Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 19
Mỗi khi Chúc Vân Tuyên quên đi thân phận hoàng đế mà tự xưng là “ta”, đều là những lúc tâm trạng của hắn đang sa sút đến cực độ. Lương Trinh nghe xong câu nói kia, chỉ mỉm cười không đáp lại gì, rồi cứ thế mà tiếp tục dẫn đối phương đi về phía trước. Trong lúc vô tình, bọn họ chợt dạo bước đến phía sau núi, hiện tại dừng lại trước một khe suối chảy róc rách.
Điều đặc biệt ở dòng suối này có lẽ chính là trong khí trời lạnh rét căm căm của ngày đông, mà nước phía dưới vẫn chưa kết băng, đúng thật là tuyệt cảnh hiếm thấy.
Lương Trinh ngồi xổm xuống vốc lên một ngụm nước hớp uống, sau đó ra hiệu với Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ có muốn thử một chút hay không?”
Trong thâm tâm Chúc Vân Tuyên giờ đang vẫn còn rối bời không thôi, dường như hắn vẫn chưa nghe thấy ai kia gọi mình. Lương Trinh thấy vậy bèn vốc một ngụm nước lên đưa đến bên môi Chúc Vân Tuyên, khiến cho đối phương thoáng chốc bị làm cho bất ngờ, khi lấy lại tinh thần chỉ kịp theo bản năng hớp lấy nước trong tay Lương Trinh đưa tới.
Nước suối ngòn ngọt lành lạnh, khi uống ở những ngày đông như thế này quả thực không gì sánh bằng.
Lương Trinh vẫn đang suy nghĩ tới xúc cảm mềm mại mà ban nãy đôi môi Chúc Vân Tuyên trong lúc lơ đãng vô tình chạm vào tay mình, ý cười trong mắt như thêm nồng đậm: “Uống ngon không?”
Chúc Vân Tuyên gật gật đầu: “Vì sao nước nơi đây chưa kết băng?”
“Dưới chân núi này có một lỗ hỏng từ ôn tuyền, do khe suối này chảy xuống đó, hơi nóng bốc lên, cho nên thượng du con suối cũng vì thế mà không kết thành băng.”
Thì ra là như vậy, Chúc Vân Tuyên thầm nghĩ vạn vật trên thế gian này quả thực thần kỳ. Lương Trinh bỗng nhiên tiến lại gần vào nháy mắt với hắn một cái, sau đó trầm giọng nở nụ cười hỏi hắn: “Bệ hạ có muốn đến ôn tuyền không?”
Chúc Vân Tuyên đụng trúng ánh mắt ám muội của người kia, trong nháy mắt liền hiểu ra được đối phương có ý gì, bèn hơi tỏ ra tức giận mà nói: “Nơi này là cửa phật thanh tịnh, sao ngươi có thể…”
“Dưới chân núi cũng không thuộc phạm vi của Nguyên Tế Tự, thần cũng có xây một trang tử ở nơi đó, nếu như bệ hạ bằng lòng, có thể cho thần chút mặt mũi đến đó xem thử một chút không?”
Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Chiêu vương quả nhiên thật biết hưởng thụ.”
Lương Trinh cười châm biếm đáp trả: “Cũng là nhờ phúc của bệ hạ.”
Vì thời gian vẫn còn sớm, cho nên bọn họ tiếp tục loanh quanh mấy chỗ cũ trong khu rừng ở phía sau núi, có lẽ là nhờ ôn tuyền kia, thành ra cả tòa núi rừng này cũng không thấy có chút tuyết đọng nào. Quả thực không ai ngờ đến được, ở trong khí trời này còn có thể được chiêm ngưỡng những sắc xanh biêng biếc, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những vị hòa thượng cõng trên vai chiếc gùi lên núi hái đông y thảo dược cũng như tốp hòa thượng trai tráng đến cạnh dòng suối nấu nước. Tất cả những con người sự vật trên hòa vào nhau thêu dệt nên một bức tranh phong cảnh nhàn nhã yên bình.
