Giang Nam

Chương 22

Biên tập: Nhược Lam Beta: Nhược Lam Lấy một con dao nhỏ sắc bén, tại ngón tay phải của Giang Dĩnh khẽ cắt một nhát, một lát sau máu dần dần chảy ra, Thanh Thanh buông dao, ngồi chờ một lát, thấy máu vẫn thong thả chảy ra, liền lấy một mảnh vải lau khô máu rồi bôi thuốc, máu mới ngừng. “Phụ thân, y không thể đợi thêm ở chỗ này.” Vẫn nín thở chờ đợi, Nhâm Bằng Phi không khỏi khẩn trương hỏi: “Vì sao?” Lúc trước nó còn nói ở trong động có lợi hơn giúp Giang Dĩnh khôi phục, như thế nào hôm nay còn nói không thể tiếp tục ở chỗ này? Thanh Thanh cúi đầu thu dọn đồ đạc, ngữ khí bình tĩnh: “Một người bình thường sống cả ngày ở đây có thể bị đông chết, không nói đến một người thể trạng yếu như vậy.” “Ý của con là…” Nhâm Bằng Phi nhìn nó không chuyển mắt. Thanh Thanh gật đầu, “Hiện giờ cả người y khôi phục không sai biệt lắm, cho nên không thể tiếp tục ở chỗ này.” Nghe lời nói này, Nhâm Bằng Phi vừa mừng vừa sợ, thật vất vả định thần lai, cố không hơn người mang lục giáp, tiến lên muốn cõng người đang nằm ở giường đá lên, bị Thanh Thanh cùng đệ đệ chạy tới ngăn lại. “Ca, huynh không muốn sống nữa sao, huynh hiện tại đi được hai bước phải dừng lại ho một lúc, còn dám cõng một người như vậy?” “Đúng vậy a, phụ thân, vóc dáng Trình Phi thúc thúc lớn như vậy cũng không phải là lớn lên không, để cho thúc cõng đi!” Bị một lớn một nhỏ trợn mắt nhìn, Nhâm Bằng Phi bất giác có giật mình, nhưng lại thản nhiên cong lên khóe miệng, gật gật đầu. “Được, nghe hai người, Trình Phi đệ cõng y đi.” Rốt cục về tới nơi bọn họ ở lại, Giang Dĩnh được an trí ở một phòng cách hiệu thuốc rất gần, sau khi trở về, Thanh Thanh cũng không có nhàn rỗi, trước tiên liệt kê một đống dược để cho Ách Cô tìm giúp nó, sau đó lấy thùng gỗ hạ bếp đun nước, đem một lượng lớn dược cổ quái đổ vào nấu, dược sắc xong đem đến trước giường Giang Dĩnh, làm cho Nhâm Bằng Phi liên tưởng tới chuyện đem cả quán thuốc vào. Uống xong thuốc sau hai canh giờ gì đó, nước trong thùng gỗ đun dược liệu đã nấu thành một màu đen, phát ra vị thuốc đông y nồng đậm, Thanh Thanh trước tiên lấy tay thử độ ấm, cảm thấy được không sai biệt lắm, lại tới phòng cẩn thận xem xét sắc mặt của Giang Dĩnh sau khi uống xong thuốc, liền kêu Nhâm Trình Phi đem quần áo trên người y cởi ra, bỏ y vào thùng dược. “Thanh Thanh, thuốc con cho y uống là thuốc gì vậy?” “Phụ thân, người không cần lo lắng, đống dược đó tất cả đều là do con cùng Trình Phi thúc thúc tại đáy cốc thu thập. Bà bà có ghi lại trong thư, dược ở đáy cốc mặc dù đại đa số hàm độc, nhưng là có số rất ít tiên thảo linh dược trên thế gian đều khó tìm được, y lớn lên ở đáy cốc, hàm độc gì đó tất nhiên ăn không ít, nhưng vô tình, cũng ăn dược mà thế nhân tha thiết ước mơ có thể kéo dài tuổi thọ, hoặc là dược gia tăng nội lực, loạn thất bát tao gì đó toàn bộ ăn trong bụng, tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau, mới