Giang sơn mĩ sắc
Chương 26 : Lão bang tử
Tiểu Lục Tử khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng có một người chậm rãi ngồi dậy, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt lại cực kỳ tinh nhanh, yên lặng nhìn ba người Tiêu Bố Y, có chút ngờ vực nhưng cũng không nói gì.
Phòng thật ra cũng không nhỏ, bên trong có hai cái giường lớn, cho mười người nằm cũng không thành vấn đề.
Nhưng ngoại trừ lão nhân kia ra, thì chỉ có một đống mền gối nhô lên, bên trong giống như có người ngủ, nhưng cũng nhìn không ra bộ dáng là già hay trẻ.
Lúc này sắc trời còn sớm, người này không biết là còn chưa tỉnh, hay là mới bắt đầu ngủ.
"Ngủ ở đâu đây?" Tiến Đầu thuận miệng hỏi một câu.
"Tùy tiện" Tiểu Lục Tử cười rộ lên, "Căn cứ theo tin tức của ta, trong phòng này cũng chỉ có mấy người các ngươi ở thôi. Đương nhiên, Tiêu gia nếu thích, có thể đưa người thêo vào, Cao gia nói, Tiêu gia tất cả cứ tùy tiện, không cần ước thúc".
Tiêu Bố Y nhét vào tay Tiểu Lục Tử một xâu tiền, "Một chút tâm ý, bất thành kính ý".
Tiểu Lục Tử liếc mắt nhìn xâu tiền, vẻ cứng nhắc trên mặt đã chuyển thành nụ cười, "Đa tạ Tiêu gia".
Chẳng qua hắn tuy đã tiếp nhận xâu tiền kia, hiển nhiên cũng không đem xâu tiền kia để ở trong lòng, nhưng thoạt nhìn cũng đã nể mặt Tiêu Bố Y, lúc này mới nhận lấy tiền.
"Lý Chí Hùng kia làm cái gì vậy?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Hắn chính là ruồi bọ bu theo ngựa mà kiếm cơm ăn, cũng chẳng có bản lãnh gì, chỉ thích thuận gió bẻ măng," Tiểu Lục Tử muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu nói: "Ngươi nếu là chủ, hắn sẽ cung phụng ngươi, ngươi nếu là tớ, hắn sẽ đạp thêm cho hai cước".
"Ồ" Tiêu Bố Y có chút hiểu ra, ở trong này cũng dựa vào thực lực mà nói chuyện, "Nhóm chúng ta khi nào thì xuất phát?"
"Cái này cũng không rõ lắm" Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Tất cả đều nghe theo Cao gia phân phó, chẳng qua Tiêu gia, ngươi là người của Cao gia, trong này ngươi tuy không tính là lớn nhất, nhưng cũng không cần để ý tới việc gì".
Hắn nói xong những lời này, liếc mắt nhìn lão nhân kia rồi quay đầu đi ra ngoài.
Tiêu Bố Y lại có chút buồn bực, không biết mình từ khi nào đã biến thành người của Cao gia, chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, không có gì xấu.
Dương Đắc Chí cùng Tiến Đầu nghe nói tùy tiện ngủ, cũng không cố kỵ, đem số hành lý đơn giản để xuống, rồi nằm vật xuống.
Bọn họ rất ít khi có dịp thoải mái như vậy, lơ đãng phát hiện, đi theo Tiêu Bố Y xét qua cũng được không ít chỗ tốt.
Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn người đang ngủ, thấy chăn mền đắp kín không thấy người, trong lòng thầm đánh giá lai lịch của hắn, rồi chậm rãi đi đến chỗ lão nhân.
Lão nhân vẻ mặt vốn không chút thay đổi, khi nghe Tiểu Lục Tử nói Tiêu Bố Y là người của Cao gia, ánh mắt rốt cuộc cũng chớp động.
Thấy Tiêu Bố Y đi tới, lão nhân buông chân xuống, khiêm nhường hỏi, "Tiêu gia, tìm ta có việc sao?"
