Giang sơn mĩ sắc
Chương 270 : Duyệt quân lâu
Trương Tu Đà chết rồi ư? Lý Uyên khi nghe được tin này, cũng sửng sốt một hồi lâu.
Hắn ở tận Thái Nguyên Sơn Tây, lại không có thông tin nhanh như Tiêu Bố Y, khi nghe được tin Trương Tu Đà chết, thì đã xem như là người biết muộn nhất.
Ngồi trên ghế, Lý Uyên nhất thời không biết làm thế nào cho phải, Lý Thế Dân lại vui mừng bước vào, nói lớn: “Cha, Trương Tu Đà chết rồi”.
“Hừ…” Lý Uyên hoang mang nhìn bốn phía, thấy không ai nghe được, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Cha, cha không khỏi quá cẩn thận rồi, đây là Lưu Thủ phủ, hiện tại đều là thân tín của cha, có việc gì không dám nói?”
“Đứa tiểu tử như con thì hiểu gì, cẩn thận thì dùng được thuyền vạn năm” Lý Uyên cau mày nói: “Nếu con có thể có…”
“Nếu con có thể có một nửa sự thành thục chững chạc của đại ca thì cha yên tâm rồi chứ gì?” Lý Thế Dân cười không để ý, “Đại ca là đại ca, con là con, hà tất phải giống đại ca?”
Lý Uyên lắc đầu không nói, Lý Thế Dân lại nói: “Cha, Trương Tu Đà chết rồi, chúng ta phải làm thế nào?”
Lý Uyên lại cau mày: “Con muốn nói gì?”
Lý Thế Dân cười nói: “Cha, con là con của cha, sao lại không rõ tâm tư của cha? Thực ra lần này cha cũng tính là về thăm chốn cũ, ban đầu là Tam châu thứ sử, sau đó là Thái Thú Lâu Phiền, tuy bị Thánh thượng điều về kinh thành, nhưng hiện tại lại thân là Thái Nguyên Lưu thủ, xung quanh Thái Nguyên cha rất quen thuộc. Vùng Sơn Tây đối với cha luôn có cảm tình tốt, cha nói là thảo phỉ, chống đối Đột Quyết, nhưng phần lớn thời gian là tích cực mượn sức Lưu Chính Hội, Ân Khai Sơn, Hứa Thế Tự và Triệu Văn Khác để làm gì?”
Sắc mặt Lý Uyên có chút biến đổi, nhìn bốn phía, hạ giọng nói: “Con nghe ai nói?”
Lưu Chính Hội, Hứa Thế Tự và Triệu Văn Khác đều là Tư Mã Ưng Dương phủ. Trong tay nắm binh quyền, Ân Khai Sơn là huyện lệnh huyện Thái Cốc, rất có uy vọng, nói chung đằng sau người nắm binh mã trong tay luôn có sựủng hộ của các sĩ tộc, đằng sau bốn người đó cũng có một chút thế lực. Lý Uyên mượn sức bọn họ, vốn cho rằng rất bí mật, nhưng không ngờ Lý Thế Dân lại biết.
Lý Thế Dân cười khổ nói: “Cái đó không cần ai nói, chỉ cần mắt không mù, thì sẽ nhìn thấy, cha hiện tại là người có uy vọng ở đất Sơn Tây, thật ra chỉ cần vng tay hô một cái, những người này quá nửa sẽ quy phục. Thánh thượng ở mãi Dương Châu, xa đến vài nghìn dặm, đến lúc đó chúng ta có thể chiếm Tây Kinh, tọa trấn Quan Trung…”
Lý Uyên bỗng nhiên đứng lên, vội vàng quát lên: “Cái tên bất hiếu nhà ngươi, sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?”
Lý Thế Dân liếm liếm miệng, quay lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Con nói cha à, con ở trước mặt cha có thể hô, con là con trai của cha. Không thể nói gì. Nhưng con đều nhìn rõ mọi việc, người khác sẽ nhìn thế nào?”
