Giang Sơn Bất Hối
Chương 16
Tiếng người huyên náo xung quanh như gần như xa ập vào tai hai người, chẳng thể nghe rõ.
Duy chỉ có bốn mắt nhìn nhau, như làn nước thu, lặng lẽ không lời.
– Thẩm thẩm, Vương thúc vừa mới khỏe lại, hai người vào xe ngựa nói chuyện đi. – Mộ Dung Sung nhìn hai người, nhanh nhẹn đề nghị.
Phá Nguyệt quặn lòng:
– Thương thế của huynh không sao chứ? Mau lên xe ngựa đi.
– Ừ. – Mộ Dung Trạm hầu như trả lời ngay lập tức, lời vừa thốt ra mới thấy sự ngây ngô của mình.
Đã từng cùng nàng sớm sớm tối tối, lúc nào cũng hoảng hốt, quay đầu lại nhìn mới biết đời say mộng chết.
Xe ngựa chế tạo ở Đế Kinh, tinh xảo và rộng rãi đến không ngờ.
Rèm xe buông xuống, Phá Nguyệt ngồi một góc, mỉm cười hiền hòa.
Mộ Dung Trạm chỉ ngồi đối diện với nàng nửa khắc đã cảm thấy không thế tiếp tục, bèn đứng lên cười nói:
– Uống chút trà đã. – Xách bình trà lên, phát hiện tay mình run run, yên lặng giây lát mới ổn định lại được.
– Đại ca đâu? – Chàng quay lưng về phía nàng.
– Chàng ấy ở trong thành. – Nhắc tới Bộ Thiên Hành, tim Phá Nguyệt như tìm được chốn quay về.
– Tốt quá. – Chàng mang trà quay người lại, đặt một tách trước mặt nàng, đưa mắt liếc nhìn mười đầu ngón tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài tay ống tay áo.
– Vì sao đi lâu vậy? – Chàng nâng tách trà lên, tay áo che mặt, nước nóng vào miệng, tâm thần thoáng định.
Phá Nguyệt sờ tách trà, nóng đến phỏng tay, vội vàng sờ lên dái tai, Mộ Dung Trạm bỏ tách trà không xuống, mặt trầm như nước nhìn nàng. Nàng nhận ra rất rõ ràng, lạ quá, chàng uống được nước trà nóng vậy sao.
– Dọc đường xảy ra chút bất thường, may mà không mấy nguy hiểm. – Nàng mỉm cười. – Sau khi vào thành, để A Bộ nói kỹ với huynh.
Chàng gật đầu.
Lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phá Nguyệt nhìn chằm chằm vào tách trà, bỗng nghĩ, hay là nàng về thành trước.
Đang định đứng lên cáo từ thì chàng bỗng mở miệng.
Giọng tĩnh như nước, lại như có cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến mặt nước gợn sóng.
– Hai người… hẹn thề rồi chứ?
Ngón tay Phá Nguyệt vô thức siết chặt tay áo.
– Ừm.
Lại yên lặng.
Ánh mắt chàng rất điềm tĩnh, cũng rất hiền hòa, không một gợn sóng, như ánh chiều vàng rực, cũng như một hồ nước chết.
– Xin lỗi. Ta đi lâu quá, Hoàng đế có gây khó dễ gì cho huynh không? – Phá Nguyệt dịu dàng hỏi, lòng thầm hổ thẹn.
– Không đâu. Sao Hoàng huynh lại gây khó dễ cho ta được. – Chàng gần như lập tức trả lời.
-…Thế thì tốt.
Lát sau, ngoài xe ngựa có tiếng người vọng tới.
– Điện hạ, sắp vào tới thành Hồ Tô rồi ạ.
– Ta biết rồi. – Mộ Dung Trạm lặng lẽ đáp.
Phá Nguyệt đứng lên:
– Ta về thành trước, ta đột nhiên xuất thành, có lẽ mọi người rất lo lắng. Tiểu Dung, lát nữa gặp.
– Ừ. Nàng… cẩn thận nhé.
– Vâng. – Nàng vén rèm xe nhảy xuống, chớp mắt đã đi xa.
Rèm xe một lần nữa được vén lên, Mộ Dung Sung ló đầu vào:
– Sao thẩm thẩm lại đi?
Mộ Dung Trạm đang lặng lẽ nhìn tách trà mà nàng chưa hề đụng vào, nghe thấy thế thì chậm chạp ngẩng đầu lên.
– Sung Nhi, ta và nàng đã chia tay. Sau này nàng không còn là thẩm thẩm của con nữa, không cần phải hỏi.
Mộ Dung Sung khựng lại, đáp:
– Vâng. Con biết rồi.
Trên đầu là vầng dương rực rỡ, dưới chân là thi thể chất cao như núi, các binh sĩ tập trung càng lúc càng đông ở cổng thành như sóng xô vào bờ. Ban đầu Phá Nguyệt rảo bước, sau đó càng đi càng nhanh, gần tới cổng thành còn đề khí bay lên, lướt trái lướt phải, chớp mắt đã vào thành.
Đi lên tường thành, trước mặt là nụ cười rạng rỡ của Lưu Đoạt Khôi, hắn chạy về thành lầu:
– Tướng quân, tướng quân, nàng quay lại rồi.
Phá Nguyệt thấy tinh thần phấn chấn, vài bước đã lên tới thành lầu. Trong đầu nàng lướt qua một ý nghĩ, thì ra nàng đi nhanh như vậy chỉ là muốn sớm được gặp chàng.
Trên thành lầu có một người chắp tay đứng yên, nghe thấy tiếng nói vội vã quay đầu, vừa nhìn thấy nàng, nụ cười anh tuấn hiện lên vẻ nhẹ nhõm. Nàng bỗng rất muốn nhào vào lòng chàng, nhưng chưa chờ nàng chủ động, chàng đã chạy nhanh tới kéo nàng vào lòng.
Trên thành lầu, đám người Lưu Đoạt Khôi đều nhìn sang hướng khác rồi lặng lẽ đi ra xa mấy bước.
– Bắt được tướng lĩnh quân địch rồi. – Phá Nguyệt nháy mắt với chàng.
Chàng mỉm cười, như không mấy quan tâm, chỉ giơ bàn tay lạnh lẽo lên, sờ vào má nàng.
Lực ở ngón tay hình như hơi mạnh một chút, nàng thấy hơi nhột, lại hơi đau.
– Cũng may nàng không bị thương quay về. Nếu không ta chỉ có thể giết chết bốn nghìn tù binh Thanh Luân để phát tiết nỗi hận trong lòng. Sau này không được chạy lung tung nữa.
Phá Nguyệt ngẩn người, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như cái động không đáy của chàng.
Vẫn là ngữ khí đùa giỡn thường ngày, nhưng sao nàng lại nhận ra có chút gì lạnh lùng trong giọng nói ấy.
Cứ như thể nếu nàng xảy ra chuyện gì thì chàng… sẽ thực sự giết bốn nghìn người vậy.
Nàng cười thầm trong lòng, một người đại nhân đại nghĩa như chàng làm gì có ý nghĩ hoang đường ấy?
Nàng cố quên đi sự khác thường trong lòng mình, mỉm cười nói:
– A Bộ, Tiểu Dung tới rồi, giờ đang ở ngoài thành. Nhị điện hạ cũng tới.
Mắt Bộ Thiên Hành hiện lên ý cười.
– Truyền lệnh! – Bộ Thiên Hành đề khí, giọng nói sang sảng vang lên khắp trong và ngoài cổng thành. – Mở cổng thành, nghênh đón Thành Vương điện hạ, Nhị điện hạ!
Ánh tà dương rải lên những thi thể ngổn ngang mặt đất, tàn nhẫn, quỷ dị mà trọng thể.
Cổng thành mở rộng, đằng sau Bộ Thiên Hành, Lưu Đoạt Khôi và toàn bộ quân lính, bách tính trong thành, tất cả đều quỳ từ cổng thành cho tới tận cuối con phố dài ngút mắt.
Thân vệ của Thành Vương và Nhị hoàng tử đều cưỡi ngựa, đứng hai bên quan đạo. Chính giữa là hai con tuấn mã cao lớn, dưới sự hộ tống của quân đội, chầm chậm đi vào cổng thành.
Cách cổng thành chừng vài bước, Mộ Dung Trạm cho ngựa dừng lại, không tiến lên. Mộ Dung Sung một mình cưỡi ngựa đi tới cổng thành, ánh mắt chầm chậm lướt quanh một vòng.
– Chư vị tướng sĩ bình thân! – Mộ Dung Sung nói to. – Chư vị đánh lui địch quân đông gấp nhiều lần, giành được thắng lợi lớn, thật là vất vả. Bản vương là Thống soái toàn quân, tất sẽ bẩm tấu lên Phụ hoàng, ban thưởng cho các tướng sĩ trong trận chiến này!
– Đa tạ điện hạ! – Trong ngoài cổng thành vang lên tiếng hoan hô vang trời.
Mộ Dung Sung mỉm cười, thúc ngựa đi tới trước mặt Bộ Thiên Hành và Lưu Đoạt Khôi. Trước khi vào thành, hắn đã phái người đi thăm dò tất cả. Thế nên biết rằng chỉ huy thực sự trong thành này là Bộ Thiên Hành.
– Bộ Thiên Hành, trận này ngươi lập công đầu. Bản vương sẽ xin ý chỉ của Phụ hoàng, phong ngươi làm An Bắc tướng quân. – Hắn nói to.
– Tạ điện hạ! – Bộ Thiên Hành vái lạy, vẻ mặt điềm tĩnh. Chàng trải qua nhiều sóng gió, nay mang trên mình tuyệt thế võ công, không mấy quan tâm tới phẩm cấp. Chỉ là nay quốc gia gặp nạn, chàng không muốn bỏ bê không quản.
Lưu Đoạt Khôi và các chư tướng sau lưng chàng vui mừng hoan hô. Phá Nguyệt ở sau lưng chàng, mừng lo lẫn lộn. Mừng vì An Bắc tướng quân là cấp ngũ phẩm, chàng được khôi phục lại phẩm cấp trước kia. Lo là vì nay chiến tranh loạn lạc, chàng vẫn đi trên con đường tòng quân, không biết tiền đồ tốt xấu thế nào.
Mộ Dung Sung gật đầu, thúc ngựa tiến vào thành.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn người đang thong thả cưỡi ngựa lại gần. Rất nhiều tướng sĩ cũng nhìn theo chàng, nhìn An Quốc tướng quân, Thành Vương Mộ Dung Trạm, người đã trải qua cuộc chiến với nô lệ Thanh Luân, danh tiếng lẫy lừng.
Chỉ thấy thân hình thẳng tắp của chàng trên lưng ngựa đi tới cổng thành, dừng bước ở đó rồi xuống ngựa.
Chàng quỳ một gối xuống, rồi dưới con mắt chú mục của mọi người, vái lạy Bộ Thiên Hành ngay tại chỗ. Bộ Thiên Hành nắm lấy cánh tay chàng. Hai người lặng lẽ nhìn nhau giây lát, trong mắt họ đều là ý cười, dang tay ôm nhau thật chặt.
– Nguyệt Nhi, nàng về trước đi. Ta muốn nói chuyện với Tiểu Dung một lát. – Bộ Thiên Hành ném lại câu này rồi cùng Mộ Dung Trạm sánh vai bước đi.
Trăng sáng sao thưa, Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm men theo tường thành chậm chạp bước đi. Thi thoảng có binh sĩ đi tuần, gặp phải hai người, không dám thở mạnh, cung kính nhường đường.
– Nói thế, Đường Khanh đó là một kẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng lại rất thiện chiến? – Mộ Dung Trạm trầm ngâm.
Bộ Thiên Hành gật đầu:
– Là một nhân vật lợi hại.
Hai người nói chuyện suốt một canh giờ, Bộ Thiên Hành kể lại tường tận những trải nghiệm suốt một năm qua cho Dung Trạm nghe, chỉ bỏ qua chuyện của chàng và Phá Nguyệt.
