Giang sơn có nàng

Chương 15 : ❄ hôn trộm

Edit: Quanh Beta: Nhược Vy Hàn Chập luôn là người nghiêm túc, tinh lực dư thừa, nửa đêm canh ba vẫn bừng bừng sức sống. Cho dù có ra ngoài làm nhiệm vụ, hai ngày hai đêm không ngủ, hắn chỉ cần ngủ bù hai canh giờ là có thể khôi phục. Bình thường hắn vẫn luôn ngủ muộn, tới khi mõ nhắc đã sắp hết giờ Hợi (9-11h), hắn mới đi ngủ. Đêm nay cũng như vậy. Lúc Lệnh Dung ngủ rồi, hắn vẫn đang dựa vào giường đọc sách, nến đã tắt gần hết, chỉ chừa hai ngọn để bên cạnh hắn. Ánh nến đã bị hắn che khuất, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của người bên trong. Ai ngờ nhìn sang bên cạnh, lại thấy nàng đang thấp giọng rên rỉ, hình như là vô cùng đau đớn. Hàn Chập nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lệnh Dung nhíu mày, trên trán đổ một tầng mồ hôi, có vẻ đang gặp ác mộng. Từ trước tới nay, nàng ngủ luôn rất lộn xộn, lúc ngủ say còn chiếm chỗ của hắn, giờ phút này nàng đặt tay lên ngực, ống tay áo hất lên, lộ ra một đoạn cổ tay. Hàn Chập cầm lấy tay nàng, muốn nhét vào chăn lại, ai ngờ Lệnh Dung lại nắm chặt tay hắn. Nàng nắm rất mạnh, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, thậm chí móng tay còn đâm vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay kia run nhè nhẹ, cũng không biết mơ thấy gì mà lại sợ hãi như vậy. Một lúc sau, mày Lệnh Dung mới giãn ra, bàn tay kia vẫn ôm chặt tay hắn, còn dịch người lại gần hắn. Hàn Chập dựa người vào gối mềm, không đắp chăn, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng bên hông dù cách tẩm y, khiến hắn không tự giác mà căng thẳng. Tẩm y của nàng nới lỏng, có lẽ là thấy lạnh, lại chui vào người hắn, cảm giác ấm áp, còn thở dài thỏa mãn một tiếng. Bàn tay nắm chặt tay hắn buông ra, vô cùng tự nhiên ôm thắt lưng hắn. Dây cung căng chặt trong đầu bỗng nhiên bị đứt, tinh lực vốn đang kiềm chế nay lại trào dâng lên óc. Đôi mắt Hàn Chập tối lại, cứng nhắc đặt sách xuống, khom người ôm nàng đẩy vào trong. Thân thể nàng mềm mại, ôm vào trong ngực nhưng không thấy nặng, ngón tay vô tình chạm vào ngực hắn, ngưa ngứa mềm mại. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng nhắm chặt, da thịt như ngọc, còn tinh xảo hơn cả đồ sứ thượng đẳng. Hàn Chập nhìn một lát, tự nhiên nghĩ tới, dung mạo như vậy, chắc tư vị khi làm chuyện đó sẽ không tồi. Dù sao nàng cũng là chính thê của hắn, tuy còn nhỏ, nhưng nếm thử chắc cũng được. Hàn Chập ma xui quỷ khiến cúi đầu, hôn lên hai má Lệnh Dung, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tượng. Hình như... cũng không tệ lắm. Hàn Chập thẳng người dậy, cài kín áo ngủ bằng gấm cho nàng, đi tới phòng tắm lấy nước lạnh lau mặt, sau khi vận khí một lúc mới quay về, tắt đèn đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hắn đã dậy rồi, không quấy rầy đến Lệnh Dung. . . . Tiết trời tháng chạp lạnh lẽo, ở những ngày tháng cuối cùng của năm cũ, tuyết rơi lả tả. Dạo gần đây Hàn Chập có nhiệm vụ nên phải rời