Giang sơn mĩ sắc
Chương 170 : Nội chiến
Tiêu Bố Y lấy đao quét nhẹ lên da đầu của Địch Hoằng, ‘ong ong’ rung động. Phỉ tặc ở một bên nghe được trên người cũng nổi da gà. Địch Hoằng sợ muốn chết, nhìn thấy Tiêu đại nhân hiện tại không giết mình, chỉ cảm thấy còn có đường sống, cũng biết Từ Thế Tích đang tìm đường cho mình, không dám nhiều lời...
Từ Thế Tích cảm giác đã xem nhẹ Tiêu Bố Y, trên thực tế hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng uớc lượng qua Tiêu Bố Y này.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn tuy xảo kế liên hoàn, nhưng đối với địch thủ Tiêu Bố Y một chút cũng không biết.
Ba chữ Tiêu Bố Y này đối với hắn mà nói, rất là lạ lẫm. Hắn chỉ từ miệng Lưu Giang Nguyên biết Thái Phó Thiếu Khanh của Đại Tùy hiện nay không phải là Vũ Văn Hóa Cập, mà là Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y này nửa năm nay thăng tiến cực nhanh, từ một thảo dân đã thăng lên quan tứ phẩm, là chuyện từ khi khai sáng Đại Tùy tới giờ chưa từng có. Nhưng vô luận hắn là mấy phẩm, trong mắt Từ Thế Tích, mã quan cũng chỉ là mã quan, còn có thể làm được gì? Nhưng Từ Thế Tích đến bây giờ mới phát hiện, mã quan này ngoại trừ thuật cỡi ngựa còn chưa biết thế nào ra, cơ hồ không có gì là không thể.
Bất quá vô luận hắn trước kia có biết Tiêu Bố Y hay không, thì hắn biết bản thân từ nay về sau, đời này sẽ không quên được Tiêu Bố Y này.
Trước kia hắn luôn tin tưởng rằng không có gì mà mình làm không được, nhưng hiện tại hắn tin tưởng rằng, Tiêu Bố Y tuyệt đối nói được làm được. Hai người hiện tại đấu chính là lòng tin, nhưng Từ Thế Tích khi nhìn thấy Tiêu Bố Y một phát tên bắn chết một lâu la Ngõa Cương, một đao gọt tóc Địch Hoằng, đột nhiên cảm thấy Lưu Giang Nguyên trên tay mình không có chút lợi thế gì. Một khi đã như vậy, hắn chẳng thà hào phóng nhận thua!
Tiêu Bố Y nhìn thấy Từ Thế Tích buông trường đao xuống, cười nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, các hạ buông trường đao, cũng tính là tuấn kiệt".
Từ Thế Tích chỉ cảm thấy chung quy vãn bị Tiêu Bố Y đè đầu, khó tránh có chút không phục, lãnh đạm nói: "Tiêu đại nhân, ta có tuấn kiệt hay không hình như cũng không cần đại nhân bình xét, đối với ngươi chỉ sợ đại nhân chuyện nhỏ thì tinh minh, chuyện lớn lại hồ đồ".
"Ồ?" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ta cũng thực hy vọng các hạ chỉ ra chỗ sai lầm của ta".
Từ Thế Tích thở dài một tiếng, "Bạch Vạn Sơn dẫn theo ba trăm thớt ngựa rời mã trường, lại không biết trên đường có cả ngàn người đang đợi. Hắn hình như không bằng Tiêu đại nhân, không có điếu kiều bảo mệnh. Tiêu đại nhân cho dù liệu sự như thần, giờ khắc này chỉ sợ cũng không biết Bạch Vạn Sơn quá nửa thân đã hãm trùng vây, khó giữ được mạng. Tiêu đại nhân cho dù võ công cái thế, lúc này nói vậy roi cũng đã không đủ dài?"
Bạch Tích Thu trong lòng chấn động, đôi mắt trợn lên, lớn tiếng quát: "Ngươi nói là thật chứ?"
Từ Thế Tích thản nhiên nói: "Ta lừa cô làm gì, Ngõa Cương người đông thế mạnh, lần này đến đánh Thanh Giang mục trường, chẳng qua chỉ mới vận dụng không đến trăm người. Số người còn lại rốt cuộc ở nơi nào, ta nghĩ Bạch Đại tiểu thư cũng không ngu xuẩn, có lẽ có thể nghĩ ra. Ba trăm thớt ngựa cũng không xem như là số lượng nhỏ, Ngõa Cương một khi đã biết, làm sao có thể buông tha?"
