Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 75 : Hoàng cung dậy sóng (3)

Tác giả: Phi Yến Nhược Lam. Hoàng Cung. Nhược Lam thân mặc bạch y cùng đoàn người đông đúc tiễn đưa Lãnh Dạ Thiên Vũ và công chúa Yuamy, mọi người lúc này tâm tình vô cùng hứng khởi, ai nấy đều mong đợi lương duyên của Cửu vương gia và công chúa xứ Phù Tang sẽ được đơm hoa kết trái, duy chỉ có một người trong lòng thấp thỏm không yên. Lãnh Dạ Thiên Vũ tinh tế nhận thấy sắc mặt của Nhược Lam không tốt, hắn lập tức tiến lên cầm lấy đôi bàn tay trắng noãn của Nhược Lam, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ! Tỷ đừng lo lắng, đệ chỉ là đi sứ thôi mà, rất nhanh sẽ trở về.” Nghe vậy, Nhược Lam liền nở một nụ cười yếu ớt, thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân nói: “Không cần gấp, đệ cứ từ từ mà thưởng thức cảnh đẹp nhân gian, Phù Tang là nơi có thể thỏa mãn con mắt của đệ.” “Oa! Quả nhiên tỷ tỷ là người hiểu đệ nhất!” Lãnh Dạ Thiên Vũ thích thú nói Yuamy nghiêng đầu nhìn biểu tình của hắn, ý cười trong mắt càng sâu thêm mấy phần, sau đó cũng lên tiếng: “Ta sắp phải đi rồi, Nhược Lam, hoàng thượng, tuy rằng gặp gỡ ngắn ngủi nhưng ta thật sự quý hai người, hi vọng sẽ có dịp quay trở lại đây.” “Chỉ cần công chúa muốn, Lãnh Dạ Chi Quốc luôn chào đó người.” Lãnh Dạ Trúc Quân tươi cười nói “Đa tạ bệ hạ.” Yuamy khẽ cúi thấp đầu, thanh âm vui mừng nói. “Giờ lành đã đến, công chúa, chúng ta phải đi thôi.” Nha hoàn thân cận của Yuamy lên tiếng nhắc nhở. Nàng ta vừa dứt lời, Yuamy liền từ biệt mọi người lần cuối, sau đó cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ khuất dạng trong cát bụi mịt mờ. Nhược Lam mải miết nhìn về phía hai người bọn họ vừa đi, trong lòng không khỏi cảm thán. Vũ đệ, thân là tỷ tỷ như ta chỉ mong đệ đệ của mình ngày ngày vui vè, không sầu không lụy, thế nhưng xem ra vị tỷ tỷ này thân bất do kỷ rồi. Đang trong lúc trầm mặc suy tư, Nhược Lam lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền tới, lập tức ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nhã phi nương nương, cánh tay mềm mại của nàng đang nắm chặt lấy tay của nó. “Đã nhiều ngày không thấy Quận chúa, ta quả thật có chút nhớ, không biết người có sẵn lòng đến chỗ ta thưởng trà.” Lý Nhã Nhi mỉm cười hỏi. Nhược Lam thoáng ngạc nhiên, sau đó thở dài một hơi, gật đầu thay cho sự đồng ý, cùng Nhã phi nương nương đến Nhã Xuân Cung. Sau khi hớp một ngụm trà, Nhược Lam hướng Nhã phi nương nương hỏi: “Nương nương cho mời ta đến đây chắc không phải chỉ để thưởng trà?” Tựa như đoán trước Nhược Lam sẽ hỏi như vậy, Nhã phi nương nương mặt không biến sắc, thấp giọng nói: “Đúng vậy! Ta là muốn khuyên người nên cẩn thận với Lý trắc phi.” “Cẩn thận?” Nhược Lam nhíu mi hỏi. “Ân! Nàng ta mặc dù là muội muội của ta thế nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược. Nhắc tới Lý trắc phi, Nhã phi nương nương không khỏi rùng mình. Nàng sao có thể quên ánh mắt oán