– Đại ca chuyến đi này gặp họa được phúc, luyện được thần công. – Mộ Dung Trạm mỉm cười nói. – Tiểu đệ sau này không còn là đối thủ của đại ca nữa rồi. Hôm nào đại ca phải tiếp chiêu với đệ, cho đệ thấy võ công của Quân Hòa rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào.
Bộ Thiên Hành mỉm cười:
– Đương nhiên rồi. Nếu đệ muốn học, bái ta làm thầy, ta tất sẽ dốc toàn lực truyền thụ.
Mộ Dung Trạm phì cười:
– Đang không hạ mình làm vãn bối, xin cho đệ được cân nhắc lại.
Hai người nhìn nhau cười, vừa hay đi tới cổng thành phía Đông. Bộ Thiên Hành ngước mắt nhìn, khoác vai Mộ Dung Trạm:
– Đằng trước có một quán rượu, tới đó uống rượu đi.
Mộ Dung Trạm gật đầu, quay người nói với ám vệ đang đi theo cách đó mười mấy bước:
– Lên xe ngựa của ta lấy ít rượu tới đây. – Rồi ngoảnh đầu nói. – Rượu ở tửu quán bình thường e huynh uống thấy nhạt. Trên xe của đệ lúc nào cũng có mấy vò, chỉ chờ huynh mở.
Bộ Thiên Hành nhướng mày:
– Đệ là tốt nhất, tuyệt quá.
Đã gần giờ tí, quán rượu nhỏ đã đóng cửa từ lâu.
Hai người lên lầu, một người ngồi trên sập, một người dựa vào cửa sổ, đối nguyệt ẩm tửu. Ông chủ quán mang một ít đồ nhắm tới rồi lập tức lui ra.
Có lẽ vì ban nãy trò chuyện quá lâu nên nhất thời cả hai đều không nói gì. Rất lâu sau, Bộ Thiên Hành mới thu ánh mắt xa xăm về, quay đầu nhìn thẳng Mộ Dung Trạm.
– Tiểu Dung, ta đã ở cùng Nguyệt Nhi rồi.
Mộ Dung Trạm vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nở nụ cười:
– Ban nãy ở ngoài thành, Nguyệt Nhi đã nói với đệ rồi. Xin chúc mừng!
Bộ Thiên Hành giơ cao ly rượu, một hơi uống cạn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mộ Dung Trạm:
– Xin lỗi.
Mộ Dung Trạm khẽ lắc đầu:
– Đại ca nói gì thế? Hai người vốn đã… tình đầu ý hợp. Khi đó đệ… – Chàng hít sâu một hơi. – Khi đó đệ chẳng qua là vì ngày đêm bên nhau, nàng lại tư dung xuất chúng. Tiểu đệ… trước nay chưa từng sống với nữ tử nào nên mới… nên mới có chút lưu luyến nàng. Nay nỗi nhớ đã phai nhạt, đại ca đừng để bụng. Sau này đệ sẽ kính trọng nàng ấy như tẩu tẩu, nếu còn có suy nghĩ ngông cuồng sẽ bị sét đánh chết, không được toàn thây.
Bộ Thiên Hành lặng lẽ nhìn chàng giây lát, gật đầu:
– Uống rượu đi.
Gió đêm lạnh lẽo, rượu say lòng người.
Vì lời của Mộ Dung Trạm mà Bộ Thiên Hành thấy tim mình đau nhói. Chàng lặng lẽ uống hết ly này tới ly khác. Mộ Dung Trạm cũng một chén rồi lại một chén. Tửu lượng của chàng không bằng Bộ Thiên Hành, một vò rượu vào bụng đã say mơ màng.
– Xin… xin lỗi… – Chàng nằm bò ra bàn, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, – Đại… đại ca, xin… xin lỗi huynh, là đệ… đệ không nên có tà niệm.
Nếu một năm trước Bộ Thiên Hành nghe thấy lời bày tỏ của Mộ Dung Trạm, tim sẽ đau như dao cắt, thà rằng nhường Phá Nguyệt cho đệ ấy chứ không muốn thấy đệ ấy thất hồn lạc phách thế này; giờ đây, Bộ Thiên Hành sau hôm đó nghe Phá Nguyệt nói những lời từ đáy lòng, tuy rằng cũng thấy khó chịu vì Mộ Dung Trạm, nhưng lòng vẫn rất kiên định. Chàng siết chặt tay Mộ Dung Trạm:
– Tiểu Dung, đại ca biết, biết hết. Nàng là một nữ tử đáng yêu, đương nhiên có rất nhiều người thích nàng. Đệ không sai, không có lỗi gì với ta cả.
Mộ Dung Trạm nghe ngữ khí của chàng dịu dàng, viền mắt đỏ hoe, cảm giác tâm trạng đè nén không dám để ai phát hiện bấy lâu nay giờ bỗng như tìm được đường ra.
– Đại… đại ca… – Chàng ngước mắt nhìn chàng, giọng nghẹn ngào, – Huynh… huynh có coi thường đệ không?
– Đương nhiên là không. – Bộ Thiên Hành ngồi xuống cạnh Mộ Dung Trạm, ôm lấy vai chàng, – Đại ca đương nhiên sẽ bảo vệ đệ, giúp đỡ đệ, chúng ta cả đời là huynh đệ.
Mộ Dung Trạm gật đầu, giọng nói thê thiết:
– Đại ca, đệ chỉ là, đệ chỉ là… – Chỉ là thích nàng thôi.
Lời chàng còn chưa dứt, một tay đã đưa lên ôm mặt.
Tim Bộ Thiên Hành run rẩy.
Nam nhân có lệ chẳng dễ rơi. Mộ Dung Trạm tính tình hiền lành, nhưng lúc nào cũng rất kiêu ngạo, Bộ Thiên Hành chưa từng thấy chàng rơi lệ.
Nhưng lúc này, Mộ Dung Trạm dựa vào vai chàng, đôi mắt đỏ hoe, gân xanh hằn lên trên trán, những giọt lệ đang lăn ra chảy qua các kẽ ngón tay.
– Đại ca, đệ chỉ là, đệ chỉ là… – Mộ Dung Trạm nghiến chặt răng, nước mắt lã chã tuôn rơi, tiếng nức nở nhỏ xíu hầu như không nghe thấy. Bộ Thiên Hành thấy tim mình quặn lại, ôm chặt lấy chàng, đặt cằm lên trán chàng:
– Tiểu Dung, khóc một lần thôi, sau này không được rơi lệ nữa.
Qua giờ tí, Bộ Thiên Hành đưa Mộ Dung Trạm về phòng, cảm thấy tim mình nghèn nghẹn, không quay về phòng mà một mình men theo con phố dài u tịnh, lang thang không mục đích.
Chẳng hiểu từ lúc nào, chàng đã đi tới thành lầu. Binh sĩ gác thành thấy chàng bèn vội vàng đứng dậy, sau khi hành lễ thì ngập ngừng rồi nói:
– Tướng quân, cô nương… lên thành lầu rồi.
Chàng khựng lại, biết “cô nương” mà các binh sĩ nói chính là Phá Nguyệt.
Phải sớm hoàn thành hôn sự, nếu không người ngoài sẽ không biết nên xưng hô nàng thế nào. Nghĩ tới đây, tim chàng ấm áp, rảo bước lên thành lầu.
Từ xa đã thấy một cái bóng nhỏ bé, đang ngồi bó gối trên ụ tường.
Đây là một hành động rất nguy hiểm. Bộ Thiên Hành cau mày lại gần, Phá Nguyệt quay đầu thấy chàng, nụ cười dâng lên trong đáy mắt, thần hình bất động, chìa cánh tay về phía chàng. Tim Bộ Thiên Hành mềm ra, đưa tay ôm lấy nàng, rồi cùng ngồi lên ụ tường.
Gió đêm lạnh lẽo, cơ thể của hai người tựa sát vào nhau, càng thêm ấm áp và ngọt ngào.
– Ta vừa đưa Tiểu Dung về.
Phá Nguyệt ngẩn người, không lên tiếng.
Bộ Thiên Hành thấy nàng im lặng thì xoay mặt nàng về phía mình, thấy viền mắt đỏ hoe.
– Nàng khóc sao? – Chàng siết nhẹ cằm nàng.
Phá Nguyệt ngoảnh mặt đi, không lên tiếng.
Bộ Thiên Hành cúi đầu hôn lên cổ nàng, lát sau mới nói:
– Ban nãy ta nói chuyện với Tiểu Dung. Đệ ấy cũng khóc.
Phá Nguyệt vốn chỉ thấy lòng mình buồn bã hoang mang nên ngồi một mình trên thành lầu. Nghĩ tới sự dịu dàng, ẩn nhẫn của Mộ Dung Trạm, nàng lại thấy khổ sở, mới rơi hai giọt lệ. Nàng tưởng rằng cũng chỉ thế mà thôi. Không ngờ lúc này nghe Bộ Thiên Hành giản đơn nói một câu “Đệ ấy cũng khóc”, tim nàng quặn đau, khi phản ứng lại thì hai hàng lệ đã rơi xuống.
Bộ Thiên Hành vốn không phát hiện ra, khi nước mắt của nàng rơi xuống tay, chàng mới hốt hoảng nâng mặt nàng lên, lệ đã che mờ hai mắt.
Bộ Thiên Hành thấy tim đau nhói.
Phá Nguyệt đã vùi đầu vào ngực chàng:
– A Bộ, thiếp không có ý gì cả… thiếp… – Ban đầu giọng nói của nàng còn mang theo vài phần quẫn bách, sau đó thì thút thít. Tới cuối cùng càng khóc càng to, túm chặt vạt áo chàng mà khóc lên thành tiếng.
Thực ra Phá Nguyệt khóc cũng chẳng phải chỉ vì Tiểu Dung. Một năm theo Bộ Thiên Hành, tình cảm dành cho Tiểu Dung sớm đã trở nên bình thường, không còn thấy ngượng ngùng khó xử nữa. Chỉ là nàng có được hạnh phúc, vậy mà Tiểu Dung có ân trọng như núi với nàng lại hình dung tiều tụy, trong lòng nàng đương nhiên thấy không thoải mái. Thêm vào đó, từ khi vượt thời gian tới nay, nàng gặp vô số tai nạn, nhưng lúc nào cũng kiên cường, chưa từng khóc một trận nào cho hết nỗi đau khổ trong lòng. Hôm nay chuyện của Tiểu Dung như một sợi dây dẫn lửa, khiến tâm trạng bị đè nén lâu ngày của nàng được giải phóng, thế nên mới khóc tới mức không thể nín được.
Rất nhiều người từng có trải nghiệm này, vốn chỉ là một chuyện nhỏ xíu như hạt vừng, chịu nỗi ấm ức lớn hơn vậy hàng chục lần cũng không khóc, nhưng đúng vào lúc này, vì chuyện này làm cho xúc động nên khóc mãi không thôi. Sau đó nghĩ lại, đến mình cũng cảm thấy nực cười.
Chỉ là nghe Phá Nguyệt khóc quá thảm thiết, nguyên nhân liền bị đẩy xuống hàng thứ hai.
Bộ Thiên Hành lặng lẽ ôm nàng, mặc cho nàng phát tiết mọi nỗi ấm ức trong lòng mình. Cho tới khi tiếng khóc của nàng ngừng lại, len lén ngước mắt nhìn chàng đầy thẹn thùng, chàng mới mỉm cười nâng gương mặt lem nhem nước mắt của nàng lên, hôn mạnh xuống.
Phá Nguyệt bị hôn tới mức gần như tức thở, chỉ biết chống hai tay lên ngực chàng, bất lực phản kháng. Rất lâu sau, chàng mới buông nàng ra, giọng cười trầm trầm:
– Sao ta cảm thấy mình như một bà mẹ nuôi hai đứa con, dỗ đứa này xong lại phải nịnh đứa khác nhỉ?
