Giang Sơn Không Yêu, Yêu " thái giám"

Chương 5 : Giang Sơn Không Yêu, Yêu

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu Hoành Tử: “Hoàng thượng giá lâm…”. Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn hai người nhất tề hành lễ quỳ lạy. Mà hoàng đế lúc đi tới đại điện của Lân cung, đột nhiên ngừng lại cước bộ, thân thể run nhè nhẹ, trước mắt chính là thân ảnh mà chính mình đã tưởng niệm sau bao nhiêu năm, thật sự quen thuộc, thật sự… Lâm Lĩnh xoay người nhìn thấy một người mặc long bào chính là Tiêu Lăng Quân, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thánh an, nô tài không có nghe đến thông báo, cho nên… ách…”. Lâm Lĩnh bị Tiêu Lăng Quân tự mình nâng dậy, tất cả những người ở đây đều bị một màn này dọa cho ngây người… Hoàng đế luôn luôn là người không phải dễ tính, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhìn Lâm Lĩnh mà nở nụ cười, chính là mĩm cười, Lăng Tiêu Quân khóe miệng khẽ cong tạo thành một vòng cung, ngữ khí ân cần hỏi: “Ngươi… là thái giám của cung nào? Hầu hạ ai?” Lâm Lĩnh cung kính mà hồi đáp: “Nô… nô tài vốn là thái giám ở Lân cung, vốn là hầu hạ đại hoàng tử”. Tiêu Lăng Quân chọn mi, nói: “Ô? Vậy là người của Hàn nhi sao? Na, vậy hắn đối với ngươi có được hay không? Có đánh chửi qua ngươi hay không, ngươi còn nhớ rõ cha mẹ của ngươi không? Ngươi từ lúc nào thì tiến cung? ồ… trẫm không có ý tứ gì khác, chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Tiêu Lăng Quân cảm thấy chính mình có chút thất thố, nhưng rõ ràng người trước mắt mang bộ dáng giống Liễu Nhất Linh năm đó, khuôn mặt giống nhau như đúc, ngay cả khí chất, cùng đôi mắt trong sáng như nước kia, khiến cho ai nhìn vào cũng phải động tâm… Lâm Lĩnh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Tiêu Lăng Quân, trước mắt chính là một lão nhân, khóe mắt cùng cái trán cũng đã xuất hiện những nếp nhăn nhưng vẫn không làm mất đi khí chất anh tuấn của hắn, có thể tưởng tượng hắn lúc còn trẻ là một người anh tuấn bất phàm cỡ nào, Lâm Lĩnh cười một chút, như trước lộ ra hai má lúm đồng tiền, điềm đạm nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, nô tài tốt lắm, Đại hoàng tử vốn là một chủ tử rất tốt, về phần cha mẹ của nô tài, nô tài thực sự không nhớ rõ, nột… Hoàng thượng mau vào đi thôi, Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đã đợi một hồi lâu rồi.” Lâm Lĩnh cười ngọt ngào… Tiêu Lăng Quân cũng vừa cười cừa nói: “Đúng rồi, ngươi dìu trẫm vào trong đi.” Lâm Lĩnh gật đầu, nói: “Tuân mệnh!” Nói xong liền dìu Tiêu Lăng Quân vào trong, cũng không biết chính mình đã làm cho bao nhiêu tiểu thái giám sinh ra lòng đố kỵ… Lâm Lĩnh dìu Tiêu Lăng Quân vào trong, Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn hành lễ, nói: “Phụ hoàng thánh an.” Tiêu Lăng Quân ho khan rồi ngừng lại, nói: “Khụ! Đứng lên đi.” Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn đứng dậy, nhìn thấy người bên cạnh Tiêu Lăng Quân chính là Lâm Lĩnh, không biết là xảy ra chuyện gì, Lâm Lĩnh vẫn như trước nghịch ngợm mà cười, cái gì cũng không nói. Tiêu Lăng Quân nhìn ra Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn đang có điều thắc mắc, liền nói: “Cái này…” chỉ chỉ Lâm Lĩnh nói: “Trẫm nhìn tiểu thái giám này lớn lên thanh tú, lại khiến cho người ta thích, lại là người của Hàn nhi, được dạy dỗ khá tốt!” Tiêu Lăng Quân tự biết có điểm khó có thể nói ra lời, nhưng tuyệt không nói ra lý do của bản thân, bí mật này chính mình đã giấu 20 năm rồi, tuyệt đối không thể nói ra… Tiêu Lăng Quân ngồi xuống, điều chỉnh tư thế ngồi của mình, sau đó khẽ xoa xoa hai vai, liếc Tiêu Nghệ Hàn một cái, khuôn mặt vừa mới tươi cười vừa rồi đã không còn tồn tại, thay thế vào đó chính là uy nghiêm, Tiêu Lăng Quân nói: “Hàn nhi, ta biết trong lòng ngươi nhất định là không thoải mái, nhưng mà phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ thôi, ta đây chính là cho ngươi một cơ hội, ngươi có rõ hay không hả?”. Tiêu Nghệ Hàn vừa nghe nói như thế, liền nhíu mày, âm thầm nhìn Tiêu Lăng Quân liếc mắt một cái, tiếp theo thử dò xét tình hình mà hỏi thăm: “Phụ hoàng chỉ giáo cho? Hàn nhi sao dám không thoải mái, phụ hoàng là cho mỗi người một cơ hội, Hàn nhi cũng phải hết sức mà hoàn thành bản tấu chương, đó cũng là điều hết sức tự nhiên, Hàn nhi sao dám đối với phụ hoàng có lời nói khác thường hay dị nghị nào?” Tiêu Lăng Quân nhìn thoáng qua Tiêu Nghệ Uẩn, mà Tiêu Nghệ Uẩn thì từ đầu đến cuối cũng đều cúi đầu, Tiêu Lăng Quân âm thầm thở dài, xem ra đứa con thứ hai này vốn là người có tài trí bình thường, không hề có phong độ của một đại tướng quân, lại nhìn Tiêu Nghệ Hàn, vóc người cao ngất, trên mặt lại lộ ra khí phách hơn người, quả nhiên, vốn là một nhân tài. Tiêu Lăng Quân thở dài, nói: “Trẫm biết rõ các ngươi đều là con của Hoàng hậu, tử bằng mẫu quý, ấn tổ tông gia từ xưa đến nay, Hàn nhi là huynh trưởng lại là trưởng tử, cho nên càng có tư cách kế thừa vương vị, nhưng mà trẫm đã già, cũng hy vọng người kế thừa đại thống này là một người có năng lực cùng tài trí hơn người, các ngươi hiểu chưa? Trẫm tự biết thời gian không còn nhiều lắm, trẫm chỉ hy vọng trong một khoảng thời gian ngắn này có thể tìm ra một người đủ năng lực để kế thừa đất nước, từ nhỏ ta đã luôn quan sát ngươi , Hàn nhi chính là người có trí tuệ cùng năng lực như phụ hoàng nói, nhưng mà Kỳ nhi hắn… cái này ngươi cũng rõ ràng đi?” Tiêu Nghệ Hàn ngẩng đầu, nhìn Tiêu Lăng Quân, Tiêu Lăng Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng chứng thật những lời nói vừa rồi là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, Tam hoàng tử Tiêu Nghệ Kỳ lại có quân cơ đại thần Lưu Huân hậu thuẫn, trong tay hắn có nắm quân quyền, dựa vào đó mà làm vương bài áp đảo, mà Lưu Huân lại là thân ca ca của Mẫu phi, nếu như lần này không cho Tiêu Nghệ kỳ tỷ thí để hắn thua tâm phục khẩu phục, chỉ sợ rằng Lưu Huân sẽ nhất định nổi giận, mà trên tay hắn lại nắm quân quyền… xem ra Tiêu Lăng Quân đã cân nhắc kỹ càng, tính toán khá xa… Tiêu Nghệ Hàn nói: “Phụ hoàng nói sao thì chính là như vậy, Hàn nhi không dám có bất cứ lời dị nghị nào.” Tiêu Lăng Quân hài lòng mà gật đầu, cũng đứng lên, nói: “Tốt lắm, sắc trời đã tối rồi, trẫm cũng không làm chậm trễ thời gian suy nghĩ của ngươi, trẫm về tẩm cung trước.” Vì vậy, Tiêu Lăng Quân liền rời khỏi Lân cung, ngay trước lúc rời đi còn không quên hỏi tên của Lâm Lĩnh, cũng lưu lại một câu đầy ý vị thâm trường nói: “Rất giống, thật sự… rất giống.” Tiêu Nghệ Uẩn nhìn Tiêu Lăng Quân sau khi rời đi, cũng tùy theo mà rời khỏi Lân cung… Tiêu Nghệ Hàn chờ bọn hắn đã ra về hết, liền một mình ngồi ở trước thư bàn mà tự nghĩ ra phương án…