Lúc Lương Trinh vào cửa, người phụ nữ kia đã dỗ Yến nhi khóc đến mắt sưng húp ngủ thiếp đi. Lương Trinh đứng ở bên giường nhìn một hồi, chợt cau mày thấp giọng hỏi đối phương: “Đứa bé có bị thương gì không?” “Dạ thưa không có, chỉ bị dọa sợ thôi, lúc đó có khá nhiều thị vệ, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng chút biện pháp, kính xin tướng quân không trách phạt.” “Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi, sẵn tiện đi kêu người làm chút món trẻ con có thể ăn được, chờ sau khi nhóc con này tỉnh lại thì đưa đồ ăn lên.” “Dạ.” Sau khi người phụ nữ kia lui xuống, Lương Trinh liền ngồi xuống ở một bên giường, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt ửng hồng khi ngủ của Yến nhi, bên khoé môi chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt Bé con ngủ một giấc đến giờ thân mới tỉnh, trong miệng cứ gọi “cha” rồi dụi mắt mơ mơ màng màng tỉnh lại, đến khi nhìn rõ ràng người ngồi ở bên cạnh là ai, mới đầu ngây người ra, sau đó lên tiếng khóc lớn: “Con muốn cha… Hức…” Lương Trinh ôm bé con vào lòng, rồi xoa lưng ra sức dỗ dành: “Yến nhi ngoan, bá bá chính là cha của Yến nhi…” “Con không muốn bá bá… Con muốn cha.. Hức..Hức.” “Con trai ngoan đừng khóc, bá bá có làm cho con chú thỏ nhỏ, con xem thử có thích hay không.” Lương Trinh vừa nói xong liền làm ra mấy động tác như ảo thuật, chỉ trong tích tắc, hắn đã đem một hàng mười mấy chú thỏ con được đan bằng tre đặt tới trước mặt Yến nhi. Trong mắt bé con mới đầu vẫn đầm đìa nước mắt, khi nghẹn ngào khóc được nửa chừng nhìn thấy mấy chú thỏ con kia, liền lập tức không khóc rống nữa, mà trợn to đôi mắt duỗi tay sờ từng chú một, rồi lại thút thít nhìn về phía Lương Trinh: “Bá bá làm mấy chú thỏ con này sao?” Lương Trinh cười gật đầu: “Là bá bá làm, Yến nhi thích không?” Yến nhi hết sức thành thật khẽ gật đầu, sau khi nhìn chằm chằm mấy chú thỏ con kia một hết một lúc, nước mắt lại tí tách rơi xuống: “Con không muốn thỏ con, con muốn cha… Hức…” Lương Trinh ôm Yến nhi vào lòng giúp bé con lau nước mắt, đồng thời không hiểu sao lại cảm thấy buồn cưới, cai cá tính đáng yêu này đúng giống y như đúc Chúc Vân Tuyên: “Buổi tối cha con sẽ đến, con phải ngoan, không được khóc nữa, nếu không cha nhìn thấy sẽ tức giận.” “Có thật không ạ?” Yến nhi nghe vậy liền khịt mũi, cố nén nước mắt không dám khóc nữa, “Cha thật sự sẽ đến sao? Hai cha đều tới luôn ạ?” Lương Trinh thấy khó chịu trong lòng, chỉ sờ đầu nhóc con trả lời ngắn gọn: “Tối nay con sẽ biết.” Yến nhi trưng đôi mắt óng ánh nhìn hắn: “Hôm nay có người xấu đến bắt Yến nhi, là bá bá cứu Yến nhi về sao ạ?” Lương Trinh gật đầu nói dối tỉnh đến độ mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi.” Hắn nói sao thì bé con tin vậy, Yến nhi lúc này chợt tựa vào trong lồng ngực nắm lấy tay hắn, rồi thút thít nói câu cảm ơn: “Cảm ơn bá bá ạ.” Lương Trinh cười véo mũi nhóc con: “Ngoan.” ______________________________ Phủ nguyên soái. Chúc Vân Cảnh nhặt lên tờ giấy đang bay xuống đất, sau khi xem xong liền nhíu mày: “Đây là…?” Chúc Vân Tuyên cắn chặt răng giải thích: “Là chữ viết của Lương Trinh, Yến nhi quả thật đã bị hắn ôm đi.” Chúc Vân Cảnh: “….” Cho dù như thế nào, thì việc đứa bé được chính cha đẻ mình ôm đi sao cũng tốt hơn là rơi vào trong tay bọn cường đạo, đây coi như là trong cái rủi có cái may. Chúc Vân Cảnh nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên đang trông hết sức khó coi kia, do dự hỏi: “Đệ định làm như thế nào?” “Nếu đệ không đến, hắn sẽ không thả Yến nhi về.” Chúc Vân Cảnh định bụng khuyên bảo, sau khi suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên quên đi: “Được thôi, để ta kêu Hạ Hoài Linh dẫn người mai phục bốn phía, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được rồi.” Chúc Vân Tuyên khẽ mím môi không tiếp tục nói gì nữa, song ánh mắt ngưng lại trên ký hiệu chú thỏ kia, đoạn nhìn một chút, đủ mọi cảm xúc thoáng chốc vụt qua trong mắt. Giờ hợi khắc tư, một chiếc xe ngựa lặng thầm ra khỏi phủ nguyên soái, một đường hướng về thành đông cạnh biển mà đi. — giờ hợi khắc tư: tầm mười giờ tối Thành đông chỉ có một bến tàu sớm đã bị bỏ hoang, bởi do vùng biển nơi đây hay nổi lên sóng lớn, đất đá cạnh biển cũng chất đống nhiều, thành ra người dân bình thường cũng không thích tới nơi này, khi đêm xuống càng trở nên hoang tàn vắng vẻ. Buổi tối hôm nay hiếm khi có dịp đẹp trời như vậy, trên trời trăng sáng sao thưa, mặt biển gió êm sóng lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ lướt qua mặt, thì dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác. Lúc Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ xuống xe đã vào giờ tý. Tòa bến tàu bị bỏ hoang kia nằm ở trước mắt, từ bên bờ thẳng một đường nhìn đến, liền có thể trông thấy một chiếc thuyền nhỏ đang đậu bên bến tàu, trên thuyền chỉ có một người đội nón rộng vành chèo thuyền. — giờ tý: mười một giờ khuya Chúc Vân Tuyên tiến về phía trước vài bước, rồi cảnh giác nhìn chiếc thuyền kia cùng người trên thuyền. Chất giọng khàn khàn của đối phương theo làn gió thổi truyền đến: “Kính xin bệ hạ tự mình đến đây.” Thị vệ đi theo phía sau lúc này theo bản năng định rút kiếm, nhưng lại bị Chúc Vân Tuyên ra hiệu ngăn lại, sau mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào? Ngươi biết trẫm tới đây vì chuyện gì sao?” “Tướng quân dặn dò thảo dân tới đón bệ hạ, kính xin bệ hạ hạ mình.” Đối phương nói xong liền giơ tay vứt một vật đến chỗ bọn họ, lại được thị vệ sau lưng Chúc Vân Tuyên nhanh tay nhanh mắt tiếp được, rồi mau chóng tiến lên cung kính dâng hai tay đưa tới trước mặt hắn. Đây chính là bảng tên cần tinh khi hắn mới tới Tuyền Châu tặng cho con, suốt mấy ngày nay Yến nhi vẫn luôn đeo bên mình. Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt sầm tối lại, hắn mau chóng trầm giọng hạ lệnh: “Các ngươi lui về.” Cao An vội la lên: “Bệ hạ, để nô tài theo ngài đi!” Đối phương lên tiếng nhắc nhở lần nữa: “Xin mời một mình bệ hạ tới đây.” Chúc Vân Tuyên ra hiệu Cao An: “Ngươi cũng lui ra đi.” “Bệ hạ!” Chúc Vân Tuyên phất tay áo, rồi một mình đi tới từ tốn bước lên thuyền. Người chèo thuyền là một gã đàn ông có diện mạo tầm thường, sau khi đỡ Chúc Vân Tuyên tiến vào bên trong thuyền, gã ta liền cung kính nhắc nhở hắn: “Xin bệ hạ ngài ngồi vững.” Chúc Vân Tuyên không phản ứng gì, khi ngồi xuống xong, chỉ lạnh nhạt ra hiệu: “Đi thôi.” Khi thuyền đi được khoảng nửa canh giờ, trước mặt xuất hiện một chiếc thuyền lớn. Lương Trinh đang đứng ở đầu thuyền, mỉm cười nhìn tới chỗ Chúc Vân Tuyên. Người chèo thuyền nhận lấy thang dây thuyền lớn thả xuống: “Xin mời bệ hạ lên thuyền.” Chúc Vân Tuyên vẫn cứ bất động không nhúc nhích, mãi lo nhìn chằm chằm tới thân ảnh Lương Trinh mỉm cười mơ hồ trên thuyền kia, cho đến khi người chèo thuyền kia lên tiếng nhắc lần nữa:  “Xin mời bệ hạ lên thuyền,  còn chậm trễ nữa thì gió sẽ nổi lên.” Lúc này Chúc Vân Tuyên mới đứng dậy, vịn thang dây bước lên thuyền lớn. Lương Trinh khom người xuống, duỗi tay ra định đỡ người