"Không dám, người cứ gọi ta là Tiêu Bố Y là được rồi" Tiêu Bố Y tùy tiện ngồi xuống, cách lão nhân cũng không gần không xa. Hắn nhiều ít cũng biết một chút tâm lý học, biết khoảng cách đối với người lạ là khoảng cách tốt nhất.
Trên giường của lão nhân dính đầy dầu mỡ, giống như là cái bàn ăn vậy, Tiêu Bố Y không chút do dự ngồi xuống, lại nhớ tới thời đại của mình có điếu thuốc cũng thật tốt.
Mời điếu thuốc, châm chút lửa, sương khói lượn lờ, cũng tăng thêm phần hữu nghị, nhưng thời đại này đương nhiên cũng không có sự hưởng thụ này. Cây thuốc lá này đợi lúc nào thích hợp cũng nên tìm mới được. Khi Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, lập tức cắt ngang, hắn không muốn lưu danh thiên cổ, càng không muốn vì vậy mà lưu danh ngàn năm trong lịch sử.
"Lão gia tử xưng hô như thế nào?" Tiêu Bố Y cười đầy thiện ý.
"Bọn họ đều gọi ta là Lão bang tử" Lão nhân họ nhẹ hai tiếng, cũng đánh giá Tiêu Bố Y.
"Họ gọi người là lão gia?" Tiêu Bố Y nhịn không được cười nói.
"Không có mạng làm lão gia đâu, ngươi cứ gọi ta là Lão bang tử là được rồi. Bị người khác khinh thị cả đời, nên người ta không khinh thị ta mà tôn kính ta, ta cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, cũng cảm thấy hắn có ý đồ khác" Lão bang tử trên mặt cũng cười cười, bởi vì vô luận trông như thế nào, Tiêu Bố Y cũng không phải là hạng người làm cho người ta thấy chán ghét.
"Ta mới bắt đầu kinh doanh, không có kinh nghiệm, lại mới đến Bùi Gia thương đội, tất cả đều nhờ Lão bang tử người chiếu cố" Tiêu Bố Y cũng nhập gia tùy tục.
"Tiêu gia thực quá khách khí, Tiểu Lục Tử đặc ý nói với ta, ngươi là người của Cao gia, ta làm sao mà dám nói chiếu cố được, hiện tại chỉ có thể là Tiêu gia chiếu cố ta mà thôi" Lão bang tử thu ánh mắt lại, không mặn không nhạt, thái độ không rõ, vẫn duy trì sự cảnh giác với người lạ.
"Người chuẩn bị buôn bán cái gì vậy?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi một câu, phẩy phẩy tay, "Ta là lần đầu tiên ra ngoài, cũng không biết nên bán cái gì mới tốt, càng không biết nên mua cái gì mới tốt, không biết Lão bang tử người có đề nghị gì hay không?"
Lão bang tử trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, hồi lâu mới nói: "Mấy thứ như đồ sứ, lụa màu, vải vóc thảo nguyên đều cần. Các vương công quý tộc, Đặc cần, Diệp hộ của họ rất giàu có, nhưng về kỹ thuật thì không tốt, nên không chế tạo được mấy thứ này, lại hâm mộ sự hoa lệ của Trung Nguyên, cho nên thích mua đồ của Trung Nguyên. Ngươi nếu muốn mang cái gì nữa, thì mang chút bảo thạch Tây Vực, trân châu gì đó, cũng có thể kiếm lời rất lớn, chẳng qua đương nhiên thứ càng quý, nguy hiểm càng lớn".
"Cái gì là Đặc cần, Diệp hộ?" Tiêu Bố Y có chút khó hiểu.
"Đặc cần chính là người thân của Khả Hãn, Diệp hộ là Tộc trưởng bộ lạc," Lão bang tử đối với các tri thức này cũng không keo kiệt, "Dù sao ngươi phải biết bọn họ đều là quý nhân, không thể đắc tội, có tiền là được. Chúng ta làm ăn, có lợi là tốt rồi".
