“Hạ Hà, ngươi thái hạt lựu đống tỏi này đi, luôn tiện rửa sạch thịt heo ở trên bàn.” Tại phòng bếp của Di Thẩm viện, Nguyễn Túy Tuyết thuần thục chỉ huy. Nguyễn Túy Tuyết ở phòng bếp nấu nướng đã được hơn hai tháng, nàng dặn dò lão ma ma ở phòng bếp rằng trừ khi có căn dặn, còn nếu không thì sau này không cần nấu bữa trưa, nàng ăn chay. Đương nhiên đây chỉ là thủ thuật che mắt kẻ khác mà thôi, mục đích là để luyện tài nấu nướng. Chờ Nguyễn Túy Tuyết thử nghiệm xong món xương hầm Vô Tích thì đã là xế chiều. Hạ Hà cả người đầy mồ hôi đi vào căn nhà nhỏ của Hà Quan Nguyệt, Hà Quan Nguyệt liền bưng cho nàng một chén trà lạnh. Hạ Hà vừa uống trà lạnh vừa dùng khăn tay lau mồ hôi. Mùa hè, hễ cử động một tí là cả người lại đổ đầy mồ hôi. Vì trời nóng nên mấy sợi tóc mảnh bám vào trên chiếc cổ trắng như tuyết của Hạ Hà, Hà Quan Nguyệt vô ý liếc mắt nhìn một cái, ngực liền nảy lên, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. “Hạ Hà, hình như hôm nay muội đến hơi muộn. Nào, chúng ta thảo luận một chút về ‘Tam quốc diễn nghĩa’ đi, muội đọc đến hồi thứ mấy rồi?” Tầm mắt của hắn mất tự nhiên lướt qua Hạ Hà, nhìn về phía rừng trúc sau lưng nàng. “Hà đại ca, việc đọc sách này có thể ngừng một chút không? Hôm nay muội ở phòng bếp làm việc cả sáng, bây giờ cả người choáng váng, đầu cũng căng lên rồi, không thể bàn luận với huynh được đâu.” Hạ Hà khổ sở ngẩng mặt lên nhìn Hà Quan Nguyệt nói. Hà Quang Nguyệt quan tâm nhìn nàng, cảm thấy nàng thật sự đang rất mệt mỏi nên vội vàng gật đầu, giúp Hạ Hà rót đầy chén trà. “Hạ Hà, sao mấy ngày nay phu nhân lại có hứng thú với việc nấu nướng như vậy?” Bình thường những nữ nhân gia đình giàu sang thường không tự mình xuống bếp, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn chuẩn bị điểm tâm sáng cho phu quân, nhưng giống như Nguyễn Túy Tuyết ở cả sáng dưới phòng bếp là rất ít gặp. “Tiểu thư nhà muội là vì suy nghĩ cho sau này, muốn làm ăn nhỏ để sống tạm qua ngày…Huynh cũng biết chuyện tiểu thư nhà muội vì trang chủ nạp thiếp mà cắt cổ tay rồi đấy, từ đó đến nay tuy rằng trang chủ vẫn cấp phí ăn uống cho Di Thẩm viện rất đúng ngày, nhưng tiểu thư cho rằng đây không phải là kế lâu dài, ngộ nhỡ một ngày nào đó trang chủ thay đổi tâm ý thì chẳng phải tiểu thư sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ sao? Cho nên tiểu thư muốn dùng tay nghề của mình kiếm ít bạc để sinh sống.” Hạ Hà cất khăn tay vào, hé cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà. “Vậy…sau này phu nhân phải xuất đầu lộ diện buôn bán sao? Việc này hình như không ổn lắm. Phu nhân là người ung dung xinh đẹp như vậy, để cho người xuất đầu lộ diện, e rằng….” Trong lòng Hà Quan Nguyệt rất cảm kích Nguyễn Túy Tuyết hơn một năm trước đã để hắn ở bên cạnh Hạ Hà làm người hầu, hắn mới có thể biết chữ, đọc sách, quan trọng nhất là ngày nào cũng có thể nhìn thấy Hạ Hà, cho nên lòng trung thành của hắn với Nguyễn Túy Tuyết cũng không hề ít hơn Hạ Hà. Vừa nghe được chủ tử muốn ra ngoài bán thức ăn, đáy lòng Hà Quan Nguyệt liền đau xót, thật khó tưởng tượng phu nhân xinh đẹp như vậy phải ra ngoài chịu sự ức hiếp của bao nhiêu người. “Hà đại ca, muội không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng mấy năm nay tiểu thư đã suy nghĩ rất nhiều, luôn làm việc theo ý muốn của bản thân, cũng đã có kế hoạch rồi, huynh không cần quá lo lắng.” Nói xong, nàng tự chơi đùa với mấy lọn