Giang sơn mĩ sắc
Chương 179 : Đạo tín
Bọn họ nói tới trộm đồ thì không bằng giả hòa thượng, nhưng nói tới giết người, giả hòa thượng còn xa mời bì kịp bọn họ. Giả hòa thượng vốn định phát tài, làm sao nghĩ đến tại họa bất ngờ rơi vào đầu, mềm nhũn mà ngã xuống đất, một đôi mắt cá chết vẫn giương mắt nhìn chằm chằm vào Quý Thu, tựa hồ muốn hỏi vì sao...
Biến hóa chỉ trong một tích tắc, cho dù Tiêu Bố Y quá nửa cũng không nghĩ đến gì sâu xa, bên kia người bán hàng rong vẫn đang tranh cãi, diễn biến cho tới khi cao tăng giải thích bất quá cũng chỉ trong tích tắc.
Cao tăng rất là áy náy, tay chân luống cuống giúp Tiêu Bố Y lau nước dính trên áo, Tiêu Bố Y ngược lại có chút ngượng ngùng, "Đại sư không cần bối rối, không sao đâu".
Đại sư không để ý, dứt khoát giúp Tiêu Bố Y lau nước dính trên áo, quay đầu nhìn về phía mọi người, chắp tay thi lễ nói: "Mới vừa rồi là tiểu tăng không cẩn thận, mong các thí chủ đừng trách tội".
Đây là Đại Minh tự, cao tăng lại rất lễ phép, mọi người đương nhiên sẽ không trách gì, cũng nhất trí đem mũi nhọn hướng sang bốn Uy nhân, nói bọn họ đi đường không có mắt, đụng phải đại sư, đương nhiên cũng đụng phải bọn họ.
Bốn Uy nhân đều đỏ mặt tía tai, liên tục giải thích mình vô tâm, người bán nước trà lại nhảy ra chứng minh mình mới vừa rồi là chính xác, dân chúng cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, tràn đầy bất mãn.
Đại sư lại gánh hai cái thùng gỗ nhẹ nhàng bỏ đi, không để ý đến việc trần tục, bốn Uy nhân thân hãm trong biển người, thiếu chút nữa chết ngộp trong nước miếng.
Tiêu Bố Y đột nhiên sờ lên ngực, trên mặt biến sắc nói: "Không xong".
Thanh âm của hắn rất lớn, tất cả mọi người bị hắn dọa không nhẹ, quên trách cứ Uy nhân, đều nhìn Tiêu Bố Y, không biết hắn có chuyện gì.
A Tú cùng Chu Mộ Nho đồng thanh hỏi, "Lão Đại, làm sao vậy?"
"Túi đồ trong ngực ta không thấy nữa, còn có chút tiền" Tiêu Bố Y nhíu mày nói.
"A?!" Hai người đều kinh hãi, trước tiên nghĩ đến tàng bảo đồ đã bị mất, "Khi nào thì không thấy nữa?"
"Chỉ mới vừa rồi hỗn loạn kia thôi, khi ra khỏi chùa vẫn còn mà" Tiêu Bố Y nhướng mày, lớn tiếng nói: "Nhất định là hòa thượng kia trộm tiền của ta!"
Dân chúng ồ lên, gió liền đổi chiều.
"Ngươi nói cái gì, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không" Có người lập tức không nói lý lẽ.
"Tiểu tử ngươi chớ có nói loạn, xúc phạm thần linh thánh tăng" Có người lại nói theo cảm tính.
"Đại Minh tự đều là cao tăng, không tức là tà, tài tức là không, sao lại trộm tiền tài của ngươi?" Có người miệng phun hoa sen, cảm thấy nói ra diệu ngữ cũng dương dương tự đắc, nhìn ra chung quanh, thầm muốn nghe người bên ngoài khen một tiếng cao kiến, đâu thèm quan tâm Tiêu Bố Y đánh mất cái gì.
Trong lúc nhất thời chỉ trích cùng nước miếng bay tứ tung, mọi người trông bộ dáng như muốn đem Tiêu Bố Y bắt lại thành trộm. Bốn Uy nhân đã có thể chạy thoát, đầu tiên là đi ra ngoài, nhưng cũng không rời xa, chỉở cách đó không xa quan sát.
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Dám hỏi các vị, mới vừa rồi chính là vị cao tăng nào của Đại Minh tự?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn nhau, một người nói: "Nơi này một khi đã là Đại Minh tự, người nọ đương nhiên là cao tăng Đại Minh tự".
Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên nói: "Mới vừa rồi hỗn loạn ồn ào, ta không cẩn thận bị mất chút đồ quan trọng, có thể ta trong tình thế cấp bách đã đổ oan cho tăng nhân. Bất quá hắn ở tại đây, có lẽ có thể chỉ điểm cho ta chút ít, mong vị nhân huynh này dẫn ta đi tìm cao tăng. Này, nhân huynh…"
Nhân huynh không đợi Tiêu Bố Y tiến tới, đã lập tức lui ra phía sau, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa. Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua, "Vị này…"
Sau khi ‘rào rào’ một lát, dân chúng như thủy triều mà tản đi, Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Vị công tử này, hòa thượng kia đã đi về phía đông" Dân chúng lui bước, một Uy nhân mới dám tiến lên nói.
