Giang sơn mĩ sắc

Chương 247 : Tướng quân

Tiếng bước chân đạp trong nước có vẻ trống trải đơn điệu. Tiếng sấm trầm muộn ở chân trời truyền xuống nền đất, có vẻ không đủ, chỉ là nếu cẩn thận lắng nghe có thể phát hiện bốn phía có tiếng nước chảy. Tiêu Bố Y bằng vào trực giác hiểu được, hắn hiện tại đã xâm nhập vào trong đảo ở giữa hồ, đây thật sự là một loại cảm giác rất kỳ quái, thần bí mà lại làm cho người ta nhiều ít có chút sợ hãi. Hắn tìm tới nơi này cơ hồ không phí công lòng vòng gì, thuyền nương tuy miêu tả trong này giống như địa ngục, tựa hồ mọi ác nhân đều tập trung ở trong này, nhưng hắn cho tới bây giờ, đừng nói tới ác nhân, cho dù bóng quỷ cũng không thấy cái nào. Con đường rộng lớn, cứ cách mấy trượng lại đốt một ngọn đèn, Tiêu Bố Y nhìn ngọn đèn lại có chút hoảng sợ về quy mô ở trong này. Đường lát đá, hai vách tường cũng được làm từ những tảng đá thật lớn, nặng nề mà cổ kính. Con đường bề ngang chừng một trượng, tuy là dưới lòng đất nhưng lại như đi trên đường cái cũng không cảm thấy áp lực. Chỉ là ngọn đèn leo lét, cái bóng cũng mơ hồ bất định hơn nữa vách tường trên đường mơ hồ truyền đến tiếng sấm, tiếng nước phảng phất như u linh địa ngục đang gào khóc làm cho người ta sợ hãi lạnh người. Tiêu Bố Y thần sắc không có khiếp đảm, chỉ có ngưng trọng. Đưa tay vào lòng, lấy ra một mảnh thép, sau khi nhìn kỹ thật lâu, Tiêu Bố Y khóe miệng mỉm cười, những đường khắc trên tấm thép vô cùng phức tạp, cũng là tàng giáp đồ hắn lấy ra từ trong mai rùa. Mai rùa có bốn mảnh, đều nói phải tụ tập bốn khối mới có thể tìm được Thiên Địa Nhân tam thư, nhưng con đường dưới đất này xem ra cùng tàng giáp đồ địa hình không mưu mà hợp, lúc trước nhìn thấy quanh quanh co co, chỉ nghĩ đến giống như tàng bảo đồ, vẽ chính là địa hình Dương Châu, làm sao nghĩ đến lại hợp với địa hình nơi này. Chẳng lẽ nơi này chính là chỗ ám chỉ của tàng giáp đồ? Nhưng nếu thực là như thế, trong này là tàng giáp, hay là có thể lập tức tìm được Thiên Địa Nhân tam thư, Tiêu Bố Y cũng không biết được. Nghĩ đến Thái Bình đạo kinh qua hơn bốn trăm năm, nhưng vẫn trường thịnh không suy, bền dai vô cùng quả thật hiếm thấy, xem con đường trong này cũng tuyệt không phải là một hai ngày là xong. Tiêu Bố Y có lẽ không đồng ý cách làm của một số người Thái Bình đạo, nhưng đối với sự kiên trì của Thái Bình cũng rất là khâm phục, vô luận là quy mô tàng bảo hay là tàng giáp, cũng cần sự cố gắng của rất nhiều thế hệ. Cuối con đường đã không có đường có thể đi, phía trước cùng hai bên sườn đều là tảng đá nối liền ngưng kết cùng một chỗ, xem ra hắn đã đến ngõ cụt. Tiêu Bố Y đứng ở cuối con đường, nhíu mày trầm tư, dựa theo tàng giáp đồthì từ nơi này tiến vào nên là chỗ tàng giáp, là bản đồ sai lầm hay là có huyền cơ mà hắn chưa phát hiện ra? Nghĩ đến cổ nhân hay làm cơ quan ngầm, cho dù trong nhà của Cao Quân Nhã cũng có mật thất, Tiêu Bố Y chậm rãi tiến lên đưa tay gõ lên vách tường đối diện vài cái. Vách tường truyền đến âm thanh thình thịch, sau vách tường là khoảng không! Không đợi Tiêu Bố Y có phản ứng, tảng đá trên vách tường đã vô thanh vô tức mở ra, lún vào bên trong vách tường, phía trước đột nhiên có một cự long màu vàng đánh tới, tốc độ cực nhanh, cho dù là nhãn