tóc của mình. “Ta biết là tâm tư của phu nhân rất tỉ mỉ, nhưng ta không muốn nhìn thấy người vì cuộc sống mà phải lo lắng như vậy.” Hai năm này, Hà Quan Nguyệt mỗi ngày đều ở chung cùng Hạ Hà, hắn vốn không phải là loại người nói nhiều, nhưng mà Hạ Hà thường bắt hắn nói chuyện nên hắn đành phải ngoan ngoan nói nhiều hơn. Cũng bởi vậy tài ăn nói của hắn trở nên không tệ, nói chuyện cũng văn vẻ hơn. Hạ Hà đấm nhẹ lên đôi chân nhỏ sau làn váy màu xanh nhạt, đột nhiên mắt lộ vẻ tinh nghịch nói: “Hà đại ca, nếu huynh thật sự lo lắng cho phu nhân thì hãy cùng bọn muội đến phòng bếp nấu cơm đi.” “Chân muội bị mỏi?” Hà Quan Nguyệt thấy nàng đấm chân, vẻ mặt lại mệt mỏi, trong lòng liền không đành, hỏi một câu. Hạ Hà gật đầu, vẫn xoa chân. Hà Quan Nguyệt đứng dậy đi vào trong buồng, lúc đi ra trên tay cầm một chiếc khăn mỏng. “Để ta giúp.” Hắn phủ chiếc khăn mỏng lên trên đùi Hạ Hà, sau đó dùng hai tay nắn bóp. Hạ Hà nhất thời cảm thấy áp lực ở chân được giải tỏa. Nhưng mặt của nàng cũng đỏ lên, giống như quả táo. Từ khi quen biết hắn đến nay, hai người chưa bao giờ tiếp xúc thân thể, lần duy nhất chính là lúc trước khi nàng giúp hắn băng bó miệng vết thương. Bây giờ hắn cách một lớp khăn mỏng giúp nàng xoa bóp đôi chân đau nhức, tuy có khăn cùng váy ngăn trở nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ cùng lòng bàn tay ấm nóng của hắn. Nghĩ rồi lại nghĩ, nhiệt độ cơ thể của nàng lập tức lên cao, nàng liền cúi mặt xuống. Hà Quan Nguyệt nghĩ rằng nàng không thoải mái, lo lắng hỏi: “Hạ Hà, vào trong phòng nằm một lát đi, ta sẽ không vào trong đâu.” Tuy rằng nơi này thường không có người lui tới nhưng Hà Quan Nguyệt vẫn không dám làm hỏng danh tiết của Hạ Hà. Hai người chưa bao giờ ở trong phòng cùng nhau, bàn luận về sách, dùng bữa hay nói chuyện phiếm đều là ở bên ngoài bàn trúc ghế đá, nếu như gặp phải trời mưa thì cũng là ngồi ở trong lều ngoài phòng. “Không cần, muội ngồi một lát là được rồi.” Hà Quan Nguyệt chuyên tâm ngồi xổm bên chân Hạ Hà, xoa bóp đôi chân đau nhức của nàng qua một lớp khăn mỏng. Hạ Hà nhìn xuống phía dưới, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của hắn, vẫn như trước không dày không mỏng, lông mi vừa mức, sống mũi cao ngất, đường nét rõ ràng, nước da ngăm đen, râu cạo sạch, tóc được chải ngay ngắn búi lên, quần áo bằng vải thô quê mùa trước kia đã dần dần được thay bằng áo quần chỉnh tề sạch sẽ. Hạ Hà cứ nhìn mãi, nhìn rất chuyên tâm nên không chú ý tới những lời Hà Quan Nguyệt nói. Hắn không nghe thấy nàng trả lời, liền ngẩng đầu lên nhìn xem, lại nhìn thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình. Hạ Hà ngượng ngùng cúi đầu xuống, cực kỳ xấu hổ. Nhưng Hà Quan Nguyệt lại nghĩ rằng đó là do nàng đang mệt. “Hạ Hà, muội nghe thấy ta nói không?” Hắn lo lắng hỏi lại một câu. “Gì cơ?” Nàng căn bản không nghe thấy hắn nói gì cả bởi nàng đã nhìn hắn đến mức ngây người. “Ta nói ta có thể giúp phu nhân và muội làm việc, chỉ cần phu nhân và cô nương ở Di Thẩm viện không phản đối thôi.” Cô nương ở Di Thẩm viện chỉ có Hạ Hà, hắn đang trưng cầu sự đồng ý của nàng. “Ơ, nhưng mà không phải trong sách có nói là quân tử phải xa phòng bếp sao? Hà đại ca, huynh không để ý đến việc vào phòng bếp sao?” Theo truyền thống thì nam tử không được vào phòng bếp, họ cho rằng đó là việc của nữ nhân. Nhưng Hà Quan Nguyệt không có quan niệm cổ hủ này, hắn cho rằng chỉ cần có thể