Phá Nguyệt toét miệng cười, đánh chàng một quyền:
– Chàng với người đó mới là trẻ con.
Bộ Thiên Hành bế nàng nhảy xuống tường thành, đặt nàng xuống, ngồi xổm trước mặt nàng:
– Lên đây.
Phá Nguyệt ngoan ngoãn trèo lên lưng chàng, thoải mái dựa vào đó.
Trên đầu là vầng trăng sáng trong như nước, soi lên con đường lát đá xanh. Con phố dài thanh tịnh, hai người đều không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
– Nguyệt Nhi.
– Vâng?
– Sau này, đừng khóc vì nam nhân khác nữa.
Nguyệt Nhi, chỉ vì mình ta mà khóc, chỉ vì mình ta mà cười. Nàng là tình yêu đích thực của ta, ta không muốn chia sẻ trái tim nàng với bất cứ ai, cho dù người đó là huynh đệ thủ túc của ta, Tiểu Dung.
– Bộ tướng quân, sau này hy vọng ngươi thường xuyên giúp đỡ, sớm bình định loạn Thanh Luân.
Nhị điện hạ Mộ Dung Sung y phục hoa lệ, gương mặt tuấn tú, nâng cao ly rượu, một hơi uống cạn.
Bộ Thiên Hành cũng uống cạn ly của mình, Mộ Dung Trạm tươi cười, Phá Nguyệt mỉm cười không nói.
Từ sau chiến dịch ở thành Hồ Tô hôm đó, đã một tháng trôi qua. Lệnh ban thưởng của triều đình đã tới, quả nhiên Bộ Thiên Hành được thăng làm An Bắc tướng quân. Hôm nay Mộ Dung Sung bày tiệc trong tửu lâu để chúc mừng chàng.
Tuy rằng năm xưa Mộ Dung Sung cũng là một trong những người giá họa cho Bộ Thiên Hành, nhưng nay ngồi cùng bàn uống rượu, hắn vẫn không thấy có chút ngượng ngùng. Thậm chí còn chủ động nhắc tới chuyện cũ ở thành Bà Việt:
– Thiên Hành, hôm đó ta không thực lòng muốn nhằm vào ngươi. Kỳ thực ta rất tán thưởng ngươi. Nào, uống cạn ly này, ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Vương thúc ta, sau này chúng ta tình như huynh đệ!
Khi hắn nói câu này, bộ dạng vô cùng thẳng thắn.
Phá Nguyệt hoàn toàn tin lời hắn. Bởi vì hắn là Hoàng tử, hắn họ Mộ Dung, ngoại trừ quái thai như Mộ Dung Trạm thì trong lịch sử, có Hoàng tử Mộ Dung thị đời nào là không tranh nhau kẻ sống người chết? Thế nên hành vi của hắn hôm đó tuy rằng đê tiện, nhưng ở vào vị trí của hắn thì đó lại là việc mà hắn phải làm. Hôm nay hắn trọng dụng Bộ Thiên Hành, bởi vì hắn nhìn vào chữ “lợi”, hoàn toàn không liên quan gì tới chữ “tình”.
Đương nhiên Bộ Thiên Hành cũng nhìn thấu điểm này, cười nhạt nói:
– Mạt tướng với điện hạ coi như không đánh không quen nhau.
Nhắc tới chiến sự gần đây, đại quân vững vàng tiến lên, phản quân Thanh Luân đã rút về hai châu, nhân số cũng thu nhỏ từ mười lăm vạn lúc trước thành tám vạn. Mọi người đều cảm thấy thắng lợi đang đếm từng ngày.
– Chiến sự kết thúc, ta sẽ gửi thư lên Hoàng huynh, – Mộ Dung Trạm trầm giọng nói, – Xin bãi bỏ chế độ nô lệ Thanh Luân.
Mộ Dung Sung còn chưa nói gì, Bộ Thiên Hành đã vỗ tay:
– Hay! Sớm nên như vậy. Người Thanh Luân và người Hán chẳng có gì khác biệt, như thế mới có thể hoàn bình ổn định lâu dài.
Hai người nhìn nhau cười, Mộ Dung Sung lại lắc đầu:
– Vương thúc, đề nghị này người đừng nên nói. Trong triều không phải chưa từng có người đề nghị… Phụ hoàng không đồng ý đâu.
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Mộ Dung Sung thấy không khí trầm xuống thì nâng ly cười nói:
– Nào, chúc đại quân sớm ngày giương cờ chiến thắng!
Đêm đã khuya, Mộ Dung Sung uống thêm vài ly rồi đứng lên cáo từ. Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm đều cảm thấy tự nhiên hơn. Uống thêm vài ly nữa, Bộ Thiên Hành ôm Phá Nguyệt vào lòng, thi thoảng lại dùng ly rượu trêu chọc nàng. Phá Nguyệt rất ngượng, Mộ Dung Trạm mặt trầm như nước, mỉm cười không nói. Khi Mộ Dung Trạm đi vệ sinh, Phá Nguyệt mới đẩy chàng ra:
– Chàng làm gì thế? – Ánh mắt chàng đen như ngọc, lấp lánh mà thản nhiên:
– Ba người chúng ta đều phải làm quen.
Uống thêm một lát, vò rượu đã rỗng, Phá Nguyệt gọi to:
– Tiểu nhị, mang rượu lên đây.
Không lâu sau đó, một phụ nhân lưng còng chậm chạp bê một vò rượu bước vào, rót đầy rượu cho ba người. Bộ Thiên Hành liếc nhìn phụ nhân đó, cảm thấy có gì đó không bình thường. Nhưng cụ thể là gì lại không nói được. Chớp mắt, phụ nhân đã lui ra.
Mộ Dung Trạm là người đầu tiên giơ cao ly lên:
– Đại ca, huynh và tẩu tẩu đã sắp thành hôn, tiểu đệ chúc mừng hai người bạch đầu giai lão. –- Một hơi uống cạn.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều mỉm cười, giơ ly lên uống. Khả năng thưởng rượu của Bộ Thiên Hành còn giỏi hơn cả võ nghệ, rượu vừa vào miệng đã thấy có gì đó khác so với rượu ban nãy.
– Khoan đã! – Chàng trầm giọng.
Nhưng đã muộn rồi.
Mộ Dung Trạm và Phá Nguyệt như hai đứa trẻ ngoan ngoãn, đặt ly rượu không xuống bàn, ngơ ngác nhìn chàng.
Bộ Thiên Hành tắt nụ cười.
– Hình như đệ… say rồi. – Mộ Dung Trạm lập tức phát tác, chống tay lên trán, – Say rồi… tốt lắm… – “Rầm” một tiếng, ngã gục ra bàn.
Phá Nguyệt nhìn Bộ Thiên Hành:
– Sao chàng ấy bảo đổ là đổ luôn?
Bộ Thiên Hành xoay chuyển ý nghĩ, nhớ tới câu “vạn độc bất xâm” trong Ngọc Liên Thần Long công, hai người luyện công đã nhiều ngày, chẳng nhẽ giờ mới có hiệu quả?
Bộ Thiên Hành đánh mắt ra hiệu cho Phá Nguyệt, Phá Nguyệt hiểu ý, gật đầu. Hai người ném ly rượu đi, ngồi dựa vào tường, giả bộ ngất đi.
Trong lòng Phá Nguyệt thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Ai bỏ thuốc vào trong rượu? Mộ Dung Sung? Nhan Phác Tông? Nếu là Nhan Phác Tông… ồ, nàng thấy hơi háo hức.
Nhưng Phá Nguyệt nghĩ nát cả óc cũng không ngờ lại là người này.
Trong nhã gian lặng lẽ, không một tiếng động. Khoảng một tuần hương sau, tiếng “cọt kẹt” vang lên, cánh cửa bị người ta chầm chậm đẩy ra.
Mắt Bộ Thiên Hành hơi hé ra, thấy trên mặt đất chỗ cửa ra vào có thêm một cái bóng nhỏ thó còng còng, chẳng phải là phụ nhân mang rượu lên lúc nãy sao? Ngoài cửa nhã gian có rất nhiều thân vệ canh gác, người này vẫn có thể hạ thuốc xâm nhập vào, có thể thấy thân thủ bất phàm. Bộ Thiên Hành không dám coi thường, tiếp tục giả bộ hôn mê.
Bước chân người đó nhẹ như không nghe thấy. Một lát sau, lại phát ra tiếng động kỳ quái. Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt cùng nheo mắt nhìn, thấy bà ta đang kéo Mộ Dung Trạm đi vào gian trong. Hai người đều kinh hãi: Chẳng nhẽ là nhắm vào Mộ Dung Trạm?
Gian trong có một chiếc giường to để nghỉ ngơi, bà ta kéo Mộ Dung Trạm đi tới bên giường, bế chàng lên đặt lên giường. Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đều nín thở ngưng thần, chỉ chờ bà ta làm điều gì khác thường là lập tức xông lên.
Không ngờ mụ đặt Mộ Dung Trạm nằm ngay ngắn xong bèn đi về phía hai người.
Hai người vội vàng nhắm mắt, lắng nghe tỉ mỉ động tĩnh tiếp theo.
Phá Nguyệt cảm nhận được một đôi bàn tay mềm mại bế mình lên, hơi thở của người đó rất thơm tho, phả lên mặt nàng rất dễ chịu, hình như người đó trầm mặc giây lát rồi mới bế nàng vào gian trong.
Bộ Thiên Hành nhìn thấy rõ ràng, bà ta đặt Phá Nguyệt lên giường, nằm cạnh Mộ Dung Trạm, sau đó… đưa tay ra cởi sạch y phục của Mộ Dung Trạm! Bộ Thiên Hành nghĩ bụng để xem rốt cuộc bà ta định làm gì nên không vội hành động. Chỉ là nghĩ nếu Mộ Dung Trạm tỉnh dậy, chắc chắn sẽ vô cùng bối rối nên thấy hơi buồn cười.
Chẳng bao lâu sau bà ta đã cởi sạch y phục trên người Mộ Dung Trạm, chỉ để lại một cái khố. Sau đó bà ta nhìn Phá Nguyệt.
– Hôm nay cho các ngươi gạo nấu thành cơm. Ừm… càng nhìn Thành Vương càng thấy thích. – Bà ta lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng. Sau đó đưa tay lên bắt đầu cởi thắt lưng của Phá Nguyệt.
Bộ Thiên Hành không thể nhẫn nhịn được nữa, quát khẽ:
– Yêu phụ, mụ định làm gì? – Lời còn chưa dứt, đã bay vọt qua. Bà ta kinh hãi, vội vã quay người, đã bị Bộ Thiên Hành điểm trúng yểu huyệt ở ngực, lập tức đứng yên bất động.
Trước đó Phá Nguyệt không dám mở mắt ra, lúc này bật ngồi dậy, thấy Mộ Dung Trạm trần truồng nằm cạnh, vô cùng kinh ngạc. Nàng kéo chăn đắp lên người Mộ Dung Trạm, vỗ vào mặt chàng:
– Tiểu Dung, Tiểu Dung? – Thấy hai mắt chàng vẫn nhắm nghiền, hơi thở đều đều, hình như đã ngủ, có lẽ là không sao.
Bộ Thiên Hành quan sát tỉ mỉ phụ nhân này, thấy dung mạo của bà ta tuy xấu xí nhưng dáng người lại như liễu trước gió, yểu điệu, mảnh mai. Chẳng trách ban nãy chàng thấy không bình thường.
Chàng đưa tay xuống dưới cằm phụ nhân, bà ta hơi rụt lại, giọng nói đã ẩn chứa vẻ tức giận:
– Ngươi dám?
Mặt nạ rơi ra, để lộ gò má như phù dung, còn vương nét tình tứ của thiếu nữ, nhưng thêm sự quyến rũ thành thục của phụ nữ.
Bộ Thiên Hành sững người.
– Là ai? – Phá Nguyệt đi vòng qua, nhìn rõ dung mạo của người đó cũng sửng sốt.