Tiêu Bố Y cũng không nóng lòng đuổi theo, cười cười hỏi: "Xin hỏi nhân huynh họ gì".
Uy nhân do dự, "Bần tăng TuệẨn".
Tiêu Bố Y có chút ngoài ý muốn, "Còn không biết đại sư cũng là một tăng nhân".
Người nọ bỏ nón đi, lộ ra cái đầu trọc, lại cười nói: "Bần tăng cùng các tăng nhân trong nước, kính văn hóa Đại Tùy đã lâu, lúc này mới cùng sư đệ đến đây, lại được Bạch Tây Hoàng đế triệu kiến, cảm thấy văn hóa quý quốc tinh thâm, kính ngưỡng phong tục nhân tình quý quốc, nên cũng ở lại mấy năm".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, "Bạch Tây Hoàng đế?"
TuệẨn thấy Tiêu Bố Y khó hiểu, giải thích: "Bạch Tây Hoàng đế chính là tôn xưng của tệ quốc đối với Hoàng đế quý quốc".
Tiêu Bố Y cũng không hỏi nhiều, "Vậy đa tạ cao tăng chỉ điểm mê đồ".
TuệẨn nhìn thấy Tiêu Bố Y ngôn ngữ thản nhiên, chỉ nghĩ hắn trào phúng, có chút hổ thẹn, "Chỉ sợ hòa thượng kia sớm đã chạy xa, bởi vì ta chần chờ, đã làm cho công tử mất tài vật, bần tăng thật sự cảm thấy bất an".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ tăng nhân này cũng rất có lương tâm, nhưng ngươi cũng không cho ta lại tiền, bất an thì có ích lợi gì. Chẳng qua tăng nhân này xem ra cũng không phải là dạng thông minh, chỉ có vâng vâng dạ da, cũng là hiếm thấy.
TuệẨn nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng không nhiều lời, nghĩ hắn mất tiền nên không vui, đành phải lui xuống. Bốn Uy nhân tụ lại cùng một chỗ, thấp giọng nghị luận, quay đầu nhìn về phía Tê Linh tháp lộ ra vẻngưỡng mộ, lại trù trừ không tới, hiển nhiên chuyện mới vừa rồi cũng làm cho bọn họ khó xử, muốn vào chùa lại sợ gặp phải tranh chấp.
A Tú cũng áp thấp thanh âm hỏi, "Lão Đại, tàng bảo đồ đã đánh mất, ngươi sao lại một chút cũng không vội?"
Hai người bọn họ đều lấy Tiêu Bố Y làm đầu, nhìn thấy Tiêu Bố Y bộ dáng không hoảng không vội, tuy nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không xúc động.
Tiêu Bố Y cười nói: "Đồ là đồ, nhưng không phải là tàng bảo đồ".
"Nhưng lão Đại ngươi còn mất tiền" Chu Mộ Nho có chút đau lòng nói.
"Không mất chính là mất, mất mới là không mất" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Hôm nay ta mất tiền, nói không chừng tới tối sẽ được trả lại gấp mười".
Hai huynh đệ nhìn nhau, cũng không hiểu lão Đại này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Tiêu Bố Y tuy nói đã bị mất đồ, lại không nóng lòng tìm kiếm, chỉ lững thững đi về phía trước, đang nghĩ giả hòa thượng kia khi đem đồ về không biết sẽ có vẻ mặt gì, chợt nghe được bên tai có một người lẩm bẩm: "Vô vọng tưởng thì, nhất tâm thị nhất phật quốc. Hữu vọng tưởng thì, nhất tâm thị nhất địa ngục…"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, dừng bước nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy cách đó không xa dưới tàng cây có hai tăng nhân đang ngồi!
Tăng nhân trẻ làn da ngăm ngăm tỏa sáng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, rất là linh động. Tăng nhân lớn tuổi tăng y cũ rách, một bát một y, ngồi dưới tàng cây, dáng người gầy yếu. Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy được ánh mắt của hắn hòa nhã, đã có ý nhìn thấu thế thái khổ tình, thân hình gầy yếu lại có lực lượng khó có thể diễn tả, không khỏi đứng ngẩn ra đó.
***
Tàng bảo đồ có phân thật giả, hòa thượng cũng thế.
Giả hòa thượng nương theo việc giúp Tiêu Bố Y lau nước, đã khéo léo lấy được đồở trong lòng Tiêu Bố Y, không khỏi dương dương đắc ý.
Thủ pháp của hắn cực nhanh, dùng phép che mắt mà trộm đồ trên tay người khác là chuyện rất nhẹ nhàng. Nhớ tới Tiêu Bố Y, giả hòa thượng chỉ muốn cười, đầu năm nay, người tốt khó nổi tiếng, ăn trộm lại sống tốt.
