Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 24
Cảnh Thụy năm thứ hai, tân tị tháng hai, tại trường thi.
Trời vừa mới sáng, khắp ngõ nhỏ phố lớn đã bắt đầu vang lên tiếng người, một đám đông thanh niên lúc này đang tụ tập ở ngoài cổng trường thi, bộ dạng ai nấy đều tỏ ra lo lắng cùng chờ đợi.
Hôm nay là ngày công bố kết quả thi trong kỳ thi hội mùa xuân, cũng là hội thi đầu tiên từ sau khi tân đế đăng cơ, muôn dân đều đổ dồn sự chú ý vào, thành ra ý nghĩa cuộc thi càng trở nên to lớn hơn.
Vừa đến giờ thìn, cổng lớn trường thi được mở, hơn mười nha dịch nối đuôi nhau đi ra dán bảng cáo thị màu đỗ thẫm lên, lúc này đám người bên dưới cũng bắt đầu nhốn nha nhốn nháo chen lên trên cố gắng tìm tên của chính mình trong danh sách chi chít chữ kia.
— giờ thìn: chín giờ sáng
Chừng một lúc sau, người thì mừng rỡ như điên, kẻ thì gào khóc, người đứng than thở nuối tiếc cũng không phải ít.
Lương Trinh cưỡi ngựa đúng lúc đi ngang qua cổng trường thi, vừa nghe thấy tiếng vang náo động dâng trào ở bên trong, liền không khỏi nhếch nhẹ khóe môi.
Kết quả của khoa thi mùa xuân này chỉ trong một ngày liền truyền khắp toàn bộ kinh thành, Chúc vân Tuyên ở trong hoàng cung cũng không ngoại lệ mà ngay lập tức hỏi đến, Tăng Hoài liền tỏ ra vui mừng nói cho hắn biết: “Lão thần nghe nói bên trong tốp học sinh này có không ít nhân tài, đợi đến ngày thi điện bệ hạ có thể đích thân đến xem trộm một chút, rồi chọn ra người có thể trọng dụng.”
Chúc Vân Tuyên tất nhiên cũng muốn như vậy, hiện nay chúng đại thần trong triều được bao người là một lòng hướng về hắn. Nếu như hắn muốn bồi dưỡng quan hệ để người kia trở thành thân tín của mình, vậy thì chỉ còn nước chọn ra từ trong đám cống sĩ* này, cho dù là phải bỏ ra mười năm hai mươi năm, thì hắn cũng có thể chờ được.
— cống sĩ: học sinh thi đỗ
Chỉ là không ai ngờ được, chuyện vui này còn chưa qua được hai ngày, đã quay ngoắt diễn biến thành một tai họa nghiêm trọng.
Trong một buổi lên triều, đột nhiên có một tên ngự sử Đô Sát Viện không biết từ đâu nhảy ra, rồi lên tiếng kết tội bẩm rằng bên trong hội thi có mấy vị giám khảo thu nhận hối lộ, làm việc tư gây rối kỉ cương, khiến cho mọi người nghe thấy cũng há hốc mồm. Vị ngự sử kia ăn nói kiên định đến độ ngay cả mũ ô sa đội trên đầu cũng tháo xuống, nói năng cực kỳ hùng hồn khí phách, cứ như tỏ vẽ bằng lòng dùng chiếc mũ ô sa trên đỉnh đầu của mình để đảm bảo với mọi người rằng từng cậu từng chữ hắn bẩm tấu lên đều là thật, còn khẩn cầu bệ hạ tra xét kỹ càng, nhằm lấy ;lại sự công bằng cho các thí sinh cũng như sự trong trong sạch trong khoa cử triều đình!
Nghiêm Sĩ Học nghe đến trán cũng ứa mồ hôi lạnh, lúc này mới từ chỗ mình xông ra. Bản thân gã đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn coi trời bằng vung kia, nhưng người kết tội lại là những vị giám khảo, mà gã lại chính là chủ khảo khoa thi, nếu như tra xong thật sự xảy ra sơ suất, thì ít nhiều gì gã cũng phải gánh vác.
Còn mấy vị giám khảo bị kết tội kia, hiện đang quỳ run cầm cập nằm rạp trên mặt đất, gương mặt đã xám như tro tàn.
Chúc Vân Tuyên đen mặt, bèn nhanh chóng trầm giọng ra lệnh cho hình bộ, đại lý tự cùng đô sát viện tra xét rõ ràng về hội thi gian lận này, còn đặt ra yêu cầu trong thời gian ngắn nhắt phải điều tra rõ ràng chân tương.