Trong lúc vô tình, bọn họ đi đến một vách núi, lúc này chỉ thấy Lương Trinh đột nhiên ngừng bước lại, rồi lơ đãng nhìn xa xăm ra dãy núi mờ mờ ảo ảo giữa làn khói sương kia. Chúc Vân Tuyên thấy đối phương mất hồn, nhịp tim cũng bất ngờ đập dồn dập theo, một lúc sau liền hiểu ra được nơi này chính là nơi cha Lương Trinh bị bức ép nhảy xuống mà đối phương từng nói đến.
“Khi ta vừa mới chào đời đã không còn cha, chỉ biết nghe người khác kể lại mường tượng xem dáng dấp hay tính tình ông ấy ra sao, cảm xúc mà ta dành cho ông ấy cũng không sâu đậm bao nhiêu. Lão trụ trì luôn khuyên nhủ ta, nói rằng cha ta không hy vọng ta sẽ báo thù, nhưng đối với ta mà nói, so với chuyện báo thù, thì ta luôn nghĩ nếu như cha ta không chết, thì khi còn bé ta sẽ không phải gặp qua nhiều khổ đau bất hạnh như vậy, vì lẽ đó cho nên ta chỉ nghĩ là thực sự muốn trả thù cho mình mà thôi.”
Lương Trinh trầm giọng thì thầm, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hiếm thấy, còn trong đôi mắt chứa đựng sự cay đắng khó mà diễn tả bằng lời.
Chúc Vân Tuyên nhất thời không nói gì, vào thời khắc này lại nghe Lương tiếp tục lên tiếng: “Nhưng oan có đầu nợ có chủ, ngươi không liên quan đến chuyện này, cho nên người ta muốn trả thù tất nhiên cũng không phải là ngươi.”
Chúc Vân Tuyên hơi run, ánh mắt cũng chợt nhấp nháy, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng, kỳ thực là do hắn không biết nên nói gì cho phải, chẳng lẽ giờ phải đi cảm ơn Lương Trinh không trả thù mình hay sao?
“Còn Lương gia?”
“Lương gia à” Sắc mặt Lương Trinh chợt tối sầm lại, Chiêu Dương đế băng hà, hắn căn bản là có thể tung một đòn mượn cớ Thần quý phi hạ độc đánh sụp cả Lương gia, thế nhưng nếu như tội tru di cửu tộc đổ xuống đầu, thì hắn không dám chắc mình có bị dính dáng vào hay không, rất có thể Chúc Vân Tuyên sẽ nhân cơ hội đó mà gây khó dễ cho hắn, về chuyện này ai mà dám nói chính xác được, dù sao vị bệ hạ này từ xưa đến nay vẫn luôn muốn hắn chết quách đi.
Trầm mặc hết một lúc, sau Lương Trinh quay đầu sang, trong con ngươi khôi phục lại ý cười cợt nhả thường ngày: “Bệ hạ có muốn cùng thần đến trang tử không? Buổi trưa thần mở tiệc chiêu đãi bệ hạ.”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, Lương Trinh thấy vậy chỉ nở nụ cười, liền cho là ai kia chấp nhận rồi.
Trang tử suối nước nóng của Lương Trinh nằm ngay dưới chân núi phía sau núi của Nguyên Tế Tự, nơi đó là một tòa sơn trang tráng lệ mọc lên một mình một cõi, được nguồn ôn tuyền kia bao quanh.
Bọn họ vừa mới đi vào, trên trời đúng lúc này cũng rơi xuống những bông hoa tuyết. Lương Trinh một bên cởi y phục nới thắt lưng ra, một bên cười nói với Chúc Vân Tuyên: “Tắm ôn tuyền vào lúc tuyết rơi là hưởng thụ nhất, nếu như có một một chung rượu nóng thì quả là cực lạc nhân gian.”
Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên vẫn đơ ra không chút cảm xúc nào, hắn đương nhiên biết Lương Trinh dẫn mình tới đây là đang ôm ấp tâm tư gì, thế nên cần chi phải nói thêm nhiều lời nữa.