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Bạch Tích Thu, Từ Thế Tích thở dài một hơi, liếc nhìn Tiêu Bố Y rồi nói, "Ta ở tại Ngõa Cương coi như là có chút uy tín, nếu Bạch trường chủ gặp nguy hiểm, bằng vào một câu của Từ Thế Tích ta, nhất định sẽ không hại tính mạng của hắn, Bạch Đại tiểu thư không tin sao?"
Hắn không hỏi Tiêu Bố Y, chỉ hỏi Bạch Tích Thu, hiển nhiên biết nếu Tiêu Bố Y trả lời, quá nửa sẽ nói, Thừa Hoàng Thừa còn có thể bổ nhiệm, mã trường chủ này không lẽ không thể tìm người thay thế hay sao.
Bạch Tích Thu cắn môi không nói, cũng nhìn về phía Tiêu Bố Y. Đối với đạo phỉ đến đây, nàng đương nhiên hận không được thể giết sạch, nhưng nếu muốn dùng tính mạng của cha để đổi lấy Địch Hoằng. nàng đương nhiên hy vọng cha có thể bình yên vô sự. Nhưng hôm nay bắt lấy Địch Hoằng chính là Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y thân là đại quan trong triều, đương nhiên là lấy tiễu phỉ làm công lao, một trường chủ mã trường đối với bọn họ mà nói, thật sự không đáng nhắc tới. Khi khói hiệu truyền tới, Tiêu Bố Y đã bảo nàng chuẩn bị nhân thủ, chỉ sợ có việc. Nàng vẫn ngây thơ không biết đến tột cùng là chuyện gì. Đến khi tới tòa thành, Tiêu Bố Y lại bảo nàng phối hợp diễn trò, một người ngăn cản, một người nhất định cho phép. Bạch Tích Thu cũng không rõ tại sao. Nhưng phụ thân khi đi đã nói, vạn vạn lần không thể đắc tội Tiêu đại nhân này, hắn nói cái gì thì làm cái đó. Bạch Tích Thu đành phải phối hợp với Tiêu Bố Y, mắt thấy mười mấy người Địch Hoằng xông qua, trong lòng nàng cấp bách, khi cho người rút điếu kiều lên thì liếc nhìn Tiêu Bố Y, thầm nghĩ loại hôn quan như ngươi không biết đạo phỉ giảo hoạt cùng lợi hại. Nàng tuy nhìn không ra hư thực của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy đối phương có vấn đề. Nhưng nàng vạn vạn lần không nghĩ đến chính là, Tiêu đại nhân này bày mưu tính kế, võ công cực cao, bắt lấy người cực kỳ dễ dàng, hắn bảo mình để cho người vào chỉ là để bắt người mà thôi. Nhưng trước mắt, cha nàng nếu đúng như lời Từ Thế Tích, thân hãm khốn cảnh. Tiêu đại nhân này xem ra vẫn không chút động tâm như sắt đá, lúc này nên làm thế nào cho phải?
Tiêu Bố Y nghe được Từ Thế Tích hù dọa, gật đầu nói: "Mã trường chủ thật ra cũng không việc gì".
"Tiêu đại nhân không phải là Thái Phó Thiếu Khanh, mà ngược lại nên là thần tiên" Từ Thế Tích cười nói: "Cái này có thể cũng là sự sống chết của Bạch trường chủ đối với Tiêu đại nhân mà nói, thật sự không đủ nặng nhẹ. Nhưng đối với Bạch Đại tiểu thư mà nói, thật ra rất quan trọng. Tiêu đại nhân mọi việc đều hiểu rõ, cũng không có thương hương tiếc ngọc, thật sự là đáng tiếc".
Tiêu Bố Y lấy đao quét nhẹ lên da đầu của Địch Hoằng, ‘ong ong’ rung động. Phỉ tặc ở một bên nghe được trên người cũng nổi da gà. Địch Hoằng sợ muốn chết, nhìn thấy Tiêu đại nhân hiện tại không giết mình, chỉ cảm thấy còn có đường sống, cũng biết Từ Thế Tích đang tìm đường cho mình, không dám nhiều lời. Nếu thực là hán tử thì vào lúc này quá nửa sẽ nói một tiếng muốn giết thì cứ giết, cần gì dông dài. Nhưng Địch Hoằng trời sinh không có loại ngạnh khí này, chỉ nghĩ tới cuộc sống hưởng thụ, không thể dễ dàng chết như vậy được.
"Ta nói Mã trường chủ không có việc gì các hạ không tin, vậy chúng ta cũng không ngại đánh cuộc một ván" Tiêu Bố Y nói.
"Đánh cuộc như thế nào?" Từ ThếTích ánh mắt chợt ngưng trọng.