Lý Uyên chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không thể nào, ta thực lòng vì thánh thượng dốc hết tâm sức làm việc, tiêu diệt cường đạo, trấn an dân chúng…”
Lý Thế Dân bật cười: “Cha, cha đừng nên lừa mình dối người nữa. Hiện tại không sợ không làm việc, mà sợ làm việc hết lòng hết sức. Những người ở triều đình ngoài đấu đá nhau ra, thì còn có ai lo nghĩ cho giang sơn Đại Tùy nữa. Ai quản cha có hết lòng hay không, chỉ thấy cha mượn sức lòng dân mà thôi. Đến bây giờ cha phải tạo phản sớm vẫn còn kịp, nếu đợi đến lúc bị người khác đấm cho một quyền, Thánh thượng hạ chỉ giải trừ binh quyền của cha, lúc đó cha khóc cũng không kịp nữa rồi. Thời gian này những việc con có thể làm đều đã làm rồi, giúp cha tích cực mượn sức lực của thảo mãng chi sĩ, cũng đã thu được không ít. Lưu Hoằng Cơ, Sử Vạn Bảo, Đoạn Chí Huyền, Khâu Hành Cung ai cũng đều có thể một mình đảm đương một phương. Hơn nữa Đông Đô Sài Thiệu mượn sức một nhóm người, Cao gia, Trường Tôn, Đậu gia, Kỷ gia đều ủng hộ. Chúng ta hiện tại văn thần cũng có, võ tướng đã đủ, lúc này không phản thì phải chờ đến lúc nào đây? Còn có Lưu Văn Tĩnh kia, vài lần thúc giục con, hỏi con khi nào mua ngựa, nên làm sớm không muộn…”
Lý Uyên trầm mặc một lúc mới nói: “Tiểu tử nhà ngươi xem chuyện quá dễ dàng rồi, Vương Uy còn dễ nói, ngươi cho rằng Lý Tĩnh chỉ ăn không ngồi rồi sao? Ta hiện tại tuy là Thái Nguyên Lưu thủ, ta làm sao có thể xem thường vọng động? Con người Lý Tĩnh rất có tài, nhưng luôn bị chèn ép…”
“Cũng bị cha chèn ép sao, vậy nên cha một mực sợ hắn báo thù?” Lý Thế Dân hỏi một câu.
Nét mặt Lý Uyên bắt đầu đỏ, “Đó đều là chuyện xưa cũ, ai mà nhớ được?”
“Cha, cha vẫn chưa quên, Lý Tĩnh đương nhiên cũng sẽ nhớ” Lý Thế Dân thở dài một tiếng, “Cha, vì mấy con ngựa đắc tội với đại cừu gia như Lý Tĩnh cũng không tính là sáng suốt, nhưng muộn còn hơn không, vẫn còn chưa muộn, cha đã không dám đắc tội với Lý Tĩnh, chúng ta lại có thể suy nghĩ mượn sức hắn”.
Lý Uyên lạnh lung hừ một tiếng, “Nếu là thật có thể dễ dàng lôi kéo như vậy, còn đợi con nhắc nhở? Lý Tĩnh con người đó, là một kẻ ngoan cố”.
Lý Thế Dân lại cười, “Cha, con lại không tán thành, cha phải biết quan hệ giữa Lý Tĩnh và Tiêu Bố Y rất tốt, chúng ta thực ra chỉ cần cùng Tiêu Bố Y móc nối quan hệ, tất cả những việc khác hắn quá nửa sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua”.
Lý Uyên lắc đầu, “Tiêu Bố Y bây giờ là khâm phạm, chúng ta cắt đứt quan hệ sợ không kịp nữa, sao còn có thể móc nối với hắn”.
“Cha gần đây bận tiễu diệt thổ phỉ và lôi kéo thế lực, phần lớn không biết Tiêu Bố Y đã đã không phải như trước rồi” Lý Thế Dân nói một cách thần bí.
Lý Uyên sửng sốt, “Con có tin tức của hắn? Con lấy tin tức của hắn ở đâu?”
Lý Thế Dân cười nói: “Có được từ đâu cha không cần hỏi, dù sao con cũng có môn đạo của riêng con. Con chỉ có thể nói với cha, hiện tại Tiêu Bố Y tuy không là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, nhưng người ta vẫn có thể hô mưa gọi gió, hôm nay cũng đã không còn chạy trốn, ngược lại còn vô thanh vô tức chiếm lấy thành Tương Dương, Đậu Quân thủ dâng quận đầu hàng…”
Sắc mặt Lý Uyên biến đổi, “Đậu Dật? Hắn…”
Hắn muốn nói rồi lại thôi, Lý Thế Dân khẽ thở dài: “Thực ra cho dù Đậu Dật không đầu hàng, dựa vào thế lực của Tiêu Bố Y, muốn chiếm được thành Tương Dương cũng không phải chuyện khó. Hiện nay Tiêu Bố Y ở Tương Dương, tức là có thể nam hạ, cũng có thể bắc thượng, trước tiên chiếm được địa lợi, theo con thấy, Tiêu Bố Y trong loạn thế có thể thành một phen đại sự. Cha nếu cứ không phấn đấu, chỉ e đến lúc ngay cả canh cũng không có mà húp. Tiêu Bố Y sớm muộn cũng làm lớn, nếu có thể bắt tay với chúng ta…”
“Bắt tay, bắt tay….” Lý Uyên bất đắc dĩ ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Thế Dân, cha không phải không muốn, cũng không phải không nhìn ra sự độc đáo của người này, nếu nói con Lý gia ta có thể xem như không kém, nhưng có thể so sánh với Tiêu Bố Y chỉ có Huyền Bá…” Nói đến đây khóe mắt của Lý Uyên lại hơi đỏ, “Nhưng Huyền Bá sớm đã qua đời… ài… ta phát hiện Lý gia nhà chúng ta và Tiêu Bố Y có duyên không phận. Chúng ta… chúng ta có tiền vốn gì để cùng hắn bắt tay?” Ngẩng đầu lên như nghĩ đến cái gì đó, Lý Uyên hỏi: "Thải Ngọc thế nào rồi?"