san sẻ công việc với Hạ Hà là điều khiến hắn vui nhất. Cái gì mà quân tử xa phòng bếp? Thôi đi! Hắn ngừng tay, ngồi xổm trên mặt đất, khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Hà: “Ta có thể có ngày hôm nay đều là do phu nhân và Hạ Hà muội giúp ta, nay phu nhân có việc, ta đương nhiên không thể thoái thác, sao có thể để ý đến cái quan niệm cổ hủ đó nữa chứ? Phải biết rằng “Tẫn tín thư, bất như vô thư” (Cả tin sách, chẳng bằng không có sách), nếu người đọc không biết linh hoạt, vậy còn đọc sách để làm gì?” Ưm…những lời này nghe rất xuôi tai. “Hà đại ca, con người huynh thật tốt….A, không cần, chân của muội khôngmỏi nữa.” Hạ Hà thấy hắn còn muốn tiếp tục bóp chân, vội vàng ngăn cản hắn. Dù sao cũng không thể chiếm hết tiện nghi của người ta chứ. Hà Quan Nguyệt dừng tay, cất khăn rồi đứng dậy: “Hạ Hà, nếu hôm nay không bàn luận nội dung trong sách thì đi tản bộ trong rừng trúc đi.” “Hà đại ca, thời tiết nóng quá, muội rất muốn nghịch nước. Đằng sau không phải có một dòng suối nhỏ sao, hôm nay chúng ta đến suối chơi được không?” Hạ Hà mặc dù đã gần mười tám tuổi nhưng vẫn rất ham chơi. “Theo ý muội.” Hắn mỉm cười. Dòng suối trong cảnh sắc tươi đẹp của ngày hè lấp lánh sóng nước lăn tăn. Khe suối tinh khiết, trong veo mát lạnh nhưng dân cư phụ cận rất ít khi lui tới. Hạ Hà rất thích nghịch nước ở đây, nhưng mỗi lần Hà Quan Nguyệt đều lấy những đạo lý ở trong sách ra làm lý do không cho nàng đến đây nghịch nước. Hôm nay là thấy nàng thật sự mệt mỏi nên mới cho nàng đến đây nghịch nước để thoải mái hơn. Nếu như Hạ Hà làm chuyện gì Hà Quan Nguyệt cũng không phản đối, thậm chí sẽ chủ động hùa theo nàng thì vì sao hắn lại không cho nàng đến suối nước chơi chứ? Nhìn xem dáng vẻ của Hạ Hà đi, nhấc váy đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười ngọt ngào, tiếng cười trong trẻo giống như chuông bạc kia, hai gò má trắng nõn phơn phớt hồng, đôi môi đỏ thắm say lòng người, mắt đẹp lưu chuyển như nước, eo thon lắc nhẹ khiến những người nhìn thấy đều muốn ôm nàng vào trong ngực, không cho nàng rời khỏi, hay nói cách khác là muốn che giấu ánh mắt của người đời, không cho người khác thấy dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát này của nàng. Lần đầu tiên Hà Quan Nguyệt nhìn thấy nàng nghịch nước ở trong suối, bụng dưới liền xôn xao một hồi, vội vàng hít thở điều tức, áp chế dục vọng mãnh liệt của chính mình. Từ đó về sau, hắn lấy đủ cớ không cho nàng đến suối nghịch nước. Càng đáng chết hơn là nàng thường dùng nụ cười ngọt ngào nhìn hắn, dùng cánh tay nhỏ bé tinh tế vẫy hắn, dùng giọng nói thanh thúy gọi hắn: “Hà đại ca, xuống dưới chơi đi. Rất mát, chơi rất vui. Xuống đây đi…” Hắn sẽ xuống nước nhưng mà phải chờ đến lúc nàng rời đi. Những khi Hạ Hà đã rời khỏi, hắn thường hung hăng tự quăng mình vào trong nước suối lạnh lẽo, mục đích là làm giảm nhiệt độ của cơ thể. Hắn muốn ôm lấy nàng biết bao, nhưng hắn không thể. Hắn vẫn chưa có nơi an thân lập nghiệp, không thể cho nàng cuộc sống cơm no áo ấm. Ở trong lòng hắn, Hạ Hà không phải đối tượng hắn có thể làm bậy, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ. Nhưng tình cảm này lại ngày một sâu hơn, ngày một mãnh liệt hơn. Hắn không biết nếu còn tiếp tục bị áp lực như vậy nữa, mình có thể bị điên hay không? Nhưng cho dù có điên cũng không sao, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Bây giờ vẫn là như