Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 66 : Kết giao bằng hữu (6)

Sáng ngày hôm sau. Nhược Lam đang say ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra, lập tức mở mắt ngồi dậy, nó nhìn thấy A Hoa, nha hoàn được phân phó hầu hạ nó tiến vào, vẻ mặt vô cùng gấp rút nói: “Tiểu thư, có chuyện rồi!” Khẽ nhíu mày, Nhược Lam nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” “Lý trắc phi bị trúng độc…” A Hoa ngập ngừng nói. “Trúng độc? Chắc không phải có liên quan gì tới ta chứ?” Nhược Lam nhếch miệng hỏi. “A! Sao tiểu thư biết?” A Hoa sửng sốt nhìn chằm chằm Nhược Lam. “…..” Nhược Lam không trả lời câu hỏi của A Hoa, trực tiếp xoay người rời khỏi giường, phong thái hết sức điềm tĩnh tiến tới bàn trang điểm, thanh âm thích thú vang lên: “A Hoa, không cần phải vội, cứ để bọn họ chờ.” “Vâng.” A Hoa sau một hồi thất thần cuối cùng cũng hiểu được đôi chút, tuy rằng chỉ mới hầu hạ vị tiểu thư này chưa tới một ngày, nhưng mà nàng rất có cảm tình với tiểu thư. Nàng cũng tin tiểu thư không phải là người như vậy, nhất định là có kẻ muốn hàm oan cho người. Hai khắc thời gian trôi qua, Nhược Lam cùng A Hoa ung dung tiến vào Tiền sảnh, mắt phượng sắc bén liếc nhìn bạch y nữ tử khuôn mặt tái nhợt đang dựa vào người của ai kia, tiếp đó là nhìn về phía mười bốn cơ thiếp còn lại, khóe miệng khẽ cong lên, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Vương gia mời ta tới đây là có chuyện gì?” “Nàng…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mày kiếm chau lại, hắn quả thật không biết phải mở lời như thế nào, có thật là nàng hạ độc Bội nhi? Với tính cách của nàng không gì là không thể… Lãnh Dạ Thiên Vũ nhìn thấy sự khó xử trên khuôn mặt của thất ca nhà hắn, lập tức lên tiếng giải vây: “Tỷ tỷ, sáng nay sau khi Lý trắc phi ăn điểm tâm xong, nàng liền cảm thấy đau bụng, đầu choáng váng, sắc mặt trắng bệch, các nha hoàn vội vàng đi mời đại phu, kết quả là…” “Kết quả là, đại phu nói nàng bị trúng độc? Kế đến là Vương gia xét xử những ai a vào phòng bếp sáng nay, cuối cùng tra ra được A Hương, nha hoàn hầu hạ ta đã hạ độc? Mà người sai khiến nàng ta làm chuyện đó chính là ta?” Nhược Lam híp mắt lại, tiếu tựa phi tiếu nhìn chằm chằm vào A Hương đang quỳ gối trên mặt đất. “Ân! Tỷ tỷ, tỷ lợi hại nha.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cười toe toét nói. “Hừ, lòng dạ ngươi thật ngoan độc, dám dùng cả chiêu này hại Lý trắc phi, ta hôm nay phải thay trời hành đạo…” Thất phu nhân tiến đến cạnh Nhược Lam, toan giơ tay lên động thủ, thế nhưng tay vừa mới giơ ra, lời còn chưa nói hết, cả Tiền sảnh đều nghe thấy một tiếng “ chát” vọng lại. Thất phu nhân ngã lăn ra đất, khóe miệng còn vương một ít máu tươi, kinh sợ nhìn Nhược Lam. “Hừ! ngươi chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ của nhà họ Nhu, dựa vào cái gì mà dám đứng ngang hàng nói chuyện với ta, hơn nữa còn cả gan động thủ, có phải là muốn ta giết hết cả gia tộc nhà ngươi.” Nhược Lam con ngươi lúc này đã chuyển sang màu tím, thanh âm thập phần băng lãnh vang lên, khiến tất cả những ai có mặt ở đây đều phải rùng mình. “Gia! Yêu quái a, mắt của nàng ta…mắt của nàng ta…” Nhị phu nhân đứng bên cạnh hoảng hồn hét lên. “Nha, ngươi nói ai là yêu quái?” Nhược Lam đảo mắt liếc về phía Nhị phu nhân, trong mắt sát khí thập phần rõ ràng. Tất cả mọi người có mặt trong phòng không hẹn mà cùng nhau rét run, đặc biệt là Nhị phu nhân đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệt nói không nên lời. “Làm sai? Ta làm sai cái gì? Hừ, hạ độc Lý trắc phi? Nàng ta không xứng, ta hôm nay ở trước mặt các ngươi đủ tự tin để nói rằng xét về nhan sắc, ta xinh đẹp hơn nàng ta, xét về thân phận, ta cao quý hơn nàng ta, xét về tài năng ta ưu việt gấp trăm lần, hơn nữa ta đầu độc nàng ta vì lí lo gì?” Nhược Lam vừa nói vừa tiến về Thất phu nhân đang ngồi bệt trên mặt đất,bàn chân phải nhỏ nhắn âm thầm vận lực giẫm lên cánh tay thon dài của nàng ta. “AAAAA!! Thất phu nhân đau đớn hét lên. Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lý trắc phi, mười bốn cơ thiếp cùng các nha hoàn hầu hạ trong phòng mở to mắt hết cỡ, hết nhìn Nhược Lam rồi lại nhìn Thất phu nhân, riêng chỉ có Lãnh Dạ Thiên Vũ là bình chân như vại. “Đủ rồi! Nhược Lam nàng hơi thái quá rồi đó.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mày kiếm nhướng lên, trầm giọng quát. “Ái chà! Dám quát cả ta cơ à, Lý trắc phi, ngươi nói xem, hại ngươi ta được lợi gì?” Nhược Lam như có như không liếc nhìn Lý Bội Bội. Nghe đến tên mình, Lý trắc phi e sợ ngẩng đầu nhìn, thanh âm yếu ớt nói; “Ta…” “Dĩ nhiên là có thể leo lên vị trí chính phi, diệt trừ được mối nguy hại lớn, trong phủ ai mà không biết Vương gia yêu mến trắc phi như thế nào.” Đại phu nhân lấy lại bình tĩnh, giễu cợt nói. “Chính phi? Nguy hại? Vũ đệ, đệ nói xem tỷ tỷ của đệ là ai?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ, lạnh lùng nói. “Là Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, nhi nữ của cựu Thái tử Nam Phong Tử Đằng uy danh thiên hạ hai mươi năm năm về trước.” Lãnh Dạ Thiên Vũ một bên nhàn nhã uống trả lên tiếng trả lời. Hắn vừa nói xong, Lý trắc phi cùng mười bốn cơ thiếp sắc mặt thời đại biến, đặc biệt là Đại phu nhân hai mắt mở to âm thầm cắn chặt răng. Nhược Lam híp mắt thu lại biểu tình này của nàng ta, trong lòng một phen tính toán. “Đã nghe rõ chưa, ta không quân tâm phu quân của ta là ai, tuy nhiên yêu cầu của ta không quá khắt khe cũng không quá dễ dãi. Ta không quan tâm trước đây hắn sống như thế nào, cái ta quan tâm là hắn dùng cách nào để yêu ta. Điều ta cần là một nam nhân dâng hiến tất cả linh hồn và thể xác của hắn cho ta, sẽ vì ta mà không chung đụng với bất kỳ nữ nhân nào khác. Chỉ dựa vào một yếu tố này thôi, gia của các ngươi hoàn toàn không xứng! Hơn nữa ta còn là Quận chúa cao cao tại thượng, muốn cả giang sơn còn được huống hồ chỉ là một chức Vương phi nhỏ bé.” Nhược Lam vừa nói vừa liếc mắt nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân khiến cho nàng ta mồ hôi lạnh chảy ra không ngớt. “Tỷ tỷ, nói quá hay!” Lãnh Dạ Thiên Vũ ngồi trên ghế lớn vỗ tay không ngớt, hướng Nhược Lam khích lệ. “A Hương, ngươi nghe cho kỹ, chỉ cần ngươi không phạm ta, ta quyết không phạm ngươi, nhưng nếu cả gan dám phạm ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần, ngày hôm nay ngươi đã phạm vào đại kỵ của ta, vậy thì cũng đừng trách bổn Quận chúa ta đây tuyệt tình!” A Hương lúc này tim đập liên hồi, sắc mặt tái xanh không ngừng run rẩy, nàng quả thật không ngờ mình lại đắc tội với Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, đêm hôm qua nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân đã đến tìm nàng, sau đó giao cho nàng một gói thuốc nói rằng Đại phu nhân muốn nàng làm chuyện này, lúc đó nàng chỉ nghĩ Đại phu nhân là chủ tử của nàng, chủ tử nói, phận nô bộc sao có thể không nghe, hơn nữa đây chẳng phải là có lợi cho Trắc phi cùng những cơ thiếp khác sao? Nếu là như vậy, nàng sao có thể khước từ? Chỉ là người tính không bằng trời