Lý Thế Dân cười phá lên, “Chỉ cần cha có lòng, hài nhi đương nhiên dốc hết toàn lực, dù sao con gần đây cũng không có việc gì, không bằng đi tìm Tiêu Bố Y kết nối tình cảm. Thật sự so với cha tìm đám người kia còn hữu dụng hơn. Có quan hệ tốt với Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh hiển nhiên mở rộng quan hệ với chúng ta, cha cũng không cần cả ngày lo lắng đề phòng, nhìn thiên hạ biến hóa mà tính toán cũng không muộn”.
Lý Uyên im lặng không nói, nhìn như đồng ý, Lý Thế Dân tinh thần phấn chấn vừa mới muốn đứng dậy, Lý Kiến Thành đã vội vã chạy vào: “Cha, có Thánh chỉ”.
Lý Uyên sợ đến nối mặt không còn giọt máu, Lý Thế Dân cũng cau mày, hai người cùng nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự lo lắng của nhau.
Hoàng thượng phản phục vô thường, hôm nay mưa gió bập bùng, Thánh chỉ đến tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lý Uyên ra tiếp chỉ, thông sự xá nhân tuyên đọc: “Thánh chỉ có viết, Lý Mật tập trung quần chúng, đại nghịch bất đạo. Hiện lệnh các quận huyện nghiêm khắc điều tra dư nghiệt của Ngõa Cương, nghiêm trị không tha, khâm thử”.
Tuyên chỉ xong, thông sự xá nhân lấy Thánh chỉ đưa cho Lý Uyên, Lý Uyên rốt cục cũng yên lòng, thầm nghĩ vẫn còn may, không phải gây phiền toái cho mình, mình mặc dù cũng họ Lý, nhưng cũng không có quan hệ gì với Lý Mật. Nhận Thánh chỉ xong, phát hiện trên Thánh chỉ còn có một bản danh sách, sắc mặt Lý Uyên biến đổi, nhưng lại lệnh cho thuộc hạ nhiệt tình tiếp đãi thông sự xá nhân. Đợi đến lúc khi chỉ còn ba cha con, Lý Uyên khẽ thở dài: “Thế Dân, con suýt chút nữa thì hại cha”.
Lý Thế Dân kinh ngạc, “Trên thánh chỉ chẳng lẽ có Tiêu Bố Y? Mà cho dù có hắn cũng đã làm sao? Không lẽ cha lại không muốn cho con đi tìm hắn?”
Lý Uyên lắc đầu, “Ta không nói là ta không cho con đi tìm Tiêu Bố Y, trên thánh chỉcũng không bảo chúng ta đi bắt hắn, nhưng lại có người vẫn liên lạc với con”.
Lý Thế Dân đến gần lại xem, sắc mặt cũng thay đổi, “Sao lại có Lưu Văn Tĩnh?”
Lý Uyên cũng đã không ngừng phân phó: “Thế Dân, con nên làm gì thì hãy làm cái đó, Kiến Thành, lập tức bí mật triệu tập vệ binh đi bắt Lưu Văn Tĩnh, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, những người trên danh sách, một người cũng không được để chạy thoát!”
***
“Lý Uyên hiện tại đang làm gì vậy?”
“Tiễu phỉ, trấn an dân chúng, chống lại kị binh Đột Quyết nam hạ”.
“Thế Lý Tĩnh thì sao?”
“Hắn dường như đang chuyên tâm đối kháng quân Đột Quyết”.
“Hai tên quỷ chết tiệt này, để cho bọn chúng đánh một trận là được rồi. Trương Tu Đà chết rồi, chúng ta cũng nên ra tay thôi”.