"Ta thắng thì ta sẽ thả Địch Hoằng, ta thua thì ta sẽ chém đầu Địch Hoằng. Không biết Từ đương gia ý như thế nào?"
Từ Thế Tích ngẩn ra, còn tưởng rằng hắn nhất thời sẽ nói ngược lại hoặc là nói sai rồi, đợi sau khi hiểu được thì ngược lại trù trừ hẳn lên. Vốn hắn cảm thấy phía Đan Hùng Tín tuyệt đối không có thể nào thất thủ. Nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y tràn đầy tự tin, ngược lại lòng tin cũng dao động, Bạch Tích Thu thầm nghĩ ngươi đây là đánh cuộc cái kiểu gì, ta đời này cũng chưa từng nhìn thấy loại đánh cuộc như vậy. Cha ta không có việc gì ngươi thả Địch Hoằng làm gì, cha ta nếu có cái gì bất trắc, ngươi cho dù có chém Địch Hoằng chôn cùng thì có ích lợi gì?
"Tiêu đại nhân chẳng lẽ cho tới bây giờ đều tự tin như vậy?" Từ Thế Tích tâm tư xoay chuyển, một hồi cũng cảm thấy thúc thủ vô sách. Hắn đến giờ vẫn không thể hiểu được Tiêu Bố Y, người này xem ra cái gì cũng không đểở trong lòng, chẳng lẽ thực không hề có sơ hở
"Ta chỉ biết là ta rất ít khi thua" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Các hạ không phải kẻ ngu ngốc, trên điếu kiều có thể chạy trốn. Chẳng lẽ cái này cũng không dám đánh cuộc?"
Từ Thế Tích trong lòng chợt động, đã nghĩ tới cái gì, lớn tiếng nói: "Được rồi, ta cùng ngươi đánh cuộc".
"Ta đã biết con mẹ ngươi luôn muốn ta chết!" Bên kia Địch Hoằng rốt cuộc không thể nhẫn nại, mở miệng mắng lớn: "Từ Thế Tích, ngươi phải đưa ta trở về, bằng không ta thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi".
Hắn nói lời không mạch lạc, làm người thành quỷ cũng không rõ, Từ Thế Tích cũng vung tay lên nói: "Chúng ta đi".
Địch Hoằng sửng sốt, nhìn bóng dáng Từ Thế Tích đi xa, gào lên khóc lớn nói: "Từ Thế Tích, ngươi sẽ không chết tử tế được, Từ Thế Tích, ta biết ngươi vẫn hận ta. Lần này muốn mượn tay Tiêu đại nhân trừ đi ta!"
Từ Thế Tích vốn đang có chút do dự, nghe nói như thế liền đi nhanh hơn.
Địch Hoằng cuống quít nói: "Từ Thế Tích, ta mới vừa rồi nói đều là đánh rắm, ngươi, ngươi con mẹ nó thật muốn ta chết có phải sao? Các ngươi không cần đi theo Từ Thế Tích, hắn đến lúc sợ hãi sự tình tiết lộ, khẳng định sẽ đem các ngươi giết để diệt khẩu!"
Từ Thế Tích cùng các thủ hạ cũng không dừng lại, đã chuyển qua sơn đạo, biến mất không thấy, Địch Hoằng há hốc mồm, cảm giác đỉnh đầu tê dại, mới phát hiện mình đã biến thành đầu trọc, nhìn mấy thi thể trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, sự sợ hãi đột nhiên sinh ra.
"Tiêu, Tiêu, Tiêu…"
"…phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn" Tiêu Bố Y thở dài nói.
Địch Hoằng nhìn bốn phía, biết hiện tại có thể cứu mạng mình chỉ có chính mình liền nghiêm mặt nói: "Tiêu đại nhân văn thơ thật tốt".
"Cha ta thì sao?" Bạch Tích Thu cướp lời hỏi.
"Lệnh tôn nói vậy cát nhân thiên tương, tất nhiên sẽ không có việc gì" Tuy không tin Tiêu Bố Y sẽ thắng, nhưng Địch Hoằng biết lúc này báo tang cho Bạch Vạn Sơn thì cũng chính là báo tang cho bản thân.
Bạch Tích Thu cắn môi, sớm đã cho người ta buông điếu kiều xuống để Lưu Giang Nguyên đi vào. Lưu Giang Nguyên sao khi đi vào ‘thịch’ một cái quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngẩng lên nói: "Đại nhân, Lưu Giang Nguyên tội nên chết vạn lần".