Hắn là vua ăn trộm của thành Dương Châu, tuy không biết vật trong lòng Tiêu Bố Y là gì, nhưng lại biết lấy được vật trong lòng Tiêu Bố Y, thì thù lao chỉ có thể dùng hai chữ hậu hĩnh để hình dung. Hắn cũng không nhìn xem bên trong túi tiền rốt cuộc có vật gì, chỉ miết miết, ước lơngj nặng nhẹ là biết tiền tuyệt đối không ít. Nhưng tiền tuy không ít, hắn cũng không muốn mở ra, chính là bởi vì làm gì cũng có luật lệ. Hắn một khi đã đáp ứng trộm đồ cho người khác, đương nhiên là phải để nguyên không động đến mới đúng.
Giả hòa thượng cước bộ nhanh nhẹn, vòng quanh Đại Minh tự đến chỗ tường phía sau. Nơi đây khá yên tĩnh, người rất thưa thớt. Bất quá có con sông nhỏ chảy qua, phong cảnh không tệ, có một người đang đứng gần sông, bên người có hai thủ hạ, quan uy mười phần. Giả hòa thượng bước nhanh tiến lên nói: "Quý đại nhân, vật đã vào tay".
Quý Thu khi xoay người lại, nụ cười đầy mặt, "Dương Châu đệ nhất thần thâu quả nhiên danh bất hư truyền" Hắn đưa tay tiếp nhận túi tiền từ tay giả hòa thượng đưa đến, sắc mặt vui mừng. Tuy cũng không mở ra xem, nhưng cảm giác được bên trong đích xác có miếng vải.
"Còn không mau đưa cho thần thâu thù lao" Quý Thu phân phó thủ hạở hai bên.
Giả hòa thượng mừng rỡ chắp tay nói: "Tạ đại nhân".
Hai thủ hạ tiến lên một trái một phải chụp lấy tay hắn. Giả hòa thượng ngạc nhiên, thất thanh nói: "Đại nhân" Hắn lời còn chưa dứt, liền cảm thấy eo chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai thanh chủy thủ đã cắp ngập, không khỏi muốn lên tiếng hô lớn, một thủ hạ đã sớm bịt lấy miệng của hắn, rút chủy thủ ra hướng tới cổ của hắn mà vạch tới, một người khác cũng ôm chặt lấy giả hòa thượng, làm cho hắn giãy dụa không được.
Bọn họ nói tới trộm đồ thì không bằng giả hòa thượng, nhưng nói tới giết người, giả hòa thượng còn xa mời bì kịp bọn họ. Giả hòa thượng vốn định phát tài, làm sao nghĩ đến tại họa bất ngờ rơi vào đầu, mềm nhũn mà ngã xuống đất, một đôi mắt cá chết vẫn giương mắt nhìn chằm chằm vào Quý Thu, tựa hồ muốn hỏi vì sao.
Quý Thu thở dài nói, "Ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ là lần này không thể không giết ngươi. Các ngươi đem đi xử lý đi, không được lưu lại dấu vết gì, người này về sau sẽ không tái hiện tại Dương Châu nữa".
Hai thủ hạ đều ứng tiếng, Quý Thu cũng lên một chiếc thuyền nhỏ đang đợi sang bờ bên kia, đi không xa đã nhìn thấy một người đang đứng dưới núi, tóc vàng khôi ngô, cung kính nói: "Vương đại nhân, Quý Thu may mắn không làm nhục mệnh".
"Khả năng thứ hai có thể chính là các ngươi theo dõi đã sớm bị hắn phát hiện, hắn biết các ngươi muốn trộm đồ, cho nên đặc ý để bức Xuân cung đồ này ở trong túi tiền" Vương Thế Sung thở dài một hơi nói: "Hắn muốn cho chúng ta biết, hắn đang chơi chúng ta"...
Người nọ xoay người lại, đúng là Vương Thế Sung, nhìn thấy cái túi trên tay Quý Thu, tuy gian xảo nhưng cũng có ý hưng phấn khó có thểức chế, khi tiếp nhận cái túi vẫn hỏi một câu, "Ngươi có xem thứ bên trong túi không?"
Quý Thu lạnh người, lắc đầu nói: "Hồi đại nhân, không có đại nhân phân phó, thuộc hạ không dám tự tiện xem".
"Tốt lắm, ngươi làm rất tốt" Vương Thế Sung gật đầu, có vẻ hài lòng, rồi đổ số tiền ngân đậu bên trong ra mặt đất, xem cũng không thèm liếc mắt, lấy miếng vải ra, cấp bách mở ra xem.
Quý Thu cố nén sự xúc động muốn xem, chỉ nhìn sắc mặt của Vương Thế Sung, hắn nghĩ Vương đại nhân sau khi xem nhiều ít cũng sẽ mừng đến phát cuồng, không nghĩ đến Vương Thế Sung sau khi nhìn thoáng qua, trên mặt rất kinh ngạc, kinh ngạc biến thành nghi hoặc, nghi hoặc biến thành âm trầm, âm trầm lại biến thành giận dữ, đưa tay quẳng mảnh vải lên trên mặt đất, giận dữ quát: "Quý Thu, ngươi dám chơi ta!"