Lưu Vũ Chu cau mày ngồi ở sảnh, cau mày, bên cạnh hắn là vài tên hạ thủ, nhưng không có Uất Trì Cung.
Người ngồi bên tay trái sắc mặt vàng nhạt, thân hình khôi ngô, giống như kim cương vậy, người ngồi phải tướng mạo nho nhã, dáng vẻ nhân tài. Người vệ sĩ đang đứng có vẻ phi thường dũng mãnh, thần sắc cung kính.
Người ngồi đối diện trang phục văn nhân, Lưu Vũ Chu đối với hắn thái độ cũng cung kính.
Lưu Vũ Chu nhìn những người xung quanh, trong lòng có chút lo lắng, thầm nghĩ bản thân khổ tâm kinh doanh bao nhiêu năm, tiếc rằng những người có năng lực quá ít, lúc này những người này cũng được coi là thân tín, sau này sẽ là cơ sở để xây dựng giang sơn, tiếc là không khỏi có chút ít ỏi. Lưu Vũ Chu từ trước đến nay không phải là người chịu yên ổn, hắn muốn tạo phản so với nhiều người còn sớm hơn, nhưng hắn tuy có gan, nhưng thực hiện lại gặp nhiều khó khăn.
Người có sắc mặt vàng nhạt có tên là Tống Kim Cương, người nhã nhặn ở bên bên tay phải gọi là Uyển Quân Chương, vừa là muội phu, cũng có trí mưu, người đối diện là Tống Hiếu Hiền, lúc trước khi cứu Uất Trì Cung, đã rời bỏ Dương Nghĩa Thần.
Người vệ sĩ đến báo cáo là Dương Phục Niệm, những người này đều là người đáng tin cậy, Uất Trì Cung tuy có võ công cao cường, nhưng so ra trong mắt của Lưu Vũ Chu lại không bằng mấy người thủ hạ này.
Tuy Lưu Vũ Chu cảm thấy Uất Trì Cung lúc đầu ở Hạ Bi có chút xao động, diễn trò trước mặt Uất Trì Cung, cũng là tán thưởng nghĩa khí của hắn, nhưng trong lòng luôn cảm thấy Uất Trì Cung đối với Tiêu Bố Y lại gần hơn một chút. Nhưng điểm mấu chốt nhất là, hắn có một bí mật không thể nói với Uất Trì Cung, sau khi nói, chỉ sợ Uất Trì Cung sẽ phất áo bỏ đi.
Nhưng may là hiện nay vẫn chỉ là giai đoạn chuẩn bị, Lưu Vũ Chu đang cần người hữu dụng, biết rõ bỏ lỡ những nhân tài như Uất Trì Cung thì rất đáng tiếc, vì thế luôn âm thầm hành sự, chỉ muốn tìm cơ hội cùng Uất Trì Cung nói chuyện, nhưng phiền toái trước mắt có rất nhiều, Uất Trì Cung cũng không phải là phiền toái lớn nhất.
“Lưu đại nhân, hôm nay Trương Tu Đà đã chết, Đại Tùy thoạt nhìn không cách nào trở mình” Tống Hiếu Hiền đối diện chắp tay nói: “Mã Ấp cách Dương Châu xa quá, cẩu hoàng đế không rảnh để mà bận tâm, ta quan sát thấy Thái thú Mã Ấp Vương Nhân Cung già nua ngu ngốc, không bằng chúng ta thay thế, trực tiếp ở Mã Ấp hành sự, người tính thế nào?”
Lưu Vũ Chu nhìn về phía Uyên Quân Chương và Tống Kim Cương, “Ý của các người thế nào?”
Tống Kim Cương bình tĩnh nói: “Lưu đại nhân muốn đánh, ta sẽ đánh”.
Uyển Quân Chương lắc đầu, “Thời cơ hiện nay vẫn chưa chín muồi. Vương Nhân Cung không đáng nhắc tới, hiện nay Giáo úy Mã Ấp đa số là người của Lưu đại nhân, muốn trừ hắn thực tế là chuyện khá dễ dàng. Nhưng trước mắt có hai việc cần suy nghĩ, đầu tiên là thực lực của chúng ta quá đơn độc, đương nhiên điểm này Lưu đại nhân cũng sớm đã dự liệu. Điểm tiếp theo là, Mã Ấp vốn là thuộc về Lý Uyên quản lý, Thái Nguyên còn có Lý Tĩnh cai quản, hai người đó ở biên thùy, ta chỉ e chúng ta hành sự, bọn họ là mệnh quan triều đình, chắc chắn không thể ngồi không mà nhìn. Nếu hưng binh đến đánh, chỉ sợ không dễ đối phó”.