"Ngươi thực tội nên chết vạn lần" Bạch Tích Thu vừa tức lại vừa gấp, "Lưu Giang Nguyên, nếu không phải ngươi đóng dấu lên trên công văn, chúng ta nhất định sẽ dựa theo quy củ mà làm. Như vậy cha ta làm sao mà lấy thân mạo hiểm. Không được, ta phải đi tìm cha ta! Tiêu đại nhân, phiền người giúp ta trông coi mục trường".
Nàng đã yên tâm, nói xong liền muốn chạy đi, lập tức hô lên triệu tập lực lượng của mã trường. Bất quá cũng chỉ còn chừng hai mươi người, nhưng nhìn thấy Lưu Giang Nguyên, Địch Hoằng cùng Tiêu Bố Y đều ở tại mục trường, thì lại do dự. Nếu vì tìm phụ thân mà dốc toàn lực ra ngoài. Vậy mục trường lại có chút nguy hiểm.
Không biết vì sao, trong lòng nàng vẫn cho rằng Tiêu Bố Y bình tĩnh tự nhiên, cũng cảm thấy Tiêu BốY nói hình như sẽ không sai. Nhưng Bạch Vạn Sơn dù sao cũng không phải là cha của Tiêu Bố Y, Bạch Tích Thu cũng không dám khẳng định.
Tiêu Bố Y cũng không đáp ứng, nhìn Lưu Giang Nguyên nói: "Thừa Hoàng Thừa, ngươi đích thực từng có sai phạm, chỉ là ngươi cuối cùng vào thời điểm sinh mệnh nguy hiểm mà mạo hiểm nhắc nhở chúng ta, cho nên cũng có thể châm chước. Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi là văn quan, lọt vào trong tay giặc, đương nhiên là tự bảo vệ là trên hết. Huống chi ngươi lúc trước cũng ở tại công văn nhắc nhở ta, không cần quá tự trách, nhiều nhất sau khi trở về Đông Đô, phạt ngươi nửa năm bổng lộc là được, đứng lên đi".
Hắn một câu cuối cùng là mỉm cười nói ra, Lưu Giang Nguyên cảm kích rơi nước mắt, chậm rãi đứng lên nói: "Tạ ơn đại nhân".
"Từ từ" Bạch Tích Thu nghĩ tới cái gì, "Tiêu đại nhân, người nói Thừa Hoàng Thừa ở trên công văn có ám chỉ, ta sao lại không có nhìn ra?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Phương Thảo lúc trước khi tới đưa công văn, nói Lưu Giang Nguyên có nói qua, ta nhận ra được con dấu của Lưu Giang Nguyên, lại không biết đại nhân như ta không quá để ý tới mọi việc, đối với con dấu của hắn tự nhiên không biết. Phương Thảo nếu dựa theo lời Lưu Giang Nguyên nói, đương nhiên là Lưu Giang Nguyên muốn ám chỉ ta cái gì đó. Ta nếu vạch trần tại chỗ, chỉ sợ bọn họ thẹn quá thành giận mà giết Lưu Giang Nguyên, cho nên tương kế tựu kế nói công văn không vấn đề gì".
"Người thật ra tương kế tựu kế cứu trở về thuộc hạ của người. Nhưng người có nghĩ đến, người đánh cuộc như vậy, cha ta làm sao bây giờ?" Bạch Tích Thu vội la lên.
Tiêu Bố Y không nói, Địch Hoằng cũng uể oải thầm nghĩ thì ra kế hoạch có sơ hở, đối phương sớm đã chuẩn bị để ngươi mắc câu. Suy nghĩ lại, cứ như vậy Tiêu Bố Y nói không chừng sẽ có an bài. Bạch Vạn Sơn cũng chưa chắc đã chết, Bạch Vạn Sơn khong chết, mình đương nhiên cũng có thể còn mạng. Suy nghĩ như thế, ngược lại cũng cao hứng hẳn lên, "Tiêu đại nhân ánh mắt tinh tế, thì ra đã sớm phát hiện cạm bẫy của chúng ta," Địch Hoằng nịnh hót nói: "Ta chỉ là ánh sáng như hạt gạo, không dám so với đại nhân, Bạch Đại tiểu thư, Tiêu đại nhân bày mưu lập kế, nói vậy sớm đã có dự định, lệnh tôn nhất định sẽ bình yên không việc gì. Bạch trường chủ nếu vô sự, tiểu nhân trong mắt đại nhân cũng không tính là gì, đại nhân là trănh thanh gió mát, chỉ xem ta như là lá rụng bụi mù, không bằng coi như ta là cái rắm, liền đem ta thả ra".
Tiêu Bố Y cười thu đao, "Địch đương gia, ta muốn hỏi ngươi một việc".
