Giang sơn có nàng

Chương 85 : ❄ tàn nhẫn

Edit: Quanh Beta: Quanh Đường Giải Ưu không ngờ Hàn Chập đột nhiên xuất hiện. Cổ bị hắn bóp chặt, muốn hô hấp cũng không được, khuôn mặt đỏ bừng, nàng ta thử cầm lấy tay hắn, nhưng tay Hàn Chập giống như kìm sắt, không chút sứt mẻ. Đối với vị đại biểu ca có tiếng hung danh này, dù sao nàng ta cũng kính sợ, thấy sắc mặt Hàn Chập xanh mét, nàng ta thầm kêu không ổn, cả người run rẩy sợ hãi, vội khẩn cầu, “Biểu.... biểu ca....”. “Lời vừa rồi có ý gì?” Hàn Chập lạnh giọng. Đường Giải Ưu giãy dụa, đôi mắt sợ hãi, nước mặt trào dâng, “Là muội...” Giọng nàng ta khàn đặc, hoảng hốt cầu xin. Hàn Chập buông lỏng tay, ném nàng ta xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét, khuôn mặt nén giận, đôi mắt lạnh lẽo kết băng. Đường Giải Ưu ngồi xổm xuống, kịch liệt thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thần sắc Hàn Chập, nàng ta sợ hãi, nước mắt rơi lã chã, nơm nớp lo sợ đứng dậy, lúc mở miệng, yết hầu đau đớn như bị dao cứa, “Muội... muội không làm gì cả....” Nàng ta vô cùng bối rối, biết không thể lừa gạt Hàn Chập, con mắt đảo loạn, thấy Lệnh Dung đứng ở cửa, gật đầu nói: “Vừa rồi muội gặp biểu tẩu, có nói vài lời.” “Chuyện bài vị.” Hàn Chập không kiên nhẫn. Đường Giải Ưu tái mặt, không dám mở miệng, Hàn Chập lạnh lùng nhìn Hàn Chinh, “Đệ nói”. Bên ngoài thời tiết nóng nực, trong phòng lại có cảm giác lành lạnh, Hàn Chập giận dữ đứng đó, càng khiến người ta cảm giác như rơi vào hầm băng. Khuôn mặt Hàn Chinh trắng bệch, nắm chủy thủ ở trong tay, không dám nhìn thẳng Hàn Chập, gian nan nói: “Có lẽ đại ca cũng đoán được, di nương chết trong tay phụ thân.” Hàn Chập không nói, xem như đồng ý. “Phụ thân nói rằng giết di nương là sai lầm của người, người áy náy, sau khi hồi kinh, liền lập bài vị ở Huyền Chân.” Hàn Chập “Ừ” một tiếng, khuôn mặt vẫn đông lạnh như cũ, không hề dao động.... Làm phụ tử hai mươi năm, hắn hiểu tính tình Hàn Mặc, đọc thi thư từ thưở còn thơ, mặc dù đầy bụng kinh luân, nhưng lại không quả quyết. Muốn làm chính nhân quân tử, nhưng rồi lại xảy ra chuyện Triệu thị. Lúc trước Hàn Mặc không xử tử Triệu thị, chờ Hàn Chinh sinh ra, thấy đứa nhỏ, đương nhiên suy nghĩ thay đổi. Hàn Chinh mất mẫu thân từ nhỏ, Hàn Mặc cảm thấy dày vò, lập bài vị cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Nhưng mà.... “Liên quan gì tới nó?” Hàn Chập nhìn Đường Giải Ưu. Đường Giải Ưu thoát khỏi hung hiểm, mới vừa rồi bị khí thế của Hàn Chập trấn áp, hai chân run rẩy, không dám nói tiếp. Hàn Chinh đáp lời: “Lúc trước nam hạ, đệ từng phụng mệnh tới Huyền Chân, thỉnh quan chủ vào cung lập tế đàn. Biểu muội mang đệ tới sườn điện, bên trong có bài vị của di nương, đệ nghi ngờ vô căn cứ, lúc ở Quang Châu không nhịn được mới đề cập với phụ thân. Chuyện lúc sau, đại ca đều đã biết.” Hàn Chập “Ừ” một tiếng, nhìn Đường Giải Ưu, trong mắt lộ vẻ tàn khốc. Hắn hoàn toàn khác Hàn Chinh. Hàn Chinh ở Vũ Lâm Quân, ít khi trải qua khó khăn, hắn cảm thấy tự trách, lúc trước quan hệ biểu huynh muội cũng tốt, mặc dù hắn cầm chủy thủ sắc bén, nhưng lại không thể ngoan độc hạ thủ. Hàn Chập đã