Dòng nước nóng ấm áp đang bốc hơi nóng bừng bừng, Chúc Vân Tuyên ngồi vào trong hồ, cả người trong phút chốc cũng dần thanh tĩnh lại. Lương Trinh đi vào, rồi ôm lấy người kia từ phía sau xoa bóp vai cho hắn, Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng nhắm mắt lại ngồi yên, mặc cho tên kia muốn làm gì thì làm.
Có lẽ là vì Chúc Vân Tuyên thả lòng đến cực kỳ khoan khoái, cho nên chẳng bao lâu sau liền tựa vào lồng ngực Lương Trinh ngủ quên mất. Lương Trinh nhìn người trong lòng mình không khỏi có chút buồn cười, vị tiểu hoàng đế này cứ luôn miệng bảo đề phòng, thế nhưng những lúc như thế này dường như luôn đặc biệt ỷ lại hắn, trong hoàn cảnh không mảnh vải che thân cũng có thể tựa vào hắn ngủ ngon đến như vậy, quả đúng là…
Lương Trinh cũng không dám thật sự để đối phương ngủ say, bèn cố ý vuốt ve lên phần eo mông mẫn cảm trêu hắn. Chúc Vân Tuyên bị ngắt đến mấy lần, cuối cùng cũng bị làm phiền đến mức không nhịn được mà duỗi tay đập tới, Lương Trinh thuận thế bắt được cánh tay, khẽ lên tiếng: “”Đừng nhúc nhích.”
Chúc Vân Tuyên vẫn chưa chịu mở mắt ra, thế nhưng khi nhỏ giọng lầm bầm cũng nghe được trong đó chứa đựng ý tứ trào phúng không chút khách khí nào: “Giữa ban này ban ngày, Chiêu vương quả là biết chọn thời điểm.”
Lương Trinh ôm lấy Chúc Vân Tuyên, vừa cười vừa liên tục hôn lên gò má dò hỏi: “Bệ hạ muốn không?”
Chúc Vân Tuyên không thèm để ý tới hắn, Lương Trinh thấy vậy lại tiếp tục nắm cằm hắn xoay qua, dự định là muốn hôn lên đôi môi không nói ra được chút lời hay kia, thế nhưng bất ngờ lại bị Chúc Vân Tuyên cắn trả.
Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, nụ cười càng thêm phần sung sướng. Chúc Vân Tuyên từ xưa đến nay chính là người như vậy, rất thích cắn hắn, tính tình khó thuần phục cứ như một chú báo con vậy, à mà không.. Hắn như vậy quá lắm cũng chỉ tính là chú mèo con mà thôi.
Trên bờ lúc này cũng được đặt một khay rượu nóng vừa mới được hâm nóng đưa vào, những người hạ nhân hầu hạ sớm đã bị Lương Trinh lệnh cho lui ra ngoài. Lương Trinh duỗi tay vớ lại chung rượu nóng rót một ngụm vào miệng mình, sau đó xoay qua đặt lên môi Chúc Vân Tuyên lần nữa.
Dòng rượu ngon nóng bỏng bắt đầu đưa đẩy dây dưa triền miên qua môi lữa của hai người, vào giờ khắc này đây, đã không còn phân rõ là nước bọt của ai, cả hai cứ vờn qua vờn lại hôn nhau suốt một hồi lâu như thế, đồng thời cũng nuốt hết rượu vào trong bụng. Chúc Vân Tuyên dần dần chuyển qua thành tư thế dạng chân đối mặt ngồi trên đùi Lương Trinh, một bên ôm lấy tấm lưng của đối phương, một bên tiếp nhận nụ hôn sâu kia.