"Đại nhân xin cứ nói" Địch Hoằng nhìn thấy Tiêu Bố Y thu đao thầm nghĩ đã có cửa, người này cũng thích vỗ mông ngựa, mình cũng nên tăng cường nịnh nọt.
"Phương Thảo thực kêu là Phương Thảo sao?" Tiêu Bố Y hỏi.
Địch Hoằng lúc này vì mạng sống ngay cả tổ tông cũng có thể bán đứng, đương nhiên bất chấp Phương Thảo gì gì đó, "Hắn thật ra vốn tên là Phòng Huyền Tảo, là người Tề quận, lúc trước khi Dương Huyền Cảm phản loạn, hắn chính là đi theo Dương Huyền Cảm. Sau đó khi Dương Huyền Cảm chết, hắn liền trốn đi Lương quận, sau lại chuyển tới Tống thành, đổi tên thành Phương Thảo làm một dịch quan, lần này chúng ta đến tấn công Thanh Giang mã trường, đều là chủ ý ngu ngốc của hắn".
Tiêu Bố Y kiên nhẫn giải thích: "Mộ Nho, hôm nay nếu chỉ là một Từ Thế Tích, thì thắng thua thực khó mà nói. Nhưng nhờ có Địch Hoằng này, chúng ta mới dễ dàng cứu được Lưu Giang Nguyên. Vi diệu trong đó rất khó mà nói rõ, chỉ là ta nghĩ," Tiêu Bố Y cười nói tiếp, "Địch Hoằng sau khi trở về, Ngõa Cương quá nửa là gà bay chó nhảy"...
Địch Nhượng như đậu dốc từống trúc ra đem tất cả mọi chuyện nói ra một lần, nhưng hắn xem ra cũng không có cái gì là bí ẩn, sau khi nói xong cũng không quên vào một câu, "Cho dù là Phòng Huyền Tảo cùng Từ Thế Tích đều tự xưng là đại tài, nhưng nhìn thấy đại nhân lại như băng tuyết gặp ánh mặt trời, trong giây lát liền tan rã, thật buồn cười".
Nói xong chữ buồn cười, Địch Hoằng cũng gượng cười theo vài tiếng, chỉ là quá mức khẩn trương, cười rộ lên lại giống như là tiếng mõ đêm khuya, nhiều ít cũng có chút thê thảm.
Bạch Tích Thu cũng nóng nảy bất an, muốn tìm phụ thân lại không yên lòng mục trường, đưa mắt hướng về đường ra khỏi núi nhìn qua, đột nhiên có chút kinh ngạc. Khi nhìn kỹ lại, kêu to một tiếng: "Cha".
Eo núi phương xa hiện ra một đội ngũ, không nóng không vội đang đi về phía này, người đi đầu rõ ràng chính là Bạch Vạn Sơn.
Bạch Tích Thu chạy nhanh qua nghênh đón, Địch Hoằng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nịnh hót: "Đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, lại kiêm võ công cao cường. Có thể nói là đứng đầu hào kiệt trong thiên hạ, nghĩ đến hào kiệt trong thiên hạ đều nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa ngàn vàng. Tiêu đại nhân nói vậy cũng sẽ không ngoại lệ".
Hắn ám chỉ lời hứa của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y lại ra vẻ không biết, sớm đã ra đón: "Bạch trường chủ bên đó có chuyện gì không?"
Bạch Vạn Sơn ha hả cười to, "Tiêu đại nhân liệu sự như thần, biết bọn họ tất sẽ đến cướp ngựa, đã sớm an bài quan binh Tống thành tới tiếp ứng. Quan binh đông đảo trang bị lại đầy đủ, cái gì Đan Hùng Tín Cổ Hùng Ngõa Cương, thấy tình thế không ổn, bỏ lại mấy chục mạng mà chạy trối chết, lần này bọn họ đúng thật là muốn trộm gà lại mất thêm nắm thóc".
Bạch Tích Thu ngạc nhiên, "Tiêu đại nhân khi nào thì điều động binh mã Tống thành?"
Bạch Vạn Sơn lắc đầu nói: "Con gái không biết, Tiêu đại nhân sớm đã nhìn ra Phương Thảo có sơ hở, cũng không dám xác định, người chỉ sợ lầm chuyện của triều đình, cho nên ngày hôm qua nói là mệt đi nghỉ ngơi, thực ra là rời mã trường đi Tống thành, biết Thừa Hoàng Thừa không tới Tống thành, cho nên biết không ổn. Nên đã mời Cổ Huyện lệnh xuất binh tiêu diệt giặc, còn chuyện sau đó, con cũng đã biết, cũng không cần ta nói nhiều".