Tống Kim Cương cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay, Lưu Vũ Chu lại nhìn hắn, “Kim Cương, ở đây ngươi và Lý Tĩnh đã từng giao thủ, người đó có thật như thần giống như trong truyền thuyết không?”
Tống Kim Cương khuôn mặt vàng nhạt chợt đỏứng, một lúc lâu mới thở dài nói: “Võ công lãnh binh của người này hơn xa so với ta, nếu thật là hắn dẫn binh đến đánh chúng ta, ta chống cự không được”.
Lưu Vũ Chu thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Kim Cương cũng không cần tự hạ thấp bản thân, Lý Tĩnh dù sao cũng chỉ có một, chúng ta nếu không đánh được, thì chỉ có thể dùng trí, không thể vội vã nhất thời được. Nhưng Lý Uyên Lý Tĩnh vốn bất hòa. Hiện nay lại đang thời buổi rối ren. Chúng ta phải nghĩ cho ra một mưu lược khiến bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau. Đến lúc đó chúng ta ngư ông đắc lợi, thuận thế nam hạ, có thể thành đại nghiệp”.
Có hộ vệ vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Lưu đại nhân, Vương thái thú tìm”.
Lưu Vũ Chu trên mặt hiện ra nụ cười xuất quỷ dị, đứng dậy bảo mọi người ra nhà sau, bản thân đứng dậy đi đón. Vương Nhân Cung xem ra già nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nhìn thấy Lưu Vũ Chu cười lớn: “Vũ Chu, dạo này bận việc gì vậy?”
Lưu Vũ Chu cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, cũng không phải là nhàn rỗi vô sự. Bất quá ta nghe Thiên Hương phường mới đến vài người, đặc biệt muốn giữ lại cho Vương đại nhân, Vương địa nhân không biết có thời gian đi xem một chút…”
Vương Nhân Cung cười nói: “Người hiểu ta, chỉ có Vũ Chu”.
Hai người vừa mới đi được vài bước, một Giáo úy đã đứng trước mặt họ, trầm giọng nói: “Vương đại nhân, Tề Lạc có việc bẩm báo”.
Vương Nhân Cung bị người làm cho mất hứng, khó tránh khỏi bất mãn, liếc mắt nhìn Tề Lạc một cái, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Vương Nhân Cung cũng biết Tề Lạc này, năm ngoái khi Nhạn Môn bị bao vây, Mã Ấp cũng bị tấn công, Tề Lạc được lệnh của Tiêu Bố Y, dẫn binh thủ vững thành Mã Ấp, làm cho quân Đột Quyết không thể phá thành mà vào, bảo vệ sự an nguy của bách tính trong thành, hôm nay trong Mã Ấp cũng rất có danh vọng.
“Vương đại nhân, năm ngoái Đột Quyết binh tàn phá quy mô lớn, bách tính Mã Ấp mất mùa, năm nay lại gặp phải hạn hán lớn, dân không thể sinh sống, dân chúng khó mà qua mùa đông này, khẩn xin đại nhân mở kho lương cứu dân, để dân chúng không lo lắng”.
Vương Nhân Cung trong lòng không vui, nhưng vẫn nhịn sự giận dữ xuống nói: “Tề Giáo úy, việc mở kho lương này ta làm sao có thể tự tiện làm chủ?”
“Nhưng đại nhân…” Tề Lạc có chút lo lắng.
Vệ binh phía sau Lưu Vũ muốn tiến lên, lại bị hắn ra hiệu dừng lại, mỉm cười nói: “Tề Giáo úy không phải to lắng, nghĩ Vương Thái thú yêu dân như con, sao có thể ngồi nhìn mà không để ý tới. Vương đại nhân đã sớm đi xin Thánh chỉ rồi, đợi khi thÁnh chỉ đến, mở kho lương cứu dân đâu phải chuyện khó?”
Tề Lạc nói: “Từ đây đi Dương Châu cũng phải mấy ngàn dặm, vừa đi vừa về cũng nhiều vất vả, ta chỉ sợ…”
Vương Nhân Cung hai hàng chân mày dựng lên, “Tề Giáo úy, ngươi không lẽ còn biện pháp tốt hơn? Mở kho lương, không phải trò đùa, tự mở kho lương, giống như tạo phản, ngươi không lẽ…”
Hắn muốn nói nhưng lại thôi, ý uy hiếp trong khẩu khí không nói cũng biết, Tề Lạc bất đắc dĩ, chắp tay thi lễ nói: “Đã như vậy, xin Vương Thái thú sớm xin Thánh chỉ, giúp bách tính Mã Ấp thoát khỏi nguy nan”.