lên, Chúc Vân Tuyên nhìn thấy động tác của hắn chợt chững lại một lúc, sai đó vẫn không nắm lấy, mà tự mình lên thuyền. Lương Trinh thu tay về, bên khóe miệng vẫn ngậm lấy ý cười nhìn Chúc Vân Tuyên tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt mình lên tiếng chào hỏi: “Bệ hạ, lại gặp rồi.” “Yến nhi đâu?” “Tiểu bảo bối vừa mới ngủ dậy xong, nhóc con biết bệ hạ sẽ tới nên nhất quyết đòi chờ không chịu ngủ tiếp, bệ hạ muốn gặp con sao?” Gió biển thổi to đến mức khiến áo khoác mặc trên người Chúc Vân Tuyên thổi bay phần phật. Hắn khẽ nheo mắt lại lạnh lùng quan sát dáng dấp vẫn luôn ngậm lấy ý cười như không cười của cái tên Lương Trinh kia, qua một lát sau, mới trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Cũng trong lúc đó, hơn mười chiếc  thuyền thủy sư Đại Diễn xé toạc màn đêm tiến tới bao vây chiếc thuyền của bọn họ, thế nhưng Lương Trinh có vẻ chẳng màng chú ý tới lắm, chỉ nhíu mày nói: “Bệ hạ, không phải ta đã viết rõ ràng trong thư là kêu một mình ngươi tới hay sao? Thế ngươi mang theo nhiều thuyền cùng người lại đây là muốn làm cái gì?” Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Chỉ cần trẫm hạ lệnh bọn họ nổ súng, thì toàn bộ người trong thuyền này bao gồm cả ngươi đều phải chết.” Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ, ngươi còn đang ở trên thuyền, sao bọn người Định Quốc công dám nổ súng chứ, hơn nữa, cứ cho là bệ hạ dám mạo hiểm đi, thì ngài cũng không nỡ kéo tiểu bảo bối bên trong mạo hiểm cùng.” “Lương Trinh! Ngươi biết rõ Yến nhi nó là….” “Là cái gì?” Lương Trinh cười nháy mắt một cái, bộ dáng tràn đầy hứng thú chờ Chúc Vân Tuyên tiếp tục nói ra vế sau. Chúc Vân Tuyên biết suýt chút nữa đã lỡ miệng, ánh mắt càng trầm hơn: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” “Kêu tất cả bọn họ đều lui lại, nhường ra đường đi, không được tiếp tục theo nữa.” Lương Trinh nở nụ cười, vẻ mặt của hắn giờ đây không có chút ý định nhân nhượng nào. Sau một hồi giằng co ngắn ngủi, Chúc Vân Tuyên giơ tay lên ra hiệu, hai chiếc thuyền chặn ở phía trước liền lui ra nhường đường. Lương Trinh hạ lệnh xuất phát, chiếc thuyền bắt đầu tiến lên trước, hạm đội Đại Diễn đi theo một đoạn, về sau khi thấy Chúc Vân Tuyên ra hiệu lần hai bèn không thể không ngừng lại, rồi chỉ đành trơ mắt nhìn thuyền đối diện kia đi mỗi lúc một xa, từ từ biến mất trong màn sương mù dày đặc. “Bệ hạ, bên ngoài gió lớn, ngài vào trong khoang thuyền đi, Yến nhi còn đang chờ ngài kìa.” Lương Trinh cười mỉm nhắc nhở Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên không thèm đoái hoài tới Lương Trinh, chỉ nhanh chân tiến vào trong khoang thuyền. Yến nhi lúc này mới vừa ngủ dậy xong, bé con một bên ôm vài chú thỏ con một bên lẳng lặng rơi nước mắt. Khi nghe thấy có tiếng động, nhóc liền quay đầu về phía cửa phòng, vừa nhìn thấy Chúc Vân Tuyên đi vào chợt ngây người ra mất một lúc, sau đó lập tức leo xuống giường đi chân đất nhào về phía Chúc Vân Tuyên gào khóc gọi “cha”. Chúc Vân Tuyên tiến lên trước ôm lấy con, bé con vòng hai tay ôm cổ hắn gào khóc đến độ kinh thiên động địa, dường như muốn phát tiết hết sự sợ hãi cùng oan ức phải nhịn cả ngày trời ra hết. Chúc Vân Tuyên vừa đau lòng vừa tức giận, đột nhiên nhìn sang Lương Trinh theo tới tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì thì cứ nhắm vào ta là được rồi! Ngươi làm vậy với một đứa bé có ích gì? Ngươi không sợ mình làm nó bị thương sao?!” “Ngươi mãi mãi cũng là như thế! So với ba năm trước không thay đổi gì! Ngươi