cuối cùng tạo thành thân thẻ của y xuất hiện dị sổ, thí dụ như tự hành khép lại miệng vết thương, khí lực lớn, thân hình nhanh nhẹn, chừng đó nhìn như có ích, nhưng cũng sẽ đối với thân thể tạo thành không ít tổn hại.” “Giống như một người ăn được rất bổ, giống như khi bị thương, chảy máu mũi, y ăn độc thảo hoặc tiên dược vào, toàn bộ tụ tập vào một thân, kỳ thật, ngược lại làm cho thân thể kém phát triển, mà biểu hiện trên thân người khác thì đã tứ chi lạnh như băng, dịch bì dịch làm phiền, dịch giận dịch táo, tính tình khó có thể khống chế, thậm chí còn mệnh không lâu, sống không quá bốn mươi tuổi.” Nhâm Bằng Phi giật mình nhìn nữ nhi, mà nó vẫn như trước giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Phụ thân, có lẽ lần này y ngược lại là trong họa có phúc, trải qua lần này, y tương đương đúc lại thân thể. Phụ thân, người vừa mới cũng nhìn thấy đó, năng lực y tự mình khép lại miệng vết thương đã không còn, y hiện tại giống như người thường, ngày sau chú ý điều dưỡng, sống tới sáu bảy mươi tuổi không là vấn đề.” “Hiện tại, chủ yếu là đem số dược tính còn lại trong cơ thể y bài trừ hết, về phần y khi nào thì tỉnh lại, con liền không dám nói bừa, chỉ biết là, hẳn là sẽ không còn lâu lắm.” Nhâm Bằng Phi yên lặng nhìn người đang chìm nổi trong thừng dược, sau một lúc lâu, nói: “Thanh Thanh, mặc kệ nói như thế nào, y cũng là phụ thân con.” Gã chưa bao giờ từng nghe nữ nhi kêu Giang Dĩnh một tiếng phụ thân, lúc ấy hãy còn đắm chìm trong bi thương, thái độ nữ nhi ngược lại xem nhẹ, hiện tại nghe tới, Thanh Thanh đều dùng “Y” thay thế đối phụ thân mà xưng hô, gã nghe thấy cảm thấy như từng nhát dao cắt vào lòng. Giang Dĩnh nếu tỉnh lại thấy vậy, lại không biết sẽ bi thương thế nào. Thanh Thanh chỉ rũ xuống mi mắt, không nói một lời. Đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, quanh quẩn xung quanh bọn họ. Nhâm Bằng Phi ngày đêm canh giữ ở bên giường Giang Dĩnh, nắm tay y, cùng y nói chuyện. Tán gẫu chuyện trước kia cùng chuyện bây giờ, tán gẫu chuyện Thanh Thanh, tán gẫu chuyện hài tử trong bụng, tán gẫu tóc Giang Dĩnh đã đen dài ra, tán gẫu chừng một tháng, hài tử sẽ sinh ra. “Không biết ngươi có thể hay không thấy hài tử sinh ra.” Nhâm Bằng Phi nhìn người đang ngủ say, ngoài miệng cười, hai mắt mông lung, “Thanh Thanh không chấp nhận ngươi, đều là do ta, lúc này đây, bất luận như thế nào, ta cũng đã tự mình dưỡng dục đứa bé này, đem hết thảy mọi chuyện nói cho nó biết, cho nó biết, ai là người sinh ra nó dưỡng dục nó, cho nó biết, nó có hai phụ thân…” Nói xong, hốc mắt đã đỏ, đem tay mình đặt lên mặt y, Nhâm Bằng Phi nghẹn ngào nói không nên lời. Thanh Thanh không biết khi nào bưng chén thuốc đứng ngoài phòng, thấy cảnh này, một đôi mắt to rưng rưng, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống không khóc thành tiếng, cũng không rớt