Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 14
Trong mắt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc vẫn còn mơ mơ màng màng, dường như nhất thời nghe không hiểu Lương Trinh đang nói với mình cái gì. Lương Trinh lúc này mới tiến sát đến gần đối phương hơn nữa, rồi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng lặp lại: “Bệ hạ, để thần đưa ngài về tẩm điện.”
“Không cần…Không cần….”
Chúc Vân Tuyên cuống quýt lắc đầu nguầy nguậy, bản thân cố lảo đa lảo đảo đứng dậy, thế nhưng mới vừa đứng lên thì chân đã mềm oặt đổ về lại ghế. Cao An ở một bên thấy vậy bèn tức tốc đi đến định dìu bệ hạ, nhưng còn chưa đụng được đã bị Lương Trinh đẩy ra.
Lương Trinh chăm chú nhìn gương mặt hơi đỏ vì men say của Chúc Vân Tuyên, con ngươi cũng sầm tối lại, đồng thời trầm giọng dặn dò Cao An: “Ngươi dẫn tất cả mọi người lui ra, không có lệnh thì không được phép cho bất cứ ai đi vào.”
Cao An chần chừ không chịu làm theo, bộ dạng hết sức lo âu nhìn Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ…..”
“Lui.” Lương Trinh lặp lại lần nữa.
“Vương gia ngài không thể….”
Lương Trinh lạnh lùng quét mắt về phía Cao An nhằm ngắt ngang lời hắn nói, sau đó liền cúi người xuống bế Chúc Vân Tuyên lên, hành động này khiến cho đối phương lấy làm bất ngờ cả kinh, đang định giãy dụa theo bản năng thì bị tay Lương Trinh giữ lại, rồi cứ bị ôm như thế tiến vào trong tẩm điện.
Chúc Vân Tuyên bị ném lên giường, trong lúc vẫn còn đang ong ong trời đất quay cuồng chưa kịp phản ứng ra gì, thì cả người Lương Trinh đột nhiên đè xuống, đặt Chúc Vân Tuyên dưới thân. Chúc Vân Tuyên đang trong cảnh lùi không được tiến cũng chẳng xong, hai cánh tay bị giơ cao trên đầu giữ chặt lại, hai chân cũng bị ép không động đậy được gì. Chốc lát sau, một nụ hôn mạnh mẽ nóng rực hạ xuống, khiến trong lòng hắn cũng láy làm hoảng hốt, chút men say kia trong nháy mắt cũng tan thành mây khói, cố gắng vẫy vùng liều mạng phản kháng: “Ngươi buông trẫm ra.. Buông ra!”
Lương Trinh phà từng luồng hơi thở nóng hầm hập lên cổ hắn, khiến cho đối phương không nhịn được mà nổi dựng tóc gáy gào thét: “Ngươi càn rỡ! A!”
Đôi mất bất ngờ bị lấp kín chặn lại, Lương Trinh hung hăng dùng lưỡi cạy ra hàm răng trắng tinh kia rồi len lỏi vào, sau đó bắt đầu tùy ý quấy phá lung tung trong miệng, còn cả gan ép buộc quấn lấy đầu lưỡi Chúc Vân Tuyên, một lúc sau, đầu lưỡi của hắn dò vào tận sâu trong cổ họng, rồi lại từng lần từng lần một mà liếm lên mỗi một nơi trong môi lưỡi của đối phương.
Bị ép phải hôn sâu như vậy, làm cho Chúc Vân Tuyên có hơi ngộp không thở nỗi, chỉ trong tích tắc mà nước mắt đã trào dâng, thế nhưng động tác của người nam nhân đang đè lên hắn vẫn mỗi lúc một thêm thô bạo, hung ác hết gặm lại cắn, tựa như muốn ăn trọn nuốt hắn vào bụng mới thỏa cơn điên rồ này. Chúc Vân Tuyên nằm đó, nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ vang vọng bên tai, chỉ cảm thấy như chết lặng.
Một hồi sau, Lương Trinh rốt cuộc cũng chịu dừng động tác lại, tách môi lưỡi ra. Khi bốn mắt chạm vào nhau, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt của người kia giờ khắc này tèm nhem nước hằn rõ sự thù hận. Lương Trinh ngẩn ra, song ánh mắt cũng trở nên rét buốt khẽ hỏi hắn: “Bệ hạ hận thần đến như vậy sao?”