Quý Thu hoảng sợ thất sắc, ‘thịch’ cái quỳ xuống, run giọng đạo: "Quý Thu luôn luôn đối với đại nhân trung tâm cảnh cảnh, đại nhân sao lại nói như vậy?" Trong khi hắn nói, nhịn không được nhìn lên mảnh vải trên mặt đất, theo gió thổi qua, mặt hình đã lật lên trên, Quý Thu nhìn thoáng qua cũng thay đổi sắc mặt.
Hình vẽ trên mảnh vải bút pháp nhẵn nhụi sinh động, Quý Thu liếc mắt qua liền biết tuyệt không phải là Thánh chỉ gì, đơn giản chỉ vẽ một nam một nữở cùng một chỗ rất sống động, đó là một bức Xuân cung đồ rất sinh động.
"Sao lại như vậy?" Quý Thu thất thanh nói.
Vương Thế Sung âm trầm nghiêm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trên mặt của Quý Thu, "Ngươi nói Tiêu Bố Y mỗi đêm đều xem cái này đến mấy canh giờ?"
Quý Thu mồ hôi chảy ròng ròng, "Thuộc hạ không dám nói bừa".
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Vương Thế Sung vẻ giận dữ đã không còn, ngược lại càng làm cho người ta lạnh lùng.
Quý Thu giây lát hiểu được Vương Thế Sung hoài nghi cái gì, khấu đầu như giã gạo nói: "Vương đại nhân, vô luận là bên trong túi có cái gì, Quý Thu không có đại nhân phân phó, tuyệt không dám tự tiện mở ra xem. Thuộc hạ đi theo đại nhân nhiều năm, lấy đại nhân làm trọng, trên đời này còn có cái gì quan trọng hơn là sự tín nhiệm của Vương đại nhân?"
Vương Thế Sung trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi, mặt lại dịu đi, "Ngươi đem sự tình đã xảy ra kể chi tiết cho ta nghe một lần".
Quý Thu cuống quít đem chuyện mình phái ra giả hòa thượng gánh nước, va chạm với Tiêu Bố Y để đánh cắp túi tiền nói qua một lần, Vương Thế Sung hai mắt nửa mở nữa khép, thật lâu sau mới nói: "Việc này có hai khả năng".
"Hai khả năng gì?" Quý Thu lo sợ hỏi.
"Một có thể chính là Tiêu Bố Y này có sở thích quái dị, mỗi đêm đều xem Xuân cung đồ" Vương Thế Sung thản nhiên nói.
Quý Thu lau mồ hôi, không dám nhiều lời.
Vương Thế Sung liếc mắt nhìn hắn, "Chẳng qua loại khả năng này ta không tin, không biết ngươi có tin hay không?"
Quý Thu chỉ có thể lắc đầu nói: "Ta cũng không tín".
"Nói như vậy chỉ còn lại có khả năng thứ hai" Vương Thế Sung lẩm bẩm nói.
"Ý của đại nhân là gì?" Quý Thu khó hiểu hỏi.
"Khả năng thứ hai có thể chính là các ngươi theo dõi đã sớm bị hắn phát hiện, hắn biết các ngươi muốn trộm đồ, cho nên đặc ý để bức Xuân cung đồ này ở trong túi tiền" Vương Thế Sung thở dài một hơi nói: "Hắn muốn cho chúng ta biết, hắn đang chơi chúng ta".
***
Tiêu Bố Y không có một chút ý đùa giỡn nào, thậm chí có thể nói vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc.
"Chúng sanh tạo tác vọng tưởng, dĩ tâm sanh tâm, cố thường tại địa ngục. Bồ tát quan sát vọng tưởng. Bất dĩ tâm sanh tâm, thường tại phật quốc".
Tăng nhân nhìn thấy Tiêu BốY nhìn qua, thần sắc không thay đổi, chỉ tiếp tục lẩm bẩm.
Chậm rãi đi đến trước mặt tăng nhân, Tiêu Bố Y học tăng nhân xếp bằng ngồi xuống, mới phát hiện tăng nhân tuy già nua, nhưng cũng quắc thước, hoặc có thể nói, lực lượng của hắn nằm ở tinh thần của hắn.
"Vô vọng tưởng thì, nhất tâm thị nhất phật quốc. Hữu vọng tưởng thì, nhất tâm thị nhất địa ngục. Chúng sanh tạo tác vọng tưởng, dĩ tâm sanh tâm. Cố thường tại địa ngục. Bồ tát quan sát vọng tưởng, bất dĩ tâm sanh tâm, thường tại phật quốc…" Tiêu Bố Y cũng lẩm bẩm niệm một lần, nhịn không được hỏi: "Không biết đại sư ở nơi nào?"
"Ta tại địa ngục" Tăng nhân thấp giọng nói.
Hắn nói chuyện cũng không cao giọng, càng không có cảm tình, chỉ bình thản tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy một lực lượng làm cho tĩnh tâm.