Bạch Tích Thu thở phào một hơi, tràn đầy khâm phục nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tích Thu không biết đại nhân đã sớm bố trí thỏa đáng, nên đã có chỗ đắc tội, mong thứ tội".
Lưu Giang Nguyên trong lòng lại càng cảm kích, thầm nghĩ Tiêu Bố Y thân là quan cao của triều đình, vì tính mạng một Thừa Hoàng Thừa nho nhỏ như hắn mà không kể vất vả, phí công như vậy, cuối cùng chỉ nói với mình một tiếng không cần quá tự trách, mình kiếp nầy thật không biết làm sao báo đáp.
Mọi người đều vui mừng, Địch Hoằng cười bồi, thầm nghĩ mọi người đều quên mất mình, không nghĩ đến Bạch Vạn Sơn đã sớm nhìn thấy hắn, "Tiêu đại nhân, đây là ai?"
"Bạch trường chủ đã trở lại, ta tự nhiên thắng" Tiêu Bố Y mỉm cười khoát tay nói: "Không biết Địch đương gia còn lưu lại trong này làm gì, muốn ăn cơm rồi mới đi sao?"
Địch Hoằng đang nghĩ đến mạng sống của mình, đột nhiên nghe được Tiêu Bố Y thả mình đi, cũng có chút không dám tin tưởng.
"Ngươi thực sẽ thả ta đi?" Địch Hoằng rụt rè hỏi lại.
"Đương nhiên, ta thắng tâm tình thoải mái, tự nhiên muốn thả ngươi đi" Tiêu Bố Y cười nói.
Địch Hoằng lui ra phía sau hai bước, vái chào sát đất, "Tiêu đại nhân chính là cha mẹ tái sinh của Địch Hoằng ta, xin nhận tiểu nhân một lạy".
Hắn công phu đã làm đủ, rồi nghiêng nghiêng mà đi ra, chính là sợ hãi có người phía sau hắn bắn tên, đợi sau khi đi qua điếu kiều, nhìn thấy đã cách xa mấy người Tiêu Bố Y, đã chắc không bị hại, lúc này mới co chân bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tất cả mọi người đều khó hiểu ý của Tiêu Bố Y, Bạch Vạn Sơn đương nhiên sẽ không nói cái gì, cảm thấy người ta là đại nhân, làm thế nào tự nhiên là có đạo lý của hắn. A Tú lại thừa dịp khi không ai chú ý hỏi: "Tiêu lão Đại, ngươi sao lại thả Địch Hoằng, chẳng lẽ ngươi không sợ có người sẽ lấy hành động này mà bày trò?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Thả hắn so với giết hắn có tác dụng hơn, bày trò thì không sợ, ta đều có cách ứng đối".
"Sao lại thả hắn so với giết hắn lại có tác dụng lớn hơn?" Chu Mộ Nho khó hiểu hỏi.
Tiêu Bố Y kiên nhẫn giải thích: "Mộ Nho, hôm nay nếu chỉ là một Từ Thế Tích, thì thắng thua thực khó mà nói. Nhưng nhờ có Địch Hoằng này, chúng ta mới dễ dàng cứu được Lưu Giang Nguyên. Vi diệu trong đó rất khó mà nói rõ, chỉ là ta nghĩ," Tiêu Bố Y cười nói tiếp, "Địch Hoằng sau khi trở về, Ngõa Cương quá nửa là gà bay chó nhảy".
Địch Hoằng một mạch chạy khỏi mục trường, nhìn thấy phía sau bóng quỷ cũng không có một cái, không khỏi thở phào một hơi.
Hắn hiện tại không muốn bay, không muốn nhảy, chỉ thầm nghĩ sau khi tìm được Từ Thế Tích sẽ đem hắn chặt thành tám khối. Hắn một chút cũng không hận Tiêu Bố Y, ngược lại, hắn thật ra có chút cảm tạ Tiêu Bố Y nói là làm. Nhưng Từ Thế Tích không để ý tới nghĩa khí mà bỏ đi làm cho hắn rất là tức giận. Khi hắn nghĩ đến Từ Thế Tích trốn ở nơi nào, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Thế Tích đang ngồi ở trên triền núi .
Địch Hoằng chợt rùng mình, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, đó là Từ Thế Tích lưu lại ở chỗ này chính là xem hắn chết hay không, nếu không chết, Từ ThếTích có thể bổ thêm một đao!