“Buông trẫm ra.” Chúc Vân Tuyên nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu thần không buông thì sao?”
“Trẫm đã nói, ngươi đừng hòng ép buộc trẫm…”
Lương Trinh chầm chậm nhếch lên khóe môi: “Bệ hạ, ngài cảm thấy hiện tại mình có tư cách nói mấy chuyện này với thần hay không?”
“Ngươi!”
“Thần dâng hai tay đưa ngôi vị hoàng đế này đến trước mắt ngài, nếu bây giờ thần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể cướp về, ngài liệu có tin không? Không phải là ngài muốn biết ngày ấy trước khi tiên đế ngất xỉu đã nói gì với thần sao? Bây giờ thần liền nói cho ngài biết có chịu không?”
Lương Trinh cười đến tà muội, ánh nến lúc tắt lúc chớp ở sau lưng chiếu rọi lên khóe môi cong cong của hắn khiến nó càng trở nên quỷ dị không sao tả được. Chúc Vân Tuyên mạnh mẽ trừng mắt nhìn lại, Lương Trinh chỉ trầm ngâm, sau đó dùng hai tay vỗ lên gò mát của người kia nhẹ nhàng vuốt ve: “Tiên đế là hỏi thần có muốn vị trí kia hay không, nếu như thần muốn, thì hắn lúc đó sẽ lập tức hạ chỉ khôi phục tông tích của thần đồng thời sửa đổi di chiếu truyền ngôi.”
Tay Chúc Vân Tuyên đã cuộn tròn thành nắm đấm, nhưng Lương Trinh cũng chỉ cười cười nhìn hắn, rồi thả nhẹ âm thanh tiếp tục nói: “Thế nhưng thần nói là thần không muốn, lão ta cũng hết cách, chỉ đành cho thần một đạo mật chỉ, nói rằng chỉ cần thần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mật chỉ ra khôi phục thân phận, phế truất tân quân rồi ngồi lên đó.”
Chúc Vân Tuyên trợn trừng mắt như không thể tin nổi, khiến cho ý cười trong mắt Lương Trinh càng sâu sắc hả hê hơn: “”Ngài không tin sao?”
Tâm trạng Chúc Vân Tuyên giờ đây như đang dần sa vào một hố sâu, hắn tin chứ, làm sao mà hắn không tin cho được. Phụ hoàng của hắn cũng là vì người trước mặt này mà sớm trở nên đánh mất lý trí từ lâu, thế nên cho dù hiện tại có lộ ra một chuyện không thể tin đến mức nào, thì chỉ cần dính dáng đến đến Lương Trinh, đều có khả năng là thật.
Ngôi vị tân quân này của hắn vốn cũng là làm chuyện bất chính mà ra, mọi người từ trên xuống dưới triều ngoại trừ một số ít ỏi thật lòng ủng hộ hắn, thì đa phần những người còn lại không xem hắn là gì. Trong tay Lương Trinh căn bản đang nắm giữ trọng binh, nay một khi hắn lấy mật chỉ ra đánh tiếng khắp cung, thì đến lúc đó còn được bao nhiêu người vẫn trung thành với hắn đây chứ? Huynh trưởng mà hắn tin tưởng đã ở xa cuối chân trời, hiện tại đúng thực là không còn ai có thể cứu được hắn rồi.
Không còn ai…
“Bệ hạ sợ sao?” Lương Trinh giơ tay vân vê nhẹ lên bờ môi Chúc Vân Tuyên, sau đó còn miết dọc theo viền môi đẹp đẽ kia vòng qua vòng lại nhiều lần.
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Sợ thì có ích gì? Ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã giữ lại một con đường cho mình, nay không phải cái này thì cũng sẽ còn những con đường khác thôi.”
Lương Trinh cúi đầu kề sát bên tai Chúc Vân Tuyên khẽ nhẹ giọng nỉ non: “Bệ hạ, có thần ở cạnh không tốt sao? Vì sao ngài vẫn cứ ôm ấp ý định thành gia lập thất vậy? Chẳng lẽ thần không được sao?”