Một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Hàng mi đen dài, đôi mắt đen, sống mũi cao xinh xắn, đôi môi màu hoa hồng, chỉ là so với sự yếu ớt của Phá Nguyệt thì trông các đường nét của bà ta đầy đặn hơn nhiều, mi tâm cũng thêm vài phần yêu mị. Nhưng cho dù nhìn thế nào thì tướng mạo của hai người vẫn có nét tương đồng.
Thần sắc của bà ta trông vừa thẹn thùng vừa giận dữ. Phá Nguyệt sớm đã nghe Bộ Thiên Hành nói những phỏng đoán về người này, hôm nay được nhìn thấy dung nhan của bà ta, cảm giác không thể tin được.
– Đã lâu không gặp. – Bộ Thiên Hành ném cái mặt nạ trong tay đi, – Ân giáo chủ, hôm nay lại định làm gì?
Bà ta hừ lạnh:
– Ngươi không xứng với nó.
Bộ Thiên Hành vỡ lẽ, vừa tức vừa buồn cười, hôm đó bà ta định hạ sát thủ, không ngờ Phá Nguyệt lại phải lòng mình. Hôm nay định giở chiêu cũ, thấy hành động ban nãy của bà ta, có lẽ vì muốn tác thành cho hai người họ, nói không chừng còn định nhân tiện giết mình?
Bộ Thiên Hành nay đã có được Nguyệt Nhi nên không còn hận sự ác độc của bà ta năm xưa. Chàng cười biếng nhác:
– Ân giáo chủ, nể tình Nguyệt Nhi, con rể sẽ không tính toán. Nhưng nếu hôm nay người còn làm loạn, thù mới hận cũ, con rể tất không tha thứ. – Nói xong quay sang nhìn Phá Nguyệt, – Nguyệt Nhi, đây là mẹ nàng.
Ân Tự Tuyết run rẩy:
– Nói bừa! Ta, ta không phải mẹ nó, ta… ta là tỷ tỷ của nó! Ai cần ngươi làm con rể? Khốn kiếp!
Bộ Thiên Hành cười:
– Xin nhìn nếp nhăn trên mặt bà xem, nàng có người tỷ tỷ già như bà sao? – Thực ra Ân Tự Tuyết chăm sóc rất tốt, không nhìn thấy nếp nhăn nào trên mặt. Nhưng lời của chàng lại khiến mặt bà ta biến sắc.
Trước đó Phá Nguyệt vẫn yên lặng, lúc này lạnh lùng nói:
– Ta không có mẹ, ta không có người mẹ như thế này. A Bộ, bảo bà ta cút đi, thiếp không muốn nhìn thấy bà ta.
Cho dù là Bộ Thiên Hành cũng không ngờ Phá Nguyệt lại quyết tuyệt như vậy. Tuy chàng không thích hành động ngông cuồng của Ân Tự Tuyết nhưng từ nhỏ chàng đã là cô nhi, bởi vậy hiểu rất rõ cảm giác cô độc, không nơi nương tựa. Thế nên cho dù Ân Tự Tuyết từng đuổi cùng giết tận với chàng, trong lòng chàng vẫn nghĩ, có cơ hội thì để mẹ con họ nhận nhau. Nữ nhân mà chàng yêu, chàng hy vọng nàng được mọi người yêu thương, không bao giờ cô độc, không bao giờ sầu khổ.
Mắt Ân Tự Tuyết run lên, khóe mắt đỏ hoe:
– Vì sao con không nhận ta? – Trước đây bà ta có chết cũng không chịu nhận mình là mẹ Phá Nguyệt, nay bị Phá Nguyệt nói vậy, chưa đánh đã khai.
Bộ Thiên Hành nắm chặt tay Phá Nguyệt:
– Nàng không nên nói những lời như thế. Cho dù bà ta có độc ác tới đâu thì cũng là mẫu thân của nàng.
Phá Nguyệt nhìn chàng, ánh mắt bình tĩnh:
– Bà ta thiếu chút nữa thì giết chết chàng, sao chàng lại muốn thiếp nhận? – Nàng vốn không phải là Nhan Phá Nguyệt, thêm vào đó Ân Tự Tuyết cũng chẳng có ơn dưỡng dục với nàng, nàng đâu thấy chút gì gọi là tình mẫu tử?
Ân Tự Tuyết nghiến răng trèo trẹo:
– Hắn là tên thất phu, lại còn tên cẩu tướng quân, sau này nếu không chết trong phân tranh võ lâm thì cũng chết trên chiến trường. Con đi theo hắn thì có gì là tốt? Thành Vương với con nhất mực tình thâm, lại là hoàng thân quốc thích, vì sao con lại chọn hắn?
Phá Nguyệt giận dữ bật cười:
– Kỳ lạ thật đấy, nếu bà thực sự sinh ra tôi, sau đó ném tôi cho tên cầm thú Nhan Phác Tông bao nhiêu năm qua chẳng hỏi han một lời, giờ cần gì phải quan tâm tôi đi theo ai? Nếu không phải là A Bộ thì tôi đã chết hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Tôi cứ muốn ở bên chàng cả đời đấy, đâu đến lượt bà ở đây khoa chân múa tay?
Ân Tự Tuyết thoáng biến sắc:
– Cầm thú? Nhan lang sao có thể là cầm thú? Một chính nhân quân tử như chàng… khi đó ta sinh ra con, rõ ràng là con đã chết rồi. Ta tưởng con chết rồi, ta không biết Nhan lang nuôi lớn con. Ta luôn… luôn nhung nhớ con…
– Nhan lang? – Phá Nguyệt nghe thấy cách xưng hô này thì lửa giận càng bốc lên dữ dội. – Ta không nhận người mẹ như bà đâu, cũng không nhận người cha như lão đâu!
– Không! Chàng không phải cha con, làm sao chàng có thể là cha con được! – Giọng của Ân Tự Tuyết bỗng dịu dàng, – Cha con…
Bộ Thiên Hành nghe tới đây thì biết là có ẩn tình. Nhưng thấy Ân Tự Tuyết càng nói mắt càng đỏ hoe, thân hình bỗng lay động, quay người định chạy ra cửa sổ.
Bộ Thiên Hành thầm kinh ngạc, chàng đã dùng toàn lực để điểm huyệt của bà ta, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn bà ta đã phá giải được, có thể thấy hiện thời bà ta được coi là tuyệt đỉnh cao thủ võ lâm, đương nhiên cũng có chỗ độc đáo. Nhưng bà ta còn chưa nói rõ ràng, sao Bộ Thiên Hành có thể để bà ta chạy được? Hai người ở rất gần nhau, không thể nào thi triển đao pháp, chàng sử dụng Cầm nã thủ mà Yến Tích Mạc đã dạy cho mình, tấn công bà ta.
Ân Tự Tuyết quay người vung chưởng lên đỡ, vừa qua vài chiêu, sắc mặt càng trắng bệch, bị Bộ Thiên Hành đánh một chưởng vào ngực. Bộ Thiên Hành chỉ muốn giữ bà ta lại, không hề muốn làm bà ta bị thương, đòn này đánh ra cũng hơi giật mình, thu chưởng không tấn công tiếp nữa.
– Mạc dương phù tuyết thủ? Ngươi… ngươi sao lại biết bộ Cầm nã thủ này? – Giọng nói của bà ta khản đặc vì kinh hãi.
Bộ Thiên Hành giật mình, như có một tia chớp rạch ngang bầu trời! Mạc dương phù tuyết thủ! Cuối cùng chàng cũng biết Yến Tích Mạc là ai rồi.
Chàng nhớ hồi còn nhỏ từng đọc một bộ dã sử võ lâm, trong đó ghi chép rất nhiều năm trước, từng có một hiệp khách võ lâm thiên bẩm rất cao, tên gọi Yến Tích Mạc, chỉ ngoài hai mươi tuổi mà đã là thiên hạ đệ nhất, đoạt được chức minh chủ võ lâm. Trong số tuyệt học của ông có một bộ Cầm nã thủ tên là Mạc dương phù tuyết thủ. Chỉ là vị hiệp khách này như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời rồi biến mất. Vừa trở thành minh chủ được một năm đã bị bạo bệnh qua đời. Thế nên những ghi chép của hậu thế về ông rất ít, nhân tài giang hồ xuất hiện lớp lớp, cho nên vị thiếu niên minh chủ đoản mệnh này hiện nay hầu như không ai hay biết.
Như thế chứng tỏ năm xưa không phải Yến Tích Mạc bị bạo bệnh qua đời, mà là bị người ta ám hại?
Bộ Thiên Hành hỏi vặn:
– Bộ Cầm nã thủ này có người dạy ta, sao hả?
– Chàng ở đâu? Chàng ở đâu? – Mắt bà ta ánh lên vẻ sốt sắng.
– Không biết. Cao nhân không có nơi ở cố định. – Bộ Thiên Hành đương nhiên là không dễ dàng tiết lộ hành tung của Yến Tích Mạc.
– Trông chàng như thế nào?
Tâm niệm Bộ Thiên Hành thoáng động, thăm dò:
– Toàn thân bị lửa đốt cháy, mặt mũi đã thay đổi. Mười tám năm trước, người bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, ném xuống vách núi, may mắn không chết.
Huyết sắc trên mặt Ân Tự Tuyết bỗng dưng như bị rút kiệt:
– Chàng chưa chết? Yến Tích Mạc chưa chết?
– Yến Tích Mạc rốt cuộc là ai? – Nhan Phá Nguyệt hỏi.
Bộ Thiên Hành giật mình. Năm nay Phá Nguyệt mười tám tuổi, Yến Tích Mạc bị người ta hại mười tám năm trước, Ân Tự Tuyết sáng lập Thanh Tâm giáo cũng là mười tám năm trước.
– Chàng mới là lang quân của ta, là phụ thân của con! – Ân Tự Tuyết hoang mang đáp. – Chàng là một đại anh hùng, đại khốn nạn!
Phá Nguyệt rùng mình.
Ngày trước nàng từng nghe Bộ Thiên Hành kể về những tao ngộ của Yến Tích Mạc trước kia, chỉ nói là một cao nhân thế ngoại số phận đa đoan. Nhưng nay nghe Ân Tự Tuyết nói ông là phụ thân của mình, tuy rằng không thể tin nổi, nhưng trực giác lại khiến nàng thầm tin tưởng. Nghĩ mình từ nhỏ đã bị một gã gần như biến thái Nhan Phác Tông nuôi dưỡng, cha ruột thì bị người ta hạ độc thủ, phải mai danh ẩn tích, bất giác tim nàng thắt lại.
Bộ Thiên Hành cũng giật mình, thốt nhiên vỡ lẽ, chẳng trách Yến Tích Mạc nhận chàng làm đồ đệ! Không lẽ vì ông nể mặt Nguyệt Nhi? Nhưng sư phụ là cao nhân nhân nghĩa, nếu biết sự tồn tại của Nguyệt Nhi, vì sao lại không nhận nàng? Chàng cố nén nghi hoặc trong lòng, ôm chặt bờ vai Phá Nguyệt, dịu dàng nói:
– Đừng buồn, ông ấy rất khỏe.
– Nhưng nếu chàng còn sống thì vì sao không tới gặp ta? – Ân Tự Tuyết thoái lui nhiều bước, mặt mũi xám ngoét. – Không, chắc chắn là chàng! Chàng thường nói ta hành động lỗ mãng, thường nói phải giúp ta thu thập tàn cuộc. Chắc chắn chàng thấy ta cắt đứt gân tay gân chân của ngươi nên mới hiện thân tương cứu. Nhưng vì sao chàng lại không gặp ta? Ta đã rất nhớ chàng…
Bà ta đã gần bốn mươi, lại là giáo chủ của đệ nhất đại môn phái trong giang hồ, nhưng lúc này chỉ bàng hoàng lẩm bẩm, hệt như một thiếu nữ mười tám, đôi mươi, vừa oán vừa si. Bộ Thiên Hành mềm lòng:
– Người luôn đóng giả là lão nhân trồng rau, sống trên Phọc Dục sơn. Có lẽ vẫn âm thầm bảo vệ bà.