"Đại sư là chúng sinh?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Tăng nhân gật đầu, "Ngươi ta đều là chúng sinh".
Tiêu Bố Y trong lòng có chút hoảng hốt, "Vậy ai là Bồ Tát?"
"Ngươi, ta" Tăng nhân nhẹ giọng nói.
"Chúng ta giống như đang ở tại địa ngục" Tiêu Bố Y nhíu mày nói.
"Ta ở tại phật quốc" Tăng nhân trả lời.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Đại sư phật pháp cao thâm, Bố Y không rõ".
Tăng nhân mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y nói: "Phật tính là thường, tâm là vô thường".
Tiêu Bố Y có chút ngộ ra nói: "Vô thường cùng thường có gì khác biệt?"
Tăng nhân chăm chú nhìn Tiêu Bố Y nói: "Lạnh thì nước thành băng, ấm thì băng thành nước, mê thì kết tính thành tâm, ngộ thì dung tâm thành tính. Phật tính là thường, tâm là vô thường, phật quốc hay địa ngục, đều chỉ là trong một ý niệm".
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu sau, yên lặng ngẫm nghĩ mấy câu nói của tăng nhân, trong lúc nhất thời lại ngây ngốc ra.
Phật quốc địa ngục, đơn giản chỉ là trong ý niệm của con người, nhưng hắn hiện tại là ở phật quốc hay địa ngục?
A Tú Chu Mộ Nho khi Tiêu Bố Y đi tới, đều như cái bóng đi theo phía sau Tiêu Bố Y, nghe được hai người đối đáp, đều nhìn nhau không rõ chuyện gì.
"Chúng sinh có phân biệt, chúng sinh vô thường, tâm tức là phật, phật ở trong lòng" Tiêu Bố Y có chút ngộ đạo: "Đa tạ đại sư chỉ điểm".
"Ngươi tự ngộ được, tại sao chỉ điểm" Tăng nhân trong mắt rốt cuộc lộ ra một tia ấm áp, khoanh chân nhắm mắt, không hề nói tiếng nào nữa.
Tiêu Bố Y lại trầm ngâm thật lâu sau mới nói: "Hôm nay may mắn được gặp đại sư tức là có duyên, Bố Y cả gan hỏi thêm một câu".
Tăng nhân vuốt cằm.
Tiêu Bố Y mắt lộ vẻ mê hoặc, "Xin hỏi đại sư có biết hồn phách ở chỗ nào?"
Tăng nhân chậm rãi nói: "Thể xác mạnh mẽ mà hồn phách thì biến đổi".
Tiêu Bố Y có chút khó hiểu, rồi lại có chút giật mình, ngẫm rồi lại hỏi, "Xin hỏi đại sư, trên đời này có thể có kiếp trước kiếp sau không?"
Tăng nhân thấp giọng nói: "Người nếu biết tiền thế, kiếp này chính là nhận; nếu biết kiếp sau, kiếp này chính là làm".
A Tú không thể nhẫn nại nữa nói: "Tiêu lão Đại, ta…"
Tiêu Bố Y khoát tay ngăn lại, trầm giọng nói: "A Tú, được gặp mặt cao tăng, kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng thế, đều là duyên phận, ngươi chớ có…"
"Tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên" Tăng nhân liếc nhìn A Tú nói: "Người thường ngộ duyên không được, người đắc đạo giả tùy duyên bất biến, thí chủ không cần trách cứ".
Tiêu Bố Y lại nhẹ nhàng thở dài, nhớ tới mình là người hai thế giới, đối với lời của tăng nhân rất có cảm xúc, "Vậy xin hỏi đại sư một câu, người ta sau khi chết thì đi đâu?"
Tăng nhân lắc đầu nói: "Không biết".
Tiêu Bố Y không nghĩ tới lại có đáp án này, than một tiếng, "Đại sư cũng không biết sao?"
"Bởi vì ta còn chưa chết" Tăng nhân vốn hai mắt khép hờ, nghe được Tiêu Bố Y thở dài thì đột nhiên mở ra, trong ánh mắt thần quang chợt lóe, phảng phất như xuyên thấu Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y trong lòng rung động, rốt cuộc hiểu được ý của tăng nhân, chậm rãi đứng dậy thi lễ nói, "Đa tạ đại sư, dám hỏi pháp danh của đại sư?"
"Bần tăng Đạo Tín" Tăng nhân khép hai mắt lại, phảng phất như đã ngủ.
Tiêu Bố Y khi nghe được hai chữ Đạo Tín, thân hình đang thi lễ có chút cứng ngắc, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến mình lại gặp Đạo Tín!
Đây là Đạo Tín cho dù là Cầu Nhiêm Khách cũng đều tôn sùng muốn gặp. Đạo Tín tứ tổ của Thiện tông, là người ngàn năm sau được người người chiêm ngưỡng truyền tụng!