quen cầm kiếm tắm máu, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, tâm lạnh như băng, chỉ hơi vô tình khiến hắn tức giận, cho dù không chết, cũng bị trọng thương tới tàn tật. Đường Giải Ưu nhanh chóng cân nhắc, nước mắt tuôn rơi, tự giác đứng lên. “Lúc ấy muội bị ma quỷ ám ảnh, dẫn nhị biểu ca đi nhìn bài vị.” “Vì sao?” Đường Giải Ưu sợ tới mức đầu óc rối loạn, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hàn Chập sầm mặt, tay phải nhanh như chớp cầm lấy cánh tay nàng ta. Hắn tràn ngập lửa giận, vừa rồi cùng Lệnh Dung ở ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, phỏng đoán đại khái, hắn cực kì tức giận, không hề kiềm chế, mạnh mẽ ấn vào huyệt vị. Đường Giải Ưu ăn đau, kinh mạch bị tắc nghẽn, muốn cầu xin, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Chập, không dám mở miệng. Thống lĩnh Cẩm Y Vệ là người tàn nhẫn, vừa nghe đã sợ mất mật, Đường Giải Ưu đã quen được nuông chiều, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, “Phu nhân đuổi muội ra khỏi phủ, muội căm hận, mới có thể bị ma quỷ ám ảnh.” Hàn Chập vẫn chưa buông tay. Cánh tay Đường Giải Ưu run rẩy, đau tới mức giọng nghẹn lại, thành thật nhận tội, “Lúc ấy muội...muội muốn reo rắc nỗi hoài nghi cho nhị biểu ca, để huynh ấy đối chất với cữu cữu, thấy rõ bộ mặt thật của phu nhân.” Thấy Hàn Chập vẫn chưa buông tay, nàng ta thật sự không chịu được, nửa đứng nửa quỳ, “Không còn gì nữa, muội thề.” Hàn Chập cúi đầu nhìn, “Ngươi hận mẫu thân?” Đường Giải Ưu yên lặng một lát, thấy ngón tay Hàn Chập nhúc nhích, nàng vội mở miệng, “Đúng vậy.” “Vì sao?” Hàn Chập lạnh giọng. Đường Giải Ưu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hàn Chập, chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng của hắn, khuôn mặt cứng như sắt đá, không hề có chút thay đổi. Nàng ta hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy đau đớn, buồn bã nói: “Biểu ca không biết tại sao muội hận bà ta?” Hàn Chập cụp mắt, ánh mắt sắc bén như dao, đâm vào trái tim nàng ta. Đường Giải Ưu chậm rãi đứng dậy, tựa người vào khung cửa sổ, liếc mắt nhìn Lệnh Dung, lại nhìn Hàn Chinh, cảm giác nản lòng thoái chí, “Đúng là biểu ca không biết, hay là khinh thường muốn biết? Sinh thời ngoại tổ mẫu muốn sắp xếp cho muội như thế nào, chẳng lẽ biểu ca không biết? Thái độ phu nhân ra sao, chẳng lẽ biểu ca không biết? Muội ở trong phủ tám năm, ngưỡng mộ biểu ca tám năm...” Hàn Chập nén giận nghe nàng ta giải thích, đơn giản muốn hỏi rõ nguyên do, giải quyết thỏa đáng. Hắn không muốn nghe mấy lời này. Hắn đoạt chủy thủ trong tay Hàn Chinh, cổ tay hơi chuyển, chủy thủ găm vào khung cửa sổ, chấn động không nhỏ. “Đừng nói lời vô nghĩa!” Hắn tức giận, vẻ mặt khiến người ta sợ hãi. Đường Giải Ưu sợ tới mức tái mặt, bên cạnh là chủy thủ lạnh lẽo, trái tim đau đớn, cắn răng nhìn Hàn Chập, nói: “Lúc nào bà ta cũng đối nghịch với ngoại tổ mẫu, phá hư chuyện của muội. Chuyện Bùi gia, chẳng qua muội chỉ nói sai vài lời, kẻ đả thương là trưởng công chúa, đâu có liên quan tới muội? Bà ta lại cắn mãi không buông, buộc ngoại tổ mẫu phải đuổi muội ra khỏi phủ, ngày Tết cũng không