Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 38
Hôm nay là ngày diễn ra buổi đại triều nửa tháng một lần, tất cả quan chức văn võ ở trong kinh thứ bậc ngũ phẩm trở lên đều phải đến trình diện. Lần lên triều này Chúc Vân Tuyên đột nhiên làm khó làm dễ, khiến cho chúng quần thần có chuyện cần tấu cũng không thể tấu được, đến ngay lúc gần kết thúc triều, hắn lại chính miệng điểm tên vị nguyên soái đại doanh kinh nam Trương Sâm cùng phó soái Lưu Khởi Trung gọi bọn họ ra khỏi hàng, rồi hỏi tới việc số tiền hộ bộ trích ra cho bọn họ vào năm ngoái đã dùng chỗ nào.
Hai người bọn họ nghe xong vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, Chúc Vân Tuyên hỏi sao liền đáp nấy, ví như số tiền kia dùng ở chỗ nào, dùng khi nào, nói rõ tường tận từng chuyện một, chuyện nào cũng có lý có bằng chứng rõ ràng.
“Thật sao?” Chúc Vân Tuyên thâm trầm hỏi lại, vì hắn đang ngồi trên cao, cho nên nhìn không ra đang có vẻ mặt gì: “Vậy vì cớ gì triều đình phân phát tiền vào tháng chín, nhưng các ngươi lại trì trệ đến tận tháng hai năm sau mới đem ra phát cho mọi người?”
Vị nguyên soái Trương Sâm cẩn trọng đáp lời: “Quân lương triều đình nửa năm phát một lần, bởi vì cần phải thẩm tra đối chiếu rõ ràng, tính toán vào trong sổ sách, sau đó mới phân phát đến tay mọi người, vì lẽ đó cho nên mới tiêu tốn chút thời gian, về vấn đề phát quân lương chậm mấy tháng này, từ trước đến giờ đã là… thông lệ.”
Chúng quần thần trong triều lúc bấy giờ bắt đầu rù rì rủ rĩ bàn tán xôn xao, bọn họ đều không hiểu Chúc Vân Tuyên đột nhiên hỏi đến chuyện này rốt cuộc là có ý gì, đừng nói là đại doanh kinh nam, mà ngay cả những đại doanh ở các nơi khác đều y như nhau, có nơi nào mà không nợ dai quân lương, chậm dăm ba tháng mới chịu phát là chuyện bình thường, thậm chí ở những nơ đóng quân ở mấy địa phương xa xôi kia, e là tình hình khất nợ quân lương còn diễn ra nghiêm trọng hơn.
Trong lúc mọi người vẫn còn bỡ ngỡ không hiểu gì, liền nghe thấy hoàng đế ngồi trên cao trầm giọng nói: “Vài ngày trước đó có người tố giác với trẫm rằng hai người các ngươi cầm lấy quân lương triều đình phân phát cho dùng để mở sòng bạc cho vay nặng lặng kiếm lời, trẫm đã phái tả thiêm đô ngự sử Đô Sát viện lén lút đi điều tra qua, xác nhận đúng thật là có việc này, còn có nhân chứng đã ký tên lên bản lời khai, hai người các ngươi còn gì để nói hay không?”
Vị ngự sử được gọi tên kia lúc này mới đi ra khỏi hàng tiến lên trước, sau đó dõng dạc nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện qua một lần, hai người Lưu Trương bọn họ càng nghe sắc mặt càng xám trắng, đến cuối cùng mồ hôi ướt đẫm trán ngã khụy quỳ ập xuống đất.
Chúc Vân Tuyên lại hỏi: “Chuyện Cao ngự sử nói, các ngươi có nhận tội không?”
Trương Sâm chỉ run run khóe môi không nói nên lời, còn vị phó soái Lưu Khởi Trung kia bỗng nhiên xông lên trước, rồi đột nhiên gào to về phía Lương Trinh nãy giờ vẫn một mực im lặng: “Chiêu vương cứu mạt tướng!”
Đại điện vốn có chút ồn ào trong nháy mặt lập tức im thoăn thoắt, thời khắc này dường như mọi người đã phát hiện, thì ra chuyện hoàng đế đặc biệt chọn buổi đại triều làm khó dễ hai vị nguyên soái phó soái đại doanh kinh nam, thực chất là vì muốn nhắm đến vị họ vương khác họ đang nắm giữ binh quyền trong tay kia.
Chúc Vân Tuyên chậm rãi dời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lương Trinh: “Chiêu vương còn gì muốn nói không?”
Lương Trinh ngước mắt nhìn gương mặt gần như mơ hồ của Chúc Vân Tuyên ngồi trên phía cao.