hận của Lý Bội Bội khi nghe tin nàng được hoàng thượng sắc phong, năm đó cả nàng và Lý Bội Bội cùng được vào cùng làm tú nữ, nàng ban đâu ngây thơ tưởng rằng tỷ muội bọn họ có thể dựa vào nhau mà sống, nào ngờ Lý Bội Bội không những không giúp đỡ nàng, ngược lại còn hạ độc thủ âm thầm hãm hại nàng. Nếu không nhờ hoàng thượng anh minh sáng suốt, chỉ e rằng lúc này nàng đã làm oan hồn dưới cửu tuyền! Nhìn thấy sắc mặt Nhã phi nương nương trong phút chốc trở nên tái xanh, Nhược Lam cũng đoán được phần nào. “Thật ra sự việc tuyển tú nữ năm đó, nếu như người tuyệt tình một chút liền có thể vạch trần Lý trắc phi, đáng tiếc nương nương đã quá thiện lương.” Lời vừa dứt, Nhã phi nương nương đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, thanh âm khó nén được xúc động, khàn khàn hỏi: “Làm sao Quận chúa lại biết?” “Chỉ cần là chuyện ta muốn biết, ta nhất định sẽ biết.” Nhược Lam xoay xoay tách trà trong tay, nhìn thẳng vào Lý Nhã Nhi nói “Xem ra Nhã Nhi đã phí tâm rồ.” Lý Nhã Nhi thở dài trả lời. “Tâm của nương nương, ta xin nhận, chỉ là nếu như ta động thủ với muội muội của nương nương, nương nương có hay không oán hận ta?” Nhược Lam nhướng mày hỏi. “Sẽ không! Năm đó ta giữ lại tính mạng cho Lý trắc phi cũng chính là dùng nó để cắt đứt tình tỷ muội, từ ngày đó ta và nàng ta đã không còn quan hệ.” “Hảo! Đủ tuyệt tình, ta thích!” Nhược Lam vỗ tay tán thưởng, đáy mắt lóe lên một đạo quang sắc lạnh, nụ cười trên môi cũng theo đó mà lạnh thêm mấy phần. Nhã phi nương nương thu hết biểu tình của Nhược Lam vào trong mắt, nàng biết nữ nhân trước mặt nàng tuyệt đối không phải làm một nữ tử tầm thường, nếu không sao có thể lọt vào tầm mắt của Thất vương gia. Lý Bội Bội nếu quả thật khôn ngoan thì đừng nên đụng tới nàng, bằng không kết cục e rằng sẽ vô cùng thê thảm. Vương phủ. Nhược Lam ở Nhã Xuân Cung tán gẫu với Nhã phi nương nương cũng được một canh giờ, sau đó bản thân cảm thấy không khỏe, liền cáo từ Nhã phi trở về Vương phủ. Khi Nhược Lam mở cửa bước chân vào phòng thì Tiêu Kiếm cũng lập tức xuất hiện “Tiểu thư! Đã điều tra được!” Nghe vậy Nhược Lam tiếu như tựa tiếu tiến về phía trường kỷ, lười nhác ngồi xuống “Nói!” “Bẩm tiểu thư, bốn ngày trước Đại nha hoàn của Lục phu nhân quả nhiên có đến khách điếm. Không những thế…” Tiêu Kiếm ngập ngừng nói. “Sao vậy? Nói tiếp đi!” “Nàng ta đến khách điếm gặp Mục Sinh.” Nhược Lam thoáng giật mình, đến gặp Mục Sinh? Lẽ nào…? Sau một hồi ngẩn người, Nhược Lam ngẩng đầu hướng Tiêu Kiếm phân phó: “Ngươi đi điều tra trân thế của Mục Sinh, nội trong thời gian ngắn nhất phải có kết quả!” “Thuộc hạ đã rõ!” Tiêu Kiếm hai tay chắp lại thành quyền, sau đó biến mất. Nhìn bóng hình Tiêu Kiếm rời đi, Nhược Lam bất giác thở dài trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của Vô Ngân hoàng đế, đôi bàn tay âm thầm siết chặt, rốt cuộc âm mưu của ngươi là gì? Nếu quả thật ngươi muốn thống nhất tất cả các quốc gia thành một