nước mắt. Một ngày lại một ngày qua đi, Nhâm Bằng Phi hành động càng không tiện, trước kia còn có thể cứng rắn chịu đựng kiên trì, nhưng hiện tại gã ngay cả xuống giường cũng gặp muôn vàn khó khăn. Không chỉ có bụng, Nhâm Bằng Phi toàn bộ thân mình giống như ngâm trong nước bị trương lên, bộ dáng mềm nhũn cả ra, chân của gã tựa hồ không chịu nổi sức nặng như vậy, mỗi một bước đi đều rất trắc trở, không chỉ có Nhâm Trình Phi, càng về sau ngay cả Thanh Thanh đều nghiêm lệnh cấm gã xuống giường đi lại lần nữa. Vì muốn gã có thể an tâm hơn mười ngày cuối cùng chờ sinh, Nhâm Trình Phi cùng Thanh Thanh thương lượng xong, bất đắc dĩ đặt một cái giường trong phòng gã, đem Giang Dĩnh khiêng lên trên cái giường này, để cho Nhâm Bằng Phi không cần xuống giường liền có thể thấy y. Một ngày ban đêm, Nhâm Trình Phi truyền chân khí vào cơ thể huynh trưởng xong, đầu đã đầy mồ hôi, Nhâm Bằng Phi cũng đã sớm chuẩn bị khăn cho hắn lau mồ hôi. “Trình Phi, vất vả cho đệ rồi, đã trễ thế này, mau đi nghỉ ngơi đi.” Nhâm Trình Phi tiếp nhận khăn rồi lau lung tung vài cái, liền thật cẩn thận giúp huynh trưởng đã mập mạp gấp đôi so với trước khi mang thai nằm xuống. “Được, ca, huynh có cái gì không thoải mái thì kêu đệ một tiếng.” Trình Phi ngủ ngay bên cạnh, cách hai cái phòng bất quá là một tấm ván gỗ mỏng manh, chỉ cần kêu một tiếng phòng bên liền có thể nghe thấy. “Ừ, đệ đi ngủ đi.” Trình Phi thổi tắt ngọn đèn, ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Nhâm Bằng Phi không có lập tức ngủ luôn, mà là nương theo ánh sáng của mặt trăng, lẳng lặng ngưng thần nhìn người kia nằm ở cách đó không xa —— giống như mọi buổi tối khác, sau đó tại trong lúc bất tri bất giác, mà ngủ. Trong lúc ngủ mơ, có một con gì đó lại bắt đầu rút gân, đã thành thói quen nên Nhâm Bằng Phi không trợn mắt, chỉ cúi đầu rên rỉ một tiếng, cố gắng chen chân vào muốn giảm bớt đau đớn bén nhọn ở đùi, giống như ngày xưa, đau đớn lại càng ngày càng rõ ràng, mỗi khi động một chút, chỗ đau liền mãnh liệt hơn, đau đến nỗi cả người gã đã đổ đầy mồ hôi. Nhâm Bằng Phi hít sâu, nhẫn nại một lúc, cảm thấy được thân thể rất khó chịu, cố gắng trở mình, nhưng trên chân vẫn còn những cơn đau không dứt, hơn nữa thân thể mập mạp có chút không nghe theo sự sai bảo, gã cố gắng nửa ngày cũng chỉ có thể hoạt động cánh tay. Trong bóng tối, trong không gian, tựa hồ có người ngồi ở bên giường gã, tay chân nhẹ nhàng dìu gã ngồi xuống tựa vào trước ngực, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán gã. Đau đớn trên chân sau khi qua đi, Nhâm Bằng Phi lên giọng hỏi: “Trình Phi sao?” Trễ như thế còn không ngủ, “Đại ca đánh thức đệ?” Người ôm gã không nói lời nào, tay vỗ nhẹ bờ vai của gã, yên lặng một trận, một bàn tay thật cẩn thận chụp lên cái bụng rất tròn của gã, Nhâm Bằng Phi bỗng nhiên hút một hơi khí lạnh, toàn bộ thân mình không khỏi căng thẳng. Cánh