Trên trái đất này, truyền giáo cứu mê tình, một hoa nở năm lá, kết quả tự nhiên thành. Đây vốn là một người giữ các lời kệ của Đạt Ma tổ sư, hôm nay cho dù có hiểu được hay không, nhưng Tiêu Bố Y lại biết lời kệ của Đạt Ma dự đoán chính xác và sâu xa.
Đạt ma Đông độ kiến lập Thiện tông, đưa thẳng vào nhân tâm, pháp nghĩa kiến tính thành phật, không lập văn tự. Truyền giáo ra ngoài, đều do Tuệ Khả, Tăng Sán, cho đến Đạo Tín đã là bốn đời, nói cách khác Đạo Tín trước mắt chính là Thiện tông tứ tổ. Thiện tông kinh do Đạo Tín, sau do Hoằng Nhẫn phát dương. Cuối cùng ở tại Trung thổ khai hoa kết trái, trở thành tông môn Phật giáo lớn nhất Trung Quốc. Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới, Đạo Tín lại như thế này, nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy Đạo Tín vốn nên chính là người như vậy!
Nghĩ đến tăng nhân trước mắt chính là Đạo Tín, Tiêu Bố Y không khỏi nhìn tiểu hòa thượng bên cạnh hắn.
Tiểu hòa thượng cũng nhìn Tiêu Bố Y, hai mắt thần thái thoáng hiện, cùng với thể hình gầy gò của hắn khác biệt rất nhiều, "Ngươi là Tiêu Bố Y?"
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, thấy hắn còn nhỏ, nhưng cũng không thất lễ, "Xin hỏi pháp danh của sư phụ?"
"Ta gọi là Hoằng Nhẫn" Tiểu hòa thượng cũng học sư phụ ngồi xếp bằng, lẩm bẩm nói: "Ngươi quả nhiên là Tiêu Bố Y".
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ thì ra tiểu hòa thượng này quả nhiên chính là ngũ tổ Hoằng Nhẫn của Thiện tông về sau. Hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng đã lão thành không thua Đạo Tín. Bọn họ biết mình, chẳng lẽ đã gặp Cầu Nhiêm Khách?
Người nọ hoảng sợ, người ăn bồ câu cũng thiếu chút nữa ăn luôn đầu lưỡi, Đạo Tín đã huy đao cắt vào trong bắp chân, máu tươi liền chảy ra, Đạo Tín như không đau đớn, chỉ là hai mắt lại như nhìn thấu khổ tình, cổ tay nhẹ trở đã cắt lấy một miếng thịt...
Đang trầm ngâm không biết có nên hỏi chuyện Cầu Nhiêm Khách, thì phía Đại Minh tự đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Tiêu Bố Y không có trầm ổn như Đạo Tín Hoằng Nhẫn, quay đầu nhìn qua, thấy hình như đang có người đang tới nơi đây, đưa mắt nhìn qua, mới phát hiện bốn Uy nhân kia thực không có đi, chỉ nhìn về phía này, muốn đi tới.
Nhìn thấy ánh mắt bọn họ, chỉ cảm thấy là một loại áp lực kính ngưỡng làm cho bọn họ khó có thể đi tới, Tiêu Bố Y trong lòng khẻ nhích động, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ cũng biết Đạo Tín? Đại Hòa Quốc vẫn kính ngưỡng văn hóa Trung Nguyên, Phật học đương nhiên cũng là đối tượng mà bọn họ muốn học tập, nói như vậy bọn họ muốn được Đạo Tín chỉ điểm?
Hắn có nhiều kinh nghiệm, thấy vậy cũng không vọng động, chỉ quay đầu nhìn thì thấy Đạo Tín vẫn không động tĩnh, tĩnh như mặt nước, không khỏi trong lòng cảm thấy mơ hồ.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cái này vốn là việc bình thường, mỗi ngày đều phát sinh. Đột nhiên trong Đại Minh tự truyền đến một tiếng chuông, như thanh âm trên trời, giây lát tiếng ầm ỹ dần dần yên tĩnh lại, ngay sau đó lại là một trận xao động, sau đó là sự yên tĩnh khó có thể tin được.
Tiêu Bố Y không biết ai có bản lãnh lớn như vậy, đưa mắt nhìn qua, phát hiện Đại Minh tự đi ra mấy tăng nhân, bước nhanh hướng tới chỗ này. Dân chúng tầm thường đều biết đây là cao tăng Đại Minh tự, đều cuống quít quỳ xuống như bái thần tiên vậy.
Mấy tăng nhân đi thẳng tới trước mặt Đạo Tín, tăng nhân cầm đầu mặt rộng tai dài, chắp tay nói: "Ngồi dưới tàng cây chính là Đạo Tín cao tăng?"
Đạo Tín không nói, tăng nhân cũng không tức giận, chỉ nói: "Bần tăng là Chủ trì Đại Minh tự, pháp danh Khổ Thiện, hôm nay được gặp cao tăng, không biết cao tăng có thể có đi vào trong miếu để nói chuyện hay không?"
"Sư phụ đang cùng người nói chuyện" Hoằng Nhẫn ở một bên nói.