khối, như vậy thiên hạ ắt sẽ đại loạn, máu chảy thành sông, người người oán thán, hơn nữa còn có Long Thịnh, đó là quê hương của ta, nơi đó ta có thân nhân và bằng hữu, nếu như ngươi làm thương tổn họ, ta quyết không tha cho ngươi! Vĩnh phủ. “Nhị ca!” Nhược Lam gõ cửa, nhẹ giọng gọi: “Muội vào đi.” Vừa đẩy cửa bước vào, Nhược Lam liền thấy Vĩnh Tuyết Hàn thân mặc bạch y đang dựa người vào trường kỷ, ánh mắt y lúc nào cũng phảng phất một nét gì đó u buồn, một cái gì đó xa xăm khó nắm bắt. Cảm nhận được ánh mắt của Nhược Lam nhưng Vĩnh Tuyết Hàn không quay đầu, cứ thế nhìn chằm chằm vào khoảng không bên ngoài khung cửa, ôn nhu hỏi: “Sao lại nhìn huynh như vậy?” “Bởi vì trông huynh lúc này hệt như sắp biến mất vậy, chỉ cần chạm tay vào liền theo gió bay xa nha.” Nhược Lam thành thật trả lời. “Vậy sao? Nếu được thì huynh cũng muốn như một cơn gió tự do tự tại, không phải lo nghĩ.” “Nhị ca, huynh gọi muội đến đây chắc không phải là để nghe huynh tâm sự chứ?” Nhược Lam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Tuyết Hàn, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào y. Lúc này, Vĩnh Tuyết Hàn mới quay đầu lại nhìn Nhược Lam, ánh mắt thoáng vẻ lo âu, ngữ điệu không nhanh không chậm nói: “Nhị ca hỏi muội một vấn đề nhé?” “Ân.” Nhược Lam giữ nguyên tư thế, khẽ gật đầu. “Nếu như Vô Ngân hoàng đế muốn thôn tính năm tiểu quốc, hắn sẽ làm gì?” Nghe vậy, mày liễu của Nhược Lam khẽ nhướng, sau đó lười nhác nói: “Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc có mối giao hảo rất tốt với năm tiểu quốc, chỉ cần có biến, Long Thịnh và Lãnh Dạ nhất định sẽ ứng cứu hết mình. Vô Ngân nếu như muốn thôn tính năm tiểu quốc, vậy thì hắn bắt buộc phải dẹp bỏ hai chướng ngại vật lớn nhất là Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc. Tuy nhiên hai đại quốc gia này không phải nói muốn liền có thể lấy được, người trong thiên hạ ai mà không biết Long Thịnh và Lãnh Dạ đều là nơi ngọa hổ tàng long, một mình Vô Ngân Quốc của hắn sao có thể cùng lúc xâm lăng hai đại quốc gia. Cho nên…” Nhược Lam bỏ lửng câu nói, quét mắt nhìn về phía Vĩnh Tuyết Hàn. “Cho nên?” Vĩnh Tuyết Hàn cao hứng hỏi. “Cho nên hắn nhất định cần sự trợ giúp của ngoại nhân. Ngoại nhân đó không ai khác chính là Huyền Viên Hoàng Triều.” Nhược Lam đưa tay vờn tóc mai của mình, thong thả đáp. “Cửu muội, muội quả nhiên thông minh hơn người! Hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều hắn ta…” Vĩnh Tuyết Hàn trầm mặc trong giây lát, sau đó lại lướt mắt nhìn về khoảng bầu trời phía xa im lặng không nói gì. Thấy vậy, Nhược Lam khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Huyền Viên Thiên Mặc, hoàng đế của Huyền Viên Hoàng Triều, tử nhỏ đã nổi tiếng tài hoa vượt bậc, phong tư trác tuyệt, không những văn võ song toàn mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa. Hắn từ khi năm tuổi đã theo phụ hoàng của hắn chinh chiến Đông Tây Nam Bắc, là một vị tướng tài, một