vĩnh viễn chỉ biết bản thân mình muốn gì, chứ chưa bao giờ suy xét đến việc người khác có bằng lòng hay không! Vì để đạt được mục đích ngay cả đứa trẻ nhỏ xíu như vậy cũng ra tay được, ngươi còn có chuyện gì không dám làm hay không?!” “Hôm nay ngươi ầm ý lớn như vậy, đơn giản chỉ là muốn bắt ta và Yến nhi thôi, sau đó thì sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể giam giữ hai người bọn ta cả đời sao?!” Chúc Vân Tuyên càng nói càng kích động, Lương Trinh chợt ôm lấy bé con khóc đến mức thở không ra hơi, rồi vân vê nắm lấy tay nhóc dỗ dành: “Yến nhi ngoan, đừng khóc.” Nói xong lại nhìn về phía Chúc Vân Tuyên đang giận đỏ ngầu hai mắt, rồi từ tốn nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, ta không có ý gì cả, ta chỉ là không nỡ rời xa hai người, muốn cùng cả hai ở chung một khoảng thời gian, dù cho chỉ là mười ngày nửa tháng cũng tốt.” Vẻ mặt Lương Trinh thoáng ảm đạm đi, chỉ biết cười khổ: “Bệ hạ, nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này, thì cả đời này chúng ta liệu còn cơ hội gặp lại nhau nữa không?” Yến nhi thút thít thôi không khóc nữa, bé con dụi nước mắt nhìn hai người. Chúc Vân Cảnh nghe xong có hơi thừ người ra, vành mắt dường như lại đỏ hơn. Lương Trinh ở cạnh bên giờ khắc này bất chợt giơ tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa nhẹ mí mắt đối phương, qua một lát sau mới khẽ thở dài: “Bệ hạ, mấy ngày nay  ngươi bị bệnh đúng không?” Sau một hồi im lặng dài dằng dặc,  Chúc Vân Tuyên khàn giọng mở miệng: “… Sao ngươi biết?” “Ta đoán thôi, thấy bệ hạ vẫn chưa khởi hành về kinh, cũng không ra khỏi cửa, mgay cả quan chức triệu kiến cũng ít, ta nghĩ rằng e là ngài đã đổ bệnh.” Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt trở nên lạnh như băng: “Ngươi dám theo dõi trẫm?” Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là muốn nhìn thấy bệ hạ cùng Yến nhi thôi, nhưng thủ vệ phủ nguyên soái canh giữ nghiêm ngặt, ta không vào được, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn…” “… Nhìn xong rồi thì thế nào?” “Sau cái ngày trên phố biển bệ hạ đụng phải ta, thì lúc về liền đổ bệnh sao?” Khóe miệng Lương Trinh cong lên nụ cười, hắn chợt nghiêng người đổ về trước tiến đến sát Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ta chính là tâm bệnh của ngươi? Chính là loại bệnh mà thuốc hay châm cứu gì cũng đều vô dụng đó sao?” Chúc Vân Tuyên cau mày, Lương Trinh không cho hắn cơ hội cãi lại, khẽ cười rồi tiếp tục nói: “Bệ hạ, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu đã đến đây, thì chi bằng cứ để ta dẫn hai người ra ngoài vui chơi một chút, ở bên kia đã có Định Quốc công tài năng cùng phu nhân của hắn, chỉ là mười ngày nửa tháng mà thôi, sẽ không ra chuyện gì đâu.” Chỉ thấy Chúc Vân Tuyên nhấp nháy ánh mắt một lúc, lại hơi mím môi, sau đó đoạt con về, lau nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt Yến nhi, rồi ôm người trở về bên giường. Khi đặt con vào trong chăn xong, Chúc Vân Tuyên cúi đầu hôn nhóc con một cái, rồi dịu dàng dỗ dành: “Bé con ngoan ngủ đi, cha bảo vệ ngươi.” Yến nhi nắm lấy tay hắn: “Cha đừng đi.” “Cha không đi, Yến nhi ngủ đi.” Ý cười bên Lương Trinh càng sâu thêm: “Bệ hạ cũng nghỉ ngơi đi, để ta kêu người đưa nước nóng đến hầu hạ bệ hạ rửa mặt, sau đó sẽ không quấy rầy bệ hạ nữa.” Cửa phòng đóng lại, sau khi tiếng bước chân dần dần đi xa, Chúc Vân Tuyên cúi đầu, hôn lên mặt con trai lần nữa. ________________________________ Cuộc sống một nhà ba người chính thức bắt đầu (✧ω✧)