Mãi đến khi cả hai như không thở được nữa, Lương Trinh mới chịu thả ra, gương mặt Chúc Vân Tuyên trong làn hơi nóng bốc hơi giờ đây dường như mỗi lúc một đỏ bừng bừng, đôi mắt đẹp đẽ dập dờn sóng nước kia như càng tô vẽ khiến cho mặt mày giống hệt như đang phát tình, thế nhưng trong thâm tâm Lương Trinh hiểu được, những thứ này đều chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Thoáng chốc, bầu rượu đã bị người tới ta lui dây dưa đưa đẩy cứ như vậy mà uống đến cạn. Khi ngụm cuối cùng rót vào bụng, môi lưỡi tách ra, cả hai lại trao nhau thêm mấy nụ hôn nhẹ phớt qua, Chúc Vân Tuyên hiện tại mặt đã đỏ đến không sao tả được, ý thức dường như cũng chẳng còn minh mẫn, thành ra không biết gì mà truy đuổi ngược lại khát cầu hôn Lương Trinh.
Lương Trinh cười nhẹ một cái, ôm đối phương trở mình qua đặt người trên vách tường tiếp tục hôn môi say sưa.
Chỉ chốc lát sáu, chỗ nước nóng hai người quấn quýt bên nhau bắt đầu vấy ra bên ngoài. Chúc Vân Tuyên ngồi ở trên người Lương Trinh liên tục đong đưa theo những hành động của đối phương, đồng thời cảm nhận thứ xúc cảm khi bị dòng suối ấm áp cùng “thứ đồ tốt” chen vào nơi xấu hổ kia, lý trí của hắn giờ đây cũng như bị thổi bay sạch sành sanh, nước mắt nước bọt không ngừng chảy xuống, đôi môi khẽ nhếch lên chỉ bật ra những tiếng rên tỉ thở dốc khàn khàn, không hề nói ra bất cứ lời dư thừa nào.
Bữa cơm kia mãi cho đến giờ mùi mới được ăn, Chúc Vân Tuyên bị hành hạ tàn bạo một trận thành ra không còn hứng thú ăn gì. Lương Trinh đã gọi người chuẩn bị một bàn phong phú đồ ăn, thế nhưng hắn chỉ ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, rồi nằm lên giường.
— giờ mùi: tầm trong khoảng từ một giờ chiều đến ba giờ chiều
Khi tỉnh lại đã đến giờ thân khắc thứ tư, Lương Trinh lúc này đang tựa vào giường một mình chơi cờ, thấy Chúc Vân Tuyên tỉnh liền xoay người lại nhìn nhìn lên tiếng cười nói: “Bệ hạ muốn chơi cờ hay là đi cưỡi ngựa?”
— gần bốn giờ chiều.
“Cưỡi ngựa?”
“Đúng vậy, phía sau trang tử có một sân cưỡi ngựa, bệ hạ muốn đi nhìn thử không?”
Sân cưỡi ngựa nằm ở phía sau trang tử cách đây không xa lắm, nơi đó là một vùng đồng cỏ thiên nhiên bao la, bên trong nuôi thả hàng trăm loại ngựa quý hiếm, có con Lương Trinh tự mình vơ vét, có con được người khác hiếu kính tặng cho.
Sân cưỡi ngựa ở trang tử Lương Trinh trong những ngày đông không hề hiện ra vẻ quạnh quẽ không chút sức sống như ở những nơi khác, mà có thể nhìn thấy một màu xanh biêng biếc trải dài khắp nơi, những chú ngựa to khỏe thì đang mài móng phi bay trên đồng cỏ. Thấy Chúc Vân Tuyên dường như rất có hứng thú, Lương Trinh bèn cười nói cho hắn nghe: “Đa số những con người ở đây đều được đem từ quan ngoại về, tính tình khá là hoang dã, nếu như bệ hạ thích con nào thì cứ việc chọn, đợi đến khi thần đưa nó đi thuần hóa xong sẽ dâng tới cho bệ hạ.”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, mà chỉ nhìn lướt qua rồi lên tiếng: “Đấu một trận đi.”
“Được thôi, ” Lương Trinh thoải mái chấp thuận, “Người thắng được gì?”