Tiêu Bố Y liếc nhìn Dương Đắc Chí, nhìn thấy hắn gật đầu, trong lòng cũng hiểu.
Lão bang tử nói sơ sơ, nhưng sau vài câu cũng có thể nhìn ra hắn về Đột Quyết thông thuộc hơn so với Tiêu Bố Y nhiều, chẳng qua hắn cũng chỉ nói hàm hồ, cái gì trân châu bảo thạch, cho dù mình muốn mua cũng đào đâu ra tiền?
"Người đem theo cái gì vậy?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Lão bang tử sắc mặt khẽ biến, do dự nói: "Đều là những thứ thường thấy, Tiêu gia khẳng định xem không lọt mắt".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, đồng hành là oan gia cũng không giả, đều là đem hàng đi bán, ai cũng muốn hàng mình đem theo là hàng độc. Nếu mang hàng hóa lặp lại, khẳng định sẽ bị ép giá cạnh tranh. Nói như vậy những hàng hóa mà Lão bang tử vừa rồi giới thiệu cũng không phải là thứ mà hắn bán?
Đột nhiên ngửi được mùi thơm nhè nhẹ trên người Lão bang tử, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, vỗ tay cười nói: "Ta biết Lão bang tử người bán cái gì rồi".
"Ồ?" Lão bang tử sắc mặt hơi đổi, "Tiêu gia làm sao mà biết?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi người đầy dầu mớ, trên người lại có mùi hương trà nhè nhẹ, quá nửa là quanh năm tẩm mình trong lá trà, lão tử không bị cảm, cũng không phải kẻ ngốc, làm sao mà không đoán ra được.
"Ta biết trước kia ẩm trà cũng rất xa xỉ, nhưng bây giờ người dân thường cũng uống được. Nhưng Đột Quyết hướng tới phồn hoa của Trung Nguyên, hiện tại quá nửa cũng lấy việc uống trà làm vinh, Lão bang tử người kinh nghiệm lão luyện, mang theo quá nửa là lá trà?"
Lão bang tử nhìn Tiêu Bố Y ánh mắt cũng đã đổi khác.
Tiêu Bố Y vừa mới vào đây, hắn còn chưa cảm thấy Tiêu Bố Y có gì bất đồng, nghe được Tiêu Bố Y cùng Cao Sĩ Thanh có quan hệ, hắn cũng mang theo thái độ khinh miệt mà nhìn Tiêu Bố Y.
Mấy người dựa vào mối quan hệ mà đi cửa sau này, vĩnh viễn không biết nổi khổ chân chính của thương nhân bọn họ, nhưng hắn không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại thông minh như vậy, tùy tiện vài lời đã biết hàng hóa mà hắn buôn bán là gì.
Người trẻ tuổi này cũng không đơn giản, khi Lão bang tử nghĩ như vậy thì Tiêu Bố Y đã thì thào tự nói, "Mua bán lá trà thật ra cũng là ý kiến hay, ít nhất lợi nhuận không nhỏ, hơn nữa mang theo vừa nhẹ vừa tiện, cũng có chỗ để mua".
Lại thấy Lão bang tử đã biến sắc, Tiêu Bố Y cười to đứng lên, vỗ vỗ vai Lão bang tử, "Chẳng qua một khi người đã chuẩn bị những thứ này, ta cũng nên buôn bán thứ khác thì hay hơn".
Lão bang tử ngẩn ra, cũng không biết hắn nói là thật hay giả.
Tiêu Bố Y lại đến bên cạnh Dương Đắc Chí cùng Tiến Đầu, "Rời khỏi giường thôi, chúng ta cũng phải ra ngoài mua một chút đồ để buôn bán thì hay hơn".
Nhìn ba người bọn họ đi ra ngoài, Lão bang tử vẻ mặt hồ nghi bất định, cũng không hiểu đám người Tiêu Bố Y này có bản lãnh gì đây.
Truyện khác cùng thể loại
864 chương
694 chương
571 chương
348 chương
21 chương
455 chương
6 chương