lực của Tiêu Bố Y sắc bén kinh người, nhưng cũng thấy không rõ động tác, chỉ là trong đầu tồn tại cái bóng rồng này, tuy không kịp né tránh, nhưng Tiêu Bố Y không tự chủ mà lui ra phía sau một bước. Nhưng hắn lui tuy mau, cự long cũng đã bổ nhào vào trên người hắn, Tiêu Bố Y cảm thấy trong óc ầm vang, chỉ có thể đề khí bảo vệ thân thể, không nghĩ tới trên đời thực sự có rồng tồn tại. Cự long màu vàng nhào vào trên người hắn, đột nhiên hóa thành vạn đạo kim quang, tản ra bốn phía, hào quang tung hoành, rất là chói mắt. Phía trước đã là một con đường lớn đầy ánh sáng vàng, trở nên sáng sủa, phảng phất vách tường đã không còn ngăn trở, Tiêu Bố Y ánh mắt từ vách tường chuyển tới, nhìn tới phía trước. Cảnh tượng phía trước kim bích huy hoàng, vạn đạo hào quang, một người ngồi trên đài cao, như rồng như hổ, thân mình chìm ở trong ánh sáng vàng, tản ra kim quang nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Thiên cơ, ngươi rốt cuộc đã đến!" Hắn biết mình đi xuống dưới lòng đất khá sâu, nhưng không có nghĩ đến dưới đây lại có kiến trúc huy hoàng như vậy. Trước mắt hắn là một cung điện, còn hơn cả cung điện của Dương Quảng, từ trên con đường nhìn về phía trước, đầu tiên là đài cao năm tầng, mỗi tầng đài cao có chín bậc thang, mỗi bậc thang đều lát bạch ngọc, đá đen lát hai bên, đơn giản mà trang nghiêm. Trên đài cao có một long ỷ (ngai vàng) hoa lệ, hai bên long ỷ là hai con rồng quấn quanh, kim quang lập lòe, sang quý vô cùng. Hai con rồng này rõ ràng chính là được làm bằng vàng, nếu luận xa hoa thật sự không dưới long ỷ của Dương Quảng. Vách tường bốn phía không phải là tảng đá mà là bình phong làm bằng đồng kính, nếu chỉ có một hai cái bình phong đồng kính cũng sẽ không làm cho Tiêu Bố Y ngạc nhiên như thế, nhưng từ góc độ của Tiêu Bố Y xem ra, trái phải trước sau trong đại điện đều được khảm đồng kính lớn, trong đại điện ánh lửa hừng hực, bị đồng kính phản quang, kim long chiếu rọi, lúc này mới xuất ra hào quang ánh sáng ngọc. Tiêu Bố Y giây lát hiểu được, kim quang mới vừa rồi bắn tới trên người hắn, rõ ràng chính là hai con rồng vàng kia chiếu lên trên đồng kính là hiện ra, hình thành một cự long màu vàng dưới sự phản xạ của đồng kính mà bắn lên trên người hắn. Nghĩ vậy, Tiêu Bố Y nội tâm rung động, thầm nghĩ cổ nhân lại có thiết kế sao chổi xảo diệu như thế, làm cho người ta xem không chớp mắt. Bạch ngọc, đá đen, đồng kính, kim long hơn nữa vạn đạo kim quang, tạo thành cảnh tượng mê ly, trong đồng kính ánh sáng nhiều màu tung hoành, trong đại điện phút chốc mê ly hoảng hốt, làm cho người ta như lạc vào ma cảnh. Tiêu Bố Y nhiều ít cũng bị thiết kế tinh xảo trước mắt làm cho rung động, trong lúc nhất thời quên trả lời câu hỏi của đối phương. "Thiên cơ, ngươi sợ sao chứ?" Người nọ lại nói. Hắn thanh âm trầm thấp, hơn nữa không khí hoa lệ bốn phía lại cực kỳ quỷ dị, ánh sáng tung hoành, trên người có kim quang nhàn nhạt, nếu ý thức kém một chút quá nửa sẽ bị ngữ điệu của hắn khống chế, có ý niệm hành lễ cúng bái ở trong đầu. Người nọ thân mặc hoa phục, hùng cứ trên cao vị, song long hộ vệ, trên mặt đeo mặt nạ kim quang lập lòe, càng làm cho người ta thêm kính sợ. "Ai là thiên cơ? Ta sợ cái gì? Ngươi là ai?" Tiêu Bố Y hỏi lại ba câu, chậm rãi đi đến trong điện, nhìn vách tường đồng kính ở phía đối diện, phát hiện vách tường phía sau đã vô thanh vô tức khép lại, vách tường này rõ ràng cũng là một thể với đồng kính của cả đại điện, nơi nơi đều là đồng kính chiếu rọi, bóng người trong kính chiếu rọi qua lại, làm cho người ta mới nhìn qua thì tràn đầy kinh ngạc, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì cảm thấy hai mắt hoa lên choáng váng đầu óc. Tiêu Bố Y thầm kinh ngạc, biết cái này quá nửa cũng là một loại pháp môn mê hoặc tâm thần. Mạnh mẽ tự thu liễm thân tâm, thầm vận pháp môn Tĩnh tâm mà Cầu Nhiêm Khách truyền lại, một lát sau cảm giác đầu óc choáng váng đã dần dần nhạt đi. Trong cung điện tuy bốn vách đều là đồng kính nhưng thiết kế cực kỳ xảo diệu, trừ con đường đi vào hào quang vạn trượng mới vừa rồi đi vào, ánh sáng tuy sáng lạn nhưng cũng coi như là bình hòa, Tiêu Bố Y trong lòng thầm nghĩ, Thái Bình đạo thế lực to lớn, tuy thủy chung vẫn âm thầm làm việc nhưng chỉ nhìn kim long đồng kính này cho dù là tài phú khổng lồ cũng không biết làm thế nào mà tụ được. Hắn nói tài phú không lồ cũng không giả, chỉ tiền để làm ra số đồng kính này cũng là tài phú khổng lồ. Người trên đài cao thở dài một hơi: "Tiêu Bố Y, chuyện cho tới bây giờ, ngươi và ta trong lòng đều biết rõ. Ngươi nếu không phải là thiên cơ, chúng ta làm sao vì ngươi mà tạo thế, ngươi nếu không phải Thiên cơ, làm sao chỉ trong ngắn ngủn hai năm đã đăng phong tạo cực, ngươi nếu không phải Thiên cơ, hôm nay ngươi cũng sẽ không đi vào trong này". Tiêu Bố Y nhíu mày nhìn người trên đài cao: "Ngươi là ai?" Người nọ khẽ cười rộ lên: "Thượng thiên nhập địa, duy ngã độc tôn, với sự thông minh của ngươi đương nhiên nên biết, ta chính là Vô Thượng vương Thái Bình đạo!" Người nọ khi nói ra mình chính là Vô Thượng vương, trong đại điện sáng rực lên, đầy trời kim quang lóng lánh. Giữa Tiêu Bố Y cùng Vô Thượng vương bỗng nhiên xuất hiện một bức màn nước, mông mông lung lung dẫn theo hào quang. Màn nước phun ra, trên màn mơ hồ có thanh long, bạch hổ, chu tước, quy xà trong không trung lần lượt thay đổi, diễm lệ vô cùng. Ở giữa màn nước có tám chữ to "Thượng thiên nhập địa. Duy ngô độc tôn." Tiêu Bố Y hít vào một hơi, trong đầu đột nhiên hiện ra một danh từ, điện ảnh màn nước. Loại cảm giác này thật sự có chút buồn cười, vốn đây là trường hợp trang nghiêm nhưng trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu rung động. Điện ảnh rèm nước ở thời đại hắn cũng không có gì ngạc nhiên, đó là đem nước phun ra với tốc độ cao, làm cho sương mù tạo nên một bức màn nước, sau đó đem đầu video đặc chế chiếu lên mức màn này, hình thành hiệu quả hư vô mờ mịt làm cho người ta rung động. So với thời đại này mà nói, loại hình ảnh trên rèm nước trước mắt này đương nhiên là đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu mà ai không rõ thì sẽ kinh hãi không biết thân đang ở nơi nào. Tiêu Bố Y nhìn cảnh tượng trên rèm nước cũng không kinh ngạc, thản nhiên nói: "Vô Thượng vương, một khi ngươi và ta đều trong lòng đã biết rõ ràng, ngươi thật sự không cần dùng mấy cảnh tượng này để thử sự kiên định của ta". Vô Thượng vương trong mắt tinh quang lóe lên, chỉ khoát tay, tất cả huyễn cảnh bỗng nhiên biến mất, văn tự trên màn nước lập tức bị tắt đi, bức màn nước vẫn ở giữa hai người. Vô Thượng vương vẫn lưu ý quan sát vẻ mặt của Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Ngươi nếu không phải là Thiên cơ, nhìn thấy hiện tượng thần kỳ này sao lại không kinh sợ?