“Ta tự có chừng mực,” Vương Nhân Cung tức giận bỏ đi, tỏ vẻ không hài lòng.
Lưu Vũ Chu mỉm cười theo ở phía sau, quay lại nhìn Tề Lạc một cái, như nghĩ tới cái gì đó. Tề Lạc thở dài một tiếng, quay người rời đi, những bước chân nặng nề. Hắn lúc này đích thực cảm thấy thực lực quá nhỏ bé, đừng nói tới Vương Nhân Cung, chỉ là Lưu Vũ Chu bất cứ lúc nào cũng có thể đánh hắn vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Nhưng hắn nhìn thấy dân chúng chịu đói, lại không thể không nói. Nhớ lại năm đó Tiêu Bố Y ngàn dặm đưa tin, hiệp can nghĩa đảm, không khỏi thở dài, thầm nghĩ nghe nói triều đình có người phỉ báng Tiêu Bố Y tướng quân, Tiêu tướng quân cũng không còn là tướng quân nữa, cũng không biết là có thật hay không, nhưng loại người cứu bách tính khỏi nước sôi lửa bỏng, lực kháng Đột Quyết lại bị triều đình bỏ không dùng, thật sự làm cho người khác thấy bất đắc dĩ.
Đi trên đường, xuyên qua ngõ nhỏ, Tề Lạc mới muốn quay về, đột nhiên cảm thấy có người bám theo, trong lòng cảnh giác, chỉ cho rằng có người ám toán, liếc nhìn qua, phát hiện một người đầu đội mũ da theo ở phía sau.
Tề Lạc đi vào một nơi yên tĩnh, dừng bước, tay cầm chuôi dao, quay đầu hỏi: “Bằng hữu, tìm ta có việc gì?”
Người đó nhấc chiếc mũ da ra, nhẹ giọng nói: “Tề Giáo úy, ta là Phương Vô Hối, lúc trước là thành binh của Mã Ấp, không biết người còn nhớ không?”
Tề Lạc vui mừng bước lên nói: “Hóa ra là ngươi, ta nghe nói ngươi vẫn đi theo Tiêu tướng quân mà”.
Phương Vô Hối tuy chỉ là một thành binh, nhưng ở Mã Ấp cũng không ai là không biết, đều nói người này tuy là thành binh nhưng lại hiểu rõ đại nghĩa, năm ngoái Nhạn Môn gặp nguy, người này đã cam tâm mạo hiểm tính mạng đi báo tin cho Thánh thượng, suýt chút nữa bị Dương Quảng giết chết, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đều nói ngươi đi theo Tiêu Bố Y rời đi. Tề Lạc trong lòng thầm hâm mộ.
Anh hùng bất luận xuất thân. Trong giới thảo mãng cũng có nhiều hào kiệt, Tề Lạc gặp được người này, tuy biết hắn xuất thân thấp hèn, nhưng trong lòng vô cùng tôn kính.
“Tiêu tướng quân đã không còn là tướng quân nữa” Phương Vô Hối mỉm cười.
Tề Lạc nhìn xung quanh, kéo Phương Vô Hối nói: “Nơi này không nên nói nhiều, Phương huynh, nếu có thời gian, chúng ta hãy tìm một nơi nói chuyện?”
Phương Vô Hối không từ chối, Tề Lạc vui mừng. đưa hắn về chỗở, nhà của Tề Lạc thật ra cũng nghèo khó, cũng không có gia quyến. Phương Vô Hối nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Tề Giáo úy chưa lập gia đình à?’
Tề Lạc cười: “Cha mẹ mất sớm, lẻ loi một mình. Đại sự chưa thành, cũng không muốn nghĩ đến việc này. Hơn nữa hiện nay loạn lạc, nhiều người nhiều sự lo lắng, thực sự không đủ sức gánh vác. Đúng rồi, không biết Phương huynh tìm ta có việc gì?”
Phương Vô Hối mỉm cười nói: “Thực ra không phải là ta đến tìm huynh, mà Tiêu tướng quân tìm huynh”.
Đôi lông mày Tề Lạc nhướn lên, kích động nói: “Tiêu tướng quân vẫn còn nhớ đến ta sao, Tiêu tướng quân hiện đang ở đâu?”