kimh, nghe nói là tự mình đi truy nã, Dương thị nói chuyện này rất nguy hiểm, hắn dẫn theo trợ thủ Phàn Hành và một vài cao thủ, sợ là hết năm mới quay về. Lệnh Dung ngủ cũng không cố kỵ, tùy ý chiếm giường, buổi tối ngủ vô cùng thoải mái, sáng dậy tinh thần sảng khoái. Sáng sớm rửa mặt chải đầu xong, Sơn Trà mang y phục đã được sưởi, thêu họa tiết tỳ bà bằng chỉ vàng cho Lệnh Dung. Trên người nàng mặc y phục có màu sắc tươi sáng, bên ngoài mặc áo choàng màu đỏ làm bằng lông chim khổng tước, chân đi giày da ấm áp, trên có đính chân trâu màu đỏ, đi dưới trời truyết vô cùng nổi bật. Chủ tớ cùng tới Tĩnh Nghi viện, thấy Hàn Dao đang gật gù híp mắt. Không lâu sau, ngay cả Hàn Chinh rất ít khi lộ diện cũng tới đây. Sau khi vấn an Dương thị, mọi người cùng tới Khánh Viễn Đường, tâm trạng thái phu nhân rất tốt, nói tuyết bao phủ bên ngoài, chắc hẳn cảnh tuyết rất đẹp. Hàn Dao từng tới phủ công chúa ngắm hoa mai, hoa mai bên đó nở vô cùng rực rỡ, đã qua nhiều ngày, chắc hẳn rừng mai ở ngoại thành cũng đã nở. Hết năm thì phải ăn Tết, ngày Tết ăn uống no say sinh rảnh rỗi, thái phu nhân muốn đi ngắm hoa mai. Hàn Chinh và Hàn Dao cùng phụ họa, Dương thị cũng đồng tình, lúc này gọi người đi chuẩn bị xe ngựa. Chờ tới khi chi thứ hai tới thỉnh an, liền nói chuyện này, mọi người quay về viện chuẩn bị thêm xiêm y chống lạnh, mang lò sưởi cầm tay, cả gia quyến rầm rộ xuất môn. Lão thái gia và huynh đệ Hàn Mặc đều đang ở nha môn, Hàn Chinh làm việc trong Vũ Lâm Quân, vừa lúc hôm nay được nghỉ, liền cưỡi kỵ mã đi theo. Đi ra khỏi phủ, thấy mấy nhà khác cũng có tâm tư đi du ngoạn, vậy nên xe ngựa trên đường nối liền không dứt, ngoài cổng thành xếp một hàng dài. Trời tuyết nên đi đường rất khó, để sắp xếp thỏa đáng, quản gia đã chuẩn bị xe ngựa nhỏ. Thái phu nhân và hai vị phu nhân, mỗi người một chiếc, Hàn Dao kéo Lệnh Dung ngồi chung, còn Đường Giải Ưu và đường tẩu Mai thị cùng ngồi một chiếc. Sau khi trúng kế ở phòng bếp, trong lòng Lệnh Dung vẫn còn nghi ngờ, bảo Tống cô cô đi điều tra, mới biết thái phu nhân từng muốn gả Đường Giải Ưu cho Hàn Chập, nhưng vì Dương thị không đồng ý, Hàn Chập lại vô tình, mới kéo dài tới bây giờ. Sau khi tìm hiểu kĩ càng, mới hiểu rõ tính toán của Đường Giải Ưu – đơn giản là muốn thừa dịp Hàn Chập vẫn chưa có tình cảm với nàng, khiến nàng phạm phải tối kị của Hàn Chập, để lại ấn tượng xấu, làm nàng bị phu quân chán ghét vứt bỏ. Tính toán này nàng hiểu được, Hàn Chập cũng có thể đoán ra, vậy Dương thị và Hàn Dao thì sao? Sau khi vào Hàn gia, Lệnh Dung luôn chịu khó tới Tĩnh Nghi viện, đồng thời cũng trò chuyện với Hàn Dao, nàng ấy là một người ngoài lạnh trong nóng, tính tình hoạt bát. Hàn Dao lớn hơn nàng một tuổi, vậy nên khó nói ra hai chữ "Tẩu tẩu", mặc dù không hẳn là thân thiết, nhưng đứng cạnh nhau vẫn rất hài hòa. Đường Giải Ưu ở Hàn gia được bảy năm, lại cùng tuổi với Hàn Dao, nhưng khi tới Khánh Viễn Đường, biểu tỷ muội rất ít khi trò chuyện. Hôm nay