Ân Tự Tuyết thất kinh, khó có thể tin được những gì vừa nghe thấy.
– Chi bằng ta chết đi cho xong! – Bà quát to một tiếng, hai tay ôm lấy mặt, lùi về sau nhiều bước, đập “rầm” vào cửa sổ.
– Coi chừng! – Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đồng thời hét lên kinh hãi, thấy thân hình bà như con chim yến, ngã nhào xuống. Hai người xông tới cửa sổ, dưới lầu trống không, không còn thấy bóng dáng bà ta đâu nữa.
Con phố dài trống trải, đen kịt một màu.
Bộ Thiên Hành ấn vai Phá Nguyệt:
– Khinh công bà ta tuyệt đỉnh, chúng ta không đuổi kịp đâu. Nàng vẫn ổn chứ? – Chàng đưa ngón tay ra nâng mặt nàng lên.
Trên mặt Phá Nguyệt không có những giọt lệ như chàng đoán, ngược lại thần sắc nặng nề:
– Nếu Yến Tích Mạc là cha thiếp, Ân Tự Tuyết là mẹ thiếp, vậy vì sao họ lại ném thiếp cho Nhan Phác Tông? Thiếp nghe nói từ nhỏ cơ thể thiếp đã vô cùng hư nhược, năm xưa Nhan Phác Tông còn vì thiếp mà xin Hoàng thượng ban cho nhân sâm ngàn năm và mật dược cung đình để kéo dài mạng sống, Ân Tự Tuyết lại nói thiếp sinh ra đã chết, chẳng lẽ Nhan Phác Tông âm thầm tác quái?
Bộ Thiên Hành trầm tư giây lát:
– Từ chỗ Nhan Phác Tông thì đương nhiên là không hỏi được rồi. Khổ Vô sư phụ vốn bảo ta truyền lời cho sư phụ, bảo người đoạt lại cuốn sách trong tay Nhan Phác Tông. Nay thân thế của nàng không rõ, mai chúng ta đi tìm người.
Hôm sau, Bộ Thiên Hành xin Mộ Dung Sung cho nghỉ, Mộ Dung Trạm cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bèn đốc thúc Mộ Dung Sung cho hai người được lên đường.
Theo như chỉ thị của Khổ Vô, hai người đi khoảng nửa tháng thì tới đỉnh Thanh Vô ở Ích Châu. Tìm kiếm nửa ngày trong sơn cốc, quả nhiên thấy một căn nhà tranh cheo leo trên một vách núi nguy hiểm. Hai người ở trong nhà tranh ba ngày, cuối cùng vào chiều tối hôm đó cũng nhìn thấy một ông lão chầm chậm đi lên.
– Sư phụ! – Bộ Thiên Hành vái lạy, Phá Nguyệt nhìn gương mặt chằng chịt những vết sẹo nhăn nheo đỏ lựng của ông, tim đau thắt lại.
Yến Tích Mạc nhìn hai người, sau thoáng kinh ngạc thì mỉm cười. Nụ cười trông rất xấu xí, nhưng đôi mắt hiền từ lại toát lên một sức mạnh khiến người ta an lòng.
– Xem ra hai con đã đi Quân Hòa. – Giọng nói của ông cũng khàn khàn như bị lửa thiêu. – Khổ Vô đại sư khỏe không?
Bộ Thiên Hành gật đầu:
– Người rất khỏe. – Thấy ánh mắt Yến Tích Mạc hiền hòa, nhìn Phá Nguyệt mà không có chút gì là kích động. Phá Nguyệt cũng để ý tới điểm này, đánh mắt ra hiệu cho Bộ Thiên Hành.
Ba người bước vào nhà tranh, Bộ Thiên Hành thay Khổ Vô truyền lời trước. Yến Tích Mạc hơi kinh ngạc:
– Nhan Phác Tông, hắn… trước nay trung nghĩa, sao lại chiếm đoạt bí tịch võ công của Quân Hòa làm của riêng, làm sao lại… – Ông nhìn Phá Nguyệt, – Để con ruột của mình luyện môn công phu thâm độc đó được?
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt khựng lại.
Không phải lần đầu tiên nghe người ta nói Nhan Phác Tông là người trung nghĩa. Hôm đó Dương Tu Khổ cũng nói Nhan Phác Tông trước nay nghĩa trùm thiên hạ, nay Ân Tự Tuyết, Yến Tích Mạc đều nói thế, có thể thấy ấn tượng của các hiệp khách võ lâm thế hệ trước về Nhan Phác Tông rất tốt, đủ để thấy sự giảo hoạt của ông ta.
Nhưng hình như Yến Tích Mạc tưởng rằng Phá Nguyệt là con ruột của Nhan Phác Tông?
Bộ Thiên Hành bèn kể lại ngọn nguồn sự tình hôm đó khi gặp Ân Tự Tuyết. Yến Tích Mạc vốn trầm tĩnh lắng nghe, khi nghe nói Phá Nguyệt là con gái của mình, ngẩng phắt đầu lên:
– Nàng nói vậy thật sao? Nó là con gái ta? Nhưng năm xưa, rõ ràng nàng mang thai đứa con của Nhan Phác Tông…
Phá Nguyệt nghe tới đây đã hiểu bảy, tám phần, e rằng năm xưa Ân Tự Tuyết có quan hệ không rõ ràng với cả hai nam nhân nên mới có sự việc hồ đồ ngày nay.
– Tuy rằng hành vi của bà ta hoang đường, nhưng đồ nhi cảm thấy việc này không giả được. – Bộ Thiên Hành nói.
Yến Tích Mạc nhìn Phá Nguyệt, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó là kích động, cuối cùng là sự an ủi và hổ thẹn sâu sắc.
– Con ngoan, con ngoan… – Yến Tích Mạc hít sâu vào một hơi, – Cha có lỗi với con.
Phá Nguyệt nhìn gương mặt xấu xí đầy kích động của ông, nỗi xót xa càng dâng lên trong lòng, nói khẽ:
– Cha, cha mới phải chịu nhiều khổ cực. Con không trách cha.
Yến Tích Mạc lệ tuôn như thác, bàn tay thô ráp như vỏ cây chộp lấy tay Phá Nguyệt:
– Không ngờ Yến Tích Mạc ta cả đời cực khổ, tới già lại có một đứa con gái! Ha ha ha! Chết cũng chẳng có gì đáng tiếc! Chỉ hận cha không thể tận mắt nhìn con trưởng thành, không thể đích thân truyền thụ võ nghệ cho con! Để con phải chịu bao khổ sở! Con ngoan, con vất vả quá!
Phá Nguyệt thấy tình yêu thương trong mắt ông dâng lên, hầu như có thể tưởng tượng, nếu được người hào khí ngút trời như Yến Tích Mạc nuôi dưỡng mình, có lẽ nàng sẽ là một người con gái được yêu chiều vô hạn! Nay thấy ông đã già, mặt mũi biến dạng, nhưng lại hưng phấn như một đứa trẻ, Phá Nguyệt cũng như ông, vừa mừng vừa thương, bất giác nghẹn ngào.
– Cha, năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Phá Nguyệt vuốt nhẹ lên bàn tay xấu xí của ông.
Tinh quang trong mắt Yến Tích Mạc biến mất, trái lại thêm vài phần chán nản và lạnh lẽo.
Ông trầm mặc rất lâu, thở dài nói:
– Chỉ là nghiệt duyên mà thôi.
Chỉ là nghiệt duyên, khiến một anh hùng cái thế cam nguyện liều mình, chỉ vì nụ cười vô ưu vô lo vĩnh viễn của hồng nhan.
Ta vốn là đệ tử tục gia của Phổ Đà tự, thời niên thiếu, học xong bèn hạ bước chân vào giang hồ, không lâu sau thì có tiếng tăm. Đại hội võ lâm năm đó, ta đánh bại quần hùng, một trận thành danh, đoạt được chức võ lâm minh chủ.
Ta tưởng rằng tiền đồ vô lượng, chí khí ngút trời, nhưng ta lại gặp nàng.
Ân Tự Tuyết, đệ nhất yêu nữ trong giang hồ, hành vi hoang đường xằng bậy, là ung nhọt của giang hồ.
Người khác đều căm ghét nàng, ra tay thâm độc. Nhưng ta lại nhìn thấy một thiếu nữ mười tám, đôi mươi, cô độc ngồi trên vách núi, thuần khiết như ánh trăng, trong trẻo như gió xuân.
Thế là ta yêu, ta si. Ta không muốn lo chuyện vặt trên giang hồ, chức vị minh chủ ta cũng chắp tay dâng đi, chỉ cần có nàng bầu bạn. Khi đó, nàng chẳng đếm xỉa gì tới ta, mắng ta ngu, mắng ta ngốc. Nhưng mắng thì mắng, cuối cùng nàng vẫn cười rực rỡ, dịu dàng hoan hỉ, hai bên tâm đầu ý hợp.
Ta tưởng rằng từ nay sẽ định chuyện chung thân, bỗng một ngày nàng hoang mang chạy tới nói, nàng với Nhan Phác Tông từng có một đoạn tình duyên, đã có hẹn ước bạc đầu. Nay Nhan Phác Tông đến tìm nàng rồi.
“Tích Mạc. Năm xưa thiếp không biết là sẽ gặp chàng, thiếp tưởng rằng người mình thích là một công tử như chàng ấy. Nhưng nay thiếp mới biết rằng người mình thích là chàng. Chờ thiếp quay về, thiếp sẽ giải trừ hôn ước với chàng ấy rồi thành thân với chàng.”
Nhan Phác Tông là võ trạng nguyên trẻ tuổi, thanh danh trong sạch, cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ. Ta không chút để bụng, ta chờ đợi và chờ đợi. Chỉ cần Tuyết Nhi cùng ta bạc đầu răng long thì ta quan tâm tới quá khứ của nàng làm gì.
Không ngờ một tháng sau, ta nhận được thư của Nhan Phác Tông.
“Tuyết Nhi đã mang thai với ta. Nàng không muốn gặp ngươi nữa”.
Ta không cam tâm, ngàn dặm xa xôi tới Đế Kinh. Đường đường là minh chủ võ lâm mà lại như phường trộm chó trộm gà, trốn trên nóc nhà của Nhan phủ, thấy hai người dắt tay nhau vào phòng, lời oanh tiếng nhạn, vui vẻ như cá với nước.
Ta nguội lòng, không muốn làm minh chủ võ lâm nữa, ngày đêm say xỉn. Nhưng nửa tháng sau, ta lại nhận được huyết thư của Nhan Phác Tông.
“Nhân sĩ giang hồ tề tựu, muốn đưa Tuyết Nhi vào chỗ chết. Nhan mỗ sẽ dốc toàn lực bảo vệ nàng. Chỉ có điều võ nghệ của Nhan mỗ còn kém, chuyến này chỉ sợ sẽ chết. Hy vọng Yến huynh sau này không chê bai, bảo vệ nàng cả đời?”.
Ta sửng sốt! Nhưng Tuyết Nhi đã chọn y thì sao ta nỡ để họ đôi nhạn chia lìa, sinh tử phân ly? Thế là ta nói với y, y không cần phải đi, ta đi.
Ta tới địa điểm hẹn ước của Nhan Phác Tông với các hào kiệt võ lâm, giết tất cả mọi người, bản thân cũng bị chặt đứt gân tay gân chân, ném xuống vách núi…
– Vì sao nhân sĩ võ lâm lại muốn giết Ân Tự Tuyết? – Bộ Thiên Hành hỏi.
Thần sắc Yến Tích Mạc thoáng chấn động, chậm rãi nói:
– Bởi vì nàng là người Quân Hòa.