Hắn nhìn Từ Thế Tích, Từ Thế Tích cũng đang nhìn hắn. Cả hai người đều không nói gì, Địch Hoằng lại biết luận về công phu, mình vẫn kém Từ Thế Tích, nghĩ đến đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, không khỏi tươi cười nói: "Thế Tích, ngươi đã thắng, Bạch Vạn Sơn trở về, ta hiện tại mới biết được thần cơ diệu toán của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền".
Từ Thế Tích chậm rãi đứng lên, thở dài một tiếng nói: "Không nghĩ tới Đại Tùy lại có nhân vật như Tiêu Bố Y. Từ Thế Tích ta hôm nay thua dưới tay hắn, cũng là tâm phục khẩu phục. Đám người lão Đan đều chờở phía trước, chúng ta đi thôi".
Hắn đi tới trước, Địch Hoằng cách ắn vài bước, không dám tới gần.
Từ Thế Tích cũng không quay đầu lại, đi được vài dặm, chỉ tay về phía trước nói: "Địch đương gia, bọn họ đều ở đó".
Địch Hoằng đang đề phòng Từ Thế Tích, nhìn thấy ở cánh rừng phương xa, đám người Ngõa Cương quăng mũ cởi giáp, chật vật không chịu nổi ngồi ở đó, không khỏi trong lòng mừng rỡ. Đan Hùng Tín, Cổ Hùng nhìn thấy Địch Hoằng đi tới, đều vui vẻ nói: "Địch đương gia, người quả thực không có việc gì".
Địch Hoằng đột nhiên xoay người, đưa tay chỉ nói: "Ta hiện tại không có việc gì, nhưng Từ Thế Tích ngươi lại có việc!"
Từ Thế Tích chậm rãi dừng bước, sắc mặt không thay đổi, cũng không nói chuyện.
Cổ Hùng ngạc nhiên nói: "Địch đương gia. Thế Tích có chuyện gì? Hắn nói người nhất định sẽ không có việc gì mà quay về, nhưng hắn dù sao cũng không yên lòng, vẫn đi ra đó đợi người".
Địch Hoằng chỉ cười lạnh, "Hắn chờ ta? Ta chỉ sợ hắn muốn giết ta thì có?"
Đan Hùng Tín cũng đi lên trước nói: "Địch đương gia, Thế tích giết người làm cái gì? Ta biết, lần này thất thủ, mọi người đều khó chịu, đều một bụng tức giận. Có thể là chúng ta năm nay bất lợi, ai ngờđụng phải chỗ cứng như vậy! Người hãy bớt giận, có chuyện gì quay trở về sơn trại hãy nói có được không?"
"Việc này không thể trở về sơn trại mới nói. Nếu về lại sơn trại, ta chỉ sợ hắn hại cả trại chủ" Địch Hoằng đột nhiên trước mắt sáng ngời, quay qua chỉ một tên lâu la nói, "Ngưu Đại Lực, ngươi đem chuyện vừa qua kể lại đi".
Ngưu Đại Lực lại có chút yếu đuối, nhưng cũng đem chuyện vừa xảy ra kể chi tiết ra một lần, Địch Hoằng cũng nhẫn nại chờ hắn nói xong, lúc này mới nói: "Các ngươi đều nghe cả chưa, cái này cũng không phải là ta bày ra. Khi tánh mạng của ta như chỉ mành treo chuông, Từ Thế Tích lại lấy tính mạng của ta mà đùa giỡn, tùy ý đánh cuộc. Hắn sau đó lại sợ chết mà bỏ đi, cái này nếu không phải là hại ta, thì cái gì mới là hại ta?"
Cổ Hùng hi hi ha ha đi tới, kiệt lực hòa tan không khí khẩn trương, "Thế Tích không phải thua cuộc sao? Một khi đã như vậy, Địch đương gia cũng không nên quá xem là thật…"
"Thế Tích là có ý tốt, không phải đánh cuộc, hắn xem tính mạng của người còn quan trọng hơn ai hết" Đan Hùng Tín cắt ngang lời Cổ Hùng, cảm thấy Cổ Hùng nhìn như làm người tốt, nói chuyện lại không có điểm dừng, ngược lại còn có chút như đổ dầu vào lửa, "Địch đương gia, Thế Tích vẫn luôn đại lượng, đối với Ngõa Cương trung tâm cảnh cảnh, tại sao lại hại người? Dựa theo tình hình mà nói, ta nếu là ở đó…"
"Ngươi nói hắn đại lượng, vậy ta đây chính là bụng dạ hẹp hòi?" Địch Hoằng giận không thể át, đẩy Đan Hùng Tín ra.