vậy, Hạ Hà tựa như ánh mặt trời ấm áp lóa mắt ở trong suối vẫy vẫy hắn, lại dùng tiếng nói thanh thúy dụ hoặc hắn: “Hà đại ca…xuống đây chơi đi. Nước mát lắm….” Ông trời! Loại tra tấn này không có lúc nào dừng lại sao? Toàn thân Hà Quan Nguyệt nóng lên, chỉ có thể giả vờ trấn định nhìn quyển Tam quốc diễn nghĩa đã bị mồ hôi thấm ướt ở trong tay, trong lòng đã sắp không ổn, nhưng Hạ Hà không hiểu tình hình, vẫn luôn miệng kêu: “Thư…ngốc…tử.” Nam nhân đáng thương! Tam quốc diễn nghĩa đáng thương. ************ Hạ Hà nói cho Nguyễn Túy Tuyết biết ý nghĩ muốn vào phòng bếp làm trợ thủ của Hà Quan Nguyệt, Nguyễn Túy Tuyết nghe xong liền mỉm cười: “Hắn không sợ bị người ta cười sao? Một đại nam nhân mà lại vào phòng bếp.” “Hà đại ca nói chỉ cần phu nhân có việc, huynh ấy sẽ không thoái thác.” “Ta nghĩ là do hắn luyến tiếc ngươi thì có. Để ngươi theo bà già như ta ở phòng bếp suốt cả ngày, mùa hè nóng bức cả người còn dính đầy dầu mỡ, hắn hẳn là không đành lòng.” Hơn một năm nay, Nguyễn Túy Tuyết đã rất tin tưởng vào nhân phẩm của Hà Quan Nguyệt, cũng không gọi hắn là Hà Quan Nguyệt nữa mà trực tiếp gọi tên. Nàng từ xa gả đến kinh thành, không có người thân ở bên cạnh nên thật tự nhiên xem Hạ Hà và Hà Quan Nguyệt là người trong nhà. “Tiểu thư, người chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, sao lại tự nói mình là bà già chứ? Tiểu thư rất xinh đẹp, đâu phải là bà già. Nếu nói đến bà già thì phải giống như lão ma ma ở trong viện kia mới đúng, vậy mới có thể gọi là bà già.” Hạ Hà tinh nghịch nói. “Ngươi ở đây nói xấu lão ma ma, cẩn thận bà ấy không cho ngươi ăn cơm chiều nay.” “Nô tỳ mới không cần ăn đồ ăn bà ấy làm đâu, tiểu thư làm đồ ăn mới ngon. Tiểu thư, mấy ngày nay luyện tay nghề nấu nướng, Hạ Hà hoàn toàn không sợ đói bụng.” “Ngươi ấy à, chỉ được cái dẻo miệng thôi. Quan Nguyệt thật sự không ngại vào phòng bếp?” Nguyễn Túy Tuyết hỏi lại một lần nữa. “Đúng vậy, tiểu thư, Hà đại ca nói với nô tỳ như vậy. Huynh ấy nói sau này những chuyện cần xuất đầu lộ diện cứ để huynh ấy làm là được.” “Vậy sao….” Nguyễn Túy Tuyết cúi đầu trầm tư. Kế hoạch của nàng quả thật là cần nam nhân giúp đỡ. “Hạ Hà, ngày mai là mười lăm, chúng ta đến chỗ Quan Nguyệt xem thử.” “Dạ, tiểu thư.” Ngày hôm sau, Nguyễn Túy Tuyết liền cùng Hạ Hà đến căn nhà nhỏ ở rừng trúc phía ngoại thành của Hà Quan Nguyệt. Nàng nhìn bếp núc cùng nơi nấu ăn một lát, rồi chỉ thị cho Hà Quan Nguyệt dựng một tấm ngăn không khí để tránh việc lúc đang nấu nướng mà có gió to khiến mất đi độ lửa, ngoài ra nàng còn bảo Hạ Hà chuyển mấy thứ đồ nấu nướng tới đây. Bởi vì gần đây lão ma ma luôn oán giận chuyện phòng bếp bị trộm đồ nên Nguyễn Túy Tuyết sợ vì chuyện đó mà rước lấy sự chú ý của những người trong trang, khiến kế hoạch của nàng bị bại lộ. Nếu chỗ này của Hà Quan Nguyệt ít người lui tới, lại có sẵn củi lửa, vậy nàng có thể ở đây luyện tập nấu nướng, cũng được chuyên tâm hơn, không cần lo lắng sẽ có người đột nhiên xông vào. Chờ đến lúc hai người trở lại Di Thẩm viện, lão ma ma đang đi tới đi lui, giống kiến bò trên chảo nóng, vừa thấy phu nhân trở về, liền vội vàng đi tới: “Phu nhân, người đã trở lại.” “Có chuyện gì?” Nguyễn Túy Tuyết mang vẻ mặt lạnh như băng, bảo Hạ Hà để hương nến vào phòng trong. Đây là thủ thuật che mắt khiến lão ma ma nghĩ rằng các nàng vừa đi thắp hương về. “Phu nhân là đến Thiên Ninh tự lễ Phật