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, nhíu mày nói: "Thì ra ngươi cố ý dẫn ta đến đây?" Vô Thượng vương nhẹ giọng nói: "Không phải ta dẫn ngươi, mà là ngươi sớm muộn cũng sẽ đến". "Ngươi ở trong này chờ ta làm cái gì?" Tiêu Bố Y lại hỏi. Vô Thượng vương trong mắt ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa: "Ta chờ ngươi đơn giản là vì nên chờ ngươi, làm sao mà nói cho ngươi được?" "Ta vì sao phải nghe ngươi nói!" Tiêu Bố Y lạnh lùng nói. "Ta là Vô Thượng vương Thái Bình đạo, ngươi là Thiên cơ của Thái Bình đạo, đây là mệnh đã nhất định rồi" Vô Thượng vương lắc đầu thở dài nói: "Vận mệnh đã định, ai cũng không thể thoát khỏi, ngươi không phải nghe theo ta, mà là nghe theo vận mệnh". "Vận mệnh?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Ta nên làm thế nào?" Hắn nói tuy nhỏ, Vô Thượng vương vẫn nghe rõ ràng, cánh tay khẽ nhúc nhích, trên màn nước lại hiện ra một loạt chữ, "Đây là Thiên thư ghi lại, ngươi đương nhiên xem có thể hiểu". Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Ngươi tiết lộ Thiên cơ, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt?" Vô Thượng vương thản nhiên nói: "Mọi vận mệnh trên thế gian, trong Thiên Địa Nhân tam thư đã sớm định. Ngươi một khi đã là Thiên cơ làm gì mà sợ tiết lộ thiên cơ? Trước mắt không phải là ta không tin ngươi, mà là ngươi thân là Thiên cơ, tâm so với trời cao lại càng cao hơn, không sợ nguy cơ cho nên không tin ta là Vô Thượng vương mà thôi". Tiêu Bố Y nhìn mấy chữở trên màn nước, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Thái bình năm đầu, Dương Quảng chết, Vô Thượng vương xưng đế. Thái Bình năm bốn, Hoa Hạ nam bắc thống nhất. Thái Bình năm bảy, Đại tướng quân Tiêu Bố Y dưới trướng bình định Đột Quyết. Thái Bình năm chín, thống lĩnh mười vạn binh mã đạp bằng Cao Lệ, bắt sống Triều Tiên vương, thiên hạ nhất thống, Bố Y xưng hùng, vạn dân xưng tụng, sáng lập cơ nghiệp!" Chữở trên màn nước lại là văn tự thuộc thời đại của Tiêu Bố Y! Hắn đọc xong thì mới phát hiện điểm ấy, trên mặt khẽ biến sắc. Vô Thượng vương khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ hoàng kim, làm cho người ta nhìn không thấu tâm ý, chỉ là trong con ngươi đột nhiên hàn quang thoáng hiện, nhẹ nhàng thở dài. Hắn thở dài cực nhẹ, nhưng sau khi thở dài, đại điện màu vàng biến đổi có chút lạnh đi, có chút mờ đi. Trời chiều mặt trời xuống núi, có chút huyền lệ và vô cùng! Uất Trì Cung đã không thể nghĩ tới lưu danh sử sách, hắn trước mắt đã khó mà có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai. Mọi vương đồ bá nghiệp, lý tưởng khát vọng đều đã bị vứt ra khỏi đầu, hắn cầm đơn đao, máu nhiễm vạt áo, trên người không dưới mười vết thương! Hắn biết hắn kiên trì không được lâu nữa! Hắn vốn không phải là người cố chấp như thế! Thánh chỉ vốn không quan hệ cùng hắn, chỉ cần hắn cùng một đám Thiên tướng Phó tướng, đem thân ở ngoài sự việc, hắn vốn sẽ không cần phải liều mạng như