“Hoang đường! Ngươi biết mình là ai..”
“Thứ ngài quan tâm nhất chính là gì nhỉ? Ngôi vị hoàng đế? Giang sơn? Hay là.. vị thái tử huynh trưởng bị phế truất kia?”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trợn trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì?!”
Lương Trinh cười nhẹ: “Có phải là vị thái tử bị phế truất kia đã có một đứa con trai được hơn bốn tuổi rồi đúng không? Đúng là khiến cho người ta ghen tỵ mà, thần còn nghe nói nó là một vật nhỏ hoạt bát lanh lợi nữa…”
“Nếu ngươi dám đụng tới bọn họ, thì trẫm cho dù có chết cũng nhất định phải lải lột da tróc thịt ngươi.”
Lương Trinh như chẳng màng quan tâm đến mấy câu dọa dẫm kia: “Có thể khiến bệ hạ hận thần như vậy, cũng xem như là vinh hạnh của thần.”
Chúc Vân Tuyên dùng cặp mắt đỏ ngầu trừng hắn cười khẩy: “Ngươi cũng chỉ có thể to mồm mạnh miệng ở chốn kinh thành này thôi, dù gì cũng có Định Viễn hầu ở bên cạnh, ngươi thật sự cho rằng mình có khả năng đụng tới hai người họ sao?”
Lương Trinh lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình với suy nghĩ trên: “Bệ hạ cũng biết thần hèn hạ vô liêm sỉ có thừa, bọn họ ở ngoài sáng thần ở trong tối, mà cho dù Định Viễn hầu có bản lĩnh đến cỡ nào thì cũng không thể ngày ngày ở trong phủ bảo vệ phu nhân cùng con của hắn, thành ra một khi thần muốn làm gì đó, thì cũng sẽ tìm được cơ hội ra tay thôi, dù sao thần thân cô thế cô không ràng buộc gì, tuy là không dễ mất đi cái mạng này, nhưng cũng không sợ chết.”
Chúc Vân Tuyên lúc này đã uất hận đến mức sục sôi: “Trẫm muốn giết ngươi! Trẫm nhất định phải giết...”
Lương Trinh bất ngờ đè môi mình xuống, nhằm chặn đi những câu tiếp theo định nói ra của đối phương. Chúc Vân Tuyên giận dữ cắn một cái, khiến cho Lương Trinh đau điếng người, khi nếm được mùi máu tanh đang tràn ra trong miệng, chợt lui ra một chút liếm liếm đầu lưỡi bị cắn đến ứa máu, một lát sau nhẹ giọng nở nụ cười: “Bệ hạ càng ngày càng hung dữ nha.”
Chúc Vân Tuyên chỉ trợn trừng đôi mắt hung tàn đáp trả lại hắn, song nước trong đôi mắt vẫn không thôi trào ra. Lương Trinh mút đi từng chút một nước mắt trên mặt Chúc Vân Tuyên, khẽ dỗ dành: “Ngoan…”
Đôi mắt sóng sánh ngập nước của Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt lại, không thiết giãy dụa nữa.
Lương Trinh hôn lên môi đối phương lần nữa, cái hôn này trở nên ôn nhu lưu luyến hơn. Một hồi lâu sau, mới khẽ buông tiếng thở dài như có như không bên tai Chúc Vân Tuyên: “Đừng khóc, ta sẽ không làm gì bọn họ.”
Từng lớp y phục một được trút bỏ vứt xuống đất, bên trên long sàng rộng lớn giờ khắc này chỉ còn nhìn thấy hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau nhấp nhô lên xuống. Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, khó chịu đựng được mà thở gấp, nơi tư mật xấu hổ nhất ở phía sau hiện tại đang bị lấp đầy liên tục đâm ra rút vào, Lương Trinh suốt từ nãy đến giờ vẫn vô cùng dịu dàng, thậm chí còn dùng tay vuốt ve nơi kia lấy lòng. Sự phẫn uất trong thâm tâm của Chúc Vân Tuyên thoáng chốc muốn xấm chiếm toàn bộ lý trí, còn thân thể lại bị sự sung sướng chi phối, hai trạng thái đối lập này khiến cho linh hồn giờ đây như xé rách thành hai nửa, một nửa là đau đớn cực kỳ, nửa còn lại là không tài nào thoát khỏi cơn trầm luân kia.