tay kia bỗng nhiên thu lên, lập tức một giọng nói khàn khàn khô khốc, giống như có một hạt cát trong cổ họng mà vang lên: “Ngươi làm sao mà đau?” Một câu thanh âm khàn khàn mơ hồ ấy, như một chậu nước lạnh quay đầu xuống, nguyên lai ý thức như sương mù nhất thời thanh tỉnh, Nhâm Bằng Phi sửng sốt, cũng không dám quay đầu lại, sau một lúc lâu, mới vươn bàn tay run rẩy chụp lên cái tay đỡ lấy bả vai của gã… “Niếp Dĩnh?” “… Ừ.” “Ta là đang mơ sao?” Nếu không như thế nào sao có thể tốt đẹp như thế chắc là không đúng sự thực? Người phía sau không nói, chậm rãi chuyển qua trước mặt gã, nâng lên mặt của gã, thận trọng mà thâm tình hôn lên. Tay Nhâm Bằng Phi đặt tại bên người chần chờ đáp trên bờ vai của y, vì lạnh xúc cảm chân thật, không khỏi dùng hết khí lực có được mà nắm chặt, giống như như vậy, sẽ không lại từ trong tay mình mà biến mất. Đắm chìm trong nhu tình dài lâu, Nhâm Bằng Phi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt trợt xuống. Sáng sớm khi Thanh Thanh đẩy cửa vào, một màn trước mắt khiến nó thật lâu sau khó có thể nhúc nhích, hai người kia ở trên giường ôm nhau ngủ, mà ngay cả khi đang ngủ mơ, vẻ mặt hai người đều là không màng danh lợi mà an bình như thế. Từ khi nhập Cốc tới nay, phụ thân luôn vẻ mặt đau xót khóe miệng hàm chứa nét cười, thoạt nhìn lại thỏa mãn như thế. Hai nam nhân ôm nhau ngủ, không có một tia bất an, khắc sâu như vậy khiến Thanh Thanh khó có thể quên đi. Ông trời quá tẫn khiến hai người này thật vất vả mới có thể gần nhau, sớm đã không có cái gì là ân oán thị phi, đạo đức luân thường, tựa hồ muốn đem thời gian quay trở về như trước kia, cả ngày đều ở cùng một chỗ, ngày đêm bất phân, khiến Nhâm Trình Phi nhìn đến nỗi buồn nôn, Ách Cô nhìn thấy thì luôn lén che miệng cười, Thanh Thanh nhìn thấy cũng không dám lên tiếng. Nhâm Bằng Phi không thể xuống giường, Giang Dĩnh liền đem cửa sổ mở ra, ôm lấy gã cùng nhau xem cảnh trí bên ngoài, ngẫu nhiên cùng cười, có khi tán gẫu không quan tâm đau khổ trong lời nói, hay là vành tai và tóc mai chạm vào nhau khanh khanh ta ta, như thế nào cũng sẽ không chán. Giang Dĩnh vuốt cái bụng tròn tròn của Nhâm Bằng Phi, vẻ mặt đau lòng nói: “Bằng Phi, vất vả cho ngươi.” Nhâm Bằng Phi nắm tay y, không nháy mắt nhìn y, cười nói: “Không khổ, có ngươi ở bên, tuyệt đối không khổ.” Giang Dĩnh kìm lòng không được mà đem gã ôm thật chặt, một cái lại một cái hôn môi tinh tế dừng ở trên mặt của gã. Khi ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh, Giang Dĩnh nhẹ nhàng túc khởi mi, vẻ mặt cảm khái: “Thanh Thanh cùng ta không thân thiết lắm.” Đúng vậy, từ trước tới nay cũng chưa kêu y một tiếng. Nhâm Bằng Phi nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt của y, cho đến khi đem nếp nhăn trên mặt y vuốt nhẵn hết, “Không cần lo lắng, còn nhiều thời gian, sẽ có một ngày, nó sẽ nhận thức ngươi.” Giang Dĩnh cúi đầu cười