Tin tức này lan truyền một cách nhanh đến chóng mặt, hiện tại đã truyền khắp mọi nơi trong kinh thành, trên thực tế, một khi lời đồn bắt đầu xuất hiện, thì đồng nghĩa với viết sẽ có nhiều chuyện vớ vẩn liên tục sinh ra, thế là toàn bộ giám khảo cùng thí sinh bên trong hội thi đều bị cuốn vào. Những thí sinh thi rớt đột nhiên tụ tập đến ngoài cửa trường thi, rồi bắt đầu biểu tình đòi triều đình lên tiếng, cho dù quan chức trường thi đã đi ra đảm bảo với bọn họ rằng tam ti đang điều tra, chắc chắn sẽ đưa ra kết quả hợp lý cũng vô dụng, những kẻ thi rớt mù quáng này liên tục chen lấn xô đẩy nhau trào dâng tiến lên trước, một lúc sau, không biết là do kẻ nào dẫn đầu ra tay, khiến cho mâu thuẫn đột nhiên tiến triển cao trào, từ một cuộc đối mặt, thoáng chốc đã biến thành trận ẩu đả giữa những học sinh cùng quan chức trường thi.
Trong cảnh hỗn loạn ồn ảo kia, bảng hiệu trường thi bị đập vỡ tan tành, tồi tệ hơn chính là một lão hàn lâm râu mép hoa râm cũng bị làm cho phụt máu ngất xỉu.
Kinh vệ quân thân khoác nón trụ mang giáp tay cầm kiếm nghe được phong thanh lập tức đi đến vây quanh toàn bộ trường thi, chừng không tới một phút sau đã có thể bắt giữ toàn bộ những thí sinh gây rối giam vào trong ngục.
Trong một đêm, toàn bộ thí sinh trong hội thi đều không còn thấy bóng dáng một ai, những thí sinh thi đỗ thì bị tam ty cho là kẻ tình nghi đã áp giải vào ngục hỏi cung, còn những thi sinh thi rớt lại bởi vì gây sự mà tống vào đại lao kinh vệ quân.
Chuyện đến nước này, chẳng những thiên hạ không còn cảnh thái bình, mà cái chuyện gian lận không tính mới mẻ, đã từng xuất hiện qua các triều đại kia lại đột nhiên bắt đầu phát triển theo một hướng hết sức kỳ lạ.
Khi Chúc Vân Tuyên nghe nói có thi sinh không thể chịu nhục đã tự mình kết liễu trong đại lao hình bộ, rốt cuộc lúc này bản thân cũn không ngồi yên được nữa, mà triệu Lương Trinh đến Cam Lâm cung.
Lương Trinh khoanh tay, bộ dạng trông đến là khoan thai nhàn nhã cười cười nhìn đôi mắt tối sầm chứa đầy sự tức giận của đối phương mất một lúc, sau mới dửng dưng nói: “Hiếm khi có một ngày được bệ hạ chủ động triệu kiến thần như lúc này, đúng là khiến cho thần thụ sủng nhược kinh.”
“Lương! Trinh!” Chúc Vân Tuyên đã không còn nhịn nổi cơn giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Tất cả trò cười bên nhoài đều là ngươi khơi mào ra đúng không? Ngươi rốt cuộc muốn phát điên tới khi nào nữa?”
Căn bản là lúc đầu hắn không nghĩ tới những chuyện này, thế nhưng khi Tăng Hoài đến kể cho hắn nghe những chuyện bất thường đã xảy ra ngoài cửa trường thi, thì lúc bấy giờ hắn mới chợt nghĩ đến.
Khoan hẵn nói đến chuyện khoa cử gian lận làm rối kỷ cương lần này, khi tiên đế còn tại vị đã từng xuất hiện qua, khi đó triều đình tất nhiên là không thể nào bỏ mặc, chỉ cần xử tội nặng những kẻ chủ trương rồi tổ chức lại cuộc thi là được, thế nhưng lần đó không gây ra tai tiếng lớn như bây giờ. Ngày ấy sau khi ngự sự bẩm tấu chuyện lên xong, hắn liền lập tức hạ lệnh cho tam ty tra án, lẽ ra thì những học sinh bị đánh rớt kia không có lý do gì để gây chuyện nữa mới đúng, nhưng hiện tại bọn họ không chỉ gây náo loạn, mà suýt chút nữa còn ra tay giết một mạng người, vì lẽ đó cho nên nếu bây giờ nói sau lưng không có người kích động, Chúc Vân Tuyên chắc chắn sẽ không thể nào tin nổi.
Đã vậy đám kinh vệ quân kia sớm không đi muộn cũng không đi, tại sao trùng hợp đến mức phải đợi đến khi hai bên động thủ, có người đổ máu mới nhàn nhã đến bắt những thí sinh đánh rớt có võ phu còn giỏi hơn tri thức lại kia chứ?
Chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là từ lúc bắt đầu tất cả đều đã được Lương Trinh sắp xếp xong xuôi. Lương Trinh vốn nắm quyền kiểm soát chỉ huy binh mã vùng kinh đồ, còn kiêm luôn chức nguyên soái thông lĩnh kinh vệ quân, nay một khi hắn muốn diễn ra một trò khôi hài giữa ban ngày ban mặt như kia, thì quả thực là dễ như trở bàn tay.
Đi sâu vào một chút, thì người ngự sử bẩm chuyện kia, có khi cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
“Phát điên?” Đôi mắt Lương Trinh có chút sầm xuống: “Bệ hạ nói gì sao thần nghe không hiểu? Thần làm sai chuyện gì sao? Những thí sinh bị đánh rớt kia đột nhiên gây sự trước cửa trường thi, thần thấy vậy mới gọi phó soái dẫn binh đến bắt người lại, chuyện này có gì không đúng? Ngoại trừ chuyện này ra, thì tất cả chuyện khoa cử gian lận kia, đều không có chút nào liên quan đến thần cả.”
“Ngươi bớt giả vờ với trẫm!” Chúc Vân Tuyên cất cao âm thanh, nghẹn ngào nói: “Ngươi có ý gì thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Chẳng phải ngươi định làm to chuyện ra để trẫm xử lý luôn Nghiêm Sĩ Học hay sao?”
Lương Trinh cười giễu: “Bệ hạ còn chưa cưới nhi nữ nhà người ta vào cung, đã bắt đầu thiên vị việc tư như vậy rồi, tên Nghiêm Sĩ Học kia vốn là chủ khảo hội thi, nay xảy ra chuyện như vậy, hắn căn bản không thể nào chạy thoát được, chẳng lẽ đến lúc này mà bệ hạ còn không nỡ ra tay với gã sao?”
Chúc Vân Tuyên phẫn nộ đáp trả: “Nếu như muốn thật sự trị tội gã, thì cũng phải chờ đến khi tam ty điều tra rõ án xong mới định đoạt theo luật, khi đó tội thế nào thì xử thế đó, trẫm chắc chắn sẽ không nói thêm nhiều lời! Thế nhưng ngươi xem xem bản thân mình đã làm gì đi? Ngươi gieo rắc lời đồn ra bên ngoài nhằm kích động những thí sinh thi rớt kia đến trước cửa trường thi gây sự, sau đó lại để cho đội kinh vệ quân dưới tay ngươi áp giải bọn họ hạ ngục, ngươi có ý xé chuyện ra to như bậy, mục đích không phải là muốn trẫm xử thật nặng tất cả những quan chức dính đáng đến vụ án hay sao?”
Lương Trinh khẽ nheo mắt phản bác lại: “Bệ hạ, tuy ngài là thiên tử, nhưng cũng không thể ăn nói bừa bãi, nếu như ngài cứ chỉ trích thần mà không hề có bất cứ bằng chứng nào, thì thần chắc chắn sẽ không nhận. Ngài khăng khăng cho rằng đám thí sinh thi rớt tự vẫn trong đại lao kia là do thần xúi giục, vậy động cơ nào khiến ngài nghĩ tới trường hợp này?”
Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Có làm hay không trong lòng ngươi hiễu rõ nhất, tuy rằng hiện tại trẫm không có chứng cứ, mà cho dù có cũng không làm gì được ngươi, ngươi căn bản vẫn luôn xem trẫm không ra gì, hiện tại ngươi hết bức trẫm, lại đến trêu đùa trẫm, bộ ngươi thấy làm vậy rất vui vẻ sao?”
Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Thần làm gì không quan trọng, quan trọng ở đây chính là hội thi lần đầu sau khi bệ hạ đăng cơ xui rủi lại xảy ra chuyện như vậy, coi như cho dù bệ hạ có là người mềm lòng cũng không nên thiên vị, bằng không sẽ gây ảnh hưởng lớn xấu đến thành phần đọc sách tri thức trong xã hội, đến lúc đó thần e là cũng không giúp được bệ hạ.”
“Trẫm không cần ngươi dạy trẫm nên hay không nên làm gì! Ngươi chỉ cần bớt giở trò sau lưng thì trẫm sẽ không vào thế bị động như thế! Ngươi giúp trẫm? Ngươi làm những chuyện kia mục đích là cố ý muốn trẫm bị người ra chê cười làm khó dễ trẫm thì có! Giúp, giúp đỡ trẫm gì chứ?”