Khổ Thiện liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lắc đầu nói: "Cao tăng vất vả, việc chuyện trò cùng hắn cứ giao cho tăng khác đi".
"Người khác không phải ta" Đạo Tín rốt cuộc nói, Khổ Thiện ngẩn ra, hồi lâu mới nói: "Cao tăng nếu muốn cùng người này nói chuyện, hiện mặt trời đã lên cao, ở bên ngoài cũng không tiện, cũng mời cao tăng vào trong chùa".
Đạo Tín nhẹ giọng nói: "Phật ở trong lòng, sao phải phân trong ngoài chùa?"
Khổ Thiện chỉ có thể cười khổ nói: "Nói như thế, thật ra cũng bần tăng ngu dốt".
Khổ Thiện cũng lòng dạ rộng rãi, tăng nhân ở một bên lại không được như hắn, một người tiến lên nói: "Nghe nói Đạo Tín cao tăng miệng lưỡi hoa sen, bần tăng Không Trí, có phật lý nông cạn xin thỉnh giáo. Tâm, phật, chúng sinh ba giả vi không, vạn vật vi giả, là lấy thế gian vô thiện vô ác, vô thi vô thụ, tất cả giai không, không biết đúng hay không đúng? Ái ui, ngươi sao lại đánh ta?"
Không Trí nhảy dựng lên, ôm đầu, một viên đá nhỏ rơi xuống mặt đất, Đạo Tín không đáp, Hoằng Nhẫn lại cười nói: "Một khi đã tất cả đều không, vậy tại sao thống khổ?"
Không Trí nghẹn giọng không thể nói, chỉ có thể lui ra, Đạo Tín cũng nhẹ giọng nói: "Cùng chư huyền biện, nhược nhất hào trí vu thái hư. Kiệt thế xu ky, tự nhất tích đầu vu cự hác" (Tột cùng của biện luận thâm huyền, như sợi lông đặt giữa hư không; mọi thứ thiết yếu trong đời, giống giọt nước gieo nơi vực lớn).
Khổ Thiện có chút ngộ ra, chắp tay hành lễ nói: "A di đà phật, thiện tai thiện tai".
"Tiêu lão Đại, bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì?" Chu Mộ Nho có vẻ buồn bực, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Tiêu Bố Y giải thích: "Đại sư nói, thiện môn không nói gì, nếu chỉ bằng võ mồm giỏi, thì cũng không đủ".
Chu Mộ Nho lắc đầu khó hiểu nói: "Cái này giống như nói không đúng, không nói người khác sao biết ngươi nghĩ cái gì, sơn trại đều nói ta là một cái hồ lô, ta thật ra rất hâm mộ võ mồm lợi hại của Tiêu lão Đại người".
"Có đôi khi, ngươi nói, người khác cũng không biết ngươi đang nghĩ cái gì" Tiêu Bố Y cười nói.
Khổ Thiện kinh ngạc nhìn Tiêu Bố Y, lúc này mới phát hiện người có thể nói chuyện cùng Đạo Tín quả nhiên không giống người thường.
Bên cạnh Khổ Thiện còn có một hòa thượng cao lớn, mặc đạo phục màu vàng, không khỏi có chút không cùng loại, chắp tay nói: "Bần đạo Pháp Lâm có một chuyện thỉnh giáo đại sư" Nhìn thấy Đạo Tín không nói, biết hòa thượng mỗi chữ như vàng, Pháp Lâm chỉ vào cây đại thụở phía sau Đạo Tín nói: "Đây là gió thổi cây động, không biết là gió động hay là cây động?"
Đạo Tín nhìn Pháp Lâm nói: "Chỉ sợ là đạo hữu lòng đang động?"
Pháp lâm ngạc nhiên, hồi lâu thi lễ nói: "Tạ ơn đại sư".
Ba tăng lĩnh ngộ khác nhau, Không Trí không phục nói: "Đại sư, ta thường nghe người ta nói, lý không nói không rõ, mới vừa rồi ở nơi đây có người đánh nhau, đại sư không biết có thẻ dùng phương pháp nào để khuyên giải?"
Tăng nhân sớm đã dẫn theo hai người đến, hai người kia đều là mặt mày bầm tím, đều trợn mắt nhìn nhau, hiển nhiên tuy được cao tăng Đại Minh tự ngăn lại, nhưng trong lòng vẫn đang oán hận nhau.
Không Trí dương dương đắc ý, thầm muốn nhìn thấy Đạo Tín lộ ra chỗ xấu, Khổ Thiện thấp giọng quát: "Không Trí, người xuất gia lại có ý cậy mạnh, chính là hỏng sự tu hành, người như thế…"
Đạo Tín nhìn một người trong đó nói: "Ngươi vì sao tức giận?"
"Hắn ăn mất con chim bồ câu mà ta nuôi" Người nọ nói: "Ta đòi hắn thì hắn lại đánh ta".
"Chỉ ăn của ngươi một con bồ câu thì có là gì, không bằng nhiều năm hành xóm của chúng ta sao," Người kia không phục nói: "Bồ câu của ngươi ta không ăn, thì cũng có người khác ăn".