Lương Trinh ôm lấy Chúc Vân Tuyên, một bên chế trụ hai tay đối phương, một bên khàn giọng gọi hắn: “Bệ hạ…”
Chúc Vân Tuyên khóc lóc lắc đầu, ngón tay đang đặt trên vai Lương Trinh càng dùng lực bấm sâu vào trong da thịt hơn, trước sau gì cũng không chịu mở mắt ra.
Đôi mắt Lương Trinh càng thêm âm u, hắn chỉ ôm chặt Chúc Vân Cảnh, ngoài ra không quan tâm gì khác mà dùng hết sức đâm chọc.
Ánh nến cuối cùng trong tẩm điện cũng đã tắt, hiện tại trong không gian rộng lớn này chỉ còn sót lại những tiếng động ám muội hết sức ngột ngạt, vang thật lâu chưa có điểm dừng.
Giờ dần sáu khắc*, Cao An đứng ngoài điện há miệng run rẩy nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ, vương gia, nên dậy rồi, nếu chậm trễ nữa sẽ lỡ mất buổi lên triều.”
— Là tầm bốn giờ ba mươi sáng.
Chúc Vân Tuyên tựa như vẫn còn đang say ngủ chưa nghe thấy, đang được ôm chặt trong ngực Lương Trinh. Lương Trinh thấy đối phương không phản ứng liền giờ tay lên sờ trán thử, kết quả lại bị phát sốt nhẹ. Trong lòng Lương Trinh chợt trùng xuống, nhanh chóng ngồi dậy vơ đại một áo ngoài khoác lên người rồi trầm giọng dặn dò Cao An: “Đi truyền thái y, sau đó kêu người đến điện truyền lời nói hôm nay thân thể không khỏe cho nên tạm thời ngưng không lâm triều.”
Một phút sau, Cao An dẫn thái y đi vào, Chúc Vân Tuyên vẫn đang nằm mê man tại chỗ. Lương Trinh ngồi ở một bên ôm lấy hắn, song nhíu mày hỏi vị Phương lão thái y kia: “Hôm qua hệ hạ vẫn còn ổn, sao hôm nay lại phát sốt?”
Lão thái y nghe xong chỉ biết cúi thấp đầu xuống, nhìn hai vị này quấn quýt sát rạt bên nhau như vậy, thì người bình thường nhìn sơ qua cũng biết xảy ra chuyện gì, trong lòng lão giờ đây vô cùng kinh hoảng, thành ra không dám tiếp tục nhìn nhiều.
Sau khi bắt mạch xong, lão thái y cẩn trọng trả lời tình hình cho Lương Trinh nghe: “Vốn bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, tối qua lại nhiễm chút phong hàn tôi, để lão thần lại kê mấy đơn thuốc khác.”
“Thật sự uống xong mấy thang thuốc có thể khỏe lại?”
Lão thái y kia như hạ quyết tâm trong lòng, bèn khẽ cắn răng nằm rạp xuống van xin hắn: “Vương gia, bệ hạ bệnh nặng chưa khỏi, chuyện kia.. thật sự không thể!”
Lương Trinh khẽ híp mắt lại nhìn người đang quỳ trước mắt mình, lại yên lặng một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Có một số việc nếu biết được thì nên chôn nó ở trong lòng, làm một người mù điếc cũng không phải là không có lợi.”
Lão thái y run rầm cập đáp lại: “Lão thần…Không dám.”
Hắn đuổi lão thái y đi khai đơn thuốc xong, cũng quay sang đuổi nốt cái tên Cao An cố kìm nén nước mắt kia. Sau khi gian phòng được trả về sự yên tĩnh vốn có, Lương Trinh mới cúi đầu, dùng đôi môi khô khốc cạ lên vầng trán nóng ran của Chúc Vân Tuyên, trong lòng vẫn chưa thôi hết sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
200 chương
96 chương
11 chương
79 chương
206 chương
20 chương