sao?” “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta đi đâu chẳng lẽ cũng cần phải báo với ngươi?” Nguyễn Túy Tuyết bày ra tư thế của chủ nhân. Mấy năm nay mặc dù nàng không xuất hiện ở trước mặt những người ở Doãn gia trang, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là thê tử mà trang chủ Doãn Đông Tinh cưới hỏi đàng hoàng nên đương nhiên là nữ chủ nhân của Doãn gia trang này, không tới phiên một hạ nhân đến chất vấn nàng. “Phu…phu nhân bớt giận, lão nô hỏi như vậy là vì vừa rồi thằng nhóc sai vặt bên người trang chủ tới hỏi.” “Trang chủ?” Trong lòng Nguyễn Túy Tuyết có dự cảm chẳng lành. Mấy năm nay hắn chưa tới làm phiền nàng lần nào cả, hôm nay phái người đến nhất định là có việc. “Vậy tên sai vặt kia có nói là có chuyện gì không?” Nguyễn Túy Tuyết vẫn lạnh băng như cũ. “Nghe nói là Lý phú hộ muốn nạp Hạ Hà làm thiếp, trang chủ phái người đến đây….” Đôi mắt nhỏ ti hí của lão ma ma liếc nhìn theo Hạ Hà vừa mới đi vào trong. “Đủ! Lui ra.” Nguyễn Túy Tuyết đuổi lão ma ma. “Dạ…dạ, phu nhân.” Lão ma ma e dè trả lời rồi nhanh chóng lui ra. Doãn Đông Tinh, nhiều năm nay ngươi không hề hỏi han đến cuộc sống của ta, hôm nay phái ngươi đến thì lại là vì nha hoàn duy nhất bên người ta? Ngươi biết rõ ta thống hận nam nhân nạp thiếp, vậy mà còn muốn đưa nha hoàn bên ta đi làm tiểu thiếp cho người ta? Doãn Đông Tinh, đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Đáng giận! “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Hạ Hà đi ra, nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Túy Tuyết tái nhợt, phảng phất còn có vẻ phẫn hận, nàng biết là đã xảy ra chuyện gì đó. “Đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu. Ngươi lui xuống trước đi.” Nguyễn Túy Tuyết nhìn theo bóng dáng của Hạ Hà, đáy lòng quyết định, tuyệt không thể để Hạ Hà làm tiểu thiếp cho người ta, nàng sẽ không cho phép. *********** Vài ngày sau, Hạ Hà phải đến tiệm thuốc Hồi Xuân lấy thuốc, hiển nhiên là Hà Quan Nguyệt cũng đi theo bên cạnh. Lý phú hộ kia lại đang tranh cãi cùng chưởng quầy ở quầy thuốc, tay vẫn còn đeo băng, xem ra cổ tay bị Hà Quan Nguyệt vặn bị thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn. Lý phú hộ nhìn thấy Hà Quan Nguyệt đứng ở bên cạnh nên đương nhiên không dám cợt nhả với Hạ Hà, nhưng hắn vẫn không thể thay đổi tính tình, nước miếng chảy đầy đất: “Hạ Hà…Hi hi hi…Qua một thời gian nữa, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ rồi…Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thương yêu nàng…Ha ha ha.” Ánh mắt gian tà hạ lưu nhìn tới nhìn lui trên người Hạ Hà. “Lý phú hộ, lời này của ông là có ý gì? Nếu không có việc gì thì đừng nói lung tung.” Hạ Hà thật sự không chịu nổi ánh mắt háo sắc hạ lưu đáng khinh của hắn. “Hừm! Nàng vẫn chưa biết sao? Ta đã chính thức nói với trang chủ của nàng rằng muốn nạp nàng làm thiếp rồi, tiền sính lễ nhất định sẽ rất hậu hĩnh, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt các ngươi đâu. Phía trang chủ nàng bảo muốn báo cho phu nhân trước, nhưng ta nghĩ phu nhân nhà nàng hẳn sẽ không phản đối đâu, dù sao nữ nhân vẫn nên tuân theo ý muốn của nam nhân….” Cái gì? Trang chủ muốn để nàng làm thiếp cho Lý phú hộ sao? Không…Đừng! Trời ạ, ai tới cứu nàng...Nàng không muốn…. Những gì Lý phú hộ nói sau đó Hạ Hà cũng không thể nghe lọt, cả đầu nàng đều phát ra tiếng ong ong, nàng liền xoay người chạy ra khỏi cửa lớn của tiệm thuốc. “Hạ Hà….” Hà Quan Nguyệt mang sắc mặt tái nhợt đuổi theo, chỉ còn Lý phú hộ vẻ mặt hạ lưu cùng chưởng quầy thuốc vẻ mặt khổ sở đồng tình với Hạ Hà. *********** “Không đâu…không đâu…Phu nhân sẽ không ép mình làm tiểu thiếp cho loại người đó đâu…không đâu…đừng…đừng mà….” Cả người Hạ Hà cuộn tròn ngồi dựa trên ghế đá, đây là chỗ ngồi cố định của nàng ở căn nhà nhỏ trong rừng trúc. Hạ Hà không ngừng lắc đầu, nàng đã bị kinh hãi quá độ, môi khẽ run, miệng cứ nhắc đi nhắc lại mấy từ đó. “Hạ Hà.” Hà Quan Nguyệt từ phía sau đuổi tới, nghe thấy tin tức này cũng làm hắn phát điên. Hạ Hà…Hạ Hà sao lại có thể cũng bị lão già chết tiệt kia nạp làm tiểu thiếp? Không thể…Không thể, trái tim của hắn như bị xé nát đau đớn…. Nàng là Hạ Hà mà hắn đã bảo vệ nhiều năm, nhìn nàng càng ngày càng kiều diễm, giống như đóa hoa vĩnh viễn không héo tàn, hắn tự hiểu được trái tim của mình không thể thu hồi được nữa. Trái tim của hắn đều ở trên người nàng. Hắn cũng hiểu được mình không xứng với nàng, một ngày nào đó nàng sẽ rời xa hắn, sẽ thành thân, hắn cũng đã nhiều lần tự nhắc nhở bản thân chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng hắn không nghĩ tới kẻ đó lại là Lý phú hộ…loại người dơ bẩn này chạm vào nàng…. Hắn không chịu nổi…Hắn không chịu nổi. Gã hạ lưu kia căn bản không xứng với Hạ Hà như hoa như ngọc, Hạ Hà của hắn. Hắn không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cho phép. Tim của hắn điên cuồng rít gào, vốn cứ nghĩ rằng mình có thể bình thản đối mặt với chuyện Hạ Hà phải xuất giá, nhưng khi chuyện đó đến, hắn mới biết được chính mình đã sớm không thể thoát được sóng triều mê tình này. Hắn yêu nàng…Hắn yêu nàng đến tận xương tủy, một đời một kiếp cũng không thể thay đổi, cho dù nàng được gả làm thê tử của người khác, trong lòng hắn cũng không thể quên đi hình dáng của nàng. Không, hắn không muốn nàng gả ra ngoài. Nàng là của một mình hắn. Chỉ thuộc về một mình hắn. Hà Quan Nguyệt tóc tai bù xù chạy như điên quay về, thấy người trong lòng rúc vào trên ghế đá, toàn thân run rẩy, trong miệng cứ lẩm nhẩm…còn khóc nữa. Trời ạ, mấy năm nay nàng chưa từng khóc, thấy nàng khóc khiến tim hắn tựa như bị người ta tàn nhẫn véo một cái. “Hạ Hà…” Hắn khẽ gọi nàng. “Hà đại ca…” Hạ Hà nhếch cái miệng nhỏ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt lên, vẻ mặt tủi thân cùng không cam tâm. “Hà đại ca….” Nàng vội vàng nhào vào trong lòng Hà Quan Nguyệt, ôm hắn thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Muội…muội không muốn, loại người đó…thật…đáng ghét. Hạ Hà không muốn…Hạ Hà không muốn đâu...Muội…muội sợ….” Hà Quan Nguyệt lập tức khóa nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt nàng, giống như sợ nàng bị người khác đoạt đi: “Ta hiểu, ta hiểu, Hạ Hà đừng sợ.” Hắn vươn tay vỗ vỗ mái tóc nàng, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thể với nhau. Nếu là trước kia, hắn nhất định không dám lỗ mãng như vậy, nhưng bây giờ Hạ Hà của hắn sắp bị đoạt đi rồi, sao hắn còn có thể tiếp tục cố chấp nữa? Hắn thầm nghĩ ôm chặt lấy nàng, thầm nghĩ an ủi nàng, thầm nghĩ….làm thế nào để nàng lại nở nụ cười. “Hạ Hà ngoan, đừng khóc, ngày mai ta sẽ tìm phu nhân nói chuyện, cầu xin phu nhân không gả muội cho gã hạ lưu đó.” Hà Quan Nguyệt chua xót nói. Hắn có tư cách gì mà nói với phu nhân chứ? Chính hắn cũng chỉ là một người hầu ở ngoài viện mà thôi, cũng không phải người có quan hệ gì với Hạ Hà, phu nhân sẽ nghe hắn sao? Hơn nữa nếu trang chủ cứng rắn muốn làm chủ, phu nhân có thể phản kháng lại trang chủ sao? Trong lòng Hà Quan Nguyệt biết những chuyện mình có thể làm được là có hạn, nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy Hạ Hà khóc nên phải an ủi nàng như vậy. Hắn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ngửi mùi thơm ở trên người nàng….Hắn không bao giờ muốn gây áp lực cho bản thân nữa, bởi vì Hạ Hà sắp bị người khác đoạt đi rồi. Trời ạ! Hắn không thể tưởng tượng được cảnh tượng Hạ Hà ở trong lòng nam nhân khác, hắn có thể sẽ giết người, chắc chắc sẽ…. Hắn không thể tự đè nén, ôm chặt Hạ Hà. Một lát sau, nàng ngừng khóc, ngược lại có vẻ không thở nổi: “Hà…Hà đại ca, huynh buông lỏng một chút…muội…muội không thở nổi.” Tiếng của nàng nhỏ như muỗi kêu. “Ơ….” Hà Quan Nguyệt nghe vậy, liền buông tay ra, vẻ mặt xấu hổ. Sao hắn có thể ôm một khuê nữ như vậy chứ? Nếu bị người khác thấy được chẳng phải sẽ hại nàng thê thảm sao? Thấy Hà Quan Nguyệt buông mình ra, cả người lui lại từng bước cách xa nàng, trong mắt Hạ Hà ẩn chứa sự thất vọng vô cùng. Nàng chỉ là hi vọng hắn thả lỏng một chút, để cho nàng lấy hơi chứ không phải cách xa nàng như vậy. Chẳng lẽ…chẳng lẽ Hà đại ca không thích nàng sao? Nàng chỉ là một nha hoàn, mà hắn chỉ cần nỗ lực cố gắng, tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở…Hắn là người tự do, còn nàng lại là nha hoàn bị bán, sống chết đều là do chủ tử làm chủ….Mấy năm gần đây Hà đại ca cũng chưa từng chạm vào nàng, ngay cả bây giờ mới chỉ ôm nàng một lát mà đã nhanh chóng đẩy ra….Hắn thật sự ghét bỏ nàng chỉ là một nha hoàn sao? Đáy lòng Hạ Hà nghĩ, nhịn không được mũi lại chua xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hà Quan Nguyệt nắm chặt nắm đấm, hắn muốn ôm lấy nàng một lần nữa, nhưng lại chỉ có thể khắc chế bản thân. Nhìn nàng, hắn kiên định nói: “Đừng khóc, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện cùng phu nhân.” ************ Dưới sự an ủi bằng nhiều cách của Hà Quan Nguyệt, Hạ Hà mới từ rừng trúc nhỏ trở về Di Thẩm viện, trên mặt còn ẩn chứa nước mắt chưa khô. Nguyễn Túy Tuyết nhìn thấy nàng như vậy, biết chuyện Lý phú hộ muốn nạp nàng làm thiếp đã bị lộ, liền cười khẽ nói: “Hạ Hà, lấy chút đồ thôi mà đi từ sáng đến chập tối sao? Hà Quan Nguyệt không giúp ngươi?” Vừa nghe thấy ba chữ Hà Quan Nguyệt, nước mắt vốn rất vất vả mới ngừng được của Hạ Hà lại tuôn ra. Nàng quỳ xuống: “Tiểu thư, van cầu người, đừng gả nô tỳ đến làm thiếp cho Lý phú hộ, nô tỳ không muốn.” Nguyễn Túy Tuyết đương nhiên biết nàng không muốn, bởi trái tim của nàng đã sớm âm thầm trao cho người khác rồi, chính là Hà Quan Nguyệt. Tên đầu gỗ kia…nếu không cho hắn chút ít kích thích, hắn vẫn sẽ không hành động. Rất có thể đợi đến lúc Hạ Hà biến thành gái lỡ thì, hắn vẫn còn giữ gìn nàng. Nàng đỡ Hạ Hà đang quỳ trên mặt dất dậy, nói: “Hạ Hà ngốc, ngươi theo ta mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là kẻ hồ đồ sao? Có lẽ ta thật sự hồ đồ trong việc hôn nhân của chính mình, nhưng đối với ngươi…ngươi giống như muội muội ruột thịt của ta vậy, ta sẽ không tùy tiện gửi gắm chuyện cả đời của ngươi cho kẻ hạ lưu dơ bẩn kia, hiểu không? Mau lau nước mắt đi.” Hạ Hà khóc nức nở, lau mặt qua loa: “Tiểu thư….” Nàng không biết phải nói gì nữa, nàng không muốn gả cho người khác, nàng không muốn gả cho người khác, nàng thầm