Chúc Vân Tuyên phẫn nộ không thôi, từ lúc đăng cơ hắn bởi vì ngôi vị hoàng đế đã thẳng tay xử lý hết đám người Trương Niên Linh tức ba vị đại thần dẫn đầu nội các kia, động thái này khiến cho các văn thần cùng tầng lớp tri thức tỏ ra bất mãn, lần này lại đến chuyện hội thi, nếu như hắn xử trí không đâu vào đó, thì danh tiếng của vị hoàng đế hắn này coi như mất sạch sành sanh. Cái tên Lương Trinh vốn ôm ấp tư tâm xấu xa kia bèn nhân cơ hội này bày ra trăm phương ngàn kế ở sau lưng hắn đổ thêm dầu vào lửa, giờ còn có mặt mũi nói ra mấy chữ giúp đỡ mình!
“Bệ hạ cần chi phải nổi giận như vậy, ” Lương Trinh khinh bỉ nói, “Trong lúc ngài ở đây chấn vất thần, thì chi bằng mau chóng điều tra chuyện rõ ràng, xử hết những người nên xử lý vẫn hơn.”
Chúc Vân Tuyên giận dữ: “Gã Nghiêm Sĩ Học kia cũng đã bị tống vào Đại Lý Tự, thế mà ngươi còn dám đứng đanh diễu võ dương oai với trẫm!”
Lương Trinh bình tĩnh trả lời hắn: “Nếu như bệ hạ có chứng cứ chuyện kia là do thần làm, vậy thì cũng có thể kêu người đến tống thần vào ngục Đại Lý Tự. Thần muốn hỏi bệ hạ một chút, ngài cảm thấy gã Nghiêm các lão kia thật sự vô tội đang chịu vạ lây thôi hay sao?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Gã quản người dưới không nghiêm, lơ là chức trách, đợi sau khi tam ty điều tra vụ án rõ ràng, trẫm ắt sẽ xử lý, không cần Chiêu vương nhắc nhở.”
” Quản người dưới không nghiêm, lơ là chức trách.” Lương Trinh lập lại dòng chữ này: “Chỉ có vậy thôi? Thật sự chỉ là quản người dưới không nghiêm, lơ là chức trách thôi hay sao?”
Giọng điệu Chúc Vân Tuyên càng trở nên lạnh hơn: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?!”
“Không có gì, cho dù thần có nói bệ hạ cũng sẽ không tin, đợt trước thần có nghiêm túc nói với ngài Nghiêm các lão qua lại thân thiết với đám người phiên bang, còn ngầm cầm chút thứ tốt từ chỗ bọn họ, thế nhưng ngài lại nói thần ăn nói linh tinh. Bây giờ ví như thần nói trong vụ việc thí sinh hối lộ cũng có phần gã, thế nào ngài cũng sẽ nói là thần đang bôi nhọa gã ta cho xem.”
Hai con ngươi của Chúc Vân Tuyên chợt co rụt lại: “Rốt cuộc có phải hay không, thì cứ đợi tam ty điều tra rõ ràng sẽ biết, không cần Chiêu vương nói!”
“Là thần quá giới hạn, việc này căn bản không phải việc thần nên quan tâm.” Lương Trinh biết điều sửa lại: “Có điều kính xin bệ hạ công khai việc nên xử trí những học sinh gây chuyện kia thế nào.”
Chúc Vân Tuyên cố nén lại cơn tức giận nói: “Điều tra rõ kẻ chủ mưu, tước bỏ công danh, không bao giờ thu nhận lại, còn những người cố ý gây ra thương tích cho người khác thì cứ để cho hình bộ xử tội theo luật, về những người còn lại, đơn giản cảnh cáo nhắc nhở rồi tha về.”
Lương Trinh nở nụ cười: “Bệ hạ quả thực yêu quý những học sinh này.”
Lương Trinh thầm nghĩ, khoan hẵn bản đến chuyện kẻ chủ mưu có phải là hắn hay không, thì phàm là những người tham dự gây chuyện ít nhiều gì cũng phải phạt cấm thi, thế nhưng bản thân Chúc Vân Tuyên chỉ muốn cảnh cáo những vị tri thức này, thành ra tất nhiên cũng biết không nên phạt quá nặng, chỉ dễ tính xử tội mấy kẻ cầm đầu. Lương Trinh đương nhiên hiểu rõ, cho nên không định nói thêm nhiều lời lại chọc giận đến đối phương.
“Còn ngươi nữa, ” Chúc Vân Tuyên trầm giọng nói, “Trẫm bây giờ không thể đụng vào ngươi, nhưng nếu ngươi cứ làm việc bừa bãi như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày rước lấy tai họa diệt vong vào mình.”
Ý cười Lương Trinh trong mắt càng sâu sắc thêm: “Bệ hạ đang quan tâm thần sao? Vậy thì thần nghe ngài.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
200 chương
96 chương
11 chương
79 chương
206 chương
20 chương