Đan Hùng Tín có lòng như khó nói ra, đành phải gượng cười nói: "Tất cả mọi người đều là huynh đệ. Địch đương gia, không bằng mọi người trở về uống rượu. Ta làm chủ được không?"
Địch Hoằng cười lạnh nói: "Đan Hùng Tín, nếu có người muốn hại ngươi, ngươi có tâm tình gì đi uống rượu không? Hôm nay có ta thì không có Từ Thế Tích, có Từ Thế Tích thì không có ta" Nói rồi đưa tay chỉ ra bốn phía, "Các ngươi nghe theo ta hay là muốn đi theo Từ Thế Tích?"
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, nhiều ít đều có chút cảm thấy Địch Hoằng bé xé ra to, Địch Hoằng lại không cho rằng như vậy, không ai so với hắn hiểu được sự khủng bố dưới lưỡi đao tử vong. Hắn cảm thấy mạng mình là từ dưới ngọn đao mà kiếm về, một khắc khi Từ Thế Tích không để ý mà rời đi, hắn đời này cũng không thể quên. Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, đỉnh đầu lại tê dại, cảm giác được cực kỳ sỉ nhục, loại này sỉ nhục này đương nhiên không thể đòi lại từ Tiêu Bố Y, duy chỉ có thể đem lửa giận phát tác lên trên người Từ Thế Tích.
Trong rừng nhất thời không một tiếng động, Địch Hoằng nhìn thấy mọi người không nói, vừa tức lại vừa thẹn nói: "Muốn đi cùng Từ Thế Tích thì qua bên đó đi…"
Hắn còn muốn động tâm cơ nữa, Từ Thế Tích rốt cuộc đã mở miệng nói: "Địch đương gia, người không cần phải nói, một khi người đã không cần ta, ta đi là được, Thế Tích ở lại Ngõa Cương, chính là muốn báo đáp ân tình của Địch Đại đương gia năm đó. Một khi đã không thểở lại Ngõa Cương, Từ Thế Tích chỉ có thể đi".
Hắn thật ra nói đi là đi, Đan Hùng Tín kêu lớn: "Thế Tích, có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng…"
Địch Hoằng cũng đoạt lấy đơn đao trong tay thủ hạ, tiến lên hai bước nói: "Từ Thế Tích, ngươi hại ta một mạng, chẳng lẽ muốn nói đi là đi sao, ngươi xem việc này có phải quá nhẹ không?"
Từ Thế Tích chậm rãi xoay người, hai hàng lông mày cau lại, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Lưu lại một cánh tay" Địch Hoằng quay đầu lại nhìn, thấy các lâu la đều không tiến lên, cũng có chút lo lắng không đủ khí thế.
Từ Thế Tích đưa tay cầm lấy chuôi đao, đột nhiên cười lạnh nói: "Địch đương gia, Từ Thế Tích làm việc không thẹn với lương tâm. Ngươi một khi đã không vừa lòng với ta, ta cũng không nói gì để nói, cũng không muốn giải thích, chỉ là thanh giả tự thanh. Từ Thế Tích tự hỏi những năm gần đây cũng không làm Địch Đại đương gia thất vọng, ngươi đuổi ta đi thì có thể, muốn lấy tay ta, thì tự mình đi tới lấy đi".
Địch Hoằng nhìn thấy hắn cầm lấy chuôi đao, thì lửa giận chợt tắt ngúm, không có tiến lên mà ngược lại lui về sau một bước, quay đầu lại phẫn nộ quát: "Các ngươi đứng thất thần đó làm gì. Từ Thế Tích có sai chẳng lẽ không thể trách phạt? Các ngươi hôm nay ai chém được TừThế Tích, sau khi về sơn trại ta sẽ báo cho Đại đương gia trọng thưởng".
Dưới trọng thưởng, lại không có dũng phu. Thật sự là bởi vì gần đây Từ Thế Tích trong lòng mọi người tại Ngõa Cương rất có uy vọng. Đồng thời Từ Thế Tích võ công cao cường, ai cũng không muốn tiến đến để chịu chết.
Từ Thế Tích tay cầm chuôi đao, không nhìn mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Hoằng, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, "Thế giới này không thể dự đoán, thế giới này không thể cầu sự hoàn hảo, đáng tiếc Từ Thế Tích ta cũng có ngày hôm nay!"
Hắn sau khi nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi, cũng không quay đầu lại. Dưới ánh trời chiều, kéo sau hắn một cái bóng thật dài, dần dần đi xa, tràn đầy sự cô độc!
Truyện khác cùng thể loại
277 chương
223 chương
247 chương
109 chương
40 chương
209 chương
70 chương
136 chương
532 chương