nghĩ gả cho…nhưng mà hắn…. Nguyễn Túy Tuyết dùng khăn tay của mình lau khô nước mắt trên mặt Hạ Hà, rồi ấn nàng ngồi xuống ghế, chờ nàng tỉnh táo lại mới bình tĩnh nói: “Hạ Hà ngốc, mới gặp việc nhỏ như vậy đã khóc thành thế này, nếu tương lại gặp phải chuyện lớn hơn nữa thì ngươi phải làm sao?” “Tiểu thư, đây không phải việc nhỏ. Sáng nay nô tỳ gặp Lý phú hộ ở tiệm thuốc, ông ta nói ông ta đã nói với trang chủ rồi, sẽ cho gia trang sính lễ hậu hĩnh, còn nói trang chủ đang suy nghĩ….” Hạ Hà nói xong, mũi chua xót, lại muốn khóc. “Ngươi là nha hoàn do Nguyễn gia ta mua về, tuy rằng theo ta xuất giá đến Doãn gia, nhưng cũng không phải là người của Doãn gia, muốn nạp ngươi làm thiếp, trang chủ cũng phải báo cho ta biết, ta sẽ không để người khác nạp ngươi làm thiếp đâu. Cuộc đời ta thống hận nhất là nam nhân nạp thiếp, sao ta có thể để ngươi đi làm thiếp của người khác được? Hạ Hà ngốc.” Khế ước của nha hoàn, nô bộc và gia đinh có hai loại. Một loại là giống như Hạ Hà, viết văn tự bán mình cho chủ tử, sau này sống chết không liên quan đến phụ mẫu, dựng vợ gả chồng làm việc đều do chủ tử làm chủ. Một loại khác là ký khế ước có thời hạn, theo quy định lĩnh lương, đến thời hạn sẽ được tự do, không liên quan gì đến chủ tử nữa. Lời nói này của Nguyễn Túy Tuyết làm cho Hạ Hà nín khóc mỉm cười: “Tiểu thư, thật sao?” “Ừ.” Nguyễn Túy Tuyết gật gật đầu. “Vậy nô tỳ phải nhanh chóng đi nói với Hà đại ca mới được, phải bảo huynh ấy không cần lo lắng nữa. Sáng nay huynh ấy nghe được tin này, giống như là phát điên vậy, còn nói ngày mai phải tìm tiểu thư nói chuyện, bảo tiểu thư đừng gả nô tỳ làm thiếp cho người khác.” Hạ Hà dùng giọng nói nghèn nghẹt giọng mũi nói. “Khoan, trước tiên không cần nói cho hắn biết.” Hạ Hà không rõ nội tình liền nhìn chủ tử. “Ngươi thích hắn không?” Nguyễn Túy Tuyết chậm rãi nói. “Tiểu thư….” Hạ Hà đỏ mặt, cúi đầu. “Nha đầu ngốc, bây giờ không phải lúc để thẹn thùng. Thành thật nói cho ta biết, ngươi thích Hà Quan Nguyệt không?” Nàng khẽ gật đầu một cái. “Vậy hắn có thích ngươi không?” Hạ Hà ngây ngẩn cả người. Hắn…hắn thích nàng không? Nguyễn Túy Tuyết thấy nàng không nói, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần: “Hắn chưa từng nói qua hắn có thích ngươi hay không, đúng không?” Tên đầu gỗ đó. Hạ Hà ngẩng đầu, hai tròng mắt tràn ngập ủy khuất, sau đó chậm rãi gật đầu. Quả thật là hắn chưa từng nói nói. “Nha đầu ngốc, nếu không nhân cơ hội này, chỉ sợ cả đời hắn cũng không dám tự biểu lộ tâm ý của mình ra. Chỉ sợ ngươi đợi cho đến khi bạc đầu rồi hắn vẫn như cũ, chỉ dám đứng ở sau ngươi, một lời thật tình cũng nói không được. Nha đầu, Hà Quan Nguyệt hẳn là thích ngươi?” “Nô tỳ…nô tỳ không biết.” Hạ Hà lại thẹn thùng cúi đầu. “Vậy ngươi có muốn biết hay không?” Nguyễn Túy tuyết xấu xa nói, khó có việc nàng có thể làm ngoài đọc sách ra, để giải buồn cũng rất tốt, nàng không muốn bỏ qua cơ hội này. Hạ Hà không nói lời nào, hai tay cứ vặn vẹo với nhau, cái miệng nhỏ nhắn cứ khép rồi lại mở, khuôn mặt hồng hồng. “Ngươi đã không muốn biết, vậy ta đi đọc sách trước đây, đợi ngày khác ta lại nghĩ cách nên xử lý chuyện này như thế nào. Được rồi, Hạ Hà, ngươi lui xuống đi.” Nguyễn Túy Tuyết phất phất ống tay áo, nhẹ nhàng thanh thản nói. “Không…nô tỳ…nô tỳ muốn biết.” Hạ Hà đột nhiên đứng dậy, hai gò má ửng hồng, kiến quyết kêu lên. Nguyễn Túy Tuyết bên cạnh đã sớm che miệng cười.