Chúc Vân Tuyên… chắc chắn là cố ý. Cao ngự sử là môn sinh của Tăng Hoài, mặc dù chức quan không cao, nhưng đây chính là một trong số ít người Tăng Hoài để lại có thể dùng được, Chúc Vân Tuyên dặc biệt sắp xếp cho người này ra mắt hôm nay, chính là muốn đánh hắn một vố để hắn không phản ứng kịp.
Sau một hồi im lặng thật lâu, Lương Trinh lên tiếng: “Thần không có gì muốn nói.”
Chúc Vân Tuyên phất tay lên ra lệnh áp giải Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung vào ngục, đợi đến khi vụ án điều tra rõ ràng sẽ xử trí sau.
Hai người bọn họ lấy làm hoảng hốt kinh sợ, trong miệng không ngừng hô to tên Lương Trinh, thế nhưng Lương Trinh vẫn không quay đầu lại nhìn, mọi người xung quanh cũng không có ai dám bước lên trước cầu xin cho, thành thử hai người cứ như vậy dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người bị bắt đem đi.
Chúc Vân Tuyên không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp tuyên bố bãi triều.
Ngự thư phòng.
Lương Trinh một mình ở lại, Chúc Vân Tuyên giờ đây cũng lo xử lý chính sự trong tay mà không đoái hoài gì tới, mãi đến tận khi Lương Trinh không nhịn được mới chủ động mở miệng hỏi: “Thần quản thuộc hạ không nghiêm, vì sao bệ hạ không xử tội thần chung với bọn họ?”
Chúc Vân Tuyên vẫn không ngẩng đầu lên, mà chỉ tiếp tục một bên lật xem tấu chương trong tay một bên hững hờ nói: “Chiêu vương đúng là biết nói đùa, mặc dù Chiêu vương thống lĩnh binh quyền ở vùng kinh đô, nhưng tính ra vẫn không phải người của đại doanh kinh nam, nay người phạm tội chính là nguyên soái cùng phó soái của đại doanh kinh nam, sao có thể liên quan đến Chiêu vương chứ, xưa nay đều là do Chiêu vương bắt chẹt trẫm, chứ trẫm nào dám đụng đến Chiêu vương ngươi.”
Hai con ngươi của Lương Trinh chợt thu nhỏ lại: “Thần quả thật không hay không biết đến chuyện này.”
Chúc Vân Tuyên rốt cuộc cũng chịu ngưng bút lại, sau đó ngẩm đầu giương mắt nhìn về phía hắn, trong mắt ẩn chứa mấy phần trào phúng không mấy rõ ràng: “Thật sao? Chiêu vương một tay che trời, chẳng phải người nào ngầm làm chuyện xấu gì ngươi cũng biết rõ hết hay sao, bản thân luôn mồm luôn miệng nói muốn giúp trẫm quét sạch triều đình, thế vì có gì thân tín bên người gây ra chuyện, lại quay sang nói không hay không biết chuyện vậy?”
“… Đã lâu rồi thần chưa đến đại doanh kinh nam.” Lương Trinh không giải thích nhiều, trên thực tế càng là người thân tín thì càng dễ thả lỏng cảnh giác, đây quả thực là sơ sót của hắn, cho nên bản thân hắn cũng không có gì để cãi lại.
“Thế Chiêu vương cho rằng trẫm nên xử trí hai người này như thế nào đây?”
“Không phải trong lòng bệ hạ sớm đã có quyết định rồi hay sao?” Lương Trinh nhìn Chúc Vân Tuyên, “Nếu như đã tra rõ hành động của bọn họ, thì bệ hạ cứ theo luật mà xử tội.”
Chúc Vân Tuyên cất tiếng cười giễu: “Chiêu vương không định cầu xin thay cho bọn họ?”
“Nếu thần cầu xin liệu bệ hạ sẽ xử nhẹ sao?”
Chúc Vân Tuyên không đáp lại. Lương Trinh yên lặng đứng thêm một lúc nữa, sau mới khẽ buông tiếng thở dài rồi lên tiếng xin cáo lui rời đi.
Chưa tới mười ngày sau, bên hình bộ cùng Đô Sát viện đã tra xét rõ ràng về những chuyện hai người Lưu Nhị phạm phải. Bọn họ bắt đầu làm việc này từ năm ngoái, việc trì trệ quân lương vốn là thông lệ trong quân, cộng thêm việc bọn họ cũng hành động hết sức cẩn trọng, tuy nói là làm, nhưng thực chất chỉ là há mồm chờ sung rụng, sau khi thu nhận đống tiền tham ô về, vẫn sẽ phân phát đến tay quân binh, thậm chí còn đề ra các loại danh mục nhằm phát thưởng cho những người kia một chút, vì lẽ đó cho nên chưa có tướng sĩ nào trong quân lên tiếng bất mãn về việc chậm trễ quân lương này, thậm chí còn cực kỳ ủng hộ hai người bọn họ, thành thử ra từ đó đến nay mới có thể khiến cho bọn họ làm việc xấu một cách thuận buồm xuôi gió như vậy.
Trong đại lao hình bộ, Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung quỳ gối xuống trước mắt Lương Trinh, than thở khóc lóc cầu xin hắn: “Vương gia, chỉ có ngài mới có thể cứu bọn ta, ngài xem như nể mặt bọn ta luôn luôn trung thành thề sống thề chết cống hiến hết mình, mà cứu lấy bọn ta đi…”
Ánh mắt Lương Trinh trở nên âm u lờ mờ: “Bản vương cứu không được các ngươi, với tình hình hiện tại có vẻ như bệ hạ sẽ xử các ngươi chịu cảnh lưu đày, đợi đến lúc các ngươi lên đường bản vương sẽ phái ngươi đưa chút bạc đến, ra tới ngoài đó các ngươi nên biết điều hối cải sống một cuộc sống mới đi.”
Trương Sâm kích động lên tiếng: “Vương gia, chúng ta cũng là vì ngài mà!”
Lương Trinh lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Bản vương chưa bao giờ kêu các ngươi phải làm những chuyện như thế, đây là do chính các ngươi thấy tiền sinh lòng tham mà thôi, nay phạm vào quốc pháp, bệ hạ muốn trị tội các ngươi, thử hỏi bản vương có thể làm gì cứu các ngươi được đây?”
“Mạt tướng không phục! Lúc trước… lúc trước nếu không phải vương gia điều động binh mã bọn ta nhấn chìm hết những thế lực nảy sinh mưu đồ khó lường ở khắp nơi trong kinh, thì bệ hạ hắn sao có thể thuận lợi leo lên được ngôi vị chứ? Bây giờ hắn ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế rồi, lại muốn quay sang chơi trò ăn cháo đá bát! Hắn không chỉ đơn giản là muốn trừng trị bọn ta, mà là muốn đối phó với vương gia ngài! Thế nên vương gia ngài cần gì phải bảo vệ mọi lúc mọi nơi như vậy!”
Lưu Khởi Trung nhào tới trước mắt Lương Trinh, bàn tay siết chặt thành nấm đấm vang lên mấy tiếng keng két, còn đôi mắt trố ra như sắp nứt: “Vương gia vì sao ngài lại phải nhún nhường như vậy?! Vị trí kia vốn là của ngài! ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng ta liền đi theo ngài chống lại tên hoàng đế vong ân phụ nghĩa kia!”
“Câm miệng!” Lương Trinh nghiêm nghị lên tiếng, song vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Hôm nay bản vương đến cũng là vì nể tình huynh đệ ngày xưa cùng hai người các ngươi, nhìn xem các ngươi có thể hối lỗi sửa sai, nếu như ngày sau còn cơ hội, các ngươi còn có khả năng trở về, nhưng nếu như các ngươi cứ tiếp tục nói ra những câu đại nghịch bất đạo như thế, vậy thì tương lai chịu cảnh lưu đày, dù cho có ra làm sao, bản vương sẽ không giúp được gì cho các ngươi.”
Mặt hai người Lưu Nhị xám như trò tàn, cho dù hiện tại bọn họ có bất bình hay không cam lòng đến bao nhiêu cũng chẳng thể làm được gì nữa. Trương Sâm chợt lắp bắp nói: “Vương gia, ngài biết rõ người bệ hạ nhắm đến là ngài, chuyện hắn làm chẳng qua chỉ là muốn tiêu trừ thế lực của ngài mà thôi, lẽ nào ngài định ngồi chờ chết như vậy sao?”
Trong ánh mắt đen thẫm của Lương Trinh chợt lướt qua chút sự cay đắng khổ tâm, hắn chỉ trầm giọng nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, không cần người ngoài quan tâm.”
Chỉ trong nửa tháng, sau khi thẳng tay xử mạnh đày hai người Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung lưu vong xong, Chúc Vân Tuyên lại ra lệnh cho binh bộ cùng lại bộ đưa danh sách ứng cử viên cho vị trí nguyên soái đại doanh kinh nam tới, hai bộ bàn bạc thảo luận một phen xong liền nhất trí đề bạt Tưởng Thăng vốn là tham tướng mới được thăng chức làm phó soái khác ở đại doanh kinh nam vào năm ngoài. Chúc Vân Tuyên không có lập tức đồng ý ngay, mà triệu Lương Trinh đến gặp mình, rồi hỏi hắn: “Chiêu vương cảm thấy người Tưởng Thăng này như thế nào?”
“Hữu dũng hữu mưu*, là người công bằng, chính trực, mặc dù kinh nghiệm từng trải còn ít, thế nhưng có thể trọng dụng được.” Lương Trinh thản nhiên nhìn lại đối phương: “Nếu như bệ hạ tin tưởng hắn, có thể dùng hắn.”
— Hữu dung hữu mưu: vừa có sự gan dạ, vừa có óc sách lược
Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt nói: “Hai đại doanh trong kinh đều nằm trong tay ngươi, coi như hiện tại không còn Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung, thì vị phó soái Tưởng Thăng này cũng là một thân tín do Chiêu vương một tay dạy dỗ bồi dưỡng nên, nay thay vào cũng như không thay, thế cho nên trẫm có tin hay không cũng có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?”
“Nếu đã như thế, vậy bệ hạ cần gì phải hỏi thần?”
“Danh sách ứng cử viên này đã sớm được đưa qua Chiêu vương xem rồi phải không?”
Lương Trinh cũng không phủ nhận, Chúc Vân Tuyên khẽ nheo mắt lại nhìn: “Ngươi như vậy, chính là đã hạ quyết tâm không định giao binh quyền hai đại doanh trong kinh ra thật sao?”
Lương Trinh không nói gì, mà chỉ thấm thiết nhìn hắn, một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười: “Bệ hạ, thần đã nói, nếu như ngài muốn binh quyền, thì tự mình nghĩ cách đoạt lại đi, thần chắc chắc sẽ không chủ động giao ra, bằng không thì ví như hôm nay thần giao binh quyền cho ngài, thì ắt hẳn ngài mai sẽ trở thành Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung thứ hai rồi.”
Chúc Vân Tuyên không chút biến sắc nhắc nhở hắn: “Ít ra thì bọn người Trương Sâm cùng Lưu Khởi Trung cũng giữ lại được cái mạng mình, nếu như hiện tại Chiêu vương nguyện ý buông tay, thì làm một Trương Sâm, Lưu Khởi Trung thứ hai chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ muốn đuổi thần đi sao? Nhưng thần vẫn còn lưu luyến không nỡ xa bệ hạ.”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên trở nên lạnh như băng: “Nếu Chiêu vương cứ khăng khăng như vậy, thì trẫm và ngươi cũng không còn chuyện gì để nói nữa.”
“Vậy ứng cử viên chọ vị trí nguyên soái đại doanh kinh nam thì sao?”
Chúc Vân Tuyên vẽ ra một vòng tròn đỏ trên danh sách đề cử, sau đó hung bạo đập về phía Lương Trinh: “Ngươi tốt nhất là nên căn dặn cái người Tưởng Thăng kia cả đời đừng phạm sai lầm, đừng để trẫm bắt được nhược điểm của hắn!”
Lương Trinh khom lưng nhặt sớ tấu lên, rồi đặt về lại bên trên ngự án, đồng thời cũng dịu dàng nhắc nhở: “Phương thái y nói, bệ hạ ngài không thể nổi giận, cái thai trong bụng…”
Chúc Vân Tuyên đứng dậy, phẩt tay áo bỏ đi.
Lương Trinh vẫn không theo cùng, mà chỉ nhìn theo bóng lưng Chúc Vân Tuyên dần xa, ý cười đang treo bên khóe miệng cũng dần dần nhạt đi, sau một hồi, khẽ nhắm mắt lại, rồi xoay người rời khỏi.
Khi trở về nội điện, bàn tay đang siết chặt của Chúc Vân Tuyên mới từ từ buông ra, trong lòng bàn tay giờ đây toàn là mồ hôi, song trên mặt lại không ngừng cười giễu, hắn cứ cười, đến khi hai mắt đỏ ngầu mới chịu ngưng.
Cao An đỡ hắn ngồi xuống xong, liền đưa thư cho hắn, đồng thời nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, là thư của Quốc Công gia.”
Chúc Vân Tuyên xé phong thơ ra, bên trong là thư hồi âm của Chúc Vân Cảnh, huynh ấy nói rằng qua một tháng nữa sẽ về lại kinh thành, ngoài ra, Hạ Hoài Linh bên ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa từng hồi kinh, lần này cũng sẽ hộ tống hắn cùng nhau trở về báo cáo công tác.
“Vừa đúng lúc…”
Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy được hy vọng.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
11 chương
31 chương
39 chương
125 chương
82 chương
7 chương
43 chương