"Ngươi không phục hắn ăn bồ câu của ngươi, hắn cũng oán khí khó bình" Đạo Tín nhẹ giọng nói: "Đấu võ mồm, cần chi phải thế, không bằng quên đi có được không?"
"Ngươi nói quên đi là quên sao?" Người mất bồ câu làm sao quản cao tăng gì, kêu lớn: "Ngươi có biết thịt bồ câu rất có giá không, hắn không bồi thường cho ta, ngươi bồi thường cho ta đi".
Không Trí cười thầm, Đạo Tín cũng thở dài nói: "Huyết nhục đầm đìa thì trân quý, bình thường khổ đau oán hận triền thân, thiết nghĩ hai bên ai có thể rút dao tự cắt thân? Các người đều là oán khí triền thân, nhưng chúng sinh ngang hàng, chỉ vì ham muốn bản thân, bồ câu bị người ăn thì có thể tìm ai tố khổ?"
Hai người ngẩn ra, Đạo Tín cũng chậm rãi kéo y phục lên trên chân, nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Tiêu thí chủ, xin mượn đao dùng một chút".
Tiêu Bố Y khó hiểu, cũng lấy bội đao đưa lên, Đạo Tín ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, nhìn người mất bồ câu nói: "Ngươi bảo ta bồi thường, bần tăng thân không có vật gì, duy chỉ có một y một bát mà thôi, một khi đã như vậy, không bằng bồi thường cho ngươi một khối thịt bằng với bồ câu có được không?"
Người nọ hoảng sợ, người ăn bồ câu cũng thiếu chút nữa ăn luôn đầu lưỡi, Đạo Tín đã huy đao cắt vào trong bắp chân, máu tươi liền chảy ra, Đạo Tín như không đau đớn, chỉ là hai mắt lại như nhìn thấu khổ tình, cổ tay nhẹ trở đã cắt lấy một miếng thịt.
Mọi người kinh hãi không thể nói gì, Không Trí trên mặt cũng thất sắc, không thể nói gì. Đạo Tín nâng miếng thịt máu tươi đầm đìa nhìn người đã mất bồ câu nói: "Chừng này đã đủ hay chưa?"
Người mất bồ câu răng run lên, đã không thể nói gì, Đạo Tín khẽ thở dài: "Thì ra còn chưa đủ" Hắn lời vừa nói xong, lại huy đao cắt vào thịt, một người đã xông lên, nắm chặt lấy cổ tay của Đạo Tín, thống khổ hô: "Đủ rồi, đủ rồi, đại sư chớ cắt nữa, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi".
Người bắt lấy cổ tay Đạo Tín cũng là người ăn bồ câu, hắn bắt lấy cổ tay Đạo Tín, hai mắt đỏ hồng, quay đầu lại nhìn về phía người mất bồ câu, "Ta sai lầm rồi, ta bồi thường cho ngươi, ta bồi thường cho ngươi" Hắn như nổi điên lấy ra toàn bộ những thứ trên người, đem tiền bạc những vật quý trọng vứt ra trên mặt đất, lớn tiếng hỏi: "Chừng này đã đủ chưa?"
Hắn ném tiền tài xuống đất cũng đủ mua mấy chục con bồ câu, nhưng nhìn khối thịt máu ròng ròng kia, không ai có thể nói gì.
Người mất bồ câu thịch một cái quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên nói: "Đại sư, ta sai rồi, ta sai rồi, ở đây chỉ toàn là tiểu nhân. Đại sư lấy thân giáo hóa chúng ta, chính là tội nghiệt của chúng ta sâu nặng, không thể tha thứ".
Đạo Tín trên mặt rốt cuộc đã có nụ cười, "Con người không ai mà không có lỗi, có lỗi mà có thể sửa đổi, đó là đại thiện".
Hai người quỳ xuống khóc nói: "Nhưng đại sư, chúng ta khó có thể tha thứ cho bản thân".
Đạo Tín nhìn mọi người ở một bên, nhẹ giọng nói: "Ta vốn cầu tâm, tâm tự giữ, cầu tâm không không cần tâm biết. Phật tính không từ bên ngoài tâm, tâm sinh đó là tội sinh, buông tâm ma, ngươi chính là phật!"
Hai người đang quỳ khóc trong lòng rung động trước đó chưa từng có, khấu đầu nói: "Tạ ơn đại sư chỉ điểm".
"Tạ ơn đại sư chỉ điểm bến mê" Khổ Thiện hai tay chập lại, đều quỳ xuống, tràn đầy cung kính.
"Tạ ơn đại sư chỉ điểm bến mê" Quỳ theo chính là Pháp Lâm, Không Trí, sau đó là dân chúng đang vây xem, bốn Uy nhân cũng đã sớm khấu đầu sát đất, không có ngẩng lên!
Truyện khác cùng thể loại
277 chương
223 chương
247 chương
109 chương
40 chương
209 chương
70 chương
136 chương
532 chương