tính, ngươi mà Đại phu nhân đụng vào thân phận lại không tầm thường chút nào. Xem ra hôm nay nàng không thoát được, nghĩ vậy A Hương quỳ gối, dập đầu ba cái, thanh âm run rẩy nói: “Xin Quận chúa tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ xin khai, nô tỳ xin khai.” A Hương vừa dứt lời, Đại phu nhân sợ hãi cúi thấp đầu, bàn tay trắng nõn âm thầm bấu chặt vào khăn tay, cuộc sống của nàng từ nay coi như hết, hết thật rồi! “Khỏi cần ngươi nói, ta biết ai là kẻ chủ mưu rồi, ta nói thế đúng không? Đại phu nhân.” Nhược Lam ngâm nga ba chữ chữ Đại phu nhân thật dài, tử quang sắc bén không ngừng quét về phía nàng ta. Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mạnh mẽ liếc nhìn Đại phu nhân, hắn quả thật không ngờ nàng lại chính là chủ mưu, ban đầu hắn chọn nàng là bởi vì ở nàng có sự sắc sảo và tinh tế mà một nữ nhân bình thường không có, thật không ngờ chính điều này lại làm nên sự hiểu lầm ngày hôm nay. “Đại phu nhân! Nàng còn gì để nói?” “Gia! Là thiếp sai rồi, xin người niệm tình thiếp hầu hạ người bao nhiêu năm nay mà tha cho thần thiếp, cầu xin người.” Đại phu nhân nước mắt không ngừng chảy xuống, quỳ gối ôm lấy chân hắn, thanh âm tha thiết nói. “Bình sinh ta ghét nhất là loại nữ nhân tính kế trên người kẻ khác, không những thế còn dám ngoan độc hại Bội nhi, hãm hại Quận chúa! Ta ở đây chính thức tuyên bố, tước bỏ danh phận Đại phu nhân, đuổi ra khỏi phủ.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ hất chân đá nàng ta văng xa mấy thước, thanh âm lạnh nhạt nói. Đại phu nhân thân thể yếu đuối, sao có thể chống chọi với một cước của hắn, máu tươi lập tức thổ ra khiến cho các cơ thiếp khác tái mặt, không ai dám hó hé bất cứ điều gì. Đại phu nhân không ngờ hắn lại có thể tuyệt tình như vậy, cắn chặt răng nhẫn nhịn cơn đau ở bụng, căm phẫn liếc nhìn Nhược Lam sau đó hung ác nói: “Thần thiếp tuy là chủ mưu nhưng nhị muội và thất muội cũng có phần, hôm qua chẳng phải hai người đến hỏi ý kiến ta sao?” Lời vừa nói ra, Nhị phu nhân cả kinh quỳ gối nói: “Là thần thiếp ngu muội bị Đại phu nhân chỉ điểm, thế nhưng thần thiếp…thần thiếp…” Nàng ta còn chưa nói hết thì đã bị Lãnh Dạ Thiên Kỳ trừng mắt, nghiêm giọng chỉ trích: “Nhị phu nhân, nàng thật khiến ta thất vọng, thật không ngờ một nữ tử bề ngoài ôn nhu như nàng lại có thể thông đồng với nàng ta làm ra loại chuyện này, nàng hãy theo nàng ta rời khỏi phủ đi.” “Gia! Thất phu nhân ôm bàn tay đã sưng tấy do bị Nhược Lam hành hạ tới quỳ xuống bên cạnh Lãnh Dạ Thiên Kỳ, bộ dáng thập phần đáng thương nói: “Xin gia khai ân, nhị tỷ và thiếp sai lầm rồi, xin người cho chúng thần thiếp một cơ hội.” “Đủ rồi! Đem ba ngươi bọn họ đuổi ra ngoài!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt đầy hắc tuyến, lạnh giọng phân phó. “Không đơn giản như vậy chứ! Ngươi xử xong rồi, giờ đến lượt ta!” Nhược Lam mỉm cười tươi tắn nhìn ba nữ tử đang quỳ gối trước mặt, trong lòng khinh bỉ không thôi. “Nàng còn muốn thế nào?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mày hỏi, nữ nhân bị đuổi ra khỏi phủ chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất rồi, hắn làm như vậy tất cả là vì nàng, nàng lẽ nào lại không ưng ý? “Các ngươi có thể khinh thường ta nhưng tuyệt đối không được phép vu oan cho ta! Ta đã nói rồi, kẻ nào dám phạm ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Nói tới đây, tử quang của Nhược Lam lóe lên một cái nhìn quỷ dị, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Thất phu nhân hoảng sợ run lên bần