thế. Nếu được Dương Nghĩa Thần coi trọng, hắn nói không chừng còn có tiền đồ tốt. Nhưng hắn không thể đứng ngoài, bởi vì hắn là Uất Trì Cung, hắn biết bản thân giờ phút này nếu không ra tay, vậy tính ra sống đến bảy tám mươi tuổi thì trong lòng cũng sẽ lưu lại sự áy náy! "Cảng, cảng, cảng" mấy tiếng vang lên, Uất Trì Cung đã dùng đoạn đao đánh bay mấy thanh trường mâu đâm tới, thuận tay chém bay một gã vệ binh, một vết máu hỗn loạn như những giọt mưa bay đầy trời, giây lát đã bị mưa lớn xóa nhòa không thấy. Hắn quát lớn một tiếng, xông tới vài bước, phía sau đã có mấy thanh trường mâu đâm tới, tiếng gió cấp bách. Uất Trì Cung trở tay chém tới, liên chém gãy ba thanh trường mâu, cánh tay cũng phát tê, lại cấp bách xoay người, hai thanh trường mâu còn lại một thương đâm vào khoảng không, một thương đâm trúng dưới eo hắn máu tươi chảy ra. Uất Trì Cung cũng không thèm nhìn vết thương, trở tay đoạt thương, đơn đao rời tay bay ra, binh sĩ đâm hắn xoay người ngã xuống một đao bay đầu! Loạn chiến cùng đối địch với cao thủ hoàn toàn khác nhau, cao thủ đối chiến ra chiêu luôn có tuần tự, ngươi tới ta đi, bằng vào kinh nghiệm chiêu thức kình đạo lực lượng mà quyết thắng bại, nhưng trong loạn chiến vệ binh vây quanh trong ba tầng, ngoài ba tầng, xuất thương chém đao loạn cả lên, làm cho người ta chống đỡ không nổi mệt mỏi mà mất mạng. Vệ binh có lẽ không quá mạnh mẻ, thậm chí không cần chiêu thức xảo diệu, nhưng chỉ cần tấn công Uất Trì Cung liên tục không dứt. Hắn cho dù có dẻo dai đến cỡ nào thì cũng sẽ có lúc đuối sức. Phía trước cách cửa thành chỉ có mấy trượng, nhưng Tần Thúc Bảo trường thương nơi tay tọa trấn nơi đó, đối với Uất Trì Cung muốn vượt tường chạy trốn mà nói, chẳng khác nào lên trời. Hắn lui cũng không thể lui, phía sau Dương Nghĩa Thần vẫn không có ra tay, điều này làm cho Uất Trì Cung không khỏi lạnh người. Uất Trì Cung đoạn mâu trảm người, bất quá chỉ trong khoảnh khắc binh sĩ bị chém đầu không đợi ngã xuống, lại có hơn mười tên binh sĩ vọt tới bổ sung, bảy tám thanh trường thương lại đâm tới. Đột nhiên phía sau có tiếng quát vang: "Uất Trì Kính Đức xem thương". Lời đến thì thương cũng đến, trường thương tạo nên luồng gió chấn khai giọt mưa, làm cho phong vân biến sắc, Tần Thúc Bảo rốt cuộc đã ra tay! Trong phút chốc, Uất Trì Cung hai mặt thụ địch, tai kiếp khó tránh. Uất Trì Cung không kịp quay lại, tay trái chụp gấp quát: "Hay cho một Tần Thúc Bảo!" Trong tích tắc, Uất Trì Cung đã liên tục chụp ba thanh trường thương nơi tay, đột nhiên xoay người, sau lưng bị trường thương đâm tới cũng không để ý. Uất Trì Cung trong khi xoay người đột nhiên vung tay, ba thanh trường mâu đã gào thét mà ra! Tần Thúc Bảo trường thương không khó khăn lắm đâm trúng ngực Uất Trì Cung, trước ngực Uất Trì Cung cũng đã đổ máu! Chỉ là Uất Trì Cung chiêu này là ngọc thạch câu phần, bỏ qua bản thân không để ý, Tần Thúc Bảo sắc mặt biến đổi lớn, vội vã dùng sức rút thương xoay người lùi lại, đã nhảy vọt lên trên trường thành. Uất Trì Cung thương xuất người xuất đã đi theo trường thương, phấn khởi dùng lực toàn thân nhảy cao lên, vọt qua đầu binh sĩ cùng với Tần Thúc Bảo nhảy vọt lên đầu tường thành. Tần Thúc Bảo vẫn còn kịp dùng thương đâm tới, Uất