cho muội ở đây. Tại sao muội không nên hận bà ta? Hiện giờ ngoại tổ mẫu quy tiên, bà ta lại không chịu nhận sai!” “Không chịu nhận sai?” Đường Giải Ưu quay đầu, ánh mắt phẫn nộ, “Muội đã tìm hiểu, trước khi ngoại tổ mẫu mất từng một mình nói chuyện với phu nhân. Ngoại tổ mẫu khỏe mạnh, có thái y chăm sóc cẩn thận, tại sao lại ra đi đột ngột, chắc chắn là....” “Ai nói.” Hàn Chập sầm mặt, thấy Đường Giải Ưu chần chờ, rút lấy chủy thủ, đặt lên yết hầu nàng ta. Chủy thủ chạm qua da thịt, máu tươi ứa ra, chảy xuống như sợi tơ hồng. Đường Giải Ưu run sợ, vội nói tên vị vú già kia. Điều nên hỏi đều đã hỏi xong, Hàn Chập phất tay áo, ra lệnh cho Hàn Chinh, “Thỉnh lão thái gia tới đây, không cần thông báo với ai khác.” Huynh trưởng như phụ, huống chi khí thế của Hàn Chập vẫn khiến cho người ta lo sợ, Hàn Chập vội đáp ứng, nhanh chóng xuất môn. Hàn Chập cũng không ở lại, bỏ mặc Đường Giải Ưu đứng bên cửa sổ, đi tới phía bên ngoài. Dưới cơn thịnh nộ, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đỏ bừng lửa giận, cả người căng chặt, giống như mũi tên đã lên dây, chỉ thêm chút nữa sẽ bùng nổ. Trong tay hắn cầm chủy thủ, bên trên còn dính máu của Đường Giải Ưu, trông vô cùng kinh hãi. Lệnh Dung đứng ở cửa, nhìn thấy dáng vẻ thẩm vấn tàn nhẫn của hắn, trái tim như muốn vọt ra ngoài. Giờ phút này, đôi mắt hắn u ám, nàng không dám nhìn nhiều. Sau khi thành gia, ngoại trừ lúc đó gặp nạn, nhìn thấy Hàn Chập tàn nhẫn sát phạt, Lệnh Dung chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy... Cho dù năm ngoái Đường Giải Ưu xúi giục Cao Dương Trưởng Công chúa bị Dương thị vạch trần, mặc dù Hàn Chập khó chịu, nhưng vẫn khắc chế không đả thương người. Vừa rồi nàng đứng ở xa, lại thấy cực kì rõ ràng, tư thế kia của Hàn Chập, hiển nhiên không hề khắc chế, nếu không phải còn muốn tra rõ ràng, chỉ sợ lúc ấy sẽ vung dao khiến Đường Giải Ưu tắt thở. Chỉ trong nửa khắc, nàng nhớ lại tất cả tin đồn về thủ đoạn của vị thống lĩnh Cẩm Y Vệ, Lệnh Dung có phần khiếp đảm. Khiến nàng sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại càng thêm khâm phục. . . . Một nén nhang sau, Hàn Kính được quản sự tâm phúc và Hàn Chinh đỡ tới, vội vàng vào trong. Hàn Chập lạnh mặt mời ông vào phòng, Hàn Kính liếc mắt, lập tức nhìn thấy Đường Giải Ưu đang ở trong góc... Mùa hè nắng nóng, nàng ta mặc xiêm y đơn bạc, khuôn mặt đẫm nước mắt, cả người run rẩy, hình như trên cổ còn rướm máu. Trái tim Hàn Kính như muốn vọt ra ngoài, cho quản sự lui xuống, ngay cả Lệnh Dung cũng không cho vào, đóng chặt cửa phòng. Ông nhìn Hàn Chập, nhíu mày, “Sao lại thế này?” “Biểu muội thầm oán hận mẫu thân, có ý định xúi giục Nhị đệ, đề cập tới chuyện Triệu di nương, khiến Nhị đệ ở Quang Châu hoảng loạn, tổn thương phụ thân. Biểu muội không hề nhận ra sai lầm, rắp tâm làm tới cùng, cấu kết với vú già ở Khánh Viễn Đường, ý đồ gây rối trong phủ.” Hàn Chập lạnh lùng, giọng nói cứng nhắc, “Chính mồm muội ấy thừa nhận.” Hàn Kính nhíu mày, “Vậy liên quan gì tới Triệu di nương?” Hàn Chập lười giải thích, nhìn chằm chằm Đường Giải Ưu. Trước mặt thái phu nhân, Đường Giải Ưu dám làm nũng cầu