cười với gã, làm cho gã không cần lo lắng, sau đó đề tài lại dừng ở hài tử trong bụng của gã. Đại khái khi nào thì sinh, chính là nam hài hay là nữ nhi, muốn lấy tên là gì? Nam hài gọi là gì, nữ nhi gọi là gì, nam hài muốn giáo dưỡng như thế nào, nữ nhi muốn dưỡng dục như thế nào… Tóm lại, bọn họ lần này nhất định phải là hai người cùng nhau dưỡng dục đứa bé này, thương nó, yêu nó, làm cho nó biết được mình đến thế giới này như thế nào. Có một ngày sáng sớm, Nhâm Bằng Phi tắm xong, nhìn ánh ngược của mình bên trong bồn nước, dại ra hồi lâu, chờ khi Giang Dĩnh phát hiện, thấy gã đang dùng tay vuốt ve mặt mình. “Làm sao vậy?” Nhâm Bằng Phi ngẩng đầu, trước mắt Giang Dĩnh hao gầy không ít, nhưng vẫn ngang hiên cao ngất như cũ, dáng vẻ bất phàm, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, mập không chịu nổi, lấy tay xoa bóp, tất cả đều là thịt mỡ, một chút co dãn cũng không. “Làm sao vậy?” Gã có chút khác thường khiến Giang Dĩnh hơi bất an liền hạ thấp thắt lưng, tỉ mỉ nhìn gã. Nhâm Bằng Phi tránh đi ánh mắt của y, tay lại xoa mặt mình, yên lặng nói: “Nguyên lai ta hiện tại trở thành bộ dáng này.” Trong nước mặt mình mập lên không ít, cũng không biết là khi nào thì biến thành như vậy, trước kia khi mang thai Thanh Thanh thì thân mình cũng mập mạp như vậy, nhưng vẫn chưa từng để ý đến tướng mạo, lần này nhìn thấy, trong lòng thình lình trở nên không thoải mái, bộ dáng xấu như vậy, cũng không biết người bên cạnh thấy trong lòng họ nghĩ như thế nào. Giang Dĩnh nghe xong lời của gã, mỉm cười, đều nói nữ nhi vì người tình mà trang điểm, Nhâm Bằng Phi nghe câu này giống như là cảm khái nhưng lại làm cho gã từ từ hiểu rõ ra ý tứ lần này. Nhâm Bằng Phi cho tới bây giờ cũng không phải loại người để ý tướng mạo bản thân, cho dù gã thật sự như thế, cũng sẽ không khiến gã chú ý, có lẽ thật sự như suy nghĩ của Giang Dĩnh, bởi vì để ý ý nghĩ của người tình, vì thế chính mình cũng trở nên để ý. Giang Dĩnh chỉ cười không nói lời nào, vẻ mặt như nhìn thấu tất cả đưa tới trước mặt Nhâm Bằng Phi thản nhiên nhìn, nhưng y vẫn không thu mắt lại, Nhâm Bằng Phi tức giận đến dùng nước hất y, dù y ướt nhẹp vẫn tươi cười xấu xa. Giang Dĩnh một chút cũng không giận, bọt nước theo hai má trợt xuống, tại dưới ánh sáng của sáng sớm ấm áp chiết xạ đến chói mắt. Giang Dĩnh đem người kia hãy còn tức giận ôm vào trong lòng, cho gã những cái hôn liên tiếp, “Bằng Phi, cuộc đời này có ngươi, Niếp Dĩnh không còn mong chờ điều gì nữa.” Nhâm Bằng Phi nở nụ cười phát ra từ nội tâm, cầm tay y đặt trên người mình, chặt chẽ không rời. Niếp Dĩnh, Bằng Phi từng không hiểu quý trọng, nhưng lúc này sau này, Bằng Phi tuyệt không buông ra nữa. Cuộc sống trong Cốc bình tĩnh nhưng cũng buồn tẻ, nếu không phải huynh trưởng còn cần hắn đưa vào chân khí giữ mệnh, Nhâm Trình Phi sớm mọc thêm cánh phi ra ngoài. Nhưng cuộc sống cố tình là như