Phá Nguyệt rùng mình, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói kinh hãi:
– Nói bậy! Sao ta lại là người Quân Hòa được?
Cánh cửa bị đẩy ra, hai bóng người một trước một sau bước vào.
Người đi trước dung nhan nhợt nhạt, mắt ngân ngấn lệ, chẳng phải là Ân Tự Tuyết thì là ai? Người đi sau đôi mày rũ xuống, thần sắc kích động, chính là Dương Tu Khổ đã lâu không gặp!
– Tích Mạc!
– Sư ca!
Hai người cùng bổ nhào xuống chân Yến Tích Mạc.
– Tiểu sư đệ… – Yến Tích Mạc đỡ Dương Tu Khổ đứng lên, hai người ôm chặt lấy nhau. Lát sau, ông mới buông Dương Tu Khổ ra, quay sang nhìn Ân Tự Tuyết vẫn đứng như trời trồng nãy giờ.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nhìn thấy Dương Tu Khổ bèn đưa mắt nhìn nhau, âm thầm đề phòng. Nhưng thấy nước mắt ông chảy ròng ròng, thần sắc bi thương, ôm Yến Tích Mạc thì lại thấy hơi giật mình.
– Tích Mạc! Không phải như thế! Không phải! – Ân Tự Tuyết có chút hồn bay phách lạc, ánh mắt mơ màng. – Hôm đó thiếp luôn chờ chàng, thiếp mang thai đứa con của chàng, Nhan Phác Tông nói cơ thể thiếp âm hàn, bôn ba nhiều sẽ bị xảy thai, bảo thiếp ở lại Nhan phủ chờ chàng tới đón. Thiếp còn viết thư cho chàng…
– Yêu nữ! Quả nhiên là ngươi hại sư ca ta gặp nạn, nay còn giảo biện làm gì! – Dương Tu Khổ giận dữ quát.
Thần sắc Yến Tích Mạc thay đổi, vỗ nhẹ lên vai Dương Tu Khổ, bình thản nói:
– Việc cũ đã qua, Ân Tự Tuyết, nàng không cần nói nữa. Nàng là người Quân Hòa, ta là người Đại Tư. Chúng ta đã sớm không còn can hệ.
Phá Nguyệt quay sang nhìn Ân Tự Tuyết, nếu những gì bà nói là thật, vậy thì tất cả những việc này, tai nạn của Yến Tích Mạc, sự sa đọa của Ân Tự Tuyết, nỗi cô độc của nàng, đều do một tay Nhan Phác Tông gây ra. Nàng với Nhan Phác Tông thực sự có mối thù không đội trời chung! Y nghĩ đủ mọi cách để chia cách gia đình họ, rồi lại nuôi nàng thành nhân đan, chẳng nhẽ là vì yêu sinh hận, muốn báo thù Ân Tự Tuyết và Yến Tích Mạc?
– Người Quân Hòa cái đầu chàng! – Ân Tự Tuyết đột nhiên bùng nổ, – Cả đời ta chưa từng đặt chân ra khỏi Đại Tư, phụ mẫu ta là hiệp khách Giang Nam, làm sao ta có thể là người Quân Hòa được! Chàng vì chuyện này mà bao nhiêu năm qua không chịu tới gặp ta phải không?
Yến Tích Mạc khựng lại:
– Nàng không phải ư? Nếu nàng không phải thì vì sao năm xưa lại thách thức các đại môn phái, kết bao thù oán?
Ân Tự Tuyết giận dữ nói:
– Ta nhìn chúng ngứa mắt mà thôi! Từ khi đi theo chàng, ta đã từng gây sự với ai chưa?
Yến Tích Mạc lẩm bẩm:
– Nàng không phải người Quân Hòa? Nàng thực sự không phải gian tế của Quân Hòa? Nhưng Nhan Phác Tông luôn nói…
– Nếu ta là người Quân Hòa thì để ta bị ngũ lôi đánh chết cho rồi! – Ân Tự Tuyết căm hận nói.
– Nhan Phác Tông. – Bộ Thiên Hành đột ngột lên tiếng. – Nguyệt Nhi sinh ra đã chết, Ân giáo chủ thay lòng đổi dạ, Ân giáo chủ là người Quân Hòa, tất cả đều do một mình lão ta nói. Năm xưa người suýt chết, các tiền bối võ lâm thời đó hầu như bị người giết hết, lưỡng bại câu thương. Rốt cuộc Nhan Phác Tông có âm mưu gì?
Yến Tích Mạc và Ân Tự Tuyết nghe mà chấn động, Phá Nguyệt hoang mang.
– Chàng luôn đối với ta rất tốt, sao có thể… – Giọng nói của Ân Tự Tuyết nghẹn lại.
– Đại ca! – Dương Tu Khổ trầm mặc nãy giờ bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Yến Tích Mạc, ôm lấy hai chân ông. – Sao huynh lại thành ra thế này? Vì sao bao nhiêu năm qua không hiện thân?
Ánh mắt Yến Tích Mạc hiền từ:
– Tiểu sư đệ, ta vẫn luôn nghe ngóng tin tức về đệ. Đệ thành lập Hình đường, rất tốt. Không phải đại ca không muốn gặp đệ, chỉ bởi đã từng vì nàng mà giết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm, lại luyện công phu của Quân Hòa. Chẳng còn mặt mũi nào đối diện với đệ, đệ làm tốt lắm!
Nước mắt Dương Tu Khổ ròng ròng rơi xuống, quỳ mãi không thôi.
Thì ra Ân Tự Tuyết dọc đường bám theo bọn Bộ Thiên Hành. Khinh công của bà ta độc bộ võ lâm, công lực của Bộ Thiên Hành tuy đã hơn bà ta nhưng cũng không dễ phát hiện ra. Dọc đường, bà ta lại gặp Dương Tu Khổ, Dương Tu Khổ như bình thường, chẳng chút nể mặt bà.
Ân Tự Tuyết cũng ghét ông ta, nhưng gặp cố nhân, lại nhớ tới Yến Tích Mạc, bèn hét lên:
– Chàng chưa chết! Uổng công ngươi hận ta suốt bao nhiêu năm! – Dương Tu Khổ vừa nghe nói thế đã thấy không bình thường, thế là cũng theo đuôi bà ta, lên đỉnh Thanh Vô.
Từ nhỏ ông đã cô độc, khổ cực, là Yến Tích Mạc nuôi ông ta lớn. Từ nhỏ ông ta đã kính yêu Yến Tích Mạc. Năm xưa Yến Tích Mạc xảy ra chuyện, ông ta đang ở nơi khác, khi quay về thì đã âm dương cách biệt. Thế nên ông ta trong lúc phẫn nộ mới lập ra Hình đường, chuyên quản những chuyện bất bình trong giang hồ, sống thanh đạm cả đời, chỉ vì muốn thực hiện di chí của sư ca. Ông hận Ân Tự Tuyết, năm xưa thấy Nhan Phác Tông đã nảy lòng căm ghét. Nhưng ông không ngờ rằng, hôm nay gặp lại Yến Tích Mạc, nỗi vui buồn trong lòng khó mà nói hết.
– Tiểu sư đệ, là sư ca năm xưa hành xử sai lầm, khiến đệ phải thất vọng. – Yến Tích Mạc nắm tay Dương Tu Khổ. Dương Tu Khổ là Đường chủ Hình đường, là người cương nghị, uy nghiêm trong võ lâm, lúc này lại như một đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ, lệ không thành tiếng. Yến Tích Mạc vỗ vai ông, dịu giọng nói:
– Phá Nguyệt là con gái ta, Thiên Hành là đồ nhi của ta. Sau này đệ thay ta bảo vệ hai đứa chúng nó, được không?
Dương Tu Khổ nghẹn ngào:
– Sư ca yên tâm, sau này đệ nhất định sẽ coi chúng như con mình, dốc sức bảo vệ!
Yến Tích Mạc gật đầu, rồi lại nói với Ân Tự Tuyết:
– Chúng ta sinh được đứa con gái này, nhưng lại chưa từng yêu thương, bảo vệ nó. Nay nàng đừng làm càn nữa, hãy nghĩ thay con. Con đã thích Thiên Hành, hai đứa chúng nó lại xứng đôi như vậy, thôi thì cứ mặc chúng đi.
Đương nhiên Ân Tự Tuyết chỉ biết gật đầu như bổ củi:
– Thiếp nghe theo chàng, nghe chàng hết. Còn chàng thì sao? Sau này chàng muốn đi đâu? Cho dù chàng đi đâu thì cũng đừng hòng bỏ lại thiếp!
Yến Tích Mạc chỉ cười không nói, quay sang với hai người Bộ Thiên Hành:
– Hai con qua đây.
Ông nắm tay hai người, đặt vào với nhau:
– Sau này hai con phải yêu thương lẫn nhau, hành hiệp trượng nghĩa, thế đạo tuy rằng hỗn độn, nhưng chúng ta là người học võ, không thể để thế sự sai khiến, cho dù là trong giang hồ hay trên sa trường, đều phải giữ một trái tim hiệp nghĩa, thay trời hành đạo.
– Vâng! – Hai người đồng thanh đáp.
Ân Tự Tuyết đột nhiên nói:
– Chàng đừng dạy chúng những cái này, thiếp không muốn, không muốn Nguyệt Nhi chịu khổ.
Yến Tích Mạc mỉm cười lắc đầu, đột ngột vung tay lên, nhanh như điện xẹt, điểm lên đại huyệt trên vai của hai người. Lại điểm huyệt đạo của Ân Tự Tuyết và Dương Tu Khổ. Bởi vì chúng nhân đều đang trong trạng thái kích động, ông đột nhiên tấn công nên không ai kịp đề phòng.
– Chàng định làm gì? – Ân Tự Tuyết thất thanh nói.
Bộ Thiên Hành cũng kinh ngạc:
– Sư phụ! – Phá Nguyệt là người đầu tiên phản ứng lại. – Cha, cha đừng đi một mình.
Yến Tích Mạc đứng lên, lắc đầu.
– Chuyện của người đời trước thì để người đời trước giải quyết. Nhan Phác Tông là quan, các con động thủ tất sẽ bị liên lụy. Ta một thân một mình, không có gì lưu luyến, hãy để ta giải quyết họa này thay các con.
Cuối cùng ông nhìn Ân Tự Tuyết và Phá Nguyệt, ánh mắt dịu dàng biến mất, sát khí nổi lên:
– Năm xưa hắn nói dối nàng là người Quân Hòa, khiến phu thê chúng ta phân ly, cha con thất tán, mỗi người một phương. Thù này không báo, Yến Tích Mạc uổng công làm người. Các người đừng đi theo. Giết được Nhan Phác Tông rồi, ta sẽ đi tìm mọi người, cả nhà đoàn tụ, không bao giờ chia cắt.
Bóng Yến Tích Mạc đã khuất xa, bốn người trong căn nhà tranh đều yên tĩnh, dốc toàn lực phá giải huyệt đạo.
Hai canh giờ sau, Ân Tự Tuyết là người đầu tiên đứng lên, tuy rằng công lực của bà không bằng Bộ Thiên Hành, nhưng tu vi nhiều năm dù sao vẫn hơn. Bà không lập tức đuổi theo, mà nhìn chúng nhân trong nhà, đưa tay phong tỏa đại huyệt của ba người.
– Bà làm gì vậy? – Phá Nguyệt kêu lên.
– Cha con nói đúng… – Giọng của Ân Tự Tuyết nghe thật dịu dàng. – Chuyện của người đời trước thì người đời trước tự giải quyết, sau này các con phải sống hạnh phúc. Bộ tiểu tử, hãy thương yêu Nguyệt Nhi. Khi nào chuyện của Nhan Phác Tông kết thúc, nếu ngươi muốn báo thù thì cứ tới tìm ta.
– Ta cũng đi. – Dương Tu Khổ quát to.
Ân Tự Tuyết lắc đầu:
– Ta không cho ngươi đi đâu. – Rồi quay người bay ra khỏi căn nhà tranh.