xin, nhưng ở trước mặt Hàn Kính, dù sao nàng ta vẫn kính sợ, lại có Hàn Chập ngay trước mặt, trong tay cầm thanh chủy thủ, vừa rồi suýt nữa lấy mạng nàng ta, nàng ta không dám qua loa, vội vàng thuật lại chi tiết. Nói xong, sắc mặt Hàn Kính cực kỳ khó coi. Đường Giải Ưu đứng lên, dựa người vào cửa sổ, nước mắt rơi như mưa. Lúc quỳ trước linh đường thái phu nhân ở Khánh Viễn Đường, nàng ta nghĩ tới rất nhiều chuyện, mọi thứ đều không thể quay trở lại, tương lai không có thái phu nhân che chở, tình cảnh của nàng ta lại càng thêm gian nan. Tâm nguyện nhiều năm không thành, nếu thật sự bắt nàng gả cho người ngoài, nàng thà rằng lên đạo quan làm nữ tu! Nàng ta đã không còn hy vọng gì với Hàn gia, vậy nên cũng không hề sợ hãi, biết rõ Dương thị ở trong phủ một tay che trời, vậy nên nàng ta điều tra nguyên nhân cái chết của thái phu nhân, hòng xả hận trong lòng. Mấy đêm trôi qua, thậm chí nàng ta còn nghĩ, nếu Dương thị biết chuyện nàng ta làm, nàng ta sẽ bị giải quyết như thế nào. Cũng chỉ là bị trục xuất ra khỏi phủ, sợ cái gì? Nghĩ vậy, nàng ta liền ngang nhiên điều tra, không chút cố kỵ. Nhưng tới giờ phút này, nàng ta mới mơ hồ nhận ra, hậu quả không hề đơn giản. Mặc dù Hàn Chập đã kìm nén cơn giận, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị vẫn khiến người ta sợ hãi... “Xúi giục Cao Dương Trưởng Công chúa sinh sự, không ngừng liên lụy tới tính mạng người ngoài, còn khiến Phùng Chương làm phản, triều đình không kịp đối phó. Ở đạo quan nửa năm, lại không hề hối cải, tự tiện nhúng tay vào chuyện của trưởng bối, mê hoặc Nhị đệ, làm phụ tử bất hòa, phụ thân trọng thương, tổ mẫu qua đời. Tổ phụ cảm thấy nên xử trí như thế nào?” Giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ không muốn để yên. Hàn Kính nhìn chằm chằm ngoại tôn nữ, chòm râu hoa râm run rẩy. Đương nhiên ông hiểu ý tứ Hàn Chập, nhưng đây là huyết mạch duy nhất của nữ nhi, là tôn nữ thê tử yêu thương nhất, dù sao cũng là hòn ngọc quý. “Lúc trước là ta sơ sẩy, không dạy dỗ cho tốt, sau này ta sẽ giữ ở bên người....” “Dạy có tác dụng?” Hàn Chập tràn ngập lửa giận, không chút kiêng dè chặn miệng ông, “Từ năm ngoái đến nay, đã bao nhiêu lần trách phạt, muội ấy có chút nào hối cải? Nếu không phải con bắt gặp được, còn không biết muội ấy sẽ gây thêm chuyện gì nữa!” “Vậy con muốn làm gì?” Hàn Kính tức giận, “Giết nó sao?” “Tổ phụ đã dạy con, làm việc phải quả quyết, lấy đại cục làm trọng.” “Con....” Hàn Kính chán nản. Hàn Chập không hề suy chuyển, “Lúc trước tổ phụ đã nói với con, nếu có thứ gì gây ảnh hưởng tới tâm trí con, cần phải diệt trừ ngay lập tức. Mà muội ấy.... khiến phụ thân bị trọng thương, phải từ bỏ chức quan, vị trí không có ai ngồi, người người rục rịch, triều đình hỗn loạn. Tổ phụ bận trăm công nghìn việc, thúc phụ và con phải giữ đạo hiếu, đừng nói muốn giữ chức quan, cho dù có là Cẩm Y Vệ cũng như trứng chọi đá. Người thử nhìn xem, bên nào nặng bên nào nhẹ?” Hàn Kính nhìn chằm chằm khuôn mặt tàn nhẫn của trưởng tôn, trong lòng đắn do. Luận tư tình, cho dù Đường Giải Ưu phạm trọng tội, ông đều tha thứ, thậm chí còn dung túng. Nhưng luận việc