thế này khiến đệ đệ nhượng bộ lui binh, làm cho Nhâm Bằng Phi cảm thấy được hết sức thoải mái cùng an bình, hơn nữa có Giang Dĩnh làm bạn, thực hận không thể liền như vậy cả đời đợi ở trong Cốc, an an ổn ổn mà sống. Thời gian hài tử chào đời bọn họ tính toán đã qua, cũng không biết có phải là ở trong bụng phụ thân rất thoải mái hay không, chậm chạp cũng không chịu đi ra, chậm lại gần mười ngày sau, Thanh Thanh nói không thể đợi nữa, bằng không thân mình của phụ thân không chịu nổi, dù sao đồ vật này nọ đều chuẩn bị tốt, tính tính toán toán ngày hài tử cũng phát dục hoàn toàn, tùy thời đều có thể đi ra. Nghe được nữ nhi nói lần này, Nhâm Bằng Phi chưa từng nói cái gì, ngược lại ở một bên là Giang Dĩnh, một lòng nhất thời nói, khẩn trương bất an nói, vẫn là chờ một chút đi. Cách hài tử như thế nào sinh ra, y đã nghe Nhâm Bằng Phi nói qua, khi đó liền sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không dám tưởng tượng trường hợp xé bụng ái nhân ra lấy hài tử. Tuy rằng Nhâm Bằng Phi lần nào an ủi y nói không có việc gì, sinh Thanh Thanh xong gã không phải còn bình yên mà sống đến hiện tại sao, nhưng Giang Dĩnh sợ hãi nói ra một đống lý do để phản bác gã, nói cái gì Thanh Thanh còn nhỏ y thuật khó giữ được, hoặc là nếu có gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ vân vân, còn vạn phần ảo não, nói lúc trước không nên lưu lại đứa bé này. Y thốt ra lời này, Nhâm Bằng Phi liền kéo mặt xuống, biết mình trong lúc vô tình nói sai rồi, Giang Dĩnh lần nữa giải thích nói mình cũng không phải không muốn hài tử, chỉ là sợ gã xảy ra chuyện ngoài ý mới nói như vậy, mới khiến gã từ từ nguôi giận. Hiện tại vừa nghe đến Giang Dĩnh nói còn muốn chờ một chút, Nhâm Bằng Phi còn chưa tới kịp nói cái gì, Thanh Thanh đã xụ mặt, một chữ một chữ nói: “Nếu là phụ thân hiện tại không sinh, nhiều hơn một ngày nữa, thể lực người liền tiêu hao vừa thành, không tới mười ngày, người có thể ngay cả thở cũng không được!” Thanh Thanh cũng không phải nói chuyện giật gân, tất cả đều là có việc thực căn cứ, bởi vì hiện tại thân thể Nhâm Bằng Phi chích xác một ngày không bằng một ngày. Giang Dĩnh lúc này mới á khẩu, chính là bất đắc dĩ, đau lòng ôm lấy Nhâm Bằng Phi. Nếu quyết định, liền nhanh tay động thủ đi, Thanh Thanh chọn xong thời gian là thời điểm bình minh ngày thứ hai, ánh sáng vừa đủ, đốt đèn thấy rõ. Cũng không biết là không phải cố ý cùng bọn chúng đối nghịch, bọn họ mới quyết định thời gian thật tốt, hài tử nghịch ngợm trong bụng Nhâm Bằng Phi đột nhiên làm ầm ĩ lên, Nhâm Bằng Phi biến sắc, ôm lấy bụng gian nan nói với nữ nhi: “Thanh, Thanh Thanh, phụ thân chỉ sợ chống đỡ không đến ngày mai …” Mọi người quá sợ hãi, ngay cả Thanh Thanh từ trước đến nay không hiện ra cảm xúc thì sắc mặt cũng hơi đổi. Cứ việc sớm có sự chuẩn bị, nhưng đến lúc này, tựa hồ lại có một chút trở tay không kịp như vậy. Cũng