Ân Tự Tuyết điểm huyệt rất bá đạo, phải hai ngày sau Bộ Thiên Hành mới phá được huyệt đạo, chàng giải huyệt cho Phá Nguyệt và Dương Tu Khổ, sau đó chỉ vội vàng hành lễ với Dương Tu Khổ rồi đưa Phá Nguyệt bỏ đi.
Vậy mà hơn nửa tháng sau họ tới Đế Kinh, mọi việc đã không còn kịp nữa.
Khi Ân Tự Tuyết cách một cánh cửa, đứng trước phòng ngủ của Nhan Phác Tông, tâm trạng bà vô cùng bị phẫn.
Hai năm trước, khi phát hiện ra sự tồn tại của Phá Nguyệt, không phải bà chưa tìm đến Nhan Phác Tông. Khi đó ông ta nói gì.
– Năm xưa nàng sinh con ra, thái y chẩn đoán nó sống không nổi năm ngày nên ta mới giấu nàng bảo rằng nó chết rồi. Chẳng qua vì sợ nàng đau lòng mà thôi.
– Sao ta lại nuôi nó thành nhân đan? Khi đó chỉ có cách này là cứu được nó, nếu không thì làm sao mà nó sống được?
– Nàng sinh được nó vài ngày đã rời bỏ ta, nàng sáng lập Thanh Tâm giáo. Nó là nữ tử, để nó ở cạnh ta chẳng nhẽ không tốt hơn là cho nó vào Thanh Tâm giáo của nàng?
…
Trong lòng Ân Tự Tuyết, Nhan Phác Tông vẫn là quan viên thiếu niên phong độ ngời ngời năm xưa, mặc một bộ quan bào màu đỏ tía, vẫn rất phong lưu. Thêm vào đó năm xưa là do Ân Tự Tuyết hủy hôn ước trước, thế nên lời y nói, Ân Tự Tuyết luôn nhất mực tin tưởng.
Nhưng nay mới biết, năm xưa ông ta đã giăng ra cái bẫy này. Ân Tự Tuyết khó có thể tin được, nhưng lại không thể không tin.
– Tuyết Nhi, đã tới rồi thì sao không vào đây uống một ly? – Một giọng nói biếng nhác kèm theo tiếng cười vọng ra.
Công lực của Nhan Phác Tông so với Ân Tự Tuyết không phân cao thấp, chỉ kém hơn Yến Tích Mạc đôi chút. Phủ Vệ úy của ông ta được bảo vệ nghiêm ngặt, người tới mà không làm kinh động tới ám vệ thì đương thời chỉ có vài người. Thế nên ông ta lập tức đoán ra.
Ân Tự Tuyết đẩy cửa bước vào, thấy Nhan Phác Tông mặc chiếc áo lông cáo trắng xám ngồi dựa trên sập, một tay chống cằm, tay kia đang miết ly rượu bằng sứ trắng, mỉm cười với mình.
– Nhan Phác Tông, hôm nay ta tới giết ngươi. – Ân Tự Tuyết rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói.
Nhan Phác Tông thầm giật mình, lặng lẽ mỉm cười:
– Nếu nàng tới để giết thì ta cam tâm tình nguyện. – Nói xong bèn uống nốt ly rượu, không hề phòng bị.
Ân Tự Tuyết thấy tim mình quặn lại:
– Vì sao năm xưa ngươi phải lừa Tích Mạc, nói rằng ta đã thay lòng, còn nói ta là người Quân Hòa? Khiến bọn ta ly tán nhiều năm? Ngươi độc ác quá!
Bà tưởng rằng y sẽ biện giải, không ngờ y chỉ bình thản nói:
– Thì ra nàng biết hết rồi.
– Vì sao?!
Một tay Nhan Phác Tông chống lên trán, khóe miệng cong lên:
– Chẳng qua ta tưởng rằng… như thế có thể giữ nàng lại. Không ngờ nàng lại cố chấp như thế, thà sáng lập Thanh Tâm giáo, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ chứ không chịu ở lại bên cạnh ta. Mất cả chì lẫn chài, có lẽ là để nói chính ta!
Ân Tự Tuyết vừa hận vừa giận, nhưng dù sao bà với Nhan Phác Tông cũng từng có một đoạn tình duyên phu thê, lúc này thấy đường đường một Vệ úy như ông ta mà cam nguyện bó tay chịu trói, thần sắc cô đơn, trong lòng thấy hơi bất nhẫn.
– Tích Mạc chưa chết. Chàng ấy vốn định tới giết ngươi. – Ân Tự Tuyết cắn môi dưới, nhấc mũi kiếm lên, nhằm thẳng vào y. – Ta đã lén điểm huyệt đạo của chàng ấy, để chàng ấy tới chậm hơn. Ta không muốn ngươi chết trong tay chàng ấy, ngươi tự kết liễu đi.
Nhan Phác Tông nhìn bà chằm chằm rồi chậm rãi mỉm cười. Trong sát na, ánh mắt xoay chuyển, gương mặt sáng ngời.
– Năm xưa ta ra tay độc ác, sớm đoán được sẽ có ngày này. Cũng tốt, coi như kết thúc nỗi cắn rứt lương tâm bao năm qua của ta. – Y đứng lên, thong thả tới trước mặt Ân Tự Tuyết, ngực phải đặt thẳng vào mũi kiếm của Ân Tự Tuyết. “Bụp” một tiếng, ông ta đè sát lại gần, mũi kiếm đâm vào mấy tấc.
Ân Tự Tuyết giật mình:
– Ngươi…
– Đó chẳng phải là tâm nguyện của Tuyết Nhi sao? – Nhan Phác Tông chầm chậm lùi về sau, mũi kiếm rút ra khỏi lồng ngực, máu tươi thấm ướt áo. Cả người Ân Tự Tuyết sững sờ:
– Ngươi, ngươi hà cớ gì phải làm như vậy?
Nhan Phác Tông lại đặt ngực trái của mình vào đầu mũi kiếm, đưa tay ra với lấy ly rượu trên bàn:
– Tuyết Nhi, ta sắp chết rồi, nàng uống với ta ly cuối cùng được không?
Ân Tự Tuyết vốn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, không ngờ Nhan Phác Tông lại nhanh chóng thừa nhận mọi hành vi của y, thậm chí còn cam tâm chịu chết. Bà nghĩ bụng, phải rồi, đây vốn là tính cách của y, chính trực, cố chấp, cao ngạo. Năm xưa y làm việc đó với mình và Tích Mạc đúng là sai lầm trong phút chốc. Thực ra khi đó, dù sao cũng là do mình thay lòng đổi dạ trước.
Ân Tự Tuyết đón lấy ly rượu trong tay y, một hơi uống cạn:
– Nhan lang, chàng tốt với ta, ta cả đời ghi nhớ. Sau này, ta sẽ bảo Nguyệt Nhi hằng năm thờ cúng chàng như cha ruột. Chàng… an tâm đi đi.
Nhan Phác Tông ngước mắt lên, mỉm cười hiền hòa, đôi mắt đen sẫm như lóe lên tia sáng.
– Nguyệt Nhi quay về rồi ư? – Y nhẹ nhàng nhấc tay khỏi mũi kiếm, giọng trầm thấp, – Con gái nàng thông minh hơn nàng rất nhiều.
Ân Tự Tuyết nghe ngữ khí y kỳ lạ, tâm thần rúng động, bỗng cảm thấy toàn thân tê dại vô lực, không thể nào đề nổi chân khí.
– Ngươi… ngươi… – Thân hình bà mềm nhũn, bị y ôm chặt lấy thắt lưng.
Ydịu dàng rút thanh trường kiếm khỏi tay bà, rồi đưa tay lên điểm mấy yếu huyệt trên người bà, sau đó mới bế bà lên, đặt lên sập. Lúc này Ân Tự Tuyết mới biết mình mắc bẫy, giận dữ quát:
– Nhan Phác Tông, mau thả ta ra, nếu không Tích Mạc mà tới thì sẽ phân thây ngươi thành trăm mảnh.
Nhan Phác Tông đưa tay phong tỏa mấy yếu huyệt gần vết thương của mình, rồi lại lấy Kim Sang dược bôi lên. Máu lập tức ngừng chảy, y cử động cánh tay phải rồi mới ngồi xuống mép sập, nắm lấy tay Ân Tự Tuyết, dịu giọng nói:
– Tới một kẻ, ta giết một kẻ; tới một đôi, ta giết cả đôi.
Ân Tự Tuyết cắn môi không nói, bà xông pha giang hồ bao nhiêu năm qua, chiêu trò gì mà chưa từng gặp? Nhưng nữ nhân một khi gặp phải nam nhân thì thường trở nên trì độn. Nhất là với người tình cũ khi tình còn chưa dứt, khó tránh khỏi việc tưởng tượng sức hấp dẫn của mình quá lớn, tưởng rằng người đó với mình vẫn còn ý nặng tình thâm. Lúc này trong lòng bà vừa hối hận, vừa tức tối, cắn môi không nói.
Nhan Phác Tông gọi ám vệ tới, dặn dò tỉ mỉ một hồi. Ân Tự Tuyết nghe y nói về những cái bẫy hiểm độc, mặt mũi xám ngoét. Nhan Phác Tông dặn dò xong bèn cho ám vệ lui, rồi mới nhướng mắt nhìn bà.
Ynhìn gương mặt vẫn diễm lệ như thuở nào, dung nhan đã từng khiến chàng thiếu niên năm xưa si mê. Năm đó bà cũng tuyệt tình, hạnh phúc như thế. Thế nên y mới sử dụng mọi thủ đoạn để hủy hoại hạnh phúc của bà.
Bàn tay y nhè nhẹ miết lên má bà, khiến bà run rẩy. Nhưng tâm trạng của y lại vô cùng điềm tĩnh. Hiện lên trong đầu y lúc này lại là một thân hình khác non nớt hơn, mềm mại hơn, bướng bỉnh hơn. Điều này khiến y hơi bực bội, các ngón tay men theo thân hình rất giống người đó ở trước mặt, chầm chậm trượt xuống, rồi phát lực.
Ân Tự Tuyết rên lên một tiếng, thở hổn hển. Y phủ phục người xuống, cắn mạnh lên môi bà.
Khi Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt tới được Nhan phủ thì đã là nửa đêm của bốn ngày sau.
Sắc đêm lạnh lẽo, cánh cổng sơn đỏ đóng chặt. Trong không khí dường như có mùi máu tanh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, biết rằng không bình thường, nhún mình vượt qua bức tường cao, khi nhìn rõ tình hình trước mắt, cả hai đều chấn động.
Thi thể, khắp mặt đất là la liệt các thi thể.
Từ cổng chính vào tới chính đường, trên con đường nhỏ thẳng tắp, cứ cách hai, ba bước chân lại có một ám vệ áo đen tuyệt khí bỏ mình, vết máu như vẽ thành một bức tranh u ám dưới ánh trăng, kể về một cuộc thảm sát đẫm máu và vô cùng kịch liệt.
Hai người xuyên qua chính đường đi vào bên trong, tìm kiếm từng căn phòng, chỉ thấy thi thế, binh khí, vết máu, thậm chí cả ám khí, nhưng không thấy người sống.
– Cha đã tới đây rồi. – Phá Nguyệt kéo tay áo Bộ Thiên Hành, – Liệu có phải người đã đi rồi không?
Bộ Thiên Hành lắc đầu, nghiêng tai nghe ngóng kỹ càng, đột ngột ngoảnh đầu lại, nhìn về phía hoa viên.
– Sang bên kia xem thế nào, coi chừng.
Hai người đi qua một hành lang râm mát kéo dài, tới trước một thảm cỏ, từ đằng xa thấy ba bóng người ngồi dưới ánh trăng, mỗi người cách nhau vài bước, đều bất động. Ban nãy Bộ Thiên Hành nghe thấy hơi thở yếu ớt phát ra từ người họ.