“Nếu như ngươi thắng, thì ngươi muốn gì cứ tùy ý mở miệng nói.”
Lương Trinh tiếp lời: “Còn nếu như bệ hạ thắng, thần sẽ đem con ngựa của thần tặng lại cho bệ hạ.”
Vật cưỡi của Lương Trinh là do tiên đế ban cho hắn, con ngựa này vốn là một hãn huyết bảo mã của một người Bắc Di tiến cống cho, nhìn qua vô cùng cao to uy mảnh, hơn nữa còn có một bộ lông màu vàng lấp lánh tỏa sáng đến là xinh đẹp. Lúc trước khi con ngựa này vừa mới được đưa vào cung, Chiêu Dương đế cảm thấy trong lòng ưng ý vui sướng không thôi, Chúc Vân Tuyên cũng thèm thuồng khao khát, kế đó qua chừng vài ngày sau hoàng đế liền bất ngờ ban con ngựa kia cho Lương Trinh, khiến cho mọi người bao gồm cả Chúc Vân Tuyên chỉ có thể đỏ mặt ghen tỵ.
Khóe miệng Chúc Vân Tuyên bất chợt hơi mím lại, dường như đã chấp thuận yêu cầu đề ra. Hắn chọn lấy một con hắc mã có vóc dáng nhìn qua trông hết sức mạnh mẽ, rồi nhanh chóng xoay người lên ngựa: “Bắt đầu đi.”
Lương Trinh cũng cười cười, đợi Chúc Vân Tuyên phóng ngựa bay nhanh rời khỏi điểm xuất phát, cũng bắt đầu vung roi ngựa lên, giục ngựa đuổi theo.
Hai bóng dáng một vàng một đen thay phiên nhau vụt lên, đón lấy những tia nắng còn sót lại của trời chiều mà đi trên đồng cỏ bao la bát ngát.
Tiếng gió gào thét bên tai, hòa cùng tiếng ken két của móng người cuốn đi những lớp tuyết hất bay lên trời. Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên nhắm mắt lại, thời khắc này, dường như trong trời đất chỉ còn sót lại duy nhất bóng người của ai kia đang cùng hắn sóng vai.
Đến cuối cùng cả hai gần như là ngừng lại cùng lúc nhau. Chúc Vân Tuyên kéo căng dây cương trong tay, Lương Trinh thấy vậy nhướng mày cười cười: “Bệ hạ, đây coi như không thể phân rõ thắng thua đúng không nhỉ?”
Chúc Vân Tuyên cố gắng đè xuống chút cảm xúc không mấy cam lòng của mình xuống, rồi hững hờ gật đầu: “Chiêu vương rất giỏi.”
“Bệ hạ còn giỏi hơn.”
Chúc Vân Tuyên không để ý đến hắn nữa, mà bắt đầu thơ thẩn hồn mây nhìn ra phía trời chiều xa xa nhuộm đỏ như máu kia. Lương Trinh lúc này đột nhiên tung người nhảy lên, rồi dạng chân đáp xuống ngồi sau Chúc Vân Tuyên, sau đó nắm lấy eo người kia nghiêng đầu cười hỏi: “Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy?”
“… Không nghĩ gì cả.”
“Bệ hạ muốn con thần mã kia sao? Vậy thì cứ nói thẳng, thần đưa cho bệ hạ là được.”
“Không cần, trẫm không muốn cướp đoạt người yêu của ngươi.”
Lương Trinh chẳng xem là vấn đề to tát gì: “Một con ngựa mà thôi, có gì mà yêu hay không yêu, nếu bệ hạ thích cứ lấy.”
Chúc Vân Tuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối: “Trẫm không thắng, ngươi cũng không thua, cho nên trẫm không cần.”
Chậc chậc, Lương Trinh thầm nghĩ, vị tiểu hoàng đế này quan tâm đến chuyện thắng thua với hắn như vậy, thì phải làm sao cho phải đây…
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
200 chương
96 chương
11 chương
79 chương
206 chương
20 chương