Trì Cung đưa tay chụp lấy thân thương, trường thương trong tay đâm thẳng tới ngực Tần Thúc Bảo. Tần Thúc Bảo quát lên một tiếng, không chịu buông thương dùng sức vung tay, đã đem Uất Trì Cung hất ra khỏi đầu tường! Uất Trì Cung trong lòng vui mừng, thầm nghĩ đầu tường tuy cao, nhưng mình có trường thương nơi tay, nhất định có thể xoay xở, ra khỏi được thành Hạ Bi về sau trời cao chim bay không còn bị trói buộc. Hắn vừa mới vui mừng, nhưng đã giây lát rơi vào trong bóng đêm khôn cùng, bởi vì hắn mới phát hiện, thiên la địa võng không chỉ là ở thành lâu, mà còn ở ngoài thành. Ngoài thành không biết từ khi nào, đã sớm có tinh binh đông đen, lần này trong tay bọn họ không phải là trường thương như rừng mà là lưới lớn vô cùng! Uất Trì Cung cấp tốc rơi xuống, tay cầm trường thương nhưng cũng đã bất lực. Một khắc khi rơi vào tầng tầng lưới kia, Uất Trì Cung trong đầu nghĩ đến không ngờ lại bị người ta dùng lưới bắt như cá vậy, hắn không thể phá tan thiên la địa võng của Dương Nghĩa Thần, hay là nói hắn không có thoát khỏi mạng lưới mà Trương Tu Đà đã tỉ mỉ bố trí. Trương Tu Đà tính kế có thể nói là không một kẽ hở. Binh sĩ đem Uất Trì Cung tầng tầng trói lại, làm cho hắn giãy dụa không được, Uất Trì Cung cũng không giãy dụa, trong lòng thầm nghĩ, Trương Tu Đà dưới tay có ba tướng, hôm nay Tần Thúc Bảo ở đây, bất quá chỉ là hỗ trợ Dương Nghĩa Thần, mình đã không thể đào thoát. Trương Tu Đà tự thân xuất mã, lại có La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim trợ giúp, Tiêu huynh đệ cho dù võ công so với mình có mạnh hơn, nhưng cũng rất hung hiểm, lại không biết Tiêu huynh đệ hiện tại thế nào rồi? Tiêu Bố Y là Thiên cơ, hắn thực chính là Thiên cơ? Nhưng cho dù là Thiên cơ thì thế nào, Trương Tu Đà ra tay, bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội cho dù là Thiên cơ! Trên thành buông móc câu xuống, móc Uất Trì Cung đã trở thành người máu treo lên đầu thành, trên người hắn thậm chí còn có hai mũi tên còn chưa rút ra. Binh sĩ trên thành nhìn xuống, trong mắt thương xót, bi ai, tôn kính không đồng nhất, cũng không có sự thống hận, cho dù Uất Trì Cung mới vừa rồi đã đối địch cùng mọi người. Uất Trì Cung người ở trong lưới, cảm giác như ở trong mây, ung dung nhìn xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Nghĩa Thần. Dương Nghĩa Thần trên mặt thực không có phấn chấn mấy, âm trầm như mây đen ở chân trời, đột nhiên hỏi: "Uất Trì Cung, ngươi có từng hối hận?" Uất Trì Cung ánh mắt xẹt qua Dương Nghĩa Thần, nhìn về phía bầu trời mênh mông, lẩm bẩm nói: "Hối hận? Ta không biết! Nhưng ta biết, có một số việc ngươi biết kết cuộc, nhưng ngươi vẫn phải đi làm! Dương Nghĩa Thần, nếu có quay lại một lần nữa, Uất Trì Cung vẫn lựa chọn con đường này!" Mưa đã tạnh nhưng mây vẫn còn tụ tập, đen đặc giống như áp lên trong lòng mọi người, Dương Nghĩa Thần sắc mặt cũng âm trầm, chậm rãi vươn thẳng người nói: "Uất Trì Cung cùng Tiêu Bố Y cùng là đồng bọn, phạm thượng tác loạn, nay đã bị bắt, ba ngày sau xử trảm ở chợ để làm gương!" "Ba ngày sau?" Uất Trì Cung nhếch miệng cười cười, cảm giác được có ánh mắt nhìn về phía mình, miễn cưỡng quay đầu nhìn qua thì thấy Tần Thúc Bảo tuy nắm chặt trường thương nhưng đầu cúi xuống, mưa