may rất nhanh phục hồi tinh thần lại, Thanh Thanh ra lệnh một tiếng, trước tiên phải đỡ Nhâm Bằng Phi trướng đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh lên giường, sau đó đem Nhâm Trình Phi ngây ra như phỗng đuổi đi nấu nước, đem Giang Dĩnh vội vã đầu đầy mồ hôi đẩy ra ngoài chờ, kêu Ách Cô lấy những thứ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng gì đó, chính mình lấy ra một cái bình dược, mở ra sau đó cẩn thận ngửi ngửi, xác nhận không có nhầm lẫn mới hướng bên giường đi đến. Lúc này dấu trên cửa gỗ bị Giang Dĩnh từ bên ngoài đột nhiên đẩy ra, rống lên với Thanh Thanh nói: “Ta không thể đợi ở bên ngoài cái gì cũng không làm!” Thanh Thanh thản nhiên liếc y một cái, “Ngươi bây giờ có thể làm gì?” Sau đó nhìn y khẩn trương mà hai tay run rẩy. “Ta, ta…” Mặt Giang Dĩnh đỏ bừng, “Ta muốn ở trong phòng, ta muốn nhìn…” Y thật sự lo lắng, nuốt cổ họng. “Ngươi ở trong này chỉ cản trở ta làm việc.” Mặt Thanh Thanh một chút cũng không lưu tình đưa y dùng sức đẩy ra ngoài. “Chính là… Chính là…” Giang Dĩnh thật sự không muốn đi ra ngoài, nhưng lại không thể phản bác con gái của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa dần đóng lại, lòng tràn đầy lo lắng cùng bất đắc dĩ. Nhìn y kích động như thế, Thanh Thanh thật sự có chút không đành lòng, động tác đóng cửa dừng lại, bình tĩnh lại kiên định nói: “Ta sẽ không để cho phụ thân có việc gì đâu, ngươi… Ngươi không cần quá lo lắng…” Giang Dĩnh sửng sốt, Thanh Thanh cũng đã đóng cửa lại. Thanh Thanh cầm bình dược đi đến bên giường, phụ thân của nó đau đến vẻ mặt đổ mồ hôi, mồ hôi cơ hồ đem hai mắt che hết, nhưng gã vẫn đang gian nan mở to hai mắt nhìn nó. “Con vẫn là không chịu gọi y…” Nhâm Bằng Phi trong thanh âm không khỏi tiếc nuối cùng chua sót. Thanh Thanh rũ xuống mi mắt, đưa ra bình dược, “Phụ thân, trước tiên uống ngay đi.” “… Là cái gì?” “Thuốc tê, khiến người tạm thời mất tri giác, như vậy khi mở bụng mới không có cảm giác thống khổ.” Nhâm Bằng Phi có chút chần chờ, “Nhưng phụ thân, muốn nhìn hài tử sinh ra…” Thanh Thanh dùng khăn lau sạch sẽ mồ hôi cho gã, “Phụ thân, Thanh Thanh bây giờ còn không có cách nào chế ra có thể cục dược gây tê.” Một cỗ đau đớn đánh úp lại, Nhâm Bằng Phi thâm hút một hơi, hoãn khí nói: “Thuốc kia có thể hay không không uống? Lúc sinh con, phụ thân cũng chịu đựng như vậy được mà…” Thanh Thanh đột nhiên nhìn gã, hai mắt trong suốt tràn đầy phẫn nộ, “Không được, Thanh Thanh không thể để cho phụ thân xảy ra chuyện gì đâu!” Nhâm Bằng Phi cứng lại, lập tức cố gắng giật nhẹ khóe miệng, đối nữ nhi lộ ra một nét cười trấn an, “Thực xin lỗi, Thanh Thanh, là phụ thân tùy hứng.” Đúng vậy, gã hiện tại có nữ nhi, có hài tử trong bụng, cũng có Giang Dĩnh, tại sao có thể lấy thân thể của chính mình mà nói giỡn, gã còn muốn sống sót, sống được lâu dài, bởi vì gã không thể rời bọn họ, một chút cũng luyến