khi xuất quân đều toàn thắng trở về. Tuy nhiên tính tình của hắn có chút cổ quái, thậm chí là đáng sợ. Theo như lời thiên hạ đồn đại thì Huyền Viên Thiên Mặc rất thích những nữ nhân có tên là Nguyệt và Quỳnh, phàm là nữ tử nào mang tên này liền bị bắt vào cung thị tẩm, tuy nhiên sau mỗi lần hoan ái, những nử tử đó đều chết rất thê thảm.” “Cửu muội, xem ra muội đã điều tra kỹ trước khi tới đây a.” Vĩnh Tuyết Hàn mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu của Nhược Lam. Nhược Lam lườn y một cái, tiếp tục nói: “Huyền Viên Thiên Mặc là một kẻ máu lạnh, chỉ cần kẻ nào làm hắn phật ý lập tức bị giết chết, từ trước tới nay chưa hề có ngoại lệ. Dã tâm của hắn không thua kém gì Lãnh Khiết Hàn, sỡ dĩ lần này chung tay hợp tác với Vô Ngân Quốc là bởi vì khi hai đại quốc mất đi, đối với hắn mà nói vô cùng có lợi.” “Đúng vậy! Theo mật thám báo lại, cách đây một tháng, hoàng đế của Vô Ngân Quốc và Huyền Viên Hoàng Triều đã lén lút gặp gỡ, sau đó kí với nhau một hiệp ước. Trong đó ghi rõ, chỉ cần hai bên hợp tác thành công, lợi nhuận sẽ được chia phân nửa. Vô Ngân Quốc lấy Long Thịnh Hoàng Triều, Huyền Viên Hoàng Triều lấy Lãnh Dạ Chi Quốc.” Vĩnh Tuyết Hàn nhẹ nhàng nói, đáy mắt xoẹt qua một đạo quang sắc lạnh. Nhược Lam tinh tế cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của y, thanh âm có phần u buồn hỏi: “Bao nhiêu người?” “Bốn thuộc hạ thân tín nhất của huynh và hơn năm mươi người khác.” Vĩnh Tuyết Hàn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt thoáng ẩn nét bi thương. “Huynh tính mai táng họ thế nào?” “Tất cả đều bị lăng trì và hỏa thiêu, không cách nào mai táng.” Nghe vậy, Nhược Lam lại rơi vào trầm mặc, năm mươi tư người đã phải bỏ mạng chỉ vì nội dung của một bản hiệp ước, chiến tranh thật tàn khốc. “Tất cả bọn họ là tình nguyện, huynh trước đây đã từng ngăn cản, nhưng là bọn họ kiên quyết muốn đi. Có trách thì trách nhị ca của muội là một phế nhân, không cứu được họ!” Vĩnh Tuyết Hàn nhàn nhạt nói. Vĩnh Tuyết Hàn vừa dứt lời, Nhược Lam liền nhanh chóng chau mày lại, thở dài nói: “Nghiệp lớn muốn thành ắt phải có đổ máu, hơn nữa phế nhân hay không, không phải ở đó mà là ở đây.” Nhược Lam vừa nói vừa sắc bén liếc nhìn đôi chân của Vĩnh Tuyết Hàn, sau đó vươn tay chỉ lên thái dương của mình. “…..” Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, Nhược Lam ngao ngán thở dài, hiện tại Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc đang trong tình thế rất nguy hiểm, nói về mưu lược ai có thể so với Huyền Viên Thiên Mặc, xét về thâm độc ai có thể sánh được với Lãnh Khiết Hàn? Mặc dù Lãnh Dạ và Long Thịnh tướng tài không thiếu, tuy nhiên quanh năm luôn sống trong hòa bình, không cùng những nước khác tranh chấp đương nhiên sẽ không đọ nổi với hai quốc gia lấy chiến tranh làm mục đích sinh tồn như Vô Ngân Quốc và Huyền Viên Hoàng Triều. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngăn cản giao tranh đây, phải làm sao…