaỊ Liêu Phong tiến đến liên lạc. Đậu thị, Tào Đán lại muốn đầu nhập vào Lý Đường. Liêu Phong bị Lý Đường thu mua, muốn phá hỏng quân Hà Bắc hàng, kết quả trên đường bị đà sớm bị Cao Thạch Khai chuần bị đằu nhập vào chúng ta chém giết, thuộc hạ dựa theo ý tử cùa Tây Lương vương, để cho Cao Thạch Khai dẫn Tống Chính Bổn đi Lê Dương. Tào Đán muốn đem ngọc tỷ truyền quốc đưa cho Lý Hiếu Cơ, nhung lại bị Cao Thạch Khai trộm được hiến cho Tây Lương vương, đây là ngọc tỷ truyền quốc của Đại Tùy”.
Hắn lấy ra cái túi đưa lên, Tiêu Bố Y nhìn cũng không nhìn, thản nhiên nói: “Nếu muốn quốc gia an khang, đũng sĩ như Trương Lang tướng mới là thứ bổn vương cần thiết, ngọc tỷ này có tác dụng gi?”
Trương Tế nghe Tiêu Bố Y khen ngợi, tinh thằn chắn động.
“Nhưng mà Cao Thạch Khai dù sao vẫn là người có tâm, sau này cũng xem xét sừ dụng” Tiêu Bố Y lại hỏi, “Trừ cái đó ra, còn có động tĩnh gì không?”
“Có!” Trương Tế trà lời: “Quận Bác Lăng tây Hà Gian có hơn ngàn binh sĩ qua Đà Thủy, lẻn vào Tín Đô, hôm nay tại vùng Lộc Thành tây nam Nhạc Thọ, tới gằn bờ Nam Đà Thủy, trước mắt mai phục tây nam quân Lưu Hắc Thát tại Lộc sơn ngoài mấy chục dặm. cùng quân Lý Hiếu Cơ đối diện Đà Thủy đối với quàn Hà Bắc hình thành thế giáp công. Nhưng mà có một chút rất kỳ quái, birih sĩ đến vùng Lộc Thành tương đối ít, là một mình xâm nhập, tạm thòi không có binh sĩ tiếp viện. Chúng thần nghe theo ý tứ cùa Tây Lương vương, cũng không đả thảo kinh xà, cM lưu ý hành tung cùa bọn họ”.
Tiêu Bố Y, Tần Thúc Bão liếc nhìn nhau, đều nhìn ra ý nghi hoặc lẫn nhau.
Chuyện có thể làm cho bọn họ đều nghi hoặc, đương nhiẻn khỏng tính là đơn giản.
Tiêu Bố Y đem nghi hoặc này tạm thời buông xuống hòi: “Lý Thế Dân hiện tại như thế nào?”
“U châu Tiết thị quyết định đằu nhập vào Lý Đường, dàng quận đầu nhập vào Lý Thế Dân, Lý Thể Dân có thể nói là không đánh mà thắng thu quận, đồng thời đối với Ngư Dương. Bắc Bình. An Nhạc các quận tiến hành chiêu an. Mà Lý Thế Dân khi cho người chiêu an, lại lặng yên mang theo Huyền giáp thiên binh đà đến Hồ Ly Điến. Khi thằn rời đi. hắn còn đang ờ Hồ Ly Điến trú binh. T a nghĩ đêm qua đột nhiên có mưa. hắn rất khó mà hành động”.
Hồ Ly Điển là ờ trong trăm dặm bắc Nhạc Thọ, phụ cận có một ao đẳm lớn. Đà Thùy từ tây nam chảy về phía đông bắc, xuyên qua Hà Gian, là từ noi đó chảy xuôi qua, địa hình phú: tạp, núi nhỏ, đồi núi, sông suối cùng ao đầm giao thoa phân bố, so với địa hình Đại Lục Trạch mà nói, chỉ hơn chứ không kém.
Tiêu Bố Y nhíu mày. hiển nhiên trầm tư cái gì.
Lộc Thành, Đà Thủy, Hồ Ly Điển ba chỗ đều có quân cùa Lý Đường, phân biệt ờ tại tây nam, tây bắc cùng đông bắc ba nơi quanh quân Hà Bắc, ba nơi này muốn nói giáp công, thì cách xa nhau, dụng binh nhiều ít đều rất có vẩn đề. Lý Thế Dàn kinh nghiệm sa trường. Lý Hiếu Cơ một mực lão hồ ly, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Tẳn Thúc Bảo trầm giọng nói: “Binh pháp chi đạo, xuất hồ bất ý. Chúng ta không thể tường được hắn sẽ hành động, Lý Thể Dân cũng rất có khả năng đánh cho chúng ta trờ tay không kịp”.
Trương Tếcả kinh, thoáng qua khiêm tốn nói: “Thuộc hạ biết sai”.
Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Kiêm nghe thi rõ, ngươi nói ra cái nhìn cùa chính mình, không có gi đáng trách”.
Ngoài trướng mưa lại roi xuống, chi là nhỏ đi rất nhiều. Tiêu Bố Y nói: “Tẳn Tướng quân, tại Đại Lục Trạch phương viên trăm dặm nghiêm gia đề phòng, nếu có hành tung của địch, lập tức hồi báo. Trương Tế, ngươi nhanh chóng lệnh cho Mà Nghĩ tại Hà Gian nghiêm gia giám thị, đối với hướng đi của Lý Thế Dân không thể chủ quan”.
Trương Tế gật đầu ròi trướng, Tần Thúc Bảo thấy Tiêu Bố Y thằn sắc nghiêm túc liền hòi: “Tây Lương vương, người đối với Huyền giáp thiên binh cùa Lý Thế Dàn tựa như rất xem trọng”.
Tiêu Bố Y sắc mặt có chút cổ quái, trầm mặc một lát mới nói: “Lý Uyên đa mưu túc trí, đà sớm nhằm vào ta mà áp dụng hành động. Hôm nay Lý Thế Dân, bách chiến bách thắng..
“Cái này chỉ sợ..Tẳn Thúc Bảo muốn nói lại thôi.
Tiêu Bố Y hiểu rõ ý tứ cùa Tẳn Thúc Bảo, gật đầu nói: “Tuy Thiển Thùy Nguyên đại bại, nhung Ân Khai Sơn gánh chịu tội danh, cho nên người ở bẽn ngoài xem thấy, Lý Thế Dân chỉ có thắng, không có bại! Thiết kỵ của ta nổi tiếng thiên hạ, Lý Uyên bắt tay vào huấn luyện huyền giáp thiên binh, để cho Lý Thế Dân dẫn đội, thật ra chính là muốn cùng ta so cao thấp. Chúng ta nếu như chiến, một trận chiến này thắng bại chẳng những quan hệ đến xu thế Hà Bắc, thậm chí có thể nói quan hệ đến xu thế thiên hạ, ta không thể không thận trọng làm việc”.
“ Tây Lương vương quyết địrih làm sao bây giờ?” Tẳn Thúc Bảo hỗi.
Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười đà lâu không thấy, dứt khoát nói: “Bắt đằu từ hôm nay. ta muốn đích thân dẫn binh, trọng binh đánh Lý Đạo Tông!”
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
6 chương
17 chương
956 chương
34 chương
532 chương
580 chương
34 chương