từ hai má chảy xuống, máu tươi theo trường thương mà nhỏ xuống! Ai cũng nhìn không ra tâm tư của Tần Thúc Bảo, kể cả bản thân hắn! *** "Có một số việc, ngươi biết kết cuộc, ngươi vẫn nhất định phải làm, đây là thiên cơ!" Vô Thượng vương cao cao tại thượng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, "Tiêu Bố Y, ngươi là Thiên cơ, nhận biết văn tự trong thiên thư, một khi đã biết kết cuộc, thuận thế làm là được. Vương đồ bá nghiệp, đều ở trong lòng bàn tay của ngươi!" Tiêu Bố Y trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Trong Thiên thư chỉ có mấy văn tự này?" Vô Thượng vương trầm ngâm nói: "Đương nhiên không chỉ có mấy cái này, người khác nhau thì sẽ thấy khác nhau mà thôi. Ngươi một khi đã là Thiên cơ, đương nhiên là biết vận mệnh của bản thân, trước mắt ngươi chỉ cần cùng với ta liên thủ, lấy năng lực của Thái Bình đạo, lấy lực kêu gọi của ta, lấy bản lãnh của Tiêu tướng quân, ngươi cùng ta liên thủ thuận theo dân tâm, cờ nghĩa giơ lên cao còn sợ chi đại sự không thành?" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Làm thế nào mà biết Thiên thư của ngươi cùng những gì ta biết lại không khác nhau?" Vô Thượng vương trầm mặc hồi lâu, "Ngươi biết là cái gì?" "Thiên cơ mà ta biết là hôm nay Tiêu Bố Y sẽ chém Vô Thượng vương!" Tiêu Bố Y thản nhiên nói. Vô Thượng vương cũng không kinh ngạc, trên đài cao ngóng nhìn Tiêu Bố Y thật lâu mới nói: "Ngươi muốn nghịch thiên mà làm sao?" Tiêu Bố Y đưa tay đặt lên chuôi đao: "Nếu án theo như lời của ngươi, ta chính là Trời, tại sao phải nghịch thiên?" Vô Thượng vương lên tiếng cười dài nói: "Hay cho một Tiêu Bố Y, hào tình tráng chí, không hổ là đệ nhất tướng quân của ta sau này. Hôm nay ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, ta không trách ngươi, ngươi cứ yên tâm ta cũng hiểu người mà dùng, biết Tiêu tướng quân là đại tài tuyệt không vì ngươi xung đột chống đối mà bất mãn, bỏ đi vị tướng quân này". "Nhưng ta nhìn thấy chính là những cuộc tàn sát đẫm máu của ngươi," Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Còn có làm việc không từ thủ đoạn. Cho nên cái gì hiểu người mà dùng, ta nửa điểm cũng không nhìn thấy". Vô Thượng vương thở dài nói: "Tiêu tướng quân lời ấy sai rồi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, trên đời này có người cầu danh, có người cầu lợi, có người giết người, có người trời sinh là bị người giết, có những người hùng tài đại lược làm nên đại sự, có những người đến heo chó cũng không bằng. Một khi đã là heo chó cũng không bằng, giết hay không giết thì có gì khác nhau? Nếu có thể lấy những người này để đối lấy thiên thu đại nghiệp thì có gì sai?" Tiêu Bố Y cười rộ lên: "Ta nghe cách nói của ngươi so với cường đạo cũng không sai biệt lắm, chẳng lẽ cường đạo cướp bóc giết chóc thì cũng có lý sao?" Vô Thượng vương thản nhiên nói: "Tiêu tướng quân, ngươi thật sự không nên nói như thế, xem ra ta đã quá đề cao ngươi. Ngươi dẫn binh đánh Lịch Sơn Phi, lại dẫn quân diệt trừ Ngõa Cương, tuy tự hào chính nghĩa nhưng hai bên chết trận cũng không thua gì ta tàn sát. Bọn họ chẳng lẽ mỗi người đều là tử tội, không là gì sao? Cho nên ta chỉ có thể nói, công đức sự nghiệp vĩ đại trong thiên hạ đều dùng xương khô chất lên, ngươi