bật. “Tiêu Kiếm, ngươi ra đây!” Dứt lời, một nhân ảnh thân mặc hắc y lướt nhẹ qua mặt Lãnh DạThiên Kỳ, quỳ trước mặt Nhược Lam. “Đem lọ này cho bọn họ uống đi!” Nhược Lam lấy trong ống tay áo một lọ sứ nhỏ đưa cho Tiêu Kiếm. Nhận được mệnh lệnh, Tiêu Kiếm nhanh như chớp tiến về phía Đại phu nhân, đôi mắt đen lạnh lùng tách miệng của Đại phu nhân sau đó đổ một loại chất lỏng màu hồng bắt nàng ta nuốt xuống, tiếp đó lui về đứng sau lưng Nhược Lam. “Loại chất lỏng ngươi vừa uống có tên là Hỗn Lạc Bích, phàm là kẻ nào uống vào, trong vòng nửa canh giờ thần trí sẽ trở nên hỗn loạn, hư hư ảo ảo, không biết mình là ai, từ đâu tới, giống như kẻ ngốc vậy.” Nhược Lam nhếch miệng cười. Đại phu nhân nghe vậy, kích động không thôi, lập tức ngất xỉu. “Tự làm tự chịu, ngươi dùng cái đầu của mình để hại người, ta hôm nay chỉ là thay trời hành đạo, tránh cho ngươi ra ngoài lại tiếp tục hại người. Nhị phu nhân, Thất phu nhân, hai người các ngươi biết nhưng lại không nói, nếu vậy sinh ra cái miệng để làm gì, Tiêu Kiếm, ngươi xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?” Nhược Lam quay đầu nhìn về phía Tiêu Kiếm chớp nhẹ hàng mi. Tiêu Kiếm lập tức tiến về phía Nhị phu nhân và Thất phu nhân ép bọn họ uống hai viên thuốc gì đó, sau khi nuốt xuống, Nhị phu nhân và Thất phu nhân máu tươi tràn ra khỏi miệng, đôi mắt mở to hết cỡ, trên khuôn mặt thể hiện sự thống khổ, hai tay ôm lấy cổ, nói không ra hơi. “Tỷ tỷ, bọn họ có phải là sẽ không nói được nữa?” Lãnh Dạ Thiên Vũ tò mò hỏi. “Đúng vậy, trở thành người câm!” Nhược Lam đưa tay lên miệng che đi nụ cười lạnh đến thấu xương của mình, sau đó lại liếc mắt về phía A Hương, trầm giọng nói: “A Hương, ngươi cuối cùng cũng chỉ là một nha hoàn, chủ tử sai bảo, phận nô tỳ không thể không nghe, ta cũng không muốn bức bách ngươi. Tuy nhiên cũng khó có thể giữ ngươi ở trong phủ, ngươi cũng nên rời đi.” “Đa tạ Quận chúa đã tha mạng.” A Hương từ trong hoảng sợ hồi thần lại, cả kinh dập đầu cảm tạ. “Nhìn ta làm gì, nữ nhân của ngươi sắc mặt rất khó coi kia kìa, mau mau đem nàng ta trở về đi, lỡ có chuyện gì ngươi lại đổ oan cho ta, tội danh lớn ấy ta đây không dám nhận.” Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ toan vươn tay ra ôm lấy Nhược Lam, hắn biết là hắn không đúng, là hắn nghi ngờ nàng, thế nhưng cánh tay vừa mới giơ ra được một nửa liền bị Tiêu Kiếm nhanh chân đứng chắn ở phía trước: “Không được vô lễ với tiểu thư!” Nhược Lam thấy vậy cười tủm tỉm không thôi, tên Tiêu Kiếm này ngó vậy mà tốt ghê nha, đại ca thật là tốt bụng mà, cho mượn một tên Tiêu Kiếm tuyệt vời thế này, hì hì sau này trở về nhất định sẽ có quà cho huynh ấy. Lãnh Thiên Vũ đứng một bên thấy Nhược Lam mặt toàn ý cười, lập tức ghé sát vào người nó nói: “Tỷ tỷ! Sao tỷ cười hoài vậy? Chắc không phải…” Lãnh Dạ Thiên Vũ lén nhìn bóng lưng của Tiêu Kiếm, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy để nói: “Vớ vẩn, đừng có mà suy đoán lung tung!” Nhược Lam ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo sau đó sáng khoái nói: “Vũ đệ, tỷ thiệt là nhớ hoàng huynh của đệ quá đi, chúng ta có phải nên vào Hoàng Cung thăm bệ hạ hay không.” Dứt lời, Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói: “Ai cho nàng đi, ở lại đây!” “Gì? Ngươi là gì của ta, mắc mớ gì ta phải nghe lời, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi.” Nhược Lam bĩu môi nói. “Đúng vậy a! Chúng ta vào thăm hoàng huynh nào.” Lãnh Dạ Thiên Vũ nháy mắt nhìn Nhược Lam sau đó nắm tay nó chạy một mạch ra ngoài.