– Cha! Mẹ! – Phá Nguyệt nhìn rõ dung mạo của hai người trong đó, thất sắc, vội bước lên trước rồi ngừng lại.
Nhan Phác Tông, người thứ ba là Nhan Phác Tông, đang đưa đôi mắt thâm trầm nhìn hai người.
Bộ Thiên Hành kéo nàng ra sau lưng bảo vệ, rút trường đao ra chĩa vào Nhan Phác Tông, chầm chậm lùi tới bên cạnh Yến Tích Mạc, Phá Nguyệt lập tức bổ nhào tới cạnh ông, nước mắt lăn ra.
Thì ra sau lưng Yến Tích Mạc một thanh trường đao cắm xuyên qua ngực phải, găm chặt ông xuống thảm cỏ. Còn từ đầu gối bên trái của ông trở xuống đã trống không, máu thịt bầy hầy. Sắc mặt ông xám xịt, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng và sáng rực trong khoảnh khắc nhìn thấy Phá Nguyệt:
– Nguyệt Nhi… cha không sao. Đừng khóc.
– Nguyệt Nhi… – Một giọng nói yếu ớt gần như không thể nghe thấy vang lên. Phá Nguyệt ngước mắt lên, nhìn sang Ân Tự Tuyết đang ở chính giữa. So với Yến Tích Mạc, trông bà có vẻ không bị thương, chỉ có điều khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng có vết máu, vệt máu lốm đốm trên vạt áo trắng như tuyết. Nhìn thấy Phá Nguyệt, bà há miệng ra định nói, bỗng “ộc” một tiếng, máu tươi phun ra, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng.
– Mẹ! – Cuối cùng Phá Nguyệt vẫn thấy bất nhẫn, nhào tới ôm lấy hai chân bà, – Mẹ với cha làm sao thế?
Ân Tự Tuyết mỉm cười yếu ớt:
– Con… chịu gọi ta là mẹ rồi ư?
– Chắc chắn là do kẻ này gây nên! Giết lão đi! – Bộ Thiên Hành nghe tim mình quặn thắt, lạnh lẽo nhìn Nhan Phác Tông. Thấy y cũng như Ân Tự Tuyết, bị nội thương, lồng ngực đã đen sì, máu tươi liên tục rỉ ra từ khóe miệng.
– Đừng giết hắn! – Ân Tự Tuyết thở hổn hển, nở nụ cười âm hiểm, – Hắn trúng của cha con… mười chưởng, không sống nổi đâu… đừng một đao giết hắn, để hắn gân cốt đứt đoạn… từ từ đau đớn mà chết…
– Sao lại như thế? – Phá Nguyệt ôm lấy Ân Tự Tuyết, Bộ Thiên Hành quỳ xuống bên cạnh Yến Tích Mạc. Nhưng vì trông ông quá thê thảm nên Bộ Thiên Hành cũng không dám đụng vào ông.
– Đừng hỏi nữa… đều là lỗi của mẹ… – Ân Tự Tuyết bật cười thê thiết. – Con ngoan, mẹ không cử động được nữa… bế mẹ tới chỗ cha con…
– Nàng đừng nói nữa. – Yến Tích Mạc đột nhiên nhìn bà, – Nguyệt Nhi, Thiên Hành, đưa nàng đi đi, trị thương cho nàng.
– Cha thì sao? – Phá Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông, nghẹn ngào. Tuy rằng nàng và ông chỉ mới nhận nhau vài ngày, nhưng hào khí mạnh mẽ, sự quyết tuyệt toát lên từ người ông đều khiến nàng thấy đau lòng một cách kỳ lạ. Ông là một anh hùng thực sự, vất vả cả đời, cuối cùng vợ con đoàn tụ, nay lại phải rơi vào tình cảnh thê thảm này sao?
Yến Tích Mạc không trả lời, một giọt lệ bất lực rơi trên má Ân Tự Tuyết:
– Thiếp không đi đâu. Các con… nếu đưa ta đi, ta lập tức tự tuyệt… kinh mạch. Bế ta qua đó…
Phá Nguyệt nghe lời bế Ân Tự Tuyết tới chỗ Yến Tích Mạc, nhưng lại cảm thấy nữ tử trong lòng mềm mại như thể không có xương, chỉ e rằng kinh mạch xương cốt của bà đã sớm bị đánh gãy. Tim Phá Nguyệt đau nhói:
– Mẹ, mẹ đừng như thế, con trị thương cho mẹ. Sau này mẹ ở với con…
– Không được… mẹ muốn ở bên cha con… –- Ân Tự Tuyết chầm chậm đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào thắt lưng gầy gò của Yến Tích Mạc, gương mặt nở nụ cười hài lòng. – Tích Mạc, thiếp luôn… có lỗi với chàng, nay lại liên lụy tới chàng… chàng có oán thiếp không?
Thì ra hôm đó bà trúng khổ nhục kế của Nhan Phác Tông, bị cầm tù, phải chịu giày vò mấy ngày liền. Khi Yến Tích Mạc tìm đến nơi, ông đã giết sạch các ám vệ, tới trước mặt hai người, ông đã bị trúng thương rất nặng. Tuy rằng võ nghệ của ông cao hơn Nhan Phác Tông, nhưng Nhan Phác Tông chỉ ôm cây đợi thỏ, làm sao ông có thể thắng được? Chỉ là Nhan Phác Tông dù sao cũng đã đánh giá quá cao thực lực của mình, ba đại cao thủ hỗn chiến, lưỡng bại câu thương, nay ngồi trên thảm cỏ này, không thể cựa quậy, đã ba canh giờ trôi qua. Tưởng rằng sẽ đồng quy vu tận, không ngờ hai người Bộ Thiên Hành lại tìm tới.
Yến Tích Mạc nghiêng mắt nhìn Ân Tự Tuyết, giọng khàn khàn rất dịu dàng:
– Ta không oán nàng.
Ân Tự Tuyết cười:
– Thế chàng còn… thích thiếp không?
– Thích. – Yến Tích Mạc chầm chậm đưa tay, khó nhọc đặt tay lên tấm lưng đã mềm nhũn như bùn của bà. – Không ngày nào là không thích nàng, không khắc nào là không nhớ nàng.
Ân Tự Tuyết đã không còn cảm nhận được sự đụng chạm của ông nữa rồi, nhưng nhìn vào ánh mắt dịu dàng của ông, bà cười hân hoan như thể một thiếu nữ mười tám, đôi mươi.
– Tích Mạc, thiếp cũng nhớ chàng… – Bà nhấc tay lên, rồi lại bất lực buông thõng xuống. Phá Nguyệt ngậm lệ đặt tay hai người vào với nhau. Ân Tự Tuyết hít sâu một hơi, dịu dàng nói:
– Nguyệt Nhi, con lấy món đồ ở trong ngực ta ra.
Phá Nguyệt thò tay vào, sờ thấy một vật cưng cứng lạnh lẽo, thận trọng móc ra nhìn, là một tấm ngọc bài màu đen, hoa văn tinh xảo.
– Đám đệ tử đó của ta… – Ân Tự Tuyết run rẩy nói, – Đều là một đám nữ tử mệnh khổ. Sau này con… giải tán chúng giáo cũng được, thay ta… làm giáo chủ cũng được, hãy… chăm sóc cho chúng, các tỷ muội… tình như thủ túc…
Phá Nguyệt gật đầu.
– Chôn ta… với cha con… tại đỉnh Vô Cưu… – Nụ cười của bà dần trở nên mơ màng, – Năm xưa ta… ở đó, nhìn thấy chàng… minh chủ anh minh…
Hơi thở của bà dần dần không nghe thấy nữa, cuối cùng khép mắt lại.
Phá Nguyệt ngẩn ra giây lát, rồi nghẹn ngào không thốt nên lời. Trước nay, ấn tượng của nàng về Ân Tự Tuyết vốn rất tệ. Nhưng thấy bà bình an chết trước mặt mình, nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim lại nhói đau, khiến cả lồng ngực nàng cũng đau đớn quằn quại.
– Nàng… đi rồi ư? – Giọng của Yến Tích Mạc run rẩy.
Phá Nguyệt không cách nào trả lời, Bộ Thiên Hành trầm mặc không nói.
– Đỡ ta dậy. – Giọng của Yến Tích Mạc rất điềm tĩnh. Bộ Thiên Hành đỡ ông dậy. Đệ nhất cao thủ võ lâm của Đại Tư phát ra tiếng rên khe khẽ, rồi chầm chậm đứng lên.
– Đưa mẹ con cho ta. – Yến Tích Mạc đưa tay về phía Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt nhìn thân hình lảo đảo như sắp ngã của ông, ông lúc này làm sao chịu đựng được trọng lượng bà? Nhưng nàng vẫn đặt Ân Tự Tuyết vào lòng ông. Ông đón lấy, thân hình lắc lư, chầm chậm quay người.
– Tuyết Nhi… – Ông khàn giọng nói, – Tích Mạc đại ca đưa nàng về đỉnh Vô Cưu.
Ông vừa đi được một chút, thân hình đã đảo đi, rồi ngã rầm ra đất. Thanh trường đao cắm ở ngực phải của ông đụng mạnh xuống đất, vết thương lại một lần nữa phun máu. Ông bỗng than dài một tiếng, quỳ trên đất, như một bức tượng, không còn động tĩnh gì nữa.
Bộ Thiên Hành lao lên như mũi tên, thấy hai mắt ông nhắm nghiền, lệ vẫn trào ra trên gò má, khí đã tuyệt.
– Sư phụ! – Bộ Thiên Hành hét to một tiếng, ôm lấy thân thể ông, lòng đau như dao cắt.
Phá Nguyệt vẫn còn quỳ ở chỗ cũ, một tay bịt miệng, lệ tuôn ròng ròng, không thể nào di chuyển nổi.
Đúng vào lúc này, bỗng dưng nghe thấy sau lưng có một luồng kình phong lao tới. Phá Nguyệt đang lúc đau lòng cực độ, thần trí hoang mang nên không kịp đề phòng. Nàng chỉ cảm thấy có một lực đạo hùng hậu đổ vào huyệt Thần Đường ở sau lưng nàng, toàn thân lập tức tê dại.
Bộ Thiên Hành nghe thấy động tĩnh, quay phắt người lại, lập tức biến sắc. Thấy Nhan Phác Tông vốn đã gần như tắt hơi giờ bay vọt lên, một tay cắp lấy Nhan Phá Nguyệt, mặt mày thâm hiểm.
Chắc chắn là ban nãy y không bị thương tới mức sắp chết, nhưng giả bộ lừa hai người Yến Tích Mạc. Nếu không phải là hai người Bộ Thiên Hành kịp thời tới đây thì e rằng giờ y đã thoát thân.
– Dừng tay! – Bộ Thiên Hành giận dữ, buông Yến Tích Mạc ra, rút đao tiến lên.
Nhan Phác Tông một tay đặt lên cổ Phá Nguyệt:
– Ngươi mà tiến lên một bước nữa… – Y thở hổn hển. – Ta sẽ giết nó. Vứt đao đi!
Phá Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nghiến răng tới bật máu:
– Cầm thú! Ta với ngươi không đội trời chung!
Bộ Thiên Hành lập tức ném đao đi, nghiêm giọng.
– Thả nàng ra, ta tha cho ngươi một con đường sống.
Nhan Phác Tông phát ra nụ cười lạnh lẽo mỏng như một sợi tơ:
– Ngươi là cái thá gì? Ta cần ngươi cho ta con đường sống ư? – Lời vừa dứt, thân hình đã đột ngột thoái lui mấy bước, tới một góc của hoa viên, trên mặt đất có một miệng giếng đen ngòm. Bộ Thiên Hành thấy thế thất kinh, vội vàng lao lên, Nhan Phác Tông mỉm cười nanh ác, ôm Phá Nguyệt nhảy xuống giếng.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
60 chương
9 chương
22 chương
11 chương
53 chương
98 chương
10 chương
141 chương