chung, Phùng Chương làm loạn khiến Hàn gia không kịp trở tay, lúc này Hàn Mặc trọng thương lại càng thêm nghiêm trọng.... Không chỉ chặt đứt một cánh tay phải của ông, suốt nửa tháng nay đám quan lại rục rịch, khiến ông mệt mỏi ứng đối. Hàn gia lập nghiệp từ quan văn, tất cả binh quyền đều dựa vào nhà mẹ đẻ Dương thị, sau này không có Hàn Mặc ở trên triều trợ lực, tình cảnh càng thêm gian nan. Mà nếu tra căn nguyên nguồn gốc, chuyện năm đó của Triệu di nương chính là mầm tai họa, Đường Giải Ưu cố tình lôi lại chuyện cũ của trưởng bối, chính là tự làm tự chịu. Nếu là người bên ngoài, cho dù chỉ là động chạm, ông cũng nhẫn tâm quyết đoán. Nhưng Đường Giải Ưu lại chính là huyết mạch duy nhất của nữ nhi. Hàn Kính rối rắm, chần chờ không quyết. Hàn Chập kiên quyết cố chấp, giằng co một lát, không thấy Hàn Chập lên tiếng, mới nói: “Chính tổ phụ cũng biết, nên lập tức xử trí.” Hàn Kính không nói, nhìn Đường Giải Ưu rưng rưng nước mắt, hai tay nắm chặt thành quyền. Ông còn đang gian nan không biết mở miệng như thế nào, Hàn Chập đã hiểu rõ tâm tình của ông. Hắn phí công ép hỏi, chẳng qua vì muốn Hàn Kính nhìn rõ tình thế, can tâm tình nguyện chấp nhận sự thật, miễn cho sau này tổ tôn hai người xa cách, giận chó đánh mèo với người ngoài. Mà nay tâm ý Hàn Kính đã quyết, hắn không còn băn khoăn. “Trước khi cô cô qua đời, từng nhờ Hàn gia chăm sóc muội ấy.” Hàn Chập nắm chặt chủy thủ, nhìn Đường Giải Ưu, “Nhưng ý con đã quyết, sau này con sẽ tự mình tới gặp cô cô, thỉnh tội với người.” Dứt lời, hắn nắm chặt chủy thủ, cúi đầu vái chào Hàn Kính. Nguyên lão ba triều ý chí sắt đá, nhưng cũng không nhịn được rơi nước mắt. Đường Giải Ưu ở bên kia nhận ra ý định của Hàn Chập, sắc mặt trắng bệch, khóc lóc nhào vào ngực Hàn Kính. Hàn Kính vươn tay theo bản năng, Hàn Chập vung chủy thủ, nhắm vào cổ Đường Giải Ưu. “Cứu...” Âm thành khàn khàn ngưng bặt, Đường Giải Ưu trợn tròn hai mắt, cả người ngã gục bên khung cửa sổ. Hình ảnh cuối cùng trong mắt nàng ta, chính là khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Chập, hắn vươn tay, năm ngón tay thon dài. Giống hệt như lúc đó, nàng ta mới tới Hàn phủ, đi dạo xung quanh, thấy hắn phất tay áo, đoản kiếm xẹt qua, lấy mạng mãnh thú. Khi ấy nàng ta còn nhỏ, cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ đó khắc ghi khuôn mặt thiếu niên vào trong lòng, đích trưởng tôn Hàn phủ, văn thao võ lược, nàng ta càng lúc càng cố chấp, giống như rơi vào ma trướng. Nàng ta từng tưởng tượng vô số lần, khuôn mặt lạnh lùng kia sẽ dịu dàng vì nàng ta, cho nên khắc khổ đọc sách viết chữ, loại trừ hết tất cả tai họa ngầm, nhưng đợi suốt mười năm, nàng ta lại không đợi được đến lúc đó. Vốn tưởng rằng Dương thị ngăn trở và Phó Lệnh Dung gả vào sẽ chặt đứt hy vọng của nàng ta, nhưng lúc chết nàng ta mới hiểu được, đáng lẽ ngay từ đầu không nên hy vọng. Hàn Chập ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, so với lúc trước nàng ta nhìn thấy, trong mắt không hề có dao động. Nhưng lúc này, chủy thủ kia cắm vào cổ nàng. Cô nương ngã gục xuống vách tường, bộp một tiếng, Hàn Kính đứng ở đó, lệ lão tung hoành.