Hàn Dao ngồi chung với nàng, hiển nhiên là không muốn đi cùng Đường Giải Ưu. Chắc hẳn có nguyên nhâu sâu xa. . . . Xe ngựa đi từ từ, đến cổng thành thì ngừng lại. Lệnh Dung ôm lò sưởi cầm tay, thấy Hàn Dao đang vén rèm nhìn ra ngoài, liền cười nói: "Tuyết trơn trượt khiến xe khó đi, cũng không biết có ra được khỏi cổng thành hay không." "Trông tẩu không gấp gáp chút nào cả." Hàn Dao thu tay lại, cũng ngồi ngay ngắn ôm lò sưởi. Lệnh Dung lấy điểm tâm trên bàn, đưa cho Hàn Dao một miếng, hai người cùng ăn, thuận miệng nói: "Món điểm tâm này làm tẩu nhớ tới một chuyện rất thú vị. Lần trước đưa cho đại ca muội món này, chàng còn nhíu mày, giống như món này ăn không ngon. Lúc đầu ta còn tưởng chàng quá mức khắt khe, nhưng sau khi được thưởng thức tay nghề của chàng, mới hiểu được chàng khắt khe cũng có nguyên nhân." "Tay nghề nấu nướng của đại ca rất tốt, nhưng người ngoài khó có cơ hội được nếm thử... tính ra là ngày đó tẩu có lộc ăn." "Thật sao? Tẩu thấy gian bếp được chuẩn bị rất đầy đủ, có thể thấy ngày thường chàng cũng hay xuống bếp." "Một năm chỉ dùng có năm, sáu lần." Hàn Dao lại lấy một miếng điểm tâm, từ từ nhai nuốt, "Từ nhỏ huynh ấy đã rất khắt khe, năm đó nhập ngũ cơm canh không ngon, huynh ấy gầy đi rất nhiều, đành phải tranh thủ thời gian tự nấu cơm ăn. Sau này hồi phủ có gian bếp kia, những lúc huynh ấy rảnh rỗi, hoặc là gặp phải chuyện phức tạp trên triều, huynh ấy liền giam mình trong phòng bếp hơn nửa ngày, coi đó là thú vui." "Quả là tài năng trời ban." Lệnh Dung thật lòng tán thưởng. Tập võ nhập ngũ, sau lại dẫn quân đi đánh giặc. Đọc sách viết chữ, có thể lấy được danh hiệu bảng nhãn, nếu không phải Hàn Kính muốn tránh đầu ngọn sóng, chỉ sợ hắn có thể lấy được danh hiệu Trạng Nguyên. Vào Cẩm Y Vệ, nhờ thủ đoạn cùng quyết sách, hắn khiến người người kính sợ. Lúc buồn chán, còn có thể làm ra một bàn mỹ vị. Tài năng như vậy khiến người khác giận sôi! Hàn Dao mỉm cười, "Người như ca ca, trên đời này rất hiếm có, cho nên mới khiến..." Nàng ấy không nói nữa, Lệnh Dung tinh ý phát hiện, Hàn Dao nhếch môi nở nụ cười khinh thường. "Mới khiến người nào đó quấn quít không buông?" Lệnh Dung đoán ý nàng ấy. "Ánh mắt mẫu thân thật chuẩn, tẩu rất thông minh." Nhắc tới chuyện này, Lệnh Dung chỉ biết thở dài, "Lúc ấy ta còn nghi ngờ, vô duyên vô cớ bảo ta nấu ăn, không biết đang tính toán cái gì. Sau khi biết ai là chủ nhân gian bếp, ta mới hiểu được. Cũng coi như trong họa có phúc, được thưởng thức tay nghề của đại ca muội, dư vị vẫn còn đọng lại tới tận bây giờ." Hàn Dao cười khúc khích, "Đúng là chỉ nhớ thương đồ ăn." Dừng một chút, nàng ấy nói tiếp: "Có chút chuyện mẫu thân không nói rõ, nhưng muội phải nhắc nhở tẩu. Tâm tư biểu tỷ không tốt, bị tỷ ấy nhìn chằm chằm thì phải đề phòng cho tốt. Tẩu có biết tại sao trong Ngân Quang viện chỉ có mỗi Khương cô cô hầu hạ không?" Đây cũng chính là thắc mắc trong lòng Lệnh Dung. Công tử nhà thế gia, ngoại trừ vú già, phần lớn