tiếc. Vì thế khi Thanh Thanh đưa dược lại, gã đem dược trong bình nước toàn bộ uống ngay xuống, có điểm khổ, cảm giác lạnh xâm nhập cổ họng. Thanh Thanh không ngừng giúp phụ thân lau mồ hôi, ôn nhu nói: “Phụ thân, người yên tâm, chờ người tỉnh lại, nhất định sẽ nhìn thấy bảo bảo, Thanh Thanh sẽ không để cho người gặp chuyện không may đâu, yên tâm đi.” Nhâm Bằng Phi cầm bàn tay non nớt của nữ nhi, không thể kể ra nội tâm chua xót cùng bất đắc dĩ, Thanh Thanh còn chưa đủ mười tuổi, không ngờ lúc còn nhỏ như thế, còn phải đỡ đẻ cho phụ thân nó, nghĩ đến các hài tử khác lớn như vậy có lẽ còn đang cùng cha mẹ làm nũng, Nhâm Bằng Phi lại không thể nói lên lời. Lại là một trận đau đớn đánh úp lại, gã nắm chặt tay của nữ nhi. “Phụ thân, nhịn chút nữa, dược hiệu rất nhanh sẽ có tác dụng.” Quả nhiên, giây lát lúc sau, Nhâm Bằng Phi chỉ cảm thấy ý thức mông lung, lúc này gã không hiểu có chút kinh hoảng, nói chuyện lung tung: “Thanh Thanh… Thanh Thanh…” “Phụ thân, con đây, con vẫn ở đây, người yên tâm, không có việc gì.” Nhâm Bằng Phi cố sức trợn mắt, lại không biết nên nhìn hướng nào, “Trình Phi đâu…” “Trình Phi thúc thúc ở dưới bếp đun nước, lập tức sẽ tới…” Gã nghe vậy, thong thả gật gật đầu, lại nói: “Y đâu… Dĩnh, Niếp Dĩnh…” Thanh Thanh cái mũi lên men, “Y ở đây, đang ở bên ngoài chờ… Phụ thân, người yên tâm, chúng ta đều ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau ở bên cạnh người… Chờ bảo bảo ra, một nhà chúng ta có thể ở cùng một chỗ…” Nhâm Bằng Phi rốt cục phóng tâm mà nở nụ cười, khép lại hai mắt, nặng nề mà ngủ. Ách Cô sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, Thanh Thanh lau lệ nơi khóe mắt, thay một bộ xiêm y dùng nước thuốc tiêu độc, nó đợi thời điểm tốt, Nhâm Trình Phi bưng nước ấm vào được, sau đó bị Ách Cô đẩy dời đi cùng Giang Dĩnh đứng bên ngoài lo lắng. Phòng ở bốn phía toàn bộ thắp đèn, trong phòng nhất thời sáng như ban ngày, Thanh Thanh dưới sự trợ giúp của Ách Cô dùng cây kéo cắt xiêm y của phụ thân, rất nhanh, bụng trướng lên mỗi sợi gân xanh đều rõ ràng có thể thấy được đang mang thai lộ ra. Thanh Thanh lấy ra đao, đặt ở trên lửa tiêu độc, sau đó đối với cái bụng của phụ thân thâm hút một hơi, chậm rãi đi qua đi… Có lẽ thời gian không có qua đi bao lâu, có lẽ chỉ là một canh giờ, có đúng không đối với người chờ đợi mà nói, trong khoảng thời gian này là như thế nào dài lâu, dài lâu mà khẩn cấp. Chờ đợi vốn chính là một thể loại dày vò, dày vò ý chí con người, dày vò sự tin tưởng của con người. Trong dày vo tôi luyện, trong dày vò tàn phá, có lẽ là hy vọng, có lẽ là tuyệt vọng, lại có lẽ là tiếp tục dày vò. Gió rồi mưa, trước mắt một mảnh mông lung. Tựa như nội tâm hiện tại. Đang mưa dần dần ngừng, trời cao trăng sáng. Ngay tại trong trận dày vò này, nghênh đón ánh rạng đông hy vọng. Một tiếng hài tử khóc nỉ non, xẹt qua bầu trời đêm. —— Chính văn hoàn ——