Phương Vô Hối nói khẽ: “Ngời đương nhiên vẫn nhớ đến huynh, bất quá người lúc ấy cảm thấy triều đình rung chuyển, không tiện đến tìm Tề huynh mà thôi. Năm đó Tề huynh vì một lời của Tiêu tướng quân, nhận nhiệm vụ nặng nề trấn thủ Mã Ấp, mỗi lần người nhắc đến việc này, đều giơ ngón tay cái nói, Tề Giáo úy đúng là một hảo hán, có dũng khí đảm đương!”
Tề Lạc nghe thấy như vậy, thần thái bay bổng, hưng phấn nói: “Tề Lạc được nghe lời này của Tiêu tướng quân, thực sự tam sanh hữu hạnh, chỉ hận là vội vàng phải từ biệt Tiêu tướng quân, vô duyên đi theo Tiêu tướng quân”.
Phương Vô Hối mỉm cười đáp: “Tiêu tướng quân hiện nay đã làm chủ Tương Dương, sự vụ quấn thân. Bất quá vẫn nhớ tới Tề huynh, đặc biệt bảo ta đến thăm hỏi huynh, mời đến đến Tương Dương một chuyến, không biết ý Tề Giáo úy như thế nào?”
Tề Lạc bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động nói: “Việc này có thật không?”
Phương Vô Hối cười nói: “Đương nhiên là thật, Tề huynh không tin ta sao?”
Tề Lạc vội vàng lắc đầu, “Không phải như vậy, chỉ là vui như lên trời, nhất thời khó tránh vui mừng khôn xiết. Ta lập tức đến Tương Dương… chờ chút… ta phải làm một việc…”
Phương Vô Hối hỏi: “Tề huynh còn có chuyện sao?”
Tề Lạc cười: “Không phải là có chuyện, mà là ta ở Mã Ấp và Nhạn Môn có rất nhiều huynh đệ tốt, ta thuận đường đi thăm hỏi họ. Lúc đầu Tiêu tướng quân uy chấn Nhạn Môn, các huynh đệ cung kính vạn phần, chỉ hi vọng đi theo Tiêu tướng quân, lần này có cơ hội, đương nhiên phải đi tìm… không biết Tiêu tướng quân có đồng ý hay không?”
Phương Vô Hối gật đầu, “Người phân theo bầy, vật tụ theo loại, những người Tề huynh quen biết, nhất định không kém cỏi, cùng nhau tới, ta nghĩ Tiêu tướng quân tuyệt đối hoan nghênh!”
***
Thành lâu Ba Lăng vốn được xây dựng cuối đời Đông Hán, lúc đầu được gọi là Duyệt quân lâu, vốn là nơi thủ hạ của Tôn Quyền là đại tướng Lỗ Túc thao luyện thủy quân, xây dựng tại nơi hiểm yếu Động Đình Hồ nối tiếp với Trường Giang.
Đứng ở trên lầu, có thể thấy cảnh quan Động Đình Hồ, khí thế phi phàm.
Thành lâu Ba Lăng phía trước nhìn ra Động Đình, xa nữa là Quân Sơn, phía nam có hồ Nam Tứ Thủy, bắc có Trường Giang, đường thủy đường bộ đều rất phát triển.
Đứng trên lầu, có thể thấy dưới ánh mặt trời, chiếu khắp vạn khoảng, phong cảnh tuyệt mỹ thanh tao, dù đã gần mùa đông, cũng không lạnh như phương bắc.
Gió nhẹ thổi lướt qua, mặt hồ gợn từng làn sóng màu ngọc bích, nhưng không đúng lúc lại có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khó chịu, phá hỏng cảnh đẹp.
Bên cạnh Duyệt quân lầu là một khu đất trống, xung quang không ít dân chúng, trên cao đài đặt một chiếc ghế dựa, một vị quan đang cao cao tại thượng ngồi ở trên đó, khẽ khép hờ mắt nhìn xuống dưới, thân thế lắc lư theo ghế dựa, có vẻ rất thoải mái.
Quan viên cũng có chút già nua, ria mép mọc dài, nhưng tinh thần vô cùng tốt.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vị quan đó vẫn hưởng thụ nghe ngóng, thì ra là hai viên quan sai đang dùng côn đánh một lão hán, tiếng bốp bốp không ngừng vang lên.
Lão hán sớm đã bị tróc thịt bong da, không ngừng kêu gào đao đớn, nhưng vẫn khổ sở chịu đựng, quần chúng vây quanh nhìn thấy giận mà không dám nói gì, ngược lại còn thấy sợ hãi.