và ta cũng không ngoại lệ!" Tiêu Bố Y không hề phản bác, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Nếu dựa theo Thiên thư ghi lại, ngươi và ta liên thủ thì làm cái gì?" Vô Thượng vương trong mắt hào quang chớp động: "Như Thiên thư ghi lại, ngươi và ta hôm nay liên thủ, ta sẽ cho ngươi làm Đại tướng quân, hiệu lệnh Hoài Bắc, tụ chúng hơn mười vạn bắc thượng chiếm Ngõa Cương, phá Huỳnh Dương, xua binh tây tiến mà lấy Đông Đô! Nhưng vấn đề khó ở đây, đó là Trương Tu Đà dũng mãnh vô địch, chúng ta trước tiên phải thiết kế trừ hắn đi! Bằng không Đại Tùy còn có hắn ở đó, đại nghiệp của chúng ta tuy sẽ thành công, nhưng tổn thất thảm trọng". "Trương Tu Đà cũng sẽ chết sao chứ?" Tiêu Bố Y ánh mắt cũng chớp động. Vô Thượng vương nói: "Con người ai mà không chết? Trương Tu Đà tuy dũng mãnh vô địch, nhưng chỉ cần kế hoạch cẩn mật, với võ công của Tiêu tướng quân, diệt trừ hắn cũng không phải là việc khó". "Nhưng ta chưa bao giờ gặp qua Trương Tu Đà" Tiêu Bố Y nhíu mày nói. "Chuyện nào có đáng gì" Vô Thượng vương cười nói: "Ta ở đây, tuy muốn gặp bản thân Trương Tu Đà thì rất khó, nhưng thấy bức họa của Trương Tu Đà thì lại không khó". Hắn lời vừa nói ra, cánh tay khẽấn, kim long bên người vặn vẹo, như vật sống vậy, trong miệng bắn ra đạo hào quang, giao lại cùng một chỗ, bắn tới đồng kính trên vách tường sau lưng Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y quay đầu nhìn qua, phát hiện dưới luồng ánh sáng, một người trong đồng kính cầm trong tay cung lớn, thân mặc khải giáp đang đứng, uy vũ hùng tráng. Người nọ dáng người phảng phất như người thật, chỉ là bộ mặt có chút mông lung. "Hắn chính là Trương Tu Đà?" Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Hình như có chút mơ hồ, Vô Thượng vương quả nhiên không giống người thường, nhưng có thể để cho ta xem rõ hơn được không". "Tới gần xem là được" Vô Thượng vương thản nhiên nói. Tiêu Bố Y nhịn không được đi về phía trước vài bước, đột nhiên nhìn thấy ở phía đối diện có luồng ánh sáng bắn ra, vọt tới trên người hắn, làm cho người ta nhìn không ra là vật gì, giây lát âm thanh bén nhọn phát ra, chỉ thấy người đối diện trong mông lung đã giương cung lắp tên mà bắn ra. Tiêu Bố Y hô quát cũng không kịp, đột nhiên ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, mũi tên cơ hồ là lướt qua mặt hắn, bắn tới đồng kính phía sau hắn, phành một tiếng vang lớn, đồng kính phía sau Tiêu Bố Y vỡ tung, mảnh vụn đầy trời, ánh sáng như lưu ly, kinh tâm động phách. Tiêu Bố Y nằm trên mặt đất, cả người đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi đứng dậy, lại vẫn cười nói: "Vô Thượng vương, cái này là thế nào?" Nhìn thấy Vô Thượng vương không nói, người trong đồng kính giương cung đứng đó, Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng: "Ta một mực nghĩ sẽ gặp mặt Trương tướng quân như thế nào, lại thủy chung cũng không nghĩ đến sẽ gặp tại phương thức này. Trương tướng quân, Tiêu Bố Y làm sai cái gì mà ngươi phải ngàn dặm đuổi giết, giăng thiên la địa võng?" Ánh sáng nhạt đi, bộ mặt người trong đồng kính cũng đã rõ ràng, tuy thân khải giáp, uy vũ hùng tráng, nhưng chân mày cau chặt sầu muộn, khuôn mặt già nua, rõ ràng chính là lão bá đã cho Tiêu Bố Y bản đồ!