vẫn luôn có nha hoàn bên cạnh, chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Hàn Chập lại khác, thư phòng có hai vị vú già, trong Ngân Quang viện chỉ có mỗi Khương cô cô, còn lại đều là người nàng mang tới. Lệnh Dung bảo Tống cô cô dò hỏi, chỉ biết trước kia cũng có nha hoàn, nhưng phạm lỗi nên bị đuổi ra khỏi phủ, sau này không thấy xuất hiện nữa. "Chắc là do ca ca muội quá mức khắt khe?" Nàng hỏi. Hàn Dao lắc đầu, "Ban đầu có hai đại nha hoàn, làm việc rất chu toàn, cũng khá xinh đẹp, tuy với ánh mắt của ca ca thì không chắc sẽ coi trọng các nàng, còn vướng ánh mắt người ngoài. Sau này các nàng phạm lỗi, tổ mẫu tự mình xử trí, đuổi ra khỏi phủ. Ban đầu tổ mẫu cũng định bổ sung thêm người, nhưng ca ca lại không muốn, vậy nên chỉ còn mình Khương cô cô quán xuyến." Nha hoàn của Ngân Quang viện, thế mà Dương thị không quan tâm, lại để thái phu nhân tự mình xử trí, chuyện này khiến người khác phải suy ngẫm. Đường Giải Ưu nhiều lần phá rối, Dương thị và Hàn Chập ngoại trừ lạnh nhạt với nàng ta thì không thể làm gì, có thể thấy được lão thái gia cùng thái phu nhân cưng chiều sủng ái nàng ta đến mức nào. Lệnh Dung hiểu ý, cười nói: "Ra là vậy, đa tạ muội đã nhắc nhở." "Cảm tạ mẫu thân đi, bà ấy thích tẩu, sợ có người hại tẩu. Nếu là người khác, chưa chắc đã có lòng như vậy." Hàn Dao thầm nói, dựa vào gối mềm ngáp một cái. Lệnh Dung nhỏ giọng nhắc nàng ấy, "Ngủ một lát đi, bao giờ tới tẩu gọi muội." . . . Ra khỏi thành, xe ngựa đi nhanh hơn rất nhiều, buổi trưa hai khắc đã tới được rừng mai ở ngoại ô. Rừng mai này rộng ít nhất mười dặm. Hiện giờ tiết trời giá rét, mai nở bừng cả một vùng, hương thơm bay xa. Từ vương công quý tộc cho tới thương nhân buôn bán, cứ tới tháng chạp là lại tới đây thưởng mai. Nhiều người lộn xộn, quan phủ chia vườn mai thành hai phần bắc nam, phía nam có thể tùy ý vào ngắm, phía bắc lấy hàng rào quây lại, chỉ có hoàng thân quốc thích hoặc trọng thần triều đình mới có thể vào, vô cùng yên tĩnh. Cả nhà Hàn gia là đại thần, quyền thế hiển hách, đương nhiên được vào phía bắc vườn mai. Bên cạnh vườn mai có xây một tửu lâu, hai ngày nay làm ăn rất tốt, quản gia đã đặt trước một phòng riêng. Thấy sắp trưa, mọi người liền tới tửu lâu dùng cơm trước, sau khi ăn xong mới chậm rãi ngắm cảnh. Tửu lâu được xây cạnh vườn mai, lúc đi lên tầng hai, một bên là phòng riêng, một bên là hành lang mở, có thể nhìn được mai đỏ cùng với cảnh núi tuyết. Thái phu nhân đi trước, Lệnh Dung biết bà không thích mình, không góp vui theo, đi ở phía sau cùng Hàn Dao. Hai người mặc rất dày nên không vội vào phòng riêng, đứng cạnh lan can ngắm cảnh vật thoáng đãng. Đang mải nhìn, bên cạnh chợt có người kêu "Hàn thiếu phu nhân", Lệnh Dung quay đầu lại, thấy một thiếu niên đang đứng trước gió, dung nhan như ngọc, vẻ mặt áy náy. Hắn mặc áo choàng màu trắng, đứng cạnh lan can, vẫn giống trước đây, nhẹ nhàng thanh tú tựa như tranh vẽ suối nguồn chảy qua khe núi. Đúng là Cao Tu Viễn.