Đợi khi đánh thêm vài trượng nữa, đôi mắt lão hán đã trắng dã, xem ra sắp ngất đến nơi, đột nhiên có một hậu sinh bước lên hét lớn: “Đủ rồi, cứ đánh tiếp như vậy, muốn lấy mạng người khác à”.
Hậu sinh phi thường đôn hậu, mặt đỏ tai nóng, xem ra rất thật thà, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Viên quan nhổm người dậy, nhìn một cái, phẩy phẩy tay, cũng không nói gì. Một người bộ dáng Chủ bộ bước lên quát lớn: “Lý Kì Chí, nhà ngươi lần này cũng thiếu bốn thạch thóc, theo Đường Quận thủ quy định, ngươi không nộp thóc, sẽ phải chịu bốn mươi trượng, nếu không phải nộp tiền đồng, ngươi chọn cái nào? Ngươi muốn vì người khác chịu đánh, thì hãy sờ vào cái mông của mình rồi hãy nói”.
Các vệ binh xung quang cười ha hả, dân chúng vừa hận vừa sợ, Lý Kì Chí phẫn nộ nói: “Ta không phục, năm nay vốn đã bị hạn hán, kênh đào nhiều năm không tu sửa, làm sao đủ cung cấp. Trước đây mỗi năm chỉ thu hai thạch thóc là được, nhưng hai năm gần đây tăng lên đến ba thạch, năm nay biến thành bốn thạch, toàn bộ đất trồng trọt của chúng ta đều không đủ trồng, các ngươi làm quan chẳng lẽ muốn chúng ta chết vì đói? Ngươi khiến chúng ta nộp tiền, cơm còn không có mà ăn, lấy đâu ra tiền? Không đưa tiền thì chịu đánh, trước đây chưa từng có quy định này”.
Chủ bạc cười lạnh nói: “Đường đại nhân chính là quy định, Đường đại nhân nói nộp bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu, ngươi không phục, bộ muốn phải sao? Người đâu, bắt lấy hắn”.
Hai tên binh sỹ tiến lên bắt lấy Lý Kì Chí, Chủ bạc lạnh lùng nói: “Lý Kì Chí đầu độc lòng dân, trừ nợ gạo phải đánh bốn mươi trượng, còn phải phạt thêm hai mươi trượng nữa, lấy hắn làm gương. Người đâu, cởi quần hắn ra…”
Binh sĩ mới định ra tay, trong dân chúng đột nhiên vọng ra một âm thanh, “Ta thấy Ba Lăng là danh thắng, gần có Động Đình hồ, có núi ở xa, thấu tận Trường Giang, mêng mông thênh thang, chỉ là cởi quần thì làm được gì, không lẽ đánh rắm, hay là làm hơn thế nữa?”
Dân chúng kinh ngạc tản ra, một người vừa cười vừa đi đến, đôi mày như dao, bên người còn đi theo một đám Giáo úy. Chủ bạc sững sốt, nhận ra đó là Giáo úy Ba Lăng, người cầm đầu chính là Giáo úy Đống Cảnh Trân, nghe thấy câu hỏi của người thanh niên trẻ, cười cười nói: “Tiêu tướng quân văn thở khác người, tại hạ bái phục. Cởi quần không phải là để đánh rắm, mà là để đánh cho dễ hơn, tránh làm hỏng quần. Đường đại nhân yêu dân như con, cũng là một phen thương cảm tâm ý dân chúng”.
Tiêu tướng quân thở dài một tiếng, “Yêu dân như con kiểu như thế này thật hiếm thấy. Động Đình hồ bắc thông với Vu Hạp, nam tới Tiêu Tương, thiên khách tao nhân, ta coi như một thiên khách, nhưng tao nhân ở đâu?” Không đợi Đổng Cảnh Trân trả lời, ánh mắt Tiêu tướng quân đã nhìn vào Đường đại nhân, cười nói: “Ta thấy Đường địa nhân phong độ phi phàm, cũng tính là một tao nhân, ta và người thiên khách tao nhân, sẽở trước Duyệt quân lâu, ngắm cảnh vật, có được không?”
Hắn không vần không điệu nhưng nói trước sau thông suốt, Đường đại nhân ngồi không yên chỗ, khuôn mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ nói: “Đống giáo úy, đây là người nào, ăn nói ngông cuồng, vô lễ như vậy?”
Không đợi Đổng Cảnh Trân đáp, Tiêu tướng quân mỉm cười thi lễ nói: “Bất tài Tiêu Bố Y…”
Truyện khác cùng thể loại
277 chương
223 chương
247 chương
109 chương
40 chương
209 chương
70 chương
136 chương
532 chương